Vợ Cũ Bị Mù Của Hàn Tổng Tài - Thanh Âm

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Vợ Cũ Bị Mù Của Hàn Tổng Tài - Thanh Âm

Postby tuvi » 01 Jul 2023

Chương 45: Xin Lỗi!! Anh Nhận Nhầm Rồi

Reng…reng…reng….

Thanh Hân đang trong phòng chuẩn bị đồ dùng cho Zon Zon tham gia buổi cắm trại hôm nay thì điện thoại lại reo

“Alo, chị nghe đây Hạ Vũ”

“Chị à…em quên tập tài liệu ở trong phòng, lúc đưa Zon Zon đi, chị có thể mang nó đến tập đoàn LDY giúp em không”

“Được, chờ chị một tí….” Thanh Hân mở cửa bước vào phòng Hạ Vũ

“Có rất nhiều tài liệu trên bàn…là quyển nào thế?”

“Quyển màu xanh dương ở trong học bàn, chị tranh thủ mang nó đến trước 8 giờ giúp em nha nha nha…”

“Được…được…” Cô mỉm cười tắt máy, hôm qua cô còn nhớ rất rõ bộ dáng đàn ông trưởng thành của cậu ta, thế mà bây giờ lại mè nheo như con nít, còn hơn cả Zon Zon, người ngoài nhìn vào còn tưởng Zon Zon là con ruột của cô chứ không phải của cậu ta cũng nên…đúng là không thể hiểu nổi

“Zon Zon à, chuẩn bị xong chưa, hôm nay mẹ Ninh Hinh sẽ đưa con đi sớm một tí nha…”

“Đến nơi rồi, chúc con có buổi cắm trại vui vẻ”

“Mẹ Ninh Hinh nhớ đón con đúng giờ nha…”

“Mẹ hứa” Thanh Hân cười tươi đáp

“móc ngéo tay” Zon Zon đưa ngón tay ngắn củn của mình ra trước mặt cô, cái miệng chum chím chu chu nhìn cô

“Dễ thương chết đi mất, mẹ móc ngéo, kí tên…đóng dấu…sao y….”

Đợi Zon Zon đi vào, cô nhìn đồng hồ trên tay còn 15 phút, đủ để cô bắt xe đến LDY. Nhưng kết quả không như mong đợi, xe đi được nữa đường thì lại bị kẹt xe, hình như phía trước có đoạn đường đang thi công

“Bác tài…cho cháu xuống ở đây”

Sau đó bước xuống xe nhìn đồng hồ trên tay, cô lại bất ngờ rõ ràng hôm qua cô đã tháo nó ra rồi cơ mà…có lẽ lúc sáng hôm nay cô lại theo thói quen mang đồng hồ rồi mang luôn nhẫn vào. Thói quen này cô nên tập sửa dần dần thôi

“Ôi mẹ ơi…5 phút…không kịp rồi…”

Không quan tâm chiếc nhẫn trên tay nữa, cô nhanh chóng chạy bộ đến LDY. Đến quầy tiếp tân cô vừa thở hổn hển vừa nói

“Cho tôi gặp CFO Hạ (CFO..là cụm viết tắt của Chief Financial Officer. Nghĩa là giám đốc tài chính, là một vị trí giám đốc phụ trách quản lí tài chính doanh nghiệp)”

“À…Thì ra cô Ninh Hinh, CFO đang đợi cô ở phòng 105, tầng 30. Xin lỗi vì không thể dẫn đường cho cô” Cô tiếp tân e ngại lên tiếng, vì hôm nay cô phải đón tiếp Hàn tổng

“Không sao…không sao…Tôi có thể tự lên”

Nói rồi cô cất bước đi về hướng thang máy, vừa đi vừa nhắn tin báo với Hạ Vũ là cô đã đến nơi

[ Ninh Hinh: chị đã đến nơi, đang sắp lên chỗ em

Hạ Vũ: Chị hãy đến phòng họp số 205, tầng 40. Em đang ở đây

Ninh Hinh: được]

Trong lúc cặm cụi nhắn tin cô vô tình đi vào thang máy dành cho chủ tịch mà không hay biết gì. Cửa thang máy sắp đóng, cô vội vã cất giọng

“Anh gì ơi…Đơi tôi…”

Cửa thang máy lần nữa mở ra. Vì lo cặm cụi nhìn vào màn hình điện thoại cô cũng không quan tâm thân ảnh phía trước.

“Alo, Hạ Vũ à. Chị đang trong thang máy…sắp lên đến rồi. Em mau ra lấy, hôm nay là buổi kí tiểu thuyết đầu tiên của chị, chị không thể đến trễ được.”

“Được…”

Nghe thấy giọng nói này, không lẽ là Giang Thanh Hân, hắn quay người sang nhìn cô. Đang chăm chú nhìn vào điện thoại thì lại có cảm giác như có ai đó đang nhìn, cô ngước mắt nhìn.

“Hàn Trạch Âu…”

Vội bịch miệng lại, người cô bất giác run lên, tim cô bất giác lại đập nhanh một nhịp, đứng vào một góc thang máy

Chiếc chìa khóa trên tay bỗng dưng rớt xuống đất, hai mắt hắn đỏ ngầu nhìn vào thân hình nhỏ bé, hắn mỉm cười dịu dàng, ôm chầm lấy cô

“Cuối cùng em cũng xuất hiện. Giang Thanh Hân đừng chơi trò trốn tìm với tôi nữa. 4 năm qua, tôi đã nhớ em đến phát điên luôn rồi”

Hai vai cô bất giác run run, định đưa tay ôm lấy thân hình rắn chắc của hắn, nhưng lí trí đã bắt cánh tay cô thu về, kiềm nén nước mắt cô đáp

“Xin lỗi Hàn tổng, anh nhận nhầm người rôi. Tôi là Hạ Ninh Hinh, không phải Giang Thanh Hân…”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Vợ Cũ Bị Mù Của Hàn Tổng Tài - Thanh Âm

Postby tuvi » 01 Jul 2023

Chương 46: Về Nhà Với Tôi Đi...Ngoan

Nghe cô nói như thế, nụ cười trên môi hắn dần dần tắt, hai cánh tay từ từ buông người cô ra, hắn cười lạnh, nụ cười của sự nhớ mong, sự bất lực, sự chua chát…bao cảm xúc hòa lẫn trong nụ cười của hắn, ánh mắt hắn đỏ ngầu như muốn phát khóc nhìn cô, cất giọng trầm trầm hơi run run

“Đừng như thế Thanh Hân, Hàn Trạch Âu tôi đã đợi em tận 4 năm. Dù em có hóa thành tro tôi cũng sẽ nhận ra em…Đừng nói dối nữa … Về nhà với tôi đi…Ngoan”

Thanh Hân lúc này chỉ để ý đến đôi mắt của hắn, nhìn đôi mắt đỏ ngầu của hắn, người cô lại run lên bần bật. Cô nhớ rất rõ, mỗi khi hắn định đánh hay bóp cổ cô đến mức nghẹt thở thì đôi mắt hắn đều đỏ như thế này. Cố nén nỗi sợ, dùng giọng bình tĩnh khẳng định với hắn thêm lần nữa

“Hàn tổng…tôi thật sự không phải Hàn thiếu phu nhân của anh. Anh thật sự đã nhận nhầm người rồi”

Hắn nhếch miệng cười, kéo cô áp sát vào người hắn, đột nhiên hắn cúi đầu, ghé sát vào tai cô

“Thiếu phu nhân, em có biết không, mỗi khi em nối dối hai tai đều sẽ đỏ lên. Em nói em không phải là Hàn thiếu phu nhân, không phải là vợ Hàn Trạch Âu tôi. Thế em tự mình kiểm tra xem sau lưng em có phải có hình xăm mặt sói kèm theo dãy số 9213 cùng kí hiệu chữ kí của Hàn Trạch Âu tôi có trên vai em hay không? Chính tay tôi đã xăm cho em, không lẽ tôi còn không nhớ hay sao”

Đột nhiên hắn lướt nhìn chiếc nhẫn trên tay cô, bất giác mỉm cười hài lòng.

