Chương 169: Nữ tử không mặt
12 giờ nửa đêm,tại phòng khám Lâm Thịnh,tôi đi vào.
Phòng khám lúc nửa đêm và lúc sáng sớm đều rất không giống nhau, cụ thể là không giống chỗ nào tôi cũng không nói lên được.Chỉ cảm thấy vào ban đêm phòng khám trở nên đầy khí quỷ âm trầm. Ttôi đẩy cửa ra, liền cảm thấy phảng phất sợ hãi không gian ở đây.
Nó hoàn toàn không có cảm giác ấm áp của Nhân Gian.
Tôi đứng ở cổng gọi Lâm Nhuận cùng Chu Uyến Kỳ nhưng tôi gọi thật lâu, đều không có người xuất hiện.
Tôi suy nghĩ bất lực như thế nào thì Lâm Nhuận đều rất yêu tha thiết Tiểu Tinh cho nên liền cả gan lấy Tiểu Tinh ra hướng vào bên trong mà gọi lớn:” Lâm Nhuận, người mà ngươi muốn ta đem đến, ta cũng đã đem đến đây rồi.”
Nhưng dù thế nào cũng không có ai ra cửa để đón tiếp tôi.
Tiểu Tinh không nhịn được hỏi:” Tại sao lại lâu như vậy không có người, hay là không có ai trong nhà à”
Tôi bất đắc dĩ nói:” Cái này là phòng khám bệnh thì hiển nhiên chính là phòng làm việc và trụ sở liền cùng một chỗ, Lâm Nhuận không ở đây thì có thể ở đâu.”
– – Chu Uyển Kỳ là ai.?
– – Là trợ lý của Lâm Nhuận.
– – Cái này…,
Không hiểu sao tôi dường như cảm thấy cuối câu nói của Tueeyr Tinh là một tiếng thở dài, thậm chí cảm nhận được trong đó có sự ghen tuông.
– – Chúng ta đi vào đi.
Sau một hồi lâu chờ đợi cũng có ai bước ra, thế là tôi nói vơi Tiểu Tinh, đương nhiên cô ấy không có ý kiến gì. Cô ấy chỉ là một linh hồn yếu đuối bây giờ hết thảy mọi quyết định đều cũng có thể chỉ có thể dựa vào tôi.
Tôi đem theo hồn khám một lần nữa thả vào trong túi cẩn thận từng li từng tí đi vào.
Vẫn là cái phòng ban ngày mà tôi vào nhưng khi tôi đến gần lại vô tình lại nghe được bên trong truyền đến một âm thanh lục soát đồ.
Chuyện gì xảy ra.
Vừa mới ở đó một lúc lâu gọi còn không có ai trả lời. Vậy mà bây giờ bên trong lại có tiếng lục đồ, chẳng lẽ là kẻ trộm. Nếu là trộm thì cái tên trộm này cũng quá là đần đi. Tôi ở bên ngoài gọi mấy tiếng chẳng lẽ hắn còn không biết đường mà trốn đi hay sao.
Nhưng bây,giờ thời điểm khó khăn nhất chính là.
Tôi tu luyện thuật bắt ma. Nếu là đối mặt với quỷ tôi còn có thể chứ bây giờ tôi không biết làm gì.
Đối mặt với người sống tôi chỉ là một nữ tử yếu đuối làm sao đánh lại được ăn cướp đây.
Vậy nên tôi nhẹ nhàng mở cửa muốn nhìn vào bên trong coi ai,là người hay qủy đang lục đồ.
Chỉ là một phụ nữ tóc dài xõa ngang vai.
Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ rơi trên người cô ấy khi chiếu ra cái bóng của cô ấy. Hiển nhiên là người sống không thể nghi ngờ được.
Như vậy là tốt rồi, lúc này tôi đi tới phòng khám bệnh đang mở cửa. Nếu như xâm nhập vào căn phòng là một âm hồn hay một cô hồn giả quỷ. Thì cô ta có thể xuyên tường nào vào được chứ cần gì mở cửa mà đi vào.
Người phụ nữ kia lục tìm trên giá sách,không giống như đang tìm một gia tài để trộn mà là giống như tìm kiếm một tài liệu.
