Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu - Mihtthu

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu - Mihtthu

Postby tuvi » 28 Feb 2023

Image

Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu

Tác giả : mihtthu


Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu... là truyện thuộc thể loại ngôn tình, sắc, sủng, ngược.

Câu chuyện kể về cô tiểu thư Mạnh Ái, đang tuổi ăn, tuổi lớn, mỗi ngày không đến trường thì sẽ cùng dạo chơi, trò chuyện cùng lũ bạn, bỗng một ngày cô phải đối mặt với một tin sét đánh. Ba mẹ cô trở về nước và thông báo với Mạnh Ái rằng từ lúc cô còn trong bụng mẹ, ông nội đã đặt sẵn hôn ước cho cô với thiếu gia nhà họ Ngô. Bây giờ chính là lúc thực hiện giao ước đó, cô phải kết hôn với Ngô Hàn Dương.

Nhìn đứa con gái đáng yêu trước mắt, bà không thôi đau lòng. Sở dĩ bà cũng không muốn, chỉ là đã đặt sẵn giao ước. Đứa con hai ông bà yêu thương từ nhỏ đến lớn, vì hai anh nó phải qua điều hành công ty bên nước khác nên tất cả tình yêu thương ông bà dành cho cô con gái út này, sao bây giờ lại phải thực hiện cái giao ước kia mà bắt ép nó kết hôn?

Ngô Hàn Dương là thiếu gia nổi tiếng nhất đất nước này, anh không chỉ sở hữu vẻ ngoài điển trai mà còn có bộ óc của một nhà thiên tài. Khi nghe về cuộc hôn nhân được sắp đặt từ giao ước này, liệu anh có chấp thuận? Cuộc sống của hai nhân vật chính bị ràng buộc giữa hai từ hôn nhân sẽ ra sao? Mời các bạn cùng theo dõi tựa truyện để có thể hiểu rõ hơn nhé!
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu - Mihtthu

Postby tuvi » 28 Feb 2023

Chương 1: Gặp mặt

Tại phía tây thành phố S, có một biệt thự lộng lẫy được xây dựng ở đó.

Căn biệt thự này rất rộng, tất cả được thiết kế theo màu trắng. Vườn hoa rộng lớn ở bên trong có trồng hoa tulip, hoa hồng và nha đam - Những loài hoa mà tiểu thư nhà này thích nhất.

Đúng như vậy, đây chính là Lục Viên, biệt thự của gia tộc Lục Thị. Tiểu thư ở đây không ai khác chính là Lục Mạnh Ái.

Đã 10 giờ sáng, trên chiếc giường màu hồng kia có một cô gái đang nằm say giấc. Tất cả món đồ trong phòng của cô đều là màu hồng, vì cô thích thế.. Nhưng cô lại không thích mặc đồ màu hồng, hơi ngược đời.

- Lục Mạnh Ái, cậu mau dậy cho tớ, đã 10 giờ sáng rồi.

Nghe tiếng gọi, cô chợt giật mình dậy, là tiếng của Kiều Ny. 10 giờ rồi sao? Nhỏ sẽ giết cô chết mất, hôm qua có hẹn với nhỏ đi mua sắm mà cô lại ngủ quên, aizzz.

Miên man trong dòng suy nghĩ, tiếng guốc đi tới căn phòng của cô ngày càng gần, cô nhanh chóng lao tới tủ đồ lấy đại một cái đầm rồi bay thẳng vào nhà vệ sinh.

" Rầm "

- Lục Mạnh Ái, cậu là giỡn với mình??

Ngó nghiêng không thấy ai, nghe tiếng nước chảy trong toilet, Kiều Ny mới biết Mạnh Ái đã vào phòng tắm, liền " hừ " một tiếng rồi ngồi đợi.

10 phút.. 15 phút.. 25 phút

Mạnh Ái e ngại bước ra nhìn Kiều Ny bằng đôi mắt ngây thơ, năn nỉ:

- Mình xin lỗi mà, hôm qua vì thức khuya viết tài liệu nên mới như vậy. Đừng giận mình mà, được không?

Kiều Ny vẫn im lặng, mắt trừng tia sét nhìn Mạnh Ái đang năn nỉ mình, trong lòng cũng hơi dịu xuống cơn giận, nhỏ không thể giận cô được lâu đâu.

- Thôi mà, tối nay sẽ đền cho cậu, được chứ? Cậu muốn đi đâu tớ sẽ đi với cậu, đi mà.

Mạnh Ái tiếp tục nói tiếp, Kiều Ny nghe vậy mắt sáng rực lên. Vốn dĩ cô biết Mạnh Ái rất ghét bar club này nọ, nên hôm nay nhân cơ hội này sẽ dắt cô đi.

- Được thôi, nếu cậu có lòng thành như vậy thì tối nay đi bar với tớ? Cậu có chịu không?

Mạnh Ái trong lòng hơi đắn đo, nhưng vì Kiều Ny nên đi thử một lần xem sao.. Liền miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Nghe Mạnh Ái nói vậy trong lòng nhỏ như hốt được vàng, mọi khi rủ cô đi thì cô sẽ không bao giờ đi vì cô rất ghét nơi ồn ào. Hôm nay lại chịu đi khiến Kiều Ny vui mừng hết mức.

Chiếc xe Ferrari dừng trước trung tâm mua sắm V.I.P - Trung tâm mua sắm bậc nhất thành phố S này, chỉ dành riêng cho giới thượng lưu. Mạnh Ái hơi thắc mắc liền quay sang nhìn Kiều Ny, nhỏ hiểu ý liền giải thích:

- Là đi mua đồ, tối nay sẽ đi bar cơ mà không phải sao?

Mạnh Ái hiểu nên liền gật đầu rồi bước xuống xe cùng Kiều Ny. Hai cô gái bước xuống là thành trung tâm chú ý của mọi người, các ánh mắt đều dồn vào hai cô gái này.

Kiều Ny mặc một chiếc quần short ngắn màu xanh nhạt phối với chiếc áo thun Gucci màu đen bỏ vào thùng ( trong quần). Chân mang đôi bata màu xanh hiệu Nike. Trông rất cá tính và xinh đẹp, đúng với tính cách của Kiều Ny.

Ngược lại với Kiều Ny, Mạnh Ái mặc một chiếc đầm màu trắng ngắn hơn đầu gối một tí. Chiếc đầm được thiết kế tinh khiết, thanh nhã và nhẹ nhàng. Hợp với tính cách của cô, chân thì mang đôi converse cổ thấp màu trắng.

Hai cô gái, mỗi tính cách khác nhau mà cũng chơi chung cho tới tận bây giờ, ai cũng hâm mộ hết.

Lượn một vòng khắp trung tâm, cả hai tay của Kiều Ny và Mạnh Ái xách cả chục cái túi hàng, nào là Gucci, Channel, Nike, Guess,... thật ra thì Mạnh Ái chả bao giờ mua nhiều vậy đâu vì cô không thích tốn tiền của ba mẹ quá nhiều.

- Mạnh Ái, đi ăn nha, tớ đói meo rồi này.

Nghe Kiều Ny thỏ thẻ bên tay, cô vội nhìn xuống đồng hồ đeo trên tay, nhỏ nói đúng, mới đây mà 2 giờ chiều rồi ư??

- Đi ăn Lotteria nha, phía đối diện luôn kìa, cho gần. Không thôi tớ và cậu sẽ chết đói mất.

- Được được.

Bây giờ là 6 giờ tối rồi, mới đây mà cô và nhỏ đã đi hết gần một ngày.

Về nhà, cô vệ sinh cá nhân sạch sẽ, mặc bộ đồ mà Kiều Ny mua. Thật sự là không quen lắm..

Áo croptop màu trắng ngắn hơn rốn, quần short ngắn làm lộ đôi chân dài vừa thon vừa trắng của cô ra. Mạnh Ái xõa tóc ra, mái tóc dài ngang lưng, phần đuôi được uốn lọn, đánh thêm một miếng son, trông cô giờ đây như một thiên thần giáng trần.

Dù gì cũng phải chiều nhỏ một hôm, đành chịu đựng mà mặc..

Tiếng còi xe " bíp, bíp ", đó là Kiều Ny, cô vội vàng chạy ra rồi chào bác quản gia Chu rồi đi.

Tại bar Crayon, quán bar có tới 10 chi nhánh trên toàn thế giới do bang Thiên Hàn nắm giữ.

Đây là một quán bar lớn, vào được đây phải có thẻ thành viên, dành cho giới thượng lưu. Một đêm vô đây ăn chơi có thể tốn cả bạc tỷ là chuyện thường tình.

Lần nào cũng vậy, cô và Kiều Ny bước tới đâu là sẽ trở thành tâm điểm chú ý ở chỗ đó.

Mọi ánh mắt đều dồn về hướng này, cộng thêm tiếng nhạc xập xình khiến Mạnh Ái có phần khó chịu. Cô rất ghét nơi ồn ào, chỉ muốn ở một nơi trầm lặng.

- Kiều Ny, mình mặc như vậy có thiếu vải quá không?

Mạnh Ái e ngại nhìn Kiều Ny mà nói, đối với cô những bộ đồ này quá ngắn, thật sự quá ngắn luôn ấy.

- Cậu thử để ý coi mọi người mặc đồ ra sao? Chúng ta mặc như vậy là nghiêm chỉnh lắm luôn rồi.

Theo như lời của nhỏ, cô thử nhìn xung quanh. Đúng như vậy, ở đây chủ yếu người ta toàn mặc đồ hở hang, nào là cúp ngực, hở lưng,.. thật sự rất nhiều.

- Xin hỏi hai cô dùng gì? - Là tiếng anh bồi bàn hỏi

- Whisky và trái cây, chỉ vậy thôi.

- Xin quý khách đợi một lát.

Kiều Ny thật quá đáng, chưa hỏi ý mình gì hết mà. Mạnh Ái quay sang lườm nhỏ một cái, nhỏ chỉ biết cười trừ.

Những chai Chivas và trái cây đều được dọn lên, Kiều Ny cầm một chai đưa trước mặt Mạnh Ái.

- Thôi, mình không uống đâu.

- Dù gì đã tới đây rồi mà, đại tiểu thư của tôi.

Kiều Ny vừa nói vừa chu chu cái mỏ lên, làm Mạnh Ái không nỡ.

- Được rồi cô nương, mình thua cậu.

Hớp một miếng mà cô đã ho sặc sụa, thật sự rất khó uống. Vậy mà nhỏ cứ ép cô uống hết chai này đến chai khác.

Tiếng nhạc càng lúc càng to cộng theo là những ánh đèn đủ màu sắc, đầu óc cô hơi choáng váng, liền mạn phép đi vào nhà vệ sinh.

Nước lạnh làm tinh thần cô đỡ hơn, vừa bước ra thì.. RẦM. Cô đụng phải ai đó, mất chớn nên ngã, may mà có anh chàng nào đó giúp đỡ.. Nhưng mà anh ta nằm dưới cô nằm trên anh ta, làm mặt Mạnh Ái bất giác đỏ lên.

Vội vàng ngồi dậy xin lỗi rồi đi ra ngoài, để lại ai kia có bộ mặt khó chịu.

Thấy lâu quá mà Hàn Dương chưa ra, Tử Hy sốt ruột chạy vào xem thì đụng phải bộ mặt đầy sát khí của Hàn Dương.

- Cậu sao vậy?

- Tớ vừa bị người ta đụng trúng, hên cho cô ta hôm nay tâm trạng mình tốt, không thôi thì..

Ngắt quãng giữa câu, anh nỡ một nụ cười nham hiểm làm Tử Hy thấy lạnh cả sống lưng.

Mạnh Ái quay lại bàn với Kiều Ny, thấy nhỏ đang vô tư mà nhảy theo điệu nhạc, cô chỉ biết lắc đầu, bao giờ nhỏ mới chín chắn hơn được đây?

Có lẽ vì mệt nên 11 giờ hai cô đã lái xe về nhà..
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu - Mihtthu

Postby tuvi » 28 Feb 2023

Chương 2: Ép cưới

Một ngày mới lại đến, vì hôm qua uống nhiều nên đầu Mạnh Ái đau như búa bổ, cứ thế mà nằm lì trên giường không chịu xuống ăn sáng.

Đang xoay qua xoay lại bỗng " Reng.. Reng ", mắt nhắm mắt mở mà mở điện thoại lên nghe.

- Alo, Lục Mạnh Ái xin nghe

- Là mẹ đây, trưa này ba mẹ sẽ về. Con chuẩn bị đi ba mẹ có chuyện muốn nói với con.

- Aaaa là mẹ sao, con sẽ chuẩn bị, mẹ về sớm nhé, con nhớ người lắm.

- Được rồi Ái Nhi, mẹ cúp máy đây con gái yêu.

- Vâng ạ.

Nghe ba mẹ về, cô vui mừng như chú thỏ con nhanh nhảu chạy vào tắm rửa, vệ sinh cá nhân rồi lon ton bước xuống nhà.

Vì họ luôn đi công tác nên chỉ có cô ở nhà với Chu quản gia. Thật sự rất là buồn aaaaa ~.~

- Tiểu thư có muốn dùng bữa sáng không ạ?

- Dạ vâng ạ, hôm nay ăn gì thế Chu quản gia.

- Mì ý sốt bò, món con yêu thích đấy.

Nghe tới đây, mắt cô sáng rỡ nhanh chóng ngồi vào bàn ăn. Chỉ có Chu quản gia hiểu cô, ông làm ở đây từ lúc cô còn nhỏ, chăm sóc cô tới tận bây giờ, ông cũng là một trong những người cô kính mến nhất.

12 giờ trưa

Nghe tiếng xe chạy vào trong sân vườn, Lục Mạnh Ái biết ngay đó là ba mẹ nên chạy xuống đón hai người.

Ông Mạnh Từ và bà Gia Kim vừa xuống xe đã nghe tiếng của con gái yêu gọi mình.

- Ba mẹ về rồi, con nhớ hai người lắm.

Vừa nói cô vừa chạy ra ôm hai ông bà vào lòng, mắt đã bắt đầu ngấn nước.

- Con gái lớn rồi mà còn khóc nữa, thôi nín đi nào, vào nhà với ta.

Ông Mạnh Từ nhẹ nhàng ôm con gái yêu vào lòng. Đã 20 rồi mà cứ như con nít, làm ông bà lúc nào phải lo lắng.

- Chu quản gia ông lấy mấy ly nước mát ra đây nha

Mẹ cô từ tốn bảo, rồi ông bà cùng cô con gái yêu ngồi xuống ghế, mặt có vẻ hơi buồn nhưng vẫn gượng cười làm Mạnh Ái hơi lo lắng.

- Ba mẹ mệt ạ?

- À không, không, Mạnh Ái, ba mẹ có chuyện muốn nói với con.

Ông Mạnh Từ nhẹ nhàng nói, khuôn mặt có hơi khó chịu, như gặp phải chuyện gì đó.

- Nước đây thưa phu nhân.

Chu quản gia đặt từng ly nước xuống rồi quay người bước vô nhà trả lại không gian yên tĩnh cho 3 người.

- Ba mẹ có chuyện gì ạ??

Mạnh Ái to mắt hiếu kì nhìn ba mẹ, linh cảm cô rất nhạy, có thể cảm nhận được điều gì đó không hay.

