Hầm Mộ - Trường Lê

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 30 Sep 2022

Chương 45: Tìm Về Quá Khứ

Trở về trường, Lý định lấy xe ra về thì cô Hường nói :

— Giờ cũng quá trưa rồi, hay là em sang bên phòng ở của cô rồi ăn cơm với cô luôn, cô mua đồ ăn cho cả 2 rồi nè. Tiện cô cũng có mấy việc muốn trao đổi với em. Lớp mình đợt này xảy ra nhiều chuyện quá. Hì, đừng từ chối, cô cũng gọi điện xin phép mẹ cho em rồi.

Lý vâng dạ, theo cô giáo đến khu nhà ở của giáo viên, cô Hường mở cửa phòng rồi mời Lý vào. Căn phòng rất sạch sẽ và ngăn nắp, nó đúng với tính cách của cô chủ nhiệm. Rót nước đưa cho Lý, cô Hường mỉm cười :

— Em uống nước đi, ngồi nghỉ một chút cho đỡ nóng rồi cô trò mình cùng ăn. Vất vả cho em, giờ phải làm thay công việc của cả lớp trưởng. Nhưng nếu là em thì cô rất yên tâm, em luôn là học sinh xuất sắc nhất lớp, tinh thần trách nhiệm cũng rất cao.

Cô Hường khẽ thở dài :

— Haizz, sao tự nhiên cuối năm học lại xảy ra nhiều chuyện như vậy cơ chứ. Mọi thứ đảo lộn hết cả, mà sao lại nhè vào những cán bộ của lớp. Thật không thể hiểu nổi.

Lý nhìn lên trên trường, trên tường có treo khá nhiều ảnh và bằng khen của cô giáo chủ nhiệm. Trong đó có một bức ảnh khiến Lý chú ý, đó là bức ảnh cô Hường chụp với 5 người nữa, trong đó có 3 người mặc đồng phục học sinh, trên tay mỗi người đều cầm một tấm bằng khen. 2 người còn lại tầm tuổi cô Hường. Lý hỏi :

— Bức ảnh kia cô chụp lâu lắm rồi cô nhỉ, nước ảnh hơi nhòe một chút.

Cô Hường với tay lấy bức ảnh xuống rồi gật đầu :

— Ừ, em nói đúng rồi….Bức ảnh này chụp khi cô về trường thực tập được 6 tháng, cách đây 5 năm trước. Ngày đó mới chỉ là giáo viên thực tập, vậy mà thấm thoắt cô cũng đã dạy ở đây tính cả thời gian đó là 5 năm rồi đấy, nhanh thật.

Khi cô Hường cầm bức ảnh, Lý mới nhìn rõ hơn, trong số 3 người học sinh cầm bằng khen, có một khuôn mặt rất quen, Lý chắc chắn mình đã nhìn thấy gương mặt này ở đâu đó rồi. Chính là cô gái cầm bằng khen ngồi ở giữa hàng thứ nhất…..Cô gái trong ảnh chính là Trần Thanh Trúc, lý do khiến Lý thấy khuôn mặt cô ta quen thuộc là bởi vì, bài viết mà Tiên đưa cho Lý đọc viết trong group kín “ Những Cái Chết Bí ̉n “ có post ảnh của Trần Thanh Trúc, Lý đã nhìn qua ảnh của Trúc, và giờ trong bức hình của cô Hường chụp 5 năm về trước, Trúc cũng có mặt. Như vậy có nghĩa cô Hường biết về Trúc. Khẽ nhìn cô Hường, Lý hỏi một câu khiến cô Hường sững người :

— Cô biết người này ạ…? Cô gái này có phải Trần Thanh Trúc….Người đã tự tử tại trường 5 năm về trước phải không cô..?
Cô Hường ấp úng :

— Sao…sao em…lại biết…?

Lý tiếp tục :

— Vậy là chuyện đó có thật, những sự việc xảy ra ở trường vào ngày đó đều là có lý do. Điều đó cũng giải thích vì sao trường này đã giấu nhẹm đi mọi chuyện…

Cô Hường không hiểu Lý nói gì, cô Hường hỏi :

— Em đang nói gì vậy..? Đúng là 5 năm trước trường mình đã xảy ra một vụ tử tự vô cùng đáng tiếc. Nhưng đó là quá khứ, hơn nữa cái chết của Trần Thanh Trúc đã được xác nhận là do khủng hoảng tâm lý. Điều cô đang ngạc nhiên là tại sao em lại biết tên nữ sinh tự tử đó, chuyện này gần như chỉ có học sinh khóa năm ấy cùng một vài giáo viên biết mà thôi. Cũng đã 5 năm trôi qua rồi….

Lý hỏi tiếp ;

— Cô có nhớ ngày mà Trần Thanh Trúc tự tử không..?
Cô giáo đáp :

— Tất nhiên là cô nhớ, 3 năm qua vào ngày đó trường luôn xuất hiện dòng chữ “ Tôi Vẫn Còn Sống “. Nhưng đó rốt cuộc cũng chỉ là trò đùa của một ai đó, nhưng sao em lại hỏi cô điều này..?

Lý nói :

— Ban nãy cô hỏi em tại sao mọi chuyện lại xảy ra với những bạn là cán bộ lớp phải không..? Đó là bởi vì, tối ngày hôm ấy, cái ngày mà Trần Thanh Trúc tự tử, 7 người chúng em, trong đó có 6 người là cán bộ lớp đã có mặt ở trường theo yêu cầu của cô. Sau đó chúng em đã bị ai đó giả ma hù dọa, Tiên bị đánh ngất, hai bác bảo vệ cũng bị chuốc thuốc mê. Cô…..chính cô là người đã làm tất cả những chuyện này, bởi vì cô có quan hệ thân thiết với Trần Thanh Trúc. Khoảng thời gian cô rời khỏi lớp là mọi chuyện kỳ quái bắt đầu diễn ra, trên đường về cô đánh thuốc mê hai bác bảo vệ. sau đó cúp điện trường học, trong khi quay lại lớp cô bắt gặp Tiên đang đặt máy quay, cô đã đánh lén cậu ấy từ phía sau khiến cậu ấy bất tỉnh. Mục đích của cô chính là khiến cho tất cả mọi người phải nhớ đến cái chết của Trần Thanh Trúc. Thời gian qua em vẫn luôn suy nghĩ, tại sao kẻ đó lại phải làm như vậy, giờ thì em đã có câu trả lời…..Đó là vì cô có quan hệ thân thiết với Trần Thanh Trúc, bức ảnh kia đã chứng minh điều đó….
Cô Hường phá lên cười :

— Ha ha ha, em đúng là rất thông minh, sắc sảo…..Những gì mà em vừa nói còn rõ ràng hơn cả nghiệp vụ của công an, nhất là về khoản giả ma. Nhưng cô không thể ngờ được rằng em lại nghĩ cô là người làm chuyện đó. Haizzz, biết nói sao cho em tin bây giờ nhỉ, nhưng cô không phải người làm những việc như vậy. Nếu như em nói cô đánh thuốc mê hai bác bảo vệ, thì chẳng phải sau khi tỉnh dậy họ sẽ tố giác cô hay sao. Cô không hề ghé vào phòng bảo vệ thì làm sao đánh thuốc mê được họ cơ chứ. Tiếp theo đó là cô với Trần Thanh Trúc không có quan hệ thân thiết gì hết. Cuối cùng là tối hôm đó, trong khoảng thời gian xảy ra vụ việc như các em khai báo với công an, cô đang ở trong phòng của cô Tuyên, điều này có cô Tuyên làm chứng. Bởi phía cảnh sát cũng nghĩ như em, họ cho rằng người dùng máu động vật viết chữ lên tường phòng hiệu trưởng là người trong trường. Vậy nên họ đã điều tra rất kỹ, nếu cô không có chứng cứ ngoại phạm thì cô là tình nghi số 1 rồi. Phải không nào…Hi hi.
Lý chỉ vào bức ảnh rồi hỏi :

— Vậy tại sao cô lại chụp hình chung với Trần Thanh Trúc..?

Cô Hường mỉm cười :

— Trong ảnh, ba người cầm bằng khen là ba học sinh đoạt giải toàn quốc ba môn Hóa, Toán và Văn. Bạn nữ ngồi đầu tiên tính từ trái sang là người đoạt giả nhì Hóa toàn quốc, đứng trên bạn ấy là thầy giáo dạy Hóa của trường năm đó, tiếp theo đó là Trần Thanh Trúc, người đoạt giải nhất Toán toàn quốc, người đứng sau Trúc là cô giáo dạy Toán, còn cậu trai ngồi trước cô là học sinh giỏi văn toàn quốc. Năm ấy cô về thực tập đúng thời điểm giáo viên dạy văn gặp chuyện không may, cho nên trong 6 tháng thực tập, cô là người kèm cặp cậu ta….Khi đoạt giải, cậu ta cứ một mực muốn cô chụp ảnh chung. Thế nên cô mới có mặt trong bức ảnh này. Còn về Trần Thanh Trúc, cô cũng chỉ biết em ấy với tư cách là một học sinh chứ không có quan hệ gì thân thiết. Cô xin lỗi vì cũng do cô mà ngày hôm đó các em gặp phải chuyện rắc rối….Nhưng cô không nghĩ được rằng các em lại bị ám ảnh bởi thứ giả ma, giả quỷ ấy như vậy….Phía nhà trường cũng đã yêu cầu ngừng điều tra, bởi cuối năm học, nhà trường cũng muốn học sinh tập trung vào việc học hành….Không phải có ý muốn giấu nhẹm chuyện này đi như em nghĩ đâu. Thầy hiệu trưởng cùng ban giám hiệu cũng lo lắng lắm.
Nghe cô giáo nói xong Lý đỏ mặt, Lý cúi đầu không biết phải trốn đi đâu…..Khi nhìn thấy bức ảnh có mặt Trúc, Lý gần như đã kết luận vội vàng. Quá hấp tấp, Lý đã vu oan cho cô giáo của mình….Lý khẽ nói :

— Em…em….xin lỗi…cô…..

Cô Hường mỉm cười :

— Không sao đâu, cô thấy em phân tích rất chính xác mà…..Quả thực thì ngay cả công an cũng nghĩ như vậy bởi cô là người rời trường sau cùng. Cô không trách em đâu, em rất thông minh…..Nhưng khi nãy em có nói chính vì có mặt ở trường tối hôm đó nên các bạn mới xảy ra chuyện là sao…? Ý em là việc Châu bị ngã cầu thang, Dương bị tai nạn, Thủy và Khuê phát điên….đều có nguyên nhân…?

Lý chợt nghĩ :

“ Mình luôn thắc mắc tại sao cô ta lại làm hại mọi người, nhưng không có lời giải đáp. Có lẽ cách duy nhất để trả lời đó chính là tự mình phải tìm hiểu về cô ta, tại sao cô ta đã chết 5 năm nhưng linh hồn lại hiện hữu ở trường học….Phải chăng cái chết của cô ta thực sự có uẩn khúc..”
Lý nhìn cô giáo nói :

— Cô có tin ma quỷ là có thật không..?

Cô Hường nhìn Lý mà thấy rùng mình, cô đáp :

— Sao..em lại…hỏi như vậy..? Cô không tin, nhưng cũng không phủ nhận…Tâm linh, ma quỷ vẫn là thứ khoa học chưa giải thích được. Cơ mà em đột nhiên hỏi vậy khiến cô sợ thật đấy.

Lý im lặng vài giây rồi nói tiếp :

— Thứ khiến cho mấy bạn đó bị như vậy không phải do kẻ giả ma, giả quỷ…..Mà sự thật là chúng em đang bị hồn ma của Trần Thanh Trúc ám hại. Cô hãy nghĩ kỹ xem, liên tiếp những sự việc bất thường xảy ra trong lớp ta, và những người bị tai nạn, bị phát điên đều là những người có mặt tại trường buổi tối ngày hôm đó. Đây không phải sự trùng hợp ngẫu nhiên..

Cô Hường mặt tái mét, nói không tin nhưng bản thân cô Hường cũng rất sợ những chuyện liên quan đến ma quỷ, bùa ngải. Cô Hường ấp úng :
— Không…thể nào….Em đừng dọa…cô….Chẳng phải em vẫn bình thường….đấy sao..?

Lý khẽ trả lời :

— Rồi sẽ tới lượt em sớm thôi…..Cô phải giúp em, đây cũng là cách để cô giúp các bạn đã bị hại.

Cô Hương nuốt nước bọt :

— Giúp…em…..nhưng cô…có thể giúp…được gì…chứ…?

Lý đáp :

— Em sẽ kể cho cô toàn bộ những gì mà em biết….Cô có thể không tin, nhưng em cần cô nói cho em tất cả mọi thứ mà cô biết về Trần Thanh Trúc. 5 năm trước cô là giáo viên thực tập ở trường, cô chắc chắn phải biết gì đó về cái chết của Trúc…..Em muốn cô kể cho em mọi thứ. Mong cô giúp đỡ, em có một linh cảm xấu, những người gặp chuyện, tất cả sẽ không chỉ dừng lại ở đây…..Em xin cô.

Cô Hường rùng mình, nhìn khuôn mặt cương nghị, xen lẫn sự hoang mang, lo lắng của cô học sinh mà mình tin tưởng nhất, cô Hường tin Lý không bịa chuyện nói dối, bởi quả thực, cái chết của Trúc 5 năm về trước vẫn còn nhiều điều chưa sáng tỏ. Cô Hương nói :

— Cô tin em, cũng bởi vì cô không giải thích được những việc xảy ra với các bạn cán bộ lớp. Phần nào đó bên trong con người cô thấy mình có lỗi vì tối hôm ấy đã đưa các em vào rắc rối…..Cô sẽ kể, dù cho ký ức đó là điều ám ảnh nhất trong cuộc đời cô. Cô chính là người phát hiện ra xác của Trần Thanh Trúc……
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96107
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 30 Sep 2022

Chương 46: Đi Tìm Nhân Chứng

— Con về rồi đấy à…? Ở nhà trông nhà nhé, mẹ đi ra cửa tiệm một chút. – Bà Nhung nói với con, khi Lý vừa bước vào nhà.

Nhưng Lý không trả lời mẹ, đúng hơn là Lý không nghe thấy mẹ nói gì bởi cô đang suy nghĩ về những gì mà cô giáo chủ nhiệm vừa kể. Thấy con lặng im cứ đi lững thững như người mất hồn, bà Nhung kéo tay con lại rồi hỏi :

— Ơ kìa, không nghe mẹ nói gì à..?

Lúc này Lý mới giật mình quay lại nhìn mẹ, Lý ấp úng :

— Dạ, mẹ vừa nói gì vậy ạ..?

Bà Nhung lắc đầu thở dài :

— Nhà có mỗi hai mẹ con mà cứ như mẹ nói chuyện một mình. Mẹ bảo con ở nhà, mẹ đi ra cửa tiệm một chút. Con suy nghĩ gì mà ngẩn ngơ ra thế, về thấy mẹ cũng chưa chào đâu nhé. Thôi mẹ đi đây, có ăn gì không lát về tiện đường mẹ mua cho…?

Lý xin lỗi mẹ rồi khẽ lắc đầu :

— Dạ thôi, con không ăn gì đâu ạ. Mẹ đi đi kẻo nhỡ việc.

Bà Nhung bước ra khỏi nhà, Lý tháo balo rồi ngồi luôn xuống ghế sofa ở phòng khách. Trong đầu tiếp tục suy nghĩ về lời cô giáo chủ nhiệm nói :

******

— Trần Thanh Trúc là một học sinh xuất sắc, bên cạnh đó Trúc còn rất xinh đẹp. Đại diện cho thành phố đi thi học sinh giỏi Toán cấp quốc gia và đoạt giải nhất. Có thể nói, Trúc là hình mẫu lý tưởng, hoàn hảo cho tất cả học sinh trong trường noi theo. Thông minh, xinh đẹp, tài năng, là gương mặt tiêu biểu của trường. Bức ảnh này cô chụp cuối học kỳ 1, bản thân cô khi ấy cũng rất ngưỡng mộ Trúc…..Nhưng chẳng ai có thể ngờ, 3 tháng sau Trúc tự tử. Sự việc đó như một tiếng sét làm chấn động toàn bộ ngôi trường. Thật đáng tiếc khi công an kết luận, Trần Thanh Trúc do bị áp lực việc học hành, stress nặng dẫn đến tự tử. Không một nhân chứng, không còn cách giải thích nào hợp lý hơn. Ngay sau cái chết của Trần Thanh Trúc, các học sinh trong lớp bắt đầu đồn thổi những tin như Trúc bị trầm cảm, xa lánh mọi người, thường hay nghỉ học….Lúc đó cô mới nhận ra, không hiểu vì sao nhưng một người như Trúc hình như lại không được sự yêu quý từ những bạn trong lớp. Tối ngày hôm đó, khi cô có việc tại trường nên về muộn, cũng không có lớp nào học cả, ở bên trong phòng học, cô nghe thấy một tiếng động rất lớn. Chạy ra sân, cô đã sợ đến ngã ngửa ra đằng sau. Dưới sân trường là một cái xác be bét máu mặc đồng phục học sinh, máu bắn khắp nơi, khi đó cô chỉ biết đó là một học sinh nữ bởi mái tóc dài đen nhánh che kín phần đầu bị dập nát. Cảnh tượng kinh hoàng đó vẫn ám ảnh cô mỗi khi cô bước nhớ lại.
Lý hỏi :

— Vậy sự thật có phải Trần Thanh Trúc bị trầm cảm dẫn đến tự sát không hả cô..?

Cô Hường nói :

— Điều này cô cũng không dám chắc, nhưng trong những tiết học của cô, Trúc vẫn bình thường. Tuy nhiên phía nhà trường cũng như học sinh cùng lớp của Trúc thì lại đưa ra những lời cho rằng Trúc bị khủng hoảng tâm lý, thành tích học tập giảm sút….Thậm chí…thậm chí còn có những tin đồn đầy ác ý.

Vì ngày đó cô chỉ là giáo viên thực tập nên không được tham gia nhiều vào nội bộ của trường. Vả lại, công an cũng đã đưa ra kết luận, đâu thể làm khác được.

Nhưng cô biết, cũng phải tốn rất nhiều công sức và thời gian ngôi trường này mới xóa mờ được vết hằn kinh khủng ấy. Sau khi cô quay lại đây để nhận công việc chính thức thì ban giám hiệu cũng thay đổi gần như toàn bộ. Thế cho nên, đến thời điểm này, nhưng người biết về sự việc ấy không nhiều. Cũng chẳng ai muốn khơi gợi lại quá khứ đau thương ấy cả. Bởi vậy cô khá ngạc nhiên khi em lại biết đến Trần Thanh Trúc.

Những thông tin cô giáo biết về Trần Thanh Trúc không nhiều, cũng bởi một giáo viên thực tập thì không thể nào nắm rõ về một học sinh trong số lượng học sinh toàn trường được. Để có thể tìm hiểu rõ hơn thì ít nhất cũng phải là người trong gia đình, hoặc chí ít cũng là những người bạn học cùng lớp của Trúc năm đó. Nhưng biết tìm ai bây giờ, thời gian trôi qua đã quá lâu, hơn nữa dù có tìm được 1 ai đó thì chưa chắc họ đã chịu nhắc lại chuyện cũ, bởi không ai muốn vướng vào rắc rối.

“ Ting…Ting “

Điện thoại Lý báo tin nhắn, là tin nhắn trong nhóm chat Thi thêm Lý vào tối ngày hôm qua. Người vừa nhắn tin là Thi, bởi tất cả những người còn lại chắc chắn không thể dùng điện thoại được lúc này. Khẽ ấn vào tin nhắn mới gửi, Lý đọc ra mồm :

— 3 ngày nữa…Hi hi hi.

Sau tin nhắn đó không thấy Thi nhắn gì thêm. Lý tự nhủ :

“ 3 ngày nữa là sao..? Hôm qua cậu ta nhắn tin “tất cả sẽ phải chết”, liệu rằng đây chính là…..Không được rồi, mình phải ngăn cô ta lại….Nhưng bằng cách nào đây..? “

Sực nhớ ra, trong nhóm 7 người thì đã có 4 người gặp chuyện, Thi thì được cho là đang bị điều khiển bởi ma quỷ, còn lại Lý và Tiên……Không biết Tiên giờ này ra sao, Lý lấy điện thoại rồi gọi cho Tiên, thật may Tiên vẫn bắt máy chỉ sau 1 hồi chuông, Lý hỏi vội vàng :

— Bồ không sao chứ..?

Tiên hình như đang đi ngoài đường, bởi Lý có thể nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi, Tiên đáp :

— Tui có sao đâu, bồ về nhà rồi hả…? Tui đang đi…

“ Tút….tút….tút…”

Đang nói chuyện thì đột nhiên Tiên tắt máy, Lý gọi lại thì đầu dây bên kia báo thuê bao. Lòng nóng như lửa đốt, Lý sợ Tiên sẽ xảy ra chuyện gì…..Vội vã đứng dậy, đang định dắt xe đạp để ra ngoài thì bên ngoài cổng có tiếng gọi :
— Lý ơi….Mở cửa.

Là giọng của Tiên, Lý thở phào sau khi mở cổng ra thấy Tiên đứng bên ngoài với một túi toàn đồ ăn là đồ ăn. Tiên giơ lên cười :

— Tèn ten…..Có quà ở bên bố mẹ tui đem về, mang sang chia cho bồ đây..

Lý gắt :

— Tại sao đang nói chuyện lại tắt máy thế….Bồ làm tui sợ muốn chết.

Tiên đáp :

— À, điện thoại tui hết pin…..Gì mà nóng thế, tui có làm sao đâu. Cứ lo hão, mà không xách đồ để tôi phi xe lên à…?

Lý đỡ lấy túi đồ ăn từ tay Tiên, cả hai đi vào trong nhà. Lý cũng kể hết cho Tiên nghe những gì xảy ra tối hôm qua về nhóm chat, rồi chuyện trưa nay Lý cùng cô giáo đến nhà Thủy và Khuê, cả hai người đó đều đã phát điên, rồi cả chuyện cô giáo chủ nhiệm chính là người 5 năm trước đã phát hiện ra xác chết của Trần Thanh Trúc. Tiên nghe không chớp mắt, cố gắng nuốt từng chữ….Bản thân Tiên giờ đây cũng phải ớn lạnh, nổi gai ốc với những gì Lý vừa kể.
Lý tiếp :

— Tối qua cô ta nói tất cả sẽ phải chết……Và vừa rồi, tin nhắn tiếp theo chỉ vỏn vẹn “ 3 ngày nữa “.

Tiên thắc mắc :

— Này, bồ có thấy lạ không..?

Lý hỏi lại :

— Lạ là sao..?

