Hầm Mộ - Trường Lê

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 28 Sep 2022

Image

Hầm Mộ

Tác Giả:Trường Lê


Truyện ma Hầm Mộ của tác giả Trường Lê... kể về những cái chết đầy đáng sợ...những linh hồn bị nguyền rủa không thể siêu thoát bởi tội ác chất chồng....ở cả quá khứ và hiện tại chưa bao giờ được ngủ yên.

Tội ác kéo dài suốt mấy chục năm tưởng chừng đã bị quên lãng...

Nhưng không ....

Từ sâu trong lòng đất khẽ vang lên những âm thanh ghê rợn, lạnh lùng, u ám. Thù Hận - Đau Đớn - Hoảng Loạn - Kỳ Bí... Tất cả sẽ có trong bộ truyện kinh dị mang tên: Hầm Mộ.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 28 Sep 2022

Chương 1: Ma Nữ Không Đầu

“ Gϊếŧ chết nó đi, thiêu sống nó….Đồ độc ác, mày là thú vật, súc sinh chứ không phải con người nữa….Chết đi, chết đi..”

“ Trả con lại cho tôi…Tại sao, tại sao ông lại có thể làm như thế với chúng tôi được.”

“ Hu..hu…hu…đồ cầm thú….Dù mày có chết đi cũng phải xuống địa ngục..”

Cả một khoảng trời đột ngột bừng sáng khi ngọn đuốc rực lửa được ném vào giữa đống củi khô được chất có lẽ phải cao đến 2m.

“ Phừng…Phừng…Phừng..”

Ánh lửa bén vào đống củi khô đã được tẩm dầu cháy lên cao vút, bao vây xung quanh đám lửa là những người đang đau đớn, quằn quại. Họ gào thét, họ nghiến răng căm phẫn, ánh mắt từng người lóe lên sự thù hận đến tột cùng khi nhìn vào cây cột đang bốc cháy.

“ Nghéc….ngéc…ngừ….ngừ…”

“ Ha…ha…ha….he..he…he..Ha…ha…ha..”

Một âm thanh gai người kèm theo điệu cười ma quái phát ra từ đám cháy mỗi lúc một dữ dội. Chưa dừng lại ở đó, một tiếng gào thét lẫn vào tiếng củi khô đang nổ lép bép vang lên văng vẳng giữa màn đêm lạnh lùng :

“ RỒI….ĐÂY….CHÚNG….MÀY….CŨNG….SẼ….CHẾT…HẾT..”

“ TAO….NGUYỀN….RỦA….NGÔI….LÀNG….NÀY..”

“ CHẾT….ĐI….CHẾT…ĐI..”

“ HE….HE….HE….HA….HA….HA..”

— Không….không….nóng quá…..nóng quá.

Ông Điền quơ hai tay lên trời rồi cứ thế ú ớ kêu trong hoảng loạn. Vợ ông Điền là bà Nhung thấy chồng giữa đêm nói mớ, kêu gào, nghĩ chồng bị bóng đè, bà Nhung nhỏm dậy, lấy hai tay lay người ông Điền nhưng mắt ông vẫn cứ nhắm chặt. Bà Nhung càng lo sợ, bà vừa lay vừa gọi :

— Này mình ơi….mình….mình làm sao đấy….Tỉnh dậy đi.

Phải đến khi bà Nhung lấy tay tát thẳng vào mặt ông Điền một cái rõ đau thì lúc này ông Điền mới giật mình tỉnh giấc. Mồ hôi mồ kê túa ra như tắm, ướt đẫm cả trán, ông Điền trợn tròn mắt nhìn lên phía trần nhà thạch cao mờ mờ ánh đèn ngủ.

Có lẽ ông vẫn chưa hoàn hồn sau giấc mơ vừa rồi. Phải một lúc sau ông Điền mới có thể điều hòa hơi thở, ngồi rột dậy, trong lúc chờ vợ rót cho cốc nước, ông Điền khẽ nuốt nước bọt.

Những thứ mà ông thấy trong mơ cứ như đang hiển hiện ngay trước mặt. Đôi mắt ông nhìn chăm chăm về phía trước, ông khẽ chớp chớp mấy lần, đến tận lúc này ông mới an tâm rằng mình vẫn đang ở trong nhà chứ không phải nơi đó.

Bà Nhung chép miệng thở dài, cầm cốc nước lọc đến gần giường ngủ, bà nói :

— Mình làm sao đấy, tôi đã bảo rồi, đi thì uống nó ít ít thôi….Về đến nhà là say khướt, may có cái Lý nó đỡ chứ không thì tôi cũng chẳng thể nào mà đưa ông vào giường nằm được. Đấy, uống cho lắm vào rồi mơ mộng, gọi mãi không tỉnh, phải tát cho mới mở mắt. Ông uống hớp nước đi cho nó đỡ mệt.

Bà Nhung có nói thì lúc này ông Điền mới cảm nhận được cổ họng của mình đang khô đến rát buốt. Vợ ông nói không sai, chiều qua ông đi nhậu với mấy người bạn cùng cơ quan.

Cứ chén chú chén anh, ban đầu tính không uống để về nhà ăn cơm với vợ, cuối cùng ông Điền say lúc nào không biết. Chỉ nhớ, một người bạn đưa ông về nhà, sau khi gọi cửa bà Nhung ra mở thì ông cũng gục luôn trước thềm nhà.

Ngước mắt nhìn đồng hồ lúc này đã quá 12h đêm, vậy là ông Điền say bất tỉnh nhân sự từ chập tối đến sang canh. Đột nhiên nét mặt ông Điền biến sắc, ông hỏi vợ :

— Con nó ngủ chưa..?

Bà Nhung cau mày :

— Ông nhìn xem, bây giờ là mấy giờ rồi mà còn hỏi con nó ngủ chưa..? Nó ngủ lâu rồi, ông xem lại mình đi, nhậu nhẹt say xỉn trước mặt con gái thế là không hay đâu. Chúng nó giờ đang độ tuổi mới lớn, đừng để con nó đánh giá về bố mẹ không ra gì. Mà này, nãy ông mơ thấy cái gì mà kêu gào như bị lửa đốt thế hả..?

Ông Điền nhìn vợ khẽ hỏi :

— Sao…sao bà biết..?

Bà Nhung đáp :

— Ông hú hét, nói mớ “ nóng quá, nóng quá “….Thế thì sao mà tôi không biết. Thế rốt cuộc là ông mơ thấy cái gì mà nghe chừng có vẻ khủng khϊếp vậy.

Ông Điền đặt cốc nước xuống chiếc bàn nhỏ ngay cạnh đầu giường, ông bần thần nhớ lại rồi khẽ đáp :

— Chậc, khó tả lắm….Nhưng chẳng hiểu sao tự nhiên tôi lại mơ thấy chuyện này. Liệu có khi nào nó là điềm báo gì hay không..? Chứ tính đến bây giờ cũng đã qua 40 năm rồi, mà kể từ ngày đó đến hôm nay, có bao giờ tôi mơ thấy điều này đâu. Không được, tôi phải lên xem con gái thế nào…? Tự nhiên tôi thấy trong lòng nóng như lửa đốt.

Bà Nhung định ngăn chồng lại nhưng không được, ông Điền vội vàng bước ra khỏi phòng rồi bật đèn hành lang, ông chậm rãi bước lên cầu thang tầng 2. Gia đình ông Điền hiếm muộn, ông Điền sinh năm 1972, ở cái thời của ông, tính đến thời điểm hiện tại thì bạn bè của ông Điền con cái ít thì cũng đã học xong đại học, có người đã lên tận chức ông bà. Vậy mà vợ chồng ông Điền gắng mãi mới sinh được một mụn con gái, năm nay đúng vừa tròn 16 tuổi.

Giấc mơ ban nãy khiến cho ông Điền có cảm giác bất an, đang nửa đêm, hai vợ chồng ông rón rén, nhẹ nhàng như ăn trộm lên trước cửa phòng cô con gái. Khẽ he hé cánh cửa, bà Nhung nhìn vào bên trong, thấy cô con gái đang ngủ ngon lành, bà đóng cửa lại rồi trách chồng :

— Tôi đã bảo con nó ngủ rồi mà, ông uống nhiều rượu quá đâm hoang tưởng rồi ấy. Mơ mộng thì ai chẳng mơ, nửa đêm, nửa hôm ông làm cho tôi sợ quá rồi đấy. Thôi đi xuống dưới, để tôi lấy cao sao vàng đánh đầu cho ông. Khổ thật với ông mất thôi.

Nhìn thấy con đang ngủ ông Điền mới yên tâm phần nào. Nghĩ lại thì ông thấy vợ nói cũng đúng, giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ. Cũng có thể là do ông say quá nên hóa tưởng tượng. Chứ thú thật là ông Điền sau khi tỉnh táo lại cũng còn chẳng rõ những điều trong mơ mình nhìn thấy là ký ức ngày xưa hay chỉ là một sản phẩm của rượu mà thành.

Trở về phòng ngủ của hai vợ chồng, bà Nhung đang khẽ bóp trán, day hai thái dương cho chồng. Tính phụ nữ tò mò, bà vẫn không quên câu hỏi ban nãy hỏi chồng, bà tiếp tục hỏi lại :

— Thế rốt cuộc là ông mơ thấy cái gì..? Sao tôi hỏi ông lại không nói..?

Lúc này ông Điền mới trả lời :

— À cũng không có gì, giấc mơ nó hơi rối….Nhưng tự nhiên hôm nay tôi lại mơ về lúc mình chỉ tầm 6-7 tuổi. Ngày ấy tôi còn nhỏ lắm, khi mà tôi cùng với bố mẹ vẫn còn ở trong một ngôi làng trong núi. Tôi mơ thấy dân làng đốt lửa thiêu một thứ gì đó, nhìn mặt ai cũng thấy u uất. Mà trong ngọn lửa, có tiếng gầm rú phát ra rất ghê rợn….

Bà Nhung khẽ nhíu mày :

— Ông nói thế nào, chứ ngày mới quen nhau tôi đến nhà ông, gặp bố mẹ….Nhà mình khi ấy là ở thành phố Thái Bình. Làng nào, núi nào nhỉ..? Ông vẫn còn sảng đấy à..?

Ông Điền khẽ chép miệng :

— Chậc, mà cũng đúng là tôi chưa nói với bà điều này….Thực ra bố mẹ tôi là người gốc Hòa Bình. Năm tôi 7 tuổi thì hai ông bà chuyển về Thái Bình sống, sau đó định cư ở đó luôn. Sau này tôi ra Hà Nội làm việc, lúc đó quen bà rồi yêu nhau, sau này bố mẹ mới bán nhà ở Thái Bình rồi dọn ra đây ở cho tiện còn gì. Nhưng ký ức của tôi lúc nhỏ mơ hồ lắm, lúc đó mới có 6-7 tuổi, còn nhỏ quá mà, nhớ gì đâu. Thế cho nên tự nhiên hôm nay tôi mơ thấy điều lạ, vậy tôi mới lo lắng chứ.

Bà Nhung khẽ mỉm cười, bà trấn an chồng :

— Ông cứ khéo lo, người ta bảo nằm mơ thấy lửa cháy là gặp đại vượng ấy, lửa tượng trưng cho sự ấm áp, cho ánh sáng….Thế nên nằm mơ thấy lửa còn là điềm tốt. Với lại con người ai chẳng thế, luôn có một số ký ức từ hồi còn nhỏ, đến khi nào đó nhớ lại là nằm mơ thôi à. Thôi, đừng lo nghĩ nữa, ông cứ uống ít rượu thôi là tôi thấy may lắm rồi.

Nghe vợ nói ông Điền cũng bật cười, về khoản này thì ông phải nể vợ. Bà Nhung hay đi chùa, đi chiền, hai vợ chồng cưới nhau nhiều năm sau mới có con. Thế cho nên bà Nhung cảm tạ trời phật, bà hay làm công đức cho chùa, cho các thầy để tỏ lòng biết ơn. Bố mẹ ông Điền cũng đã mất cách đây gần chục năm. Hai vợ chồng tu chí làm ăn nên cuộc sống của khá giả. Có cô con gái họ lại càng coi như bảo bối, lý do khiến cho ông Điền lo lắng như vậy là bởi vì trong mơ ông còn nhìn thấy một vài chi tiết đầy ghê rợn khác nữa, nhưng sợ vợ suy nghĩ ông không dám kể. Định thần trở lại, được vợ bóp đầu cho một lúc, ông Điền tiếp tục chìm vào giấc ngủ, đồng hồ lúc này đã chỉ quá 1h đêm và ông cũng không còn nằm mơ thấy điều gì kỳ lạ nữa.

Cùng lúc đó tại huyện Mai Châu – tỉnh Hòa Bình, 2h sáng, giữa rừng núi hoang vu, chỉ có tiếng cú đang kêu lên từng hồi, tiếng côn trùng rả rích trong đêm khuya thanh vắng. Nơi đây là một công trường đang thi công, không hiểu người ta đang xây dựng gì, chỉ biết lập lòe bên trong khu chứa vật liệu xây dựng là ánh đèn pin lúc chớp, lúc tắt, kèm theo đó là những tiếng động sột soạt, tiếng kim loại khẽ va vào nhau leng keng nhưng vô cùng khẽ.

Một người nói :

— Cắt nhanh lên, làm ít sắt mai đem xuống chợ bán kiếm tiền uống rượu.

Người còn lại ra hiệu :

— Suỵt, bé cái mồm thôi….Có người nghe thấy là chết đấy.

Người kia cười :

— He he, bay cứ quá lo….Trông chừng chỗ này chỉ có tao với bay là dám, đám thợ miền xuôi kia có cho thêm tiền cũng chẳng đứa nào dám ra đây vào giờ này đâu. Mà cũng lạ thật, sao họ lại chọn cái nơi hoang vu này để xây dựng khu nghỉ dưỡng nhỉ..?

“ Keng “

Tiếng sắt khẽ rơi xuống nền đất, người vừa nói vội cúi xuống gom những đoạn sắt vừa cắt được cho vào bao. Người còn lại đáp :

— Gần đây có thác nước, hơn nữa bây giờ mày không thấy dưới xuôi họ rất chuộng lên những vùng rừng núi để tham quan, du lịch à..? Hôm trước tao nghe thấy mấy người họ nói với nhau như thế. Mà thôi, cũng nặng nặng rồi đấy….Bê giấu đi, có làm sao là bị đuổi việc cả lũ. Đi thôi.

Hai người đàn ông lúi cúi bê bao sắt vừa cắt trộm được vòng ra phía đằng sau công trình. Bóng tối đen kịt bao phủ bốn bề, hai người định đem giấu bao sắt này ở trong bụi lùm bên cạnh hòn đá phía dưới kia. Nhưng vừa đi được nửa đường thì một người bất chợt thả tay khiến cho bao sắt rơi bịch xuống đất khiến cho người còn lại giật mình, anh này quát :

— Mày làm cái trò gì đấy, suýt nữa rơi trúng chân tao rồi.

Nhưng anh bạn còn lại đứng sững như phỗng, anh ta run lên cầm cập, miệng lắp bắp anh ta nói :

— Bay….bay…có…nghe…thấy…tiếng…gì…không..?

Người kia cau mày đáp :

— Tiếng gì, ngoài tiếng cú với tiếng gió ra thì làm gì còn tiếng gì..?

— Không…không…phải….Nghe…kỹ…đi…trong tiếng gió…hình như…có tiếng ai…đang khóc nữa….đấy.- Anh bạn còn lại vẫn nói bằng một giọng đầy run sợ.
Người kia bỗng chột dạ, khẽ nuốt nước bọt anh cố gắng tập trung nghe xem có đúng như lời bạn mình nói hay không. Và quả nhiên, khi anh ta nín thở, chậm rãi nghe ngóng thì anh ta lập tức nổi da gà, toàn thân lạnh toát. Bởi thật sự, hòa trong tiếng gió nhẹ rì rào lướt qua từng chiếc lá cây khiến chúng khẽ rung rinh đúng là có tiếng khóc :

“ Hư…hư…hư…hu…hu..hu..”

“ Hư…hư…hư…”

“ Hu…hu…hu…”

Quay sang định nói với bạn thì người bạn kia đang chỉ tay về phía mỏm đá màu xám khẽ hiện mờ mờ trong ánh đèn pin leo lắt.

Vừa chỉ anh ta vừa hét lên :

— Ma….ma đấy…..Chạy….chạy…đi…

Hướng theo ngón tay đang chỉ về phía trước, người đàn ông còn lại cũng co chân bỏ chạy. Bởi không chỉ có bạn anh ta là nhìn thấy, mà ngay cả anh ta cũng run lên vì sợ bởi hình ảnh đang hiện ra phía trên mỏm đá. Trong bóng đêm mịt mùng, đang ngồi trên mỏm đá màu xám là một cô gái mặc một chiếc váy thổ cầm màu vàng nhạt. Tiếng khóc càng lúc càng rõ hơn, đến bây giờ thì hai người đàn ông kia đã có thể xác nhận được rằng đây là tiếng khóc của phụ nữ :

“ Hu..hu…hu…”

“ Cứu…tôi…với…”

“ Hức…hức…hức…”

“ Đầu…của…tôi…”

Thấy bạn đã chạy mất, người đàn ông kia lúc này chỉ còn một mình, anh ta cũng muốn bỏ chạy, nhưng khốn nạn cho anh, cái quần của anh đang bị móc vào một thanh sắt đâm xuyên qua bao tải khiến cho anh phần vì sợ, phần vì hoảng loạn nên chưa thoát ra được. Cúi xuống vội vàng gỡ mảnh quần vướng vào thanh sắt, anh ta không quên nhìn xuống phía mỏm đá trước mặt. Toàn thân run rẩy, đôi mắt toát lên sự kinh hãi tột cùng, anh ta gào lên khi mà cái bóng trắng trắng mặc váy vàng kia đang đưa hai tay về phía trước quờ quạng như đang tìm thứ gì đó.

“ Hu…hu…đầu…của…tôi..”

“ Roạt “

Dùng hết sức bình sinh, người đàn ông xé toạc miếng vải quần rồi lồm cồm bò bằng cả 4 chi lên phía trên, miệng anh ta gào thét :
— CỨU….CỨU TÔI VỚI….MA….MA….KHÔNG….ĐẦU.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 28 Sep 2022

Chương 2: Vết CHân Hằn Trên Nền Đất.

Sáng ngày hôm sau.

Như thường lệ, bắt đầu vào giờ làm việc, công nhân từ các lán trại được xây dựng tạm bợ cách công trình và khu chứa vật liệu không xa tiếp tục những phần việc còn dang dở của ngày hôm qua. Mặc dù trời đã sáng hẳn, nhưng vì là bên trong vùng núi cho nên không khí vẫn còn khá ẩm thấp, ướŧ áŧ, ánh nắng vẫn chưa thể rọi qua được những tán cây rộng lớn che phủ từ trên cao. Một đội thợ xây đi tới khu để vật liệu xây dựng, ở đây có một cái chòi để cho người trông coi vật liệu, đồ đạc ngủ lại qua đêm. Mặc dù thì ai cũng biết, rừng núi hoang vu thế này cũng chẳng có trộm nào dám bén mảng nhưng cẩn tắc vô áy náy, quy định vẫn là quy định.

“ Coong…Coong”

Một thợ cả gõ vào bức vách bằng tôn, miệng gọi to :

— A Hào….A Hào…Cho lấy xi măng với một vài dụng cụ xây dựng nào.

Gọi đến 2 lần nhưng không thấy tiếng ai đáp lại, mấy người đi cùng nói với nhau :

— Hay có khi nào nó uống rượu say ngủ bên trong rồi cũng nên.

Tay thợ cả đẩy đẩy khung cửa tạm bợ, nhưng bên trong đã bị cài chốt. Khe hở từ mép cửa lộ ra, tay thợ chửi thề :

— Mẹ nhà nó, nó ở trong chứ đâu. Cửa móc then cài bên trong đây này. Ê, A Hào, mày có mở cửa ra không..? Ra mở kho nguyên liệu để tụi tao còn lấy đồ làm.

Quát đến vậy nhưng bên trong không biết có người hay không mà vẫn im lìm, không ai đáp lại. Ghé mắt vào kẽ hở nhòm nhòm, tay thợ cả nói với mấy người đi cùng :

— Nhìn hình như nó nằm một đống lù lù trên phản kia. Đm, hay có khi nào nó chết rồi không..?

Người khác vội đáp :

— Phá….phá cửa vào trong xem sao..? Thật đấy, thằng này mấy lần say rượu trúng gió méo cả mồm rồi. Phá cửa đi, cái tấm tôn này đạp cái thì ra ấy mà. Nhanh không nó có làm sao thì còn ân hận nữa.

Nghe thấy có lý, tay thợ cả lập tức giơ chân đạp thẳng vào tấm cửa của chòi, chỉ sau một đạp cánh cửa tạm bợ đã bị bung ra. Tất cả mọi người ùa vào xem sao, nhưng khi cửa bị đổ xuống, từ bên trong cái chòi bốc ra một mùi thối, đúng hơn là một mùi xú uế nồng nặc, mùi thối khiến cho ai nấy đều phải bịt mũi kêu lên :

— Sao thối thế này, khϊếp quá đi mất….Nó làm cái gì trong này mà thối thế, mẹ kiếp.

Ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, lúc này tất cả mới nhận thấy đúng là bên trên tấm phản ọp ẹp có người đang nằm, nhưng toàn bộ thân thể được trùm chăn kín mít từ đầu đến chân.

Một người vừa bịt mũi vừa nói :

— Hay…hay là…nó chết….thối ra rồi…?

Người khác gắt :

— Bậy nào, tối qua còn gặp nó, sao mà chết được…Mà có chết thì cũng không thối như thế này được.
Tay thợ cả có vẻ điềm tĩnh hơn, ông ta nói :

— Im hết đi, nghe cho rõ vào….Nó còn sống chứ chết cái gì, kia kìa, nó đang nằm run run trong chăn kia kìa.

Quả đúng như vậy, ban nãy mọi người có phần ồn ào nên không nghe thấy. Từ phía phản đang khẽ phát ra những âm thanh rên ư ử. Cả cái đống thù lù kia đúng là đôi lúc lại co giật. Nhưng tại sao trong chòi lại thối đến như vậy..?

Lúc này tay thợ cả mới lấy một thanh tre kho dài từng sải tay, ông ta tiến lại gần cái phản rồi một tay bịt mũi, một tay dùng thanh tre kéo cái chăn ra. Chiếc chăn vừa được kéo ra thì tất cả mọi người phải bỏ chạy ra ngoài. Cả tay thợ cả cũng không ngoại lệ, không ai dám ở lại trong chòi nữa bởi vì nó quá thối, mùi thối kinh khủng ấy còn tởm hơn khi cái chăn được kéo ra.

