Án Tử Một Tình Yêu (The Death Of A Love) - Võ Anh Thơ

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Án Tử Một Tình Yêu (The Death Of A Love) - Võ Anh Thơ

Postby tuvi » 01 Oct 2022

Chương 15

Du không phản ứng gì, để mặc chị Giảo kéo mình lên trên tầng để tập hát cùng những người khác. Nhóm nữ phạm nhân tham gia văn nghệ ngồi thành vòng tròn, trên tay ai nấy đều cầm một tờ giấy viết lời bài hát. Trong đó con Muội đang phe phẩy tờ giấy với vẻ chán chường như thể mình có mặt ở đây là do sự ép buộc quá mức từ ai đó. Chị Giảo đưa giấy cho Du, nghiêm túc bảo sẽ hát nhạc Trịnh, bài Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui. Chị còn khoe mình hát nhạc Trịnh giỏi lắm. Du gật đầu, tự nhủ khoảng thời gian cuối cùng còn lại trong buồng giam số 5 này bản thân sẽ mỉm cười vui vẻ với các em, các chị.

- Rồi, giờ tôi hát một câu và các chị em hát theo nhé.

Chị Giảo hít sâu một hơi chuẩn bị phát ra chất giọng khỏe khoắn thì đột nhiên chị nhăn mặt, bặm môi. Ban đầu mọi người còn chưa hiểu chuyện gì, mãi một phút sau mới hốt hoảng khi thấy chị Giảo ôm bụng bầu, mặt mày tái mét đổ mồ hôi đầm đìa và la lên:

- Ôi...! Cái bụng tôi... Đau quá!

Ai nấy lật đật lao đến đỡ chị Giảo đang sắp ngả ngửa, lên tiếng hỏi dồn dập, bị gì vậy? Bị gì vậy chị Giảo? Du ở ngay bên cạnh, bàn tay bị chị Giảo nắm chặt đến phát đau. Những phạm nhân ở dưới nghe trên tầng ồn ào liền chạy lên xem xảy ra chuyện gì. Mặc mọi người hỏi qua hỏi lại, chị Giảo la đến hụt hơi:

- Trời ơi nó ra! Nó sắp ra rồi...!

Con Muội thừ mặt hỏi, ra cái gì? Du thấy chị Giảo siết chặt lớp vải áo ngay phần bụng bầu nhô cao và bắt đầu cương cứng. Đã từng sinh con nên Du mau chóng hiểu ra:

- Chị Giảo sắp đẻ đó các chị ơi!

- Cái gì? Đẻ hả? - Mọi người đồng loạt thốt lên - Sao đẻ giờ này được? Chẳng phải chỉ bảo hai tuần nữa mới đẻ à?

- Chắc chị ấy đẻ sớm hơn dự định. Ai đó gọi quản giáo Ngà đi!

Vài người vội vàng chạy xuống đến bên cửa buồng giam gọi vọng ra thật to. Nhưng bên ngoài mưa rất lớn, gần như át đi mọi âm thanh. Ở trên tầng, chị Giảo liên tục la hét trong từng cơn đau co thắt. Mọi người đều sợ hãi, mặt trắng bệch không còn hột máu. Phần vì nghe tiếng thét quá kinh của chị Giảo, phần vì sợ đứa con xảy ra chuyện gì.

- Sao? Sao rồi? Quản giáo Ngà chưa tới hả?

- Mưa lớn quá, chắc quản giáo không nghe thấy mình gọi!

- Giờ tính sao đây? Chị Giảo đau lắm rồi, sợ chịu hổng nổi!

Lắng nghe những tiếng nói hối hả bên tai, Du đảo mắt cắn môi cố nghĩ ra cách tốt nhất. Quan sát chị Giảo đau đến ngất đi tỉnh lại thì Du hiểu chỉ còn cách làm liều thôi.

- Các chị bình tĩnh! Em nghĩ phải đỡ đẻ cho chị Giảo!

Tất cả há hốc mồm nhìn Du. Trời ơi, đỡ đẻ hả? Nói thì nghe dễ lắm chứ làm đâu có dễ! Bác sĩ y tá đây còn làm khó khăn nữa huống hồ ở đây ai nấy đều mù tịt chuyện sinh nở. Chưa kể, buồng giam này có sạch sẽ và được sát trùng gì đâu! Tức thì Du bảo:

- Nếu không đỡ đẻ thì chị Giảo và đứa bé có thể gặp nguy hiểm! Biết bao nhiêu người vẫn đẻ tại nhà đó thôi!

Trông các nét mặt kia còn lưỡng lự, con Muội la lên:

- Muốn để chị ấy chết hả trời?

Mọi người hoảng quá nên gật đầu bừa, ừ thì làm đại đi! Du yêu cầu để chị Giảo nằm trên chiếu rồi bảo một người đi lấy chăn đến, chọn cái nào mềm và dày một chút. Du hỏi ở đây có nước nóng không? Một chị trả lời ngay: Tôi có cái bình thủy đựng nước sôi vừa nấu nè! Du nói chị ấy đi pha một thau nước ấm. Trong lúc mọi người tất bật làm thì Du nhìn chị Giảo đang đau đến thở không nổi, trấn an:

- Chị hít sâu vào đi! Rồi cố gắng rặn nha chị! Chị từng sinh hai đứa rồi nên chuyện này dễ dàng mà phải không?

Đau đến hoa cả mắt, chị Giảo cũng cố gật đầu. Chị nằm xuống chiếu banh hai chân ra, bàn tay siết chặt cái chăn dày được lót dưới lưng, cắn răng và bắt đầu rặn. Con Muội và các phạm nhân nữ khác nhăn mặt khi nghe chị Giảo la dữ dội. Còn Du vào vai đỡ đẻ, tay đặt nhẹ lên bụng bầu đang cương cứng và mắt không ngừng nhìn chị, liên tục bảo:

- Hít sâu vào! Chị hít sâu và rặn đi! Đúng rồi! Như thế đó chị! Cố lên nào chị!

Mưa bên ngoài như trút nước. Tiếng của vài phạm nhân nữ gọi quản giáo Ngà. Hòa lẫn với âm thanh kêu la của chị Giảo và giọng hô động viên của các chị em bạn tù.

Sau khoảng thời gian rên xiết và rặn đẻ, chị Giảo thở dồn dập như bị hụt hơi. Rồi tất cả ồ lên bất ngờ khi thấy đầu em bé trồi ra. Người thì ngạc nhiên quan sát, người thì sợ quá quay mặt sang chỗ khác. Du nhẹ nhàng giữ đầu bé và kết hợp cùng sức rặn của chị Giảo, kéo bé lọt ra ngoài. Lúc đứa bé cất tiếng khóc chào đời thì mọi người vui mừng.

Chị Giảo thấy nhẹ nhõm vô cùng, tưởng chừng một tảng đá đè nặng trong người vừa bốc hơi đi mất. Chị nằm bẹp xuống chiếc chăn ướt nhem mồ hôi, lấy lại nhịp thở. Du đặt nhẹ đứa trẻ vào thau nước ấm, rửa sạch máu. Bé chào đời sớm hơn dự tính nhưng khỏe mạnh. Du đưa cho chị Giảo xem đứa con trai đỏ hỏn. Chị ôm nó vào lòng hôn hít, nước mắt lăn dài. Trông thế, các phạm nhân nữ còn lại cũng xúc động.

- Mẹ xin lỗi! Mẹ không thể chăm sóc cho con, nhìn con lớn lên rồi! Là lỗi ở mẹ!

Mặt đầm đìa nước mắt, chị Giảo thủ thỉ vào tai con trai. Theo quy định của Trại giam, phạm nhân nữ sau khi sinh chỉ chăm sóc con ba mươi sáu tháng sau đó thì đưa bé về cho gia đình nuôi. Du hiểu chị Giảo luôn hối hận vì bản thân lầm đường lạc lối, nhưng vào khoảnh khắc bế đứa con vừa chào đời thì chị càng hối hận gấp bội. Vì tội của chị quá nặng nên không được hoãn thi hành án và chị thương con vừa mới mở mắt chào đời đã thấy chấn song sắt lạnh lẽo, chiếc áo sọc của mẹ, chịu thiệt thòi khi tuổi còn thơ.

Đúng lúc, quản giáo Ngà xuất hiện ngoài cửa buồng, hỏi đã xảy ra chuyện gì. Tất cả liền nói chị Giảo sinh con rồi! Chị Ngà mau chóng mở cửa, bước nhanh lên tầng xem tình hình. Trông cảnh chị Giảo ôm đứa bé còn chưa cắt dây rốn thì chị Ngà cũng bất ngờ sau đó chạy đến bệnh xá tìm bác sĩ. Không lâu sau, bác sĩ Hiên đã có mặt ở buồng giam số 5. Cắt dây rốn xong, ông nói đây chắc là ca vượt cạn đầu tiên diễn ra ngay trong buồng giam. Ai nấy nhìn nhau, cười cười. Chị Giảo và em bé được đưa đến bệnh xá chăm sóc.

Chuyện đỡ đẻ đêm nay khiến các phạm nhân nữ cứ bàn tán mãi, thậm chí đến lúc tắt đèn đi ngủ vẫn còn nghe tiếng xì xầm. Du ngồi bên cửa sổ và nhìn qua chiếc chiếu trống bên cạnh, lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Chậm rãi, Du lấy cuốn nhật kí ra và viết.

Ngày... tháng... năm...

Bác sĩ, đêm nay vừa xảy ra một chuyện bất ngờ: chị Giảo đau đẻ. Nhưng ngoài trời mưa lớn như trút nước, chúng tôi không thể báo cho quản giáo Ngà biết được. Hết cách, chúng tôi đành đỡ đẻ cho chị ấy ngay trong buồng giam.

Thật may là cuối cùng ca đỡ đẻ diễn ra suôn sẻ, chị Giảo mẹ tròn con vuông. Là một bé trai. Tuy sinh sớm hai tuần nhưng bé rất khỏe mạnh. Lúc nghe tiếng khóc của bé, chúng tôi vui mừng khôn xiết. Chị Giảo còn vui hơn nhiều, ôm lấy con hôn hít. Nhìn đứa trẻ mới sinh rút vào * mẹ bú, tôi phát hiện lòng mình dâng lên thứ xúc cảm bồi hồi.

Bác sĩ biết không, lúc đỡ lấy thân hình nhỏ nhắn của đứa bé, tôi cảm giác bản thân như vừa được tái sinh. Đôi tay tôi đã từng giết hai mạng người và giờ cũng chính đôi tay này mà tôi đỡ lấy một sinh linh vừa chào đời. Đó là khoảnh khắc thật thiêng liêng mà tôi chẳng thể cầm lòng được, mắt tôi cứ cay cay. So với việc cầm chiếc kéo lạnh lẽo nhuốm máu thì việc ôm một hình hài sống thật hạnh phúc làm sao.

Tại sao đến tận bây giờ tôi mới nhận ra điều ấy?

Buổi văn nghệ sắp diễn ra, tôi sẽ tham gia cùng mọi người và hát bài Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui. Tôi không nghe nhiều nhạc Trịnh lắm nhưng tôi thật sự thích bài hát này. Tôi nhớ trong bài có hai câu: "Và như thế tôi sống vui từng ngày. Và như thế tôi đến trong cuộc đời". Để rồi tôi nhận ra rằng:

Giữa ranh giới mỏng manh, được sống là một điều tuyệt diệu nhất...

Nhật kí tù nhân 3969.

Du gạch hai nét gạch dưới từ "được sống" rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, những giọt mưa long lanh tinh khiết không ngừng hiển hiện trong đôi mắt sáng bừng hệt như một vì sao.

Đồng Văn gấp cuốn nhật kí lại, chậm rãi đi vào con hẻm cụt lần trước. Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện thật của Vân Du thì Văn quyết định đến nhà ông Thạch, để làm gì thì chính bản thân anh cũng không rõ nhưng anh muốn nói một điều nào đó và quan trọng là gặp bé Oanh. Mọi suy nghĩ kết thúc khi Văn ngước nhìn ngôi nhà nhỏ đóng cửa im lìm. Văn bước nhẹ vào sân vườn, phát hiện ra nơi này đã mọc lên những bông hoa xinh đẹp. Sau vài tiếng gõ cửa thật khẽ, Văn thấy cánh cửa kéo kêu rít rồi mở ra. Bé Oanh nghiêng đầu tròn xoe mắt sau đó liền kêu lên mừng rỡ:

- Chú Văn!

Văn cúi xuống bế bé Oanh lên và cười hỏi nó dạo này khỏe không? Bé Oanh gật đầu liên tục, còn khoe mình đã học xong bảng chữ cái, chuẩn bị vào lớp một. Hai chú cháu còn đang nói chuyện vui vẻ thì ông Thạch xuất hiện. Nhác thấy anh chàng bác sĩ, ông nén tiếng thở dài vào lòng vì nghĩ anh đến đây chắc lại để hỏi về quá khứ của Du. Như hiểu biểu hiện chán chường kia, Văn chỉ nói mình đến cốt muốn thăm bé Oanh và báo với ông Thạch một chuyện quan trọng.

Ông Thạch đặt chiếc ly thủy tinh trước mặt Văn, có ý mời anh uống nước. Văn đưa ly lên uống một hớp theo phép lịch sự và cũng giữ giọng để bắt đầu cuộc đối thoại:

- Chú vẫn khỏe chứ ạ? Cháu nghe Du bảo chú đã có việc làm.

- Tôi xin được một chân làm giữ xe trong nhà hàng gần nhà, thu nhập ổn định và đỡ cực hơn làm phụ hồ. Tôi đang cố dành dụm để con Oanh được đi học.