Tiên đáp :

— Đây nhé, tối hôm ấy, như bồ nói, khi đứng ở dưới sân trường ngay chỗ cái chị Trúc đó tự tử, tổng cộng là có 7 người…..Nhưng đến bây giờ thì chỉ có Châu, Dương, Thủy, Khuê và Thi là gặp nạn…..Bồ còn nhìn thấy cô ta, nhưng tại sao tui đến giờ vẫn không gặp phải chuyện gì cả. Như bồ nói, cô ta có thể đã nhập vào Thi, tai nạn của Dương là do cô ta gây ra, chuyện Thủy, Khuê phát điên cũng có sự xuất hiện của cô ta…..Như vậy có thể khẳng định, cô ta có thể hại người khác dưới thân xác của Thi.

Nhưng dù đã gặp Thi ở trường, tui vẫn không bị sao cả, hoặc nếu muốn hại tôi thì cô ta đã tìm đến tôi rồi. Tại sao giờ tôi vẫn bình an vô sự….? Điều này không phải là chuyện lạ hay sao…?

Tiên nói Lý mới giật mình suy nghĩ lại, quả đúng là như vậy….Tiên cũng có mặt trong trường tối ngày hôm ấy, Tiên không có cái vòng tay tránh ma quỷ như Lý, nhưng tại sao cô ta lại không hề nhắm vào Tiên, lúc ở phòng y tế, Tiên cũng có mặt, nhưng không xảy ra điều gì…? Nhóm chat kia Thi cũng chỉ thêm Lý vào. Lý đi đến một giả thiết, nhưng giả thiết này có phần trái ngược với suy nghĩ của cô khi cô cho rằng, những ai có mặt tại sân trường trong ngày Trúc tự tử sẽ bị hồn ma cô ta ám. Nếu là như vậy thì sao Tiên lại không việc gì…? Lý nói :

— Chẳng lẽ việc chúng ta xuất hiện ở trường học không phải là nguyên nhân cô ta hãm hại mọi người. Rốt cuộc chuyện này là sao..? Cô ta muốn làm gì chứ..? Càng lúc tui càng không thể hiểu nổi.

Tiên cợt nhả :

— Hay có khi nào chị ta kết tui rồi không..? Hi hi hi…..Mà cũng có thể vậy lắm chứ, vì tui là người khơi mào câu chuyện về chị ta cho bồ mà nhỉ..?
Lý nhìn Tiên, sau câu nói vừa rồi, Lý sực nhớ ra một điều quan trọng, không phải nói là cực kỳ quan trọng mới đúng. Lý thảng thốt ;

— Tiên, lần trước bồ từng nói chuyện với cái nick facebook đăng bài về Trần Thanh Trúc phải không..?

Tiên gật đầu :

— Ừ, tui có kể mà bồ bảo nhảm nhí đó còn gì..? Mà sao..?

Lý hỏi dồn dập :

— Nick đó vẫn còn chứ…? Tui muốn nói chuyện với người đó.

Tiên ngơ ngác :

— Không biết nữa, vì nick chẳng có thông tin gì chỉ là nick ảo nên không biết còn không…? Nhưng bắt chuyện với anh ta khó lắm, chưa chắc anh ta đã nói đâu.

Lý đáp :

— Nếu như anh ta là người đăng bài về Trần Thanh Trúc với mục đích như mình nghĩ thì những gì mình biết về Trúc sẽ khiến cho anh ta nói chuyện……
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96107
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 30 Sep 2022

Chương 47: Tin Nhắn Trong Nhóm Chat

Đã 30 phút trôi qua, Tiên ngó sang bên Lý hỏi :

— Sao rồi, anh ta có nhắn lại không..?

Lý lắc đầu :

— Chưa thấy trả lời, có thể tin nhắn của người lạ sẽ nằm trong mục tin nhắn chờ nên anh ta chưa đọc. Tui cũng mới nói chào hỏi thôi….Để tui nhắn tiếp.

Nói rồi Lý tiếp tục nhắn tin cho nick facebook có tên : Zen. Lần này Lý nhắn những điều có luên quan đến Trần Thanh Trúc, tất cả những gì mà Lý biết về Trúc, Lý cũng không quên nói mình là học sinh của ngôi trường mà Trúc đã tự tử. Và lý do Lý nhắn tin cho anh ta bởi vì Lý muốn tìm hiểu quá khứ của Trần Thanh Trúc.

Không ngoài dự đoán của Lý, ban đầu khi chào hỏi xã giao, anh ta không quan tâm. Nhưng khi Lý viết đến Trần Thanh Trúc thì tin nhắn đã được xem và chấp nhận. Lý khẽ nhìn Tiên :

— Anh ta đây rồi.

Cuộc nói chuyện giữa 2 người bắt đầu :

Zen : Cô muốn gì..?

Lý : Em muốn biết về quá khứ của Trần Thanh Trúc, khoảng thời gian trước khi cô ấy tự sát.

Zen : Tại sao cô nghĩ tôi biết về Trúc và điều gì khiến cô tin rằng tôi sẽ kể cho cô..?

Lý : Vì anh chính là người đăng bài về cái chết của cô ấy vào ngày cô ấy tự tử. Còn lý do vì sao em tin anh sẽ kể đó là vì nếu không muốn nói thì anh đã không trả lời tin nhắn của em.

Zen : Mục đích của cô là gì..?

Lý : Giống như anh, muốn tìm hiểu sự thật về cái chết của Trần Thanh Trúc. Nhưng khác với anh, em có thể làm nhiều thứ hơn là đăng bài tưởng nhớ. Chẳng phải anh làm chuyện đó là vì anh tin Trúc không tự sát mà vì lý do khác hay sao..? Thực sự em rất cần anh giúp đỡ, bởi em và những người bạn của mình đang vướng vào một rắc rối có liên quan đến Trần Thanh Trúc. Chuyện này có liên quan đến mạng người, xin anh hãy giúp đỡ.

Zen : Có thật là tôi đang nói chuyện với một cô gái học lớp 10 không..? Thôi được, kể cho cô nghe cũng không mất mát gì. Nhưng tôi không chắc những gì tôi biết có giúp được gì cho cô đâu nhé. Nào, giờ cô muốn hỏi gì..?

……………. 1 tiếng đồng hồ trôi qua, cuộc nói chuyện với nick facebook có tên là Zen đã dừng lại do anh ta có công việc cần phải giải quyết. Nhưng anh ta có nói, nếu Lý muốn biết thêm điều gì mà anh ta biết thì anh ta sẽ trả lời.

Tiên ngồi bên cạnh sốt ruột hỏi :

— Có thu hoạch được gì không..?

Lý gật đầu :

— Biết thêm được không ít, anh ta không nói anh ta là ai, nhưng với những gì anh ta kể thì tui đoán, anh ta biết rất rõ về Trần Thanh Trúc, ban đầu tớ nghĩ anh ta là người thân của Trúc nhưng không phải. Theo như anh ta nói, sau khi Trúc chết được 1 năm, vì quá đau buồn trước cái chết của con gái, mẹ Trúc cũng đã ốm nặng rồi chết, ít lâu sau, công ty của bố Trúc cũng bị phá sản, cuối cùng ông ấy cũng treo cổ tự tử ngay tại nhà riêng. Chỉ đến khi người ta đến đòi nợ mới phát hiện ra ông ấy đã chết từ bao giờ. Trúc là con gái duy nhất trong gia đình.
Tiên rùng mình ;

— Không phải chứ, sao bi thương quá vậy….? Nghe bồ kể mà nổi da gà.

Lý buồn rầu :

— Bởi vì Trúc là người được gia đình kỳ vọng rất nhiều, càng tìm hiểu về Trúc, tui càng thấy cô ấy là một người hoàn hảo, gia đình giàu có, xinh đẹp, thông minh, giỏi giang…..Cô Hường nói không sai, Trần Thanh Trúc lúc còn sống chính là hĩnh mẫu lý tưởng của mọi cô gái. Như vậy lại càng phủ nhận việc Trúc tự sát do trầm cảm…Một người có mọi thứ như vậy tại sao lại tự tử được chứ…? Cô Hường cũng nói khoảng thời gian đó thấy Trúc vẫn bình thường, nhưng những người trong lớp Trúc lại nói ngược lại…..

Tiên nhìn Lý chằm chằm, Tiên khẽ nói :

— Tui vừa nhận ra một điều….Nhưng không biết có nên nói hay không..?

Lý hỏi :

— Có chuyện gì vậy..?

Tiên đáp :

— Qua những gì mà bồ nói, những gì mà cô Hường nói……Tui thấy…..tui thấy….bồ và chị Trúc đó…..rất giống nhau.
Lý giật mình, Lý chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này…..Tiên tiếp tục :

— Để tôi chỉ ra sự giống nhau đến kinh ngạc giữa hai người….Cả hai đều rất thông minh, xinh đẹp, tuy có thể gia đình bồ không giàu bằng chị Trúc kia, nhưng cũng thuộc hàng khá giả….Tiếp đó, có cái này chắc bồ không nhận ra, cũng như chị Trúc, bồ không được lòng số nữ sinh trong lớp, đặc biệt là nhóm bạn thân của lớp trưởng.

Lý đáp :

— Không thể nào, tuy tui không thân với họ nhưng cũng đâu làm gì để họ ghét chứ..?

Tiên khẽ lắc đầu :

— Vậy là bồ không biết rồi, bởi vì bồ không quan tâm đến bọn họ nên bồ coi đó là bình thường. Lần trước tui đã nói, nhóm đó không ưa bồ chút nào….Bồ luôn vượt trội hơn tất cả, nhưng bồ lại coi đó là chuyện không đáng quan tâm. Chính sự thờ ơ của bồ lại là cái gai trong mắt đám con gái. Khi hotboy của trường say bồ như điếu đổ thì bồ lại dửng dưng, còn đám kia mơ ước cũng không được. Có thể về chuyện học hành, thi cử bồ là số 1, nhưng trong chuyện tình cảm, cảm nhận cách nhìn của mọi người xung quanh với mình thì bồ lại chỉ là con số 0. Con gái là loài có tính đố kỵ mạnh mẽ, cũng giống như chị Trúc, chị ấy không được lòng bạn bè là bởi vì chị ấy quá nổi bật. Chị ấy và bồ luôn thu hút tất cả những ánh nhìn khi hai người xuất hiện….Điều đó khiến những kẻ đố kỵ sinh lòng ghen ghét.
Lý lặng im nghe Tiên nói, đúng là Lý chưa bao giờ nghĩ mình lại bị ghét đến như vậy. Nhưng thái độ của nhóm Dương sau khi Lý cứu được Thi ở trường học đã phản ánh đúng với lời mà Tiên vừa đề cập. Nhưng nếu như thế thì sao, chuyện này đâu có liên quan đến việc hồn ma của Trúc ám hại mọi người. Lý nói :

— Nếu tui và cô ta giống nhau, vậy lý do cô ta hại mọi người là gì..?

Tiên lắc đầu không giải thích được, ngồi một lúc, Tiên như phát hiện được điều gì, Tiên hỏi Lý :

— Bồ nói tối hôm qua Thi đã thêm bồ vào nhóm chát của bọn họ phải không..?

Lý gật đầu :

— Đúng vậy.

Tiên hỏi tiếp :

— Thế trong nhóm chat đó họ nói những gì..?

Lý đáp ;

— Lúc đó chỉ có Thi nói toàn những thứ ghê sợ, chết chóc, còn lại tui không đọc.

Tiên thở hắt ra, Tiên nói :

— Đưa điện thoại của bồ đây, bồ vẫn còn trong nhóm đó phải không..?
Lý đưa điện thoại cho Tiên rồi thắc mắc :

— Nhưng bồ định làm gì..?

Tiên không nói năng gì, vào messenger, Tiên tìm được nhóm chát bao gồm Châu, Dương, Thi, Thủy, Khuê……Vừa kéo load lại những tin nhắn cũ, Tiên vừa nói :

— Bồ ngố lắm, tại sao bồ không thắc mắc bọ họ lập nhom chat để làm gì..? Mà dù bồ không thắc mắc như vậy đi chăng nữa thì bồ cũng phải tìm hiểu tại sao chị ta lại thêm bồ vào đây…….Đó là vì chị ta muốn bồ đọc thứ gì đó. Đây rồi….

Tiên hình như đã đọc được điều gì đó, vừa đọc Tiên vừa cau mày :

— Tui đoán không sai mà…..Bọn khốn nạn, tự bồ đọc đi….Đọc xong bồ sẽ hiểu chúng nó ghét bồ như thế nào. Thật là tức chết đi được…

Nhận lấy điện thoại từ tay Tiên, Lý bắt đầu kéo đọc những dòng tin nhắn bắt đầu từ tối hôm ở trường :
“ Con khốn đó nó nghĩ nó là ai mà lúc ấy ra lệnh cho chúng mình ở lại trong lớp chứ “

“ Loại giả tạo, lúc nào cũng ra vẻ hiền lành, ngoan ngoãn không chú ý dến ai….Loại dâʍ ngầm, giả nai……”

“ Có khi sang năm nó sẽ hốt luôn chức lớp trưởng của bà đấy Châu ạ….Nhìn mặt nó tham vọng lắm. “

Rất nhiều, rất nhiều những lời lẽ sỉ nhục, chửi bới, lăng mạ Lý một cách không thương tiếc từ 5 người bạn kia. Lý thực sự choáng váng, cô không thể tin được rằng mình lại bị nhóm của Châu ghét đến như vậy. Đáng sợ hơn, trước mặt Lý bọn họ vẫn luôn tỏ ra thân thiện…..Giờ thì Lý đã hiểu tại sao Tiên lại có ác cảm với nhóm Châu, đó là vì người ngoài cuộc như Tiên nhìn hiểu hết mọi chuyện.

Nhưng khi Lý kéo đến đoạn chat sau, cô mới thực sự rùng mình, trong tin nhắn là lời của Châu :
“ Mà này, thế còn vụ chúng ta bàn nhau làm cái đó đến đâu rồi..? “

Dương nhắn lại :

“ À, là chuyện ghép mặt nó vào ảnh khỏa thân chứ gì..? Tui làm xong rồi, phải nói là đỉnh của đỉnh luôn, công nhận cái ông tui quen photoshop không chê vào đâu được. Nhìn cứ như là con Lý cởi truồng chụp ảnh vậy….Hi hi, tui cất đi rồi….”

Thủy hỏi :

“ Mà để đâu đấy..? “

Dương đáp :

“ Giấu trên gian nhà kho tầng thượng, để hôm nào tiện sẽ thả bay khắp toàn trường. Lúc ấy con Lý tha hồ mà đẹp mặt…..Có khi nào nó sốc quá bỏ học không nhỉ..?

Thi nhắn :

“ Vậy càng tốt chứ sao…Đỡ phải nhìn thấy nó mỗi ngày….”

Cả 5 người đều thả những cái icon cười sảng khoái. Lý chảy nước mắt, cô không dám tin những gì mình đang đọc là sự thật…..Tiên nghiến răng kèn kẹt, Tiên gắt :
— Bọn chó, chúng nó dám làm vậy luôn……Đáng đời lũ chúng nó….Lý này. bồ kể bồ đã thấy cô ta, nhưng cô ta cũng không làm hại bồ, cô ta cũng không làm hại tui….Liệu phải chăng cô ta đang muốn giúp bồ..?

Lý vẫn chưa hết sốc, kéo xuống tin nhắn tối qua, Lý đọc :

“ Tất…cả….bọn…chúng….sẽ…phải…chết….”



“ 3…ngày…nữa “

Lý đứng bật dậy, Lý hoảng hốt :

— Không được, nếu đúng như vậy thì 3 ngày nữa tất cả bọn họ đều sẽ bị gϊếŧ…..
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96107
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 30 Sep 2022

Chương 48: Nguy Hiểm Rình Rập

Nhìn đồng hồ dã gần 2h chiều, Lý đứng bật dậy. Với lấy cái balo đeo lên vai, Lý chạy ra ngoài, Tiên gọi theo hỏi :

— Này, bồ định đi đâu đấy..?

Lý đáp :

— Tui đến trường, tui muốn kiểm tra xem có đúng là bọn họ định làm như thế với tui không..?

Tiên cũng chạy ra ngoài nói :

— Vậy tui cũng đi.

Lý lắc đầu :

— Bảo vệ không cho bồ vào đâu, thực ra thì 2h30 chiều tui có lịch trực sao đỏ thay cho Châu. Còn bồ không có tiết học sao vào được..?

Tiên nói :

— Thì bồ cứ nói tui đi trực với bồ là được…..Nói thế là được vào ngay. Đi mà, chứ tui cũng hóng lắm, ở nhà ngồi một chỗ không chịu được đâu. Đi…đi mà….bạn yêu dấu….Mắc công tui đến đây rồi.

Chẳng còn cách nào khác, Lý đành phải để Tiên đi cùng. Đến trường, với sự bảo đảm của Lý, Tiên cũng được vào trường mà không gặp phải bất kỳ sự cản trở nào, mặc dù người trực hôm nay là bác Hiếu, một bác bảo vệ rất nóng tính.

Sau khi chuẩn bị các công việc của trực ban sao đỏ xong, Lý cùng với Tiên đi lên nhà kho trên sân thượng. Đó cũng là nơi mà hai ngày trước mọi người tìm thấy Thi nằm bất tỉnh bên trong. Hôm ấy Lý bị một phen hết hồn khi từ trong vách tường nhà kho có bàn tay đen xì thò ra nắm chặt lấy cổ tay của cô. Lần này quay lại không khỏi khiến cho Lý cảm thấy lo lắng.

“ Cạch “

Lý tra chìa khóa rồi vặn nhẹ, ổ khóa mở bung ra.

“ Két…két..kẹt “

Cánh cửa phát ra âm thanh gai người bởi bản lề đã cũ kỹ. Hai người nhìn nhau rồi cùng bước vào trong. Nhưng khác với lần trước, bên trong gian nhà kho lần này hoàn toàn bình thường, không lạnh lẽo, âm u như cách đây 2 hôm, điều giống duy nhất có lẽ là tiếng quạt thông gió vẫn đang chạy ầm ầm. Tiên nói :

— Trong này nhiều đồ linh tinh như vậy thì biết tìm thứ mà chúng nó để đâu..?

Lý không nói gì, Lý tiến thẳng về phía góc nhà mà Thi nằm hôm trước. Khẽ dựng mấy tấm ván gọn sang một bên. Tiên đứng sau nhìn Lý thò tay vào bên trong mép tường rồi sau đó Lý lấy ra một cái túi đựng hồ sơ. Tiên ngạc nhiên :
— Là nó phải không..? Mà sao bồ biết chúng nó để ở đấy..?

Lý đáp :

— Tui cũng không biết, nhưng lần trước, khi cúi xuống nhặt điện thoại cho Thi, tui thấy có cái này để đây. Lúc đó chỉ nghĩ là đồ cũ của thầy cô để vào. Nhưng từ lúc đến trường tôi đã nghĩ đây chính là thứ mình cần tìm. Còn đúng hay sai, mở ra sẽ biết ngay thôi mà.

Lý mở túi hồ sơ ra, dù dã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng cả Lý lẫn Tiên đều khá sốc trước những gì được để bên trong túi hồ sơ. Những bức ảnh khỏa thân, lõα ɭồ phơi bày các bộ phận cơ thể của một người con gái, không mảnh vải che thân đầy nɦu͙ƈ ɖu͙ƈ. Và khuôn mặt trong những bức hình đó là mặt của Lý.

Tiên chửi thề :

— Khốn kiếp, chúng nó quá độc ác, chúng nó định sẽ rải tất cả những bức ảnh này ra khắp trường. Không thể tha thứ được.

Lý đứng im một chỗ, cô lặng người đi. Thậm chí lúc đọc tin nhắn, Lý vẫn mong tất cả chỉ là lời nói đùa. Lý đến trường để tìm thứ này không phải vì cô muốn bóc trần sự thật, mà cô hi vọng sẽ không tìm thấy gì cả…..Nhưng sự thật vẫn là sự thật, cho dù nó khó giải thích, tuy nhiên toàn bộ số ảnh khỏa thân được photoshop ở đây đã chứng minh rằng : Nhóm của Châu muốn hãm hại Lý.

Cho túi hồ sơ vào trong balo, Lý bước ra khỏi gian nhà kho. Tiên đi theo hỏi :

— Bây giờ bồ tính làm sao..?

Lý im lặng không trả lời, bởi thực sự lúc này cô cũng không biết nên làm gì tiếp theo. Mọi thứ càng ngày càng rối tung lên, quá nhiều áp lực, quá nhiều những chuyện đến bây giờ Lý mới biết……Đứng ở khu tập kết rác phía sau trường, Lý lôi túi hồ sơ ra rồi đốt trong sự ngạc nhiên của Tiên, Tiên nói :

— Sao lại đốt, đây là bằng chứng để buộc tội chúng nó cơ mà. Cộng với những đoạn tin nhắn tui chụp lại nữa…..Chúng nó phải bị trả giá vì hành vi hạ nhục nhân phẩm của người khác.

Lý lắc đầu :

— Bồ cũng xóa những bức ảnh chụp lại đó đi…..Dù sao đi nữa tui cũng muốn mọi chuyện kết thúc ở đây. Hành động của họ cũng đã nhận kết cục bi thảm rồi. Tui không muốn nhìn thấy những thứ này. Điều tôi quan tâm lúc này chính là, tại sao Trần Thanh Trúc lại làm như vậy..? Tui sẽ đến tìm Thi.

Tiên thở dài rồi làm theo lời Lý nói…..Lý vẫn luôn như vậy, dù bị người khác hại nhưng Lý không đem lòng thù hận, ngược lại với trái tim nhân hậu của mình, Lý bao dung, rộng lượng, tha thứ cho tất cả…….

Cùng thời điểm đó tại Resort Mai Châu….Ở trong bếp, tay bếp trưởng người Hoa nói với phụ bếp của mình :

— Hết ớt bột rồi, cậu đi lấy rồi đổ thêm vào đây.

Phụ bếp vâng dạ rồi đi về phía gian để thực phẩm khô cùng gia vị. Thùng bột ớt để ở bên dưới, đang thò tay vào loay hoay bê thùng bột ớt ra thì anh ta kêu ré lên, đồng thời rụt tay lại :

— Ái…..Đau quá…..Cái quái gì vậy…?

“ Ngoéo……Ngáo…..Grrr…….Gruuuuu…”

Từ bên trong góc tường, một con vật không rõ hình thù lao vút qua người anh phụ bếp khiến anh ta không kịp nhận ra đó là thứ gì. Nhưng nghe tiếng kêu thì có thể đoán đó là một con mèo. Mu bàn tay khá xót bởi vết cào của mèo đang rỉ máu, phụ bếp chỉ còn biết cắn răng chịu đau. Đem ớt bột ra ngoài, nhìn thấy tay của phụ bếp chảy máu, bếp trưởng hỏi :

— Lại hậu đậu quệt vào đâu à..? Có lấy ớt bột thôi mà cũng để bị thương, hiện nay resort chưa đón khách, công việc còn nhàn hạ mà đã thế này….Thời gian tới có khách đến nghỉ ngơi, cậu có làm được không..?

