Chương 89: Càng yêu càng ghen
Tô Tân bước ra khỏi phòng họp, xoa xoa thái dương một cách mệt mỏi.
Hôm nay thứ 7, cô đến công ty để gặp gỡ với Cener Flim đến từ Mỹ, cùng ông Smith hợp tác quốc tế dự án « Interstellar King » bắt đầu từ giữa năm ngoái, mới chính thức ra mắt được hơn nửa năm, đang chuẩn đóng máy làm hậu kỳ, đột nhiên có tin từ Mỹ rằng công ty dựng kỹ xảo gặp sự cố.
Cuộc họp kéo dài trong hai giờ, may mà người của ông Smith bên đó đã giải quyết được vấn của công ty.
“Tô tổng, cô lót dạ một chút, sắp đến bữa trưa rồi.” Tiểu Lâu mang sữa tươi và bánh mì cho cô, sớm tới tìm đến quá vội vàng, buổi sáng gấp gáp đến mức không kịp ăn sáng.
“Cảm ơn.”
Tô Tân vừa ăn vừa suy nghĩ, mở điện thoại lên.
Vừa rồi sợ ảnh hưởng công việc, nên cô đã tắt nguồn điện thoại, giờ mở máy lên đã thấy rất nhiều tin tức ập đến, rung liên hồi.
[ Chị Tân, em đã thuận lợi đóng máy, ngày mai em sẽ bay về, lúc đó em sẽ mời chị đi uống cà phê. ] Đây là Cố Phi Nam gửi tới.
Trong bộ phim « Interstellar King » hợp tác xuyên quốc gia này, cậu vào vai nam chính số 2, một tay xã hội đen đường phố người Trung Quốc nhút nhát trở thành một anh hùng đế quốc độc nhất vô nhị dưới sự hướng dẫn của tướng quân đế quốc.
Đây là lần đầu tiên nam diễn viên Trung Quốc đóng vai nam chính trong bom tấn thương mại nước ngoài, bạn diễn là nam diễn viên gạo cội nước bạn. Đối với Cố Phi Nam một người mới ra mắt chưa đầy bốn năm, đây là một sự đột phá lớn, vì thế Cố Phi Nam đã phải bỏ ra rất nhiều công sức, nhiều tháng trời không xuất hiện trước thông tin đại chúng.
Tuy nhiên, cả Tô Tân và cậu đều cho rằng điều đó là xứng đáng. Có nỗ lực mới có hồi báo, chỉ bằng cách này mới có được chỗ đứng vững chắc trong ngành giải trí, nơi luôn vận động và đổi mới không ngừng nghỉ.
[ Được, chị sẽ cho người đến đón em. ] Tô Tân trả lời.
Lướt xuống là tin nhắn của Giản Diệc Thận.
[ Khi nào cuộc họp kết thúc? Anh đến đón em đi ăn trưa. ]
Tô Tân mỉm cười. Buổi sáng để phù hợp với thời gian của ông Smith, cô đã dậy từ sáng sớm, Giản Diệc Thận vốn định đưa cô đi nhưng bị cô ép trở về.
Tô Tân: [ Được, cũng sắp đến buổi trưa rồi. ]
Vẫn còn một số việc nhỏ trong văn phòng. Trong hai năm qua giải trí Tinh Hà phát triển không ngừng, không chỉ gặt hái được thành tích rõ rệt ở mảng điện ảnh và phim truyền hình mà còn liên tiếp giành được nhiều giải thưởng, lập kỷ lục xếp hạng và phòng vé, không những thế còn gặt hái được nhiều thành quả trong công tác quản lý nghệ sĩ, ngoại trừ Cố Phi Nam lưu lượng đại nhiệt luôn chiếm nhiều chủ đề của giới giải trí, Diêu Thần và những người mới khác cũng lần lượt vươn lên, Tô Tân trong giới giải trí được xưng hào là Nữ Vương, được nhiều người biết đến và tôn trọng.