- Mạnh Ái, điều này ta thật sự cũng không muốn đâu.. nhưng mà đã như vậy thì thôi ta nói luôn. Từ lúc con còn trong bụng mẹ con, ông nội đã đặt sẵn hôn ước cho con với thiếu gia nhà họ Ngô. Bây giờ chính là lúc thực hiện giao ước đó, con sẽ kết hôn với Ngô Hàn Dương.

Khi ba cô vừa dứt lời, cô đang uống nước cũng bị sặc. Như không thể tin vào tai mình, Mạnh Ái nhẹ nhàng hỏi lại một lần nữa.

- Ba mẹ, hai người đùa con phải không? Đừng như vậy, con chỉ mới qua sinh nhật tuổi 20 thôi.

- Điều ta nói là sự thật Mạnh Ái à.. Hai ta đều không muốn, nhưng không được.

Mạnh Ái thấy mũi mình cay xè, hốc mắt ngấn nước, run rẩy nắm lấy tay mẹ mình:

- Mẹ à, không phải đâu đúng không? Con không muốn đâu mà.

Nhìn đứa con gái đáng yêu trước mắt, bà không thôi đau lòng. Sở dĩ bà cũng không muốn, chỉ là đã đặt sẵn GIAO ƯỚC.

Đứa con hai ông bà yêu thương từ nhỏ đến lớn, vì hai anh nó phải qua điều hành công ty bên nước khác nên tất cả tình yêu thương ông bà dành cho cô con gái út này, sao bây giờ lại phải thực hiện cái giao ước kia mà bắt ép nó kết hôn?

- Ba mẹ à, con còn nhỏ. Cũng không thể nào cưới được một người chưa từng gặp như thế, xin ba mẹ nghĩ lại được không?

Ông Mạnh Từ thở dài.. Đối với đứa con gái cứng đầu này, chỉ có thể khắt khe nó mới nghe lời.

- Không thể được, con lên chuẩn bị đi, ngày mai là đi gặp mặt nhà bên kia rồi.

- Con không muốn.. Thật sự không muốn.

Vừa nói xong cô chạy nhanh vào phòng, đóng cửa lại ngồi thụp xuống mà khóc nức nở.

Tại biệt thự Ngô Viên

- Hàn Dương, con còn nhớ cái giao ước kia chứ? Con và Mạnh Ái sẽ kết hôn.

Ba anh lãnh đạm nói như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Còn anh, vừa nghe xong câu này, mặt mày liền tối sầm xuống.

Lúc 22 tuổi anh có nghe ba mẹ nói qua về cái giao ước này, nhưng không ngờ lại được thực hiện.

Miên man trong dòng suy nghĩ nãy giờ, môi Hàn Dương nở một nụ cười nham hiểm rồi gật đầu đồng ý kết hôn.

Ông Minh Thức và bà Mỹ Hoa không tin rằng con mình lại đồng ý nhanh như vậy nên có chút khó hiểu. Nhưng sau đó lại không màng tới mà vui vẻ nói tiếp.

- Được, vậy ngày mai chúng ta đi gặp mặt.

Hàn Dương bước thẳng lên lầu, để lại hai ông bà ngồi đó nhìn mà lắc đầu ngao ngán, đứa con này thật sự đến ông bà cũng không hiểu nổi.

Lên tới phòng, anh hướng thẳng ra ban công ngồi ngắm phong cảnh, nhâm nhi chút trà nóng. Rút trong túi áo ra chiếc điện thoại, anh gọi cho Hàn Lục.

- Lục, tôi cho cậu 5 phút điều tra ngay cho tôi Lục Mạnh Ái, con gái của gia tộc Lục Gia, năm nay 20 tuổi rồi gửi qua mail.

Chưa đợi đầu bên kia nói thêm điều gì, anh liền nhanh chóng dẹp điện thoại rồi đi vào nhà vệ sinh. thân thể với làn da trắng, body 6 múi liên tục được tôn lên dưới làn nước.

Làn nước mát xả xuống làm tâm trí anh thoải mái hơn, dạo này anh rất nhiều công việc ở tập đoàn cũng như ở bang cần giải quyết. Bây giờ thêm cái giao ước này khiến anh phải bận rộn thêm nữa, thật sự rất bực mình..

Hàn Dương mặc bộ đồ ngủ màu xanh đen dài ở nhà rồi nhanh chóng bước ra bàn làm việc. Mở máy tính lên liền thấy mail của Hàn Lục gửi qua, anh nhếch môi cười, Hàn Lục ngày càng làm việc hiệu quả, khiến anh rất hài lòng.

- LỤC MẠNH ÁI, con gái đời thứ 7 của gia tộc Lục Gia, cha là Lục Mạnh Từ và mẹ là Từ Gia Kim.

- Tốt nghiệp loại giỏi ngành IT đại học Harvard của Mỹ ( IT: công nghệ công tin)

- Cao 1m70, nổi bật với đôi mắt xám tro, làn da trắng hồng,..
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu - Mihtthu

Postby tuvi » 28 Feb 2023

Chương 3: Qúa khứ

Đọc qua loa rồi Hàn Dương tắt máy, đôi mắt ấy nhắm nghiền lại như đang suy nghĩ thứ gì đó quan trọng.

- Là cô gái mình gặp ở quán bar hôm ấy sao? Thì ra cũng là một kẻ bẩn thỉu ngoài xã hội.

Nụ cười ấy, rất giống với người con gái năm xưa, người mà anh từng rất yêu và bây giờ cũng vậy.

" RẦM "

Bàn tay đỏ ửng lên, Hàn Dương đã dùng lực khá mạnh để đập xuống bàn.

- Chết tiệt, mình lại nghĩ về cô ấy nữa rồi.. Lục Mạnh Ái, cô căn bản không có cửa để so với cô ấy đâu.

5 năm trước

Ngô Hàn Dương và Triệu Minh Ngọc căn bản đã quen nhau được 2 năm, từ năm 18 tuổi.

Họ là cặp đôi tiên đồng ngọc nữ, nam đẹp nữ xinh, không có lời lẻ nào có thể chê bai được cặp đôi này.

Hàn Dương anh từ lúc bắt đầu quen cô đã giấu cái thân phận người thừa kế Ngô Thị này với Minh Ngọc, anh chỉ muốn có một tình yêu bình thường như bao người với cô. Đợi khi nào thích hợp anh sẽ nói ra.

Ánh mắt, khuôn mặt, nụ cười của cô luôn làm anh say mê đến mức điên đảo. Nói làm sao đây? Cô là một cô gái hiền lành, ngoan ngoãn, nhưng gia thế lại không mấy khá giả, ba cô mất sớm, chỉ còn lại mẹ và cô nhưng mẹ lại bị bệnh nặng. Anh yêu cô, không màng tới nhân phẩm của cô hay chuyện gia đình, chỉ đơn giản là yêu.

Vốn dĩ cả hai có thể hạnh phúc đến bây giờ nhưng.. buổi chiều hôm ấy chính là ngày đã phá nát trái tim anh, khiến anh trở nên lạnh lùng và độc đoán như bây giờ.

Ngày kỉ niệm hai năm quen nhau, anh nói anh bận việc nên không thể đi chơi cùng cô. Đó chỉ là cái cớ, sự thật thì anh muốn làm cho cô bất ngờ, anh muốn cầu hôn cô.

Anh cầm một bó bông hồng đỏ đến trước cửa nhà cô, đằng sau là một hộp đen, trong đó đựng chiếc nhẫn kim cương 15 kara anh kêu người làm riêng cho cô.

Anh là muốn cầu hôn cô!!

Cô bước ra với một chiếc đầm đỏ ôm sát cơ thể lộ ra 3 vòng đều đặn, mái tóc được xõa ra trông rất đẹp.. Nhưng trông cô lại rất vui.

Hàn Dương nhanh chóng núp sau gốc cây gần đó nhìn, năm ngón tay bắt đầu xiết chặt lại khi thấy cô ôm hôn người đàn ông khác. Tất cả cuộc trò chuyện anh đều nhớ rất kĩ.

- Yaaaa anh yêu, hôm nay anh thật là bảnh nha.

- Hôm nay em không đi với hắn ta sao?

- Hứ, hắn ta bận rồi, kệ cái tên nghèo mạc ấy, em với anh đi thôi.

Minh Ngọc vừa định ngồi lên chiếc xe đắt tiền kia thì anh bước ra nắm tay cô lại.

- Ơ ơ anh.. anh

- Cô chính là lừa dối tôi?

- Em..em

- Nói, có phải như vậy không?

- Ừ chính là như vậy, anh nhìn xem anh tài sản riêng cũng không có thì cho tôi được những gì hả? Sẵn tiện đây tôi nói luôn, đây là chồng sắp cưới của tôi. Anh cũng thấy rồi chứ? Tôi và anh đường ai nấy đi, không phiền hà tới nhau.

Nghe Minh Ngọc nói vậy, anh dần dần buông lỏng cánh tay ra, đôi mắt mơ màng nhìn người con gái trước mặt.

- Sẽ có một ngày em hối hận vì đã đối xử với tôi như vậy.

Từ lúc đó, anh sa vào rượu chè, sáng ở tập đoàn thì làm việc bộn bề, tối thì lại tìm tới rượu để không buồn nữa. Nhưng tất cả đều là không thể.. Anh không thể quên hình bóng ấy.

Hình ảnh ấy như chiếm lấy tâm trí anh, mất khoảng 2 năm để anh xây dựng lại từ đầu và tiếp quản công ty từ tay ba anh.

Nói anh quên Minh Ngọc thật sự cũng không đúng.. Chỉ là cất ở một nơi sâu trong tim, vết thương ngày ấy vẫn chưa lành. Chỉ cần cô quay về, anh sẽ mặc kệ tất cả mà ở bên cô.

- Minh Ngọc, anh rất nhớ em.

Hôm nay là ngày gặp mặt của hai bên gia đình. Cuộc hẹn được đặt tại nhà hàng 5 sao XX trên lầu 10.

Cô diện một chiếc đầm tay dài đơn giản màu trắng, dài hơn đầu gối. Đầm này được kết hợp với hoa văn và ren rất đơn giản, nhưng nó lại tôn lên được sự quý phái của cô.

Mạnh Ái cùng ba mẹ đi đến nhà hàng trước và chờ đợi. Cỡ 15 phút sau thì ba mẹ hắn ta cũng tới, nhưng lại không có hắn.

- Đây là Mạnh Ái sao? Cháu càng lớn càng đẹp nha. - Bác gái nói với giọng vui mừng

- Dạ vâng cháu cảm ơn hai bác, mời hai bác ngồi.

Khỏi cần nói thì ba mẹ của Ngô Hàn Dương rất ưng ý đứa con dâu này, dù có thế nào thì ông bà cũng bắt thằng con trai kia cưới con bé này.

- Sao chúng tôi chưa thấy thằng bé tới?? - Ba cô lo lắng nên hỏi.

- À, nó bận công việc xíu nữa sẽ tới ấy mà.

Trong đầu Mạnh Ái rất mông lung, cái người tên Ngô Hàn Dương kia dung mạo thật sự ra sao? Tại sao ba mẹ lại thích tới vậy? Haizzzz

Ở một nơi khác, đúng hơn là trong khách sạn.. Crooked 5 sao của thành phố S.

- Ưm.. ưm mạnh lên, aaa mạnh.. lên.. dương

- ưm..ưm

Đó là tiếng rên rỉ của Hàn Dương và người đàn bà lơ đãng kia.

- Ưm

Hàn Dương chuẩn bị đến lúc bắn ra thì anh rút ra, đơn giản vì anh không muốn ai mang con của anh..

Cốc, cốc

- Thưa chủ tịch, đã đến giờ hẹn. - Giọng Hàn Đại nói với Dương.

- Ừ lui đi.

Anh bình tĩnh đi xuống mặc đồ chỉnh tề ngăn nắp lại. Thẩy một tờ chi phiếu xuống, ả kia thấy vậy liền cúi xuống lấy rồi nhoẻn miệng cười.

- Lục, chở tôi tới nhà hàng XX.

- Vâng thiếu gia.

Đúng 10 phút sau, chiếc xe Lamborghini của Hàn Dương đã đậu trước nhà hàng XX

Hàn Dương một thân tây màu xám hãng Armani bước xuống xe kéo theo đó là hàng chục ánh nhìn anh với sự ham muốn. Nhưng anh chẳng màng nhìn lấy dù chỉ một lần mà đi thẳng vào bên trong tiến tới thang máy chuyên dụng cho những khách hành sử dụng phòng V.I.P.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu - Mihtthu

Postby tuvi » 28 Feb 2023

Chương 4: Yêu anh từ cái nhìn đầu tiên

" Ting "

Cửa thang máy mở ra, Hàn Dương một mạch bước tới phòng V.I.P mà cả nhà đang đợi anh ở đó để xem mặt.

- Ba mẹ con đã tới, chào cô chào chú.

Hàn Dương cúi đầu chào ba mẹ của Mạnh Ái lễ phép. Nghe tiếng chào, cô ngước mặt lên, đập vào mặt cô là khuôn mặt tuấn tú đó.

Thân hình to cao, khí chất từ người anh tỏa ra thiệt tình không thể chê vào đâu được. Tim cô đập chậm một nhịp rồi đập nhanh dần dần lên.

- Hàn Dương đấy à, cháu càng lớn càng chững chạc nha. Thôi ngồi xuống đi, còn kia là Mạnh Ái con gái của cô chú.

Mẹ cô nhỏ nhẹ nói với anh, dù đã giới thiệu nhưng chỉ có một mình cô nhìn hắn, còn hắn thì không buồn liếc nhìn mặt cô dù chỉ một lần.

Trong suốt quá trình hai bên nói chuyện vui vẻ, chỉ cô mình cô và anh ngồi im không nói lời nào. Cũng không phải là cô ngồi im nữa, chỉ là đôi mắt không yên phận của cô cứ dán lên người ngồi đối diện.

- Mạnh Ái, chẳng lẽ mày yêu anh ta từ cái nhìn đầu tiên? Ây ây không có đâu.

Mạnh Ái nhanh chóng gạt bỏ cái suy nghĩ kia qua một bên rồi tự gõ đầu mình một cái. Nhưng mà hắn vẫn vậy, mắt vẫn chăm chú vào đống thức ăn trên bàn mà không thèm nhìn cô, tên đáng ghét này!!

- Vậy chúng ta thống nhất nhé, tuần sau hai đứa liền làm đám cưới.

Đó là lời ba mẹ của Hàn Dương nói làm cô và anh đều bị giật mình quay sang nhìn người lớn với ánh mắt khó hiểu??

- Ba mẹ sao lại vội như vậy? _ Hàn Dương im lặng nảy giờ mới chịu lên tiếng. Đối với người khác anh lạnh lùng, là đấng tối cao.. Còn đối với ba mẹ thì anh một mực nghe lời để ông bà vui lòng.

- Sao đây anh kia? Cả con và Mạnh Ái đều lớn rồi cưới nhau có tốt hơn hay không?

Nghe mẹ anh nói vậy, Mạnh Ái cũng lắc đầu ngán ngẩm, còn riêng Hàn Dương thì đôi mắt hằng lên tia tức giận.

Bàn xong mọi thứ thì mọi người ai về nhà nấy.

Trên đường về Lục Gia cô đã suy nghĩ rất nhiều về thân hình, ánh mắt và giọng điệu của anh.. Không lẽ cô thật sự thích anh?? Không thể, anh lạnh lùng thế cơ mà, cô lại thích tuýp người ấm áp.

- Chào Chu quản gia cháu mới về.

