Sự Thiên Vị Độc Nhất - Mộc Kim An

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Sự Thiên Vị Độc Nhất - Mộc Kim An

Postby tuvi » 12 Mar 2023

Chương 60: Cầu hôn thành công

Bộ phim điện ảnh mới “Vô Nhân Sinh Hoàn” đã được công chiếu vào ngày Quốc khánh, rất nhiều người tùy ý mua đại chiếc vé xem phim, kết quả bộ phim của cô đã khiến bọn họ không kiềm chế nỗi, cảm thấy vô cùng mê mệt.

Bộ phim được công chiếu chưa đến bốn ngày, số lượng phòng vé bán ra đã vượt mốc một tỷ. Nhờ vậy, Nam Chi đã trở thành nữ diễn viên có trong tay hai bộ phim có số lượng phòng vé đạt mốc một tỷ, một kỷ lục phá vỡ mọi nghi ngờ về cô trước đó.

[Nam Chi vjp pro quá rồi, cô ấy diễn cảnh đánh nhau tốt lắm ý, nghe nói không hề dùng thế thân luôn!]

[Tôi xem phim trong rạp, chỉ cần Nam Chi vừa xuất hiện là tôi thổn thức rồi. Lúc đến cảnh đánh nhau, tất cả mọi người ở đó đều hét chói tai luôn, thực sự quá đẹp rồi.]

[Cảm giác Nam Chi khống chế tốt mọi nhân vật ấy nhỉ, nghe nói xuất thân của cô ấy không chính quy, xem ra đã nỗ lực rất rất nhiều ấy.]

[Lấy đầu tôi đảm bảo cho mọi người xem, thấy phim không hay thì cứ đến tìm tôi!!]

Nam Chi không quá bất ngờ với thành tích lần này, cô đã lựa chọn kịch bản tỉ mỉ, đương nhiên sẽ không có vấn đề gì quá lớn.

Cô vẫn duy trì tiến độ một năm một bộ phim truyền hình. Sáu tháng cuối năm này, Nam Chi cẩn thận chọn một bộ phim, lúc mọi người bên ngoài đang khen ngợi thành tích của mình thì cô đã vào đoàn phim rồi.

Không quá bất ngờ, đến cuối năm, Nam Chi lại ôm cúp nữ diễn viên xuất sắc nhất vào trong ngực, lần này không phải một cúp, mà đến tận ba cúp.

Không chỉ điện ảnh, cô giành lấy giải thưởng bên mảng phim truyền hình luôn. Bỗng Nam Chi nhất thời trở thành đối tượng được tranh giành.

Nhìn thấy lịch trình của cô ngày càng nhiều, có người nào đó không nhịn được…

Chu Tự Bắc nhìn Nam Chi gần ra khỏi cửa, yếu ớt mở miệng: “Bây giờ em ngày càng không để ý đến nhà rồi.”

Lúc này, dù cho ai nhìn vào anh đi nữa cũng sẽ ngửi được mùi dấm chua nồng nặc.

Nam Chi đi đến trước mặt anh, nâng cằm anh lên rồi hôn một cái: “Chờ em trở về.”

Thấy cô muốn rời đi, anh trực tiếp kéo cô vào trong lòng mình, nụ hôn sâu hơn ban nãy.

Sau khi hôn xong, hai người đều thở dốc.

Đôi mắt của anh dần tối sầm lại: “Đây là bồi thường.”

Hai năm sau, Nam Chi giành được giải thưởng quốc tế lớn nhờ bộ phim điện ảnh mới.

Cùng ngày trở về nước, vô số phóng viên túc trực ở sân bay đã chuẩn bị chụp ảnh và phỏng vấn cô đầu tiên.

Ngay lúc Nam Chi ra khỏi sân bay, hầu như tất cả các ánh đèn flash đều đồng thời chớp nháy, âm thanh tách tách liên tục vang lên.

Cô đeo kính râm, nhìn thấy hiện trường đông đảo như vậy nên hơi kinh ngạc, nhưng cô không có ý định nhận phỏng vấn tại sân bay.

Lúc đang chuẩn bị đi theo bảo vệ của công ty mà Diêu San đã phái đến để ra ngoài, một người nọ đến trước mặt Nam Chi, nắm tay cô rồi dẫn cô rời đi.

Phóng viên và fan hâm mộ đều ngây ngẩn cả ra, bởi vì người này không phải người ngoài, chính là Chu Tự Bắc.

Nam Chi vừa thắt dây an toàn vừa kinh ngạc không thôi nhìn anh: “Không phải hôm nay anh bảo bận rộn nhiều việc nên không có thời gian đến sân bay đón em sao?

Chu Tự Bắc liếc mắt nhìn cô, cười nói: “Thời gian đón em thì vẫn có.”

Cô tháo chiếc kính râm xuống, có chút không nỡ: “Thật ra em tự về nhà cũng được mà. Bây giờ anh bận rộn như vậy, phải quản lý cả công ty trong nhà và Húc Tinh nữa, quá mệt mỏi.”

“Anh dẫn em đi một nơi.”

Chu Tự Bắc thần bí nói một câu, cũng không đáp lại sự tò mò của Nam Chi.

Lúc này, cư dân mạng gào khóc thét lên vì những ảnh chụp và video mà phóng viên cùng fan hâm mộ ở hiện trường đã chụp lại.

[Tốc độ của Chu tổng nhanh ghê ha, tôi còn chưa kịp thấy rõ người đã bắt đi rồi.]

[A a a a cách một cái màn hình mà tôi ăn kẹo ngọt đến sâu răng rồi, thỏa mãn quá hu hu hu.]

[CP Nam Bắc vẫn ngọt ngào như trước.]

[Đã qua hai năm rồi, khi nào hai người mới kết hôn!]