Cái giá của sự thành công trong sự nghiệp là khó tránh khỏi sự bận rộn.
May mắn là nửa kia – Giản Diệc Thận rất chu đáo, không những không phàn nàn mà còn luôn phục vụ chu đáo, bất cứ khi nào rảnh rỗi đều đến tận nơi đưa đón, thường xuyên bị các tay săn trước Tinh Hà bắt gặp nhiều lần, những tay săn ảnh này không chụp được minh tinh liền đánh chủ ý lên hai vợ chồng cô.
Hôm nay đưa tin Giản Diệc Thận và Tô Tân tình cảm mặn nồng, thân là tổng giám đốc Nhanh Chụp lại tự mình đến đón vợ tan làm, không hổ là “Toàn Tâm Toàn Ý”
Ngày mai còn ra vẻ vô tội hỏi thăm “Sao hôm nay Giản tổng không tới đón Tô tổng tan tầm, # Toàn Tâm Toàn Ý # đây là muốn BE sao?”
Ngày mốt lại thêm một câu “Trời ạ, # Toàn Tâm Toàn Ý # phát đường, hai người tay trong tay đi dạo ven đường, thật ngọt!”. . .
Cuối năm, hai vợ chồng đều là là tổng giám đốc liên quan đến ngành giải trí, thường xuyên tham dự một số lễ trao giải, tiệc tối từ thiện, cơ hội đứng chung một khung hình càng ngày càng tăng, các tài khoản marketing thường đem hai người ra đến kiếm chút KPI, tất nhiên 90% đều là lời tử tế, sợ bị Giản Diệc Thận gửi văn kiện luật sư đến.
Bị trượt dài như thế, lượng người hâm mộ CP ban đầu đã từ từ tăng lên, siêu thoại (Super Topic: Mỗi minh tinh/nhân vật đều có 1 siêu thoại chính thức, hoạt động gần giống như group trên facebook. Mỗi khi minh tinh có tin tức thì bài đăng tin tức đó đều sẽ đính kèm siêu thoại để tăng độ nhận diện và thảo luận nhiều hơn) có gần 20.000 người, thỉnh thoảng có thể góp mặt trong top 20 bảng xếp hạng của CP siêu thoại.
Giản Diệc Thận đặc biệt thích xem siêu thoại, thỉnh thoảng anh sẽ gửi cho Tô Tân một số bài viết thú vị, Tô Tân đã nhiều lần nghi ngờ không biết có phải anh đã phát biểu gì trong siêu thoại hay không.
Tất nhiên, Giản Diệc Thận sẽ không thừa nhận điều đó.
Theo như lời anh nói, anh có chút nhàn rỗi nên dạo chơi một chút nhưng khi Tô Tân cùng người khác có CP loạn thất bát tao (Dùng để miêu tả những vật, những việc hỗn loạn, lộn xộn. Từ này cũng được dùng để miêu tả tâm trạng lo lắng, rối bời) , đương nhiên CP chân chính này cần được chăm sóc che chở, quyết không thể rơi lại đằng sau.
Đôi khi, đàn ông thật sự rất ngây thơ, cũng rất sĩ diện, khiến cô cũng cạn lời.
Công việc gần như đã xử lý xong, Tô Tân cầm điện thoại định gọi cho Giản Diệc Thận thì điện thoại rung lên, Giản Diệc Thận gửi tin nhắn:
[ Anh có chút việc không thể cùng em ăn cơm, em ăn trưa xong thì về lão trạch đi, anh làm xong việc cũng lập tức trở về. ]
Vừa chuẩn bị ra cửa, một người chuyển phát nhanh quốc tế đến, là một chiếc túi Tô Tân nhờ ông Smith mua. Trên đường về lão trạch, cô rẽ vào cửa hàng thuốc Đông Y bên cạnh lấy ít lá sơn tra (Là một loại thuốc quý trong Đông Y) , Giản Thành Trạch bị viêm họng, hôm qua nói chuyện điện thoại, cổ họng của ông nghe có chút khó chịu, ho khan mấy lần, Tô Tân muốn về nhà nấu một bát thuốc tuyết sơn tra làm mát họng.