Phụ bếp cúi đầu xin lỗi :

— Bếp trưởng bỏ quá cho, nãy có con mèo nó nấp sau thùng ớt bột….Tôi vô ý nên bị nó cào trúng tay.

Phụ bếp nhìn quanh một vòng rồi đáp :

— Mèo á…? Sao trong này lại có mèo được…Cậu không nhìn nhầm đó chứ..?

Phụ bếp lúng túng :

— Thực ra tôi cũng không nhìn rõ, nhưng nghe tiếng kêu của nó thì hình như đó là một con mèo.

Bếp trưởng tặc lưỡi ;

— Chậc, thôi mà sao cũng được….Nếu vậy thì đặt bẫy di, chuột hay mèo cũng không thể dể lảng vảng ở đây được. Để đó đi rửa vết thương đi kẻo nhiễm trùng.

Phụ bếp vâng dạ rồi đi rửa tay, không hiểu đây có phải vết mèo cào không, nhưng vết thương chỉ mới xảy ra cách đây vài phút, vậy mà xung quanh miệng vẫn thương đã thâm tím một cách khó hiểu. Máu vẫn rỉ ra cho dù vết thương không sâu, lấy miếng băng cá nhân dán tạm vào, phụ bếp quay trở lại công việc như bình thường.

Trong khi đó, Mẫn từ đêm hôm qua đến sáng nay cũng chưa ra khỏi phòng…..Mẫn sợ rằng mình sẽ bị ông Vương trách phạt vì tội tò mò đêm hôm qua khi Mẫn mở cửa phòng của ông Vương….Nhưng lạ thay, đã quá chiều, vẫn không có điều gì xảy đến, ông Vương cũng không hề tìm Mẫn……Nhưng có vẻ như, ông Vương đi từ đêm hôm qua chưa quay lại.

— Về nhé, sáng mai tui sẽ qua đợi bồ đi học….Bye bye. – Tiên vừa vẫy tay chào Lý vừa nói.

Đang bước trên con ngõ về nhà, Lý thấy đi từ hướng đối diện là dáng người quen quen. Gần hơn chút nữa Lý cười tươi :

— Em chào anh…..Anh đi làm về đấy ạ..?

Chàng thanh niên đưa tay tháo chiếc mũ lưỡi trai đang đội che gần kín khuôn mặt ra rồi đáp :

— Ơ…em là….À anh nhớ rồi, là cô bé đi xe bất cẩn. Em đi học về à…?

Lý cười :

— Dạ vâng, hôm nào rảnh mẹ em sẽ đến gặp anh để cảm ơn. Hi Hi.

Tân xua tay :

— Thôi, không cần thế đâu….Em đừng bận tâm, em cũng giúp anh rồi còn gì, thôi anh đi đây.

Tân bước qua Lý, Lý vẫn cố nhìn theo phía sau Tân……Và rồi trong thoáng chốc Lý thấy bao quanh người Tân có một làn khói mỏng như sương…..Nhưng khi chớp mắt nhìn lại thì Lý không thấy gì nữa. Cô nhăn mặt cảm thấy khó hiểu rồi bước về nhà.

Tân đi ra khỏi con ngõ, Tân lẩm bẩm một mình :

— Bà nói gì ạ…? Cô bé đó có điều gì đặc biệt…?

Trong đầu Tân vang lên một giọng nói, là giọng nói của bà nội :

“ Hình…như…cô…bé…đó…có…thể…thấy…được…linh….hồn….người…chết..”

“ Đừng…lại…gần…cô..ta…”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96107
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 30 Sep 2022

Chương 49: Mắt Xanh…?

Sau bữa cơm tối, Lý trở về phòng của mình như thường lệ. Nhưng hôm nay cô quyết định sẽ không học bài, cô muốn dành thời gian để tìm hiểu thêm về Trần Thanh Trúc. Mở máy tính, Lý chờ đợi một điều gì đó, và rồi, anh ta đã xuất hiện….Messenger của Zen sáng đèn, đồng hồ lúc này đã chỉ đúng 8h tối. Lần này Zen nhắn tin cho Lý trước.

Zen : Quả là một cô gái đúng hẹn. Điều này chứng tỏ cô thực sự quan tâm đến cái chết của Trần Thanh Trúc. Chúng ta tiếp tục nào.

Lý : Anh cũng vậy, trước hết em có điều này muốn hỏi. Có phải Trúc luôn bị mọi người trong lớp ghét bỏ phải không..?

Zen : Không phải, Trúc rất được lòng mọi người, thầy cô bởi tài năng cũng như ngoại hình của mình. Nếu để người ta ghét Trúc thì thật khó để tìm ra điểm không hài lòng…..Nhưng…..

Lý : Nhưng sao..?

Zen : Nhưng một vài người lại không nghĩ như vậy. Cô đã từng bị ai đố kỵ, cảm thấy cô là vật cản trong mắt họ chưa..?

Lý : Em….chưa.

Zen : Cũng phải thôi, bởi gặp phải trường hợp này thì người bị ghét phải thực sự nổi bật. Nãy cô hỏi tôi Trúc luôn bị mọi người trong lớp ghét bỏ phải không..? Có một nhóm người đã làm như vậy. Đó là hội con nhà giàu, những tiểu thư gia đình quyền thế. Họ cũng thông minh, xinh đẹp, nhưng đứng bên cạnh Trúc, họ bị lu mờ…..Và từ đó họ coi Trúc như một cái gai đầy khó chịu.

Lý hoang mang : Anh có thể nói rõ hơn một chút được không..? Vậy cái chết của Trúc có liên quan đến những người đó không..?

Zen : Không, tôi không nghĩ vậy….Mặc dù họ ghét Trúc nhưng họ không có liên quan đến cái chết của Trúc. Bởi vì ngày Trúc tự tử cũng là ngày sinh nhật của 1 người trong nhóm đó. Họ tổ chức tiệc rất lớn, mời tất cả bạn bè trong lớp, trừ trúc…Hôm ấy tôi cũng có mặt trong bữa tiệc ấy. Nếu nói họ thù ghét Trúc đến mức gϊếŧ người thì không đúng.

Lý : Nếu vậy tại sao những năm qua anh vẫn luôn đào bới lại sự việc Trúc tự sát với ý nghĩ, cô ta chết không phải do tự tử.

Zen im lặng một hồi……Hình như câu hỏi của Trúc đã khiến anh ta có gì đó khó nói. Lát sau….

Zen tiếp tục : Bởi vì buổi sáng hôm ấy, tôi và Trúc có nói chuyện. Khi tôi hỏi Trúc có đến dự sinh nhật của người bạn đó không thì Trúc lắc đầu, Trúc cũng biết mình không được mời.

Tôi đã nghĩ Trúc sẽ buồn, nhưng không phải vậy. Ngược lại Trúc còn rất vui, Trúc nói tối nay cô ấy cũng có hẹn với một người đặc biệt. Nhìn ánh mắt của Trúc tôi đoán rằng Trúc thực sự vui vẻ, nụ cười trên môi cô ấy chưa bao giờ rạng rỡ như vậy. Liệu cô có nghĩ rằng, một người buổi sáng còn rất vui, đến tối lại tự tử được không…? Tôi thực sự đã rất sốc, tôi không thể tin được rằng Trúc tự sát.

Lý : Anh nói cô ấy có một cuộc hẹn lúc tối. Nhưng tại sao cô ấy lại đến trường…?

Zen : Tôi cũng không biết, đó chính là khúc mắc lớn nhất trong cái chết của Trúc. Người ta phát hiện trong cặp của Trúc chỉ có sách vở, Trúc lại mặc đồng phục của trường. Nhưng ngay đến cả bảo vệ của trường cũng không biết Trúc đến trường vào lúc nào.

Lý ngạc nhiên : Sao lại có thể như vậy được chứ..? Vậy là công an đã bỏ qua chi tiết này..?

Zen : Cũng không hẳn là vậy, bởi việc Trúc nói chỉ có tôi biết. Qua điều tra họ kết luận Trúc tự sát vì áp lực và trầm cảm. Tôi không biết vì sao họ lại có thể đưa ra kết luận như vậy, một cô gái luôn vui vẻ, mọi thứ đều bình thường sao lại tự sát vì áp lực được cơ chứ. Và rồi sau cái chết của Trúc, những tin đồn bắt đầu lan rộng…..Còn một điều khiến cho tôi nghĩ chuyện này còn uẩn khúc.

Lý : Điều gì vậy ạ..?

Zen : Đáng ngờ ở chỗ, những giáo viên bộ môn đều chung một ý kiến đó là thời gian gần đây Trúc lơ là việc học, có những biểu hiện bất thường. Tôi không hiểu tại sao họ lại nói như vậy..? Là bạn học cùng lớp, tôi biết Trúc không hề chểnh mảng việc học cũng như biểu hiện bất bình thường như họ nói. Họ đang tìm mọi cách để lái sự việc đi theo hướng, Trúc tự sát do trầm cảm.

Lý : Trường ta là trường danh tiếng, em không tin thầy cô lại làm như vậy..?

Zen cười : Giờ thì tôi đã tin cô mới chỉ học lớp 10. Càng danh tiếng, càng hào nhoáng thì họ sẽ càng phải giữ gìn danh dự của trường. Sẽ ra sao nếu như cái chết đó không phải là do tự tử..? Họ lường trước được mọi hậu quả, vì vậy cách tốt nhất họ đổ hết tội nên một người đã chết. Bởi dẫu sao, người chết cũng không thể nói được. Kết luận cuối cùng vẫn là : Tự sát do trầm cảm.

Lý : Ban nãy anh có nói đến những lời đồn….Vậy những lời đồn đó là gì vậy ạ..?

“ Cộc…Cộc…Cộc “

— Mẹ vào được chứ..? – Tiếng bà Nhung bên ngoài cửa phòng.

Nghe thấy mẹ gọi, Lý vội ẩn chat rồi đáp ;

— Dạ, mẹ cứ vào đi.

Bà Nhung mở cửa rồi đem ly sữa nóng vào cho con, bà nói :

— Con lúc nào cũng học mẹ rất vui, nhưng cũng phải nghỉ ngơi con ạ. Bố mẹ không ép buộc con phải có thành tích xuất sắc, đừng tự làm khổ mình.

Lý mỉm cười :

— Dạ, con không sao mà mẹ…Bố mẹ mới là những người cần giữ sức khỏe đó. Dạo này con thấy cả bố lẫn mẹ đều bận rộn.

Bà Nhung vuốt mái tóc dài đen nhánh của con, bà nói :

— Ừ, công ty bố đang làm việc đợt này cũng có chút vấn đề. Cửa hàng của mẹ đang sửa chữa nên mẹ cũng phải xem xét nhiều hơn. Bố mẹ có mỗi mình con, giờ bố mẹ cũng không còn trẻ nữa, phải cố gắng cho con sau này nữa chứ. À, nói mới nhớ, mẹ vẫn chưa gặp cậu thanh niên kia để cảm ơn được. Nếu cậu ta ở gần đây, để hôm nào mời cậu ấy dùng bữa cùng gia đình rồi bố mẹ sẽ cảm ơn cậu ta. Con thấy thế được không..?

Lý cười tươi :

— Dạ, được chứ mẹ…Anh ấy nói chuyện thật thà mà chất phác lắm.

Bà Nhung gật đầu :

— Vậy con học bài đi, mẹ không làm phiền nữa….Nhưng nhớ ngủ sớm đấy nhé.

Sau khi bà Nhung ra khỏi phòng, Lý mở lại messenger, có lẽ do không thấy Lý rep lại nên Zen cũng đã thoát ra. Tuy nhiên những gì mà Lý hỏi ban nãy vẫn được Zen trả lời, kéo từ từ đọc thật chậm rãi từng câu, từng chữ….Lý dừng lại ở một đoạn chát, cô dựa lưng vào ghế miệng mấp máy ;

— Thực sự là có chuyện đó sao…? Nhưng phải làm sao để mình có thể xác nhận được những chuyện này khi mà gia đình của Trần Thanh Trúc đều đã chết hết. Bên cạnh đó sự việc đã trôi qua 5 năm….Không đơn giản để lật lại vấn đề.

Đột nhiên Lý thấy thương Trúc vô cùng, nếu sự thật Trúc chết không phải do tự tử thì số phận của cô ấy quá bi đát. Cái chết của Trúc kéo theo nhiều hệ lụy, dẫn đến bi kịch thương đau của cả gia đình. Và điều ghê sợ nhất ở đây không phải hồn ma của Trúc, mà là cô gái đó đã phải chịu đựng sự oan khuất trong năm 5. Rất có thể vì vậy mà âm hồn của Trúc bất tan, không thể siêu thoát, mãi mãi luẩn quẩn trong ngôi trường nơi mình đã chết.

Miên man suy nghĩ, đồng hồ đã chỉ gần 12h đêm……Vậy là đã hết 1 ngày.

— Ư…..á…..á……đau quá, đau chết mất thôi. – Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên trong resort. Người đang giãy dụa, quằn quại chính là anh phụ bếp.

Những người có mặt đang cố gắng giữ chặt anh ta, trời đã chuyển về đêm. Mẫn cũng đã có mặt, Mẫn hỏi :

— Chuyện gì vậy..? Sao anh ta lại thành ra thế này..?

Người ở cùng phụ bếp chính là tay bếp trưởng người Hoa, ông ta vừa lắc đầu vừa đáp :

— Tôi cũng không biết, nhưng đang ngủ thì nó kêu gào tỏ ra rất đau đớn. Mắt cứ dại đi, miệng sùi bọt mép như người bị trúng độc.

Mẫn cúi mặt xuống nhìn thì quả đúng như vậy, lúc này đây anh phụ bếp chỉ còn gào khóc trong vô thức, hai đồng tử đã trắng ởn, trợn ngược lên, máu từ miệng bắt đầu ứa ra. Mẫn lo lắng :

— Trúng độc..? Có phải do thức ăn không..?

Bếp Trưởng trả lời :

— Dạ, không thể nào….Thức ăn hôm nay toàn bộ nhân viên resort đều ăn, nếu bị thì tất cả phải cùng bị chứ…? Nhưng tôi cũng không biết nó mắc triệu chứng gì.

Đã quá nửa đêm, muốn đưa anh phụ bếp đi bệnh viện cũng không phải chuyện đơn giản, vì resort chưa chính thức hoạt động nên đội ngũ nhân viên y tế, biết sơ cứu cũng chưa có.

— Khục….khục…

Anh phụ bếp cứ thế ho bật ra máu, Mẫn bắt đầu hoảng loạn vì không biết phải giải quyết ra làm sao thì ngay lúc đó một giọng nói cất lên :

— Tránh hết ra nào.

Đó là giọng của ông Vương, tất cả những người có mặt ở trong phòng đều có chung một cảm giác là khi giọng ông Vương cất lên họ đều rùng mình, nổi gai ốc. Mẫn quay lại ấp úng :

— Sếp…..sếp…đến rồi..ạ.

Ông Vương nhìn Mẫn không nói gì, ông ta tiến lại chỗ anh phụ bếp đang nằm rồi cầm bàn tay băng bó của anh phụ bếp lên. Gỡ những lớp băng gạc ra, tất cả mọi người giật mình khi dưới lớp băng gạc là một vết thương đã lở loét, gần như thịt nơi vết thương đang bị thối rữa nhoe nhoét. Ai cũng phải quay mặt đi vì buồn nôn sau khi nhìn tận mắt vết thương của anh phụ bếp.

Lấy trong túi áo ra một viên thuốc nhỏ màu đỏ au, ông Vương cạy miệng phụ bếp rồi nhét vào. Tiếp đó ông Vương dùng tay bấm vào một số chỗ trên đầu, yết hầu, ngực và hai cánh tay của phụ bếp. Không gian im ắng, khi mọi người còn chưa biết ông Vương đang làm gì thì anh phụ bếp lên cơn co giật dữ dội, máu từ miệng, từ mũi, từ tai, từ mắt của phụ bếp cứ thể chảy ra, nhưng không phải máu đỏ, thứ máu này có màu đen sì, đặc quánh. Ai cũng nghĩ phụ bếp sẽ chết, nhưng không, sau 5 phút co giật như vậy. gương mặt đang tái nhợt của phụ bếp bắt đầu hồng hào trở lại, cơn co giật cũng không còn, hơi thở của anh phụ bếp đã điều hòa hơn. Ông Vương đặt một lọ thuốc nhỏ lên bàn rồi nói :

— Vệ sinh sạch sẽ cho cậu ta, dùng thuốc này đắp lên vết thương ở tay, nhanh lên nếu không cánh tay sẽ bị hoại tử không cứu được nữa đâu. Việt Nam là nơi rừng thiêng nước độc, mọi người cần phải chú ý cẩn thận.

Đúng như ông Vương nói, anh phụ bếp đã có thể mở mắt trở lại trong sự vui mừng của tất cả mọi người.

Ông Vương nhìn chằm chằm vào Mẫn, ông ta nói ;

— Có lẽ cậu có điều gì cần phải nói với tôi đấy.

Mẫn lập tức cúi đầu không dám nhìn vào ông Vương. Quá chú tâm vào anh phụ bếp mà không ai để ý, quần áo của ông Vương cũng lấm đầy bùn đất, và dường như ông Vương cũng đã già đi rất nhiều. Ông Vương bỏ đi khỏi phòng, bếp trưởng nhìn vết thương của anh phụ bếp khẽ nhăn mặt :

— Buổi trưa chỉ là một vết cào xước nhỏ xíu, sao bây giờ nhìn kinh khủng thế này được chứ..?
Mẫn hỏi :

— Tại sao cậu ta lại bị thương..?

Bếp trưởng đáp :

— Tôi thấy nó bảo nó bị cào bởi một con mèo thì phải…?

Mẫn rùng mình :

“ Mèo, đêm qua khi mình mở cánh cửa phòng, bên trong có những cặp mắt xanh lè nhìn thẳng về phía mình, trước khi cửa đóng lại, đã có thứ gì đó nhảy vụt qua…..Là mèo sao….? Rốt cuộc, ông ta đang làm gì vậy..? “
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96107
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 30 Sep 2022

Chương 50: Bằng Chứng Nhận Diện

Sáng hôm sau tại trường học, hôm nay Thi không đi học. Cô Hường, giáo viên chủ nhiệm vào lớp thông báo :

— Tình trạng sức khỏe của Thi không được tốt nên bố mẹ Thi đã gọi điện đến xin phép cho Thi nghỉ học. Lát nữa lớp phó nhớ ghi lý do vào sổ đầu bài nhé. Đây đang là giai đoạn cuối năm học, các em cần chú ý giữ gìn sức khỏe. Cả lớp chuẩn bị cho tiết học đầu tiên đi nhé.

Cô Hường bước ra ngoài, Tiên đi xuống chỗ Lý rồi nói :

— Có khi nào cái Thi xảy ra chuyện rồi không..? Mới hôm qua còn thấy nó vui vẻ lắm cơ mà..?

Lý khẽ lắc đầu :

— Tui không biết nữa, nhưng có vài chuyện tôi cần tìm hiểu thêm.

Dứt lời Lý chạy ra bên ngoài, tới cầu thang lên xuống, Lý gọi :

— Cô ơi, đợi em một chút.

Cô Hường quay lại đáp ;

— Lý đấy à, có chuyện gì không em..?

Lý nói :

— Dạ, chuyện hôm qua em nói với cô…..Giờ ra chơi cô cho em hỏi thêm một số vấn đề được không ạ..?

Cô Hường suy nghĩ một lát rồi trả lời :

— Ừm, cũng được….Nhưng cô cũng không biết gì nhiều đâu, những chuyện cô biết hôm qua cô cũng đã nói hết với em rồi. Em là học sinh xuất sắc của lớp, thực tình cô cũng không muốn em vướng vào những chuyện thế này, nhưng xem ra nếu không giải đáp được nghi vấn, có lẽ em sẽ càng suy nghĩ hơn. Vậy giờ ra chơi cứ đến tìm cô.

Lý gật đầu rồi quay lại lớp, hai tiết đầu tiên trôi qua. Khi giờ giải lao bắt đầu, Lý xuống phòng giáo viên để tìm cô Hường. Cô Hường cũng đã đợi Lý từ trước, hai cô trò tìm một góc khuất để nói chuyện, cô Hường mở lời :

— Em muốn hỏi điều gì nữa..?

Lý đáp :

— Em muốn biết về những tin đồn sau khi Trần Thanh Trúc chết.

Nói rồi Lý khẽ thì thầm vào tai cô Hường điều gì đó, Lý tiếp :

— Có đúng như vậy không ạ..?
Cô Hường nhau mày rồi đưa tay lên đầu suy nghĩ, cô Hường nói :

— Đúng là đã có những tin đồn như vậy, nhưng em biết đấy, tin đồn đâu có xác thực, thậm chí người được nhắc đến trong tin đồn đến tên cũng không có. Điều này không có gì lạ, bởi sau một cái chết, dư luận sẽ dấy lên những thông tin trái chiều, người cho rằng Trúc tự sát, người thì lại không nghĩ như vậy. Và họ sẽ tìm đủ cách để kết luận suy nghĩ của họ là đúng. Nhưng cuối cùng, công an mới là bên đưa ra kết luận cuối cùng. Mọi chuyện đang xảy ra với học sinh trong lớp ta quả thực đã khiến cô có chút hoảng sợ, nhất là sau khi nghe em phân tích. Nhưng cả đêm qua cô đã suy nghĩ, có thể chỉ là sự trùng hợp. Theo cô em nên tập trung vào việc học thì hơn. Cũng sắp hết giờ giải lao rồi, em quay về lớp đi.

Chưa hỏi được gì nhiều ngoài việc tin đồn, nhưng có vẻ như cô Hường quả thực không nắm được thông tin gì về Trần Thanh Trúc. Lý đành phải rời phòng giáo viên, khi bước ra sân trường, Lý thấy Tiên đang bị bác Hiếu bảo vệ mắng xối xả. Trên tay Tiên còn cầm một đống đồ ăn mua từ căng tin, dưới chân là một vài vỏ bánh. Lý đoán Tiên bị mắng là do xả rác bừa bãi ra sân trường.

Và đúng như vậy, đứng đợi Tiên đi vào, Lý hỏi :

— Xả rác bị bác ấy nhìn thấy có phải không..?

Tiên thẫn thờ đáp :

— Ừ.

Thấy Tiên hình như có gì đó không ổn, Lý kéo tay hỏi tiếp :

— Này, bồ sao đấy..? Bị bác ấy mắng mà ngẩn người ra à..?

Tiên nắm bàn tay lại rồi quay lại nhìn về phía bác Hiếu bảo vệ một hồi lâu, lúc sau Tiên mới chú ý là Lý đang nói chuyện với mình, Tiên đáp :
— Mà bồ vừa hỏi gì tui vậy..?

Lý thở dài :

— Bồ đang ở trên mây à..? Sao mặt mũi đờ ra vậy..?