- Thế cũng tốt quá rồi. Cháu đến để báo với chú, đầu tháng sau phiên tòa sơ thẩm xét xử Du sẽ mở ra vì tinh thần và sức khỏe của Du đã bình thường trở lại.

- Nhanh vậy sao bác sĩ? Mà con Du khai gì với công an? Liệu nó có được giảm án?

- Chú muốn Du khai về chuyện gì?

Ông Thạch chau mày, tỏ ra chưa hiểu ý lắm. Còn Văn, sau vài giây im lặng để quan sát bé Oanh chơi ngoài vườn rồi từ tốn tiếp:

- Cháu đã biết tất cả về quá khứ của Du. Mâu thuẫn giữa cô ấy và bà Nhuệ. Con người thật của bà ấy ra sao. Cả chuyện cô ấy bị cưỡng hiếp. Và lí do cô ấy giết người...

Thoáng bất động, ông Thạch giương mắt nhìn Văn, tự dưng mồ hôi bắt đầu tuôn ra:

- Sao bác sĩ...

- Là Du kể cho cháu nghe. Về tất cả!

Nghe Văn nhấn mạnh hai từ "tất cả" thì ông Thạch hiểu, anh cũng đã biết về chuyện ông lạnh lùng bỏ mặc con gái bị cưỡng hiếp và rằng, chính ông chứ chẳng phải bà Nhuệ, mới là kẻ hại cuộc đời con. Ông sờ trán, nghe lòng nặng nề vô cùng, giọng chùng xuống:

- Con Du không khai chuyện này với công an, đúng chứ bác sĩ?

- Phải, cô ấy chấp nhận hình phạt dành cho mình.

- Tôi muốn con Du nói rõ mọi chuyện, vì may ra sẽ được giảm án. Nhưng cuối cùng nó vẫn chọn cách giấu tất cả bí mật, về lí do tại sao giết người. Nó thật là khờ!

Trông ông Thạch vừa nhăn nhó đau khổ vừa trách con gái, Văn nhẹ nhàng nói rằng:

- Ngoài chuyện muốn chuộc lỗi ra, phần còn lại cũng bởi Du muốn bảo vệ chú và bé Oanh. Dẫu bề ngoài chưa bao giờ tha thứ nhưng kỳ thật, cô ấy vẫn luôn xem chú là người thân duy nhất của mình, cùng với con gái Hoàng Oanh.

Ngồi lặng đi chốc lát rồi ông Thạch rơi nước mắt, vì thương con và vì hối hận.

- Là tôi có lỗi với con Du. Giá như tôi đừng cưới bà Nhuệ, giá như năm ấy tôi cứu con Du thì... Tôi đã hại con gái, tôi sai rồi...

Văn thấy người cha đó không ngừng run rẩy, những dòng nước mắt mặn chát ứa ra từ các nếp nhăn nơi đuôi mắt. Gương mặt ông được vẽ lên bởi nỗi đau khôn nguôi lẫn sự hối hận muộn màng. Phải, giá như năm ấy ông dũng cảm hơn thì mọi chuyện đã khác đi. Chắc rằng, cuộc đời của Du cũng sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều.

Văn bước ra ngoài vườn chuẩn bị về thì bé Oanh chạy ù đến, hớn hở hỏi:

- Chú Văn ơi, khi nào mẹ Du về nhà ạ?

Văn nhớ đến nét mặt buồn bã của Du mỗi lần nói về việc bé Oanh gửi thư và luôn hỏi khi nào mẹ về. Cô đã không thể trả lời con. Vuốt nhẹ mái đầu nhỏ, Văn mỉm cười:

- Chú cũng không biết nữa nhưng bé Oanh hãy nhớ là, dù ở đâu hay làm gì đi nữa thì mẹ Du vẫn nhớ về con và vẫn yêu thương con thật nhiều.

- Dạ... - Bé Oanh ỉu xìu - Vì mẹ phạm lỗi nên bị phạt hả chú?

Nhìn gương mặt trong sáng và đáng yêu đó, lòng Văn dâng lên một xúc cảm kỳ lạ.

- Mẹ Du của con không có lỗi. Yêu thương và hết sức bảo vệ người quan trọng nhất của mình, thì không bao giờ là điều sai trái.

Dứt lời, Văn dịu dàng ôm lấy bé Oanh mặc cho nó chẳng hiểu những lời sâu sắc kia. Có lẽ phải mất khoảng thời gian dài về sau, trái tim non nớt đó mới thấu hiểu được, rằng: Để bảo vệ một ai đó thì người ta cần phải mạnh mẽ đến dường nào!

*****

Vân Du không nhận được bức thư hồi âm nào từ gia đình bác sĩ Dương. Đây là điều đã dễ dàng đoán trước. Nếu ngược lại là Du thì hẳn cô cũng không đời nào hồi âm thư cho cái kẻ đã giết chết con mình. Dẫu vậy, tận đáy lòng Du vẫn cảm thấy buồn, một nỗi đau đáu đè nặng. Giống như bao nhiêu người có tội khác, Du muốn nhận được sự tha thứ để vơi bớt mặc cảm tội lỗi.

Giờ nghỉ trưa hôm nay, Du tiếp tục viết lá thư xin lỗi thứ hai cho gia đình bác sĩ Dương. Một việc làm không có kết quả. Gửi thư mà lòng hiểu rõ rằng, sẽ không bao giờ nhận lại lời hồi âm nào của người nhận. Dán nắp bì thư lại, Du đặt nó ngay ngắn trên bậu cửa sổ. Tiếp, Du viết thêm một lá thư nữa, là gửi cho bé Oanh. Cô muốn kể cho con nghe về nhiều chuyện mình vừa trải qua và sắp diễn ra:

Bé Oanh biết không, mẹ Du đã đỡ đẻ cho cô Giảo đấy. Cô ấy là bạn thân của mẹ, còn giúp đỡ mẹ rất nhiều. Cô ấy sinh một đứa bé trai kháu khỉnh, giống y như con hồi trước vậy. Lúc nhìn cô Giảo ôm con trai, tự dưng mẹ nhớ bé Oanh lắm. Mẹ muốn gặp con, ôm con vào lòng. Bé Oanh cũng nhớ mẹ phải không?

Sắp tới sẽ có buổi diễn văn nghệ, mẹ Du nhận lời với cô Giảo sẽ tham gia hát cùng mọi người đó. Mẹ hát không hay nhưng vẫn luyện hát mỗi ngày. Nên bé Oanh không được lười biếng nhé, phải siêng năng học hết bảng chữ cái để còn chuẩn bị vào lớp một. Ở buổi văn nghệ tới, mẹ sẽ nhờ người ta chụp hình rồi gửi cho bé Oanh xem.

Du ngừng viết bởi nhớ đến câu hỏi "khi nào mẹ về nhà" trong lá thư bé Oanh gửi. Du muốn viết câu trả lời nhưng các ngón tay cứ cứng ngắc. Đau đớn lẫn sợ hãi khiến cô mất hết can đảm để tiếp tục. Sau cùng, Du đành bỏ dở sự mong đợi ngây ngô của con gái. Thà rằng im lặng còn hơn là cứ nói dối con một cách tàn nhẫn.

Du vừa hoàn thành lá thứ hai thì cửa buồng giam mở, chị Giảo bế theo đứa con mới sinh đi vào trước sự ngạc nhiên của các phạm nhân nữ khác. Trông chị rất khỏe sau hơn một tuần được chăm sóc ở bệnh xá. Chị cười tươi rói, cất giọng sang sảng như mọi khi, hỏi mấy chị em có khỏe không? Dạo này tập hát đến đâu rồi? Mọi người liền bu quanh chị Giảo, vui mừng hỏi han đủ thứ.

- Sao về buồng giam sớm vậy chị?

- Nhìn thằng nhỏ dễ thương quá!

- Nó tên gì thế? Minh Tâm hả?

Chị Giảo gật đầu bảo đời chị sai rồi coi như bỏ đi, chỉ mong đứa con sinh ra trong Trại giam này sẽ thay mẹ sống trọn vẹn một kiếp người. Chị mong nó mang một tấm lòng trong sáng như chính cái tên vậy. Các chị em bạn tù hồ hởi lắm, từ giờ ở cái nơi lạnh lẽo này ngày ngày vang lên tiếng khóc oe oe của trẻ con cũng thấy ấm cúng hơn.

Chị Giảo còn nói tất cả mọi người đều là mẹ nuôi của con mình. Và rồi nhóc Tâm lần lượt qua tay của các mẹ nuôi, nó hiền khô không khóc tiếng nào. Các phạm nhân nữ thấy đứa bé trên tay mình thì cảm giác vui kỳ lạ dù họ chẳng hề sinh ra nó. Cuối cùng chị Giảo bế con đến chỗ Du đang ngồi bên cửa sổ quan sát nãy giờ, cất giọng dịu dàng:

- Nhờ em đỡ đẻ mà chị mẹ tròn con vuông. Em làm mẹ đỡ đầu của nhóc Tâm nhé?

Trông dáng vẻ Du còn tần ngần, con Muội huýt một tiếng nghe thúc giục:

- Chị đỡ lấy thằng nhỏ đầu tiên thì làm mẹ đỡ đầu đúng rồi. Chị nhận lời đi để bà chị Giảo vui lòng. Các chị em thấy chí lí không?

Ai nấy đều trả lời, đúng rồi đó! Trước sự thúc ép từ mọi người và vẻ mặt mong chờ của chị Giảo, dĩ nhiên Du chỉ còn cách gật đầu nhận lời. Nhẹ nhàng đỡ lấy nhóc Tâm trên tay chị Giảo, Du nhìn nó đang mở đôi mắt lim dim, bờ môi nhỏ chúm chím. Lòng lại thấy xúc động. Kỳ lạ quá đỗi, Du giết chết con trai người khác và giờ lại làm mẹ đỡ đầu cho một đứa trẻ khác. Là sự trêu ngươi hay số phận đã giúp Du nhận ra ý nghĩa mới của cuộc đời. Khi ai đó chết đi, một sinh linh khác lại ra đời tiếp nối họ. Đấy là sự kế thừa.

Cảm nhận hơi ấm trong tay, Du mỉm cười vì hiểu, chết không hẳn là kết thúc. Bắt đầu sẽ đến từ một nơi nào đó và bằng một cách nào đó...
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Án Tử Một Tình Yêu (The Death Of A Love) - Võ Anh Thơ

Postby tuvi » 01 Oct 2022

Chương 16

Tối đến, Du vừa nhìn ánh trăng tròn treo cao vừa nghe bên tai tiếng ru khe khẽ của chị Giảo. Không biết có phải vì sinh ra trong buồng giam nên trở thành đứa trẻ đặc biệt hay chăng mà nhóc Tâm rất ngoan không quấy khóc. Nghe lời ru ngọt ngào của người mẹ ấy, tâm hồn Du bất giác thanh thản. Lát sau Du mở nhật kí ra xem lời hồi đáp của Văn.

Tôi đã nghe bác sĩ Hiên nói về cuộc vượt cạn lạ lùng tại buồng giam số 5, thật bất ngờ khi cô là người đỡ đẻ. Tôi không biết nói sao nhưng có cảm tưởng, đứa bé chào đời giống như một tia sáng hi vọng xuất hiện trong đêm tối. Thật diệu kỳ! Và tôi rất mong được thấy đứa trẻ đó vào thời gian tới.

Cô từng viết, được sống là điều tuyệt diệu nhất. Tôi cũng nghĩ thế, và có lẽ sẽ tuyệt diệu hơn khi ta tìm ra lí do khiến mình tiếp tục sống. Một điều nào đó, hay một ai đó. Cô có nghĩ vậy không? Còn tôi thì đã tìm thấy rồi, kể từ khi gặp cô...

Cô có biết vì sao những chiếc lá thường đổi màu?

Bác sĩ Văn.

Du không vui như những lần trước đọc nhật kí, do có một điều gì đang lắng đọng trong lòng. Chẳng phải vì Du bận tâm về việc đổi màu của chiếc lá mà bởi dòng chữ kỳ lạ của Văn: "Còn tôi thì đã tìm thấy rồi, kể từ khi gặp cô"... Có vẻ như Du hiểu được ẩn ý đằng sau câu tự sự của chàng bác sĩ trẻ. Và hẳn như vậy mới làm Du xuất hiện nỗi sợ hãi mơ hồ. Du nghĩ về cuốn sách Hoàng tử bé, về chuyện con cáo được cảm hóa để rồi mỗi lần nhìn thấy cánh đồng lúa mì màu vàng thì sẽ nhớ đến mái tóc của Hoàng tử bé.

Du đã có một người quan trọng cần bảo vệ, và giờ đây cô lại tham lam muốn có thêm một người khác nữa. Một người càng có nhiều mong ước, càng có nhiều thứ quan trọng thì càng dễ hoang mang hơn. Liệu ngày nào đấy, Du sẽ giống con cáo trong câu chuyện?

*****

- Những chiếc lá sẽ trở nên xanh khi vào hạ và chuyển sang vàng khi vào thu. Cô biết lí do không? Nguyên nhân là vì chất diệp lục tạo nên màu xanh của lá cây rất bắt sáng, nó sẽ ngừng sản xuất ra vào các ngày ánh nắng yếu đi. Mà mùa thu thì mặt trời chiếu sáng rất ít nên những chiếc lá đã mất dần màu xanh, chuyển sang màu vàng hoặc cam. Thật ra, xanh và vàng đều có sẵn trong lá cây rồi chỉ là tùy thời điểm mà chúng thay đổi.