Món canh này hầm đã đủ thời gian, trên bậc thang truyền đến tiếng động, Giản Thành Trạch và Trịnh Mính Tiêu ngủ trưa dậy, Giản Diệc Noãn cũng từ tầng trên đi xuống, ăn mặc rất đẹp, hình như chuẩn bị ra ngoài.
“A, cái gì đây?” Giản Diệc Noãn lật chiếc túi trên ghế sofa: “Túi BLS giới hạn! A a a chị dâu, cái này cho em sao? Không đúng, màu này sao có chút cổ hủ vậy? Không hợp với em một cô gái trẻ trung xinh đẹp . . .”
Trịnh Mính Tiêu đánh cô nàng một cái: “Hai mười lăm tuổi còn là cô gái trẻ trung gì nữa.”
Tô Tân thò đầu ra khỏi bếp: “Diệc Noãn, cái này không phải cho em mà là của mẹ, không phải lần trước mẹ nói muốn mua sao? Con đã nhờ một người bạn ở Mỹ mua giúp một cái.”
“Chị dâu, chị thật bất công.” Giản Diệc Noãn bĩu môi đưa túi lại cho Trịnh Mính Tiêu.
Đúng vậy, Trịnh Mính Tiêu lúc trước có nói qua. Chiếc túi này là phiên bản giới hạn, bà còn tưởng đã hết hàng, nhưng bị một người bạn chung chỗ tập yoga mang ra khoe khoang nửa ngày, trong cơn tức giận bà cũng đến cửa hàng mua, kết quả được biết không có hàng, khiến bà một tuần nay không có tâm trạng đi tập yoga.
Không ngờ Tô Tân lại ghi nhớ điều này trong lòng.
Cầm chiếc túi, Trịnh Mính Tiêu trong lòng đắc ý: “Vẫn là tiểu Tân nhớ đến mẹ, con xem lại mình đi, căn bản không đặt mẹ trong lòng.”
Giản Diệc Noãn lè lưỡi, lắc cánh tay cô làm nũng: “Đây không phải chị dâu có bản lĩnh sao.”
Tô Tân bưng bát canh từ trong bếp ra, đưa cho Giản Thành Trạch: “Cha, người lại ho rồi đúng không? Uống cái này cho đỡ đau.”
Giản Thành Trạch bưng canh lên uống một hơi, vui vẻ nói: “Con có bận việc gì không? Chuyện của công ty nếu bận không qua nổi, cứ giao cho cấp dưới đi, đừng để bản thân mệt mỏi. ”
“Hôm nay vừa lúc rảnh.” Tô Tân cười nói: “Cũng không có chuyện gì khó khăn cả, mọi người phối hợp làm việc cũng rất ăn ý.”
Bên này đang nói chuyện, bên kia Giản Diệc Noãn rón rén đứng lên, đi ra cửa.
Trịnh Mính Tiêu phát hiện, tức giận gọi lại: “Con lại đi đâu? Cả ngày ở bên ngoài, không có phép tắc gì cả.”
Giản Diệc Noãn bất đắc dĩ nói: “Mẹ, con đi xem triển lãm Anime, hôm nay có buổi họp mặt CV mà con thích, nếu không đi ngay sẽ trễ mất.”
“Con phải biết kiềm chế lại.”
Trịnh Mính Tiêu dạy dỗ: “Sao mấy hôm trước con lại bỏ hẹn đi ăn tối với anh trai Tần của con? Nếu con không thích anh Tần của con, vậy mẹ sẽ giúp con tìm buổi xem mắt khắc. Đã đến lúc nói chuyện yêu đương kết hôn rồi, suốt ngày truy tinh truy tinh, không gả chồng được bây giờ?”
