Chương 29
Quan Hạm theo tầm mắt của nàng mà nhìn, chỉ thấy bậc thang dẫn xuống dưới lầu, trên mái hiên treo một ngọn đèn, trống vắng không bóng người.
Quan Hạm bất giác khẽ nhíu mày.
Phó Du Quân: "Nhìn xem? Em có đẹp không?"
Quan Hạm nhìn về phía xa trước mặt, Phó Du Quân, đội mũ trùm đầu che khuất trán, lại thêm khẩu trang đen, dưới ánh trăng mờ ảo trên sân thượng, bóng dáng nàng càng mơ hồ không thấy rõ, đáy mắt cô nổi lên ý cười, nói: "Chị không thấy rõ."
Phó Du Quân vội vàng chạy tới, tháo khẩu trang xuống, đưa khuôn mặt giận dỗi ra trước mặt cô, tức giận nói: "Đã nhìn thấy rõ chưa?"
Quan Hạm còn chưa kịp phản ứng, giật mình lùi về hai bước, nói: "Đừng lại gần chị, trên người chị toàn là mồ hôi."
Phó Du Quân đưa tay chạm vào cổ cô ấy, quả nhiên đều là mồ hôi nóng.
Dưới ánh trăng nàng nhìn xuống đầu ngón tay cùng bàn tay của mình.
Quan Hạm nhìn thấy nàng chạm vào mồ hôi của mình, nghĩ nàng sẽ tuân thủ nguyên tắc của một nữ minh tinh thích sạch sẽ mà chủ động lui ra, ai ngờ rằng trên môi Phó Du Quân lại nhếch lên một nụ cười, trực tiếp nhào vào lòng cô, như con chó nhỏ ngửi ngửi người cô.
"Mồ hôi của chị thật ngọt ngào!" Nàng hưng phấn nói.
Quan Hạm vững vàng giữ chặt nàng, phòng nàng lộn xộn mà té ngã, nghĩ thầm: Cô ấy bị điên rồi sao?
Luyện tập xong, Phó Du Quân cũng không cho cô lau mồ hôi ngay mà lại lôi kéo cô xuống cầu thang tìm nơi có ánh sáng tốt để chụp ảnh, vừa chụp vừa a a kêu lên:
"Quá gợi cảm! Chị cúi đầu xuống chút đi, đúng rồi, đúng là góc độ này, giữ yên nha, perfect...!"
Phó Du Quân rất thích chụp ảnh Quan Hạm. Những bức ảnh chụp trong thời gian họ chung sống còn nhiều hơn ảnh Quan Hạm chụp trong hơn 30 năm sống trên đời, bao gồm cả ảnh tốt nghiệp tiểu học, trung học, cao học.
Quan Hạm từ biểu cảm vô tình chuyển sang kiểm soát nụ cười của mình ___ mỉm cười, cười nhạt, nhe răng cười, cười to, thành thạo.
"Thân ái nhìn đây."
Quan Hạm ra ngoài mua đồ ăn, vừa mở cửa với hai túi rau, liền nghe thấy giọng nói quen thuộc của nữ nhân tràn đầy năng lượng.
Cũng sắp bước qua tuổi 30 rồi sao lúc nào cũng như đứa trẻ lên 3.
Quan Hạm đứng trên tấm thảm ở cửa ra vào, cố nặn ra một nụ cười nhạt.
Tách tách---
"Không được đăng lên mạng xã hội." Cô vẫn như xưa hay luôn đưa ra yêu cầu với Phó Du Quân, nhiều yêu cầu khác cũng đã được đề cập qua nhưng đều bị cái miệng khéo léo của nàng vô hiệu hóa, nên cái này gần như là cái duy nhất.
"Em biết, người khác muốn xem em cũng không cho."
"Không có ai muốn xem bộ đồ..."
Quan Hạm nhìn xuống bộ áo ngủ màu hồng của mình, trước cổng tiểu khu có một siêu thị nhỏ, để phục vụ sinh hoạt hằng ngày, cho nên Quan Hạm cũng không để tâm lắm trực tiếp không trang điểm mang áo ngủ xuống mua đồ, cô hay được gọi là "Người phụ nữ thang lang quanh tiểu khu trong bộ đồ ngủ mùa đông bằng vải bông."
Với trang phục hiện giờ của mình, sợ là Tần Ý Nùng ở trên đường nhìn thấy cô cũng chưa chắc nhận ra được.
