Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu - Mihtthu

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu - Mihtthu

Postby tuvi » 05 Mar 2023

Chương 75: Cướp dâu!

1 tháng sau.

Từ ngày hôm đó Mạnh Ái cũng không còn thấy Hàn Dương tìm kiếm hay làm phiền cô nữa, không phải anh đã ngộ nhận ra rồi chứ? Là cô đã tuyệt tình đòi chấm dứt với anh cơ mà.

Chỉ cần nhớ lại chuyện đó, cô không thể nào bình tĩnh mà làm chủ được mọi chuyện. Từ khi đó, Hàn Khải cũng ít cười hẳn đi, có lẽ Hàn Dương cũng không đi tìm cậu nhóc nữa.

Hôm nay là ngày vui của cô, nhưng trong lòng cô lại không vui chút nào. Hôm nay là ngày cưới của cô và Julian. Sau ngày hôm đó vài hôm, Julian đã đưa cô đi thử váy cưới và chọn ngày đẹp trời để kết hôn.

Lần này kết hôn lại (tái hôn) cô không muốn làm lớn hay hoành tráng, chỉ muốn làm một buổi lễ đơn giản mời mọi người tới chung vui mà thôi.

Mọi người đã đến đông đủ hết ở dưới, Hàn Khải thì ngồi chung với ông bà ngoại. Chấn Hào cùng vợ (Anna) trở về dự đám cưới của cô, Gia Thiên anh ba của cô thì vẫn một mình cô đơn.

Bên dưới còn có rất nhiều người tới dự, chủ yếu toàn kà người thân quen thôi. Kha Đức cùng Kiều Ny với đứa bé gái năm tuổi, Tử Hy cũng đến chung vui nữa. Quan trọng hơn hết, còn có cả ba mẹ của Hàn Dương đến, tuy ông bà biết con trai mình gây ra lỗi lầm, nhưng trước giờ ông bà chỉ công nhận Mạnh Ái là con dâu thôi.

Đến giờ làm lễ, cô được ba nắm tay bước tới chỗ của Julian. Hôm nay cô khoác lên mình bộ váy cưới lộng lẫy, tấm khăn phủ đầu càng làm tôn lên vẻ đẹp thùy mị của Mạnh Ái hơn.

Người chủ hôn đọc qua những lời thề định ước: " Julian, con có đồng ý lấy cô Mạnh Ái đây làm vợ. Hứa rằng yêu thương, chăm sóc cả đời cho cô ấy không? Dù ốm đau bệnh tật hay trắc trở gì vẫn không rời xa cô ấy, sống cùng nhau đến răng lông đầu bạc. "

- Con đồng ý. _ Julian trong một bộ trang phục chú rể màu trắng vui vẻ nói lời đồng ý rất nhanh gọn.

- Còn Lục Mạnh Ái, con có đồng ý lấy Julian làm chồng hay không?.......

- TÔI KHÔNG ĐỒNG Ý! _ Trước khi Mạnh Ái trả lời thì đã có một giọng nói nam tính chen ngang vào.

Cánh cửa bằng gỗ to lớn được mở toanh ra trước sự bất ngờ của mọi người. ( Chỉ một vài người thôi nha, ai hiểu ý mình nói không?)

Hàn Dương bước vào, khuôn mặt toát ra vẻ nghiêm nghị vốn có, cả thân người vạm vỡ cùng khí chất của một lão đại làm mọi người hơi e dè.

Chuyện quái gì đang xảy ra chứ? Mạnh Ái cũng không lường trước được chuyện này nữa mà.

- Mạnh Ái chưa li hôn với tôi, trên danh nghĩa vẫn là vợ của Ngô Hàn Dương này. Hôm nay tôi đến đây, tất nhiên là để dành lại vợ của mình rồi.

Anh đắc ý nói, khuôn mặt vẫn không thay đổi được vẻ lạnh lùng của mình. Sau đó chạy thẳng lên sân khấu kia, nắm chặt lấy tay của cô. Cho dù cô có muốn kháng cự cũng không được nữa.

- Julian, thành thật xin lỗi. Nhưng Mạnh Ái mãi mãi là người của tôi, suốt đời suốt kiếp không thể thay đổi.

Julian trong lòng rất đau nhưng vẫn mỉm cười nói: " Mạnh Ái, anh rất yêu em. Nhưng định mệnh cả đời này, em vốn dĩ phải thuộc về Hàn Dương, anh không sao tranh lại được. Chỉ cần em hạnh phúc là anh cũng hạnh phúc. "

Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, Julian lòng đau như bị dao khứa vào nói. Nhưng sự thật không thể nào thay đổi được nữa. Julian biết người mà Mạnh Ái yêu vốn dĩ chỉ có Hàn Dương thôi, còn tất cả người đàn ông khác, đều là phù du, cô không để ý tới.

Julian dứt lời, Hàn Dương liền nắm tay Mạnh Ái chạy ra ngoài, mọi người đều liên tục vỗ tay thật lớn.

- Cái thằng kia... _ Gia Thiên tức giận đứng dậy, nhưng lại bị Chấn Hào và ba mẹ giữ lại không cho đi đâu.

- Mọi chuyện có lí lẽ của nó, ba mẹ sẽ kể cho con nghe sau. Ba Mạnh Ái vui lòng nói, ông muốn con gái cưng của mình được hạnh phúc thì phải giải quyết xong thằng anh ba của nó trước đã rồi chuyện gì tính sau.

Hàn Khải khuôn mặt vui vẻ thấy rõ, thế là nhiệm vụ làm mặt rầu rĩ một tháng nay đã hoàn thành. Ba cũng đã cướp được mẹ rồi, còn phải xem mẹ có đồng ý hay không đã?

Tử Hy, Kha Đức cùng Kiều Ny thật sự rất bất ngờ với cách " cướp dâu " của bạn mình. Quay lại thấy Hàn Khải cười ha hả, họ cũng dần hiểu ra chuyện. Hai ba con đúng là có thâm kế mưu sâu mà, y chang nhau.

" Lục Mạnh Ái, vốn dĩ anh là người đến sau. Không thể so bì với Hàn Dương được, chúc em hạnh phúc nhé. Sau này có chuyện gì, chỉ cần quay lưng lại thôi sẽ thấy anh. "

Julian buồn bã nói thầm trong tim mình, sau đó quay người đi xuống sân khấu vào cánh gà phía sau.

Còn về phần Mạnh Ái.

Cô bị anh lôi đi ra xe, anh phóng ga chạy như một con hổ điên cuồng.

- Ngô Hàn Dương, anh bị điên hay sao? _ Mạnh Ái không hiểu chuyện gì xảy ra, hét lớn vào tai của anh.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu - Mihtthu

Postby tuvi » 05 Mar 2023

Chương 76: Sunshine

Hàn Dương chở cô đi ra xa ngoại thành, nơi đây là một đồng cỏ. Cô tính mở miệng nói, nhưng ngón tay thon dài của anh lại đặt trên môi của cô.

Anh lấy ra một tấm vải đen, xếp ngay ngắn lại rồi bịch vào mắt cô. Năm bàn tay của anh len lõi qua tay cô, từ từ dắt cô đi tới một nơi nào đó bí mật.

Cử chỉ của anh rất quan tâm nhẹ nhàng, đi từ từ như mẹ tập em bé đi vì sợ cô bị té. Mãi một lúc sau anh mới dừng lại, cô cũng dừng lại theo anh.

Hàn Dương buông lõng tay của cô ra, nói: " Đợi anh một chút nhé? "

Mạnh Ái cũng tò mò anh đang làm gì, liền gật đầu. Sau đó chỉ nghe tiếng bước chân anh đi đâu đó, chút lát sau mới quay lại đây, nhẹ nhàng mở cái khăn bịch mắt của cô ra.

Cô hơi bất ngờ với khoảng không gian xung quanh đây, Mạnh Ái đang đứng trong một hình trái tim lớn được làm bằng những ngọn nến lung linh cùng với nhiều bong bóng đủ sắc màu.
ads
Phía trước cô là một cái bàn, trên đó có đặt một chiếc laptop cỡ lớn cùng với rất nhiều thứ như là nhiều nhánh hoa hồng, hoa tulip mà cô thích.

- Em nhấn video trên đó xem đi.

Anh từ tốn nói, khuôn mặt nhìn cô với ánh mắt ôn nhu từ tốn. Không giống với phong thái bình thường của anh chút nào hết, khiến cô buồn cười.

" Ái Nhi, là anh đây. Ừm... thì đây là lần đầu tiên anh làm những thứ như này, mong em có thể cảm nhận được hết. Anh biết, cho dù anh có nói một lời hay một nghìn lời cũng không thể nào xóa hết những tổn thương mà bản thân gây ra cho em, nhưng anh thật sự.... thật sự biết mình sai rồi. Vốn dĩ lần đó anh không nên nghi ngờ mà phải tin em chứ, là anh sai rồi. Trong khoảng thời gian em đi, anh như lục tung cả thành phố này lên, nhưng kết quả nhận lại cũng không có gì hết. Mạnh Ái, anh muốn bù đắp lại những tháng ngày không vui trước kia mà anh gây ra cho em. "

Trong video đó, Hàn Dương bận một chiếc áo sơ mi xám, ngồi trong phòng làm việc. Anh đã nói rất nhiều, nhưng chỉ được một lúc nước mắt anh lại rơi, Mạnh Ái cũng rất bất ngờ khi anh làm như thế này, cô cũng rất cảm động.

- Em nguyện ý về bên anh chứ? Hàn Khải cũng là con của chúng ta, nó cần có một người cha. _ Hàn Dương đứng trước mặt cô, ánh mắt mông lung có phần sợ hãi nói.

Mạnh Ái im lặng, cô không biết nên nói gì bây giờ. Cô rất muốn tha thứ cho anh, nhưng cái chuyện lúc đó luôn luôn quấn lấy cô không thể nào tách ra được cả. Lúc anh nói Hàn Khải là con của chúng ta, cơ thể cô bất chợt run lên, làm sao anh lại biết được chứ? Hốc mắt cô bắt đầu đỏ hoe.

- Hàn Dương, em nghĩ giữa chúng ta là nghiệt duyên. Quay lại cũng không làm được gì, chỉ nên kết thúc là tốt nhất.

_ Mạnh Ái đau lòng nói, nhưng cô chỉ biết như vậy thôi, không còn biết gì hết. Cái cô cần bây giờ, anh không thể biết được...

Cô quay lưng chạy ra khỏi đó, để lại anh một mình cô độc. Hàn Dương quỳ thụp xuống, đã cố gắng đến thế rồi, tại sao kết quả vẫn là số không chứ?

Tử Hy cùng Kha Đức không hiểu sao trong lòng bồn chồn không yên. Nhưng Kha Đức lại còn có Kiều Ny và đứa bé, nên Tử Hy đành hỏi Hàn Khải rằng anh đưa Mạnh Ái đi đâu, liền chạy xe đến đó.

Ở đây, mọi thứ thật sự rất hỗn độn, đúng như trong lòng dự đoán của Tử Hy, nhưng lại không thấy Hàn Dương ở đâu hết, liền chạy đi tìm.

Tử Hy thấy Hàn Dương đứng trước một vách núi, phía dưới là biển liền giật mình la lớn: " Hàn Dương, vào đây đi, cậu làm cái gì thế đồ ngốc? "

- Mạnh Ái là mặt trời của mình. Nhưng mặt trời của mình đi rồi, ở đây chỉ còn lại bóng tối bao quanh. _ Hàn Dương quay lưng nhìn Tử Hy nói, sau đó để cả người vô lực ngã ra phía sau.

" Tùm " _ Hàn Dương thả mình tự do rơi xuống biển, không có ý định ngoi lên bơi vào bờ.

Tử Hy thấy thế liền hoảng hốt, cũng nhảy xuống theo. Nhưng Hàn Dương tại sao lại chìm xuống tận dưới kia thế, Tử Hy muốn bơi theo nhưng không bơi theo kịp, dốc hết sức.

Cố gắng hết sức, cuối cùng Tử Hy cùng nắm được tay Hàn Dương mà bơi ngoi lên trên. Anh bất tỉnh vô nhân sự, Tử Hy khổ sở kéo anh vào bờ, sau đó lái xe đến bệnh viện gần nhất để cứu Hàn Dương, bạn của mình.

Tử Hy không thể ngờ được rằng, vì Mạnh Ái, Hàn Dương lại có gan hùm tới thế, định kết liễu cuộc sống của mình hay sao, đồ ngốc?

