Bất Lộ Thanh Sắc (Truyện Bách Hợp Hay) - Mẫn Nhiên

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Bất Lộ Thanh Sắc (Truyện Bách Hợp Hay) - Mẫn Nhiên

Postby tuvi » 27 Jun 2023

Chương 88...Ngoại truyện 5: Năm tháng mang tiếc nuối viết lại viên mãn nhất

Đêm khuya thanh vắng, mọi thứ đều im lặng. Trên chiếc bàn cạnh giường ngủ trong phòng ngủ chính tại tầng 18 của Quân Đình, điện thoại di động đột nhiên rung lên dữ dội.

Chỉ sau hai cú rung, một bàn tay mảnh khảnh trần trụi từ dưới chăn vươn ra, chạm chính xác vào thân máy, tắt đồng hồ báo thức đầy gọn gàng.

Đầu vẫn còn mơ màng, nhưng bộ não đã tỉnh táo hoạt động. Sầm Lộ Bạch cau mày, mở mắt ra.

Cảm giác đau nhức và thỏa mãn trong cơ thể vẫn còn rõ ràng. Cô quay sang nhìn người yêu đã phóng túng, đắm chìm cùng mình hai giờ trước.

Khương Chiếu Tuyết đang nằm nghiêng đối diện với cô, hai tay ôm cánh tay phải của cô, say giấc nồng.

Đáy mắt Sầm Lộ Bạch hiện lên vầng sáng dịu nhẹ.

Cô không có ý định đánh thức người yêu, chỉ yên lặng nhìn nàng trong bóng đêm một lúc lâu rồi mới dùng sức, cẩn thận muốn rút tay ra khỏi vòng tay nàng.
Nhưng Khương Chiếu Tuyết đã quen với việc ngủ nông, khó khăn lắm cô mới rút tay ra được, còn chưa kịp ngồi dậy, nàng đã mơ màng mở mắt, lẩm bẩm gọi cô:"Lộ Bạch?"

Đôi mắt hạnh mơ màng ướt sương, như còn đang say ngủ, không chịu tỉnh lại.

Lòng Sầm Lộ Bạch chợt mềm lại.

Cô lại gần hôn nhẹ lên trán nàng, dỗ dành: "Không sao đâu, ngủ tiếp đi."

Khương Chiếu Tuyết chớp chớp mắt, mờ mịt, dường như sắp tỉnh hẳn.

Sầm Lộ Bạch dùng tay che mí mắt nàng lại, không nói tiếp nữa.

Màn đêm trở về tĩnh lặng, ngay cả tiếng hít thở của nhau cũng gần như không thể nghe thấy. Không biết đã qua bao lâu, hàng mi Khương Chiếu Tuyết cuối cùng cũng chậm rãi rũ xuống, quét qua lòng bàn tay Sầm Lộ Bạch. Sầm Lộ Bạch cúi đầu ngắm nhìn, vẻ mặt dịu dàng hơn cả nước.

Vài phút sau, Sầm Lộ Bạch nhẹ nhàng rút tay ra, nhìn hàng mi Khương Chiếu Tuyết buông xuống, rồi lại ngủ thϊếp đi.
Cô mỉm cười, muốn cúi người hôn nàng thêm một lần nữa, nhưng lại sợ làm nàng tỉnh giấc, nên chỉ đành kìm lại, vươn tay vuốt ve đỉnh tóc nàng, vén chăn nhẹ nhàng bước xuống giường.

Cho đến khi cô tắm rửa thay đồ xong ở phòng tắm bên cạnh rồi xuất phát, màn đêm vẫn còn thâm trầm.

Cô lên chiếc xe mà Uông Bình đã đậu ở cổng tòa nhà và đợi rất lâu. Khi chiếc xe rời khỏi tòa nhà, cô cầm lòng chẳng đặng hạ cửa kính xuống, ngẩng đầu nhìn thoáng qua tầng trên.

Cả tòa nhà tối đen như mực, không một ngọn đèn nào bật sáng, rõ ràng mọi người vẫn đang chìm trong giấc ngủ sâu.

