Chương 56: Chúng ta đã chia tay rồi
Chương 57 : Càng ngày càng có bản lĩnh
Sau khi Hứa Tùy đưa danh thiếp cho Lý Dương thì nhanh chóng xóa Chu Kinh Trạch đi.
Thời thanh xuân có thể vì yêu mà ngốc nghếch, nhưng bây giờ thì không được. Lúc đầu yêu đương không màng tới bản thân bao nhiêu thì cô đau khổ bấy nhiêu.
Tốt nhất là đừng vướng vào, như vậy là tốt lắm rồi.
Sau khi trở về nhà, Hứa Tùy nhận được tin nhắn của Lý Dương.
Lý Dương làm việc luôn nhanh gọn, gửi ảnh chụp màn hình cho cô: 【Buổi họp báo xem trực tiếp, nhân viên sẽ đưa chị vào hậu trường để bắt tay chụp ảnh với diễn viên chị thích, thế nào, “anh trai” làm việc tốt chứ. 】
Hứa Tùy đáp: 【Anh trai thật đáng tin cậy. 】
Một lúc sau Lý Dương nói: 【Nhưng cuộc họp báo là hai tháng sau, chí phải đợi đó. À đợi chút, em hỏi, từ khi nào mà chị trở nên thích điện ảnh vậy chứ, còn là xem mấy bộ phim Ý nữa chứ, lần đầu tiên thấy chị theo đuổi thần tượng, thích quá đi. 】
Hứa Tùy nở một cười, không trả lời.
Nếu nói đến lý do thì đại khái là bởi vì một người.
Cuối tuần trôi qua, Hứa Tùy nhanh chóng đã quên câu chuyện lặt vặt này, bắt đầu trở thành ốc vít siêng năng chăm chỉ, đóng đinh trong phòng phẫu thuật.
Thứ ba, trong viện mở cuộc họp, có một phân đoạn trong đó là bác sĩ có nhìn nhận thế nào về mối quan hệ ỷ lại của bệnh nhân. Viện trưởng ở bệnh viện đã phát một loạt video ngắn, trong đó các bác sĩ trong bệnh viện vì để cứu các bệnh nhân mà mệt mỏi, đau ốm, cũng có những tấm gương bệnh nhân kiên cường chống chọi với căn bệnh ung thư nhưng cuối cùng không may qua đời.
Các bác sĩ có mặt ở đó đều không có động tĩnh gì, thậm chí có người hốc mắt còn hơi ẩm ướt.
Chủ nhiệm Trương ngồi đối diện Hứa Tùy, lặng lẽ quan sát cô. Hứa Tùy ngồi ở một bên bình tĩnh nhìn ppt trên máy chiếu, không có biểu cảm gì quá lớn, nhưng cô đang chăm chú nghe, thỉnh thoảng cúi đầu ghi chép, đuôi ngựa buộc ngang đầu khẽ đung đưa.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Hứa Tùy đóng nắp bút lại, sắp xếp sổ biên bản cuộc họp trên bàn rồi ôm nó bước ra ngoài, đi được nửa đường thì nghe có người gọi cô.
Hứa Tùy dừng lại, quay đầu lại xem, là thầy chủ nhiệm Trương của cô.
Chủ nhiệm Trương chắp tay sau lưng đi tới chỗ cô, mỉm cười hỏi: "Tiểu Tùy, điểm chính của cuộc họp lần này là gì?"
Hứa Tùy suy nghĩ một chút, liền nói rõ ràng.
"Rất tốt." chủ nhiệm Trương gật đầu khen ngợi, sau đó chuyển cuộc trò chuyện, "Vấn đề lúc trước mà thầy nói với em, em đã tìm ra đáp án chưa?"
Chủ nhiệm Trương thân là thầy giáo luôn dẫn dắt cô, thời gian trước còn đặc biệt nói chuyện riêng với cô. Ông nói Hứa Tùy cần cù chăm chỉ, nghiêm túc, y thuật vẫn đang tiến bộ, có trách nhiệm và nhẫn nại với bệnh nhân.
Chỗ nào cũng tốt, chỉ là thiếu trái tim thương xót của bác sĩ.
Nói cách khác, ở phương diện nghề nghiệp, Hứa Tùy quá lý trí.
Hứa Tùy lắc đầu, nói: “Xin lỗi, thầy em….”
Chủ nhiệm Trương thở dài, vỗ vai cô, trước khi đi thì nói một câu: "Sẽ có người nói cho em biết đáp án."
Hứa Tùy trở về nhà sau một ngày bận rộn, trong phòng một mảnh im lặng, vừa bật công tắc thì sáng như ban ngày. Hứa Tùy đứng ở cửa ra vào để thay giày và cất túi, còn tiện tay đặt thêm đồ ăn.
Sau khi gội đầu xong, đồ ăn cũng vừa đến.
Hứa Tùy nhận đồ ăn nhanh, tùy tiện bật một chương trình tạp kỹ trên ti vi, vừa xem vừa ăn. Nửa đường, điện thoại di động trên bàn của Hứa Tùy phát ra tiếng "ding dong".
Cô đặt đũa xuống, cầm lên xem, là tin nhắn của Lý Dương: Bé cưng, em mệt quá à.
Hứa Tùy đã quá quen thuộc với câu cửa miệng này của Lý Dương, ý muốn nói anh ta đang có một đống thứ muốn phàn nàn, thế là cô trả lời một icon qua, Lý Dương lập tức phàn nàn ngay:
【Tùy bé cưng, người bạn đó của chị lạnh lùng quá đi, hỏi anh ta năm câu thì anh ta trả lời một chữ. Chỉ vì anh ta đẹp trai, em phải chịu đựng sự lạnh lùng này của anh mãi sao? 】
Lạnh lùng? Hứa Tùy nhớ kỹ lại quá khứ trước kia, hình như cũng tốt mà.