Tiên nói nhỏ vào tai Lý :

— Này, tui đang nhớ đến một chuyện, nhưng mà đầu óc cứ mang máng….Không biết có chính xác hay không..? Hình như là tôi đã thấy thứ đó ở đâu rồi thì phải.

Lý ngạc nhiên :

— Thấy thứ gì cơ..? Mà bồ đang nói gì vậy..?

Tiếng trống trường được bác Hiếu đánh vang lên, Tiên khẽ thở dài rồi lắc đầu :

— Giờ tui chưa nhớ ra, nhưng kiểu gì tui cũng nhớ được…..Thôi vào lớp đi, cầm giúp tui mấy cái bánh….

Tan học, Tiên cùng Lý rời khỏi trường, dắt xe đi qua cổng, bác Hiếu đang đứng ở đó thu lại vé xe của từng học sinh. Vẫn với ánh mắt nhìn chăm chú, không hiểu Tiên đang chú ý điều gì ở bác Hiếu. Lý huých Tiên :

— Này, đi đi chứ.

Tiên ậm ờ rồi mới tiếp tục di chuyển, có vẻ như bác Hiếu cũng đã nhận ra ánh mắt chú ý của Tiên. Đứng trong trường, bác Hiếu cũng nhìn theo hai cô học sinh một cách đầy bí hiểm. Đang trên đường về thì bỗng nhiên Tiên phanh kít lại, Lý đi bên cạnh cũng phải giật mình. Đứng sát lề đường, Tiên vỗ tay cái đốp rồi nói lớn :
— Tui nhớ rồi, tui nhớ ra rồi Lý ơi.

Lý nhìn Tiên thắc mắc :

— Có chuyện gì vậy, sao đang đi lại dừng..?

Tiên vội vàng đáp :

— Về nhà bồ đi, về nhà rồi tui sẽ nói….Nhanh lên, chuyện này quan trọng lắm đấy.

Dứt lời, Tiên lên xe máy điện phóng vọt đi trước, Lý chẳng hiểu gì nhưng cũng đạp xe theo sau. Về đến nhà Lý, cả hai bước vào trong nhà, bà Nhung thấy con với bạn về thì mỉm cười :

— Con đi học về rồi hả, cả Tiên cũng đến à..? Hai đứa ăn cơm nhé, đồ ăn bác cũng mới nấu xong, hãy còn nóng….Chiều đi học con cứ khóa cửa lại, mẹ về sẽ tự mở.

Tiên chào mẹ Lý rồi hỏi :

— Bác đi đâu bây giờ ạ..?

Bà Nhung trả lời :

— Ừ, lát nữa bác ra cửa hàng. Thôi hai đứa rửa tay chân mặt mũi rồi ăn cơm đi.

Lý và Tiên vâng dạ rồi chạy tuột lên trên tầng. Tiên còn cẩn thận đóng cửa lại, Lý hỏi :

— Có chuyện gì mà bồ bí mật thế…? Bồ làm tui sốt ruột quá.

Tiên đưa tay làm dấu im lặng rồi bắt đầu nói :

— Bồ biết không, tui vừa nhớ đến một chuyện…..Cái hôm tui bị đánh ngất ở trường ấy, lúc ngã xuống đất tui vẫn còn có thể nhìn thấy. Tui đã thấy giày của hung thủ…..Sau đó tui cứ mang máng trong đầu là đã nhìn thấy nó ở đâu rồi….Và hôm nay thì tui đã nhớ ra, đó là đôi giày của ông bảo vệ.

Lý há hốc mồm ngạc nhiên :

— Thật chứ…? Sao bồ lại chắc chắn như vậy được.

Tiên nói tiếp :

— Không thể nhầm được đâu, bồ cũng biết đấy, tui không ưa ông ta vì tui nhiều lần bị ông ấy mắng vốn, mà mỗi lần ông ấy mắng tui chỉ dám nhìn xuống dưới đất. Do mặt ông ấy dữ quá, do vậy tui nhớ như in đôi giày của ông bảo vệ. Đôi giày da khủng bố màu nâu đã bạc màu, và còn 1 chi tiết cực kỳ quan trọng khiến tui khẳng định chính là ông ta….Đó là ở phía sau phần gót giày có bọc 2 miếng kim loại. Không thể nào nhầm lẫn được. Bồ nghĩ lại mà xem, để thực hiện tất cả những chuyện ấy, còn ai thích hợp hơn một bảo vệ trong trường chứ.
Lời của Tiên vô cùng hợp lý, hợp lý đến một cách khó tin……Lý luôn nghĩ người đã giả ma và viết dòng chữ “ Tôi Vẫn Còn Sống “ lên tường phải là 1 người trong trường. Đầu tiên Lý nghi ngờ cô Hường, bởi tối đó cô Hường thuộc diện tình nghi nhất. Nhưng sau khi nói chuyện với cô Hường, biết cô Hường có bằng chứng ngoại phạm, Lý thực sự không nghĩ được ra ai khác. Bởi cả hai bác bảo vệ đều bị đánh thuốc mê đến bất tỉnh không còn biết gì. Cổng trường được khóa từ bên trong cho thấy sau khi giả ma, ngắt hệ thống điện toàn trường, kẻ đó vẫn còn trong trường. Chắc chắn hắn phải thông thạo địa hình các khu vực trong trường nên mới hành động nhanh chóng như vậy được……..Lý rùng mình bởi cô chợt nhận ra, không còn ai khác đáp ứng đủ những điều kiện trên ngoài bảo vệ của trường. Tuy nhiên chưa thể kết luận ngay được bác Hiếu chính là thủ phạm tối ngày hôm đó. Vẫn còn nhiều lỗ hổng trong lập luận.
Lý nói với Tiên :

— Tạm thời bồ đừng nói chuyện này cho ai khác…..Cho tui thêm một ít thời gian để tìm hiểu.

Tiên đáp :

— Sao vậy..? Chúng ta báo cáo với ban giám hiệu, công an đến ông ta sẽ phải khai ngay thôi.

Lý ngăn Tiên lại :

— Bồ nói đúng, rất có thể bác Hiếu chính là người đã đánh ngất bồ…..Nhưng sâu trong tâm tôi chưa bao giờ nghĩ bác ấy là người xấu.

Chắc chắn bác ấy làm chuyện này là có lý do….Tôi nghĩ, bác Hiếu có liên quan đến Trần Thanh Trúc. Xin bồ đấy, chuyện này không còn phải là vấn đề vạch mặt nữa rồi……Bồ cũng đã thấy những hậu quả mà cô ta đem đến cho nhóm của Châu, Thi, Dương, Thủy, Khuê…..2 ngày nay mọi thứ vẫn trôi qua bình thường, nhưng chính điều đó mới khiến tui lo sợ. Bởi cô ta nói : 3 ngày nữa, tất cả bọn chúng sẽ phải chết. Tui muốn tìm hiểu mọi thứ về Trần Thanh Trúc.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96107
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 30 Sep 2022

Chương 51: Người Giả Ma

Buổi học chiều, lớp Lý có giờ thể dục, khi tất cả học sinh tập trung dưới khoảng sân sau dành riêng cho môn học thể dục thì Lý thấy đang đi gần đó chính là bác Hiếu bảo vệ. Trên tay bác Hiếu có cầm dụng cụ sửa chữa, hình như bác Hiếu đang muốn sửa lại khu vực vòi nước rửa mặt cho học sinh trong trường.

Sau khi cho cả lớp khởi động, chia tốp để thực hiện theo yêu cầu của thầy giáo thể dục. Lý khẽ quay lại phía sau rồi nháy mắt ra hiệu với Tiên.

Bác Hiếu lúc này vẫn đang cặm cụi chà rửa những vết ố bẩn bám trên thành bể, vòi nước. Lý tiến lại gần rồi cất lời :

— Bác đang làm gì vậy ạ..?

Bác Hiếu nhìn Lý trả lời :

— Cái van nó bị lỏng, bác đang muốn thay van mới, cháu muốn rửa tay thì đi quá lên kia một chút.

Lý mỉm cười :

— Dạ không ạ, cháu thấy bác cặm cụi làm nên hỏi thôi ạ. Mà bác này, bác có thấy ai để quên đồ mà gửi ở phòng bảo vệ không ạ..?

Bác Hiếu dừng tay, suy nghĩ một lát bác Hiếu đáp :

— À cũng có đấy, hôm trước trên tầng có đứa nào để quên mũ, với áo chống chắng trong bàn. Bác để trong phòng bảo vệ mà chưa thấy đứa nào ra hỏi.

Lý vẫn giữ vẻ tự nhiên :

— Dạ không ạ, ý cháu muốn hỏi cái máy quay một bạn để quên.

Bác Hiếu tay vừa dùng kìm vặn vặn cái van nước, vừa buột miệng trả lời :

— Máy quay hả..? Cái đó bác để nh……à……

Nhưng có vẻ như ngay sau câu trả lời đó bác Hiếu mới nhận ra mình bị hố. Bác Hiếu vội chữa lại :

— Máy….máy quay…nào…nhỉ…? Làm..gì có….
Lúc này Lý mới nói :

— Cái máy quay bác lấy của Tiên trong buổi tối hôm trường ta xảy ra vụ việc “ ma ám “. Bác Hiếu, bác chính là người đã giả ma dọa bọn cháu trên phòng học của lớp 12-A1. Và bác cũng chính là người đã viết dòng chữ bằng máu động vật lên tường phòng hiệu trưởng.

Bác Hiếu dừng đôi tay đang làm việc lại, không quay lại nhìn Lý, bác Hiếu nói :

— Cháu đang nói linh tinh gì vậy…?

Lý tiếp tục :

— Cháu đã tìm hiểu qua bác bảo vệ trực tối ngày hôm ấy, hôm đó bác không đi xe máy đi làm mà đi xe bus. Bởi vì, sau khi hết ca trực buổi chiều, bác không về nhà mà đã ở lại trường. Vì bác không đi xe máy nên xe của bác không có ở trường, mọi người sẽ nghĩ bác đã về rồi.

Hai bác bảo vệ trực buổi tối hôm ấy bị đánh thuốc mê vào trong trà, người nắm rõ sở thích của họ chính là bác. Bởi ca trực buổi tối muốn tỉnh táo, bảo vệ sẽ pha trà để uống. Bác biết lúc nào họ sẽ pha trà, và có thể thuốc mê đã được tẩm vào trà hoặc vào nước trước khi bác thay ca. Nhưng do ai cũng nghĩ bác đã ra về nên thực sự rất khó để tìm được người đánh thuốc mê. Và như vậy bác có bằng chứng ngoại phạm.

Sau khi hai bác bảo vệ bất tỉnh, bác đã đi vòng ra đằng sau trường để đến phòng hệ thống điện của trường. Trên đường đi bác vô tình nhìn thấy Tiên đang đặt máy quay ở khu vực nhà kho. Muốn đi đến phòng điện, bác phải đi qua nhà kho, và thế là bác đã đánh ngất Tiên rồi lấy đi chiếc máy quay bởi nó đã quay được hình ảnh của bác.

Cuối cùng bác ngắt điện toàn trường, nhanh chóng viết dòng chữ bằng máu rồi giả ma dọa bọn cháu. Chính vì là bảo vệ nên bác sẽ có khóa của các phòng, lợi dụng đêm tối cùng với sự hoảng loạn, đêm hôm đó bác đã ở lại trường, đến sáng hôm sau bác xuất hiện như thể bác mới đi làm.

Và không ai nghi ngờ được bác. Nhưng chính đôi giày của bác đã tố cáo bác, trước khi Tiên bất tỉnh, bạn ấy đã nhìn thấy đôi giày đặc trưng của bác.

Tiên vừa dứt lời thì cái kìm trên tay bác Hiếu rơi cộp xuống đất, vẫn không quay lại, bác Hiếu nói bằng một giọng ấp úng :

— Cháu nói cứ như cháu là điều tra viên chuyên nghiệp vậy…..Sau hôm ấy công an cũng đã đến phòng bảo vệ để kiểm tra và không phát hiện được gì cả.

Lý đáp :

— Bởi vì toàn bộ chứng cứ đã bị bác xóa sạch trong buổi sáng khi thay ca trực. Bác đã lường trước tất cả mọi chuyện bởi đây là năm thứ 3 bác làm như vậy. Và những chuyện đó chỉ xảy ra kể từ khi bác được nhận vào trường làm bảo vệ. Đây mới chỉ là những lập luận của cháu, còn nếu để công an họ điều tra thì chắc chắn bác sẽ bị lộ. Bởi chỉ cần check camera ở cổng buổi sáng hôm sau, nếu bác xuất hiện mà không phải đi từ cổng vào thì có nghĩa tối hôm trước bác đã ở trong trường. Nếu không phải Tiên nhận ra đôi giày của bác thì cũng không ai nghĩ tới điều này cả.

Bác Hiếu ngồi bệt luôn xuống nền sân ướt rồi thả lỏng đôi bàn tay, lúc này bác Hiếu mới quay lại nhìn Lý rồi mỉm cười :

— Bác thua rồi……Cháu nói đúng, chính bác đã làm những chuyện đó. Và giờ cháu sẽ thông báo với nhà trường phải không..?

Lý lắc đầu :

— Nếu muốn thông báo với nhà trường thì bác nghĩ cháu còn đứng đây để nói chuyện với bác sao..? Cháu chỉ không hiểu tại sao bác lại làm như vậy, mọi học sinh trong trường có thể nghĩ bác xấu thế nào cháu không biết, nhưng với cháu, bác là một người tốt……Bác từng cho cháu mượn áo mưa khi trời mưa tầm tã để rồi chịu ướt đi về, khi những người khác nghỉ ngơi thì một mình bác lại cặm cụi dọn dẹp, thay từng cái ổ khóa, sửa từng vòi nước han gỉ chỉ vì muốn học sinh được sử dụng những thứ tốt nhất, một người không ngại xắn tay áo, lắp lại sợi xích nhem nhuốc dầu mỡ cho học sinh như bác làm sao có thể là người xấu được. Vẻ ngoài luôn cáu gắt, hay quát mắng học sinh, nhưng bên trong con người bác lúc nào cũng lo lắng cho chúng cháu như người thân của mình. Tại sao bác lại làm như thế..?

Bác Hiếu cúi mặt, ông khẽ lắc đầu rồi thở dài :

— Bác có nói cháu cũng không hiểu đâu.

Lý tiếp :

— Bác có quan hệ gì với Trần Thanh Trúc…? Bố mẹ của Trần Thanh Trúc đều đã chết, bác cùng họ với mẹ của Trúc……Phải chăng bác chính là…..cậu của Trần Thanh Trúc.

Bác Hiếu nhìn Lý tỏ vẻ ngạc nhiên :

— Sao cháu lại biết nhiều như vậy…? Cháu muốn gì..?

Lý nói :

— Bác không tin Trần Thanh Trúc tự sát, bác làm bảo vệ trong trường này chắc hẳn là vì nguyên do đó. Cháu cũng nghĩ như bác và nếu được bác giúp đỡ thêm những thông tin về chị Trúc, biết đâu cháu sẽ tìm được nguyên nhân thật sự. Bởi vì hôm chị Trúc chết, chị ấy đã có một cuộc hẹn ở trường.

Khuôn mặt bác Hiếu trở nên tái nhợt, người đàn ông thường khiến học sinh khiếp sợ lúc này đã phải rùng mình. Ông không dám tin người đang đứng trước mặt ông nói những lập luận đanh thép này chỉ là một cô học sinh lớp 10.

Nhưng ngay từ khi kết luận bác Hiếu chính là thủ phạm vụ rối loạn ở trường, Lý đã chứng minh, cô có một bộ óc cực kỳ thông minh. Điều này làm cho bác Hiếu phải sững sờ, người đàn ông khốn khổ ấy đã rơi nước mắt. Lý hiểu, chắc chắn những năm qua ông ấy đã rất đau khổ và tuyệt vọng, khi không thể làm được gì nữa, ông mới phải dùng đến cái cách giả ma, giả quỷ để người đời không được quên cái chết của cháu ông, từ đó ông hi vọng, người ta sẽ làm sáng tỏ vụ việc.

Nhưng đã ba năm trôi qua, mọi thứ vẫn chỉ là con số 0. Ngay lúc này đây, hi vọng nhỏ nhoi đó đã được thắp sáng lên bằng luận điệu đanh thép, đáng tin cậy của một cô học sinh lớp 10.

Bác Hiếu lau vội giọt nước mắt rồi nói thều thào :

— Nếu cháu làm được như vậy thì bác, không phải là cả vong linh bố mẹ cái Trúc đội ơn cháu nhiều lắm. Trúc, cái Trúc nó không bao giờ tự sát….Nó bị giết, không ai cả ngày vẫn đang rất vui vẻ, thậm chí nó còn cười nhiều hơn ngày thường mà đến tối lại nhảy lầu tự tử cả. Và tại sao nếu nó muốn chết, nó lại chọn chết ở trường cơ chứ…? Anh chị bác cũng vì mất con, vì không giải được nỗi oan khuất này mà tức tưởi ra đi không nhắm được mắt. Nhưng bác vô dụng, bác cũng không thể tìm được kẻ nào đã giết con bé.

Thấy bác Hiếu quá xúc động, Lý khẽ nói :

— Nếu được bác có thể cho cháu biết thêm về chị Trúc được không ạ..?
Bác Hiếu gật đầu :

— Tất nhiên là được, bác vẫn giữ tất cả những di vật của nó, từ sách vở cho đến nhật ký, hay cả những con búp bê. Nếu cháu muốn hãy đến nhà của bác, tất cả đều ở đó.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96107
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 30 Sep 2022

Chương 52: Chiếc Balo Của Người Chết.

— Lý, bồ định đến nhà ông ấy thật à…? Nguy hiểm lắm….- Tiên níu kéo Lý lại trước cổng trường sau buổi học chiều.

Lý đáp :

— Ừ, bồ đừng lo, bác ấy không làm hại tui đâu. Vả lại đây là cơ hội tốt nhất để tìm hiểu về Trần Thanh Trúc từ chính người thân của cô ta. Tôi không thể bỏ lỡ được, giờ hãy còn sớm, cũng may chiều nay chỉ có 4 tiết. Đợi tin của tui nhé.

Lý định đạp xe đi thì bị Tiên kéo lại, Tiên nhất quyết không chịu, nhưng Tiên đưa ra một cách :

— Chậc, đồ cứng đầu, nói không bao giờ chịu nghe….Đợi đó đi, dù không thích nhưng vì sự an toàn của bồ, đành vậy.

Lý ngơ ngác chưa hiểu Tiên muốn làm gì, Tiên lấy điện thoại ra rồi gọi cho ai đó, bên kia nhấc máy, Tiên nói :

— Chú Lộc ạ..? Vâng là cháu đây, cháu muốn nhờ chú chút việc ạ….Giờ cháu đang ở trường, cháu và bạn muốn đến chỗ này, chú đánh xe đến đón bọn cháu được không..? Dạ vâng, cháu cảm ơn chú.

Tắt điện thoại, Tiên nhìn Lý nói :

— Giờ cho xe vào trường cũng phiền hà, thôi gửi xe ở nhà bà bán hàng nước đi. Lát về lấy, chú ấy bảo 10 phút nữa sẽ có mặt.

Lý hỏi :

— Bồ gọi cho ai vậy..?

Tiên đáp :

— Lái xe riêng của bố mẹ tui, may mà giờ chú ấy cũng rảnh. Dù sao cũng cần phải có người lớn đi cùng.

Lý nhìn Tiên cảm động, Tiên đúng là người bạn tốt nhất của Lý. Nhà Tiên giàu thì ai cũng biết, nhưng không vì vậy mà Tiên kênh kiệu, chảnh chọe với mọi người. Tính ra Lý với Tiên cũng đã quen biết nhau được 4 năm nay rồi, kể từ cấp 2. Chưa đến 10 phút, một chiếc Mer trắng bóng loáng dừng đỗ ngay trước cổng trường khiến ai cũng trầm trồ, dù cho đây là ngôi trường dành cho con em của giới nhà giàu.

Chú Lộc hỏi Tiên :

— Hai cháu muốn đi đâu..?

Lý đưa mảnh giấy ghi địa chỉ của bác Hiếu rồi khẽ đáp :
— Dạ, chú cho cháu đến địa điểm này ạ.

Trên xe, Tiên nói với Lý :

— Mấy hôm nay đâu có chuyện gì xảy ra, sao bồ lại bận tâm quá như vậy..?

Lý trả lời :

— Đó là vì bồ chưa từng thấy cô ta, do vậy bồ không cảm nhận được nỗi sợ mà cô ta đem lại. Tui làm điều này không phải vì bản thân tui, mà còn vì nhóm của Châu nữa. Linh cảm mách bảo tui rằng, lời nói trong nhóm chat đó sẽ thành sự thật…Nếu không nhanh chóng tìm cách giải quyết, bọn họ sẽ phải chết.

Tiên thở dài :

— Sau tất cả những thứ mà chúng nó định làm với bồ mà bồ vẫn lo lắng cho chúng nó….Thật không hiểu nổi, nhưng tui vẫn chưa hiểu tại sao bồ lại muốn lục tìm quá khứ của Trần Thanh Trúc, điều này có liên quan gì đến việc đám cái Châu gặp nạn..?

Lý khẽ đáp :

— Vì bồ nói tui và cô ấy rất giống nhau, những ngày qua đã chứng minh một điều, cô ta không có ý hại tui hay bồ. Vậy nên tui nghĩ rằng cái chết của Trần Thanh Trúc có thể là do một nguyên nhân nào khác. Nếu như Trúc chết vì nguyên nhân ngoại cảnh như bị sỉ nhục, xúc phạm, tung tin đồn…..thì biết đâu cô ấy hại nhóm của Châu là vì nhóm Châu cũng có ý định tương tự với tui.
Tiên thắc mắc :

— Nhưng tại sao cô ấy lại bảo vệ bồ nhỉ..? Và một điều nữa, tại sao sau 5 năm thì lúc này cô ấy mới xuất hiện…?

Tất nhiên là Lý có thể giải thích được điều này, nhưng Lý không muốn nói với Tiên. Lý từng đặt ra câu hỏi y như Tiên, và câu trả lời của Lý chính là :

“ Cô từng nhìn thấy hồn ma của bác Công, nhìn thấy những thứ mà người khác không thể thấy. Lý đã nhận ra bản thân mình có một khả năng đặc biệt. Tại sao 5 năm qua Trần Thanh Trúc không xuất hiện hay chưa từng có ai nhìn thấy….Điều này có thể giải thích đó là bởi vì khả năng của Lý, khả năng có thể nhìn thấy linh hồn người đã chết. Chính vì khả năng này mà Trần Thanh Trúc đã tìm đến cô. Nhưng không giống như hồn ma bác Công, Trúc có một thứ gì đó đáng sợ và khiến cho Lý cảm thấy kinh hãi vô cùng. “
Khoảng 20 phút sau xe dừng lại, chú Lộc nói :

— Đến rồi đó, nhưng cháu phải đi vào con ngõ này.