Tiếng nôn ọe vang lên gai người, tay thợ cả tức giận chửi thề :

— Con mẹ nhà nó, thằng chó đẻ….Nó ỉa luôn bên trong chòi xong còn trùm chăn lên thế này thì bố ai mà chịu nổi. Thằng khốn nạn…..Mẹ nhà mày.

Nằm trên tấm phản chính là A Hào, là người được giao nhiệm vụ trông giữ kho vật liệu xây dựng. Cũng chính là một trong hai người đêm qua đã cắt trộm sắt của công trình với ý định giấu đi sau đó đem bán kiếm tiền mua rượu. Hào đang mặc một cái quần lanh đã rách toạc , cái áo ba lỗ màu trắng nhưng nay đã chuyển thành màu cháo lòng. Chỉ có điều thứ mà mọi người đang chứng kiến ngay lúc này chính là Hào nằm quay mặt vào bên trong bức vách, lưng hướng ra ngoài cửa, và khốn nạn hơn, không ai biết Hào trúng gió hay say rượu, nhưng thứ mà họ đang nhìn thấy không thể kinh dị hơn khi mà tấm phản, phía dưới mông hào nhoe nhoét toàn phân là phân. ́y thế mà từ lúc mọi người đạp cửa xông vào cho đến lúc tay thợ cả kéo cái chăn ra, Hào vẫn nằm đó run cầm cập, cứ như thể Hào đang lạnh lắm mặc dù thời tiết đang khá nóng.

Giận thì giận thật nhưng khi thấy Hào như vậy mọi người bắt đầu chuyển sang lo lắng. Điều duy nhất họ biết lúc này chính là Hào vẫn còn sống, nhưng không biết Hào bị làm sao. Không thể thấy chết mà không cứu, cho nên dù bên trong chòi vô cùng thối thì vẫn có ba người đàn ông cởϊ áσ bịt mũi rồi chạy vào trong với ý định đưa Hào ra bên ngoài.

Nhưng khốn khổ khốn nạn, khi mà ba người họ vừa đưa tay xuống định khiêng Hào ra thì Hào ngồi bật dậy hét toáng lên :

— ĐỪNG….ĐỪNG ĐỘNG VÀO TÔI…..THA…THA….CHO…TÔi.

Hào lê lết trên đống phân của mình rồi nép hẳn vào bên trong góc chòi. Lúc này đây khuôn mặt Hào tái xanh, tái mét, đôi mắt thâm quầng, mồ hôi mồ kê từ mặt Hào vã ra như tắm.

Tay thợ cả đưa tay ra đằng trước trấn an :

— Tao đây, Chính thợ xây đây..? Mày làm sao đấy….Bình tĩnh, bình tĩnh lại nào….Mày say rượu rồi trúng gió phải không..?
Hào vẫn thu mình vào một góc rồi nhìn ra bên ngoài, Hào nói bằng giọng run run :

— Không….không…nó….nó….nó….ở ngoài…đó….đấy.

Ba người đàn ông nhìn ra bên ngoài cửa rồi lại nhìn nhau khẽ lắc đầu, một người nói :

— Thằng này bị điên rồi, thôi, cứ lôi nó ra ngoài rồi tính sau….Chứ để như thế này cũng không được.

Nói là làm, mặc kệ cho Hào vùng vẫy, ba người đàn ông lực lưỡng vẫn túm cổ Hào lôi ra bên ngoài, ra khỏi chòi cũng là lúc Hào nhìn thấy ánh sáng mặt trời, Hào ngừng la hét, Hào bắt đầu thở đều hơn, tình tình cũng dịu bớt lại….Hào ấp úng :

— Sáng….sáng rồi à..?

Mùi thối từ Hào khiến cho mọi người phải dạt ra, tay thợ cả đáp :

— Sáng rồi thưa bố trẻ….Bố tỉnh chưa..? Nếu tỉnh rồi thì bố ra suối bố tắm hộ bọn con một cái. Xong về bố mở kho ra để chúng con còn làm việc. Lát nữa giám sát công trình mà đến kiểm tra là bố lãnh đủ đấy.

Nghe đến ra suối, nghĩa là phải vòng ra phía sau nhà kho, đi qua cái dốc đêm hôm qua, Hào lắc đầu nguầy nguậy :

— Không, tôi không đi đâu…..Ở đó….ở đó…có….có….

Tay thợ cả gắt :

— Có gì..? Mày không đi kệ mẹ mày, nhưng giờ mày mở kho ra cho bọn tao lấy đồ.

Hào nuốt nước bọt đáp :

— Có ma….có ma đấy….Đêm qua tôi với thằng Thêm đã nhìn thấy nó….Mà con ma này đáng sợ lắm.

Cả đám thợ xây cười phá lên :

— Ma á…..Có mà mày thấy ma men thì có….Thôi, bọn tao không có thời gian đứng đây đùa với mày đâu. Nhanh lên để bọn tao còn về làm việc, công trình sắp xong rồi, hơn tháng nữa nhiệm thu, các ông ấy kiểm tra gắt lắm. Ma với chả quỷ, bố thằng điên.

Hào vẫn cố nói :

— Thật…thật mà….tin tôi đi….nó là một con ma nữ không có đầu, cả đêm qua nó đứng bên ngoài cánh cửa chòi khóc lóc, liên tục hỏi đầu của tôi đâu…..Tôi sợ đến chết khϊếp, cả đêm nằm không dám ngủ…Tôi nói sai ông trời đánh tôi chết, cả đêm qua tôi thấy nó đứng ở ngoài, qua khe cửa tôi còn thấy rõ hai bàn chân của nó, thế nên tôi không dám quay mặt ra.

Mặc kệ Hào giải thích, đám thợ xây lại càng được bữa cười no nê, một người nói :



— À, ra thế nên mày sợ đến vãi cả cứt ra quần, xong nằm run cầm cập không biết ai là người, ai là ma nữa phải không..? Ha ha ha, mẹ sư nhà mày, bảo sao ngươi ta nói rượu Hòa Bình say như điếu đổ, mày uống rượu mà cứ như mấy thằng ngáo đá dưới xuôi vậy. Sáng rồi, tỉnh táo đi để còn làm việc.

Ngán ngẩm lắc đầu khi càng cố thanh minh thì lại càng bị biến thành trò cười. Hào cúi mặt im lặng, đúng là Hào ngiện rượu, nhưng sự việc đêm qua khiến cho Hào dù cho có uống mấy lít rượu cũng phải giật mình tỉnh táo. Sau khi Thêm, người bạn đồng phạm trong việc ăn trộm bỏ Hào chạy bay chạy biến, Hào thoát được khỏi con dốc với cái quần rách bươm, chẳng biết chạy đi đâu Hào đã quay lại chòi của mình. Nhưng mọi chuyện không chỉ dừng lại ở đó, cả đêm hôm qua, Hào run rẩy nằm bên trong, còn bên ngoài tiếng đập cửa, tiếng khóc lóc, giọng nói âm u ma quỷ cứ thế phát ra.

Trong cuộc đời mình, chưa bao giờ Hào thấy sợ như vậy, đến tận bây giờ, hình ảnh con ma nữ mặc váy thổ cầm màu vàng không có cái đầu vẫn hiện lên trong đầu Hào rõ mồn một.

Công việc của Hào trong công trường chính là trông coi khu vật liệu, nếu ở lại đây thì Hào vẫn sẽ còn phải đối diện với nỗi sợ kinh khủng này. Nghĩ như vậy Hào khẽ đáp :

— Kho không khóa đâu, chìa khóa vẫn cắm ở ổ khóa từ đêm hôm qua…..Các người tự đến đó mà lấy đồ…..Tôi, tôi….không làm ở đây nữa.

Dứt lời, Hào vội vàng đi vào chòi xách cái balo đựng vài bộ quần áo rồi bỏ đi trước sự ngỡ ngàng của đám thợ xây. Sau khi ra kho lấy xi măng cho vào xe kéo chuẩn bị quay lại công trình thì một người sực nhớ ra điều gì đó, anh ta nói với thợ cả :

— Chết quên, còn phải quay lại chòi lấy quyển sổ để còn ký vào nữa chứ. Mẹ cái thằng này, tự nhiên nó bỏ đi khiến mình vất vả thêm.

Tay thợ xây chép miệng quay lại chòi, cũng không khó để tìm quyển sổ ghi chép vì nó được đặt ngay trên chiếc bàn nhựa cạnh bộ ấm chén. Bước ra ngoài cửa chòi, đột nhiên tay thợ xây đứng sững lại khi đang vừa đi vừa mở quyển sổ ra xem. Khẽ nuốt nước bọt, tay thợ xây cảm nhận thấy một điều gì đó bất ổn đang diễn ra, trời thì đã hửng nắng, nhưng một làn gió nhẹ khẽ thổi qua khiến cho tay thợ xây rùng mình nổi da gà, không dám thở mạnh, anh ta đảo ánh mắt đang nhìn xuống phía dưới lên trên, khẽ quay ra đằng sau lưng……Không thấy gì cả, tay cầm chắc quyển sổ, anh ta chạy như ma đuổi khỏi cái chòi vẫn đang thoang thoảng mùi thối.

Trở lại công trình, tay thợ xây chạy ngay đến chỗ thợ cả, viên thợ cả chìa tay ra nói :

— Chục bao xi, viết vào rồi tôi ký….Nhanh nào, nghe bảo hôm nay chủ đầu tư đến tận đây để nhiệm thu công trình đấy.

Viên thợ xây vẻ mặt có gì đó không ổn, anh ta nhìn thợ cả khẽ nói :

— Anh Chính này, ban….ban nãy thằng Hào..nó…nó có nói là…đêm qua có người đứng ở bên ngoài chòi của…nó…phải…phải…không..?

Chính đáp :

— Ừ, mà câu chuyện phiếm của thằng nát rượu ấy có gì đâu mà cậu phải hỏi..?

Tay thợ xây chớp mắt vài cái rồi khẽ nói tiếp :

— Ban…nãy….lúc tôi quay lại chòi lấy…quyển sổ…Khi đi ra, tôi có…có nhìn xuống dưới chỗ đất ngay cửa chòi…..Anh biết…..tôi…tôi thấy gì không..?

Chính ký tên vào sổ xong rồi hỏi lại :

— Thấy cái gì….?

Tay thợ xây tiếp tục bằng một giọng ấp úng :

— Đúng…đúng…là bên ngoài chòi….có…có in…nốt bàn chân….của một ai đó.

Chính cười :

— Ôi dào, cậu lại định dọa tôi đấy à..? Sáng nay mấy người chúng ta đến đó, mà chỗ đó đất nó mềm, để lại dấu giày cũng đâu phải chuyện lạ gì. Mà sáng nay làm sao thế nhỉ, hết phải ngửi cứt thằng kia xong giờ lại cứ ma với quỷ. Lo làm việc đi, sắp phải bàn giao rồi đấy.

Khi Chính định quay đi thì tay thợ xây kéo tay Chính lại, ánh mắt tỏ rõ sự lo lắng, anh ta nói :

— Không….đây không phải dấu giày…..Mà nó hiện rõ vết chân trần….của….phụ….nữ.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 28 Sep 2022

Chương 3: Dấu Hiệu Của Ma Quỷ.

Chính nghe xong thì chợt khựng người lại, lời nói của tay thợ xây khiến cho Chính bắt đầu cảm thấy hoang mang. Vốn dĩ không tin vào chuyện ma quỷ, nhưng chốn rừng núi hoang vu chỉ có những con đường độc đạo này thực sự không thiếu những lời đồn đại kỳ bí.

Ma rừng, bùa ngải, thầy mo…là những hình ảnh thường xuyên xuất hiện trong lời kể của dân bản xứ. Người miền xuôi không tin vào ma quỷ, nhưng người bản địa thì khác. Họ cực kỳ tín, con cái đau ốm họ cũng cho là do ma hành, trâu bò chết không rõ lý do cũng là ma quỷ làm hại. Người đời có câu “ Nước Sơn La – Ma Hòa Bình “.

Câu nói này ngụ ý nôm na đại khái ám chỉ Sơn La là nơi rừng thiêng nước độc, còn Hòa Bình là nơi nhiều ma và nhiều thầy bùa, thầy phép sử dụng ma quỷ làm tay sai hại người nhất.

Vậy cho nên, dù không tin nhưng Chính vẫn quan niệm “ có thờ có thiêng, có kiêng có lành “. Nhìn gương mặt của tay thợ xây, Chính nghĩ gã này không phải đang đùa. Chính hỏi lại :

— Đừng có đùa chứ..? Có chắc là cậu không nhìn nhầm không..?

Tay thợ xây trả lời :

— Tôi…chắc….bởi đó là dấu vết của một bàn chân nhỏ nhắn, trên nền đất còn in đủ 10 đầu ngón chân. Trong…trong khi đó….buổi sáng chúng ta đến đó….tất cả đều là đàn ông, và đều mang giày bảo hộ lao động. Đột…đột nhiên…tôi lại nghĩ ngay đến câu chuyện mà thằng Hào nó kể…

“ Ầm…Ầm “

Trời vừa mới đây còn hửng nắng, vậy mà bất chợt mây đen kéo về, một tiếng sấm nổ khan khiến cho cả đất trời rung chuyển, báo hiệu một cơn mưa rừng sắp sửa xảy ra. Tiếng sấm khiến cho Chinh cùng tay thợ xây giật bắn người, bởi cả hai đang có những ý nghĩ không mấy hay ho về cái chòi của Hào.

“ Bộp…Bộp…Bộp..”

Bắt đầu có những hạt mưa rơi xuống quyển sổ ghi chép, Chính định thần lại rồi khẽ nói :
— Mẹ kiếp, lúc nắng lúc mưa, đúng là thời tiết ở đây khó chịu thật….Thôi mưa rồi, bảo anh em thu dọn đồ đạc lại đi, lát nữa tạnh mưa rồi làm tiếp….Mưa kiểu này nhanh đến cũng chóng tạnh thôi.

Đúng như Chính nói, mưa rào lập tức đổ xuống…..Vì công trình cũng đã đến giai đoạn nhiệm thu nên chỉ còn một số hạng mục nhỏ cần hoàn thiện nốt, Chinh nghe phong thanh là khoảng tầm 2 tháng nữa, nơi này sẽ chính thức đi vào hoạt động. Đội của Chính cũng chỉ là đội thợ phụ trách mấy hạng mục nhỏ bên ngoài khu nghỉ dưỡng, còn đâu những hạng mục lớn người ta đã hoàn thiện xong hết rồi.

Cơn mưa bất chợt khiến cho Chính không còn nghĩ tới câu chuyện của tay thợ xây ban nãy nữa. Bởi dù gì, sợ thì đúng là có sợ thật nhưng Chính vẫn cho rằng đó là điều nhảm nhí. Thời tiết vùng núi như trêu ngươi mọi người, cơn mưa nặng hạt như vậy những chỉ độ 30 phút sau đã tạnh ráo. Trời lại hửng nắng như chưa từng có mây đen, ánh nắng chiếu xuyên qua những tán lá cây còn đọng nước tạo ra những ánh cầu vồng đủ màu sắc đẹp vô cùng, không khí sau cơn mưa cũng dịu nhẹ, thoáng đãng và khoan khoái hơn. Chính tiếp tục đốc thúc thợ của mình ra làm việc, lúc này cũng đã là 9h sáng. Trong khi tay thợ xây ban nãy hãy còn lấn cấn chuyện về cái chòi thì từ phía xa xa, đang có một đám người ăn mặc lịch sự, comle, cà vạt, giày tây bước tới. Chính nhận ra trong số đó có một người là quản lý khu nghỉ dưỡng Mai Châu. Tuy nhiên đi ngay sau người này laị là một người khác khá nổi bật với một bộ vest màu trắng cùng với đôi giày trắng đã lấm bẩn vì đường đi vừa ướt nước mưa.
Chính ra hiệu cho mọi người tiếp tục làm việc, người đàn ông trẻ độ 35 tuổi được cho là quản lý khu nghỉ dưỡng tiến lại gần rồi nói :

— Công việc vẫn tiến triển tốt chứ..?

Chính trả lời :

— Vẫn tốt sếp ạ…Chỉ vài ngày nữa là chúng tôi sẽ hoàn tất mọi việc ở đây. Không biết là sếp còn muốn làm gì thêm hay sửa lại chỗ nào nữa không ạ..?

Người đàn ông kia đáp :

— Ok, chúng tôi sẽ đi kiểm tra một vòng rồi có gì sẽ báo lại anh sau. À còn đây, giới thiệu với mọi người, đây là chủ đầu tư, cũng là người sở hữu toàn bộ khu nghỉ dưỡng Mai Châu này, mọi người chào hỏi đi, Mr. Vương.

Vừa nói, quản lý vừa hướng mặt về phía sau nơi người đàn ông với dáng vẻ cường tráng, oai phong trong bộ vest trắng. Đội thợ của Chính khẽ cúi đầu chào, tuy nhiên nhìn người này Chính lại cảm thấy có chút gì đó hơi là lạ. Thấy vậy, tay quản lý khẽ mỉm cười rồi nói :

— Nhìn sếp Vương trẻ vậy thôi chứ thực ra năm nay sếp Vương đã 47 tuổi rồi đấy. Mọi người ngạc nhiên lắm phải không..!? Có lẽ sếp Vương có bí quyết gì đó khiến cho thời gian cũng phải bó tay…Ha ha ha.

Chính há hốc mồm, người mặc vest trắng kia đã 47 tuổi, nói cách khác độ tuổi gần ngũ tuần mà nhìn cứ như một người chỉ chừng hơn 30 tuổi một chút. Đây cũng chính là diều khiến cho Chính thắc mắc nãy giờ, Chính đang không hiểu tại sao một người trẻ tuổi như vậy lại có thể là chủ đầu tư, sở hữu luôn cả một khu nghỉ dưỡng đồ sộ đến như thế này. Kể cả cho nơi đây chưa được đánh giá cao về mặt thương mại, nhưng một người trẻ tuổi như thế mà lại có tiền để xây dựng nơi này từ một nơi hoang vu, rừng rú thành một địa điểm du lịch, quả thật không dám mơ….Nhưng đến khi biết ông ta năm nay đã 47 tuổi thì Chính lại càng ngạc nhiên hơn, chưa bao giờ Chính gặp một người mà lại trẻ hơn số tuổi nhiều đến như vậy.
Người đàn ông tên Vương kia khẽ mỉm cười, nụ cười của ông ta rất hiền từ, nhân hậu, ông ta nói :

— Mọi người đã làm việc vất vả rồi, cố gắng lên, chỉ cần hoàn thiện đúng tiến độ, tôi sẽ có thưởng cho từng người. Điều kiện làm việc nếu có gì khó khăn, mọi người cứ đề xuất ý kiến.

Tay quản lý khẽ nói :

— Vậy giờ chúng ta đi qua khu chứa đồ để xem qua vật liệu một chút chứ sếp…?

Nghe đến đây Chính mới sực nhớ ra một chuyện, Chính nói vội vàng :

— Thưa sếp, hai thằng trông coi khu vật liệu đã bỏ việc rồi…..Sáng nay một thằng không thấy đâu, còn một thằng thì…thì….

Quản lý hỏi :

— Thì sao..? Bộ có chuyện gì à…?

Chính chưa kịp nói thì một người trong đội đã vừa cười vừa đáp :

— À, hai thằng chúng nó kể, đêm qua chúng nó gặp ma không đầu ở con dốc phía sau chòi. Một thằng sợ quá chạy mất tích, còn một thằng nằm trong chòi mà run rẩy đến ỉa cả ra chòi…..Hai thằng nó xách balo đi khỏi đây bảo không làm nữa rồi. Đúng là thuê mấy cái ông dân tộc nát rượu này sướng lên là các ông ấy không thiết gì nữa.
Quản lý nghe xong bỗng tái mặt, đưa mắt sang bên phía ông Vương thăm dò, thấy ông Vương cũng có vẻ như đang chăm chú vào câu chuyện. Tay quản lý nói :

— Chậc, lại mấy câu chuyện ma quỷ. Hai tên đó nát rượu, nhưng chỉ vì ở đây không ai nhận trách nhiệm trông coi kho vào ban đêm nên mới để hai tên ấy đảm nhận cho nó có người….Đã không làm được lại còn thêu dệt, tung tin đồn nhảm. Trên đời này lấy đâu ra ma quỷ.

Định đánh trống lảng với sếp để qua câu chuyện, nhưng tay quản lý đã thấy ông Vương bước đi về phía trước, ông Vương nói :

— Cậu dẫn tôi đến cái chòi đó xem sao..?

Vừa nói, ánh mắt ông Vương vừa khẽ ánh lên một sự háo hức lạ lùng. Tay quản lý gật đầu rồi ra hiệu cho Chính đi cùng. Bước đến khu vực chòi của Hào đã nằm tối hôm qua. Chính nhớ lại lời kể của tay thơ xây trong đội, Chính nhìn xuống nền đất ngay trước cửa chòi, nhưng lúc này không còn nhìn thấy dấu vết của hai bàn chân phụ nữ như lời tay thợ xây kể nữa. Đất ở đây lúc này nhão nhoét bởi nước mưa, và bên trong chòi vẫn còn tỏa ra mùi thối do phân của Hào vẫn còn dính trên tấm phản với cái chăn đơn.
Quản lý nói với Chính :

— Lát nữa anh cho người dọn dẹp ngay chỗ này cho tôi. Kinh quá đi mất…

Chính đang lẩm bẩm chửi thầm trong bụng thì ông Vương một mình đi vòng ra đằng sau chòi, cứ như thể ông Vương biết rõ địa hình của nơi này vậy. Chính cùng tay quản lý vội đi theo sau, đến con dốc nhỏ với cây cỏ rậm rạp, ông Vương từ từ đi xuống, lúc này ông Vương nhìn thấy cái bao đựng những thanh sắt mà đêm qua Hào cùng với Thêm đã cắt trộm. Chính cũng nhìn thấy, đi lại gần bao tải, Chính mở bao ra xem rồi nói :

— Hai thằng khốn này chúng nó tính ăn trộm vật liệu rồi đem giấu đi đây. Thật là giao trứng cho ác mà…

Những tưởng ông Vương sẽ lấy làm không hài lòng, nhưng không, mặc kệ cái bao tải chứa đầy sắt đó….Ông Vương hướng thẳng tới mỏm đá nhô lên trên con dốc thoai thoải, một mỏm đá màu xám khá bình thường như bao hòn đá nhô lên khác ở đây, chỉ có điều nó to hơn một chút mà thôi.
Quản lý vội hỏi :

— Sếp, sếp đang tìm gì vậy ạ….?