- Chào ông chủ, phu nhân và tiểu thư mới về

Tính cô là vậy, gặp người lớn tuổi hơn đều cúi đầu chào lễ phép đó là điều đầu tiên khi còn nhỏ ba đã dạy cho cô.

- Ba mẹ, con có chuyện muốn nói.

- Sao thế con, ngồi xuống đã

Mạnh Ái suy nghĩ mãi mới dám nói ra điều này

- Tại sao phải cưới sớm thế ạ? Con còn nhỏ cơ mà.

- Tất cả đã được sắp đặt, con đừng nói nữa vô ích, mau lên phòng nghỉ ngơi đi.

- Thôi nào mình từ từ thôi. _ Mẹ cô nhẹ nhàng khuyên bảo ông.

Mạnh Từ ba cô đột nhiên gắt lên, cô cũng đành chấp nhận chứ cũng không biết sao nữa, lủi thủi quay mặt đi về phòng.

Những lúc có chuyện buồn, cô không ai muốn ai phải lo lắng, nhất là ba mẹ, hai anh và Kiều Ny.. Nên cô toàn im lặng? Có người hỏi cô lúc cô buồn nhất sẽ ở bên ai và gục đầu khóc? Mạnh Ái sẽ nhẹ nhàng mỉm cười và nói là con nhồi bông Doraemon của hai anh tặng cô lúc sinh nhật 15 tuổi.

Mỗi lần buồn hay khóc, Mạnh Ái đều bầu bạn với nó..

Sáng nay khi Mạnh Ái dậy liền thấy cuộc gọi nhỡ của Kiều Ny gọi cho mình vào 2 phút trước, cô hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, cứ thế liền nhấn nút gọi lại.

- Mạnh Ái, sao cậu không nói gì với mình?? _ Kiều Ny nói với giọng nghẹn ngào

- Chuyện gì cơ chứ?? _ Đến giờ này Lục Mạnh Ái cô đây hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

- Cậu bật TV lên coi đi, nhanh lên rồi nói mình nghe.

Nghe theo lời Kiều Ny, cô bật TV lên, đập vào mắt cô là tin tức:

" Tiểu thư gia tộc lừng lẫy Lục Gia là Lục Mạnh Ái sẽ kết hôn với chủ tịch tập đoàn đứng đầu thế giới Ngô Hàn Dương. Lễ cưới được coi là một lễ cưới thế kỉ khi hai bên gia đình đều là những tập đoàn danh tiếng. Buổi lễ sẽ được diễn ra vào ngày YY tháng YY năm XXYY tại nhà hàng XX trong suốt quá trình diễn ra sẽ được canh phòng nghiêm ngặt, chỉ có những khách khứa được mời đến mới được tham gia. "

Đầu cô lúc này nổ một tiếng " oành ", cái gì? Tại sao lại lan rộng chuyện này ra, Mạnh Ái chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ mặc cho nước mắt bắt đầu rơi lã chã.

Kiều Ny khi thấy Mạnh Ái im lặng liền sốt ruột mà hỏi:

- Mạnh Ái, cậu không chứ kể lại cho mình nghe đi.

Cô lúc này mới hoàn hồn lại, nức nở nói:

- Kiều Ny, đám cưới này thật ra là một cuộc giao ước giữa hai bên gia đình, mình thật sự không muốn lấy anh ta đâu, vốn dĩ mình chỉ có mình yêu anh ta, còn anh ta không yêu mình.

Nghe Mạnh Ái nói, nhỏ mới hiểu ra, thì ra cô phải chịu cái cảnh hôn nhân ép buộc này, nếu là nhỏ, nhỏ cũng sẽ như cô thôi, thật sự không muốn cưới một người mình không quen biết và quan trọng hơn hết........ là đám cưới này không có đủ tình yêu từ hai phía.

- Mạnh Ái, cậu nghe mình nói, không khóc nữa, gặp nhau được không??

- Được, cậu qua rước mình đi..

Kiều Ny qua rước cô rồi chở tới quán cà phê Last Dance, sở dĩ hai cô rất thích quán này, không ồn ào mà chỉ trầm lặng, ngồi ở đây tâm sự lúc này có lẽ là thích hợp nhất rồi.

Mạnh Ái bày tỏ hết bầu tâm sự trong lòng của mình cho nhỏ nghe, cô khóc rất nhiều, thật sự rất nhiều.. Kiều Ny kế bên cũng chỉ biết an ủi vỗ về, nhỏ hiểu cảm giác của cô lúc này.

Tối hôm đó về nhà, cô lặng lẽ lên phòng và không thèm ăn gì hết khiến cho ông bà Lục thật sự lo lắng. Chỉ còn đúng 5 ngày nữa, là cô sẽ phải cưới anh. Cuộc hôn nhân chỉ có Mạnh Ái yêu Hàn Dương, còn anh không yêu cô.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu - Mihtthu

Postby tuvi » 28 Feb 2023

Chương 5: Chính thức trở thành vợ chồng

Hôm nay Mạnh Ái thức dậy với một tâm trạng không mấy thoải máy, vậy là chỉ còn 4 ngày nữa sẽ tới lễ kết hôn, đầu óc cô giờ đây rất rối bời, không tin mọi chuyện diễn ra nhanh tới như vậy.

Đột nhiên cô nhớ tới những cặp đôi trước khi kết hôn đều phải sắm sửa đồ cưới, nhẫn cưới, và nhiều thứ khác. Tại sao anh ta không nếm xỉa gì hết?

Đi xuống dưới ăn sáng, Mạnh Ái thấy ba mẹ đã ngồi đợi, liền nở một nụ cười ấm áp.

- Chào buổi sáng ba mẹ.

- Chào buổi sáng Ái Nhi, ngồi xuống ăn sáng luôn này. _ Ba cô nói

Buổi ăn diễn ra xôm xả, cô biết chỉ còn ở chung với ba mẹ thêm 4 ngày nữa thôi nên trong bữa ăn luôn kiếm cách tạo dựng tình tiết mới để cả nhà vui vẻ bên nhau. Đến khi gần ăn xong, cô mạnh dạn hỏi chuyện với ba mẹ:

- À ba mẹ, vậy còn đồ cưới, nhẫn cưới mọi chuyện ai sẽ lo??

Ba mẹ nghe con gái nói vậy liền vui mừng khôn xiết nghĩ rằng con mình đã chấp nhận cuộc hôn ước này, trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

- Mẹ quên nói với con, một xíu 9 giờ sẽ có người mang áo cưới lại cho con, mọi thứ còn lại bên chồng con sẽ lo chu toàn mọi thứ.

- Vâng ạ.

Nói xong Mạnh Ái xin phép đi lên lầu, vừa vào, cô ngồi thụp xuống khóc. Đời người con gái quan trọng nhất là đám cưới và mang thai 9 tháng 10 ngày lần đầu. Ấy vậy mà nhẫn cưới, áo cưới là tự người ta lo hết, cô không phép được chọn gì hết. Thật là bất công, chỉ vì muốn ba mẹ vui lòng mà cô phải chấp nhận cuộc giao ước ngang trái này, ông trời không hiểu cho cô.

Đúng giờ hẹn, đã có người mang áo cưới tới, ba mẹ đều tới tập đoàn hết nên Chu quản gia đem lên cho cô

Cốc, cốc.

- Tiểu thư, đồ của cháu đây.

Mở cưới ra, Chu quản gia đưa cho cô một cái vali bự, cô vui vẻ đón nhận

- Cảm ơn chú ạ.

- Ái Nhi, con thật sự rất buồn đúng không??

Bị đánh trúng tim đen, cô giật mình, sau đó nở một nụ cười nhẹ thay cho lời thú nhận.

- Chú chăm cháu từ hồi nhỏ, tính cháu ra sao chú hiểu rõ nên có gì phải nói ra. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén thôi, chắc chắn cháu và cậu kia ở chung không sớm thì muộn cũng yêu nhau.

Nói xong, Chu quản gia rời đi để lại cô với mớ suy nghĩ hỗn độn về câu nói " Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén "

Cô mở vali ra, đó là một chiếc váy cưới rất đẹp. Tà váy dài hơn một mét với thiết kế đuôi cá, trên đó là phần ren và những họa tiết màu bạc trông rất đẹp mắt. Đằng sau lưng là một lớp ren mỏng phủ lên cũng có những họa tiết màu bạc như vậy.

Bên trong cũng có guốc hợp tông với bộ váy cưới này.

Dù gì thì cái ngày đó cũng tới, đó là ngày kết hôn. Nó được diễn ra sang trọng với màu chủ đạo là trắng, thể hiện cho sự tinh khiết và trang trọng. Xung quanh được bố trí rất nhiều vệ sĩ, an ninh rất chặt lẽ, chỉ có những khách được gửi thiệp cưới mới được tham gia. Rất nhiều doanh nhân, cổ đông trong và ngoài nước tham gia rất nhiều, vì họ đều là bạn làm ăn với Ngô Thị và Lục Thị.

Trong lòng Mạnh Ái đang rất hồi hộp, dù gì cô là người yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên nên thôi kết hôn với người mình yêu cũng không sao.

Mọi người đã có mặt đầy đủ, riêng duy nhất một người chưa đến đó là anh - Hàn Dương.

Điều đó khiến cho mọi người lo lắng, cả cô cũng vậy. Không lẽ anh không chấp nhận cuộc hôn nhân này?

- Mạnh Ái _ Mẹ cô bước vào phòng trang điểm với cô

- Mẹ, có chuyện gì ạ??

- Con kết hôn, sau đó về nhà người ta phải sống cho hạnh phúc đấy. Ba mẹ xin lỗi vì đã phải ép buộc con như vậy.

Nghe bà nói, Mạnh Ái sụt sùi rưng rưng nước mắt, ôm bà vào lòng thật chặt.

- Con không sao, con hứa lâu lâu sẽ về thăm ba mẹ mà.

- Lớn rồi đừng khóc nữa, hôm nay là ngày kết hôn đấy.

5 phút trước khi bắt đầu buổi lễ, Hàn Dương đã tới.

Cô được ba dắt tay đi từ từ trên thảm đỏ tiến tới sân khấu trong sự trầm trồ và khen ngợi của mọi người. Dáng người của Mạnh Ái rất hợp để mặc chiếc váy cưới này, nó tôn lên được sự quý phái và tinh khiết của chính nó và người mặc.

- Ta giao con bé lại cho con. _ Ba cô Lục Mạnh Từ nói với anh.

Hàn Dương không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ biểu hiện cho sự đồng ý rồi bất đắc dĩ nắm lấy tay cô. Cách nắm tay của anh rất hờ hợt làm cho Mạnh Ái có chút hụt hẫng.

Mạnh Ái ngước lên nhìn Hàn Dương, cô đứng hình vài giây, thật sự không có gì chê bai được anh. Rất đẹp, rất đẹp là đằng khác. Hàn Dương khoác lên người bộ suits cũng hãng Savile Row màu xám, hãng này thiết kế những kiểu vest có phong cách Anh quốc, cổ điển và phong cách. Tôn lên được dáng vẻ lạnh lùng, ngạo mạn của anh.

- Ngô Hàn Dương, con có đồng ý làm chồng của cô Mạnh Ái đây không? Sẽ chăm sóc, che chở và yêu thương cô ấy như chính sinh mạng của con.....

Cha xứ cất lên tiếng nói phá vỡ bầu không khí im lặng trong nhà thờ

- Tôi đồng ý _ Hàn Dương nói một cách dứt khoát

- Còn Lục Mạnh Ái,..........

Đến lượt cha xứ hỏi Mạnh Ái, cô có vẻ bất ngờ

- Tôi.. tôi đồng ý.

Thấy cô ngập ngừng rồi mới nói đồng ý, Hàn Dương có chút khó chịu nhìn cô, ánh mắt hiện rõ lên tia phẫn nộ.

- Vậy ta tuyên tố, hai con chính thức trở thành vợ chồng, hai con có thể đeo nhẫn cho nhau.

Sau khi đọc lời tuyên thệ ở nhà thờ, mọi người chuyển sang nhà hàng gần đó để ăn mừng. Đó là nhà hàng XX, là nhà hàng hôm trước hai gia đình gặp nhau. Ba mẹ Hàn Dương thuê ở đó là có mục đích, vì đây là nơi hai đứa nhỏ gặp nhau lần đầu nên tổ chức tiệc cưới ở đây luôn.

Phải tiếp khách trong bộ váy cưới như thế này, mang đôi guốc cao mà đi nhiều vòng quá Mạnh Ái bắt đầu thấy đau ở chân, chắc có lẽ đã sưng lên rồi.

Còn Hàn Dương vẫn bình thường như không có gì xảy ra và cứ kéo tay cô đi hết bàn này tới bàn khác mặc cho chân cô đang rất đau đến mức cô phải gắt gỏng lên.

- Nè, anh từ từ thôi, chân tôi đau quá.

- Chân cô đau thì có liên quan tới tôi?? Đi nhanh lên một chút.

Nghe anh nói như vậy, không biết vì sao cô cảm thấy buồn, rất buồn.

Vẻ ngoài thì cô luôn sánh đôi cùng anh đi tới các bàn để nâng ly chúc mừng, cười nói vui vẻ nhưng đâu ai biết được nụ cười trên môi anh và cô chỉ là giả tạo. Ai cũng tưởng đây là một cặp hợp nhau, một đám cưới thế kỉ nhưng sự thật không phải, chỉ có cô thích anh, yêu anh còn anh thì không.

- Gần khuya tiệc mới tàn hết, mọi người dần dần ra về.

Cô đang ngồi bên trong phòng trang điểm xoa bóp cái chân đang tấy đỏ lên, thì anh hai và anh ba của cô đi vào.

- Ái Nhi, em sao thế? _ Lục Gia Thiên lên tiếng hỏi.

- Aaa anh hai, anh ba _ Cô mặc kệ cái chân đang đau, chạy lại ôm hai người anh vào lòng.

- Đám cưới rồi không phải con nít đâu cô nương _ Chấn Hào lên tiếng nói với cô em gái bé bỏng này của mình.

- Không thèm, em tưởng hai anh không về dự đám cưới của em được chứ, thật là cảm động nhaaa ~.~

- Ngốc, sao mà không về được, anh với anh hai chỉ có mình em là bảo bối thôi đấy. _ Gia Thiên cốc lên đầu cô một cái rồi nói

- Đau.. Anh hai coi kìa, anh ba đánh em. _ Mạnh Ái nũng nịu với Chấn Hào

Chấn Hào liếc Gia Thiên một cái làm anh lạnh sống lưng, trong nhà cưng chiều Mạnh Ái nhất đó là Chấn Hào, chuyện đó khỏi nói ai cũng biết.

- Thôi được rồi, ngày mai anh hai và anh ba đều quay về nước làm việc, em ở đây phải ngoan đó, ráng làm một người vợ tốt của người ta nha _ Chấn Hào vừa nói vừa nhéo cái mũi của em gái mình.

- Thật sao _ Mạnh Ái nhìn hai người anh mình nói với giọng ỉu xìu.

- Ái Nhi ở đây ngoan nhé, hai anh sẽ sớm về thăm em thôi. _ Gia Thiên nói với giọng nhỏ nhẹ nhất có thể.

- Anh hai với anh ba hứa nha.. _ Nói rồi Mạnh Ái đưa ngón tay út của mình ra móc quéo với hai Chấn Hào và Gia Thiên.