Hứa Tùy không biết phải trả lời sao nên rep một câu: [Em vất vả rồi.]
Lý Dương rep lại một loạt các dấu chấm lửng.
Hai tiếng đồng hồ sau, Hứa Tùy dọn dẹp phòng, đốt một nén hương mùi cam, vỗ gối chuẩn bị ngủ, Lý Dương gửi một tin nhắn qua:
【Tớ quyết định từ bỏ người đàn ông này rồi. 】
Hứa Tùy vừa nằm xuống, nghiêng người, gối đầu lên cánh tay, hỏi: 【Hả? 】
Lý Dương rep lại một đoạn dài: 【Người đẹp trai, tính cách boring cũng không có tác dụng gì. Anh ta không fun chút nào, nói bản thân không có bất kỳ sở thích nào, vào xem vòng bạn bè của anh ta, một dòng động thái cũng không có, chữ ký cá nhân vẫn là một dấu gạch ngang. 】
Rất nhanh, Lý Dương đã gửi đính kèm một ảnh chụp màn hình.
Hứa Tùy mở nó ra, hàng mi đen run lên, hình đại diện WeChat của anh ấy chưa từng được thay đổi, vẫn luôn là Khuê đại nhân, nhưng bây giờ nó đã được thay thế bởi Khuê đại nhân và 1017.
Hứa Tùy nhìn ảnh chụp chung của chúng thì mũi chua xót.
Nhiều năm như thế rồi, bọn chúng đã biến thành con mèo già và con chó già rồi.
Vòng bạn bè của Chu Kinh Trạch cái gì cũng không có, rất sạch sẽ, chữ ký cá nhân vẫn là một dấu gạch ngang đó.
Hứa Tùy nhớ lại thời đại học, hai người vừa mới bên nhau không lâu, hai người ở nhà anh chơi trò chơi. Mùa hè dài đằng đẵng, nắng ngoài ngõ gay gắt, tiếng ve kêu râm ran.
Hứa Tùy và Chu Kinh Trạch đang xem trò chơi ở nhà, hai người ngồi trên ghế sofa, ánh nắng màu cam rơi xuống một góc, Chu Kinh Trạch vòng tay ôm cô, hai người ngồi trên sô pha, anh vui vẻ mở lon bia lạnh ra.
Vòng kéo mở ra, vô số bọt tràn ra.
Hứa Tùy vừa nhìn liền muốn uống, Chu Kinh Trạch không cho, cuối cùng để cô nếm thử bọt bia. Chu Kinh Trạch lấy lại bia, để sang một bên, thản nhiên hỏi:
"一一, em cược đội nào thắng?"
Hứa Tùy nhìn anh, hỏi ngược lại: "Anh cảm thấy ai sẽ thắng?"
"Đội xanh, vì có Neymar."
"Vậy em cược đội đỏ, em vẫn luôn cảm thấy người mặc áo màu đỏ số 16 sẽ ghi một bàn thắng quan trọng."
Hứa Tùy nói.
Chu Kinh Trạch trở nên hứng thú, nhướng mày nói: "Ồ? Tại sao, em biết anh ta à?"
"Không, em chỉ muốn làm ngược lại với anh thôi." Hứa Tùy cười.
Nói xong cô cầm một miếng dưa hấu bỏ vào miệng, nhanh chóng tránh xa khỏi người Chu Kinh Trạch, ngồi ở bên kia sofa, sợ Chu Kinh Trạch sẽ chỉnh đốn cô.
Buổi chiều oi bức bất thường đó, cả hai cùng nhau xem một trận đấu. Ai biết được lời nói của Hứa Tùy đã trở thành sự thật, vận động viên áo đỏ ở phút thứ 16 đã đá vào lưới, bàn thắng quan trọng này thực sự đã giúp đội áo đỏ giành chiến thắng.
Neymar vậy mà thua rồi.
Hứa Tùy cười đến hai mắt sáng ngời, nói: "Đây gọi là có chí thì nên."
Chu Kinh Trạch uống một ngụm bia lạnh, cười: "Em muốn cái gì?"
Trước đó hai người họ đã nói rằng bên thua có thể làm một việc cho đối phương.
Hứa Tùy suy nghĩ một chút, nắm lấy cánh tay anh, có chút ngượng ngùng nói: "Anh ngay lập tức... đăng một dòng về em lên vòng bạn bè? Hoặc là để em vẽ con rùa lên mặt anh?"
Chu Kinh Trạch chọn vế đầu, anh cầm điện thoại di động trên bàn trà lên, trực tiếp đăng lên vòng bạn bè, nhân tiện cũng thay đổi chữ ký cá nhân của mình. Vòng bạn bè anh vừa đăng lên đã bị Đại Lưu nhìn thấy.
Đại Lưu: 【Cái thứ kỳ quái gì thế này, cậu thích dấu gạch ngang à?" 】
Chu Kinh Trạch: 【Thích. 】
【Tớ thích dấu chấm tròn, biểu thị cho sự việc đã kết thúc. 】
Hứa Tùy cầm điện thoại của anh lên xem, hơi nhíu mày: "Dấu gạch ngang?"
Chu Kinh Trạch đưa tay xoa đầu cô, giống như đang xoa chú chó của nhà mình, ngữ khí không để ý: "Ừm, 一一 không giống dấu gạch ngang sao?"
"Nhìn cũng giống thật."
Hứa Tùy mới phản ứng lại, thở gấp, vươn tay đánh anh, giọng nói tức giận nhưng cũng mềm mại: "Anh mới giống dấu gạch ngang!"