Bởi vì thế, Tử Hy không muốn dây dưa với tình yêu một chút nào.

Nói thế, nhưng Tử Hy vẫn thông cảm cho Mạnh Ái, người con gái yếu đuối đối mặt với vết thương lòng lớn như vậy thì cũng cần có thời gian để chấp nhận hết mọi chuyện.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu - Mihtthu

Postby tuvi » 05 Mar 2023

Chương 77: Cãi nhau

Bệnh viện Stardom.

Ban đầu Tử Hy đưa Hàn Dương đến bệnh viện gần nhất cho lẹ, nhưng ở đó không đủ điều kiện vật chất cho lắm, nên mới dốc hết ga chạy lên lại đây.

- Tử Hy, cậu ta rốt cuộc bị sao thế này? _ Tử Quang đứng đó cùng dàn đội ngũ y tá cao cấp, lo lắng hỏi.

- Chuyện dài lắm, mình sẽ kể cậu nghe sau. Quan trọng bây giờ là cứu Dương trước đi. _ Tử Hy gấp gáp nói.

Chốc lát sau.

Mọi người đều biết chuyện xảy ra với Hàn Dương, đều tập trung tại bệnh viện, tất cả trừ Mạnh Ái. Không ai trách Mạnh Ái được, dù sao cô đã chịu vết thương lòng quá lớn, cái gì cũng cần có thời gian mới hết được.

- Dương, tại sao con ngu ngốc đến thế? Một lần không được thì hai lần rồi ba lần, cớ sao phải vậy? _ Mẹ của anh khóc hết nước mắt, ba của anh cũng chỉ biết đứng kế bên dỗ dành.

Tử Hy cùng Kha Đức ngồi đó lo lắng, vốn dĩ Kha Đức là người nóng tính hơn, vốn nghĩ Hàn Dương bị vậy là do Mạnh Ái, mà cô lại là bạn của Kiều Ny, nên nhất thời không suy nghĩ được gì, cậu kéo tay nhỏ đi lên sân thượng.

- Em nhìn xem, bạn thân của em làm Hàn Dương ra thế nào rồi? _ Kha Đức vì một phút mất bình tĩnh quát lớn.

- Anh nói cái gì vậy? Không phải Mạnh Ái bị cú sốc quá lớn sao, với lại việc này là tự Hàn Dương quyết định mà. _ Tự dưng bị quát, nhỏ cũng rất bực mình, cô đã chịu cú sốc lớn mà, chỉ có Kha Đức không biết được việc lúc trước Mạnh Ái đòi tự tử thôi.

- Im miệng! Lúc nào em cũng nói đỡ cho Mạnh Ái, bây giờ thì ra sao hả? Bản thân không có giá mà cứ làm như có giá lắm vậy. _ Cậu như bị mất trí, tự dưng trút giận hết vào Kiều Ny.

" CHÁT " _ Kiều Ny không nhịn được, tát vào má phải của cậu một cái.

- Em dám đánh tôi sao? _ Kha Đức như một con thú dữ gầm gồ lên.

- Phải đó. Anh có biết hiểu chuyện hay không? Cái gì cũng có lí do của nó hết. Mạnh Ái lúc trước vì Hàn Dương mà rối loạn tâm trí đòi nhảy lầu tự tử, sao anh không nhắc tới hả?

Cậu bị sự tức giận bùng nổ che hết lí trí, căn bản không nghe những lời nói của Kiều Ny, buộc miệng nói ra những lời không tốt: " Cô và Mạnh Ái đều như nhau cả, li hôn đi. "

Kiều Ny nghe vậy cả kinh, cơ thể bị một luồng chấn động mạnh, cậu bênh được Hàn Dương, vậy tại sao nhỏ không được bênh Mạnh Ái chứ?

Như vậy có phải quá đáng hay không? Còn nói ra những lời như vậy, nước mắt nó rơi xuống, ánh mắt tức giận nhìn cậu: " Được, anh muốn thì li hôn đi, càng sớm càng tốt. "

Nói xong, Kiều Ny tức giận đi xuống dưới, chào ba mẹ Hàn Dương một tiếng rồi đùng đùng bỏ về. Phải 5 phút sau, Kha Đức mới chịu đi xuống dưới đó, lo lắng ngồi chờ Hàn Dương.

Kiều Ny ôm một bụng tức lái xe thẳng về nhà, khóc có một chút mà đã sưng hết cả mắt lên. Vì gửi bé con ở nhà ông bà ngoại, nhỏ chạy qua bên đó.

- Ny Ny, con sao thế này? _ Mẹ nhỏ bị sốc khi thấy nhỏ khóc nhiều như thế, lo lắng chạy lại hỏi. Ba của Kiều Ny đang chơi với cháu gái cũng lo lắng.

- Ba mẹ, con với anh ta sẽ li hôn. Con cùng Hiểu Trân sẽ đi du lịch một thời gian cho khuây khỏa. _ Kha Hiểu Trân là con gái của nhỏ và Kha Đức.

- Con à... Suy nghĩ lại đi chứ. _ Ba của Kiều Ny nhẹ giọng khuyên bảo.

Kiều Ny tuy nghe nhưng không biết nói gì, lẳng lặng đi lên lầu. Tầm 15 phút sau thì khệ nệ khiêng một chiếc vali xuống, tay cầm theo hộ chiếu cùng giấy tờ và một tờ giấy gì đó.

- Ba mẹ có thể đưa dùm con được không ạ? Tới giờ con phải đi rồi. _ Kiều Ny đưa ra tờ giấy li hôn cho ba mẹ nhờ họ đưa dùm cho Kha Đức.

Sau đó nắm tay Hiểu Trân đi ra xe chạy đến sân bay của thành phố. Ba mẹ Kiều Ny chỉ biết nhìn nhau mà lắc đầu, không hiểu được nỗi con gái mình và con rể của mình ra sao.

Trên xe, Kiều Ny vẫn còn khóc, cái người đàn ông kia, cái tính nóng giận vẫn không thay đổi được. Đã vậy, cái tôi của Kha Đức và Kiều Ny cũng cao không kém nhau đâu. Mỗi lần cãi lộn là y như rằng sẽ rất căng thẳng.

Hiểu Trân còn nhỏ không biết được gì, chỉ thấy mẹ mình khóc thì cũng mếu máo khóc theo thôi. Tới sân bay, vừa lúc chuyến bay từ thành phố S tới Hawaii đang còn dư hai suất, nên nhỏ đã lấy hai vé đó rồi làm giấy tờ đi thẳng lên máy bay.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu - Mihtthu

Postby tuvi » 05 Mar 2023

Chương 78: Vô Duyên Vô Cớ

Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, mọi người đều dồn dập lại vây quanh Tử Quang hỏi thăm tình hình của anh.

- Mọi người bình đã. _ Tử Quang thật sự thấy Hàn Dương rất may mắn, luôn được mọi người xung quanh quan tâm, kể cả ba mẹ vợ cũng có ở đây.

- Hàn Dương uống nước quá nhiều vào phổi nên gây ra hô hấp khó khăn, rất may là được đưa đến kịp nếu không e là sẽ không kịp. Bây giờ cứ cho cậu ấy nghỉ ngơi đi.

Nghe Tử Quang nói, mọi người đều thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hai đứa trẻ này, tại sao luôn làm khổ nhau cơ chứ? Mọi vấn đề xích mích tình cảm hiện nay luôn bắt nguồn từ tiểu tam, người yêu cũ của người yêu,.....

Anh được chuyển sang phòng hồi sức đặc biệt, ban đầu phải thở bằng máy vài ngày, đợi sau khi ổn định mới tháo máy ra thở bằng không khí được.

Mọi người dần ra về, Kha Đức ngồi lại ở hành lang bệnh viện. Vậy là Hàn Dương đã ổn, bớt phần nào lo lắng, nhưng mà khoan.. cậu đang nhớ lại chuyện khi nãy cãi lộn với Kiều Ny.


" Li hôn đi. " _ Thật chết mất, Kha Đức không ngờ chính mình lại thốt ra câu đó. Lúc về chung nhà với nhau, cậu đã từng thề non hẹn biển dù ra sao vẫn không được nói hai từ đó ra, nhưng mà bây giờ một phút nóng giận đã thành ra như vậy hay sao?

Kha Đức chạy xuống hầm xe, nhanh chóng chạy nhanh hết cỡ về nhà của mình. Căn nhà vẫn sáng, nhưng xung quanh chỉ có người làm và quản gia.

- Quản gia, thiếu phu nhân về chưa? _ Cậu lại hỏi quản gia xem Kiều Ny đã về nhà chưa, đã gần khuya rồi mà.

- Thiếu phu nhân chưa về thưa cậu. _ Ông quản gia kính trọng nói.

Chỉ nghe được câu thiếu phu nhân chưa về, ruột gan của cậu lại nóng như lửa đốt, nhỏ đi đâu được chứ?

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Kha Đức quyết định chạy xe tới nhà ba mẹ vợ.

- Kha Đức, ba có chuyện muốn nói với con một tí. _ Ba của Kiều Ny tên là Kiều Bách, cũng là ba vợ của cậu.

Lên tới thư phòng trên lầu, hai ba con ngồi xuống đối diện nhau. Kiều Bách rót cho cậu một ly trà, sau đó mới cất giọng nói: " Ta biết Ny Ny nhà ta hay nóng tính khó chiều, nhưng dẫu sao đã là người một nhà, con hãy chiều chuộng nó một chút. Cớ sự ra sao mà lại đòi li hôn thế kia? "

Ba của Kiều Ny là Kiều Bách, nổi tiếng là chủ tịch của một tập đoàn không hề nhỏ trong thành phố S này, cách ăn nói của ông rất ôn tồn và đúng mực.

- Không có thưa ba, chỉ là con lỡ lời thôi.. Cả đời này, con tuyệt đối không li hôn với Ny Ny đâu. _ Như sét đánh ngang tai, cậu thật sự rất bí bách. Lần này là họa lớn rồi, vợ giận rồi!

- Nhưng Kiều Ny thật sự rất tức giận, đã đưa cho ta cái này. _ Ông lấy ra tờ giấy li hôn để trước mặt Kha Đức, hai chữ Kiều Ny đã được kí rõ ràng từ lúc nào. Chắc chắn Kiều Ny đã khóc rất nhiều, trên giấy những chỗ bị nước thâm đã khô nên co nhúm lại.

- Ny Ny ở bên phòng với Hiểu Trân phải không ạ? Con qua bên đó được không, ba? _ Kha Đức sợ nhất là mất đi cái gia đình này, mất đi Kiều Ny và Hiểu Trân, cậu sẽ không sống nổi mất.

- Không có. Lúc nãy nó vùng vằn cầm hộ chiếu rồi đem Hiểu Trân đi cùng luôn. Ba mẹ muốn ngăn cũng không được. _ Lại thêm một câu nói của Kiều Bách như giết chết con tim của anh.

Kha Đức nhận ra lúc nãy là anh sai trước, vô duyên vô cớ chuyện của người khác mình lại xen vào, còn lớn tiếng với người ngoài cuộc như nhỏ.

Chẳng biết bây giờ nhỏ đang ở đâu nữa, cầm hộ chiếu đi theo, chắc phải đi ra nước ngoài rồi. Hồi trước mất nhỏ một lần đã đủ sợ nổi da gà, bây giờ lại thêm lần nữa, nhưng do lần này là cậu sai, quá sai luôn!

Còn đem theo cả Hiểu Trân theo, cậu biết làm như thế nào đây được chứ.

- Ba, cho người tìm kiếm hai mẹ con Ny Ny giúp con nhé. _ Trợ thủ đắc lực nhất trong chuyện tình cảm của cậu và Kiều Ny là ba vợ - Kiều Bách, ông luôn đưa ra những lời nói ý kiến sáng suốt để cả hai hiểu nhau hơn.

- Ny Ny, anh sai rồi...

Kha Đức đau lòng nói, dùng tay rút trong túi ra chiếc điện thoại, nhấn gọi cho một ai đó: " Hàn Đại, kiếm vợ con giúp tôi. Lục tung cả thế giới lên, cũng phải kiếm cho bằng được Kiều Ny cùng Hiểu Trân. "

Giọng của cậu nghe rất nghiêm nghị nhưng pha lẫn cả đau lòng. Hàn Đại cùng Hàn Lục thật mệt mỏi, hết lão đại kêu kiếm vợ, bây giờ tới lão nhị cũng đi kiếm vợ, aizz.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu - Mihtthu

Postby tuvi » 05 Mar 2023

Chương 79: Dày Vò Nhau Mãi Được Gì?