Nghe hắn nói như thế, bây giờ cô cũng đã biết được vì sao phía vai trái lại có hình xăm nhỏ đó. Hít một hơi thật sâu, dùng đôi mắt xanh không mang theo chút rung động nào nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, cất giọng

“Phải…Tôi của quá khứ là Giang Thanh Hân, là Hàn thiếu phu nhân trên danh nghĩa được người người ngưỡng mộ, là người mà 4 năm về trước anh đã liên tục dùng lời lẽ nhục mạ, là người mà đã khóc cạn nước mắt van xin anh tha mạng cho tôi…nhưng kết quả thế nào, sau khi lấy lại giác mạc anh đã nhẫn tâm ném tôi xuống biển sâu… kết quả khi tôi tỉnh dậy thì hay được tin báo chí liên tục đưa tin là Giang Thanh Hân tôi đã chết…”

Nước mắt cô kiềm nén bấy lâu bây giờ lại vì hắn mà một lần nữa trào ra, cô gạt đi nước mắt, lạnh lùng cất giọng

“Xin lỗi Hàn tổng, tôi và anh đã kết thúc từ 4 năm trước. Từ sau khi tôi kí tên vào tờ giấy ly hôn của 4 năm trước thì chuyện tôi với anh là vợ chồng đã trở thành quá khứ, Giang Thanh Hân tôi cũng đã chết dưới biển sâu từ 4 năm trước với danh phận không phải là Thiếu phu nhân, không phải là vợ của Hàn tổng anh mà là dưới danh phân, dưới tên gọi “vợ cũ” bị mù của anh. Tôi của ngày hôm nay là Hạ Ninh Hinh, anh của hôm nay là Hàn tổng của tập đoàn hàng đầu thế giới MW. Một cô gái bình thường như tôi không mong được Hàn tổng đây chú ý đến. Xin lỗi vì một người tầm thường như tôi đã làm vấy bẩn bầu không khí sáng này của ngài”

Cô vừa dứt lời, cửa thang máy cũng đã mở, Hạ Vũ đang đứng dựa vào tường thấy cô hai mắt đỏ hoe, mặt đẫm nước mắt bước ra từ thang máy thì hơi bất ngờ,lúc nãy gọi điện vẫn còn bình thường cơ mà, vội chạy đến đưa tay lau đi giọt nước mắt trên gương mặt cô

“Chị sao thế!? Đã xảy ra chuyện gì sao? Thôi nào…hôm nay em sẽ hi sinh cho chị ôm một lần vậy”

Hạ Vũ dang tay ôm cô vào lòng, cô lúc này cứ như một bức tượng, đứng bất động ở đấy, không đẩy cũng không đáp lại cái ôm của cậu.

“Hạ Vũ, sao chị lại gặp lại anh ta chứ…hic…hic…tại sao lúc chị sắp quên được anh ta thì anh ta lại xuất hiện trước mặt chị, làm náo loạn cuộc sống của chị chứ. Tại sao lúc trong thang máy gặp lại anh ta, con tim chết tiệc này của chị lại một lần rung động với anh ta chứ.”

Hạ Vũ cậu không hỏi cũng biết người mà cô nói đến là ai. Chỉ hỏi một câu

“Chị còn yêu anh ta không?”

Câu hỏi của Hạ Vũ đã làm tâm cô thắt lại, nước mắt vô thức càng lúc càng chảy ra, không hiểu sao câu hỏi của cậu lại làm trái tim cô đau đến thế, ngay cả bản thân cô cũng không biết có còn yêu hắn không, cô im lặng không đáp.

“Chị biết không, vũ khí của phụ nữ là nước mắt, vũ khí của đàn ông là sự im lặng. Nếu chị yếu lòng thì hãy khóc một trận thật lớn, đừng cố gắng tỏ ra là bản thân mình kiên cường như một người đàn ông”

“Tại sao chị lại không vứt bỏ được hình ảnh anh ta ra khỏi tâm trí chứ, tại sao, tại sao…hic..hic…”

Cô lúc này đã ôm chầm lấy Hạ Vũ khóc một trận thật to như đứa trẻ…Hai người bọn họ bây giờ cũng đã trở thành tâm điểm bàn tán của đám nhân viên

“Này…cô gái đó là ai thế”

“Cậu có biết không sáng hôm nay tôi đưa con đi học đã thấy cô ấy đưa một tiểu bảo bảo đến trường đấy”

“Không lẽ là con bọn họ”

“Cũng có thể…”

“CFO của tôi đã kết hôn rồi sao. Ôi con tim bé nhỏ của tôi, huhuhu”

Ở một góc của thang máy, mọi hành động của cô và Hạ Vũ đã được hắn thu vào tầm mắt, khi đám nhân viên đi ngang nói câu “Không lẽ là con bọn họ” hai tay hắn lúc này đã cung thành nắm đấm, hai mắt đỏ ngầu. Điều đáng ngạc nhiên là hắn không chạy lại kéo tay cô ra, hắn đơn giản chỉ đứng bất động một góc ở đó. Đợi đến khi cô bấm thang máy rời khỏi đây, hắn mới từ từ bước ra, mang sắc thái lạnh lùng đi đến phòng họp như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Vợ Cũ Bị Mù Của Hàn Tổng Tài - Thanh Âm

Postby tuvi » 01 Jul 2023

Chương 47: Điều Tra Lai Lịch

Sau khi kí kết xong hợp đồng với tập đoàn LDY, tại thang máy của tập đoàn LDY

“Trác Bằng, điều tra lai lịch của CFO Hạ cùng Thanh Hân cho tôi. Cậu có một tiếng để điều tra” Hắn cất giọng lạnh như muốn giết người ra lệnh

“Thanh Hân??” Trác Bằng ngơ ngác

“Năng suất làm việc càng lúc càng kém, đến chuyện Giang Thanh Hân đổi tên thành Ninh Hinh mà 4 năm qua cậu không tra ra ra được... Hàn Trạch Âu tôi không giữ những kẻ vô dụng, cậu tốt nhất nên xem lại bản thân mình. Đừng để tôi phải đích thân ra tay”

Dứt lời, thang máy cũng vừa mở ra, đôi chân thon dài của hắn lập tức bước ra khỏi thang máy bước đi hiên ngang trong đại sảnh khiến bao nhân viên nữ trong sảnh trố mắt khen ngợi

“A…Hàn tổng đúng thật là rất đẹp trai…”

“Ôi ước một lần được lăn cùng giường với Hàn tổng…”

Những lời nói của những cô gái kia vô tình lọt vào tai hắn, đôi chân hắn lập tức dừng lại, gương mặt hắn lúc này trở nên tối sầm, liếc nhìn những cô gái kia, giọng trầm trầm mang theo sự nguy hiểm, ánh mắt như muốn giết người hướng nhìn Hoàng Khâu đang bận rộn với sấp tài liệu từ ngoài cửa đi vào

“Hoàng Khâu, tôi cho cậu 5 phút cạo sạch những cái lưỡi dơ bẩn của đám nhân viên nữ này. Tôi không hi vọng lần sao đến đây nghe thấy bất cứ lời dơ bẩn nào nữa”

Không đợi Hoàng Khâu kịp phản ứng, hắn đã phóng xe đi mất.

“Trợ lí Lâm, thông báo phòng nhân sự sa thải bọn họ” Hoàng Khâu hoàn hồn ra lệnh

“Thưa Khâu tổng, họ đều là những người xuất sắc của tập đoàn ta” Trợ lí Lâm ngập ngừng nói

“Cậu nói thêm một điều, người bị sa thải tiếp theo sẽ là cậu”

Hoàng Khâu bá đạo lên tiếng, lời Trạch Âu nói một, anh nhất quyết không dám nói hai. Lão đại ra lệnh thì tất nhiên là có lí do, cũng đã đến lúc nên thay mới đám nhân viên này rồi, dù năng lục của bọn họ xuất sắc nhưng tâm không tốt thì cũng không nên giữ lại, sẵn phòng trường hợp xuất hiện “trà xanh” sao này làm vợ tương lai anh đau đầu, sa thải hết bọn họ cũng là ý kiến hay.

