Chương 96: Ngoại truyện 2: Chuyện tình của Tiểu Lan và Quách Dương Thần
Ngoại truyện này viết riêng về cặp Tiểu Lan và Quách Dương Thần, không liên quan tới nội dung của truyện.
Quách Dương Thần theo Lục Tề Nam làm việc đã lâu, trước giờ anh vẫn luôn trung thành với tổng tài của mình, cận lực làm việc vì tổng tài. Cả đời anh, chưa bao giờ nghĩ đến sẽ yêu ai, chưa bao giờ ngờ tới mình sẽ kết hôn.
Trước khi gặp Tiểu Lan, trong mắt anh phụ nữ thật thật phiền phức, tình yêu thật nhàm chán.
Vào một ngày đẹp trời, đẹp như tình yêu bắt đầu chớm nở. Tiểu Lan từ quê lên thành phố làm việc, được làm giúp việc cho người họ Lục, cô rất vui mừng. Từ lâu cô đã nghe danh Lục thị lẫy lừng, là một trong những tập đoàn trang sức xa xỉ nhất thế giới. Làm người giúp việc ở đây, lương tháng cũng rất hậu hĩnh nha. Còn được bao ăn bao ở, còn gì bằng?
Nghĩ đến còn bố mẹ già ở quê, Tiểu Lan càng quyết tâm hơn. Cô tự nhủ mình sẽ làm việc thật chăm chỉ, cận lực để bố mẹ không cần phải lo lắng cho mình. Hơn nữa còn giúp cho bố mẹ một phần nào đó gánh nặng trong cuộc sống. Lần đầu tới biệt thự, cô cũng thấy có rất nhiều giúp việc mới tuyển như cô, tất cả đều mặc đồng phục rồi dàn hàng ngang, cô cũng trong số đó.
Quản gia bước lên, dạy phép tắc lễ nghi cho người giúp việc mới tới. Tuyệt đối không ai được phép sai sót gì, nếu không chỉ có quấn gói và rời đi mà thôi. Tất cả người giúp việc mới đều tinh thần căng như chão, tập trung nghe quản gia giao công việc cho mình.
- Các cô gái, đã hiểu hết quy tắc trong Lục gia chưa?
Nói được một hồi, quản gia chốt lại một câu. Ngay lập tức tất cả người giúp việc đều cùng nhau đồng thanh:
- Rồi ạ.
- Vậy bây giờ đi làm việc đi. Phải nhớ, tuyệt đối không được xảy ra sai sót gì. Nếu không trợ lí Quách sẽ giáng tội.
Mọi việc lớn nhỏ trong biệt thự hầu như không cần Lục Tề Nam động tay động chân tới, vì hắn có cánh tay đắc lực nhất là thư kí kiêm trợ lí Quách Dương Thần rồi mà. Mọi quyền hành đối với việc tuyển chọn người làm đều giao cho Quách Dương Thần hết cả. Cho nên trong cái nhà này cũng như tập đoàn Lục thị, Quách Dương Thần chỉ dưới Lục Tề Nam mà thôi, còn lại tất cả nhân viên của Lục gia và Lục thị đều phải nghe theo anh.
Tiểu Lan được phân đi dọn dẹp ngoài vườn, cắt tỉa cây cảnh rồi tưới tiêu cẩn thận. Trong lúc tưới cây, không may cô hất nước phải một người đàn ông cao lớn mặc áo vest đen. Cô lập tức cúi đầu xin lỗi ríu rít, trong lòng hoảng sợ vô cùng:
- Xin lỗi ngài, xin lỗi...
Cô cứ nghĩ anh ta sẽ mắng cô...
- Được rồi, phụ nữ phiền chết đi được.
Quách Dương Thần phủi phủi tay đuổi Tiểu Lan đi, khi nãy anh còn đang thất thần chuyện Lục thiếu đích thân loại bỏ nhân viên do chính tay anh kĩ lưỡng tuyển chọn. Trước giờ Lục thiếu không bao giờ quan tâm tới mấy việc này cơ mà, tại sao hôm nay hắn lại đích thân loại bỏ nhân viên ứng tuyển tên Khả Như cơ chứ?