[Hoạt động rút thăm đã lên mấy triệu rồi, không phải tỷ lệ thắng của tui ngày càng ít lại sao!!]

[Chu tổng làm tui quá thất zọng rồi, Trì Thần sát vách đã có hai đứa con biết đi rồi đấy, sao anh còn chưa kết hôn!!]

[Hai người nhanh lên một chút, kết hôn đê a a a a.]

[Không nhìn nỗi, mang cục dân chính đến cho hai người luôn, kết hôn tại chỗ mau đi!!]

Lúc cư dân mạng đang ôm ấp hy vọng, khẩn thiết cầu xin hai người hãy kết hôn đi, trong lòng Nam Chi cũng tò mò đến nỗi muốn nổ tung luôn rồi.

Nhưng trong phút chốc, cô phát hiện con đường Chu Tự Bắc đang đi này vô cùng quen thuộc. Đây là đường đi đến Đại học Sư phạm Định Hải, cô đã học ở trường này bốn năm, lần này đi lại thấy rất quen thuộc.

Chiếc xe lái thẳng vào trong trường, bây giờ là thời gian nghỉ hè, sinh viên ở trong trường không còn bao nhiêu. Huống chi ở đây khí trời oi bức, thế nên trong sân trường không có lấy một bóng người.

Bên cạnh hồ bán nguyệt, cành liễu nhẹ nhàng đung đưa, làn gió thổi qua khiến mặt hồ xanh biếc khẽ dao động.

Nam Chi ngây người nhìn Chu Tự Bắc quỳ gối trước mặt mình, trong khoảnh khắc anh mở chiếc hộp đựng nhẫn ra, cô thấy hô hấp của mình suýt bị dừng lại rồi, nhịp tim cô lúc này đang rất mãnh liệt.

“Nhẫn đã chuẩn bị hai năm, cuối cùng anh cũng có thể lấy ra rồi.” Chu Tự Bắc ngước mắt cười nói: “Anh đã từng muốn cầu hôn em vô số lần, thế nhưng anh vẫn gác nó lại.”

Cô lấy lại hơi thở bình ổn của mình, bình tĩnh hỏi: “Tại sao?”

“Vì không muốn em bị ràng buộc, anh hy vọng em có thể đạt được thành công của đời mình trong một thế giới rộng lớn hơn. Bây giờ, em thành công rồi.” Anh nhẹ nhàng cười đáp lại.

Giọng nói của cô hơi run rẩy: “Anh vì em nên mới đợi lâu như vậy sao?”

Chu Tự Bắc nhẹ nhàng gật đầu: “Em biết vì sao anh chọn chỗ này không?”

“Bởi vì đây là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên sao?” Nam Chi trả lời.

Anh cười nói: “Không sai, là lần đầu tiên gặp nhau, cũng là nơi anh yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên, càng là nơi anh muốn bên em cả đời.”

“Ý của anh là, trước đây lúc nhìn thấy em ở đây, anh đã muốn kết hôn với em rồi sao?” Đột nhiên cô thấy rất tò mò.

“Có vấn đề gì không? Nếu như em không đến Húc Tinh, anh cũng sẽ tìm cách khác để vô tình gặp được em.” Chu Tự Bắc mỉm cười đáp, nhưng ngay sau đó, giọng điệu của anh trở nên rất nghiêm túc trịnh trọng: “Vậy nên Chi Chi, em có nguyện ý làm vợ anh không?”

Một lát sau, cô nhoẻn miệng cười, đưa tay trái ra cho anh: “Tại sao em không muốn chứ, bây giờ em muốn đóng vai một nhân vật có tính khiêu chiến đáng sợ hơn cơ.”

Ánh mắt anh hiện lên vẻ mừng rỡ, anh không chờ nổi nữa, đeo nhẫn vào ngón áp út của Nam Chi, sau đó nhẹ nhàng hôn lên ngón áp út của cô, dịu dàng nói: “Nhân vật ông xã này, anh có tự tin mình sẽ diễn rất tốt.”

Sau khi anh đứng dậy, Nam Chi cũng vùi đầu vào ngực anh, vừa cười vừa nói: “Em cũng có thể làm tốt vị trí Chu thái thái!”

Sau khi cầu hôn thành công, trước tiên hai người thông báo cho bố mẹ hai bên biết. Hai nhà đã thảo luận một chút, quyết định gặp mặt rồi chọn ngày tốt để tổ chức lễ cưới.

Đối với hai người chính chủ chậm chạp không chịu kết hôn này, bố mẹ hai bên đã sớm không đợi nổi rồi. Nếu không phải tôn trọng ý kiến của Nam Chi và Chu Tự Bắc, họ hạn không thể trói hai người mang đến cục dân chính cho xong ấy chứ.

“Trước tiên tìm thời gian để đăng ký hôn hôn đã, sau đó chúng ta sẽ chọn lựa thời gian tổ chức hôn lễ thật tốt.” Tốc độ nói của mẹ Chu rất nhanh: “Hôn lễ muốn tổ chức như thế nào, đều nghe theo các con nhé. Chỉ cần các con nói ra, mẹ bảo đảm làm thật hoàn hảo. Mẹ đã tìm người thiết kế đồ cưới rồi, dự tính ngày mai sẽ có mẫu, đến lúc đó các con tự chọn là được…

Chu Tự Bắc đỡ trán: “Tụi con mới thông báo mẹ tối hôm qua, thế mà bây giờ đã có mẫu thiết kế đồ cưới rồi à?”

“Nếu không thì sao.” Mẹ Chu hừ một tiếng: “Tốc độ của tụi con thực sự quá chậm!”

Mẹ Nam phụ họa một câu: “Có thể còn sống để nhìn thấy hai đứa con kết hôn, thật tốt mà.”

Khóe miệng Nam Chi giật giật: “Mẹ, mẹ khoa trương quá rồi đó.”