Lồng ngực của Chu Kinh Trạch phát ra sự rung động thích thú, anh đang uống bia thì Hứa Tùy nhào đến, không cẩn thận đụng vào khuỷu tay của anh, bia của tay anh văng lên người của Hứa Tùy.
Cô mặc váy trắng, chỗ ngực ướt sũng, bọt khí bốc hơi nghi ngút, ánh mắt của Chu Kinh Trạch nhìn cô cũng thay đổi, nhiệt độ trong phòng cũng tăng lên.
Anh nghiêng người hôn lên, đè cô trên sofa.
Chiếc quần tây đen áp trên nền váy trắng, phảng phất hơi thở cấm dục. Hứa Tùy nếm thử bia mà anh đút cho uống, lạnh ngắt, khi nuốt xuống thì có cảm giác giống như bị choáng váng.
Hai chân đan vào nhau, căng thẳng, ánh nắng chiếu vào rất mạnh, một tiếng "cạch", lon bia rơi xuống đất, nửa lon bia còn lại rơi xuống đất phát ra tiếng "lạch lạch" rồi từ từ tan ra.
Những lời ngọt ngào lúc đầu dường như lọt vào tai, Hứa Tùy nhìn ảnh chụp màn hình suy nghĩ, anh có ý gì, đến bây giờ vẫn không đổi chữ ký cá nhân.
Điều này không giống với phong cách của Chu Kinh Trạch chút nào, rốt cuộc thì anh cũng không phải là người yêu lâu dài của cô.
Những năm này, Hứa Tùy đã rút ra được một điều sau khi làm việc đó là hãy bỏ qua những điều mà mình không thể tìm thấy, cô nghĩ một lúc, tìm không được đáp án, vậy chắc chỉ đơn giản là do Chu Kinh Trạch lười đổi thôi.
Cuối cùng Hứa Tùy cũng không rep Lý Dương, nặng nề đi ngủ.
Thứ sáu, Hứa Tùy dậy hơi muộn, ngậm một miếng bánh mì, lấy một hộp sữa rồi vội vàng đi làm. Bệnh viện vẫn đông bệnh nhân như thường.
Hứa Tùy ngồi trong phòng làm việc chạy cả buổi sáng, lưng đau ê ẩm, vừa nghỉ một chút, uống một ngụm nước thì phó chủ nhiệm bước vào với một chồng tài liệu.
"Chủ nhiệm." Hứa Tùy vội vàng đứng dậy, muốn rót nước cho ông.
"Ai, ngồi đi, đừng mãi bận rộn hoài nữa." Chủ nhiệm chỉ vào chỗ ngồi có tập tài liệu, ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Hứa Tùy chỉ đành ngồi lại, chủ nhiệm đưa một phần tài liệu cho cô: "Tiểu Tùy, là như thế này, bệnh viện của chúng ta có một hạng mục hợp tác y tế, ở công ty hàng không Trung Chính. Phía bên bọn họ yêu cầu chúng ta cử nhân viên y tế đến đó giảng dạy, dạy phi hành đoàn về kiến thức y tế khẩn cấp, nhân tiện hợp tác quay video tuyên truyền quảng cáo hợp tác, đôi bên cùng có lợi. "
Vừa nghe đến hai chữ hàng không này, Hứa Tùy theo bản năng từ chối, nhưng nếu từ chối thì nhất định chủ nhiệm sẽ nghi ngờ. Cô chỉ đành thuận theo lời của ông, hỏi:
“Ở đâu ạ?”
“Ngoại ô phía tây bắc Bắc Kinh, là căn cứ huấn luyện bay hàng không của một công ty con của bọn họ, em và các đồng nghiệp ở khoa sản thu dọn đồ một chút đi, có xe đến đón.”
Hứa Tùy lật xem tài liệu chỉ mạng tính chất tượng trưng, vẻ mặt do dự: “Chủ nhiệm, em ở đây vẫn còn rất nhiều việc, cho nên...”
“Đừng lo, tổ chức sẽ cho em nghỉ mà. Nếu không được, thầy sẽ nói họ chuyển ban cho em.” Chủ nhiệm thuyết phục nói.
Hứa Tùy còn muốn nói gì đó, chủ nhiệm cắt ngang: "Tiểu Tùy, em phụ trách phía trước của khoa chúng ta, y thuật lại luôn tiến bộ, không phải em đi thì điều ai đi chứ. Hơn nữa, em phải hỗ trợ công việc cho ông già như tôi một chút chứ."
Để ông nói xong, chủ nhiệm còn thuận thế đặt cô ở vị trí cao như vậy, Hứa Tùy không còn cách nào khác, đành phải gật đầu: "Dạ vâng."
2 giờ chiều, Hứa Tùy và các đồng nghiệp lên đường đến căn cứ huấn luyện bay. Bốn người các cô đi, hai nam hai nữ. Hứa Tùy ngồi ở hàng ghế sau, còn mang theo một máy tính xách tay, ban đầu cô muốn xem tư liệu, nhưng đường đi đến vùng ngoại ô phía tây quá lắc lư, chưa được một lúc thì cô đã tắt máy đi, yên lặng ngồi phía sau.
Đồng nghiệp phàn nàn nói: "Đi xa thế."
Xe chạy được một tiếng rưỡi, Hứa Tùy ngồi ở phía sau càng muốn nôn, sắc mặt tái nhợt. Cô thật sự không chịu nổi được nữa, cảm thấy một trận buồn nôn kéo đến, ấn cửa kính xe xuống, nằm bò ở cửa sổ.
Đồng nghiệp đưa chai nước cho cô, giọng điệu lo lắng: "Không sao chứ? Sao mà say xe nghiêm trọng thế."
Hứa Tùy nhấp một ngụm liền thì cảm thấy thoải mái hơn một chút, nói: "Bệnh cũ thôi."