Tử Hy cảm thấy yêu đương vợ chồng sao thật mệt mỏi quá đi, hết là cãi nhau, rồi li hôn đủ kiểu, không phải ở một mình thế này rất tốt hay sao chứ? Vì thế chưa ai từng thấy Tử Hy quen được ai quá 1 tuần, được vài ngày rồi bỏ đổi người mới thôi.

- Mạnh Ái, em có thể tới cà phê Last Dance một chút được không? _ Tử Hy sau khi từ bệnh viện về nhấc điện thoại gọi cho cô, với mong muốn cô có thể tới quán cà phê gặp nói chuyện một chút, bản thân cô cũng tò mò muốn biết lí do vì sao có cuộc hẹn này.

- Anh đợi em một chút. _ Mạnh Ái có hơi bối rối vì đây là lần đầu tiên Tử Hy chủ động gọi cô ra quán cà phê nói chuyện thế này. Vài lần nói chuyên trực tiếp ngoài đời hay gặp nhau ở sự kiện thì cô cùng Tử Hy cũng bình thường, lần này có gì không ổn sao?

Quán cà phê Last Dance.

Sau khi cuộc gọi đó kết thúc khoảng 25 phút, cô đã thu xếp công việc ở tập đoàn giao cho Trần Huy để đi tới đó. Tử Hy mặc áo choàng màu đen ngồi ở một chỗ khuất mắt nhìn, vẫy tay lên cho cô dễ nhìn thấy.

Bởi vì đây là mùa đông, thời tiết ở thành phố S rất lạnh nên ai cũng mặc cả vài lớp áo vào khi đi ra đường thế này. Như thường lệ cô sẽ gọi cho mình một ly cappucchino nóng, sau khi được phụ vụ bâng ra, Tử Hy mới bắt đầu nói: " Hôm qua, Hàn Dương đã có ý định tự tử, em biết không? "

- Tại... tại sao chứ? _ Nghe Tử Hy nói, cả người cô lẫn đầu óc như bị chấn động mạnh dẫn tới tê liệt cả người, Hàn Dương anh sao lại có ý định tự tử chứ? Không phải do em sao..

- Mạnh Ái, anh mãi vẫn không hiểu tại sao em không chịu tha thứ cho Dương? _ Tử Hy không trả lời câu hỏi của cô nhưng lại đi hỏi một câu khác. Như là ngầm nói rằng cô là nguyên nhân khiến Hàn Dương tự tử. Tâm tình cô bứt rứt không nguôi.

- Em.. xin lỗi, em không có can đảm. Chuyện cũ cứ vây quanh lấy tâm trí của em từng phút từng giây. Chỉ cần nhớ lại anh ấy vì Minh Ngọc mà đẩy ngã em thì... _ Mạnh Ái cúi mặt xuống, tránh không cho Tử Hy thấy nước mắt đã sớm chực trào của cô.

- Anh có thể hiểu được. Hôm nay gọi em ra, là để nói về việc này. _ Nhìn Tử Hy thở dài chán nản, cô cảm giác thấy bản thân mình rất tồi tệ. Dứt lời, Tử Hy lại nói tiếp không để cô nói.

- Lục Mạnh Ái, em có biết vì em mà cậu ta đã làm bao nhiêu việc không? Suốt khoảng thời gian đầu em đi, cậu ta như hóa điên, luôn cho người tìm kiếm em, gần như lục tung cả thế giới lên vậy nhưng đều không có tin tức. Chính Hàn Dương cũng đã chạy xe khắp thành phố để kiếm xem em ở đâu, nhưng không may lại gặp tai nạn giao thông, hôn mê mấy tháng liền, bây giờ đỉnh đầu của cậu ta có một vết sẹo. _ Tử Hy chỉ kể được tới đây thôi là đã nghe tiếng khóc nức nở của Mạnh Ái rồi, đợi một lát sau mới nói tiếp.

- Tỉnh dậy sau mấy tháng bất động, em có biết Hàn Dương nói gì hay không? " Mạnh Ái đâu? Ba tháng qua em ấy có về hay không? ". Cậu ta tuy không biết cách phô bày tình cảm nhưng lại rất yêu em, trong những tháng ngày em đi, Hàn Dương không bao giờ tiếp xúc với nữ giới, cho dù có ai ve vãn cũng đều nói rằng mình đã có vợ. Còn nữa, Hàn Dương đã biết Minh Ngọc lừa dối mình, nên sớm đã tra tấn cô ta tới chết rồi. Anh không biết hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng tha thứ được cho nhau thì cứ tha thứ đi, Hàn Dương mệt mỏi lắm rồi.

Tử Hy nhìn cô đau lòng nói, dù gì Hàn Dương cũng là bạn chí cốt của mình, vì một người con gái mà đau khổ như vậy, ít nhất cũng phải giúp được gì chứ, Mạnh Ái ngồi đó khóc rất nhiều, gần như rất đau khổ. Cô không biết được anh đã xảy ra những chuyện như thế này, càng lại trách bản thân mình vô tâm với anh nhiều như thế.

Mạnh Ái cứ ngỡ anh vẫn còn cạnh bên với Minh Ngọc, có khi đã đám cưới rồi sắp có con. Không ngờ mọi chuyện không giống cô nghĩ, sự thật còn tồi tệ hơn thế nữa.

- Anh chở em tới bệnh viện anh ấy đang nằm được không? _ Mạnh Ái gần như kích động cả lên, người cô muốn gặp nhất bây giờ chính là anh.

Dày vò nhau mãi thì được gì? Cô sẽ tha thứ hết, bỏ qua tất cả, cùng xây dựng lại một gia đình mới. Hàn Dương của cô chắc chắn đã rất kiên cường trong 5 năm qua, là cô vô tâm vô tình với anh, là cô có lỗi.

Nghe thế, Tử Hy đi lấy xe chở cô tới bệnh viện, hai người phải nhanh chóng làm hòa với nhau thôi, cứ như vậy mãi thì có ích gì chứ. Suốt cả dọc đường đi tới bệnh viện, Mạnh Ái không tài nào ngừng khóc được, nghe những lời anh Tử Hy nói, tim cô như muốn chực trào rỉ máu ra.

5 năm qua, Hàn Dương rốt cuộc đã xảy ra bao nhiêu chuyện chứ?
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu - Mihtthu

Postby tuvi » 05 Mar 2023

Chương 80: Bà xã, em ở đâu được chứ?

Chiếc xe của Tử Hy nhanh chóng chạy tới sân trước của bệnh viện Stardom.

Mạnh Ái gần như muốn bùng nổ hết cả người, sau khi biết được phòng mà anh đang nằm sau khi cấp cứu, liền nhanh chóng chạy thật nhanh tới đó.

Vì mặt sàn của bệnh viện khá trơn, Mạnh Ái chạy một chút rồi lại té.

" Aa " _ Cô kêu lên đau đớn, mắt cá chân bên trái đau lắm, nhưng không đau bằng trái tim trong ngực cô đâu.

Dù thế, cô vẫn cố gắng bám lấy tường, đi cà nhắc tới trước căn phòng mà anh đang nằm. Xuyên qua lớp kính, cô thấy anh đang nằm, còn được gắn ống thở nữa, nước mắt không thể kìm được càng tuôn ra nhiều hơn.

" Cạch " _ Mạnh Ái mở cửa đi vào, từng bước chân hơi vụng về vì đau nhưng cô vẫn cố gắng. Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cô run rẩy nắm lấy bàn tay của anh, nghẹn giọng nói:

- Dương... em đến rồi. _ Khó khăn lắm, mãi một lúc sau, cô mới nói tiếp.

- Xin lỗi..... Là tại em không tốt, em vô tâm với anh, mãi trách anh sau nhưng không biết bản thân mình sai. _ Cô nắm tay anh để trước miệng mình hôn một cái, giọng nghẹn ngào nói.

- Tại sao lại tự tử chứ?.... Anh không biết anh còn em và Hàn Khải sao? Mọi người nói anh là thần đồng, nhưng em lại thấy anh ngốc..

Mạnh Ái nhìn anh đang nằm ở đây, khuôn mặt có phần xanh xao, cả người so với với 5 năm trước còn ốm hơn nữa, cô không cầm lòng được.

- Ông xã... Bao nhiêu lâu rồi em không gọi anh như vậy chứ? Anh biết không, dù xa nhau thế nào, người em yêu duy nhất vẫn là anh. Em cứ nghĩ rằng bản thân mình hận anh, nhưng khi gặp lại em mới biết, em yêu anh còn nhiều hơn lúc trước nữa.

- Hàn Khải cần có ba, em lại cần có anh, tỉnh lại đi được không? Chúng ta vẫn là một gia đình với nhau.. Trái tim em vốn dĩ thuộc về anh.

Bên ngoài, ông Ngô Minh Thức cùng vợ là Từ Gia Kim đến thăm anh, nhưng lại thấy Mạnh Ái đang ngồi bên trong nên không vào. Cô là đứa con dâu hai ông bà ưng ý nhất, nhưng ông trời thật quá bất công khi cứ để cô và anh hợp rồi xa nhau mãi.

Hai đứa này, nặng tình với nhau như thế, tại sao không quay lại chứ?

Mạnh Ái không biết vừa ngồi vừa nói vừa khóc như vậy đến bao giờ, mãi đi khi mệt mỏi mới thiếp đi ngay giường của anh. Tay của cô vẫn nắm tay anh không chịu buông ra.

Kha Gia.

- Hàn Lục, tìm thấy Kiều Ny cùng Hiểu Trân chưa? _ Kha Đức nhấc điện thoại lên gọi trợ lí của Hàn Dương. Tuy biết Hàn Lục cùng Hàn Đại là thuộc quyền sở hữu của bạn thân mình, nhưng Hàn Dương không tính toán những như này. Vả lại còn là anh em chung một bang Thiên Hàn, có chuyện gì thì giúp đỡ lẫn nhau thôi.

- Lão Nhị, không có tin tức gì hết. Chúng tôi vẫn đang tìm! _ Giọng Hàn Lục nghe có vẻ hơi e dè, trong bang ai cũng biết, một khi lão đại, lão nhị hay lão tam nổi giận lên, thì đó giống như một trận cuồng phong bão táp vậy.

" RẦM " _ Kha Đức dùng tay quăng cái điện thoại vào tường khiến nó vỡ ra tan tành. Thật sự, cậu đang rất hối hận khi hôm đó nóng giận với nhỏ.

Trên sàn những chai rượu trải đầy ra, lăn lóc hết cả một nhà. Trong đó còn có cả những mảnh vỡ từ những chai rượu do Kha Đức ném tứ tung.

" Được, anh muốn li hôn thì li hôn, càng sớm càng tốt. " _ Kha Đức nhớ lại câu nói đó mà Kiều Ny nói với mình. Nước mắt lại vô thức rơi ra, lúc tìm được chỗ ở của Kiều Ny, năn nỉ nhỏ về nhà kết hôn với mình, chính miệng cậu đã nói rằng không bao giờ làm tổn thương tới nhỏ nữa. Nhưng chính mình nói ra lại không làm được.

Lúc nào Kiều Ny đi đâu xa một chút là Kha Đức đã rất nhớ, kì này còn tức giận vùng vằn bỏ đi không một tin tức gì hết. Điều này khiến Kha Đức cảm thấy bản thân mình là một kẻ tội đồ.

Cậu càng nghĩ càng thấy ghét chính bản thân mình, tự lấy tay đánh vào mặt mình cho tỉnh lại nữa. Nếu mất Kiều Ny cùng bé con Hiểu Trân, chắc chắn Kha Đức sẽ không lí do sống trên đời này nữa mất.

- Bà xã, em ở đâu được chứ?
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu - Mihtthu

Postby tuvi » 05 Mar 2023

Chương 81: Làm ơn, đừng từ bỏ anh

Sáng hôm sau.

Ánh sáng ban mai chiếu rọi vào căn phòng mà Hàn Dương đang nằm. Bên ngoài trời trong xanh nắng đẹp, những chú chim hót líu lo với nhau trên cây. Đem lại cho mọi người một ngày mới tràn đầy sức sống hơn.

Hàn Dương mệt mỏi mở đôi mắt chim ưng của mình ra, nhận ra đây là bệnh viện vì mùi thuốc sát trùng xỗ thẳng vào mũi anh, vả lại trần nhà cũng là màu trắng. Anh rất mệt, chỉ nhớ rằng mình cho cơ thể tự do ngã xuống sông, sau đó không nhớ gì nữa hết.

