Ngày Mai Vẫn Còn Yêu Em - Mộng Tiêu Nhị

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Ngày Mai Vẫn Còn Yêu Em - Mộng Tiêu Nhị

Postby tuvi » 09 Oct 2023

Chương 90: Ngoại truyện Tề Cận Châu 7

Bé Xoài nghe thấy Tề Cận Châu nói nhớ, còn vô cùng nhớ, trong lòng ngọt ngào giống như được ăn mấy viên kẹo, tâm trạng buồn bã ngày hôm nay ngay lập tức được chữa khỏi.

Cô bé hy vọng chú Tề là bố của mình biết bao, như vậy thì ngày nào cô bé cũng được nghe những lời này.

Cô bé chọc ngón tay, tâm trạng vui vẻ vừa rồi ngay lập tức bị sụp đổ.

“Xoài?” Tề Cận Châu đợi cả nửa ngày, cho rằng cô bé sẽ nói gì đó với anh, nhưng bên kia vẫn luôn im lặng.

Bé Xoài hoàn hồn: “Chú Tề, cháu có thể hỏi chú một câu hỏi không ạ?”

“Đương nhiên là được rồi.”

“Chú Tề, chú có bạn gái chưa vậy?” Sau khi hỏi xong, trong lòng bé Xoài liền cảm thấy bồn chồn, nếu như có bạn gái rồi có phải là sắp kết hôn rồi không?

Bởi vì chú Tề là người lớn, mà người lớn thì phải kết hôn.

Kết hôn sẽ có em bé, về sau chú Tề sẽ không đến thăm bé nữa.

Nghĩ đến đây cô bé lại rơi vào vòng lặp bi thương không lối thoát.

Tề Cận Châu không biết vì sao đột nhiên bé Xoài lại hỏi cái này, có điều vẫn nghiêm túc trả lời: “Chú Tề không có bạn gái, vẫn còn độc thân.”

Không có bạn gái?

Ánh mắt bé Xoài sáng lên: “Vậy bạn gái chú đâu ạ?”

Tề Cận Châu: “Chia tay rồi.”

“Ồ~~~” Bé Xoài không hề hay biết giọng nói của mình đã bay theo chiều gió: “Giống như cháu và Tưởng Dịch Sơ, chia tay rồi đúng không ạ?”

Tề Cận Châu bật cười, nói đúng vậy.

Ngay lập tức bé Xoài đã s.ốn.g lại, tâm trạng không vui trước đó cũng không còn nữa, cô bé nhảy tại chỗ mấy cái, còn xoay mấy vòng.

“Xoài?” Tề Cận Châu lại không nghe được giọng cô bé.

Bé Xoài suýt chút nữa thì hoa mắt, nằm sấp xuống giường, cô bé cười: “Chú Tề, cháu đây.”

“Con gọi điện thoại cho chú có chuyện gì sao?” Tề Cận Châu hỏi.

Bé Xoài gãi trán, hình như không có chuyện gì: “Chính là muốn nói với chú, cháu nhớ chú rồi.”

Trái tim Tề Cận Châu đã tan thành một vũng nước, đời này không còn gì hối tiếc.

“Xoài?”

“Cốc cốc cốc” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, là Đồng Gia Hòa, cô đã làm xong xôi xoài, “Bảo bối? Ăn cơm thôi nào, sao lại khóa trái cửa vậy?”

“Dạ, mẹ, con đến đây.” Bé Xoài lại nhỏ giọng nói với Tề Cận Châu là cô bé t.rộ.m lấy điện thoại của mẹ gọi cho anh, dặn anh nhất định đừng nói cho người khác biết.

“Chú Tề, cháu sẽ rất nhớ chú đó, ngày mai cháu lại gọi điện cho chú, chúc chú ngủ ngon.”

“Chú Tề cũng nhớ con, ngủ ngon bảo bối.”