Về phần thảo luận hôn lễ sau đó, Nam Chi và Chu Tự Bắc không hề nhúng tay vào chút nào, dứt khoát giao việc này cho bố mẹ.

Hai con người đi đưới ánh nắng chan hòa, đến cục dân chính đăng ký kết hôn. Lúc vẫn còn đang xếp hàng thì có người nhìn thấy chuyện này, sốt sắng đăng lên trên mạng.

#Nghi vấn Chu Tự Bắc và Nam Chi đi đăng ký kết hôn# lập tức leo lên hot search trên Weibo từ khi mới xuất hiện. Vô số người đi vào xem thế nào, đương nhiên cũng có nhiều người có thái độ không tin lắm.

[Khi nào kiểm chứng rồi hẵng nói, bây giờ tôi thất vọng bọn họ quá rồi!]

[Khi nào thực sự kết hôn thì báo chúng tôi biết, hai năm qua chúng tôi bị lừa gạt quá nhiều lần rồi!]

[Tui cứ loáng thoáng cảm thấy cái này sẽ thành sự thật nhỉ…]

[Nếu như đây là sự thật thì tôi cũng mong mình trúng giải! Có thể đến hiện trường xem hôn lễ của hai người!!]

[Lầu trên đừng liều, rõ ràng tui mới là người sẽ trúng giải!]

[Xin hãy cho cục dân chính một cơ hội, đi vào thì nhất định phải cầm giấy chứng nhận đi ra đó. /Gào thét/]

Lúc đi ra, Chu Tự Bắc nhìn chằm chằm ảnh chụp hai người vai kề vai mỉm cười trên tờ giấy đỏ, nhìn chăm chú rồi nở nụ cười: “Có lẽ đây là ảnh chụp đẹp nhất của cuộc đời anh.”

Nam Chi khẽ run, lập tức nắm lấy tay của anh: “Em cũng vậy.”

Cùng lúc đó, chuông điện thoại di động của hai người vang lên, vậy nên cả hai không hẹn mà cùng nhau nhận cuộc gọi đến.

Tề Tín và Diêu San đều biết hôm nay hai người đi đăng ký kết hôn, nhưng trên mạng đang thảo luận về chuyện này rất nhiều. Thế nên bọn họ mới gọi điện hỏi phải làm sao.

“Công khai đi.” Hai người cùng lúc mở miệng nói với người bên kia đầu dây, lập tức nhìn nhau cười: “Tự chúng tôi công khai.”

Sau khi cúp điện thoại, Chu Tự Bắc cong môi cười: “Xem ra mọi người còn nóng ruột hơn chúng ta.”

Nam Chi cũng bất lực cười: “Đúng vậy, thế nên phải thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn họ thôi.”

Sau đó, cả hai cùng nhau đăng Weibo, hình ảnh đính kèm chính là giấy chứng nhận kết hôn có ảnh chụp vai kề vai, cùng nhau mỉm cười của cả hai.

Tốc độ bình luận cứ như một giây mấy ngàn cái, hot search lập tức đổi thành #Cuối cùng Chu Tự Bắc và Nam Chi cũng kết hôn rồi#, các fan CP chảy nước mắt ròng ròng.

[Cuối cùng tôi cũng chứng kiến hai vị kết hôn lúc còn sống rồi!]

[Tui thích CP Nam Bắc nhất đấy, cuối cùng cũng tu thành chính quả, chúc mừng chúc mừng!]

[Nụ cười trong hình cũng ngọt ngào quá đi, sau này nhất định phải hạnh phúc nhé!]

[Nhanh chóng tổ chức hôn lễ đi!!]

[Đợi rút thưởng hai năm, cuối cùng cũng có thể bắt đầu rồi chứ!?]

Mọi người đang thảo luận thì mẹ Chu đã đăng Weibo.

@Chu Tự Bắc và Nam Chi nhất định kết hôn: Đừng nóng vội, bây giờ bắt đầu rút thưởng đây
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,226
Posts: 95995
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Sự Thiên Vị Độc Nhất - Mộc Kim An

Postby tuvi » 12 Mar 2023

Chương 61: Tổ chức hôn lễ

Lúc mẹ Chu nói bắt đầu rút thưởng, vô số người đều đang nín thở mong đợi, liệu ba người được trời chọn này là ai.

Sau khi công bố danh sách trúng thưởng ra, ngoại trừ ba đương sự thì hầu hết những người khác đều đang khóc ròng vì vận may không đến với mình.

Đặc biệt là cái thư mời dự hôn lễ ngẫu nhiên kia, ID máy bán hàng kẹo đường Nam Bắc, fan CP Nam Chi Chu Tự Bắc, fan CP số một khiến các fan hâm mộ còn lại không ngừng ngưỡng mộ.

[Tôi biết hôm nay tôi biến thành cây chanh rồi, vận may của ba vị kia tốt quá. /Chua xót/ /Chua xót/ /Chua xót/]

[Ôi chao tôi biết vị Máy bán hàng kẹo đường Nam Bắc này, nghe nói các video cắt ghép biên tập về CP Nam Chi Chu Tự Bắc đều do cô ấy làm ý.]

[A a a chúc mừng Máy bán hàng, biên tập siêu xịn, cắt nối một đống video ngọt ngào của CP Nam Bắc luôn, quả nhiên nỗ lực đã được đền đáp!]

[Ngưỡng mộ thật, thay fan CP chúng tôi xem xem hiện trường hôn lễ ngọt ngào cỡ nào nha!!]

[Thời gian trôi qua nhanh thật đấy, từ lúc Chi Chi lên hot search vì danh bà mai giới giải trí, bây giờ cũng đã kết hôn rồi, sau này nhất định phải hạnh phúc đấy!]