Đó cũng là lí do tại sao Phó Du Quân "Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi " ( trong mắt kẻ si tình, người tình luôn đẹp nhất)... cảm thấy cô như thế nào cũng xinh đẹp, nói với cô rằng nếu người khác có liếc nhìn cô, bất luận nam nữ, đều là có ý hoặc là ghen tị với cô. Rõ ràng là Phó Du Quân hấp dẫn hơn cô, mày lá liễu, mặt phù dung ( tên của một loại lá, một loại hoa, dùng để ví với gương mặt của người phụ nữ đẹp), nam nữ đều thích.
Có lần, trời mới tờ mờ sáng các nàng xuống lầu tập thể dục, gặp được một nam sinh cũng đang chạy bộ, Phó Du Quân dù đã che chắn kỹ như vậy, hắn vẫn có thể nhìn ra mỹ nhân, liền chạy lên đến gần nàng hỏi xin Wechat của nàng.
Phó Du Quân lúc ấy đang mang tai nghe bluetooth, nghiêm túc trả lời: "Tôi không mang theo điện thoại."
Nam sinh da mặt dày hỏi: "Vậy có thể lưu lại liên lạc của tôi không?"
Phó Du Quân từ sau khẩu trang truyền tới thanh âm không vui: "Không thể."
Nam sinh mới xấu hổ mà bỏ đi.
Còn có lần trước nữa....
Quan Hạm ngừng suy nghĩ, cũng không muốn nghĩ tới, bọn họ đều là hổ giấy, Phó Du Quân sẽ không thích bọn họ.
Đặc điểm nổi bật của người phụ nữ khi thật sự rơi vào lưới tình chính là bắt đầu lo được lo mất, để ý đến ánh mắt của người kia có phải hay không chỉ nhìn về phía mình. Phó Du Quân đặt máy ảnh kỹ thuật số lên bàn trà, cầm lấy quyển sách và đọc.
Quan Hạm nhìn chăm chú nhìn sau ót của nàng, một giây, hai giây, ba giây, năm giây, vẫn không chớp mắt mà tiếp tục nhìn nàng.
Phó Du Quân quay đầu lại, nhìn cô cười: "Làm sao vậy?"
Khóe mày Quan Hạm cũng đồng dạng mà mỉm cười, nói: "Khoai tây em muốn cắt lát hay cắt hạt lựu?"
Phó Du Quân: "Cắt hạt lựu đi, em muốn ăn ớt xanh và khoai tây cắt hạt lựu. Cắt xong gọi em nhé, em sẽ xào."
Quan Hạm: "Được."
Trù nghệ nấu nướng của Quan Hạm không tốt lắm, nhưng kỹ thuật dùng dao lại vô cùng thành thạo, mặc dù không tới mức có thể điêu khắc đậu phụ, nhưng khắc bông khắc hoa lên củ khoai tây hay cà rốt là quá đủ. Cô cắt nhỏ khoai tây, ngâm vào nước, Phó Du Quân đem kép sách kẹp ở trang sách đang đọc dở, đứng dậy đi tới.
Quan Hạm mang tạp dề cho nàng.
Phó Du Quân cùng cô mặt đối mặt, hai người có dáng người tương đương, Quan Hạm cúi người vòng tay ra sau lưng nàng, linh hoạt thắt nút dây tạp dề, vừa nâng người lên liền chạm vào ánh mắt chăm chú của Phó Du Quân.
Hai nàng đồng thời nhắm mắt lại, ăn ý trao cho nhau một nụ hôn.
Phó Du Quân đổ một lớp dầu lên chảo, một tay cầm thìa, nói bằng tiếng địa phương: "Nổi lửa nàoo"
Nói rồi liền đổ nguyên liệu vào, xào nhanh tay, một làn khói trắng bốc lên, hương vị như thế nào thì chưa biết, nhưng đầu bếp nhìn rất có phong thái.
Quan Hạm cười cười lắc đầu, trong thời gian nàng xào rau cô dùng cà rốt khắc lên một bông hoa.
Đầu bếp Phó lấy đĩa đựng ra cho đồ ăn vào, bỗng trước mặt có một bàn tay, đặt lên đĩa đồ ăn nàng một bông hoa cà rốt.
Phó Du Quân suýt chút nữa ném luôn cái đĩa lên bếp, lau tay lên tạp dề, không dám cầm nó lên, ngạc nhiên xác nhận nói: "Cho em?"
Quan Hạm: "Ân."
Phó Du Quân trịnh trọng nhận lấy bông hoa, cong môi nói: "Em rất thích."
Quan Hạm nghiêng đầu, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Xét về khoản nấu nướng có vẻ Quan Hạm không hợp lắm, thời điểm hai nàng ở nhà, Quan Hạm sẽ phụ trách xử lý nguyên liệu, Phó Du Quân phụ trách nấu nướng, phân công hợp lý, nâng cao chất lượng cuộc sống của cả hai.