“Vậy thì không gả ra là được, con sống một mình cũng rất tốt.”
Giản Diệc Noãn nhún vai: “Con sẽ không đi xem mắt đâu, quá xấu hổ đi?”
“Con . . .” Trịnh Mính Tiêu tức giận không biết trút giận vô đâu.
“Con đi nha, tạm biệt.” Giản Diệc Noãn hôn gió một cái rồi chạy đi.
“Ông xem, được cưng chiều nên càng ngày càng vô pháp vô thiên ” Trịnh Mính Tiêu phàn nàn với Giản Thành Trạch “Không an phận xem mắt kết hôn, để cho tôi an tâm được sao?”
Giản Thành Trạch cũng có chút đau đầu, ông cũng không nóng lòng muốn Giản Diệc Noãn kết hôn, nhưng lo con gái mãi truy tinh như thế này, nói không chừng một ngày nào đó lại mang bạn trai làm minh tinh trở về. Những nam minh tinh kia ở trong thùng thuốc nhuộm lớn của giới giải trí, Giản Diệc Noãn sao có thể làm đối thủ của bọn họ, nếu bị tổn thương thì nguy.
“Tiểu Tân, Diệc Noãn nghe lời con, khi nào rảnh giúp cha dạy bảo con bé.”
Giản Thành Trạch dặn dò: “Con bé mặc dù có đôi khi điêu ngoa tùy hứng, nhưng tâm tư đơn thuần, từ nhỏ được cha bảo hộ đến quá tốt mà thành ra như vậy.”
“Dạ thưa cha.” Tô Tân cười nói “Nhưng cha cũng không cần quá lo lắng, Diệc Noãn rất thông minh, có thể một ngày nào đó con bé sẽ gặp được định mệnh của đời mình.”
Khó có được một buổi chiều nhàn rỗi, Tô Tân chăm sóc cây cỏ trong vườn, ngồi trên ghế xích đu đọc sách một lúc, khi mặt trời lặn xuống phía Tây, Giản Diệc Thận trở về.
Tô Tân đứng dậy ghé vào lan can của sân thượng, yên lặng nhìn Giản Diệc Thận bước xuống xe với ánh mắt dịu dàng.
Mặc dù hai người quen biết nhiều năm như vậy, có thể gọi là vợ chồng già, nhưng chỉ cần người đàn ông này xuất hiện, vẫn có thể chiếm hết tầm mắt của cô. Dáng người thẳng tắp, khí thế đoạt người, ngũ quan thâm thúy khiến người ta nhìn mãi không chán.
Giống như cảm nhận được ánh mắt của cô, Giản Diệc Thận ngẩng đầu lên, khóa chặt ánh mắt vào cô, khuôn mặt lạnh lùng giống được gió xuân làm tan băng ra.
“Thấy gì không?” Giản Diệc Thận nâng chiếc túi trên tay lên cho cô xem.
Đây là một chiếc túi giấy nhỏ màu trắng có LOGO màu đỏ tím, Tô Tân nhìn thoáng qua đã nhận ra, mừng rỡ kêu lên: “Là kem sao? Nhanh mang lên.”
Giản Diệc Thận nhìn cô “Xuỵt” một tiếng, đặt túi giấy sau lưng cô.
Tô Tân hiểu ý, không nói gì.
Một lát sau, Giản Diệc Thận đi lên, đưa kem cho cô. Đây là một hãng kem nổi tiếng, ngày nào cũng có người đến mua xếp hàng dài, cũng không biết Giản Diệc Thận đã xếp hàng bao lâu.
Tô Tân thích ăn kem, nhưng nhờ các ứng dụng sức khỏe, người lớn tuổi đặc biệt ghét đồ ăn lạnh, Trịnh Mính Tiêu cũng không ngoại lệ, cuối tuần trước cô vừa bị cảm lạnh, nếu để Trịnh Mính Tiêu nhìn thấy cô ăn kem khẳng định sẽ lải nhải nửa ngày.