Nam Chi thấy được ba người trúng thưởng trên Weibo của mẹ Chu, vốn định đích thân bỏ tiền nhưng bị mẹ Chu từ chối, chỉ nói cô hãy yên tâm làm cô dâu đi.

Về đồ cưới, Nam Chi và Chu Tự Bắc đã thống nhất chọn hoa văn hình hoa sơn chi, không nói đến chuyện rất phù hợp với bọn họ, mà còn có ngụ ý nữa.

Bởi vì được may tư nhân, phải hoàn thành trước hôn lễ nên nhà thiết kế đã đẩy nhanh tốc độ, cố gắng hoàn thành một cách hoàn hảo nhất.

Hôn lễ được tổ chức quy mô nhỏ, chỉ mới người quen và bạn bè. Vì sau khi kết thúc hôn lễ, hai người dự tính đi tuần trăng mật nên không muốn phô trương, lãng phí quá nhiều cho hôn lễ.

Sáng sớm, Nam Chi đã phải rời giường để trang điểm thành cô dâu. Dù tối hôm qua không ngủ bao nhiêu nhưng hôm nay cô vẫn ở trong trạng thái phấn khích.

Ngày hôm nay, thân phận của Trang Khả Khả thay đổi, thành phù dâu của Nam Chi: “Hôm nay chị Nam Chi xinh đẹp thật đấy, không biết em có thể đến cọ không khí vui mừng này của chị được không, ha ha ha.”

“Đừng lo, Húc Tinh nhiều trai đẹp như vậy, rồi sẽ chọn được thôi.” Nam Chi vừa cười vừa nói.

Trang Khả Khả bĩu môi: “Em sợ mình sẽ bị fan hâm mộ xé nát mất.”

Nam Chi vừa mới chuẩn bị nói thì nghe thấy âm thanh ồn ào ở bên ngoài, sau đó Chu Tự Bắc tiến vào.

Vẻ mặt cô lờ mờ: “Không phải bảo tạm thời không được thấy mặt sao?” Dù sao hôn lễ cũng chưa bắt đầu mà.

Chu Tự Bắc hơi tủi thân mở miệng: “Anh không nhịn được.”

Nam Chi nhìn thấy quần chúng vây quanh ở phía sau xem kịch vui, cô thấy hơi đau đầu: “Một lát thôi mà cũng không nhịn được sao?”

“Rõ ràng là hai tiếng, sao lại là một lát được.” Chu Tự Bắc sửa lại cho đúng.

Nam Chi bất lực nói: “Anh không đi tiếp đón khách khứa ở phòng khách sao?”

“Có Trì Uyên ở đó, cậu ta là phù rể.” Anh hùng hồn trả lời.

Lúc này vừa hay Lâm Dữu tiến vào, nghe thấy vậy nên nở nụ cười: “Vừa rồi A Uyên nói với tôi, nếu như anh không qua thì đừng nghĩ đến việc đêm nay được về nhà ngủ.”

Nam Chi nhìn Lâm Dữu mặc trang phục đỏ ở bên cạnh, lúc này cô đã hoàn toàn bị mê hoặc rồi. Cô vội vàng đẩy Chu Tự Bắc đi: “Anh nhanh ra ngoài đi, em nghe nói lát nữa fan hâm mộ nhận được thư mời kia cũng đến, anh phải dẫn bọn họ đến đấy.”

Chu Tự Bắc thấy mình bị ghét bỏ, đành phải thở dài rời đi.

Anh ra ngoài, đám người xem kịch vui ở bên ngoài bị anh chặn lại. Dù sao anh cũng không muốn người khác đến nhìn bà xã của mình.

Trong phòng lập tức yên tĩnh, trong nháy mắt chỉ còn lại thợ trang điểm, Trang Khả Khả và mẹ con Lâm Dữu.

Lâm Dữu ngồi xổm xuống, nói với đứa nhóc ở bên cạnh: “Tiếu Tiếu, gọi dì đi.”

“Dì ơi ~” Đứa trẻ ngọt ngào gọi một tiếng, đôi mắt đen láy lanh lợi cong thành hình trăng lưỡi liềm: “Dì ơi, hôm nay dì thật đẹp.”

Cô cảm thấy lòng mình cũng mềm nhũn cả ra, nụ cười trên gò má trắng nõn nà của đứa trẻ rất ngọt ngào, đôi mắt to tròn đen nhánh hoạt bát cùng hàng lông mi vô cùng dài, trông hệt như Lâm Dữu phiên bản nhí vậy.

“Biệt danh này của Tiếu Tiếu thật sự rất đúng nha, nụ cười khiến lòng dì tan chảy rồi.” Nam Chi ôm lấy Tiếu Tiếu không muốn buông tay, đúng là càng nhìn càng mê mà: “Ngoại hình của chị Lâm Dữu xinh đẹp như vậy, quả nhiên Tiếu Tiếu cũng không khác chút nào.”

Lâm Dữu nhẹ nhàng cười: “Nhờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn này mà vừa rồi nhận được rất nhiều kẹo ở ngoài kia rồi.”

Cô cúi đầu, nhìn con vịt xách tay đang phồng lên của Tiếu Tiếu. Xem ra thật sự nhận được không ít, cô lập tức lo lắng nói: “Cũng không biết sau này lớn lên, tiểu tử thối nào được hời như vậy.”

Lúc Đổng Cẩm Vi đến bên ngoài hiện trường hôn lễ, cô ấy đã bị ảnh chụp Nam Chi và Chu Tự Bắc mặc đồ cưới hấp dẫn. Với tư cách là đại diện cho fan CP, cô ấy bước chân vào nơi thánh địa này.

Bởi vì có thư mời nên cô ấy thuận lợi qua chỗ bảo vệ, đi vào trong sân.