Khóe miệng Tề Cận Châu khẽ nhếch, nhớ đến câu vừa rồi của bé Xoài, cháu sẽ rất nhớ chú đó.

Chữ “đó” ngập tràn sự đáng yêu và đẹp đẽ của trẻ con, chảy thẳng vào đáy lòng anh.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh đêm Bắc Kinh hôm nay đẹp đến lạ thường.

Năm ngày liên tiếp cứ đến 9 giờ là bé Xoài sẽ gọi điện cho anh, mà Tề Cận Châu từ 8 giờ tối đã bắt đầu một lòng một dạ chờ điện thoại.

Loại cảm giác này rất thần kì, năm đó cùng Đồng Gia Hòa yêu đương anh cũng không kiên nhẫn như vậy.

Đồng Gia Hòa đã sớm phát hiện ra sự khác thường của bé Xoài, mỗi tối từ tiệm sách về bé Xoài đều muốn ăn khuya, còn chọn những món vô cùng phức tạp. Có những lúc cô bận bịu trong bếp nửa giờ, bé Xoài đều lấy điện thoại của cô ở trong phòng không ra ngoài, lần nào cô cũng phải gọi con bé.

Tối nào bé Xoài cũng ăn ở tiệm sách, căn bản không ăn được đồ ăn đêm, ăn tượng trưng mấy miếng bắt đầu đẩy bát đũa, ngày hôm sau lại tiếp tục gọi món khác.

Đồng Gia Hòa còn phát hiện mấy ngày nay bé Xoài như biến thành người khác, ngày nào cũng vui vẻ hihi haha. Đến cả giáo viên chủ nhiệm cũng nói tính cách Xoài cởi mở hơn nhiều, đã nguyện ý chơi với những bạn nhỏ khác.

Đồng Gia Hòa nhìn vào lịch sử cuộc gọi, tất cả đều là cuộc điện thoại cô gọi đi.

Cô luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, đăng nhập vào trang web lấy hóa đơn điện thoại của mình ra kiểm tra. Hóa đơn không có gì, số điện thoại của Tề Cận Châu bất chợt xuất hiện.

Số điện thoại này anh vẫn luôn dùng, mấy năm nay không đổi, cô vẫn còn nhớ rõ.

Cô nhìn lịch sử cuộc gọi mấy ngày nay, cuộc gọi dài nhất của hai người kéo dài 40 phút.

Tề Cận Châu không phải người kiên nhẫn như vậy, có chuyện gì để nói với đứa trẻ 6 tuổi chứ?

Trong 40 phút đó hai người đã nói những chuyện gì?

Tối nay về nhà bé Xoài vẫn luôn ngâm nga giai điệu bài hát, đi đường vô cùng vui vẻ.

Đồng Gia Hòa mặt không biến sắc nhìn cô bé: “Xoài, hôm nay ở nhà trẻ có chuyện gì vui sao? Có thể chia sẻ một chút với mẹ không?”

Bé Xoài vội thu lại khuôn mặt vui vẻ đó, còn giả vờ nghĩ một lúc: “Không có gì ạ, dù sao thì chơi cùng với các bạn rất vui ạ.”

Cô bé lại gọi đồ ăn đêm như mọi khi: “Mẹ ơi con đói rồi, muốn ăn ạ.”

Đồng Gia Hòa ngắt lời cô bé: “Hôm nay mẹ không có thời gian làm cho con mất rồi.”

Bé Xoài đơ ra, xoa xoa đôi bàn tay nhỏ của mình, vậy thì phải làm sao đây? Chú Tề còn đợi bé gọi điện thoại cho chú nữa.

Đồng Gia Hòa ngồi xổm xuống, thương lượng với cô bé: “Mẹ bổ cho con hoa quả ăn có được không nào? Hôm nay mẹ rất bận, chút nữa còn phải tăng ca nhập hóa đơn. Mẹ tắm cho con trước sau con lên giường chơi game một lúc nhé.”