Kem được đóng gói kỹ lưỡng, không bị chảy, Tô Tân ăn một miếng nhỏ, nheo mắt hài lòng.
Ăn vào một nửa, cô quay đầu lại thì thấy Giản Diệc Thận đã thay quần áo ở nhà, ngồi đối diện với cô, nhìn cô chăm chú.
“Sao lại nhìn em như vậy?” Tô Tân nhìn anh một cái: “Nhìn lâu như vậy không thấy chán sao?”
“Đương nhiên là không chán.” Giản Diệc Thận nghiêng người chen vào ghế xích đu cùng cô: “Ăn ngon không?”
“Rất ngon, rất hợp khẩu vị.” Tô Tân vừa ăn vừa nhiệt tình đề cử: “Anh có muốn ăn một miếng không?”
Giản Diệc Thận không thích ăn loại đồ ngọt béo ngậy này, nhưng nhìn những vệt sữa trên khóe môi cô, suy nghĩ có chút rục rịch.
“Muốn.” Giọng anh khàn khàn.
Tô Tân vừa định múc một thìa cho anh, môi đã bị hôn lấy.
Chạm vào cảm giác không như trước kia, bờ môi có chút mát mẻ, mùi thơm sữa đặc trưng và vị ngọt của kem, khiến anh không nhịn được đòi hỏi càng nhiều.
Cô bị cuốn vào nụ hôn, khi mà hô hấp gần như không còn thì Giản Diệc Thận mới buông cô ra.
Nhìn vào đôi mắt mờ mịt, nghe tiếng thở hào hển ấy, Giản Diệc Thận hết sức hài lòng: “Đúng là rất ngon, rất ngọt rất thơm.”
Tô Tân vừa thẹn vừa giận, tay chân mềm nhũn dựa vào lồng ngực anh, không nhịn được quay đầu lại cắn lên cánh tay anh: “Anh lại làm bừa!”
Giản Diệc Thận mắt sắc một sâu, uy hϊếp nói: “Vậy để em cho em biết làm bừa là như thế nào?”
Tô Tân vội vàng lắc đầu: “Đừng . . . Cha mẹ anh đang ở đây, sắp đến giờ ăn cơm rồi!”
Đúng lúc, tiếng kêu của Trịnh Mính Tiêu ở tầng dưới vang lên, kêu Giản Diệc Thận xuống. Giản Diệc Thận đành phải miễn cưỡng đứng lên: “Anh đi xuống trước, em ăn xong rồi hãy xuống.”
Tô Tân nhanh chóng ăn xong, vào phòng tắm rửa tay, vừa đi ra thì thấy áo khoác của Giản Diệc Thận vứt trên giường nên cầm lên treo lên móc áo.
Đi vài bước định mở cửa, bước chân cô dừng lại, quay lại chỗ móc quần áo.
Cầm bộ đồ đưa lên chóp mũi ngửi, một mùi nước hoa thoang thoảng ập đến.
Mùi thơm này rất dễ chịu, cũng rất đặc biệt, là loại nước hoa được mệnh danh là “Trảm nam hương”, tên “Black Poppy”, được rất nhiều phụ nữ và các nữ minh tinh yêu thích, là loại nước hoa được khuyên dùng trong các bảng xếp hạng nước hoa nữ, Tô Tân cũng ngửi qua, vì vậy có ấn tượng rất sâu. Nhưng Tô Tân không thích nó cho lắm, luôn cảm thấy mùi vị quá ngọt.
Cô không có nước hoa này làm sao mùi nước hoa này trên quần áo của Giản Diệc Thận được?
Tô Tân suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên bật cười vì sự nhạy cảm của mình.