Phó Du Quân thỉnh thoảng sẽ dạy Quan Hạm nấu ăn, tay cầm tay từng bước chỉ cô, hương vị quả nhiên có cải thiện. Nhưng thời gian rảnh như vậy cũng không nhiều lắm, nói chính xác là họ rất ít khi ăn cơm nhà.
Phó Du Quân chạy đông chạy tây đi thông cáo, Quan Hạm hầu hết sẽ đi cùng nàng, trừ những lúc cô phải tăng ca ở công ty hoặc đi công tác ở thành phố khác để thảo luận với các nhà đầu tư của Phó Du Quân. Đầu tiên, nếu hai nàng có thể về nhà cùng một lúc, thứ hai, còn phải giữ sức mà nấu cơm, Quan Hạm còn đỡ, thể lực cô tốt, nhưng Phó Du Quân thì không, thể lực nàng kém hơn cô nhiều, chưa kể khối lượng công việc của nàng rất lớn, khi trở về liền nằm liệt trên sofa, Quan Hạm sẽ đơn giản làm cơm chiên hoặc đặt đồ ăn, để hai người có thể no bụng.
Chầm chậm xào rau như vậy, thời gian rảnh rỗi rất hiếm thấy, không khí tràn ngập tư vị mật ngọt.
Ăn trưa xong, Phó Du Quân ở phòng khách đi quanh bàn trà để tiêu hóa, lúc nãy lỡ ăn nhiều quá, nàng vừa đi vừa vỗ vỗ bụng, nhìn Quan Hạm cười nói: "Trông em giống đang mang thai vậy?"
Quan Hạm tự hồ có chút thất thần, phản ứng chậm hai giây, khách quan mà nói: "Không giống." Bụng dưới phẳng lì, một chút mỡ cũng không thấy.
Phó Du Quân nhạy bén, hỏi lại: "Chị nghĩ đi đâu thế?"
Quan Hạm: "Nghĩ về em."
Phó Du Quân ngượng ngùng mà che mặt: "Đáng ghét~~"
Quan Hạm: "....."
Lại bắt đầu tự tạo kịch tính cho bản thân.
Phó Du Quân diễn thêm vài giây, trở lại bình thường, nói: "Nghĩ về em làm gì? Không phải em đang ở trước mặt chị sao?"
Quan Hạm không muốn nói thật, cũng không quen nói dối, kéo dài âm thanh: "Ân......" mím môi nói: "Chính là nghĩ."
Phó Du Quân lập tức làm như bị mũi tên bắn trúng tim "A, chết mất thôi", nói: "Gái thẳng các chị đều như vậy sao? Thảo nào Jilao lại mê thẳng nữ."
Quan Hạm khó hiểu chuyện này đã lâu: "Chị với em đã ở bên nhau, vậy mà chị vẫn là gái thẳng sao?"
Phó Du Quân cười ha ha: "Chị không hiểu rồi, thẳng là một loại khí chất, có người nhìn qua sẽ thấy ngay, giống như Đường Nhược Dao hay là em, như chị nói, nhìn giống như thẳng, nhưng lại không phải, còn có người giống như cái ống thép thẳng, thà gãy chứ nhất định không chịu cong."
Quan Hạm: "...." Đây là loại ẩn dụ kỳ quái gì vậy?
Cô quả nhiên không hiểu, hiện tại các Jilao đều đang suy nghĩ cái gì vậy?
Cô cũng không cần phải hiểu.
Cho dù Quan Hạm chọn ở bên Phó Du Quân, cô cũng không cho rằng mình là cong hay chỉ có cảm giác với nữ. Cô đối với cả phụ nữ lẫn đàn ông, đều không có một chút gì là hứng thú, chỉ duy nhất với cái người ở trước mặt tên Phó Du Quân này đây, chỉ có nàng mới có thể làm máu cô sục sôi, trái tim cũng nóng lên.
Thẳng thì thẳng, Phó Du Quân thích là được.
Sau khi ăn xong, Phó Du Quân trở về phòng ngủ trưa, ân, với bộ đồ ngủ của Quan Hạm.
Quan Hạm không có thói quen ngủ trưa, Phó Du Quân nhắm mắt lại trước, cô ngồi trên bàn làm việc dùng máy tính làm việc, thời gian rất nhanh đã trôi đến tháng 11, thời tiết thủ đô bắt đầu hạ nhiệt, Quan Hạm ở nhà sẽ khoác thêm một cái áo khoác, hôm nay cô mặc một chiếc áo len màu xanh lam hở cổ, tấm lưng thẳng tắp tôn lên những đường cong xinh đẹp của cơ thể.