_ Tôi nên làm gì đây.Tiểu Tinh hỏi.
Tại thời điểm này tôi không nên nói ra,vì vậy sử dụng thần thức của mình để liên lạc với cô ấy:” Tiểu Tinh hãy giúp tôi.”
_ Tôi giúp cô bằng cách nào đây.
_ Cho tôi mượn sức mạnh của cô để sử dụng nó.
_ Cô muốn có sức mạnh của tôi để đuổi theo tên trộm này à? Nhưng tôi không có sức mạnh nào cả tôi chỉ có thể khiến cho mọi người sợ hãi.
Đừng có đẩy tôi ra là được rồi. Tôi đưa tay vào túi và mò từng ngóc ngách tìm hồn khám. Tôi đã không làm điều này nữa năm rồi sợ rằng mình không thể, nhưng tôi không ngờ rằng Tiểu Tinh cũng thuận theo cảm giác của tôi so với Hạ Doanh Doanh thì thông linh càng nhanh chóng hơn, tôi lại không cần tốn nhiều sức lực để lấy ra linh lực yếu ớt của Tiểu Tinh.
Trong đầu tôi nhớ lại giọng nói của Lâm Nhuận. Sau đó liền mở miệng liền có thế phát ra là giọng của Lâm Nhuận:” Đây có phải là thứ mà cô đang tìm không.?”
Tôi đưa tay lên và nói trống không,nhưng cái bóng trên cửa sổ là một túi đựng tài liệu trong tay.
Âm thanh lục lại bên trong cũng đột nhiên dừng lại,một giọng nói lo lắng và hoảng loạn xuất hiện.
“Bác sĩ bác sĩ Lâm…”
Tôi sợ cô ấy sẽ nhìn ra sơ hở nên vội vàng thu tay lại, trốn ở ngoài cửa tiếp tục giả giọng nói của Lâm Nhuận.
“Đã muộn thế này rồi có cần tới phòng khám bệnh làm gì.”
Bên trong truyện ra tiếng bước chân, xem ra là cô ấy muốn đi ra để gặp Lâm Nhuận mà nói chuyện.
Linh lực của tiểu tinh mang nếu đem ra so sang với Hạ Doanh Doanh mà nói thật sự không có ý nghĩa. Tôi cũng sợ bị lộ hình dạng ngụy trang của mình vậy là tôi tranh thủ tìm một chỗ trốn.
Chạy trốn vào phía sau màn cửa, lúc này cửa phòng cũng vừa mở ra.
Một người bước ra.
Bước chân của cô ấy rất lạ, vì căn phòng không quá tối nên tôi có thể đi lại nhẹ nhàng êm ái nhưng cô ấy thì không như thế, mỗi bước chân đều nặng nề. Không, phải nói là rất cẩn thận, tựa hồ như không thể thấy rõ mọi thứ lắm cho nên sợ va chạm đến thứ gì đó.
Tôi lén kéo rèm ra một khe hở nhỏ,nhìn ra ngoài. Tôi rõ ràng nhìn thấy bộ dạng lúc này của cô ấy không phải giật này cả mình.
Cô ta không có mặt.
Đó chẳng phải là người phụ nữ trùm đầu với chiếc áo choàng từng đụng vào tôi ban ngày đó sao.
Khi đó tôi còn tưởng rằng mình hoa mắt còn nhìn xuống chân của cô ấy mà tìm cái bóng. Đúng rồi chính là cô ấy.
Làm sao một con người đang sống sờ sờ lại không có gương mặt có chứ.Tiểu Tinh sợ hãi mà hét lên.
Nhưng đối phương là người, còn cô ấy là quỷ cho nên giờ cô ấy có hét lớn tiếng đến đâu thì người phụ nữ kia cũng không thể nghe thấy.
Điều này cũng phải nói cho rõ người phụ nữ kia là một người bình thường cô ấy không có linh lực không có ngủ quan, chính là không có đôi mắt.
Không có một đôi mắt nghĩa là sẽ không nhìn thấy gì cho nên hai tay cô ta duỗi thẳng ra phía trước quờ quạng,giống như người mù dò xét đường đi vậy. Sợ sẽ đụng chạm vào thứ gì đó.