Có thể đối tác hoặc đồng nghiệp nữ nào đó dùng nước hoa này đụng phải? Lấy trình độ dính người của Giản Diệc Thận đối với cô, hoàn toàn không có khả năng xảy ra chuyện nɠɵạı ŧìиɦ hay trật bánh. Khi hai người ở chung thì niềm tin là điều quan trọng nhất, không cần vì một mùi nước hoa mà nghi thần nghi quỷ, cô tin tưởng nhân phẩm của Giản Diệc Thận, cũng tin tưởng cảm giác của mình.
Đặt quần áo lại vị trí ban đầu, cô bước nhanh xuống lầu, quay đầu đem chuyện này quên đi.
Cả nhà đều ở đây để ăn tối, Giản Diệc Noãn không muốn về để nghe cha mẹ cằn nhằn nhưng Giản Diệc Thận gọi tới một cuộc điện thoại liền ngoan ngoãn trở về.
Bầu không khí trên bàn cơm khá tốt, Trịnh Mính Tiêu do có Giản Diệc Thận ở đây nên cũng không nhắc đến chuyện xe mắt, Giản Diệc Noãn tâm tình khoái trá, bắt đầu mặt mày hớn hở nói về buổi gặp mặt CV, cuối cùng còn nói một câu
“Chị dâu, em nghe nói Cố Phi Nam sẽ trở về vào ngày mai, sẽ có rất nhiều người hâm mộ đến sân bay đón cậu ấy, nói là muốn thay Cố Phi Nam phô trương sức mạnh, nếu fan cuồng hành động quá kích, công ty chị phải cẩn thận một chút và đừng làm gì cả.”
Sắc mặt Giản Diệc Thận thay đổi.
Tô Tân tỏ ra thích thú: “Diệc Noãn, không ngờ em suy nghĩ chu đáo như vậy, còn thay công ty chị làm nội ứng trong nhóm fan hâm mộ.”
“Chỉ là, hiện tại em đã là người truy tinh có thâm niên, cấp bậc nguyên lão.”
Giản Diệc Noãn kiêu ngạo hếch cằm “Hiểu biết mọi chuyện mờ ám, lần trước có người đưa ra 6 con số muốn mua tài khoản weibo của em, còn có người ra giá cao mời em làm fan, nhưng em không đồng ý.”
“Lợi hại.” Tô Tân giơ ngón cái ở dưới bàn: “Ngành nghề nào cũng có chuyên gia.”
Trong khi hai chị em nói chuyện, Giản Thành Trạch ho nhẹ ở phía trước: “Tiểu Tân, dạo này công ty bận việc sao? Có phim nào mới bấm máy không?”
“Cũng may là không quá bận, hiện tại công ty vận doanh theo đúng quỹ đạo, con chỉ cần chịu trách nhiệm điều phối, thỉnh thoảng giải quyết những tình huống bất ngờ xảy ra. Còn phim ảnh thì hiện tại không có dự án nào, bây giờ đang tập trung vào việc quay phim « Interstellar King » và hậu kỳ « Ác Mộng 2 » , nhưng có một bộ phim truyền hình sắp ra mắt.”
Tô Tân nghĩ rằng Giản Thành Trạch muốn hiểu tình hình của công ty cô, kể lại những chuyện một năm nay xảy ra.
Giản Thành Trạch trầm ngâm chỉ một lúc, muốn nói lại thôi.
Tô Tân sửng sốt một chút: “Cha, có có chuyện gì cha cứ nói, đừng khách sáo với con.”
Giản Thành Trạch ám chỉ: “Nếu hiện tại con không quá bận, có một số việc có phải hay không. . . Cần suy tính rồi không?”
Tô Tân hiểu, đây là đang thèm bế cháu đây mà.
“Cha, sao cha lại giống mấy ông lão thời cổ đại vậy?”
Giản Diệc Thận cũng hoàn hồn, trầm giọng nói “Bọn con còn trẻ, mới tận hưởng thế giới của hai người chưa được bao lâu, để vài năm nữa rồi tính, với lại trẻ nhỏ chúng nó rất ồn ào.”