Sau khi rời khỏi LDY, cô thất thần mang tâm trạng nặng nề đi mãi về phía trước mà căn bản là không biết bản thân mình đi đâu nữa, hình ảnh của hắn cứ mãi hiện trong tâm trí cô không cách nào xóa khỏi. Cô cứ như thế mà gục mặt xuống đường, cô không khóc chỉ đơn giản là quá mệt mỏi, không biết phải đối mặt với tình huống này như thế nào nữa.Đột nhiên chuông điện thoại reo mãi trong túi, vừa bật nút nghe thì đầu dây bên kia đã gấp gáp giục

“Ninh Hinh chị đã đến đâu rồi. Hôm nay là buổi kí tặng sách lần đầu của chị đấy. Mọi người và các fan của chị đã đợi chị suốt 30 phút đồng hò rồi đó”

Lúc này cô mới giật mình nhớ lại hôm nay đúng là buổi kí tặng lần đầu của cô. 4 năm trước vì để che giấu thân phận Giang Thanh Hân mà cô đã gác lại việc học thiết kế, không còn theo đuổi chúng nữa, cũng sau sự cố năm đó, tinh thần cô suy sụp, trở nên trầm cảm, ít nói hẳn, nhốt mình trong phòng tối suốt mấy tháng trời, không ăn uống điều độ gì cả. Lúc đấy thấy cô như thế, Hạ Vũ không đành lòng nhìn cô cứ mãi nhốt mình trong phòng nên đã đưa ra ý tưởng nếu cô buồn hay cảm thấy bất lực giữa cuộc sống này, hãy viết những điều mà cô nghĩ ra giấy…Cũng từ những điều vô tình đấy đã đẩy cô trở thành tác giả của tiểu thuyết ngôn tình như hôm nay…Ngó nhìn cảnh vật xung quanh, cô cất tiếng đáp lại đầu dây bên kia

“A…em có thể gửi lại địa chỉ buổi kí tặng cho chị được không. Có lẽ chị bị lạc đường rồi…hì hì…” Cô cười ngượng khẽ nói

“Đường số 78, trung tâm thương mại MW 1900, tầng 7, chị nhanh nhanh tới nha”

Chiếc Bugatti Veyron của hắn hiên ngang đỗ trước cửa chính của trung tâm thương mại MW 1900, cửa xe vừa mở, đôi chân thon dài của hắn vừa chạm xuống đất, thì ngay lập tức hai hàng nhân viên ăn mặc chỉnh tề đã cuối người một góc 60 độ cung kính chào

“Mừng Hàn tổng ghé thăm MW 1900”

Hắn không nói gì, cứ thế mà lướt ngang hai hàng người thẳng tấp vào bên trong trung tâm, kiểm tra từng tầng một của trung tâm, Hôm nay dường như tâm tình hắn không tốt, cứ luôn miệng bảo chỗ này không được, chỗ kia không tốt, xem sổ sách doanh thu thì hắn luôn miệng quát

“Doanh thu chỉ tăng thêm 5% so với tháng trước, năng lực mà trường đại học cho các người loại bằng xuất sắc là như thế hay sao, tháng sau tôi muốn nhìn con số tăng gấp 4 lần con số này. Bây giờ Cút xuống cho tôi”

Đám quản lí trong phòng Vip của trung tâm nghe hắn quát như thế, ai nấy tay chân đều ướt lạnh, lập tức cúi người rời khỏi. Hắn lúc này nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe Ref. 1518 in Stainless Steel trên tay, sau đó nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng hướng mắt về phía Trác Bằng cất giọng lạnh như băng

“Kết quả điều tra”

Cũng may là lúc này Trác Bằng đã nhận được tài liệu điều tra vào 10 phút trước, anh cũng vừa kịp in ra, lập tức đưa sấp tài liệu ra trước mặt hắn

“Hàn tổng đây là kết quả điều tra được. CFO Hạ tên đầy đủ là Hạ Vũ, cậu ta năm nay 24 tuổi, tốt nghiệp từ trường đại học Giang Đông danh tiếng, có 2 năm kinh nghiệm thực tập ở LDY, sau khi cậu ta tốt nghiệp đã được đích thân Hoàng Khâu mời về đảm nhiệm chức vụ CFO của LDY, năng lực làm việc tương đối xuất sắc. Về đời tư thì gia đình cậu ta có một người mẹ tên Quách Hà, đã nhập viện vào tháng trước, điều đáng ngạc nhiên là bà ấy cũng đang điều trị ở MW, cậu ấy đã từng kết hôn vào 4 năm trước nhưng cũng đã ly hôn sau 1 năm chung sống, theo mọi người xung quanh kể lại là vợ cậu ta đã đi theo người đàn ông khác và bỏ lại cho cậu ta đứa con nhỏ mới 3 tháng tuổi, đứa con đó đúng thật là con cậu ta. Còn về Ninh Hinh, cô ấy vừa chuyển đến sống cùng với bọn họ vào 4 năm trước với thân phận là chị họ của cậu ta, nhưng sau khi Hạ Vũ kết hôn cô ấy cũng đã dọn ra ngoài sống, đôi khi đưa đón con giúp cậu ta. Hiện tại Hạ Vũ vẫn còn độc thân và Ninh Hinh…à không Giang Thanh Hân cũng vẫn còn đang độc thân, cô ấy suốt thời gian qua chưa từng tiến thêm một bước với bất kì người đàn ông nào bên ngoài, cô ấy hiện đang là tác giả truyện, tuần rồi vừa kí hợp đồng với cho nhánh nhỏ công ty ta”

Có vẻ như hài lòng với kết quả điều tra, cơ mặt hắn lúc này cũng đã giản ra, bất giác nở nụ cười

“Kể từ ngày mai tôi không muốn tên Hạ Vũ lượn lờ xuất hiện trước mặt Thanh Hân, bảo Hoàng Khâu hãy tự giải quyết. Còn về Thanh Hân, tôi không biết cậu dùng cách gì, ngày mai bắt buộc cô ấy phải có mặt ở MW trước 7 giờ. Nếu cậu không làm được thì biết kết quả như thế nào rồi chứ. À, Giang Thanh Hân vẫn còn là vợ hợp pháp của Hàn Trạch Âu tôi, không phải là độc thân. Cậu nên xem lại tài liệu trước khi đưa tôi xem, năng lực làm việc của cậu càng lúc càng kém, tôi rất không hài lòng.”

Nói rồi hắn lập tức vứt tập tài liệu xuống bàn, cầm lấy áo vest đi thẳng ra ngoài.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Vợ Cũ Bị Mù Của Hàn Tổng Tài - Thanh Âm

Postby tuvi » 01 Jul 2023

Chương 48: Tha Thứ...?

Tại tầng 7 của trung tâm thương mại MW 1900, sau buổi kí tặng tên thì có một hoạt động nhỏ là trò chuyện cùng fan, giọng cô nhỏ nhẹ nói qua mic

“Cảm ơn các bạn đã dành sự quan tâm và sự nhiệt tình của mình ủng hộ cho tác phẩm “vợ cũ bị mù của Hàn tổng tài” này của tôi. Chân thành cảm ơn mọi người rất nhiều” Cô cúi người bày tỏ lòng cảm ơn chân thành trong tiếng vỗ tay đều đều bên dưới khán đài.

Đợi tiếng vỗ tay bên dưới ngưng lại, Tiểu Dy là trợ lí của cô đồng thời cũng là MC của buổi kí tặng hôm nay cất giọng

“Xin chào các bạn, tôi là Tiểu Dy, là trợ lí đồng thời cũng là MC của chương trình hôm nay, thay mặt cho công ty một lần nữa gửi lời cảm ơn chân thành đến mọi người…Bây giờ sẽ là phần hỏi đáp giữa fan và tác giả. Các bạn có câu nào muốn hỏi đến tác giả không?”