Chấn Hào và Gia Thiên chỉ biết cười rồi lắc đầu với tính cách nhõng nhẽo của đứa em này, sau đó cũng đưa tay lên móc quéo.

Mạnh Ái đợi mãi không thấy Hàn Dương đâu, ba mẹ anh thấy vậy mới kêu vệ sĩ chở về cô về nhà trước, chỉ có hai ông bà biết đứa con quý tử này lại đi chơi nữa rồi.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu - Mihtthu

Postby tuvi » 28 Feb 2023

Chương 6: Đêm tân hôn

Trở về tới nhà Hàn Dương, à không là nhà của Mạnh Ái và Hàn Dương mới đúng là đã hơn mười một giờ tối.

Mạnh Ái cúi chào người tài xế rồi quay vào bên trong, căn biệt thự này rất rộng, nó còn rộng hơn cả Lục Viên làm cô có chút bất ngờ.

Cổng ngoài được sơn màu đen cao chọc trời với hai con hổ đá được xây kế bên, nhận ra cô, một người vội ra mở cổng:

- Phu nhân đã về, xin mời cô vào trong. _ Vì lúc trước ông bà chủ có về đây và cho bà xem hình phu nhân nên bà dễ dàng nhận biết.

- À dạ, dì cứ gọi con là Mạnh Ái hay Ái Nhi được rồi. Dì tên gì cho con dễ xưng hô?

- Gọi ta là Trần quản gia được rồi _ Bà quản gia thật sự rất thích cô gái này, dù mới gặp nhưng bà thấy rất hiền lành mà ngoan ngoãn nữa. Không như những cô gái đanh đá chua ngoa trước mà thiếu gia đưa về.

- Vâng ạ _ Mạnh Ái cúi đầu hiền từ đáp lại.

Bước vào trong, tất cả đều được bố trí, sắp xếp theo tông màu tối đó là xám và đen. Tạo nên sự huyền bí cũng không kém phần sang trọng của chủ nhân ngôi nhà này.

- Để dì giúp con mang đồ lên, phòng thiếu gia ở trên tầng hai. _ Quản gia Trần phá tan bầu không khí im lặng nãy giờ, bà thật sự thấy cô rất hiền, còn rụt rè nữa.

- A thôi được rồi, con tự mang lên được. Khuya rồi dì đi nghỉ sớm đi, anh ấy có về cũng để con mở cổng cho ạ.

- Ây như vậy sao mà được, dì giúp con cho.

Biết mình không thể cãi lại, Mạnh Ái vui vẻ gật đầu đồng ý. Quản gia Trần và cô bê hết đống đồ lên lầu rồi bà xin phép về phòng.

Bước vào phòng, phòng của anh chủ yếu theo tông màu xám đen và trắng, sự phối hợp rất đẹp. Chính giữa đặt một chiếc giường kingsize màu trắng, phía bên trái là ban công còn phía bên phải là tủ đồ. Đối diện giường là TV màn hình cong đời mới nhất, còn nhìn xéo qua là một bộ ghế sa màu đen. Cái làm cô thấy lạ nhất là trong phòng có 2 cánh cửa, một cái là nhà vệ sinh còn một cái là gì?? Theo bản năng, cô đi vào đó, là một phòng quần áo rất là nhiều nha. Quả thật rất tiện lợi.

Cô tắm rửa cũng đã xong mà anh vẫn chưa về, cô đã cho bác Trần đi nghỉ nên bản thân phải ngồi đợi anh ở đây.

Mạnh Ái đi lòng vòng trong nhà xem thử, ở đây có 3 lầu và thật sự rất rộng. Phòng của cô và anh ở lầu 2, lầu này có 4 phòng, hai phòng ngủ, một phòng làm việc của anh và một phòng nữa, nhưng lại không mở ra được.

Ngồi đợi cũng chán, cô xuống phòng khách ngồi xem TV đến nỗi ngủ gật cũng không biết. Chỉ khi nghe tiếng động cơ xe ngoài sân vườn, Mạnh Ái mới chợt tỉnh dậy.

Thấy Hàn Dương say xỉn, cô có vẻ lo lắng định chạy lại dìu anh, nhưng.. kế bên anh lại có một cô gái khác. Cô ta ăn mặc hở hang, bộ váy màu đỏ ngắn cũn cợt, ở phần trên cúp ngực lộ ra bộ ngực to phập phồng của ả.

- Hàn Dương anh đã về _ Mạnh Ái cố gắng nói từng chữ.

Hàn Dương không mảy may đến, cứ để ả dìu lên lầu, hiên ngang không thèm nếm xỉa đến cô, như là người vô hình.

Trên cầu thang, anh còn xoa nắn bộ ngực của ả ngay trước mặt cô, làm cho cô thấy rất khó chịu nhưng dù gì cũng phải nhịn.

- Lục Mạnh Ái cô lên đây cho tôi _ Từ trên lầu phát ra tiếng nói đang hét lớn kia làm cô giật nảy mình.

Ba chân bốn cẳng chạy lên lầu, trước mắt cô là thân thể lồ lõa của anh và ả ta.. cô như chết đứng tại chỗ.

- Đứng đó làm gì, lấy hết đồ đạc của cô qua phòng khác, đừng ở đây làm hỏng chuyện vui của tôi. _ Hàn Dương vừa nói vừa vuốt ve cơ thể của người nằm dưới anh.

- Nhưng.. mà

- Tôi nói cút ngay!! _ Hàn Dương gắt gỏng nói với cô.

Mạnh Ái ngậm ngùi lấy đồ qua phòng khác, trong đầu cứ nghĩ tới hình ảnh đê tiện hồi nãy không khỏi rợn người.

Căn phòng này cũng không tệ, nó vừa đủ để cô nghỉ ngơi ở đây. Tuy nhỏ hơn phòng của anh, nhưng cô lại thích căn phòng nhỏ nhỏ ấm áp như này.

Còn ở bên căn phòng kia, hai người đang quấn lấy nhau mà không thèm đóng cửa, cứ để như vậy.

Hàn Dương trong cơn say không biết mình đang làm gì, cứ như vậy mà làm với ả. Anh nãy giờ cứ trêu ghẹo bên dưới của ả làm ả rên lên những tiếng dâm đãng rợn người..

- Dương.. lẹ.. lên.. em muốn

- Được thôi bé cưng _ Nói xong, Hàn Dương bắt đầu cho cự vật vào bên trong ả, động thân rất mạnh bạo.

- Aa.. Aaa đã.. quá..... Dương mạnh..l..ên

Tất cả đều lọt vào tầm nhìn của cô, vốn chỉ định đi xuống rót nước uống, không ngờ lại thấy được cảnh này.. tim cô như bị anh cứa vào. Chạy về phòng đóng cửa lại, Mạnh Ái ngồi thụp xuống khóc. Đôi mắt màu xám tro giờ đây đang phủ lên một lớp u buồn.

Sáng hôm sau

Có lẽ vì hôm qua quá mệt nên Mạnh Ái ngủ rất sâu, Hàn Dương đến tận phòng gõ cửa đã 3 lần nhưng vẫn không có động tĩnh gì khiến anh bực bội.

- Cô, dậy đi _ Hàn Dương nói nhẹ nhàng nhất có thể, anh là đang cố kìm nén cơn giận của mình.

- Aa mẹ cho con thêm 5 phút nữa _ Mạnh Ái nhầm tưởng đây là mình nên nhựa nhựa.

Trên mặt Hàn Dương lúc này đã có một vạch đen trước mặt, gắt lên với cô:

- Lục Mạnh Ái cô dậy ngay cho tôi.

- À ùm.. Anh có gì muốn nói sao? _ Mạnh Ái bị anh làm giật mình.

- Tôi cưới cô về, à không bị ép cưới mới đúng không phải để cô suốt ngày ngủ rồi ăn, dậy ngay đi xuống dưới làm việc. _ Hàn Dương lần này rất giận, chỉ mới có ngày đầu tiên thôi.

- Nè, bộ anh không thấy hôm qua tôi rất mệt sao? Tối còn phải đợi cửa anh về nữa, đừng có quá đáng. _ Mạnh Ái cũng không vừa gì, lên tiếng nói.

CHÁT..

Hàn Dương tát thẳng vào mặt Mạnh Ái, làm cô bất ngờ sau đó thấy đau ở mặt.

- Tôi không cho phép cô trả treo với tôi, khôn hồn thì câm cái miệng lại.

Nói rồi anh quay bước đi xuống nhà, để lại một mình Mạnh Ái ngồi đó thẫn thờ. Từ nhỏ đến lớn cô luôn được cưng chiều như trứng, ba mẹ và hai anh chưa bao giờ dám động tay động chân với cô, vậy mà anh lại đánh cô ư?

Nghĩ đến đây, cô rớt nước mắt, sau đó nhanh chóng vào nhà vệ sinh rửa mặt.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu - Mihtthu

Postby tuvi » 28 Feb 2023

Chương 7: Lưu nhân khải chết tiệt!!

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Mạnh Ái buộc tóc lên đằng sau, lủi thủi đi xuống dưới nhà.

Thấy Hàn Dương ngồi đó cùng ả kia, trong lòng Mạnh Ái dâng lên một cảm xúc khó tả. Là đau lòng hay là ghen tị?? Chính cô cũng không biết.

- Đứng đó ngây người làm gì? Đi xuống làm việc đi. _ Hàn Dương nhìn thấy cô đứng trên cầu thang nhìn mình chằm chằm nên có chút bực mình.

Mạnh Ái bước vào bếp với sự ngạc nhiên của người hầu trong nhà và quản gia Trần.

- Mọi người có cần con giúp gì không?? _ Cô vui vẻ nhìn mọi người nói, nhưng đó là mặt nạ bên ngoài thôi.

- Không cần đâu ạ, phu nhân cứ lên đó ngồi đi _ Bác Trần ngay từ hôm qua đã rất quý mến cô, coi cô như con gái của mình.

- Ai nói cô ta là phu nhân của Ngô Gia? _ Hàn Dương từ từ đi vô, mặt đen như đít nồi nhìn quản gia Trần mà gằn giọng.

- Xin lỗi thiếu gia.. Tôi lỡ lời.

Bác Trần bị giọng nói của Hàn Dương làm cho giật mình, bà đã quá quen với cảnh thiếu gia bực mình, nhưng kì này giọng nói càng ngày càng hung tợn hơn lúc trước.

- Cháu không trách bác, chỉ cần lần sau bác ăn nói cẩn thận hơn. Ngô phu nhân của căn nhà này chỉ có thể là Minh Ngọc, cô nghe rõ chưa??

Anh xấn tới bóp chặt cằm cô, rất đau, vì thiếu khí nên mặt Mạnh Ái trắng bệch, bác Trần thấy vậy mới van xin Hàn Dương:

- Thiếu gia, cô ấy khó thở, nhẹ tay một chút..

- Hừ, cũng may cho cô đó. Cuộc sống địa ngục của Lục Mạnh Ái cô bắt đầu từ ngày mà cô bước chân vô căn nhà này.

Được thả ra, cô ngồi bệt xuống đất hít oxi, bác Trần nhẹ nhàng vuốt lưng cho Mạnh Ái. Nghe được những lời chính miệng Hàn Dương nói, cô rất đau.. Ả ta lúc nãy đứng bên ngoài đã nghe được hết, không ngờ anh lại ác độc như vậy cũng liền xách dép chạy đi thục mạng.

- Khỏi nấu nữa, tôi ra ngoài ăn. _ Hàn Dương bực bội nói rồi quay ra ngoài lên xe nhấn ga đi khỏi.

- Ái Nhi, con đừng buồn, cậu chủ vốn tính khí đã như vậy. Ngồi lên bàn đi, ta cùng con ăn mới mọi người. _ Bác Trần rất thương cô..

- Vâng, con không sao. _ Cô mỉm cười tỏ vẻ không sao, nhưng thật ra cô rất buồn.

Nói xong, Mạnh Ái cùng mọi người dọn đồ ra bàn ngồi ăn. Người hầu từ trên xuống dưới rất yêu quý cô bởi bản chất hiền lành điềm đạm, cũng sớm coi cô như phu nhân thật sự trong nhà, riêng chỉ có thiếu gia Hàn Dương không chấp nhận điều đó.

Ngô Hàn Dương lái xe tới tập đoàn với khuôn mặt lạnh băng khiến cho nhân viên ai nấy đều đổ mồ hôi hột.

Bước xuống xe, tất cả nhân viêm đều xếp thành hai hàng dài rồi hô to khẩu hiệu: " Xin chào chủ tịch, buổi sáng tốt lành. "

Anh chỉ lướt ngang rồi đi thẳng tới thang máy chuyên dụng của chính mình, tâm trạng mới sáng sớm đã bực mình như vậy thì không biết nguyên ngày hôm nay sẽ ra sao? Đó là ý nghĩ của tất cả mọi người trong tập đoàn.

Hàn Lục và Hàn Đại đã quá quen với tính cách của " Lão Đại " nên không mấy ngạc nhiên.

- Chủ tịch mới tới _ Cả hai đồng thanh rồi cúi chào thận trọng khi thấy Hàn Dương bước tới.

- Một ly cà phê đen không đường. _ Ngồi xuống chiếc ghế chủ tịch, anh tao nhã nói, cố gắng kiềm hãm cơn giận đang bùng phát trong lòng.

Chỉ đúng 3 phút sau, trước mặt anh Hàn Đại đã đưa đến ly cà phê, còn Hàn Lục đứng bên cạnh đọc lên tất cả việc mà Hàn Dương cần làm trong hôm nay.

Sau một hồi lắng nghe hết tất cả, anh chỉ gật đầu một cái biểu thị cho việc đã nghe hết, rồi xua tay bảo Lục và Đại cùng nhau quay lại bàn làm việc.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu - Mihtthu

Postby tuvi » 28 Feb 2023

Chương 8: Khởi hành tới mexico

Chiếc Rolls - Royce khởi hành về tới nhà đã làm 6 giờ tối, mùi hương thức ăn tỏa ra từ nhà bếp làm bụng Hàn Dương kích động mà kêu lên.

Lục Mạnh Ái ở nhà cùng bác Trần và mọi người ở nhà dọn dẹp và nấu ăn chờ anh về. Điều đó khiến anh có một cảm xúc khác lạ liền nhoẻn miệng cười mỉm, nhưng sau đó lại trở về khuôn mặt như bình thường.

Anh vốn dĩ là yêu Minh Ngọc, cô không phải là cô ấy, cô là Mạnh Ái cơ mà.

- Anh lên lầu tắm đi, tôi ngồi dưới đây đợi anh ăn cơm _ Thấy anh bước vào nhà, trong lòng cô rất vui vì anh về sớm.

- Ừ _ Một chữ ngắn gọn như vậy rồi quay bước thẳng lên lầu khiến cô có chút hụt hẫng.

Chỉ 30 phút sau, Hàn Dương liền xuống nhà dùng bữa, trên người mặc bộ đồ pijama dài màu đen, chỉ như vậy thôi mà khiến ai kia ở dưới nhìn đắm đuối.

Bữa cơm được bao trùm trong im lặng, cô và anh không hề mở miệng nói lời nào với nhau, cứ thế dùng hết bữa. Sau đó mới mở miệng nói với cô:

- Dọn xong lên phòng gặp tôi.

Anh suốt ngày lạnh lùng với cô như vậy, không muốn cũng phải muốn vì cô đã là vợ anh. Mạnh Ái chỉ ngậm ngùi thở dài đành chịu đựng.