“Đúng vậy, tiểu Tân và Diệc Thận chưa muốn sinh, lão già như ông lo lắng làm gì.”
Trịnh Mính Tiêu phụ họa: “Trước kia không phải ông kêu tôi đừng lo chuyện tiểu bối sao? Sao bây giờ ông lại như vậy rồi? Tôi đã nói rồi nếu sau này sinh con, phải gánh vác trách nhiệm của cha mẹ, phải dành thời gian cho con cái, hai đứa nó cần thời gian để chuẩn bị. “
Tô Tân và Giản Diệc Thận nhìn nhau, cả hai đều thấy sự kinh ngạc trong mắt nhau.
Trịnh Mính Tiêu đã giác ngộ khi nào? Cứ tưởng chuyện này cũng bà ấy góp một chân?
“Oa, mẹ, con không ngờ mẹ lại thay đổi cách nhìn như vậy” Giản Diệc Noãn kinh ngạc kêu lên: “Ai giác ngộ cho mẹ vậy?”
“Đi đi, bớt huyên thuyên.” Trịnh Mính Tiêu trừng cô nàng một cái: “Mẹ Tiểu Tân không ở đây, mẹ đương nhiên phải thay bà ấy quan tâm con bé nhiều hơn. Nào giống cha con, suốt ngày chỉ biết nối dõi tông đường cho Giản gia, cổ hủ.”
Sau khi bị vợ con làm cho nghẹn lời, Giản Thành Trạch tức giận đến mức không nói nên lời hồi lâu: “Bà. . . Bà dám đối nghịch tôi sao? Tôi không có cổ hủ, tôi chỉ mong hai đứa nó có con cái sống một cuộc sống viên mãn hạnh phúc mà thôi, bà đừng có lấy dạ tiểu nhân do lòng quân tử.”
Trịnh Mính Tiêu nhướng mày:” Đừng giả vờ, tôi còn không biết ý đồ của ông sao. Trước kia không phải ông luôn cười nhạo tôi không đối xử tốt với tiểu Tân kêu tôi tự làm tự chịu đi hay sao? Bây giờ đến lượt tôi cười nhạo ông.”
Nhìn cặp vợ chồng già cãi nhau, Tô Tân cảm thấy thật buồn cười, tranh thủ thời gian khuyên can: “Cha, mẹ, hai người cũng vì nghĩ tốt cho bọn con, chúng con đều hiểu. Con và Diệc Thận đã tính đến chuyện sinh con rồi, nhưng việc này không vội vàng được, phải chuẩn bị từ từ. “
“Đúng, không vội vàng được ” Trịnh Mính Tiêu lập tức gật đầu “Trước tiên cần phải bồi dưỡng cơ thể, ngày mai mẹ hầm một con gà cho con tẩm bổ.”
Giản Thành Trạch nghe vậy cũng vui mừng: “Tốt tốt tốt, tính đến là tốt, cha cũng không phải đang thúc dục các con, chỉ là nhắc nhở một chút chứ không muốn can thiệp vào cuộc sống sinh hoạt của hai con.”
Một trận phong ba nhỏ xem như đã qua.
Sau bữa tối, đôi vợ chồng già hẹn với vài người bạn đi tập thể dục, Giản Diệc Thận thì đưa Tô Tân đi dạo. Phong cảnh trong khu cư xá rất đẹp, bóng cây lắc lư, hương hoa bừng nở, hai người nắm tay nhau, khi thì thì thầm nói chuyện, khi thì nhìn nhau cười, chỉ nghĩ thời gian này thật đơn giản và đẹp đẽ.
“Sắp tới sinh nhật của em rồi, em muốn được tặng món quà gì?” Giản Diệc Thận đột nhiên hỏi.
“Tặng quà sinh nhật mà lại đi hỏi em làm gì?” Tô Tân liếc anh: “Chẳng lẽ không nên tự mình nghĩ sao?”