Xe chạy càng ngày càng xa thành phố, Hứa Tùy nằm bò ở cửa sổ xe, cảnh vật bên ngoài lùi ra sau, nắng như đổ lửa, hương cỏ xanh quyện với hơi ẩm của gió mạnh mẽ tràn vào.
Từ xa, Hứa Tùy nhìn thấy căn cứ cách đó không xa, xung quanh là núi non, sân vận động màu xanh ngọc, các biểu tượng được khắc trên nền màu xám với các máy bay cất cánh và hạ cánh nằm cạnh nhau. Tiếng gầm rú của máy bay trên đỉnh đầu càng lúc càng rõ ràng.
Tấm bia đá ở bên trái có khắc tám ký tự màu đỏ tươi: Căn cứ Huấn luyện bay Trung Hàn.
Xe chạy tới phía trước dừng lại, sau khi bảo vệ ở cửa nhận lấy giấy chứng nhận thì mở cổng, tài xế lái xe đi vào, tài xế lái vào trong nhưng vẫn chưa tìm được chỗ dừng xe, Hứa Tùy ra hiệu muốn xuống xe.
Sau khi xe dừng lại, Hứa Tùy lập tức lao ra khỏi cửa xe, cả người choáng váng buồn nôn, trong lúc vội vàng, cô hỏi một người qua đường:
"Chào bạn, cho tôi hỏi nhà vệ sinh ở đâu vậy?"
Đối phương chỉ cho cô: "Đi thẳng quẹo trái."
Hứa Tùy chạy một mạch qua, mặt trời dường như đang đuổi theo bóng cô, khi cô đến giao lộ đầu tiên, một giọng nói quen thuộc rõ ràng mạnh mẽ truyền đến:
"Khẩu hiệu của chúng ta là cái gì, nhỉ?"
Một nhóm âm thanh mạnh mẽ vang vang trả lời anh: "Cố gắng hết sức để lao lên bầu trời!"
Hứa Tùy ngước mắt nhìn sang, Chu Kinh Trạch đang mặc đồng phục huấn luyện màu xanh lá cây cành thông đứng trước một đoàn đại dương xanh biếc vô cùng rõ ràng, Chu Kinh Trạch dẫn đầu chạy đến phía trước nhất của bọn họ, hình thêu vàng trên vai lấp lánh trong nắng, đang cắn chặt chiếc còi bạc, mồ hôi chảy ròng ròng trên thái dương.
Vừa ngầu vừa bất kham.
Đội hình sát cánh nhau màu xanh đi qua phía trước mặt, Hứa Tùy nheo mắt nhìn qua, trong hoảng hốt dường như nhìn thấy được bộ dáng thời thiếu niên của anh, hăng hái tập luyện, đồng thời hét lớn "Báo cáo giáo quan, bạn gái của em!"
Phảng phất như đang là ngày hôm qua.
Chỉ là nhìn hai giây thôi, Hứa Tùy che miệng, cau mày chạy về phía nhà vệ sinh.
Chu Kinh Trạch đang dẫn đội huyến luyện trên đường băng, khi đi qua phía Đông, dường như nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, bước chân của anh dừng lại, rơi về phía sau hàng ngũ, hơi thở hổn hển, tiếng còi đột ngột dừng lại, nhìn chằm chằm về một hướng nào đó.
Hứa Tùy xông vào nhà vệ sinh, sắc mặt tái nhợt, nôn đến xây xẩm mặt mày, cuối cùng cả người nhoài ở bồn rửa mặt, vặn vòi nước, đơn giản rửa mặt bằng nước lạnh.
Hứa Tùy đợi ổn một chút rồi mới đi ra ngoài, đi qua bên phải thì không để ý mà ngước mắt lên, phát hiện người đàn ông đang lười biếng dựa vào tường, một dáng người cao mảnh khảnh bước xuống, tay đút túi quần, miệng ngậm cỏ đuôi chó, độ cong của trái cổ Adam chuyển động, lộ ra một loại cảm giác cấm dục bất cần.
Hứa Tùy vô cảm thu hồi ánh mắt, vừa nhấc chân định rời đi, Chu Kinh Trạch ngăn cô lại, trầm giọng nói: "Say xe?"
Cô gật đầu, Chu Kinh Trạch đứng thẳng dậy, đi tới trước mặt, trong tay cầm một viên kẹo bạc hà màu xanh lá cây, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô: "Ăn kẹo đi."
"Không cần đâu, cảm ơn." Hứa Tùy nhẹ giọng từ chối.
Nói xong Hứa Tùy định rời đi, kết quả cánh tay bị người ta nắm lại, hơi ấm của lòng bàn tay anh bao phủ lên, lòng bàn tay của người đàn ông thô ráp, có một tầng chai sạn mỏng, cọ vào làn da non nớt của cô. Cảm giác quen thuộc từ lâu này khiến cô chỉ cảm thấy cánh tay nóng ran, nóng như lửa đốt, trong tiềm thức muốn thoát ra.
Cho dù cô vùng vẫy thế nào thì Chu Kinh Trạch vẫn như cũ không hề cử động.
Hứa Tùy nhìn thẳng vào anh, nhẹ giọng nói, từ chữ một: "Có cần tôi nhắc cho anh nhớ không? Chúng ta đã chia tay rồi."
Vẻ mặt Chu Kinh Trạch sững sờ, cánh tay buông lỏng, Hứa Tùy mới có thể thoát ra, vừa mới cách đó không xa có người gọi cô. Hứa Tùy đáp lại, "Đến ngay.", đi ngang qua anh, vô tình đụng phải khuỷu tay của Chu Kinh Trạch một chút.
Người đã đi xa rồi, trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi hương hoa sơn trà trên người của cô.