" Cốc, cốc "

- Tôi.. có.. thể vào chứ?? _ Đối diện với anh cô cảm thấy rất sợ, rất rất sợ.

- Vào đi _ Từ bên trong vọng ra tiếng nói của Hàn Dương, cô mới dám vào.

- Anh.. gọi tôi có gì sao?? _ Tim Mạnh Ái lúc này đập mạnh dữ dội, chả biết phải đối diện với con người hung tợn kia như nào.

- Chuẩn bị đồ ngày mai qua Mexico với tôi.

- Tại sao tôi phải đi với anh? _ Mạnh Ái thắc mắc hỏi lại.

- Câm miệng ngay lập tức, điều tôi nói 1 là 1 chứ không có 2, nhanh chuẩn bị. _ Cả ngày hôm nay toàn chịu xui xẻo khiến anh phát bực, lúc nãy dịu được xuống một tí thì bây giờ cô lại chọc tức anh.

- Tôi đi là được chứ gì, không cần dữ như vậy.

Sau đó xoay bước đi ra ngoài, miệng còn lẩm bẩm:

" Đồ độc ác, xấu xa, anh không thể dịu dàng với tôi dù chỉ một chút được sao? Đồ tủ lạnh băng giá, chết tiệt!! "

Cô nào biết được 25 chữ kia cô nói đã lọt vào hết tai của anh.

- Cô. Vừa. Mới. Nói. Gì? Nói lại tôi xem thử?? _ Xem ra cô lại không nghe lời nữa.

- À tôi không có.. nói gì hết, thôi tôi đi đây, anh ngủ ngon.

Định toan bước ra khỏi cửa, một lực mạnh nắm cổ tay cô kéo ngược lại về sau.

CHÁT.

- Lục Mạnh Ái, tôi nói cho cô biết, khôn hồn thì về xếp đồ mai đi với tôi, đừng nói gì nhiều, không thì đừng trách sao tôi độc ác với cô. _ Anh gằn giọng nói ra từng chữ.

Bất ngờ vì cái tát của anh, chỉ ở với anh vỏn vẹn 2 ngày mà cô nhận được đây là 2 cái tát?? Anh là đang chà đạp lên cô sao?? Cô đứng dậy đẩy anh ra rồi nhanh chóng quay về phòng đóng cửa thật mạnh, rồi vùi mặt xuống gối mà khóc..

Quá mệt mỏi, cô thiếp đi mà không biết trời trăng mây đất gì hết.

Hôm sau tỉnh dậy đã là đang ở trên máy bay, điều này khiến cô ngạc nhiên. Hàn Dương ngồi kế bên cô cũng thấy cô động đậy, nhưng cả một cái liếc mắt cũng không có.

- Sao tôi lại ở đây?? _ Mạnh Ái

- Đi Mexico, chẳng lẽ đã quên?

" À " một tiếng, sau đó lại quay mặt đi chỗ khác, cô rất giận anh vì chuyện hôm qua, rõ ràng anh là đồ máu lạnh nhất cô từng gặp. Thử hỏi xem có ai mà giận được người mình yêu không?? Cái suy nghĩ đó chợt hiện lên trong đầu cô khiến cho cô mủi lòng.

Tối hôm qua vì thức khuya làm việc, Hàn Dương rất mệt, vì thế mà ngủ gật, dựa đầu vào vai cô.

Mạnh Ái liền giật mình quay qua, thấy anh đã ngủ, mặt trông lúc này rất hiền lành, là rất đẹp nhaaaa.

" Lúc ngủ sao trông anh đẹp trai như vậy?? Còn lúc dậy thì khó ưa muốn chết " - Mạnh Ái nghĩ vu vơ trong đầu mình rồi mỉm cười.

Sau 8 tiếng ngồi trên máy bay thì cô và anh đã đến được Mexico .

Vì Hàn Dương đi máy bay tư nhân nên nó đến nhanh hơn dự kiến rất nhiều, tới nơi đã thấy một hàng người cúi đầu chào cung kính khiến Mạnh Ái giật hết cả mình.

- Chào em, anh là Tử Hy, bạn thân của Hàn Dương. Hôm đám cưới vì bận nên anh không thể đến được. _ Tử Hy khi thấy Mạnh Ái xuống thì hơi bất ngờ, rất đẹp, tiên nữ giáng trần.

- Aaa chào anh _ Vừa nói Mạnh Ái nở nụ cười nhìn Tử Hy.

- Còn đây là Kha Đức, là bạn thân và cũng không đến đám cưới của em được vì lí do trên. _ Tử Hy nhanh nhảu nói tiếp.

- Em là Mạnh Ái?? _ Kha Đức

- À vâng, rất vui được gặp hai anh. _ Mạnh Ái.

Có một người nãy giờ bị cho ăn bơ mặt đã đen như đít nồi:

- Nói đủ chưa?? Hàn Lục, có động tĩnh gì chưa??

- Dạ chưa thưa lão đại.

- Được, nghỉ ngơi đi, sáng ngày mai khởi hành đi ra đó.

Tất cả thuộc hạ đều đồng thanh: " Đã rõ ".

Sau đó Hàn Dương đi thẳng vào ngôi biệt thự kia. Mạnh Ái nãy giờ mới để ý, chỗ cho máy bay hạ cánh là sân vườn ngôi biệt thự này, ở đây thật sự rất rộng, gấp 3 lần Lục Viên của gia đình mình.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu - Mihtthu

Postby tuvi » 28 Feb 2023

Chương 9: Nếu tôi chết ông cũng chết

Đúng như lịch trình đã định sẵn, sáng hôm sau mọi người đã chuẩn bị để đi tới đó. Hôm qua tới giờ Hàn Dương và Mạnh Ái không nói với nhau lời nào, cô chỉ đi theo anh và im lặng. Bảy giờ sáng tại biệt thự bên Mexico, vừa đi xuống dưới, vô tình Mạnh Ái nghe được mọi người bàn bạc với nhau:

- Hàn Dương, để chắc chắn chúng ta cần mang theo những gì? _ Kha Đức hỏi.

- Mỗi người một cây súng tiểu liên Thompson M1921, bố trí người đứng trên những tòa nhà cao với cây súng bắn tỉa D SR Precision D SR 50. Còn nữa, mang theo bom hạt nhân B41, lợi dụng lúc người của hắn không để ý liền nhanh tay gắn vào. Thêm 3 chiếc trực thăng, lúc chúng ta xong việc liền lấy hàng rồi rút. Phải cho ông ta biết, động tới ai đừng bao giờ động tới bang Thiên Hàn.

Mọi người ai ở đó nghe Hàn Dương nói xong cũng bàng hoàng, nhất là Mạnh Ái. Cô có nghe nói anh là lão đại của bang hội nào đó, cũng từng nghe qua danh tiếng của bang Thiên Hàn. Chỉ không ngờ được Hàn Dương lại là lão đại hắc bang mà mọi người luôn luôn dè chừng.

Đúng nửa tiếng sau, tất cả xuất phát lên tàu để đi đến bán đảo Yucatan của Mexico. Trong đoàn chỉ có duy nhất Mạnh Ái là con gái, chỉ biết lẽo đẽo đi sau Hàn Dương, cô thật không hiểu tại sao Hàn Dương lại bắt cô đi chung làm gì.

Trên tàu mang một không khí lạnh lẽo đến đáng sợ, tất cả đều chuẩn bị cầm trên tay một khẩu súng, Hàn Dương tiến lại đưa cho cô một khẩu súng tiểu liên, làm cô nghi ngờ:

- Sao lại đưa tôi? Anh có đem theo súng chưa?

- Rồi, giữ đi, đến lúc cần thì phải xài nó.

Nói xong, Hàn Dương quay bước lại chỗ cũ ngồi nghỉ ngơi.

4 tiếng sau khi ngồi tàu, tất cả đặt chân lên bán đảo Yucatan. Nơi có những địa điểm vui chơi lạ và độc, nhưng không ai ngờ rằng trên đây cũng có địa bàn của hắc đạo. Sau đó mọi người lại ngồi lên chiếc Lamborghini để đi tiếp, Mạnh Ái cũng không rõ là đi đâu, hiện giờ vì đi nhiều nên cô rất mệt.

Dừng trước một căn biệt thự xa hoa khác, Mạnh Ái, Hàn Dương, Kha Đức và Tử Hy đứng ở giữa được mọi người bảo vệ. Lúc này trên người của 3 người đàn ông ấy tỏa ra một khí thế bức người.

Rất nhanh sau đó, có một ông già đi theo cùng một đám người từ đầu đến chân đều xăm trổ những hình xăm ghê tợn, khí thế cũng rất đáng sợ nhưng lại không bằng của Hàn Dương.

- Hoan nghênh Hàn tổng đến đây, chậc chậc cũng lẹ thật, chỉ mới 3 ngày. _ Người đàn ông kia ngạo ngễ ngước mặt lên mà nói.

- Thì ra là Lưu tổng, tôi cứ tưởng ông đã chết chứ, ấy vậy mà đã sống được hơn 50 năm rồi.

Hàn Dương mỉa mai mà nói, thành công chọc tức người đàn ông được gọi là " Lưu tổng " kia.

- Mày.. mày đến trưởng bối cũng không tôn trọng, đúng là không coi ai ra gì. Nói đi, mày muốn gì?

- Lô hàng vũ khí của bang tôi đâu? _ Hàn Dương nhanh chóng vô vấn đề.

- À thì ra là vậy, chỉ tiếc là đang ở trong tay tao, mày đừng có mơ tưởng mà đoạt lại. _ Người đàn ông vừa nói vừa nhếch môi lên lộ rõ vẻ khinh bỉ.

Chưa đợi Hàn Dương nói lại, Kha Đức nhanh chóng tiếp lời chọc tức ông ta:

- Bang phái của ông chỉ là tôm tép mà đòi ngậm thìa vàng, thật sự sai lầm, tiện đây để tôi cho ông thấy bang Thiên Hàn chúng tôi ra sao, được không?

- Thứ chó, tụi bây lên hết cho tao. _ Dứt lời, những tên thuộc hạ từ hai bên tất cả đều xông lên.

Người đánh bằng tay, bằng gậy, người cầm súng bắn nhau ì xèo khiến Mạnh Ái sợ sệt tự động lui sát vào phía sau Hàn Dương, trên người anh có mùi cigar cuba thoang thoảng với mùi bạc hà rất dễ chịu. Tất cả đều đánh hăng say, Hàn Dương, Kha Đức, Tử Hy và người được gọi là " Lưu tổng " kia thì đứng nhìn.

Đã có rất nhiều người gục xuống, đa số là những người xăm trổ bên phía đối diện, mặt ông ta từ từ cũng biến sắc muốn xì khói vì tức giận nhưng vẫn đứng im ở đó.

- Ngô Hàn Dương, mày đúng là con nít ranh. Chỉ có bao nhiêu đây mà đòi tranh giành với tao sao?

" Bốp, bốp "

Ông ta vỗ tay hai cái, trong căn biệt thự lại thêm 100 người khác hùng hổ tiến ra. Hàn Dương vẫn đứng hiên ngang ở đó, mặt tối sầm lại vì câu nói " con nít ranh " kia của ông ta.

- Con nít ranh? Vậy để tôi cho Lưu Nhân Khải ông biết con nít ranh thì như thế nào.

Trên bầu trời có 3 trực thăng thả dây thang xuống, từng người từng người trượt xuống đúng quy tắc, xếp hàng thẳng, trên tay còn cầm theo những cây súng AK - 47 do Tử Hy mới bào chế lại, sức bắn của nó đã mạnh nay còn mạnh thêm.

Rất nhanh mọi người lại đánh nhau tiếp, nhưng lần này Hàn Dương, Kha Đức và Tử Hy đều vô trận, chỉ còn cô đứng lại đằng sau quan sát mọi việc, trong túi tay cô cầm chắc khẩu súng hồi nãy Hàn Dương đưa. Người cô lo lắng nhất hiện giờ chính là anh.

Hàn Dương đánh rất mạnh, chỉ cần 2 quyền là có thể hạ được một đối thủ. Không khác gì anh, Kha Đức và Tử Hy cũng mạnh không kém. Bọn thủ hạ bên Lưu Nhân Khải lần lượt gục xuống, chiếm vị thế bây giờ đương nhiên là bên Hàn Dương. Nhưng Lưu Nhân Khải đột nhiên bước đến chỗ anh, tay cầm súng chĩa thẳng vào đầu anh, khiến mọi người đang đánh cũng dừng tay.

- Sao nào? Tay chân mày phản đòn nhanh nhưng chưa chắc là nhanh bằng cây súng của tao đúng không Ngô Hàn Dương?

Mọi người cứ nghĩ anh sẽ tức điên lên nhưng trái lại với suy nghĩ đó, Hàn Dương đứng ung dung như chưa có gì xảy ra. Mạnh Ái đang rất lo lắng cho anh, còn cái tên chết tiệt kia thì đang đứng cười ha hả.

- Ngô Hàn Dương, mày sắp chết rồi. Bang Thiên Hàn cũng sẽ là của tao, ha ha ha.

- Vậy để tôi cho ông biết, nếu tôi chết, cũng như ông sẽ chết. Nhìn vào thái dương ông xem có dấu màu đỏ hay không?

Đúng như lời Hàn Dương, trên thái dương của ông ta có tia sáng màu đỏ, đó chính là thủ hạ của Hàn Dương đứng trên cao ngắm xuống. Mặt ông ta tựa như cứng đờ.

- Còn chưa hết, xung quanh đây đều đã có bom, chắc hẳn ông cũng biết bom B41 chứ?

Hàn Dương tấn công ông ta bằng những lời nói hết sức nguy hiểm và gai góc.

- Mẹ kiếp, giết mày rồi tao đi chầu ông trời cũng được nữa.

" Đoàng "

Mọi người cứ nghĩ người ngã xuống là Hàn Dương, nhưng không, người ngã xuống ôm chân lăn qua lăn lại kia là Lưu Nhân Khải. Viên đạn ghim vào chân ông ta là do Mạnh Ái bắn, lúc này cô không quan tâm gì, chỉ quan tâm đến một mình Hàn Dương anh. Nhìn thấy anh bị súng chĩa vào đầu, tay cô run run cầm khẩu súng mà anh đưa, sau đó mới bắn. Sau khi bắn xong, cô run run chạy lại cầm tay Hàn Dương quay lại chỗ cô đứng cho an toàn, anh cũng bất ngờ về cô gái nhỏ này.

- Lưu Nhân Khải, ông hiểu chuyện gì đang xảy ra chứ?

Hàn Dương đứng hiên ngang nhìn ông ta, sau đó làm dấu hiệu đưa tay, tất cả thuộc hạ của anh bao vây thuộc hạ của ông ta và chính ông ta, những người khác thì chạy vào biệt thự lấy lô hàng đưa lên trực thăng. Hàn Dương, Mạnh Ái, Kha Đức và Tử Hy lần lượt quay ra về, tất cả thủ hạ đều đi theo.