Giống như Mông Mông của cô vậy.

Cô thu hồi tầm mắt, nâng cửa sổ xe lên, trong đầu chỉ toàn hình ảnh Mông Mông ngủ yên.

Hệt như vẫn chưa rời đi, nhưng cô đã nếm trải mùi vị của sự nhớ nhung.

Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản (Tình nhi nữ làm anh hùng nản chí)... Không hiểu sao cô lại nhớ đến câu này.

Như nhận ra điều gì đó, cô cong môi cười nhẹ, nhưng thái độ lại rất bình tĩnh và hạnh phúc.

Bốn giờ chiều hôm đó, như đã hứa với Khương Chiếu Tuyết, Sầm Lộ Bạch kết thúc công việc sớm và trở về Bắc Thành.

Cả đường đi đều bị tắc, lúc ra khỏi giao lộ đường cao tốc Bắc Thành đã là 6 giờ 30. Cô báo cáo với Khương Chiếu Tuyết:"Mông Mông, chị sắp về nhà rồi."

Bất ngờ thay, người vài giờ trước còn đích thân nói với mình rằng nàng đã chuẩn bị quà và bữa tối dưới ánh nến lại có việc đột xuất, nói với cô:"Lộ Bạch, xin lỗi, sinh viên trường em tạm thời có chút việc, em phải qua xử lý, có lẽ muộn một chút mới về nhà được. Quà ở trên bàn trà đấy, chị mở ra trước đi. Nếu đói bụng, bánh kem cũng ở phòng ăn, chị ăn lót bụng trước và đợi em một chút được không?"

Sầm Lộ Bạch hơi giật mình, nhưng nhanh chóng săn sóc trả lời: "Được rồi, không sao đâu, em cứ yên tâm xử lý công việc trước đi."

Cô không tránh khỏi có chút mất mát, nhưng cũng không để trong lòng. Cô có thể hiểu công việc đột xuất, chưa kể, cô cũng đã quen với việc chờ đợi này. So với sự vô định trước đây, hiện tại, cô luôn có thể chờ đợi sự xuất hiện của Khương Chiếu Tuyết. Chờ thêm một chút nữa cũng chẳng sao.

Cô trở lại Quân Đình với tâm thái vững vàng.

Tại penthouse Quân Đình, không khí lễ hội còn nồng hơn một chút so với khi cô rời đi lúc ba giờ sáng. Đèn phòng khách sáng tự nhiên, như đang chờ đón cô. Trong một góc, cây thông Noel mà cô và Khương Chiếu Tuyết lắp ráp tối qua cũng lấp lánh những đốm màu, như thể đang chúc mừng cô. Trên tấm rèm kết từ những quả bóng ước nguyện treo trước cửa sổ kính từ trần đến sàn, có thêm một dòng chữ tiếng Anh màu vàng ——"happy birthday".
Sầm Lộ Bạch dùng một tay giữ vali, bất tri bất giác mỉm cười nhẹ.

Cô thản nhiên quay lại nhìn, rồi tầm mắt lại rơi vào chiếc bàn gần hơn. Giống như Khương Chiếu Tuyết đã nhắc nhở trong tin nhắn, quà được đặt trên bàn trà.

Bỗng dưng không kịp chuẩn bị, cô ngây ngẩn cả người—— Trên bàn trà đúng là có quà, nhưng không chỉ có một món quà, mà là lớn nhỏ khác nhau, hết hộp quà này đến hộp quà khác xếp đầy nhiều hàng, trên ghế sô pha có đến hai, ba mươi phần quà.

Hàng mi dài của Sầm Lộ Bạch run rẩy, phải mất vài giây mới phản ứng được, thất thần mỉm cười.

Không phải cô chưa từng thấy trận địa như vậy, nhưng rất khác.

Đây là do Khương Chiếu Tuyết chuẩn bị cho cô.

