Hầm Mộ - Trường Lê

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 28 Sep 2022

Chương 30: Những Linh Hồn Bảo Trợ

Tại ngôi nhà lụp xụp của Tân ( ngoại thành Hà Nội ), lúc này đang là 1h trưa. Tuy về nhà nhưng Tân có đôi chút rụt rè và lén lút bởi sự việc vừa xảy ra khiến cho Tân chưa hết lo lắng, bàng hoàng. Thêm nữa theo như những gì mà bà nội nói cho Tân biết thì Tân vẫn đang trong tình cảnh nguy hiểm đến tính mạng. Đâu ai biết tên họ Vương ấy sẽ làm chuyện gì tiếp theo. Hắn đã gϊếŧ chết 4 người trong đội thợ xây, thông tin về vụ tai nạn được đưa lên truyền hình, thời sự, báo đài…..Chắc chắn hắn biết trong vụ tai nạn đó vẫn có kẻ còn sống. Cẩn tắc vô áy náy, nghĩ như vậy nên Tâm thận trọng hơn.

Vừa mở cửa bước vào trong nhà là Tân ngay lập tức cài then, chốt trong lại. 6 tháng trôi qua, đây là lần đầu tiên đi công trình xa nhà với thời gian lâu nhất. Ngôi nhà cấp 4 đơn sơ với những mảng tường đã ruội vữa, bộ bàn ghế cũ kỹ phủ lớp bụi mỏng sau nửa năm không có ai ở. Tân lấy khăn sạch rồi vội bước tới ban thờ ông bà nội lau chùi, xong xuôi Tân thay nước sạch vào mấy cái chén, thắp nhang cắm vào bát hương, Tân cúi đầu thành tâm khấn vái.

Chỉ khi trở về ngôi nhà của mình Tân mới bớt đi nỗi sợ hãi bủa vây tâm trí 2 ngày qua. Nhang cháy gần hết, Tân nhớ lại lời bà nội nói trong giấc mơ :

“ Phía sau ảnh thờ của ông nội có một chiếc hộp nhỏ, hãy lấy vật trong cái hộp rồi luôn giữ nó bên cạnh mình…”

Chắp tay cúi lạy một lần nữa, miệng lẩm nhẩm xin phép ông bà. Tân khẽ đưa tay ra phía sau bức di ảnh của ông nội tìm kiếm. Không mất quá nhiều thời gian, khi bàn tay Tân vừa đặt vào phía sau tấm ảnh được phủ vải lụa đỏ thì Tân đã chạm vào cái hộp. Nhẹ nhàng lấy cái hộp ra, đó là một cái hộp gỗ màu nâu, hình vuông, chỉ to bằng 3 ngón tay.

Ngồi xuống ghế, Tân hồi hộp không biết bên trong hộp đựng thứ gì. Nhưng Tân chắc chắn một điều, giấc mơ đêm hôm qua hoàn toàn là sự thật. Bà nội đã cố gắng nói với Tân những điều này….Chiếc hộp mà bà nội nói Tân đang cầm trên tay, khẽ mở nắp hộp, bên trong đó có một cái túi nhung màu vàng được gấp vuông vắn để ngay ngắn trong hộp. Và ở trong túi nhung ấy chính là hai chiếc nhẫn vàng trơn. Đó là nhẫn cưới của ông bà nội.

Đặt hai chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, bất chợt Tân thấy rùng mình. Xung quanh Tân dường như đang có một áp lực vô hình, áp lực này khiến cho Tân có phần khó thở. Một khoảnh khắc thoáng qua, Tân đã nhìn thấy hai chiếc nhẫn trong lòng bàn tay mình vừa khẽ lay động. Khi chúng dừng lại cũng là lúc mọi thứ trở lại bình thường. Đêm qua bà nội có nói, linh hồn của bà muốn lưu lại trần gian cần phải có vật để nương vào. Hai chiếc nhẫn vừa chuyển động ban nãy có lẽ là do linh hồn của bà nội nhập vào. Bà còn nói Tân phải luôn giữ vật trong hộp bên mình.

Chỉ có điều hai chiếc nhẫn lại quá nhỏ so với ngón tay của Tân. Không thể đeo vừa, tìm kiếm trong nhà cuối cùng Tân cũng kiếm được một sợi dây đay trong chiếc hộp kim chỉ của bà nội. Luồn hai chiếc nhẫn vào dây đay, Tân đeo lên cổ mình như một sợi dây chuyền.

Là một người sống tình cảm, biết ơn những ai từng giúp đỡ mình. Trong số 4 người đã chết. Tân biết nhà của anh Chính, bởi có lần anh Chính đã mời tất cả về nhà mình để liên hoan sau khi xong một công trình. Anh Chính năm nay hơn 30 tuổi, theo như Tân được biết thì Chính cưới vợ được 2 năm nay, và hiện tại vợ Chính đang mang bầu tháng thứ 8. Trên xe hôm quay về, Chính còn vui vẻ nói với mọi người :

“ Đợi vợ tôi sinh cháu xong sẽ làm một bữa tiệc vừa để ăn mừng, vừa đầy tháng cho cháu luôn. Còn giờ về tính công xong mọi người ai cũng muốn về thăm gia đình cả. Phải không nào…? “

Nhưng cuối cùng, lời nói đó đã không thể thực hiện…5h chiều, đội cái mũ che kín nửa khuôn mặt, Tân đứng phía sau gốc cây bạch đàn hướng về mắt về phía nhà anh Chính. Một bầu không khí tang thương bao trùm lên tất cả. Khăn tang trắng, tiếng kèn đám ma vang lên nao lòng…..Có lẽ gia đình đã đưa xác anh về để niệm, hôm nay cũng là ngày thứ 2 từ khi vụ tai nạn xảy ra.

Phía bên trong nhà là mẹ anh Chính, bà đứng trước quan tài con khóc lóc, cúi đầu mỗi khi có người viếng xong. Tân không thấy vợ anh Chính đâu, có lẽ chị ấy đã đau đớn đến không còn sức lực để mà khóc nữa, hoặc chị đã khóc đến cạn cả nước mắt. Là lao động chính trong gia đình, cũng như Tân, bố anh Chính mất khi anh còn nhỏ, một mình mẹ vật lộn nuôi anh khôn lớn.

Đó là lý do vì sao khi Tân đến xin được làm việc, anh Chính đồng cảm và hiểu được nỗi khổ, sự đáng thương của Tân. Rồi sau này, mẹ anh, vợ anh, cả đứa con chưa kịp chào đời của anh sẽ phải sống ra sao.

Sờ tay vào trong túi quần, phong bì tiền thưởng hai lần trên Hòa Bình, Tân vẫn đang giữ….Hơn 20tr, Tân định sẽ dùng số tiền này để sau này xây sửa mộ phần cho bà nội khi cải táng. Bản thân Tân lúc này cũng vô cùng khó khăn, nhưng có lẽ đây là cách duy nhất mà Tân có thể làm được cho gia đình anh Chính. Kéo mũ sụp xuống, Tân bước đến trước bàn đăng ký lấy phong bì cùng hoa và nhang. Giữ lại số lẻ, Tân để cả 20tr vào phong bì rồi chờ đợi đến lượt mình vào viếng. Người ghi sổ viếng hỏi :

— Tên cậu là gì..? Để tôi ghi vào sổ.

Tân chỉ đáp :

— Không cần đâu ạ..? Cháu là một người bạn của anh ấy.

Người ghi sổ ấp úng :

— Ơ nhưng mà…..thế…có được….không…

Vừa lúc đó người vào viếng trước đã đi ra, không nói gì thêm, Tân cúi mặt, rảo bước tiến vào trong. Khi ban cử hành tang lễ còn chưa biết đọc tên ai Tân đã đặt lễ rồi thắp nhang. Lúc Tân vừa quỳ xuống lạy thì bên trong nhà có tiếng gào ré lên đầy tuyệt vọng :

— ANH CHÍNH ƠI……CON ƠI, BỐ CON CHẾT RỒI….HU HU HU….HU HU HU.

Là tiếng gào khóc của vợ anh Chính, mọi người bên ngoài nhốn nháo. Mẹ anh Chính nghe thấy con dâu thét lên như vậy, bà cũng loạng choạng quay vào trong, chút nữa thì ngã….Bà đau đớn nói :

— GIỮ CHẶT NÓ LẠI……CON ƠI LÀ CON ƠI….SAO TÔI KHỔ THẾ NÀY.

Tiếng người trong đám ma xì xào :

“ Sáng nghe chồng gọi điện báo đang về….Đến chiều nghe tin chồng bị tai nạn chết, nó khóc ngất lên ngất xuống…Lại còn đang chửa sắp đẻ thế kia, không cẩn thận là chết đấy. “

Tân không dám nhìn, lạy trước quan tài anh Chính ba lạy, Tân rơi nước mắt dàn dụa :

— Anh Chính….Em….xin…lỗi.

“ Phừng….Phừng….Phừng…”

Bát hương Tân vừa cắm nhang đột nhiên cháy rực, ngọn lửa vụt lên rồi nhanh chóng tắt ngúm. Sự việc khiến cho tất cả những ai có mặt ở đó đều phải giật mình. Mẹ anh Chính thấy vậy lại càng khóc to hơn :

— CHÍNH ƠI….CON VỀ PHẢI KHÔNG….SAO CON ĐI NHANH NHƯ V ̣Y…..CHÍNH ƠI……HƯ HU HU….HU HU HU.

Tân nước mắt đầm đìa, cúi gục mặt xuống, Tân bước ra khỏi cổng nhà anh Chính.

“ Bộp “

Bất giác Tân thấy người mình như bị ai đó dúi về phía trước, kèm theo đó là giọng nói quen thuộc khẽ vang lên :

“ Đi…Đi…Chúng…tôi….sẽ…bảo….vệ….cậu….Đi…Đi…”

Tân vội quay lại nhưng không thấy ai đứng sau hay đi sau lưng mình cả. Bặm chặt bờ môi, nín thở bước nhanh ra khỏi khu vực tang lễ. Dựa vào gốc cây bạch đàn cách đó một quãng khuất. Tân tháo mũ rồi ôm mặt khóc nấc lên thành tiếng :

— HU HU HU….MỌI NGƯỜI ƠI….CHO EM XIN LỖI….EM ĐÃ KHÔNG CỨU ĐƯỢC AI….EM XIN LỖI.

Chàng trai 19 tuổi cứ thế ôm mặt ngồi gục xuống khóc ròng rã, sau khi bà nội mất thì đây là lần thứ 2 Tân thấy đau khổ đến như vậy. Có thể nói, hơn nửa năm qua, đội thợ xây của Chính giống như một gia đình thứ 2 của Tân. Sống với nhau nửa năm trời, con người ít nhiều cũng có tình cảm. Và rồi tất cả bọn họ đều phải chết, chỉ còn lại một mình Tân.

Trong cuộc đời mỗi con người, nỗi đau lớn nhất chính là chứng kiến người mình yêu thương, quý trọng phải chết. Tân lê đôi chân nặng nhọc bước đi trên con đường vắng vẻ, ánh hoàng hôn đỏ au phả phía sau lưng anh càng khiến cho khung cảnh tang thương, u uất đến tột cùng :

— Mình phải sống, nếu mình chấp nhận cái chết chẳng phải sẽ mắc tội với mọi người hay sao. Bà nôi, mọi người….hãy giúp cho con.

Ánh nắng đang tắt dần, Tân nói vậy nhưng có lẽ Tân không biết……xung quanh anh luôn có sự bảo vệ của những linh hồn..
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,924
Posts: 94167
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 28 Sep 2022

Chương 31: Bóng Ma Trong Trường

“ Kính…Coong…Kính…Coong..”

— Ai đấy..? – Bà Nhung lên tiếng.

Bên ngoài cổng Tiên nói vọng vào trong :

— Cháu chào bác, Lý có nhà không hả bác..?

Bà Nhung nhận ra đó là bạn của con gái mình, bà Nhung mở cổng rồi trả lời :

— Có chứ, nó vừa ăn cơm xong rồi chạy lên phòng bảo hôm nay cô giáo chủ nhiệm hẹn đến trường phụ đạo gì đó. Cả cháu cũng đi phải không..?

Tiên cười :

— Dạ đúng rồi bác, nên cháu đến đón bạn ấy đây. Hai bọn cháu đi xe máy điện cho nhanh bác ạ.

Hai bác cháu đang nói chuyện thì Lý từ trong nhà bước ra, Lý nói :

— Bồ đến rồi à, vậy tụi mình đi thôi….Mẹ ơi, con đi mẹ nhé, lát bố về mẹ bảo bố giùm con nha. Con đi đây.

Bà Nhung gật đầu :

— Ừ, vậy hai đứa đi cẩn thận…Đi chậm chậm thôi.

Lên xe Tiên, thấy Tiên đeo balo, Lý hỏi :

— Ủa, mà bồ đeo balo làm gì vậy..?

Tiên cười ma ranh :

— He he he, rồi bồ sẽ biết…Trong balo không phải sách vở gì đâu…Tui đâu có như bồ đi học đâu mà đem sách vở, tui đem đồ nghề để “ bắt ma “. Mà này, cả buổi chiều hôm nay, tôi đã nghiên cứu và tìm hiểu rất kỹ về tất cả những thông tin có liên quan đến vụ tự tử của cô gái Trần Thanh Trúc kia, không còn nghi ngờ gì nữa, chuyện đó hoàn toàn có thật. Tuy tất cả mọi thông tin đã bị xóa hoặc phong tỏa trong 5 năm qua, tuy nhiên vẫn còn nhân chứng sống trong vụ tử tử kinh hoàng ấy. Chính là những người bạn học cùng lớp với chị Trúc. Và sau nửa ngày tìm kiếm, tui đã dò được một vài thông tin, điều bất thường ở đây chính là người bạn học cùng chị Trúc thời điểm đó đã nói những điều hoàn toàn ngược lại. Những gì anh ta kể giống với lời của bố mẹ chị Trúc.

Lý ngạc nhiên :

— Anh ta..? Anh ta là ai..? Là người sở hữu nick facebook ảo đăng bài đó à..? Bồ đã inbox nói chuyện với anh ta phải không..?

Tiên đáp :

— Ủa sao bồ biết..?

Lý lắc đầu thở dài :

— Bồ đúng là đầu óc đơn giản, anh ta là người đăng bài viết đó, chưa xét đến thực hư vụ việc như thế nào, nhưng chắc chắn mục đích của anh ta khi đăng bài là muốn đưa ra lập luận trái chiều với kết luận của công an và nhà trường. Những chi tiết đó đọc bài viết là hiểu ngay à…? Thế nên bồ nói chuyện với anh ta tất nhiên anh ta sẽ kể những điều ngược lại rồi. Đúng không nào..?

Tiên quê quá, nhưng Lý nói không sai chút nào. Là một người cố chấp nên Tiên cố cãi :

— Dù có là thế thì bồ giải thích những điểm bất thường trong cái chết của cô gái ấy đi xem nào..? Tui là tui vẫn cùng quan điểm với anh chàng kia. Cái chết của chị Trúc có uẩn khúc gì đó.
Lý nói :

— Tùy bồ thôi, nhưng bồ phải cẩn thận đấy….Dù câu chuyện mang màu sắc ma quỷ hay vấn đề gì đi chăng nữa, việc bồ cố gắng tìm hiểu về nó sẽ khiến bồ gặp nguy hiểm.

Tiên cười lớn :

— Ha ha ha, bồ đang dọa ma tui đấy à…? Tui không sợ đâu, ma quỷ làm gì có thật, nhưng mà tui sẽ là người khám phá ra bí ẩn của dòng chữ máu kia….Hi hi hi.

Biết tính của Tiên, Lý cũng đành chịu, giờ mà Lý khẳng định với Tiên rằng ma quỷ có tồn tại chắc Tiên lại nói Lý là đồ hoang tưởng quá. Xe dừng lại trước cổng trường, bác bảo vệ bước ra hỏi :

— Hai đứa đến trường giờ này làm gì vậy..? Không phải khối 12 học thêm phải không..?

Lý chào bác bảo vệ rồi nói :

— Dạ không ạ, cô Hường chủ nhiệm lớp cháu nói dến để học phụ đạo.

Bác bảo vệ gật gù :

— À, là lớp của cô Hường hả..? Nãy cũng có mấy đứa đến rồi, thế vào đi.
Tiên huých vai Lý :

— Chắc là bọn cái Châu lớp trưởng đấy. Lát gửi xe xong tui biến nhé, bồ cứ vào học…Khi nào xong thì nháy điện thoại cho tui, ok.

Muốn ngăn cản bạn nhưng nhìn Tiên quyết tâm như thế, Lý cũng bó tay. Vừa gửi xe xong, đi được một đoạn Tiên tách ra rồi lẩn mất. Lát sau lớp 12-A1, các anh chị học thêm buổi tối cũng ra về, Lý cùng vài bạn nữa trong ban cán bộ lớp bước vào trong. Cô chủ nhiệm nói :

— Các em ổn định chỗ ngồi đi rồi chúng ta bắt đầu.

…..gần 2 tiếng sau…..Buổi phụ đạo, trao đổi giữa cô giáo và cán bộ lớp cũng kết thúc. Nhìn đồng hồ đã gần 9h tối, bên ngoài sân trường tối om, bởi giờ này khu vực nội trú cũng đã tắt điện gần hết. Cô giáo đứng dậy nói :

— Cũng không còn sớm nữa, các em về nhà cẩn thận nhé….Hi, cô xin lỗi vì đã yêu cầu các em đến đây vào giờ này.
“ Ục…ục…ục..”

Vừa nói bụng cô giáo vừa sôi òng ọc, mọi người đều đoán tối nay cô chưa ăn gì, dạy thêm xong cô lại tiếp tục phụ đạo, hướng dẫn cho nhóm của Lý. Lớp trưởng Châu đáp :

— Dạ, chúng em phải cảm ơn cô mới đúng chứ ạ…Cô cứ ra trước đi ạ, bọn em chỉnh lại bàn ghế, lau bảng với quét lớp xong sẽ về sau.

Cô chủ nhiệm cười hiền hậu rồi khẽ gật đầu, nhóm cán bộ lớp có 6 người tất cả, mỗi người một tay một chân dọn dẹp ngăn nắp để trả lại lớp cho khối 12 sáng mai còn học. Đang lau dọn thì :

“ Phụt “

Bốn bề xung quanh tối đen như mực, toàn trường mất điện. Lúc này chẳng ai nhìn thấy ai cả, phải mất gần 1 phút, khi mắt đã quen với bóng tối, cộng với ánh sáng mờ mờ bên ngoài trời hắt qua cửa lớp, mọi người mới có thể di chuyển, Châu nói :

— Chết thật, mất điện rồi, còn chưa quét xong…Làm sao bây giờ….Mà trường mình chắc phải có máy phát chứ nhỉ..?

Một bạn khác đáp ;

— Có máy phát nhưng vào giờ này còn ai học hành gì đâu mà chạy. Thôi các bạn bỏ điện thoại ra soi đèn pin đi, tớ hót nốt rác rồi chúng mình về…..Mai có gì báo với cô sau vậy.

Ý kiến đưa ra hợp lý, cứ nhì nhằng trong trường thế này cũng không phải cách hay, giờ cũng đã 9h tối. Mọi người cùng bỏ điện thoại ra soi đèn, đang hót rác thì :

“ Cộp “

Một chiếc điện thoại không biết của ai rơi xuống sàn nhà, cô bạn cầm gầu hót hỏi :

— Sao lại rơi điện…..

Nhưng chưa kịp nói hết câu thì cô giật mình bởi một giọng hét thất thanh :

— MA……CÓ…..MA…

Cả đám giật mình, tiếng hét vừa rồi là của Châu….Quá sợ hãi Châu đã đánh rơi điện thoại xuống đất….Vừa hét, Châu vừa chỉ tay ra bên ngoài cửa sổ hành lang, một cái bóng trắng với bộ tóc dài xõa kín khuôn mặt, chỉ lộ ra duy nhất hai con mắt trắng ởn. Không chỉ vậy, có thứ gì đó đang chảy tong tong từ khuôn mặt của nó xuống thành cửa sổ.

“ Hi….Hi….hi…..HI…hi…..hi…”

“ Các….bạn…..ơi….mình….đây….”

“ Mình…là…..Trúc….đây….Hi…hi….hi…”

Lý cũng phải nổi da gà khi chứng kiến cảnh tượng này, những người còn lại đứng không vững nữa, tất cả như một phản xạ tự nhiên là lùi hết vào bên trong lớp học. Châu là người sợ nhất, Châu đổ xuống như một cây chuối rồi bất tỉnh nhân sự.

Tiếng cười ghê rợn cùng giọng nói của con gái vẫn tiếp tục vang lên trong bóng tối nhập nhoạng, cái bóng trắng với mái tóc rũ rượi cứ thế nhoẻn miệng nhìn đau đáu vào bên trong lớp học rồi lướt qua lướt lại một cách kinh hoàng. Cả nhóm 6 người lúc này chỉ còn mỗi mình Lý là đứng vững. Khi 4 người bạn còn lại đang gào thét kinh sợ :

— MA…..MA….CỨU….TÔI….VỚI.

Thì Lý vẫn nhìn thẳng vào thứ đó cho đến khi nó biến mất…..Tiếng cười cùng giọng nói kia cũng không còn. Trong lớp học lúc này chỉ vang vọng tiếng khóc hoảng loạn của những cô nữ sinh tội nghiệp mà thôi.

Khi cái bóng trắng đó biến mất, Lý cũng lập tức lao ra bên ngoài…..Không còn gì ở đó cả, dưới sân trường tối đen, nhưng tại sao tiếng la hét của mọi người nãy giờ khá lớn mà bác bảo vệ không xuất hiện, chẳng phải trường Lý có đến 4 bác bảo vệ chia thành 2 ca hay sao..?

Bất giác Lý nhớ ra một người :

“ Tiên….Cậu ấy đâu rồi…..Mình đã quên mất, đã 2 tiếng trôi qua….Cậu ta đang làm gì chứ….Không ổn rồi…..”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,924
Posts: 94167
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 28 Sep 2022

Chương 32: Sóng Điện Thoại

Thấy Lý định chạy đi đâu đó, mấy người bạn còn lại lo lắng hỏi :

— Lý….cậu…định…đi đâu..?

Lý cũng không thể nói là cô muốn đi tìm Tiên, nhưng nhìn các bạn đang vô cùng hoảng loạn, Lý đáp :

— Châu đang bất tỉnh, tạm thời mọi người hãy ở yên đấy….Tớ chạy đi tìm bác bảo vệ nhờ giúp đỡ. Chăm sóc cho Châu cẩn thận nhé, đợi tớ quay lại.

Dứt lời Lý chạy vụt đi, hành lang lên xuống của trường vô cùng tối. Vừa đi Lý vừa gọi điện thoại cho Tiên, nhưng không hiểu sao, điện thoại báo chuông, tuy nhiên Tiên lại không hề bắt máy. Cuối cùng Lý cũng chạy xuống được sân trường, tiếp tục chạy thục mạng về phía phòng bảo vệ.

Chẳng hiểu sao cho đến tận lúc này bảo vệ của trường vẫn không thấy ai xuất hiện. Phòng bảo vệ cũng tối không có chút ánh sáng, Lý bắt đầu cảm thấy có chuyện chẳng lành.