" Bùm "

Chính xác, vừa đi ra ngoài leo lên trực thăng, biệt thự của Lưu Nhân Khải chìm trong khói và lửa. Cô rất khâm phục anh, xử lý mọi chuyện bình tĩnh và rất quyết đoán. Còn về anh, sau khi lên trực thăng thì ngã đầu vào ghế, mắt nhắm nghiền lại rồi suy nghĩ: " Chết tiệt, hồi nãy mình vừa nghĩ gì vậy, sao lại tò mò về cô ta? Người mình yêu là Minh Ngọc, luôn luôn là cô ấy. "
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu - Mihtthu

Postby tuvi » 28 Feb 2023

Chương 10: Em trai từ khang

Từ chuyến đi Mexico về, Mạnh Ái chưa hề thấy Hàn Dương về Ngô Gia, đã nửa tháng hơn rồi. Cô rất rất rất nhớ anh, không biết anh có ăn uống đầy đủ không? Làm việc có mệt không? Có tự chăm sóc bản thân được không?

Rất nhiều câu hỏi trong đầu xuất hiện trong đầu của Mạnh Ái, nhưng cô đến số điện thoại của anh còn không biết, cũng không có can đảm mà hỏi, chỉ biết ở nhà ngóng chờ vậy thôi.

" Reng, reng, reng "

Bài Hát: Last Dance...Ca Sĩ: BigBang

[ Yeongwonhal jul arassdeon sarangdo jeomulgo

Ijen geu heunhan chingumajeo tteonaganeyo

Naiga deureoseo na

Eoreuni doena bwayo

Wae ireohge buranhalkka

Saramdeureun oneuldo gwageoe meomulgo

Sesangeun na eopsido jal doraganeyo

Ajigeun eoryeoseo na

Cheori an deuna bwayo

Wae ireohge babo gateulkke

Neowa soneul japgo

Chumeul chudeon eojesbam

Chanranhi bicci naneun

Areumdaun One last smile

Ppaljunocho al su eopsdeon hwangholgyeong

Naega bogo neukkideon

Sesanggwaneun an eoullyeo

Neowa soneul japgo

Chumeul chudeon eojesbam

Chanranhi bicci naneun

Areumdaun One last smile

Ppaljunocho al su eopsdeon hwangholgyeong

Naega bogo neukkideon

Sesanggwaneun an eoullyeoa]

Nhạc chuông điện thoại quen thuộc vang lên, Mạnh Ái nhìn thấy màn hình hiện 2 chữ " Kiều Ny " thì nhanh chóng bắt máy lên nghe: " Mình nghe đây ".

- Bổn cô nương, lấy chồng xong còn nhớ tới mình sao? _ Nhỏ giở giọng trách móc.

- Mình xin lỗi, rất nhớ cậu aaa. _ Nghe nhỏ trách móc, cô rất sợ người bạn này sẽ giận dỗi. Nhưng cô đâu biết rằng nhỏ chỉ muốn chọc cô thôi.

- Đọc địa chỉ, mình qua rước cậu đi chơi. _ Thật ra sau khi Mạnh Ái đám cưới, Kiều Ny rất buồn, không còn ai đi chơi chung nữa. Không phải là không còn nhưng mà nhỏ chỉ thích đi với Mạnh Ái, hàn huyên đủ thứ chuyện từ trong ra ngoài aa.

- Số nhà là BBF, đường XX ( Mình lại chém gió nữa..)

- Được rồi cậu chuẩn bị đi, 30 phút nữa mình qua. _ Sau đó Kiều Ny cúp máy, còn Mạnh Ái thì lên lầu chuẩn bị.

25 phút sau

Mạnh Ái bước xuống với quần jeans dài màu xanh sậm, áo thun trắng đơn giản bỏ vào quần, bên ngoài là một chiếc áo len mỏng màu xám. Trên vai khoác thêm chiếc túi xách màu đen của hãng Channel, trông rất đơn giản nhưng khi cô mặc lại vào rất đẹp. Mái tóc thường ngày xõa ra nay lại được Mạnh Ái búi lên rơi rớt vài cọng lưa thưa.

- Ái Nhi, con định đi đâu? _ Quản gia Chu thấy cô xuống thì liền hỏi.

- Con đi với bạn xíu nha dì, hôm nay phiền dì nấu cơm dùm con nha. _ Mạnh Ái thật lòng nói, không giấu diếm gì bà.

- Được rồi không sao, nhớ về sớm đấy.

- Vâng, con biết rồi. Thưa dì con đi. _ Mang giày vào rồi đi ra ngoài cũng là lúc Kiều Ny vừa tới, sau đó hai cô cùng phóng xe đi hút.

Quán cà phê Last Dance

Từ hồi xưa đi học, Mạnh Ái và Kiều Ny rất thích uống cà phê ở đây, quán này cũng mở được 15 năm rồi. Ở đây bán nước và bánh ngọt rất ngon, quán này mang không gian trầm lặng, những bản nhạc du dương. Vì thế nên nhỏ và cô rất thích quán này.

- Xin hỏi hai chị dùng gì? _ Đó là giọng của một cậu con trai làm nhân viên ở đây, tên là Từ Khang, vì hai cô hay đến đây nên có lẽ đã quá quen với Từ Khang. Mạnh Ái, Kiều Ny và Từ Khang cũng có thể gọi là bạn thân, nhưng Từ Khang lại nhỏ tuổi hơn cô và nhỏ.

- Từ Khang hả, em ngồi xuống đây luôn đi. _ Kiều Ny rất có cảm tình với cậu bởi vì tính cách hiền lành.

- Hì hì đợi em xíu, hai chị gọi nước đi. _ Từ Khang cười híp mắt nói.

- Như cũ nè, hai ly frapuchino caramel. _ Mạnh Ái nói.

Từ Khang quay vào trong làm nước, rất nhanh sau đó đã đem nước ra rồi ngồi nói chuyện với hai chị gái của mình.

- Chị Ái, hôm đám cưới em không đến được, em xin lỗi nhiều nha. Đây là quà cưới muộn nè, mong chị nhận.

Từ Khang chìa một hộp màu đen ra đưa cho Mạnh Ái, trên hộp có ghi dòng chữ CASIO làm Mạnh Ái hơi bất ngờ, không biết tiền đâu mà Từ Khang mua thứ này nữa. Mở ra, đúng như cô nghĩ, đó là một chiếc đồng hồ đeo tay màu gold, cô nhớ không lầm giá cũng là mấy triệu.

- Từ Khang, tiền đâu em mua những thứ này? _ Cô gằn giọng nói, cô cần biết được ở đâu Từ Khang có số tiền mua cái đồng hồ này làm quà cưới cho cô.

- Đúng đó Từ Khang, em nói chị nghe coi. _ Kiều Ny nghe thấy cũng có lý nên cũng hùa theo Mạnh Ái mà hỏi.

- Em nói việc này, hai chị đừng bất ngờ nha, cũng đừng có nghỉ chơi với em đó.

- Được rồi. _ Cô và nhỏ đồng thanh nói với nhau.

- Thật ra em là con trai út của tập đoàn TKN ở bên Úc. Ba em là Rolex Amber, em rất thích ở Trung nên đã xin ba về đây, tự đi làm thêm để có thêm nhiều kinh nghiệm hơn, sau này dễ dàng cho việc tiếp nhận tập đoàn. Còn chị em là Từ Gia Nghi, người mẫu diễn viên mà mấy chị hay thấy đó. Em nói xong rồi, hai chị có gì chưa hiểu cứ hỏi nha.

Nghe xong Từ Khang nói, hai cô nàng mắt chữ A miệng chữ O nhìn cậu em trai của mình. Có thể nói bên Úc tập đoàn TKN rất lớn mạnh, có thể gần bằng Lục Thị và Hàn Thị ở trong nước này.

- Em nói thiệt á? Chị không ngờ luôn. _ Kiều Ny khá bỡ ngỡ với Từ Khang.

- Thiệt mà. Em có kể cho chị hai và ba em nghe về hai chị nữa, hai người họ rất thích nha. Chừng nào rảnh em dắt hai chị qua đó chơi nha, hì hì.

Cả ba chị em ngồi hàn huyên, nói với nhau đủ điều nhưng cứ hễ nhắc tới Hàn Dương là Mạnh Ái cứ mỉm cười cho qua, không nói gì nhiều. Cho tới 8 giờ tối cô mới sức nhớ ra đã trễ giờ cơm, liền tạm biệt mọi người ra về
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu - Mihtthu

Postby tuvi » 02 Mar 2023

Chương 11: Chiếm đoạt

Biệt thự bên trong tối om làm Mạnh Ái thấy lạ, xe của Hàn Dương đậu ở trong sân vườn, vậy là anh đã về tại sao biệt thự lại tắt đèn?

Mạnh Ái bước vào trong, biệt thự có một luồng khí đáng sợ như đang cảnh cáo cô vậy. Bước vào nhà, Mạnh Ái với tay bật đèn, phòng khách sáng lên, còn Hàn Dương thì ngồi chình ình một đống trên ghế sô pha làm cô giật hết cả mình. Khuôn mặt của anh đang rất u ám, thật sự rất đáng sợ.

- Sao anh không bật đèn lên? _ Mạnh Ái vờ hỏi.

- Đi đâu mới về? _ Hàn Dương dùng giọng điệu như dò xét mà hỏi.

- À, tôi đi với bạn, sao vậy? _ Mạnh Ái vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra.

" CHÁT "

- Con đàn bà đê tiện, đi với bạn mà đùa giỡn vui vẻ, còn tặng quà cho nhau, bạn của cô là thằng con trai đó?

Hàn Dương táng cô một cái, tính đến đây là đã 3 cái rồi, Mạnh Ái ấm ức. Do sức của Hàn Dương mạnh và nhanh nên cô không kịp đứng vững mà ngã xuống nền gạch lạnh lẽo kia. Bên má in rõ 5 dấu tay, môi đã rướm máu, người mình yêu ra tay đánh mình, có gì đau hơn không? Cô tự cười giễu bản thân mình, quá bi lụy cho tình yêu này.

Hàn Dương lấy ra một xấp ảnh quăng vào mặt Mạnh Ái, đây chính xác là ảnh của cô và Từ Khang, Kiều Ny ngồi ở trong góc khuất nên không thể thấy được, tại sao ông trời lại bất công với cô như vậy?

- Anh cho người theo dõi tôi? _ Mạnh Ái bức xúc hỏi, anh lúc nào cũng vậy, tàn nhẫn và lạnh lùng, chưa suy nghĩ thấu đáo mà tìm hiểu sự việc.

- Nếu không làm sao tôi biết cô đi ngoại tình với thằng đó? Có khi còn vô khách sạn nữa không chừng, cô không thấy nhục nhã hay sao? Tiểu thư gia tộc Lục Gia mà lại bẩn thỉu như vậy hả? _ Anh vừa nói vừa cười nửa miệng khinh bỉ cô.

- Anh im đi, anh không biết gì hết thì đừng nói, nó là em trai kết nghĩa của tôi. Với lại còn có Kiều Ny đi cùng nữa. _ Mạnh Ái chịu hết nổi nên tuôn ra một tràng.

- Em trai kết nghĩa, sao thân mật quá? Em trai và chị gái kết nghĩa cùng lên giường, cũng giống loạn luân đấy. Tôi nói cho cô biết Lục Mạnh Ái, cô là của Hàn Dương tôi, là đồ chơi của tôi, đừng làm xấu hổ cái chức Ngô phu nhân này, cô đang tạm thời là thế thân của người chủ thật sự thì liệu mà khôn hồn nghe lời.

" Đồ chơi " " Thế thân "? Hàn Dương anh rốt cuộc xem cô là gì đây? Nước mắt không tự chủ được mà tự động rơi xuống, tim cô đau lắm, tan vỡ hết rồi.

- Cô đừng cái dùng cái trò nước mắt cá sấu đó, con đàn bà tiện nhân, thật ghê tởm. _ Hàn Dương nắm đầu lôi cô đi thẳng lên phòng, mạnh bạo khóa trái cửa rồi quăng cô mạnh xuống giường. Tay của anh từ từ lột bỏ áo vest, áo sơ mi rồi tiến tới cô.

- Anh..anh muốn làm gì? Tránh xa tôi ra. _ Mạnh Ái vùng vẫy, lui về phía sau, nhưng hết đường, cô đụng trúng cạnh giường, đó là lúc cô biết cô đã hết đường thoát.

- Mẹ kiếp, cô tính trốn đi đâu.

Hàn Dương tức giận kéo chân cô lại, dùng tay xé toan bộ đồ mà cô đang mặc, cảnh xuân hiện ra trước mắt anh, thật đẹp. Nhưng cơ thể này lại là của con đàn bà bẩn thỉu này, anh không đành lòng.

- Aa..anh đi ra, cút ra chỗ khác cho tôi, umm. _ Mạnh Ái trợn to mắt hết cỡ khi thấy Hàn Dương hôn mình, là first kiss của cô đấy. Môi bạc lạnh lẽo của anh chạm vào cô, thật ngọt, anh bóp mặt cô, luồng chiếc lưỡi vào bên trong, tinh nghịch khuấy đảo mọi thứ. Bàn tay thô ráp xoa nắn đôi gò bông đang dựng đứng lên vì dục vọng.

Anh hôn đến xương quai xanh rồi liếm mút nhũ hoa, mỗi nơi anh đi qua đều để lại dấu vết.

- Um..um _ Mạnh Ái không tự chủ được mà rên rỉ.

- Haha rên tiếp đi, cô phải rên rỉ dưới thân tôi thì tôi mới vừa lòng.

Nói xong, anh làm tiếp công việc dở dang của mình, cởi bỏ chiếc quần mình đang mặc, cự vật trước mặt Mạnh Ái đang dựng đứng lên, và nó quá.. to!

Banh hai chân cô ra, không một màn dạo đầu mà tiến vào, Mạnh Ái vì bất ngờ, vả lại còn là lần đầu tiên nữa nên thấy rất đau, như xé cả ruột gan ra.

- Aa đau.. tôi xin anh.. rút ra đi, làm ơn.. đi _ Nước mắt nước mũi cứ thế tuôn hòa quyện vào nhau, còn anh đương nhiên không để ý tới. Một dòng nước ấm chảy ra bên đùi, đương nhiên cô biết đó là gì, anh đã phá hỏng màng trinh, cái duy nhất là cô giữ 20 năm trời dành cho đêm động phòng, giữ lại cho người mình yêu, nhưng không phải tình huống này. Đúng là anh là người cô yêu, nhưng đây là hành hạ chứ không phải động phòng. Cô chỉ biết cắn răng chịu đựng cười chua chát.

Mỗi lần anh thúc mạnh vào, Mạnh Ái đau đến nhăn mặt, của anh quá lớn còn của cô quá chật hẹp. Bên trong se khít, còn anh thì cứ thản nhiên ra vào.

- Aa.. ưm, nhẹ..thôi....tôi..xin..anh _ Cô chỉ biết van xin người đàn ông này tha cho mình thôi.

Bỏ mặc lời nói của cô, mỗi cú thúc của anh nó sâu đến tận điểm G của cô, thật đau nhưng cũng thật sướng. Dường như bắt đầu quen dần, Mạnh Ái giờ đây bị dục vọng che mắt, liên tục phối hợp theo anh để thỏa mãn bản thân mình.

Sau 2 tiếng, anh gầm lên, phóng tinh dịch vào sâu trong tiểu huyệt của cô, chưa dừng lại ở đó, anh giật đầu cô dậy, bóp cằm cô để miệng mở to ra, sau đó đem phân thân nhét vào.