Lý cảm ơn rồi bước xuống xe, Tiên cũng định theo đi nhưng Lý ngăn lại :

— Tui sẽ vào đó một mình, ở ngoài này đợi tui nhé.

Tiên đáp :

— Nhưng nếu lâu quá mà bồ không ra là tui xông vào đó.

Lý cười rồi đi về phía bên trong con ngõ nhỏ, tìm số nhà 307.

“ Gâu….Gâu….Gâu.”

Bên trong, con chó có bộ lông màu vang đang hếch mõm lên sủa inh ỏi. Lý nhận ra chiếc xe máy cũ của bác Hiếu đang dựng trước sân. Ngôi nhà cấp 4 đã lâu năm nên tường gạch ố vàng hết cả. Thấy tiếng chó sủa, từ bên trong nhà, bác Hiếu đi ra. Mở cổng, bác Hiếu nói :

— Cháu đến rồi à…? Vào đi, bác cũng đã chuẩn bị sẵn những di vật của con bé chờ cháu.

Bước vào trong nhà, Lý thấy đồ đạc trong ngôi nhà rất đơn sơ, nhưng mọi thứ được sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng, sạch sẽ….Đúng với tính cách của bác ở trường, trên bàn uống nước ở gian ngoài, bác Hiếu đã để tất cả những gì của Trúc mà bác còn giữ lại lên mặt bàn. Hai thùng cacton đựng sách vở, đồ dùng học tập, ngay cả những con búp bê xỉn màu cũng được giữ lại. Bác Hiếu giải thích điều này :
— Bác giữ lại tất cả là vì chị gái bác coi chúng như báu vật sau khi cái Trúc mất. Mất đi đứa con gái, chị ấy như phát điên, lâm vào khủng hoảng, cuối cùng tự mình treo cổ chết, cũng vì quá uất ức. Những thứ này là đồ vật cuối cùng của gia đình họ.

Xin phép bác Hiếu xong, Lý bắt đầu việc tìm kiếm của mình bằng quyển nhật ký. Mở đến những trang nhật ký trước ngày mà Trúc tự tử….Nhưng quyển nhật ký của Trúc không có điều gì đáng chú ý, bởi Trúc không thường xuyên viết nhật ký, thậm chí trước khi tự tử, Trúc không viết nhật ký đã hơn 2 tuần. Có chăng cũng chỉ là vài dòng tẻ nhạt. Không quá khó hiểu với một học sinh giỏi Toán toàn quốc.

Sau một hồi tìm kiếm, lục lọi từng quyển sách, quyển vở với hi vọng xem Trúc có giấu một thứ gì đó hay không, nhưng bác Hiếu nói :
— Bác đã xem kỹ từng trang, không có gì được kẹp trong đống sách vở này cả. Mẹ cáo Trúc có nói, buổi học chiều hôm ấy, cái Trúc không về nhà, vì cứ nghĩ con phải ở lại học thêm nên gia đình cũng không chú ý, vì Trúc 2 tháng gần đây hay như vậy. Cho đến khi người ta gọi điện thông báo nó nhảy lầu tự tử chết ngay giữa sân trường. Mẹ nó đã ngất đi ngay sau tin sét đánh ấy.

Lý hỏi :

— Bác nói sao ạ..? Hôm đó chị Trúc không có về nhà sao..?

Bác Hiếu gật đầu :

— Ừ, vậy nên họ mới nói nó bị áp lực rồi ở lại trường với ý định tự sát.

Lý tiếp :

— Vậy camera của trường thì sao ạ..? Nếu chị ấy ở trường thì phải có hình ảnh quay lại chứ..?

Bác Hiếu lắc đầu :

— Trường này chỉ mới đầu tư camera 2 năm nay thôi. Chắc có lẽ là do bác viết dòng chữ kia nên họ mới đặt camera, 5 năm trước không có camera đâu. Thế nên mọi việc không thể được giải đáp. Bởi thực sự, thời điểm cái Trúc chết, trường học gần như không có ai ở đó.
Lặng lẽ suy nghĩ, Lý đưa mắt nhìn xung quanh, lúc này cô mới thấy còn một thùng cacton đựng thứ gì đó. Lý chỉ tay về cái thùng giấy rồi hỏi :

— Cái thùng kia đựng gì vậy bác..?

Bác Hiếu quay lại nhin rồi trả lời :

— À, cái thùng đó bác để cái balo của cái Trúc….

Lý vội hỏi tiếp :

— Là chiếc balo chị ấy đeo đi học phải không ạ..?

Bác Hiếu gật đầu :

— Đúng vậy, chính là chiếc balo ấy.

Lý mở thùng ra xem, cái balo đã cũ, bạc màu, trên balo vẫn còn loang lổ những vết máu đã ố màu do không thể giặt sạch được. Cầm balo lên thấy bên trong hình như vẫn còn đựng đồ. Lý nói :

— Trong này có gì vậy bác ..?

Bác Hiếu trả lời :

— Là sách vở của buổi học ngày hôm ấy…..Bác muốn giữ nguyên nên vẫn để chúng trong đó.

Lý tiếp :

— Mọi thứ không bị xáo trộn hay thay đổi gì phải không ạ..?
Bác Hiếu lắc đầu :

— Cái này thì bác không chắc, nhưng bác nghĩ là không ai thay đổi gì đâu, bởi những gì thuộc về con bé….Chị của bác khi còn sống không cho bất cứ ai động vào.

Lý hồi hộp, cô nuốt nước bọt rồi từ từ mở cái balo đã từng gắn liền với người đã chết ra……Đúng như bác Hiếu nói, bên trong balo cũng chỉ có sách vở của những môn mà chiều hôm đó Trúc học mà thôi.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96107
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 30 Sep 2022

Chương 53: Nhật Ký Trao Tay

Bỏ tất cả những sách vở trong balo lên mặt bàn, Lý cẩn thận kiểm tra từng quyển sách, quyển vở của từng môn học, có lẽ chiều hôm ấy Trúc có tiết học Hóa, Tiếng Anh, Vật Lý và Địa. Lý đoán như vây bởi vì từng môn đều có kèm sách giáo khoa và vở ghi chép. Sau khi sắp xếp đâu ra đấy, trên tay Lý lúc này còn dư một quyển sổ bìa cứng, bên ngoài không thấy ghi là sổ dùng cho môn học nào.

Lý mở quyển sổ đó ra thì không có gì lạ, đó là một quyển sổ ghi chép những công thức toán, những đề bài toán học. Điều này không lạ bởi vốn dĩ Trần Thanh Truc là một học sinh giỏi toán. Việc cô luôn mang theo những sách vở, sổ ghi chép về bộ môn mà Trúc yêu thích là chuyện bình thường. Tiếp tục lật những trang sổ ghi chép, quả nhiên tất cả những gì mà Trúc viết vào đây đều liên quan đến Toán Học.

Định gấp quyển sổ lại thì Lý khựng lại, hình như cô vừa phát hiện một điều gì đó không bình thường. Lại tiếp tục mở quyển sổ ra xem lại một lần nữa, hành động của Lý khiến cho bác Hiếu tò mò, bác Hiếu hỏi :

— Sao vậy cháu, quyển sổ đó có gì lạ sao..? Bác đã kiểm tra kỹ rồi, tất cả sách vở không hề có lưu giữ, hay được kẹp một thứ gì cả.

Lý vẫn chăm chú vào từng trang giấy, cô lật qua lật lại từng tờ một. Lý thốt lên :

— Chính là điểm này.

Lý đặt quyển sổ xuống mặt bàn rồi lấy toàn bộ vở ghi chép các môn của Trúc ra rồi bắt đầu ngồi so sánh. Lý so sánh từng nét chữ, từng con số từ vở ghi chép của Trúc với quyển sổ Toán kia. Thấy Lý rất tập trung, bác Hiếu cũng không dám hỏi gì vì sợ làm phiền.

5 phút sau, sau khi đã mở tung mọi thứ, Lý khẽ đưa tay lau những giọt mồ hôi đang khẽ chảy trên khuôn mặt có phần bàng hoàng của cô, Lý ấp úng :

— Quyển sổ này tại sao lại có hai nét chữ, hai cách viết khác nhau…?

Bác Hiếu tròn mắt :

— Cháu nói sao cơ..?

Lý lấy lại bình tĩnh, cô tiếp tục giải thích :

— Cháu đã so sánh nét chữ và cách viết của chị Trúc trong vở ghi chép các bộ môn khác. Và sau khi xem kỹ quyển sổ ghi chép Toán này, cháu nhận ra, trong sổ có hai nét viết khác nhau. Hay nói một cách khác, quyển sổ này ngoài chị Trúc ra, rất có thể còn có một người khác dùng nó.

Bác Hiếu hỏi tiếp :

— Nhưng như vậy thì sao..?

Lý trả lời :

— Hiện tại cháu cũng chưa thể trả lời được bác câu hỏi này. Nhưng linh cảm mách bảo cháu rằng, quyển sổ này nắm giữ một bí mật gì đó.

Đầu tiên, chiều hôm ấy hình như không có giờ Toán, bởi cháu không thấy sách vở của môn Toán, ngoài quyển sổ ghi chép này. Đặt giả thiết chị Trúc rất yêu môn Toán, thực tế cũng đã chứng minh điều này. Nhưng nếu một người yêu Toán như chị Trúc thì sao lại để người khác viết vào quyển sổ mà chị ấy giữ gìn như vậy…?

Thứ 2, nếu người được chị Trúc yêu quý đến mức trao đổi ghi chép thì chắc chắn người này sẽ biết chị Trúc đang gặp phải vấn đề gì…? Biết đâu tìm được người này chúng ta sẽ có thêm thông tin gì đó.

Bác Hiếu sửng sốt :

— Cháu nói đúng….Nhưng làm sao có thể tìm được người này…?

Lý khẽ đáp :

— Đó mới chỉ là suy luận của cháu thôi. Nhưng dù chỉ là một thắc mắc, cháu nhất định sẽ cố gắng để tìm ra lời giải đáp.

“ Tiếng chuông điện thoại của Lý vang lên “

Là Tiên gọi, lúc này Lý mới chú ý mình đã ở trong nhà bác Hiếu gần 1 tiếng đồng hồ. Vội bắt máy Lý nói :

— Tui ra ngay đây.

Cũng đã đến giờ về, Lý đứng dậy cúi đầu chào bác Hiếu rồi cầm quyển sổ ghi chép lên :

— Xin phép bác cho cháu cầm quyển sổ này về được không ạ…? Cháu muốn xem kỹ hơn.

Bác Hiếu đáp :

— Được chứ, ở đây cháu muốn đem thứ gì về để tìm hiểu cứ lấy. Bác không biết cảm ơn cháu như thế nào nữa…..Mấy năm nay, đến tận hôm nay bác mới thấy có một chút hi vọng, mặc dù rất mong manh. Cảm ơn cháu nhiều lắm.

Bác Hiếu vừa nói vừa rấn nước mắt…..Lý hiểu tâm trạng của người đàn ông này đang rất đau khổ. Mọi thứ cứ như đã được định mệnh sắp đặt, những con người trong quá khứ, những biến cố ở hiện tại, những nỗi đau không thể chữa lành…..Nếu sứ mệnh của Lý sinh ra là để đối diện với những chuyện này, cô chấp nhận điều đó. Mà thực ra, kể từ khi nhìn thấy hồn ma của bác Công, Lý biết cuộc sống của cô không còn được như bình thường nữa.

Ra đến xe, Tiên đang thấp thỏm đứng ngồi không yên. Nhìn thấy Lý, Tiên thở phào rồi hỏi :

— Bồ đây rồi, thế có tìm kiếm thêm được gì không..?

Lý đáp :

— Không nhiều lắm, nhưng tui phát hiện ra một điểm bất thường. Đó là quyển sổ ghi chép này.
Tiên cầm sổ mở ra xem, Tiên nói :

— Quyển sổ này thì sao..? Chị ấy là dân chuyên toán, lại còn đoạt giải nhất cuộc thi Toán toàn quốc…..Ghi chép như này có gì là lạ…?

Lý trả lời :

— Bồ nhìn kỹ đi, trong quyển sổ này có hai nét chữ khác nhau, có nghĩa là có tới 2 người dùng quyển sổ này.

Tiên ngơ ngác chẳng hiểu Lý muốn nói gì, cả Lý cũng vậy, dù cho có 2 người dùng chung quyển sổ thì mọi chuyện cũng đâu có gì thay đổi. Ngay như Lý và Tiên, khi Tiên nghỉ học Lý vẫn giúp Tiên chép bài. Nhưng chẳng hiểu sao, khi nhìn những gì viết trong quyển sổ, Lý cứ có cảm giác có điều gì đó không được bình thường.

Chú Lộc chở Lý quay về trường để lấy xe đạp, Tiên cũng xuống xe rồi cả hai tự đi về nhà, tạm biệt nhau ở đoạn đường rẽ về nhà Lý lúc này cũng đã gần 6h tối. Thấy con về ông Điền hỏi :

— Sao hôm nay về muộn thế con…? Độ này bố bận nên không chú ý đến con được. Nghe mẹ bảo con học nhiều quên cả ăn….Như vậy không tốt đâu nhé, đừng tự ép buộc mình. Học hành rất tốt nhưng không phải là tất cả.

Lý chào bố rồi mỉm cười :

— Con không sao đâu mà bố, con mới thấy lo cho bố mẹ đó. Mẹ cũng nói công ty bố đang gặp vấn đề, bố phải giữ sức khỏe mới đúng.

Ông Điền đóng cổng lại giùm con rồi nói cho con gái yên tâm :

— Không sao đâu, phía hợp đồng với đối tác cũ có chút trục trặc….Bố sẽ giải quyết được thôi, cảm ơn con gái đã quan tâm.

Bà Nhung bên trong nhà gọi vọng ra :

— Lý về rồi đấy hả, hai bố con to nhỏ nói xấu gì tôi ngoài đó phải không..? Rửa tay rửa chân rồi vào ăn cơm cho nóng nào, hôm nay có món mà 2 bố con thích nhất đấy nhé…..Cá lóc om chuối đậu đó nhé.

Cũng lâu rồi hôm nay cả gia đình mới ngồi ăn cơm vui vẻ với nhau như vậy. Nhìn bố mẹ thời gian gần đây vất vả Lý thấy thương hai người vô cùng. Ăn cơm tối xong, Lý xin phép lên phòng…..Tắm rửa sạch sẽ, Lý bắt đâu ngồi vào bàn học, cô mở balo lấy ra quyển sổ ghi chép môn Toán đã đem về từ nhà bác Hiếu.

Một mình yên tĩnh trong phòng, Lý mở trang đầu tiên rồi ngồi ngẫm nghĩ từng con số, từng công thức, từng tiên đề mà Trúc đã viết trong quyển sổ. Thậm chí Lý còn giấy giấy bút ra để giải thử những bài toán đó. Nhưng ngay đề bài đầu tiên, Lý đã phát hiện ra một điểm khiến cô cảm thấy bất thường trong quyển sổ này.

Những đề toán được viết trong này đều được giải một cách phi lý, nó không theo một nguyên tắc nào của Toán Học cả. Chính vì vậy, ngay khi mở quyến sổ, Lý đã thấy quyển sổ này có phần lạ lùng. Nhưng tại sao một học sinh chuyên toán, từng đoạt giải toàn quốc lại có những ghi chép không đâu vào đâu thế này..? Điều này là sao..? Toán nhưng lại không phải là Toán.

4h sáng….Lý vẫn ngồi ghi ghi chép chép, rất rất nhiều giấy nháp vương vãi khắp trong phòng, những quyển sách có liên quan đến Toán đều được Lý mở hết ra để tham khảo, để tìm kiếm một quy luật nào đó. Nhưng không thể được, Lý thử đủ mọi cách mà mình biết để giải nhưng kết quả vẫn không biến chuyển, vẫn không thể giúp Lý tìm được lời giải cho nghi vấn của mình. Mệt mỏi, chán nản, Lý quăng luôn cây bút ra bàn, cây bút lăn trên quyển sổ rồi dừng lại. Lý thở dài :

— Không được rồi, mình không thể nào hiểu được….Chẳng lẽ đành bó tay sao…?

Rót nước uống, nhìn đồng hồ đã hon 4h sáng, Lý mới nhận ra cả đêm qua cô quá tập trung đến mức quên cả thời gian. Ngồi xuống ghế, Lý vỗ hai tay vào mặt cho tỉnh táo rồi tiếp tục, Lý chưa muốn bỏ cuộc.

Định cầm cây bút lên thì Lý rụt tay lại, cây bút đang nằm trên quyển sổ, nó che đi ½ đề bài của phép tính…….Lý lẩm nhẩm trong đầu, thì sau khi che đi ½ đề bài, loại bỏ phân số, đó chỉ là một phép tính không quá khó với những ai nắm vững kiến thức. Lý vội vàng tiếp tục giải toán, nhưng lần này, cô quyết định đảo ngược tất cả các phân số trong đề bài.

5h sáng, đèn trong phòng Lý vẫn sáng trưng……Lý đã dừng tay lại, cô ngồi lặng người đi trên ghế.

“ Cạch “

Cây bút vừa khẽ rơi xuống mặt sàn……..Toàn bộ những con số được ghi chép trong quyển sổ này đều “ biết nói “. Hay theo cảm nhận của Lý thì đây mới chính là “ Nhật Ký “ của Trần Thanh Trúc.

Không chỉ vậy…..đó còn là quyển “ Nhật Ký Trao Tay . “
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96107
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 30 Sep 2022

Chương 54: Miêu Quỷ

Cùng thời điểm đó tại Mai Châu ( Hòa Bình )….Trời đang đổ mưa lớn, tiếng sấm nổ rung chuyển cả đất trời.

Đó cũng là lúc Mẫn giật mình tỉnh dậy, mồ hôi mồ kê ướt đẫm cả người, Mẫn vừa trải qua một giấc mơ vô cùng khủng khiếp. Trong mơ Mẫn thấy xung quanh mình có rất nhiều xác chết, máu chảy lênh láng. Chưa kịp hoàn hồn thì Mẫn nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa :

“ Cộc…Cộc…Cộc..”

Bước xuống giường, đôi bàn chân vẫn còn run, Mẫn đưa tay khẽ mở hé cảnh cửa, trong đầu suy nghĩ không biết ai lại gõ cửa phòng Mẫn vào giờ này. Khi cánh cửa vừa được mở ra, Mẫn giật mình bởi người đang đứng bên ngoài chính là ông Vương. Ông ta lạnh lùng, khuôn mặt vô hồn dưới ánh đèn hành lang mờ ảo. Mẫn ấp úng :

— Sếp….Sếp tìm tôi ạ…? Có…có việc gì không…sếp..?

Ông Vương mỉm cười, chỉ có điều nụ cười của ông ta không giống như bình thường, nó khiến cho Mẫn nổi da gà. Ông Vương nói :

— Tiếng sấm vừa rồi lớn quá ha……Đi theo tôi, tôi cần cậu làm giúp tôi vài việc.

Không thể trái lệnh mặc dù đang rất hoang mang, Mẫn đi theo ông Vương đến căn phòng của ông ta. Căn phòng mà hơn 10 ngày nay ông Vương ra lệnh cấm không ai được ra vào. Vừa bước vào trong, đèn phòng không bật nên không gian tối om, thi thoảng cả căn phòng lại lóe sáng bởi ánh chớp giật bên ngoài trời. Nhưng ngay lập tức Mẫn phải bịt mũi lại, từ trong phòng của ông Vương bốc lên một mùi xú uế nồng nặc, mùi này như mùi thịt thối đã rữa lâu ngày.

“ Cạch “

Ông Vương đóng cửa lại trong sự kinh hãi của Mẫn, nhưng ngay sau đó đèn phòng được bật sáng. Khung cảnh trong căn phòng hiện ra trước mặt Mẫn khiến Mẫn chỉ còn biết há hốc mồm ngạc nhiên. Bên dưới sàn nhà của ông Vương có rất nhiều xác mèo chết nằm la liệt, máu của chúng bắn tung tóe mọi nơi. Mẫn bất giác lùi lại bởi ngay dưới chân anh là một cái đầu mèo bị đứt lìa đang nhe nanh, lè lưỡi, hướng đôi mắt trắng ởn bất động nhìn về phía anh. Định thần lại nhìn kỹ hơn thì Mẫn nhận ra, ngoài xác mèo chết, những bộ phận của chúng cũng vương vãi mỗi nơi một thứ.

Mẫn nhìn ông Vương như muốn hỏi : Chuyện này là sao..?

Nhưng Mẫn chưa kịp cất lời thì ông Vương đã nói :

— Có hơi bề bộn, nhưng phiền cậu dọn dẹp sạch sẽ căn phòng này cho tôi. Một mình cậu làm việc này, không được để người khác tham gia vào.

Mẫn cúi đầu rồi vâng dạ làm theo, Mẫn không biết tại sao trong căn phòng này lại có nhiều xác mèo chết đến như vậy.

Nhưng rõ ràng cái chết của bọn mèo rất kỳ lạ, nhìn những bộ phận cơ thể như chân, đầu, đuôi văng khắp nơi, khi gắp xác từng con 1 cho vào túi nilon, Mẫn thấy phần bị đứt rời giống như bị cắn xé nham nhở, nó không phải một vết cắt sắc lẹm.

Ngay cả những con mèo không bị cắn mất đầu thì bụng chúng cũng bị cào xé đến lòi nội tạng. Nhìn vết máu trên sàn nhà có chỗ vẫn chưa khô, chứng tỏ đám mèo này chỉ mới chết cách đây không lâu. Vậy tại sao cơ thể của chúng lại như đang thối rữa, bốc mùi kinh tởm đến như vậy….

Đang gắp cái đầu mèo cho vào túi, vì run sợ nên Mẫn đánh rơi cái đầu xuống vũng máu dưới sàn khiến cho máu bắn vào quần của Mẫn.

Ông Vương lừ mắt rồi nói :

— Cẩn thận một chút, nếu bị máu đó dính vào người, cậu sẽ bị trúng độc đấy…..Hôm trước cậu đã thấy tay phụ bếp đau đớn như thế nào rồi phải không..?

Nói như vậy có nghĩa ông Vương biết nguyên nhân khiến cho phụ bếp trải qua cơn thập tử nhất sinh. Ông Vương vừa nói trúng độc, nghĩa là vết thương ở mu bàn tay của phụ bếp là do độc. Nhưng như thế thì có liên quan gì đến những con mèo này…?

Mẫn giật mình khi ông Vương nói tiếp :

— Đêm hôm đó chẳng phải chính cậu đã thả 1 trong số chúng ra sao..? Ta nói đúng chứ..?

Mẫn toát mồ hôi hột, thực ra thì Mẫn cũng biết sẽ không thể giấu nổi ông Vương chuyện này. Không dám chối cãi, Mẫn cúi đầu van xin :

— Sếp, tha…cho tôi….Lúc đó bản thân tôi cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy nữa…..Tôi….tôi đã phạm phải sai lầm……Sếp thương tình tôi đi theo sếp hầu hạ lâu nay…mà….