Ông Vương không trả lời, ông ta đưa tay lên cổ nắm lấy sợi dây chuyền trong lòng bàn tay rồi khẽ mỉm cười, ông Vương nói thầm một mình :

— Thì ra là như vậy ….Chẳng trách mình tìm không được, sau nhiều năm, địa hình nơi này đã thay đổi. Chậc, có vẻ sẽ hơi khó khăn đây, nhưng không sao….Có thể tìm được nó là được rồi….Chỉ có điều….

Khẽ quay lại phía sau, ông Vương nhìn thấy Chính đang một mình xốc cái bao tải lên vai rồi chuyển lên phía trên dốc. Ông Vương mỉm cười, ông ta gật đầu rồi nghĩ :

“ Có vẻ sẽ là được việc đây “

“ Khà…khà…khà…”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 28 Sep 2022

Chương 4: Hù “Ma“

Quay người lại bước lên con dốc, đi qua Chính với bao sắt, ông Vương vỗ vai Chính rồi nói :

— Các anh làm việc tốt lắm, tôi sẽ có thưởng riêng cho đội của anh.

Chính ngơ ngác không hiểu chuyện gì, bởi lẽ Chính cùng với đội của mình có làm gì vượt mức bình thường đâu mà lại được chính miệng chủ đầu tư khen thưởng. Ông Vương quay lại nói với tay quản lý :

— Bây giờ tôi có việc phải quay lại Resort trước. Công việc còn lại cậu tự lo liệu nhé.

Tay quản lý cúi rạp mình vâng dạ, đợi ông Vương đi khỏi, Chính mới khẽ hỏi anh ta :

— Này, ông chủ có vẻ lạ lạ nhỉ..?

Tay quản lý cười :

— Anh cũng thấy thế à..? Ông Vương là người gốc Hoa, chẳng hiểu sao nhưng ông ấy rất tín. Hình như người Hoa ai họ cũng như vậy hay sao ấy. Lúc mới khởi công xây dựng khu nghỉ dưỡng này, ông Vương đã bỏ ra gần 1 tháng chỉ để làm lễ, dộng thổ, dò tìm cái gì mà tôi nghe lỏm được là Long Mạch gì gì đó…Nói chung là về chuyện tâm linh ông ấy rất cẩn thận tỉ mỉ.

Chính tò mò :

— Ở đây có Long Mạch á..? Thế có tìm được không..?

Tay quản lý cười cười :

— Đấy là tôi nghe lỏm thế, chứ còn chuyện bói toán, ma quỷ tôi không tin. Cơ mà hình như đến bây giờ, khu Resort cũng sắp hoàn thiện mà thi thoảng tôi vẫn thấy ông Vương đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó trong phòng riêng. Trông vậy thôi chứ ông Vương thường thức rất là muộn. Vậy mà nhìn vẻ bề ngoài trẻ măng, chẳng ai dám nghĩ một người như vậy lại là chủ của toàn bộ khu nghỉ dưỡng này. Chỉ có điều, quá khứ cũng như thân nhân của ông Vương đối với mọi người vẫn là một bí ẩn.

Thấy tự nhiên bon mồm nói ra những điều không đâu vào đâu, tay quản lý chép miệng :

— Chậc mà thôi, tự nhiên lại kể với anh mấy chuyện này. Ông chủ nói thưởng là chắc chắn sẽ thưởng, có khi nhìn anh kiểu như tốt vía hay sao ấy..Lát nữa nhớ dọn dẹp cái chòi đi nhé. Mà ở đây có tình trạng ăn cắp vật liệu, tuy không nhiều nhưng như thế là không được, đội các anh vẫn nên cắt cử người trông nom thì hơn.
Chính vâng dạ gật đầu, quay trở lại nơi làm việc, Chính thông báo tin vui cho mọi người, sau đó cũng thông báo luôn tin buồn là đội của Chính phải có trách nhiệm dọn sạch cái chòi toàn mùi phân của tay Hào sáng nay bỏ lại. Đồng thời đội của Chính cũng phải cắt cử người thay Hào trông coi khu chứa vật liệu xây dựng.

Trong bữa cơm trưa, Chính nói :

— Cái chòi đã được dọn sạch sẽ, khử hết mùi bằng lá rừng, phản, chăn, màn cũng đã được thay mới. Thế đêm nay ai là người ra đó ngủ để trông đồ đây, nói thì nói vậy thôi chứ ngoài mấy thằng nát rượu kia ra ai người ta lấy. Nhưng vẫn phải trông….

Chính đưa mắt nhìn mọi người nhưng ai cũng cúi mặt xuống, cơ bản vì khu chứa đồ nằm tách biệt hẳn với nơi ngủ nghỉ của thợ cũng như khu resort. Bởi vậy ban đêm chẳng ai dám mò ra đấy. Nhìn qua một lượt, Chính cũng có thể hiểu được rằng không ai muốn nhận công việc này. Thân là đội trưởng, chẳng còn cách nào, Chính đành nói :

— Nếu không ai đi thì tôi đi vậy. Có cái gì mà mấy người sợ thế nhỉ..? Đúng là toàn thần hồn nát thần tính. Thôi ăn cơm tiếp đi…

[…..]

Cùng lúc này, trong phòng riêng của ông Vương tại khu resort, ông Vương vẫn đang chăm chú đọc một quyển sách nhìn có vẻ đã rất cũ, có những trang sách còn bị rách góc, thậm chí là thiếu đi một phần. Bỗng dưng bên ngoài có tiếng gõ cửa :

“ Cộc…Cộc…Cộc..”

Giọng tay quản lý vang lên :

— Mr. Vương….Sếp vẫn chưa dùng bữa trưa..? Tôi có đem lên cho sếp đây.

Ông Vương khẽ gấp quyển sách lại rồi đáp :

— Vào đi.

Cánh cửa được mở ra, tay quản lý khẽ đẩy chiếc xe làm bằng inox với 3 tầng, lần lượt đựng đồ ăn, rượu, trái cây vào bên trong phòng. Quản lý nói :

— Dự án cũng đã sắp hoàn thành, sếp đâu cần phải làm việc mà quên cả ăn uống như vậy được.
Ông Vương khẽ cười :

— Xong ư, đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi, vẫn còn nhiều thứ cần giải quyết. Được rồi, cậu cứ để đồ ăn ở đó, khi nào ăn xong tôi sẽ gọi.

Nhác thấy bàn làm việc của ông Vương có chút bề bộn, tay quản lý tiến lại gần, vừa chạm vào quyển sổ với ý định để lại cho ngay ngắn thì hắn giật mình rụt tay lại sau cái nhìn sắc như dao cạo của ông Vương, như hiểu ra vấn đề, hắn lập tức cúi đầu rồi lúng túng bước ra khỏi phòng.

Ông Vương không dùng bữa, tiếp tục mở quyển sách đọc kỹ một vài trang đáng chú ý, ông ta lẩm bẩm :

— Khi đứng ở chỗ đó, viên đá có chút phản ứng nhẹ, nhưng để xác định được chính xác vị trí đó thì vẫn phải tìm ra những dấu hiệu. Chậc, đã nhiều năm trôi qua như vậy, nơi này đã thay đổi rất nhiều. Chưa kể đến việc, chuyện này không thể để lộ ra bên ngoài….Mình cần phải tìm một người để sai khiến, kẻ này phải khỏe mạnh và lanh lợi…..Chính là hắn, để chắc ăn vẫn phải sử dụng đến thứ này.
Nói rồi ông Vương lấy chìa khóa, ông ta quay mặt về phía kệ sách rồi lấy ra 1 quyển sách khá dày. Tiếp đó ông ta tra chìa khóa vào ổ khóa của quyển sách rồi khẽ mở quyển sách đó ra. Chính giữa quyển sách dày cộp đó là một ngăn hộp bí mật, lấy từ trong ngăn bí mật một cái lọ nhỏ bằng ngón tay cái, ông Vương mỉm cười :

“ Thật là háo hức quá đi, bí mật về Hầm Mộ, ta sẽ là người nắm giữ. “

[…..]

Buổi tối ngày hôm đó, lúc này đã là 10h tối. Chính đang đảo qua một lần nữa khu chứa vật liệu để xem xem mình đã khóa trái cẩn thận hay chưa. Kiểm tra xong xuôi, Chính yên tâm quay lại chòi cách đó một khoảng không xa.

“ Cộp “

Khi mà Chính vừa quay lưng đi thì phía ngay trên mái tôn của khu chứa vật liệu vang lên một tiếng động cứ như vừa có người đáp đá. Giật mình, Chính cầm đèn pin lia bốn phía xung quanh rồi quát lớn :
— Ai đấy..?

Bốn bề im bặt không có lấy một tiếng động, nhưng mấy giây sau nó lại tiếp tục :

“ Cộp….Cộp “

Những viên đá nhỏ một lần nữa được ném lên trên mái tôn, lần thứ 2 khiến cho Chính hoang mang thật sự. Hiện tại lúc này chỉ có cái chòi đang phát ra ánh đèn, còn lại mọi thứ tối om, những gốc cây ẩn hiện trong màn đêm càng khiến cho Chính tưởng tượng ra đủ mọi hình thù. Khung cảnh làm cho Chính nhớ lại câu chuyện về con ma nữ không đầu mà thằng Hào kể vào buổi sáng, chẳng hiểu sao trong đầu Chính lại mường tượng rằng mình đang bị ma trêu.

Nói là không sợ ma, không tin vào ma, nhưng giữa đất rừng hoang vu, lại sắp nửa đêm như này, dù cho kẻ có thần kinh thép đi nữa cũng phải chột dạ. Chính móc tay vào túi quần, nắm chắc củ tỏi găm được buổi chiều trước khi ăn cơm, Chính dứ dứ tay về phía trước với suy nghĩ : Tỏi sẽ trừ được ma, sẽ khiến cho ma quỷ sợ.

Nhưng không, khi mà Chính đưa củ tỏi ra thì “ con ma “ lại càng phản ứng dữ dội hơn :

“ Rào…rào….rào “

Từ trong bóng tối, những bụi cây cao bằng nửa thân người bỗng dưng lay chuyển dữ dội. Mà không phải chỉ một bụi, phải đến 3-4 bụi đồng loạt rung chuyển. Chính bắt đầu tái mặt, không dám soi đèn pin để xem xem những thứ đang chuyển động phía bụi rậm là gì, Chính nuốt nước bọt rồi từ từ bước giật lùi về phía cái chòi của mình. Đó là nơi có ánh sáng mà Chính cho là an toàn nhất lúc này.

Vẻ mặt lấm lét đầy hoảng sợ, những lùm cây kia cũng ngưng lay động. Nhưng khi Chính còn chưa kịp trở về chòi thì lập tức 3 cái bóng trắng từ trong bụi lùm nhảy xổ ra lao thẳng về phía Chính, chúng hét lớn :

— Ú……ÒA.

Chính sợ đến vỡ cả tim, nhưng tiếp ngay sau đó là một tràng cười của những “ con ma “
— Ha ha ha…..Ha ha ha….Ông Chính sợ đến ngã ngửa rồi chúng mày ạ.

Chính còn đang thở gấp không hiểu chuyện gì thì ba con ma lột bỏ những tấm vải bạt màu trắng nhờ nhờ ra rồi càng cười to hơn :

— Ha ha ha, thế mà tụi em tưởng anh không sợ ma.

Chính tròn mắt, Chính nhận ra đó là ba tay thợ xây trong đội của mình. Chính lồm cồm đứng dậy rồi chửi thề :

— Đ** m* bọn chó, chúng mày….chúng mày…dọa chết…tao….rồi. Lũ….khốn nạn..

Mặc cho Chính chửi, mấy tay thợ xây vẫn không nhịn nổi cười bởi bộ dạng của Chính ban nãy, củ tỏi của chính vẫn còn rơi dưới đất chưa kịp nhặt lên, một người nói :

— He he, chúng em định trêu anh tí thôi…Ai ngờ anh lại sợ đến như thế. Mà cũng đúng, một mình ở ngoài này, kinh bỏ mẹ đi được. Thôi đừng nóng, bọn em mang cho anh hẳn nửa con gà nướng để anh ăn lấy sức canh ma đây….Ha ha ha.
Vừa nói, tay thợ xây vừa đưa ra cái túi đựng đồ ăn, Chính lúc này mới thực sự hoàn hồn. Tất cả đi vào trong chòi, nói chuyện một lúc về pha hù ma ban nãy, lát sau cả ba tay thợ xây đứng dậy :

— Cũng muộn rồi, tụi em về đây….Mà cái thằng Tân, nãy rủ nó đi mà nó nhất mực không đi ( Tân là người cũng thuộc đội của Chính, là người ban sáng kể cho Chính nghe về vụ bàn chân trước cửa chòi ).

Chính hơi chột dạ, sự gan lỳ của Chính đã bị bẻ gãy bởi trò đùa tai quái của đám thợ xây. Chính nói :

— Hay là một thằng ở đây ngủ với anh…?

Ba tay kia cười :

— Cái phản bé tí, nằm được mỗi một người, chăn thì chăn đơn, ở đây ngủ làm sao được. Bọn em mang đồ ăn cho anh rồi về thôi….Ngủ mai còn dậy sớm, gớm mới bị dọa một tí mà đã sợ co cả vòi vào rồi….Thôi, bọn em về lán đây.
Chính đành tiu ngỉu không nói thêm điều gì, đám thợ xây đi mất, đồng hồ lúc này cũng đã chỉ qua 11h30 tối……Một mình trong cái chòi, thi thoảng bên ngoài lại vang lên tiếng cú kêu có phần ghê rợn, nhưng đó chưa phải là điều kinh dị nhất, bởi ngay sau tiếng cú là tiếng :

“ Éc…..Éc….Éc…”

Tiếng kêu của chim lợn, người ta hay nói, chim lợn mà kêu thì khu đó sắp có người phải chết. Chính bất chợt nổi da gà, Chính tự nhủ :

“ Mẹ kiếp, thế mà hai thằng ( Hào và Thêm ) đó nó thay phiên nhau ngủ ở đây suốt thời gian qua. Thế này thì làm sao mà ngủ được…”

Cứ như vậy, kim đồng hồ nhích dần về gần 12h đêm, khoảng thời gian con người ta trở nên yếu đuối, mỏng manh, e sợ một thế lực tâm linh, vô hình, vô định nhất…..Bên ngoài chim lợn vẫn kêu như thể chỉ để dọa cho Chính sợ chết khϊếp, cả ngày làm việc đã mệt, nhưng Chính lúc này vẫn chưa thể ngủ được.
“ Cộc….Cộc….Cộc…”

Tiếng gõ cửa khi kim đồng hồ vừa chỉ đúng 12h đêm, đèn trong chòi vẫn bật sáng nhưng Chính không dám mở cửa. Tiếng gõ lại tiếp tục vang lên :

“ Cộc….Cộc….Cộc…”

Chính run rẩy khi mà lúc này, nhìn qua khe hở của mép dưới cánh cửa, hai bàn chân trần đang đứng ngay bên ngoài chòi. Câu chuyện về ma nữ không đầu của Hào cũng như nốt bàn chân mà Tân kể ban sáng chưa bao giờ hiện rõ trong tâm trí của Chính như lúc này, miệng gần như bị nỗi sợ làm cho cứng lại, Chính run giọng hỏi một câu mà có lẽ khá dư thừa :

— Ai….ai….đấy…?
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 28 Sep 2022

Chương 5: Bùa Mê Thuốc Lú.

“ Cộc…Cộc…Cộc..”

Tiếng gõ lại vang lên, nhưng lần này kèm theo đó là một giọng nói của đàn ông :

— Tôi đây, Mr. Vương, chủ của khu resort này đây.

Chính chớp chớp mắt rồi cố nhìn thật kỹ đôi bàn chân đang đứng bên ngoài cửa chòi. Chất giọng đó thì đúng là giọng của ông Vương, người ma Chính đã gặp vào buổi sáng ngày hôm nay. Nhưng nếu là ông Vương thì tại sao người đàn ông này lại đi chân trần. Hơn nữa sớm không đến, muộn không đến lại đến vào lúc nửa đêm, nửa hôm như thế này.

Chính nhớ lại ngày bé, hồi còn nhỏ, bố mẹ Chính đều làm công nhân ở nhà máy sản xuất nến. Những hôm hai ông bà làm đêm, mẹ Chính thường dặn Chính như sau :

“ Bố mẹ đi làm, con ở nhà một mình, ai gọi nếu không phải bố mẹ cũng không được mở cửa. Mà nếu có nghe thấy tiếng bố mẹ thì cũng phải đợi gọi đến lần thứ 3 mới được trả lời. “

Chính hỏi lại mẹ :

“ Tại sao lại phải như thế ạ..? “

Mẹ Chính không hiểu có ý muốn dọa con không được ra ngoài buổi tối, hay bà thực sự tin rằng ma quỷ có thật trên đời, bà nhìn Chính bằng ánh mắt có chút ghê rợn, bà nói :

“ Bởi vì ma quỷ có thể đọc được suy nghĩ của con người. Chúng biết con đang mong đợi điều gì, và khi đêm xuống, chúng sẽ lang thang khắp mọi nơi, chúng sẽ giả giọng bố mẹ để gọi con, sau 2 lần đầu tiên nếu con không trả lời thì chúng sẽ bỏ đi. Còn nếu con mà trả lời thì con sẽ tự động mở cửa cho ma quỷ. Bởi vậy, kể cả có là bố mẹ gọi đi chăng nữa thì hãy đợi đến khi bố mẹ gọi tên con đến lần thứ 3. Hãy nhớ kỹ lời mẹ dặn…..Nửa đêm nếu có ai gọi tên con, đừng trả lời ngay.

Và từ đó trở đi, khi bố mẹ đi làm đến sáng mới về, có hôm Chính còn cẩn thận cài then cả ở bên trong mặc dù bên ngoài đã khóa trái. Bố mẹ Chính có gọi thì nhất quyết phải đến lần thứ 3 Chính mới thưa. Nhưng đó chỉ là câu chuyện mà sau này lớn lên Chính đoán rằng, mẹ mình bịa ra để dọa Chính bởi ngày nhỏ Chính cũng khá là nghịch ngợm mỗi khi không có bố mẹ ở nhà. Quay lại cái chòi, Chính vẫn chưa dám mở cửa, có vẻ như nỗi ám ảnh bị hù ma ban nãy vẫn còn khiến cho Chính hoảng hồn, hơn nữa bây giờ đã là nửa đêm, mọi thứ từ ngoại cảnh cho đến tinh thần, không thứ nào cho Chính biết chắc được rằng thứ đang đứng bên ngoài kia không phải là một con ma.
Giọng nói tiếp tục vang lên :

— Cậu mở cửa ra, tôi có chút việc muốn bàn riêng với cậu.

Chính không biết phải làm sao, Chính hỏi :

— Nếu….nếu là ông chủ….tại sao ông lại đi chân….đất…?

Người bên ngoài đáp :

— Tôi đi dép ấy chứ, nhưng ban nãy đường tối quá, đứt mất quai nên tôi mới bỏ cả đôi dép đi. Chân tôi còn chảy cả máu đây này.

Nói rồi người đàn ông kia giơ lòng bàn chân lên mép hở bên dưới cửa. Chính nhìn thì đúng là lòng bàn chân người này dường như đã đạp trúng gai đang rỉ máu. Mà ma quỷ làm sao chảy máu được, đến tận lúc ấy Chính mới thở phào rồi tiến về phía cửa mở then cài. Cánh cửa chòi được mở ra, người đứng bên ngoài chính xác là ông Vương, chủ đầu tư cũng như là chủ sở hữu khu resort này.

Chính ấp úng vội vàng xin lỗi :

— Xin lỗi ông chủ, tôi….tôi…..tôi thất lễ quá….Mong ông chủ đừng trách tội.

Ông Vương cười :

— Khà khà, không sao, cũng do tôi xuất hiện vào lúc nửa đêm thế này, ai cũng sợ thôi….Mà tôi không nghĩ cậu lại sợ ma đến thế đâu. Lúc sáng thấy cậu bản lĩnh lắm mà…

Chính chữa ngượng :

— Cũng không hẳn thế, ông chủ thấy đấy, giữa rừng núi thế này, lại nửa đêm….Ai mà chẳng sợ….Hơn nữa cái thằng làm công việc canh khu vật liệu, mới sáng ra nó đã kể một câu chuyện ma ngay tại đây….Bảo tôi không nghĩ làm sao được. Mà chết thật, chân ông chủ chảy máu rồi, góc kia có bình nước, để tôi lấy cho ông rửa chân.

Xong xuôi, lúc này Chính mới hỏi tiếp :

— Nhưng ông chủ đến đây vào lúc nửa đêm thế này không đơn giản chỉ là đi kiểm tra kho vật liệu thôi chứ.

Ông Vương mỉm cười :

— Tất nhiên là không phải chuyện đó rồi, tôi đến đây là để tìm cậu….Tôi có công việc này muốn giao riêng cho cậu. Đương nhiên, chỉ cần theo tôi, cậu sẽ không phải suy nghĩ về chuyện tiền bạc. Chẳng hay cậu có đồng ý không..?
Chính ngạc nhiên, nhìn mặt ông Vương có chút gì đó bí hiểm, bản tính cẩn thận, Chính hỏi tiếp :

— Nhưng…công việc…là gì vậy ạ..?

Ông Vương lúc này khẽ lấy trong túi áo ra một chai rượu nhỏ, nhìn rất lạ mắt, chai rượu giống như loại rượu mà trong mấy bộ phim Nga người ta hay chiếu, nước Nga rất lạnh cho nên người Nga thường hay thủ những chai rượu nho nhỏ như ông Vương đang cầm trên tay để thi thoảng làm hớp giữ ấm.

Ông Vương nói :

— Cứ bình tĩnh, làm vài chén rượu rồi chúng ta tiếp tục bàn.

Chính vội lấy hai cái chén, ông Vương rót rượu, thứ rượu này có màu đỏ đậm, nhìn sơ qua Chính còn nghĩ đó là máu. Nhưng khi đưa lên mũi ngửi thì nó lại thoang thoảng mùi nho, rất dịu và thơm….Ông Vương cười :

— Rượu hảo hạng đó, uống thử đi.

Chính nghĩ :

“ Mấy khi được thử rượu của giới thượng lưu, mà phải nói loại rượu này thơm thật “
Chính làm một hơi cạn sạch chén rượu, Chính tém tém môi rồi nhận xét :


— Ngon thật đấy, nhưng chắc là tôi phải uống hết cả 1 lít này mới say được.