Đồng Văn tỏ ra rất thú vị khi giải thích cho Vân Du nghe về sự chuyển đổi màu sắc lạ lùng của chiếc lá. Tất cả lại tùy thuộc vào độ chiếu sáng của mặt trời. Cũng giống như con người phản ứng lại với cuộc sống, ở từng thời điểm mà họ trở thành người khác nhau. Văn thấy việc so sánh con người với lá cây cũng không tệ.

Dáng vẻ hào hứng của Văn không khỏi khiến Du buồn cười. Du đưa mắt nhìn ra cửa sổ, nơi mấy chiếc lá xanh đang rung rinh trong gió.

- Nhiều người thích lá còn xanh, riêng tôi lại thích lá vàng. Những ngày cuối tháng tám, tôi thường đi trên những con đường đầy lá rơi. Tán lá cây vàng và cam hiện ra dưới một góc trời chiều thu thật là thanh bình.

- Tôi thì không thích mùa thua và đông, nó khiến tôi thấy lạnh lẽo và cô đơn.

- Cũng phải, nhất là khi những cơn mưa thu kéo dài, người ta chẳng muốn phải ở một mình chút nào. Cái cảm giác vừa trống vắng vừa trơ trọi nữa.

- Nghe cô nói thế thì mưa có vẻ khiến con người thấy khó chịu.

- Ngược lại, tôi thích mưa bởi nó từng mang đến một thứ quý giá cho tôi.

- Đó là gì vậy?

Cuộc đối thoại vu vơ về mùa giữa hai người ngừng lại trước vẻ tò mò và chờ đợi từ Văn. Vẫn chưa rời mắt khỏi cửa sổ, Du thoáng nhớ về những ký ức bình yên thuở trước:

- Lúc biết tin mình mang thai, đã rất nhiều lần tôi muốn phá bỏ nó. Thậm chí tôi âm thầm đến bệnh viện phụ sản ngồi chờ đợi trong hoang mang. Nhưng sau cùng tôi lại ra về với tấm hình siêu âm ở trên tay. Có vài lần đứng trước cổng bệnh viện nhìn trời mưa, tôi chợt nhận ra một chuyện. Kỳ lạ lắm bác sĩ à, cứ hễ mỗi lần tôi muốn phá thai thì trời lại đổ mưa. Cái cảm giác lạnh lẽo đơn độc ấy khiến tôi không nỡ bỏ đứa bé. Vì nó giúp tôi thấy ấm áp hơn, chí ít khi ở trong căn phòng trọ tối đó tôi không phải một mình.

Tôi cũng từng có cái suy nghĩ, đứa bé này không nên được sinh ra. Nhưng, mỗi lần nằm nghe mưa rơi tôi lại lấy tay xoa bụng rồi thì thầm. Sự sống nhỏ nhoi bên trong đó như một lời hồi đáp cho tôi vậy. Và sau cùng tôi hiểu, dù muốn dù không thì tôi vẫn mong có con ở bên cạnh. Con người quả là lạ lùng, từng ghét bỏ một thứ nhưng sau cùng lại nhờ nó mà tiếp tục sống. Có lẽ vì họ quá khó khăn để bước đi một mình.

Du ngừng nói, cứ ngỡ những cảm xúc nghẹn ngào năm ấy như vừa mới đến ngày hôm qua. Rồi Du bất giác buông một lời:

- Giá mà tôi có thể được đợi đến lúc thu sang...

Nụ cười trên môi tự dưng nhạt dần, Văn nghe nỗi buồn dâng lên, liền chợt hỏi:

- Tôi có thể yêu cầu cô một chuyện?

- Bác sĩ cứ nói.

- Tôi muốn cô hãy nói rõ mọi chuyện với luật sư, để tội trạng được giảm bớt.

- Chẳng phải chúng ta đã nói không bàn về chuyện này nữa ư? - Du thắc mắc.

- Tôi cứ luôn nghĩ đến bản án tử hình mà có thể cô phải gánh lấy. Nếu tòa án biết rõ nguyên nhân khiến cô giết người thì biết đâu chừng cô chỉ lãnh án chung thân hay thậm chí là mấy chục năm tù giam thôi.

- Sống làm gì khi cả đời cứ ở sau chấn song sắt hả bác sĩ? Điều ấy chẳng nghĩa lý gì...

- Sao lại không nghĩa lý? Vì ít ra tôi vẫn còn được trông thấy cô mỗi ngày!

Du chớp mắt nhìn chàng trai ngồi đối diện đang không kìm được cơn xúc động. Văn dường như chẳng cần che giấu suy nghĩ của bản thân, giọng lại càng rõ ràng hơn:

- Trong nhật kí tôi có viết, tôi đã tìm thấy lí do khiến mình tiếp tục sống và nó xuất hiện kể từ sau khi gặp cô. Cô giúp tôi nhận ra mình có thể sống vì một ai đó. Mỗi ngày được nhìn thấy cô, đọc nhật kí cô viết và ngồi trò chuyện một cách vui vẻ mỗi tuần như thế này... Tất cả đều trở thành điều không thể thiếu đối với tôi. Dù có lãnh án chung thân, suốt đời ở trong buồng giam thì điều quan trọng là cô vẫn sống. Với tôi, vậy là đủ rồi!

Không hiểu lí do gì mà lời bộc bạch chân thành đó lại làm Du thấy vui. Thứ cảm xúc chợt đến này vượt ngoài tầm kiểm soát của Du và cô hiểu bản thân không nên có. Niềm vui thì nhỏ bé nhưng ngược lại, nỗi sợ hãi thì lớn đến mức khiến Du muốn đứng dậy bỏ chạy ngay lập tức. Càng cảm nhận rõ tình cảm của Văn thì Du càng thêm trốn tránh. Văn bảo chỉ cần Du sống và anh được nhìn thấy cô, thế là đủ. Có lẽ Du sợ hãi vì phát hiện, chính mình cũng đang mang cái suy nghĩ ấy. Mong mỏi được ở cạnh một người. . Đam Mỹ Hài

- Bác sĩ đừng như vậy. Tôi xin lỗi...

Văn nhìn Du cúi đầu hệt như che giấu những giọt nước mắt. Có chút gì đó rất đau ở trong lòng. Điều mà từ trước đến nay anh chưa bao giờ trải qua. Hơn ai hết, Văn lẫn Du đã hiểu từ sớm rằng, thứ cảm xúc này sẽ không thể có được kết thúc tươi đẹp.

Chiều tối sau khi dùng cơm xong, các phạm nhân nữ lần lượt về buồng giam. Chị Giảo ngồi ru con ngủ, Du với con Muội cùng tập hát. Chỉ còn một, hai ngày nữa là buổi văn nghệ sẽ diễn ra. Nghe chất giọng the thé của con Muội là chị Giảo phát cáu, hát cái gì mà nghe như gà mắc đẻ! Con Muội quạu quọ: Thì tôi bảo mình hát dở rồi mà ai biểu bà ép hoài chi rồi giờ la làng! Chị Giảo toan mắng nó thì thấy nhóc Tâm cựa mình liền ầu ơ ví dầu tiếp. Con Muội dấm dứ bảo:

- Ru con thì lo ru đi, ở đó bình luận này nọ.

- Con chị đây ngoan lắm, khỏi lo.

- Chưa chắc, nó còn nhỏ nên thế. Phải coi nó lớn thêm chút nữa mới biết.

Bên cạnh, Du nhìn thằng bé ngủ say mà lòng bình yên, nhưng cũng hơi buồn buồn.

- Chắc em không được nhìn thấy nhóc Tâm lớn thêm rồi.

Cái giọng rầu rầu của Du khiến chị Giảo không vui mới cắt cớ hỏi:

- Sao? Cô định không ở đây nữa à?

- Tuần sau là tòa xử, em biết mình sẽ lãnh án tử.

- Chưa gì mà tự trù mình vậy cái cô này! Mình có nỗi khổ thì phải nói rõ ra chứ!

Con Muội cũng đồng tình, phải đó! Du nhìn hai chị em bạn tù, đến giờ họ vẫn chưa biết rõ nguyên nhân sau tất cả chuyện này. Cả hai chỉ biết Du giết hai mạng người, một là mẹ kế và một là chàng bác sĩ trẻ tuổi. Dẫu họ chẳng rõ ngọn nguồn sự việc nhưng vẫn đối xử với Du thật tốt. Và Du rất biết ơn về điều đó.

Du còn mong gì hơn khi những tháng ngày, có lẽ là cuối cùng của cuộc đời, gặp được các chị em tốt bụng trong đây. Để Du nhận ra tình người vẫn còn tồn tại, dẫu là trong nơi tối tăm lẫn tội lỗi nhất. Đôi khi điều kỳ diệu lại tìm thấy ở nơi chẳng thể ngờ. Thế nên Du nào dám mơ mình được thoát tội, cái mong mỏi đó trái với sự công bằng quá.

Chị Giảo chợt nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của Du, khẽ khàng bảo:

- Lần đầu tiên gặp mặt, chị cảm giác em không phải người xấu. Dù chị nghe nói em giết hai mạng người cũng sợ thiệt. Nhưng mà cứ thấy em khóc mỗi đêm là chị biết em có nỗi khổ tâm mới dẫn tới giết người. Em cũng hối hận, giày vò mình nhiều rồi.

Du khẽ lắc đầu, tiếng nói nhẹ y hệt cánh chim trời chao nghiêng dưới chiều tà:

- Em đã giết một người phụ nữ lớn tuổi và nghe bà ấy hét lên đau đớn rồi em lại giết một bác sĩ trẻ tốt bụng luôn giúp đỡ mình. Một kẻ mang tội lỗi lớn như em làm sao đáng được tha thứ hả chị?

Chị Giảo nhìn con Muội, sự im lặng chợt nhiên kéo đến bao trùm lên mọi thứ. Du cũng không nói gì thêm, hướng đôi mắt thăm thẳm lên bầu trời nhập nhoạng tối.

Buổi văn nghệ diễn ra trong Trại giam vào sáng chủ nhật. Tại căn phòng hội trường lớn, rất đông các phạm nhân nam và nữ cùng tham dự. Hiển nhiên không thể thiếu cán bộ quản lý Trại giam như giám thị, Phó giám thị, quản giáo và các y bác sĩ. Mục đích của buổi văn nghệ nhỏ này là gắn kết mọi người với nhau, để phạm nhân dễ dàng trải lòng mình, chia sẻ những tâm sự nỗi niềm chất chứa mà chẳng thể giãi bày. Ngoài ra nó còn góp phần để phạm nhân an tâm tư tưởng cải tạo tốt, sớm về hòa nhập với xã hội.

Buổi văn nghệ có nhiều tiết mục: kể chuyện, tâm sự, múa hát tập thể hay đọc những lá thư gửi lời xin lỗi của phạm nhân. Còn có mục truyền dạy tinh thần và trách nhiệm làm người dành cho những con người lầm đường lạc lối tại nơi này.

Khi đến giờ, buổi văn nghệ chính thức bắt đầu.

Sau vài lời giới thiệu, tiết mục mở màn đầu tiên là bài hát của một phạm nhân nữ bên phân trại III, với bài hát về tình mẹ và quê hương. Chất giọng ngọt ngào trữ tình của chị khiến bài hát trở nên tha thiết, chứa chan cảm xúc. Ai nấy đều chăm chú lắng nghe, có người xúc động đưa tay quệt nước mắt. Bài hát như đưa mọi người trở về thời ấu thơ bên cạnh mẹ hiền tần tảo chăm lo, cùng hình ảnh của những mảnh đất quê hương nghèo nhưng luôn đầy ắp tình làng nghĩa xóm. Các ca từ dào dạt ấy không khỏi làm những phạm nhân đang sống đằng sau song sắt thấy chạnh lòng.

Tiếp theo là tiết mục hát tập thể của những phạm nhân bên phân trại II, gồm nam và nữ. Bài hát ca ngợi đất nước thật hào hùng bi tráng qua các giọng ca trẻ tuổi, âm vang cả căn phòng lớn. Quay ngược dòng thời gian, đất nước và con người Việt Nam xưa cũ với những gian lao thăng trầm, luôn đứng vững cùng một trái tim son sắt. Hình ảnh quê hương giản dị nhưng không kém phần kiêu hùng được thể hiện rõ qua ánh mắt, lời ca mạnh mẽ của nhóm ca tập thể phân trại II.

Khá nhiều tiết mục ca múa tập thể diễn ra sau đó. Phần lớn đều là những bài hát ca ngợi con người, đất nước và tình yêu thương. Đặc biệt có phạm nhân nam lên hát bài tân cổ Hoa tím bằng lăng vô cùng bùi ngùi da diết. Giọng ca của anh chẳng khác gì nghệ sĩ Thanh Tuấn. Mọi người vỗ tay hoan hô rần rần mỗi khi anh ngâm một đoạn vọng cổ. Chợt một chị phạm nhân chạy lên hát chung với anh, giống như nghệ sĩ Thanh Kim Huệ song ca với Thanh Tuấn. Tất cả đều không khỏi thấy thú vị.

Tiết mục ca hát rộn ràng bao nhiêu thì đến tiết mục tâm sự kể chuyện lại im ắng bấy nhiêu. Vài phạm nhân bước lên khán đài kể về chuyện đời mình, hay lí do vì sao bước chân vào đây. Bây giờ họ ăn năn và hối hận biết dường nào. Có người còn đọc lớn lá thư của con gửi bằng giọng nghẹn ngào, nước mắt ngắn dài. Hầu hết ai nấy đều chia sẻ những suy nghĩ, nhận thức nơi chính mình về cuộc sống, giá trị làm người. Nhờ giây phút lắng đọng như thế mà bầu không khí nơi này trở nên lặng lẽ hơn.