- Umm..khó chịu..quá. _ Vì chưa quen hẳn nên đương nhiên cô rất muốn ói. Hàn Dương thì liên tục ấn đầu cô vào sâu, cơ thể mình tự động nhướng người lên, từng động tác liếm mút " cậu chủ nhỏ " của cô làm anh thấy rất đã nhưng cũng kèm theo sự khinh bỉ và chán ghét. Rành rọt như vậy chắc hẳn đã làm với rất nhiều người, suy nghĩ của anh chỉ bấy nhiêu đó, anh không biết là cô đang chiều lòng anh, anh không thấy được trên giường có dấu vết đỏ lưu lại, cũng không biết được anh là người đầu tiên phá đi sự trong trắng của cô.

Luyên thuyên tới 3 giờ sáng, cả hai mệt nhừ, lúc đó Hàn Dương mới buông tha cho cô nằm xuống ngủ, còn anh thì vào vệ sinh tắm rửa, không muốn lưu lại một dấu vết gì, sau đó anh cũng về phòng mình mà ngủ.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu - Mihtthu

Postby tuvi » 02 Mar 2023

Chương 12: Dự tiệc

Sau một đêm ân ái, Mạnh Ái từ từ ngồi dậy, nhận ra Hàn Dương đã không còn ở bên cạnh nữa, rốt cuộc lần đầu của cô cũng trao cho anh, Mạnh Ái nhìn xuống vết đỏ trên ga giường rồi lại tự cười giễu bản thân mình.

Hạ thân của cô bây giờ đau ghê gớm, muốn đứng lên cũng là một chuyện khó. Bất thình lình Hàn Dương bước vô với vẻ mặt lạnh lùng, theo bản năng thì Mạnh Ái kéo mền lên che lại thì nhận được lời nói chua chát từ anh: " Chỗ nào của cô tôi cũng thấy nên khỏi cần che, thật dơ bẩn, mau uống cái này vào. "

Anh nói rồi đưa ra trước mặt cô một viên thuốc màu trắng, chân mày Mạnh Ái nhíu lại khi phát hiện đây là thuốc tránh thai, trước đây cô đã từng thấy qua trên TV.

- Tại sao tôi phải uống thứ này? _ Mạnh Ái vờ hỏi dù biết.

Hàn Dương im lặng không trả lời, ánh mắt vẫn đăm chiêu nhìn vào cô. Rất nhanh sau đó lại bóp thật mạnh miệng của cô, sau đó nhét viên thuốc vào, tiện tay lấy luôn ly nước trên bàn cho cô uống một ngụm. Không kịp phản ứng nên bất ngờ Mạnh Ái ho sặc sụa, anh thấy vậy cũng không hề hấng gì mà quay người bỏ đi. Anh chán ghét cô tới vậy sao?

Khó khăn lắm Mạnh Ái mới vô được nhà tắm, nhìn bản thân mình trong gương, khắp nơi đều là những dấu của trận kích tình hôm qua để lại, cô nhếch môi cười nhẹ. Sau đó mở nước cho đầy bồn rồi thả mình vào làn nước ấm, cô thật mong nó sẽ xua tan cái đau điếng người này. Đến khi nước bắt đầu lạnh, Mạnh Ái mới đứng dậy mà lau người mặc đồ vào đi xuống dưới nhà ăn sáng.

- Ái Nhi, con ăn sáng đi. _ Bà quản gia khi thấy cô đi xuống với vẻ mặt mệt mỏi thì liền giục cô ăn sáng.

Bà đem ra cho cô một bát phở, bắt cô phải ăn hết vì nhìn cô hôm nay có vẻ mệt. Mạnh Ái muốn bà vui lòng nên cố gắng ăn hết, cô rất yêu mến bà vì bà rất hiền lành, cô coi bà như mẹ nuôi vậy.

- Ái Nhi, thiếu gia dặn con hôm nay ở nhà, chiều sẽ đi dự tiệc với cậu ấy. Đồ của con một lát nữa sẽ có người đem đến.

Dự tiệc? Tại sao lại muốn cô đi cùng? Mạnh Ái không ngừng băn khoăn và suy nghĩ trong đầu, Hàn Dương anh không biết muốn gì ở cô nữa. Đúng như lời quản gia Chu nói, khi cô vừa ăn xong thì có một người vào đưa cho cô một cái túi bự.

- Tiểu thư, đồ của cô đây. _ Anh ta kính cẩn dùng hai tay đưa túi đồ cho Mạnh Ái.

- Cảm ơn anh, không có việc gì nữa thì tôi lên lầu. _ Mạnh Ái cười rồi đưa tay nhận lấy túi đồ.

- Còn nữa, thiếu gia dặn 6 giờ tối thiếu gia sẽ trở về rước cô đi ạ.

Cô gật đầu sau đó cầm túi đồ đi lên lầu. Mạnh Ái để qua một bên, cô rất thèm ngủ, hôm qua anh làm cô tới sáng mới chợp mắt được một tí đã phải dậy. Vừa nằm xuống giường, rất nhanh Mạnh Ái đã ngủ.

Mạnh Ái ngủ rất sâu, đến chiều cô mới tỉnh dậy, thế là đã bỏ bữa trưa. Uể oải ngồi dậy với lấy điện thoại là đã 5 giờ chiều. Cô hoảng hồn nhanh chóng lấy đồ bước vào vệ sinh tắm rửa, không thôi sẽ trễ giờ mất, gấp gáp đến nỗi cô còn chưa kịp xem cái túi đồ Hàn Dương sai người đưa cho cô bên trong có những thứ gì.

Vệ sinh cá nhân xong đã là 5 giờ 20 phút, Mạnh Ái khoác lên người bộ váy màu đỏ trong túi đồ đó rồi nhanh chóng ra ngoài ngồi xuống bàn trang điểm. Dặm một lớp phấn nền, kẻ chân mày, bấm lông mi, đánh một ít má hồng rồi thoa thêm lớp son đỏ, mái tóc dài uốn đuôi được Mạnh Ái xõa ra, cộng thêm bộ váy mà Hàn Dương đưa, trông cô bây giờ không khác gì một siêu mẫu trên sàn catwalk.

Sực nhớ ra trong túi hồi nãy còn có một cái túi và đôi guốc đều màu đen, Mạnh Ái cũng lấy ra mang vào. Đỏ và đen tạo ra một tông màu nửa nóng nửa lạnh nhất định, rất hợp màu với nhau. Tất cả mọi thứ đều xong, đồng hồ cũng đã 5 giờ 50 phút, Mạnh Ái bước xuống nhà.

Hàn Dương ngồi ở phòng khách đang nhâm nhi một chút trà, nghe tiếng guốc bước chân, cả anh và người hầu đang làm việc đều ngước lên nhìn, trước mặt họ cô đã hoàn toàn khác. Chiếc váy màu đỏ ngắn tới đùi, lộ ra cặp chân thon dài trắng trẻo, váy ôm sát cả thân thể Mạnh Ái, có thể thấy được ba vòng của cô đều đặn đến mức nào. Tay áo là dạng tay lửng tới khuỷa tay, còn trên ngực có khoét một hình tam giác rỗng, một sợi dây kéo ngang qua cố định hai bên lại với nhau, tất cả đều tạo nên sự hài hòa, tao nhã và sang trọng cho người có tiền, quyền lực.

Hàn Dương anh nhìn Mạnh Ái chăm chú, có chút xao động làm cô bất giác ngại ngùng, rảo bước lại chỗ anh ngồi mà hỏi: " Bộ mặt tôi dính gì hay sao? "

Bị nói trúng tim đen, anh vờ nghiêm mặt lại rồi lắc đầu, sau đó ra hiệu cho cô bắt đầu đi đến chỗ dự tiệc.

Hàn Dương ngồi kế bên Mạnh Ái trên xe, không khí vô cùng ngột ngạt. Nãy giờ Mạnh Ái hay quay qua nhìn lén Hàn Dương, vì sao hả? Vì hôm nay anh rất đẹp. Khoác trên người bộ vest màu đen của nhãn hiệu nổi tiếng ARMANI, có lẽ bộ này được may theo đúng số đo cơ thể của anh nên rất vừa vặn. Nhưng hôm nay đặc biệt Hàn Dương không mang cà vạt, như thế này còn đẹp hơn nữa. Mái tóc của anh nay đã được nhuộm sang màu đỏ sậm, chẻ mái bên 7 bên 3, trông thật thu hút. Không những thế, thần thái và khí thế bức người của anh cũng làm người ta nhìn vào là biết anh là một người rất thành đạt, quyền lực. Chợt Hàn Dương lấy trong túi áo ra một hộp nhỏ đưa cho cô: " Đeo vào đi. "

Mạnh Ái rất nghe lời liền nhận lấy cái hộp và mở ra, đó là một sợi dây chuyền. Tên của nó là Christie"s Diamond Pendant, hình dạng là một sợi dây bạc, mặt dây chuyền là một viên đá và hình giọt nước được đính những viên kim cương lên đó, giá của nó ở mức 4,8 triệu USD. Vì có lần Kiều Ny đã cho Mạnh Ái coi, nhỏ nói với cô nó muốn thiết kế ra một bộ đồ đẹp nhất có thể phù hợp với sợi dây chuyền này. Mạnh Ái rất nhanh lấy nó ra và đeo lên cổ, vì không thể cài được móc khóa nên cô đành ngậm ngùi chới với, vậy mà gắn hoài vẫn không vô khớp. Hàn Dương liếc thấy như vậy, anh đưa tay lấy cọng dây chuyền rồi quay người qua đeo cho cô, hành động đơn giản như vậy thôi đã suýt làm cô khóc ngất trong xe, vì đây là lần đầu tiên anh quan tâm tới cô.

Vì xấu hổ, cô chỉ biết cúi đầu và lí nhí nói " cảm ơn ", thanh âm rất nhỏ chỉ đủ để bản thân cô và anh nghe thấy. Anh không muốn đem cô đi dự tiệc, vì anh là người trên thương trường, thao túng cả nền kinh tế của thành phố này nên có rất nhiều kẻ thù, họ có thể sẽ làm hại tới cô, dù gì trên danh nghĩa cô là con gái cưng của Lục Gia, là vợ của Ngô Hàn Dương anh nên ít ra anh cũng phải bảo vệ cô. Nhưng hôm nay sở dĩ phải đem Mạnh Ái theo đi dự tiệc là vì anh biết ở đó có Chung Vĩ Uyên, con gái của Chung Gia, người đàn bà luôn luôn bám đuôi theo anh vì cái gia sản kếch xù này.

Đưa cô đi dự tiệc cũng là muốn cắt đuôi ả, ả có muốn làm gì cô cũng không được, vì trong sợi dây chuyền anh đã có gắn thiết bị định vị tối tân bậc nhất, cô có chuyện gì anh cũng sẽ biết được. Anh chỉ cần huýt sáo một cái cũng có thể hạ được cả tập đoàn và gia đình của cô ta, nhưng không, anh không muốn phí phạm nhân lực vì những chuyện không đâu. Hả? Nãy giờ anh đang quan tâm cho cô sao? Anh có Minh Ngọc rồi mà, cảm giác bây giờ là sao chứ? Nhanh chóng gạt suy nghĩ đó qua một bên, anh ngã lưng vào ghế nhắm nghiền mắt lại.

Chiếc xe Limousine Cadillac dừng trước một khách sạn danh tiếng khiến rất nhiều người tò mò. Tất cả phóng viên, nhà báo và mọi người đều đứng nép qua một bên cho người bên trong xe bước xuống. Mạnh Ái ít khi xuất hiện ở những đám đông hay đi dự tiệc nên có phần lo lắng và bồn chồn. Ngay lúc đó thì Hàn Dương quay qua nói với cô một câu: " Diễn tốt vào " sau đó quay người sang bên phía khác đợi Hàn Lục và Hàn Đại xuống mở cửa xe.

Hàn Đại và Hàn Lục bước xuống xe thì mọi người đều biết người ngồi trong chính là chủ tịch của Ngô Thị. Vì hai người nó chính là những cánh tay đắc lực của anh trên thương trường, những dự án nhỏ thì họ đều đi họp không tới phiên anh xuất hiện. Trừ phi những cuộc họp lớn có tầm quan trọng cao thì anh mới lộ diện trước ống kính của mọi người.

Ngô Hàn Dương một thân tây màu đen bước xuống xe với khí thế oai hùng, bức người. Sau đó đưa tay vào trong xe đỡ Mạnh Ái ra, mọi người đều rất sửng sốt khi đôi trai tài gái sắc này xuất hiện. Vì vậy mà các phóng viên bu quanh lại hỏi đủ thứ câu đại loại như " Ngô Tổng, hôm nay anh được mời tới đây với cương vị gì ạ? " " Người con gái kế bên anh chính là cô Lục Mạnh Ái, vợ của anh đúng không? "

Những câu hỏi cứ dồn dập tới khiến Mạnh Ái sợ, cơ thể có vẻ hơi run. Hàn Dương cảm nhận được điều đó, dùng ánh mắt lướt ngang qua những phóng viên đang hỏi, họ lập tức im bặt không nói lời nào. Từ xa, có một người đàn ông tầm 40-50 tuổi tiến lại chào hỏi với anh: " Aa Ngô Tổng, ngài đến đây đúng là một vinh dự. "

- Hạ Nhân Khải là ngài quá khách sáo rồi, tôi được mời đến đây mới là một vinh dự chứ nhỉ?

Nghe được lời nói vừa ý, ông ta vui vẻ cười rồi đưa tay mời anh tiến vào trong. Cô còn chưa kịp định hình đã bị anh nắm tay khoác qua tay anh tiến vào trong dự tiệc, vì thế mà mặt cô đỏ lên trông rất dễ thương, nhưng rất tiếc anh lại không thấy. Hội trường bên trong vì có sự hiện diện của anh đã dường như náo nhiệt hơn, ai trên thương trường mà không biết anh chứ? Ngô Hàn Dương, vị chủ tịch tài giỏi lại còn trẻ tuổi, nắm luôn cả chức lão đại hắc bang mạnh nhất là bang Thiên Hàn nữa, những vị trưởng bối khác thật sự bị anh làm cho phải nể phục không thôi.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu - Mihtthu

Postby tuvi » 02 Mar 2023

Chương 13: Người phụ nữ của tôi

- Hàn Dương, Mạnh Ái lại đây này. _ Tử Hy từ xa thấy hai người đã vẫy tay gọi hai người lại.

- Em chào hai anh, mấy anh cũng tới nữa hả? _ Mạnh Ái thấy hơi bất ngờ nên hỏi.

- Anh đại diện cho Phùng Thị đi, còn Kha Đức là giám đốc của Ngô Thị đương nhiên cũng phải có mặt chứ. _ Tử Hy giải thích cho cô hiểu.

- À, em biết rồi. _ Mạnh Ái gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.

- Mà hôm nay em đẹp thiệt nha, đúng là trai tài gái sắc. _ Kha Đức nãy giờ mới lên tiếng.

- Anh quá khen rồi. _ Mạnh Ái tươi cười nói.

Sau đó, Hàn Dương đi lại vài chỗ chào hỏi, có lúc cũng không cần đi nữa đã có người lại tự nói chuyện.

- Hàn Dương, đây là? _ Một ông trưởng bối hỏi, có lẽ ông ta dường như chưa biết cô là ai. Hàn Dương có thể thấy được đôi mắt ông ta đang nhìn chằm chằm vào đôi chân của Mạnh Ái, trong lòng liền dâng lên một cỗ cảm giác khó chịu, lấy một tay choàng qua eo cô rồi áp sát vào người mình.