Ông Vương tiếp tục cười, ông ta lại rót rượu, ông Vương nói :

— Cứ làm thêm vài chén nữa…..Cậu đã bao giờ nghe đến Hầm Mộ chưa..?

Lại nốc cạn chén rượu, Chính đáp :

— Hầm Mộ là sao..? Ông chủ đang nói gì vậy..? Tôi không hiểu..?

Ông Vương khẽ tiếp :

— Là nơi chứa đựng, cất giấu những bí mật mà người tạo ra nó không muốn bị người khác khai quật, không muốn bị phát hiện, không muốn bị lấy đi những thứ được đặt tại nơi đó…..Đôi khi Hầm Mộ cũng là nơi người ta dùng để chôn cất những xác chết, thậm chí rất rất nhiều xác chết. Nói tóm lại, Hầm Mộ là một nơi vô cùng bí ẩn nhưng cũng có thể chứa rất nhiều của cải, những thứ vô giá.
Chính đã uống chén rượu thứ 3, nhưng khác hẳn với lời nói đầu tiên. Lúc này Chính bắt đầu cảm thấy đầu óc quay cuồng, mắt có phần hơi hoa, nhìn không còn rõ những thứ xung quanh. Chỉ duy nhất một thứ Chính cảm nhận rõ nhất đó là giọng nói của ông Vương. Cả cái chòi với Chính lúc này dường như đảo lộn, tuy nhiên từng câu, từng chữ mà ông Vương đang nói lại in hằn rất rõ trong tâm trí của Chính.

Ông Vương vẫn tiếp tục :

— Ở mảnh đất này có một nơi như thế….Và ta, ta muốn tìm ra Hầm Mộ….Ngươi sẽ theo ta, nhận lệnh của ta, chịu mọi sự sai khiến của ta, được âm binh của ta bảo hộ….Ngươi chấp nhận điều đó chứ…?

Chính lúc này đang ngồi im như một bức tượng, đôi mắt vô hồn, nước da tái nhợt, Chính mấp máy môi nói trong vô thức :

— Tôi đồng ý, thưa ông chủ.
Ông Vương mỉm cười, một nụ cười đầy ma quái…..Ông ta đứng dậy đặt bàn tay trái lên đầu của Chính rồi lẩm nhẩm đọc một câu gì đó, cuối cùng trước khi ông ta bỏ tay ra, ông ta có nói :

— Tốt lắm, vậy ngay trong đêm nay ngươi phải đào chỗ đó lên và nhớ, chuyện này không được để cho ai biết.

Dứt lời, ông Vương đứng dậy rồi bước ra khỏi chòi, sau khi ông Vương biến mất vào trong bóng đêm Chính cũng lập tức đứng phắt dậy. Chính lẳng lặng mở cửa kho rồi lấy ra nào cuốc, nào xẻng…..Vác tất cả trên vai, Chính bắt đầu đi vòng ra phía sau chòi, tiến về con dốc rồi dừng lại ở ngay hòn đá màu xám.

“ Cục….Cạch…Xục…Roạt…Roạt..”

Tiếng đào đất vang lên giữa đêm khuya thanh vắng, xung quanh bốn bề tối om như mực, tiếng cú không còn kêu nữa, nhưng thay vào đó là tiếng chim lợn càng lúc càng ré lên thảm thiết hơn :

“ Éc….Éc…..Ngéc…..Éc…..Éc….”

Chính vẫn tiếp tục đào bới không mảy may nói lấy một lời :

“ Cạch…Cục….Cục…”

“ Phập…Roạt….Roạt….”

Đêm trong rừng cứ thế trôi qua lạnh lẽo, ảm đạm……u ám….
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 28 Sep 2022

Chương 6: Đêm Trăng Rằm Trong Ngày Sinh Nhật.

Tại Hà Nội, ngày hôm sau…..Hôm nay là chủ nhật, và cũng chính là ngày sinh nhật của Lý khi cô bước sang tuổi 16. Lúc này đang là 6h tối, trên bàn ăn, những món mà Lý thích nhất đều đã được bà Nhung bày sẵn một cách đẹp mắt. Gia đình chỉ có ba người, ông Điền cũng đang chỉnh sửa lại lọ hoa sao cho ưng ý nhất. Tất cả đã hoàn tất, bà Nhung đứng cạnh con khẽ hỏi :

— Con vẫn quyết định không đi chơi với bạn bè sao..?

Lý, cô gái xinh xắn, vừa tròn độ tuổi trăng rằm, với cái răng khểnh vô cùng dễ thương, ánh mắt long lanh, trong sáng, Lý trả lời mẹ :

— Ngày sinh nhật của con, năm nào bố mẹ cũng chuẩn bị đầy đủ…Hơn nữa, trong ngày này con chỉ muốn ở bên bố mẹ mà thôi. Con cảm ơn bố mẹ.

Nghe cô con gái nói ra những lời đầy cảm động, hai vợ chồng ông Điền rưng rưng nước mắt. Họ thấy thật hạnh phúc khi con gái họ càng lớn lại càng xinh đẹp, không chỉ vậy lại còn rất hiểu chuyện, biết lễ nghĩa….Bà Nhung rót rượu vang rồi khẽ tiếp tục :

— Nào nào, cả gia đình chúng ta nâng ly chúc mừng con gái bước sang tuổi mới nào. Mẹ chúc con luôn luôn vui vẻ và phải thật hạnh phúc, mẹ yêu con nhiều lắm.

Ông Điền nói sau vợ :

— Hì, tôi chúc cho cả bà và cả con lúc nào cũng cười thật tươi, chúc cho gia đình chúng ta mãi mãi sum vầy như thế này. Cụng một cái rồi nhấp môi thôi nhé con gái.

Bà Nhung nheo mày :

— Không sao, hôm nay là ngày vui của con, cả nhà mình uống một chút không sao. Nào chúc mừng sinh nhật con gái yêu quý.

Tiếng ly cụng vào nhau kêu keng keng, gia đình ông Điền thật khiến cho người khác phải ghen tị. Cưới nhau sau nhiều năm mới có con, ban đầu cả hai ông bà đã phải chịu rất nhiều sức ép từ phía gia đình cả hai bên. Bởi ông Điền là con một, ngay cả khi sinh ra Lý, bố mẹ ông Điền cũng chưa hẳn đã hài lòng, bởi các cụ muốn là muốn có cháu trai. Lý lên 6 tuổi thì cả hai ông bà nội đều mất, bà nội mất trước ông nội độ đâu 3 tuần. Nói là thích cháu trai nhưng Lý cũng được ông bà rất yêu quý. Nhớ lúc bố ông Điền trước khi nhắm mắt xuôi tay, ông gọi con trai vào rồi trăn trối một câu duy nhất :

“ Chăm sóc cho con bé cẩn thận, đừng để cho nó gặp phải chuyện gì.”

Chính vì câu nói đó mà ông Điền càng cẩn trọng trong việc chăm con hơn. Bởi lúc nói câu ấy, bố ông Điền khẽ rưng nước mắt, khi đó Lý còn rất nhỏ, Lý đang đứng cạnh nắm lấy bàn tay thô ráp, nhăn nheo điểm rất nhiều đồi mồi của ông nội. Ông Điền nghĩ chắc có lẽ do thương con thương cháu nên bố mình mới nói như vậy.

Tuy nhiên, sự việc trong lời trăn trối ấy không phải chỉ đơn giản như vậy….Nhưng rốt cuộc nó như thế nào thì chỉ có bố ông Điền là người hiểu rõ nhất, hoặc cũng có thể Lý là người biết gì đó, hoặc cũng có thể là không.

Tối hôm nay, khi bữa tiệc sinh nhật cũng đã sang đến giai đoạn thổi nến. Gia đình 3 người, ngoại trừ ông Điền uống rượu đã quen ra thì hai mẹ con bà Nhung mặt ai cũng ửng hồng bởi men rượu vang. Nụ cười luôn tươi tắn trên môi tất cả mọi người, thổi nến, khẽ ước điều ước của tuổi mới lớn, cắt bánh xong cũng là lúc Lý thấy trong người có phần choáng váng, chắc là do ban nãy cô đã uống cạn ly rượu vang. Bà Nhung khẽ thơm lên trán con rồi nói :

— Để mẹ đưa con lên phòng, cũng gần 9h rồi, ngủ sớm mai còn đi học. Con gái ngoan của mẹ…

Bà Nhung đưa con lên phòng ngủ xong rồi bước xuống nhà dưới để dọn dẹp. Hai vợ chồng nhìn nhau hạnh phúc, không ai nói gì họ cũng tự hiểu niềm hạnh phúc đó chính là cô con gái bé bỏng đang ngủ ngon trên tầng 2. Ông Điền khẽ mỉm cười :

— Vợ chồng mình cũng không còn trẻ, mà con bây giờ mới sinh nhật 16 tuổi. Tôi với mình phải cố gắng hơn nữa, phải thật khỏe mạnh, vững vàng hơn người ta để còn bước cùng con gái trên chặng đường sau này.

Bà Nhung gật đầu đồng ý……

1h đêm, khi mà ông Điền, bà Nhung có lẽ đã chìm sâu vào giấc ngủ thì trên tầng 2, trong căn phòng được trang trí như phòng của công chúa, Lý khẽ cựa mình tỉnh giấc, cô thấy cổ họng hơi khô, Lý khát nước….Là do lần đầu uống rượu, bước chân xuống giường, Lý đi lại phía bàn rồi rót nước uống.

Tuy không biết bây giờ là mấy giờ, nhưng bên ngoài có vẻ đã rất yên ắng, dưới nhà cũng không có tiếng động. Nhìn ra phía cửa ban công, sớm ngủ bà Nhung quên không buông rèm cửa xuống cho con.

Bên ngoài bầu trời đêm, ánh trăng hôm nay sao sáng đến lạ thường. Cả khoảng phòng phía ban công sáng bừng lên rất đẹp.

Chưa bao giờ Lý thấy được điều lạ lùng này, và tất nhiên cô tò mò liệu đó có phải là ánh trăng hay một thứ ánh sáng gì khác đầy mê hoặc hay không. Đã quá 1h đêm, cánh cửa ban công được mở ra, Lý bước ra ngoài ban công, điều đầu tiên cô cảm nhận thấy chính là sự thoải mái, không khí dễ chịu, không ồn ào, không bụi bặm, không gian ban đêm thực sự khiến cho Lý có một cảm giác lâng lâng. Cô ngước mặt lên nhìn trời, đúng là ánh trăng, Lý không hay biết rằng, ngày hôm nay, sinh nhật lần thứ 16 của cô cũng chính là ngày rằm. Bởi vì vậy đêm nay trăng mới tròn và sáng vằng vặc đến như vậy.

Ánh trăng trong đêm khuya thanh vắng kèm theo những cơn gió nhẹ hiu hiu khẽ lướt nhẹ qua mái tóc dài đen nhánh càng làm cho Lý thêm phần nổi bật. Bất chợt khung cảnh yên bình ấy bị phá vỡ bởi Lý vừa khẽ nhìn thấy bên dưới con đường vắng, leo lắt ánh điện đường vàng vàng có một bóng người đang đi lại.

Từ ban công tầng 2, không khó để Lý nhận ra đó chính là bác Công, hàng xóm sát vách với nhà của Lý. Và đúng như vậy, bác Công đứng lại ngay trước cổng nhà của mình, nhưng bác không vào ngay, có lẽ bác đang đứng đó để mở khóa cổng….Rồi bác Công bước vào bên trong khoảng sân trước nhà, lấp ló dưới những giò hoa lan treo giữa sân, Lý không còn nhìn thấy bác Công nữa.

Khẽ quay vào trong nhìn đồng hồ, đã là 1h30 phút đêm….Lý tự hỏi :

“ Bác Công đi đâu mà về muộn thế nhỉ..? “

Tự hỏi xong cũng là lúc Lý nhận ra lúc này đã quá muộn, cô cần phải ngủ để sáng mai còn dậy tới trường. Hơi tiếc nuối ánh trăng rằm, nhưng Lý cũng đành đóng cửa rồi buông rèm, cô thả mình trên chiếc đệm êm ái rồi một lần nữa chìm vào giấc ngủ ngon lành.

Trưa ngày hôm sau, khi Lý đi học về thì thấy bên nhà bác Công hàng xóm có rất nhiều người, xe đựng kín cả ngõ. Bên trong còn có người đang khóc lóc khá ồn ào. Lý mở cổng đi vào trong nhà thì thấy mẹ mình cũng đang chuẩn bị đi đâu đấy, Lý thấy hôm nay mẹ ra ngoài mà lại mặc toàn đồ màu đen, Lý hỏi :

— Mẹ định đi đâu vậy..?

Bà Nhung thở dài lắc đầu :

— Mẹ sang bên nhà bác Ngà ( vợ bác Công ), chồng bác ấy mất đêm hôm qua rồi. Hàng xóm láng giềng, mẹ phải sang xem có giúp đỡ được gì không..? Hai bác ấy cũng tốt, cũng giúp gia đình mình vài chuyện trước đây….Con đi học về ăn cơm nhé, thức ăn mẹ để hết ở trên bàn rồi ấy….Trong mấy ngày này chắc sẽ rất ồn, con học thì đóng cửa phòng, cửa sổ lại cho yên tĩnh, thôi mẹ đi đây.

Lý thấy vô cùng bất ngờ bởi đêm hôm qua chính mắt Lý còn nhìn thấy bác Công đi về nhà lúc 1h rưỡi đêm…..Sao đến hôm nay bác ấy đã chết được, nhưng những người đang khóc ở nhà bác Công, cũng như chuyện mẹ Lý vội vàng sang ngay thăm hỏi thì đây không thể là chuyện đùa. Chẳng lẽ bác Công đi đêm rồi trúng gió, chết bất đắc kỳ tử..?

Bắt đầu từ buổi trưa hôm ấy, tiếng khóc từ bên nhà bác Công vang lên vô cùng thảm thiết, chồng chết, bác Ngà khóc đến lạc cả giọng, rồi con cái bác Công cũng về, ai nấy đều khóc tức tưởi. Mặc dù đã đóng cửa kín, nhưng trong phòng, Lý vẫn có thể nghe rõ những tiếng khóc ai oán, bi thương của những người thân trong gia đình bác Công.

Chiều tối, ông Điền đi làm về…..Cơm nước hôm nay bà Nhung cũng chỉ chuẩn bị sơ sài, tối qua mới là sinh nhật con gái, mà hôm nay hàng xóm đã có người chết. Gia đình ông Điền cũng không còn tâm trạng nào mà ăn uống, ông Điền hỏi vợ :

— Bà sang bên đó chưa..? Haiz, nghĩ cũng khổ, tính ra anh Công cũng chỉ hơn tôi độ đâu 4 tuổi. Gia đình con cái như thế mà ra đi nhanh quá.

Bà Nhung thở dài thuồn thuột, bà đáp :

— Tôi sang từ lúc trưa rồi, đúng là sống chết có số, bác ấy đang đi trên đường, đi đúng lề, đúng lối mà bị xe điên nó đâm chết ngay ngã tư, mà nghe nói còn chưa bắt được tay lái xe đó. Đâm người xong hắn cứ thế phóng thẳng…..Thấy chị Ngà nói, mất lúc 1h đêm hôm qua. Sáng nay mới đưa xác về…

Lý đang cầm bát cơm, nghe mẹ nói vậy, Lý bèn thắc mắc :

— Mẹ bảo sao cơ..? Bác Công chết lúc 1h đêm qua..?

Bà Nhung gật đầu :

— Ừ, bác ấy bị tai nạn chiều hôm qua mà. Cấp cứu trong bệnh viện nhưng đến đêm thì không qua khỏi.

Lý hạ bát cơm xuống, Lý đáp :

— Sao lại thế được, đêm hôm qua, lúc 1h30 con còn thấy bác ấy đi bộ về nhà cơ mà….Bác ấy còn đứng trước cổng chắc là mở khóa xong mới đi vào bên trong. Lúc đó con khát nước quá nên dậy uống nước, đứng từ trên ban công tầng 2 con thấy rõ là bác Công….Sao…sao lại…vậy được..?

Lời nói của Lý khiến cho cả bà Nhung lẫn ông Điền lạnh toát người, hai ông bà biết từ trước đến nay Lý chưa bao giờ nói dối. Hơn nữa không có lý do gì khiến con gái ông bà lại bịa ra chuyện này cả. Bà Nhung cười cười, mồm méo xệch :
— Không thể nào, chắc là do hôm qua con uống rượu rồi say, nhìn gà hóa quốc ấy….Con đừng làm mẹ sợ.

Ông Điền nuốt nước bọt, ông vẫn cố chờ đợi con gái giải thích, Lý nhìn mẹ đáp :

— Con thề là con đã nhìn thấy bác Công vào đêm hôm qua….Khi ấy con còn đứng bên ngoài ban công ngắm trăng. Bác ấy mặc cái áo màu vàng cam, quần vải đen….Con…còn….

“ Choang “

Lý chưa kịp nói hết thì bà Nhung đã với tay sang phía Lý rồi bịt miệng con lại, cánh tay của bà Nhung quơ trúng bát cơm khiến cho cái bát rơi xuống đất vỡ thành mấy mảnh. Bà Nhung tròn mắt nhìn chồng, một cảm giác sợ hãi đang chạy dọc đốt sống lưng của bà khiến cho bà lạnh toát. Bởi vì, Lý có thể nhìn nhầm người khác là bác Công, nhưng bà Nhung biết con gái bà không thể nào biết được bộ quần áo mà bác Công mặc lúc bị tai nạn có màu sắc gì. Bởi ngay chính bà Nhung, chỉ khi sang bên nhà hàng xóm, nhìn vào bộ quần áo nhuốm máu được bỏ trong cái túi nilon màu đen, bà Nhung mới hỏi thì vợ bác Công nói :

“ Đây là quần áo của ông nhà tôi, tôi không muốn vứt ở bệnh viện nên đem về đốt.”

Và trong cái bọc nilon ấy, chính xác có một cái áo màu vàng cam và một cái quần vải màu đen dính đầy máu……Như vậy có nghĩa, người mà Lý nhìn thấy đêm hôm qua chính là bác Công, chỉ có điều…..đó không phải bác Công bằng xương, bằng thịt mà chỉ là hồn ma của bác Công mà thôi…
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 28 Sep 2022

Chương 7: Khai Quật Dấu Vết.

Ông Điền bỗng nổi hết da gà, bà Nhung nói với con gái :

— Đừng nói gì thêm cả, giờ còn đi lên trên phòng để mẹ dọn những mảnh vỡ này. Chuyện đêm qua con nhìn thấy là do con đã uống rượu mà thôi.

Lý định cố giải thích nhưng bà Nhung quát lớn :

— Không nói nữa, đi lên phòng mau.

Lý giật mình, cô nhìn mẹ sững sờ :

— Sao…sao mẹ lại quát con….Con có làm gì sai đâu..?

Nói rồi Lý chạy thẳng lên trên tầng 2, còn lại hai vợ chồng, ông Điền mới hỏi vợ :

— Em nổi nóng với con quá đó….Chuyện, chuyện nó nói rốt cuộc là sao..?

Bà Nhung tái mặt đáp :

— Con gái mình, nó…nó không nói dối đâu….Bộ…bộ quần áo mà nó tả bác Công mặc…là hoàn toàn trùng khớp. Nhưng khoảng thời gian bác Công gặp tai nạn thì khi đó gia đình ta vẫn đang ở nhà. Chuyện bác Công gặp tai nạn dẫn đến tử vong tận sáng hôm nay em mới biết chứ đừng nói đến việc con bé biết được cả bác Công mặc quần áo màu gì khi bị tai nạn.

Ông Điền nuốt nước bọt cái ực, ông hỏi tiếp :

— Vậy….vậy…ý bà là….Cái Lý, con gái mình….đêm qua nó đã…nhìn thấy hồn ma của bác Công….?

Bà Nhung không còn gì để giải thích bởi chắc chắn là như vậy, một người chết vào lúc 1h đêm qua thì làm sao có thể quay về nhà vào lúc 1h30 đêm được nếu như người đó không phải là ma. Chuyện ma quỷ xưa nay không thiếu, nhưng tại sao người nhìn thấy lại chính là cô con gái bé bỏng của ông bà. Chưa kể ngày hôm qua còn là ngày sinh nhật của Lý. Ông Điền lo lắng nói :

— Vậy…..vậy…có sao không hả bà..? Tôi thấy lo quá…

Bà Nhung suy tư một lát rồi khẽ trả lời :

— Bình thường người ta hay nói, sau khi một người bị chết, linh hồn của họ sẽ quay về nhà đầu tiên. Nếu như con bé nhìn thấy hồn ma bác Công trở về nhà của mình cũng không có gì là lạ, tuy nhiên điều mà tôi thực sự thấy lo là tại sao con bé lại nhìn thấy hồn ma của bác Công. Nó đâu phải người thân thích gì của bác ấy, từ xưa đến nay nhìn thấy ma quỷ tuyệt nhiên không phải chuyện gì tốt lành. Đến người nhà bác ấy còn chẳng ai nhìn thấy, sao con bé lại….Không được, ngày mai, ngày mai tôi phải đưa con bé đi gặp thầy rồi hỏi xem sao. Chuyện gì đang xảy ra thế này, trời đất ơi.
Ông Điền gật đầu :

— Đúng, đúng đấy….Không thì bà lên chùa xin cho con một lá bùa để tránh ma quỷ để con nó đeo vào. Gì chứ chuyện này không đùa được đâu, nghe con nó nói mà tôi cũng nổi hết cả gai ốc.

Bà Nhung thở hắt ra :

— Giờ tôi lên phòng xem con nó thế nào, ban nãy tôi có hơi quá lời…Chắc con bé giận lắm..

Bước lên tầng 2, bà Nhung gõ cửa phòng con gái :

“ Cộc…Cộc…Cộc.”

— Lý, mẹ đây….Mẹ vào được không con…?

Lý đáp lại từ bên trong :

— Mẹ cứ vào đi.

Bà Nhung nhẹ nhàng mở cửa ra, thấy Lý đang ngồi trên giường đọc sách, bà Nhung ngượng ngùng ngồi xuống giường rồi nói :

— Cho mẹ xin lỗi, ban nãy mẹ đã to tiếng với con….Tại mẹ có hơi hoảng khi nghe con nói thế.

Lý vẫn giữ quan điểm :

— Nhưng mẹ biết con không nói gì sai mà..? Có phải là con đã thấy hồn ma của bác Công không hả mẹ..?
Lý hỏi một câu khiến cho bà Nhung ngỡ ngàng, rõ ràng là Lý cũng hiểu ra vấn đề. Nhưng sao ánh mắt của Lý không có chút gì biểu hiện gọi là sợ hãi, Lý nói một cách rất bình thường. Bà Nhung đáp :

— Ừm…..ừ….nhưng…con không thấy sợ sao…? Nếu một đứa trẻ bình thường chắc hẳn nó phải rất sợ khi biết đó không phải là người còn sống.