Vân Du ở đằng sau sân khấu vì phải cùng mọi người chuẩn bị cho tiết mục hát tập thể cuối cùng. Từ nãy đến giờ Du quan sát và lắng nghe lời tâm tình của những con người ở bên ngoài kia. Họ cũng giống Du, từng phạm sai lầm do vô ý hoặc cố ý, để giờ đây muộn màng nhận ra điều gì mới là quan trọng nhất. Gia đình, bè bạn, tự do. Và những đêm chẳng thể ngủ được vì gặp ác mộng. Cái giá đánh đổi cho sai lầm đôi khi lại quá đắt.

Du chợt nghe chị Giảo gọi. Du gật đầu, nhìn sang thấy con Muội vẫn đang cầm tờ giấy, miệng nhẩm lại lời bài hát. Trông nó có vẻ căng thẳng như thể sắp ra trận khiến Du buồn cười. Chị Giảo và những chị em còn lại dường như chuẩn bị kỹ lắm rồi nên đầy tự tin. Thật ra Du cũng hơi run nhưng nghĩ cứ hát như đã tập trước đó thì sẽ ổn thôi. Du sẽ cố gắng hết sức để cùng mọi người làm một việc gì đấy.

Chương trình văn nghệ cũng dần đi đến hồi kết sau hai tiếng diễn ra. Du và mọi người từ phía sau cánh gà lần lượt bước lên sân khấu. Nhóm mười lăm nữ phạm nhân ở buồng giam số 5 đứng thành hàng ngang, mặt hướng xuống khán giả. Du đứng ở vị trí thứ mười ba, nhìn trực diện là hàng ghế của các cán bộ Trại giam với đội ngũ y bác sĩ. Và Du bắt gặp ánh mắt của Đồng Văn lẫn trong nhóm người đó. Vẫn là một cái nhìn bình lặng nhưng có đôi chút dịu dàng, trìu mến. Du đã đáp lại Văn bằng nụ cười thoáng qua, tự dưng tim đập rộn ràng. Du tự nhủ, hi vọng Văn sẽ không thấy mình hát tệ.

- Chúng tôi ở buồng giam số 5 khu II, sau đây xin gửi đến mọi người...

Sau lời tự giới thiệu của chị Giảo, nhóm phạm nhân nữ bắt đầu cất giọng ca. Mọi người mau chóng nhận ra bài hát quen thuộc của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui. Lúc đầu vài người gặp khó khăn với việc nghe nhạc rồi bắt nhịp hát. Như con Muội ca theo không kịp, đứng bên trái Du mà nó cứ lúng ta lúng túng. Giọng Du khá nhỏ, lúc hát cũng chưa lên cao được. May có chị Giảo và mấy chị khác giọng nghe rõ to mà lấp vào. Qua hết một đoạn thì tất cả đã hát hòa nhịp với nhau hơn.

Du hát và cứ hát. Tự bản thân Du nhận ra tiếng hát của mình càng lúc càng vang, càng cao. Âm nhạc thật sự giải phóng con người, nó giúp tâm hồn trở nên thăng hoa. Tưởng chừng như không còn sự ràng buộc nào nữa và ta tự do. Chẳng hiểu sao cả căn phòng im phăng phắc, và chẳng hiểu sao nhóm phạm nhân nữ lại ca rõ to đến thế. Có lẽ những ca từ trong bài hát của cố nhạc sĩ họ Trịnh giúp mọi người nhận thấy sự tươi đẹp của cuộc sống. Hạnh phúc xuất phát từ những điều rất nhỏ mỗi ngày.

Tôi chợt biết rằng, vì sao tôi sống?

Vì đất nước cần một trái tim...

Du cảm nhận vị mặn trên môi khi vào một khoảnh khắc nào đó, cô cũng đã hiểu vì sao mình sống. Âm thanh vỗ tay vang lên ầm ĩ lúc bài hát kết thúc. Du thấy Văn cũng đang vỗ tay, mỉm cười. Và lần đầu tiên, Du đã nở một nụ cười thật rạng rỡ.

Cuối cùng phiên tòa xét xử đã mở. Vân Du nhớ rõ, đó là một buổi sáng đầu tháng sáu trong xanh, yên ả. Lúc ngồi trên xe áp tải đến tòa án, Du cứ ngồi tựa đầu nhìn ra ngoài trời, đôi tay bị còng để trên đầu gối. Sáu mươi ngày rồi Du mới được rời khỏi Trại giam nhưng lại chỉ có thể nhìn ra khung cảnh ngoài kia qua kẻ hở nhỏ bên hông xe. Hình như khi đó đầu óc trống rỗng, Du không nghĩ được gì ngoài việc tưởng tượng đến lúc mình đứng trước vành móng ngựa nghe tòa tuyên án, rồi bao nhiêu người kéo đến xem nữa.

Xe đỗ ịch. Hai người công an kéo xốc Du xuống xe. Trước cửa tòa án đã có khá nhiều người đứng quan sát. Khi họ trông thấy Du thì âm thanh bàn tán trỗi dậy, tiếng nói lao xao không ngớt. Rồi lúc đi ngang qua đám đông hiếu kỳ, Du tình cờ nhìn thấy ông Thạch bế bé Oanh đứng phía sau người ta. Ông Thạch được báo về phiên tòa hôm nay nên đã đưa cháu đến đây. Nét mặt ông nhăn nhúm, nửa lo lắng nửa thất thần. Còn bé Oanh vô tư cứ cười hoài vì được thấy mẹ. Nó đã gọi mẹ nhưng tiếng gọi bị át đi bởi vô vàn âm thanh khác. Du bị đưa đi nhanh vào trong, liên tục ngoái nhìn con gái.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Án Tử Một Tình Yêu (The Death Of A Love) - Võ Anh Thơ

Postby tuvi » 01 Oct 2022

Chương 17

Bên trong tòa án đã có người ngồi ở các dãy ghế. Và Du thoáng bất động bởi thấy ngay hàng ghế đầu là hai vợ chồng trung niên đeo khăn tang, tay cầm di ảnh của con trai là bác sĩ Dương. Họ nhìn Du bằng đôi mắt vô cảm đầy trách cứ, lạnh băng đến tê tái. Du thấy cả người run lên, tim đập thình thịch và mồ hôi tuôn ra. Cảm giác như đôi mắt căm hận của đôi vợ chồng ấy không ngừng dõi theo từng bước chân nặng trịch của kẻ thủ phạm đã giết chết con mình. Điều ấy khiến Du sợ hãi.

Chánh án, Thẩm phán và Hội thẩm nhân dân đã có mặt. Không lâu sau phiên tòa bắt đầu. Du đứng trước vành móng ngựa chờ nghe Thư ký tòa án đọc nội dung cuộc xét xử hôm nay. Rồi đến luật sư bên tố tụng và bên biện hộ lần lượt nêu lên những ý kiến của mình. Nhân chứng được triệu tập, các chứng cứ cũng được đưa ra đầy đủ.

Tự dưng Du thấy mọi thứ trở nên mơ hồ. Du nghe Chánh án hỏi rồi trả lời, dù bản thân thật sự chưa định hình rõ những câu hỏi đó cũng như mình đã trả lời những gì. Điều Du bận tâm là lời bàn luận xôn xao của những người dự phiên tòa, tiếng khóc sụt sùi của cha mẹ bác sĩ Dương. Thậm chí Du còn nghe văng vẳng bé Oanh đang gọi mẹ...

Phiên tòa kéo dài gần một tiếng rưỡi. Sau khi Chánh án và Hội thẩm nhân dân thống nhất kết quả, bản án cuối cùng được đưa ra: Tuyên án tử hình bị cáo Vân Du! Bị cáo có thể kháng án trong mười ngày! Phiên tòa vừa kết thúc là đồng loạt các âm thanh hô hào vang lên. Du tiếp tục bị công an đưa ra ngoài xe. Du bị đám đông bu quanh, la ó chửi bới.

- Con gái mà sao ác quá!

- Còn trẻ mà giết hai mạng người luôn!

- Giết mẹ kế vì tiền rồi giết bác sĩ vô can nữa chứ! Tử hình là đúng!

Du nhắm mắt khi nghe những lời mắng nhiếc. Bỗng, Du nghe tiếng ông Thạch và bé Oanh cất lên thất thanh. Du liền mở mắt ra và thấy cha bế bé Oanh đang cố chen qua đám đông cuồng nộ kia để đến gần mình. Người cha già không ngừng kêu tên con gái trong nỗi xót xa nghẹn ngào. Còn bé Oanh thì vừa khóc vừa dang tay như cố ôm lấy mẹ. Du nghe con gọi "mẹ ơi, mẹ ơi" mà không kìm nổi nước mắt. Hai ông cháu cứ bị xô đẩy trong cảnh nhốn nháo người và người. Lúc bé Oanh ôm được cổ Du thì bị công an đẩy ra xa để đưa phạm nhân lên xe. Đúng lúc, tiếng ai gào lên khiến tất cả giật mình:

- Trả con trai cho tôi! Cô mau trả lại nó cho tôi! Cô là ác quỷ!

Mọi người trông thấy mẹ của bác sĩ Dương vừa ôm di ảnh con vừa lao đến với vẻ kích động, liên tục khóc thảm thiết. Bà cố hết sức chen qua đám đông để đến gần và giơ tay quờ quạng như muốn đánh vào người Du. Nỗi bần thần khiến Du chẳng biết làm gì ngoài việc đứng yên để mặc các công an ngăn bà ấy lại. Người chồng cũng chạy đến ngăn vợ, sau đó nhìn Du bằng ánh mắt căm phẫn.

Sau cùng, Du cũng được đưa lên xe sau cảnh hỗn loạn nãy giờ. Nhóm công an có vẻ mệt nhọc, còn Du ngồi yên lặng với hàng tá suy nghĩ ngổn ngang. Trước khi xe chạy đi, Du cố nhìn qua khe hở chỉ để thấy đôi vợ chồng trung niên bật khóc đau đớn. Và đằng sau các gương mặt đỏ bừng vì nắng trưa là cảnh bé Oanh đang nức nở trên vai ông ngoại.

Với bản án tử hình, Du không thể ở lại buồng giam số 5 được nữa mà sẽ bị đưa đến khu biệt giam dành cho những tử tù chờ ngày trả án. Đó là nỗi buồn thương của tất cả chị em bạn tù khi thấy Du thu xếp quần áo đồ đạc. Chẳng ai nói gì mà chỉ nhìn nhau xót xa trước cái án tử đang chực chờ của cô gái hãy còn trẻ.

Tuy khoảng thời gian ở chung trong buồng giam này vỏn vẹn hai tháng nhưng họ và Du đều có những kỷ niệm khó quên. Đặc biệt là chị Giảo với con Muội. Cả ba đã là những người bạn lúc nào cũng tâm sự cho nhau nghe chuyện vui buồn. Nay Du bị tuyên án nghiệt ngã như vậy khiến cả hai người nọ không ngăn nổi nước mắt.

Ôm chiếc túi quần áo trên tay, bấy giờ Du mới quay qua nhìn hết các chị em bạn tù đang hướng đôi mắt cảm thông vào mình. Người thì buồn rầu, người thì sụt sùi. Trông thế Du cũng thấy như được an ủi. Chị Giảo một tay ôm con trai, tay còn lại đặt lên vai cô em gái mà siết chặt. Chị muốn nói gì đó nhưng cứ khóc mãi, nước mắt rơi liên tục. Du chẳng nói gì chỉ vỗ nhẹ tay chị như muốn nói mình chấp nhận bản án này. Rồi cô nhìn nhóc Tâm mở mắt ngơ ngác chẳng hiểu được chuyện xung quanh. Du hôn lên hai má nó, chợt nghe lòng quặn thắt một nỗi đau đớn.

Con Muội bình thường thấy cộc tính vậy mà lúc này cũng mắt đỏ hoe, cảm giác như lần thứ hai mất đi người thân. Trước là mẹ nó, còn giờ là Du.

- Chị ơi... em hứa khi ra tù rồi sẽ sống tốt hơn. Em sẽ bắt đầu lại từ đầu...

Du mỉm cười gật khẽ, rồi được con Muội ôm choàng lấy. Chị Giảo nức nở, cũng dang tay ôm lấy Du. Nằm trong hai vòng tay ấm áp đó lần cuối, Du biết mình đã khóc.

Rời khỏi buồng giam đầy âm thanh thút thít, Du bước theo quản giáo Ngà đến khu phòng giam tách biệt. Trên đường đi, Du cảm nhận đôi chân chùng xuống, nặng nề và trái tim nhói từng cơn. Dẫu dặn lòng phải cố kìm nhưng Du vẫn rơi nước mắt. Giọt lệ nóng hổi chảy dài trên gò má thất sắc khiến Du muốn bật ra một tiếng nấc khẽ.

Vừa lúc đi ngang qua khoảng sân vắng vẻ, Du bất giác thấy bóng dáng ai đang đứng yên đằng sau hàng rào kẽm hệt đang chờ mình. Khi nhìn kỹ lại thì Du mới biết đó là Đồng Văn. Anh chàng bác sĩ đứng dưới ánh nắng chiều tà, gương mặt tĩnh lặng nhưng đầy u buồn. Bóng Văn đổ dài xuống đất lặng lẽ hệt như thứ tình cảm âm thầm cất giấu ở trong lòng. Văn cứ nhìn Du bằng đôi mắt thê thiết đến nao lòng.

Du cũng nhìn Văn, cũng nhen nhúm một tình cảm chẳng thể nói lên lời. Nhưng với trái tim mạnh mẽ lẫn kiên định, Du tiếp tục bước và để gió lau khô nước mắt.