Bỗng một cô gái có lẽ là fan cuồng của quyển tiểu thuyết này bỗng chốc hỏi

“Chị ơi, khi nào chị sẽ ra quyển hai của tiểu thuyết ‘vợ cũ bị mù của Hàn tổng tài’ vậy chị? Kết quả bọn họ có về với nhau hay không vậy chị”

Các cô gái bên dưới đồng thanh hỏi

“Phải đấy…phải đấy…”

Nụ cười trên môi cô bỗng chốc dừng lại, nhắm mắt hít sâu một hơi lấy lại sự bình tĩnh, cầm mic lên, cô nhẹ nhàng cười đáp

“Sẽ không có quyển hai đâu”

Các cô gái bên dưới bắt đầu thì thầm to nhỏ, vẻ mặt nuối tiếc hỏi

“Sao thế ạ!!!”

“Bởi vì căn bản ngay từ khi đặt bút viết lên câu chuyện này thì kết cục của nó đã nằm trọn vẹn ngay phần mở đầu rồi. Hai người bọn họ đến với nhau vì lợi ích của hai gia tộc, vốn chẳng hề có sự xuất hiện của tình yêu, nếu có thì cản bản chỉ từ một phía là cô gái đó đơn phương yêu hắn. Cô đem lòng yêu hắn, hắn lại đem lòng yêu cô ấy. Luẩn quẩn mãi, hóa ra vẫn không thể thay đổi. Người ngày ngày bên hắn, người luôn quan tâm hắn mỗi khi hắn tiệc rượu say trở về là cô, nhưng kết quả vẫn không thể dịch chuyển, người trong tim hắn mãi mãi là cô gái đã mất đấy, suốt đời suốt kiếp vẫn không thể khác được. Trong tình yêu của 3 người, thì người không được yêu chính là kẻ thải, nhân vật chính trong tiểu thuyết này chính là kẻ thừa thải đó. Các bạn có biết vì sao khi nữ chính của tiểu thuyết này khi đã được cứu sống rồi, dù còn yêu hắn rất nhiều cũng nhất quyết không quay về tìm hắn không…Vì cô ấy thất vọng”

Nói đến đây nước mắt cô bất giác lại trào ra, lấy tay gạc đi nước mắt cô rời khỏi ghế, đi đến giữa kháng đài nói tiếp

“Thất vọng là thứ cảm giác đau đớn đến ngạc thở tựa như mặt hồ tĩnh lặng tựa như bị một viên đạn xuyên qua, chuẩn xác, dứt khoát, không chút do dự đâm thẳng vào trái tim những kẻ cô đơn vừa tìm thấy được hạnh phúc. Khởi nguồn từ thất vọng chính là hi vọng vẩn vơ, không cần thiết kia. Bọn họ sẽ không tìm về với nhau đâu. Nhất định là thế, mãi mãi như thế”

Câu nói của cô làm mọi người sững lại trong đó có hắn. Không biết hắn đã đến đây, đứng đây từ bao giờ, có lẽ là ngay từ đầu cũng nên. Câu chuyện cô viết chẳng phải là chuyện tình của cô với hắn hay sao, hóa ra trong mắt cô, hắn là kẻ phụ bạc, vô tình như thế. Hắn yêu cô, muốn bảo vệ cô nhưng cũng lại vô tình đâm một nhát thật sâu vào tim cô, khiến cô hận hắn đến như thế.

Đột nhiên có một cô bé đứng dậy hỏi cô

“Chị có từng yêu ai chưa?”

“xin lỗi, đây là chuyện cá nhân của tác giả nên không thể tiết lộ được…” Tiểu Dy vẻ mặt khó xử trả lời thay cô. Thấy thế, cô đưa tay ra hiệu cho Tiểu Dy lui xuống, sau đó mỉm cười chua xót đáp

“Tôi có yêu một người…từ tràn đầy niềm vui…tới lòng đầy đau đớn…Tôi dùng thời gian của mình để chứng minh là tôi yêu anh….Còn anh…Thì dùng thời gian để chứng minh…tôi là một đứa ngu ngốc…”

Thấy tình hình ngày càng tồi tệ, Tiểu Dy thân làm MC lập tức chuyển đổi bầu không khí này

“Bây giờ chúng ta sẽ dùng điện thoại của mình đăng nhập vào trang wed phía trước mà các bạn đã nhìn thấy. Vì thời gian có hạn các bạn sẽ chỉ được phép hỏi tác giả một câu. Và tác giả sẽ trả lời 10 câu hỏi đầu tiên hiển thị trên màn hình. Nào các bạn có 1 phút đặt câu hỏi”

“Trác Bằng, đưa tôi điện thoại” giọng hắn lạnh lùng ra lệnh nhưng ánh mắt ôn nhu của hắn vẫn hướng nhìn cô.

“Hàn tổng, anh định làm gì thế”

Hắn không đáp lại Trác Bằng, đơn giản là hắn lười giải thích, ngón tay lưu loát gõ bàn phím trên điện thoại đăng nhập vào hệ thống phía trước. Một phút sau trên màn hình đột nhiên hiển thị câu hỏi đầu tiên

“Em có thể nói câu TiAmo một lần được không?”

Nhìn thấy câu hỏi phía trước màn hình, tâm mi mắt cô bắt đầu dao động, câu hỏi này…là của hắn, cô ngay lập tức ngó nhìn xung quanh, cô biết hắn đang ở đây, đang hướng mắt dõi theo cô,có lẽ hắn đã thấy cô nhưng cô lại không thể tìm thấy hắn.

“Nào, tác giả hãy trả lời nào” Tiểu Dy vẫn thản nhiên tươi cười cất giọng.

Cố nén cảm xúc trong lòng, nở một nụ cười cứng ngắc, cất giọng nghẹn ngào

“TiAmo….”

Ở một góc, hắn mỉm cười hài lòng, nhưng nụ cười vừa mới căn trên môi lập tức ngưng lại khi nghe cô nói câu phía sau

“TiAmo nó là câu I love you trong tiếng Ý, tiếng Pháp nghĩa là từng yêu, giây phút nói câu này, tôi ước bản thân tôi đang đứng ở Pháp”

Hai mắt cô đỏ ngầu như sắp khóc, thì màn hình đã hiển thị câu thứ hai

“Tha thứ cho anh có được không?”

Các fan tiểu thuyết bên dưới bắt đầu thì thầm to nhỏ, họ rất muốn biết chủ nhân của các câu hỏi này rốt cuộc là ai. Đưa mắt nhìn câu hỏi trên màn hình, cô cười nửa miệng trong nước mắt, đưa mic lên nói với giọng run run pha lẫn ý cười

“Tôi bị anh đâm ngay vào ngực trái một nhát thật sâu…Máu còn chưa kịp lau khô…Anh lại bảo tôi rộng lượng tha thứ cho anh…Tôi làm sao có thể rộng lượng được đây…Chẳng lẽ tôi phải đi đến ôm chầm lấy anh…vừa tha thứ cho anh vừa khen anh đâm rất tốt, góc đâm rất chuẩn hay sao? Tha thứ” Nói đến đây ngước mắt lên, cố không để cho nước mắt chảy ra, nhếch môi lộ rõ ý cười

“Tha thứ…tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Đây chính là thực tế hiển nhiên. Anh nghĩ bản thân anh là ai vậy? Làm tổn thương tôi rồi quay lại bắt tôi phải tha thứ cho anh. Phần đời còn lại của anh tốt nhất là chịu cái lạnh của cô đơn, cái lạnh từ chính tâm hồn anh. Vậy nên đừng bắt tôi phải tha thứ. Anh nghĩ anh là ai vậy? Nực cười…”