Lý ngơ ngác hỏi lại mẹ :

— Sao lại phải sợ ạ, bác Công dù có chết nhưng bác ấy cũng chỉ quay về nhà bác ấy thôi mà.

Bà Nhung sững người nhìn con, bà không hiểu là do cách suy nghĩ của con gái bà khác với người bình thường, hay tại một lý do nào khác mà khi nhìn thấy hồn ma của người đã chết nhưng con gái bà lại coi như chẳng có chuyện gì. Một ý nghĩ bất chợt xuất hiện lên trong đầu bà Nhung :

“ Một người chỉ coi sự việc bình thường khi đã tiếp xúc nhiều lần với sự việc đó….Không lẽ nào…? “
Bà Nhung gặng hỏi con :

— Lý, mẹ…mẹ hỏi điều này…con phải trả lời thật…?

Lý nhìn mẹ chờ đợi, bà Nhung tiếp :

— Đã….đã bao giờ….con nhìn thấy…thứ gì đó….tương tự…như chuyện…đêm qua không..?

Lý suy nghĩ mấy giây rồi trả lời mẹ :

— Không ạ, nếu như mẹ nói đó là ma thì đêm qua con nhìn thấy lần dầu tiên.

Bà Nhung thở phào nhẹ nhõm, câu trả lời của Lý khiến cho bà bớt lo lắng đi phần nào. Bởi bà vừa có một suy nghĩ quỷ quái đó là : Con gái bà có thể nhìn thấy được linh hồn người đã chết.

Đứng dậy kéo rèm, đóng hết các cửa trong phòng lại. Phía bên nhà hàng xóm vẫn đang inh ỏi tiếng kèn đám ma, tiếng khóc lóc ỉ ôi của người thân trong gia đình bác Công. Bà Nhung vẫn chưa yên tâm, bà nói :

— Hay là tối nay mẹ ngủ đây với con nhé….Lâu lắm rồi hai mẹ con mình cũng không ngủ chung.
Lý nhìn mẹ rồi nói :

— Mẹ lo cho con chứ gì..? Con không sao thật mà, nhưng mẹ ngủ ở đây cũng được…hi hi.

Lý nói không sai, chẳng hiểu sao giờ này nghe tiếng kèn trống đám ma, bà Nhung cứ nóng hết cả ruột. Nhất là khi hôm nay bà cảm nhận thấy con gái của mình có chút gì đó kỳ lạ.

Ở bên dưới nhà, ông Điền cũng đang lục lọi trong tủ, dường như ông đang muốn tìm một thứ gì đó. Những chiếc hộp đã bị phủ bụi liên tiếp được lôi ra, nhưng có vẻ như thứ đồ mà ông Điền muốn tìm vẫn chưa thấy.

Tại khu Mai Châu Resort, lúc này đã là gần 9h tối. Những người ở trong lán đang bàn tán với nhau về Chính. Một người nói :

— Khác hẳn với hôm đầu tiên, hai hôm nay ông Chính có vẻ quen với việc ra đấy ngủ rồi hay sao ấy….Chẳng thấy đả động gì đến anh em mình nữa nhỉ.

Người khác vừa uống nước vừa cười :

— He he, lần trước tôi nghe thấy việc thưởng thưởng gì đó….Mà mọi người không biết chứ, hai hôm nay ông Chính còn được lên gặp cả chủ đầu tư cơ mà. Kiểu này chắc lại có món gì riêng cho nên mới thần thần bí bí như vậy. Một tay thợ xây mà lại được gặp cả ông chủ, không phải chuyện đùa đâu. Nhưng mà kệ, miễn sao công việc cứ tiến triển tốt, hoàn thành xong chúng ta nhận được tiền là được, có phải không nào..?

Mọi người gật gù dồng ý. Tân tiếp :

— Mà này, có ai thấy mỗi buổi sáng đi làm, quần áo của anh Chính lại lấm lem bùn đất không..? Tôi thấy mà không dám hỏi, hơn nữa tính cách của ông ấy hai hôm nay lạ lắm. Bình thường quát tháo, thậm chí chửi bới om tỏi nếu như công việc chúng ta làm không đâu vào đâu. Vậy mà hai ngày nay không nói năng gì, chỉ gật đầu, ừ hử xong thôi. Cứ như là một con người khác ấy.

Người khác chép miệng :

— Chậc….Đã bảo là có khi ông ấy có món gì riêng rồi mà lại. Mà dễ chịu không muốn lại cứ muốn ăn chửi à…? Kệ ổng đi, còn nếu tò mò thì mày ra đó mà ngủ thay cho ổng….Lắm chuyện quá…

Tân im bặt không nói gì thêm, bởi có cho tiền thì Tân cũng không dám ra đó vào buổi tối, thậm chí ban ngày Tân cũng thoái thác việc đi ra kho lấy vật liệu. Bởi nốt bàn chân in hằn trên nền đất ngày hôm ấy đến tận bây giờ vẫn còn ám ảnh tâm trí của Tân.

12h đêm, khi tất cả mọi thứ đã chìm vào trong bóng tối vô tận. Khi mà rừng núi chỉ còn những tiếng kêu eng éc của loài chim lợn, tiếng côn trùng rả rích nơi những bụi cây rậm rạp…..và cả tiếng đào bới đang xục xạo :

“ Phập…Xoẹt….Xoẹt…Rào…Rạo..”

Đêm nay, Chính tiếp tục đào bới ở khu vực mỏm đá màu xám. Trong ánh đèn pin lập lòe giữa màn đêm, giọng của ông Vương khẽ vang lên :
— Tiếp tục đào đi, chắc chắn ta phải tìm được thứ gì đó.

Ông Vương nghĩ trong đầu :

“ Dấu hiệu cho thấy chướng khí ở đây rất nặng, không phải tự nhiên hồn ma không đầu đó lại xuất hiện ở đây. Suốt thời gian qua khi công trình được bắt đầu, mặc dù đã đào bới khắp nơi nhưng không phát hiện được gì cả. Theo như ghi chép cũng như sơ đồ được vẽ thì đáng lẽ phải có phát hiện rồi. Đằng này……Liệu rằng quyển sách này có đúng hay là không đây..? “

Ông Vương nghĩ như vậy bởi vì chính xác ông Vương đang tìm kiếm một nơi bí ẩn ngay tại mảnh đất này, ông ta gọi nơi đó là Hầm Mộ. Không biết từ đâu một người như ông Vương lại biết đến bí mật có vẻ như hoang tưởng, nhưng có một điều chắc chắn đó chính là, ông Vương đầu tư xây dựng khu resort tại đây không phải vì mục đích kinh doanh. Ông ta muốn che mắt chính quyền bằng việc xây dựng, bởi nếu tự nhiên đào bới sẽ khiến cho chính quyền nơi đây để ý, vốn dĩ ông Vương là người sống ở Trung Quốc nhiều năm qua. Vì vậy, ông Vương đã đổ tiền bạc vào nơi này với ý tưởng xây dựng resort, tất nhiên mục đích chính của ông ta là tìm dấu vết của Hầm Mộ.

Có điều, mất bao nhiêu công sức, tiền của, thậm chí bản thân ông Vương cũng là một người biết về phong thủy. Tuy nhiên việc tìm kiếm Hầm Mộ lại không đơn giản như vậy.

Thứ khiến cho ông Vương phát cuồng và tin rằng Hầm Mộ có tồn tại chính là quyển sách cũ, có phần đã bị rách nát mà ông đang giữ, và điều này đã khiến ông ta quyết tâm tìm cho bằng được Hầm Mộ.

Còn tại sao ông ta lại chịu tốn rất rất nhiều tiền như thế chỉ để tìm một nơi không rõ ràng thì chỉ có thể giải thích : Dưới Hầm Mộ đó chắc hẳn có thứ đáng giá hơn rất nhiều lần, thậm chí nó còn chứa một bí mật gì đó vô cùng khủng khϊếp.

Có thể đó chính là nguyên nhân khiến cho ngôi làng biến mất.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 28 Sep 2022

Chương 8: Hố Xác

“ Uỳnh “

Một tiếng sấm nổ vang trời, đang là giữa đêm nên tiếng sấm đó lại càng lớn hơn. Sau tiếng sấm động là ánh chớp lóe lên sáng rực cả một khoảng rừng. Từ dưới cái hố sâu, giọng Chính cất lên lạnh lùng :

— Ông chủ, hình như tôi đào thấy thứ gì rồi.

“ Xoẹt….Xoẹt…”

“ ̀m… ̀m..”

Dưới ánh chớp giật, Chính cầm trên tay một khúc xương trắng giơ lên cho ông Vương nhìn. Ông Vương tròn mắt nhận ra đó chính là một khúc xương người. Nhưng chưa hết, Chính tiếp tục đào bới thêm một chút nữa, dưới lớp đất xốp xốp màu vàng không chỉ có một khúc xương, ánh đèn pin được ông Vương chiếu xuống hố.

Ngay cả ông Vương lúc này cũng phải giật mình, ông ta run lên không hiểu vì sợ hay vì suиɠ sướиɠ, miệng ông ta khẽ nhếch lên cười, một điệu cười đầy man rợ :

— Ha..ha…ha….he…he…he….Đúng rồi, đúng rồi….Chính là chỗ này….Ha ha ha….Chính là chỗ này….Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn Hầm Mộ chỉ nằm đâu đó quanh đây mà thôi….Nó có thật, Hầm Mộ là có thật….ha ha ha…..Ha ha ha..

“ Uỳnh…Oàng..”

Sấm nổ càng lúc càng lớn hơn, tiếng cười man dại của ông Vường lúc này còn ghê sợ hơn cả sấm sét. Ánh chớp đôi lúc lại lóe lên sáng rực cả một khoảng không gian u ám, lạnh lùng. Dưới cái hố mà Chính đang đứng, xương người nhiều vô số kể, không hiểu tại sao nơi này lại chôn nhiều xác người chết như vậy. Mở quyển sách cầm trên tay, ông Vương tìm đến một trang rồi dừng lại, miệng vẫn còn cười vì suиɠ sướиɠ, ông Vương soi đèn pin vào trang giấy rồi nghĩ thầm trong đầu :

“ Đây chính là mồ chôn xác chết, nấm mồ này nằm ở đây, xét theo tấm bản đồ thì Hầm Mộ phải ở rất gần chỗ này. Có điều vì một lý do nào đó ta lại không thể biết được chính xác nó nằm ở đâu. Những thứ kỳ môn độn giáp mà ta học được lạ thay đều không có tác dụng ở nơi này. Cứ như thể mọi khả năng của ta đều bị hạn chế. “
Ông Vương tiếp tục nghĩ đến một chuyện :

“ Ma không đầu, con ma đó xuất hiện ở đây và đi tìm cái đầu của mình….Lẽ nào….?”

Ông Vương ra lệnh cho Chính :

— Đào tiếp, tìm kỹ xem trong đống xương đó có cái đầu lâu nào không..?

Trời vẫn nổ sấm chớp ầm ầm, Chính như một con robot hành động theo mệnh lệnh không một lời thắc mắc. Chính tiếp tục tìm kiếm, đào sâu thêm hai tấc nữa, có vẻ như Chính tìm được một cái hộp bằng gỗ nằm trong đống đất lẫn với xương người, Chính vội nói :

— Thưa ông chủ, tôi đào được thứ này..?

Ông Vương hỏi :

— Là đầu lâu người sao..?

Chính lắc đầu, đưa chiếc hộp gỗ lên mặt đất Chính tiếp :

— Không phải đầu lâu mà là một chiếc hộp hình vuông bằng gỗ.

Ông Vương có phần bất ngờ vì chiếc hộp bằng gỗ, có vẻ như ông Vương cũng không dự trước được điều này. Nhìn cái hộp gỗ trét đầy bùn đất, không ngần ngại, ông Vương tìm cách để mở cái hộp, tuy nằm dưới đất có lẽ là đã rất lâu nhưng phần nắp của cái hộp vẫn có thể cạy ra được, khá khó khăn bởi sau nhiều năm bùn đất đã bít kín những kẽ hở. Nhưng với sức khỏe của Chính, không mất quá nhiều thời gian, nắp hộp gỗ cuối cùng cũng được mở ra.
Dưới ánh đèn pin, bên trong hộp có những vật dụng như sau : Một cái bát màu đỏ như máu nhưng lòng trong của bát lại có màu trắng được vẽ những ký tự giống như chữ Trung Quốc, một cái lược bằng đồng đen và cuối cùng là một thỏi vàng được dán một lá bùa.

Ông Vương khẽ nói :

— Yểm, có người đã dùng những thứ này để yểm cái hố chôn xác.

Ngay sau khi ông Vương mở cái hộp ra thì lập tức khoảng không gian xung quanh ông có phần thay đổi. Lúc này đã là 2h sáng, trời sắp mưa nhưng đột nhiên gió ngừng thổi, không khí trở nên lạnh toát. Chính nổi da gà, dựng tóc gáy, ngay cả người như ông Vương cũng vừa khẽ rùng mình. Chính nhảy lên khỏi hố, đứng cạnh ông Vương, Chính khẽ nói :

— Hình…hình…như có điều gì…đó không bình thường.

Ông Vương đáp :

— Ngươi cũng cảm nhận được điều đó à…? Đúng là như vậy, bởi vì chúng ta vừa mới quật mồ của chúng lên và còn mở cái hộp. Chỉ là do ngươi không nhìn thấy mà thôi, để ta giúp ngươi. Nhắm mắt lại….
Chính lập tức làm theo, Chính nhắm mắt lại, ông Vương đứng dậy dùng một ngón tay đặt vào giữa trán của Chính. Tiếp đó miệng ông ta lẩm bẩm đọc một câu gì đó rất khó hiểu. Sau cùng ông ta lấy trong túi áo ra một cái kim rồi chích nhẹ vào giữa trán của Chính. Nặn ra một giọt máu đen, ông Vương nói :

— Giờ thì mở mắt ra.

Chính từ từ hé đôi mắt đang nhắm chặt, nhưng khi vừa mở mắt thì Chính đã phải hét lên :

— Á….á…..á…..Ma….ma…..Chuyện…gì….thế…này.

Sở dĩ Chính thất thần như vậy là bởi vì, xung quanh anh đang hiện ra rất nhiều những cái bóng trắng, nam có, nữ có, trẻ con cũng có…..Và tất cả những thứ này đều chung một điểm, chúng đều không có đầu. Chính sợ đến tái cả mặt, chân đứng không vững, muốn bỏ chạy nhưng Chính lại không thể chạy được.
Ông Vương vẫn đứng im nhìn vào khoảng không trước mặt, ông ta nói :

— Đừng sợ, đây chỉ là những linh hồn chết không được siêu thoát. Bình thường thì chỉ những kẻ hợp bóng vía, những kẻ có căn quả mới nhìn thấy được. Chúng không làm hại được ngươi đâu, vì cả ta và ngươi đều có âm binh bảo vệ. Khi mồ bị quật, phá yểm linh hồn của chúng sẽ lang thang để tìm phần thân thể còn thiếu.

Quả đúng như lời ông Vương nói, những con ma không đầu này đang quơ tay về phía trước, chúng di chuyển qua chỗ của Chính và ông Vương, nhớ lại câu chuyện mà Hào đã kể mấy ngày trước, đến lúc này thì Chính đã tin đó là sự thật, không chỉ vậy, điều này còn kinh khủng hơn khi mà không chỉ có một con ma không đầu, mà còn có nhiều thứ tương tự như vậy nữa.

Nhưng dường như chúng đều đang hướng về một chỗ, bất chợt ông Vương cười phá lên :
— Ha ha ha….Ha ha ha….Thì ra là như vậy, ta đã biết rồi. Đó cũng chính là lý do vì sao khi ngồi ở đó ta lại có một cảm giác kỳ lạ. Giờ thì ta đã hiểu….Ha ha ha.

Giữa khung cảnh đầy ghê rợn, ông Vương vừa cười lớn vừa nói những điều khó hiểu. Chính hỏi :

— Ông chủ, phải chăng ông đã biết Hầm Mộ đó nằm ở đâu..?

Ông Vương nhếch mép cười :

— Đúng vậy, nói cho ngươi biết một chút cũng không sao bởi vì ngày mai ngươi cũng sẽ chẳng còn nhớ gì cả. Ngươi nhìn thấy những hồn ma này đang đi đâu chứ, chúng đang đi tìm cái đầu của bọn chúng. Và kia, nơi mà chúng hướng đến chính là cái chòi mà ngươi ngủ mấy ngày qua. Chỉ có điều nơi đó chúng không thể vào được, có nghĩa là lối vào Hầm Mộ ở dưới ngay cái chòi đó.

Điều mà ta thắc mắc nhất chính là tại sao với khả năng của ta lại không thể tìm ra được vị trí này, mà phải đợi đến khi quật mồ những kẻ này lên thì thật trùng hợp, chúng lại như một chỉ dẫn cho ta tìm được Hầm Mộ. Tuy nhiên điều đó không còn quan trọng nữa, vì ta đã biết Hầm Mộ nằm ở đâu rồi.

Dứt lời, ông Vương đậy nắp cái hộp gỗ lại, cầm cái hộp ông Vương nhảy xuống hố, Chính vội nói :

— Ông chủ, cần làm gì ông cứ để tôi làm.

Ông Vương đứng dưới hố nhìn một lúc rồi đáp :

— Việc này ta phải tự tay làm, bởi muốn đặt được Yểm thì phải là người hiểu biết về phong thủy, không phải tùy ý đặt đâu cũng được. Trước mắt cứ đặt thứ này về vị trí cũ, sau này ta sẽ tìm cách giải quyết sau.

Đặt cái hộp đúng vào chỗ Chính vừa đào được, không chỉ vậy, ông Vương còn lấy ra một lá bùa màu đỏ từ trong túi áo rồi dán ngang nắp hộp. Xong xuôi ông Vương trèo lên khỏi hố rồi nhìn Chính lẩm nhẩm đọc gì đó trong miệng, tiếp đó ông Vương ra lệnh :

— Lấp cái hố này lại, những chuyện đêm nay ngươi không còn nhớ gì cả.

Lập tức Chính cảm thấy rùng mình, đôi mắt lại trở nên vô hồn, Chính đáp :
— Vâng, thưa ông chủ.

5h sáng, trời đổ mưa tầm tã…….Tại Hà Nội lúc này trời cũng đã mưa, tiếng gió đập vào cửa sổ khiến cho bà Nhung giật mình tỉnh giấc, bà quơ tay sang bên cạnh rồi ngay lập tức ngồi bật dậy.

Lý, cô con gái của bà không có ở trên giường, bên ngoài do mưa giông nên trời vẫn còn tối. Nhìn cánh cửa phòng mở toang, bà Nhung lo lắng bước xuống giường, miệng gọi lớn :

— Lý….Lý ơi….Con ở đâu…?
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 28 Sep 2022

Chương 9: Khả Năng Tiềm Ẩn

Nghĩ con đi vệ sinh nên bà Nhung rột dậy rồi chạy ngay vào nhà vệ sinh trên tầng 2, nhưng con gái bà không ở đây. Càng hốt hoảng hơn bởi dưới nhà đèn vẫn tắt, hơn nữa giờ này thì con gái bà có thể đi được đâu cơ chứ, bên ngoài trời còn đang mưa nặng hạt. Chạy xuống tầng 1, mở cửa phòng ngủ bà Nhung bật đèn rồi gọi chồng dậy :

— Ông ơi, dậy đi….Dậy nhanh lên….Cái Lý…cái Lý nó đi đâu rồi ấy..

Ông Điền đêm qua thức muộn, ông tìm kiếm thứ gì đó nên lúc này dưới sàn nhà vẫn còn ngổn ngang đồ đạc cũ. Mắt nhắm mắt mở ông dụi dụi rồi hỏi lại :

— Gì thế, vẫn còn sớm mà….Chuông đồng hồ đã báo thức đâu…

Nhưng sau một giây ngái ngủ, có vẻ như ông vừa nhớ ra vợ nói câu gì đó quan trọng liên quan đến con gái, ông mở to mắt rồi nhìn vợ, nét mặt thảng thốt :

— Bà nói sao..? Cái Lý nó đi đâu..?

Bà Nhung lắc đầu nguầy nguậy :

— Tôi không biết, tối qua hai mẹ con ngủ với nhau, nhưng vừa tỉnh dậy tôi không thấy nó đâu cả..? Nhà vệ sinh trên tầng cũng không có, mà dưới này đèn vẫn tắt…..Dậy nhanh….đi….ông.

Đang nói chưa dứt câu thì hai vợ chồng ông Điền giật mình bởi một giọng nói bên ngoài cửa phòng :

— Bố mẹ làm gì mà mới sáng sớm đã om sòm vậy…?

Là Lý, cô đang đứng bên ngoài mép cửa nhìn vào trong hỏi bố mẹ, bà Nhung vội chạy lại rồi hỏi con :

— Con đi đâu đấy..? Tại sao mẹ tìm con ở trên tầng 2 mà không thấy…? Con làm mẹ lo quá….Trời đất ơi.

Lý ngơ ngác đáp :

— Thì con đi vệ sinh mà, nhưng nhà vệ sinh trên tầng 2 hết giấy rồi, thế nên con đi xuống tầng 1. Có vậy thôi mà sao nhìn bố mẹ lo lắng thế..?

Bà Nhung mới ngớ người ra, vì quá hoảng sợ bởi câu chuyện con gái kể ngày hôm qua nên tâm trí bà từ lúc đó đến giờ cứ không được bình thường, nhìn đâu cũng thấy chuyện. Tỉnh dậy không thấy con đâu bà còn tưởng con mình bị ma bắt mất rồi chứ. Vội vã đi tìm mà bà quên mất nhà mình có 2 nhà vệ sinh, ông Điền cũng bị vợ dọa cho một phen khϊếp đảm, ông khẽ gắt :

— Mẹ nó cứ làm quá, chưa đâu vào đâu đã loạn cả lên. Con nó đi vệ sinh thôi mà cũng….haizzz…

Bà Nhung cười trừ rồi nói với Lý :

— Hãy còn sớm, hay con lên ngủ chút nữa đi….Trời mưa đấy, hay là để mẹ gọi điện xin phép cho con nghỉ học hôm nay nhé.

Bà Nhung nói vậy là bởi vì bà không yên tâm cho con gái ra ngoài vào lúc này. Nhưng Lý đáp :

— Không được đâu mẹ, hôm nay con có bài kiểm tra quan trọng lắm…Nghỉ sao được ạ, mưa cũng bình thường mà…Với lại bạn Tiên nói hôm nay đến đón con đi học rồi.