Cô sững sờ, thứ được đặt ở đó không phải là từng hộp quà, mà là những thứ cô bóc từng lớp từng lớp đưa cho Khương Chiếu Tuyết, được Khương Chiếu Tuyết dịu dàng ôm lấy, khiến nhịp tim nhảy nhót không ngừng.
Cô buông tay cầm vali, tiến lại gần và cúi đầu kiểm tra.

Trước mỗi hộp quà đều có thiệp chúc mừng với dòng chữ: "Chúc cục cưng sinh nhật một tuổi vui vẻ."

"Cục cưng sinh nhật hai tuổi vui vẻ."

"Cục cưng sinh nhật ba tuổi vui vẻ."

Cứ như vậy cho đến năm ba mươi hai tuổi.

Cổ họng Sầm Lộ Bạch động đậy. Cô cúi xuống, dùng đầu ngón tay vuốt ve nét chữ trên thiệp chúc mừng, ánh mắt sâu thăm thẳm.

Cô vươn bàn tay còn lại ra, đỡ hộp quà rồi cẩn thận mở hộp đầu tiên ra.

Bên trong hộp quà là một chiếc lắc tay bạch kim tinh xảo với mặt dây bình an, là món quà mừng tuổi vô cùng ý nghĩa. Nhưng không giống như những món quà sinh nhật cho trẻ em bình thường, kích thước và kiểu dáng của nó rất phù hợp cho người trưởng thành mang.

Đó là một mẫu đặt riêng của thương hiệu trang sức mà Sầm Lộ Bạch thường đeo.

Trên cùng của hộp vòng đeo tay, có hai thẻ trong suốt có kích thước bằng một nửa hộp quà ở bên trái và bên phải. Sầm Lộ Bạch gỡ xuống, nhìn thấy rõ ràng có hai hình ảnh trẻ em phiên bản Q trong đấy.

Bạn nhỏ mũm mĩm, đều ngậm núʍ ѵú giả trong miệng, quay mặt về cùng một hướng, hai tay hai chân chụm vào nhau trườn trên thảm. Đứa trẻ bên trái có chữ "Sầm" được viết trên dải băng đỏ ở cổ tay và đứa trẻ bên phải có chữ "Khương" , cũng được viết trên dải băng đỏ ở cổ tay.

Sầm Lộ Bạch mỉm cười hiểu ý.

Trong lúc vô tình xếp hai tấm thẻ cạnh bên nhau, muốn đặt chúng xuống cẩn thận, không ngờ lại phát hiện ra hai tấm thẻ xếp chồng lên nhau lại tạo thành một bức tranh khác——

Tiểu Khương bên phải, với đôi tay beo béo, vừa vặn trực tiếp ôm eo Tiểu Sầm bên trái, như thể dán vào eo cô, mỉm cười ngốc nghếch trước ống kính.

Sầm Lộ Bạch thoáng dừng lại, hơi thở cũng trở nên nặng nề.

Cô trân trọng hai tấm thiệp và chiếc vòng đeo tay, đặt chúng trở lại hộp quà, đồng thời mở từng món quà sinh nhật hai tuổi và ba tuổi của mình ra.

Trong hộp quà bé hai tuổi có một chú cún con được ghép từ những hạt Lego lớn. Chú cún đáng yêu, rất giống con mà cô nuôi thuở nhỏ. Cô nhẹ nhàng xoa đầu cún con, lấy ra khỏi hộp, chợt thấy dưới chân cún con có một tấm thẻ.

Trên tấm thẻ có vẽ hai hình ảnh hai đứa trẻ đang nằm trên bãi cỏ chơi với chú cún con bằng tay.

Cô đưa tay cầm lấy. Trong quá trình nhặt lên, cô phát hiện theo góc độ và ánh sáng thay đổi, khung cảnh bên trong tấm thẻ dường như cũng đổi thay theo.

Bên trái một chút là Tiểu Sầm ôm cún con, bên phải một chút là Tiểu Khương đang đuổi theo con chó con, trên cùng một chút là một bà lão, phe phẩy chiếc quạt hương bồ, nhìn về chú chó trên bãi cỏ.
Lòng Sầm Lộ Bạch dường như bị thứ gì đó bóp mạnh.