- Mã Tổng, là vợ của tôi. _ Chỉ vài chữ và cái nhìn sắc lạnh của anh đã khiến ông ta chảy mồ hôi hột tự động rút lui. Đó giờ ông ta muốn thứ gì đều có nhưng đồ của Hàn Dương thì có chín cái mạng cũng không dám động vào dù chỉ một sợi tóc đâu. Vì đây là lần đầu tiên anh ở cạnh kề với cô, còn ôm eo nữa khiến tim Mạnh Ái đập rất nhanh, dù anh có hơi siết chặt một chút, cô cũng nén đau, vì rất ít khi có dịp như này.

Một cô gái từ đâu lại rồi choàng tay anh vui vẻ cười nói: " Hàn Dương, em rất nhớ anh nha. "

- Chung Vĩ Uyên cô buông ra ngay lập tức trước khi tôi điên lên. _ Hàn Dương rất bài xích với kiểu con gái như này, liền hơi lớn giọng lên bảo cô ta.

- Được rồi anh không cần dữ như vậy, ba em rất muốn gặp anh, qua một lát đi. _ Ả ta ỏng ẹo lắc lắc cánh tay của anh.

Anh quay sang bảo cô lại góc kia ngồi đợi một lát anh sẽ quay lại rồi sau đó đi cùng với ả lại chỗ ba của ả. Cô thì nghe lời anh tìm một chỗ ngồi, tự lấy cho mình một ly nước ép trái cây rồi đứng đó đợi anh. Được gần 5 phút sau thì Mạnh Ái thấy ả ta quay lại đứng đối diện với mình: " Cô chính là Lục Mạnh Ái sao? "

- Đúng, có gì sao? _ Cô hỏi lại.

- Quả thật đúng với lời đồn, cô rất đẹp nhỉ? _ Chung Vĩ Uyên nói với giọng khó nghe.

- Cảm ơn, cô cũng rất đẹp mà. _ Mạnh Ái dĩ nhiên biết được cô ta muốn kiếm chuyện với mình, cô từ đó tới giờ mang tiếng hiền dịu nhưng không phải ai muốn kiếm chuyện là cô im lặng không nói gì.

- Không vòng vo gì nữa, cô hãy rời xa Hàn Dương đi, anh ấy là của tôi? _ Vĩ Uyên lập tức thay đổi sắc mặt mà nói chuyện với cô bằng giọng điệu khinh bỉ.

Câu nói của cô ta làm lòng cô có một cơn chấn động, nhưng nhanh chóng Mạnh Ái lấy lại được bình tĩnh mà đáp trả.

- Chung Vĩ Uyên, cô rõ ràng biết tôi đang là vợ hợp pháp luật của anh ấy, cớ gì bắt tôi phải từ bỏ Hàn Dương? Với lại theo tôi thấy, cô cũng rất đẹp mà, có thể tìm cho mình một ý trung nhân vừa lòng chứ không cần phải làm hồ ly đi giành giật hạnh phúc của người khác như vậy?

Từng lời cô nói ra khiến mặt cô ta càng ngày càng tối lại, chắc hẳn cô ta rất tức tối.

- Nhưng cô không xứng với Hàn Dương? _ Vĩ Uyên cũng không vừa gì mà đáp trả lại.

- Mắt nào tai nào của cô nói tôi không xứng? Tôi, Lục Mạnh Ái, là tiểu thư là tập đoàn Lục Thị, là gia tộc Lục Gia danh tiếng. Tôi đã tốt nghiệp tiến sĩ của đại học Havard bên Mỹ, còn được mời ở lại nhưng tôi còn không muốn thì tại sao lại không xứng nhỉ? Tôi được đường đường chính chính bước vào Ngô Gia chứ không dùng thủ đoạn nào hết, ít ra tôi còn yêu Hàn Dương thật lòng, còn cô chắc yêu anh ấy vì khối tài sản to lớn kia nhỉ?

Một lần nữa Vĩ Uyên bị Mạnh Ái chỉnh ngay trước đám đông, ả ta không tránh khỏi tức giận liền vung tay lên định đánh cô nhưng lại bị chặn lại. Mạnh Ái đang nhắm chặt mắt để đợi nhưng không thấy đau gì cả mới mở mắt ra, là Hàn Dương!

- Chung Vĩ Uyên, cô là ăn gan trời mới dám kiếm chuyện với người phụ nữ của tôi..?

Nói xong, anh thẳng tay quật ngã cô ta xuống những chiếc bàn thủy tinh đằng sau, tiếng đổ vỡ cũng thu hút mọi người chú ý, Vĩ Uyên bây giờ không biết kiếm đâu một cái lỗ để chui xuống.

- Anh.. anh em không có mà? _ Vĩ Uyên lắp bắp nói không thành lời.

- Không có sao? Những lời cô vừa nói, còn định đánh Ái Nhi của tôi nữa còn nói là không có được sao? Tôi nể tình ba cô có quen biết với tôi nên tạm tha cho cô lần này, coi như đây là cảnh cáo nhẹ khi cô đụng đến người phụ nữ của tôi, còn lần sau thì đừng hòng. Hàn Đại, rút hết cổ phần bên Chung Thị ngay lập tức.

Dứt lời, anh quay sang nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu rồi ôm eo cô bước ra về trong ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người. Màn kịch vừa rồi rất hay nhưng Mạng Ái còn chưa kịp bình tĩnh lại nữa, anh gọi cô là người phụ nữ của anh, còn gì sướng hơn nữa sao? Chỉ mong thời gian ngưng động lại để cô có thể sống trong cảm giác này mãi mãi.

Còn về phần trong hội trường lúc nãy, mọi người sau vụ đó đều giải tán ra về, để lại ánh mắt khinh thường cho Chung Vĩ Uyên, cô ta còn bị ba mình cho vài bạt tay vào mặt nữa.

- Chung Vĩ Uyên mày xem mày vừa làm gì? Mày có điên không mà động tới Lục Mạnh Ái. Nếu Ngô Hàn Dương không xử thì mày cũng bị Lục Gia phanh thây ra. Tao sinh mày ra mày làm được chuyện gì nên hồn chưa hay toàn phá hoại... Mày.. mày

- Ba.. ba sao vậy? Cấp cứu nhanh lên, ba ơi.

Ba của Chung Vĩ Uyên vì nhất thời tức giận nên lên huyết áp mà ngã quỵ xuống sàn, cô ta thấy vậy thì hoảng hồn đỡ ông gọi người chở đi bệnh viện cấp cứu.

- Ngô Hàn Dương, Lục Mạnh Ái tôi sẽ không tha cho hai người đâu. _ Ả nói như tự kỉ rồi đứng một mình cười ha hả.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu - Mihtthu

Postby tuvi » 02 Mar 2023

Chương 14: Anh sẽ đau lòng

Từ lúc Chung Vĩ Uyên bước lại nói chuyện với cô là anh đã đứng ngay ở đó trong một góc khuất mà nghe hết mọi chuyện, thì ra miệng lưỡi của cô gái nhỏ tên Mạnh Ái này cũng ghê thật, rất sắc xéo, vả lại cô còn nói rất yêu anh, làm anh rất tim mình bất giác mà rung động trước cô. Dẫu biết khi nãy anh đã ngăn cô ta đánh cô, nhưng vì muốn an tâm rằng cô không bị gì hết, anh liên tục hỏi thăm cô trên xe khiến Mạnh Ái vô cùng bất ngờ. Hàn Dương, người cô yêu lại có lúc ấm áp như vậy sao?

- Nè, bộ anh bị sốt hay sao mà cư xử lạ vậy? _ Mạnh Ái đưa tay mình lên sờ trán của anh, cô không hiểu được lí do mà anh đột nhiên lại quan tâm tới cô như vậy.

- Mà đâu có sốt đâu, anh có đau đầu không? _ Chưa để Hàn Dương trả lời, cô lại tự đọc thoại một mình, mức độ đáng yêu của cô gái này khiến anh phì cười một cách vui vẻ.

Hàn Dương nắm lấy tay cô, một bước nâng cô lên ngồi trên đùi của mình rồi vuốt ve mái tóc của Mạnh Ái.

- Anh xin lỗi.. thời gian qua là anh không tốt với em. Kể từ giờ phút này, anh sẽ bù đắp cho em, được không?

Hàn Dương nhìn xoáy sâu vào đôi mắt Mạnh Ái nói ra những lời thật lòng từ trái tim của anh. Khi nghe anh nói vậy, hốc mắt của cô đã từ từ có nước, nghẹn ngào mà nói: " Là anh nói thật, hay chỉ giỡn với em thôi? "

Anh lúng túng khi thấy cô gần khóc, chả biết dỗ dành như thế nào, liền ôm Mạnh Ái vào lòng mà vỗ về. Chả biết như thế nào, khi thấy cô như vậy anh rất đau lòng.

- Bảo bối ngoan đừng khóc, anh sẽ đau lòng đấy.

Mạnh Ái nghe anh nói vậy liền ôm chặt vào lòng anh không buông, khuôn mặt vùi vùi vào cổ anh rồi ngủ thiếp đi. Hàn Dương bây giờ đang rất hạnh phúc, đã lâu rồi anh không có cảm giác như vậy khi ở cạnh một người con gái. Không nghe Mạnh Ái nói gì nữa, anh thấy làm lạ nhưng lại nghe được tiếng thở đều của cô, anh chắc chắn cô đã ngủ, liền để cho cô ngủ trong lòng mình.

Chiếc xe mấy chốc đã dừng trước cửa nhà, Hàn Dương nhẹ nhàng ôm cả cơ thể của Mạnh Ái đi vào. Nhẹ nhàng đến nỗi cả một dàn người hầu vừa thấy anh thì định chào nhưng anh cũng không cho, sợ làm bảo bối nhỏ của anh. Rồi quay lại nói với quản gia Chu: " Bác chuyển đồ của Mạnh Ái qua hết phòng của cháu. "

Bà Chu cuối cùng cũng an tâm được một phần, thiếu phu nhân không phải khổ sở vì cậu chủ nữa, không lẽ cô ấy đã thu phục được rồi sao?

Anh nhẹ nhàng mở cửa phòng tiến vào đặt cô xuống giường, với tay lấy mền đắp lại cho cô khỏi lạnh, sau đó mới quay người đi vào phòng tắm. Kì thật anh bế cô cảm thấy rất nhẹ, cơ thể chắc chắn rất ốm, thiếu chất dinh dưỡng, kể từ ngày mai phải bồi bổ lại cho cô mới được, ú ú ôm mới ấm. Miên man trong dòng suy nghĩ, anh mới nhận ra từ lúc nào anh biết quan tâm tới một người như vậy? Đối với Hàn Dương anh, Mạnh Ái bây giờ đã là bảo bối mà anh yêu thương nhất, anh sẽ dùng cả đời để yêu thương và sủng cô hết mực.

Anh vừa đóng cửa phòng tắm lại là cô liền tỉnh giấc, nghe tiếng nước chảy trong đấy, chắc hẳn anh đã tắm. Nhận ra mình đang nằm trong phòng của anh, cô mới sực nhớ chuyện lúc trên xe, không biết rằng đây là mơ hay là thật nữa. Nếu là mơ thì Mạnh Ái cô xin ước không bao giờ tỉnh lại, còn nếu là thật thì chắc chắn cô sẽ rất hạnh phúc.

Làn nước lạnh xả xuống thân hình vạm vỡ kia, Hàn Dương chợt nhớ đến lúc trong buổi tiệc, những lời nói kia đã làm anh thay đổi suy nghĩ của mình..

Trong buổi tiệc, anh chỉ đi chào hỏi vài người nên rất nhanh đã quay lại. Toan bước đến chỗ cô nhưng lại bị Kha Đức và Tử Hy kéo vào một góc ngồi uống rượu. Ba người đàn ông quyền lực ngồi chung với nhau đã chiếm hết ánh sáng của buổi tiệc đó, chỉ có Mạnh Ái là không để ý.

- Dương, Mạnh Ái hôm nay hôm nay thật đẹp, phải giữ cho kĩ không thôi là mất đó. _ Tử Hy nửa vui nửa thật nói.

- Không nhớ mình từng nói gì? _ Hàn Dương mặt tối sầm gằn giọng nói, tay thì cầm ly rượu lắc lắc.

- Cậu vẫn còn nhớ Minh Ngọc hay sao? Hàn Dương, đã mấy năm rồi hả? Bây giờ trên danh nghĩa Mạnh Ái vẫn là vợ của Hàn Dương cậu đó. Cô ấy rất hiền, cũng không tham của cải, thời đại bây giờ kiếm được ai như vậy không cậu nói mình nghe đi. Như Tử Hy nói, lúc người ta ở bên cậu thì chả biết trân trọng gì, đến lúc mất rồi đừng hối hận mà than thở. Chuyện gì qua rồi thì cho qua hết đi, giữ trong lòng chả ích lợi gì.

Kha Đức tuôn một tràng ra nói với Hàn Dương, cũng vì những lời như vậy mà Hàn Dương chợt bừng tỉnh lại. Kha Đức nói phải, cũng đã mấy năm rồi..

Hàn Dương khoác một chiếc khăn choàng tắm từ vệ sinh bước ra, thấy Mạnh Ái đang coi TV, nhẹ nhàng bước lại ngồi xuống kế cô.

- Tại sao không ngủ nữa? _ Hàn Dương vừa xoa đầu cô vừa nói.

- Dương, em không ngủ được. _ Nhận ra giọng nói của anh, Mạnh Ái quay qua trả lời rồi ôm chầm lấy anh.

Hàn Dương vì được Mạnh Ái tự động ôm, tâm tình vui vẻ nay lại vui vẻ hơn gấp bội.

- Trễ rồi em đừng coi phim nữa không tốt cho mắt, ngủ đi. _ Anh với tay lấy remote tắt TV đi.

- Đúng nhỉ? Cũng đã 10 giờ hơn rồi á, em đi ngủ đi, anh ngủ ngon. _ Mạnh Ái giật mình nhìn lên đồng hồ cảm ứng trên tường, sau đó liền chúc ngủ ngon anh rồi đứng dậy đi về phòng, nhưng chưa đi được nữa đã bị một lực kéo lại, cô yên vị nằm gọn trong lòng anh trên chiếc giường kingsize.

- Em ngủ ở đây, không đi đâu hết. _ Ôm cô vào lòng, anh vùi đầu vào cổ của cô hít hà mùi thơm đặc trưng của cô.

- Nam nữ thọ thọ bất tương thân aaa Dương.

Hàn Dương nghe Mạnh Ái nói vậy đầu chảy xuống 3 vạch hắc tuyến đen, thật không nói nỗi với cô vợ nhỏ này.

- Em với anh là vợ chồng? Tại sao lại nam nữ thọ thọ bất tương thân được đây bà xã?

- Yaaaa, ai cho anh gọi em bà xã? _ Mạnh Ái nghe anh gọi mình bằng " bà xã " liền dâng trào trong tim một cổ cảm xúc ngọt ngào, nhưng chọc anh một xíu chắc cũng không sao.

- Em là bà xã của anh chứ ai, thôi ngủ đi bà xã, ngủ ngon. _ Hàn Dương siết chặt Mạnh Ái vào lòng hơn nữa, hôn nhẹ lên trán cô một cái.

- Ưm, anh ngủ ngon _ Mạnh Ái rúc đầu vào lồng ngực anh tìm hơi ấm rồi nhắm mắt lại.

Cả hai chìm vào giấc ngủ với niềm hạnh phúc dâng trào
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Next

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 42 guests