Bà Nhung đành ậm ờ, đã hơn 5h30 sáng, bên ngoài trời cũng đã ngớt mưa và hửng sáng dần, cận hè nên những cơn mưa rào bất chợt rồi cũng tạnh nhanh như vậy. Khi mưa tạnh cũng là lúc vợ chồng bà Nhung tiếp tục nghe thấy những tiếng khóc thảm thiết của chị Ngà, vợ anh Công quá cố bên hàng xóm. Tiếng khóc càng lúc càng đau thương, có lẽ chị Ngà đã khóc cả đêm hôm qua.

Hơn 6h sáng, Lý rời khỏi nhà đi học với bạn. Hai cô gái đèo nhau trên chiếc xe điện, trời đã sắp tạnh, chỉ còn lất phất vài hạt mưa phùn, không khí mát mẻ, thời tiết sau cơn mưa rào vô cùng thoáng đãng, dễ chịu mặc dù trời vẫn còn hơi sầm. Lý và Tiên vừa chạy xe vừa nói chuyện, đến một đoạn cua, khi Tiên vừa định rẽ sang thì Lý hét lên :

— Dừng lại….đâm vào người bà ấy bây giờ.

Tiên giật mình bóp phanh cái kít, cả chiếc xe điện bất chợt dừng lại, Tiên nhìn xung quanh rồi hỏi Lý :

— Bồ bị điên à..? Làm gì có ai mà kêu đâm vào….Đang đèn xanh cơ mà, có ai qua đường đâu cơ chứ…? Suýt nữa thì ngã.

Lý mới nhìn lại thì quả thật, đang là đèn xanh, bên này đường một vài người còn đang đứng đợi để qua bên kia….Mà trong số ấy cũng không có bà lão nào cả, nhưng vừa mới cách đây mấy giây, rõ ràng Lý còn thấy một bà cụ chống gậy, tay xách cái giỏ băng ngang qua đường. Sao bây giờ lại không thấy nữa, Lý ấp úng :
— Ừ..ừ…có lẽ…tại mình…hoa mắt.

“ Pim…Pim…”

Cả hai giật mình bởi tiếng còi xe thúc giục di chuyển ở phía sau, Tiên thở dài rồi kéo tay ga tiếp tục đến trường. Lý im lặng kể từ lúc đó, ngay lúc này đây, Lý bắt đầu mơ hồ về những sự việc đang diễn ra với mình. Lý nghĩ đến việc mình nhìn thấy bác Công đứng trước cổng nhà bác ấy vào lúc 1h30 đêm, nhưng mọi người ai cũng nói bác ấy đã chết ở bệnh viện lúc 1h đêm. Tiếp đó hình ảnh bà cụ băng ngang qua đường ban nãy Lý nhìn thấy chính xác là một bà cụ, nhưng có vẻ như Tiên lại không thấy gì cả. Tuy lúc này đây chưa cảm thấy sợ, nhưng một cảm giác lo lắng bắt đầu xuất hiện trong suy nghĩ của Lý, cô lẩm bẩm :

— Chẳng…chẳng lẽ….mình…có thể…nhìn…thấy những…thứ mà….người khác…không thấy..?
“ Bộp “

Lý giật thót mình khi vừa bất ngờ bị vỗ vào lưng, là Tiên, Tiên nói :

— Này, đứng ngây ra đấy làm gì nữa, vào lớp thôi….Hôm nay bồ cứ làm sao ấy, không giống ngày thường chút nào. Cứ ngơ ngẩn như người mất hồn ấy.

Lý cười ngượng rồi đáp :

— Tiên này, bồ mới sinh nhật tháng trước phải không..?

Tiên gật đầu :

— Đúng rồi, hôm đó chẳng phải bồ cũng đến nhà tui còn gì. Mà sao vậy, à có phải thấy có lỗi khi sinh nhật bồ không mời tụi tui phải không..? Hi hi, lo gì, chẳng phải bồ cũng mời chúng tôi ăn bù còn gì.

Lý tiếp :

— Không phải chuyện đó, tôi chỉ muốn hỏi bồ là….là…

Tiên nheo mày :

— Là sao..? Có chuyện gì vậy..?

Lý ấp úng :

— Sau khi sinh nhật tuổi 16 xong, bồ có…có thấy…cơ thể mình có gì thay đổi không..?

Tiên bụm miệng cười rồi thì thầm vào tai Lý :
— Nè…nè…có phải bồ thấy….ấy…ấy không…? Hí hí hí..

Lý ngây thơ không hiểu gì, cô tưởng Tiên đang chung suy nghĩ với mình, Lý cười mừng rỡ :

— Bồ cũng thấy vậy à….? Lạ lắm có phải không..?

Tiên mặt đỏ tía tai bởi Lý nói khá lớn, Tiên che miệng Lý lại rồi nhăn mặt :

— Đồ điên này, be bé cái mồm thôi….Chuyện đó sao lại nói ầm lên như thế được hả.

Lý đáp :

— Nhưng…mà tôi thấy sợ…lắm..

Tiên thở dài :

— Có gì đâu mà sợ, tâm sinh lý bình thường mà….Qua tuổi 16 là chúng ta sắp trở thành người lớn rồi đó….Miễn là khi làm, bồ đừng có cho ngón tay vào sâu quá là được….Hi hi hi…

Lý tròn mắt, Lý không hiểu Tiên đang nói đến chuyện gì, Lý hỏi ngây ngô :

— Ngón tay..? Vào sâu..? Bồ đang nói cái gì vậy…?

Tiên đang cười tít mắt bất chợt dừng lại, đơ mất mấy giây Tiên hỏi :
— Thế không phải bồ đang nói đến chuyện đó à…?

Lý đáp :

— Chuyện gì cơ..?

Tiên ghé sát tai Lý thì thầm :

— Thì chuyện cảm thấy cơ thể lạ lạ ấy…..Chuyện….thủ…dâʍ…ấy…?

Lý đỏ mặt tía tai, cô đẩy Tiên ra rồi xua tay nói rối rít :

— Thủ dâʍ….bồ nói gì vậy…? Không, không phải chuyện đó….Tui chưa từng bao giờ nghĩ đến nó cả….

Tiên che miệng Lý lại không kịp, một vài người bạn đi qua hình như đã nghe thấy, họ nhìn hai cô gái rồi cứ thế tủm tỉm cười. Tiên bực mình quá, cô quát lớn :

— Đồ cà chớn…..Thế bồ muốn hỏi, rốt cuộc là chuyện gì…?

Lý trả lời :

— Ý tui là, khi sinh nhật tuổi 16 xong, bồ có thấy những hiện tượng kỳ lạ….Ví dụ như là bồ thấy mà người khác không thấy không..?

Tiên vò đầu bứt tai, cô gầm lên :

— Bồ đúng là thần kinh có vấn đề rồi….Nhìn thấy thứ mà mọi người không thấy thì chỉ có thấy ma….Mà chỉ có kẻ điên mới thấy những thứ đó….Trời đất ơi, chọc điên chết tui mà…..Tức quá…tức quá. y gu…..Thôi, bồ đứng đó mà điên một mình, tôi vào lớp đây….Mặt mũi đâu nữa hả trời.

Lý vẫn chưa hiểu tại sao mình lại bị Tiên nổi giận. Cô bé ngây thơ, trong sáng tuy có chút nghi ngờ về bản thân, nhưng cô vẫn chưa hay biết rằng…..Cô thực sự khác biệt với những người còn lại….Sau sinh nhật tuổi 16, cuộc sống của cô cũng như số phận của cô bắt đầu thay đổi.

Nhưng liệu đây sẽ là Phúc…..hay là Họa…..?
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 28 Sep 2022

Chương 10: “Ánh Nhìn Của Người Đã Chết“

“ Cộc…Cộc…Cộc “

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, ông Vương nói :

— Vào đi.

Mở cửa bước vào là tay quản lý, nhìn ông Vương, quản lý nói :

— Báo cáo sếp, về tổng quát thì dự án đã hoàn thiện rồi ạ. Tất cả mọi thứ đều được kiểm tra rất cẩn thận. Chúng ta có thể đưa resort vào hoạt động trước thời hạn.

Nhưng có vẻ ông Vương không để ý đến lời quản lý nói cho lắm. Ông ta đang suy nghĩ đến sự việc đêm ngày hôm qua. Vốn là một người cực kỳ cẩn trọng, ông Vương tuy đã đoán biết được vị trí Hầm Mộ nhưng ông ta vẫn không vội vàng. Bởi lẽ chuyện này thực sự không thể giải quyết một cách nóng vội được. Mục đích của ông Vương khi đầu tư vào đây là để sở hữu mảnh đất này, để có thể tự do tìm kiếm mà không bị chính quyền sở tại soi mói. Tìm được Hầm Mộ là một chuyện, nhưng làm cách nào để vừa bí mật, vừa hiệu quả lại là chuyện khác.

Ông Vương đáp :

— Các hạng mục đều đã hoàn thiện rồi chứ..? Công nhân thì sao..?

Quản lý trả lời :

— Tất cả đều đã sẵn sàng, chúng ta đã nhiệm thu, còn phía nhà thầu cũng sẽ rút dần ngay trong ngày mai. Không biết sếp có chỉ thị gì không ạ..?

Ông Vương khẽ đưa tay lên vuốt cằm rồi gật gù :

— Tốt lắm, nếu không còn vướng mắc gì thì để phía nhà thầu rời đi, quyết toán xong xuôi với họ nếu như họ có thêm yêu cầu gì. Còn về chuyện đưa resort vào hoạt động chưa cần gấp…..Vẫn còn một vài chỗ tôi muốn xây sửa theo ý riêng của tôi. Thông báo với quản lý các bộ phận, bảo họ là thông tin đến nhân viên khi nào resort chính thức hoạt động sẽ gọi điện trực tiếp cho họ. Và tôi cần một đội thợ xây ở lại đây thêm một thời gian nữa, tôi có việc muốn giao cho họ.
Quản lý ghi nhớ lại tất cả rồi hỏi thêm :

— Để tôi chọn lựa cho sếp những tay thợ lành nghề nhất.

Ông Vương đưa tay ra rồi nói :

— Không cần đâu, tôi có người cho việc này rồi….Để đội của tay Chính ở lại, đám người đó rất được việc đấy. Không còn việc gì nữa, cậu ra ngoài đi.

Quản lý vâng dạ rồi bước ra khỏi phòng, còn lại một mình, ông Vương lúc này cũng đã có kế hoạch trong đầu về Hầm Mộ. Ông ta suy nghĩ :

“ Đã sắp đạt được kết quả rồi, dục tốc bất đạt….Cần phải thật cẩn trọng, nếu chuyện này lộ ra bên ngoài thì sẽ rất rắc rối. Tuyệt đối không thể để ai khác biết về bí mật này. Ta sẽ là người duy nhất nắm giữ tất cả mọi thứ của Hầm Mộ. “

[……]

Tại nơi làm việc của Chính cùng đội của mình, hôm nay nhìn Chính khá mệt mỏi, da dẻ nhợt nhạt, đầu tóc bù xù, cứ như thể Chính đã phải làm việc rất nặng nhọc, trong khi đó công việc những ngày qua không mấy vất vả, chỉ là hoàn thiện nốt những chỗ dang dở. Tân là người chú ý đến Chính nhiều nhất ba ngày hôm nay, Tân ngồi lại gần Chính rồi hỏi :
— Anh Chính, em hỏi thật….Anh thấy trong người không được khỏe phải không..? Nhìn anh cứ như bị mất hồn ấy.

Chính thở dài rồi đáp :

— Chậc, tôi cũng không biết thế nào…Nhưng mà mấy hôm nay đầu óc tôi cứ nhớ nhớ quên quên, mà đúng ra là chẳng nhớ gì cả. Cơ thể thì mệt mỏi, đau nhức khắp người. Chắc là do tôi ốm thật rồi.

Tân tiếp :

— Anh ngủ ngoài đó mấy hôm nay….có thấy chuyện gì lạ không..?

Chính cười cười :

— Lạ là gì..? Tôi ngủ ngon từ tối đến sáng, chẳng thấy gì cả..?

Tân nói :

— Em nghe thấy bảo, trên này người ta hay bỏ bùa lắm. Mà triệu chứng y hệt như anh vậy, người mệt mỏi, xuống sức, hay đau đầu. Có khi nào anh bị bỏ bùa rồi không..?

Chính gõ vào đầu Tân một cái khá mạnh, Chính quát :

— Hết chuyện rồi hay sao mà cứ nói nhảm nhí. Hay là để tối nay tôi cho cậu ra đó ngủ thử một đêm xem có ma quỷ, bùa ngải gì không nhé.
Tân lắc đầu nguầy nguậy, một người khác trong đội nói :

— Cũng sắp xong hết công việc rồi, hoàn thành xong nhận tiền là chúng ta cũng rút anh Chính nhỉ..? Tôi thấy phía bên chủ thầu xây dựng những hạng mục chính hình như là bàn giao xong hết rồi, nội thất cũng đã hoàn thiện từ a đến z…..Buổi tối ở đây mà bật đèn thì đẹp lung linh. Hôm qua họ thử hoạt động, trèo lên cây cao nhìn xuống đẹp lắm. Giữa rừng núi bỗng dưng có một chỗ đẹp thế này, công nhận cái ông chủ đấy chịu đầu tư.

Đang nói chuyện bất chợt Chính im lặng, đột nhiên Chính đứng dậy bỏ đi, mọi người hỏi :

— Ơ, anh đi đâu đấy..? Cũng sắp đến giờ cơm trưa rồi..?

Chính đáp lại lạnh lùng, khuôn mặt Chính thay đổi quá nhanh khiến cho mọi người còn chưa hiểu tại sao, Chính nói :

— Đến gặp ông chủ.
Chính đi khỏi, mọi người đang bàn tán về việc Chính có gì đó mờ ám thì Tân nói bằng một giọng run run :

— Này…này…mọi người ơi….Sao…tôi nhìn anh….Chính cứ thấy sợ…sợ…thế nào…ấy. Gần đây…anh ấy…có biểu hiện…lạ lắm.

Đám thợ chép miệng :

— Ôi dào, lo làm đi….Cũng sắp xong việc rồi, nhanh mà làm nốt rồi còn về nhà. Ở đó mà suy diễn lung tung…Có khi anh ấy đi nhận tiền công cũng nên.

Tân im lặng không nói thêm điều gì, nhưng chẳng hiểu sao Tân lại có một dự cảm không lành. Từ hôm nghe chuyện mà Hào kể, rồi tận mắt nhìn thấy vết bàn chân bên phía ngoài chòi, Tân cứ nghĩ suốt về nó. Hai gã Hào và Thêm kể từ hôm ấy cũng không thấy quay lại đây. Tính khí của Chính kể từ hôm ra chòi ngủ cũng có sự thay đổi. Linh cảm mách bảo Tân rằng, có điều gì đó không bình thường đang diễn ra tại nơi này trong những ngày vừa qua.
[…..]

Trưa hôm đó tại Hà Nội, thời tiết ngày hôm nay khá xấu, buổi sáng trời đã tạnh mưa nhưng cả ngày hôm đó cứ âm u, vợ chồng ông Điền cũng mới từ bên đám ma nhà hàng xóm trở về nhà. Lý đi học vẫn chưa về, bước vào phòng, bà Nhung thấy đồ đạc vẫn còn một số thứ chưa được ngăn nắp, bà hỏi chồng :

— Hình như hôm qua ông tìm kiếm cái gì phải không..? Sáng nay thấy đồ đạc vứt lung tung cả..?

Ông Điền gật đầu :

— Ừ đúng rồi, tôi muốn tìm cái vòng tay của mẹ. Nhưng tìm mãi không thấy đâu.

Bà Nhung đáp :

— Vòng tay bằng gỗ trầm, mà có mấy hạt màu trắng trắng ấy phải không..?

Ông Điền vội nói :

— Đúng, đúng….Chính là chiếc vòng ấy, bà để nó ở đâu à..?

Bà Nhung thở dài :

— Tất nhiên là tôi phải cất đi cẩn thận rồi, đồ vật của bố mẹ mà….Hơn nữa cái vòng đó rất lạ nhé, nó có một mùi thơm đặc biệt. Thấy bảo vòng trầm thật cũng đắt lắm ấy, cho nên tôi phải bọc gói cẩn thận rồi để trong hộp. Tôi cất ở trong két kia kìa, ông tìm không hỏi tôi cứ lục linh tinh…Mấy thứ ông tìm cũng là đồ ngày xưa nhưng sao tôi để di vật của bố mẹ ở đó được.

Bà Nhung mở két rồi lấy ra một chiếc hộp nhỏ, mở hộp ra bà Nhung cầm chiếc vòng bằng gỗ trầm có màu nâu đậm, xen kẽ những viên gỗ tròn tròn nho nhỏ màu nâu đậm ấy là ba viên có kích thước tương tự, chỉ có điều ba viên này có màu trắng nhìn đẹp vô cùng. Vừa lấy chiếc vòng ra khỏi miếng vải nhung màu đỏ, lập tức hai vợ chồng ông Điền ngửi thấy một mùi thơm dịu nhẹ rất dễ chịu. Ông Điền cầm chiếc vòng rồi cười :

— Đúng là nó rồi, nhìn chiếc vòng tay này tôi lại thấy nhớ mẹ quá.

Bà Nhung nói :

— Mà ông tìm chiếc vòng này làm gì..?

Ông Điền trả lời :

— Bà không biết chứ, ngày trước tôi nghe mẹ nói lại rằng chiếc vòng này có thể tránh được tà ma, đem lại may mắn. Nghĩ lại cũng đúng, bố mẹ tôi là người gốc Hòa Bình, mà ở Việt Nam này, Hòa Bình là cái nôi của bùa ngải, ma quỷ….Vậy nên tôi tin lời mẹ nói là có thật..

Bà Nhung đã hiểu chồng muốn làm gì, bà đáp :

— Ông muốn đưa cho con gái đeo cái vòng này phải không..?

Ông Điền gật đầu :

— Đúng là như vậy, bà đừng có coi thường, tôi còn nhớ mang máng bố tôi có kể, mẹ tôi là con gái của một ông thầy mo nổi tiếng ngày đó đấy. Mà chính bà cũng thấy, chiếc vòng này đặc biệt còn gì.

Bà Nhung gắt :

— Cái ông này, tôi coi thường bao giờ. Ông không thấy tôi cũng đang lo sốt vó đây à..? Coi thường mà tôi lại giữ gìn cẩn thận như vậy. Từ ngày hôm qua tôi đã đứng ngồi không yên rồi. Nãy sang đám ma ông cũng biết rồi đấy, không có cách nào giải thích được chuyện con bé Lý nhìn thấy bác Công sau khi bác ấy đã chết cả. Ngoại trừ thứ nó thấy là hồn ma của bác Công. Lát con nó về tôi với ông nói chuyện với nó xem sao….Nhưng đừng nói gì đến ma quỷ, cứ bảo đây là đồ trang sức để nó đeo vào….Chỉ sợ nó thấy hơi già, nó lại không đeo.

Ông Điền đồng ý với vợ, chưa biết thực hư hay công dụng của vòng trầm thế nào, nhưng đây là điều đầu tiên vợ chồng ông có thể làm cho con gái.

12h trưa, Tiên chở Lý về rồi dừng lại ở ngay đầu ngõ, câu chuyện ban sáng khiến cho Tiên vẫn còn giận Lý. Vừa xuống xe thì trời lại rả rích mưa phùn, buổi trưa nên bên phía nhà bác Công, thợ kèn, thợ trống cũng đã nghỉ ngơi, khóc suốt từ hôm qua cho đến hôm nay nên có lẽ gia đình bác Công cũng đã thấm mệt. Không còn ồn ào như tầm sớm nữa, Lý chạy vội về nhà vì mưa mỗi lúc một nặng hạt.

Chạy ngang qua nhà bác Công thì Lý giật mình dừng lại, vì trời mưa nên mọi người đã thu dọn hết vào bên trong sân nhà, ngoài đường cũng không còn ai, lúc này chỉ có một mình Lý là đang đứng sững lại dưới trời mưa. Tuy nhiên có vẻ như không phải vậy, Lý đang nhìn chăm chăm về phía cổng nhà bác Công, dưới cơn mưa, Lý một lần nữa lại thấy hình ảnh đó : Bác Công, người đàn ông đang mặc chiếc áo vàng cam với cái quần vải màu đen, đôi giày tây….

Bác Công đang đứng trước cổng, trời bắt đầu mưa lớn hơn, Lý thấy bác Công đang nắm hai tay vào song sắt cổng, bác cứ đứng đó nhìn vào trong với một ánh mắt u buồn.

Lý quay ngoắt mặt đi, bởi đến bây giờ thì cô nhận ra mình thực sự đã nhìn thấy những thứ lẽ ra không thuộc về thế giới này. Đêm hôm qua nói chuyện với mẹ, Lý vẫn chưa thấy sợ vì khái niệm về ma quỷ đối với cô vẫn quá mơ hồ. Nhưng hôm nay, bên trong ngôi nhà kia là quan tài của một người đàn ông đã chết, tất cả mọi người đang khóc lóc, vậy mà sao, ở ngoài cổng, người đàn ông đó lại đang đứng dưới trời mưa hướng mắt vào bên trong.

Lý cúi mặt bước nhanh qua, nhưng không thể tránh được vì nhà cô và nhà bác Công sát gần nhau. Có nghĩa là khi Lý đang đứng trước cổng nhà mình thì bác Công cũng đang đứng ngay bên cạnh cô. Vì nước mưa thấm vào người, Lý bắt đầu thấy lạnh, cơ thể cô run lên, bàn tay khẽ đưa lên định mở cổng, nhưng rồi vì sự tò mò, Lý cũng khẽ liếc mắt sang ngang để nhìn…..Và thật không may, ánh mắt của cô đã chạm vào ánh nhìn u uất từ đôi mắt vô hồn của bác Công, bác Công cũng đang nhìn cô một cách buồn bã :

“ Cháu…..nhìn…thấy…bác….sao…? “
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 28 Sep 2022

Chương 11: Tiếng Gọi Trong Gió

Lý sững người, cô tròn mắt đầy kinh ngạc. Vừa rồi chính xác là cô đã nghe thấy giọng nói của bác Công.

“ Cạch..Cạch “

Tiếng cổng mở khiến cho Lý giật mình :

— Con về rồi sao không vào nhà, ướt hết cả rồi kia kìa. – Tiếng bà Nhung vang lên.