Khả Như đã đắc tội tình gì với Lục thiếu gia sao?
Không ngờ đang mải suy nghĩ thì bị người giúp việc vô tình hất nước trúng. Thật không còn gì sui sẻo bằng ngày hôm nay.
Tiểu Lan thấy Quách Dương Thần không mắng mình, thở phào nhẹ nhõm. Cô vẫn tiếp tục cúi đầu xin lỗi:
- Xin lỗi ngài, hay là để tôi giặt lại đồ hộ ngài?
Giọng nói của Tiểu Lan lại cất lên một lần nữa, theo phản xạ, Quách Dương Thần ngẩng đầu lên nhìn cô gái nhỏ ở trước mặt mình, khẽ nhíu mày. Cô vẫn chưa đi sao?
Nhưng khi nhìn thấy Tiểu Lan, Quách Dương Thần hơi ngẩn người hồi lâu. Mãi một lúc sau, anh mới tự nhiên cởi áo vest ra và đưa cho cô:
- Vậy thì phiền cô rồi.
Chính bản thân Quách Dương Thần cũng không biết tại sao mình lại làm vậy nữa. Khi đưa áo vest cho cô, hai ánh mắt nhìn nhau hồi lâu.
Thấy Quách Dương Thần nhìn mình chằm chằm, Tiểu Lan xấu hổ lập tức cúi đầu, tay vẫn nhận chiếc áo vest bị ướt từ tay anh.
- Dạ, tôi sẽ đi giặt ngay đây ạ.
Quách Dương Thần nhìn theo bóng lưng Tiểu Lan xa dần, không hiểu sao trong lòng lại nổi lên một tia cảm xúc lạ ẫm, khó có thể tả nổi cảm xúc này là gì. Rốt cuộc là vì sao, anh lại đưa áo vest cho cô giặt chứ? Trước giờ anh vẫn luôn không gần gũi nữ sắc mà.
- Mình điên rồi, điên thật rồi.
Quách Dương Thần vò đầu bứt óc, lại nhìn xuống quần tây của mình cũng đang ướt, liền hừng hực đi thay. Không được, anh tuyệt đối không được có cái cảm giác kì lạ đó đối với một người phụ nữ. Tiểu Lan càng không phải gu của anh.
Với lại, thân là một người trợ lí chuyên nghiệp, trên vạn người, chỉ dưới một người là Lục Tề Nam. Tuyệt đối không thể vì phụ nữ hay mấy thứ tình yêu nhàm chán đó mà làm cản trở tới công việc của mình. Như vậy thật không giống tác phong của anh một chút nào.
Tiểu Lan vừa vui vẻ vừa cẩn thận giặt lại áo vest cho Quách Dương Thần, nụ cười thoáng hé nở trên môi. Khi nhớ tới Quách Dương Thần, bất giác cô lại đỏ mặt. Rốt cuộc anh là ai mà lại đẹp trai dữ vậy. Đúng vậy, so với Lục thiếu gia thì quả thực là anh không bằng, nhưng nhan sắc của anh cũng không phải là loại tầm thường. Lần đầu tiên trong đời, cô được tận mắt chứng kiến người đàn ông nhan sắc hoàn hảo như vậy.
Người đàn ông tuyệt vời như thế, ai mà chẳng rung động cơ chứ?
Đang mải suy nghĩ miên man, cô thoáng giật mình rồi ngây người ra...
"A, mình đang nghĩ gì vậy trời?"
Cô tự cảm thấy giật mình khi nghĩ đến anh nhiều như vậy, rồi lại có cái suy nghĩ là rung động cơ chứ? Khuôn mặt xinh đẹp bắt đầu đỏ ửng lên.
Không được, tuyệt đối không được phép nghĩ tới người đàn ông đó nữa. Xấu hổ chết đi được.