Điều này thật là kỳ quái mà, một người bình thường tại sao lại không có gương mặt.
Rốt cuộc Lâm Nhuận đã làm gì cô ta vậy.
Thứ cô ấy muốn tìm trong phòng khám, có liên quan gì tới gương mặt không.
– – Bác sĩ Lâm, anh ở đâu vậy, anh đi ra đi tôi có chuyện muốn nói cùng anh. Người phụ nữ không mặt đứng dậy nói.
Tôi mở to miệng nhưng lần này làm cho giọng nói của mình rất linh hoạt kỳ ảo để khi cô ấy nghe được không xác định được vị trí của tôi, rút cục là đang ở chỗ nào rồi nói.
_ Cô đứng tại đó nói chuyện với tôi cũng được.
Vậy là người phụ nữ đó quỳ xuống.:” Bác sĩ Lâm tôi cầu xin anh hãy đem khế ước mà trả lại cho tôi đi. Tôi không tham lam, tôi không nghĩ gương mặt xinh đẹp là điều mà tôi muốn, cái tôi muốn chính là gương mặt của mình.”
Khế ước sao?
Thứ mà cô ấy đang tìm, dấu trên kệ sách của Lâm Nhuận là một khế ước à.
Vậy là Lâm Nhuận đã lấy đi gương mặt của cô ấy sao.
Tôi tiếp tục mở miệng:” Tại sao vậy?”.
Người phụ nữ đau khổ nói:” Tôi không tìm thấy người kế tiếp.”
“Nói dối.”
“ Tôi không nghĩ là sẽ hại người nữa”.
Người phụ nữ nói:” Người ban cho ta pháp thuật trao đổi gương mặt, ta chỉ cần nhìn thấy một cái gương mặt xinh đẹp hơn liền có thể hướng đến người đó mà trao đổi gương mặt. Thế nhưng anh không nói cho tôi cái thuật trao đổi gương mặt này rất nhanh sẽ không có hiệu lực nữa. Không chỉ có tôi mà người bị tôi trao đổi gương mặt cũng sẽ như vậy, nó đồng nghĩa với việc tôi sẽ hại rất nhiều người mất đi gương mặt.Tôi không muốn tiếp tục như vậy, bây giờ tôi chỉ cần nhắm mắt lại liền phảng phất có thể nhìn thấy các cô ấy tới tìm tôi mà đòi mạng. Hiện tại gương mặt của tôi cũng không có,tôi không nghĩ tới việc tìm cá gương mặt khác mà đổi mặt nữa.Tôi cầu xin anh hãy đem khế ước xé bỏ đi, tôi muốn về lại gương mặt của mình, dù xấu đến người người căm ghét thì tôi cũng không quan tâm nữa.”
Nỗi khϊếp sợ của cô ấy không có gì sánh nỗi.
Câu nói của cô ấy làm tôi rất dốc.
Tôi luôn nghĩ rằng Lâm Nhuận là kẻ xấu,anh ta cũng sẽ giữ những linh hồn xấu xa để làm những điều xấu.Nhưng tôi không bao giờ tưởng tượng rằng anh ta lại quay qua dùng chính sức mạnh của con người để hại những người khác.
Chính xác là anh ta muốn làm gì.
Ý nghĩa của việc thay đổi khuôn mặt đối với một người bình thường là gì.
Tôi nhớ tới lời quảng cáo của Chu Uyển Kỳ nói với tôi lúc ban ngày.
Uyển Kỳ nói,cái phòng khám bệnh của bọn họ từ lúc khai trương cho tới nay đều không có một ca bệnh nào thất bại. Điều quan trọng là cho dù mắt bất kể là bệnh gì tới phòng khám Lâm Thị đều có thể chữa khỏi.
Nếu như chúng ta nói rằng những căn bệnh đó giống như căn bệnh của người phụ nữ trước mặt tôi thì các cái ác đằng sau của phòng khám Lâm Thị này chắc chắn nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.
Bác sĩ Lâm? Gặp tôi hồi lâu mà không có trả lời, người phụ nữ đó nhịn không được kêu một tiếng.