Như có như không, giống như con người, điềm tĩnh, cảm giác tồn tại cực kỳ mạnh.
Viên kẹo bạc hà trong bàn tay rơi trên nền xi-măng, dính bụi ngay lập tức. Chu Kinh Trạch nghiêng người nhặt viên kẹo bị bỏ lại, đi tới vòi nước cách đó không xa, mở vòi, dùng nước rửa sạch.
Chu Kinh Trạch mở giấy gói kẹo ra, không chán ghét mà ném viên kẹo vào miệng, đút hai tay vào túi, ngước mắt nhìn người phụ nữ đằng xa, làn da trắng nõn đến mức phát sáng, nói cười cùng đồng nghiệp nam một lát, lúm đồng tiền hiện ra.
Anh chậm rãi nhai kẹo bạc hà, răng môi giống như là đang ngậm tuyết, buốt vô cùng, đột nhiên có tiếng "răng rắc", bột vỡ thành bốn mảnh, vươn đầu lưỡi nếm thử, có vị đắng chát.
2 giờ rưỡi chiều, dưới cái nắng thiêu đốt, Hứa Tùy và đồng nghiệp ngồi trên xe mệt mỏi đến sắc mặt uể oải, bọn họ định nói chuyện với người phụ trách căn cứ, hi vọng có thể đẩy thời gian chụp ảnh lúc ban đầu là 3 giờ lên sớm hơn là bây giờ.
Bọn họ đã thống nhất nghĩ rằng kết thúc sớm hoàn thành sớm nhiệm vụ.
Vẻ mặt của Ngô Phàm, người phụ trách căn cứ khó xử: "Thật ra tôi chỉ là người phụ trách tiếp đón thôi, người quản lý sự vụ ở đây không phải là tôi, cơ trưởng, các tiếp viên vẫn đang ở trụ sở chính, tôi cũng không thể liên lạc được. Hay là tôi kêu người đứng đầu của chúng tôi đến nói chuyện với các cô?"
"Cứ vào nghỉ ngơi trước đi." Ngô Phàm nói.
Hứa Tùy và một vài đồng nghiệp bước vào phòng nghỉ, cô nhìn xung quanh, ở giữa bức tường đối diện treo một bản đồ thế giới, một vài nam châm màu đỏ trắng được gắn phía trên.
Một lá cờ đỏ năm sao nhỏ được treo ở bên cạnh.
Đây trông giống như văn phòng tạm thời của ai đó, bài trí rất đơn giản, chỉ có một cái bàn làm việc, chiếc ghế sô pha dài màu đen, một chiếc quạt sàn màu trắng, không có một chậu cây nào.
Ngô Phàm rót cho bọn họ một tách trà, cười nói: "Mọi người vất vả rồi, anh ấy sẽ đến ngay!"
Đồng nghiệp kéo tay áo của Hứa Tùy, nhẹ giọng than thở: "Hi vọng có thể hoàn thành sớm buổi học và chụp xong mấy thứ này, tối nay tôi còn có cuộc hẹn nữa."
Hứa Tùy cười không trả lời, bởi vì di chứng sau khi say xe của cô quá nghiêm trọng.
Trong phút chốc, có một người từ ngoài cửa bước vào, Hứa Tùy vừa cầm cốc trà dùng một lần định uống một ngụm nước, sau khi nhìn rõ người đi vào thì tay run lên, vài giọt nước trà nóng hổi rơi lên ống quần.
Chu Kinh Trạch bước vào gật đầu với bọn họ, trên ngón trỏ xách theo chùm chìa khóa, lắc lắc phát ra âm thanh "ding ding". Đồng nghiệp của Hứa Tùy thấy là một anh chàng đẹp trai, ai nấy đều có thiện cảm mấy phần.
Một người đồng nghiệp trong đó nói ra suy nghĩ của bọn họ, Chu Kinh Trạch lấy hai lon coca đá từ tủ lạnh ra đặt lên bàn trà, anh ngồi xuống mở nắp ra uống một ngụm, giương mắt hỏi: "Muốn quay sớm hơn à?"
Nữ đồng nghiệp gật đầu: "Đúng vậy, có thể châm chước chút không?"
Chu Kinh Trạch đặt nước lên bàn trà, ngón tay siết chặt thân lọ, nhìn tất cả mọi người trong phòng, khi lướt qua gương mặt trắng nhợt mệt mỏi của Hứa Tùy thì ngừng lại một lát, thu hồi, nhướng mày và chậm rãi nói:
"Không được."
"A, tại sao chứ?" Đồng nghiệp hỏi.
"Bởi vì địa điểm không đến ba giờ thì sẽ không mở cửa." Chu Kinh Trạch bỏ lại một câu.
Ngô Phàm ở bên cạnh lau mồ hôi lạnh, anh ta không hiểu vì sao Chu Kinh Trạch lại từ chối, hơn nữa, mở hay không cũng không phải một câu của anh, nói chuyện thì không thể uyển chuyện hơn một chút, cứ phải vô lý như thế.
Kẻ ngốc cũng nghe được đây là lời nói dối lấy làm lệ.
Quả nhiên là đại ma vương nổi tiếng cay nghiệt.
"Các vị nghỉ ngơi đi." Chu Kinh Trạch đứng dậy, cầm lon lạnh trên bàn bước ra ngoài.
Căn phòng lại im lặng, đồng nghiệp nhỏ giọng thì thào: "Này, anh ta làm sao thế? Không thấu tình đạt lý."
Hứa Tùy lắc đầu, cô không biết tại sao Chu Kinh Trạch lại không chịu châm chước. Cô cũng lười đoán anh đang nghĩ gì, vừa hay, còn nửa tiếng nữa, cô có thể nghỉ ngơi thật tốt, ổn định lại di chứng sau say xe một lát.