Ai lại lần đầu mới gặp lại đi trúng tiếng sét ái tình cơ chứ?
Đúng lúc đó, một nhóm nữ giúp việc bước tới, thấy Tiểu Lan đang ngẩn người ra đó thì bọn họ liền đập đập cô, quan tâm hỏi.
- Tiểu Lan, cô không sao chứ? Cô thấy mệt chỗ nào? Hay bọn tôi giúp cô...
Tiểu Lan liền quay sang nhìn bọn họ, hay tay vô thức giấu chiếc áo vest đi. Cô nở nụ cười gượng gạo nhìn các chị em đồng nghiệp của mình:
- Không...không có gì đâu. Hì hì.
Nhưng cô không biết, hành động giấu chiếc áo vest đang giặt dở của cô đi là rất mờ ám nha. Đám người hầu bắt đầu có chút nghi hoặc, xong cất giọng trêu cô:
- Thật không vậy? Thế tay cô đang giấu cái gì đó?
A?
Nghe tới đây, Tiểu Lan giật mình, hai má càng đỏ ửng hơn. Cô kiên quyết giấu áo vest của đàn ông đi, liên tục lắc đầu:
- Hì hì, làm gì có...!
- Cô rất mờ ám nha, còn không mau khai thật đi.
Một nữ giúp việc nói rồi giật lấy từ phía sau cô ra một chiếc áo vest ướt nhẹp đang giặt dở. Ánh mắt thoáng kinh ngạc. Ơ...?
Tiểu Lan xấu hổ đỏ mặt, cô muốn lấy lại chiếc áo vest từ tay nữ giúp việc đó thì đột nhiên cả đám lại xúm vào tra hỏi cô:
- Ớ Tiểu Lan, sao cô lại cầm áo vest đàn ông thế?
- Ừ, thoạt nhìn thì có thể nhận thấy chiếc áo này rất đắt tiền. Có phải...cô yêu rồi không?
A, sao có thể chứ? Mấy cô này nói linh tinh.
- Thật sự không phải, chỉ là tôi vô ý làm ướt nó thôi...
Nhưng tại sao càng giải thích lại càng đen tối như vậy. Người ta có câu, càng bôi càng đen. Quả thực là vậy.
Đám người giúp việc đương nhiên là không tin lời giải thích của cô rồi, bọn họ nhìn nhau hồi lâu bằng ánh mắt đểu cáng, rồi cuối cùng quay sang Tiểu Lan cô:
- Nè, có phải trúng tiếng sét ái tình rồi không? Là ai thế, nói cho chúng tôi biết đi.
Tiểu Lan nghe thấy đám người hầu chất vấn mình như vậy, không khỏi bối rối mà đỏ mặt. Cô lắc lắc đầu:
- Làm gì..làm gì có...
- Còn bảo không có, nhìn cô xem, đỏ mặt hết rồi kìa. Có phải trúng tiếng sét ái tình rồi không?
Một nữ người hầu nửa đùa nửa thật nói, khiến cho Tiểu Lan ngượng ngùng vô cùng. Cô giật lấy áo vest lại rồi hờn dỗi chạy đi:
- Bó tay, không thèm nói chuyện với các cô nữa.
Sau ngày hôm đó, áo đã được Tiểu Lan giặt sạch sẽ và là cẩn thận, lúc này nhìn chiếc áo vest như cái mới vậy. Tiểu Lan vui vẻ, nghĩ tới việc đem áo vest đi trả cho người đàn ông đó. Nhưng bỗng cô ngẩn người.
- Đúng rồi, mình còn chưa biết tên anh ấy nữa. Sao tìm được anh ấy đây...
Tiểu Lan buồn bã đi lòng vòng quanh biệt thự vì không tìm được người. Rồi trong lòng cô lại dâng lên nỗi buồn, thú thật cô cảm thấy rất cô đơn khi một mình không nơi nương tựa ở chỗ xa lạ này. Cô vô cùng nhớ nhà, nhớ bố mẹ của mình. Rồi cô lại muốn khóc.