Đầu tiên là việc cả trường mất điện, trong khi đó xung quanh khu vực trường học vẫn có ánh đèn. Ngay sau đó là sự xuất hiện của bóng ma bên ngoài cửa sổ phòng học lớp 12-A1. Giọng nói u ám, vô hồn phát ra ấy có nói rằng cô ta là Trúc, và ngày hôm nay cũng chính là ngày mà Trần Thanh Trúc tự tử ngay tại trường.

Cuối cùng, sự im lặng cũng như bảo vệ của trường không có bất cứ hành động nào suốt khoảng thời gian 10 phút trôi qua thật đáng lo ngại.

Lẽ ra hai bác bảo vệ phải lập tức đi kiểm tra hệ thống điện, hoặc chí ít cũng phải dạo một vòng xem có còn ai trong trường không chứ..? Đằng này dù cho nhóm học sinh nữ gào thét vẫn không ai nghe thấy. Tại sao Lý chỉ thắc mắc mỗi hai bác bảo vệ mà không phải khu nội trú nơi những giáo viên ở, đó là vì khu nội trú nằm tách biệt khỏi khuôn viên trường học.

Giờ này mọi người cũng đóng cửa, tắt đèn, rất khó để có thể nghe được tiếng hét. Nhưng phòng bảo vệ cách khu vực lớp học không xa, không thể nào lại không nghe thấy được…..Trừ khi, hai bác bảo vệ đã gặp chuyện gì đó, và nếu như vậy, việc này nguy hiểm hơn những gì Lý đang suy nghĩ.

“ Cộc…Cộc…’

— Bác bảo vệ ơi….Có chuyện rồi….Bác ơi.

Lý gõ liên tiếp vào cánh cửa phòng bảo vệ nhưng không thấy ai trả lời, bên trong không có đèn nên cô cũng chẳng nhìn thấy gì cả.

“ Cạch “

Cánh cửa không khóa, nó chỉ được đóng hập vào mà thôi…..Có phần lo lắng, đôi bàn tay khẽ run lên nhưng Lý vẫn quyết định mở cửa phòng bảo vệ. Dưới ánh đèn pin từ điện thoại Lý thoáng giật mình, cả hai bác bảo vệ đều đang nằm gục đầu bất động trên bàn. Lý run giọng gọi :

— Bác….bác…bảo…vệ…ơi….Bác…ơi..

Nhưng vẫn không ai trả lời, đưa tay khẽ chạm vào cánh tay một bác bảo vệ, Lý vội rụt tay lại. Lấy hết can đảm chạm thêm một lần nữa, Lý thấy cơ thể bác ấy vẫn còn ấm…..Cả hai bác bảo vệ vẫn còn thở, trên bàn vẫn để đó một ấm trà hãy còn nóng, chỉ có hai chén trà thì bị đổ vương vãi nước ra mặt bàn, chùm chìa khóa của trường cũng được đặt trên mặt bàn. Lý chạy ra ngoài cổng thì thấy cổng trường vẫn khóa. Lý nghĩ trong đầu :

“ Chìa khóa nằm trong phòng bảo vệ, cổng trường khóa, hai bác bảo vệ thì bất tỉnh…Chuyện này là sao..? “

Nhớ đến câu chuyện ban sáng Tiên kể :

“ 2 năm nay, cứ vào ngày mà cô gái tên Trúc đó tự tử, trong trường sẽ xuất hiện một dòng chữ màu đỏ như máu “ Tôi Vẫn Còn Sống “ ở một nơi nào đó “

Lý nhìn xung quanh một lượt rồi lại tiếp tục chạy đi :

— Tiên, cậu đang ở đâu…? Hai bác bảo vệ bất tỉnh, cổng khóa….Nghĩa là kẻ đó vẫn đang ở trong trường. Tiên không bắt máy, xe của cậu ấy vẫn còn ở đây….Không lẽ cậu ấy đã bị…..

Nghĩ vậy nhưng việc tìm kiếm một người trong ngôi trường rộng lớn thế này không phải điều đơn giản. Ngoài khu lớp học có đến 5 tầng thì trường còn có khu thể dục thể chất, khu căng tin, ngoại khóa, khu công nghệ, rồi cả dãy nhà kho nữa. Làm sao biết Tiên ở đâu mà tìm bây giờ. Trời càng chuyển về khuya càng tĩnh lặng hơn, nếu là người khác Lý đã dùng chìa khóa mở cổng trường để chạy thoát thân…Nhưng cô bạn thân nhất của Lý đến lúc này vẫn chưa có tung tích. Và còn một lý do nữa khiến cho Lý nghĩ rằng, Tiên đã gặp chuyện…..Bởi vậy cô phải đi tìm bạn ngay tức khắc.

Cố gắng suy nghĩ, Lý nhớ đến hai bức ảnh chụp dòng chữ “ Tôi Vẫn Còn Sống “ hai năm trước, một bức chụp ngay chỗ được cho là nơi xác của Trúc rơi từ sân thượng tầng 5 xuống, bức còn lại là trên bức tường gần nhà kho của trường. Vị trí mà Trúc tự tự chính là khoảng sân ngay trước sảnh của trường. Lý chạy qua đó nhưng không phát hiện được gì, nơi còn lại nằm phía sau trường học, rất có thể Tiên đã đến đó.

Nghĩ vậy, Lý chạy hết sức có thể để vòng ra phía sau trường nơi dãy nhà kho chuyên để những đồ dùng cũ kỹ, những thứ tạm thời nhà trường không cần dùng đến với hi vọng, cô bạn của cô đang ở đây.

— Tối quá, mình không nhìn thấy gì cả..?

Lý vừa soi đèn vừa bấm máy gọi điện thoại…..Số của Tiên vẫn báo có chuông, và lúc này ngoài tiếng chuông trong điện thoại, Lý còn nghe được đâu đó quanh đây có tiếng “ è…è “ đang phát ra, đó nghe như tiếng rung của điện thoại…..Bước thêm vài bước về phía dãy nhà kho thì tiếng “ è…è “ đó lại càng rõ.

Và khi ánh đèn pin điện thoại chiếu đến góc của bức tường nơi nhà kho thì Lý hoảng hốt thấy bạn mình đang nằm ở đó. Tiếng è è phát ra khi Lý gọi điện vào máy của Tiên, Lý chạy lại vực Tiên dậy rồi kiểm tra xem Tiên còn thở không. May mắn làm sao, cũng giống như hai bác bảo vệ, Tiên chỉ bị ngất đi. Lay người Tiên một lúc sau thì Tiên cũng tỉnh, nhưng Tiên đưa tay ra phía sau đầu rồi khẽ kêu :

— Đau….đau quá….Lý….Lý…à…? Tụi mình đang…ở đâu đây…?

Lý thấy Tiên tỉnh lại thì mừng phát khóc, Lý đáp :

— Bồ tỉnh rồi, bồ có biết tui lo lắng lắm không..? Tại sao bồ lại nằm ở đây..?

Sau mấy giây định hình thì Tiên cũng bắt đầu nhớ lại, Tiên ngồi bật dậy rồi tái mặt nói :

— Tui nhớ lúc đó tui đang đặt máy quay….thì bất ngờ bị đánh ngay sau gáy….Thôi chết, máy quay…máy quay của tui.

Tiên vùng dậy, đứng lên quá bất ngờ nên Tiên loạng choạng suýt ngã. Chỉ tay về phía gờ tường trước mặt, Tiên tiếp :

— Giúp tui xem ở đó có chiêc máy quay nào không..?

Lý kiểm tra nhưng không thấy, Tiên vội lục balo, bên trong những thứ như đèn pin, fly cam, hay máy ảnh vẫn còn, thậm chí hai chiếc máy quay phim loại nhỏ khác cũng vẫn còn nguyên. Chỉ duy nhất chiếc máy Tiên đặt trên gờ tường kia là không thấy. Nhìn xung quanh Tiên lúc này mới nhận ra, nãy giờ nơi này không có điện. Lý nói :

— Tui cảm thấy chuyện này không ổn, cả trường mất điện đến bây giờ vẫn chưa có, hai bác bảo vệ cùng với bồ bị ngất, khi mất điện, bọn tui còn nhìn thấy một thứ đáng sợ nữa….Phải ra khỏi trường ngay, thoe như tui nghĩ, kẻ đánh ngất bồ và hai bác bảo vệ vẫn đang ở trong trường. Bồ đi được chứ..?

Tiên đeo balo lên rồi gật đầu :

— Đi thôi.

Vừa chạy Lý vừa nói :

— Trên lớp 12-A1 vẫn còn 5 bạn nữa, Châu lớp trưởng sợ quá nên đã ngất đi. 4 bạn còn lại không biết họ có tự lo được không…..Các bạn ấy đang rất sợ hãi, mình phải quay lên đó.

Nhưng khi hai người vừa chạy ra đến sân trường thì thấy đám bạn học cùng lớp cũng đang lò dò bám lấy nhau đi từng bước chậm rãi. Lý cất tiếng gọi :

— Các cậu ơi….

Nhóm học sinh dừng lại, Lý cùng Tiên chạy tới…Vừa thở Lý vừa nói :

— Châu tỉnh rồi à..? Mọi người không sao chứ..?

Châu đáp :

— Có ai biết chuyện gì đang xảy ra không..? Tớ sợ quá….

Lý bắt đầu nói với mọi người những gì mà cô được biết, cả việc Tiên và hai bác bảo vệ bị đánh ngất. Nhưng cô và Tiên không nói đến chuyện cô gái Trần Thanh Trúc tự tử vào ngày này 5 năm trước. Nghe xong Châu run lẩy bẩy :

— Thứ…đó…là…ma….nó…là…ma đấy. Ban nãy trên đường đi xuống đây…chúng tớ còn thấy….máu vương vãi…khắp nơi. Tớ muốn…về…..nhà.

Một người khác cũng rất sợ hãi :

— Chỉ…có ma…mới…..lướt…qua lướt lại….được…như vậy….thôi..Hơn nữa….sau khi cậu rời…khỏi đó….Chúng tớ…đã cố liên lạc với gia đình….nhưng tất cả điện thoại đều không có sóng.

Lý nhìn Tiên ngạc nhiên, bởi sau khi chạy khỏi lớp, Lý vẫn có thể dùng điện thoại gọi cho Tiên. Lý đáp :

— Không phải chứ, tớ vẫn dùng gọi được mà..?

Lý lấy điện thoại ra rồi bỗng nổi da gà, cô nuốt nước bọt, quay sang nhìn Tiên cũng đang hoang mang, Tiên đưa điện thoại ra lắp bắp nói :

— Các cậu ấy nói đúng đó…..Điện thoại của tui….cũng không có sóng.

Lý biết, bởi điện thoại của Lý lúc này cũng như vậy……
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,924
Posts: 94167
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 30 Sep 2022

Chương 33: Cô Gái Tự Tử

Tại sao lại như vậy, rõ ràng mới cách đó mấy phút, cô còn gọi được cho Tiên, tại sao bây giờ cả 7 chiếc điện thoại đều đồng loạt mất sóng. Mọi chuyện càng lúc càng rối rắm, khó hiểu…..Nhưng tạm gác tất cả thắc mắc, nghi vấn qua một bên….Điều quan trọng bây giờ chính là tất cả phải ra khỏi trường trước đã.

Lý trấn an mọi người :

— Các bạn, tuy hai bác bảo vệ đã bất tỉnh, nhưng chìa khóa cổng vẫn ở trên bàn. Chúng ta đến đó mở cổng rồi rời khỏi đây….Việc còn lại tính sau, phải ra khỏi trường trước đã.

Mọi người đều đồng ý với ý kiến của Lý, đông người nên nỗi sợ cũng đã giảm đi nhiều, nhóm bạn nhanh chân tiến về phía phòng bảo vệ. Khi các bạn đi được mấy bước thì toàn thân Lý nổi da gà, tóc gáy dựng đứng……Một luồng khí lạnh đang bao trùm lấy cơ thể cô, hai chân của Lý không thể cử động nổi. Lúc này Lý nghe thấy một giọng nói khẽ thỏ thẻ phía sau lưng mình :

“ Ở…lại….chơi…với…tớ…chút…nữa…đi..”

“ Các…bạn…ơi….đừng…đi…mà…”

Giọng nói đó vang lên một cách lạnh lẽo, nó giống như âm thanh vọng lên từ địa ngục, và Lý biết, thứ âm thanh này giống như những gì mà cô từng được nghe một người đã chết nói vọng về, người đó là bác Công. Nhưng đây là giọng của một cô gái, không chỉ vậy, giọng nói này khiến cho con người ta phải thấy ớn lạnh, kinh sợ.

Thấy Lý đứng im, Tiên quay lại hỏi :

— Bồ sao vậy, đi nhanh đi chứ..?

Lý biết Tiên không nhìn thấy thứ đang ở sau lưng của cô, Lý cố gắng nói với bạn :

— Bồ…đi đi….Dây giày…tui…bị tuột…Tôi sẽ chạy theo ngay. Bồ còn phải…lấy xe…mà.

Tiên gật đầu :

— Vậy nhanh lên nhé. Tui đi lấy xe.

Tiên quay lưng đi, Lý đứng sững người như trời trồng…..Thứ gì đó đang phả hơi lạnh buốt ngay sau gáy của cô...

Tiếng nói đó khẽ thì thầm vài tai cô, lạnh buốt :

“ Hi…hi…hi….chơi…với….mình…đi…”

“ Bạn….là…người..duy…nhất….thấy…mình….mà…..phải…không..”

“ Mình….cô…đơn…quá…Mình…buồn…quá…”

Và rồi hai bàn tay gầy trơ xương, nhơ nhớp máu đang bắt đầu quàng qua cổ của Lý, nó từ từ vươn dài xuống phần ngực, phần eo, nó bám lấy cả phần chân của cô….Lý biết, thứ này không giống như hồn ma của bác Công…..Nó đáng sợ, nó ghê rợn, kinh dị hơn rất nhiều lần…Nó khiến cho cô cảm thấy khó thở, nhưng đột nhiên thứ đó kêu ré lên :

“ Á..”

Lý thấy cơ thể mình không còn bị trói buộc nữa, chân tay cô đã có thể cử động. Lý vùng chạy thoát ra khỏi khoảng tối đen như mực ấy….Và khi quay lại nhìn, Lý mới thực sự hoảng sợ, chỗ cô và mọi người vừa đứng nói chuyện, chính là nơi được cho là xác của cô gái tên Trúc tự tử bị dập nát.

Trước mặt Lý lúc này là một đống bầy nhầy, đen ngòm, nhơ nhớp. Nhô ra từ trong đống bầy nhầy ấy là một cái đầu với mái tóc đen nhánh, ướt sũng máu đang chảy ra cùng với hai cánh tay lều khều các khớp xương vặn vẹo không theo một quy luật nào cả. Đôi mắt trắng ởn từ cái đầu đó vẫn đang nhìn chằm chằm vào Lý, miệng nó nói :

“ Cậu….cũng….ghét….mình…sao….”

“ Đừng….đi…mà….”

“ He…he…he….He…he…he…”

Khi nó nhoẻn miệng cười cũng là lúc Lý kinh hãi bỏ chạy, Lý từng nhìn thấy hồn ma của bác Công, thậm chí cô từng giúp bác Công hoàn thành tâm nguyện còn dang dở. Và đã có lúc Lý nghĩ rằng, mình có khả năng đặc biệt, cô có thể nhìn thấy linh hồn của người đã chết…..Tuy nhiên lần này mọi thứ đã thay đổi, thứ mà cô đang nhìn thấy vô cùng đáng sợ, nó thực sự khiến cho Lý kinh hãi tột độ. Lý biết đó chính là hồn ma của cô gái tên Trúc kia, nhưng cô ta khiến cho Lý thấy hoảng loạn.

Chạy ra đến phòng bảo vệ, chắc có lẽ nhóm bạn đã đánh thức được hai bác bảo vệ nên mọi người đang đứng đó cố gắng giải thích với hai bác bảo vệ. Khựng lại, Lý quay đầu nhìn về phía khoảng sân trường ban nãy, lúc này không còn thứ gì ở đó nữa. Đã hơn 10h tối, mặt tái nhợt cắt không còn giọt máu, Lý lại gần thì nghe thấy hai bác bảo vệ nói với mọi người :

— Thôi được rồi, các cháu cứ về đi…Hai bác sẽ đi kiểm tra lại một vòng. Còn chuyện ma quỷ, mấy đứa chúng mày đừng có hù bọn bác…..Cổng còn khóa trong thế này thì dù có trộm cũng không thoát được. Thôi, đi về đi…Muộn lắm rồi đấy.

Tiên gọi Lý :

— Về thôi, nhanh lên nào.

Giờ được ra khỏi trường là điều mọi người vui mừng nhất, cả nhóm học sinh lên xe rồi nhanh chóng rời khỏi trường học. Lý trên đường về thi thoảng vẫn ngó lại đằng sau xem thứ đó có bám theo mình không, nhưng thật may là không có gì cả. Lúc này Lý mới sực nhớ ra balo của mình vẫn còn để trên lớp 12-A1, sờ vào túi quần Lý thấy có gì đó cồm cộm, ra đó là chiếc vòng tay mà bố mẹ đưa cho cô. Lý khẽ thở phào :

— May quá, mất chiếc vòng chắc không biết ăn nói với bố mẹ thế nào…..Lần sau mình phải cất cẩn thận ở nhà mới được. Rốt cuộc thứ đó là sao nhỉ..?
Tiên hỏi :

— Thứ gì cơ..? Bồ đang nói gì vậy..?

Lý vội lảng đi :

— Không có gì….Tui nói bâng quơ thôi.

Tiên tiếp :

— Mà này, nãy trên lớp đó….Mấy bồ nhìn thấy ma thật à, cái Châu nó sợ lắm, nó sợ như vậy tôi nghĩ nó không nói dối, rồi còn chuyện 7 chiếc điện thoại không có sóng cùng lúc nữa…..Khó hiểu thật đấy, không lẽ có ma thật…?

Lý thở hắt ra, sự việc xảy ra trong trường tối nay chắc chắn có gì đó bất thường. “ Con Ma “ mà Lý cùng nhóm cán bộ lớp nhìn thấy bên ngoài cửa sổ hành lang không phải là Ma. Lý chắc chắn điều đó, tuy nó rất đáng sợ, nhưng nó không phải là ma. Lý không thể giải thích cảm nhận của mình, nhưng nếu không nói về vấn đề cảm nhận thì Lý vẫn tin chắc rằng cái bóng trắng, tóc dài bên ngoài cửa sổ ấy không phải ma quỷ.

Bởi ma quỷ thực sự là thứ mà Lý vừa nhìn thấy trên sân trường…..Khi mọi người tụ tập đông đủ, Lý định giải thích về “ Con Ma “ trên lớp học cho mọi người, đặc biệt là Châu yên tâm thì Lý lại gặp phải ma quỷ thực sự : Hồn Ma Của Trần Thanh Trúc.

Người được cho là đã tự tử cách đây 5 năm…..Nhưng tại sao cô ta lại đáng sợ đến như vậy. Đang suy nghĩ thì Tiên nói khiến Lý giật mình :

— Liệu mai dòng chữ “ Tôi Vẫn Còn Sống “ có xuất hiện không nhỉ..?

Lý đáp :

— Bị như thế mà bồ vẫn chưa sợ à..? Bồ bị đánh ngất đi đấy, bồ có làm sao chắc tui hối hận đến chết mất.

Tiên cười :

— Nhưng cuối cùng tui có sao đâu…..Tiếc cái máy quay thui hà, cái đó đắt lắm đấy….Nhưng chẳng hiểu sao tôi cứ có cảm giác ngờ ngợ một thứ gì đó, mà giờ không nhớ được…..Mà thôi, đừng nói với ai chuyện này nhé, không tui quê lắm.

Lý khẽ lắc đầu, Tiên vẫn luôn đơn giản đến bàng quan như vậy….Nhưng đôi khi như vậy cũng lại hay, bởi Tiên không suy nghĩ quá nhiều về những gì đã xảy ra. Lý thì lại khác, sự việc xảy ra tối nay cùng với thứ ma quỷ mà cô nhìn thấy, tất cả khiến cho Lý suy nghĩ rất nhiều. Dù đã cố gạt nó đi, nhưng Lý không thể ngừng tưởng tượng đến thứ đó. Đây đã là lần thứ 2 Lý nhìn thấy hồn ma, bóng quế của một người đã chết. Với những gì đã qua trong tối hôm nay, liệu rằng mọi chuyện sẽ dừng lại…?

Tất nhiên là không..? Tại trường học lúc này, hai bác bảo vệ đang đứng trước cửa phòng hiệu trưởng. Hệ thống điện đã hoạt động trở lại, dưới ánh đèn pin đang soi trên tường của phòng hiệu trưởng, một mùi tanh nồng đặc trưng của máu khẽ bốc ra.

Dòng chữ viết trên đó vẫn chưa khô hẳn, máu đỏ vẫn rỉ xuống bức tường :

“ TÔI VẪN CÒN SỐNG “

Một bác bảo vệ nghiến răng nói :

— Khốn kiếp, năm nay là năm thứ 3 rồi……Càng ngày kẻ gây ra chuyện này càng quá đáng. Ngày mai phải ăn nói làm sao đây, rồi thêm việc đám học sinh kia biết chúng ta bị chuốc thuốc mê nữa chứ. Thật điên rồ…..

Người còn lại ngơ ngác :

— Sao lại năm thứ 3, chẳng lẽ chuyện này đã từng diễn ra rồi à..?

Bác bảo vệ kia thở dài :

— Vào ngày này, dòng chữ này lại xuất hiện trong trường, lần này lần thứ 3 rồi….Chú mới vào làm chưa được 1 năm không biết là phải. Thế chú không nhớ hôm nay đích thân hiệu trưởng dặn ca trực chúng ta phải lưu ý thật kỹ còn gì.

Haizzz, chắc tôi bị đuổi việc quá……Không được rồi, phải thông báo cho hiệu trưởng biết ngay thôi. Vụ này mà để truyền ra ngoài là chết cả nút ấy. Tên điên nào ám ngôi trường này vậy không biết…..

Sáng ngày hôm sau, khi học sinh đến trường đều đọc thông báo được dán trước cổng : Toàn Trường Nghỉ Buổi Sáng Bởi Lý Do Khách Quan.

Và chẳng hiểu từ đâu, những bức ảnh được cho là chụp trên tường ngoài phòng hiệu trưởng đã được tung lên mạng cùng bài viết “ Ngôi Trường Ma Ám “ hay “ Cái Chết Của Nữ Sinh “ hoặc “ Lời Nguyền Của Người Chết “…..Tất cả lan tỏa một cách chóng mặt khi trong bức ảnh là dòng chữ được viết bằng máu động vật “ Tôi Vẫn Còn Sống “ .

Sự việc khiến cho nhà trường phải điêu đứng, không giống với hai năm trước, lần này thông tin bùng nổ, dư luận xôn xao, cộng với những bài viết từ lều báo đơm dặt, trường của Lý đã phải nhờ công an mở rộng điều tra. Nhóm của Lý có mặt trong trường ngày hôm đó cũng bị lấy lời khai.