Tôi lấy lại tinh thần, nói:” Khế ước ta là không thể nào trả lại cho ngươi, nhưng ta có thể nói cho ngươi, ngươi làm thế nào thì có thể biến trở về bộ dáng lúc trước.
Người phụ nữ vội vàng hỏi:” Làm thế nào?”
Tôi nói: “Vạn sự đều có nguyên nhân, ngươi là đổi khuôn mặt ban đầu của ngươi, mới thu được thuật đổi mặt, cho nên, ngươi chỉ cần tìm được khuôn mặt ban đầu của mình, thuật đổi mặt tự nhiên là sẽ mất hiệu lực.
“vậy người trả lại cho tôi khuôn mặt của tôi đi!”
…… Tôi đột nhiên ý thức được mình lộ ra sơ hở, thuật đổi mặt là Lâm Nhuận cùng đưa cho người phụ nữ kia, cô ta chắc chắn là bị Lâm Nhuận lấy đi gương mặt ban đầu của, làm thế nào mà tìm được gương mặt đâu?
May mắn là người phụ nữa đó có vẻ không được thông minh cho lắm, cô ta cũng không có phát giác cái sơ hở này, mà là lo lắng đứng dậy:
” bác sĩ Lâm, ta biết quy củ của ngươi! Ngươi là muốn đồng thời ra điều kiện phải ngang nhau, mới có thể đồng ý cùng ta làm giao dịch! Hiện tại ngươi, ta đều ở đây, ta đồng ý lấy gương mặt cô con gái mới sinh của ta mà thành giao! Như vậy có được hay không.."?
Tôi khϊếp sợ không gì sánh nổi.
Phụ nữ mười tháng mang thai mới nghênh đón được một sinh mệnh mới, theo lý mà nói, khắp thiên hạ người mẹ nào mà lại ác độc ra tay với cốt nhục của mình, người phụ nữ này tâm địa đến tột cùng là dùng cái gì làm ra vậy? Lại có thể hạ quyết tâm, lấy chính con gái của mình mà làm giao dịch?
Hơn nữa còn là đứa trẻ mới chào đời?!
“ Như vậy có được không, bác sĩ Lâm?” Người phụ nữa đó tha thiết hỏi.
Tôi cắn răng nói: “Không thể!”
Người phụ nữ đó lập tức tức giận kêu lên:” Vì cái gì mà không thể? Tôi và anh không phải mới là lần thứ nhất làm giao dịch, vì cái gì bọn hắn đều có thể cùng anh làm lần thứ hai, lần thứ ba giao dịch, mà tôi lại không thể? bác sĩ Lâm, anh nói cho tôi vì cái gì không thể? Ngươi…… Ngươi không phải bác sĩ Lâm? Ngươi là ai? Ngươi cuối cùng là ai?”
Cô ta hướng tôi tìm tới, mà lại phương hướng cực chuẩn.
Chuyện gì xảy ra?
Ta không phải đã cẩn thận từng li từng tí giấu hành tung của mình sao? cô ta làm sao còn có thể phát hiện được vi trí của tôi ở đâu?
Chẳng lẽ……??
Tôi cúi đầu xem xét, phát hiện ánh sáng của hồn khám nhạt dần, thì ra là linh lực của Tiểu Tinh chỉ có thể chèo chống giúp tôi ngụy trang tới giờ này, khó trách vị trí lại bị phát hiện như vậy!
Lúc này, màn cửa bị kéo tung ra.
Người phụ nữa không mặt gần trong gang tấc.
Tôi giật mình kêu lên!
Cô ta rõ ràng là người, nhưng lại so quỷ càng làm tim tôi đập nhanh hơn!
Cô ta rõ ràng không có gương mặt, nhưng ta lại phảng phất có thể nhìn ra được dưới lớp da kia là một khung xương và ngũ quan méo mó, vặn vẹo!
Cô ta giơ cao con dao găm lên:” Là phụ nữ? Vậy ngươi đem gương mặt của ngươi cho ta đi!”