Giây tiếp theo, điện thoại phát ra một tiếng "ding" biểu thị có tin nhắn đến. Hứa Tùy nhấn vào xem, là một dãy số lạ: Trên bàn có một lon coca đá, em lăn lên trán đi.
Hứa Tùy ngước mắt lên, nhìn thấy chỗ ngồi của Chu Kinh Trạch lúc trước đặt một lon coca đá, trên thành lon còn có những giọt nước li ti, lạnh buốt.
Ba giờ, cơ trưởng và tiếp viên hàng không cùng nhau xuất hiện đúng giờ, Chu Kinh Trạch cầm một bình giữ nhiệt ngồi ở cửa ra vào của đường băng như một người gác cổng rồi để bọn họ đi qua.
Cơ phó nhìn thấy Chu Kinh Trạch, vẻ mặt vốn dĩ nghiêm túc của anh ta lập tức nở nụ cười, giơ tay lên nắm chặt, Chu Kinh Trạch đặt bình giữ nhiệt xuống, cụng nắm đấm cùng anh ta, cười nhẹ.
"Lâu rồi không gặp, ngài cơ trưởng." Cơ phó nói.
"Chậc, không dám." Chu Kinh Trạch bóc một viên kẹo ra, lông mày rũ xuống, khóe miệng nhếch lên, cười tự giễu: "Bây giờ tớ là một huấn luyện viên quèn thôi."
"Người anh em, sẽ tốt lên mà." Cơ phó thở dài, thay đổi chủ đề. "Không may là, không phải là kỷ niệm bảy mươi năm của ngành hàng không dân dụng sao, cơ trưởng phối hợp với tớ đã tham gia Hội nghị Hàng không và Vũ trụ rồi, vì vậy buổi chụp ảnh lần này vẫn cần cậu giúp một chút."
Anh ta chưa nói xong thì Chu Kinh Trạch đã hiểu ý gì rồi, biểu cảm trêu chọc, anh nhướng mày: "Trung Hàng các cậu không có người à? Lại đi tìm một người phạm kỷ luật như tớ."
"Vốn dĩ chẳng phải lỗi của cậu." Cơ phó vỗ lưng anh, nói: "Bằng lái của cậu vẫn chưa bị thu hồi, hơn nữa cậu yên tâm đi, lần này là buổi diễn tập, hầu hết là lấy tư liệu sống, chủ yếu là chụp các tiếp viên hàng không, cậu giúp người anh em này chút đi."
Chu Kinh Trạch bị đẩy về phía trước, vẻ mặt uể oải, một tay của anh đút vào túi quần, duỗi ngón trỏ ra để so, cơ phó sửng sốt một chút, cười nói: "Được được được, ngày khác mời cậu loại rượu đắt nhất."
Hai người lần lượt đi về phía sân bay, từ xa nhìn thấy nhân viên y tế đã thay quần áo đang tham quan ở đó. Chu Kinh Trạch cụp mi liếc nhìn, trong đám người đó không có bóng dáng của Hứa Tùy. Có lẽ cô còn đang thay quần áo, từ trước đến nay cô đều chậm nửa nhịp.
Chu Kinh Trạch bước tới, bọn họ đều lần lượt quay lại chào anh, một bác sĩ khen ngợi: "Ở đây ngầu thật, đây là lần đầu chúng tôi đến tham quan."
Cơ phó hài hước tiếp lời: "Một hồi nữa để cơ trưởng Chu dẫn mọi người đi tham quan bầu trời, anh ấy lái máy bay ổn định lắm."
Cả đám người cười rộ lên, Chu Kinh Trạch giật giật khóe miệng không nói lời nói. Người này được lắm, vì để anh giúp đỡ mà chụp mũ gì cũng dám.
Một tiếng "cạch" phát ra ở ngay trước mặt anh, Chu Kinh trạch ngước mắt nhìn sang, một nữ bác sĩ đang mở Coca, bắt gặp ánh mắt của anh, nữ bác sĩ ngại ngùng nói: "Cơ trưởng Chu, cảm ơn anh."
"A?" Chu Kinh Trạch ngẩn ra một lúc.
Nữ bác sĩ lắc lon coca, nói: "Cái này nè, tôi vẫn luôn muốn uống một lon nước đá, Hứa Tùy nói là anh đã cho tôi. Cảm ơn nha."
"Không có gì." Khóe miệng Chu Kinh Trạch cứng ngắc.
"Tôi đi thay đồ." Anh vỗ vai người bạn đồng hành.
Chu Kinh Trạch đút hai tay vào túi quần đi về phía phòng thay đồ, trong ngực bị đè nén, làm sao cũng không thể tiêu tan được, anh cắn chặt răng hàm sau, nha đầu này càng ngày càng có bản lĩnh rồi, khiến cho anh hết lần này đến lần khác buồn bực.
Trong sân bay, ông già nhiếp ảnh gia đã đứng sẵn đối diện với máy ảnh, Hứa Tùy các cô đã đứng ở đó chờ sự xuất hiện của các tiếp viên hàng không. Dưới mặt trời lúc bốn giờ, một nhóm phi hành đoàn trẻ đẹp xuất hiện trước mặt mọi người trong bộ đồng phục chỉnh tề, nam thì anh tuấn, nữ thì xinh đẹp, vô cùng bắt mắt.
Cơ phó và tiếp viên trưởng đi qua bắt tay với từng người bọn họ, cơ phó cười: "Làm phiền các vị rồi, chủ yếu là đào tạo kiến thức sơ cấp cứu cho các tiếp viên phía sau của tôi, tiếp viên trưởng sẽ phối hợp toàn bộ hành trình với mọi người."