“Em đúng thật là một con người tuyệt tình” hắn nở nụ cười chua xót đứng ở một góc nhìn cô, chiếc điện thoại trên tay của hắn cũng đã từ từ rời khỏi tay hắn rơi xuống đất…đưa tay dai dai hai bên hốc mắt đang đỏ ngầu, quay người bước đi mang theo nỗi lòng

“Nếu như có một ngày em đột nhiên nhớ ra điểm tốt của tôi. Tôi hi vọng em đừng khóc. Em nói đúng ngay từ lúc bắt đầu thì cả hai chúng ta đều đã biết trước được kết quả tồi tệ của ngày hôm nay. Nếu được quay lại khoảng thời gian của 6 năm trước, tôi nhất định sẽ không đưa ra quyết định đau khổ như thế để bảo vệ em”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Vợ Cũ Bị Mù Của Hàn Tổng Tài - Thanh Âm

Postby tuvi » 01 Jul 2023

Chương 49

“Hàn tổng, đã đến giờ họp” Trác Bằng đứng trước mặt hắn thông báo với vẻ mặt gấp gáp

“Dời sang ngày khác. Hôm nay không họp”

Trác Bằng có chút bất ngờ. Từ trước đến nay, trong giới kinh doanh hắn nổi tiếng là người cuồng công việc, không bao giờ bỏ bất cứ cuộc họp nào của tập đoàn. Thế mà bây giờ hắn lại thản nhiên nói câu không họp. Trác Bằng gương mặt hơi khó hiểu

“Hàn tổng…nhưng…”

“Cút”

Hắn tựa lưng vào ghế quát lớn, cà vạt trên cổ hắn bây giờ đã nới lỏng, cút áo cũng đã tự ý cởi bỏ hai nút, tay áo lại bị hắn xắn lên một cách thô bạo. Trác Bằng thấy thế, anh biết hắn đang rất nổi giận, lập tức cúi chào sau đó rời khỏi phòng làm việc.

Anh vừa đi, hắn cũng vừa cầm lấy chai rượu vang trên tay uống một cách điên dại, hắn tự cười giễu bản thân, tự hỏi bản thân từ khi nào thái độ một Giang Thanh Hân nhỏ bé như cô lại quan trọng hơn cả cuộc họp cổ đông của hắn, từ khi nào hình bóng cô lại chiếm vị trí độc tôn trong tim hắn như thế, nếu như cô có thể hiểu thấu nỗi lòng của hắn thì tốt biết mấy.

Reng…reng…reng……

“Alo, Hạ Vũ. Em gọi chị có chuyện gì thế?” Cô cất giọng khàn khàn pha lẫn chút mệt mỏi hỏi

“Giọng chị sao thế?” Hạ Vũ lo lắng hỏi

“À…không có gì đâu…Em gọi chị có chuyện gì không?”

“Thế thì tốt. Chiều nay em có một buổi tiệc dự lễ kết hôn của Lâm tổng, nhưng thư kí em cô ấy lại đột nhiên đau dạ dày. Chị có thể tham gia cùng em được không…”

“Chị….”

Cô rất đang khó xử, còn hai ngày nữa là đến hạn nộp ý tưởng cho tiểu thuyết tiếp theo mà cô bây giờ lại không có lý tưởng mới gì, còn nếu bây giờ đồng ý đi cùng Hạ Vũ có vẻ như không tốt cho lắm.

“Chị biết mà…Em rất không thích tham dự lễ một mình”

Cô hơi cau mày khó hiểu, Hạ Vũ hôm nay sao thế, bình thường không phải cậu ấy cũng tham gia tiệc một mình hay sao. Nhưng cô cũng không nghĩ gì nhiều, giọng chắc nịch đáp

“Được…Chị sẽ cùng em tham gia”

“Được…một lúc nữa em sẽ cho người mang đồ đến cho chị”

“Không cần đâu…Chị sẽ tự thiết kế bộ cho riêng mình. Yên tâm, không làm em mất mặt đâu”

………Tại MW………

Cốc…cốc…cốc…

Trác Bằng lịch sự gõ cửa phòng, sau đó trực tiếp mở cửa đi vào.

“Hàn tổng, đến giờ tham gia buổi lễ kết hôn của Lâm tổng”

Thấy hắn vẫn tựa lưng vào ghế không nói, ánh mắt dường như đang toan tính đều gì đó, trên môi hắn vẫn còn đang nở nụ cười ấm áp.

“Hàn tổng, nếu anh không đi vậy tôi sẽ cho người mang quà tặng đến”

“Chuẩn bị đồ, tôi sẽ tham gia”

Trác Bằng ngạc nhiên đến mức tưởng bản thân đang nằm mơ. Cũng đã từ rất lâu rồi Trác bằng anh chưa thấy hắn tham gia bất cứ buổi tiệc nào, toàn là do Trạch Phong đi thay. Hôm nay mặt trời lặn đằng Đông hay sao mà hắn lại quyết định đi như thế, không lẽ là vì tìm thấy được Thanh Hân nên tâm tình hắn thay đổi. Khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, Trác Bằng lập tức lui xuống chuẩn bị.

Không khí buổi tiệc rất lãng mạn, tiếng đàn piano từng âm, từng âm vang đọng khắp đại sảnh ngày hôm nay. Những hình ảnh này lại ảnh này lại làm cô nhớ đến khung cảnh buổi lễ của 6 năm trước, một buổi lễ kết hôn có tất cả những gì mà cô yêu cầu: từ áo cưới cho đến phong cách trang trí, từ trong ra ngoài đúng chuẩn phong cách hoàng kim cao sang pha lẫn sự lãng mạn, buổi lễ năm đó có tất cả nhưng đáng tiếc lại không có tình yêu xuất phát từ hai phía như bao cặp đôi bình thường…cô chợt cười đắng lắc đầu tiếc nuối: hôn nhân thương mại thì lấy đâu ra tình yêu. Không khí trong buổi tiệc vốn rất tĩnh lặng cho đến khi chiếc Huayra Imola hiên ngang đỗ trước cửa, người đàn ông với khí phách át người từ từ bước xuống xe bây giờ đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Các cô tiểu thư tranh nhau đánh giá người đàn ông này

“Cô nói xem bộ vest anh ta đang mặc giá bao nhiêu?”

“1 triệu…”

“Sai, theo kinh nghiệm chơi hàng hiệu từ bé của tôi thì bộ đồ anh ấy đang mặc có giá hàng trăm thậm chí hàng tỉ. Đây là bộ vest được may thủ công với chất liệu vô cùng quý hiếm của nhà thiết kế Hughes tài ba. Đây là bộ giới hạn đấy. Trên thế giới này chỉ có một bộ thôi”

“Đêm nay, tôi nhất quyết tóm được anh ta” Cô gái xinh đẹp nhất trong đám mạnh miệng tuyên bố

Đứng bên cạnh mấy cô gái nhà giàu này, cô chỉ nở nụ cười nữa miệng, hắn vẫn như ngày, sức hút của hắn ngày càng cao, như thế cũng tốt. Hắn cũng cần phải có một người vợ xinh đẹp cùng hắn trải qua bao thăm trầm của cuộc sống. Cô không nói gì, tay cầm lấy ly rượu sau đó xoay người bước vào trong.

“Chị, em đi chào hỏi mọi người một tiếng... Chị có thể ở đây một mình được không?” Hạ Vũ nhẹ giọng nghiêng người nói khẽ vào tai cô.

“Được” Cô cười tươi đáp.

Được sự đồng ý của cô, Hạ Vũ lập tức xoay người bước đi.

Nhưng ở một góc nào đó,trong mắt hắn hình ảnh này lại biến thành Hạ Vũ đang cúi người hôn cô. Không kìm nỗi tức giận, đôi chân thon dài của hắn lướt qua đám cô gái đang nhốn nháo phía trước...