Phó Du Quân nhìn theo bóng lưng cô, dụi má vào gối của Quan Hạm, hài lòng nhắm mắt ngủ thϊếp đi.
Quan Hạm không nhận thức mà gõ một chuỗi kí tự vào tài liệu trước mặt, sau khi nhận thấy ánh mắt chăm chú phía sau biến mất, cô mới xóa từng dòng kí tự, khẽ thở ra rồi nhẹ nhàng đóng máy tính lại.
Nếu không bị quấy rầy, thời gian ngủ trưa của Phó Du Quân sẽ khoảng chừng một giờ.
Quan Hạm lấy trong tủ ra một bộ quần áo, mang ra phòng khách thay, cô nâng cổ tay nhìn đồng hồ, ước tính lộ trình cùng thời gian, tay chân nhanh nhẹn ra khỏi cửa.
Cửa hàng hoa gần nhất cách chung cư khoảng 2km, Quan Hạm từ thang máy tầng 1 chạy liền một mạch, vì để tiết kiệm thời gian, cô đã cố ý thay một đôi giày thể thao. Mặc dù trang phục không hợp với giày thể thao lắm, nhìn có vẻ chẳng ra cái gì, cô cũng không rảnh để bận tâm.
Quan Hạm trở về nhà sau 40 phút, cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt như lúc cô đi, Quan Hạm thở phào nhẹ nhõm, chống tay lên bàn ăn, tự rót cho mình một ly nước lạnh.
Bên trong đột nhiên truyền đến tiếng gọi của nữ nhân: "Quan Hạm?"
Tiếp theo là tiếng bước chân.
Quan Hạm: "!!!!"
Phó Du Quân chợp mắt được một lát, mê mang tỉnh dậy, không thấy bóng dáng người ngồi trước bàn làm việc đâu, đôi mắt mơ màng mà mở hẳn, vừa lúc tình cờ nghe thấy tiếng cửa chính vang lên.
Nàng dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, lê dép lê, lầm bầm lầm bầm đi về hướng cửa.
"Quan Hạm?" Tay nàng đặt trên nắm cửa bằng kim loại.
Quan Hạm hít một hơi thật sâu, chuẩn bị sẵn sàng.
Phó Du Quân kéo cửa mở ra, tầm mắt bị lấp đầy bởi biển hoa hồng đỏ, ngoài màu đỏ ra, cái gì cũng không thấy.
Phó Du Quân sửng sốt.
Bó hoa hồng dời đi, lộ ra gương mặt nghiêm túc nhưng khó nén câu nệ của Quan Hạm ở phía sau.
Quan Hạm hai tay cầm bó hoa đưa đến trước mặt nàng, kiềm chế xúc động trong lòng, nhìn vào mắt Phó Du Quân, nghiêm túc nói: "Tặng em."
Hốc mắt Phó Du Quân đột nhiên đỏ bừng, nước mắt từng giọt từng giọt lặng lẽ rơi xuống.
Quan Hạm: "...."
Cô tay chân luống cuống vội vàng rút lấy khăn giấy lau nước mắt, những càng lau càng nhiều, bất kể thế nào cũng không ngăn lại được.
"Làm sao.....Làm sao lại....."
Phó Du Quân nhào vào lòng ngực cô, chặn cô hoảng loạn mà nói năng lộn xộn, Quan Hạm một tay ôm nàng, tay khác vẫn cầm bó hoa, một bó hoa lớn, cô chủ ở tiệm hoa đã phải gói rất lâu, Quan Hạm không ngừng thúc giục, giục đến mức cô chủ cũng bất lực, dù nó không nặng, nhưng cầm một tay cũng rất khó.
Quan Hạm dìu Phó Du Quân, lùi lại hai bước, đặt hoa lên bàn, mắt còn liếc nhìn, khẳng định nó ở vị trí trung tâm, rất an toàn.
Một bó hoa, hai ngàn tệ.
Phó Du Quân khóc một hồi, nâng khuôn mặt đẫm nước mặt lên khỏi vai Quan Hạm, nói: "Chị ra ngoài mua hoa cho em sao?"
"Ừm." Quan Hạm cẩn thận nhìn sắc mặt của nàng.
"Tại sao?"
"Em thích."
"Củ cà rốt kia?"
"Ừm."
Phó Du Quân đưa tay sờ vào mồ hôi trên trán cô, nói: "Em chỉ tùy tiện nói thôi, buổi trưa tại sao lại chạy ra ngoài mua hoa, hoa với người cái nào quan trọng hơn chứ? Chị còn đổ nhiều mồ hôi như vậy?"