Vừa đi vào, Đổng Cẩm Vi đã bị mê hoặc bởi bố trí ở hiện trường hôn lễ, toàn bộ nơi đây đều lấy màu trắng và xanh lam làm chủ đề. Đây là màu chủ đạo của hai giống hoa sơn chi, khắp nơi đều tràn đầy lãng mạn và sức sống. Từ những vật trang trí nhỏ trên bàn của khách đến các loại dụng cụ, không có thứ nào là không tinh xảo, còn khiêm tốn không quá xa hoa nữa.

Trước bàn là ảnh Nam Chi và Chu Tự Bắc mặc áo cưới, nụ cười của hai người trong hình rất ngọt ngào. Nếu không phải Đổng Cẩm Vi nhớ đến thân phận của mình, sợ rằng cô ấy hận không thể hét thành tiếng mất, đây quả thực là thiên đường của fan CP mà!

Một nhân viên phục vụ đi đến, xác nhận thân phận với cô ấy: “Xin hỏi, là cô Đổng Cẩm Vi sao?”

“Là tôi.” Đổng Cẩm Vi lãnh đạm xác định thân phận của mình.

“Ngài Chu bảo tôi dẫn cô đến.” Người phục vụ giơ tay lên, dẫn Đổng Cẩm Vi đi đến bên cạnh.

Lúc này Nam Chi đang nói chuyện với Chu Tự Bắc, nghe thấy tin tức fan hâm mộ đã đến, cô nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh, không biết tại sao trong lòng thấy hơi lo lắng.

Anh không khỏi cười nói: “Anh thấy em kết hôn với anh cũng không lo lắng đến thế.”

“Ai nói không lo lắng chứ, không lo mà tối qua em mất ngủ lâu vậy à.” Cô khẽ lườm nguýt anh một cái.

Chu Tự Bắc nắm lấy tay cô, sau đó cười nói: “Anh còn tưởng rằng vị trí của mình trong lòng em thấp đến thế.”

“Đúng là nổi máu ghen mù quáng mà.” Cô nhéo tai của anh, bất lực nói một câu.

Đúng lúc Đổng Cẩm Vi bước vào cửa, nhìn thấy cảnh này nên dừng bước. Dường như cô ấy mới vừa được ăn cẩu lương thì phải, rõ ràng là tình yêu đẹp đẽ của người khác, nhưng trái tim cô ấy lại đập rất nhanh.

Nam Chi nhìn mặt nữ sinh đang tiến đến, lập tức đoán được thân phận của cô ấy, vậy nên tươi cười chào hỏi: “Em chính là fan hâm mộ may mắn kia sao, cảm ơn em đã đến tham gia hôn lễ của hai người bọn chị.”

Đổng Cẩm Vi kiềm chế cơn kích động trong lòng mình, lúc này cô ấy không thốt nên lời dù chỉ một câu.

Nam Chi thấy Chu Tự Bắc không nói lời nào nên nhanh chóng đẩy anh: “Nhanh lấy ghế ngồi đến đây.”

“Không cần không cần, em đứng cũng được.” Đổng Cẩm Vi vội vàng xua tay.

“Ngồi xuống đi.” Nam Chi cười nói: “Còn một lát nữa mới tiến hành hôn lễ.”

Chu Tự Bắc đứng dậy cầm cái ghế qua, giọng nói vẫn tính là ôn hòa: “Ngồi đây đi.”

Còn chưa trò chuyện được đôi ba câu, mẹ Chu nghe được fan hâm mộ đến nên cũng nhanh chóng chạy tới.

“Thì ra đây chính là fan hâm mộ may mắn kia sao, nếu hôm nay đã đến rồi hãy chơi thật vui vẻ nhé.”

Đổng Cẩm Vi cảm ơn mẹ Chu, cuối cùng cũng có cơ hội lấy mấy món quà đã chuẩn bị để tặng fan ra rồi: “Đây là lễ vật mà fan hâm mộ cùng nhau góp lại để mua tặng ạ.”

Fan hâm mộ đã chuẩn bị cái này từ lâu, bọn họ làm một đôi búp bê nhỏ từ hình ảnh fanart của hai người.

Nam Chi vừa nhìn thấy đã thích ngay, không nỡ rời tay: “Cái này đáng yêu quá, cảm ơn em!”

Chu Tự Bắc thấy cô thích như vậy, cũng gật đầu với Đổng Cẩm Vi: “Cảm ơn, làm phiền rồi.”

Nhìn thấy món quà được yêu thích như vậy, Đổng Cẩm Vi kích động đến nỗi không biết để tay như thế nào cho phải luôn.

Mẹ Chu cũng là người hiểu tấm lòng của fan, chụp một bức ảnh hai người cầm con búp bê, sau đó thuận tiện chụp một tấm ảnh chung cho Đổng Cẩm Vi.

“Có thể đăng Weibo sau hôn lễ nhé.” Mẹ Chu nháy mắt với Đổng Cẩm Vi.

Cô ấy siết chặt điện thoại di động, suýt chút nữa kích động hô to rồi.

Hôn lễ chính thức bắt đầu.

Cùng với tiếng nhạc, Nam Chi khoác tay bố Nam đi qua cổng hoa, bước lên thảm đỏ. Cô nhìn thấy Chu Tự Bắc cách đó không xa, trong lòng lại trỗi dậy những cảm xúc ngổn ngang.

Khi còn bé, cô đã từng tưởng tượng về tương lai, không biết mình sẽ cưới người nào. Giờ đây, hình bóng mơ hồ ấy trở thành dáng vẻ cao lớn của Chu Tự Bắc, trong lòng cô cảm thấy thật may mắn và hài lòng.

Là anh, chính là tốt nhất.

Đi qua thảm đỏ, Nam Chi đứng trước mặt Chu Tự Bắc, hai người nhìn nhau cười.