Ông Vương cười phá lên :

— Ha ha ha….Ha ha ha…Nào, nào…..ta đâu có muốn trách tội cậu….Ngay đến cả bí mật về Hầm Mộ ta còn kể cho cậu nghe, chuyện cỏn con thế này đâu đáng phải van nài như thế. Nhưng cậu nên cảm thấy may mắn bởi kẻ trúng độc không phải là cậu. Đó cũng chính là lý do vì sao ta cấm cậu không được vào phòng, bởi nó rất nguy hiểm. Chắc hẳn những ngày qua cậu luôn thắc mắc ta đã đi đâu, làm gì và tại sao trong phòng của ta lại có nhiều xác mèo chết như vậy phải không..?

Mẫn lúc này mới dám ngước mặt lên nhìn, Mẫn gật đầu lia lịa, khuôn mặt không giấu nổi sự sợ hãi. Ông Vương trợn mắt lên rồi gằn giọng, quả thực chỉ trong 1 thời gian ngắn mà ông Vương đã thay đổi đến một cách kinh hồn, ông Vương nói :

— Những con mèo này đều là mèo rừng, ta đã phải tốn không ít công sức để bắt được chúng. Chúng chỉ xuất hiện khi màn đêm buông xuống, chúng rất nhanh, hoang dã và vô cùng hung dữ. Cậu đã nghe câu “ mèo già hóa cáo “ bao giờ chưa..? Câu nói ám chỉ những con mèo càng già thì càng ranh mãnh, quỷ quyệt….Tất nhiên chúng rất nguy hiểm.

Mẫn chăm chú lắng nghe, mỗi lần ông Vương nói về một chuyện gì đó thì nó vô cùng kỳ bí và có sức hút lạ thường với người đối diện. Mẫn khẽ hỏi :

— Nhưng như vậy thì sao thưa sếp…? Tại sao sếp phải khổ công bắt chúng rồi để chúng chết hết như thế này..?

Ông Vương nhoẻn miệng cười :

— He..he he….Cậu đã từng nghe đến “ Miêu Quỷ “ chưa….?

Mẫn lắc đầu, đây là lần đầu tiên Mẫn nghe thấy hai từ này. Ông Vương mắt sáng long lanh, ông ta hào hứng nói :

— “ Miêu Quỷ “ hay còn được gọi là “ Ma Mèo “ một trong những Cổ Thuật đã bị thất truyền hàng trăm năm nay.

Thuật luyện Miêu Quỷ đã bị cấm, thậm chí các bậc đế vương còn hạ lệnh tru di cửu tộc đối với kẻ nào dám luyện thứ bùa phép đáng sợ này. Các thầy phù thủy sẽ sử dụng một con mèo già làm vật hiến tế, sau khi giết chết con mèo đó, họ sẽ đưa những linh hồn tà ác gá vào. Con mèo đó sẽ sống lại và trở thành “ Miêu Quỷ “…….Ha ha ha…..Ha ha ha…….

Sức mạnh của Miêu Quỷ vô cùng đáng sợ, nó đem đến cho người bị hại một nỗi ám ảnh đến tận khi cái chết ập đến, không chỉ vậy, kẻ bị yểm Miêu Quỷ khi chết sẽ bị trúng độc, lục phủ ngũ tạng thối rữa từ bên trong…..Những kẻ sau khi bị giết bởi Miêu Quỷ, linh hồn của chúng sẽ bị chính Miêu Qủy nuốt trọn, không thể siêu sinh. Đó giải thích vì sao, Miêu Quỷ lại nằm trong danh sách những Cổ Thuật bị cấm và lãng quên.

Mẫn rùng mình, nghe ông Vương nói mà Mẫn không dám cả thở, mồ hôi lạnh khẽ lăn trên khuôn mặt của Mẫn. Với những gì đang hiện ra trong căn phòng này thì có lẽ những lời ông Vương nói là sự thật. Nhưng nếu vậy thì con “ Miêu Quỷ “ đó đâu…? Trong căn phòng này chỉ có xác mèo chết la liệt thôi mà..?

Nhìn bộ mặt hoảng sợ của Mẫn, ông Vương lại càng cười lớn. Ông ta nói tiếp :

— Cậu thắc mắc thứ mà ta đang nói ở đâu phải không…? Đó là cách được ghi chép, truyền miệng….Còn thực chất Cổ Thuật còn kinh khủng hơn thế nhiều lần…..

Giống như Trùng Độc, cũng là một dạng tà thuật cấm kỵ, kẻ luyện Trùng sẽ cho tất cả những con vật mang trong mình nọc độc chết người vào chung một cái hũ. Trong đó chúng sẽ giết chết lẫn nhau, chỉ khi con vật nào sống đến cuối cùng sẽ được luyện trở thành Trùng Độc……

Cách mà ta luyện Miêu Quỷ cũng như vậy, ta lựa chọn những con mèo rừng hoang dại, sau khi yểm linh hồn tà ác vào chúng…..Ta đã để chúng trong căn phòng này, đến thời điểm, chúng sẽ trở nên điên loạn, chúng xé xác nhau như cậu đang thấy. Khi một con chết, con giết nó sẽ được tăng cường sức mạnh tà ác….Cứ như thế, con cuối cùng sống sót sẽ biến thành Miêu Quỷ.

Tất nhiên ta sẽ phải tốn khá nhiều tâm trí, sức lực vào nó nữa thì mới hoàn thiện……Miêu Quỷ mang trong mình kịch độc chết người, chỉ một vết xước nhỏ do nó gây ra cũng khiến kẻ đó chết trong đau đớn. Con mèo mà cậu vô tình làm thoát ra ngoài không phải Miêu Quỷ mà nó đã có thể giết người. Tà thuật cổ đại thật khiến cho con người ta hưng phấn…..Ha ha ha…..Ha ha ha.

Mẫn nuốt nước bọt, ông Vương giờ đây cứ như một kẻ điên dại. Nhưng ông ta vẫn không nói, con Mèo Ma đó đang ở đâu…..Mẫn cúi xuống nhặt tiếp những phần xác của đám mèo chết, bất ngờ ở phía sau hình như có thứ gì đó vừa khẽ cựa mình vào chân của anh :

“ Miao….Miao…..Miao..”

Mẫn giật mình quay lại, phía sau bên dưới chân của anh là một con mèo đen tuyền, bộ lông của nó bóng mượt vô cùng. Nó đang cà cà cái đầu của nó vào chân Mẫn….Nhưng khi Mẫn đang nhìn thì con mèo mở trợn mắt, đôi mắt của nó đỏ au như màu máu, khác hẳn với vẻ dễ thương, hiền lành vừa đây….Nó ngoác miệng nhe hàm răng sắc lẹm, nhọn hoắt ra rồi rít lên :

“ Ngào……Ngào…..Grrr……..Ngào…”

Mẫn sợ hãi ngã ngửa ra đằng sau, con mèo đen đang định lao vào Mẫn thì bất chợt nó dừng lại bởi tiếng huýt sáo :
“ Huýt..”

Sau tiếng huýt sao của ông Vương, con mèo trở lại trạng thái bình thường như một con mèo nhà ngoan ngoãn….Nó nhảy về phía ông Vương rồi nằm gọn trong lòng ông Vương, nó cuộn tròn, thu cái đuôi lại như một con vật vô hại…..Nhưng chỉ với cái nhe răng đó cũng đã đủ khiến Mẫn bủn rủn toàn thân và chưa thể đứng dậy ngay được.

Ông Vương nhếch mép cười :

— He he he…..Đây chỉ là một trong số những Cổ Thuật mà ta đang tìm hiểu….Miêu Quỷ chỉ là một thử nghiệm để ta hiểu được tà thuật cổ đại đáng sợ đến mức nào…..Sau đây mới chính là thứ mà ta……Không, phải nói là cả cha ta và gia tộc họ Vương nhắm đến……Giờ thì ta đã biết, tại sao gia tộc họ Vương lại phải chạy trốn suốt hàng trăm năm qua. Đó là bởi vì chúng ta nắm trong tay những bí thuật có thể khiến con người sống trong khủng hoảng……He he he..
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96107
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 30 Sep 2022

Chương 55: Bài Toán Của Người Chết.

6h30 sáng, Lý chạy xộc xuống dưới nhà, cô lao ra ngoài lấy xe đạp trong sự ngạc nhiên của bà Nhung, chưa bao giờ bà thấy con gái mình lại vội vã đến như vậy, bà Nhung hỏi :

— Từ từ thôi con, hãy còn sớm mà….

Lý cúi đầu chào mẹ rồi đáp :

— Dạ vâng. thôi, con chào mẹ….Con đi học đây.

Ông Điền ngó đầu ra ngoài hỏi vợ :

— Con bé nó làm sao vậy..? Chạy như ma đuổi ấy.

Bà Nhung nói :

— Tôi cũng không biết, mà lát ông đi làm tiện chở tôi qua cửa hàng luôn nhé. Xe tôi bị hỏng từ hôm qua rồi.

Lý đạp xe đến trường là 6h45 phút, vì hôm nay đi sớm nên Lý có nhắn cho Tiên là mình đã đến trường trước. Gửi xe xong, Lý chạy một mạch đến khu nhà ở của giáo viên rồi đứng đó chờ đợi. Lúc này các giáo viên ở khu nội trú cũng đang chuẩn bị sửa soạn đi dạy. Và kia, người mà Lý đang đợi đã xuất hiện, không ai khác, đó chính là cô Hường.

Vừa nhìn thấy cô Hường là Lý đã chạy ngay lại, bản thân cô Hường cũng giật mình khi Lý xuất hiện đột ngột, cô Hường ấp úng :

— Là em sao…? Có chuyện gì vậy..? Đừng nói với cô là em vẫn đang suy nghĩ về việc đó nhé.

Lý đáp :

— Cô ơi, cô cho em hỏi một chút nữa thôi….Em hứa sau này sẽ không làm phiền cô nữa. Cô giúp em một lần này nữa thôi….Cô nhé.

Trước sự nài nỉ của cô học trò cưng, cô Hường cũng không còn cách nào, hai cô trò đứng ở dưới gốc cây phượng của trường, cô Hường thở dài :

— Thôi được rồi, em muốn biết gì nữa..?

Lý vội nói :

— Dạ, cô cho em hỏi….Giáo viên dạy toán năm đó của trường là ai ạ..?

Cô Hường suy nghĩ một lúc rồi đáp :

— Là cô Như, người mà có mặt trong bức hình chụp chung trong phòng cô đó. Cô Như là giáo viên dạy toán của trường khi ấy, cô phụ trách khối 12 luôn. Nhưng tại sao em lại hỏi như vậy..?
Lý tiếp :

— Vậy ngoài cô Như ra, trong trường năm đó có giáo viên Toán nào là nam không ạ..?

Mốc thời gian cũng đã trôi qua khá lâu, cô Hường nhăn mặt cố lục lại trí nhớ, cô Hường lắc đầu :

— Không có đâu, cô nhớ là chỉ có 2 giáo viên Toán, nhưng đều là nữ.

Lý ấp úng hỏi thêm một câu :

— Vậy có thầy giáo nào tên là Sơn không ạ..?

Cô Hường đáp :

— Sơn à….? Có đấy, à mà em nói đến cái tên này cô mới nhớ…..Sơn cũng là giáo viên thực tập được điều về trường giống như cô, khóa đó có tổng cộng 4 người về trường này thực tập, mà còn nữa….Sơn chính là giáo viên thực tập dạy bộ môn Toán. Nãy cô chỉ nhớ giáo viên chính thức….Mà tại sao em lại biết điều này..?

Lý run rẩy chân tay, vậy là những gì ghi chép trong quyển sổ đó đều đúng sự thật. Không thể nào việc này chỉ là sự trùng hợp. Lý mấp máy bờ môi khẽ nói :

— Cô….cô có biết…gì về thầy….Sơn này…không ạ…?

Đến đây thì cô Hường không ngần ngại chia sẻ, có vẻ như cô Hường biết khá rõ về con người này, cô Hường trả lời :

— Biết chứ, bởi Sơn ngày ấy rất nổi bật….Có thể nói Sơn thuộc dạng mỹ nam luôn ấy. Đẹp trai, cao ráo, mà không phải chỉ được cái mã đâu, Sơn thực sự giỏi trong công việc của mình.

Chẳng thế mà mới đến trường thực tập, thư tỏ tình của anh ta lúc nào cũng đầy kín ngăn để giày, thậm chí nữ sinh còn đi theo Sơn đến tận phòng giáo viên.

Nói ra hơi xấu hổ, nhưng bản thân cô ngày ấy cũng say anh ta như điếu đổ, nhất là cử chỉ galang, ân cần của anh ta đối với phụ nữ…..Mà nhé, chưa hết đâu, Sơn không giống như bọn cô là được điều chuyển về đây, Sơn về đây thực tập là bởi vì bố anh ấy chính là hiệu trưởng của trường mình hồi đó…..Chỉ lạ một điều, sau khi cô quay lại đây thì đã đổi hiệu trưởng khác, nghe đâu hiệu trưởng cũ được lên trên bộ giáo dục và đào tạo. Haiz, tiếc là từ đó đến nay cũng không biết liên lạc với anh ta kiểu gì.

Lý phải dùng bàn tay trái để nắm chặt lấy bàn tay phải, ngăn cho bàn tay phải không run lên từng hồi được nữa…..Càng nghe cô Hường kể về người đàn ông tên Sơn ấy thì Lý lại càng rùng mình. Chưa phải là tất cả nhưng đến đây, một số điểm đáng ngờ trong cái chết của Trần Thanh Trúc đã được sáng tỏ.

Đúng lúc ấy thì đã chuẩn bị đến giờ vào lớp, Lý cúi đầu cảm ơn cô Hường rồi bỏ đi trong ánh nhìn đầy thắc mắc của cô giáo chủ nhiệm. Trong tiết học ngày hôm đó, Lý bắt đầu xâu chuỗi những sự việc có liên quan đến Trần Thanh Trúc. Căn cứ vào những ký tự trong quyển sổ ghi chép mà Trúc để lại, Lý biết đó không phải quyển sổ dùng cho mục đích học tập. Nó là một quyển nhật ký trao tay….Là dạng nhật ký rất phổ biến cách đây 5-6 năm về trước dành cho những cặp đôi yêu nhau.

Nhật Ký Trao Tay sẽ được luân chuyển giữa hai người nam và nữ. Họ sẽ ghi những cảm nghĩ, những điều mình muốn nói vào trong nhật ký rồi trao cho người còn lại, người còn lại cũng sẽ làm như vậy, đó được coi như một cuộc trò chuyện thông qua nhật ký hàng ngày. Khác với mọi người, Trần Thanh Trúc lại lựa chọn một cách viết nhật ký không giống ai, bằng một quy luật được thỏa thuận giữa 2 người, những lời ong bướm, đường mật, thể hiện tình cảm của Trần Thanh Trúc được cô ta mã hóa bằng ký tự Toán Học. Và tất nhiên, đã là mật mã riêng bằng Toán Học thì cần phải có người am hiểu về bộ môn này. Trong quyển sổ ghi chép, tuy chưa có thời gian để giải hết tất cả các ký tự, nhưng cũng đủ để Lý biết người mà Trúc đang yêu say đắm có tên là Sơn.

Bởi vậy, khi trời vừa sáng, Lý đã muốn đến ngay trường học để tìm cô Hường hỏi về chuyện quá khứ cách đây 5 năm…..Không ngoài dự đoán, những gì mà cô Hường kể về người tên Sơn này hoàn toàn trùng khớp với suy luận của Lý. Nói cách khác, người dùng chung quyển nhật ký trao tay này với Trúc chính là thầy Sơn, giáo viên thực tập dạy Toán. Do vậy trong quyển sổ mới có 2 nét chữ khác nhau. Trúc rất nổi tiếng trong trường, thầy Sơn cũng được nhiều nữ sinh săn đón….Có thể để tránh dòm ngó nên họ đã tạo ra cách trao đổi thông tin bằng việc sử dụng ký tự trong Toán Học để tâm tình qua lại. Những kẻ thông minh luôn có những suy nghĩ khác người…..Lật lại một chút lời của Zen ( người bạn cùng lớp với Trúc ) nói : Buổi trưa hôm ấy ở trường, Trúc còn rất vui mặc dù không được mời đến bữa tiệc sinh nhật của một bạn trong lớp.

Zen còn kể khi ấy Trúc nói buổi tối cô cũng đã có một cuộc hẹn.

Đến đây có thể tạm giả thiết, tối hôm đó Trúc ở lại trường là để gặp thầy Sơn. Vì cũng là giáo viên thực tập nên thầy Sơn có lẽ sẽ ở trong khu nội trú, hẹn hò ở trường khi không còn ai quả thực rất lý tưởng và thuận lợi cho cả hai người. Người ta nói lúc phát hiện xác Trần Thanh Trúc, trên tay cô vẫn đang nắm một sợi dây chuyền bằng vàng trắng, liệu đây có phải là món quà mà Trúc được tặng ngày hôm đó. Nếu như vậy, người gặp Trúc cuối cùng chính là thầy Sơn. Mấu chốt của vấn đề chính là ở đây..Vậy Trúc tư tử thì là vì lý do gì..? Còn cái chết của Trúc không phải do tự sát thì nguyên nhân vì đâu..? Trong đầu Lý xuất hiện một suy nghĩ điên rồ :

“ Liệu thầy Sơn kia có phải là hung thủ gây ra cái chết của Trúc..? “

Nhưng Lý lại chưa biết, tại sao người đàn ông đó lại làm như vậy.

“ Quyển sổ, vẫn còn những “ bài toán “ mình chưa giải được. Nếu đây là một quyển nhật ký trao tay, thì chắc chắn cô ta sẽ viết nhiều hơn nữa.”

Len lén nhìn lên phía bục giảng, lúc này đang là giờ Lịch Sử, thầy giáo dạy sử đang giảng bài bên trên rất nhiệt tình. Lý mở balo rồi lấy quyển sổ ghi chép đó ra, cô tiếp tục ngồi giải mã những ký tự với mong muốn sẽ tìm hiểu thêm được điều gì đó. Cả đêm hôm qua không ngủ, nhưng Lý không tỏ ra mệt mỏi, ngược lại, cô còn cảm thấy rất hứng thú khi dần dần tìm ra chìa khóa của vấn đề. Đã phần nào nắm được quy tắc trong việc giải mã, với bộ óc thông minh của mình, Lý bắt đầu cảm thấy quen trong việc sử dụng ký tự của người đã chết. Những thông tin được dịch ra từ những con số biết nói cứ mỗi lúc một hé lộ thêm câu chuyện tình giữa cô nữ sinh hoàn hảo của trường cùng với người thầy thực tập nhiều người mê, tất cả đang hiện ra trước mặt Lý.

Lý chăm chú đến mức quên đi rằng cô đang học giờ Sử. Phải đến khi thầy giáo dạy sử cầm thước gõ ngay trên mặt bàn của Lý, Lý mới giật mình…..Dừng tay lại khi chuẩn bị giải xong “ bài Toán “ cuối cùng, Lý ngơ ngác bởi cả lớp đang chăm chú nhìn về phía cô…..Cả Tiên cũng phải nhăn mặt, thầy dạy Sử quát lớn :

— Này, em đang làm cái gì đấy..? Em có biết tôi gọi em đã ba lần rồi không…?

Lý thực sự không nghe thấy tiếng thầy giáo gọi, chưa biết phải giải thích ra làm sao thì thầy dạy Sử cầm quyển sổ ghi chép Lý đang để trên mặt bàn lên rồi lắc đầu :

— Em đang làm Toán sao..? Thật là coi thường người khác, giờ Sử mà em lôi Toán ra để giải, em có còn coi tôi là giáo viên nữa không..? Lớp phó mà hành động như thế này à..? Tôi sẽ tịch thu quyển sổ này, lát nữa mời em lên phòng giáo viên, tôi sẽ nói rõ với giáo viên chủ nhiệm của em về vấn đề này.

Dứt lời thầy giáo định cầm quyển sổ quay đi, nhưng bất chợt Lý giật phăng lại quyển sổ từ tay thầy, tiếp tục mở “ bài toán “ cuối cùng mà cô đang giải, Lý khiến cho cả lớp giật mình, trong khi đó thầy dạy Sử giận đến tím cả mặt. Không ai biết Lý bị làm sao, nhưng rồi Lý buông thõng cây bút xuống, toàn thân choáng váng, Lý chống tay vào bàn phía sau nhưng hụt, cả người cô ngã ngửa xuống đất, khuôn mặt bần thần, hoang mang tột độ. Lý cứ thế khiến cho cả lớp ai cũng hoảng. Thầy dạy Sử phân trần :

— Tôi…..tôi không có…làm gì….em ấy…đâu nhé.

Lý lắp bắp :

— Thì….ra…là như vậy……Mình….đã….hiểu rồi.

Thầy giáo nuốt nước bọt, không dám chạm vào Lý, thầy hỏi :

— Này…em làm sao….thế…?

Ánh mắt vô hồn, gương mặt tái nhợt đi, mồ hôi mồ kê đổ ra ướt cả tóc, Lý nói :

— Bài toán….cuối….cùng viết…“ Em Có Thai Rồi. “
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96107
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 30 Sep 2022

Chương 56: Giờ “Chết“

Bước ra từ phòng giáo viên, Lý bần thần trên tay vẫn cầm quyển sổ ghi chép. Tiên đứng đợi bên ngoài, vỗ vai Lý, Tiên hỏi :

— Bị cô giáo mắng nhiều lắm phải không..? Tui đứng bên ngoài mà còn thấy xối xả.

Lý cứ thế bước đi mà không trả lời, Tiên chạy theo gặng hỏi :

— Bồ làm sao vậy…? Có chuyện gì rồi phải không..?

Lý dừng lại, nhìn vào quyển sổ, Lý nói :

— Tui đã biết được một chuyện động trời. Trần Thanh Trúc, cái chết của cô ấy….không phải do tự tử. Và không chỉ vậy, Trúc không chết một mình.

Tiên đứng hình sau câu nói của Lý, Tiên không hiểu bạn mình đang nói gì, tại sao Trúc lại không chết một mình, điều này có nghĩa là gì..? Chưa kịp hỏi thì trống đã đánh báo hiệu hết giờ giải lao. Cả hai đi về lớp học trong một tâm trạng u ám.

Kết thúc buổi học sáng cũng là lúc Lý thấy cơ thể mình mệt mỏi rã rời. Phải nhờ đến sự giúp đỡ của Tiên, Lý mới có thể về đến nhà. Trưa này bà Nhung không về, dìu Lý lên trên phòng, nhìn cô bạn nằm trên giường ủ rũ, Tiên không định hỏi han gì vào lúc này, mở quyển sổ ghi chép ra Tiên chẳng hiểu gì, Tiên đặt quyển sổ xuống bàn rồi nói :

— Rốt cuộc là bồ đã biết được chuyện gì mà trông chán đời thế kia. Nhìn bồ lúc này cứ như xác chết ấy…..Nói gì đi chứ..?