Nhưng tất cả đều không rõ ràng, may mắn sao, cộng đồng mạng luôn chỉ sục sôi trong vài ngày. Sau đó với quan hệ của trường, mọi việc đã lắng xuống, trên mạng những bài viết được quan tâm cũng không còn.

Nhưng với cá nhân Lý, chuyện này vẫn chưa dừng lại……Sau buổi tối hôm ấy, dù vô tình hay cố ý khi Lý nhìn thấy “ thứ đó “ thì thêm một lần nữa cô đã vướng vào rắc rối.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,924
Posts: 94167
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 30 Sep 2022

Chương 34: Ám Ảnh Kinh Hoàng

1 tuần sau….Hôm ấy trời mưa phùn, sau buổi học sáng, chiều hôm đó Lý cũng có buổi học thêm đầu giờ chiều tại trường. Vì trời mưa nên Lý quyết định sẽ ở lại trường, xuống căng tin ăn chút gì đó rồi chiều học luôn, cả Tiên cũng vậy. Tối hôm đó từ trường quay về nhà, Lý đã rất sợ, cô sợ rằng sau này khi đến trường cô sẽ phải nhìn thấy thứ kinh dị ấy. Nhưng lạ thay, đã trôi qua 1 tuần, Lý không thấy gì cả. Tuy nhiên có vẻ như mặc dù những tin đồn có liên quan đến ngôi trường đã bị nhấn chìm thì tất cả những ai có mặt tại trường ngày hôm đó đều vẫn còn hoang mang.

Tiên và Lý vừa ngồi xuống cũng là lúc Châu lớp trưởng cùng một bạn trong ban cán bộ lớp cũng đi lại bàn của hai người. Châu nói :

— Tớ ngồi đây được chứ..?

Lý gật đầu :

— Ừ, ngồi đi…Bàn còn trống mà..?

Nhìn Lý, Châu ấp úng :

— Hai bồ hôm ấy cũng có mặt ở trường….Cho tui hỏi chuyện này chút được không..?

Lý với Tiên nhìn nhau rồi đáp :

— Có gì bồ cứ hỏi.

Châu rụt rè nói tiếp :

— Một tuần nay tôi không ngủ được….Lúc nào cũng trong tình trạng nơm nớp lo sợ, mặc dù nhà trường đã nói có kẻ phá hoại, nhưng mà bóng ma bên cửa sổ tối hôm ấy tôi vẫn nhớ rõ như in…..Lý, bồ cũng thấy mà phải không..? Tôi muốn chuyển trường nhưng chỉ còn 1 tháng nữa là thi hết năm học, ba mẹ tôi không đồng ý.

Nhìn gương mặt Châu thể hiện rõ sự mệt mỏi, đôi mắt hơi thâm quầng, Châu không nói dối, sự việc đó vẫn ám ảnh cô lớp trưởng tội nghiệp. Sau hôm ấy, Châu nghỉ học 2 ngày, phải đến khi cô giáo chủ nhiệm đến tận nhà cùng với bố mẹ khuyên nhủ Châu mới dám đi học. Mặc dù vậy tâm lý của Châu mấy ngày qua không ổn định, cũng không thể trách cô giáo và bố mẹ Châu được, bởi đúng như Châu nói, phía nhà trường và công an chỉ khẳng định dòng chữ viết bằng máu trên tường phòng hiệu trưởng là do con người….

Nhưng sự việc Châu cùng các bạn nhìn thấy ma bên cửa sổ lớp 12-A1 thì không ai tin, cũng như không ai có giải thích gì cả.

Sau một tuần, đa số những người có mặt ở trường hôm ấy cũng đều đã bỏ qua chuyện này, ngay như Tiên, mất cả chiếc máy quay mà giờ Tiên cũng không còn tiếc nữa. ́y vậy mà vẫn còn 1 người bị ám ảnh, đó chính là Châu.

Nhìn Châu, Lý thấy thương vô cùng, từ một lớp trưởng năng động, giờ Châu đến lớp học cứ như một cực hình. Trong lớp Châu không tập trung mà chỉ hướng mắt ra bên ngoài cửa sổ dè chừng một thứ gì đó. Không muốn để bạn như vậy, lẽ ra Lý định để mọi chuyện qua đi, nhưng giờ cô cần phải nói.

Lý mỉm cười :

— Châu này, bồ vẫn nghĩ con ma đó là thật phải không..?

Châu gật đầu lia lịa, cả người bạn đi cùng Châu cũng vậy, chỉ duy mỗi Tiên là không hiểu gì, bởi lúc đó Tiên không có mặt, Lý tiếp tục :

— Bồ đừng sợ, mình chắc chắn với bồ đó không phải là ma đâu. Thực ra ngay hôm ấy mình đã đoán được điều này, nhưng không có thời gian giải thích với mọi người. Sau thì công an vào cuộc nên mình cũng không muốn nói nữa, bởi dù sao cũng chỉ là suy luận của cá nhân….Nhưng nay thấy bồ bị ám ảnh như vậy, mình sẽ phân tích cho bồ nghe.
Châu lặng im chờ đợi, cả Tiên cũng hóng hớt, Lý bắt đầu :

— Trước tiên chúng ta ở đây đều đã biết câu chuyện về cô gái Trần Thanh Trúc, người đã tự tử tại trường này 5 năm về trước qua các bài viết trên mạng xã hội vài ngày qua.

Sự thực thì mọi thứ suy cho cùng vẫn chỉ là tin đồn, mà cho dù chuyện đó có thật đi chăng nữa, tạm thời chúng ta không xét đến điều đó.

Chúng ta đang nói về dòng chữ “ Tôi Vẫn Còn Sống “ và con ma bên cửa sổ lớp 12-A1.

Thứ nhất, chắc chắn 1 điều đó là, kẻ viết dòng chữ đó ắt hẳn phải là con người. Muốn viết được dòng chữ đó trong trường hắn sẽ phải đột nhập vào đây bằng một cách nào đó. Và hắn đã đánh thuốc mê bảo vệ, có con ma nào cần phải đánh thuốc mê cho người khác bất tỉnh trong khi ma quỷ theo tớ được biết có thể đi xuyên qua tường, hoặc ẩn hiện ở khắp mọi nơi.

Tiếp sau việc hai bác bảo vệ bị ngất là việc Tiên bị đánh bất ngờ, tối hôm đó trong trường mình có người đột nhập, hắn đột nhập làm gì..?

Câu trả lời đơn giản, hắn vào trường để thực hiện kế hoạch viết dòng chữ kia. Vô tình hắn phát hiện ra Tiên đang đặt máy quay, nếu là ma thì nó sẽ dọa cho Tiên chết khϊếp chứ sao lại đánh úp Tiên như vậy. Hắn cũng không phải kẻ trộm, bởi vì nếu có mục đích trộm cắp thì những thiết bị trong balo của Tiên bán vội cũng có giá trên 20tr, nhưng hắn chỉ lấy đúng cái máy quay, có thể cái máy quay đó đã ghi lại hình của hắn. Không có con ma nào lại hành động như con người vậy cả. Điều này chỉ ra một rằng, trong trường tối hôm ấy có kẻ gian, và nhiều khả năng chính kẻ này đã giả ma để dọa chúng ta sau khi biết trong phòng học vẫn có người.

Châu run run hỏi :

— Nhưng….lúc đó chính cậu cũng thấy cái bóng ấy nó lướt qua, lướt lại trước cửa sổ còn gì…..Con người sao có thể lướt đi như gió vậy được chứ..?

Lý gật đầu :

— Đúng là con người không thể lướt đi như vậy….Nhưng đó là con người bình thường, còn nếu có dụng cụ hỗ trợ thì lại khác.

Châu tròn mắt :

— Dụng cụ hỗ trợ…? Là sao..?

Lý tiếp tục :

— Lúc chạy ra khỏi phòng, tuy mất điện nhưng dưới ánh đèn pin điện thoại tớ vẫn nhìn thấy vết trượt kéo dài trên nền hành lang, vết trượt ấy lưu lại bởi thứ “ máu “ chảy trên người con ma. Và tớ biết, đó là vết trượt của giày patin, điều này giải thích cho vấn đề tại sao con ma lại có thể lướt đi như gió trước mắt mọi người. Còn nữa, thứ “ máu “ vương trên cửa sổ có mùi của phẩm màu nhuộm. Ma chảy phẩm màu….chuyện lạ quá phải không..?
Người bạn đi cùng Châu thắc mắc :

— Vậy còn tiếng nói, tiếng cười phát ra lúc ấy thì sao..?

Lý nhẹ nhàng giải thích :

— Giọng nói với tiếng cười có thể thu âm rồi phát lại được mà, trời tối, lại mất điện nên mọi người sẽ có cảm giác tiếng nói đó vang từ đâu vọng về. Những điều tớ vừa nói đều dựa trên căn cứ tại hiện trường. Để tớ tổng hợp lại cho các cậu cùng nghe một lần nữa. Trần Thanh Trúc, cô gái đã tự tử tại trường chúng ta 5 năm trước, và ba năm nay, cứ vào ngày Trúc tự tử thì trong trường lại xuất hiện một dòng chữ được viết bằng máu động vật “ Tôi Vẫn Còn Sống “.

Hai năm trước chúng ta chưa nhập học nên không nói, còn sự việc vừa qua những người ở đây đã trực tiếp chứng kiến. Không có ma quỷ nào hết, tối hôm ấy đã có kẻ đánh thuốc mê hai bác bảo vệ rồi đột nhập vào trường, có thể khi đang đi tìm vị trí để viết dòng chữ kia, hắn đã vô tình thấy Tiên đang có ý định đặt máy quay, và hắn đã đánh ngất Tiên, tiếp đó hắn đã vô hiệu hóa hệ thống điện của nhà trường và giả ma hù dọa chúng ta.
Tiên nói ;

— Nhưng nếu vậy thì tại sao hắn lại phải giả ma dọa các cậu..?

Lý trả lời :

— Vì hắn muốn nhiều người phải hoang mang, hoảng sợ, như vậy mục đích của hắn sẽ được thực hiện tốt hơn. Ngay từ đầu khi viết dòng chữ đó lên tường là hắn đã muốn có thật nhiều người biết đến chuyện này rồi. Việc giả ma, giả quỷ càng làm tăng thêm mức độ rùng rợn, khiến cho nhiều người bàn tán về cái chết của cô gái tên Trúc kia. Và hắn đã thành công, khác với hai năm trước mọi chuyện gần như không bị rò rỉ ra ngoài thì năm nay trường ta đã khốn đốn với sự suy diễn, soi mói của rất nhiều người.

Tất cả vừa nghe Lý giải thích vừa há hốc mồm ngạc nhiên, không ai có thể ngờ chỉ với những luận điệu của Lý, tất cả đã được phơi bày một cách rõ ràng. Châu đưa tay lên ngực thở phào :

— Hóa ra là vậy, may quá, sau khi nghe cậu nói xong tớ cảm thấy ổn hơn rồi….

Tiên cười khằng khặc :

— Ê, bồ chuyển qua làm thám tử được đấy….Phá án còn hơn cả công an.

Lý cười :

— Không có đâu, chắc chắn công an họ cũng biết, nhưng có thể trường không muốn mọi chuyện đi quá xa, hoặc cũng có thể họ không tìm được hung thủ nên không công bố. Châu này, bồ yên tâm nhé…..Lo mà tập trung ôn thi, mấy hôm nay bồ như người mất hồn.

Châu cười tươi rạng rỡ cảm ơn Lý, nỗi ám ảnh của Châu những ngày qua đã được Lý giải tỏa. Châu cùng bạn của mình chào hai người rồi đi trước, lúc này Tiên mới thắc mắc :

— Vậy còn chuyện, lúc 7 người chúng ta đứng dưới sân trường điện thoại lại không có sóng…?

Lý khẽ giật mình, Lý đáp :

— Mất…sóng…là chuyện thường…mà.
Tiên thấy có lý, Tiên nói :

— Bồ ngồi đây, tui đi vệ sinh chút quay lại.

Còn lại 1 mình, những gì mà Lý vừa giải thích cho các bạn đều là sự thật, đó là lý do vì sao ngay lúc ấy Lý đã biết “ con ma “ bên ngoài hành lang là giả. Nhưng Lý không nói hết với các bạn, thực chất vẫn còn một con ma nữa, không thứ đó đúng hơn phải là một con quỷ xuất hiện ở trường tối ngày hôm ấy.

1 tuần qua, Lý luôn suy nghĩ, tại sao lại có kẻ muốn khơi gợi lại cái chết đáng thương của Trần Thanh Trúc. Kẻ đó rốt cuộc muốn làm gì… ? Lý đã nghĩ đến một vài giả thiết, nhưng cô không chắc chắn….Khác với bác Công, hồn ma bóng quế của Trúc mà Lý nhìn thấy rất đáng sợ. Dù 1 tuần trôi qua không còn thấy cô ta nữa nhưng Lý luôn cảm thấy bất an. Linh cảm mách bảo Lý rằng, sắp có chuyện khủng khϊếp xảy ra.

“ ̀Uhm.. ̀m.”

Trời nổ sấm chớp, mưa nặng hạt bắt đầu rơi, Tiên vẫn chưa quay lại. Lý nhìn đồng hồ rồi đứng lên định đi tìm…..Quay lưng bất chợt Lý đụng trúng một người đang đi tới bàn của cô, va chạm khiến cho đồ ăn trên khay của bạn nữ kia rơi tung tóe xuống nền nhà. Lý vội nói :

— Xin lỗi bạn….mình vô ý quá, để mình nhặt…

Cúi xuống nhặt cái bánh mỳ và hộp sữa lên, Lý đang định đặt lên khay thì cô hoảng hồn. Trên cái khay đó là cái đầu với mái tóc dài lõng thõng rũ xuống mép khay, đôi mắt từ cái đầu đang trợn trừng nhìn thẳng vào Lý……miệng nó khẽ mấp máy :

“ Hi…hi…hi….tìm…thấy…các…bạn…rồi….hi…hi…hi…”

“ Chơi…với….tớ…đi…”

“ Tớ….cô….đơn…lắm….”

Lý sợ đến không cất lên được lời nào, cô gái mặc đồng phục của trường với cơ thể kỳ dị nhuốm đầy máu, hai tay cô ta bị gãy nát nhưng vẫn đang cầm cái khay đựng đầu của mình…….
“ Uỳnh…”

Một tiếng sấm động trời kèm theo cơn gió mạnh, lạnh ngắt lùa vào phía cửa căng tin. Sau tiếng sấm ấy Lý mở mắt ra thì không còn thấy gì nữa……Cơ thể bất động, đôi chân cứng ngắc không di chuyển nổi. Ánh mắt lộ rõ vẻ kinh hãi, đôi bàn tay run run, Lý tự nhủ :

— Cô…ta….thật….đáng…sợ.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,924
Posts: 94167
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 30 Sep 2022

Chương 35: Tai Nạn Đầu Tiên….

Giờ học buổi chiều, cơn mưa vẫn chưa ngớt….Bầu trời tối sầm lại, sấm chớp vẫn giật liên tục, tiếng sấm khiến cho tiết học bị gián đoạn. Ngồi bên cửa sổ, Lý nhìn ra bên ngoài cơn mưa nặng hạt, cô chưa hết bàng hoàng bởi sự việc xảy ra ở dưới căng tin nhà trường. Lúc ấy Lý sợ đến chết khiếp, tại sao hồn ma của Trúc lại làm như vậy..? Câu hỏi chưa có lời giải thích thì :

“ Xoẹt…Xoẹt..”

Tia sét xẻ dọc bầu trời u ám, ánh sét chớp tắt cũng là lúc Lý tròn mắt, cô đứng bật dậy, trong ánh chớp giật vừa lóe lên, dưới gốc cây bàng khoảng giữa sân trường, có một cô gái đang đứng đó. Rõ ràng mới vừa đây Lý còn nhìn thấy cô ta, nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, cô ta biến mất. Thấy Lý mất tập trung, cô giáo dạy Tiếng Anh nhắc nhở :

— Lý, em làm gì vậy..? Sao đang trong giờ học lại đứng lên..?

Mọi ánh nhìn của các bạn đều hướng về Lý, Lý cúi đầu xin lỗi cô rồi lấy lý do bị giật mình bởi tiếng sét. Lát sau cô giáo nói với Châu :

— Lớp trưởng, em xuống phòng giáo viên lấy cho cô quyển giáo án bổ sung….Trời mưa gió thế này giảng các em cũng khó tập trung, cô sẽ để các em làm bài kiểm tra giấy, cô để ngay trên bàn làm việc của cô, em sẽ thấy ngay thôi.

Châu vâng dạ rồi bước ra ngoài, bất giác Lý thấy rùng mình, toàn thân cô nổi da ga không hiểu vì sao, Lý có cảm giác ai đó đang nhìn mình. Khẽ đảo mắt ra phía cửa sổ, nhìn xuống dưới sân trường, Lý nuốt nước bọt, trong cơn mưa tầm tã là cô gái mặc đồng phục của trường ban nãy Lý nhìn thấy dưới gốc cây bàng, chỉ khác lúc này cô ta đang đứng giữa sân trường với cánh tay giơ lên cao, cô ta đang chỉ tay thẳng về phía Lý….và hình như cô ta đang nhoẻn miệng cười.
“ Uỳnh….Oàng “

Sấm nổ dữ dội, cả lớp giật mình, có người còn phải hét lên vì sợ. Lý không chớp mắt, cô vẫn đang nhìn ra khoảng sân trường ướt đẫm, đọng vũng nước mưa, nhưng một lần nữa, cô gái kia lại biến mất.

“ Bịch…Bịch…Bịch “

Bên ngoài hành lang có tiếng chạy vội vã.

“ Bộp….”

— Hộc…hộc….Cô…ơi…lớp…cô có bạn…bị ngã…cầu thang…..Máu…máu…chảy…nhiều…lắm..

Là trực ban sao đỏ, bạn trực ban vừa thở hồng hộc vừa báo tin, cả lớp lập tức xôn xao, Lý thảng thốt, không suy nghĩ nhiều, cô bật dậy chạy khỏi lớp học. Trong lớp mọi người cũng ùa ra……Lý nghĩ trong đầu :

“ Không thể nào….chẳng lẽ người đó là Châu ư..? “

Khối lớp 10 nằm trên tầng 2, chạy đến lan can cầu thang dẫn xuống tầng 1, Lý đứng sững lại bởi bên dưới sảnh người đang nằm sõng soài, bất động chính là Châu. Bên cạnh Châu còn 1 bạn sao đỏ khác đang đứng bối rối không biết phải làm sao..? Cô giáo cùng với các bạn trong lớp cũng đã đến nơi. Cô giáo vội nói :
— Mấy bạn nam đâu rồi, nhanh khiêng Châu xuống phòng y tế, khiêng nhẹ thôi…..Sao máu chảy nhiều thế này..?

Bạn sao đỏ ấp úng đáp :

— Bạn ấy bị ngã từ trên hành lang cầu thang tầng 2 xuống, đầu đập vào bậc lên xuống……Chúng em đi kiểm tra sĩ số các lớp thì…thấy….máu đã chảy như vậy rồi. Biết bạn ấy là lớp trưởng lớp 10-B2 nên em chạy thông báo với cô….

Châu được bốn bạn nam khiêng lên mà vẫn không một chút động đậy, ai có mặt ở đó cũng sợ hãi không biết là Châu còn sống hay không..? Cô giáo dạy tiếng Anh vội đi theo xuống phòng y tế, cô nói với học sinh :

— Các em quay lại lớp tự quản, đừng đứng tập trung ở đây….Giờ cô phải đi cùng xuống phòng y tế.

Lý nói run run :

— Cô…cô cho em đi với….
Cô giáo gật đầu :

— Được rồi, em đi theo cô, còn các bạn khác quay lại lớp, đừng gây mất trật tự.

Trời vẫn mưa như trút nước, khá vất vả mọi người mới đưa được Châu xuống phòng y tế, cô phụ trách y tế cũng phải giật mình bởi máu trên đầu Châu vẫn không ngừng chảy. Sau khi sơ cứu tạm thời và băng bó xong, cô y tế lo lắng nói :

— Mất máu nhiều như vậy mà giờ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại…..Phải đưa vào bệnh viện để chụp chiếu xem thế nào, ở đây chỉ sơ cứu tạm thời được thôi. Để tôi gọi lên ban giám hiệu điều xe của trường chở em ấy đi.

Một lát sau, xe nhanh chóng được đưa đến, mọi người vội vã đưa Châu lên xe, Lý cũng muốn đi nhưng thầy cô nói không được. Phòng y tế lúc này chỉ còn lại một mình Lý, cả cô y tế cũng đã theo xe đi đến bệnh viện, các bạn nam sau khi đưa Châu lên xe cũng quay về lớp. Lý thất thểu bước những bước chân nặng nhọc, nhưng chưa ra khỏi ngưỡng cửa thì Lý nghe thấy những âm thanh :
“ Lạch..cạch…lạch…cạch..”

Âm thanh đó phát ra từ bên trong phòng, nhưng rõ ràng trong phòng lúc này đâu còn ai nữa. Quay đầu nhìn lại, ẩn hiện sau tấm màn che bàn làm việc của nhân viên y tế và giường nằm cho học sinh là một bóng đen đang chuyển động, bóng đen đó có dáng dấp của một cô gái với mái tóc dài.

Lý há hốc mồm, toàn thân cô run rẩy khi sau tấm màn đó phát ra một giọng nói âm u, lạnh lẽo :

“Chơi…với….tớ…đi…mà….”

“ Vào…đây…nào….tớ…sẽ….chích….thuốc….cho….cậu…”

“ Hi…hi…hi….He…he….he…”

Lý khẽ lùi lại, cô nắm chặt hai bàn tay như một cách phòng vệ bản năng, bóng đen phía sau tấm màn ấy vẫn đang nhấp nhô, Lý nói bằng giọng run run :

— Cô….là….cô..?….Tại…sao….cô lại…làm…như…vậy…?

Bóng đen đó bất chợt dừng lại, không gian xung quanh đột nhiên trở nên nặng nề…

“ Roạt…roạt…roạt..”

Chẳng có ai kéo nhưng tấm mành che kia đang từ từ thu gọn lại. Lý đổ mồ hôi lạnh, cô nhìn chăm chăm vào tấm mành cho đến khi nó được thu lại hết. Phía sau tấm mành không có ai, chỉ có hai chiếc giường trống trơn chẳng ai nằm.

“ Cô…ta….đâu…”

Khi mà Lý còn đang tự hỏi trong đầu thì ngay bên dưới chân cô vang lên một tiếng cười man rợ :

“ He he he…..Ở…đây…cơ…mà….he he he..”

Lý đưa mắt nhìn xuống dưới chân, một cái đầu với bộ tóc dài vừa lăn lông lốc rồi dừng lại ngay chỗ của cô. Cái đầu đó ngẩng lên, nó hướng cặp mắt to, đen xì, sâu hoắm nhìn thẳng vào Lý rồi ngoác miệng ra cười.
Quá đỗi kinh hoàng, Lý nhắm mắt hét lớn :

— Á….ĐỪNG….ĐỪNG LẠI….GẦN….TÔI.