Bé Xoài gật đầu liên tiếp, nói được ạ.

Vừa rồi dọa chết bé rồi, bé còn tưởng hôm nay không được nghịch điện thoại nữa.

Bé Xoài đến hoa quả cũng không ăn, đòi đi tắm.

Đồng Gia Hòa biết bé Xoài vội vàng như vậy là muốn nhanh chóng gọi điện cho Tề Cận Châu, cô lắc đầu, đúng là cha con thiên tính.

Chiều nay cô do dự mấy tiếng liền, rốt cuộc có nên để bé Xoài tiếp tục liên lạc với Tề Cận Châu hay không?

Đấu tranh, mâu thuẫn.

Cuối cùng cô vẫn quyết định cứ coi như là không biết chuyện gì.

Đồng Gia Hòa tắm cho bé Xoài, sấy khô tóc cho cô bé, ôm cô bé lên giường: “Bảo bối, ngủ sớm nhé.” Sau đó đưa điện thoại của mình cho cô bé.

Bé Xoài ngoan ngoãn đồng ý: “Con chỉ chơi 10 phút thôi ạ.”

Đồng Gia Hòa xoa đầu, hôn trán cô bé, sau đó đóng cửa rời đi.

Mẹ đi rời, cô bé không kịp đợi vội vàng mở điện thoại lên gọi điện cho Tề Cận Châu.

Tề Cận Châu đã sớm làm xong việc, đang ở thư phòng đợi điện thoại. Khi nhạc chuông vang lên sự mệt mỏi trong ngày dài lập tức biến mất, cũng cảm thấy cả ngày vô cùng tốt đẹp.

“Chú Tề, cháu nhớ chú rồi.”

Mỗi ngày bé Xoài đều bắt đầu cuộc trò chuyện bằng câu này.

Tề Cận Châu cười: “Chú cũng nhớ con, cả ngày đều nhớ.”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Ngày Mai Vẫn Còn Yêu Em - Mộng Tiêu Nhị

Postby tuvi » 09 Oct 2023

Chương 91: Ngoại truyện Tề Cận Châu 8

Tề Cận Châu đỗ xe ở gần cổng nhà trẻ, thỉnh thoảng lại xuống xe nhìn vào bên trong xem thử. Nếu như có lớp học nào có tiết học thể dục anh sẽ nắm lấy lan can của sân thể dục và nhìn về phía bên đó, tìm kiếm bóng dáng của bé Xoài trong đám trẻ.

Sau đó bảo vệ trưởng đi qua hỏi anh làm gì, ra hiệu anh lái xe rời đi.

Tề Cận Châu gật đầu tỏ ý xin lỗi, nói sẽ đi ngay lập tức, còn giải thích: “Tôi đến đón con gái của mình, con bé ở lớp lá tên là Xoài, tôi đợi con bé tan học buổi chiều.”

Bảo vệ trưởng cạn lời, bây giờ mới 10 giờ mà đã đến đón tan học buổi chiều? Phải rảnh rỗi nhường nào chứ?

Tề Cận Châu lái xe đỗ vào bãi đỗ xe bên đường, vẫn không ngừng nhìn về phía nhà trẻ, sau khi nhìn hơn nửa tiếng cổ có chút đau.

Thu hồi tầm nhìn, Tề Cận Châu dùng sức xoa cổ.

Giờ đây cảm giác kích động và lo lắng thay nhau ập đến, anh sợ, sợ bé Xoài sẽ trách anh, sẽ không thích anh giống như trước kia.

Cảm xúc này thỉnh thoảng lại xuất hiện, khiến anh bực bội không chịu được, lo được lo mất.

Tề Cận Châu dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, chợt anh nhớ đến một người, anh gửi tin nhắn qua: 【Cảm ơn!】

Một lúc lâu sau Hạng Dịch Lâm mới trả lời:【Gửi nhầm rồi】

Thậm chí không thèm gõ dấu chấm câu.