Bố Nam khẽ run, đặt tay cô lên tay Chu Tự Bắc, sau đó hơi run rẩy nói: “Chăm sóc con bé thật tốt.”

Trong nháy mắt, Chu Tự Bắc và Nam Chi đan chặt mười ngón tay vào nhau, anh nghiêm túc nói với bố Nam rằng: “Con biết rồi.”

Từ lời thề đến trao đổi nhẫn, rõ ràng mỗi quá trình cũng không quá dài. Thế nhưng trong chút thời gian ngắn ngủi đó, Nam Chi đã hồi tưởng lại cuộc sống hai người ở bên nhau từng chút từng chút một, cô đã khắc ghi hết những tháng ngày đã đi qua với anh.

“Từ hôm nay trở đi, anh chỉ có một mình em.” Chu Tự Bắc đeo nhẫn cho cô, sau đó nhỏ giọng nói.

Nam Chi thì đang run run, anh trực tiếp ôm lấy vòng eo thon của cô, sau đó nghiêng người trao nụ hôn.

Mặc kệ khách khứa ngồi ở bàn đang ồn ào, hai người nhẹ nhàng cong khóe môi lên, ôm nhau không muốn rời.

Tất cả đều biết hôm nay là hôn lễ của Chu Tự Bắc và Nam Chi, nhưng vì không công khai nên tất cả mọi người đều mỏi mắt trông chờ Đổng Cẩm Vi thuật lại.

Sau khi hôn lễ kết thúc, Đổng Cẩm Vi lập tức điều chỉnh lại mạch suy nghĩ của mình, sau đó đăng một đoạn trên Weibo, thậm chí còn đăng bức ảnh chụp minh chứng đã nhận quà nữa.

@Máy bán hàng kẹo đường Nam Bắc: Tôi đã cắt ghép nhiều video ngọt ngào của CP Nam Bắc như vậy, nhưng video người thật việc thật này mới là ngọt nhất!! Tôi nói mọi người nghe, trong suốt quá trình diễn ra đám cưới, ánh mắt Chu tổng không hề rời khỏi người Chi Chi đấy. Chi Chi nói chuyện với người khác phái một chút thì anh ấy lập tức trưng ra vẻ mặt oán trách, tất cả buồn vui gì đều là do cô ấy cả, thực sự là ông vui nổi máu ghen mà!! Tôi cảm thấy mình cần đi bệnh viện kiểm tra một chút, xem xem mình có bị tiểu đường hay không, hơn nữa tôi thực sự ăn cẩu lương rồi cẩu lương đó, ăn no luôn!!

[Sau khi xem xong tôi chỉ thấy mình thật chua.]

[Bây giờ tôi chỉ muốn biến thành vật trang trí trong nhà hai người bọn họ, như vậy thì có thể ăn đường mỗi ngày rồi!!”

[Cô dâu Chi Chi thật xinh đẹp nha, hu hu hu hai người thật sự rất xứng đôi vừa lứa!!]

[Tui đi chết đấy, nhìn đoạn văn này thôi mà đã thấy ngọt xỉu rồi, hiện trường sẽ như thế nào nữa chứ, điên mất.]

Kết thúc hôn lễ, hai người trở về nhà.

Từ náo nhiệt đến trầm tĩnh, vẻ mặt Nam Chi đầy mệt mỏi ngã người trên chiếc ghế salon.

“Quả nhiên hôn lễ chỉ nên diễn ra một lần, quá mệt mỏi.” Cô than vãn một câu.

Lúc này Chu Tự Bắc đã đi đến gần cô, trầm mặc hỏi: “Em còn muốn mấy lần?”

Cô lập tức nhận sai, nhẹ nhàng dỗ dành anh: “Em chỉ đang cảm thán thôi, tuyệt đối không có ý suy nghĩ tới chuyện làm hôn lễ mấy lần.”

Anh thấy cô dễ thương nên cũng đành bỏ qua: “Nếu cảm thấy làm hôn lễ xong mệt thì hai ngày nữa chúng ta đi tuần trăng mật, thuận tiện nghỉ ngơi một chút.”

“Nói đến tuần trăng mật em mới nhớ đến sắc mặt của anh Trì hôm nay đấy, hình như không tốt lắm, có phải hai người ầm ĩ cái gì không?”

Chu Tự Bắc cong mắt, cười nhạt: “Năm đó cậu ta kết hôn đã vứt hết việc cho anh, anh chỉ đáp lễ mà thôi.”

Cô cong môi khẽ cười: “Vậy hai người hãm hại nhau như vậy sau.” Cô dừng lại vài giây rồi ngưỡng mộ nói: “Nhưng mà Tiếu Tiếu quá đẹp quá đáng yêu luôn, kế thừa hoàn mỹ tất cả ưu điểm của anh Trì và Lâm Dữu.”

Bỗng dưng anh bế Nam Chi lên, khiến cô giật mình phải ôm sát cổ anh: “Anh định làm gì thế?”

“Bây giờ đi sinh một đứa dễ thương hơn.” Trong phút chốc, lòng tham muốn phân thắng bại của anh lại nổi lên rồi.

Cô nhìn anh cười cười: “Cái này cũng so sao?”

“Đương nhiên phải so.” Chu Tự Bắc ôm cô đi về phòng ngủ: “Nhất định chúng ta cũng có thể sinh ra một đứa con kế thừa hết ưu điểm của cả hai.”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,226
Posts: 95995
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Sự Thiên Vị Độc Nhất - Mộc Kim An

Postby tuvi » 12 Mar 2023

Chương 62: Cuộc sống của bánh bao

Lúc Chu Vân Hi tròn ba tuổi, Chu Tự Bắc quyết định muốn đưa nó đi nhà trẻ.

Nam Chi nhìn gò má béo tròn của con trai trong lòng mình, có chút không nỡ: “Liệu nó còn nhỏ quá không, sáu tháng cuối năm rồi đi không phải tốt hơn sao.”