Quản giáo Lành trông coi khu biệt giam dành cho tử tù đã nhiều năm, xem như là người có kinh nghiệm thâm niên đồng thời cũng lắng nghe không biết bao nhiêu tâm sự thê lương của những con người sắp ra trường bắn.

Ngày đầu đến khu biệt giam, Vân Du gặp người quản giáo nữ có gương mặt hiền hiền, nụ cười thân thiện chẳng mang chút khinh bỉ hay ghét bỏ đối với tử tù. Chị đưa Du đến phòng của mình. Buồng biệt giam hơi hẹp nhưng không đến nỗi ẩm thấp tối tăm mà khá sạch sẽ. Nữ quản giáo trung niên hỏi thăm Du vài câu qua cánh cửa song sắt.

- Chị tên gì?

- Tôi tên Du, thưa cán bộ.

- Chị bị tội gì mà tử hình?

- Tôi giết hai mạng người.

- Chị có gửi đơn xin ân xá chưa?

- Thưa cán bộ, tôi chấp nhận hình phạt này và sẽ không viết đơn xin ân xá.

- Vậy à? Đa số tử tù ở đây đều viết đơn kháng án hoặc xin ân xá miễn tội. Và người may mắn thì được giảm xuống chung thân, nhưng vài người thì vẫn phải chịu cái án tử. Tử tù như chị cũng thật hiếm thấy.

- Tôi giết người thì phải chịu tội. Vả lại tôi nghĩ mình có viết đơn xin ân xá cũng chẳng được chấp nhận. Người ta gọi tôi là ác quỷ...

Quản giáo Lành nhìn nỗi buồn đầy cam chịu trên mặt Du, bất giác có chút cảm thông. Dù chị chẳng biết nữ tử tù trẻ tuổi này giết người thế nào, nhưng trông biểu hiện u uất đó cũng phần nào giúp chị hiểu rằng Du đang nếm trải sự hối hận tột cùng. Không có sự trừng phạt ghê gớm nào bằng nỗi ân hận đâu, thậm chí cả cái chết. Nên thấy tử tù nào đang chịu trừng phạt bởi bản án lương tâm thì chị đều thông cảm.

- Chị nhớ chấp hành tốt nội quy, nếu có chuyện gì thì gọi lớn cho quản giáo biết.

Du gật đầu trước khi quản giáo Lành rời đi. Đưa mắt quan sát buồng giam nhỏ hẹp với một chiếc giường, bục xi măng để đồ cá nhân và bồn rửa mặt, Du cảm giác lạnh lẽo đơn độc làm sao. Trước khi chết, tử tù phải trải qua khoảng thời gian "tự giam cầm" như thế này đây, cứ như bị tách biệt khỏi thế giới ngoài kia.

Du lấy trong túi đồ ra cuốn nhật kí. Khi bản án tử hình được tuyên thì cuộc điều trị tâm lí cũng kết thúc. Du không cần gặp Văn, không cần uống thuốc hay viết nhật kí. Mọi sự việc, thói quen hàng tuần, hàng ngày sẽ chấm hết. Dẫu vậy Du vẫn muốn tiếp tục viết nhật kí, chí ít bản thân cũng có thể lưu lại những điều cuối cùng khi mình ở buồng biệt giam này. Du bắt đầu với các con chữ đều tăm tắp, lòng biết rằng sẽ chẳng có lời hồi đáp.

Ngày... tháng... năm...

Bác sĩ, hôm nay tôi được đưa đến phòng biệt giam. Nơi này nhỏ hẹp, hơi chật chội nhưng không ẩm thấp tối tăm như tôi tưởng tượng. Ở một mình tại nơi đây quả thật khiến người ta thấy lạnh lẽo và cô đơn quá. Tôi nhớ buồng giam số 5, nơi có nhiều chị em bạn tù tốt bụng đã ở bên cạnh sẻ chia vui buồn, họ an ủi tôi trong những ngày tuyệt vọng nhất. Dù chỉ hai tháng thôi nhưng dường như tôi đã xem họ là người thân.

Tôi cũng cảm ơn bác sĩ rất nhiều. Về tất cả. Nhờ có bác sĩ tôi nhận ra mình vẫn sống. Ngày thứ ba hàng tuần được gặp nhau, hay việc viết nhật kí chia sẻ mỗi ngày, với tôi đều là những khoảnh khắc vô cùng tuyệt diệu. Nó thật sự trọn vẹn, về cảm xúc lẫn tinh thần. Tôi sẽ không được như ngày hôm nay nếu không có bác sĩ.

Bác sĩ đừng trách tôi vì đã không viết đơn xin ân xá. Tôi biết bác sĩ tốt với tôi, bằng cả tấm lòng và sự chân tình. Nhưng tôi vẫn muốn làm theo điều mà bản thân cho là đúng, là để giúp tâm hồn tôi được cứu rỗi. Lúc đến khu biệt giam, tôi đã thấy bác sĩ. Hẳn bác sĩ cũng thấy tôi nhìn bác sĩ. Xin bác sĩ đừng quá lo lắng cho tôi nữa, tôi sẽ càng áy náy hơn. Tôi sẽ cố gắng, dẫu biết sự cố gắng này chỉ để dành cho một cái chết được định sẵn.

Nhưng tôi vẫn cố gắng không sợ hãi.

Cố gắng bình thản và chờ đợi.

Và cố gắng không khóc.

Tôi hứa...

Nhật kí tù nhân 3969.

Đóng cuốn nhật kí lại, Du ngồi trên giường tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo và ngoẹo đầu nhìn lên lỗ thông gió hình chữ nhật nhỏ với chấn song sắt đen. Vài tia nắng tươi sáng cố len qua khoảng trống chật hẹp chiếu rọi vào nơi đơn độc này. Buồng biệt giam trở nên nửa sáng nửa tối. Tử tù chỉ có thể nhìn ra thế giới bên ngoài ở trên đó, thấy một mảng trời rất nhỏ lẫn xa xôi. Rồi nó khiến họ không ngừng nghĩ về cái chết...

Đêm ấy, Du trằn trọc thao thức. Lần đầu tiên Du ngủ ở buồng biệt giam, nằm xoay qua xoay lại chỉ thấy hai bức tường kín bưng trong khi những đêm trước bên cạnh sẽ có chị Giảo và con Muội. Du thấy lạnh, đến nỗi rùng mình. Nằm không ngủ lại càng khiến Du nhớ về nhiều chuyện trong quá khứ. Tử tù nào cũng vậy thôi, sống ở nơi tách biệt chỉ làm người ta thấy rõ bản thân, tội ác mình gây ra, nỗi ám ảnh cứ hiện diện mỗi lần nhắm mắt. Du co người, một nỗi cồn cào quặn thắt trong bụng.

Chợt Du nghe ở buồng bên cạnh, tiếng khóc của một tử tù nữ. Chị này lúc khóc thành tiếng, lúc thì nghẹn ngào. Chị liên tục nói xin lỗi, lặp đi lặp lại rất khẽ những cái tên. Có thể là chồng. Là con. Hoặc là những người mà chị đã gây tội. Rồi Du lại nghe âm thanh thở dài liên tục của một tử tù nam. Chỉ một tiếng thở thôi mà sao chất chứa cả tâm sự trĩu nặng, cả tâm hồn sợ hãi hoang mang.

Du nằm ở giữa hai căn buồng của hai kẻ tội lỗi, tiếng khóc lẫn thở than như kéo đêm dài càng thêm dài. Không gian tĩnh lặng tại khu biệt giam như trầm lắng đến ngạt thở. Quyện vào đó là tiếng thê thiết nỉ non thầm lặng, biến nơi đây trở nên sầu não vô cùng. Xoay trở mình liên tục, rồi Du ngồi dậy lấy nhật kí ra viết tiếp.

Bác sĩ, đêm nay tôi mất ngủ.

Tôi đoán lúc viết những dòng này đã quá 12 giờ khuya. Hay cũng có thể đã sang ngày mới rồi. Tôi nhận ra phòng biệt giam như một tấm gương phản chiếu, nằm một mình ở căn buồng âm u tôi liên tục thấy bản thân mình trong quá khứ. Về những lỗi lầm. Tôi không dám nhắm mắt, dù chẳng đủ sức để khóc nữa nhưng còn nỗi sợ, nó quá lớn!

Buồng bên trái tôi là một chị tử tù cứ liên tục khóc và xin lỗi. Còn buồng bên phải tôi là một anh tử tù khác lại thở dài rất u uất, thỉnh thoảng rì rầm những điều rất nhỏ. Và tôi biết chắc rằng, họ sẽ thức cho đến sáng. Thậm chí ngay cả tôi nữa.

Nỗi ân hận và sợ hãi nơi buồng giam tách biệt sẽ bào mòn tử tù mỗi ngày, mỗi đêm.

Nhật kí tù nhân 3969.

Du nằm xuống giường, cố đưa mình vào giấc ngủ. Tự dưng khi đó, Du nghe văng vẳng tiếng chim đỗ quyên lại hót. Vẫn não nề lắm nhưng chẳng hiểu sao lại giúp Du bình tâm hơn, dần dần thiếp đi một cách mệt nhoài. Nằm trên giường mà Du cứ ngỡ đang nằm trên những lớp sóng biển nhấp nhô, tròng trành. Giấc ngủ chẳng tròn, khi mơ khi tỉnh.

Không rõ Du đã ngủ được bao lâu mà tiếng lạch cạch mở khóa lạnh tanh vang lên, cùng tiếng bước chân nhẹ nhàng lướt ngang qua buồng, đã đánh thức cô. Du nhìn lên lỗ thông gió, trời chỉ vừa hửng sáng thôi. Du nghe tiếng dép kéo lê nặng trịch, âm thanh trò chuyện của vài người khẽ khàng. Những bóng dáng lướt qua nhanh nơi cửa buồng và Du kịp nhận ra một tử tù vừa bị đưa đi.

Du chớp mắt vài cái cho tỉnh táo. Tim bất giác đập mạnh. Có chút sợ hãi dâng lên.

Nó khác với đêm qua. Không phải nỗi sợ của sự ân hận.

Mà là cái chết.

Người tử tù ban nãy, theo Du đoán, có lẽ là bị mang ra trường bắn.

*****

[Chiều 14/6/2011, trước Quốc hội, Bộ trưởng công an cho biết: Luật thi hành án hình sự cho phép thay đổi từ xử bắn tử tù sang tiêm thuốc độc.]

....

Tử tù mỗi ngày được ăn uống, tắm rửa đàng hoàng. Họ còn được đi ra ngoài trời một lần trong một ngày. Khoảnh khắc ấy thật đáng giá với họ. Vì cảm giác như được tự do.

Mỗi sáng, Vân Du đứng ở khoảng sân vắng vẻ của khu biệt giam. Tranh thủ từng giây từng phút ngắn ngủi để ngắm nhìn bầu trời rộng lớn, ánh mắt Du mải miết đuổi theo những đám mây trắng bay bồng bềnh. Du tưởng tượng mình là một chú chim đang nhảy nhót trên không, chơi đùa với gió và vờn bắt với nắng sớm. Du khao khát được rong ruổi cùng mây hệt như chính cái tên mình mang.

Du cứ đứng lặng lẽ và ngước mặt lên cao, nhắm nghiền mắt để tận hưởng bầu không gian thanh bình, hít thở thật sâu như muốn tâm hồn được thanh tẩy. Gió vuốt ve da mặt, lướt qua tai và luồn khẽ vào từng sợi tóc đã dài hơn so với ngày đầu tiên Du bước chân vào Trại giam. Rồi khi mở mắt ra, Du thấy bầu trời cao vời vợi thì niềm mong mỏi thoát khỏi xiềng xích giam cầm lại càng mãnh liệt.

Du nhận ra thế giới này vẫn đẹp. Và mình vẫn muốn sống.

Quản giáo Lành có nhiệm vụ trông chừng tử tù mỗi khi họ ra được phép ngoài mỗi ngày. Quan sát dáng vẻ thanh thản của Du, chị liền bước đến ở phía sau, lên tiếng vừa đủ:

- Chị có biết tử tù thích nhất là gì không?

- Tôi nghĩ là được sống, thưa cán bộ.

- Nói một cách nôm na là họ thích những buổi sáng.

Du chậm rãi quay qua nhìn quản giáo Lành. Chị nở nụ cười, mắt lại nhìn xa xăm:

- Khi tử tù còn nhìn thấy một buổi sáng thì họ biết chắc rằng mình vẫn còn sống thêm một ngày. Tử tù khác với những người bình thường ở bên ngoài, ngày họ ngủ và về đêm thì lại thức. Chỉ khi đến sáng hôm sau lúc đã qua hai, ba giờ sáng và họ nghe bước chân của quản giáo lướt qua buồng giam của mình thì họ hiểu hôm nay mình không phải chết. Họ đợi bình minh nhưng đồng thời cũng rất sợ nó.

- Đêm, tôi không ngủ được vì sợ hãi và ám ảnh.

- Khu biệt giam khiến tử tù ám ảnh về tội lỗi mình gây ra, sau đó lại sợ hãi cái chết đến gần. Tôi làm quản giáo ở đây lâu rồi, tử tù nào cũng tiếp xúc qua cả. Có người bình thản đón nhận cái chết nhưng hầu hết đều sợ hãi khi một buổi sáng nào đó phải ra trường bắn. Cũng dễ hiểu khi đó là phản ứng bình thường khi một người sắp bị đoạt mất sự sống.

Du lặng im, tiếp theo bất giác nói một điều kỳ lạ:

- Tử tù chúng tôi còn có thể được nhìn thấy buổi sáng, thậm chí nếu đơn xin ân xá thông qua thì việc đó không còn trở nên xa vời nữa. Nhưng, nhiều lúc tôi nghĩ đến những nạn nhân vô tội bị chúng tôi lấy đi mạng sống, ai sẽ cho họ cơ hội để nhìn thấy ngày mai? Mỗi lần tự hỏi mình điều đó là tôi càng không muốn tha thứ cho bản thân, thưa cán bộ.