Quan Hạm bắt được tay nàng, đưa lên môi hôn: "Còn tốt." Cô nghiêm túc mà hài hước nói: "Khi em khóc, mồ hồi của chị cũng sợ mà bay mất."
"Ai bảo chị âm thầm mà tặng hoa?" Hai má Phó Du Quân ửng hồng, nói: "Em không có chuẩn bị."
"Nếu nói cho em thì còn gì là bất ngờ nữa?"
Phó Du Quân nghiên đầu nhìn bó hoa trên bàn ăn, được tiện nghi mà còn khoe mẽ, hừ giọng nói: "Em mặc kệ."
"Được." Quan Hạm một tay ôm lấy nàng, ôn nhu cười nói: "Em mặc kệ."
"Tại sao lại tặng hoa cho em?"
Quan – người chỉ biết chơi bóng thẳng – Hạm, trầm mặc vài giây, nói: "Thích em."
Phó Du Quân lần nữa lại đem ra biểu cảm "Không chịu nổi nữa rồi, ngất mất thôi", hưng phấn nói: "Nói lại lần nữa."
Quan Hạm lần này dừng một lúc lâu hơn, lặp lại nói: "Chị thích em."
Phó Du Quân rúc vào lòng vô, như một đứa bé mà làm nũng: "Thích em nhiều hơn hay thích tiền nhiều hơn?"
Đây là dạng hỏi cẩu huyết trong tiểu thuyết gì? Quan Hạm quỷ dị mà trầm mặc, trong lỏng chợt có một ý tưởng, xảo quyệt nói: "Thích tiền nhiều, người thì chỉ cần một."
Phó Du Quân vuốt ve mặt cô, cười ngọt ngào, nói: "Chị học hư Quan Tiểu Hạm."
Quan Hạm không còn là Quan Hạm ngốc ngếch hay bị đùa giỡn đến câm nín nữa, bây giờ đã có thể đánh trả lại, cười nói: "Do em dạy tốt."
Phó Du Quân thở dài, nhìn đi nhìn lại khuôn mặt cô, lo lắng nói: "Chị bây giờ lúc thẳng lúc cong, còn biết lấy lời ngon tiếng ngọt dỗ bạn gái vui vẻ, sau này không biết sẽ mê hoặc bao nhiêu người đây a."
Quan Hạm: "...."
Lúc thẳng lúc cong là cái dạng so sách gì vậy? Cô là ống thoát nước à?
Hôm này Phó Du Quân điên đến lợi hại luôn rồi.
Phó Du Quân vui vẻ nhận lấy bó hoa và nhờ Quan Hạm chụp ảnh cho nàng, thân là trợ lý vạn năng, Quan Hạm cái gì cũng biết một chút, chụp ảnh thì dễ như trở bàn tay, so với Phó Du Quân nhiều khi còn tốt hơn ___cô chính là người chụp ảnh trên đường phố cho Tần Ý Nùng a.
Trong bức ảnh chụp, Phó Du Quân nằm trên bàn, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu nửa khuôn mặt của nàng, làn da trắng đến trong suốt, lông mi đen nhánh cong vút, đôi mắt nhắm lại tựa như đang ngủ, bên cạnh còn đặt một bó hoa hồng đỏ rực khiến khuôn mặt cô tỏa sáng như ngọc bích.
Canh lúc Quan Hạm không chú ý, Phó Du Quân đã đăng lên vòng bạn vè, sau đó đăng lên Weibo.
Phó Du Quân V:
[Cuối tuần vui vẻ [hình ảnh]]
---Thật tốt khi Phó công tử cưới ta: [Ahhhhhhhhhhhh lão công! Em đến đây chồng ơi...! ]
---Tiểu roi da của Phó tổng: [Cuối cùng cũng chờ được đến ngày tỷ tỷ đăng bài, Phó Du Quân, cô ấy thật xinh đẹp.]
Phó Phó chính cung: [Lão bà cuối tuần vui vẻ!!!! Em đã chuyển hoa hồng đến rồi [trái tim]]
Protocolo: [Chị ơi đây là có tin vui sao [nghi hoặc]]
So với sự né tránh của fans luôn giả vờ như không có chuyện gì, thì người qua đường nhạy bén mà ngửi được hơi thở mùa xuân từ bức ảnh.
[Phó Du Quân có phải là đang yêu đương không?]
Ngay sau đó [Phó Du Quân chụp ảnh cùng hoa hồng khẳng định chuyện tình yêu] bước lên hot search.
Quan Hạm: "...."
Có một hôm mặc kệ nàng, nàng liền đến đá cửa tủ nhà mình, sợ là nó chắc chắn quá đúng không?