Hứa Tùy gật đầu: "Tôi phụ trách CPR, các đồng nghiệp trong khoa phụ sản trách hướng dẫn mọi người trên máy bay cách hỗ trợ hành khách trong tình huống sinh con khẩn cấp. "
Tiếp viên trưởng là một phụ nữ vô cùng xinh đẹp và có trí thức, cô chủ động đưa tay ra: "Hợp tác vui vẻ."
Bọn họ đang nói chuyện thì một giọng nói thờ ơ và lười biếng xen vào: "Lão Trịnh, chúng ta lên trước đi."
Hứa Tùy ngước mắt nhìn sang, Chu Kinh Trạch mặc trang phục cơ trưởng màu xanh nước biển, trên vai có bốn vạch, vai rộng eo thon, đôi mắt đen sáng ngời, áo sơ mi trắng viền vàng bên trong được cài cúc chặt chẽ, yết hầu lộ rõ tăng thêm cảm giác cấm dục.
Lúc trước khi hai người ở bên nhau, Hứa Tùy rất hiếm khi nhìn thấy anh mặc Âu phục và áo sơ mi trắng, trong nháy mắt, anh đã thay đổi từ một thiếu niên thản nhiên tùy ý trở thành một người đàn ông, mang thêm nhiều sự trưởng thành nam tính và đĩnh đạc.
Hứa Tùy nhìn Chu Cảnh Trạch bước qua, nhảy vào trong khoang, cơ phó cũng theo sát một bên. Các cô cũng lên máy bay dưới sự hướng dẫn của tiếp viên hàng không.
Máy bay chậm rãi khởi động, thân máy bay rời khỏi mặt đất, bay một mạch lên trời cao. Hứa Tùy và các đồng nghiệp ngồi trong khoang lật xem các tạp chí, rất nhanh, máy bay đã ở độ cao 10.000m so với mặt đất, bay vào tầng bình lưu.
Giọng nói ngọt ngào của tiếp viên vang lên: "Thưa quý ông quý bà, chào mừng quý khách đến với hãng hàng không Trung Chính Trung Quốc, chuyến bay này..."
Hứa Tùy nhìn ra ngoài cửa sổ, những đám mây lơ lửng ở bên cạnh, mỏng manh, mềm mại như kẹo bông gòn màu trắng, nhìn xuống dưới thì vừa hay bay ngang qua một thửa ruộng bậc thang vàng rực, khí thế hào hùng, vô cùng tráng lệ.
Ngàn dặm sông núi thu vào trong đáy mắt.
Mười lăm phút sau, các nhân viên y tế bắt đầu tập huấn kiến thức sơ cấp cứu cho tổ tiếp viên. Hứa Tùy phụ trách hồi sức tim phổi, cô mặc áo blouse, nửa ngồi xổm trên mặt đất, một người cao su nằm bên cạnh dùng để thực hiện các bài tập sơ cứu, cũng chính là hình nộm.
Giọng cô vừa bình tĩnh vừa quyết đoán: "Đầu tiên phải sơ tán đám đông xung quanh để cho không khí được lưu thông."
“Thứ hai, cởi cúc cổ áo của bệnh nhân ra, duỗi ngón trỏ và ngón giữa khép vào nhau, kiểm tra tình hình động mạch cảnh của bệnh nhân xem có đập không.” Hứa Tùy cúi xuống, đưa tay ra thăm dò: “Giống như thế này—”
Máy bay lắc lư mạnh về bên phải, giọng nói của Hứa Tùy bị ngắt quãng, cả người suýt nữa thì không kiểm soát được mà ngã về phía sau. Cô chỉ đành thị phạm lại lần nữa.
“Lòng bàn tay trái để sát ngực, hai tay chồng lên nhau, duỗi thẳng khuỷu tay, dùng lực ấn mạnh.” Động tác của Hứa Tùy khéo léo tập trung, quỳ gối ở bên người bệnh nhân:
“Ấn liên tục ba mươi lần."
Hai tay của Hứa Tùy đè lên ngực bệnh nhân, mới ấn chưa được mười lần, máy bay hơi lắc lư một chút, cảm nhận được sự lắc lư mãnh liệt, cô nhất thời không quỳ vững, ngã về một bên trước sự chứng kiến của tiếp viên hàng không và đồng nghiệp.
Tóc xõa ra, dây buộc tóc rơi xuống, không biết là lăn đến dưới ghế nào nữa.
Vô cùng nhếch nhác.
Thất thố trước mặt mọi người, mặt của Hứa Tùy có hơi nóng lên, cô giả vờ bình tĩnh đứng dậy, thoáng thấy nhiếp ảnh gia đang nín cười, cả ống kính máy quay cũng run lên.
Tiếp theo, Hứa Tùy diễn ba phương pháp cứu hộ khẩn cấp của CPR, nhưng ở điểm mấu chốt, máy bay không phải lắc lư sang trái thì là nghiêng sang phải, công việc của cô bị gián đoạn nhiều lần, lặp đi lặp lại như thế, cho dù tính tình có tốt thế nào cũng không chịu nổi sự trêu chọc như vậy.
Đột nhiên Hứa Tùy nhớ đến lúc lên máy bay Chu Kinh Trạch đã nhìn cô một cái, ánh mắt đó dường như có hơi nghiến răng nghiến lợi. Chẳng lẽ cô đã từ chối một hai rồi ba lần từ chối ý tốt của Chu Kinh Trạch. Nên anh cố ý tìm ra lỗi sao? Chung quy anh là cơ trưởng, trên bầu trời, là anh thao túng tất cả.
Cô đang xuất thần thì máy bay lại lắc lư mãnh liệt một lát, giống như đầu máy bay cố ý không nhanh không chậm mà quay một vòng, nhất thời Hứa Tùy đứng không vững, va vào ván cửa.