Rốt cuộc hôm nay cô bị làm sao vậy nhỉ?
Đột nhiên lúc này, giọng nói quen thuộc của người đàn ông hôm qua vang lên ngay sau lưng Tiểu Lan cô, đánh tan nỗi nhớ nhà trong lòng cô.
- Sao cô lại ở đây?
Ánh mắt Quách Dương Thần thoáng chút kinh ngạc, không ngờ lại trùng hợp mà gặp được Tiểu Lan ở đây. Kể từ ngày hôm qua, lúc lần đầu nhìn thấy cô, anh đã bắt đầu có thiện cảm với phụ nữ. Nhất là đối với cô.
Tiểu Lan giật mình quay người lại nhìn Quách Dương Thần, e thẹn một lúc rồi mới sực nhớ ra phải trả lại áo vest cho anh.
- Xin lỗi ngài vì ngày hôm qua, đây là áo vest của ngài ạ.
Nghe Tiểu Lan gọi là "ngài", Quách Dương Thần không khỏi nhíu mày. Sau đó anh nở nụ cười dịu dàng:
- Không cần gọi tôi như thế đâu, tôi tên Quách Dương Thần.
Quách Dương Thần? Anh chẳng nhẽ chính là trợ lí đắc lực kiêm chức vụ thư kí của Lục Tề Nam, người mà dưới một người trên vạn người đó ư? Nếu quả thật như vậy thì...
Nghĩ tới đây, Tiểu Lan vội vã cúi đầu:
- Thư kí Quách, đã thất lễ với anh rồi. Là tôi mới đến, chưa biết là anh chính là...
Dường như nét mặt hốt hoảng của Tiểu Lan khiến cho Quách Dương Thần cảm thấy buồn cười. Cô gái trước mặt anh, quả thực là rất đáng yêu. Lần đầu tiên trong đời, anh được gặp một người phụ nữ đáng yêu như vậy.
Thấy Quách Dương Thần cười cười, Tiểu Lan càng lo sợ hơn nữa.
- Tôi...xin anh đừng đuổi việc tôi, tôi hứa sẽ chăm chỉ làm việc mà huhu...
- Cô tên gì?
Câu hỏi đột ngột của Quách Dương Thần cắt đứt sự lo lắng trong cô, khiến cô ngẩn người. Không phải anh đang định trách tội cô sao? Sao tự nhiên lại đi hỏi tên nhỉ?
Chẳng nhẽ...hỏi tên là để đuổi việc cô?
Nghĩ tới đây, Tiểu Lan lại lo lắng vô cùng, ngập ngừng một lúc rồi mới trả lời:
- Tôi tên Tiểu Lan ạ...
- Tiểu Lan.
Quách Dương Thần lẩm bẩm tên cô trong miệng như đang cố để ghi nhớ nó, một lát sau lại cười nói:
- Tiểu Lan, quả là một cái tên hay.
Lần đầu tiên trong đời, có người khen tên của cô hay.
Trái tim Tiểu Lan vô thức đập loạn nhịp, đáy lòng dâng lên một tia ấm áp lạ thường. Cô ngẩng mặt lên nhìn Quách Dương Thần, nở nụ cười có hai má lúm đồng tiền xinh đẹp:
- Cảm ơn thư kí Quách.
Lần này đến lượt Quách Dương Thần ngẩn người trước nụ cười đẹp đẽ của cô, nụ cười rất đẹp như đóa hoa tươi đang hé nở. Cả hai má lúm đồng tiền của cô nữa, trông thật duyên.
Không ngờ lúc Tiểu Lan nở nụ cười, lại đẹp tới vậy.
Thấy Quách Dương Thần đột nhiên ngẩn người ra một lúc, Tiểu Lan liền lo lắng hỏi:
- Thư kí Quách, anh không sao chứ? Sao má anh lại đỏ như vậy, anh bị ốm rồi phải không?