Tề Cận Châu biết Hạng Dịch Lâm không muốn gặp anh, kể từ lần anh cúp điện thoại của anh ta ở Sydney, Hạng Dịch Lâm bắt đầu bất mãn với anh. Cộng thêm lần trước ở tiệc sinh nhật anh tặng cho anh ta một đ ĩa giấm, loại bất mãn này đã được nâng cấp.

Nhưng Hạng Dịch Lâm là ân nhân của Đồng Gia Hòa và bé Xoài, cũng là ân nhân của anh.

Vừa rồi anh vẫn luôn nghĩ, nếu như không có Hạng Dịch Lâm giúp đỡ bây giờ Đồng Gia Hòa sẽ sống như nào?

Không có cách nào tưởng tượng.

Tề Cận Châu lại gửi thêm một tin cho Hạng Dịch Lâm:【Không gửi nhầm. Trưa nay uống một ly chứ?】

Hạng Dịch Lâm miễn cưỡng trả lời một chữ:【Được】vẫn như cũ không có dấu chấm câu.

Tề Cận Châu không đặt nhà hàng, địa điểm là ở quầy bar ở tầng một của hội sở. Buổi trưa quầy bar không có người, quầy bar này là của một người trong nhóm mở, bọn họ đến nên bên nay tạm thời tăng ca.

Bartender pha cho bọn họ hai ly rượu sau đó quay về khu nghỉ ngơi, cả quán bar rộng rãi vắng vẻ chí có đúng hai người đàn ông bọn họ.

Mặc dù Tề Cận Châu không giải thích vì sao lại cảm ơn, vì sao lại mời mình uống rượu nhưng Hạng Dịch Lâm cũng đoán ra, Tề Cận Châu biết Xoài là con mình rồi.

Tề Cận Châu cụng ly với anh ta, lại lần nữa nói: “Cảm ơn.”

Hạng Dịch Lâm không thèm nhấc mí mắt, “ừ” sau đó nhấp một ngụm rượu tượng trưng.

Tề Cận Châu biết hôm nay Hang Dịch Lâm có thể qua đây không phải vì nể mặt anh, nể mặt Đồng Gia Hòa mà là vì nể mặt Bùi Ninh.

Giờ phút này anh mới hiểu, chỉ cần là những người bên cạnh Bùi Ninh, Hạng Dịch Lâm đều sẽ đối xử tử tế, bao gồm cả Diệp Tây Thành, anh ta cũng nhượng bộ.

Dự án phòng thí nghiệm của giáo sư Diêu, cuối cùng thì Hạng Thị, Hoa Ninh còn có giáo sư Diêu đã kí kết hợp tác ba bên, cũng là sự thỏa hiệp cuối cùng của Hạng Dịch Lâm.

Tất cả tình cảm mà Hạng Dịch Lâm dành cho Bùi Ninh đều là thuần túy, không trộn lẫn che giấu một chút lừa dối nào, nhưng con người khi đứng trước lợi ích cùng với hiện thực phức tạp như vậy.

Anh biết chắc chắn Hạng Dịch Lâm đã từng hối hận, sau khi chia tay với Bùi Ninh chắc chắn Hạng Dịch Lâm đã hối hận giống như năm đó khi anh chia tay với Đồng Gia Hòa. Anh tưởng đó là giải thoát nhưng không ngờ được đó lại chính là sự khởi đầu của dày vò khác.

Loại dày vò này, khi con người ta ở một mình bình tĩnh lại, lúc mệt mỏi rã rời khiến con người ta đau khổ tột cùng.

Người từ bỏ trước so với người bị từ bỏ sẽ phải chịu đau đớn gấp đôi.

Anh cũng vậy.

Hạng Dịch Lâm cũng vậy.

Bùi Ninh cũng từng như vậy.