Quản giáo Lành hướng ánh mắt ngạc nhiên vào Du. Có lẽ lần đầu tiên chị gặp một tử tù lạ lùng thế, chỉ muốn cho nạn nhân thêm một cơ hội chứ không phải là chính mình.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Án Tử Một Tình Yêu (The Death Of A Love) - Võ Anh Thơ

Postby tuvi » 01 Oct 2022

Chương 18

Đêm về, Du lại thao thức và lại nghe tiếng khóc nỉ non cùng tiếng thở dài ưu sầu. Du nhớ đến lời quản giáo Lành, về việc chờ đợi những buổi bình minh. Chính Du cũng đang chờ cái ngày mình bị đưa ra trường bắn. Một mặt Du nhận thức tội lỗi của mình và chấp nhận bản án tử, nhưng mặt khác bản năng sống khiến cô cũng mang nỗi sợ hãi. Du không muốn nghĩ thêm về điều ấy, liền mở nhật kí ra viết. Mở đầu là một câu hỏi.

Ngày... tháng... năm...

Bác sĩ có biết tử tù sợ nhất là gì không?

Đó chính là ngủ.

Tử tù không thể ngủ và luôn chờ đợi buổi sáng hôm sau vì sợ mình sẽ là người tiếp theo bị mang ra trường bắn. Chỉ khi tiếng bước chân của quản giáo dừng trước một cửa buồng giam nào đó mà không phải của họ thì họ lại thở phào nhẹ nhõm, tự nhủ mình lại có thêm một ngày để sống. Và buổi sáng hôm ấy trôi qua, đối với họ, trở nên quý giá.

Bác sĩ, tôi cũng đã bắt đầu thức đêm và chờ ngày. Vì tôi sợ cái chết.

Lúc giết người xong, tôi sợ hãi đến mức muốn tự sát. Nhưng từng ngày, từng ngày trôi qua khi mà tôi không biết ngày nào mình bị xử bắn, thì giờ đây tôi lại muốn sống thêm nữa. Có lẽ càng kề cận cái chết thì người ta càng khao khát được sống.

Tôi nghĩ về cái chết, về thứ được gọi là kết thúc. Kiếp người này của tôi sẽ hoàn toàn chấm dứt, cái tên Vân Du không tồn tại nữa, hay những người thân yêu mà tôi mãi mãi chẳng thể gặp lại. Và còn nỗi đau của họ khi tôi mất đi.

Cảm giác đó thật đáng sợ bác sĩ à.

Mỗi đêm trước khi ngủ, tôi lại nhủ thầm rằng, nếu như đêm nay là đêm cuối cùng mình còn sống thì sẽ thế nào?

Chỉ là một dòng suy nghĩ thôi cũng khiến tim tôi quặn thắt.

Nhật kí tù nhân 3969.

Du lật ra trang cuối của nhật kí, nhìn bức hình vẽ của bé Oanh mình dán vào đó. Những ngón tay khẽ khàng miết nhẹ trên từng nét chì nguệch ngoạc, Du rơi nước mắt.

Đồng Văn yên lặng ngồi chờ ở phòng thăm. Gần mười ngày qua, kể từ khi Vân Du bị tuyên án tử hình, Văn ăn không ngon ngủ không yên. Cứ mỗi lần nghĩ đến cảnh Du bị đưa ra trường bắn là lòng Văn đau đớn đến ngạt thở. Bản thân không muốn mọi chuyện kết thúc trong bi kịch nên Văn quyết tâm đến thăm Du, và dù biết cô sẽ từ chối yêu cầu của mình nhưng anh vẫn muốn thử với chút hi vọng nhỏ nhoi sau cùng.

Trong lúc chờ đầu óc Văn cứ trống rỗng, thậm chí lúc Du đã xuất hiện đằng sau tấm kính thì anh cũng chẳng hay biết.

- Chào bác sĩ, thật bất ngờ khi bác sĩ lại đến thăm tôi.

Văn nhìn Du, hình như cô gầy hơn thì phải, gương mặt vẫn u uất và buồn bã làm sao. Thời gian trước, có lúc Du đã thay đổi trở nên vui vẻ, cởi mở hơn nhưng bây giờ dáng vẻ đó đã mất. Có cảm giác mọi thứ lại quay về lúc ban đầu, khi Du mới vào Trại giam.

- Trông cô hơi xanh xao, cô vẫn khỏe chứ?

- Tôi ổn mà, bác sĩ đừng lo. Bác sĩ gặp tôi có chuyện gì không?

Hơi chồm người về phía trước, Văn cố gắng giữ giọng rõ ràng:

- Tôi biết, dù có nói bao nhiêu lần cũng sẽ không thay đổi được kết quả. Nhưng tôi vẫn muốn thử lần nữa... Chỉ còn một ngày nữa thôi là cô sẽ không còn quyền được kháng án, tôi mong cô hãy tranh thủ thời gian còn lại mà yêu cầu luật sư đề đơn kháng án!

Trước khi đến đây, Du cũng đoán được phần nào Văn sẽ đề cập đến chuyện kháng án.

- Bác sĩ vốn biết rõ câu trả lời là gì mà.

- Nếu không kháng án thì chí ít cô cũng nên viết đơn xin ân xá.

- Câu trả lời vẫn chỉ là một thôi bác sĩ, tôi không làm như thế đâu.

Nếu không kìm chế bản thân thì hẳn Văn đã đập tay thật mạnh xuống mặt bàn rồi. Văn trách Du sao cố chấp đến vậy, quyết dồn chính mình vào con đường chết mới thỏa lòng. Liệu Du chết rồi thì bà Nhuệ và bác sĩ Dương có sống lại? Nếu nói đó là sự trừng phạt thì Văn vẫn sẽ bất chấp tất cả, thậm chí rơi vào mù quáng, để chỉ giúp Du được sống. Du từng bảo bản án tử là công bằng, thế Du có từng nghĩ cái chết của mình lại là điều bất công với những ai yêu thương cô?

Cùng với nỗi thương tâm, Văn bất giác thốt lên một cái tên nghe nhẹ hẫng:

- Du à... xem như tôi khẩn khoản xin Du lần cuối cùng, hãy viết đơn xin ân xá.

Tròn xoe mắt, Du ngạc nhiên bởi lần đầu tiên chàng trai đó đã gọi tên mình một cách đầy khẩn khoản đến thế. Nghe đầy tha thiết mà cũng đớn đau làm sao.

- Bác sĩ...

- Tôi đến đây không phải với tư cách là bác sĩ. - Văn cắt ngang lời đối phương - Du hãy nhìn tôi đi, với vai trò là một chàng trai bình thường đang mang nỗi đau sắp mất đi cô gái quan trọng nhất. Tôi cũng có một trái tim biết yêu thương, Du hiểu không?

Ở bên kia tấm kính ngăn cách, Du chợt nhận ra một thứ cảm xúc đang dâng trào khiến tim mình choáng ngợp. Du muốn bật khóc nhưng lạ thay, có điều gì đã ngăn những giọt nước mắt ấy tuôn trào. Du biết phải làm gì để đáp lại lời tỏ bày của Văn? Cũng như bất lực trước nỗi đau đớn đang khuấy động bên trong lòng Du?

Văn nhẹ nhàng áp bàn tay lên tấm kính ngăn, như chờ một lời hồi đáp, nói thật khẽ:

- Nếu không thể vì tôi thì Du cũng nên vì con gái mình, hãy cố gắng sống.

Trước vẻ lặng thinh của Du, Văn dường như đã hiểu ra: Cuối cùng mọi nỗ lực từ mình đã trở nên công cốc! Đến lúc này Văn không còn cách nào để ngăn con tim đừng chảy máu. Lặng lẽ cúi đầu, Văn cố chịu đựng sự giằng xé dữ dội, giọng thật trầm:

- Lẽ nào, tôi không có ý nghĩa gì trong cuộc đời của Du...?

Du quan sát dáng vẻ Văn đang gồng mình chịu đựng thương đau thì nỗi xót xa vỡ òa tràn lấp tim cô. Du nấc khẽ một tiếng thật nghẹn ngào, từ từ đưa bàn tay lên định áp vào bàn tay Văn vẫn đang mở ở bên kia tấm kính. Đó sẽ là minh chứng từ một lời hồi đáp thầm lặng. Thế nhưng khi ngón tay sắp chạm vào sự liên kết sau cùng đó thì Du liền ngừng lại. Sẽ thật bất công nếu Du cứ cho Văn những hi vọng hão huyền!

Yêu thương thật sự phải là thứ tình cảm có trách nhiệm.

Với một tử tù sắp chết như Du thì sao có thể làm tròn trách nhiệm ấy với Văn?

Du nhớ con cáo trong truyện Hoàng tử bé, cảm hóa nhau làm chi để giây phút chia li chỉ còn nước mắt. Du không muốn tưởng tượng cảnh Văn rồi sẽ giống con cáo đó, cứ ngồi chờ đợi trong vô vọng dù biết rõ đối phương sẽ chẳng bao giờ trở lại nữa. Để ai đó bước chân vào cuộc đời mình, sau đó lại quay về với nỗi cô đơn còn lớn hơn lúc đầu.

Sau cùng Du rút tay lại, kết thúc sự hồi đáp tình cảm đó. Nghe Du gọi, Văn ngước lên và thấy cô mau chóng đứng dậy nhìn mình với đôi mắt ráo hoảnh, sáng ngời.

- Tôi thật sự cảm ơn tấm chân tình của bác sĩ, cũng như suốt thời gian qua anh đã luôn giúp đỡ tôi. Dẫu biết là tàn nhẫn đối với bác sĩ nhưng tôi sẽ tiếp tục chờ đến ngày trả án. Vậy nên... chúng ta đừng gặp nhau nữa. Tôi muốn mình từ giờ không xuất hiện trước mặt bác sĩ. Xin hãy giữ gìn sức khỏe.

Dứt lời, Du cúi chào rồi lập tức xoay lưng đi. Trước khi rời khỏi phòng thăm, Du thấy Văn đứng lặng yên nhìn theo mình và gọi khẽ khàng:

- Vân Du...

Lúc cánh cửa chưa kịp đóng lại, vào khoảnh khắc thật ngắn ngủi thôi Du đã khắc ghi tỉ mỉ từng đường nét trên gương mặt của Văn. Cũng giống như con cáo nhìn cánh đồng lúa mì và nhớ đến mái tóc màu vàng kim của Hoàng tử bé, thì Du cũng sẽ cất giữ hình ảnh chàng trai đó vào sâu trong tim mình. Từng đường nét quá đỗi thân thương ấy sẽ an ủi Du vào những ngày sau cuối của cuộc đời.

Khoảng thời gian ở buồng giam tách biệt, Du đều đặn viết nhật kí. Cứ cách hai, ba ngày là Du lại gửi gắm tâm sự vào trang giấy, những dòng chữ không bao giờ nhận lại lời hồi âm từ phía đối phương. Nhưng Du vẫn viết, như thể được ai đó san sẻ. Và đây là điều duy nhất Du có thể làm trong những đêm thao thức vì chờ đợi, vì mong nhớ, vì khổ đau.

Ngày... tháng... năm...

Bác sĩ, mấy ngày nay tôi rất nhớ con gái. Tôi không biết Hoàng Oanh hiện nay như thế nào, có khỏe không, có chịu ăn cơm đầy đủ không. Tôi thấy con trong phiên tòa vài ngày trước. Lúc đầu con bé vô tư lắm nhưng khi thấy tôi bị áp giải ra xe, nó liền bật khóc và cố len qua đám đông người đang bu quanh, để có thể ôm lấy tôi.

Trông cảnh bé Oanh vừa khóc vừa gọi mẹ, tôi không kìm lòng được mà rơi nước mắt. Tim như bị ai lấy dao đâm. Tôi có tội quá bác sĩ! Tôi không đáng làm mẹ! Tôi khiến con gái mình chịu khổ! Rồi đây nó sẽ sống ra sao khi bị người đời khinh miệt, khi có một người mẹ từng là tử tù? Tôi chưa từng hối hận khi sinh ra bé Oanh, nhưng giờ đây tôi lại thấy hối hận thay cho con vì có người mẹ tội lỗi là tôi.

Giá như bé Oanh làm con của một người khác chứ không phải tôi, thì tốt biết bao.

Nhật kí tù nhân 3969.

*****

Ngày... tháng... năm...

Bác sĩ, tôi vừa viết thư xin lỗi cha mẹ của bác sĩ Dương. Đây là lá thứ năm, và dĩ nhiên tôi không nhận được lá thư hồi âm nào của họ.

Nếu nói rằng tôi không thất vọng thì đó chỉ là nói dối. Tôi trách bản thân nhưng vẫn mong được họ tha thứ vì tôi muốn bản thân vơi bớt đi cảm giác tội lỗi. Tôi quá ích kỷ và quá tham lam phải không? Phiên tòa hôm đó, tôi thấy cảnh họ ôm di ảnh con trai rồi gào khóc, còn lao đến muốn đánh tôi cho thỏa nỗi căm phẫn. Họ gọi tôi là ác quỷ. Khi đó tôi biết, cả cuộc đời này họ sẽ không bao giờ thứ tha cho tôi.

Giá như khi ấy, tôi có thể đứng trước họ mà quỳ xuống, dập đầu tạ tội. Nhưng tôi sợ lắm, đến mức muốn bỏ chạy thật xa. Và tôi chỉ biết im lặng chứ không nói một lời xin lỗi nào cho đến lúc bị áp giải lên xe. Tôi thấy mình hèn nhát.