Chưa đầy một phút sau, hắn đã đứng trước mặt cô, nhìn chằm chầm vào cô với ánh mắt tức giận. Thấy hành động này của hắn, cô bất giác cau mày

“Hàn tổng, anh có việc gì cần nói với tôi sao…”

Miệng vừa nói cô vừa đưa tay uống cạn ly rượu vang trên tay để lấy lại bình tĩnhHắn vẫn không trả lời, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn cô…mất kiên nhẫn, cô đang định xoay người bước đi thì cánh tay mạnh bạo của hắn đã kéo cô vào lòng hắn, đôi mắt sâu thẳm hắn nhìn thẳng vào mắt cô, cất giọng dịu dàng

“Đừng như thế, chồng em sẽ ghen đấy”

Dứt lời hắn cúi người, môi chạm môi, thấy hành động này của hắn, cô bất giác muốn đẩy hắn ra nhưng lực hắn rất mạnh,cô càng muốn thoát thì hắn càng gắt gao ôm cô, áp sát người cô vào thân hình của hắn, lợi dụng lúc miệng cô vừa mở ra định nói gì đó, hắn đã thành công đưa lưỡi mình vào khoang miệng cô, hút hết lượng rượu còn lại, càng lúc càng tiếng sâu vào trong cho đến khi cô không còn hơi mới luyến tiếc rời môi cô. Hai má cô lúc này ửng đỏ như người say rượu, không biết là do rượu hay do nụ hôn này của hắn mà cô lấp bấp nói

“Anh…anh rốt cuộc anh muốn làm gì tôi nữa. Anh nên nhớ Giang Thanh Hân tôi và Hàn Trạch Âu anh căn bản đã ly hôn”

Nghe được những lời này, mọi người xung quanh bất giác bàn tán xôn xao, ai cũng khó hiểu

“Chẳng phải Giang Thanh Hân cô ấy mất rồi hay sao”

“Đúng vậy”

“Sao lại có chuyện này chứ”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế” ……

Có lẽ bây giờ, tâm điểm của đám cưới ngày hôm nay không phải là cô dâu và chú rể đang đứng trên bục kia, mà tâm điểm bây giờ là hắn và cô. Cô bất giác che tay xấu hổ, gắt giọng

“Rốt cuộc anh định làm cái quái gì thế”

Hắn thản nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng đặt vào trán cô một nụ hôn, sau đó nở nụ cười

“Đương nhiên là dẫn vợ về nhà, Hàn phu nhân, ngao du bên ngoài nhiều năm như thế là đủ rồi.”

“Hàn Trạch Âu, tôi nhắc lại lần cuối là tôi và anh đã ly hôn từ 4 năm trước”

Cố gắt giọng nói lớn, cố gắng vùng vẫy khỏi hắn. Ánh mắt uất ức cùng nổi căm hận nhìn chằm chằm vào hắn, quát lớn

“Buông tôi ra..!”

Nhìn hành động này của cô, hắn cười trong bất lực nhìn thẳng vào mắt cô, cố hỏi lần nữa

“Em hận tôi đến thế sao…?”

“Phải!! Khiến một người con gái từ rất yêu anh, bây giờ nhìn anh cũng chẳng muốn nhìn. Anh nói xem anh tệ đến mức độ nào?”

Đôi mắt hắn đỏ ngầu, nở nụ cười đau đớn, hai tay từ từ buông người cô ra, cất giọng chua xót

“Tìm em suốt tận 4 năm trời để nhận lấy từ em chữ “Hận”…Như thế cũng tốt…Hàn Trạch Âu tôi chỉ xin em một điều, em có thể đánh, em có thể hận tôi nhưng xin em đừng biến mất khỏi tầm mắt tôi, đừng như thế thêm lần nào nữa”

“Hàn Trạch Âu, anh bị thần kinh hay tai có vấn đề…lời tôi vừa nói anh nghe không hiểu hay sao? Tôi với anh đã ly hôn rồi!!!”

Nghe lời mắng này của cô, mọi người xung quanh bất giác lạnh người thay, lời bàn tán xung quanh lại một lần nữa sôi nổi

“Cô ấy đang chửi Hàn tổng…”

“Cô ấy gan cũng lớn thật”

“Cô ấy đúng thật là Giang Thanh Hân à”-

“Cô không nghe nói ly hôn hay sao?”-

“Vậy tại sao Hàn gia lại tổ chức đám tang nói là cô ấy mất”-

“Cô ngốc à..chuyện gia tộc sao đám người như chúng ta biết được…”

“cô gái này không vừa đâu…”

Lời bàn tán càng lúc càng xôn xao, Hàn Trạch Âu hắn chỉ bất mãn cười khổ, đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị phụ nữ chửi một cách không thương tiếc trước mặt bao nhiêu người…

“Hàn Trạch Âu tôi vốn không hề ly hôn với em, trên pháp luật Giang Thanh Hân em với tôi vẫn còn là vợ chồng hợp pháp, không tin thì sáng ngày mai em hãy tự mình về nhà xem sao?”

Nghe những lời cưng sủng ngày của hắn, cô chợt cảm thấy không quen, bất giác cười khinh

“Hàn Tổng, Giang gia của chúng tôi còn cái gì để cho anh lợi dụng nữa hay sao…Ông tôi nợ anh thì tôi cũng đã thay anh trả, tôi nợ Đường Nhược Vân đôi mắt, tận tay anh cũng đã móc mắt tôi để đòi lại. Vợ chồng…”

Nói đến hay từ vợ chồng bất giắc cô cười khinh, bao nỗi căm hận, uất ức bấy lâu cũng theo nước mắt mà tuôn trào, cô hét lớn

“Hàn Trạch Âu anh xứng làm chồng của Giang Thanh Hân tôi, anh xứng sao hả…anh xứng saooo... anh có dám mở miệng bảo là anh xứng không? Có cô dâu nào bất hạnh như tôi, ngày kết hôn tự tay mình đi chọn váy cưới, phong cách trang trí buổi lễ cũng do tôi đích thân chuẩn bị, Hàn gia anh chỉ có việc ném cho tôi một cái thẻ đen mà ung dung bảo gia tộc các người cũng có công sức chuẩn bị buỗi lễ… ngày kết hôn anh tiện tay bỏ lại người vợ anh vừa kết hôn mà chạy đi đâu mất, anh nghĩ Giang Thanh Hân tôi them chức “Hàn thiếu phu nhân” của gia tộc các người lắm hay sao mà anh luôn mở miệng bảo tôi không xứng…anh bảo Giang gia tôi nợ các người, nợ máu phải trả bằng máu…Đúng tôi cũng đã trả anh…Anh bảo bố mẹ tôi là kẻ đã gây tai nạn cho vị hôn thê của anh, khiến cô ấy phải mất. Nhưng anh có phải nên suy nghĩ lại là cô ấy mất thì bố mẹ tôi vẫn còn sống hay sao hả? bố mẹ tôi cũng đã dùng mạng của mình để trả cho cô ấy. Kẻ máu lạnh như anh lại không cam tâm, vào ngày tết của bốn năm trước, chính anh cũng đã tận tay giết ông tôi còn gì, hại Giang gia tôi phá sản, kẻ sống dở chết dở, anh còn chưa thõa hay sao…Anh nói tôi không xứng làm Hàn thiếu phu nhân…Phải tôi không xứng, chỉ có Đường Nhược Vân, vị tiểu thưu cao cao tại thượng của nhà họ Đường mới xứng với Hàn Trạch Âu máu lạnh nhà anh…Anh bây giờ lại ở đây nói chuyện vợ chồng với tôi, anh không thấy kinh tởm sao?”

Nghe những lời nói uất ức từ chính miệng của cô, tim hắn bất giác thắt lại, đau…đau lắm, hóa ra trong mắt cô suốt bốn năm qua, hắn là người đáng hận chứ không đáng được tha thứ.