Quán bar cực kỳ yên tĩnh, không ai nói chuyện. Hạng Dịch Lâm nhìn rượu trong ly, suy nghĩ của anh ta đã phiêu dạt đi nơi nào.

Tề Cận Châu uống cạn rượu trong ly, lại đổi một ly khác.

Anh chủ động phá vỡ sự im lặng này, hỏi: “Gần đây đang bận gì?”

Hạng Dịch Lâm lắc ly rượu trong tay, “Không bận gì hết.” Anh ta mới trở về từ London, sau khi nghe xong buổi concert, anh ta không biết người trên sân khấu đã hát bao nhiêu bài.

Sau đó hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện liên quan đến công việc, lúc 2 giờ hai người rời khỏi quán bar.

Đến cửa tài xế đã lái xe qua đây, Hạng Dịch Lâm dừng bước chân, có hơi do dự, cuối cùng vẫn hỏi Tề Cận Châu: “Gần đây cô ấy thế nào?”

Cô ấy, là chỉ Bùi Ninh, Tề Cận Châu: “Rất tốt, qua mấy tháng nữa sẽ tiếp tục quay về ngân hàng đầu tư làm việc.”

Hạng Dịch Lâm gật đầu, kéo cửa xe sau lại dừng lại: “Tề Cận Châu, nhớ rõ anh nợ tôi ân tình 6 năm.”

Tề Cận Châu đương nhiên hiểu ý nghĩa sâu xa của câu này, ân tình anh nợ phải trả, hơn nữa còn trả cho Bùi Ninh, bảo đảm Bùi Ninh không chịu bất cứ tủi thân nào.

Những cái khác dường như không có gì đáng nói, Hạng Dịch Lâm ngồi lên xe.

Chả mấy chốc xe đã rời đi.

Tề Cận Châu nhìn đuôi xe ở phía xa, anh không biết Hạng Dịch Lâm còn muốn dày vò bản thân bao lâu mới có thể bước ra khỏi đó, 3 năm? 5 năm? 10 năm?

Có thể là cả đời cũng không bước ra được.

Hôm nay đối với Hạng Dịch Lâm mà nói chỉ là một ngày không đáng coi trọng nhất trong vô số những ngày nhạt nhẽo vô vị đó.

Anh cũng không hiểu Trình Ti có cảm thấy tủi thân không?

Có thể chính bản thân cô ấy cũng cảm thấy không sao cả, hoặc cũng có ấy đã nhìn rõ được hôn nhân của những người bạn thân bên cạnh mình. Chí ít thì Hạng Dịch Lâm không giống như những người đàn ông có tiền khác, đời tư bên ngoài hỗn loạn, cũng không thêu dệt cho cô ấy những lời dối trá, cô ấy không cần phải hy vọng rồi nhận lại thất vọng. Thời gian lâu rồi, có con, cô ấy và Hạng Dịch Lâm có tình yêu gia đình, cuộc sống sẽ không quá tệ.

Ngồi lên xe Tề Cận Châu nhìn ra bên ngoài, lần đầu tiên tĩnh tâm lại suy nghĩ về hương vị của tình yêu và hôn nhân.

Rất mơ hồ.

Nhưng cũng rất có ý nghĩa.

Diệp Tây Thành và Bùi Ninh, hai người chia tay, thời gian dài xa cách hai người vẫn có thể trùng phùng, khi gặp lại không ngờ vẫn yêu nhau như trước kia.

Thiệu Chi Quân và Diệp Nhuế, lúc bắt đầu nồng nhiệt như vậy, sau này bình đạm như nước, cãi nhau, thật thật giả giả, hiếm khi hồ đồ tiếp tục như vậy.

Hạng Dịch Lâm và Trình Ti, không có tình yêu, hôn nhân bắt đầu từ lợi ích, có thể nền móng cơ bản vững chắc, nhưng phần nhiều thời gian là ao tù nước đọng, không gợi lên được cơn sóng nào.