Anh muốn cựa mình nhúc nhích cho đỡ ê ẩm thì nhận ra trên tay có vật gì đó đè nặng lên. Vì đang gắn máy hô hấp, có vẻ vướng víu nên anh có hơi khó khăn khi quay mặt sang để nhìn xem vật gì đè nặng lên tay mình.

Mái tóc này, mùi hương này, dáng vóc này, là Mạnh Ái đúng không? Anh yêu cô nhiều tới mức chỉ cần một đặc điểm nhỏ của cô thôi thì cũng nhận ra đó chính là cô. Hàn Dương không thể ngờ tới cô đang nằm trên tay mình, anh không nhớ rõ mình bất tỉnh bao lâu, vậy cô chính là người chăm sóc anh hay sao? Anh còn ngỡ cô đã từ bỏ hết tất cả rồi, kể cả anh nữa.

Sự ấm áp trong lòng trỗi dậy, nước mắt của anh không kiềm được mà rơi xuống. Người ta nói người đàn ông chân chính không bao giờ khóc, họ chỉ rơi nước mắt vì người mình yêu nhất thôi, Hàn Dương chính là vậy.
ads



Nước mắt rơi xuống tay của cô, có cảm giác ướt át, cả người của anh vì kiềm chế nên run lên, điều đó làm Mạnh Ái cựa mình tỉnh dậy, nhìn thấy anh đã tỉnh, cô thật sự rất vui mừng.

- Dương, anh tỉnh rồi sao? Có thấy khó chịu ở đâu không? Em gọi bác sĩ nhé? _ Mạnh Ái gần như rất lo lắng cho anh, vừa hỏi vừa định bấm nút để kêu bác sĩ vào, nhưng Hàn Dương lại lắc đầu, nắm tay cô kéo xuống.

- Anh.. không sao. _ Hàn Dương kéo cái đồ hô hấp vướng víu đó xuống, cổ họng khô rát vì không được uống giọt nước nào nên nói có hơi mệt mỏi.

Mạnh Ái là người rất tinh ý, cô liền rót cho anh một ly nước, tận tình cầm ly cho anh uống, sau đó mới nhìn anh nói: " Ngốc, tại sao lại... tự tử? "

- Cả thế giới của anh rời bỏ anh rồi, cuộc sống còn có ý nghĩa hay sao. _ Hàn Dương mỉm cười nói như thế, làm cô vừa cảm động vừa thấy có lỗi.

Cô gục đầu xuống, không dám đối diện với ánh mắt chân tình đó của anh. Hốc mắt đã ngấn đầy nước, chỉ cần chớp mắt một cái là nước mắt chắc chắn sẽ rơi xuống ngay.

- Ái Nhi, nhìn anh... được không? _ Không gian im lặng bao trùm lấy căn phòng, Hàn Dương biết rằng cô khóc, nên muốn cô bây giờ phải nhìn anh.

Nghe thấy thế, Mạnh Ái ngước mặt lên nhìn anh, cả cơ thể kiềm nén cố cho nước mắt không rơi ra nên có chút run rẩy. Bàn tay to lớn ấm áp của anh đột nhiên đặt trên mặt cô, lau đi những giọt nước ấy đang rơi ấy.

- Làm ơn, đừng từ bỏ anh.. có được không em? _ Hàn Dương rất khó khăn nói ra những điều này, anh sợ cô lại không đồng ý giống như hai lần trước. Sợ vì thế mà nước mắt cô rơi nhiều hơn, anh đau lắm, đau rất nhiều.

Ban đầu, anh rất ghét cô vì nghĩ cô dùng thủ đoạn để lấy lòng ba mẹ mà được làm dâu ở Ngô Gia. Về chung nhà, lại còn hành hạ cô đủ điều. Sau đó hạnh phúc được một thời gian, chính tay anh lại đẩy cô ra xa khỏi bản thân mình. Ngày đó, anh đau lòng, sa đọa, chê trách bản thân mình ngốc nghếch vì làm mất đi ánh sáng duy nhất trong cuộc sống của mình.

Từ đó, Hàn Dương mới biết rằng, cả đời này, Mạnh Ái chính là định mệnh cả đời của anh. Định mệnh cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không chia xa hai người được, trời sinh một cặp.

Cô vươn tay một tay nắm lấy bàn tay của anh, một tay còn lại lau nước mắt cho anh. Đây là lần thứ bao nhiêu anh khóc rồi, nhưng toàn là khóc vì cô.

Cô khóc thì anh đau lòng.

Anh khóc thì cô cũng đau lòng.

Hàn Dương và Mạnh Ái như có một mối lương duyên nào đó, cả đời bắt buộc phải dính chặt lấy nhau. Cho dù có chặt đứt cái dây tình yêu này ra, thì nó cũng tự động liền mạch lại.

- Dương.. Em muốn chúng ta quên hết những chuyện không vui trước kia. Từ bây giờ, làm lại tất cả có được không? _ Mạnh Ái lo sợ khi nói ra điều này, chính cô là người từ bỏ anh trước, bây giờ đòi quay lại, chỉ sợ anh không chịu, thì cô sẽ ra sao đây chứ.

- Ái Nhi, thật sự cảm ơn em. _ Hàn Dương vui vẻ ôm cô vào lòng, nước mắt lại rơi tiếp. Sau bao nhiêu sóng gió thăng trầm, Mạnh Ái vẫn luôn là người bao dung tha thứ tất cả mọi thứ, mọi lỗi lầm mà anh làm sai.

Một cỗ hạnh phúc ấm áp dâng trào trong lòng anh lẫn của cô, mãi không chia rìa, huống hồ chi bây giờ còn có kết tinh là một cậu bé đáng yêu lanh lợi nữa chứ - Ngô Hàn Khải.

Cứ ngỡ sau lần này, cô sẽ không quay đầu lại nhìn anh nữa. Sẽ tái hôn lại với một người đàn ông khác rồi sống hạnh phúc đến cuối đời. Nhưng ông trời, thật cảm ơn ông, đã không bắt Mạnh Ái rời xa khỏi Hàn Dương.

Mối tình này khắc sâu trong tim của hai người. Cho dù có sống lại mười lần, một trăm lần nữa, dù vàn ngạn kiếp trôi qua, thời gian luôn luân chuyển không ngừng, anh vẫn sẽ mãi yêu cô, yêu điên cuồng bất chấp.

Sau cơn mưa, trời lại sáng!
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu - Mihtthu

Postby tuvi » 05 Mar 2023

Chương 82: Gia đình đoàn tụ

Mạnh Ái cùng Hàn Dương sau khi làm lành với nhau thì cả hai vô cùng hạnh phúc. Mặc kệ Hàn Dương nói cả cơ thể đã khỏe nhưng cô vẫn kiên quyết bắt buộc anh ở lại bệnh viện theo dõi.

Cô dường như rất quan tâm lo lắng cho anh, cả ngày chỉ quanh quẩn trong phòng bệnh. Còn Hàn Khải thì tạm giao lại cho ông bà ngoại chăm sóc giúp vài ngày. Cô thấy anh sau năm năm qua thật sự rất ốm, lấy cớ ở lại bệnh viện để anh được truyền nhiều nước biển có lợi cho sức khỏe.

Bà xã là nhất, bà xã vạn tuế. Chỉ cần cô nói một câu thì anh không dám cãi, chỉ lẳng lặng nghe theo. Coi như tận hưởng sự chăm sóc đặc biệt của vợ.

Cả hai bên gia đình của Hàn Dương và Mạnh Ái đều biết chuyện hai người quay lại sống với nhau. Không những không ngăn cấm mà còn lại ủng hộ, chỉ có anh hai cùng anh ba hơi khó chịu một chút xíu, vì lại sợ Hàn Dương lại làm đau khổ em gái mình.

- Dương đã khỏe chưa? Ba mẹ tới thăm đây. _ Từ ngoài cửa, ba mẹ của Mạnh Ái cùng Hàn Khải bước vào.

- Con khỏe rồi, cảm ơn ba mẹ. _ Hàn Dương tuy là một người tàn nhẫn không kiêng nể ai trên thương trường chứ về nhà, gia đình và vợ con luôn là trên hết. Vì thế đối với ba mẹ vợ anh luôn có một phần kính trọng.

- Hàn Khải rất nhớ mẹ. _ Thấy bóng dáng của cô, Hàn Khải liền chạy lại ôm, đã mấy ngày không gặp, thiệt sự là bé nhớ mẹ rất nhiều nha.

- Khải Nhi, ở nhà có ngoan không? _ Mạnh Ái cũng dang tay ôm con trai mình vào lòng, vì quá lo cho Hàn Dương nên cô không có thời gian về chăm sóc Hàn Khải. Rất may là bé cưng của cô rất có tính tự lập.

- Khải Nhi của mẹ luôn ngoan ngoãn mà. Ba ba, người khỏe hẳn chưa? _ Cậu bé nhìn cô với ánh mắt long lanh, sau đó chạy lại phía bên giường mà anh đang ngồi ở đó, vui vẻ nói.

Cả cô cùng ba mẹ đều bị bất ngờ, Hàn Khải gọi Hàn Dương là ba hay sao, tự nhiên đến thế? Chỉ có anh cùng cậu bé là cười khúc khích, bí mật quân sự của hai ba con chúng mình mà.

- Hàn Dương, Hàn Khải, hai người không giải thích rõ ra thì em đi về. _ Mạnh Ái cảm thấy mình bị quê một cục liền cầm lấy túi xách hùng hổ đòi đi về.

- Đừng về mà... Anh kể. _ Hàn Dương không ngờ sau bao năm gặp lại Mạnh Ái lại có phần hung dữ hơn, liền chịu thua nói ra tất cả.

Cô đành nhân nhượng ngồi lại nghe hai ba con nhà này kể, ông bà ngoại cũng ngồi một bên nghe luôn. Nói ra mới biết là Hàn Khải tự đi tìm Hàn Dương rồi nhận anh là ba của nó, cả cái việc cướp dâu kia nữa, cũng là con trai yêu dấu của cô bày mưu tính kế cho ba mình.

Ông Lục Mạnh Từ cùng bà Từ Gia Kim ngồi nghe thì có phần giật mình vì độ thông minh của cháu trai, ông bà dẫu biết cháu trai mình thông minh xuất chúng, nhưng không ngờ thực tế lại còn thông minh gấp bội, đúng là gen của ba mẹ quá tốt.

Mạnh Ái lại quên mất rằng Hàn Khải rất giỏi về công nghệ thông tin, không để ý kĩ việc này, cũng không ngờ bí mật cô cố giấu bao lâu nay thành ra bị bại lộ từ rất lâu rồi.

- Ái Nhi. _ Hàn Dương mỉm cười, nắm lấy tay của cô nhẹ nhàng nói.

- Anh xin lỗi, lúc đó lại không thể ở bên em được. _ Anh nói ra lời này, lòng đau nhói cả lên. Hàn Dương biết khi sinh con rất đau, người phụ nữ cũng cần có gia đình, chồng ở bên cạnh, nhưng anh lại không làm được điều đó với cô.

- Không sao, anh đừng tự trách mình như vậy.

- Mẹ còn nói như vậy sao? Không phải lúc sinh con, mẹ rất khó sinh, lại còn phải vô số thuốc vào người. Sau này, ba phải đối xử thật tốt với mẹ. _ Việc này Hàn Khải biết là do Kiều Ny nói ra, chỉ cần nhớ lại lời của dì Kiều Ny nói như vậy, cậu lại thấy đau lòng, vì cậu mà mẹ đau đến thế.

Hàn Dương nghe Hàn Khải nói thế còn thêm đau lòng nữa, nhưng đứa trẻ này không ngờ lại bênh mẹ tới mức đó, sau này phải dè chừng rồi.

Cả gia đình ngồi nói chuyện với nhau rôm rả đến tận chiều, một gia đình hạnh phúc mà anh từng mong ước bây giờ đã thành hiện thực rồi. Trong lòng mỗi người đều dâng lên một cảm xúc khó mà diễn tả bằng lười được.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu - Mihtthu

Postby tuvi » 05 Mar 2023

Chương 83: Lặng lẽ khóc một mình

Bar Crayon.

Kha Đức ngồi trong phòng VIP ở trên lầu, đưa tay với lấy ly rượu rồi uống hết trong một lần. Hết ly này hết ly khác, xung quanh được bao bọc bởi những chai rượu loại mạnh đắt tiền.