"Phó Du Quân." Quan Hạm vỗ lên bàn trà, thân là "mẹ một con", Quan Hạm kêu đầy đủ họ tên làm nàng thật sự sợ hãi.
Phó Du Quân lon ton chạy tới, cúi đầu đứng yên: "Đây."
Quan Hạm đem điện thoại đang hiển thị giao diện tìm kiếm hot search, đưa cho nàng: "Giải thích một chút."
Phó Du Quân liếc mắt nhìn, nhỏ giọng nói: "Do em cao hứng quá, nên mới đăng lên, nếu chị thấy không ổn thì em liền xóa." Nàng nhấp máy nói, so với ủy khuất còn ủy khuất hơn, rút điện thoại ra để xóa bài đăng.
Quan Hạm lạnh mặt nói: "Em lại diễn với chị?"
Cô đã lăng lộn nhiều năm trong cái giới giải trí này, nàng còn bày ra cái gương mặt tiểu bạch thỏ diễn trước mặt cô, xóa một cái hot search cho nàng nàng lại làm ra một cái mới, ngại chính mình có quá nhiều tiền nên không thấy tiếc sao?
Phó Du Quân thu lại điện thoại.
"Vậy chị nói em phải làm sao bây giờ?"
Quan Hạm đã liên lạc với các đồng nghiệp trong ngành bảo họ không cần xen vào, tập trung xem động thái của dư luận là được, khoe bó hoa chứ cũng không phải công khai bạn gái, càng không phải công khai giấy kết hôn, không nghiệm trọng như vậy. Lần trước Phó Du Quân phỏng vấn ở tạp chí Tinh Lam nói "Có tin tốt sẽ thông báo với mọi người." có lẽ đã gây nên một làn sóng suy đoán.
Điều nghiêm trọng ở đây chính là thái độ thờ ơ của nàng!!!
Quan Hạm đốt ngón tay từng đợt gõ xuống bàn nói: "Em tự mình nghĩ lại một chút, xem mình sai ở đâu?"
Có lẽ chính sự cưng chiều và yêu thương của Quan Hạm trong khoảng thời gian này đã khiến Phó Du Quân không còn biết sợ nữa, có thể do cảm xúc tích tụ nhiều năm khiến nàng không thể bình tĩnh được, cũng có thể nàng cảm nhận được cơn sóng ngầm dưới mặt biển tĩnh lặng đang cuồn cuộn dâng trào, Phó Du Quân cong cong môi, nàng ngẩng đầu, ý cười chua xót nơi đáy mắt, bình tĩnh nói:
"Em không biết, chị có thể nói cho em biết được không?"
Quan Hạm chưa kịp lên tiếng thì nàng đã chặn cô lại bằng một câu:
"Em chỉ muốn nói với mọi người rằng em đang yêu, em cũng không công khai người đó là chị, như vậy cũng không được sao?"
Quan Hạm: "...."
Cô lập tức hạ thái độ, đi tới ôm Phó Du Quân vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng khóc."
Phó Du Quân nói với đôi mắt đỏ hoe: "Em không khóc."
Nàng cảm thấy dạo này mình nhạy cảm hơn, động một chút liền khóc, nàng cứ như vòi nước tự động vậy? Nếu có chảy thì nên chảy bên dưới chứ, sao suốt ngày cứ khóc sướt mướt thế này, thật thất vọng mà. Phó Du Quân cay đắng mà vỗ mạnh vào đùi mình.
Chưa kịp làm gì đã bị bị tay Quan Hạm ngăn lại, bang một tiếng.
Mu bàn tay Quan Hạm đỏ bừng.
"Có đau không?" Sự chú ý của Phó Du Quân lập tức dời đi.
Quan Hạm lắc lắc tay: "Không sao." Giọng nói của cô nhẹ nhàng, "Giống như con mèo nhỏ vậy cào vậy."
Phó Du Quân nhìn Quan Hạm, Quan Hạm cũng nhìn Phó Du Quân, môi mấp máy.
"Thực xin lỗi." Cả hai đồng thanh nói.
Phó Du Quân thái độ nhận sai nói trước: "Em không nên đăng bậy lên Weibo khi chưa có sự cho phép của chị, để bị lên hot search, lại đem tiền quăng qua cửa sổ. Đến lượt chị."
Quan Hạm cân nhắc câu nói một chút, nói: "Chị không nên phản ứng kịch liệt như vậy, không suy xét cảm nhận của em. Hơn nữa, lần này cũng không cần phải xóa hot search, cho nên cũng không cần tiêu tiền."
Phó Du Quân: "Em vẫn không nên đăng bậy lên Weibo."