“ Kịch…Kịch “

Từ trên giường phòng y tế, dưới lớp chăn mỏng, thứ gì đó đang bắt đầu lồm cồm bò ra, đó là một cái xác không đầu mặc đồng phục của trường. Cái xác đầy kinh dị ấy từ từ, loạng choạng, khua đôi cánh tay nhơ nhớp từng mảng thịt tiến về phía cửa phòng y tế, nơi Lý sợ đến chôn chân không cử động nổi.

“ Bịch “

Lý run đến ngội thụp xuống đất….Nhưng ngay lúc đó, cô cảm giác người mình vừa được ai đó đỡ lên :

— Này….sợ sấm chớp đến mức không đứng dậy được à…?

Là giọng của Tiên, cơ thể Lý ướt đẫm mồ hôi, mặt mũi tái nhợt, trong đời, chưa bao giờ Lý trải qua một cảm giác sợ hãi đến như vậy…..Nuốt nước bọt, trước mặt Lý bây giờ thứ đó không còn nữa. Tấm rèm che vẫn y nguyên, không bị ai kéo ra. Lý buông thõng hai tay rồi thở gấp, mọi chuyện thật khủng khiếp.
Phải mất một lúc Lý mới có thể đứng dậy, Tiên hỏi :

— Bồ làm sao vậy..? Từ lúc ở căng tin đến lúc học, xong đến bây giờ…Bồ lạ lắm, không được khỏe phải không…? Đợi mãi không thấy bồ quay lại lớp, thấy mấy thằng kia bảo bồ vẫn ở dưới này nên tui chạy xuống tìm….Sao mà lại ngã ra vậy..?

Lý ấp úng đáp :

— Tại…tại tôi thấy máu….nên hơi chóng mặt….Lên lớp….thôi.

Hai cô bạn dìu nhau bước đi trên hành lang, Tiên thấy Lý đang run lên từng chập, vẻ mặt hoảng loạn, Tiên lo lắng :

— Sao vậy…? Có đi được không..?

Lý mấp máy môi nói chậm rãi :

— Đi…đi….Đừng….hỏi….gì…cả..

Bởi vì giọng nói đó chỉ có một mình Lý nghe thấy :

“ Tìm….thấy….các…bạn….rồi…”

“ Hi hi hi…Sao…không…ai…chơi…với….mình….”

“ Mình…buồn…quá…”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,924
Posts: 94167
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 30 Sep 2022

Chương 36: Cuộc Điện Thoại Lúc 12h Đêm

Ngày hôm đó cả trường xôn xao về việc Châu bị ngã cầu thang, một lần nữa sự việc khiến cho tin đồn về ma quỷ trong trường tiếp tục được học sinh bàn tán. Trong đó những người lo lắng nhất chính là những người có mặt ở trường tối ngày hôm đó. Lời đồn được thêu dệt lên một cách đáng sợ, đi dọc hành lang, Lý có thể nghe thấy những tiếng xì xào :

“ Này, có khi nào câu chuyện trên mạng là thật không nhỉ..? Người ta nói trường mình có người tự tử, mà nghe đồn, học sinh trường mình có người nhìn thấy con ma đó rồi đấy. “

“ Ma quỷ gì, sảy chân ngã cầu thang thôi mà. Mấy cái nhảm nhí đó đừng có tin.”

“ Eo ôi, có ma thật chắc tôi nghỉ học quá. Tôi sợ nhất là ma, nghĩ thôi đã lạnh hết cả người. “

Thấy Tiên định giải thích, Lý vội kéo tay Tiên lại :

— Đừng, kệ họ đi….Có nói gì bây giờ cũng không giải quyết được gì đâu.

Tiên đáp :

— Nhưng mà cứ để mọi người nghĩ là có ma thật à..?

Lý im lặng không nói gì, bước vào lớp học, Lý thấy nhóm cán bộ lớp có mặt tối hôm ấy đang ngồi tụ tập lại một chỗ với nhau. Trong đó có cả người bạn buổi trưa đi cùng Châu dưới căng tin nhà trường. Thấy Lý cô bạn đó cúi mặt xuống không dám nhìn, Lý lẳng lặng về chỗ của mình, nhóm bạn kia đứng dậy bước đến chỗ Lý, một người hỏi :

— Này, chẳng phải cậu nói con ma đó chỉ là giả thôi sao…? Vậy chuyện của Châu là thế nào..?

Lý không biết phải giải thích như thế nào bởi bản thân cô cũng vừa gặp phải cảnh tượng đầy ám ảnh. Hơn nữa Lý cũng đâu có lỗi trong việc này, nhưng cô lại đang bị nhóm bạn kia công kích chỉ vì họ cũng đang sợ và họ muốn tìm một ai đó để đổ lỗi, bản chất con người là như vậy.
Tiên thấy vậy liền đi lại rồi đáp :

— Làm sao..? Cậu hỏi như vậy là có ý gì..? Cậu ấy đâu phải nguyên nhân khiến cho Châu bị ngã. Lý cũng muốn giúp Châu gạt đi nỗi sợ mà thôi. Giờ mấy cậu chất vấn cứ như mọi chuyện là do Lý gây ra vậy…? Đừng có vớ vẩn.

Cả nhóm kia im bặt, bởi Tiên nói trúng tim đen của họ. Người bạn đi cùng với Châu bỗng dưng ôm mặt rồi ngồi xuống ghế khóc lóc :

— Hu…hu….nó…nó sẽ….không tha…cho chúng ta…đâu….Rồi chúng…ta cũng sẽ…bị như…Châu mà…thôi.

Tiên cau mày, Tiên vốn dĩ không tin vào chuyện ma quỷ, nay lại thấy đám người này muốn bắt nạt Lý nên Tiên khó chịu, Tiên gắt :

— Lý đã giải thích như thế rồi, các cậu vẫn còn u mê à..? Chuyện của Châu chỉ là tai nạn. Đừng có hơi một tí là lôi ma quỷ vào, vớ vẩn.

Đúng lúc đó một thầy giáo bước vào, cả lớp đứng dậy chào thầy, thầy giáo nói :
— Tiết sau vẫn là giờ học thêm tiếng Anh, nhưng cô Thi đang ở trong bệnh viện nên lớp nghỉ. Cô Thi nói sẽ dạy bù vào ngày khác, lớp phó cho các bạn về nhé.

Lý vội đứng dậy hỏi :

— Thầy ơi, có tin tức gì của bạn Châu không ạ..?

Thầy giáo khẽ thở dài :

— Thầy cũng có hỏi, nhưng do va đập mạnh, mất máu nhiều nên Châu vẫn chưa tỉnh. Trời ngớt mưa rồi, các em tranh thủ về đi….Nhớ cẩn thận nhé, chào các em.

Lý ngồi thụp xuống, vậy là Châu vẫn chưa tỉnh, nhìn mặt thầy Lý có thể đoán tình trạng của Châu rất xấu. Đó cũng chính là lý do mà những thầy cô đưa Châu vào bệnh viện vẫn chưa quay lại.

Tiên vỗ vai Lý :

— Về thôi, còn ngồi đó làm gì nữa.

Chẳng hiểu tại sao, nhưng sau khi tai nạn của Châu diễn ra, nhóm cán bộ lớp kia lại nhìn Lý bằng ánh mắt giận dữ. Bên ngoài mưa cũng đã tạnh, bầu trời vẫn âm u, mặc dù lúc này mới chỉ là 2h chiều. Đem theo tâm trạng bất an đó về đến nhà, Lý mở cổng bước vào trong, thấy con về sớm hơn bình thường, bà Nhung vội hỏi :
— Sao hôm nay tan học sớm vậy con..?

Lý trả lời mẹ :

— Dạ, cô giáo có việc đột xuất nên cho lớp nghỉ sớm ạ. Mẹ đang làm gì vậy..?

Bà Nhung cười :

— À, mẹ đang dọn lại ít đồ đạc cho gọn. Mà này, trưa anh Thành có sang đây, anh ấy gửi lời chào con đấy..?

Lý ngạc nhiên, anh Thành, con bác Công….Lý hỏi :

— Gửi lời chào..? Sao lại vậy ạ..?

Bà Nhung đáp ;

— Ừ, bên đó họ rao bán ngôi nhà, không ở đây nữa….Nghĩ cũng phải, sau chuyện đó hàng xóm xung quanh bàn ra tán vào cũng không chịu nổi. Vào mẹ thì mẹ cũng bỏ đi thôi….Nghĩ cũng khổ thân, gia đình đang là niềm mơ ước của bao người, phút chốc tan nát hết cả. Có nằm mơ mẹ cũng không dám nghĩ bác Ngà lại là người chủ mưu gϊếŧ chồng. Mà anh Thành cũng nói công an đã bắt được tay tài xế đâm chết bác Công rồi. Hắn khai nhận tất cả, quân dã man, vì tiền mà dám gϊếŧ người.

Lý thở hắt ra, có chút gì đó thoáng buồn, nhưng dẫu sao kẻ ác cũng đã bị bắt, như vậy bác Công cũng được an ủi phần nào. Còn tội của bác Ngà, chắc chắn bác ấy sẽ phải chịu những hình phạt từ chính lương tâm của mình khi đối diện với con cái. Bà Nhung nói thêm :

— Anh Thành còn mua cho con bộ sách tiếng Anh đó, anh ấy bảo sách này nhờ người mua bên nước ngoài, mẹ từ chối nhưng anh ấy cứ bảo chắc chắn con sẽ thích. Mẹ để trên bàn tivi kia kìa.

Lý bước đến rồi khẽ cầm một quyển trong bộ sách đó lên, đúng là những quyển sách mà Lý đi tìm khắp các hiệu sách của Hà Nội nhưng không có. Nhưng tại sao anh Thành lại biết cô muốn có những quyển sách này, khẽ mở quyển sách ra, Lý thấy một tờ giấy viết những dòng chữ nhỏ :

“ Ba anh nói em sẽ thích những quyển sách này. Gia đình anh cảm ơn em nhiều lắm, số điện thoại anh ghi dưới đây, có chuyện gì cần giúp đỡ em cứ gọi. Cảm ơn em..”
Lý khẽ mỉm cười, cả ngày hôm nay cô phải đối diện với những thứ hãi hùng, nhưng khi đọc mảnh giấy cô thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Có vẻ như anh Thành đã biết điều gì đó nên anh mới viết như vậy. Nhưng đâu có sao, vì mảnh giấy còn hơn cả một lời cảm ơn.

Tối hôm đó ăn cơm, vợ chồng ông Điền khá hài lòng khi nhìn trên tay con gái vẫn luôn đeo chiếc vòng trầm, di vật của bà nội. Nhưng cả hai đều không biết chỉ khi ở nhà Lý mới đeo cho bố mẹ vui, còn đến trường, cô lại cất nó vào hộp để trong balo cẩn thận. Bố mẹ cô cũng không dùng mạng xã hội nên cả hai đều không biết gì về những thông tin lan truyền trên mạng những ngày qua. Nếu không có lẽ ông Điền, bà Nhung sẽ lại lo lắng cho con lắm. Bởi cả hai đều cực kỳ tín, sự việc của bác Công khiến cho bố mẹ Lý một phen hú hồn.
Như thường lệ, Lý học bài đến gần 11h khuya, vì mai là chủ nhật nên Lý học muộn hơn ngày bình thường. Khi mắt bắt đầu mỏi thì trời cũng đã chuyển dần về đêm. đóng cửa lại, Lý tắt đèn học, bật đèn ngủ rồi lên giường nằm.

Nhưng vừa hạ lưng thì điện thoại của Lý rung lên :

“ Ì….ì…..ì…ì..”

Lý với tay lấy điện thoại thì đó là một số lạ không được lưu trong danh bạ. Đã khuya, lại là số lạ nên Lý tắt đi không nghe. Tuy nhiên, ngay sau khi tắt đi thì số đó tiếp tục gọi đến. Lý nuốt nước bọt không biết nên nghe hay không. Tiếng rung của điện thoại vẫn vang lên ì èo. Và rồi Lý quyết định nghe máy :

— Alo, ai vậy…?

Đầu dây bên kia không có ai trả lời, Lý hỏi lại :

— Ai đấy ạ..? Sao lại gọi vào giờ này.

“ Hiu….hiu….hiu..”

“ Ù…ù..ù…”

Từ trong điện thoại phát ra âm thanh giống như tiếng gió thổi, mặc dù chỉ nghe thôi nhưng Lý cũng thấy hơi lành lạnh. Ngoài tiếng gió ra vẫn không có người nói….Lý hỏi lại một lần nữa, nhưng giọng của cô chậm lại :
— Ai….đấy….?

Toàn thân Lý tê cóng, cơ thể cô trong khoảnh khắc trở nên lạnh ngắt bởi một điệu cười ma quái vừa bất chợt vang lên kèm theo giọng nói đầy ghê rợn :

“ He he he…He he he…”

“ Tìm…thấy…bạn…rồi…nhé…”

“ He he he….He he he…”

“ Chơi….với….mình….đi…”

Bất giác, Lý lùi người sâu vào trong góc giường, Lý quăng chiếc điện thoại xuống đất. Đó là giọng của cô ta, cả điệu cười man rợ ấy nữa…..Nhưng tại sao cô ta lại có thể gọi điện thoại. Lý không dám chớp mắt, Lý nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại vẫn đang trong cuộc gọi, thời gian vẫn đang nhảy từng giây.

“ Píp “

Dường như bên kia đã tắt máy, màn hình điện thoại lóe sáng một chút rồi vụt tắt. 12h đêm, không gian tĩnh lặng khi màn đêm buông xuống không một chút tiếng động. Nằm trùm chăn với đôi mắt mở trừng trừng, Lý không dám thở mạnh….Thời gian cứ thế trôi đi, không biết lúc này đã là mấy giờ, nhưng một lần nữa Lý phải bịt tai, co quắp người lại bởi dưới sàn nhà, âm thanh đó lại vang lên :
“ Ì….ì….rè…..rè….rè…ì…ì…”

Nó…..vẫn đang tiếp tục gọi điện đến………
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,924
Posts: 94167
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 30 Sep 2022

Chương 37: Tin Dữ

5h sáng, tại Mai Châu ( Hòa Bình )……

“ Cạch “

Ông Vương vừa đi đâu đó về, có vẻ như cả đêm hôm qua ông không ở trong resort. Khẽ mở cánh cửa ra thì Mẫn đi lại từ đằng trước, Mẫn cúi chào rồi hỏi :

— Sếp, sếp đi đâu mà dậy sớm vậy ạ..?

Ông Vương đáp :

— Không có gì, tôi ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút. Mà sao cậu cũng dậy sớm thế..? Trời hãy còn tối cơ mà..?

Mẫn mỉm cười :

— Sếp lại quên rồi, ngày nào tôi cũng dậy từ 4h sáng để chuẩn bị công việc. Gần đây hình như sếp có chuyện gì phải không..? Tôi thấy sếp thường đi đâu đó vào….

— CẬU ĐANG DÒ XÉT TA ĐẤY À…? – Ông Vương quay lại nhìn Mẫn gằn giọng, ánh mắt của ông Vương khiến cho Mẫn rùng mình không nói được hết câu.

Mẫn vội vàng cúi rạp phân trần :

— Sếp…..tôi…tôi xin lỗi….Tôi sai rồi…Chỉ là tôi quá lo lắng cho sếp, gần 10 ngày qua sếp ăn uống thất thường, hay bỏ bữa…..Có thể sếp không chú ý…..nhưng….nhưng trên đầu sếp….đã xuất hiện…những sợi tóc bạc…..Nếu sếp cứ thế này…tôi thấy mình đã không hoàn thành trách nhiệm của một người họ Đường…Mong sếp tha lỗi.

Ông Vương nói :

— Xin lỗi cậu, ta hơi nóng…..Đừng có lo, ta tự biết chăm sóc bản thân mình. Gần đây có một sô việc cần giải quyết gấp nên ta ít xuất hiện. Cậu chỉ cần thay ta quán xuyến mọi chuyện trong resort này là được. Không có lời của ta, tuyệt đối không được vào trong phòng…À, còn nữa…Việc xây dựng đền thờ ở khu vực đó sao rồi..?
Mẫn đáp :

— Báo cáo sếp, mọi chuyện vẫn diễn ra thuận lợi….Tất cả các công đoạn đều do 2 tay thợ tôi đưa từ bên kia sang. Họ đều là những người lành nghề, theo lệnh của sếp, tôi cũng giám sát rất kỹ. Nhưng như sếp nói, vị trí đó là Hầm Mộ ẩn chứa nhiều bí mật nguy hiểm….Liệu để họ ở đó có sao không..?

Ông Vương nhếch mép cười :

— Dù có muốn chúng cũng không mở được đâu, hơn nữa nếu chúng có ý định làm điều gì không nên, chúng sẽ phải chết. Thôi, cậu tiếp tục công việc của mình đi, giờ ta cần nghỉ ngơi một chút. Đừng làm phiền ta.

Mẫn không nói gì thêm, ông Vương bước vào phòng rồi đóng cửa lại. Mẫn thực sự không biết khoảng thời gian vừa qua ông Vương đang có ý định gì, nhưng rất hiếm khi Mẫn được nhìn thấy ông Vương. Chính vì vậy mà hôm nay Mẫn cố tình đến đây vào giờ này để gặp ông Vương, Vì Mẫn biết, ban ngày ông Vương sẽ ở trong phòng kín, không ra ngoài. Thậm chí còn không dùng bữa, nhưng khi màn đêm buông xuống, ông Vương sẽ rời khỏi phòng, chính xác hơn, ông Vương đi vào rừng trong đêm….Còn mục đích là gì thì Mẫn không biết, chỉ biết cả đêm ông Vương không quay lại cho đến khi trời sáng.

Thần sắc của ông Vương cũng đã thay đổi một cách nhanh chóng. Như vừa nãy Mẫn nói, ông Vương đã có những sợi tóc bạc, không chỉ vậy, gương mặt có phần hốc hác, ông Vương gầy đi trông thấy. Một điều quan trọng nữa chính là tính khí của ông Vương cũng thay đổi, dễ nóng giận, cáu gắt và có phần đáng sợ rất khó giải thích. Đó trái ngược lại với hình ảnh của ông Vương trước đây, luôn điềm đạm, không biểu lộ xảm xúc dù gặp bất cứ chuyện gì. Là một người đi theo ông Vương từ khi còn nhỏ, hơn ai hết, Mẫn hiểu chủ của mình là người như thế nào. Mẫn đã bắt đầu có chút hoài nghi về điều này kể từ khi cái nơi được ông Vương gọi là “ Hầm Mộ “ ấy xuất hiện. Sau ngày hôm ấy ông Vương bắt đầu tách biệt với thế giới bên ngoài.

Nhưng nếu Hầm Mộ quan trọng như vậy, tại sao ông Vương lại để cho hai người Trung Quốc kia tự do làm việc ở đó. Nhưng có một điều lạ, ngay chính 2 người Trung Quốc mà Mẫn đưa sang, khi nhìn thấy di tích lạ lùng ấy, họ cũng không dám hé răng hỏi lấy 1 lời. Ông Vương cũng đã gặp họ 1 lần trước khi bắt đầu công việc, không hiểu ông Vương nói gì với họ mà hai tay thợ được Mẫn cho là am hiểu về phong thủy, có kinh nghiệm lâu năm trong việc xây dựng đền thờ, miếu mả lại đồng ý tiếp tục công việc dù trước đó họ đã có ý định thoái thác.

Ông Vương vào rừng ban đêm để làm gì, nơi được gọi là Hầm Mộ ấy rốt cuộc ẩn giấu bí mật kinh khủng nào..? Những câu hỏi của Mẫn không có lời giải đáp, và Mẫn biết, nếu như mình quá tò mò thì cái giá phải trả sẽ là chính mạng sống của mình.

“ Người nhà họ Vương luôn luôn là một giai thoại, là một ẩn số lớn qua mỗi đời kế tiếp mà chúng ta sẽ không thể nào nắm bắt được….”

Đó là một câu mà cha của Mẫn, cũng là người đã theo hầu hạ đến 2 đời người nhà họ Vương mà ông Vương gọi với cái tên Đường Sư Phụ từng nói với với chính Mẫn. Câu nói mang rất nhiều hàm ý thâm sâu nói về người nhà họ Vương. Và đến bây giờ, Mẫn đã hiểu vì sao cha mình lại nói như vậy. Những thứ ông Vương đang làm ở đây….Thật kỳ lạ.

“ Cộc…Cộc..Cộc..”

— Lý ơi, dậy ăn sáng đi con….Mẹ mua về rồi, dậy đánh răng rưa mặt rồi ăn đi kẻo nguội.

Bà Nhung gõ cửa gọi con nhưng không thấy Lý trả lời, lúc này đã là 9h sáng, bình thường kể cả ngày chủ nhật Lý cũng chỉ ngủ đến 7h là cùng. Thấy sự lạ, nghĩ con hôm qua học khuya nên còn ngủ nướng, bà Nhung mở cửa bước vào trong. Trên giường Lý vẫn đang trùm chăn kín mít, dưới sàn nhà là chiếc điện thoại di động. Bà Nhung nhặt điện thoại lên khẽ thắc mắc :

— Sao lại quăng điện thoại xuống đất thế này.

Khẽ lật tấm chăn Lý đang trùm, bà Nhung thở phào :

— Chắc học mệt quá nên hôm nay ngủ nướng. Nhưng cũng phải gọi nó dậy ăn uống xong rồi ngủ gì thì ngủ.

Nhìn co con gái vẫn đang nhắm mắt ngủ ngon, bà Nhung khẽ vén những lọn tóc rối sang bên vành tai rồi khẽ gọi :

— Lý….Lý ơi….Dậy đi con…..

Chẳng hiểu tại sao, Lý choàng tỉnh, cô mở to hai mắt nhìn trừng trừng về phía mẹ rồi giật mình hét lớn :

— Không…..không…đừng…đừng lại…đây..

Bà Nhung sững người trước biểu hiện lạ lùng của con. Nhưng có vẻ như ngay sau đó Lý đã bình tâm trở lại, cô nhận ra người vừa gọi mình là mẹ chứ không phải “ thứ đó “. Lý vội xin lỗi :

— Mẹ…là mẹ ạ..? Con xin lỗi…Con….con..
Bà Nhung vỗ vỗ tay vào lồng ngực, bà nói :

— Con nằm mơ thấy ác mộng à..? Mẹ đây chứ còn ai nữa, sáng bảnh mắt rồi.

Lý nhìn ánh nắng bên ngoài chiếu qua khe cửa sổ hắt vào trong phòng, thấy mẹ đang ở đây, cô thở hắt ra một cách nhẹ nhõm.

“ Trời sáng rồi, cô ta không có ở đây.”

Lý trả lời mẹ :

— Vâng, con bị bóng đè nên mở mắt ra giật mình.

Bà Nhung đáp ;

— Thảo nào mẹ thấy con ngủ chìm cả người đi.

Nhìn vào cổ tay, thấy con không đeo chiếc vòng trầm bà Nhung hỏi :

— Sao con không đeo vòng..?

Lý trả lời :

— Tối đi ngủ con tháo ra cho thoải mái, thực sự là đeo chiếc vòng con thấy bất tiện lắm. Ngồi học viết nó cứ vướng víu, kê cả vào tay.