Nhật kí tù nhân 3969.

*****

Ngày... tháng... năm...

Hôm nay tôi biết bác sĩ đã ở phòng thăm chờ tôi nhưng hãy tha thứ vì tôi đã cố chấp không đến gặp. Tôi nhất định sẽ không để chúng ta gặp nhau thêm lần nào nữa. Đây là điều tốt nhất dành cho bác sĩ. Khi mà bác sĩ đã giúp tôi thật nhiều mà tôi lại chẳng thể làm được gì ngoài việc nói cảm ơn. Mong bác sĩ có thể hiểu và không trách tôi. Tôi luôn mong bác sĩ vui vẻ, hạnh phúc và sống thật tốt.

Bác sĩ còn nhớ về truyện Hoàng tử bé? Những lần gặp bác sĩ, tôi sợ bản thân rồi sẽ giống con cáo hay anh chàng phi công, lúc Hoàng tử bé rời xa. Khi chia li, thế nào cũng sẽ có người phải khóc. Và mỗi lần gặp bác sĩ, tôi lại muốn được sống! Nên sự gặp gỡ đối với tôi vào lúc này là điều thật tàn nhẫn.

Bác sĩ biết không, bây giờ mỗi buổi sáng tôi đã bắt đầu lắng nghe tiếng bước chân của quản giáo, chờ đợi xem có phải hôm nay là đến lượt mình bị đưa ra trường bắn. Càng ngày tôi càng cảm nhận rõ cái chết đang cận kề. Tôi bỗng phát hiện ra, mình đang sợ hãi khi mỗi ngày lần lượt trôi qua...

Nhật kí tù nhân 3969.

*****

Du bước vào phòng thăm với vẻ sốt ruột vì vừa được báo có thân nhân đến thăm. Trước đó, Du khẩn khoản xin được gặp con gái trong phòng không có kính ngăn cách để được ôm con vì biết đâu đây sẽ là lần gặp cuối cùng. Cán bộ phòng thăm cũng thương tình nên chấp nhận. Đến nơi, Du mừng rỡ khi thấy Hoàng Oanh đang ngồi cùng ông Thạch ở phía bên kia bàn thăm. Bé Oanh cũng sung sướng vì thấy mẹ xuất hiện. Tức thì nó nhảy ra khỏi lòng ông ngoại, lao ù đến chỗ mẹ. Du mau chóng cúi xuống đón lấy con gái, ôm thật chặt. Bé Oanh vừa khóc vừa gọi:

- Mẹ Du! Mẹ Du ơi!

- Ừ mẹ đây, con gái ngoan của mẹ. Nín đi con!

Bé Oanh vùi mặt vào cổ Du, khóc nức nở. Còn Du chỉ biết vỗ về con bằng những lời an ủi dịu dàng và cố nuốt nước mắt vào trong lòng. Khóc thỏa sức một lúc lâu, bé Oanh rời khỏi lòng mẹ nhưng tay vẫn ôm cổ mẹ, thút thít hỏi:

- Mẹ về với Oanh đi mà! Đừng ở trong đây nữa! Mẹ ở lâu quá chừng, về với con đi!

Nghe bé Oanh nài nỉ mà Du thấy xót xa tận cùng, bản thân vẫn chưa biết phải nói sao với con. Du chưa đủ can đảm để buột ra cái câu "mẹ sẽ không về nữa" cho nó nghe. Né tránh bằng việc im lặng, Du lau nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt bé Oanh rồi bế nó lên, đi lại ngồi xuống ghế. Đối diện, ông Thạch trông cảnh con gái và cháu gái ôm nhau chẳng rời mà lòng đớn đau như bị cắt từng khúc ruột. Du bị kết án tử hình rồi, ông sẽ mãi mãi mất con. Đứa cháu đáng thương của ông cũng vĩnh viễn mất mẹ.

- Du à, sao con không kháng án? Hoặc chí ít cũng viết đơn xin ân xá chứ con!

Vẫn ôm chặt bé Oanh, Du nhìn ông Thạch bằng dáng vẻ bình thản lạ lùng:

- Cha cũng biết tội tôi chẳng đáng được tha thứ, viết đơn xin ân xá để làm gì.

- Du ơi Du, là cha có lỗi với con! Con chịu khổ vậy đủ rồi, người đáng bị trừng phạt là cha chứ không phải con!

- Ở trên đời này, không phải bất cứ ai có tội thì đều bị trừng phạt thích đáng. Cha có lỗi với tôi nhưng pháp luật nào đâu bắt tội cha được. Và chuyện năm đó cũng chẳng ai biết ngoài một kẻ đã về thế giới bên kia và một kẻ sắp chết. Còn tôi, tội ác mà tôi gây ra biết bao nhiêu người chứng kiến, khiến bao nhiêu người căm phẫn. Vì thế tôi phải lãnh bản án mà mình đáng phải nhận.

Đôi mắt thản nhiên của Du, đối với ông Thạch như chứa hàng ngàn lời trách cứ. Nó càng làm ông thấy mình là kẻ tội lỗi. Nhìn lại kết cục ngày hôm nay, ông chính là một phần nguyên do khiến con gái đánh mất cả cuộc đời khi tuổi còn rất trẻ. Ông chửi bản thân là người cha khốn nạn. Con người không có lòng dũng cảm thì sẽ mất tất cả.

- Du ơi, cha biết mình chẳng đáng tha thứ nên cha không mong được con thứ tha! Nhưng con hãy tin rằng, suốt phần đời còn lại cha sẽ sống trong ăn năn, ân hận!

Du nhìn người cha nước mắt giàn giụa, đang dập đầu xuống hai mu bàn tay đặt trên bàn rồi nói với giọng nghẹn ngào. Du từng căm hận và từng nghĩ, mình sẽ không bao giờ tha thứ cho người đàn ông này khi ông nhẫn tâm đứng nhìn cô bị cưỡng bức, chỉ bởi hèn nhát. Nhưng giờ đây, sau tất cả những chuyện đã xảy ra, khi mọi vết thương dường như được chữa lành và ngay cả khi chỉ còn những ngày sống ít ỏi thì Du lại chẳng muốn phải căm hận ai, thù ghét ai nữa. Du nhớ Đồng Văn từng viết, vị tha là một điều gì đó thật đẹp đẽ!

- Tôi... tha thứ cho cha.

Ông Thạch chậm rãi ngẩng mặt lên, đôi mắt mờ căm ừng ực nước chợt sáng bừng. Du cảm nhận sự bình lặng trong lòng, chấp nhận để nỗi đau và quá khứ ngủ yên, rành rọt:

- Nếu, cha hứa sẽ mãi mãi chăm sóc yêu thương Hoàng Oanh, không để con bé chịu sự tổn thương nào. Cha hãy hứa, sẽ dùng cả cuộc đời còn lại của cha để bảo vệ con bé... Thì, tôi chấp nhận tha thứ cho cha.

Hai giọt lệ nóng hổi chảy dài trên gương mặt tĩnh lặng của Du, vẻ như đã không còn mang nỗi oán hận nào nữa. Người con gái ấy, ngay lúc này, chấp nhận buông bỏ mọi lỗi lầm. Về phía ông Thạch, lúc nghe con gái nói hai từ tha thứ thì ông bật khóc, gật đầu.

Cuối cùng, Du quay qua nhìn Hoàng Oanh. Bàn tay run rẩy vuốt nhẹ mái tóc mềm mại và gương mặt tròn ngây thơ đó, Du lấy hết can đảm để nói với con:

- Oanh à, mẹ xin lỗi vì không thể ở bên con được nữa. Mẹ yêu con, rất nhiều!

Có lẽ hiểu được những gì mẹ nói hay sao mà bé Oanh mếu máo:

- Mẹ Du không về với con nữa ạ? Mẹ ghét Hoàng Oanh rồi sao mẹ?

- Không phải! Mẹ yêu con lắm nhưng... mẹ đã làm sai và không thể về nhà được rồi.

Du ôm chầm lấy bé Oanh và cũng khóc theo. Con bé bấu chặt lấy mẹ như chẳng muốn rời xa, cứ thế bật khóc rất to. Nhưng cái ôm sau cùng của hai mẹ con không thể kéo dài khi cán bộ phòng thăm báo đã hết giờ.

Du quyến luyến không nỡ buông con ra. Bé Oanh cũng vậy, hai tay ôm cứng ngắc.

Trông thế, hai cán bộ phải bước đến tách hai mẹ con rời nhau. Họ kéo Du đi, còn ông Thạch phải giữ lấy cháu gái. Bé Oanh khóc thảm thiết, đột nhiên quỳ xuống chắp hai tay.

- Mấy chú ơi, thả mẹ Du của con về đi mà! Con xin mấy chú! Mẹ Du biết sai rồi, mẹ hối hận rồi! Con và mẹ xin lỗi mấy chú!

Mặc ông Thạch khuyên ngăn, bé Oanh vừa khóc lớn vừa liên tục chắp hai tay vào nhau như thể cầu xin hai cán bộ kia. Mặt nó ướt nhem nước mắt nước mũi, miệng cứ nói:

- Con xin lỗi mấy chú! Con xin lỗi giùm mẹ Du mà! Mẹ Du biết lỗi rồi!

Dẫu cũng xót xa trước hành động ngây thơ của đứa trẻ nhưng hai cán bộ buộc phải làm đúng nhiệm vụ. Và có lẽ, họ đã cố ý dẫn Du rời khỏi phòng một cách chậm rãi, hệt như muốn nữ tử tù được nhìn thấy con thêm chút nữa.

Trông cảnh bé Oanh chắp tay xin lỗi cán bộ mà lồng ngực Du muốn vỡ tung bởi cảm xúc đớn đau tận cùng. Du đưa tay bịt chặt miệng để kìm những tiếng nức nở sắp bật ra trong cổ họng nghẹn ứ. Và Du cứ ngoái nhìn con gái cho đến lúc cánh cửa khép lại. Thậm chí khi đã đi xa, Du vẫn nghe văng vẳng âm thanh nức nở đó cồn cào cả ruột gan.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Án Tử Một Tình Yêu (The Death Of A Love) - Võ Anh Thơ

Postby tuvi » 01 Oct 2022

Chương 19: Chương cuối

Vài ngày sau, Vân Du bất động khi nghe quản giáo Lành báo một tin vô cùng quan trọng: Ngày mai Du sẽ bị đưa ra trường bắn! Bản án tử hình đã phê duyệt và chọn xong thời gian thực thi. Dẫu lúc nào cũng luôn chuẩn bị tinh thần chờ đến ngày trả án nhưng khi vừa nghe xong, Du cảm giác mọi thứ xung quanh dường như biến mất. Trước mắt chỉ còn một màu trắng xóa. Thế giới đẹp đẽ ngoài kia đang dần chao nghiêng. Du khá thất thần, đến nỗi quản giáo Lành phải đưa tay qua song sắt đỡ lấy cánh tay cô để giữ vững.

- Chị không sao chứ?

Nhắm mắt và hít thở sâu, Du cố lấy lại sự điềm tĩnh vốn có. Khoảng vài phút sau khi đã tĩnh tâm lại, Du chậm rãi mở mắt ra rồi nhìn quản giáo Lành, gật đầu.

- Cảm ơn cán bộ đã thông báo cho tôi biết.

- Nếu còn muốn sống như thế thì sao ban đầu chị không viết đơn xin ân xá cho rồi.

- Trước khi chết, ai cũng có tâm trạng bần thần thế này thôi. Cán bộ đừng lo, tôi thấy ổn hơn rồi và sáng sớm mai tôi sẽ bình thản đón nhận cái chết.

Trông đôi mắt kiên định ấy, quản giáo Lành nhẹ nhàng siết chặt vai Du và an ủi:

- Mạnh mẽ lên chị! Mình lỡ gây ra tội thì phải chịu nhận hình phạt. Xem như kiếp này đành dừng lại ở đây, chết đi rồi đầu thai thành kiếp người khác mà sống tốt hơn.

Du mỉm cười, đúng vậy! Đời này Du có quá nhiều điều phải hối hận, chỉ mong kiếp sau được trở thành một con người khác để sống trọn vẹn hơn nữa. Quản giáo Lành chợt hỏi nữ tử tù trẻ tuổi có nguyện vọng gì thì cứ nói. Suy nghĩ một lúc, Du khẽ khàng đáp:

- Tôi muốn sau khi chết đi sẽ được hiến xác.

- Thế thì khó đấy. Ở các nước khác thì chuyện hiến xác là bình thường nhưng nước mình thì chưa có luật nào về việc này cả. Cũng có vài người đưa đơn kiến nghị nhưng đến giờ luật hiến xác của tử tù chưa được thông qua và vẫn chưa có pháp lý rõ ràng nào.

- Tôi hiểu rồi...

- Thật ra cũng có vài tử tù mang di nguyện giống chị, một phần do chính phủ nước mình chưa phê duyệt và phần còn lại là người ta không dám nhận những bộ phận được hiến từ tử tù. Người thì thấy ghê sợ, người thì tỏ ra khinh bỉ. Nói chung thì cũng tội! Tử tù muốn chuộc lỗi nên sau khi chết vẫn mong thân thể mình sẽ cứu giúp ai đó. Nhưng thường người đời không chấp nhận họ...

Cái nhìn dịu lại, Du lặng im. Đã là kẻ có tội thì mãi mãi có tội. Đối với tử tù, muốn làm một việc tốt thì khó khăn gấp bội so với người bình thường. Đã từng giết người mà sau cùng lại mong được cứu người há chẳng phải trêu ngươi ư?