Khi đến lượt các đồng nghiệp khác thao tác, máy bay lại ổn định vô cùng.
Sau khi máy bay hạ cánh, một nhóm người lần lượt xuống máy bay, đứng đó nói chuyện một lúc. Hai cơ trưởng ở lại buồng lái để kiểm tra tất cả các thiết bị rồi mới xuống máy bay.
Hai người lần lượt ra. Đồng nghiệp và các nhân viên có mặt ở đó lần lượt vỗ tay, đều khen ngợi kỹ thuật của Chu Kinh Trạch tốt, ngồi trên máy bay của anh rất có cảm giác an toàn.
Trong lúc mọi người đang khen ngợi, Hứa Tùy nhớ lại khoảnh khắc khi mình ở trên máy bay vô cùng gập ghềnh, cười nói: "Thật sao? Vừa rồi có chút chao đảo. Tôi nghĩ cơ trưởng Lưu lái tốt hơn."
"Ha ha, vẫn là bác sĩ Hứa có con mắt tinh tường." Cơ phó cười nói.
Tầm nhìn của Chu Kinh Trạch dừng lại trên người cô, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, sắc mặt có hơi đen. Cơ phó vừa hay đứng ở bên cạnh, dường như cảm nhận được dòng điện ngầm của hai người.
Khá buồn cười, lần đầu anh ta nhìn thấy Chu Kinh Trạch giậm chân, lại không thể làm gì được.
Hiếm có.
Đám người dần dần giải tán, bị nhiếp ảnh gia gọi vào chụp ảnh, một mình Hứa Tùy lùi lại phía sau, Chu Kinh Trạch chậm rãi đi theo sau, cởi áo khoác treo trên bờ vai rộng, một tay đút vào túi quần lướt qua cô.
Khi lướt qua cô, Chu Kinh Trạch cúi đầu nhìn cô, dáng vẻ lộ ra một tia ngả ngớn và bất cần: "Vừa rồi bị chao đảo là do ảnh hưởng của luồng không khí, còn có, kỹ thuật của anh tốt hay không, không phải em là người có quyền lên tiếng nhất sao?"
Hứa Tùy "ầm" một cái, cảm thấy hai má nóng lên, cô trừng mắt nhìn Chu Kinh Trạch, sao mà cái người này thô lỗ thế, vậy mà có thể nói ra những lời này trước mặt mọi người mà tim không đập nhanh mặt không đỏ chứ.
Điều này mà đổi thành Hứa Tùy thì đã sớm đi nhanh về phía trước rồi.
Nhiếp ảnh gia đã sắp xếp cho các bác sĩ đứng trước máy bay để chụp ảnh nhóm, bốn bác sĩ mặc áo blouse nhìn vào máy ảnh sau khi thống nhất góc chụp xong.
Đại Long cầm máy ảnh nhắm vào bọn họ "tách tách" chụp liên tiếp mấy bức ảnh. Anh kề sát máy ảnh xem lại phim ảnh thì luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
"Ông chủ, anh xem xem có phải là có vấn đề không?" Đại Long đưa máy ảnh đến trước mặt của Chu Kinh Trạch.
Chu Kinh Trạch đưa mắt qua nhìn, ánh mắt dừng ở cô gái thứ hai ngoài cùng bên phải, con ngươi đen nhánh, môi có chút đỏ, chỉ khẽ cười một chút thì má lúm đồng tiền đã xuất hiện.
Anh nhướng mày: "Có vấn đề gì, không quá đẹp."
"Anh đúng là cái đồ trai thẳng không hiểu gì hết." Đại Long đấm vào ngực anh.
Đại Long nhìn một lúc lâu, giật mình một cái, đột nhiên phát hiện ra điểm mù: "Bác sĩ Hứa, có thể buộc tóc lên không, như thế khá đồng đều."
"Tôi à?" Hứa Tùy ngẩn người.
Mọi người nhìn sang, Hứa Tùy lại trở thành tâm điểm một lần nữa, cô vô thức sờ túi tìm dây buộc tóc nhưng tìm mãi vẫn không thấy, nhưng không may là đồng nghiệp của cô cũng không đem nhiều dây buộc tóc.
Hứa Tùy hơi ngượng ngùng, lùi lại một bước, bản thân cô cũng không phải là người quá thích chụp ảnh và khoe mẽ, nói: "Hay là tôi không—"
"Không chụp nữa." Nửa câu sau của Hứa Tùy kẹt ở cổ họng, một bóng người cao lớn che khuất, Chu Kinh Trạch cúi người xuống, vươn tay vào túi quần móc ra, trong tay cầm một dây buộc tóc màu be ngọc trai.
Trước mặt mọi người, Chu Kinh Trạch không hề giấu giếm mà cúi đầu nghiêm túc buộc tóc cho cô.
Hứa Tùy vô thức muốn lùi lại, người đàn ông giữ lấy vai của cô, giọng nói trầm ấm vang bên tai: "Đừng nhúc nhích."
Mùi bạc hà lạnh giá trên cơ thể của anh xộc vào mũi, cả người Hứa Tùy cứng đờ, chỉ cảm thấy khuỷu tay chống lên vai cô, đầu ngón tay mảnh khảnh lướt trên tóc cô, nghiêng đầu, không thành thục buộc tóc cho cô. Vết chai mỏng của ngón tay cái lướt qua chiếc cổ thanh tú của cô, chạm nhẹ một cái, tim Hứa Tùy đột ngột nảy lại.
"Anh lấy dây buộc tóc ở đâu vậy?" Hứa Tùy ngước mắt lên nhìn anh.
Nếu như không nhớ lầm thì dây buộc tóc đó là của cô, hơn nữa không phải cái rơi trên máy bay.
"Nhặt được trên đường." Chu Kinh Trạch thản nhiên nói.