Kiều Ny bỏ đi tới đây đã mười lăm ngày hơn, cho dù anh muốn kiếm cũng kiếm không được. Đã lật tung hết thành phố S lên cả, nhưng những gì nhận lại vốn dĩ lại là con số không.

- Kha Đức, cậu điên rồi. Uống nhiều như vậy làm gì? _ Tử Hy từ bên ngoài mở cửa bước vào, lại thấy bạn thân mình uống rượu loại nặng một cách vô tội vạ như vậy thì không khỏi bực mình. Hàn Dương cùng Mạnh Ái vừa làm lành thì bây giờ lại tới Kha Đức và Kiều Ny cãi lộn rồi li hôn.

- Tử Hy, làm ơn giúp mình kiếm Kiều Ny có được không? _ Trong cơn say mèm, người đầu tiên Kha Đức nhắc tới nhớ tới cũng là người quan trọng nhất đối với anh, là Kiều Ny.

- Không kiếm ra hay sao? _ Tử Hy cũng ngồi xuống, cầm lấy một ly rượu trước mặt rồi nốc hết một lần, không khác gì đang uống nước lọc vậy.

Anh gật đầu, cánh tay vô thức lại muốn tìm kiếm một chai rượu nhưng lại bị Tử Hy ngăn lại. Có thể vì quá say, lực mà Tử Hy đẩy cánh tay anh ra đã khiến anh ngã xuống, sau đó lại nằm dưới sàn nhà mà ngủ thiếp đi. Tử Hy thấy vậy thì thở dài ngao ngán, gọi thuộc hạ đưa Kha Đức vào mật thất, sau đó lấy điện thoại từ trong túi quần ra gọi cho ai đó.

Sáng hôm sau.

Anh mơ màng tỉnh dậy, cả đầu và người rất ê ẩm, như kiểu đã trải qua một cuộc đánh lộn dài thật dài vậy. Nhướng người lấy điện thoại của mình bật lên, thì anh lại thấy một tin nhắn từ Tử Hy với nội dung như sau: " Cậu quả là đồ ngốc, tìm kiếm trong nước tại sao không tìm ở nước ngoài. Kiều Ny cùng con gái cậu đang ở Hawaii. "

Kha Đức nhảy cẩng lên như vớ được một lượng vàng, nhanh chóng thay đồ rồi lên phi cơ đi thẳng qua Hawaii kiếm Kiều Ny cùng con gái của mình. Trong lòng thầm cảm ơn Tử Hy ngàn vạn lần, nhưng quả thật lần này anh ngốc thật, tại sao không nghĩ tới việc cô sẽ ra nước ngoài chứ? Vì là anh em cùng sinh ra tử luôn luôn có nhau, ba người ít khi nói lời cảm ơn với nhau, chỉ cần sau khi hoàn thành việc mình muốn làm, liền hẹn nhau một ngày nào đó hăng say tới bến là được.

- Ny Ny, sớm muộn gì anh cũng tìm được em và con!

Lanikai, Hawaii, nước Mỹ.

Bãi biển Lanikai nằm ở Lanikai, một cộng đồng ở thị trấn và trên bờ biển của. Tên Lanikai có nghĩa là "biển trời." Dải bãi biển nhỏ dài nửa dặm này luôn được xếp hạng trong số những bãi biển tốt nhất trên thế giới. Lanikai là bãi biển tuyệt đẹp không chỉ hấp dẫn người dân bản xứ mà còn thu hút nhiều khách du lịch Hawaii nói riêng hay khách nói chung. Bãi biển Lanikai đẹp hoàn hảo với sự kết hợp tuyệt vời màu vàng của cát, màu ngọc lam của nước biển và màu xanh tươi mát của cây cối xung quanh, nơi đây quả là một phong cảnh hữu tình.

Kiều Ny mặc một chiếc đầm màu trắng mỏng manh, đứng ở bờ biển khoanh tay ngắm nhìn Hiểu Trân đang chơi xúc cát nặn hình ở gần đó. Nhìn một cô gái trẻ như vậy nhưng đôi mắt lại mang một nỗi niềm gì đó trông rất buồn, khiến nhiều du khách đi qua phải ngoái đầu lại nhìn.

Cô đã đi ra đây cũng nửa tháng rồi, tại sao Kha Đức lại không có động tĩnh gì chứ? Không phải anh cảm thấy li hôn với cô là một điều đúng đắn chứ?

Nghĩ đến đây, tim cô nhói lên, khóe mắt đã ửng hồng, chớp mắt một cái thôi là cũng đủ để nước mắt ra rơi. Cùng lúc đó Hiểu Trân bi ba bi bô chạy lại ôm chân của cô: " Mẹ ơi, khi nào thì ba tới ạ? Không phải mẹ nói ba sẽ tới rước chúng ta sao? "

- Hiểu Trân nhớ ba sao? _ Cô ôm bé cưng của mình vào lòng, dịu dàng nói với giọng nghẹn ngào. Hiểu Trân nghe cô nói vậy thì gật đầu, sau đó úp mặt vào người cô rồi khóc.

Nhìn con gái khóc, cô cũng đau lòng. Chắc là Kha Đức quyết định li hôn với cô thật rồi, thế là Hiểu Trân cùng cô ngồi đó ôm nhau lặng lẽ khóc.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu - Mihtthu

Postby tuvi » 05 Mar 2023

Chương 84: Điều tuyệt vời nhất chính là em

Kha Đức sau mấy tiếng ngồi ròng rã trên phi cơ mới đến được Mỹ. Sau đó anh không cần nghỉ ngơi mà lại tiếp tục đi đến biển Lanikai, Hawaii.

- Lão Nhị anh nên nghỉ một chút đi. _ Hàn Lục đi cùng anh tới Mỹ, nhìn thấy điệu bộ bơ phờ của anh thì khuyên răn hỏi han các thứ. Anh không nói gì hết, trực tiếp lắc đầu với yêu cầu nghỉ ngơi của Hàn Lục đề ra với mình.

Kiều Ny cùng Hiểu Trân ngồi đó khóc một lát, sau cùng hai người cũng chịu nín, rồi cô nắm tay bé cưng của mình đi dạo trên biển. Buổi chiều hoàng hôn ở Lanikai thật đẹp, không khí mát mẻ không hề có khói bụi của những nhà máy xí nghiệp như ở thành phố, ở đây ta có thể thấy được bầu trời hoàng hôn có rõ hai màu hồng và tím.

Nếu như lúc này Kha Đức ở đây, thì cô cùng Hiểu Trân và anh sẽ như là một gia đình hạnh phúc nắm tay nhau đứng ở đây ngắm hoàng hôn chiều tà.

Kiều Ny tuy bề ngoài có phần cá tính, nhưng bên trong lại rất yếu mềm như bao người con gái khác, bây giờ yếu điểm để người khác dễ dàng đánh bật được cô, đó là nhắc tới Kha Đức!

Hai từ li hôn là hai từ mà không nhiều người có thể thốt ra dễ dàng như vậy được, nhưng đối với anh lại khác. Hơn năm năm trời chung sống, còn có cả bé cưng Hiểu Trân, cả hai đều hiểu rõ nhau, vậy tại sao chỉ vì chuyện của Hàn Dương anh lại nói li hôn chứ?

Càng nghĩ Kiều Ny càng đau lòng, nói là tới đây khuây khỏa, nhưng thật sự trong lòng cô vẫn bộn bề suy nghĩ.

- Có phải ba không cần chúng ta đúng không mẹ? _ Hiểu Trân ngước đôi mắt màu đen long lanh của mình nhìn cô rồi hỏi, nhìn khuôn mặt của bé cưng thật giống như muốn khóc.

- Mẹ không biết. Nhưng Hiểu Trân, không phải hai mẹ con chúng ta còn có nhau sao? _ Kiều Ny ngồi xổm xuống, bẹo má con gái của mình. Câu hỏi của bé thật ra cô không biết trả lời sao cho đúng như thực tế nữa.

- Ai nói anh không cần hai mẹ con em? _ Giọng nói nam tính đó, cho dù đến chết cô cũng không quên được.

Nghe giọng nói quen thuộc, cô cùng con đều ngước lên thì thấy Kha Đức. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen đóng thùng vào quần jeans, hai tay đút bên trong túi quần từ từ bước lại, gió của biển thổi vào khiến tóc anh có phần bay lên trông rất hảo soái, lãng tử.

Đối với cô đây là một sự bất ngờ xen lẫn đâu đó niềm hạnh phúc trong tim, cô đã nghĩ tới tận Lanikai, Hawaii này thì anh sẽ không thể nào tìm được. Nhưng thật ra ý nghĩ này sai rồi.

- Con rất nhớ ba. _ Hiểu Trân buông bàn tay đang nắm tay của cô ra, chạy lại ôm lấy Kha Đức mà sụt sùi. Anh cũng dang tay ôm lấy cô con gái nhỏ của mình, dịu dàng dỗ dành.

Trong khoảng thời gian anh dỗ Hiểu Trân nín khóc, thì cô đã nhanh chân đi ra chỗ khác, lúc này đây cô không muốn đối mặt với anh cho lắm.

- Buông ra. _ Nhưng Kha Đức đã nắm tay con gái cưng của mình nhanh chóng chạy theo, thuận tay ôm cô vào lòng. Vòng tay này bao lâu cô nhung nhớ, nhưng với hoàn cảnh hiện tại..

- Anh không buông. _ Kha Đức là một người đàn ông thật sự rất cố chấp.

- Chúng ta đã li hôn rồi, mau buông tôi ra. _ Cô biết nói thế nào anh cũng không buông, đành nói qua việc li hôn hôm trước mà hai người cãi lộn.

- Anh chưa kí, em vẫn là vợ của anh. _ Kha Đức giờ đây chỉ biết năn nỉ cô quay về, nửa tháng qua đã là quá lâu đối với anh rồi, không thể để chuyện này kéo dài thêm được nữa.

- Không phải chính anh là người đòi li hôn sao, bây giờ lại còn muốn gì nữa? _ Không chịu nổi, cô quay người lại đứng đối diện với anh rồi quát lớn.

- Ny Ny, anh xin lỗi, hôm đó là anh sai. Chuyện không phải do em gây ra, nhưng lại dồn hết vào em. _ Nói đến đây, anh càng nắm chặt lấy tay của cô, y như rằng chỉ thả lỏng một chút thôi thì sẽ mất cô cả cuộc đời này.

- Cái gì cũng xin lỗi, vậy lúc đó anh có nghĩ tới cảm giác của tôi không? Li hôn là hai từ dễ nói lắm sao. _ Mắt cô tràn đầy sự tức giận, lấy hai tay mình quơ quơ đánh mạnh vào người anh.

- Em đánh đi, đến khi nào đủ thì thôi. Sau đó lại về nhà cùng anh và con. _ Kha Đức chưa bao giờ ôn nhu với ai như thế ngoài vợ mình, Kiều Ny.

Mặc cho cô đánh túi bụi vào người mình, anh vẫn đứng yên đó chịu trận. Bao nhiêu vết thương sơ sài bên ngoài này, làm sao đau bằng vết thương anh gây ra trong tim của cô chứ?

- Kha Đức, anh là đồ quá đáng.. quá đáng lắm. _ Mãi một lúc đánh mỏi mệt, cô khụy xuống, đau lòng nói.

- Anh sai, anh quá đáng. Nhưng anh không thể mất em được, em đừng như vậy nữa. _ Anh cũng khụy xuống nhìn cô, nhìn người con gái anh yêu nhất đang khóc vì mình, trong lòng thật sự rất đau đớn, dày xé đến tận tâm can.

Kha Đức nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, mặc kệ cho cô đánh anh, trách anh cũng được, anh đều bao dung mọi thứ cho cô không cần điều gì hết.

- Anh nói đi, rốt cuộc tôi là gì đối với anh? _ Kiều Ny sau khi khóc một hồi, lấy lại tinh thần một chút. Rồi lại hỏi ngược lại anh một cách đàng hoàng.

- Em là vợ của anh. Em biết không? Em là người anh yêu nhất cuộc đời này, em và con đều là sinh mạng của anh. _ Kha Đức nhìn thẳng vào mắt của cô, không e dè gì mà nói hết.

- Ny Ny, em biết anh là người của hắc bang, chỉ đối mặt với đối thủ là hay chứ không giỏi nói lời hoa mật ngọt ngào. Anh đúng là không biết cách diễn đạt tình cảm thế nào cho đúng, nhưng trong tim này anh chỉ có mỗi em, chỉ yêu mỗi em mà thôi. _ Thấy cô im lặng, anh mới lên tiếng nói tiếp. Trực tiếp lấy tay của Kiều Ny đặt lên trên ngực trái của mình.