Hắn định giải thích nhưng cuối cùng lại thôi. Gương mặt hắn lúc này lộ vẻ đau khổ, hai mắt cũng đã trở nên đỏ ngầu nhưng giọng nói vẫn cưng sủng như ban đầu

“Ngoan, Thanh Hân…đừng quậy nữa, về với anh đi”

Toang..gg…. ly rượu vang trên tay đã bị cô ném vỡ tan tành một cách không thương tiếc…hít một hơi thật sâu, cố ngăn nước mắt trào ra, cô nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, cất giọng khàn

“Hàn Trạch Âu, anh nói xem, ly đã vỡ liệu nó có thể tự lành lại, rượu cũng đã trải khắp sàn làm sao mà có thể gom lại được…anh là người thông minh, anh hiểu tôi đang nói gì mà phải không?”

Hắn chỉ cười nhạt mà gật đầu, sao đó xoay người bước ra khỏi nơi đây, hắn muốn thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt này…

Nhìn thấy bóng lưng hắn ngày càng xa tầm mắt, lồng ngực cô nhoi nhói, nước mắt kiềm nén từ nãy giờ cũng đã tuôn ra, nếu hắn mà còn ở lại đây thêm một phút nào nữa, chắc cô không chịu nổi mất…

Càng hận hắn thì tên hắn xuất hiện trong tâm trí cô ngày càng nhiều, không cách nào xóa nhòa

Thấy một màn bi thương vừa rồi, Nhã Tịnh không thể khoanh tay đứng im được nữa, nếu cứ tiếp tục thế này, hai người họ sẽ xa mất nhau thật cũng nên, đang định tiến đến thì đột nhiên có một cánh tay giữ cô lại

“Đừng, chuyện bọn họ hãy để bọn họ giải quyết”

“Anh không thấy sao Dư Sinh, Trạch Âu cậu ta không hề giải thích hiểu lầm cho cô ấy biết. Nếu cứ tiếp tục thế này, hai người bọn họ sẽ mất nhau thật đấy.”

“Phải đấy, cậu mau để Nhã Tịnh ra bên đấy đi. Dù sao, phụ nữ với nhau cũng dễ tâm sự hơn” Hoàng Khâu lên tiếng

Bất đắt dĩ, Dư Sinh gật đầu đồng ý “được, nhờ vào em cả”

“Thanh Hân, ra bên ngoài với chị một lát được không”

Thanh Hân cô không nói gì, chỉ gật đầu, ngầm đồng ý, theo sau Nhã Tịnh ra bên ngoài

“Đây là thứ gì?” Thanh Hân đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Nhã Tịnh

“Là thứ mà ông nội em trước khi mất đã đưa cho Trạch Âu. Nghe xong đoạn video này, rồi hãy ra quyết định có tha thứ cho câu ta hay không cũng chưa muộn”

[Tiểu Hân à…là ông đây! Có lẽ khi cháu nhận được đoạn video này thì ông cũng đã không còn ở trên thế gian này. Cháu cũng đừng quá đau buồn mà cũng đừng vì ông mà khóc. Ông cũng đã già rồi, sớm hay muộn cũng sẽ đến lúc phải rời khỏi nơi đây thôi…….]

“Này, Dư Sinh… cậu có gọi được cho Trạch Âu không?” Lưu Khiết lo lắng hỏi

“Gọi cho cậu ấy làm gì?” Dư Sinh ngơ ngác hỏi

“aisss…Trác Bằng vừa điện thông báo cho tôi nói là trước khi tham gia tiệc, anh ấy chưa uống thuốc trầm cảm nên nhờ tôi mang đến cho cậu ta”

“Tên khốn Lưu Khiết nhà cậu sao bây giờ cậu mới nói”

“Thì bây giờ Trác Bằng mới gọi thông báo, tôi làm sao biết đươc, tôi cũng có phải mẹ hay là vợ cậu ta đâu mà biết cậu ta đã uống thuốc hay chưa”

Tút..tút..tút…

“cậu ta không nghe máy…”

Dư Sinh lo lắng cho an nguy của hắn, bởi hắn bị bệnh trầm cảm nặng nên anh sợ hắn sẽ nghĩ quẩn mà tự sát như hồi 2 năm trước, cảm giác lo sợ đó đến bây giờ anh vẫn còn ám ảnh, nếu hôm đó anh không ngẫu hứng đến thăm hắn mới phát hiện hắn uống thuốc ngủ quá liều để tự tử thì bây giờ có lẽ đã là ngày tưởng nhớ hắn cũng nên.

…….Ngoài ban công….

“Tại sao anh ấy không giải thích rõ mọi chuyện cho em biết là em đã hiểu lầm anh ấy”

“Với tâm trạng lúc nãy, em có chịu tin lời giải thích của cậu ấy. Em về là tốt rồi, vì nhớ em mà suốt bao năm qua đêm nào Trạch Âu cũng dùng rượu để làm thuốc ngủ, dùng rượu làm bữa tối, dạ dày cậu ấy vốn đã không khỏe, em biết điều đó mà…suốt 4 nam qua, cậu ấy đã phải âm thầm chịu đựng chứng bệnh trầm cảm nặng, 1 lần tự sát bất thành…Thanh Hân à, Trạch Âu yêu em nhiều hơn em nghĩ đấy.”

“Tại sao anh ấy lại yêu em. Em có gì đáng để cho anh ấy yêu em..?”

“Tại sao em lại yêu Trạch Âu?” Nhã Tịnh nhướng mày hỏi lại cô

Ngước mặt hít một hơi thật sâu, giọng nhàn nhạ đáp

“Tại sao em lại yêu Trạch Âu…tại sao…đến bây giờ em cũng không biết, em chỉ biết khi thấy anh ấy quay người bước đi tim em như vỡ thành trăm mãnh, đau…đau lắm chị ạ”

Nhã Tịnh nghe câu nói này của cô, bất giác mỉm cười, trả lời vu vơ

“Nếu yêu vì đẹp thì khi gặp người khác đẹp hơn sẽ hết yêu…

Nếu yêu vì giàu, gặp người khác giàu hơn sẽ hết yêu….

Nếu yêu vì tình dục, gặp một người cho tình dục tốt hơn sẽ hết yêu

Người ta yêu nhau vì thứ gì thì đôi khi sẽ chính vì thứ đó mà mất nhau

Nên nếu yêu mà chẳng biết vì sao mình yêu, đó mới là tình yêu thật sự…Em và Trạch Âu cuối cùng cũng đã tìm thấy một nữa mãnh ghép của cuộc đời mình…”

“Chị có biết anh ấy giờ đang ở đâu không…Em muốn gặp anh ấy”

“Chị không…” chưa kịp nói hết câu, Dư Sinh đã thở hồng hộc chạy đến

“Nhã Tịnh…Trạch Âu xảy ra tai nạn, đang đưa vào bệnh viện”

………..Trước cửa phòng cấp cứu……..

“Tại sao anh ấy bị tai nạn, kẻ nào đã làm” Trạch Phong tức giận quát

“Cậu bình tĩnh chút đi, là cậu ta tự đâm vào vách núi…có lẽ do chứng đau đầu của cậu ta đã tái phát, đoạn đường đó có camera giám sát, bọn tôi đã kiểm tra kĩ rồi, hoàn toàn không cắt ghép” Hoàng Khâu lên tiếng đáp

“Ai biết được các người có giở trò gì với anh tôi không” Trạch Phong giọng mỉa mai đáp

Bốp…pp.. “cậu tỉnh lại chưa..?”Lưu Khiết tức giận vung cho Trạch Phong một nấm đấm

“Cậu dám đánh tôi…” Trạch Phong đang có men say nên đã vung tay đánh trả lại cú đấm vừa rồi…

Tình hình ngày càng trở nên hỗn loạn, Dư Sinh và đám người can ngăn nhưng lại bị vạ lây…bất quá nên anh đành để cho hai người bọn họ muốn làm gì làm…

“Các người có thôi ngay không…Trạch Âu còn đang phẫu thuật trong đó, không biết tình hình thế nào, các cậu lại ở đây náo loạn”

Nhã Tịnh gắt giọng lên tiếng

Đối lập với mọi người, ở một góc trước cửa phòng cấp cứu, cô cứ im lặng như thế mà rơi nước mắt, lồng ngực càng lúc càng đau như bị ai đó bóp nghẹn, cảm giác như sắp mất đi thứ gì đó rất quý giá.