"Không phải." Quan Hạm nắm tay nàng, nói: "Cho chị chút thời gian, được chứ?"
"Chị băn khoăn điều gì?"
Quan Hạm mím chặt môi.
Phó Du Quân lập tức nói: "Nếu chị không muốn nói thì quên đi, em tôn trọng mọi quyết định của chị."
Vẻ mặt của Quan Hạm nhẹ nhõm hơn một chút.
Phó Du Quân chủ động đưa bậc thang cho cô bước xuống, cười nói: "Chúng ta còn chưa gặp bố mẹ hai bên, chị xem, Đường Đường cậu ấy kết hôn rồi mới công khai, chúng ta không vội. Ít nhất chúng ta còn có thể quang minh chính đại ở bên nhau, không giống như hai người họ, ah, chị biết không, năm đó tốt nghiệp, chị có đến trường của em, hai người họ đã ở bên nhau ba năm rồi, vẫn làm như không quen không biết, chậc chậc."
"Còn có a, Tần tổng còn là đối thủ một mất một còn với Lê Ích Xuyên nữa, Lê Ích Xuyên suốt ngày tìm cách đối phó với Đường Đường, đều bị Tần tổng tạo áp lực cho sợ mà lui, hai người họ còn mấy tháng mới gặp một lần, sợ bị bắt gặp, chị xem có thảm không? Ha ha ha ha."
Quan Hạm nghe nàng nói câu đầu tiên còn rất cảm động, càng nghe càng nhíu mày.
Nhìn thấy biểu cảm khó đoán của Quan Hạm, Phó Du Quân vừa thấy đã rất kinh ngạc, mỉm cười hỏi: "Chị làm sao vậy?"
Quan Hạm nhàn nhạt nhìn nàng: "Em rời thuyền?"
Phó Du Quân: "Cái gì rời thuyền?"
Nhìn ánh mắt càng ngày càng ảm đạm của Quan Hạm, trong đầu Phó Du Quân lóe lên một tia sáng, trong lòng nghĩ kỹ một chút, cuối cùng cũng nhớ ra --- mình là fan cp Tần Đường.
Quan Tiểu Hạm: "Các nàng vì yêu mà nhẫn nhịn, vượt mọi chống gai thử thách để đến với nhau, sự thật là như vậy, mà em còn cười? Đau khổ của người khác, em cười hả hê như vậy sao?"
Phó Du Quân nuốt nước bọt: "Em...."
Quan Tiểu Hạm đánh gãy lời nàng: "Chị là trợ lý của chị Tần trong khoảng thời gian chị ấy đối phó với Lê Ích Xuyên, em có biết chị ấy có bao nhiêu vất vả không? Chị ấy không chỉ đối phó với mỗi mình Lê Ích Xuyên, mà còn phải nổ lực đóng phim, nỗ lực một mình nuôi sống cả công ty chủ quản, còn muốn giúp những người phụ nữ cùng trẻ em bị bạo hành, em dựa vào cái gì mà kết luận chị ấy bằng một từ thảm chứ?"
Phó Du Quân vội vàng giải thích nói: "Em không phải có ý này, em chỉ đùa một chút thôi."
Quan Tiểu Hạm lòng đầy căm phẫn: "Đủ rồi! Không cần nói nữa! Em căn bản cái gì cũng không biết! Em không có tâm!"
Phó Du Quân: "...."
Phó Du Quân vốn muốn thành tâm nói lời xin lỗi, nhưng lại bị cô bắn liên thanh một tràng đến choáng váng, ngây ngốc xong nàng lại thấy tức trong lòng.
Cho nên hiện tại là như thế nào? Chỉ vì một câu nói đùa của nàng mà cô còn chỉ trích nàng, còn hung dữ với nàng? Nàng không có tâm? Nàng một lòng muốn dâng trái tim mình cho cô, vậy mà cô vì một chữ 'cp' mà mắng nàng, coi nàng không đáng một đồng phải không?
Phó Du Quân tức giận đến mức bật cười: "Vậy chị đi mà ôm mấy người chèo thuyền chung ấy, buổi tối đừng ôm em."
Quan Tiểu Hạm: "Em thật đã rời thuyền sao?"
Phó Du Quân lớn tiếng trả lời: "Đúng, em rời rồi!" Nàng đâu chỉ là rời, ngay từ đầu nàng có muốn nhảy vô cái hố này đâu, là ai điên cuồng biến nàng thành bạn cùng thuyền chứ?!!
Quan Tiểu Hạm: "Được, về sau chị sẽ không bao giờ chia sẻ gì cho em nữa."