- Sau này dù có chuyện gì, anh cũng đừng nói tới những việc xa nhau nữa có được không? _ Kiều Ny òa khóc sau những lời mà anh nói, nhướng người tới ôm lấy anh vào lòng.

- Ny Ny, thật sự cảm ơn em. Cõi đời này, gặp được em và cưới em chính là điều tuyệt vời nhất đối với anh. _ Anh dùng hai tay ôm lại cô, anh cũng khóc.

Hiểu Trân nãy giờ đứng sát bên nghe những gì ba mẹ nói mà cũng hiểu được, thì ra là ba mẹ cãi lộn nên mới thế. Sau đó một lúc cũng òa khóc lên, chạy lại ôm cô và anh, thế lại là một gia đình đoàn tụ nữa rồi đó!

- Ny Ny, em và con về nhà cùng anh được không? _ Anh vươn tay lau hết những giọt nước mắt đang chảy xuống trên khuôn mặt kiều diễm của cô. Giọng nói cực kì ôn nhu phát ra.

Kiều Ny rất dễ mềm lòng, chỉ cần nghe anh nói vậy, liền gật đầu đồng ý ngay.

Kha Đức dùng một tay nắm lấy tay cô, tay còn lại thì để bế Hiểu Trân. Cả ba cùng đứng trên bờ biển ngắm hoàng hôn, trông thật sự rất lãng mạn. Một gia đình hạnh phúc mà bao người mong muốn, nhưng đó chỉ là bề ngoài. Chỉ người trong cuộc mới biết được, họ đã trải qua bao nhiêu sóng gió để có được nhau ở ngày hôm nay.

Cả hai trao cho nhau một nụ hôn nồng cháy ngay tại bờ biển, chứng minh cho tình yêu đích thực của Kha Đức và Kiều Ny suốt cuộc đời này.

Trong cuộc sống, có đôi lúc chúng ta cãi vả lẫn nhau, có khi nhẹ nhàng, có khi gay gắt. Nhưng đừng tìm cách giải quyết bằng cách trốn tránh nó mà hãy lắng nghe, thấu hiểu nhau, tự dưng mọi buồn phiền lo lắng hay lí do mà cả hai cãi nhau sẽ đều biến mất hết.

Đừng bao giờ để bỏ lỡ nhau một cách tiếc nuối vì những lí do không đáng.

Là một người đàn ông, trên thương trường, ở ngoài bộn bề với cuộc sống ta có thể bành trướng ra sao cũng được. Nhưng khi về tới mái ấm của mình, hãy trở thành một người đàn ông biết nịnh vợ, nhường nhịn vợ một chút. Vì vốn dĩ khi sinh ra là phụ nữ, họ đã thiệt thòi nhiều lắm rồi. Đừng để người phụ nữ của mình cảm thấy tủi thân, đau lòng vì phải vất vả với việc chăm con, làm việc nhà.

Mà thay vào đó, hãy phụ giúp công việc cùng vợ của mình. Hỏi han chia sẻ cùng với cô ấy mọi điều trong cuộc sống, như vậy sẽ khiến tình cảm cả hai khắn khít hơn rất nhiều!

" Kiều Ny, cả cuộc đời này em chính là định mệnh của anh. Định mệnh gắn liền hai chúng ta với nhau, cho dù bao sóng gió cũng không chia lìa được. "

Kha Đức nắm tay của cô rồi giơ lên cao, nói ra những câu ngôn tình trên.

" Kha Đức, cảm ơn anh đã đến bên cuộc đời em. Yêu thương và bao dung hết những thói hư tật xấu của em. Cảm ơn anh, mặc dù em có đi tới đâu, thì anh vẫn sẽ tìm đến bằng được. "

Kiều Ny quay qua nhìn anh, mỉm cười thật tươi nói. Sau đó họ cùng nhìn sang Kha Hiểu Trân, bé cưng này chính là kết tinh tình yêu của anh và cô. Gia đình này đối với anh hay cô, đã là một đãi ngộ lớn của ông trời dành cho cả hai rồi..
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu - Mihtthu

Postby tuvi » 05 Mar 2023

Chương 85: Lục mạnh ái, anh yêu em hơn cả sinh mệnh này

Sau khi Hàn Dương được bác sĩ cho xuất viện, thì anh đã quyết định cùng Mạnh Ái, Hàn Khải và hai bên Lục - Ngô Gia đi vi vu bằng du thuyền riêng chục triệu đô la của mình. Có cả hai người bạn thân thiết của anh nữa.

Anh cũng muốn nhân dịp này, có thể góp phần một chút hâm nóng lại tình cảm dang dở những năm qua. Nhưng không phải là tình cảm của anh và cô nhạt nhòa, mà đó là anh muốn cô cảm nhận được hết tình yêu mà anh dành cho cô to lớn tới nhường nào.

Bầu trời cao vút trong xanh, những cơn gió biển mát mẻ thổi ngang qua làm người ta có cảm giác thật thoải mái. Ở trên du thuyền, mọi người ở Lục Gia cùng Ngô Gia đứng quây quần bên nhau cùng kể những chuyện vui.

Chiếc du thuyền màu trắng cứ bon bon chạy trên biển, Hàn Dương cùng cô đứng ở một góc của du thuyền vui vẻ nói chuyện, nhìn rất xứng đôi.

- Ái Nhi, cảm ơn em đã về bên anh. _ Hàn Dương vòng hai tay ôm qua eo cô, giọng nói có phần nghẹo ngào.

- Dương, không phải đó là quá khứ rồi hay sao? Đã qua rồi anh đừng nhắc tới nữa. _ Mạnh Ái biết anh cảm thấy rất có lỗi với cô, cho dù cô đã tha thứ.

- Cho dù đã qua nhưng anh vẫn cảm thấy mình mắc nợ em rất nhiều. Nói xin lỗi bao nhiêu lần cũng không đủ, anh chỉ biết chuộc lỗi bằng cách yêu thương em suốt quãng đời còn lại!

Nghe Hàn Dương nói như thế, Mạnh Ái rất xúc động, không cách nào nói ra hết những gì mình nghĩ được. Cô quay người lại nhìn anh, khóe mắt có hơi phiếm hồng. Chủ động nhón chân lên, trao cho anh một nụ hôn nồng nàn.

Anh có phần bất ngờ một chút, sau đó cũng chủ động đáp trả nhiệt tình lại nụ hôn của cô. Chiếc lưỡi của anh không hề yên phận, cứ liên tục càn phá trong khoang miệng của cô.

Được một lúc anh và cô ngừng lại động tác, vẫn còn thấy được một sợi chỉ bạc. Hàn Dương đưa tay lấy trong túi ra, một hộp hình vuông nhỏ màu nhung đỏ nhìn trông rất bắt mắt.

Anh khụy một chân xuống, mở cái hộp nhung đỏ đó ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương rất lấp lánh.

Mạnh Ái bị dọa cho hết hồn, không ngờ anh lại làm kiểu như thế này đây. Cô xúc động, dùng hai tay che miệng vì bất ngờ với hành động của anh.

- Lục Mạnh Ái, chúng ta khó khăn lắm mới về được hạnh phúc bên nhau. Anh đã sai lầm biết bao nhiêu lần rồi, lần này anh sẽ không ngu ngốc như thế nữa, không để bỏ lỡ em thêm một lần nào nữa. Em có đồng ý một lần nữa về nhà làm vợ anh hay không?

Hàn Dương nhìn cô với đôi mắt trìu mến, anh nói ra tất cả suy nghĩ chất chứa trong lòng của mình những năm tháng qua. Có ai nói anh ích kỉ, nói như thế nào cũng được, nhưng anh không quan tâm, anh chỉ muốn có được Mạnh Ái suốt cuộc đời này. Anh yêu cô đến mức điên đảo luôn rồi!

Mạnh Ái thật sự khóc rồi, cả người cô run lên từng đợt nhìn anh xúc động. Người đàn ông lạnh lùng này, vậy mà cũng có lúc tỏ tình cô thế này sao?

Trong lòng lẫn đầu óc của Hàn Dương vẫn đang rất hồi hộp, tuy cô đã chấp nhận tha thứ làm lại từ đầu với anh. Nhưng anh lại sợ cô không đồng ý lời cầu hôn có phần muộn màng này.

Mãi đến khi cô nở một nụ cười rồi gật đầu, trong lòng anh mới nhẹ nhõm, vui mừng đến lạ thường. Lấy chiếc nhẫn kim cương chiếu sáng lấp lánh từ trong hộp ra, anh run rẩy đến mức tay đổ mồ hôi, nhẹ nhàng đeo vào ngón tay xinh đẹp áp út của cô.

Sau đó, anh đứng dậy ôm cô vào lòng. Cánh cửa mở ra ngoài đây đột ngột được đẩy ra, ba mẹ hai bên mỗi người đều cầm những chùm bong bóng sắc màu. Còn Kha Đức và Tử Hy thì cầm theo những cây pháo nhỏ nhỏ, rồi bấm nút cho pháo nổ lên. Bảo bối của cô thì cười toe toét, rốt cuộc thì ba và mẹ cũng được hạnh phúc bên nhau.

Ai ai cũng chúc phúc cho cả hai người, tuy không phải lần đầu Hàn Dương và Mạnh Ái đứng chung một cặp thế này. Nhưng lần này cả trái tim anh và cô mới hoàn toàn hướng về với nhau.

- Em nhìn lên bầu trời đi. _ Giọng nói khàn khàn của anh vang bên tai, cô nghe như vậy liền làm theo ngước đầu lên cao nhìn bầu trời xanh kia.

Có một chiếc phi cơ đắt tiền bay chậm chậm trên đó, sau đó có một dãy slogan từ từ được bung ra, cô nhìn những hàng chữ trên đó mà khóc hết nước mắt, hạnh phúc dựa vào anh.

" Lục Mạnh Ái, anh yêu em hơn cả sinh mệnh này. Cho dù có đời sau kiếp sau, em chắc chắn vẫn là vợ anh. "

Hàn Dương cũng thuận tay ôm Mạnh Ái vào trong lòng, hôn nhẹ lên mái tóc bồng bềnh thơm ngát của cô. Trong lòng anh rất hạnh phúc, chưa bao giờ anh có cảm giác như thế này trong những hơn ba mươi năm qua.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu - Mihtthu

Postby tuvi » 05 Mar 2023

Chương 86: Không phải tạm bợ hay nhất thời, mà là mãi mãi về sau

Trong khi mọi người chúc phúc cho Hàn Dương cùng Mạnh Ái thì Tử Hy cũng vậy, vui mừng vì hai người bạn chí cốt của mình cuối cùng cũng tìm được người bạn đời riêng để cùng nhau đi đến cuối con đường này. Thế nhưng tiếc thay, Tử Hy lại chưa tìm được một nửa thích hợp với mình.

Có vô số lần Phùng Mộc Tín ( cha anh) đã sắp sếp các buổi hẹn coi mắt với các cô tiểu thư của tập đoàn khác. Nhưng ai cũng đều bị anh làm cho sợ hú vía, đối với anh, ở họ chưa có được cái mà anh cần. Bọn họ chủ yếu chỉ là dân mê tiền, mê cơ ngơi đồ sộ mà anh gầy dựng nên, kể cả cái chức vụ tam nhị trong bang Thiên Hàn nữa chứ.

Tử Hy lủi thủi rời khỏi chỗ đó, cầm ly rượu vang đỏ ra một góc khác đứng. Tưởng đâu sẽ kiếm được chỗ yên tĩnh ở một mình, nhưng khi anh vừa bước tới, lại thấy một vóc dáng mỏng manh đứng ở đó ngắm cảnh. Một cô gái với thân người nhỏ nhắn, mái tóc dài ngang lưng được nhuộm màu nâu.

Không biết ở đâu mà Tử Hy lại có động lực bước tới chỗ đó đứng, vốn dĩ muốn kiếm chỗ một mình, không ngờ lại gặp bạn đồng hành, cũng được.

- Anh là.. Tử Hy sao? _ Nghe tiếng bước chân, Hàn Duyên quay người lại thì thấy một người con trai vóc dáng cao lớn, khuôn mặt băng lãnh không khác gì anh hai của mình. Chỉ khác là nét mặt của người này có vẻ đào hoa.

Vì được ba mẹ cho đi du học Anh từ nhỏ, lâu lâu mới về được một lần nên Hàn Duyên ít khi xuất đầu lộ diện với tư cách là em gái của Hàn Dương.