Tôi bị dọa đến bắt lấy tay của cô ta: “ Này! Vừa rồi cô còn nói cô sẽ không còn đoạt mặt người khác, nhưng bây giờ cô làm là cùng với lời nói hoàn toàn khác nhau đó! Cô còn nghĩ tới chuyện mắc thêm lỗi lầm nữa xuống dưới ư? Thu tay lại đi, đại tỷ!”
Tôi không chịu nổi! Tôi càng ngày…… Càng không cảm giác được việc hít thở của cô ta…… người phụ nữ đó nói, cô ta không chỉ hô hấp rất khó khắn, mà đến nói chuyện,ngữ điệu cũng biến thành mười phần gian nan.
Thở đi??
Làm sao đột nhiên lại như vậy?
Chẳng lẽ, sau khi mất đi ngũ quan, cô ta sẽ từ từ mất đi thị (khi cô ấy đã là một người mù), hiện tại còn nói rằng cô ta không thể thở được —— Bây giờ nhìn lại, tại vị trí lỗ mũi kia không phải là lỗ mũi, vì vậy khả năng hô hấp cũng dần mất đi?
Cái này cũng có thể chính là cái nguyên nhân cho việc cô ta không ngừng tìm kiếm khuôn mặt tiếp theo!
Cô ta nhất định phải tìm tới cái khuôn mặt tiếp theo, bằng không cô ta sẽ không có ngũ quan, và sẽ còn đang sống mà chết ngạt!
Hiện tại, cô ta đã ngột ngạt buồn bực đến cực hạn!
Mà tôi, chính là chớp lấy thời cơ này.
Người phụ nữa không mặt đang giơ con dao hướng tôi đâm tới, tôi tranh thủ thời gian duỗi ra hai ngón tay, hướng tại vị trí lỗ mũi cuả cô ta mà cắm tới!
Á…! Trong chốc lát, máu chảy ồ ạt.
“ Lúc này tôi mới đẩy cô ta ra, nhảy qua một bên, tò mò dò xét hỏi: Này! Tôi vừa mới chọc cho cô hai cái lỗ, cô có thể hít thở được không?”
Cô ta phảng phất giống như nghe không được, vẫn cầm cây dao hướng tôi đâm tới, lúc này tôi mới phát hiện, cô ta cũng không có lỗ tai!
Hả?
Không phải đổi đi một khuôn mặt sao? Lỗ tai cũng coi là một bộ phận gương mặt à?
Nói như vậy, người phụ nữa này không chỉ có nhìn không thấy, còn nghe không được?
Vậy thì chính xác thì cô ấy đã sử dụng gì để tìm vị trí của tôi?
Đây quả thật là hết sức kỳ quái, tôi ỷ vào mình có thể thấy được, cho nên linh hoạt né tránh sự công kích của người phụ nữa không mặt, thế nhưng không biết chuyện gì xảy ra, cô ta một mực hướng tôi đánh đến, cô ta ta vẫn bám lấy tôi, như là có thể thấy được tôi vậy!
Cuối cùng, tôi bị dồn đến đường cùng.
Lúc này Tiểu Tinh cũng vô cùng lo lắng: “Hy Hy, bây giờ nên làm gì? cô ta có thể gϊếŧ ngươi hay không?”
“ Sẽ không đâu”. Lúc này tôi mười phần tỉnh táo, có lẽ như Lâm Nhuận nói cũng có cái đúng, đem tôi chôn ở dưới đất một đoạn thời gian dài về sau, tôi thật trở nên còn càng thêm lý trí so trước kia.
Tôi nghĩ, đây là địa bàn của Lâm Nhuận, hắn ta khôngcó khả năng để cho người phụ nữ không có gương mặt kia xem mạng người như cỏ rác chứ?
Tôi lần nữa xuất ra hồn khám, la lớn: “Lâm Nhuận! Viên Phỉ Phỉ trong tay tôi, anh biết tôi là hạng người gì, ngươi nếu còn không ra, tôi liền ăn cô ta đó!”
Tiểu Tinh:!!
Lúc này, lưỡi dao cũng đâm đến trước mắt, tôi có loại dự cảm, Lâm Nhuận sẽ không thấy chết không cứu, thế là tôi liền không có tránh, mà là vận khí nhắm mắt lại đánh cược!