Anh và Đồng Gia Hòa, quên không được, khó lòng buông bỏ.

Cuối cùng là ai ngưỡng mộ ai đây?

Dường như chẳng ai là dễ dàng.

Đến nhà trẻ, thời gian vẫn còn sớm Tề Cận Châu lại đi đến trung tâm thương mại mua quà cho Xoài, mua transformers cô bé thích. Anh mua hai bộ, Xoài một bộ, anh một bộ, hai người sẽ cùng nhau chơi.

Lần nữa quay lại nhà trẻ thì cũng sắp đến giờ tan học, ở khu chờ Tề Cận Châu đã nhìn thấy Đồng Gia Hòa, anh nhanh chân bước qua đó.

Bởi vì ngoại hình và chiều cao vượt trội nên có không ít bậc phụ huynh nhìn về phía anh.

Đồng Gia Hòa quay đầu lại thì thấy anh, cô liếc mắt một cái sau đó thu hồi tầm mắt.

Tề Cận Châu lúng túng bước qua đó: “Còn bao lâu nữa vậy em?”

Đồng Gia Hòa không để ý đến anh, chỗ này nhiều người cô không tiện trách anh, gửi tin nhắn: 【Đừng có không biết xấu hổ như thế!】

Rất nhanh Tề Cận Châu đã trả lời: 【Chỉ có không biết xấu hổ anh mới cảm thấy thoải mái hơn.】

Từ sau khi biết bé Xoài là con gái mình, trong lòng vui sướng bao nhiêu thì tự trách bấy nhiêu, loại đau đớn này vẫn chưa được giải tỏa.

Phụ huynh của lớp chồi có thể vào đón con, lúc này Tề Cận Châu lại bắt đầu kích động, sắp đến lớp lá rồi.

Anh lấy điện thoại chụp một bức ảnh sau đó gửi vào trong nhóm, đợi có người hỏi anh sao anh lại chụp bức ảnh này, nhưng mấy phút trôi qua mà không có ai hỏi.

Anh biết bọn họ không tốt đẹp gì, lắm mưu nhiều kế.

Tề Cận Châu không đợi trả lời, lại tự nhắn tin vào nhóm: 【Hóa ra nhà trẻ lại tan học sớm như vậy.】

Vẫn như cũ không có ai trả lời.

Lúc này Tưởng Vân Triệu mới hiện hình:【Muốn chúng tôi nói chuyện thì xòe lì xì ra đây.】
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Ngày Mai Vẫn Còn Yêu Em - Mộng Tiêu Nhị

Postby tuvi » 09 Oct 2023

Chương 92: Ngoại truyện Tề Cận Châu 9

Bé Xoài rất vui vẻ, không chú ý đến nước mắt của Tề Cận Châu, cứ nghĩ đến là cô bé vô cùng vui sướng, lại vùi mặt vào cổ Tề Cận Châu, hai chân dậm nhảy tại chỗ.

Đây là lần đầu tiên Đồng Gia Hòa thấy dáng vẻ thất lễ của Tề Cạn Châu, trong lòng cô anh chính là một người đàn ông tuyệt tình, lý trí thậm chí còn lạnh nhạt, vậy mà lúc này lại có dáng vẻ như này.

Không cam lòng, cô đạp anh.

Tề Cẩm Châu nửa ngồi xổm dưới đất, vốn dĩ trọng tâm không ổn định, ngã xuống đất.

Trong một ngày mà anh bị đạp những hai lần, buổi sáng là mẹ mình, chiều tối là mẹ của con mình.

Đột nhiên bé Xoài ngẩng đầu, còn tưởng do mình dậm chân nhảy tại chỗ bố mới không kịp ngồi nên bị ngã, cô bé vội vàng kéo Tề Cận Châu: “Bố ơi, con xin lỗi.”