Anh hai của cô có hai người bạn thân là Kha Đức và Tử Hy. Kha Đức thì cô từng gặp qua rồi, trên du thuyền này, chỉ toàn người thân thiết của Lục Gia và Ngô Gia, ai ai cô cũng biết, chỉ có người con trai này là chưa, nên cô Hàn Duyên nghĩ đây chính là Tử Hy.

- Em biết tôi sao? Em là.. _ Tử Hy có đôi phần bất ngờ vì cô gái này biết tên của mình, với cả, cô gái này anh chưa từng gặp trong đời bao giờ hết.

- Chào anh, em là Hàn Duyên. Con gái thứ hai của Lục Gia và là em gái của anh Hàn Dương. _ Hàn Duyên nhìn thấy khuôn mặt khó hiểu của Tử Hy thì có chút mắc cười, nhưng lại không để lộ ra bên ngoài, chỉ cười thầm thôi.

- À.. Còn anh là Tử Hy, chắc em cũng biết rồi chứ? _ Tử Hy nhìn cô say đắm, ban nãy sau khi giới thiệu xong, Hàn Duyên có cười lên một cái, rất tươi tắn. Tim anh dường như bị hẫng một nhịp, nụ cười này rất đẹp!

- Tại sao anh lại ra đây? _ Hàn Duyên gật đầu một cái, sau đó xoay người ra nhìn về hướng biển xanh ngát kia.

- Tìm không gian riêng một chút, không ngờ lại gặp được em. _ Tử Hy đưa ly rượu lên khóe miệng, uống một ngụm sau đó mới trả lời câu hỏi.

- Em cũng như anh.. Chỉ là hơi có một chút ghen tị vì không có ai ở bên cạnh mình thôi. _ Tử Hy nghe cô nói thế, liền " à " một tiếng, sau đó cả hai liền trở về tình trạng trầm ngâm ban đầu.

Không có ai bên cạnh? Là đồng nghĩa với việc chưa có người yêu đúng không? Tử Hy đột nhiên nghĩ tới chuyện này, không hiểu sao trong lòng trái tim cứ đập mạnh liên hồi thế.

Nếu như vậy thì... sắp có chuyện rồi.

Ngay lúc đó có một người phục vụ đi ngang qua, trên tay cầm một cái mâm để những ly rượu ở trên. Thuận tay, Hàn Duyên quay lại đưa tay lấy một ly, sau đó đưa lên miệng uống một xíu.

Nhìn đôi môi lúc Hàn Duyên uống rượu, không hiểu sao anh lại có ý nghĩ Hàn Duyên nhất định sẽ là của mình.

Một ý định sôi sục trong lòng anh, không phải là thoáng qua như bao người con gái từ trước đến giờ, mà là anh muốn khẳng định quyền sở hữu Hàn Duyên chính là Tử Hy anh.

Trai chưa vợ, gái chưa chồng, không phải quá hợp hay sao? Rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu của Tử Hy hiện giờ, anh muốn nhanh chóng được ở bên cạnh Hàn Duyên, không phải là tạm bợ hay nhất thời, mà là mãi mãi, mãi mãi về sau này.

Cả cơ thể của cô gái này có một sức hút rất lớn đối với anh, không hề bình thường một chút nào.

Còn Hàn Duyên thì thấy Tử Hy đứng ngơ mặt ra đăm chiêu suy nghĩ thì mắc cười, đôi môi không tự chủ tạo nên một đường cong tuyệt đẹp kia.

Anh Tử Hy thật sự rất đẹp trai, như một pho tượng điêu khắc giống như anh hai của cô vậy. Vả lại còn rất quyến rũ như những oppa Korean.

Cô đưa khuôn mặt của mình lại sát với mặt anh, dùng tay quơ quơ hai ba lần, sau đó mới thấy anh như bừng tỉnh lại, càng mắc cười hơn nữa.

Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô gần sát với mình, Tử Hy như bị cuốn theo nó. Đôi mắt, chiếc mũi hay cả bờ môi này, tổng thể thật là phù hợp đi.

Chỉ còn một chút nữa là môi sẽ chạm môi nhau, nhưng anh lại không thích thế, bây giờ chưa là gì của nhau sẽ có thể làm càng đến như vậy. Đợi đi Hàn Duyên, em sẽ là của anh nhanh thôi.

Trước giờ chỉ cần anh thích thì búng tay một cái là được, nhưng lần này thật sự khác, anh đang tôn trọng cô.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu - Mihtthu

Postby tuvi » 05 Mar 2023

Chương 87: Vợ và con trai của tôi, dễ đụng sao?

Sau khi đi vi vu trên biển về, Mạnh Ái quyết định cùng con trai dọn về Ngô Gia ở, sau đó sẽ tái hôn lại với anh. Đó là những gì mà Hàn Dương muốn, suốt ngày anh cứ lải nhải về việc đó.

- Bà xã, anh đang ở dưới tâp đoàn. _ Hàn Dương nhấc máy gọi cho cho cô.

Không để đầu dây bên kia trả lời, anh đã tự động cúp máy. Mạnh Ái ở trên lầu nghe điện thoại xong thì bật cười, người đàn ông này lúc nào cũng bá đạo như vậy hết, không bỏ được.

Cô đeo túi xách lên vai, rồi dùng thang máy chuyên dụng đi xuống dưới, nếu anh không gọi, cô cũng sẽ nghĩ bây giờ vẫn còn sớm chưa tới giờ tan làm. Hàn Dương đứng ở trước sảnh tập đoàn DAK, trên mặt đeo một cặp kính râm bự màu đen, hai tay bắt chéo để trước ngực đứng đó đợi cô.

- Anh không cần tới đón em như vậy, như vậy sẽ phiền anh lắm. _ Mạnh Ái đi xuống dưới bước lại chỗ anh đang đứng, khuôn mặt không vui nói.

- Chỉ cần việc liên quan tới em, cái gì cũng không phiền, ngốc quá. Chúng ta đi rước bảo bối thôi. _ Nghe cô nói vậy, anh không những không tức giận mà còn ôn nhu xoa đầu cô rồi nói.

Những nhân viên trong tập đoàn DAK nhìn thấy cảnh tượng này thì vui vẻ, chủ tịch của họ cuối cùng cũng quay lại với chủ tịch Ngô rồi, như vậy cô ấy sẽ giảm bớt sự hung dữ hơn, ha ha.

Nhưng nhìn thấy hai người như vậy, cũng thật hạnh phúc quá đi mất.

Hàn Dương mở cửa xe cho cô vào ngồi, sau đó mới vòng qua ngồi vào xe rồi cho xe lăn bánh đi đến trường học.

Trường tiểu học Diamond.

Chiếc xe Maybach màu đen của Đức dừng lại trước cổng trường làm nhiều phụ huynh khác tò mò. Hãng xe này là hãng xe hạng sang của Đức, để mua được nó thì gia thế phải dữ dội lắm.

Mạnh Ái cùng anh bước xuống xe, mọi người còn được thêm một phen trầm trồ hơn nữa, cả trai lẫn gái đều đẹp, không thể chê vào đâu được hết.

- Cô Lục cô tới rồi. Tiểu bảo bảo đang ở trong phòng hiệu trưởng. _ Cô đang tiến tới lớp học của Hàn Khải thì cô giáo chủ nhiệm đi lại và nói như vậy.

Tại sao bảo bảo của cô lại ở trong phòng hiệu trưởng chứ, có phải đã xảy ra chuyện gì không. Nghĩ đến đây cô liền lo lắng, nhanh chóng đi tới phòng hiệu trưởng ở trên tầng, còn Hàn Dương thì phải đang đỗ xe.

- Khải Nhi, có chuyện gì sao? _ Mở cửa phòng hiệu trưởng ra, cô thấy con trai mình phải khoanh tay đứng đó thì không khỏi xót xa, chuyện gì vậy?

- Mẹ.. _ Thấy mẹ mình tới, Hàn Khải giả vờ mếu máo lên tiếng nói.

- Cô gái kia, chẳng lẽ cô không biết dạy con hay sao? Con trai của cô dám đánh con của tôi, hừ. Thật là ăn gan trời mà. _ Người phụ nữ mặc đồ lòe loẹt kia tự nhiên giận dữ lớn tiếng.

- Hiệu trưởng, có chuyện gì sao? _ Mặc kệ lời của người phụ nữ kia nói, cô chỉ quay mặt qua hiệu trưởng hỏi.

- Bé trai này dành kẹo của bé Hiểu Trân, Hàn Khải thấy thế liền bênh vực Hiểu Trân. Liền xảy ra cớ sự, nhưng theo lời con cô nói, thì người gây sự đánh nhau trước là bé trai này.

Hiệu trưởng nhìn trang phục và cách ăn nói của cô có vẻ không tầm thường, nên có phần hơi e dè chút.

" À " _ Mạnh Ái à lên một tiếng, sau đó quay qua người phụ nữ kia nói: " Chị à, là con trai chị gây sự trước không phải sao? Cớ gì phải la làng vậy? "

- Tôi không biết, con trai của cô quýnh con trai tôi bị bầm như vậy, tính như thế nào đây? _ Người phụ nữ kia có vẻ hùng hổ mà nói, coi trời bằng vung?

- Mẹ, con cũng đau lắm. _ Nghe người phụ nữ ngang ngược kia nói thế, Hàn Khải liền ngước mặt lên nói với cô. Vết bầm tím trên khuôn mặt của Khải Nhi cô vô tình thấy được, liền tức giận.

- NÀY! Là con trai chị gây sự trước đó, bảo bảo của tôi bộ không biết đau hay sao? Chị đừng có ngang ngược.

Mạnh Ái dường như tức giận tới đỉnh điểm, giọng nói có phần lớn tiếng. Còn người phụ nữ cho dù nghe vậy vẫn cố chấp, định quơ tay đánh vào mặt cô nhưng bất thành: " Này, cậu là ai? "

Thì ra đúng lúc đó Hàn Dương đã bước vào nên nhanh tay chặn lại. Không để cho cô chịu một tổn thương gì hết, anh còn không dám cơ mà.

Ông hiệu trưởng nhìn thấy anh thì cả người run rẩy im bặt, nghĩ trong đầu: " Thôi xong rồi, xong đời rồi. "

- Bà im miệng. Bà thử động đến vợ và con trai tôi xem, nhẹ nhất thì tôi cũng phanh thây bà ra. _ Trong giọng nói của anh có phần tức giận.

- Á à bênh vợ con sao? Mày có biết chồng tao là ai không mà lớn tiếng hả? Là tổng giám đốc của Ngô Thị, là Ngô Thị đó mày biết không?

Nhìn sắc mặt lạnh lùng của anh, bà ta có hơi chột dạ, nhưng cứ cho rằng gia thế của mình hơn hẳn mọi người.

Nghe bà ta nói vậy, anh nhíu mày lại. Lấy điện thoại trong túi ra, bấm một dãy số rồi nói qua điện thoại: " Nhanh chóng sa thải tổng giám đốc đi. "

Người phụ nữ đó giống như bị ma hù, khuôn mặt có chút xanh xao nhưng vẫn dửng dưng, chưa đầy năm phút sau điện thoại bà ta cũng kêu lên, thì ra ông nhà bà ta bị sa thải rồi.

Lúc đó bà ta mới nhìn anh và cô, sợ sệt khóc lóc, nhưng anh không mấy quan tâm, một tay bế Hàn Khải, một tay ôm eo Mạnh Ái tiến ra ngoài.

Trước khi đi còn nói lại một câu, khi nghe xong thì người phụ nữ kia chỉ ngồi khụy xuống khóc lóc thảm thiết.

Ông hiệu trưởng chỉ biết câm nín, thì ra Hàn Khải chính là con trai của chủ tịch Ngô cùng vợ là Lục Mạnh Ái. Gia thế hiển hách không ai dám đụng, coi như kì này người này xui xẻo 3 kiếp mới đụng trúng con trai bảo bối của họ rồi. Khổ thân chưa!

" Vợ và con trai của Ngô Hàn Dương này, không phải muốn đụng là đụng. "
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu - Mihtthu

Postby tuvi » 05 Mar 2023

Chương 88: Bà xã, thưởng cho anh đi

Hàn Khải rất thích cách hành xử của ba ba khi nãy, nên trên xe miệng cứ cười toe toét. Thật ra hôm nay cậu biết thừa rằng ba và mẹ sẽ tới rước mình, đúng lúc thằng béo ú kia lại kiếm chuyện với Hiểu Trân, nên cớ sự xảy ra như này, thử xem ba sẽ ra sao.