Lý đưa tay lên trán che đi đôi mắt đang ngấn lệ, nhưng hai hàng nước mắt vẫn chảy xuống gò má, Tiên khẽ hỏi :

— Bồ khóc đấy à..?

Lý ngồi dậy lau đi giọt nước mắt, Lý nói :

— Cô ấy thực sự rất đáng thương….Ngay cả khi viết những dòng cuối cùng trong nhật ký, cô ấy vẫn vô cùng vui vẻ, tin tưởng và háo hức đợi chờ….Có lẽ cô ấy thực sự rất yêu người đàn ông kia.

Tiên ngơ ngác :

— Bồ đang nói gì vậy..?

Lý cầm lấy quyển sổ trên bàn rồi bắt đầu kể lại tất cả những gì mình biết cho Tiên nghe. Sau khi nghe xong, chính bản thân Tiên cũng không dám tin đây là sự thật, Tiên run giọng :

— Những gì bồ nói…là…là…sự thật….sao..?

Lý gật đầu :

— Đó chính là bút tích mà Trần Thanh Trúc để lại. Những bài Toán trong quyển sổ đó đều được viết theo một quy ước riêng, hoàn toàn bí mật…..

Điều này vô cùng hợp lý khi cả hai người họ đều là những kẻ có trình độ Toán Học rất giỏi. Trang nhật ký đầu tiên được Trúc Viết trước khi chết 3 tháng, đó cũng là khoảng thời gian họ bắt đầu quen nhau. Lúc này người đàn ông tên Sơn đó cùng cô Hường là những giáo viên về trường thực tập.

Căn cứ vào những gì tui biết thì mọi thứ đều hợp lý. Trần Thanh Trúc đã có thai với người đàn ông kia, tối hôm Trúc chết, cô ta đã ở lại trường để gặp tay Sơn. Rất có thể Sơn đã được Trúc thông báo về việc mang bầu, và hắn ta đã đẩy Trúc từ trên sân thượng xuống đất.

Tiên rùng mình, Tiên nói :

— Nhưng tại sao hắn lại giết Trúc và cả đứa con của mình…?

Lý đáp :

— Còn một chuyện nữa mà bồ chưa biết, tay Sơn đó chính là con trai của hiệu trưởng trường lúc bấy giờ. Qua lời của cô Hường thì tuy là con trai hiệu trưởng, nhưng Sơn vẫn phải thực hiện đúng với nội quy của một giáo viên thực tập….Và thầy hiệu trưởng, bố của Sơn nổi tiếng là một người nghiêm khắc, thậm chí ông ta còn hà khắc đến mức độc tài.

Ông ta muốn con trai mình phải là hoàn hảo, phải là giáo sư, tiến sỹ…..Nếu đúng như vậy, việc Sơn yêu đương trong trường nếu để lộ ra ngoài, để bố Sơn biết thì đó chính là một thảm họa.

Do vậy hai người bọn họ sử dụng ký tự để bí mật tỏ tình với nhau là chuẩn xác, và họ chỉ dám hẹn hò ở trong trường khi tất cả đã ra về. Nguyên nhân mà tui nói Sơn giết Trúc tuy chỉ là dự đoán nhưng khả năng xảy ra rất cao. Sơn rất sợ người bố quân phiệt của mình, nếu chuyện Sơn hẹn hò với học sinh đến mức có thai bị phát giác, khi đó không chỉ sự nghiệp của Sơn mà ngay cả danh tiếng của thầy hiệu trưởng, của cả gia đình Sơn sẽ sụp đổ. Nói một cách khác việc Trúc mang thai mà lộ ra ngoài sẽ đẩy Sơn xuống vực thẳm.

Đó là lý do vì sao tui nghĩ người giết Trúc chính là Sơn. Thêm một điểm nữa, sau khi Trúc chết, Sơn cũng không còn ở lại trường, vụ việc bị ém dần một cách êm xuôi, từ giáo viên bộ môn đến các học sinh trong lớp đều nói Trúc bị trầm cảm nặng, thời gian trước khi Trúc chết cô có những biểu hiện bất thường. Chẳng phải lạ lắm sao, đó là vì bố của Sơn đã dùng quyền lực của mình để lấp liếm vụ việc. Không ngoài khả năng, ông ta cũng biết nguyên nhân cái chết của Trần Thanh Trúc.

Tiên tiếp lời :

— Thật đáng sợ, tuy chỉ là giả thiết nhưng vô cùng hợp lý….Nhưng sự việc đó cũng đã xảy ra cách đây 5 năm, quá lâu rồi…..Phía công an cũng kết luận Trúc chết là do tự sát. Chúng ta đâu còn làm gì được nữa.

Lý cúi mặt, nước mắt cứ thế rơi, Lý nói trong tiếng nấc :

— Tại sao bỗng nhiên tui lại thấy đau lòng đến thế này….Trúc có lẽ ngay lúc bị đẩy rơi xuống đất cô ta cũng không kịp nhận ra tại sao mình lại chết. Cay đắng hơn, trong bụng Trúc đang có một sinh linh chưa kịp thành hình. Tôi không thể cầm được nước mắt…..Hu hu…hu….hu..hu.

Lý cứ thế khóc, có lẽ bởi vì ngay lúc này Lý đã hiểu vì sao cô lại đồng cảm với Trần Thanh Trúc như vậy, xét về một khía cạnh nào đó hai người có những điểm chung. Và Lý nhớ lại những lời nói mỗi khi cô nhìn thấy Trúc :

“ Chơi….với…tớ…đi..”

“ Tớ…cô…đơn…lắm….”

“ Đừng….bỏ….tớ….”

Đó không phải là vì Trúc muốn dọa ma để khiến Lý khiếp sợ, thực chất đó là những lời của một con ma cô độc, một linh hồn đáng thương đã chịu một cái chết tức tưởi. m dương cách biệt, những gì mà Lý nhìn thấy không được xinh đẹp như bức ảnh Trúc cầm tấm bằng học sinh giỏi Toán toàn quốc, bởi lẽ khi Trúc xuất hiện cô mang hình ảnh một cô nữ sinh bị chết sau khi rơi từ độ cao của tòa nhà 5 tầng, một cái chết không toàn thây. Đã 5 năm qua mới có người nhìn thấy Trúc, cảm nhận thấy Trúc……Và “ con ma “ đáng thương với hình ảnh đáng sợ ấy đã coi Lý là bạn.

Càng nghĩ, Lý lại càng thương Trúc nhiều hơn. Nhưng đúng như Tiên nói, sự việc đã quá trễ để có thể phơi bày…..

Hơn nữa sẽ chẳng ai tin vào những giải mã từ quyển sổ ghi chép Lý đang sở hữu. Người chết không thể sống lại, nhưng nỗi đau đó vẫn kéo dài, dai dẳng với người còn sống…..Suy nghĩ kỹ, Lý đưa ra một quyết định, cũng như việc này chính là sứ mệnh mà cô phải làm, Lý nói :

— Tui nghĩ có một người cần phải biết về sự thật này.

Tiên hỏi :

— Bồ muốn nói đến bác Hiếu phải không..?

Lý gật đầu :

— Đúng vậy, bác Hiếu là người thân còn lại duy nhất của Trúc. Tui cũng đã hứa sẽ nói cho bác ấy nếu tìm hiểu được gì…..Dù không thay đổi được gì nhưng ít nhất người thân của Trúc phải được biết sự thật. Bồ đi với tui nhé, sáng nay bác ấy không trực, có lẽ giờ này bác ấy đang ở nhà.

Tiên gật đầu :

— Ừ đi thôi.

Không ngoài dự đoán, sau khi nghe Lý kể lại chi tiết những gì mà Lý giải được bên trong quyển sổ, bác Hiếu lặng người đi. Những gì Lý nói đã giải thích toàn bộ những nghi vấn của gia đình mà 5 năm qua không có câu trả lời. Lý biết gia đình Trúc chắc chắn đã tìm mọi cách để làm rõ nguyên nhân cái chết của con gái mình, có thể họ cũng đã nắm được một vài thông tin nào đó nên họ mới nói rằng con gái mình không phải tự tử mà là bị giết hại. Chỉ tiếc rằng, bằng chứng quan trọng nhất nằm ngay trong balo của Trúc 5 năm qua không một ai hay biết.

Bác Hiếu ôm đầu, buồn bã nói :

— Cảm ơn cháu, đây tuy không phải kết luận của công an nhưng nó đã giải tỏa hết khúc mắc của gia đình bác, của người chị quá cố của bác ngay khi chết cũng không thể nhắm mắt. Đau đớn thay nhưng sau khi cái Trúc mất, mẹ nó đã phát hiện có que thử thai trong túi đựng rác của nhà vệ sinh trong phòng của nó. Vậy nên những gì viết trong sổ bác không hiểu, nhưng cháu nói thì bác tin đúng là sự thật.

Bác Hiếu không nói thêm lời nào nữa, từng ấy sự thật đã quá đau thương với người đàn ông này. Đặt quyển sổ lại trên bàn, Lý và Tiên cúi đầu chào bác Hiếu rồi lặng lẽ ra về. Trong lòng cả hai vẫn còn nặng trĩu, khi chưa tìm hiểu về Trần Thanh Trúc, chưa biết những gì mà cô ta phải chịu, Tiên vẫn cảm thấy bình thường. Nhưng đến khi biết được sự thật, Trúc chết cùng với đứa con trong bụng, Tiên cũng thấy thương cảm vô cùng. Về đến nhà Lý, cả hai nhìn nhau khẽ thở dài, Tiên hỏi :

— Vậy là xong rồi phải không…?

Lý cũng không biết phải trả lời ra sao, Lý đáp :

— Tui cũng không biết, nhưng có lẽ bây giờ tui cần nghỉ ngơi một chút…..Tui không còn sức lực nữa rồi.

Tạm biệt Tiên, Lý bước vào trong nhà, không buồn ăn uống, Lý đi thẳng lên phòng rồi ngả mình lên chiếc giường êm ái, cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.

“ Không….không…..đừng nhảy….đừng……”

Reng…..Reng…..Reng.

Tiếng chuông điện reo lên, Lý choàng dậy, bên trong phòng ai đó đã bật đèn ngủ, nhìn qua cửa sổ, Lý nhận ra lúc này trời đã tối, nhưng không biết đang là mấy giờ.

Điện thoại vẫn báo chuông, Lý với tay cầm lấy điện thoại, và ngay lập tức Lý bừng tỉnh……Số điện thoại đang gọi đến máy của cô chính là số của Thi. Run run bàn tay nhấn nhận cuộc gọi, Lý đưa lên tai rồi khẽ nói :

— A….lô…..

Tiếng gió, âm thanh đầu tiên mà Lý nghe được chính là tiếng gió thổi vọng vào trong điện thoại, người bên kia vẫn chưa nói gì, nhưng khi tiếng gió lặng đi thì thay vào đó là giọng cười đầy ma quái :

“ He he he….Hi hi hi…Sắp….đến….giờ…..rồi….He…he….he…”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96107
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 30 Sep 2022

Chương 57: “19h01”

Ngay sau câu nói đó, điện thoại chỉ còn tiếng tút tút. Vội nhìn đồng hồ, lúc này mới chỉ là hơn 6h tối một chút. Hai ngày vừa qua quá chú tâm vào việc tìm hiểu quá khứ của Trần Thanh Trúc, sau đó bị cuốn vào quyển sổ ghi chép, Lý đã chợt quên mất lời cảnh báo ghê rợn từ Thi, hay nói đúng hơn là từ hồn ma của Trần Thanh Thúc :

“ 3 ngày nữa….tất cả bọn chúng….sẽ chết. “

Chạy vội ra khỏi phòng, Lý bước xuống tầng dưới thì thấy mẹ đang chuẩn bị dọn bữa tối. Nhìn con hớt hải, bà Nhung nói :

— Con dậy rồi à..? Chiều về mẹ thấy con ngủ say quá nên không gọi, đang định lên gọi con xuống ăn cơm đây. Bố hôm nay cũng về muộn một chút.

Lý đáp :

— Mẹ, con để quên đồ ở trường, giờ con phải đến đó lấy. Sáng mai không phải học con sợ lớp khác đến sẽ lấy mất. Con đi một chút rồi về mẹ nhé…

Bà Nhung chưa kịp nói gì thêm thì Lý đã chạy ra ngoài, lấy xe đạp rồi mở cổng đi mất. Bà Nhung thở dài :

— Cái con bé này, gần đây nó làm sao thế nhỉ…?

Vừa đạp xe hối hả, Lý vừa suy nghĩ :

“ Liệu cô ta có ở trường không..? Ban nãy trong điện thoại chỉ có tiếng gió thổi, không có âm thanh khác, có lẽ cô ta đang đứng ở một nơi khá cao. Lúc này ngoài trường học ra mình không đoán được nơi nào khác. Không thể được, cầu mong giấc mơ mình thấy ban nãy không trở thành hiện thực. “

18h30 phút, Lý dừng xe lại ngay trước cổng trường học, bên trong phòng bảo vệ người đang ngồi đó chính là bác Hiếu. Lý cũng đoán được tối nay bác Hiếu có ca trực, nhưng buổi chiều, nhìn tâm trạng bác Hiếu không ổn, Lý nghĩ bác ấy sẽ không đi làm. Nhưng Lý đã nhầm, bác Hiếu đang ngồi bên trong đọc giấy tờ gì đó. Đập tay vào cổng Lý gọi to :

— Bác Hiếu, bác Hiếu ơi…..Cho cháu vào trường.

Nghe thấy tiếng, bác Hiếu đi ra, có phần bất ngờ bởi người đang gọi là Lý, bác Hiếu nói :

— Ơ kìa, sao cháu lại đến đây giờ này…? Cháu tìm bác à..?

Lý lắc đầu, cô nói trong sự hoảng loạn :

— Bác, bác cho cháu vào trường đi…..Cháu có chuyện gấp, nhanh lên bác.

Chưa hiểu chuyện gì, với người khác có lẽ không được. Nhưng với Lý thì bác Hiếu cũng vội vàng mở cổng. Dựng luôn cái xe đạp ở bên ngoài, Lý hỏi bác Hiếu :

— Bác có biết thời gian mà chị Trúc chết là mấy giờ không ạ..?

Bác Hiếu trả lời :

— Theo như lời người nhìn thấy xác cái Trúc thì lúc đó là 7h đúng. Nhưng sao cháu lại hỏi chuyện này….?

Nhìn đồng hồ điện thoại, lúc này đã là 18h35 phút…..Không suy nghĩ nhiều. Lý chạy thẳng về phía trường học, dùng hết sức lực vốn có, cô lao một mạch lên sân thượng của trường. Cánh cửa lên sân thượng đã mở toang từ bao giờ. Gió trên này thổi rất mạnh, điều này càng chứng tỏ cuộc điện thoại ban nãy được gọi từ đây.

“ Ào….Ào….Ào…”

Lý vừa bước qua cửa thì :

“ Rầm “

Cánh cửa ngay lập tức đóng sập lại, dưới khoảng sân thượng của trường, mọi thứ lập lòe bởi ánh sáng yếu ớt từ cái bóng đèn đã bị bu kín bởi những con bọ đen xì, nhỏ xíu. Lý cảm thấy lạnh, gió thổi mạnh khiến cho tóc cô rối tung lên. Cảm giác rờn rợn quen thuộc mà cô đã từng trải qua mỗi khi hồn ma của Trần Thanh Trúc xuất hiện. Và kia, xa xa phía gian nhà kho trên sân thượng, ngay mép gờ lan can có một bóng người đang đứng đó.

Hai chân đang khẽ run lên từng chập, Lý từ từ tiến lại gần…..Càng đến gần hơn thì Lý càng nhìn rõ, người đang đứng đó chính là Thi.

Chỉ còn cách nhau tầm 5m, Thi vẫn đứng im, không có bất cứ một hành động nào. Nhưng không, khi Lý bước thêm một bước nữa thì bất chợt Thi quay đầu lại nhìn Lý, cô ta nở một nụ cười đầy đáng sợ :

“ Hi hi hi…..bạn….đến…rồi…à…? Tớ…sẽ….giúp…bạn….gϊếŧ….hết….chúng…nó….hi…hi…hi..”

“ Sau…đó…chúng….mình…sẽ…chơi…với…nhau…nhé….”

“ Tớ….cô…đơn….quá….Không…có…ai….biết….tớ…ở…đây….hết…”

Lý nhận ra đó không phải là giọng của Thi, Lý run rẩy hỏi :

— Cô…cô….muốn….làm…gì…?

Thi đáp :

“ Hi…hi…hi…bọn…chúng….sẽ….phải….chết….giống….như….tớ….Hi..hi..hi…”

18h45 phút, tại nhà Thủy…..Mẹ của Thủy đang bưng bữa tối lên phòng cho con gái, nhưng cửa phòng mở, không thấy Thủy ở trong phòng. Mẹ Thủy tìm kiếm khắp nơi nhưng không hề hay biết rằng, con bà đã đi lên sân thượng, thậm chí Thủy còn trèo lên cả tét chứa nước của gia đình rồi đứng im trên đó như đang chờ đợi một điều gì.

Và chuyện này cũng xảy ra với cả 3 người còn lại, mặc dù 4 người đang ở 4 địa điểm khác nhau. Tại bệnh viện, sau chuỗi ngày hôn mê, Châu đã tỉnh lại, người chăm sóc Châu lúc này cũng không có mặt trong phòng do đã đến giờ ăn tối. Tại cùng một khoảng thời gian, 4 con người đều đang chọn cho mình một vị trí cao nhất có thể để chờ chết……Thời gian vẫn cứ thế trôi qua, lúc này đã là 18h50 phút.

Quay trở lại trường học, Thi cũng bắt đầu trèo lên lan can sân thượng. Lý muốn chạy đến để kéo Thi lại, nhưng đôi chân cô không thể cử động. Đứng chênh vênh trên gờ lan can, Thi cười sảng khoái :

“ He he he….Hãy…nhìn….thật…kỹ…nhé…Tớ…sẽ….giúp…bạn…không phải…nhìn…thấy…chúng…nó…nữa…Hi…hi…hi…”

Lý nghiến răng, cô nắm chặt bàn tay lại rồi gào lên trong nước mắt :

— KHÔNG…..TÔI….KHÔNG C ̀N…CÔ GIÚP KIỂU ĐÓ…..DỪNG LẠI ĐI….HỌ KHÔNG ĐÁNG PHẢI CHẾT…..DỪNG LẠI.

Thi ngưng cười, quay đầu nhìn Lý bằng đôi mắt vô hồn, Thi nói :

“ Bọn…chúng….muốn…hãm…hại…bạn….mà….Tớ…chỉ…muốn…giúp…bạn…”

“ Bạn…không…muốn….chơi…với…tớ…sao…”

Vừa nói, nét mặt của Thi dần biến đổi, gương mặt của Thi cau cáu, đôi mắt trợn trừng, hai hàm răng nhe ra vô cùng đáng sợ. Nước da của Thi tái nhợt đi và bắt đầu nổi những đường gân xanh lè. Từ đôi mắt Thi, hai hàng lệ máu đang từ từ chảy xuống. Cô ta đang giận dữ……Áp lực đè nặng lên Lý mỗi lúc một mạnh hơn, lúc này ngay cả thở Lý cũng thấy khó hơn bình thường, cổ họng cô như đang bị một thứ gì đó siết chăt.

Nhưng Lý vẫn cố nói :

— Chúng…ta….sẽ….chơi…với…nhau….nhưng….nhưng…không….phải….bằng…cách…gϊếŧ…người….Cho….tớ….xin….lỗi….vì….đã..bỏ….chạy……Trần….Thanh…..Trúc….tớ….muốn….kết bạn…với…..cậu….Khục….khục….

Càng lúc Lý càng cảm thấy khó thở hơn, cố gắng cử động đôi tay, Lý tháo chiếc vòng trầm đang đeo rồi thả xuống đất. Toàn bộ cơ thể nặng trĩu, Lý thực sự kinh hãi khi người mà cô đang nhìn thấy trước mặt không phải là Thi nữa, mà đó là gương mặt ghê rợn cùng với hình dáng đáng sợ với cơ thể gần như dập nát, kèm theo đó là những bộ phận cơ thể như sắp bị rơi ra. Nhưng Lý vẫn nhìn không chớp mắt, cố gắng đưa bàn tay hướng về phía Trúc, Lý nói :

— Tớ…nhìn….thấy….cậu…rồi…..Tụi…mình….làm…bạn…nhé….

Hồn ma của Trúc vẫn ở đó nhìn Lý bằng đôi mắt đỏ au, ướt đẫm máu….Nhưng ngay lúc ấy Lý thấy áp lực đang đè nặng lên cô cũng phần nào giảm bớt. Cơ thể đã cử động được. Lý nhích bàn chân, từng bước, từng bước cho đến khi cô chỉ còn cách Trúc một gang tay.

“ Pặp “

Lý nắm chặt lấy bàn tay của Trúc rồi vừa thở vừa nói :

— Mình…làm….bạn…nhé…

“ Vù….ù….ù….”

Tiếng gió thổi trên sân thượng không còn mạnh như ban nãy nữa, cơn gió lướt qua nơi mà Lý và Trúc đang đứng…..Trước khi xỉu đi vì kiệt sức, Lý nhìn thấy một hình ảnh Trần Thanh Trúc vô cùng xinh đẹp, vẻ đáng sợ, kinh dị đã được cơn gió cuốn đi, trả lại một Trần Thanh Trúc hiền dịu, nhẹ nhàng với mái tóc dài buông lơi theo chiều gió. Và trong khoảnh khắc còn tỉnh táo, Lý nhận ra Trúc vừa khẽ mỉm cười với mình.

Lúc này đã là 19h01 phút……..Thời gian vẫn cứ trôi đi, may mắn thay khi không có ai phải chết.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96107
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 30 Sep 2022

Chương 58: Tan Biến

Trong không gian của một lớp học, Lý dường như vừa gục đầu ngủ gật, ngẩng mặt lên Lý thấy trong lớp không có ai cả, ánh hoàng hôn đỏ rực khẽ chiếu vào gian phòng khiến cho cảnh tượng lúc này thật thanh bình. Thoang thoảng trong không khí là mùi thơm dịu nhẹ, là mùi thơm của lá hương nhu phảng phất. Lý nhận ra mùi này bởi mẹ cô rất thích gội đầu bằng nước lá hương nhu. Một giọng nói từ phía sau cất lên :

— Chào bạn.