“Không sao đâu bảo bối, là do bố không cẩn thận.” Tề Cận Châu chống tay, chuẩn bị đứng dậy.

Đồng Gia Hòa chưa hả giận, nhân cơ hội bé Xoài không nhìn thấy lại đạp Tề Cận Châu một cái, Tề Cận Châu chưa kịp đứng dậy lại ngã.

Tề Cận Châu: “........”

Anh nhịn đau, khuôn mặt còn vô cùng rạng rỡ.

Ánh mắt Đồng Gia Hòa sắc bén lườm anh, hận không thể đ.â.m anh hai n.há.t.

Cô không muốn để Xoài buồn nhưng cũng không muốn để bản thân phải chịu ủy khuất, chỉ có thể trút mọi bất mãn và oán giận lên người anh. Sáu năm anh không bỏ ra bất cứ thứ gì, trực tiếp thu được một cô con gái ngoan ngoãn, làm gì có chuyện tốt như vậy chứ, cô đi đến sau lưng Tề Cận Châu: “Bao tuổi rồi mà vẫn còn ngã.”

Cô cúi người, làm động tác kéo anh dậy, lại đá hai phát vào lưng anh.

Bé Xoài vô cùng vui vẻ: “Bố ơi, con cùng mẹ kéo bố lên.”

Tề Cận Châu: “...” Cô đá mạnh như vậy, đây là hận không thể đá c.h.ế.t anh.

Đồng Gia Hòa lại đặt hai tay lên vai anh, nhưng lại cười nói với bé Xoài: “Con cùng mẹ kéo bố dậy có được không nào?”

“Được ạ.” Bé Xoài vô cùng hăng hái.

Tề Cận Châu không dừng được chút sức nào bởi vì Đồng Gia Hòa dùng hai tay đè lên vai của anh, dùng hết sức lực. Ngăn không cho anh đứng dậy thì thôi đi, chân cô cũng chẳng nhàn rỗi vẫn luôn đá anh, có lần đá vào eo anh, anh đột nhiên quay đầu lại: “Em không thể chọn chỗ khác sao? Đá hỏng rồi em có dùng nữa không?”

Đồng Gia Hòa: “...”

Không biết xấu hổ!

Bé Xoài vẻ mặt ngơ ngác: “Bố ơi, cái gì hỏng ạ?”

Tề Cận Châu: “.... Không có gì hết con, là điện thoại.”

Đồng Gia Hòa đá đủ rồi mới tha cho anh, có điều đây mới chỉ là mở đầu.

Cuối cùng Tề Cận Châu cũng đứng dậy được, phủi dấu chân trên quần áo của mình, bị đánh một trận trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Có không ít bậc phụ huynh nhìn thấy nhưng họ đều cho rằng hai vợ chồng đang đùa nhau.

Bé Xoài cũng chạy đến giúp đỡ, bàn tay nhỏ phủi bụi trên quần áo của Tề Cận Châu, bên này là đường chạy của nhà trẻ nên cũng không bẩn.

Tề Cận Châu bế con gái lên, thơm mấy cái: “Cảm ơn bảo bối.”

Bé Xoài ôm lấy cổ Tề Cận Châu, thơm lại mấy cái, sau đó nói với Tề Cận Châu: “Bố ơi, bố cũng thơm mẹ đi, một gia đình thì phải yêu thương lẫn nhau.”

Tề Cận Châu cầu còn không được, nhưng Đồng Gia Hòa lại lườm anh.

Anh mặt dày nghiêng người qua, định vòng tay ôm lấy eo Đồng Gia Hòa, nhưng Đồng Gia Hòa đã giơ chân lên, anh biết điều rụt tay lại.

Bé Xoài phát hiện ánh mắt mẹ rất… Cô bé đang nghĩ xem nên miêu tả như nào, đúng rồi, là ghét bỏ. Mẹ g.hé.t bố, giống như cô bé g.h.ét Tưởng Dịch Sơ, bởi vì Tưởng Dịch Sơ là đồ tồi.