Cô nhìn nó một lúc lâu trước khi cẩn thận đặt xuống và mở món quà thứ ba.

Mỗi một năm, mọi món quà đều sáng tạo như trước, một bức tranh vẽ tay hoặc gần giống thật, hoặc phiên bản Q và một món quà tinh tế và độc đáo.

Cho đến năm mười bảy tuổi, khi cô còn học trung học, bức tranh đã được vẽ trên một tuần báo tiếng Anh.

Trên tờ tuần báo, nét bút chì phác họa rõ nét và tinh xảo dáng vẻ trẻ trung của cô đang mặc đồng phục học sinh cúi đầu nghiêm túc đọc sách. Nét chữ mực vừa đẹp vừa buồn, viết: Chỉ biết đọc sách.

Thỉnh thoảng nhìn xem em thế nào này.

Người gỗ.

Năm sau, bức tranh xuất hiện trên một mảnh giấy nhỏ dường như được viết một cách tình cờ. Đó là phiên bản Q của Tiểu Khương được phác thảo bằng hình que, mời cô: Buổi tối chúng ta đi mua sắm ở phố sinh viên nhé? Hình như có nhà hàng thịt nướng mới khai trương, chị có muốn ăn thử không?

Lòng Sầm Lộ Bạch như bị đánh trúng.

Cô hoàn toàn hiểu những gì Khương Chiếu Tuyết muốn bày tỏ.

Như có một thời không song song, cả hai lớn lên cùng nhau, cô không phải là người cô đơn, không phải là người không có tuổi thơ. Khương Chiếu Tuyết luôn ở bên cô, chú ý đến cô, thậm chí, đã thầm yêu cô.

Cổ họng Sầm Lộ Bạch thắt lại.

Cô mở hết hộp quà này đến hộp quà khác, cho đến hộp cuối cùng. Năm ngoái, là món quà mừng tuổi 32 của cô.

Món quà là một chiếc hộp nhạc mô phỏng giống đàn piano, giai điệu uyển chuyển trong hộp nhạc là bài hát mà cô đã từng chơi cho Khương Chiếu Tuyết —— 《Yêu em như yêu sinh mệnh》

Ảnh là một bức tranh có kích thước lớn hơn tất cả những bức tranh trước đó, được l*иg trong một khung tranh, tựa lưng vào chân ghế sofa, quay lưng về phía cô.

Sầm Lộ Bạch cầm nó lên bằng cả hai tay, lật nó ra và thấy đó là một bức tranh sơn dầu. Một bức tranh sơn dầu rất giống với những bức ảnh cô đã đặt trong phòng ngủ của mình——Bức ảnh cả hai hôn nhau qua quang ảnh trong khách sạn ở thành phố cổ Trường Thương.

Trong bức tranh sơn dầu, cả hai đang đứng trong cùng một quang ảnh, mặc quần áo giống như ngày hôm đó, chỉ khác là khi cô vươn tay giúp nàng vén mái tóc bị gió biển thổi bay ra sau tai, Khương Chiếu Tuyết đã nghiêng đầu hôn vào lòng bàn tay cô.

Quang ảnh tựa như ảo mộng. Cô gái khẽ ngẩng đầu hôn có góc nghiêng động lòng người.

Sầm Lộ Bạch bất giác nín thở, tim đập loạn nhịp.

Như thể nụ hôn ấy, cánh bướm ấy, từng đáp xuống lòng bàn tay, nơi đầu tim cô.

Cô đứng ở nơi đó, có chút sững sờ. Bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng hát mềm mại, lần lượt, lần lượt:"Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday happy birthday happy birthday to you..."

Cô ngoảnh lại theo bản năng.

Khương Chiếu Tuyết mặc một chiếc váy ngắn màu tuần lộc, tay áo ngắn, mang một chiếc khăn choàng nhỏ và chiếc gạc nhỏ, cầm một chiếc bánh, mỉm cười nhìn cô, từng bước đến gần cô từ ban công.