Lý quay lại, đang ngồi phía sau bàn bên dưới là một cô gái có khuôn mặt thanh thoát, xinh xắn với đôi mắt đen nhánh, long lanh thể hiện sự thông minh, sắc sảo. Cô ấy mặc đồng phục của trường, mái tóc dài suôn mượt buông xõa, mùi hương nhu bắt nguồn từ đây. Và tất nhiên, Lý biết, đó chính là Trần Thanh Trúc, chỉ khác với những lần trước, Trúc xuất hiện lần này không còn đáng sợ nữa, Lý mỉm cười :

— Chị là Trúc phải không..?

Cô gái kia ngơ ngác hỏi lại :

— Trúc..? Là tên của tôi sao…? Tôi cũng không biết nữa. Nhưng dường như đã lâu lắm rồi tôi mới thấy vui như bây giờ. Tôi cũng không nhớ đã bao lâu tôi không nói chuyện với ai cả….Trừ bạn….Hi hi hi.

Lý lúc này mới nhìn xung quanh một lần nữa, khung cảnh đúng là trường học, nhưng tại sao mọi thứ lại im lặng đến bất thường, không gian có chút gì đó kỳ lạ. Ngồi đối diện với Lý chính là Trần Thanh Trúc nhưng cô ấy lại không nhớ cả tên của mình. Lý hỏi :

— Tại sao chị lại ở đây..?

Cô gái đáp :

— Tôi vẫn luôn ở đây mà….Tôi vui lắm, rất lâu rồi mới có người nói chuyện với tôi. Tôi luôn cô đơn tại nơi này, chẳng ai thấy tôi cả, tôi rất sợ, luôn có một thứ gì đó muốn nuốt chửng tôi, nó đe dọa tôi mỗi ngày. Nhưng có lẽ thứ đó đã biến mất rồi….Và tôi thấy bạn, mà hình như bạn biết tôi phải không..? Chúng ta làm bạn nhé.
Nhìn nụ cười của Trúc đẹp đến mê hồn, những lời đồn đại về Trúc không sai một chút nào. Nhìn qua ảnh đã thấy Trúc rất xinh đẹp, nhưng ngay lúc này, Lý thấy Trúc còn đẹp hơn nhiều lần. Một vẻ đẹp khiến cho người khác phải ghen tị, nhưng sao Trúc mà Lý biết với Trúc đang hiện hữu trước mặt Lý lại khác nhau đến như vậy. Lý vẫn nhớ tất cả mọi chuyện, cô cũng không biết hiện tại mình đang ở đâu. Nhưng cô nhớ lời hứa sẽ làm bạn với Trần Thanh Trúc.

Khẽ nắm lấy bàn tay của Trúc, nhưng kỳ lạ thay Lý không thể chạm vào. Cơ thể của Trúc tựa hồ sương khói, Lý đưa tay lên đặt vào vai Trúc nhưng giống như cô đang quơ tay vào không khí. Lý nói :

— Tại sao em không thể chạm vào chị…?

Cô gái kia khẽ mỉm cười, nước mắt cô ấy lăn nhẹ nơi hai gò má, cô nói :
— Bởi vì tôi sắp phải đi rồi….Nhưng tôi vẫn thấy rất vui vì cuối cùng, trước khi biến mất…..Tôi lại có thể nói chuyện với một người bạn. Cảm ơn bạn. tôi thực sự rất vui…

Dứt lời, hình ảnh của Trúc dần dần tan biến, điều cuối cùng Lý nhìn thấy là nụ cười hồn nhiên và giọt nước mắt mang đầy tiếc nuối của Trần Thanh Trúc.

Nhưng ngay sau đó, Lý nghe thấy tiếng gọi quen thuộc :

— Lý…….Mở mắt nhìn mẹ đi con…..Lý ơi.

Là nhận ra đó là giọng của mẹ mình, không gian xung quanh cô cũng dần dần biến mất. Lý thấy mình không phải đang ngồi trong lớp học mà cô đang nằm trên một chiếc giường trải ga trắng, Lý đang ở bệnh viện.

Thấy con mở mắt, bà Nhung vừa khóc vừa nói :

— Ông ơi, con nó tỉnh rồi này….Nãy tôi thấy nó cử động nhẹ, giờ nó tỉnh lại thật rồi…Lý ơi, con thấy trong người thế nào…?
Lý đáp :

— Mẹ ạ, sao con lại ở đây..?

Ông Điền vội nói :

— Con tỉnh là tốt rồi, làm bố mẹ lo quá…..Để bố đi gọi bác sỹ.

Nói rồi ông Điền bước vội đi, bà Nhung ngồi xuống cạnh giường rồi khẽ vuốt tóc con gái, bà nói :

— Con không nhớ gì sao…? Con đã bất tỉnh 2 ngày rồi đấy, may có bác bảo vệ của trường phát hiện kịp. Con nằm bất động trên sân thượng của trường cùng với một bạn nữa.

Lý vội hỏi :

— Một bạn nữa ạ…? Là Thi, cậu ấy có sao không mẹ..?

Bà Nhung trả lời :

— Bạn đó cũng hôn mê, giống con thôi….Chắc cũng không sao cả, bác sỹ nói con bị suy nhược cơ thể, căng thẳng quá độ nên bất tỉnh. Cả ngày hôm đó con không ăn gì, mẹ chỉ sợ con bị làm sao. Tạ ơn trời phật, tạ ơn ông bà đã phù hộ độ trì.
Đúng là như vậy, mấy ngày trước đó Lý bỏ bê việc ăn uống, trước đó 1 ngày cả đêm Lý đã thức trắng. Nhưng cô không ngờ được rằng mình đã bất tỉnh đến tận 2 ngày, mọi thứ chỉ như vừa mới xảy ra tức thì. Cửa phòng mở ra, Lý tưởng bố quay lại nhưng không phải, đó là Tiên cũng với cô giáo chủ nhiệm, vừa bước vào phòng, thấy Lý đã tỉnh, Tiên chạy ngay lại cười như mếu :

— Bồ tỉnh rồi…..hu hu, làm tui lo muốn chết à….Đồ đáng ghét, sao lại đến đó một mình cơ chứ.

Bà Nhung chào cô giáo chủ nhiệm, cô Hương tiến lại gần giường rồi thở dài :

— Em đúng là cứng đầu, nhưng thôi….không xảy ra chuyện gì đáng tiếc. Em tỉnh lại là cô mừng lắm, nhanh khỏe để còn đi học nghe chưa..?

Lý khẽ cười, Lý hỏi cô Hường :
— Cô ơi, cô có tin gì của những bạn kia không ạ..?

Cô Hường đáp :

— Đã nằm ở đây mà vẫn còn nghĩ cho người khác. Cô cũng không giải thích được vì sao nhưng cả 5 bạn kia đều đã đi học trở lại từ hôm qua. Cán bộ lớp đã đầy đủ chỉ thiếu mỗi em….Trên đường đến đây cô có nghe Tiên nói….Cô xin lỗi…vì đã…không tin em….Cô…..

Lý đưa tay lên miệng làm dấu “ suỵt “ rồi hướng mắt nhìn về phía mẹ mình đang rót nước mời cô giáo, ngụ ý ngăn cô giáo không nói nữa bởi Lý sợ mẹ sẽ lo lắng. Cô giáo cũng hiểu ý nên khẽ gật đầu. Vậy là nhóm của Châu đã bình an vô sự, không ai xảy ra chuyện gì đáng tiếc. Đến lúc này Lý mới có thể thở phào, thả lỏng người như vừa trút được một gánh nặng lớn. Nhưng tại sao trong lòng Lý vẫn thoáng buồn, một nỗi buồn khó diễn tả, phải chăng cuộc nói chuyện ban nãy với Trần Thanh Trúc chỉ là một giấc mơ, nhưng sao giấc mơ đó lại thật đến lạ thường. Trúc có nói :

“ Vì tôi sắp phải đi rồi.”

Như vậy nghĩa là sao….? Cô ấy đúng là Trần Thanh Trúc nhưng cô ấy lại không nhớ cả tên của mình. Chuyện của nhóm Châu có lẽ đả ổn thỏa, nhưng chuyện của Trần Thanh Trúc liệu đã thực sự kết thúc. Giọt nước mắt lăn trên gò má của Trúc khiến cho trái tim Lý khẽ quặn đau, Lý suy nghĩ trong đầu :

“ Mọi chuyện đã thực sự kết thúc rồi sao..? “

Ngày hôm sau, sáng thứ 7…..Sau khi ra viện, mặc dù bố mẹ khuyên nên ở nhà nghỉ ngơi thêm 1 ngày nhưng Lý không chịu. Lý muốn đến trường ngay lập tức, ngay khi đến trường, Lý tìm đến phòng bảo vệ để nói lời cảm ơn với bác Hiếu, theo như lời kể của mẹ thì hôm đó chính bác Hiếu dã đưa Lý vào bệnh viện. Nhưng trong phòng bảo vệ Lý không nhìn thấy bác Hiếu, Lý hỏi một bác bảo vệ khác :

— Bác ơi cho cháu hỏi bác Hiếu hôm nay có đi làm không ạ..?

Bác bảo vệ kia trả lời :

— Cháu tìm bác Hiếu hả…? Bác ấy xin nghỉ 3 hôm rồi, hôm nay cũng không đi làm đâu….Bác đang phải trực thay ca đây này.

Bác Hiếu nghỉ làm 3 hôm, nói như vậy là sau tối hôm đó bác Hiếu đã xin nghỉ…..Nhưng tại sao bác ấy lại nghỉ, trong 2 ngày Lý hôn mê bất tỉnh, liệu đã xảy ra chuyện gì…? Bỗng dưng Lý có một linh cảm không lành….Hôm nay đến trường, Lý cũng không đeo chiếc vòng trầm, nhưng dù đã đi đến những nơi trước đây cô từng nhìn thấy Trần Thanh Trúc thì Lý cũng không còn cảm nhận được gì nữa. Châu cùng những người bạn của mình cũng chẳng nhớ chuyện gì trong thời gian họ hôn mê hay phát điên, phát dại. Lớp học đã trở lại bình thường, những người bạn cũng đã trở lại bình thường……

Mọi thứ quay lại giống như trước buổi tối Lý nhìn thấy hồn ma của Trần Thanh Trúc nơi sân trường.

Lẽ ra Lý phải cảm thấy thoải mái vì mọi thứ đã trôi qua…..Nhưng không, càng lúc Lý lại càng thấy tim mình quặn đau, nỗi đau giống như cô sắp mất đi một người bạn, một người thân mà cô vô cùng yêu quý. Nhưng cô lại không biết phải bắt đầu từ đâu và phải làm gì.

Khẽ nhìn ra cửa sổ, nhìn về phía gốc cây bàng nơi mà Lý từng thấy Trúc xuất hiện trong cơn mưa rào……Bầu trời hôm nay nắng đẹp…..Trần Thanh Trúc không có ở đó, Lý như lạc lõng giữa mông lung những cảm xúc không thể nói thành lời.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96107
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 30 Sep 2022

Chương 59: Mật Mã Cuối Cùng

Tan học, bước ra khỏi cổng trường, Tiên nhìn Lý cười vui vẻ :

— Hi hi, hình như mọi chuyện ổn thỏa hết rồi nhỉ. Nhưng mà nhìn đám con Châu sao tui ghét thế không biết. Chúng nó đâu có biết được rằng ai là người cứu chúng nó thoát khỏi nguy hiểm. Vậy mà giờ chỉ một câu không nhớ gì cả là xong. Điên cả người..

Lý cười nhẹ :

— Thôi bỏ qua đi, chúng ta làm việc này cũng đâu phải mong bọn họ cảm ơn.

Vừa nói chuyện, Lý vừa khẽ nhìn vào bên trong sân trường như thể cô mong đợi một điều gì đó. Thấy vậy Tiên bèn hỏi :

— Sao vậy, hôm nay thấy bồ cứ tâm trạng thế nào ấy..? Lẽ ra phải vui vì không có ai bị làm sao chứ..?

Lý nói :

— Ừm, không có gì đâu….Chắc tại tui vẫn còn hơi mệt. Mà về thôi, bồ về trước đi, tui ghé hiệu sách một chút.

Tiên thở dài :

— Xì, tưởng đi ăn gì chứ ghé hiệu sách thì tui không đi đâu….Vậy bye ha, thứ 2 gặp lại.

Tạm biệt nhau, Tiên phóng xe đi trước, Lý từ từ đạp xe trên con đường đầy nắng, trong lòng vẫn còn nặng suy nghĩ…..Bất ngờ Lý chuyển hướng, cô không đạp về nhà mà đi theo một con đường khác. Sau 45 phút đạp xe, mồ hôi nhễ nhại, Lý đứng trước cổng nhà bác Hiếu. Đang nằm trong khoảng sân gạch là con chó lần trước, nhưng lầm này thấy Lý nó không sủa, nó nằm im phủ phục một chỗ ngay bên cạnh chiếc xe máy cũ bác Hiếu thường dùng để đi làm. Xe có ở nhà, chắc bác Hiếu đang ở bên trong, nhưng sao ngôi nhà im ắng đến lạ thường. Cánh cổng không khóa, cũng chẳng cài then, nó mở he hé. Biết rằng đến đây hơi đường đột, nhưng cả buổi sáng hôm nay Lý cứ suy nghĩ đến việc bác Hiếu tại sao lại nghỉ làm 3 hôm. Lý lo sợ rằng bác Hiếu đã xảy ra chuyện gì, Lý còn chưa nói được lời cảm ơn với bác Hiếu nữa.

Khẽ đẩy cánh cổng, Lý bước vào trong, con chó nhổm dậy, nó rên lên ư ử rồi bước lên hiên nhà hếch mõm vào bên trong. Đôi giày bác Hiếu hay đi cũng đang vứt lăn lóc mỗi nơi một chiếc, quần áo phơi bên ngoài cái rơi xuống đất, cái bị gió thổi xoắn vào nhau cũng không ai nhặt lên. Mọi thứ bề bộn giống như mấy ngày qua không có người ở trong nhà vậy. Không giống với lần trước Lý đến đây. Không do dự nữa, Lý mạnh dạn bước vào bên trong, vừa đặt chân vào phòng khách, mùi rượu nồng nặc bốc ra khiến Lý phải nhăn nhó, bịt mũi lại. Dưới sàn nhà là tất cả những đồ đạc bị đập vỡ, nằm ngổn ngang tung tóe. Trên chiếc ghế gỗ dài, bác Hiếu đang nằm đó, tay bác ấy vẫn còn nắm chặt chai rượu. Lý không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây, nhưng Lý nhìn thấy trên bàn, có một tờ báo…..Tờ báo cũ được in cách đây 1 năm, đang định cầm lên đọc thì bác Hiếu khẽ lật người, chai rượu rơi xuống đất vỡ toang khiến bác Hiếu giật mình tỉnh dậy.

Mơ màng mở mắt, thấy dáng người lạ đang đứng trong nhà mình, bác Hiếu nhỏm dậy cố căng mắt ra nhìn rồi nhận ra đó là Lý, bác Hiếu thở dài :

— Sao cháu lại đến đây..?

Lý vội đáp :

— Dạ, cháu xin lỗi vì đã tự tiện vào nhà bác….Tại cháu muốn cảm ơn bác đã cứu cháu hôm trước, nhưng đến trường thì biết bác đã nghỉ 3 hôm nay rồi….Thế nên cháu mới đến đây…..Bác ổn không ạ..?

Bác Hiếu ngồi dậy, dựa lưng vào thành ghế, bác Hiếu nói :

— Ra vậy, cứu gì đâu….Hôm đó chẳng hiểu sao cánh cửa lên sân thượng bị kẹt, bác phá mãi không được. Tại thấy cháu chạy lên đó không xuống, lúc sau thì nó lại tự mở ra cứ như ma làm….Bác nhìn xung quanh thấy hai đứa nằm ngất xỉu ở đó, may không làm sao.

Lý chưa kể cho bác Hiếu nghe về chuyện hồn ma của Trần Thanh Trúc, bởi lẽ chuyện ma quỷ không phải ai cũng tin. Nhìn bác Hiếu sầu não như vậy, Lý không biết nguyên nhân tại sao, Lý hỏi :

— Sao bác lại xin nghỉ vậy ạ…..Rồi còn uống rượu, đập phá nữa….

Bác Hiếu vừa cười vừa lắc đầu :

— Giờ bác làm gì còn mục đích để sống nữa đâu, nhưng chết thì bác lại không làm được…Vậy nên chỉ còn cách say cho quên hết mà thôi. Cuộc đời đúng là chó chết, bác tìm thấy chúng nó rồi cháu ạ….Lũ khốn đó, bác đã tìm thấy chúng nó….Những kẻ đã gϊếŧ cháu gái bác, gián tiếp hại chết cả gia đình chị gái bác…..Hu hu hu…Ha ha ha….Bác đã tìm thấy chúng nó.

Vừa khóc vừa cười, bác Hiếu khiến cho Lý cảm thấy sợ, nhưng Lý vẫn hỏi thêm :

— Bác nói gì vậy ạ..? Bác tìm thấy ai cơ..?

Bác Hiếu trả lời :

— Là thằng thầy giáo thực tập cùng với thằng cha hiệu trưởng của nó. Sau khi được cháu giải thích, bác đã đột nhập vào văn phòng của nhà trường, tìm kiếm những thông tin có liên quan về hiệu trưởng tiền nhiệm. Sau vụ việc cái Trúc chết thảm, 1 năm sau đó lão ta đã được thuyên chuyển lên bộ giáo dục. Thằng con lão cũng lấy được bằng cử nhân, rồi luận án tiến sĩ…Nói tóm lại, hai cha con thằng khốn đó bỏ qua cái chết của cái Trúc để rồi thăng tiến sự nghiệp mà không biết rằng, nỗi đau chúng nó gây ra cho gia đình bác khốn khổ đến nhường nào.

Lý khá bất ngờ trước việc làm của bác Hiếu, nhưng đó là điều dễ hiểu….Bởi khi pháp luật không còn chiếm được sự tin tưởng của người đàn ông này, có lẽ ông ta đã nghĩ đến việc tự tay trả thù, 5 năm qua nỗi đau dai dẳng kéo dài khiến cho lòng thù hận của bác Hiếu đã lên tới đỉnh điểm. Lý run run nói :

— Vậy…bác….có tìm…được…họ…không..?

Bác Hiếu cười gằn :

— Có chứ….Tuy khá khó khăn bởi chúng nó đã chuyển chỗ ở, nhưng bác vẫn tìm được……Và chúng nó đã chết…..ha ha ha….Chúng nó đã chết.

Lý giật mình, cô ấp úng :

— Bác đã gϊếŧ bọn họ ư…?

Bác Hiếu cúi mặt buồn bã đáp :

— Bác đã ước mình sẽ là người gϊếŧ hai thằng khốn kiếp đó….Nhưng ông trời không cho bác làm như vậy…Bởi lẽ…..khi bác tìm đến nơi, bố con nó đã chết rồi…..

Chỉ tay vào tờ báo trên bàn, bác Hiếu nói :

— Cháu đọc đi, ở trang 14.

Lý cầm tờ báo lên rồi mở đến trang 14, dòng chữ in đậm của tiêu đề bài báo ngay đầu trang khiến Lý bàng hoàng : “ Nguyên Chánh Thanh Tra Bộ Giáo Dục Và Đào Tạo Cùng Con Trai Lái Xe Gây Tai Nạn Liên Hoàn – Cả Hai Tử Vong Ngay Tại Chỗ. “

Bên dưới là bức ảnh chụp hiện trường chiếc xe oto gần như vỡ nát phần đầu, bài báo còn viết rõ họ tên cha con ông Thanh Tra Bộ, cũng là hiệu trưởng tiền nhiệm ngôi trường của Lý, tất nhiên con ông ta chính là tay Sơn. Kẻ mà Lý cho rằng đã ra tay gϊếŧ hại Trần Thanh Trúc cùng đứa con trong bụng của Trúc.

Bác Hiếu nói tiếp :

— Ác giả ác báo, hai cha con lão chết vào cái ngày thằng Sơn được bổ nhiệm vào sở cách đây 1 năm. Khi bác tìm đến, chỉ còn mẹ nó…..Và khi bác nói bác là người nhà của cái Trúc thì người đàn bà đó lập tức quỳ xuống van xin. Cứ như thể cả gia đình chúng nó biết chuyện thằng con chính là thủ phạm vậy. Và trên ban thờ, hai bức ảnh của hai thằng súc sinh được đặt sau hai cái bát hương lạnh tanh lạnh ngắt. Sau cái chết của chồng và con trai, gia đình thanh thế ấy cũng sụp đổ.

Đứa con gái còn lại làm ăn thua lỗ, chủ nợ đến siết nhà, siết tất cả. Nơi mẹ thằng Sơn sống còn lụp xụp hơn cả nhà bác hiện tại. Bà ta đưa hết cho bác những gì thằng con để lại, thằng khốn ấy đã từng phải điều trị tâm thần trước khi chết 4 tháng. Trong quyển nhật ký điều trị bệnh của nó, bác sỹ tâm lý bắt nó viết ra những gì đã ám ảnh nó thời gian qua, và nó có nói đến tội ác của nó đã làm. Nó thú nhận, nó chính là kẻ gϊếŧ người….

Nhưng tại sao dù cha con nó đã chết mà bác vẫn thấy không cam tâm…..Cái chết của con bé Trúc sao đau đớn đến vậy.

Bác Hiếu nhặt dưới đất lên hồ sơ bệnh án, điều trị tâm lý của Sơn, cả quyển nhật ký ghi chép của Sơn nữa. Quả đúng như vậy, trước khi chết vài tháng, Sơn được cho là bị trầm cảm dẫn đến hoang tưởng. Mở quyển nhật ký điều trị ra đọc, Sơn đã thú nhận tất cả những gì mình làm. Nhưng hắn không nói người hắn gϊếŧ là Trần Thanh Trúc, hắn chỉ đề cập đến việc mình từng gây ra tội ác.

Nhưng như thế cũng đủ để người trong cuộc hiểu ra mọi chuyện. Sau khi điều trị hoàn tất, Sơn không viết nhật ký nữa. Lý vẫn mở đến trang cuối cùng, không phải đã hết, Sơn vẫn viết tiếp, hắn bỏ qua khoảng trống ở giữa quyển nhật ký. Nhưng thêm một lần nữa, không phải cách viết bình thường.

Lý hỏi bác Hiếu :

— Bác đã đọc hết quyển nhật ký này chưa..?

Bác Hiếu đáp :
— Tất nhiên bác phải đọc hết rồi.

Lý mở trang giấy đang cầm trên tay rồi đưa về phía bác Hiếu, Lý nói :

— Bác đã đọc đến đây chứ…?

Bác Hiếu tròn mắt, đúng là bác Hiếu chưa mở tới trang này vì nghĩ quyển nhật ký đã hết sau dòng cuối cùng của Sơn. Bác Hiếu khẽ hỏi :

— Những dãy số này là sao….? Tại sao chỉ có số và số thế này…?

Lý trả lời :

— Có lẽ đây mới chính là điều mà cả bác và cháu đang đi tìm, những dòng mật mã cuối cùng.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96107
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

PreviousNext

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 96 guests