Chu Tự Bắc khẽ than vãn, nhìn vật nhỏ “Cản trở” anh và Nam Chi, trong lòng thấy bất mãn hết sức: “Ba tuổi cũng không còn nhỏ nữa rồi, là lứa tuổi phù hợp nhất để đi nhà trẻ.”

Sao cô không biết được khúc mắc trong lòng của anh chứ, cô nhìn sang anh rồi bất lực nói: “Bây giờ Hi Hi còn nhỏ, ngủ cùng chúng ta là bình thường. Huống chi nó chỉ vừa hết cảm cúm mấy ngày trước thôi, anh ghen cái gì chứ.”

“Anh không phải người dễ giận như vậy.” Chu Tự Bắc nhéo nhéo gương mặt béo tròn của Chu Vân Hi: “Nhưng khi ngủ cũng rất ngoan.”

“Anh đừng nhéo, nhéo vậy khiến trẻ con dễ chảy nước miếng đấy.” Cô nhẹ giọng nói: “Bởi vì ban ngày nó khó chịu nên khóc mệt rồi, lúc đó mới có thể ngủ ngon.”

Nói xong, cô lại bổ sung một câu: “Bây giờ chuyện có đi nhà trẻ hay không này, em thấy phải chờ một chút.”

Giọng nói của cô rất kiên định, từ trước đến nay Chu Tự Bắc rất nghe lời nên chỉ có thể thỏa hiệp.

Cứ như vậy, anh chịu đựng nửa năm. Cuối cùng cũng đến tháng tám, anh quyết định nói rõ ràng với Chu Vân Hi một chút.

“Hi Hi, con có muốn đi nhà trẻ không?” Anh kéo nó vào trong lòng, hỏi.

Trong đôi mắt to tròn của Chu Vân Hi tràn đầy nghi ngờ: “Đi nhà trẻ được chơi vui lắm sao ạ?”

“Đương nhiên được chơi.” Anh dịu dàng dụ dỗ nó: “Ở đó có rất nhiều bạn bè nhỏ tuổi, đến lúc đó con sẽ có rất nhiều bạn cùng lứa, sẽ không thấy nhàm chán đâu.”

“Nhưng giờ con không thấy chán mà.” Chu Vân Hi dứt khoát trả lời: “Có chị Tiếu Tiếu chơi với con mà, chị ấy thường xuyên kể chuyện cho con nghe, cũng khá tốt.”

Chu Tự Bắc không định dừng tay như vậy, tiếp tục nói: “Tiếu Tiếu đã là một cô gái trưởng thành rồi, người ta sắp học lớp một rồi. Vậy nên Tiếu Tiếu phải bận rộn việc học, sao có thời gian kể chuyện cho con nghe nữa.”

Chu Vân Hi khổ não nhíu hàng lông mày nhỏ lại: “Thật vậy sao ạ? Chị Tiếu Tiếu không thể chơi với con nữa sao?”

“Đương nhiên không thể, Tiếu Tiếu đã chính thức thành học sinh, sao con bé ăn không ngồi rồi như con được.” Chu Tự Bắc không chút lưu tình nói.

Mặc dù Chu Vân Hi không hiểu ý tứ câu ăn không ngồi rồi, nhưng nghe đến chỗ không giống nhau thì trở nên luống cuống: “Con cũng muốn thành học sinh, con muốn giống với chị Tiếu Tiếu!”

Đột nhiên Chu Tự Bắc cúi đầu thở dài: “Sợ là không được, Tiếu Tiếu lớn hơn con nên mới được học lớp một, còn con không được.”

“Nhưng con đã nói lớn lên sẽ bảo vệ chị Tiếu Tiếu rồi! Sao không thể cho con và chị Tiếu Tiếu ở cùng nhau!” Chu Vân Hi hơi gấp gáp nói.

“Trước tiên con có thể đi nhà trẻ.” Chu Tự Bắc chậm rãi giải thích: “Giống như chơi xếp mô hình vậy, phải bắt đầu xếp từ chỗ thấp nhất, đi nhà trẻ xong mới có thể học lớp một.”

“Được! Con đi!” Trong giọng nói non nớt của Chu Vân Hi tràn đầy kiên định.

Ánh mắt của anh lóe sáng lên: “Vậy tối đến nhớ nói kỹ với mẹ con, nhưng đừng bảo là bố nói.”

“Dạ!”

Buổi tối, Nam Chi nghe được chuyện Chu Vân Hi muốn đi nhà trẻ. Con nhà người ta nghe thấy câu đi nhà trẻ là sợ chết khiếp rồi, sao thằng nhóc nhà cô lại chủ động xin đi giết giặc vậy chứ?

“Bố bảo con nói vậy sao?” Nam Chi nhìn Chu Tự Bắc đang bận rộn trong nhà bếp, nhỏ giọng hỏi.

Chu Vân Hi lắc đầu: “Bố bảo không thể nói với mẹ là bố nói như vậy.”

“Chu Vân Hi!” Anh nhanh chóng vọt ra khỏi nhà bếp.

Nam Chi che chở Chu Vân Hi ở phía sau, bất lực nhìn anh: “Chu Tự Bắc, anh đừng trẻ con như vậy.”

Anh sờ lỗ mũi một cái, lãnh đạm nói: “Đến trường là chuyện tốt.”

Chu Vân Hi ôm lấy Nam Chi, hỏi: “Con muốn đi nhà trẻ, có phải như vậy mới bảo vệ chị Tiếu Tiếu đúng không mẹ?”

“Muốn đi nhà trẻ thì đi thôi.” Cô nhìn con trai mình kiên định quyết tâm như vậy nên không tiện nói gì, chỉ hỏi tiếp: “Sao con lại muốn bảo vệ Tiếu Tiếu thế?”