Phó Du Quân chế nhạo: "Ai mà cần, em tự mình...." Sẽ viết, "Khụ khụ khụ..." Phó Du Quân vội vàng ho khan vài tiếng, đem lời sắp thốt ra nuốt trở vào.
Nguy hiểm quá.
Suýt thì chết.
Quan Tiểu Hạm: "Đây là em nói!"
Quan Hạm sải bước trở về phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.
Phó Du Quân: "...."
Nàng chỉ tay về phía cửa, lại chỉ tay về mình, nói không nên lời, há miệng thở dốc, dùng sức mà đấm mạnh lên ghế sofa.
Nàng như thể nào cũng không đoán được rằng cuộc cãi vã chính thức đầu tiền giữa nàng và Quan Hạm lại vì ship cp, hay còn nói là cp của bạn thân cùng sếp của mình.
Phó Du Quân nhấp mở cuộc trò chuyện riêng với Đường Nhược Dao, đầu ngón tay hì hục gõ, cắn răng mà gửi cho cô một loạt icon nào là dao nào là bom.
Đường Nhược Dao: "...?"
Cùng lúc đó, điện thoại của Tần Ý Nùng cũng rung lên, cô mở ra xem thì thấy nội dung giống như nội dung mà Đường Nhược Dao nhận được.
Tần Ý Nùng: "....Em ấy bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ gì sao?"
Đường Nhược Dao vuốt cằm nghĩ: "Có lẽ?"
Tần Ý Nùng khóe môi hơi giật, gõ chữ hỏi: [Nhân viên, em biết em đang nhắn gì cho sếp và vợ sếp không?]
[Hệ thống thông báo: Phó Du Quân đã thu hồi một tin nhắn]
Hai hệ thống thông báo giống y hết nhau lần nữa xuất hiện.
Đường Nhược Dao đặt cằm lên vai Tần Ý Nùng, nhìn hai tin nhắn đều được thu hồi, cô có thể tưởng tượng bộ dáng đè nén tức giận của Phó Du Quân, nói: "Như vậy có phải hơi quá đáng không? Cậu ấy khẳng định là đang nén giận."
Tuy rằng hai cô không biết mình nơi nào đã chọc đến nàng.
"Đúng không." Tần Ý Nùng quay đầu lại, nhìn Đường Nhược Dao, cười nói: "Chúng ta đã làm gì sao?"
Đường Nhược Dao cười khẽ: "Chị nói đúng."
Tần Ý Nùng nhìn cô, dần mỉm cười: "Em ấy lần trước nửa đêm gặp ác mộng là gọi điện cho em."
Đường Nhược Dao bất đắt dĩ: "Đó là chuyện của nửa năm trước."
Tần Ý Nùng bắt lấy trọng điểm: "Mỗi lần gặp ác mộng em ấy đều gọi cho em sao?"
Đường Nhược Dao: "Đúng, nhưng đó không phải vì..."
Tần Ý Nùng đánh gãy lời cô: "Nếu chị gặp ác mộng rồi gọi điện cho Quan Hạm thì sao?"
Đường Nhược Dao cắn răng nói: "Em sẽ gϊếŧ cô ấy!"
"Khí phách." Tần Ý Nùng nói, "Đáng tiếc là em đánh không lại em ấy."
"Vậy em sẽ gϊếŧ Lão Phó."
"Cho nên hai chúng ta trăm sông đổ về một biển (đồng lòng, cùng hướng về một mục đích chung), Phó Du Quân là xứng đáng, ai cho phép em ấy gọi điện cho em." Tân Ý Nùng nâng tay lên, Đường Nhược Dao cũng vui vẻ mà vỗ lên tay cô.
"Đúng vậy, xứng đáng."
Cùng chung nhận thức.
"Hắt xì--------"
Phó Du Quân hắt hơi một cái.
Nàng xoa xoa mũi, tự hỏi là ai đang nghĩ đến mình?
Phó Du Quân một mình ngồi ngoài phòng khách cũng được nửa tiếng thì quyết định bước chân xuống, Quan Hạm chắc hẳn đang ở trong phòng nhớ nhung nàng, Phó Du Quân thu thập lại tâm tình, đứng thẳng người dậy.
Bên tai truyền đến tiếng mở cửa, Phó Du Quân nghiêng đầu nhìn sang, Quan Hạm một tay cầm điện thoại, đi về phía nàng.
Phó Du Quân theo bản năng cảm nhận thấy sát khí, lùi về phía sau, chân chạm vào thành ghế sofa.
Quan Hạm dừng ở trước mặt nàng, đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy, lạnh lùng nói: "Vì Ái Phát Điện LF, là em sao?"