Bà Nhung biết tính con gái mình, Lý là người đơn giản, khác với những cô gái cùng trang lứa, đến tuổi dậy thì đều thích váy vóc, trang sức, son phấn….

Còn Lý thì không thích những thứ đó, Lý luôn cho rằng đeo trang sức sẽ vướng, Lý thuộc tuýp người cổ điển, ưa sự mộc mạc. Chẳng bao giờ Lý đòi bố mẹ mua trang sức hay váy vóc cả, vợ chồng bà Nhung mấy lần mua váy cho con nhưng rồi chẳng khi nào Lý đụng dến.

Chuyện bác Công cũng đã qua được một thời gian, sau lần đó bà Nhung thấy con không có biểu hiện gì lạ. Chắc mẩm trong đầu cũng không có gì, bà Nhung ậm ừ :

— Nếu con thấy vướng thì không đeo cũng được….Nhưng đó là vòng của bà nội, con phải giữ cẩn thận nhé. Mà chiếc vòng có mùi thơm rất đặc trưng, mẹ cứ nghĩ con sẽ thích.

Thấy mẹ thoáng buồn, Lý nói :

— Vâng….Con sẽ giữ cẩn thận.

Vừa đánh răng, rửa mặt xong, Lý định bước xuống nhà thì chiếc điện thoại ban nãy mẹ cô nhặt để lên bàn học rung lên :

“ Ì…ì….èo…èo…”

Lý thoáng giật mình, cô không dám cầm máy bởi cô sợ số điện thoại đêm hôm qua lại gọi đến. Rón rén nhìn vào màn hình, không phải số lạ đêm qua mà là số của Tiên. Hôm nay chủ nhật, chắc có lẽ Tiên gọi điện để rủ Lý đi chơi. Lý cũng muốn ra ngoài một chút, bắt máy, Lý chưa kịp nói gì thì bên kia Tiên đã hốt hoảng :

“ May quá, bồ có nghe máy…..Có chuyện xảy ra rồi, đội kia đang xôn xao hết lên, chúng nó vừa gọi cho tôi….Không lẽ, không lẽ….chuyện đó…có thật..? “
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,924
Posts: 94167
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 30 Sep 2022

Chương 38: Cô Gái Bị Mất Tích – Suy Đoán Của Lý

“ Kính….Coong…..Kính…Coong. “

“ Cạch “

— Là Lý đấy à…? Tiên nó đang đợi cháu ở trên phòng ấy.

Lý cúi dầu chào bác Chín, người giúp việc cho nhà Tiên. Chạy vội lên trên tầng 3, Lý mở cửa phòng bước vào rồi thở hổn hển :

— Hộc….hộc….Là….là thật chứ…?

Tiên gật đầu rồi rót nước cho bạn, Tiên đáp :

— Không sai đâu, cả bố mẹ cái Thi cũng đang đi tìm con khắp nơi. Thấy bảo nó không về nhà từ chiều hôm qua rồi. Sáng nay bố mẹ nó đến nhà cái Dương hỏi han xem có biết cái Thi đi đâu không, bởi hai đứa nó hay đi học với nhau, ngày nào cái Dương cũng đến đón cái Thi rồi qua nhà Châu cùng đi học. Nhưng Dương nó bảo chiều hôm qua được về sớm, chúng nó ngồi lại lớp nói chuyện gì đó, lúc sau ra về thì tự nhiên cái Thi bảo mọi người về trước, nó đi đâu có việc.

Rồi tất cả rời khỏi trường, đến sáng nay mẹ cái Thi đến bảo, Thi nó đi đâu từ chiều qua chưa thấy về, không liên lạc được.

Tìm khắp nhà người quen nhưng không ai thấy cả. Bọn cái Dương nghĩ có chuyện không lành nên gọi điện cho tôi, nó bảo một câu mà tui thấy rợn cả người.

Lý nhìn Tiên hồi hộp hỏi :

— Câu gì vậy..?

Tiên làm bộ mặt nghiêm trọng, xen lẫn lo âu, Tiên nuốt nước bọt rồi khẽ đáp :

— Tất cả những người có mặt trong trường tối hôm ấy đều sẽ bị hồn ma đó ám hại.

“ Cạch “

— Nước và hoa quả đây. – Giọng bác Chín giúp việc vang lên.

Tiên la lên :

— Úi giời ơi….Bác….bác làm cháu giật cả mình…Mở cửa vào không chịu gõ gì cả. Sợ chết đi được.

Lý cũng giật mình bởi cả hai đang rất tập trung vào câu chuyện, bác Chín cười xòa :

— Ơ hay, mọi lần Lý nó đến bác chẳng mở cửa vào bình thường là gì. Hai đứa uống nước cam đi này, bác mới pha đó.

Tiên thở mạnh ra, bị bác Chín dọa cho một phen đứng tim. Bác Chín đi khỏi, Tiên mới nhìn Lý hỏi :

— Này, tui trước nay không tin chuyện ma quỷ. Nhưng mà sau vụ cái Châu bị ngã cầu thang, như vậy có thể là do sơ ý, nhưng đến cái Thi cũng mất tích không rõ đi đâu……Liêu…liệu có phải lời bọn cái Dương nói là đúng không…? Con ma mà mấy bồ nhìn thấy trên lớp 12-A1 ấy….có khi nào…nó là….thật.

Lý im lặng không nói, con ma trên lớp học không phải là thật, nhưng trong trường đúng là có tồn tại một thứ không thể giải thích.

Căn cứ vào những thông tin lan truyền trên mạng thì đến bây giờ, Lý chỉ có thể kết luận thứ quỷ quái, đáng sợ ấy chính là hồn ma của cô gái mang tên Trần Thanh Trúc, nhưng nhìn thấy cô ta chỉ có một mình Lý.

Ban đầu Lý không muốn kể với ai bởi kể ra chắc cũng sẽ không có ai tin lời cô, và Lý không muốn mọi người trong trường lo lắng.

Nhưng sự việc càng ngày càng trở nên khó kiểm soát. Hồn ma đó không chỉ dọa Lý mà thực sự cô ta còn muốn làm những điều khủng khϊếp hơn.

Lý nhớ lại những lời mà cô ta từng nói sau 1 tuần kể từ khi sự việc trong trường xảy ra, lời đầu tiên cô ta nói chính là :

“ Tìm…thấy…các…bạn…rồi…”

Lý rùng mình, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc cơ thể cô. Có vẻ như Lý đã tìm ra được điều gì đó. Tại sao 1 tuần đó Lý không nhìn thấy cô ta, nhưng lúc ở dưới căng tin, lời đầu tiên mà cô ta nói lại là câu : “ Tìm thấy các bạn rồi.”
Run run đôi bàn tay, Lý với lấy cốc nước cam rồi chậm chạp đưa lên khẽ nhấp một ngụm nhỏ, bởi vì cổ họng của cô giờ đây đang khô rát, đôi mắt ánh lên sự sợ hãi đến hoảng loạn. Lý đã hiểu lời nói của cô ta mang ý nghĩa gì :

“ Trước đó Châu không dám đi học, nghĩ lại thì sau hôm ấy Dương cũng bị ốm phải nghỉ mất 2 buổi. Trong ngày mình thấy cô ta dưới căng tin, chính là ngày tất cả những ai có mặt ở trường hôm ấy đều đi học. Cô ta nói như vậy là vì cô ta đã tìm thấy tất cả…..Ngay sau đó Châu bị ngã cầu thang bất tỉnh, Thi mất tích không rõ đi đâu. Đêm qua, chính mình còn bị khủng bố bởi giọng nói ghê rợn ấy……Không còn nghi ngờ gì nữa, nhóm 7 người thực sự đang gặp nguy hiểm. Hồn ma này muốn hại tất cả chúng ta…”

“ Bộp “

— Này, sao thần người ra thế….Bộ bồ biết cái Thi nó đi đâu à..?
Lý quay lại nhìn Tiên rồi hỏi :

— Bồ biết số điện thoại của Thi không..?

Tiên lắc đầu :

— Tui không biết, nhưng tui có số cái Dương….Để tôi gọi hỏi nó là biết ngay.

Tiên lấy điện thoại gọi cho Dương, lát sau tắt máy Tiên nói :

— Dương nó gửi số điện thoại vào tin nhắn bây giờ đấy..? Mà bồ lấy số điện thoại làm gì..? Có liên lạc được đâu..?

“ Ting…Ting “

Điện thoại Tiên báo tin nhắn, mở ra xem, Tiên chưa kịp đọc thì Lý đã choáng váng lùi lại, số điện thoại Dương vừa gửi nói đó là số của Thi, đêm hôm qua chính số điện thoại này đã gọi cho Lý, nhưng Lý chắc chắn rằng, giọng nói trong điện thoại không phải là của Thi, nó là giọng của một người khác, hay nói cách khác, đó là giọng của ma quỷ.

Lý tái mặt, cô ấp úng nói :

— Không….không thể nào….Không thể như thế được.
Tiên ngơ ngác hỏi :

— Này, bồ làm sao vậy…? Không thể cái gì..?

Lý lấy lại bình tĩnh, đến nước này cô không thể giấu diếm mọi chuyện được nữa, dù cho mọi người không tin thì Lý vẫn phải nói, Lý nhìn Tiên đáp :

— Tui biết Thi đang ở đâu…Nhưng trước hết, hãy gọi tất cả những người có mặt tại trường tối hôm đó đến đây. Chuyện này đã đi quá xa rồi, bồ gọi cho Dương đi, nói là tôi biết nơi Thi đang ở, trừ Châu đang nằm viện và Thi đang mất tích thì còn lại 5 người, tui, bồ, Dương, Khuê và Thủy. Chúng ta…chúng….ta gặp chuyện….rồi.

Dù không biết chuyện mà Lý đang nói đến là gì, nhưng nhìn mặt Lý hoảng loạn như vậy, Tiên biết điều này vô cùng nghiêm trọng. Chơi với Lý từ hồi còn học cấp 2, đến rắn, rết, chuột, gián…Lý còn không sợ, vậy mà giờ đây Tiên thấy gương mặt Lý toát lên sự sợ hãi thực sự.
Những cuộc gọi được gọi đi, và khi nghe thấy thông báo : “ Tôi biết Thi đang ở đâu, những người có mặt trong trường hôm đó cần phải gặp nhau. “ Thì sau 20 phút, tại nhà của Tiên…..Ngoài Tiên và Lý, 3 người kia cũng đã có mặt. Đúng như Lý dự đoán, với việc Châu ngã cầu thang đã khiến cho mọi người bất an, thì đến chuyện Thi mất tích, trên nét mặt của Dương, Khuê, Thủy….ai nấy đều đang rất lo sợ.

Khi chuẩn bị vào câu chuyện, Lý hỏi Tiên :

— Bố mẹ bồ không có nhà phải không..?

Tiên thở dài :

— Biết rồi còn hỏi, bố mẹ tui đi công tác nước ngoài 2 ngày trước, tui nói với bồ còn gì. Ở nhà chỉ có tui với bác Chín thôi. Mọi người cứ thoải mái tự nhiên đi. Mà bồ nói đi, làm mọi người sốt ruột quá. Thế rốt cuộc Thi đang ở đâu..?

Lý bình tĩnh nói :

— Trước hết, có thể những thứ mà tớ nói ra đây các cậu sẽ không ai tin. Nhưng Dương nói đúng, 7 người chúng ta đang bị ma ám.

Tiên há hốc mồm, nhưng 3 người kia thì cúi mặt hoảng sợ, Tiên thắc mắc :

— Không phải chứ, chẳng phải bồ nói con ma đó chỉ là giả thôi sao..? Sao giờ lại….?

Lý khẽ tiếp :

— Đúng, con ma đó chính xác là do một kẻ nào đó giả để hù dọa chúng ta. Nhưng thứ đang ám ảnh nhưng người ở đây là một hồn ma khác, hồn ma của Trần Thanh Trúc.

Cả 4 người đều tròn mắt, ngẩng mặt lên nhìn thẳng về phía Lý, không để mọi người đợi lâu, Lý nói tiếp :

— Tại sao tớ lại nói là 7 người, trong khi lúc trên lớp học chỉ có 6 người chúng ta nhìn thấy “ ma “ . Bởi vì thực tế, cả 7 người chúng ta đã đứng ở “ chỗ đó “.

Dương run run hỏi :

— Chỗ…nào…vậy..?

Lý đáp :

— Các cậu còn nhớ lúc cả 7 chiếc điện thoại đồng loạt mất sóng khi chúng ta đứng dưới sân trường chứ. Nơi chúng ta đứng là nơi Trần Thanh Trúc gieo mình từ sân thượng tầng 5 xuống. Và….lúc ấy….tớ…tớ…đã nhìn….thấy cô….ta….Sóng điện…thoại không…có…bởi vì….hồn ma….cô ta đã ở đó. Chính lúc ấy, cô ta đã….nhìn…thấy…cả 7 người…chúng ta.
Dương, Khuê, Thủy ngồi vật ra hoang mang, Tiên mấp máy môi cười trong ngờ vực :

— Hi…hi…không phải chứ….Bồ nhìn thấy ma….Sao có thể thế được.

Lý tiếp tục :

— Không chỉ một lần, mà tớ đã nhìn thấy…cô ta 4 lần….Trước khi Châu bị ngã cầu thang, tớ đã thấy cô ta đứng dưới trời mưa, giữa sân trường….cô ta chỉ tay lên phía lớp học của mình…..Rồi dưới căng tin, dưới phòng y tế…..

Tiên lắp bắp :

— Đó là….lý do vì sao…ngày hôm ấy bồ như người mất hồn.

Khuê lên tiếng :

— Vậy còn chuyện Thi..? Cậu nói biết Thi đang ở đâu..? Nghĩa là sao…?

Lý lấy điện thoại ra rồi khẽ trả lời :

— Mọi người nhìn đây, đêm qua, lúc 12h số điện thoại này đã gọi đến máy của tớ. Không chỉ vậy, số máy này còn gọi suốt đêm qua.

Dương nhìn Lý đáp ;

— Là số của Thi, nhưng sao Thi lại gọi cho cậu…..Tại sao lại là cuộc gọi nhỡ, sao cậu không nghe máy…?
Lý cúi mặt :

— Tớ đã nghe một trong số những cuộc gọi đó, nhưng người bên kia đầu dây không phải là Thi….Giọng nói của cô ta, chính là cô ta….Giọng nói kinh sợ cùng với điệu cười man rợ ấy…..không phải…của…con người.

Dương rấn nước mắt, Dương hỏi tiếp :

— Vậy…..giờ cậu ấy đang ở đâu..?

Lý khẽ nắm tay Dương rồi trả lời :

— Tớ biết cậu với Châu và Thi chơi rất thân, sự việc xảy ra với họ là điều không ai mong muốn…Tớ không dám chắc, nhưng rất có thể, Thi vẫn đang ở trường. Có một điều này, dường như hồn ma của cô ta không thể thoát ra bên ngoài trường được, chúng ta phải nhanh lên, chưa biết Thi có xảy ra chuyện gì hay không, nhưng phải tìm được cậu ấy trước đã.

Thủy sợ hãi :

— Liệu Thi có bị gϊếŧ không..?

Lý đứng lên, nhìn thẳng vào tất cả, Lý nói :

— Có lẽ không đâu, thay vì ngồi đây, chúng ta phải đến trường ngay….Đi thôi các bạn……
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,924
Posts: 94167
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 30 Sep 2022

Chương 39: Gian Nhà Kho…

— Học sinh lớp nào đây..? Hôm nay chủ nhật, đến trường làm gì thế..?

Một bác bảo vệ với gương mặt khá dữ dằn đứng bên trong nói vọng ra ngoài cổng trường. Bác bảo vệ này tên là Hiếu, học sinh trong trường gọi ông ấy là Hiếu Cục, biệt danh Hiếu Cục bắt nguồn từ việc ông này rất ghê gớm, không giống với mấy bảo vệ còn lại, ông Hiếu khắt khe hơn, học sinh đến trường muộn 5 phút thôi là cũng đóng cổng, ra vào trường bị xét nét từng chút một. Thế nên đa số học sinh không ưa gì ông này. Lý đứng ra trả lời :

— Dạ, bọn cháu là học sinh lớp cô Hường, chúng cháu đến trường để lao động, dọn dẹp vệ sinh ạ…Bác cho chúng cháu vào với.

Ông Hiếu nhăn mặt :

— Làm gì có thấy ai nói đâu nhỉ..?

Nhưng nhìn trên tay nhóm của Lý, người cầm liềm, người cầm bao tải, gàu hót….Hơn nữa việc dọn dẹp vệ sinh là chuyện tốt, hôm nay cũng là chủ nhật nên ông Hiếu tặc lưỡi rồi mở cổng, ông ta nói :

— Vào đi, chỗ mấy bồn cây cỏ mọc cao lắm rồi đấy, tiện cắt đi nhé.

Lý cùng nhóm bạn vâng dạ rồi bước vào trong trường, Tiên lẩm bẩm :

— Bảo vệ mà cứ như ông cố nội người ta không bằng, mặt mũi lúc nào cũng hầm hầm….Ghét thế không biết.

Lý cười :

— Bồ đừng nói vậy, bác ấy cũng chỉ làm đúng phận sự và trách nhiệm của mình thôi mà. Hơn nữa bồ không biết chứ bác Hiếu là người hay dọn dẹp mấy chỗ bừa bộn trong trường lắm. Đúng là bác ấy có hơi nóng tính, gắt gỏng cơ mà không vi phạm gì thì đâu có sao.

Tiên thở dài :

— Ừ thì mấy người như bồ có bao giờ phạm lỗi gì đâu mà lo….Tui đây này, đi học muộn có mấy phút thôi mà ổng mắng quá trời mắng mới cho vào.

Lý đáp :

— Thôi, đừng nói linh tinh nữa, trước hết chúng ta cần phải nhanh chóng tìm kiếm xem liệu Thi có ở trong trường hay không..? Chúng ta có 5 người, tớ nghĩ nên chia ra các khu vực để tìm kiếm.
Dương nói :

— Nhưng trường mình rộng như thế này biết tìm ở đâu bây giờ. Hơn nữa….tớ…sợ…lắm…..Nếu đúng như cậu nói…con ma đó…sẽ hại…cả tớ….Vì tớ cũng là người mà nó đang…tìm.

Lý trấn an mọi người :

— Đừng sợ, bây giờ đang là giữa trưa, ma quỷ dù có mạnh đến đâu cũng không thể xuất hiện giữa ban ngày ban mặt, trời nắng thế này được.

Chúng ta cần xác định những nơi có thể giấu được một con người, thôi được rồi, để cho các cậu bớt sợ, tụi mình chia ra làm 3 nhóm, Tiên đi với Dương, Thủy đi với Khuê, còn tớ sẽ đi một mình. Trường mình có 4 khu chính, khu lớp học, căng tin, thể dục và ban giám hiệu.

Tuy hôm nay là chủ nhật, không có học sinh đi học, nhưng căng tin vẫn mở cửa bởi có những giáo viên nội trú sống tại trường. Tớ sẽ đến khu thể dục, ở đó có nhà kho, còn lại các cậu tìm kiếm ở các lớp học cũng như khu vực ban giám hiệu, nhớ cẩn thận, phát hiện được gì liên lạc cho nhóm khác ngay. Bắt đầu thôi, chậm trễ phút nào, càng nguy hiểm phút đó.

Cả nhóm gật đầu rồi bắt đầu tản ra từng khu vực, nhưng đúng như dự đoán, quá ít người tìm kiếm, trong khi khuôn viên của trường lại rất rộng, bắt đầu tìm kiếm từ gần 1h trưa, nhưng sau 1 tiếng đồng hồ, kết quả vẫn chỉ là con số 0. Không ai biết Thi đang ở đâu, Ngồi lại với nhau ở một góc dưới căng tin, ai nấy nét mặt đều bơ phờ, mệt mỏi. Khuê đan hai bàn tay vào nhau rồi lý nhí :

— Làm sao có thể tìm được cậu ấy bây giờ..? Rồi chúng ta sẽ ra sao..?

Tiên hỏi Lý :

— Liệu suy đoán của bồ đúng chứ, dù sao chúng ta cũng đã tìm hết những chỗ nghi vấn rồi. Không thể cứ tìm một cách cảm tính như vậy được. Có chắc là hồn ma đó đã giấu Thi đi không..? Tui vẫn không tin chuyện này đâu à nha..

Lý nói :

— Vậy bồ giải thích thế nào về cuộc điện thoại đêm qua, chẳng lẽ bồ không tin tôi…?
Tiên đáp :

— Ý tôi không phải như vậy….nhưng mà…..Hôm nay nóng thế nhỉ, không có tí gió nào..?

“ Gió “

Trong đầu Lý nhớ lại cuộc điện thoại nửa đêm hôm qua, ban đầu khi Lý bắt máy, không có ai nói gì cả, nhưng bên trong điện thoại phát ra những tiếng ù ù rất lớn, cứ như thể người gọi điện đang ở một nơi gió to vậy. Nhưng đêm hôm qua thời tiết cũng rất tĩnh lặng, Lý thức gần như trắng đêm nên cô biết, trời không mưa, không nổi gió. Vậy tiếng ù ù phát ra trong điện thoại đó là từ đâu..?

Nhưng sao Lý có cảm giác tiếng ù ù đó rất quen, Lý chắc chắn đã từng nghe âm thanh đó ở đâu rồi. Lý bất chợt đứng dậy, Lý nhìn mọi người rồi khẽ nói :

— Cậu ta ở đó…..Đúng vậy, Thi đã ở đó đêm hôm qua.

Tiên cùng mọi người tròn mắt, Tiên hỏi :

— Là ở đâu..? Bồ nói đi chứ..?
Lý lập tức chạy ra ngoài, thấy vậy cả bốn người cũng chạy theo. Lý chạy một mạch lên sân thượng tầng 5, lên đến nơi, đôi bàn chân mỏi rã, hai tay Lý chống đầu gối thở hồng hộc. Nhóm của Tiên cũng đã theo kịp, vừa thở Tiên vừa hỏi :

— Sao….hộc…hộc…lại…chạy …lên đây…?

Lý chỉ tay về phía gian nhà được xây trên sân thượng rồi nói :

— Nếu đúng là âm thanh đó, thì cậu ta đang ở bên trong.

Dương ngạc nhiên :

— Có thật không..? Đây là gian nhà kho dùng để chứa những dụ cụ của những tiết học ngoại khoá môn sinh hay sao..!?

Lý gật đầu, Lý nói :

— Đúng vậy, chính là nơi này….Vì đây là gian nhà trên tầng thượng, nên những chiếc quạt thông gió đều được gắn ở đây..!? Các cậu nghe thấy gì chứ..!?

Dương đáp :

— Tiếng ù ù của quạt thông gió..!? Nhưng mà sao..!?
Lý giải thích :

— Đêm qua…lúc số máy của Thi gọi đến, trong điện thoại…tớ nghe thấy tiếng ù ù như gió thổi. Trong trường mình chỉ có nơi này phát ra âm thanh như vậy….Chính là tiếng quạt thông gió, Thi đang bị giấu ở đây. Còn một điều nữa, sân thượng này là nơi cô ta tự tử.

Cả nhóm rùng mình nuốt nước bọt, Lý bắt đầu tiến về phía gian nhà để đồ.