Lý bối rối nhìn mẹ, tiếp đó Lý lại nhìn sang bên cổng nhà bác Công nhưng không còn thấy bác Công đứng ở đó nữa. Bà Nhung không thấy con trả lời thì tiếp tục hỏi lại :

— Kìa Lý, con làm sao vậy..?

Lý ấp úng đáp :

— Ơ…chào mẹ, con…con không sao…..Con đi vào đây.

Bà Nhung đợi con vào trong rồi đóng cửa lại, Lý không dám kể chuyện cô vừa nhìn thấy với bố mẹ. Bởi vì kể từ tối qua, sau khi nói cho bố mẹ nghe việc mình nhìn thấy bác Công lúc 1h30 đêm đã khiến cho bố mẹ cô vô cùng lo lắng và sợ hãi. Nếu bây giờ cô tiếp tục kể thêm về sự việc ban nãy ngoài cổng, chắc bố mẹ cô sẽ hoảng loạn mất. Trong lòng có chút bất an nhưng Lý quyết định không nói ra.

Ăn cơm trưa xong, cả nhà ông Điền ngồi ở phòng khách ăn trái cây, bà Nhung hỏi con gái :

— Chiều nay con có phải đi học không..?

Lý trả lời :

— Không mẹ ạ, chiều nay với sáng mai con được nghỉ.

Bà Nhung tiếp :

— Vậy hả, vậy ngồi nghỉ ngơi một lát rồi con lên phòng nha.

Ông Điền lúc này mới đặt chiếc hộp đựng chiếc vòng bằng gỗ trầm lên mặt bàn rồi cười nói :

— Lý, bố mẹ có cái này muốn tặng cho con….Con thử mở ra xem có đẹp không..?

Lý nhìn chiếc hộp rồi cầm lên làm theo lời bố, chiếc vòng trầm được lấy ra. Nhưng quả thật màu sắc với kiểu dáng của chiếc vòng không hợp với lứa tuổi của Lý cho lắm. Bà Nhung vội nói :

— Cái này là đồ gia truyền của bà nội con đó, cũng rất đẹp….Từ nay con cứ đeo vào tay nha, trước khi bà mất, bà cũng dặn dò, bà chẳng có gì quý giá, chỉ có chiếc vòng này, bà muốn để lại cho con…..Giờ con cũng qua sinh nhật 16 tuổi rồi, mẹ nghĩ trao cho con coi như một món quà sinh nhật của bà. Con đeo nó vào tay nhé…
Nhìn ánh mắt hào hứng của bố mẹ, mặc dù không thích lắm nhưng Lý vẫn gật đầu đáp :

— Dạ vâng, nếu là như vậy thì con sẽ giữ chiếc vòng…Con cảm ơn bố mẹ.

Bà Nhung mừng rỡ, bà vội đeo vòng vào tay con gái, xong xuôi Lý xin phép đi lên trên phòng. Còn hai vợ chồng, bà Nhung nói với chồng :

— May quá, con bé nó chịu đeo rồi….Hi vọng chiếc vòng đó giúp con mình tránh được xui xẻo, tránh được vận hạn. Nhưng để chắc ăn, lúc nào đó tôi phải đưa con bé đi coi thầy mới được. Cẩn thận vẫn hơn, biết đâu có vong hồn, hay duyên âm gì còn biết đường làm lễ.

Nhà ông Điền thế nào lại được cả hai vợ chồng đều tín, ông Điền thì không nói, bởi dẫu sao ngày bé ông cũng biết sơ sơ về phía gia đình mẹ mình có nghề thầy bùa, thầy bói gì đó. Mẹ ông còn là con gái của một thầy mo trên Hòa Bình. Thế cho nên từ nhỏ ông Điền đã tin vào tâm linh, mặc dù ông chưa thấy ma lần nào. Vợ ông Điền, bà Nhung cũng thế, nhất là khi đi cầu tự rồi sinh ra Lý, bà lại càng tin vào thần phật hơn. Nhưng chung quy lại, tất cả cũng vì bắt nguồn từ tình yêu thương con cái. khó khăn lắm hai ông bà mới có một mụn con gái. Chưa kể, ngay từ khi sinh ra, Lý đã còi cọc, gầy gò hơn những đứa trẻ khác. Lý khóc suốt ngày, bú thì ít mà khóc thì nhiều, bà Nhung vẫn nhớ như in sau khi đẻ Lý ra, 3 tháng đầu tiên Lý khóc cả ngày lẫn đêm. Người ta bảo trẻ con mới sinh ra khóc dạ đề, tuy nhiên bà Nhung không nghĩ vậy, dạ đề thì cũng chỉ vài tiếng chứ đằng này Lý khóc ròng rã, lúc cho bú cũng khóc. Cũng may, nhờ có bà nội, không rõ ngày ấy bà nội đã sử dụng cách gì, nhưng cách làm của bà nội đã có hiệu quả. Lý bớt khóc hơn, chịu bú nhiều hơn.
Có lần bà Nhung tò mò hỏi mẹ chồng :

— Mẹ đã làm gì mà con bé chịu nín vậy ạ..?

Nhưng mẹ ông Điền chỉ cười rồi nói :

— Có những cách làm dân gian, nói ra sẽ mất tác dụng…..Con bé đúng là khó nuôi thật, vậy nên con là mẹ cũng phải cố gắng nhiều đấy.

Bà Nhung vâng lời mẹ, cũng từ đó mặc dù thích cháu trai nhưng hai ông bà nội vẫn yêu thương Lý hết mực. Lớn lên Lý ngoan ngoãn, ngày càng xinh đẹp, học giỏi, nhưng cô vẫn như một đứa trẻ con ngây thơ, trong sáng. Trong khi các bạn tập tành yêu đương thì Lý chỉ biết có học rồi về nhà với bố mẹ. Cũng là do vợ chồng ông Điền dạy dỗ, chăm lo cho con rất cẩn thận.

Đang suy nghĩ thì bà Nhung giật mình khi nghe chồng hỏi :

— Này, hình như ngày mai mới đưa anh Công phải không..?
Bà Nhung gật đầu :

— Tôi nghe bảo hình như là chiều mai mới đưa, vì còn đợi người nhà bên nước ngoài về nữa.

Ông Điền đáp :

— Vậy mai bà đi đưa cùng nhà người ta nhé, tôi chỉ nghỉ được hôm nay đi viếng thôi. Dẫu sao cũng là hàng xóm láng giềng, nhà anh ấy cũng giúp chúng ta khi mới chuyển về đây….Bỏ chút thời gian đi cùng cho có trọn tình, trọn nghĩa.

Bà Nhung nói :

— Tôi biết rồi, ông không nói thì tôi cũng đi mà. Nghĩ tôi thấy thương chị Ngà quá, nghe chị ấy khóc mà tôi quặn hết cả ruột gan. Cũng may con cái cũng lớn hết rồi, chứ như tôi với ông mà như vậy, không biết con Lý phải sống làm sao.

Ông Điền gắt :

— Bà bị điên à, đang khi không lại nói gở mồm….Hết khôn lại dồn đến dại.

Bà Nhung tiếp :
— Tôi xin lỗi, nhưng mà ông này….Lúc sang viếng, tôi nghe mấy người trong nhà bảo. Bác Công bị tai nạn, đưa vào viện cấp cứu nhưng không kịp….Cơ mà chẳng hiểu sao lúc cuối đời, khi lên cơn co giật, một lúc sau bác Công mới chết…..Nhưng chết không nhắm mắt..

Ông Điền nuốt nước bọt, ông nổi da gà sau khi nghe câu chuyện của vợ, ông xua tay :

— Thôi đi, bà đừng có kể mấy chuyện đáng sợ như vậy nữa. Chết bất đắc kỳ tử, đang khỏe mạnh, gia đình giàu có, bỗng nhiên bị tai nạn qua đời…..Nhắm mắt sao được, đến một lời dặn dò vợ con, một lời trăn trối cũng không được nói thì làm sao mà yên lòng ra đi.

Bà Nhung tá hỏa :

— Vậy…vậy….có khi nào vì lý do đó mà bác Công…mới hiện hồn về ám con gái mình không..? Nói mới nhớ, bác Công cũng rất quý con bé, lần nào đi công tác nước ngoài, nước trong cũng đều mua quà cho con bé…..Hay là…bác ấy muốn bắt nó đi.
“ Rầm “

Ông Điền đập mạnh tay xuống bàn khiến bà Nhung giật bắn cả người, tức tối đứng dậy ông Điền mắng vợ :

— Hôm nay bà bị con gì cắn à, mở mồm nói câu nào là xui xẻo câu đó. Bà đừng có làm cho người khác lo lắng nữa có được không..? Bớt cái mồm lại….Điên hết cả người.

Ông Điền giận dữ đi lên trên tầng 2, mấy lời nói của vợ khiến cho ông cảm thấy bất an. Khẽ gõ cửa phòng, bên trong giọng Lý vang lên :

— Con đây ạ.

Ông Điền khẽ mở cửa, nhìn thấy con đang ngồi học bài, ông Điền cười gật đầu rồi không làm phiền con nữa. Buổi tối hôm đó, trong bữa cơm, ông Điền hỏi con gái :

— Hai hôm nay con có thấy trong người có vấn đề gì không..?

Lý hơi chột dạ, cô nghĩ bố đang hỏi chuyện mà cô muốn giấu, nhưng Lý đáp :
— Không ạ, có hơi mệt tại đợt này cuối năm con cũng có nhiều bài thi, nhưng con không sao đâu, bố mẹ đừng lo.

Nhìn trên tay con gái đeo chiếc vòng trầm, ông Điền cũng yên tâm phần nào. Vì muốn để con yên tĩnh học, nên tối đó bà Nhung không ngủ cùng với con nữa. Lý là một cô gái chăm chỉ, sắp thi nên hôm ấy Lý thức học bài đến khuya, bởi dù sao sáng mai cô cũng không phải đến trường.

Thời gian cứ thế trôi qua, tiếng kim đồng hồ vang lên tích tắc trong phòng, ngước mắt nhìn lúc này Lý mới biết đã quá 12h đêm. Cô đã ngồi học thông từ lúc 9h tối, cũng đã hòm hòm phần đề cương. Lý vươn vai nhẹ rồi đứng dậy đi vệ sinh trước khi đi ngủ.

Bên dưới nhà cũng đã tắt điện, bố mẹ Lý có lẽ giờ này đã ngủ ngon. Vệ sinh cá nhân xong, Lý mở cửa phòng bước vào…
“ Cạch…Cạch…Cạch…”

Lý nhìn về phía ban công, cô nhớ rõ cửa ban công đã đóng kín từ lúc chập tối, thậm chí trước lúc đi vệ sinh Lý vẫn nhìn thấy cửa đóng. Vậy mà sao lúc này hai cánh cửa lại mở toang rồi khẽ va đập vào thành tường phát ra những tiếng lạch cạch.

“ Vù…ù…ù…”

Một làn gió lạnh buốt từ phía bên ngoài ban công lùa vào trong khiến cho Lý cảm thấy rùng mình. Trong tiếng gió thổi, Lý còn nghe thấy tiếng của ai đó đang gọi mình, tiếng nói vang vọng, u uất nhưng đúng là có người đang gọi tên cô :

“ Lý….ơi…”

“ Lý…ơi….cháu…có….nghe….thấy….không…”

“ Vù….ù…ù…”

Gió vẫn thổi, và Lý nhận ra…..giọng nói đang gọi tên mình chính là giọng của bác Công…..Bác hàng xóm đã chết hai ngày hôm nay.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 28 Sep 2022

Chương 12: Linh Hồn Vất Vưởng.

Lý tiến về phía ban công, không dám bước ra bên ngoài, cô đưa tay kéo mạnh hai cánh cửa lại, vội vàng cài then cả trên lẫn dưới. Khi đã chắc chắn cánh cửa được đóng kín, lúc này Lý mới dám thở mạnh. Lý đứng chôn chân ở đó một lúc, hai tay cô vòng ra sau nắm chặt lấy cái then cài vì cô sợ rằng nếu cô bỏ tay ra, cánh cửa sẽ bị mở bung như vừa nãy.

2 phút trôi qua, kim đồng hồ vẫn tiếp tục chuyển động theo từng tích tắc….5 phút tiếp theo qua đi, bên ngoài gió cũng không còn thổi nữa, không gian trở nên im bặt, một sự yên tĩnh đến rợn người. Cái cảm giác mọi thứ xung quanh như đang dừng lại, chỉ có tiếng kim đồng hồ, tiếng thở khẽ khàng, thậm chí Lý còn có thể nghe được nhịp tim của mình bởi bốn bề quá yên ắng.

Bất chợt, Lý nổi da gà, cô thấy toàn thân tê cứng. Dù qua một lớp gỗ, nhưng sau khoảng thời gian ngắn yên tĩnh ấy, một lần nữa Lý nghe thấy giọng nói của bác Công phát ra từ phía bên ngoài :

“ Giúp….bác….với…”

“ Lý…ơi….bác….chết…không….nhắm…mắt..”

“ Giúp…bác…Giúp…bác….”

Lý thực sự hốt hoảng, cô bịt tai lại để không còn phải nghe thấy tiếng nói u uất, văng vẳng như thể từ một thế giới khác vọng về. Tuy nhiên tất cả đều vô dụng, bịt tai, nhắm mắt nhưng Lý càng lúc lại càng nghe rõ hơn.

Bỏ chạy lên giường, Lý hướng đôi mắt đầy lo lắng nhìn về phía ban công. Cửa ban công vẫn đóng không một chút động tĩnh. Và rồi, cái gì đến cũng đến, lần này tận mắt Lý nhìn thấy, hai cánh cửa do chính tay mình cài then đột ngột bung ra rồi từ từ mở toang.

“ Kẹt….ẹt….kẹt…”

Bên ngoài ban công là một khoảng không đen tối, trời đã về đêm, kỳ lạ thay bình thường lúc này phía bên ngoài sẽ le lói ánh sáng của đèn đường. Nhưng hôm nay mọi thứ tối om, không có lấy một chút ánh sáng dù chỉ mập mờ.

“ Xoẹt…Xoẹt..”

Không chỉ vậy, ngay cả bóng đèn bên trong phòng của Lý cũng đang chớp giật liên hồi rồi tắt ngúm…..Cả căn phòng chìm trong bóng tối, Lý vẫn ngồi trên giường, cô bắt đầu cảm thấy sợ nhưng vẫn cố không hét lên. Sau khi bóng đèn tắt, xung quanh Lý không một âm thanh, không một tiếng động.

Và rồi, vẫn là giọng nói đó vang lên một cách đầy ai oán :

“ Hãy…giúp…bác….”

“ Bác…biết…là…cháu….có…thể….nghe…thấy…mà…”

Bên ngoài ban công không thấy một ai, là người bình thường có lẽ đã sợ mà khóc thét lên. Nhưng chẳng hiểu sao, Lý từ từ đứng dậy, cô nuốt nước bọt rồi đưa hai tay lên ôm lấy ngực, Lý nói :

— Cháu….cháu….có thể…giúp…gì….được…cho..bác..?

“ Cạch…Cạch…Cạch..”

Hai cánh cửa bỗng nhiên cứ thế hập ra hập vào, đèn đường lúc này mới nhấp nháy lúc sáng lúc tắt. Ánh đèn lập lòe hắt vào bên trong phòng kèm theo một làn hơi lạnh buốt khiến Lý khẽ rùng mình. Nhưng cô vẫn đang từng bước, từng bước tiến về phía ban công. Bởi Lý tin rằng, bên ngoài kia đang có người đứng đó gọi tên cô.

Và đúng là như vậy, đi đến bên gờ lan can của ban công, dưới ánh đèn đường chớp tắt trên cây cột điện đối diện ngay trước cổng nhà của mình, Lý nhìn thấy một bóng người đàn ông đang đứng ở đó. Người này mặc chiếc áo vàng cam, đi giày tây cùng quần vải đen. Mỗi khi ánh đèn đường lóe lên, Lý nhận ra, đó chính là bác Công hàng xóm. Bác Công đứng dưới cây cột điện, đầu khẽ ngẩng lên cao, đôi mắt của bác Công đang nhìn thẳng về phía căn phòng của Lý.

Giữa màn đêm u uất, lần này thì Lý đã thấy một sự khác biệt. Bao quanh bác Công là một thứ ánh sáng mờ mờ, nhìn bác Công nhợt nhạt, thậm chí còn lúc ẩn lúc hiện. Nhưng đôi mắt của bác Công rất buồn, Lý thấy môi bác Công khẽ mấp máy :

“ Giúp…bác…với…”

“ Giúp…bác…với….Lý…ơi…”

Nhìn bác Công lúc này không đáng sợ, ngược lại còn rất đáng thương. Lý không hiểu tại sao một người đã chết rồi nhưng vẫn lang thang, quanh quẩn trước nhà của mình. Tuy nhiên, Lý hiểu, bác Công đang muốn cô giúp một điều gì đó. Hơi run run, nhưng Lý vẫn hỏi lại câu hỏi ban nãy :

— Bác…muốn…cháu…giúp…chuyện…gì…?

Giọng của bác Công tiếp tục vang lên, có điều, từng câu trong lời nói đã khó nghe hơn, nó bị đứt gãy, không rõ ràng :

“ Ng..ã….tư….Lý…Thán….h…..T..ông…..117…36…gi…úp…..bác…”

Đúng lúc đó, không biết vì sao, nhưng tiếng chó từ một nhà trong ngõ đột nhiên sủa inh ỏi :

“ Gâu…gâu…..ngừ…..gừ….gâu….gâu..”

“ Gâu….Gâu….Gâu..”

Cây cột điện phát ra những tiếng xẹt xẹt, bóng đèn sáng trở lại. Đèn trong phòng của Lý cũng đã vụt sáng. Nhưng bên dưới đường, bác Công không còn ở đó nữa. Không khí đang nặng nề thì ngay lúc này cũng đã trở nên nhẹ nhõm hơn, Lý ngơ ngác nhìn xung quanh trong con ngõ, nhưng không còn thấy gì cả, ngoại trừ tiếng chó vẫn đang sủa giữa đêm khuya.

Nghe tiếng chó sủa, đối diện phía nhà hàng xóm cũng bật sáng đèn, Lý vội bước vào trong rồi đóng cửa ban công lại. Mọi thứ vừa diễn ra cứ như một giấc mơ, đêm nay Lý cũng không còn nghe thấy tiếng khóc từ bên nhà bác Công nữa. Cũng phải thôi, họ đã khóc đến cạn cả nước mắt 2 ngày hôm nay rồi.

“ Ngã tư Lý Thánh Tông….117…36..”

Đó là những gì cuối cùng Lý nghe được từ bác Công, rốt cuộc thì bác Công muốn Lý giúp chuyện gì. Đêm đó, Lý đã suy nghĩ đến việc có nên kể cho bố mẹ mình về điều này hay không..? Nhưng nghĩ đến khuôn mặt lo lắng của bố mẹ, cô lại khẽ thở dài lắc đầu.

Trằn trọc không thể ngủ nổi, lúc này không còn cảm giác đáng sợ nữa, nhưng Lý nằm trên giường suy nghĩ mông lung. Tại sao chuyện này lại xảy ra với cô, ma có thật hay không..? Hay những thứ mà cô nhìn thấy chỉ là một sự ảo tưởng, một sự điên rồ như cô bạn của Lý đã nói :

“ Nhìn thấy những thứ mà người khác không nhìn được thì chỉ có thấy ma. Mà người điên mới nhìn thấy ma. “

Lý tự nhủ :

— Lẽ nào mình bị điên sao..?

Khẽ hít một hơi dài, Lý thấy dễ chịu vô cùng bởi cô vừa cảm nhận được một mùi thơm dịu nhẹ, mang mác mùi gỗ, đó là hương thơm phát ra từ chiếc vòng trầm mà trưa hôm qua bố mẹ cô đã tặng cho cô và nói đó là món quà của bà nội. Lý lần đầu tiên đeo vòng cho nên cô cảm thấy có phần vướng víu khi viết, và cô đã tháo chiếc vòng ra để bên cạnh gối từ lúc bắt đầu ngồi vào bàn học.

Nói đến bà nội, ngày bà nội mất Lý vẫn còn nhỏ, khi ấy Lý không ý thức được việc mất đi người thân. Lý chỉ nghĩ bà ngủ một giấc rồi sau đó sẽ tỉnh lại, và đối với Lý….đó lại là một sự thật.

Thời gian cứ thế trôi qua, đã 2h sáng nhưng Lý vẫn còn thức…..Cầm chiếc vòng trên tay Lý chợt nhớ lại một ký ức khi cô còn nhỏ.

Khi đó cô chỉ mới 6 tuổi.

— Bà ơi, bà ơi…..Chơi với cháu đi bà….Hi hi hi.

Bà Nhung ( mẹ Lý ) bế Lý lên rồi nói :

— Con lại nhớ bà à…? Bà….bà không có nhà đâu con.

Lý ngơ ngác nhìn mẹ rồi chỉ tay về phía ban thờ, nơi đặt di ảnh của bà rồi nói :

— Bà ở kia mà mẹ…..Để con lại chơi với bà đi mẹ.

Ông nội Lý khi đó đang ngồi trên sập gỗ, ông vừa thắp xong nén nhang, bố của Lý ( ông Điền ) đầu vẫn đeo khăn tang trắng cũng rưng rưng nước mắt sau câu nói của con mình. Cả nhà ai cũng nghĩ Lý nhớ bà nên chỉ về ảnh của bà phía ban thờ. Ông Điền bảo vợ :

— Em bế con ra ngoài chơi đi, để anh nói chuyện với bố một chút.

Bà Nhung bế con ra ngoài, Lý cũng ngoan ngoãn nghe theo….Nhưng ánh mắt của cô bé 6 tuổi khi ấy không phải nhìn vào ảnh của bà trên ban thờ, mà cô bé nhìn về phía cái sập gỗ, nơi ông nội đang ngồi….Đối diện với ông nội, Lý nhìn thấy bà nội đang ngồi ở đó, bà nhìn ông nội buồn bã, rồi khi Lý định chạy lại thì bà khẽ mỉm cười với cô cháu gái bé bỏng. Nhưng chẳng ai biết điều đó cả, khi ông Điền ngồi xuống sập, đúng với chỗ mà bà nội đang ngồi thì Lý không còn thấy bà nữa.

Mấy tháng sau, ông nội của Lý cũng qua đời……Trước khi ông mất, Lý đứng bên cạnh giường nhìn ông, khi ông nội đang nắm lấy tay cô cháu gái bé bỏng cũng là lúc ông biết mình thời gian của mình đã sắp hết, thì lúc đó cô cháu gái đã nhìn sang bên cạnh và nói :

— Ông ơi, bà cũng đang nắm tay ông này.