Ánh đèn flas phòng phẫu thuật vừa tắt, cánh cửa vừa mở ra

“Bác sĩ…sao rồi…cậu ấy thế nào”

Vị bác sĩ im lặng lắc đầu, sợ hãi lên tiếng

“Vì phần sau đầu va đập vào vật sắt kèm theo mất khá nhiều máu nên Hàn tổng đã tử vong trước khi được đưa đến đây… chúng tôi đã cố gắng hết sức”

“Cho ông nói lại lần nữa, anh tôi khỏe mạnh như thế sao có thể vì chút trầy xướt này mà mất…ông đang nói dối” Trạch Phong mất bình tĩnh quát lớn

“Cậu ấy sao có thể như thế…tôi không tin…không tin…không…không …ggggg” Dư Sinh ngã gục trước cửa

“Dư Sinh à, anh bình tĩnh chút được không…” Nhã Tịnh đau đớn can ngăn

“Đây biết đâu là chiêu trò mà lão đại sắp đặt để giữ Thanh Hân, chúng ta đừng để anh ấy đánh lừa, lão đại sao có thể như thế được đúng không!!” Trác Bằng cố cười, anh không tin lão đại mất một cách đột ngột như thế được…

“Trạch Âu…anh tỉnh lại đi…cầu xin anh…em còn chưa tha thứ cho anh mà…anh tỉnh lại đi…chẳng phải anh là lão đại, là ông trùm mafia sao, anh ghê gớm lắm mà, sao có thể vì chút nhỏ này mất…anh tỉnh lại đi…Giang Thanh Hân em biết mọi chuyện rồi, em tha thứ cho anh mà…anh định để Hàn thiếu phu nhân em đơn độc một mình như thế sao, anh nỡ sao…anh tỉnh lại đi. Đừng đọa em như thế nữa…hửm… chúng ta còn chưa đi tuần trăng mật, anh còn chưa nói lời yêu với em mà, anh chưa cùng em sinh bảo bảo mà, Hàn Trạch Âu anh sao lại vô trách nhiệm như thế chứ?!”

Cô cứ ôm chầm lấy cơ thể không còn hơi ấm kia mà khóc lớn…

“Anh gạt em đúng không, anh định như mấy tổng tài tiểu thuyết kia giả vờ chết để được phu nhân tha thứ sao…em đã tha thứ cho anh rồi sao anh vẫn cứ nằm như thế mà không tỉnh lại…cơ thể anh sao lại lạnh như thế, tim anh sao không đập? Hắc bang của anh vừa chế tạo ra loại thuốc giả chết phải không? Em biết mà anh mau tỉnh lại đi…Dư Sinh, khi nào anh ấy tỉnh lại vậy, thuốc của bọn anh bao lâu nữa sẽ hết tác dụng vậy”

Cô ngượng cười, đưa ánh mắt hỏi bọn Dư Sinh

“Cậu ấy…sẽ không tỉnh lại đâu…sẽ không tỉnh lại nữa đâu…cậu ấy mất..mất thật rồi…”

“Mất..mất cái gì chứ, các anh diễn hơi quá rồi đấy [cô cười ngượng]”

“Thanh Hân, chúng tôi không lừa cô, cô nên chấp nhận sự thật thôi, Hàn phu nhân và lão gia đang trên đường đến đây để đón cậu ấy về nhà…” Nhã Tịnh đau lòng nói

Nhìn gương mặt biểu cảm này của bọn Dư Sinh, cô cười khổ, tin được không…cô chấp nhận sự thật này rồi…

“Anh này, hôm qua có người hỏi em phần tiếp theo của câu chuyện nên viết cái kết như thế nào. Xem ra, bây giờ em có thể viết được rồi. Mắt mỗi người có 576 triệu pixel, nhưng sau tất cả, chúng ta vẫn không thể thấy thấy rõ nhau anh nhỉ? Suôt 4 năm qua anh đã vất vả nhiều rồi, anh cứ nhắm mắt nghỉ một tí đi, anh dùng 4 năm tăm tối của mình để tìm em, bây giờ chúng ta thế chỗ cho nhau có được không, em sẽ dùng quãng đời còn lại của mình để tìm anh…nhưng có lẽ em sẽ không thể tìm thấy anh nữa rồi ….bây giờ em mới hiểu được một đạo lí: người hút thuốc sẽ không ngửi được mùi khói trên cơ thể họ, cũng giống như người được yêu, vĩnh viễn sẽ không hiểu được người mình yêu có bao nhiêu đau khổ”…

Nói rồi, cô nhẹ nhàng đặt lên bờ môi lạnh ngắt của anh một nụ hôn, bờ môi vừa chạm cũng là lúc nước mắt cô lăn dài trên gò má, có lẽ đây là nụ hôn cuối cùng của hai người…

“Ngủ ngon nhé. Anh vất vả nhiều rồi, em sẽ không đánh thức anh đâu…”

Vừa kết thúc câu nói, mắt cô bất giác mờ dần, khung cảnh trước mắt bỗng trở nên trắng xóa, bên tai cô bỗng nghe tiếng gọi thân thuộc

“Bảo bối…bảo bối…trời sáng rồi, đừng lười nữa”

Giọng nói, âm thanh này…hai mi mắt cô từ từ mở ra…là Hàn Trạch Âu, bất gIác cô ôm nhào vào người anh

“Này, bảo bối, em bị sao thế?”

“Trạch Âu...! Em vừa mơ thấy ác mộng, trong mơ em thấy anh biến mất mãi khỏi thế giới của em, em mơ thấy anh làm rất nhiều việc quá đáng với em, nhưng những việc đó là điều muốn tốt cho em nhưng em lại không thấu hiểu…Trạch Âu…anh bao nhiêu tuổi vậy?”

“Em có phải mơ quá nhập tâm hay không…chúng ta vừa mới kết hôn ngày hôm qua, đương nhiên anh 28 tuổi rồi, CEO tập đoàn MW, có vợ là Giang Thanh Hân xinh đẹp, thanh mai trúc mã từ nhỏ của anh”

“Này, anh không thấy mình trâu già mà gặm cỏ non sao? Em mới 20 tuổi mà lại phải cưới một ông chú lớn hơn em tận 8 tuổi, như thế em là quá thiệt thòi rồi còn gì?!” cô ôm cổ anh vừa bĩu môi vừa nói với ánh mắt ngây thơ, chớp chớp

Nghe được lời nói đâm chọt này, gương mặt của ai kia bất giác đen mặt lại. Đưa tay nhéo sủng hai bên má cô

“Tiểu Hân bảo bối, có phải em thèm đòn rồi không hả?”

“A..a....a..a...a, anh tha cho em đi mà. Anh mà bắt nạt em là em méc vợ chồng Dư Sinh đấy, đường đường là lão đại Hắc bang mà lại đi ức hiếp một cô gái yếu đuối như em…”

“Em mau đứng lại…đừng để anh tóm được em…em mà là cô gái yếu đuối chắc chỉ có Hàn Trạch Âu này tin nổi em thôi, ai mà tin cho được…đứng lại…em mau đứng lại”

Buổi sáng tại căn biệt thự xa hoa Thanh Túc, tiếng nói cười giỡn của đôi vợ chồng mới cưới lại vang khắp nhà. Người ngoài nhìn vào biết đâu sẽ nghĩ căn biệt thự này đã đổi chủ, Hàn Trạch Âu nổi tiếng lạnh lùng bây giờ lại đang chơi trò mèo vờn chuột, hết mực cưng sủng cô vợ bảo bối Thanh Hân-đại tiểu thư duy nhất của gia tộc họ Giang.

Hết
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Previous

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 110 guests