- Khải Nhi, sau này tuyệt đối không được đánh bạn nữa! _ Cô nhìn con trai của mình thì lắc đầu, ba lớn thôi mà đã biết bênh Hiểu Trân rồi sao?

- Tuân lệnh thánh chỉ của mẹ. _ Hàn Khải vui vẻ nói như chưa có chuyện gì, vì cậu bé sợ mẹ mình sẽ giận mất.

Trong lúc chiếc xe lăn bánh về nhà, bên trong xe luôn có tiếng cười đùa vui vẻ của gia đình ba người này đây.

Về tới Ngô Gia.

Hàn Dương cùng Hàn Khải tắm trước, sau đó mới tới lượt của cô tắm. Nhưng trong lúc cô đi tắm thì hai ba con nhà này ngồi nói chuyện đại sự với nhau.

- Khải Nhi, con có muốn có em không? _ Hàn Dương khuôn mặt gian tà nói với con trai của mình.

- Đương nhiên là con rất muốn! Ba ba cùng mẹ có thể sinh em cho bảo bảo được không? _ Nhắc tới em, Hàn Khải lúc nào mắt cũng sáng rực hẳn lên.

- Được. Tối nay con đi ngủ sớm, tuyệt đối không làm phiền ba mẹ, rất nhanh con sẽ có em. _ Anh nói rất khẽ, đây chính là bí mật của hai ba con đó.

Hàn Khải nhanh chóng gật đầu lia lịa, hai ba con vừa nói vừa thấp thỏm nhìn lên lầu xem cô có xuống chưa.

Khi Mạnh Ái tắm xuống, cả ba người vào bếp ngồi quây quần trên bàn ăn vui vẻ ăn cơm với nhau như một gia đình thật sự. À không, họ chính là một gia đình hạnh phúc thật kia mà!

Đúng theo lời nói, chỉ mới chín giờ kém tối, Hàn Khải đã giả vờ buồn ngủ mắt mở không lên, nhanh chóng chuồn lên phòng ngủ, Mạnh Ái cũng không có một chút nghi ngờ nào.

Ba ba cũng thật tốt quá đi, chừa hẳn một cái phòng to đùng này ra cho cậu. Sở thích từ ba sang truyền cho con đó chính là đặc biệt ưa chuộng màu đen, nên phòng ngủ của Hàn Khải cũng màu đen và xám luôn. Chỉ có phòng của anh và cô thay đổi, là màu hồng.

Mạnh Ái cùng anh đi lên lầu, căn phòng này đã năm năm rồi cô chưa bước vào. Bây giờ trở về lại có came giác hơi lạ, tất cả đồ đạc đều chuyển thành màu hồng, là màu cô thích.

Khóe mắt chợt ươn ướt, Hàn Dương vì cô mà làm bao nhiêu điều như vậy.

- Sao lại khóc rồi? _ Anh đi từ phía sau tới ôm cô vào lòng, ôn nhu nói.

- Dương, rốt cuộc anh đã làm bao nhiêu điều vì em rồi? _ Cô quay người lại, đối diện hẳn với khuôn mặt anh.

- Anh không biết nữa.. Nhưng anh luôn muốn mang những điều tốt đẹp nhất thế gian này về cho em. Đơn giản chỉ vì anh yêu em, yêu không lối thoát. _ Nghe câu nói của anh, cô xúc động đến mức nước mắt chực trào.

Anh dịu dàng ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc của cô, giọng khàn khàn nói: " Bà xã, thưởng cho anh đi. "

Sau đó không đợi cô phản ứng, liền bế xốc cô đi thẳng tới chiếc giường king size kia, nhẹ nhàng đặt cô xuống. Hai tay khéo léo cởi từng chướng ngại vật của cả hai ra, Mạnh Ái hoảng hồn nói: " Dương, như vậy không tốt.. uhm. "

Chưa kịp dứt lời, đôi môi đỏ mộng của cô đã bị anh chiếm lấy, người đàn ông này thật tham lam, mỗi lần hôn là cứ càn quét bên trong khoang miệng của cô. Chiếc lưỡi hư hỏng của anh liên tục quấn lấy đôi môi hồng của cô.

Bàn tay bên phải của Hàn Dương ghì chặt đầu của cô không buông ra, liên tục chiếm lấy dư vị ngọt của Mạnh Ái.

Còn bàn tay còn lại không dễ dàng gì để yên, lần mò xuống hai trái đào đẫy đà của cô mà ra sức xoa bóp liên tục.

" Ưm.. ư.. m " _ Những tiếng rên rỉ kiều mị của cô luôn làm anh mê hoặc, dù là năm năm trước hay bây giờ thì vẫn không thay đổi, cơ thể của Mạnh Ái không bao giờ làm anh ngừng thích. Nói đúng hơn, sau khi sinh Hàn Khải xong, cơ thể của cô càng ngày càng quyến rũ hơn rất nhiều.

Đôi môi bạc lạnh của anh từ từ di chuyển xuống phía dưới cổ cô và cắn vài cái, lập tức có dấu hôn đỏ hiện lên.

Trượt thêm xuống phía dưới một chút nữa, anh mút lấy một trong hai bên ngực đẫy đà của cô tha sức mà cắn mút, bên còn lại cũng không vui sướng gì khi bị anh nhào nắn trong lòng bàn tay. Dấu hôn trên ngực lại liên tục xuất hiện ra nhiều hơn.

Chiếc lưỡi của anh không những càn phá ở trong khoang miệng cô mà còn càn phá trên cơ thể cô. Anh lướt nhẹ chiếc bụng phẳng lì của anh rồi hôn vài cái, khiến cô ưỡn người lên, như vậy càng làm dục vọng của Hàn Dương không giảm và càng tăng.

- Bà xã, chỉ trách cơ thể em quá đỗi quyến rũ. _ Chất giọng khàn khàn của anh vang lên, trong không gian ma mị càng làm nó có thêm sức hút.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu - Mihtthu

Postby tuvi » 05 Mar 2023

Chương 89: Đêm kích tình ngọt ngào

Đôi môi bạc lạnh lẽo của Hàn Dương từ từ trượt xuống dưới cổ của Mạnh Ái, để lại những dấu hôn đỏ chót.

Chưa dừng lại ở đó, anh tiếp tục trượt dài xuống phía dưới ngay hai quả đào to tròn của cô, liên tục cắn mút khiến nó đỏ lên, cả hai bên đầu nhũ đều dựng hẳn lên, thấy vậy anh khoái chí.

" Ưm.. ư.. m " _ Tiếng rên rỉ kiều mị của cô vang lên trong căn phòng ngập tràn mùi ma mị này thật quyến rũ.

Nghe cô rên rỉ như vậy, Hàn Dương không những không hết thích thú mà càng ngày càng muốn ăn cô nhiều hơn, ít nhất cũng một ngày một lần?

Khỏi phải chê vào đâu nữa, cơ thể của Mạnh Ái lúc trước vốn đã mê người, bây giờ sau khi sinh Hàn Khải lại càng thêm phần quyến rũ hơn, kích thích anh lên tới đỉnh điểm cao trào.

Chiếc lưỡi của anh không những càn phá ở trong khoang miệng của cô, bây giờ lại còn trượt dài trên bụng của cô nữa. Sau bao năm gặp lại, không ngờ anh lại còn có thêm nhiều bí quyết như vậy. ( Bí quyết là gì? ~)

Toàn thân của Mạnh Ái run rẩy hết cả lên, ai lại trêu đùa thân thể người ta như vậy chứ, đồ đáng ghét.

Hàn Dương ngước đôi mắt chim ưng của mình lên nhìn cô, Mạnh Ái bây giờ mặt đang phiếm hồng lên, khuôn mặt nhìn vào trông rất đê mê. Nếu chẳng phải anh mà người đàn ông nào nhìn vào cũng bị say đắm hết sao? Như vậy cần phải dạy dỗ lại rồi.

" Đau... nhẹ một chút ahh. " _ Anh cho một ngón tay của mình vào bên trong hang động huyền bí của cô, vì bất ngờ không kịp chuẩn bị trước nên cô có chút đau rát phía bên trong. Anh nhìn cô yêu chiều, hôn nhẹ lên trán cô một cái rồi lại tiếp tục việc dang dở.

" aaa " _ Mạnh Ái có phần ngại ngùng, dù đã làm với nhau nhiều lần nhưng khi làm lại cô cũng còn ngại. Hàn Dương lại cho thêm một ngón tay vào bên trong hang động của cô, cố gắng khuếch tán nó ra một chút nữa. Chỉ mới hai ngón tay mà bên trong cô đã co thắt lại như muốn nuốt trọn hai ngón tay của anh vào trong luôn vậy.

Luôn liên tục bị anh càn phá ở bên trong " cô bé " nhỏ của mình, cô liên tục ưỡn người vì nhột. Chưa được bao lâu, dâm thủy bên trong không chịu được mà luôn trào ra như nước thác.

- Bà xã em xem, chưa gì đã ướt như này rồi. _ Anh liên tục chọc ghẹo cô.

Nghe Hàn Dương nói thế, mặt cô có hơi đỏ lên, đã chiếm tiện nghi của người ta rồi mà còn ghẹo nữa chứ.

- Anh vào nhé? _ Anh ân cần hỏi cô từng chút một, không muốn người con gái này chịu một tổn thương gì.

Mạnh Ái sau khi ra nhiều dâm thủy như vậy, còn thêm việc Hàn Dương đã rút hai ngón tay ra khỏi hang động của cô nữa thì cả người có hơi bức rức khó chịu, cảm giác trống trải liền ùa tới lúc nào không hay được nữa.

Nghe như thế, cô e thẹn gật đầu một cái, sau đó nhìn anh với ánh mắt mong đợi. Chỉ chờ đợi như thế, anh liền nhanh chóng đưa " cậu nhỏ " trước cửa hang động của cô.

Động tác vô cùng nhẹ nhàng, đưa phân thân của mình từ từ tiến vào bên trong. Cảm giác ấm nóng như chiếm lấy cảm giác của anh và cô, Mạnh Ái vì đã lâu không có ai động vào chỗ đó nên có chút không quen, nước mắt không tự chủ mà rơi ra.

Nhìn thấy cô khóc, anh liền dừng động tác của mình lại mặc dù rất trướng, ôn nhu nói: " Đừng khóc... thả lỏng một chút nhé? "

Thấy anh vô cùng dịu dàng với mình như vậy, cô cảm động từ từ thả lỏng cả cơ thể ra tiếp nhận phân thân của anh vào bên trong mình. Cả hai đều đang rất muốn một thứ gì đó, nhưng vì cô đau nên anh không muốn làm nữa.

Một lúc sau, cảm giác trống trải ngày càng nhiều, Mạnh Ái mới gật đầu một cái, ý là kêu anh bắt đầu động đi.

Hàn Dương bắt đầu đi vào sâu hơn, nhấp nhô từng cái. Sâu bên trong của cô như muốn ăn đứt cậu nhỏ của anh, nhưng cảm giác lại rất ấm áp.

Từng nhịp nhấp nhô nhẹ nhàng đầu tiên, sau đó bắt đầu lên tới cao trào.

- Aa.. n.hanh một chút a. _ Bị cảm giác sung sướng vây lấy tâm trí, Mạnh Ái dường như luôn phối hợp theo với anh mà không còn e ngại như đầu.

- Haha, điểm G của em đây rồi. _ Anh vui sướng nói, thì ra điểm G của cô chính là ở đây. Từng cú thúc anh luôn nhắm đến vào điểm yếu của cô.

Những tiếng rên rỉ mê hoặc liên tục vang lên trong căn phòng ngập tràn ái tình này, cả anh cùng cô đều vui sướng. Suốt đêm hôm nay, không biết rằng anh đã muốn cô bao nhiêu lần, chỉ biết là cô đã ngất đi từ lúc nào không hay. Tinh dịch ấm nóng của Hàn Dương đi sâu vào cơ thể của cô chắc chắn sẽ là rất nhiều.

Mãi đến trời hửng sáng, Hàn Dương mới buông tha cho Mạnh Ái, bế cô vào trong nhà vệ sinh tắm rửa thật sạch, sau đó mới đi ra ôm nhau mà ngủ.

Lúc tắm, cơ thể của cô cứ thoắt ẩn thoắt hiện khiến cả người anh rạo rực, nhưng anh đã muốn cô nhiều quá rồi, nên đành nhịn nhục thôi.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

PreviousNext

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 35 guests