Cô bé nằm sấp ghé vào tai Tề Cận Châu: “Bố ơi, vì sao mẹ lại gh.é.t bố ạ?”

Tề Cận Châu suýt nữa thì bị câu này làm khựng lại, anh nghĩ một lúc: “Bởi vì bố chọc mẹ không vui.”

Bé Xoài gật đầu, lại nhỏ giọng: “Có phải là bố thả sâu róm vào trong túi của mẹ không ạ? Bố ơi, con nói cho bố biết, Tưởng Dịch Sơ cũng thả sâu róm vào trong túi của con, dọa con khóc, vì vậy con liền chia tay với cậu ấy, cũng không thèm để ý đến cậu ấy nữa, đáng g.h.é.t c.h.ết đi được. Bố mau chóng xin lỗi mẹ nhé, nếu không mẹ sẽ chia tay với bố đấy, mau xin lỗi nhé, con gái gh.é.t nhất là sâu đấy ạ.”

Tề Cận Châu cười, nói được: “Buổi tối về nhà bố sẽ nói.”

Bé Xoài: “Vậy bố đừng quên nhé.”

Cô bé ngẫm, bố nói tối về sẽ xin lỗi mẹ, vậy có nghĩa là tối nay bố sẽ ở cùng bé và mẹ sao?

Cô bé vui sướng lắc cánh tay Tề Cận Châu mấy lần, tiếp tục nói thầm với Tề Cận Châu: “Bố ơi, về nhau một nhà ba người chúng ta sẽ sống cùng nhau sao?”

Tề Cận Châu: “Một nhà ba người chúng ta có thể sống cùng nhau không, cái này vẫn chưa nói chắc được. Bây giờ mẹ con vẫn còn tức giận, bố muốn ở cùng con, buổi tối cùng con chơi transformers, đọc truyện cho con, buổi sáng nấu bữa sáng cho con, đưa con đến nhà trẻ. Có điều bây giờ mẹ vẫn còn g.h.ét bố, nghĩ đến chuyện bố bỏ sâu róm vào túi của mẹ, mẹ liền không để ý đến bố.”

Bé Xoài vô cùng khao khát, đây chính là cuộc sống trong mơ của cô bé.

Cô bé nói: “Bố ơi, vậy bố cứ ở phòng con trước đi, đợi mẹ không giận nữa bố lại đi tìm mẹ, mẹ sẽ tha thứ cho bố.”

Thật ra Tề Cận Châu vô cùng khinh thường cách làm của mình, không ngờ được sẽ có ngày mình đi đến bước này, nhưng trước mắt cách này chính là cách tốt nhất.

Anh mặt dày nói với bé Xoài: “Cảm ơn bảo bối, vậy tối nay con ôm chặt bố, không cho bố rời đi, mẹ sẽ không có cách nào khác, nhớ chưa nào.”

Bé Xoài: “Không vấn đề gì, bố yên tâm đi.” Cô bé còn nháy mắt, cho anh một cái nhìn trấn an, mọi thứ cứ để con lo.

Tề Cận Châu cười, trước giờ chưa bao giờ thỏa mãn như này.

Bé Xoài muốn Tề Cận Châu bế mình thêm một lúc, nói với Tề Cận Châu: “Bố ơi, chúng ta đi đến tiệm sách có được không ạ? Đúng lúc có thể nói chuyện.”

Tề Cận Châu cầu còn không được, anh gọi điện cho tài xế, bảo tài xế lái xe qua.

Bé Xoài dựa lại gần ngửi ngửi: “Bố ơi, trưa nay bố uống rượu đúng không?

Tề Cận Châu: “Ừm, bố uống cùng chú Hạng, không nhiều.”

Bé Xoài: “Vậy về sau bố không được uống nữa.”

“Được.” Tề Cận Châu đồng ý.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Previous

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 104 guests