Khương Chiếu Tuyết lừa cô. Nàng không hề ra ngoài, nàng vẫn luôn đợi ở ban công để tạo bất ngờ cho cô.

Ánh nến chiếu vào gương mặt sáng như trăng của Khương Chiếu Tuyết. Sầm Lộ Bạch nhìn nàng không chớp mắt, trong mắt cũng ánh một làn nước như sao.

"Lộ Bạch, sinh nhật vui vẻ." Khương Chiếu Tuyết híp mắt, cười rạng rỡ đứng trước mặt cô.

Sầm Lộ Bạch đặt khung tranh xuống, nhìn nàng chăm chú rồi bỗng dưng cúi đầu, cười đầy nhẹ nhàng và kiềm chế.

"Cảm ơn." Cô ngẩng đầu, trầm giọng cảm ơn.

Khương Chiếu Tuyết nhìn vào mắt cô. Nàng nhìn thấy trong đôi mắt đen bình thản, trầm tĩnh như biển kia có một tia sáng không buồn che giấu, mềm mại và thuần khiết, thậm chí còn có chút đau lòng trúc trắc.

Tim của Khương Chiếu Tuyết bị kéo mạnh.

Nàng cắn môi, mang những lời nói xấu hổ mà bản thân đã tập rất nhiều lần nói ra đầy tự nhiên:"Năm nay không có quà gì khác."

"Vì em chính là quà, chị có muốn nhận không?" Nàng đỏ mặt tía tai, giọng nói càng ngày càng nhỏ.

Nàng không biết mình mặc trang phục và gạc tuần lộc, nói những lời tế nhị đầy ngại ngùng như vậy đáng yêu và quyến rũ đến nhường nào.

Đôi mắt Sầm Lộ Bạch lấp lánh ý cười.

Cô nhận lấy chiếc bánh từ tay Khương Chiếu Tuyết, nhẹ nhàng và nghiêm túc đáp lại: "Không còn gì tốt và hài lòng hơn thế này nữa."

Tim Khương Chiếu Tuyết đập thình thịch.

Đó là xấu hổ, hồi hộp, đau lòng và động lòng.

Nàng gọi tên cô: "Lộ Bạch."

"Ơi?" Sầm Lộ Bạch chuyển chiếc bánh sang bàn trà.

Khương Chiếu Tuyết nhìn thẳng vào mắt Sầm Lộ Bạch và nói với cô những lời chân thành khó có thể thốt thành lời mà nàng nợ suốt thời gian qua:"Vẫn chưa bao giờ nói với chị, rất vui được gặp gỡ chị, và cũng rất biết ơn vì có thể yêu chị."

Sau khi cả hai thật sự ở bên nhau, còn chưa kịp thổ lộ tình cảm không chút kiêng dè như vậy, thì biến cố Minh Nghiên đã nổ ra, khiến cho tình yêu của cả hai lúc nào cũng như có chiếc gai đen tối ẩn nấp, giống như một đám hoại thư vậy. Không ai dám nhắc đến quá khứ, chẳng ai muốn nhắc đến duyên phận bắt đầu.

Nhưng sau một thời gian dài bình tĩnh lại, gạt đúng sai sang một bên, chỉ hỏi lòng mình, đây là điều nàng muốn nói với Sầm Lộ Bạch.

Dù thế nào đi chăng nữa, nàng cũng rất biết ơn vì đã yêu Sầm Lộ Bạch.

Nàng rất biết ơn khi có Sầm Lộ Bạch.

Thậm chí, nàng còn cho rằng: "Tiếc là chúng ta không gặp gỡ và yêu nhau sớm hơn."

Thật đáng tiếc khi không dũng cảm ngay từ đầu và lãng phí quá nhiều thời gian tốt đẹp cho nhau."

Lòng của Sầm Lộ Bạch run rẩy. Dường như cô đang cẩn thận che giấu vết thương sâu không dám cho người khác phát hiện. Cuối cùng, một đôi tay nhẹ nhàng moi xác thối ra, bôi thuốc tốt lên, yêu thương băng bó lại.