Cả 5 người đứng trước cửa gian nhà, và điều đầu tiên khiến tất cả bàng hoàng đó chính là cánh cửa không bị khoá. Là những cán bộ lớp, việc Lý hay Dương thi thoảng được phân công lên đây để lấy giáo cụ trực quan không phải hiếm.

Đó là lý do vì sao Lý lại có cảm giác cô từng nghe thấy âm thanh ù ù đó ở đâu rồi. Và bình thường căn phòng này sẽ khoá, chỉ khi cần dùng đến đồ vật bên trong, giáo viên mới giao chìa khoá cho học sinh để lấy dụng cụ. Vậy tại sao ngay lúc này khoá lại bị mở.

Càng nghĩ tất cả càng cho rằng khả năng Thi đang ở bên trong là rất cao. Lý run run đưa tay toan mở cửa.

“ Két…ét…ét..”

Cánh cửa đã cũ, lại thêm gian nhà này không được quan tâm tu sửa bởi nó chỉ là gian để chứa đồ, ít khi có người qua lại nên bản lề han gỉ, khi mở cửa những âm thanh gai người vang lên khiến cả nhóm sởn da gà, mặc dù trời đang nắng gắt.

Cửa vừa hé ra, một luồng hơi lạnh lùa ra ngoài, không chỉ Lý mà cả nhóm, ai nấy đều rùng mình. lý mở toang cánh cửa để ánh sáng chiếu vào gian nhà chỉ có vài lỗ thông gió.

Cả nhóm nuốt nước bọt, chậm rãi từng bước đi vào bên trong. Đi đông người nên nỗi sợ cũng giảm bớt, hơn nữa trời đang nắng to nên cả 5 người nhìn nhau rồi cùng gật đầu.

Tất cả bắt đầu tìm kiếm, gian nhà không quá rộng, nhưng có khá nhiều đồ đạc, những mô hình được làm bằng thạch cao để phục vụ cho việc giảng dạy với kích cỡ lớn bằng với người thật, những giáo cụ của các môn học khác cũng được bày hết ở đây.

“ Vụt “

Trong gian nhà vừa có thứ gì vụt qua dưới sàn.

“ Chít….chít…chít..”

Là một con chuột, con chuột lao thẳng vào trong góc nhà khiến một vài tấm bia mô phỏng làm bằng gỗ bị xê dịch. Và rồi Dương khẽ kéo tay Diễm, Dương chỉ về góc cuối nhà nơi mấy tấm bia gỗ dựng đứng ở đó, Dương run rẩy :

— Lý…Lý…góc nhà…có…cái gì….kìa.

Lý nhìn theo, đó là một bàn chân đang thò ra, phần thân thể còn lại đã bị mấy tấm bia gỗ che khuất….Dương mấp máy môi đầy kinh sợ :

— Giày đó…là giày của Thi….
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,924
Posts: 94167
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 30 Sep 2022

Chương 40: Không Thể Thoát.

Tất cả đều hét lên kinh hãi, riêng Lý thì không. Mặc dù bản thân cũng rất sợ, nhưng nhìn thấy bạn như vậy Lý không thể làm ngơ. Cô lấy hết can đảm lao về phía góc nhà, gạt mấy tấm bia gỗ sang một bên, người đang ngồi dựa vào góc nhà không ai khác, chính là Thi, cô bạn cùng lớp của Lý được cho là đi đâu không rõ từ chiều hôm qua. Khẽ đưa tay lên mũi kiểm tra, Lý vui mừng hét lớn :

— Mọi người ơi….Thi….Thi vẫn còn sống, cậu ấy cũng chỉ bị ngất đi thôi. Lại đây mau lên, giúp tớ một tay đưa Thi ra ngoài.

Nghe thấy Lý nói vậy, cả nhóm xúm lại, đúng là Thi chỉ bị ngất đi chứ không chết. Mỗi người một tay dìu thi ra bên ngoài.

Chiếc điện thoại của Thi bị rơi xuống đất, Lý cúi người nhặt lên, vô tình cô nhìn thấy trên vài tấm bia gỗ có những vết cào xước như ai đó dùng đinh nhọn quệt vào. Không dám ở lại lâu, bởi nơi này làm cho Lý có cảm giác gai người. Nhưng khi vừa định quay đi thì Lý giật mình.

“ Pặp “

Có một thứ gì vừa thò ra từ trong góc nhà nắm chặt lấy tay cô. Một sự ớn lạnh khiến cho Lý nổi da gà. Đưa mắt khẽ nhìn xuống, thứ đang nắm lấy cổ tay Lý là một bàn tay xương xẩu, đen xì với những cái móng dài nhọn hoắt, trắng ởn.

“ Á…..á….cái….vòn…..g…..ư….ư…”

Lý còn chưa hết bàng hoàng thì bàn tay đó chẳng hiểu vì sao nó như đang bị bốc cháy, từ bàn tay bốc lên một làn khói trắng mờ mờ, ngay sau đó bàn tay ấy thụt vào trong bóng tối rồi biến mất. Trong góc nhà lúc này chỉ còn lại những tấm bia đang nằm chỏng chơ. Phía ngoài cửa mọi người gọi :

— Này…sao cậu còn ở đó….Ra đây nhanh lên.

Lý giật mình, nhặt lấy điện thoại của Thi, Lý đứng dậy chạy vội ra ngoài. Lý hoang mang không biết thứ mình vừa nhìn thấy có phải là ảo giác hay không..? Nhưng ra đến sân thượng, Lý mới nhìn thấy, cổ tay của cô vẫn đang hằn lên những vệt đen đen tuy không rõ nhưng vẫn có thể nhìn được. Không muốn để mọi người thêm sợ, Lý kéo tay áo xuống che đi vết hằn tránh cho mọi người nhìn thấy.
Được đưa ra ngoài, sau khi mọi người lay người, vỗ mặt thì Thi cũng tỉnh dậy. Nhìn các bạn vây xung quanh, Thi ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, Thi hỏi :

— Đây là đâu..? Sao các bạn lại ở đây…?

Dương lau nước mắt đáp :

— Thật may quá, cậu tỉnh lại rồi…..Cậu không nhờ gì sao..? Bọn tớ tìm cậu mãi..

Thấy Thi đã tỉnh, Lý từ nãy đến giờ vẫn nhìn chăm chăm về phía nhà kho, Lý nói :

— Các cậu….Chúng ta phải rời khỏi trường trước đã, ra khỏi đây rồi nói chuyện. Nơi này không nán lại lâu được.

Mừng rỡ vì Thi vẫn còn sống, trong phút chốc nhóm bạn đã quên mất một chuyện nguy hiểm, đó là việc tìm thấy Thi ở trường, đồng nghĩa với việc, những gì mà Lý nói là hoàn toàn đúng. Có nghĩa, tại ngôi trường này có một hồn ma thực sự, và nhóm 7 người họ đang bị hồn ma đó ám ảnh.
Dìu Thi đứng dậy, tất cả rảo bước hướng về phía hành lang cầu thang đi xuống dưới. Lý đi sau cùng, tuy hôm nay không xảy ra chuyện gì đáng tiếc, nhưng Lý không giải thích được vì sao trong lòng cô lại bồn chồn, bất an đến như vậy. Đi đến cầu thang, Lý vẫn cố ngoảnh lại nhìn về phía gian nhà kho một lần nữa, và kia, cánh cửa nhà kho đang từ từ khép lại, nhưng nó không đóng chặt mà vẫn chừa lại một khe hở. Lý lập tức quay mặt đi, vì cô vừa thoáng thấy đứng ở mép cửa nhà kho là một bóng người mặc đồng phục của trường, thứ đó đang nhìn thẳng về phía Lý bằng một ánh mắt lạnh băng, ghê rợn. Khi Lý bước chân xuống bậc cầu thang, từ đâu đó vang lên một giọng nói :

“ Các…bạn…ơi….mình..ở…đây….nè..”
“ Các…bạn….không…trốn….được…đâu..”

“ Hi…hi…hi…..vui…quá…đi…hi…hi..hi..”

“ Có…người…nhìn…thấy…mình…”

Rời khỏi trường học sau khi bị bác Hiếu bảo vệ quạc cho một trận vì mang tiếng đến trường dọn vệ sinh mà các khu vực cần dọn vẫn nguyên si. Nhưng hôm nay không ai cảm thấy hậm hực nữa bởi mọi người đang thấy mừng vì đã tìm được Thi. Dương nói :

— Giờ chúng ta về nhà phải không..?

Lý gật đầu :

— Thi đi cả đêm hôm qua, bố mẹ cậu ấy đang rất lo lắng. Nhìn cậu ấy cũng không được khỏe, đưa Thi về nhà trước đi. Sau đó tớ có vài chuyện muốn nói với các cậu.

Thi nghe thấy vậy thì bèn từ chối, bởi nãy giờ Thi cũng đã hiểu loáng thoáng được sự việc, Thi nói :

— Không, tớ không về đâu…Các cậu cho tớ theo với….Để tớ gọi điện về bảo bố mẹ hôm qua ngủ nhà chị gái, tớ sẽ nhắn cho chị ấy trước…..Chứ giờ ở một mình, tớ…sợ lắm.
Cả nhóm nhìn nhau, Tiên lên tiếng :

— Vậy giờ như thế này, tất cả về nhà của tớ, nhà tớ rộng rãi, bố mẹ cũng đi công tác nước ngoài hết. Về nhà tớ trước rồi tính tiếp.

Lý nhìn Tiên rồi gật đầu đồng ý, tất cả quyết định về nhà của Tiên. Trên đường đi Lý hỏi bạn :

— Bồ có tin những gì tui nói không..?

Tiên đáp :

— Ừm….mặc dù tôi không nhìn thấy những thứ mà bồ kể, nhưng đi đến tận trường, rồi thấy Thi nằm trong nhà kho đó, tui cũng không biết thế nào nữa….Ma quỷ thực sự có tồn tại…?

Câu hỏi của Tiên, có lẽ chính Tiên cũng đã có câu trả lời. Bởi vậy nên Tiên mới muốn tất cả tụ họp tại nhà mình để giải quyết những vấn đề còn khúc mắc. Bởi chắc chắn sau chuyện này, mọi thứ sẽ thay đổi.

Bên trong phòng của Tiên, lúc này Thi có vẻ như cũng đã nói chuyện xong với bố mẹ, tất cả có 6 người. Trước đây mọi người chỉ biết nhau trên lớp, chơi riêng theo từng nhóm nhỏ khác nhau, nhưng sau buổi tối hôm ấy, một sợi dây vô hình đã liên kết tất cả lại. Trừ Châu lớp trưởng, người bị ngã cầu thang đến hôm nay vẫn chưa tỉnh lại thì 6 người đang có mặt tại đây đang có một nỗi lo lắng chung : Hồn Ma Của Trần Thanh Trúc.

Thi sau khi tắt điện thoại, Thi ngồi lắng nghe mọi người kể về chuyện của mình. Nghe đến đâu, Thi rùng mình đến đó, bản thân Thi chỉ nhớ được rằng, chiều qua sau khi tan học, cô ở lại lớp ngồi nói chuyện với Dương, Thủy và Khuê. Sau đó thì Thi không nhớ gì cả. Suy nghĩ một hồi, Lý kết luận :
— Có vẻ như mọi suy đoán của tớ vẫn đang đúng. Khi ở trường, cô ta sẽ có thể hại được chúng ta. Châu ngã cầu thang, Thi thì bị giấu đi không có chút ký ức nào. Đêm qua, cô ta đã dùng điện thoại của Thi để gọi cho tớ. Tất cả mọi chuyện xảy ra đến thời điểm này đều do cô ta….Dương nói không sai, 7 người chúng ta đang bị ma ám.

Thi nuốt nước bọt :

— Nếu nói như cậu…thì chỉ cần không đến trường nữa là được…phải không..?

Lý khẽ đáp ;

— Tạm thời tớ nghĩ là như vậy..? Vì cậu và Châu đều bị hại ở trường học, nếu cô ta có thể thoát ra ngoài, chẳng phải tất cả chúng tớ cũng sẽ gặp chuyện hay sao, nhưng sau khi rời khỏi trường, không ai bị sao cả.

Tiên, Thủy, Khuê và Dương đồng ý với điều này, Khuê với Thủy nói :
— Nếu vậy….tớ sẽ không đến trường nữa….Như vậy là quá đủ rồi, tớ không muốn gặp cô ta.

Cả Dương và Thi cũng nghĩ như vậy, họ đều cho rằng, không đến trường thì sẽ không xảy ra chuyện gì, Lý khuyên các bạn :

— Nhưng chỉ còn 1 tháng nữa là thi hết năm rồi….Chẳng lẽ các cậu định bỏ thi hết hay sao…? Các cậu đều là cán bộ lớp nữa chứ….

Thủy gắt :

— Sau tất cả mọi chuyện mà cậu vẫn còn nói thế được à..? Không học không chết được, nhưng nếu bị hồn ma quỷ quái đó ám thì có thể sẽ chết đấy. Nếu cậu thích thì cậu cứ việc đi học….Tớ không dám.

Dứt lời Thủy đứng dậy bỏ về, cả Dương, Thi, Khuê cũng rời đi….Tiên cau mặt đáp :

— Này, bọn kia….Tụi bay đúng là vô ơn, Lý cũng chỉ muốn tốt cho tụi bay nên mới nói thế….Cả Thi nữa, mày thật không ra gì, có biết nhờ ai mà mày được lôi ra từ cái nhà kho đó không..? Nhưng từ lúc về đây, một lời cảm ơn cũng không có…..Đồ….
Lý ngăn Tiên lại :

— Tiên, bồ đừng nói nữa….Các cậu ấy cũng do quá sợ hãi mà thôi, bỏ qua đi. Tùy mọi người, mình không can thiệp được vào suy nghĩ của các cậu.

Thi cúi mặt không dám nói gì, nhưng ba người kia đứng khựng lại, trong số đó Dương lên tiếng :

— Đúng là tụi tui phải cảm ơn Lý vì đã giúp tìm thấy Thi, nhưng Lý này, đã bao giờ cậu tự hỏi, tại sao con ma đó lại gọi điện cho cậu mà không phải là bất cứ ai trong đây không..? Và cậu nói, cậu đã nhìn thấy nó mấy lần, tất cả chúng tôi ở đây đều chưa ai nhìn thấy thứ mà cậu kể….Hình như người cô ta muốn là cậu, nếu ở gần cậu có khi chúng tôi mới là người gặp nguy hiểm.

Lý sững người khi nghe lời nói của Dương, Lý run lên từng chập, bởi vì đó cũng chính là điều mà Lý đang nghĩ đến. Tiên nổi khùng bênh bạn :
— Tụi mày….tụi mày đúng là lũ khốn nạn….Cút khỏi nhà tao ngay, cút.

Nhóm 4 người kia lẳng lặng bỏ đi, nhưng Dương còn cố nói thêm một câu :

— Tiên này, tôi nói thật, nếu cậu còn kè kè bên cậu ta, cậu sẽ là người tiếp theo đấy….Hừm, đồ quái dị….

Tiên giận nóng mặt, Tiên không thể ngờ được rằng thái độ của mọi người lại thay đổi nhanh đến như vậy. Lý đứng im ở đó không nói được lời gì, một phần do những lời của Dương, nhưng lý do thực sự đó chính là, Lý vừa nghe thấy giọng cười ghê sợ của “ cô ta “ ngay trong chính căn phòng này :

“ He…he..he…”

“ Lại….tìm….thấy….rồi…”

“ He….he…he…”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,924
Posts: 94167
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 30 Sep 2022

Chương 41: Tai Nạn Tiếp Theo…

Khẽ quay lại an ủi Lý, Tiên cười nhẹ nhàng :

— Này, bồ không phải suy nghĩ về những gì mà bọn vô ơn đó nói đâu….Thực ra bọn đó nó ghét bồ từ trước rồi, ai cũng biết chỉ có mình bồ là không biết thôi. Là lớp phó nhưng thành tích của bồ xuất sắc hơn tất cả, cô chủ nhiệm tin tưởng bồ hơn….Rồi còn soái ca của lớp cũng để ý đến bồ nữa, mà tay đó đám cái Dương chết mê chết mệt…Thế nên dù bồ có tốt với tụi nó thế nào, tụi nó cũng tìm cớ ghét bồ thôi….Đừng vì thế mà buồn, vẫn luôn có tui bên cạnh mà….Hì.

Tiên đang cố gắng an ủi bạn, nhưng Lý vẫn cứ thế run rẩy một cách bất thường, Lý nói lắp bắp :

— Không….không…đâu….Cậu…ta nói…đúng…Người mà…cô ta muốn….tìm…là…tớ. Tớ đã…hiểu tất cả..mọi chuyện.

Tiên cảm thấy không ổn, Lý đang thật sự sợ hãi, Tiên hỏi :

— Đừng dọa mình, sao lại có thể như thế được…Nếu như cô ta muốn tìm bồ thì lúc ở trường tại sao cô ta lại không hại bồ, không giấu bồ đi…?

Lý nhìn xuống cổ tay của mình, vết hằn đã biến mất từ bao giờ, nhưng cái Lý muốn nhắc đến không phải vết hằn mà là chiếc vòng trầm cô đang đeo trên tay. Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy hồn ma của Trúc tại sân trường, khi ấy Lý gần như sợ đến đông cứng toàn thân, cô không thể cử động dù chỉ một bước chân. Áp lực đè nặng đến mức ngộp thở, thậm chí cánh tay kỳ dị cùng những ngón tay xương xẩu của Trúc đã bám chặt lấy người cô, nhưng chẳng hiểu sao bất ngờ những thứ ghê rợn ấy lại biến mất, và Trúc đã vùng chạy thoát khỏi đó. Trưa nay cũng vậy, trong gian nhà kho trên tầng thượng, bàn tay đáng sợ ấy một lần nữa nắm lấy cổ tay của Lý, trong lúc hoảng loạn, Lý đã thấy cánh tay ma quỷ ấy bốc cháy, kèm theo đó là câu nói tuy không rõ nhưng Lý có thể hiểu cô ta đang nhắc đến :
“ Cái vòng “

Tối hôm ở trường, Lý cũng để chiếc vòng trong túi quần, hôm nay cô đeo trên tay bởi tối qua cô thấy mẹ thoáng buồn khi cô không đeo vòng. Và cả những hôm ở trường, tuy không đeo vòng nhưng Lý luôn giữ bên mình. Nghĩ kỹ lại thì rất có thể, chiếc vòng này là nguyên nhân khiến cho hồn ma của Trúc không tiếp cận được Lý, còn việc Lý có thể nhìn thấy cô ta là do cũng giống với bác Công, cô ta là hồn ma nên Lý thấy được cô ta, nghe được cô ta nói. Khẽ đưa tay chạm vào chiếc vòng, Lý rùng mình bởi suy nghĩ của cô hoàn toàn đúng, Lý nhớ lại chuyện của bác Công, hôm cô không đeo vòng cũng là những ngày cô nhìn thấy bác Công, còn hôm cô đeo như hôm đi tìm manh mối trong cái chết của bác Công thì cô không hề thấy gì cả. Lý nghĩ trong đầu :

“ Bố mẹ đưa cho mình chiếc vòng này vì bố mẹ biết đây là chiếc vòng có thể xua đuổi ma quỷ. Nhớ lại thì đúng như vậy, sau khi mình nói nhìn thấy bác Công trong cái đêm bác ấy chết, bố mẹ mới đưa chiếc vòng cho mình. Mình thật là ngu ngốc, mình phụ lòng của bố mẹ rồi. Nhờ có chiếc vòng mà những lúc nguy hiểm mình mới được an toàn. “

Lý thoát khỏi dòng suy nghĩ khi thấy bàn tay của Tiên đang huơ trước mặt, Tiên nói :

— Bồ sốc đến mức ngẩn người ra cơ à..? Nói rõ hơn đi chứ..?

Lý lập tức tháo vòng tay ra khẽ đặt lên bàn, nhìn xung quanh căn phòng một lần, Lý mở cửa nhìn cả ra bên ngoài trong sự thắc mắc đến khó hiểu của Tiên, lát sau Lý quay lại, Tiên nhìn Lý hỏi :

— Bồ làm tui sợ đấy, bồ bị sao vậy…?

Lý đáp :

— Nhóm của Thi nói, chỉ cần không đến trường thì cô ta sẽ không thể làm hại được họ…..Nhưng chẳng hiểu sao tui vẫn có một linh cảm rất xấu. Ban nãy, khi họ ra về, tui chắc chắn rằng tui đã nghe thấy giọng nói của cô ta văng vẳng đâu đây. Hiện giờ tui chưa chắc chắn tại sao cô ta lại không làm hại tôi, nhưng cũng không hẳn là vậy đâu, đã mấy lần cô ta dọa tui sợ đến kinh hồn bạt vía rồi đấy chứ. Bồ phải tin tui, chuyện này là có thật. Tui sẽ tìm hiểu chuyện này, bản thân bồ cũng phải cẩn thận…Bồ tạm nghỉ học 1-2 ngày đi, trong thời gian đó tui sẽ tìm ra lời giải đáp.
Dứt lời Lý bước ra khỏi phòng, Tiên gọi với theo nhưng Lý cứ thế lầm lũi đi. Mọi chuyện liệu đã thực sự yên ổn, có thật là chỉ cần không đến trường thì sẽ tránh được tai họa…….

[….]

Sáng thứ 2 Lý vẫn đến trường như bình thường, chỉ có điều tâm trạng của cô khá tồi tệ. Suốt cả đêm hôm qua Lý trằn trọc suy nghĩ về mọi thứ, bản thân cũng vô cùng sợ hãi nhưng Lý hiểu được rằng, mọi chuyện mới chỉ bắt đầu. Cô không thể trốn tránh, cô vẫn không hiểu tại sao mình lại có thể thấy được hồn ma, khác với lần trước, lần này Lý thực sự thấy hoảng loạn. Nhưng dù là vô tình hay cố ý thì “ nó “ vẫn sẽ bám theo cô, ám ảnh cô đến tận cuối cùng.

Bước vào lớp, Lý thấy Tiên đã đến trước cả mình, thấy Lý, Tiên đưa tay vẫy rồi gọi :

— Đến rồi à, tui còn tưởng bồ nghỉ học chứ..?
Lý ấp úng đáp ;

— Sao…bồ lại….

Tiên cười :

— Sao trăng gì giờ này, bố mẹ tui mà biết tui nghỉ học là la chêt luôn đó, còn cắt tiền tiêu vặt nữa. À mà này, hình như đám bọn kia chúng nó không đi học thật, chưa thấy đứa nào đến cả, cũng chuẩn bị vào lớp rồi còn gì.

Lý đưa mắt nhìn xung quanh, đúng là Thi, Dương, Thủy, Khuê….Tất cả đều không có mặt, cũng phải thôi, họ sợ hãi đến vậy cơ mà. 10’ sau, thầy giáo dạy Vật Lý bước vào. Sau khi lớp học ổn định, thầy giáo nói :

— Lớp trưởng thu đề cương ôn tập của các bạn cho thầy kiểm tra rồi sau đó sẽ làm bài kiểm tra 1 tiết.

Lý đứng dậy nói :

— Dạ thưa thầy, bạn lớp trưởng vẫn chưa đi học được ạ.