- Vậy tôi khẩn khoản nhờ cán bộ giúp cho một chuyện.

- Chị nói đi, nếu tôi giúp được gì thì sẽ làm cho.

- Tôi có một cuốn nhật kí luôn viết mỗi đêm. Nay tôi chết rồi chỉ mong cán bộ trao nó cho bác sĩ Đồng Văn ở bệnh xá của Trại giam. Thế thôi là tôi cảm ơn cán bộ nhiều.

Quản giáo Lành ngẫm nghĩ một chốc rồi cũng gật đầu.

Tối hôm đó, Du ngồi nhìn cuốn nhật kí rất lâu. Bao nhiêu điều chưa nói và muốn nói cứ bủa vây lấy đầu óc trống rỗng. Thế là ngày mai Du phải lên đường sang thế giới bên kia rồi. Du sẽ đón buổi bình minh sau cùng của đời mình. Thời gian trôi qua thật nhanh, thế nhưng với Du sao lại dài đằng đẵng hệt như cả trăm năm. Kỳ lạ thay, Du thấy tâm hồn vẫn bình lặng, chẳng có chút gì là sợ hãi hay hoang mang. Điều đó đối với Du không khác gì một ân huệ. Kể từ sau buổi sáng ngày mai, mọi thứ sẽ kết thúc.

Du chậm rãi cầm bút lên và viết. Những dòng nhật kí sau cùng gửi đến Văn. Được viết tỉ mỉ, cẩn thận và ngắn gọn... Xong xuôi, Du đưa cho quản giáo Lành đồng thời nhờ chị rằng, sau khi mình ra trường bắn thì mới đưa nó cho bác sĩ Văn.

Lạch cạch!

Du khẽ khàng mở mắt ra khi nghe âm thanh mở khóa cửa khu biệt giam. Du ngồi dậy, nét mặt hoàn toàn tỉnh táo hệt như đã thức giấc từ lâu. Thật kỳ lạ khi đêm qua Du ngủ một giấc tròn đến tận lúc này là bốn giờ sáng. Không ác mộng, không sợ hãi, không giật mình lúc nửa đêm rồi khóc. Du thay bộ đồ mới, chải đầu gọn gàng.

Lắng nghe những tiếng bước chân từ từ tiến đến gần buồng giam này, Du ngồi yên trên giường với một sắc thái vô cùng bình lặng.

Cửa buồng mau chóng mở, Du xoay qua thấy quản giáo Lành nhìn mình, cất tiếng:

- Đến giờ trả án rồi.

Du gật đầu, chậm rãi rời khỏi buồng biệt giam và đi theo quản giáo cùng hai vị cán bộ khác. Du lướt qua các cửa buồng im lìm kia, chốc chốc lại nghe tiếng thở phào. Hôm nay ngoài Du ra, những tử tù còn lại sẽ được sống thêm một ngày nữa...

Tay bị còng, Du lặng lẽ đi qua các dãy hành lang nửa sáng nửa tối.

"Ngày... tháng... năm...

Bác sĩ, đây sẽ là đoạn nhật kí cuối cùng của tôi. Sáng sớm ngày mai, tôi phải ra trường bắn để nhận bản án dành cho mình.

Giây phút ngồi viết những dòng này, tôi rất muốn gặp bác sĩ và nói thật nhiều điều mà mình chưa kịp nói, và những lần gặp trước đây cũng chẳng thể nói ra. Nhưng giờ đây bao nhiêu cảm xúc, từ ngữ đều biến mất khiến tôi không còn biết phải viết gì nữa."

Du bước qua khoảng sân rộng lớn vắng vẻ buổi sớm mai. Lớp cỏ bên dưới ướt sương trở nên lạnh ngắt. Du thoáng rùng mình vì một cơn gió lạnh chợt thổi thốc đến.

"Tôi luôn nghĩ cuộc đời mình thật bất hạnh trong khi hạnh phúc thì không được bao nhiêu. Nhưng, điều may mắn nhất đã đến với tôi trong kiếp này, chính là được gặp bác sĩ. Ngoài Hoàng Oanh ra, bác sĩ là người thứ hai giúp tôi nhận ra ý nghĩa sống. Và bác sĩ cũng là người khiến tôi muốn sống vì một ai đó."

Bỗng, Du nghe tiếng hót của chim đỗ quyên. Tiếng hót não nề tận cùng. Nó khiến người ta nghĩ về nỗi vô thường. Và rồi trong màn sương mờ buổi sớm, Du bắt gặp một đôi cánh nhỏ tự do bay vút lên cao. Là thật hay ảo, Du cũng không biết.

"Lần đầu tiên gặp bác sĩ, tôi đã nghĩ: Anh ấy có điều gì đó rất giống mình! Một điều ở tận sâu trong trái tim. Và khi nghe bác sĩ kể về bi kịch của mẹ mình trong quá khứ, tôi lại nghĩ: Bác sĩ thật dũng cảm! Dẫu bác sĩ không ngừng bị ám ảnh, không ngừng trách cứ bản thân, nhưng với tôi, bác sĩ cũng đã sống một cách dũng cảm.

Có thể tự đứng lên, không làm tổn thương bất cứ ai, có cuộc đời trong sạch, suốt mười lăm năm bác sĩ đã cố gắng như thế.

Đó là điều mà tôi không thể có được."

Du được đưa đến phòng Hội đồng thi hành án để làm một vài thủ tục trước khi ra trường bắn. Du từ chối ăn bữa sáng, sau đó ngồi viết thư gửi cho thân nhân. Du chỉ viết một lá thư với những dòng ngắn ngủi cho con gái Hoàng Oanh: "Con gái yêu quý, mẹ cảm ơn cuộc đời đã mang con đến bên mẹ, để mẹ có thể đứng lên một lần nữa! Dù mẹ phải đi đến một nơi thật xa thì mẹ vẫn mãi yêu con! Hứa với mẹ, con phải sống hạnh phúc và khỏe mạnh. Hứa với mẹ, con hãy sống thật dũng cảm!".

Hoàn tất mọi thứ, Du được áp tải ra xe để đến trường bắn.

"Tôi từng đọc đâu đó rằng: Dũng cảm không phải là không biết sợ, mà là sợ nhưng vẫn tiến về phía trước.

Tôi muốn trở thành một người như thế.

Không bị vấp ngã bởi khổ đau hay bi kịch nào. Không làm tổn thương bất cứ ai.

Dũng cảm mà sống.

Cho đến tận giờ phút này, tôi mới nhận ra một điều quý giá: Sống, là phải vượt lên trên những nỗi đau. Có lẽ đó cũng là nghĩa vụ của con người."

Bầu trời hửng sáng. Sương sớm còn lãng đãng. Không khí trong lành, dịu mát. Du đưa mắt nhìn ra cảnh vật bên ngoài, vắng vẻ đìu hiu.

"Kiếp này, tôi có nhiều điều hối hận nhưng cũng có nhiều điều tôi không bao giờ hối hận. Thật hạnh phúc khi vào những tháng ngày sau cuối, tôi được gặp những con người tốt bụng. Họ cũng mang trong mình nỗi đau nhưng lúc nào cũng mỉm cười với tôi. Họ trân trọng, san sẻ nhiều điều quý giá với tôi.

Nhờ họ, tôi như được chữa lành. Và tôi thật sự biết ơn họ.

Chỉ có con người mới xoa dịu được nỗi đau do con người gây ra."

Trường bắn buổi sớm thật cô quạnh, không khỏi khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. Phía góc cuối của trường bắn, hàng chục mộ của tử tù xếp thành hàng. Có ngôi mộ đã bị thời gian vùi lấp, chẳng còn thấy rõ tên tuổi người nằm dưới lòng đất.

Du bị đưa đến một chiếc cọc to và trói dây lại, bên dưới đã đào lỗ huyệt sẵn. Trước mặt Du là nhóm năm cán bộ cầm súng đứng hàng ngang.

Trong khi Chủ tịch hội đồng thi hành án tử hình đọc tội trạng của tử tù thì Du ngước mặt lên nhìn bầu trời cao rộng. Hôm nay sẽ là một ngày thật đẹp. Du ngửi thấy mùi thơm cây cỏ, hương gió, mùi nắng. Du muốn cảm nhận rõ ràng thế giới tươi đẹp này lần sau cuối. Rồi từ đây, mọi thống khổ thương đau của một kiếp người sẽ kết thúc.

"Nếu có ước nguyện thì tôi chỉ mong có một.

Đó là, tôi muốn được sống."

Câu nói cuối cùng của vị chủ tịch kết thúc, năm cán bộ thi hành án cầm súng lên.

Du nhắm mắt lại, thấy mình được tự do.

Giọt nước mắt long lanh chảy tràn qua đuôi mắt nhắm nghiền, tan vào trong gió lạnh.

"Đồng Văn à, xin cảm ơn...

Vân Du."

Những loạt đạn đanh thép vang lên phá tan bầu không gian quạnh quẽ nơi trường bắn.

[Ngày 27/6/2011, theo nghị định 47/2013 sửa đổi, bổ sung nghị định 82/2011, Bộ Công an và Bộ Quốc phòng sẽ bắt đầu thi hành án tử hình bằng tiêm thuốc độc. Tuy nhiên việc này vẫn chưa được thực thi. Đến tháng 11, Luật này mới chính thức có hiệu lực.]

Tháng 8 năm 2017.

Đồng Văn gấp cuốn nhật kí lại sau khi đọc dòng cuối cùng Vân Du viết sáu năm trước. Văn vẫn còn nhớ khoảnh khắc khi mình nhận món kỷ vật này từ tay quản giáo Lành, đôi tay đã run rẩy thế nào với trái tim đau đớn ra sao. Nhưng thật kỳ lạ, Văn không hề khóc khi đọc đoạn nhật kí Du viết gửi cho mình. Cũng chẳng rõ là Văn mất hết cảm xúc rồi hay vì bản thân nhận ra sự ra đi thanh thản của người con gái ấy. Suốt thời gian dài, Văn đã gìn giữ cuốn nhật kí chờ đến lúc trao cho Hoàng Oanh.

Ban nãy ở Trại giam, khi Văn trông thấy ảo ảnh của Du mà bản thân cứ ngỡ cô đã trở về gặp mình. Để rồi lúc chìm đắm trong những ký ức thương đau năm ấy, Văn bừng tỉnh khi có người đặt tay lên vai lay gọi. Quay qua mới thấy là quản giáo Ngà. Trước khi rời khỏi khu giam nữ để gặp Phó giám thị, Văn nhìn lại khoảng sân vắng vẻ lần nữa. Chẳng có gì ngoài gió và nắng đang vờn nhau.

Văn đang đứng trên một ngọn đồi vắng vẻ. Nơi đây có một bia mộ được dựng. Trên bia khắc dòng chữ

"Vân Du (1988-2011)".

Ba năm sau khi Du bị tử hình, ông Thạch đã làm đơn xin được nhận hài cốt của con gái về an táng. Sau đó thỉnh thoảng, Văn lại đến đây.

Bỗng, một tiếng gọi trong trẻo vang lên:

- Chú Văn ơi!

Văn chưa kịp xoay lại là một bóng dáng nhỏ nhắn chạy đến đứng trước mặt anh. Gương mặt bầu bĩnh xinh xắn, đôi mắt tròn xoe đen láy như hột nhãn, mái tóc dài cột cao tung bay trong gió và nụ cười tươi sáng. Đó là Hoàng Oanh. Cô bé mười hai tuổi mặc chiếc váy nữ sinh nghiêng đầu mỉm cười với Văn.

- Chú Văn chờ con có lâu không ạ?

- Chú cũng vừa mới đến. Con vừa từ trường về à?

- Dạ, sắp khai giảng rồi nên học sinh tụi con phải vào trường chuẩn bị trước.

Văn chậm rãi đưa cuốn nhật kí ra cho Oanh, giọng nói nhẹ như làn gió:

- Đây là kỷ vật cuối cùng Vân Du gửi cho chú. Theo nguyện vọng của cô ấy, bây giờ chú trao nó lại cho con. Nó sẽ giúp con biết thêm về những tháng ngày sau cùng của mẹ.

Oanh ngạc nhiên vài giây rồi khẽ khàng đưa tay lên cầm lấy. Vuốt ve cuốn nhật kí, kỷ vật còn lại của mẹ Du, đôi mắt Oanh đỏ hoe ngấn nước. Kể từ lần gặp cuối cùng trong Trại giam sáu năm trước, không lúc nào là nó không nhớ về mẹ. Khi ấy Oanh còn nhỏ nên chưa hiểu gì, nhưng những năm sau đó thì nó bắt đầu hiểu rõ mọi chuyện. Dẫu mẹ Du là người có tội thì đối với Oanh, mẹ vẫn là mẹ. Và, Oanh mãi mãi yêu mẹ.

Siết chặt cuốn nhật kí vào lòng, Oanh ngước nhìn Văn với hai giọt nước mắt lăn dài.

- Cảm ơn chú Văn.

Văn mỉm cười gật đầu. Đúng lúc ấy một cơn gió thổi qua, mang theo hàng ngàn chiếc lá vàng rơi xuống bia mộ. Oanh nhìn nắm đất bắt đầu mọc cỏ xanh rồi ngước lên bảo:

- Trời sắp sang thu rồi đó chú! Mẹ Du rất thích mùa thu.

Vẫn giữ nụ cười trên môi, Văn đưa mắt nhìn những cành cây xào xạt trong gió lạnh. Dường như chàng bác sĩ trẻ năm ấy đang thấy bóng hình của Du trên bầu trời mây bay.

Du à, ở nơi đó em có còn khóc không...?

Hết
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Previous

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 41 guests