Không biết ông nội Lý có thấy được điều mà Lý đang nói hay không, hoặc có thể trước khi chết, ông cũng đã thấy được điều gì đó…..Để rồi lời cuối cùng ông trăn trối với con trai mình chính là câu :

“ Chăm sóc cho con bé cẩn thận…..Đừng để nó gặp phải chuyện gì.”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 28 Sep 2022

Chương 13: Giải Mã Tâm Linh

Cuối cùng Lý cũng thϊếp đi lúc nào không biết…..

“ Reng….Reng….Reng “

Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên, do sáng nay không phải đến trường nên Lý có đặt chuông muộn hơn bình thường một chút. Tuy đêm qua phải đến 3h sáng mới ngủ nhưng khi chuông vừa reo, Lý cũng tỉnh dậy luôn. Đầu có hơi đau, cơ mà những gì diễn ra vào nửa đêm gần sáng Lý đều nhớ rõ.

Hôm nay trời nắng sớm, mới hơn 7h nhưng bên ngoài ánh nắng đã khá gắt. mở cửa ban công nhìn ra bên ngoài, Lý hướng mắt về cây cột điện đối diện nhà mình. Đêm qua, bác Công đã đứng ở đó. Bên nhà bác Công lúc này mọi người cũng đang tất bật chuẩn bị, hôm qua Lý nghe mẹ nói, chiều nay bên đó sẽ đưa bác Công đi chôn.

Vẫn là những tiếng khóc khiến cho người khác cảm thấy đau lòng đang khẽ vang lên từ bên nhà hàng xóm. Đánh răng rửa mặt xong, Lý đi xuống dưới nhà….Mẹ Lý đang dọn dẹp nhà cửa, thấy con bà Nhung hỏi :

— Hôm qua con ngủ ngon chứ, lúc 10h hơn mẹ lên, thấy con vẫn đang ngồi học nên không dám gọi. Học hành là rất tốt nhưng cũng đừng thức muộn quá. Mẹ có mua phở cho con, ngồi vào bàn ăn đi, để mẹ đun nóng lại nước dùng.

Lý đáp :

— Dạ, con ngủ ngon mẹ ạ…Bố đi làm rồi phải không mẹ…?

Bà Nhung trả lời :

— Ừ, bố con đi làm rồi….Đi công tác 2 hôm mới về, à mà chiều nay mẹ đi đưa bác Công….Nếu mẹ về muộn con xem gọi tạm cái gì ăn nhé.

Bê bát phở để trên bàn, bà Nhung nhìn con gái rồi hỏi :

— Sao con không đeo vòng tay..?

Lý mới giật mình nhìn xuống tay mình, đúng là cô đã quên không đeo chiếc vòng, Lý giải thích :

— Con xin lỗi mẹ, tại con đeo không quen….Con cứ thấy nó vướng víu thế nào ấy….Để lát con đeo.

Bà Nhung nói :

— Phải đeo thì mới quen chứ….? Thôi con ăn đi.
Lát sau ăn xong, nhìn đồng hồ đã gần 8h sáng…..Lúc này tiếng kèn trống bên nhà bác Công lại tiếp tục vang lên, hôm nay đã là hôm thứ 3 kể từ hôm bác Công mất.

“ Ngã tư Lý Thánh Tông….117…36..”

Bất chợt Lý hỏi mẹ :

— Mẹ ơi, lần trước mẹ nói bác Công bị tai nạn ở ngã tư phải không..?

Bà Nhung đáp :

— Ừ đúng rồi, đoạn đường gần công ty của bác ấy….Đường Lý Thánh Tông thì phải…Mà tại sao con lại hỏi chuyện này.

Giật mình bởi bà Nhung vừa nghĩ có khi nào con gái mình lại gặp phải chuyện gì, bà vội vàng hỏi lại :

— Con lại làm sao phải không..?

Lý lắc đầu, cô xua tay :

— Không, không có gì đâu mẹ….Tại hôm qua đi học, ngay ngã tư trường con cũng xảy ra tai nạn….Chỗ đó không có đèn xanh đèn đỏ, con thấy nên buột miệng hỏi mẹ thôi.

Bà Nhung khẽ thở phào, bà dặn con :

— Đến ngã 3, ngã tư….con phải cẩn thận nhớ chưa. Giao thông bây giờ nguy hiểm lắm….Phải nhìn trước nhìn sau, tháng trước có vụ tai nạn xe tải đâm chết mấy người khi họ dừng đèn đỏ đấy. Mẹ xem bản tin mà nổi hết da gà, bây giờ bác Công cũng chết vì xe điên….Đi đứng phải cực kỳ cẩn thận con ạ.

Lý vâng dạ rồi ngồi lặng im suy nghĩ một lát. Lúc sau Lý đứng dậy bảo mẹ :

— Mẹ ơi, con ra ngoài một chút…Con cần mua chút đồ.

Dứt lời, Lý chạy ngay lên phòng để thay quần áo. Tất nhiên cô không quên đeo chiếc vòng trầm để cho mẹ vui. Thấy bộ dạng của con có phần hớt hải, bà Nhung nói :

— Con đi đâu vậy…? Đi từ từ thôi chứ. Nhớ lời mẹ dặn đấy.

Lý trả lời :

— À, con mua ít đồ giấy bút cho chiều nay chuẩn bị thi ấy mà mẹ. Con đi một lát rồi con về mẹ đừng lo.
Lý lấy chiếc xe đạp địa hình rồi đạp vút đi. Ngã tư Lý Thánh Tông là nơi mà bác Công gặp tai nạn. Như vậy có nghĩa, đêm hôm qua, những lời mà Lý nghe được đó không phải không có ý nghĩa.

“ Giúp…bác…với…”

“ Chỉ…có…cháu…mới…giúp…được…bác…thôi..”

Đó là lời cầu xin của bác Công, đêm qua khi Lý cố gắng hỏi bác Công muốn cô giúp điều gì nhưng không nhận được câu trả lời.

Lý lẩm bẩm trong miệng :

— Ngã tư Lý Thánh Tông, phải chăng bác Công muốn mình đến đó để làm một điều gì. Mẹ có nói chiếc xe điên đâm phải bác Công đến hôm nay vẫn chưa tìm được thủ phạm. Bác Công trước khi chết không nhắm đượcmắt….Liệu rằng ở ngã tư ấy có điều gì mà không ai nhìn thấy chăng…?

Nhớ đến đôi mắt u uất, buồn bã, vô hồn của bác Công đêm hôm qua, ánh mắt của bác Công vô cùng đáng thương. Đêm qua Lý có lúc đã rất sợ, nhưng bây giờ cô đã nhận ra một điều : Bác Công tìm đến cô là vì cô có thể nhìn thấy hồn ma của bác ấy, và cô còn có thể giúp được bác ấy.

— Hộc…hộc…hộc..- Lý dừng xe lại ngay ngã tư Lý Thánh Tông, quãng đường cũng hơi xa, lại đạp xe đạp nên Lý thở khá gấp gáp.

Nhưng dù đã đến đây, Lý cũng không biết phải làm gì tiếp theo…Đã trôi qua mấy ngày, hiện trường vụ tai nạn cũng chẳng còn dấu vết gì. Mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ…Rốt cuộc thì bác Công muốn Lý đến đây để làm gì, Lý nghĩ :

“ Hay là mình bị hoang tưởng rồi, ngay đến cả bác Công bị đâm ở đâu mình cũng còn không biết….Phải làm sao đây…? “

Đang phân vân thì Lý bị một giọng phụ nữ the thé quát đằng sau :

— Ơ, cái con này…..Đi thì đi đi…Đứng trước cửa quán tao làm gì thế hả. Tạt cho xô nước bây giờ.

Lý quay lại nhìn thì đúng là mình đang đứng trước một quán ăn bên này ngã tư, tuy đứng trên vỉa hè nhưng Lý vẫn vội xin lỗi :
— Cháu vô ý quá, xin lỗi cô ạ….

Bà kia thấy cô bé lễ phép, xinh xắn thì cũng thôi không chửi nữa, bà ta hậm hực quay đi….Nhưng Lý chẳng hiểu sao lại gọi bà ta rồi hỏi :

— Cô ơi…..Cô…

— Cái gì, mày còn chưa chịu đi nữa. – Bà cô khó tính gắt gỏng.

Lý hỏi vội :

— Cô ơi, mấy hôm trước ở đây có xảy ra một vụ tai nạn chết người….Không biết tai nạn diễn ra ở đâu cô nhỉ…Bên này…hay là bên..kia ạ..?

Bà cô chép miệng, cau mày bà ta đáp :

— Ở bên kia kìa….Đối diện ngay quán của tao…..Đâm mạnh lắm, hình như là đâm cái chết luôn. Ơ mà cái con này, mới sáng ra mày đã nói chuyện chết chóc…Mày muốn ám tao phải không..? Đi ngay không tao cho cái muôi vào mặt bây giờ…

Lý vội cúi đầu rồi đạp xe sang bên kia đường. 9h sáng, cô gái nhỏ nhắn với chiếc xe đạp địa hình vẫn đang cố gắng tìm kiếm một thứ gì đó nơi xảy ra vụ tai nạn. Nhưng tất nhiên, Lý không tìm thấy gì bởi mọi thứ ngay đến cả một vết máu cũng không còn.

Đang đứng tần ngần thì Lý nghe thấy giọng của một cặp nam nữ đang đi trên vỉa hè, cô gái nói với bạn trai :

— y gu, em đã bảo anh là quán đó nó nằm bên kia đường….86, số chẵn thì nó phải nằm bên phải chứ. Giờ lại phải đợi để sang bên kia….Mệt quá đi.

Lý nhìn đôi nam nữ, rồi tiếp đó Lý nhìn lên số nhà của ngôi nhà trước mặt cô :

— 113…115..

Lý vừa đưa tay chỉ, vừa đếm….và cô ồ lên :

— Đúng rồi, chính là số nhà….117…là số nhà…..Không thể nhầm lẫn được, sao có thế mà mình không nghĩ ra nhỉ…?

Đôi nam nữa kia thấy Lý đứng đó nói một mình thì nhìn nhìn rồi cười khẩy :

— Con này điên rồi, xinh thế mà điên…

Lý nghe thấy, nhưng cũng nhờ họ mà cô mới tiếp tục tìm ra ý nghĩa trong lời nói đêm qua của bác Công :

“ Ngã tư Lý Thánh Tông….117….36…”

Lý tươi cười cúi đầu cảm ơn trước sự ngơ ngác của hai người họ…..Lý nhìn về phía trước mặt. Cô đang đứng ở số nhà 113, gần ngay đó là 115….Như vậy có nghĩa, 117 đang ở ngay đằng trước. Mọi thứ dường như đang đi đúng hướng…..

Tuy nhiên “ 36 “ là gì…?
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 28 Sep 2022

Chương 14: Số “36“

Dắt xe đến đúng số nhà 117, vì đây là mặt đường cho nên những ngôi nhà này đa số đều dùng để kinh doanh, người bán đồ ăn, người lại bán quần áo, tạp hóa, sửa chữa điện thoại các kiểu….Lý đang đứng trước một cửa hàng bán đồ gỗ, ông chủ cửa hàng đang dùng chổi lông phủi bụi trên những chiếc ghế được quét véc ni sáng bóng. Lý đứng bên ngoài vỉa hè ngơ ngác nhìn vào trong, thấy vậy ông chủ đi ra hỏi :

— Cháu gái, cháu muốn mua gì à..? Bàn hay ghế hay sập, nhà bác có đủ cả….Có muốn xem thì vào đây mà xem.

Lý cũng dựng xe bên ngoài rồi đi vào bên trong, quả thật cửa hàng này khá lớn, có rất nhiều mẫu mã đẹp, cả những bức tượng gỗ được điêu khắc tỉ mỉ, đa dạng….Nhưng tất cả đều không phải cái mà Lý muốn tìm, mà thực ra Lý cũng chẳng biết mình đến đây để làm gì nữa. Cho tới lúc này thì những thông tin mà bác Công muốn báo cho cô vẫn đang đi theo một trình tự khá hợp lý.

Đã đến ngã tư Lý Thánh Tông, cũng đã tìm được đến số nhà 117. Vậy còn “ 36 “ mang ý nghĩa gì..?

Lý nhìn xung quanh khu vực cửa hàng nhưng không có gì liên quan đến “ 36 “ cả. Ông chủ cửa hàng đồ gỗ khẽ hỏi :

— Cháu cần bác tư vấn gì không..?

Lý đáp :

— Ở đây có cái gì liên quan đến số 36 không ạ..?

Hỏi xong câu hỏi đó Lý ngượng chín mặt, bởi rõ ràng cô vừa hỏi một câu hỏi chẳng liên quan gì đến tiệm đồ gỗ. Mất mấy giây suy nghĩ, ông chủ cửa hàng đập hai tay vào nhau cái bốp rồi cười :

— À, ý cháu là mã số 36 ấy hả….Chậc, chậc tiệm bác tuy cũng to nhất ở đây, nhưng bàn ghế, hay sản phẩm không có đánh mã số đâu…Cái đó hình như ở xưởng họ mới làm. Thế rốt cuộc cháu muốn mua gì…?

Lý gãi đầu ấp úng ;

— Dạ, dạ….xin lỗi bác….Thực ra…cháu…cháu…đến đây không…phải để mua hàng. Cháu chỉ muốn vào xem một chút thôi ạ.
Những tưởng ông chủ tiệm đồ gỗ sẽ nổi giận vì mới sáng ra đã gặp chuyện không đâu, tuy nhiên ông ta lại thể hiện ngược lại, ông ta mỉm cười rồi khẽ lắc đầu :

— Không sao đâu, nhìn cháu là bác cũng đoán đoán được rồi, mấy thứ này có mua cũng phải người lớn đi mua chứ trẻ con như bọn cháu biết gì….Nhưng bán hàng mà, ai vào cũng phải tiếp….Thế cháu thích thì cứ xem đi nhé, cũng hiếm khi gặp đứa trẻ nào lại thích xem đồ gỗ như cháu.

Khi ông chủ định quay đi tiếp tục lau đồ gỗ thì Lý hỏi :

— Bác cho cháu hỏi, mấy ngày trước có vụ tai nạn chết người ở ngay ngã tư gần đây…Bác….bác có biết gì về vụ tai nạn đó không ạ..?

Ông chủ tiệm đồ gỗ quay lại nhìn Lý rồi thắc mắc :

— Sao cháu lại hỏi chuyện đó…?

Lý tiếp :

— Dạ, không giấu gì bác, cháu là hàng xóm thân thiết của người bị tai nạn….Vì…vì chưa bắt được người đâm bác ấy nên cháu đến đây để tìm hiểu.
Ông chủ tiệm đáp ;

— Ra vậy, nói ra vẫn còn thấy sợ….Nhưng nếu cháu đã hỏi thì bác kể, hôm ấy, người bị chiếc xe điên ấy đâm phải, xác văng đến tận cửa hàng bác đây này. Đúng chỗ kia, ngay gần cây cột điện….Nhìn sợ lắm, chắc không sống nổi. Mà thằng lái xe ấy đâm người xong nó tiếp tục lao đi, ai cũng hốt hoảng, lúc đó mà lao ra chặn chắc nó lại đâm chết người tiếp. Công an với cảnh sát giao thông cũng đến xem xét hai hôm trước rồi, thế mà vẫn chưa bắt được hung thủ à..?

Lý trả lời :

— Dạ chưa bác ạ…

Bất chợt trong đầu Lý lóe lên một hình ảnh, hình ảnh mà đêm qua cô nhìn thấy bác Công, trong lời kể của ông chủ tiệm cũng vừa nhắc đến điều này. Lý nhìn ra đằng trước cửa tiệm rồi lẩm bẩm :

— Cây cột điện, đêm qua bác Công cũng đứng ở dưới cây cột điện….Lúc đó hình như còn điều gì mà mình đã nhìn thấy….Là gì được nhỉ..?

Ông chủ tiệm nhìn Lý không hiểu cô đang nói gì, ông ta hỏi :

— Cháu nói gì vậy..? Cột điện làm sao..?

Lý rùng mình, mắt cô mở to, Lý thấy tim mình đập nhanh hơn, cô vừa nhớ đến một chi tiết nữa. Đêm hôm qua, khi bác Công đứng dưới cây cột điện đối diện nhà Lý, bác mặc một cái áo màu vàng cam, đi đôi giày tây cùng quần vải đen, đôi mắt bác Công u buồn……Nhưng lúc đó, tay bác Công đã chỉ xuống bên dưới chân mình, không, đúng hơn là bác Công chỉ về phía cây cột điện mà mình đang đứng.

“ Ngã tư Lý Thánh Tông….117….36..”

Lý lao vội ra bên ngoài, cô chạy tới cây cột điện…..Mấy ngày trước bác Công đã bị tai nạn nằm ngay tại đây, đến giờ này mọi thứ đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng Lý vẫn cố gắng nhìn xung quanh khu vực cây cột điện….Ông chủ tiệm đồ gỗ cũng hiếu kỳ chạy ra xem Lý đang tìm kiếm thứ gì, dưới chân cột điện là một vài thứ đồ linh tinh, Lý lật từng thứ một ra, và bất chợt cô đứng hình…..Bởi cô vừa tìm thấy một tấm thẻ cứng hình vuông có màu vàng. Bàn tay run run, Lý khẽ lật tấm thẻ đó lên thì mặt trước của nó có in số 36 màu đỏ.

Nuốt nước bọt, đến lúc này thì tất cả những chỉ dẫn đều đã xuất hiện….Ông chủ tiệm nhìn tấm thẻ trên tay Lý, ông ta hỏi :

— 36, phải chăng đây là thứ mà cháu hỏi ban nãy..?

Lý chắc chắn đây chính là nó, nhưng cái thẻ màu vàng này chỉ có duy nhất số 36 màu đỏ không có chữ hay gì khác. Lý hỏi lại ông chủ tiệm đồ gỗ :

— Bác ơi, bác có biết cái thẻ này là thẻ gì không ạ..?

Ông chủ tiệm lắc đầu :

— Bác không biết, bác tưởng cháu tìm nó thì cháu phải biết chứ…? Nhưng nhìn cái này giống như vé gửi xe quá…

Cầm tấm thẻ trên tay, Lý cũng không hiểu rốt cuộc bác Công muốn Lý đến đây để tìm tấm thẻ để làm gì….Nhưng chắc chắn, tấm thẻ này phải có tác dụng hay mang một ý nghĩa nào đó. Ông chủ Tiệm nhìn đồng hồ rồi giật mình :

— Thôi chết, đã gần 10h rồi….Còn phải chuẩn bị nấu cơm nữa.

Nói rồi ông chủ tiệm bỏ đi vào trong, đúng là đã gần 10h…..Lý không có thời gian để đi tìm hiểu thêm nữa. Và chỉ dẫn của bác Công đến đây cũng đã hết…..Đã tìm được tấm thẻ có số 36, nhưng giờ cần làm gì tiếp theo thì Lý không biết. Chiều nay có bài thi, Lý phải quay về để còn đến trường. Cho tấm thẻ vào trong túi, Lý đạp xe trở về nhà trong tâm trạng ngổn ngang, nhiều câu hỏi được đặt ra mà Lý không có lời giải đáp.

Về đến nhà cũng đã 11h trưa, vội vàng chuẩn bị để đến trường, Lý không ăn cơm mà chào mẹ đi luôn trong sự không vừa lòng của bà Nhung. Buổi thi hôm ấy, mặc dù đã ôn luyện rất kỹ, nhưng những sự việc kỳ bí xảy ra với Lý mấy ngày hôm nay, nhất là hành trình đi tìm lời giải cho sự kỳ bí ấy sáng nay khiến cho Lý mất tập trung làm bài.

Sau khi làm bài xong Lý vẫn đăm chiêu suy nghĩ, cô giật mình khi bị Tiên vỗ vai :

— Này, làm bài không tốt hay sao mà ngồi mặt đần ra thế. Hôm nay tui thấy bồ không tập trung gì hết…? Tương tư anh nào phải không..?

Lý thở dài :

— Lại nói bậy, đúng là làm bài không được tốt lắm….Tui thấy hơi mệt.

Tiên cười :

— Vậy về thôi, mà trước khi về nhà, mình qua Lotteria ăn chút gì đi. Tui đói quá à, mà bồ đãi nhé, hôm nay tui quên không mang tiền rồi.

Lý gật đầu, cô cũng cảm thấy hơi đói bụng bởi trưa nay không ăn cơm. Hôm nay thi hai môn nên giờ cũng mới có 2h chiều. Lý đáp :

— Ok, vậy tụi mình về thôi. Tui cũng đói.

Hai cô bạn thân thiết cùng nhau lấy xe rồi rời khỏi trường, trên đường về nhà, họ ghé cửa hàng Lotteria để ăn uống….Oder đồ ăn, nước uống xong, Lý móc túi lấy tiền thanh toán. Khi Lý vừa lấy tiền ra thì cũng là lúc cô vô tình làm rơi tấm thẻ vuông mà cô tìm được lúc sáng nơi bác Công bị tai nạn.

Định cúi xuống nhặt thì Tiên đã nhặt giùm Lý, cầm tấm thẻ, Tiên lật qua lật lại rồi làm bộ mặt suy nghĩ, Tiên nói :

— Thẻ gì đây bồ…?

Lý đáp :

— À, không có gì đâu….Thẻ này tui nhặt được thôi, đút vào túi hộ tui với.

Tiên để lại tấm thẻ vào túi quần của Lý rồi phụ Lý bê đồ ăn ra bàn. Mặt Tiên vẫn đang suy nghĩ điều gì đó….Đang gặm cái đùi gà rán, Tiên bỗng nói :

— Nãy giờ tui cứ nghĩ về cái thẻ của bồ…? Bồ bảo bồ nhặt được phải không..?

Lý gật đầu :

— Ừ, tôi nhặt được sáng nay.

Tiên đáp :

— Tui nhìn tấm thẻ đó quen lắm….Hình như là tui thấy nó ở đâu rồi thì phải.

“ Cạch “

Lý đặt cốc nước xuống bàn rồi gặng hỏi cô bạn thân bằng một giọng vội vã :

— Sao…? Bồ nói sao..? Bồ biết tấm thẻ này là thẻ gì à…? Nói cho tôi biết đi…

Thái độ của Lý khiến cho Tiên hơi sợ, suýt chút nữa thì Tiên mắc nghẹn, cố nuốt miếng gà, uống thêm hớp coca cho trôi…Xong xuôi Tiên vuốt ngực rồi đáp :

— Bồ làm gì mà vội vàng vậy….? Để tôi nhớ lại xem nào…..Nếu tôi không nhầm thì đây là thẻ…….
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Next

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 31 guests