Cổ họng cô nghẹn lại, nhẹ nhàng nói:"Không hối tiếc."

"Mông Mông, nếu em không trách chị đến quá muộn, gây cho em quá nhiều ấm ức, như vậy tình yêu của chúng ta, bất kể là khi nào, đều là thời khắc đẹp nhất."

Khương Chiếu Tuyết không ngờ cô sẽ trả lời như vậy, mũi nàng có chút lên men trong giây lát.

Nàng cầm lòng chẳng đặng vươn tay ôm lấy cô, nghẹn ngào đáp lại:"Không muộn."

"Không muộn."

Các nàng vẫn còn phần đời còn lại để ở bên nhau.

Năm tháng sẽ giúp cả hai viết lại những tiếc nuối trong nhau viên mãn nhất.

Rất nhiều năm sau, gia đình của Sầm Dao, Cao Ngọc, Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch lại đến Cam Nam, thăm lại những địa điểm cũ và treo cờ cầu nguyện ở điểm dừng chân cuối cùng tại đèo thánh tại Sóc Thành.
Trời xanh không mây, gió núi bàn bạc. Sầm Dao đang đứng ở ngoài cùng bên phải, một tay ấn cờ cầu nguyện, một tay dùng bút ký viết, bút đi loanh quanh, trong thời gian ngắn đã viết xong, ước nguyện cũng thành.

Cô ấy đậy nắp bút lại, quay người muốn trêu Cao Ngọc đang ở cách đó vài mét, bảo chị đoán xem mình đã ước điều gì, rồi lại vô tình thoáng thấy Sầm Lộ Bạch đang ôm con gái mình, mỉm cười nhìn Khương Chiếu Tuyết nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái để dạy cô bé viết.

Ánh chiều tà buông xuống gương mặt cô, khiến cho đường nét trên mặt càng trở nên mềm mại rõ ràng.

Sần Dao đột nhiên sững sờ.

Cô ấy chợt nhớ ra một chuyện đã qua rất lâu.

Trước kia, vào năm tám tuổi, cô ấy và Sầm Lộ Bạch hoàn toàn xa lạ. Mặc dù Sầm Lộ Bạch là chị gái của cô ấy, họ sống cùng nhau trong trang viên Bắc Sơn, cùng bị gạt ra ngoài lề, bị bỏ rơi và đối xử bất công trong đại gia đình này.

Sầm Lộ Bạch trông quá lạnh lùng và không thân thiện, vì vậy Sầm Dao luôn hơi sợ cô.

Cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó Sầm Lộ Bạch sẽ thật sự trở thành chị gái của mình, một người bảo vệ đứng trước mặt và chở che ấy cô khỏi những điều xấu xa.

Cho đến ngày hôm đó, Sầm Tiềm cố tình đuổi việc bảo mẫu của cô ấy, định để cho người bạn thân của mình là Trần Quyền cưỡng bức cô ấy.

Trong căn biệt thự biệt lập khóa chặt cửa, cô ấy bơ vơ một mình, chỉ biết bất lực nhìn một cậu con trai mới lớn tiếp cận mình bằng những ngôn từ tục tĩu.

Cô ấy khóc lớn kêu cứu, nhưng rồi cũng ý thức được việc kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe.

Trần Quyền lê từng bước đến bên cạnh cô ấy, bịt miệng cô ấy lại, cười gian tà nhìn cô ấy.
Kinh hoàng và sợ hãi, cô ấy cắn và đá hắn, liều mạng vùng vẫy, rồi lại bị hắn tức giận tát mạnh khiến bản thân ngồi bệt ra đất, choáng váng, chỉ có thể bất lực nhìn hắn dùng tay đυ.ng vào quần áo của mình.

Khi gần như tuyệt vọng, cô ấy nghe thấy tiếng kính vỡ ở tầng dưới.

Trần Quyền cũng nghe thấy.

Hắn sững người một lúc, buông đôi tay đang kéo quần áo của cô ấy ra, đứng thẳng dậy nhìn về phía cầu thang.