Ngay lại thời điểm khi tôi nhắm mắt, tựa hồ có một luồng sáng trắng lóe lên.Khi tôi không thể mở mắt để xem chuyện gì đang xảy ra, đã có một tiếng kêu kinh hoàng của người phụ nữ vô danh bên tai tôi. Càng xa, dường như đã trốn thoát rồi?
Tôi mở mắt ra, quả thật trông thấy người phụ nữ không mặt kia bưng mặt, lảo đảo chạy ra khỏi cửa lớn phòng khám bệnh.
Mà trước mặt tôi, thì là Lâm Nhuận.
Hắn nhìn sắc mặt trắng bệch, tóc dính thành từng mảng, toàn thân đổ ra không ít mồ hôi lạnh, bộ dáng dường như rất suy yếu, tiều tụy. Những người bướng bỉnh thường thích giả vờ mạnh mẽ khi họ yếu đuối nhất, vì vậy anh ta nhìn tôi với vẻ mặt lạnh lùng, lòng bàn tay vươn ra: “Đưa đây!”
“ Lấy cái gì?” Tôi cười hì hì hỏi.
Lâm Nhuận cắn răng nói: “La Hy, ngươi thật to gan, cũng dám trêu đùa ta? Chẳng lẽ ngươi không sợ chết à?
Tôi cười nói: “Tôi và anh giống nhau thôi, đều là kẻ liều mạng, âm dương hai giới đều không có chỗ cho ta dung thân, bây giờ con gái của tôi cũng không ở bên cạnh tôi nữa, tôi còn có thể sợ cái gì? Ngược lại là anh cũng vậy”. tôi giống như bắt được tay anh ta!
Nói xong, ta dùng tốc độ nhanh nhất, đem Tiểu Tinh bên trong hồn khám đổ vào trong tay anh ta, rồi cầm quả cầu trắng chứa linh hồn thuần khiết, và há miệng rộng ra.
“ Đợi đã! “Quả nhiên, Lâm Nhuận cùng sắc mặt đại biến, khẩn trương nhìn tôi, nhưng một giây sau, hắn lại ra vẻ mạnh mẽ mà nói với tôi: “La Hy, cô dám động tới cô ấy dù một chút, tôi nhất định cho cô hồn bay phách diệt.”
Tôi lập tức đem Tiểu Tinh ném vào bên trong miệng.
“ Đợi đã!” Lâm Nhuận quả nhiên bị dọa đến quá sợ hãi, nói với tôi một cách phức tạp lại giống như nhỏ nhẹ lại:” La Hy, tôi cho là cô cùng Viên Phỉ Phỉ là bạn tốt.”
Tôi phun ra hồn cầu, nắm ở trong tay chơi đùa, giảo hoạt nói: làm thế nào mà dạng người vô tình vô nghĩa như tôi lại có khả năng có bạn được chứ? Ồ, vâng, tôi nhớ ra rồi! Tôi trước đó còn có hai người bạn tốt, một gọi là Sầm Chín Nguyên, một gọi là Hạ Doanh Doanh, nhưng ngay trước đó không lâu, bọn họ cùng nhau phản bội tôi. Bác sĩ Lâm, điều này dường như không liên quan gì đến anh? “
Lâm Nhuận lại hỏi: “ cô là muốn tôi đem bọn hắn trả lại cho cô?”
“ Thông minh!”
“ Không có khả năng”. Lâm Nhuận tức giận đến phất tay áo, nhưng hắn đang mặc chính là áo sơ mi trắng, thực sự không phất ra cái gì, nhưng cái này cũng nói rõ hắn không phải là Lâm Nhuận, phất tay áo —— Đây là động tác quen thuộc nhất của cổ nhân lúc tức giận!
Hiện tại đứng trước mặt ta, rõ ràng chính là Mạnh Trần.
Mạnh Trần nói:” Bản tọa không bao giờ làm mua bán lỗ vốn, trong tay cô chỉ có một Viên Phỉ Phỉ, lại muốn theo bản tọa đồng thời lấy hai người…… Không, ba người? Chính con gái cô, Sầm Chín Nguyên, Hạ Doanh Doanh, cô chỉ có thể chọn môt..!"