Thầy giáo sực nhớ ra, thầy đáp :

— Ừ, thầy quên mất, vậy lớp phó làm cũng được.

Lý đứng dậy đi từng bàn để thu đề cương ôn tập, thấy vậy thầy giáo thắc mắc :
— Các tổ trưởng đâu, sao không thu từng tổ gom lại rồi nộp cho lớp phó….Đi từng nơi thế đến bao giờ, nhanh còn làm bài kiểm tra nữa. Mà hình như hôm nay lớp hơi vắng…..Sĩ số còn chưa ghi…

Lý rối rít nói ;

— Dạ thưa thầy, 4 bạn tổ trưởng hôm nay…chưa thấy đến lớp.

Thầy dạy Lý cau mặt, đập thước kẻ xuống mặt bàn, thầy nói bằng giọng không vừa ý :

— Sao lại như thế được, nghỉ có lý do gì không..? Cán bộ lớp mà vô kỷ luật thế này thì lớp học kiểu gì…?

Cả lớp im bặt, đây là lần đầu tiên lớp xảy ra tình trạng này, lớp trưởng tai nạn, 4 tổ trưởng nghỉ học không lý do. Tuy giận dữ, nhưng thầy vẫn cho lớp làm bài kiểm tra, hết tiết đầu tiên, sổ phê đầu bài của lớp Lý mới đầu tuần đã phải nhận một điểm 7 cùng với lời phê bình của thầy dạy Lý. Giờ giải lao 5 phút, khi cả lớp đang xôn xao bàn tán việc 4 tổ trưởng cùng nhau nghỉ học thì cô giáo chủ nhiệm hớt hải đi vào.
Cô giáo nói với cả lớp :

— Cả lớp chú ý, cô vừa nghe thầy giáo dạy Vật Lý phàn nàn. Cô cũng đã giải thích với thầy việc 4 bạn tổ trưởng nghỉ học đột xuất. Có một tin không may đó chính là phụ huynh hai bạn Thi và Dương vừa gọi điện đến xin phép, Thi với Dương bị tai nạn khi đang đến trường sáng ngày hôm nay. Cô cũng chưa biết mức độ nặng nhẹ thế nào, chỉ biết cả hai đang nằm trong bệnh viện Đa Khoa Hà Nội. Lý, em là lớp phó, lớp trưởng vắng mặt em cố gắng làm thay công việc của bạn ấy, em ghi vào sổ đầu bài lý do những bạn vắng mặt để thầy cô bộ môn biết. Còn 2 bạn Thủy và Khuê thì lát nữa cô sẽ gọi điện về nhà để hỏi lý do tại sao lại nghỉ học.

Cuối năm rồi, sắp thi nữa, các em cần chú ý vào chuyện học hành hơn. Giai đoạn này đừng chểnh mảng, thôi, các em chuẩn bị vào học, cô đi đây.

Cô giáo chủ nhiệm vừa đi khỏi thì cả lớp nhao nhao lên, Lý thấy Tiên đang quay xuống nhìn mình. Thi và Dương bị tai nạn trên đường đi học, chẳng phải bọn họ nói sẽ không đến trường nữa hay sao..?

Tiết học tiếp theo trôi qua trong sự chờ đợi dai dẳng, vừa hết tiết, Tiên lập tức chạy ngay xuống chỗ Lý rồi vội hỏi :

— Lý này….liệu có phải….hai người đó cũng bị hại rồi không..? Chẳng phải bồ nói, cô ta không ra được khỏi trường hay sao..? Hai người đó còn chưa đến trường cơ mà..?

Lý run run nói :

— Vậy là điều mà tui suy nghĩ cả đêm qua là có thật….Bồ có nhớ khi ở nhà bồ tui có nói tui nghe thấy giọng nói của cô ta không..? Đó là lúc bốn người kia ra về, tôi nghĩ….một trong số 4 người đó….là….là….cô ta. Rất có thể, đó chính là Thi….

.Người mà chúng ta đã tìm thấy trong căn nhà kho trên tầng thượng. Đến nước này thì mọi chuyện đã có thể khẳng định, cô ta sẽ lần lượt hại hết những người có mặt trong trường tối hôm đó. Và…..cô ta đã có thể thoát ra bên ngoài, điều này vô cùng nguy hiểm.

Tiên nuốt nước bọt, bản thân Tiên vẫn đang cố để tìm cho mình một lý do không tin vào mấy chuyện ma quỷ này, nhưng càng lúc những sự việc xảy ra liên tiếp càng khiến Tiên thêm bối rối. Tiên hỏi :

— Vậy…giờ phải làm sao….? Tui thấy sợ thật sự rồi, mới đầu chỉ nghĩ tất cả mọi chuyện là do người nào đó gây ra….Nhưng có vẻ như….những thứ mà bồ nói…..đều là thật.

Lý đáp :

— Sau khi tan học, tui sẽ hỏi cô giáo chủ nhiệm xem cô có biết Thi và Dương nằm ở khoa nào, phòng nào không…? Tui sẽ đến đó để xem tình hình thế nào.

Tiên gật đầu ;

— Bồ cho tui đi với….Đi bằng xe máy điện của tui sẽ nhanh hơn. Bồ để xe đạp ở trường đi.

Nhìn Tiên lý hơi ngập ngừng vì Lý sợ Tiên sẽ bị liên lụy, Lý từ chối :

— Không cần đâu, tui sẽ đi một mình…..Nếu đúng như tui nghĩ thì cô ta sẽ không làm gì được tui đâu.
Tiên nói :

— Sao vậy được, chúng ta là bạn thân, dù có xảy ra chuyện gì tui cũng phải đi với bồ. Mà như bồ nói, chẳng phải ở cạnh bồ tui sẽ được an toàn hơn hay sao….Không bàn nữa, hết giờ học chúng ta sẽ vào bệnh viện. Chiều nay cũng không phải đi học, thế nhé.

Dứt lời Tiên quay về chỗ, Tiên nói cũng không sai, nếu chiếc vòng mà Lý đang đeo trên tay đây thực sự có thể khiến cho ma quỷ tránh xa thì việc Tiên bên cạnh Lý cũng sẽ an toàn hơn. Nhưng tất cả mới chỉ là suy đoán, vậy là tính đến thời điểm này, đã có 3 người gặp tai nạn….Mọi chuyện vẫn là một mớ hỗn lộn, tất cả đang đợi Lý ở phía trước.

Cũng tại Hà Nội lúc này…..Đang đi trên đường với bộ dạng ngơ ngác, tay cầm cái bánh mỳ, Tân nhìn xung quanh rồi lại nhìn vào mảnh giấy, gãi đầu gãi tai, Tân tự nhủ :

— Hình như mình lạc đường mất rồi….Chỗ này làm gì có ngôi nhà 4 tầng nào đang xây đâu…?
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,924
Posts: 94167
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 30 Sep 2022

Chương 42: Gặp Gỡ Tình Cờ

Tan học, Lý vừa bước ra khỏi phòng giáo viên thì Tiên chặn lại, Tiên hỏi :

— Bồ biết tụi nó nằm ở phòng nào chưa..?

Lý gật đầu đáp :

— Biết rồi, cô nói sẽ đi cùng bọn mình luôn.

Tiên cười :

— Vậy tốt quá còn gì, mà cô đi xe máy, vậy chúng mình đến đó trước rồi đợi cô ở cổng.

Lý đồng ý, Tiên lấy xe máy điện rồi chở Lý đến bệnh viện Đa Khoa Hà Nội. Một lát sau cô giáo chủ nhiệm cũng đến. Đi theo cô, Lý và Tiên đã đến được phòng bệnh nơi mà Thi với Dương đang nằm. Mở cửa bước vào trong, thấy có hai người phụ nữ đang ngồi bên cạnh giường bệnh. Đó là mẹ của Thi và mẹ của Dương, cô giáo nói :

— Chào hai chị, tôi là giáo viên chủ nhiệm của hai em. Tình trạng sức khỏe của hai em ấy thế nào rồi ạ….?

Mẹ của Dương mếu máo đáp :

— Cảm ơn cô giáo đã đến thăm, hai đứa nó sáng nào cũng chở nhau đi học. Hôm nay cũng thế, nhưng rồi ban sáng tôi đang đi làm thì có người dùng điện thoại của nó gọi báo tin nó bị tai nạn. Tôi bỏ công việc chạy vào đây, cũng may mà người đi đường họ đưa cả hai đứa đi cấp cứu. Con bé Dương ngồi trước nên bị nặng hơn, gãy cả hai tay, người ngợm sứt xát nhiều chỗ. Còn con bé Thi ngồi sau nên không đáng ngại, nhưng chẳng hiểu sao ngay lúc đó nó cũng bất tỉnh. Người ta bảo hai đứa đi xe kiểu gì mà không chú ý nhìn đường, đang đi tự nhiên ngã ra, xe máy đi đằng sau không thắng kịp, thế là cán luôn vào người cái Dương. Nghĩ xót con, nhưng vẫn còn may, nếu phía sau lúc ấy là một chiếc oto thì chắc nó chết rồi.

Lý nhìn trên giường bệnh, Dương nằm bên ngoài, có lẽ do được chích thuốc mê nên Dương vẫn chưa tỉnh. Giường bên cạnh là Thi, nhìn sơ qua cũng biết Dương bị nặng hơn rất nhiều, hai cánh tay bó bột cố định, phần trán cũng phải băng bó, còn Thi thì hầu như không bị sao, nhưng Thi cũng hôn mê bất tỉnh. Tiên tò mò tiến lại gần khẽ gọi :

— Thi…ơi…Thi..

Mẹ thi đáp :

— Bác sỹ nói nó bị chấn động tâm lý, không có vết thương nào đáng ngại, nhưng mãi mà nó chưa tỉnh.

Mẹ Thi vừa dứt lời thì mắt Thi đột ngột mở to, ngay cả Tiên cũng phải giật nảy mình khi thấy Thi mở mắt. Ngay lập tức Thi ngồi rột dậy, không nhìn mẹ, không nhin Tiên, cũng chẳng nhìn cô giáo mà Thi hướng ánh mắt về phía Lý rồi nhoẻn miệng cười :

— Hi…hi..hi….bạn đến rồi à..?

Nụ cười của Thi khiến cho cả Tiên và Lý nổi da gà, thấy vậy mẹ Thi mừng rỡ :

— Con…con tỉnh rồi à..? Con thấy trong người thế nào, có đau ở đâu không..?

Cả cô giáo cũng tiến lại hỏi thăm, chỉ riêng Lý không hiểu sao Lý thấy ớn lạnh. Cảm giác của Lý lúc này giống hệt với lần cô ở dưới phòng y tế nhà trường. Nhưng ngay sau đó Thi dường như đã thay đổi, Thi ngơ ngác nhìn xung quanh rồi hỏi mẹ :

— Sao con lại ở đây..? Con bị làm sao vậy ạ..?

Nhìn sang bên cạnh thấy Dương đang nằm với thân thể băng bó, Thi giật mình :

— Dương….sao bạn ấy lại băng bó khắp người thế kia..?

Mẹ Thi trả lời :

— Con không nhớ gì sao..? Sáng nay các con đi học bị tai nạn, Dương bị gãy cả hai tay, con thì hôn mê bây giờ mới tỉnh.

Thi liếc về phía Lý, Thi ôm đầu hét lớn :

— Là nó…chính là nó…..Cút đi….Cút đi…

Vừa hét Thi vừa chỉ tay về phía Lý trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, vừa lúc đó bác sỹ bước vào, thấy Thi đang trong tình trạng hoảng loạn, bác sỹ nói với gia đình :

— Có thể do lúc ngã bệnh nhân bị đập đầu xuống đất, cộng thêm tâm lý sợ hãi, khi tỉnh dậy sẽ ít nhiều có phản ứng….Tạm thời bệnh nhân cần yên tĩnh, mọi người đến thăm sau nhé.

Nghe bác sỹ nói vậy, cô giáo chủ nhiệm khẽ gật đầu rồi bảo Lý với Tiên :

— Chúng ta về thôi, tuy Dương bị thương nhưng dù sao cũng may mắn không nguy hiểm đến tính mạng. Sau khi Dương đỡ hơn lớp mình sẽ đến thăm sau.

Chỉ khi Lý bước ra khỏi phòng Thi mới im lặng trở lại. Xuống đến khu để xe, cô giáo chủ nhiệm nói :

— Cô về trước nhé, chào hai em.

Tiên và Lý chào cô giáo, đột nhiên Tiên thấy hơi đau bụng, Tiên đưa vé xe cho Lý rồi nhăn mặt :

— Chết rồi, tui đau bụng quá….Bồ cầm vé xe đây ngồi đợi tui một lát, tui phải vào nhà vệ sinh.

Tiên vừa chạy đi thì mẹ của Thi đi tới, Lý cúi đầu chào rồi hỏi :
— Cô đi đâu vậy ạ..?

Mẹ Thi đáp :

— Con bé nó kêu đói, nên cô đi mua cho nó bát cháo. Cháu chưa về sao..?

Lý trả lời :

— Dạ, cháu đang đợi bạn đi vệ sinh.

Mẹ Thi gật đầu :

— Cho cô xin lỗi về thái độ của con bé nhà cô, chắc nó hơi sốc khi nhìn thấy bạn bị như vậy. Lúc các cháu ra khỏi phòng, cô hỏi nó, nó còn chẳng nhớ gì….Đến khổ, không biết có làm sao không..?

Mẹ Thi thở dài rồi bước ra khỏi cổng bệnh viện, lát sau Tiên cũng đi lại, mặt mũi hớn hở vì đã giải quyết được nỗi buồn, Tiên đang tươi cười thì bắt gặp khuôn mặt bất thần của Lý, Lý đang nhìn lên phía tầng 2. Tiên không hiểu Lý đang nhìn cái gì, Tiên cũng đưa mắt nhìn theo, ở trên lan can hành lang tầng 2, Thi đang đứng như phỗng nhìn xuống phía dưới sân bệnh viện, nơi mà Lý cùng với Tiên đang đứng. Không chỉ có thế, cả Tiên và Lý đều nhìn thấy rõ Thi đang cười, miệng Thi còn đang mấp máy nói điều gì đó.
Lý lập tức kéo tay Tiên đi, Lý nói :

— Cô…ta….chính….là….cô ta….Tớ…thấy rồi..

Tiên hỏi :

— Bồ thấy gì vậy..?

Lý trả lời :

— Tớ thấy….một bóng đen với mái tóc xõa kín mặt….cô ta đứng ngay đằng sau Thi…hai cánh tay xương xẩu của cô ta đang ôm chặt lấy cơ thể của Thi….Bồ có biết cô ta vừa nói gì không…? Cô ta nói…

“ Lại….nhìn….thấy….rồi….nhé…”

Tiên rùng mình, khẽ quay người nhìn về phía tầng 2 một lần nữa, nhưng lúc này Thi không còn đứng ở đó nữa. Tuy Tiên không thấy được những gì mà Lý nói, nhưng rõ ràng từ lúc đến đây, sau khi Thi tỉnh lại, thái độ của Thi vô cùng kỳ quái. Hơn nữa tai nạn xảy ra mà chỉ có Dương bị thương nặng, Thi đi cùng mà gần như không một chút sây sát.

Và cuối cùng, nụ cười ban nãy của Thi trên hành lang nhìn xuống rất quái dị.

Ra khỏi bệnh viện, Lý bấu chặt tay Tiên nói vội vàng :

— Tiên, chúng ta không biết cô ta sẽ làm hại ai tiếp theo….Bồ phải cẩn thận đấy, tui lo lắm….Phải làm sao bây giờ..?

Tiên động viên Lý :

— Đừng lo cho tui, tui không dễ bị ám hại đâu nhé…Hi hi mặc dù chuyện mà bồ kể cũng đáng sợ thật nhưng chẳng hiểu sao tui lại muốn gặp con ma đó để xem hình thù nó như thế nào. Tò mò muốn chết đi được.

Lý lắc đầu nguầy nguậy :

— Không được….bồ tuyệt đối đừng làm như vậy….Bồ phải hứa với tui, không được ra ngoài. Nếu như đi học, tui sẽ đến đón bồ…..Chuyện này không phải chuyện có thể đùa, bồ nhìn thấy Châu với Dương rồi chứ….Cô ta rất nguy hiểm và đáng sợ.

Thấy Lý như vậy Tiên mỉm cười :

— Rồi rồi….Tui sẽ nhớ lời bồ dặn….Giờ về thôi.

Lý nói :
— Bồ chở tui về trường lấy xe đạp nhé…..Đi về không có xe mẹ tui hỏi sẽ rắc rối.

Quay lại trường học để lấy xe xong, Lý và Tiên tạm biệt nhau ở ngã ba gần nhà của Lý. Trên đường về nhà, Lý vừa đạp xe vừa suy nghĩ, cô lơ đễnh đến mức không nhận ra mình vừa vượt đèn đỏ. Tiếng còi xe inh ỏi vang lên khiến cho Lý giật mình, nhưng khi nhận ra thì một chiếc oto con đang lao nhanh tới. Lý sững người, giờ có tránh chắc cũng không kịp.

“ Két…….két….két….”

“ Bịch…Bịch “

Tiếng phanh oto thắng gấp kéo cháy cả mặt đường, chiếc xe đạp bị đổ rạp xuống đất. Nhưng may thay, không có va chạm nào xảy ra, Lý chưa kịp hoàn hồn thì lái xe oto hạ kính xuống chửi xối xả :

— Con điên, mày không thấy đèn đỏ à..? Mày muốn chết thì đi chỗ khác….Bố mày…

Trong khoảng khắc, Lý đã được cứu, người cứu Lý chính là anh thanh niên đang ôm chặt lấy cô, dùng cả thân người để đỡ cho cô. Sự việc tuy nguy hiểm nhưng không có gì đáng tiếc, lái xe oto cũng không muốn rắc rối nên bỏ đi.
Lúc này anh thanh niên kia mới đỡ Lý, dựng xe của Lý lên lề đường, nhìn Lý anh ta cười rạng rỡ :

— Em không sao chứ..? Sao lại bất cẩn như vậy….Anh mà chậm tay một chút thôi là em bị oto đâm rồi…May mà anh kịp kẻo cả người lẫn xe lại….Xe không hỏng gì đâu, em đi về được chứ.

Lý rối rít cảm ơn, người thanh niên nói không có gì rồi quay lưng bỏ đi. Nhìn thấy cánh tay anh ta bị xây xước do ban nãy va đập xuống đường, Lý hỏi :

— Tay anh bị thương rồi kìa….để em…

Thanh niên đáp :

— Không sao đâu, chuyện nhỏ ấy mà….Đừng lo.

Lý ngại ngùng hỏi :

— Anh tên gì vậy ạ..? Anh cứu em mà đến tên của anh em cũng chưa biết.

Người thanh niên trả lời :

— Anh tên Tân…..À mà này, thấy em mặc đồng phục, em là người nội thành phải không..? Em giúp anh chuyện này được chứ…?

Lý gật đầu, Tân móc túi rồi lấy ra một tờ giấy ghi địa chỉ, Tân hỏi :
— Chỗ này là ở đâu em nhỉ..? Anh tìm mãi mà không biết, hỏi người ta chỉ đi đến đây, nhưng rồi cũng chịu….

Lý nhìn mảnh giấy rồi ngạc nhiên :

— Đây là khu phố nhà em, địa chỉ này của anh cách nhà em một đoạn….Đúng là ở đó có một ngôi nhà đang xây. Hi, anh đi theo em….Em sẽ dẫn anh đến đó, tiện anh vào nhà em sẽ băng bó vết thương cho anh. Đi nào…..
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,924
Posts: 94167
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 30 Sep 2022

Chương 43: Cái Chết Được Dự Báo

— Đến rồi anh…Đây chính là nơi mà anh đang tìm. Vì chỗ này nằm trong ngõ nên khó tìm cũng đúng thôi. Mà sao anh lại đến đây..? – Lý hỏi.

Tân cảm ơn Lý rối rít, Tân đáp :

— Anh đến đây để làm việc, có một người anh ở quê giới thiệu anh lên đây làm. Cảm ơn em nhé, không có em chắc anh tìm còn lâu mới thấy.

Đúng lúc đó có người từ trong đi ra, người này mặc bộ quần áo rằn ri đã sờn vải, bạc màu. Nhìn thấy Tân, anh ta gọi to :

— Này, Tân đấy phải không..? Ở đây, ở đây..?

Tân nhìn người đàn ông vừa xuất hiện, Tân cười tươi :

— Anh Hoàng, đúng là anh Hoàng rồi…May quá, cuối cùng em cũng tìm được anh.

Hoàng mắng :

— Tại mày không dùng điện thoại cho nên mới thế, tìm được là giỏi rồi….Chỗ anh đang thiếu người, hôm anh gọi về nhà thấy bà già bảo mày cũng không có việc gì làm, biết mày cũng có chút tay nghề trong việc xây dựng nên anh bảo bà bu nhắn mày lên đây. Mà thằng quỷ, sao mày không nói chuyện điện thoại, cái gì cũng ghi ra giấy….Thôi, ăn uống gì trưa, nãy đội mua cơm hãy còn thừa 1 suất, vào đây anh lấy cho ăn.

Nhìn sang bên Lý, Hoàng ngạc nhiên, Hoàng hỏi :

— Ai đây..? Không phải là mày mới đặt chân lên thành phố đã có gái theo rồi đấy nhá.

Tân xua tay :

— Không, không phải thế….Em bị lạc đường, may có em ấy dẫn đến đây….Tại nhà em ấy cũng ở khu này. Em cảm ơn anh, đúng là em đang thất nghiệp, sắp chết đói rồi đây này.

Quay sang Lý, Tân nói :

— Cảm ơn em nhé, gặp được em đúng là may cho anh.

Lý đỏ mặt :

— Dạ không có gì, em mới phải cảm ơn anh….Không có anh thì em đã bị oto đâm rồi, mà tay anh bị rớm máu thế kia….

Tân cười :

— Hì, không sao đâu…Anh bị suốt ấy mà, thôi anh không làm phiền em nữa, em về cẩn thận nhé.

Lý cúi đầu chào cả hai người rồi đi về nhà, nhà Lý chỉ cách đó tầm chục mét. Hoàng nhìn Lý đi vào trong nhà, huých tay Tân, Hoàng nói :

— Này, nhà đó tuy không phải dạng to nhất ở đây, nhưng mà mấy gia đình sống trong khu này đều là người có tiền đấy…..Nhìn con bé hình như nó thích mày hay sao ấy…? He he, kể ra thì nhìn mày cũng đẹp trai, hơi đen tí thôi, nhưng con trai phải đen đen mới khỏe….

Tân đáp :

— Thôi, anh đừng trêu em nữa….Công việc thế nào, em có thể làm ngay được chứ…Những việc nặng nhọc cứ giao cho em. Chỉ cần ngày 2 bữa cơm là được.