Đầu cầu thang có tiếng bước chân vội vã, chỉ trong vài giây, cô ấy nghe thấy giọng nói chất vấn như thiên thần giáng thế của Sầm Lộ Bạch: "Trần Quyền, mày muốn làm gì em gái tao?"

Như thể nhìn thấy một vị cứu tinh, cô ấy bỏ qua những điều không quen thuộc với Sầm Lộ Bạch vào những ngày trước đây, chỉ chạy về phía cô, ôm lấy đùi cô và khóc òa lên:"Cứu em, chị ơi, cứu em, huhuhu."
Hiếm khi Sầm Lộ Bạch không từ chối sự đυ.ng chạm của cô ấy, không tránh né cô ấy, để cho cô ấy ôm lấy mình và khóc rống lên.

Khi đó, chị gái của cô ấy đã rất xuất chúng, thậm chí còn cao hơn Trần Quyền một chút, Trần Quyền không dễ dàng động vào cô. Nhưng hắn ta lại ỷ vào việc mình là người thừa kế duy nhất của nhà họ Trần, có thể kề vai sát cánh với nhà họ Sầm vào thời điểm đó. Sầm Dao và Sầm Lộ Bạch chỉ là những đứa con hoang không ai quan tâm của nhà họ Sầm. Hắn chẳng sợ chút nào, tiến đến gần Sầm Lộ Bạch để đe dọa:"Tao khuyên mày không nên xen vào việc của người khác. Tao đã bàn bạc với Sầm Tiềm rồi, tao sẽ không thật sự đυng vào nó, chỉ chơi chơi một chút mà thôi, chẳng có gì cả. Nếu mày không đi, mày sẽ gây tội với Sầm Tiềm, Sầm Tiềm sẽ không bỏ qua cho mày đâu.

Trong lúc nói, thậm chí hắn còn cúi người xuống để túm Sầm Dao đi.

Sầm Dao co rúm lùi về phía sau. Sầm Lộ Bạch nâng bàn tay đang nắm chặt mảnh vỡ thủy tinh trong tay lên đưa về phía Trần Quyền.

Trần Quyền sửng sốt, khó có thể tin được:"Mày... muốn làm gì?" Nói xong, hắn sực tỉnh, giống như phát hiện chuyện cười, đột nhiên tự tin tới gần một bước: "Mày hù ai đấy? Mẹ nó, mày dám đυ.ng tao sao? Mày tới đây, tới đây..."

Thậm chí hắn ta còn hếch bụng.

Sầm Lộ Bạch không nói gì, chỉ thu tay lại và khụy khuỷu tay, cầm một mảnh thủy tinh vỡ trong tay phải, bất ngờ đâm mạnh vào cánh tay trái của mình, máu lập tức chảy xuống từ cánh tay trắng nõn non nớt của cô.

Trần Quyền sợ hãi, loạng choạng lùi lại một bước, giật mình kinh hãi: "Mẹ nó, mày..."

"Lần này, là Trần thiếu gia đã đâm trúng tao trong lúc tao vùng vẫy vì mày xâm hại. Mày đoán xem, tao mang vết thương đến gặp ông nội, ông sẽ tin tao hay mày?" Hắn còn chưa nói xong, Sầm Lộ Bạch đã bình tĩnh cắt ngang.

Trần Quyền nghệt ra, không tự chủ được lui về phía sau một bước: "Tao không có, là mày tự đâm."

Sầm Lộ Bạch nhếch môi, cười đầy tàn ác và nham hiểm:"Tao điên rồi à? Tự đâm mình sao?"

Giọng nói không có chút ấm áp nào.

Cô cử động chân để Sầm Dao buông mình ra, bước về phía Trần Quyền.

"Mày nói xem, trong lúc tao hoảng loạn, vì tự vệ mà đâm mày bị thương, gϊếŧ chết mày, có phải cũng là điều rất bình thường không?" Cô cười như không cười bước đến, máu chảy khắp cả đoạn đường.