“Không phải hoàng tử cũng muốn bảo vệ công chúa sao? Chị Tiếu Tiếu nhất định là công chúa!” Chu Vân Hi vui vẻ đáp.

Nam Chi cười khen một câu: “Không ngờ con lại nghĩ như vậy đấy.”

Chu Vân Hi đã đáp ứng nguyện vọng của Chu Tự Bắc, thuận lợi đi nhà trẻ vào thời gian tựu trường đầu tháng chín.

Lúc đầu Nam Chi lo lắng nó sẽ không thể thích ứng với nhà trẻ, thậm chí là khóc rống lên. Nhưng ai ngờ nó đã nhanh chóng hòa hợp với bạn bè trong lớp, chuyện muốn làm nhất mỗi ngày chính là đi nhà trẻ.

Bởi vì nơi Chu Vân Hi học và trường tiểu học của Tiếu Tiếu không xa lắm, hai người cứ vậy đi học cùng nhau.

Lâm Dữu dặn dò Tiếu Tiếu: “Hi Hi còn nhỏ, con làm chị phải quan tâm em ấy, bảo vệ em ấy nhé.”

Tiếu Tiếu gật đầu, gương mặt nhỏ nhắn sáng sủa lộ ra vẻ vui mừng. So với mấy bạn học nam cùng tuổi suốt ngày hô hào trước mặt mình, cô bé vẫn thích người em trai này hơn, vừa nghe lời lại vừa lanh lợi.

Sau khi tan học, Tiếu Tiếu đúng như hẹn đến chờ Chu Vân Hi để đi học cùng nhau, thấy cậu bé đi ra nên vẫy vẫy tay: “Hi Hi qua đây.”

Chu Vân Hi nắm lấy tay cô bé, hỏi: “Sao trông chị không vui vậy?”

“Bài tập nhiều nên hơi mệt.” Tiếu Tiếu khẽ nhíu mày, thật ra cô bé bị đám bạn học nam ở trường làm phiền muốn chết đi được.

“Vậy sao? Chờ em lên lớp một rồi, cứ để em làm bài tập giúp chị.” Chu Vân Hi phấn khích mở miệng.

Tiếu Tiếu bất đắc dĩ đáp lại: “Chờ em học lớp một thì chị đã học xong lớp ba rồi.”

Cô bé vừa mới nói xong, vài bạn học nam của trường tiểu học sát vách đã đi đến, nhìn thấy Tiếu Tiếu nên lấy lòng nói: “Đây là em trai của cậu sao, thật đáng yêu. Đi, anh trai dẫn em đi mua đồ ăn.”

Tiếu Tiếu cũng không muốn để ý, nắm tay Chu Vân Hi đi đến nhà trẻ. Nhưng mắt Chu Vân Hi đen láy, quay đầu trừng mắt với mấy nam sinh này, giống như chú mèo con hung dữ vậy.

Chu Vân Hi đã bắt đầu bị thương từ năm lớp ba, đến lúc học sơ trung, tất cả mọi người ở khu này đều không dám trêu chọc Chu Vân Hi, càng không dám chọc Tiếu Tiếu hơn.

Lúc này, Tiếu Tiếu đã không còn dáng vẻ non nớt nữa, vóc người của thiếu nữ cao gầy, sáng sủa xinh đẹp. Cô ấy đi đến đâu cũng được mọi người nhìn chăm chú, nhưng cũng vì vậy mà cô ấy càng thêm lạnh lùng xa cách, cả người như mang theo tiên khí không giống với người thường vậy.

Tiếu Tiếu vừa lên sơ trung thì tiếng tăm đã vang xa, người mến mộ theo đuổi cô ấy nhiều vô số kể. Nhưng không một ai dám bày tỏ trước mặt Tiếu Tiếu vì cô ấy quá lạnh nhạt. Lạnh nhạt đến mức cho dù có người đứng trước mặt, cô ấy vẫn xem như không khí, không hề dùng mắt nhìn thẳng người ta.

Hơn nữa, bên cạnh cô ấy còn có một người bảo vệ che chở, thế nên không ai dám tiến lên chịu chết cả.

Nhìn thiếu niên tuấn tú chạy như bay đến trước mặt cô ấy, trên mặt của Tiếu Tiếu cũng nở nụ cười nhàn nhạt: “Em lại chạy đi đâu vậy?”

Vừa trách móc xong, cô ấy nhìn thấy vết thương trên mặt thiếu niên, lập tức thay đổi giọng điệu, lo lắng hỏi: “Đánh nhau với ai thế? Có đau không?”

Chu Vân Hi hời hợt hừ hừ trả lời: “Thằng nhóc ở bên khu nam kia, còn muốn chị làm bạn gái của nó, không đánh thì chắc nó cũng không biết danh tiếng của Chu Vân Hi này.”

Tiếu Tiếu lấy băng cá nhân từ trong cặp sách ra, sau đó nhẹ nhàng dán lên khóe miệng của Chu Vân Hi: “Sau này không cần quan tâm bọn họ nói cái gì, cũng đừng theo chân đánh nhau với bọn họ, em bị thương sẽ khiến chị khó chịu.”

Chu Vân Hi không đoái hoài đến cơn đau, kinh ngạc nhìn Tiếu Tiếu: “Chị vừa mới nói cái gì?”

“Khi còn bé chị luôn nói sẽ bảo vệ em, kết quả bây giờ lại thành em bảo vệ chị rồi.” Tiếu Tiếu mím môi cười yếu ớt: “Chị cũng không yếu mềm như em tưởng đâu.”

Chu Vân Hi vẫn còn đang sững sờ, Tiếu Tiếu đã nắm tay Vân Hi rồi bước đi: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Hoàn
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,226
Posts: 95995
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Previous

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 22 guests