Hoàng gật gù :

— Đúng là thanh niên có khác, được, chú nói thế là anh yên tâm rồi….Mà có mỗi cái túi nhỏ này thôi à..? Bọn anh đang xây ngôi nhà này, họ khoán có thời hạn nên phải làm nhanh, nhưng cũng phải đảm bảo chất lượng. Thế nên ban ngày chúng ta làm việc ở đây, tối thì về nhà trọ, cách đây cũng không xa. Tạm thời chú cứ nhìn mọi người, lát nữa anh sẽ giới thiệu. Mà nếu không có tiền, anh cho mượn mua cái điện thoại còn liên lạc, thời buổi nào rồi mà lạc hậu thế.
Tân từ chối :

— Dạ không cần đâu anh…Em cũng không đi đâu, có gì anh cứ nói với em là được. Em cũng không quen dùng điện thoại.

Trở về nhà, bà Nhung hỏi con gái :

— Con ăn cơm chưa..?

Lý đáp :

— Dạ con ăn rồi mẹ ạ, nãy ở nhà Tiên con ăn luôn rồi. Thôi con lên phòng mẹ nhé.

Lý bước qua, nhưng ngay lập tức bà Nhung thấy quần áo con gái có vết bẩn, bà Nhung vội hỏi :

— Con bị ngã à..? Thôi đúng rồi, tay còn bị xước nữa.

Lý định giấu cho mẹ khỏi lo nhưng bị mẹ phát hiện nên Lý đành nói :

— Dạ vâng, con đi đường không chú ý nên suýt bị oto đâm phải. Nhưng may sao lúc đó có một anh, anh ấy kịp kéo cả người lẫn xe con lại, không có anh ấy con chắc không xong rồi. Hì, mẹ đừng lo nhé…..Tại con mải nghĩ cách giải bài toán thầy cho về nhà trên lớp. Sau con sẽ chú ý hơn…
Bà Nhung khẽ lắc đầu :

— Nghe con kể mà mẹ sợ quá, nhưng không sao là may rồi….Mà người cứu con ở đâu, con có biết không..? Chúng ta cũng phải cảm ơn cậu ta. Xã hội bây giờ hiếm có ai mạo hiểm để cứu người khác như vậy lắm.

Lý mừng rỡ :

— Dạ, con biết…Cũng tình cờ anh ấy đang đi tìm chỗ làm ngay gần đây nên con dẫn anh ấy đi luôn….Anh ấy làm thợ xây ở ngôi nhà đang xây gần nhà mình nè mẹ. Anh ấy tên Tân….Tay anh ấy bị thương chảy máu, con bảo anh ấy về nhà mình để băng bó, sơ cứu nhưng anh ấy cứ bảo không sao.

Bà Nhung mỉm cười :

— Theo lời con thì cậu ta đúng là người tốt….Nếu gần đây thì để mẹ sang cảm ơn cậu ta một câu. Thôi con lên thay quần áo đi….Sau nhớ cẩn thận nghe chưa, giao thông bây giờ nguy hiểm lắm.
Vừa lên phòng thì Lý nhận được điện thoại của Tiên, Tiên nói :

— Về chưa mà tui nhắn tin không thấy trả lời..?

Lý đáp :

— Tui vừa về, ban nãy xảy ra chuyện, suýt nữa tui bị oto đâm….

Tiên nghe vậy sửng sốt :

— Không phải chứ…? Lẽ nào cô ta định giết bồ..?

Lý cười :

— Không phải đâu, do tui mải suy nghĩ nên không chú ý đèn đỏ, nhưng may có người cứu kịp. Tui không sao, bồ đừng lo….Mà tin nhắn bồ bảo, Thủy với Khuê vẫn lên mạng bình thường hả..? Vậy là hai người đó không xảy ra chuyện gì rồi.

Tiên nói :

— Ừ, nãy tui còn thấy comment trong bài viết của bạn bè trong lớp. Mà hình như hai đứa nó chưa biết chuyện cái Thi với cái Dương bị tai nạn hay sao á. Thấy bình thản lắm.

Lý khẽ thở dài :

— Vậy cũng tốt, có thể suy nghĩ của tui là sai cũng nên…Nhưng bồ vẫn phải cẩn thận nha. Tui mệt quá, có lẽ tui cần nghỉ ngơi một chút.
Kết thúc cuộc điện thoại, Lý nằm ra giường, vắt tay lên trán suy nghĩ mông lung rất nhiều thắc mắc, rồi Lý thiếp đi lúc nào không hay. Mấy ngày qua, có lẽ đây là giấc ngủ bình yên nhất của cô gái tội nghiệp. Tỉnh dậy đã 5h30 chiều, Lý đi xuống dưới nhà thì trên bàn ăn có mảnh giấy mẹ cô để lại, mảnh giấy viết :

“ Bố mẹ phải đi thăm người ốm, cơm mẹ đã chuẩn bị, con ăn rồi nghỉ ngơi nhé. Thấy con ngủ say, mẹ không lỡ đánh thức. Bệnh tình bác ấy nguy kịch nên có thể bố mẹ sẽ về rất muộn. Con nhớ đóng cửa nẻo cẩn thận. “

Vậy là tối nay Lý ở nhà chỉ có một mình, bụng khá đói vì từ trưa đến giờ chưa ăn gì, Lý ăn cơm xong rồi lên phòng. Vừa ngồi vào bàn định ôn bài cho ngày mai thì điện thoại của Lý báo tin nhắn từ Messenger….Cô vừa được thêm vào một nhóm chát, Lý ấn vào xem thì trong nhóm chat này có Thủy, Khuê, còn người vừa mời Lý vào không ai khác chính là Thi. Nhóm này đã được lập từ cách đây khá lâu, Lý kéo tin nhắn để đọc thì được biết nhóm được lập ngay trong ngày mà 7 người đều có mặt ở trường buổi tối. Load được một đoạn tin nhắn, bọn họ bàn tán về việc nhìn thấy ma ở trường ngày hôm ấy……Đang load, bất chợt có tin nhắn mới vừa hiện ra, người vừa nhắn là Thi.
Lý run run bàn tay lướt xuống để xem….Thi nhắn :

“ Hi hi hi…Bạn…đây….rồi…”

“ Tại…sao….bạn….lại….trốn….tránh…mình…”

“ Tất…cả…bọn….chúng….đều…sẽ….phải…chết…”

Nhóm chat có cả những người khác, tuy Châu và Dương đang nằm viện thì trong nhóm vẫn có Thủy, Khuê….Nhưng tại sao, không có ai rep lại, chỉ có duy nhất một mình Thi vẫn đang viết liên tiếp những dòng đầy khó hiểu….Lý không dám trả lời lại, như bản năng, Lý tắt luôn nguồn điện thoại…..Cô bật sáng trưng đèn trong phòng, nỗi ám ảnh kinh hoàng đó vẫn đang tiếp tục diễn ra….Rốt cuộc thì cô ta muốn làm gì…?
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,924
Posts: 94167
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 30 Sep 2022

Chương 44: Phát Điên

Gần 12h đêm tại Mai Châu (Hòa Bình)…. Mẫn vừa trở về từ khu Resort chính, những ngày qua Mẫn khá bận rộn bởi vừa phải quán xuyến các công tác để Resort chuẩn bị chính thức hoạt động, vừa phải theo dõi hoạt động của nhóm người bên Trung Quốc được đưa sang để xây dựng khu vực mà ông Vương gọi là Hầm Mộ. Tất cả mọi thứ đều đang diễn ra rất tốt đẹp. Chỉ cần việc xây dựng đền thờ xong xuôi, Resort sẽ chính thức đi vào hoạt động.

Gọi là đền thờ thì hơi quá, nhưng với những gì mà những người Trung Quốc kia đang làm thì nơi đó sẽ biến thành một nơi có cảnh quan thanh tịnh, ông Vương yêu cầu họ dựng lên một cái tháp bằng gỗ, với những cột trụ trạm trổ cầu kỳ, bốn bề thông thoáng, với chính giữa là một bức tượng phật nghìn mắt, nghìn tay. Khuôn viên xung quanh tháp cũng được cải tạo, bởi ông Vương nói rằng, ông muốn khách du lịch đến đây ngoài việc nghỉ ngơi, họ còn có chỗ để đi dạo, vãn cảnh, hương khói cầu bình an.

Nhưng Mẫn biết, mục đích chính của ông Vương chỉ là che mắt sự soi mói, dòm ngó của quan chức địa phương. Nếu như họ biết ông Vương đã khai quật được một di tích cổ hoặc một thứ gì đó có liên quan đến lịch sử Việt Nam, chắc chắn cơ quan nhà nước sẽ vào cuộc. Bởi vậy, ông Vương lệnh cho Mẫn nhanh chóng thúc giục nhóm người Trung Quốc hoàn thiện khu Hầm Mộ.

Và thực tế thì hai người Trung Quốc kia sau khi làm những gì mà ông Vương yêu cầu, sơ bộ đã phần nào giấu diếm đi được phiến đã xanh kỳ lạ, họ mới ngỏ ý muốn đưa thêm người sang để nhanh chóng làm nốt những công việc tiếp theo. Mẫn trình bày với ông Vương điều này, ông Vương đã đồng ý.

Nhưng vẫn như những ngày trước, ông Vương luôn đi vào rừng úc nửa đêm….Hôm nay cũng vậy, khi quay về resort, Mẫn vô tình thấy ông Vương đi thẳng vào trong rừng, hành tung của ông Vương gần đây vô cùng kỳ bí. Ban ngày không ra ngoài, nửa đêm đi vào rừng để làm gì thì không ai biết. Gần nửa tháng trôi qua và ông Vương vẫn cứ như thế.
Mẫn tò mò muốn đi theo, nhưng nhìn vào khoảng tối trước mặt, nghe những tiếng cú đêm đang kêu lên từng chập, Mẫn không dám. Hơn nữa ông Vương cũng đã nói, không được can dự vào chuyện của ông ta. Với thân phận là người nhà họ Đường, là người luôn đi theo hầu hạ cho gia tộc họ Vương, Mẫn hiểu, nếu làm sai, hậu quả sẽ không thể lường trước được.

Tuy nhiên, khi đi ngang qua phòng ông Vương, Mẫn khẽ khựng lại, bên trong phòng của ông Vương hình như vừa phát ra âm thanh gì đó khác thường. Có tiếng sột soạt, tiếng đồ đạc bị va đập, thậm chí là cả tiếng kêu đầy gai góc….Nhưng khi Mẫn đứng im trước cửa cố gắng lắng nghe lại một lần nữa thì tất cả những âm thanh đó biến mất, cứ như thể bên trong biết được rằng bên ngoài đang có người. Nhưng Mẫn tin chắc 100% những gì mình vừa nghe thấy là thật.

Ban nãy Mẫn đã nhìn thấy ông Vương đi ra ngoài, phòng của ông Vương gần đây ngay cả Mẫn cũng không được vào. Lúc này đang là nửa đêm, nếu trong phòng không có ai, vậy những âm thanh vừa phát ra rồi chợt tắt ấy là thứ gì..?

Nuốt nước bọt, Mẫn tò mò muốn mở cửa căn phòng đó ra để xem xem rốt cuộc những ngày qua ông Vương làm gì trong phòng mà không ra ngoài. Sự tò mò đã vượt quá giới hạn, bởi vì Mẫn biết, tiếng kêu vừa phát ra trong phòng, không phải là của con người.

Và rồi, bỏ qua những lời cảnh báo của ông Vương, Mẫn đã lấy chìa khóa phòng, bàn tay run run khẽ tra chìa vào ổ.

“ Cạch “

Khóa đã mở, nhưng chút lý trí còn sót lại trong đầu Mẫn lúc ấy vẫn đang kìm giữ sự tò mò bùng phát, lý trí mách bảo Mẫn : Không được mở căn phòng đó ra.

Nhưng….Mẫn đã quên mất câu chuyện mà anh và ông Vương đã từng nói với nhau khi đứng gần nắp Hầm Mộ…Câu chuyện về chiếc hộp Pandora, có thê Mẫn không quên nhưng khi đó ông Vương có nói :

“ Tò mò luôn là bản chất cố hữu của con người. Càng cái gì không biết, con người ta lại càng muốn tìm hiểu. Thần Zues biết điều đó, cho nên lời cảnh báo của ông ta giống như một gợi ý, một lời mời gọi : Hãy mờ nó ra đi…”

Chẳng hiểu từ lúc nào, nhưng bàn tay của Mẫn đã nắm lấy tay nắm cửa rồi khẽ mở hé cánh cửa ra. Không gian im phăng phắc, Mân đứng bên ngoài nhìn vào bên trong qua khe cửa hẹp, mọi thứ trong phòng tối om, tối đen như mực. Không tiếng động, không tiếng va chạm, không tiếng kêu…..Chỉ có một làn gió nhẹ từ bên trong phòng khẽ lùa qua khiến cho Mẫn nổi da gà. Khi mà Mẫn đang định thần lại cho rằng mình nghe nhầm thì cũng là lúc Mẫn tròn mắt, toàn thân tê cứng…..Trong bóng tối bao phủ cả căn phòng, những đốm sáng màu xanh lá vừa lóe lên, chúng chớp tắt giống như những đôi mắt đang nhìn về phía cánh cửa.
“ Ngào…..Ngừ…..Grrr…….Ngéc….”

Ngay sau đó, không biết chúng là thứ gì, nhưng chúng kêu ré lên đầy giận giữ, những tiếng kêu khiến ai nghe thấy cũng phải ớn lạnh. Như một phản xạ vô điều kiện, Mẫn vội vàng đóng chặt cánh cửa lại. Nhưng dường như trước khi cánh cửa kịp đóng chặt thì đã có một thứ gì đó lao vụt qua chân của Mẫn. Nó nhanh đến mức Mẫn không kịp nhận ra nó là thứ gì, tuy nhiên chuyện đó không phải vấn đề lúc này, cánh cửa đóng lại, bên trong bắt đầu hỗn loạn…..Những tiếng cào vào cánh cửa vang lên gai người, cứ như thể bên trong thứ đó đang dùng vật sắc nhọn cào lên cửa vậy.

Mẫn sợ đến run bắn cả người, nhưng rồi Mẫn vẫn khóa được cánh cửa rồi rút chìa khóa ra.

“ Két….két….kẹt….kẹt…”

Mẫn lùi xa ra khỏi cảnh cửa, tiếng kêu kinh dị kia đã không còn, tiếp sau đó những tiếng cào xé cũng biến mất. Mọi thứ trở về trạng thái im lìm cứ như thể chưa từng có gì xảy ra. Mẫn nhìn xung quanh một lượt, vẫn còn run, Mẫn loạng choạng bỏ chạy khỏi đó. Trở về phòng của mình, Mẫn đóng chặt cửa, đôi mắt vẫn còn hoang mang, Mẫn tự hỏi :
— Đó là thứ gì vậy…?

Trong đêm khuya thanh vắng, bên trong resort đang phát ra những âm thanh sục sạo, tiếng bình bịch như có thứ gì đang chạy nhảy…..Không chỉ vậy, nó còn kêu lên từng hồi :

“ Ngéc……Ngéc…….Ngừ……Ngaooooo……Ngào…..”

Có vẻ như Mẫn đã phạm phải một sai lầm kinh khủng.

Sáng ngày hôm sau tại Hà Nội…..Lý vẫn đến trường học như thường lệ, có điều bắt đầu từ hôm nay, Lý và Tiên sẽ cùng nhau đi, cùng nhau về. Bước vào lớp, Lý nhìn xung quanh một lượt, vẫn như hôm qua, Thủy và Khuê không đi học, Dương đang nằm viện, Châu cũng vậy, Thi tuy không bị thương nhưng với tình trạng như vậy, có lẽ Thi cũng sẽ không đến trường.

Đang suy nghĩ trong đầu như vậy thì Lý giật mình khi nghe các bạn nói :

— Ủa Thi, bồ đi học rồi đấy à..? Sao thấy cô giáo bảo bồ với Dương bị tai nạn cơ mà..?
Lý ngẩng lên nhìn về phía cửa lớp, đúng là Thi, trái với dự đoán của Lý, Thi đã đến trường. Nhìn Thi cười tươi rạng rỡ chào hỏi, nói chuyện với mọi người, khác hẳn với Thi mà Lý gặp ở bệnh viện hôm qua, thậm chí chỉ mới hai ngày trước Thi còn sợ hãi đến hoảng loạn khi biết mình bị ma giấu trên nhà kho tầng thượng.

Tiên vội đi xuống chỗ Lý, Tiên nói :

— Sao tui thấy nó lạ lạ…..Mới hôm qua nhìn nó còn ghê chết đi được, nhất là lúc nó đứng trên hành lang nhìn xuống….Vậy mà sáng nay, cứ như một người khác. Mà nếu nó đi học thì cái Thủy, cái Khuê đâu nhỉ…? Chẳng phải bọn này thân với nhau lắm sao..?

Lý đáp ;

— Chờ thêm chút nữa xem sao..?

Nhưng cho đến khi tiết học đầu tiên bắt đầu, Thủy và Khuê cũng không xuất hiện. Lớp của Lý hôm nay vẫn vắng đến 4 cán bộ lớp, trong đó Châu và Dương nằm viện, còn Thủy và Khuê nghỉ học đã 2 ngày không lý do. Tiết học bắt đầu, đang viết bài thì Lý thấy lạnh người, cảm giác như có ai đang nhìn mình…..Khẽ đưa mắt nhìn về phía bàn của Thi thì quả đúng như vậy…..Từ bên trên, Thi đang ngoái đầu xuống nhìn chăm chăm vào Lý. Khi ánh mắt của Lý chạm vào Thi cũng là lúc Thi nhoẻn miệng cười một cách đầy bí hiểm. Sau lúc đó, Thi quay đi…..Cả buổi sáng hôm ấy, Thi không có biểu hiện gì lạ, thậm chí Lý còn cảm thấy Thi hòa đồng, vui vẻ với mọi người hơn. Tiên nói đúng, Thi cứ như biến thành một con người khác.
Cuối tiết thứ 5, khi tất cả chuẩn bị ra về thì cô giáo chủ nhiệm bước vào, cô giáo nói chuyện riêng với Lý :

— Lý này, cô làm phiền em một chút, chiều nay lớp không phải đi học đúng không..? Giờ em đợi cô rồi em dẫn cô đến nhà của Thủy và Khuê nhé. Cô định liên lạc với phụ huynh, nhưng cô nghĩ đến gặp trực tiếp sẽ hay hơn. Bởi hai bạn đó cũng là cán bộ lớp, nghỉ học 2 ngày không lý do, bố mẹ cũng không thông báo. Em đi với cô nhé..?

Lý đáp ;

— Vâng, vậy em đợi cô ở ngoài cổng.

Ra khỏi trường, Lý nói với Tiên :

— Bồ về trước nhé, tui có việc cần đi với cô giáo chủ nhiệm một chút.

Tiên tặc lưỡi :

— Nãy nghe thấy rồi, thôi, thế tui về trước….Định đi với bồ, nhưng trưa nay bố mẹ tôi về….Thế đi nhé.

Hai người vẫy tay chào nhau rồi Tiên lên xe máy điện về trước. Cô giáo cũng vừa dắt xe máy ra, thấy Lý đi xe đạp, cô giáo nói :

— Em gửi xe ở trường đi, cô chở bằng xe máy….Lát nữa cô đưa em về lấy xe, trưa nắng đi xe máy cho tiện.

Lý vâng dạ rồi dắt lại xe vào nhà để xe của trường, bác Hiếu bảo vệ thấy vậy nói :

— Để đấy bác dắt cho, đi di không cô giáo đợi.

Lý cúi đầu cảm ơn bác bảo vệ rồi chạy ra cổng lên xe máy của cô giáo chủ nhiệm. Tuy Lý không biết nhà của Thủy và Khuê, nhưng cô giáo đã có địa chỉ, hơn nữa loanh quanh khu vực nội thành, học trường này cũng toàn con nhà khá giả nên việc tìm kiếm nhà của hai người này không mất quá nhiều thời gian, Lý và cô giáo chủ nhiệm đến nhà Thủy trước.

Sau khi xác định đúng số nhà, đúng địa chỉ, cô giáo bấm chuông….Phải đến lần chuông thứ 3 mới có người ra mở cổng. Đó là mẹ của Thủy, cổng mở ra mẹ Thủy nhận ra ngay cô giáo chủ nhiệm của con mình :
— Cô…cô giáo đến ạ….Tôi xin lỗi, trong nhà mải việc nên không nghe thấy chuông…..Mời….mời…cô vào nhà.

Thái dộ nói chuyện của mẹ Thủy có phần ấp úng, vừa bước vào, Lý nhìn thấy chân cầu thang bát đũa bị vỡ tung tóe, đồ ăn thức uống vương vãi khắp nhà. Cô giáo nói với mẹ Thủy :

— Thưa chị, em đến đây hôm nay là vì việc của em Thủy….Em ấy nghỉ học 2 ngày không lý do, cũng không thấy gia đình thông báo…Không biết em Thủy đau ốm hay là vì lý do khác…?

Cô giáo vừa dứt lời thì từ trên tầng trên vang lên tiếng cười man dại :

— Ha ha ha….Ha ha ha…..Ta là công chúa…..Hi hi hi…..Ta là đẹp nhất.

Đó là giọng của Thủy, cả Lý và cô giáo đưa mắt nhìn mẹ Thủy, lúc này mẹ Thủy đang rót nước cũng đã dừng lại, nước tràn ra khỏi cốc. Mẹ Thủy cúi mặt buồn rầu :
— Xin lỗi cô giáo….Nhưng hiện giờ Thủy không thể đi học được….Chẳng hiểu vì sao, từ đêm hôm qua, con bé trở nên điên điên khùng khùng, nó lúc cười lúc khóc, thậm chí còn đòi tự tử….Vợ chồng tôi sợ quá không dám để nó đi đâu, cũng không dám ép nó đến bệnh viện. Mới hôm trước nó vẫn còn bình thường, nói cô giáo đừng cười….Vợ chồng tôi nghĩ con bé bị ma nhập, nên giờ chồng tôi đang đi mời thầy về….Lo cho con nên cũng quên mất thông báo cho nhà trường, xin lỗi đã để cô mất công đến tận đây.

— Hú….hú….hú….Hu hu hu….Tôi muốn….chết….tôi không muốn sống nữa.

Trên tầng, tiếng Thủy vẫn gào thét, lúc khóc, lúc cười…..Mẹ Thủy nói ai mở cửa phòng đều bị Thủy đáp đồ đạc đuổi đi nên cô giáo với Lý cũng không lên thăm được. Trước khi ra về, Lý có nán lại hỏi mẹ Thủy một câu gì đó, mẹ của Thủy trả lời :
— Đúng rồi, hôm qua con bé có đến đây, hai đứa nó ở trên tầng học bài mà. Lúc đó cái Thủy vẫn bình thường….

Rời khỏi nhà Thủy, Lý cùng cô giáo đến tiếp nhà của Khuê….Trên đường đi Lý đã nghĩ ngay đến việc tình trạng của Khuê cũng đang như Thủy hiện tại. Và không nằm ngoài dự đoán, Khuê cũng phát điên một cách khó hiểu. Nếu như không đến gặp trực tiếp, có lẽ cô giáo cũng không dám tin đây là sự thật. Trước khi rời khỏi nhà Khuê, Lý cũng hỏi bố của Khuê câu tương tự như khi hỏi mẹ của Thủy. Câu trả lời đều có chung một đáp án :

Tối ngày hôm qua, Thi đã đến nhà của cả hai người.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,924
Posts: 94167
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

PreviousNext

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: tuvi and 48 guests