Sắc mặt Trần Quyền lập tức tái nhợt, sợ đến mức đứng không vững, dựa vào tường nhanh chóng chạy ra khỏi cửa phòng: "Điên rồi, mày điên rồi, con tiện nhân!"

Hắn ta loạng choạng bỏ chạy.

Sầm Dao bàng hoàng ngồi tại chỗ, cảm thấy kiệt sức sau khi sống sót qua tai nạn. Sau vài giây, cô ấy mới định thần lại và bật khóc.

"Chị, tay của chị, tay của chị chảy nhiều máu quá." Tay chân cô ấy nhũn ra, lê lết đến bên cạnh chị mình, đè chặt miệng vết thương của chị mình, khóc đến mờ cả mắt.

Lần đầu tiên, cô ấy tìm thấy một chút dịu dàng trong đôi đồng tử xinh đẹp và thờ ơ của Sầm Lộ Bạch khi nhìn mình.

Cô cúi xuống, lần đầu tiên đặt tay lên đầu cô ấy và nói:"Sầm Dao, khóc rất vô dụng."

"Nước mắt nên dành cho những người yêu thương em. Khi không có một ai yêu thương em, nước mắt cũng chỉ là thứ yếu ớt khiến người khác chê cười."

Dường như cô không đau, không quan tâm đến vết thương của bản thân, chỉ nhìn biệt thự phía xa qua ô cửa sổ và hỏi Sầm Dao:"Em có muốn một ngày nào đó tại nơi đây, sẽ có một ngày, làm tất cả những người đó lộ ra nét mặt hiện tại của chúng ta không?"

Sầm Dao như hiểu như không. Cô ấy không biết bây giờ mình có biểu cảm gì, nhưng lại thút tha thút thít nói:"Em muốn."

Sầm Lộ Bạch nói:"Vậy sau này đừng khóc nữa."

Trên mặt cô không có biểu tình gì, lạnh lùng lãnh đạm, nhưng trong mắt lại có một tia ấm áp.

Cô nói: "Cười còn có ích hơn khóc."

Sầm Dao nhớ rất kỹ.

Từ đó về sau, cô ấy dần trưởng thành với vẻ ngoài động lòng người, hay cười và đáng yêu, và dần dần hiểu ra rằng dù sinh ra như một con phù du, bạn cũng có thể có tham vọng rung chuyển một nhành cây.

Nếu không có cây cỏ giúp họ che mưa chắn nắng, họ sẽ tự trở mình thành đại thụ;

Không có thanh đao nào có thể giúp họ vượt mọi chông gai, vì vậy, họ sẽ tự đúc cho mình một thanh đao tiện dụng nhất.

Số phận khiến họ sinh ra trong bóng tối, cuộc đời mài giũa họ thành những con dao thép. Nhưng cuối cùng, họ đều tìm được vỏ bọc của linh hồn mình.

Trong tiếng gió, cô ấy nghe thấy Khương Từ Lam hỏi: "Mẹ ơi, điều ước viết ra sẽ thành hiện thực sao ạ?"

Sầm Lộ Bạch ấm áp hỏi:"Con nghĩ thế nào?"

Gió nhẹ nhàng thổi cuộc trò chuyện của họ.

Tiểu Khương Từ Lam ngây thơ, ngọt ngào như sữa: "Con nghĩ rằng sẽ như vậy, mọi điều ước của con với ông già Noel đều trở thành sự thật đấy."

Cô ấy thấy Sầm Lộ Bạch nhìn Khương Chiếu Tuyết - một trong những ông già Noel và mỉm cười:"Vậy sẽ."

Khương Chiếu Tuyết khẽ cười thành tiếng, và Cao Ngọc - một ông già Noel khác đã nghe cuộc trò chuyện của họ, cũng cong môi.

Sầm Dao không thể nhịn được nữa, cũng bật cười theo.

Ngày tàn, mặt trời cũng lặn, họ thay phiên nhau ôm con nhỏ xuống núi.

Bước vào nhân gian vạn gia ngọn đèn dầu.

Toàn hoàn văn
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Previous

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 106 guests