“Vậy anh tự mình suy nghĩ vậy. ” Giản Diệc Thận cười “Đến lúc đó tặng cho em, em đừng từ chối.”
Tô Tân suy nghĩ một chút, nói khẽ: “Chỉ cần là anh tặng, dù là cái gì em cũng thích.”
Gió mùa hạ càng thêm nhu hòa triền miên, Giản Diệc Thận đứng dưới bóng cây nhẹ nhàng thưởng thức cảm giác mềm mại ngọt ngào của cánh môi, khắc họa đường nét duyên dáng.
Bên đường có tiếng bước chân, Tô Tân vội vàng đẩy Giản Diệc Thận ra, Giản Diệc Thận lúc này mới buông cô ra, vẫn chưa thỏa mãn nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
“Không đi dạo nữa sao?” Tô Tân dựa vào lồng ngực anh, nhẹ giọng hỏi.
“Muốn về làm chính sự.” Giản Diệc Thận nghiêm mặt nói.
Tô Tân bối rối ngước mắt lên nhìn anh.
“Không phải em nói đang cân nhắc việc sinh con sao?” Giản Diệc Thận nói nhỏ bên tai cô: “Không thể chỉ nói chuyện mà không luyện tập, cần phải chuẩn bị thật kỹ càng.”
Mặt Tô Tân đỏ bừng, không khỏi trừng mắt nhìn anh một cái.
Da mặt càng ngày càng dày.
Chủ nhật hai người cùng đến núi Thượng An, thăm Tô Đình Doãn và Tô Hà, Tô Hà hiện là một nhϊếp ảnh gia nổi tiếng trong ngành, suốt ngày cõng cái camera đi khắp nơi, lúc trước đi chụp phong cảnh thì gặp phải một blogger làm về du lịch, hai người nói chuyện vui vẻ, đang trong giai đoạn mập mờ, xem ra Tô gia không lâu nữa sẽ có thêm một thành viên mới.
Buổi tối vừa trở về chung cư của mình, Trịnh Vân liền gọi điện thoại đến, trong giọng nói còn có thể nghe ra mấy phần sợ hãi:
“Tô tổng, nhờ có cô nhắc nhở, nếu không hôm nay ở sân bay sẽ thật sự xảy ra chuyện không hay, khoang thương gia có fan cuồng quá kích, trên đó có trăm người, cũng không biết là fan hâm mộ thật hay là có người cố ý bôi nhọ Cố Phi Nam, tấn công nhân viên an ninh, nếu không có xử lý tốt chắc chắn ngày mai sẽ lên mặt báo tin tức xã hội coi như một tấm gương điển hình.”
Cố Phi Nam quá hot, người ghen tị ghen ghét không ít, hâm mộ cuồng nhiệt, các anti-fan cũng điên cuồng, khó lòng phòng bị.
Tô Tân lo lắng hỏi: “Vậy bây giờ thế nào?”
“Tôi đã liên lạc trước với sân bay để tăng cường an ninh, lại tìm được người thế thân dẫn số người tụ tập đó đi được một nửa, hiện tại đã thuận lợi ra sân bay, chỉ cần tống khứ hai fan cuồng quá kích và xe thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Trịnh Vân cảm khái nói: “Không ngờ nửa năm qua, đám người hâm mộ này vẫn cuồng như vậy. “
Nửa năm qua Cố Phi Nam ở nước ngoài quay phim, có về nước hai lần để quay quảng cáo. Có thể vì cậu là nam diễn viên có cả lưu lượng và thực lực cộng thêm thể chất mang tinh phong vũ huyết, cho nên lượng fan rất cao, tất nhiên quá trình hoạt động của công ty cũng giúp cậu rất nhiều, lần xuất ngoại đó là để cậu đóng vai nam chính trong một bộ phim chiến tranh tình báo của Trung Hoa Dân Quốc, giúp cậu ổn định lượng fan hâm mộ của mình.
Điện thoại bị lấy đi, giọng Cố Phi Nam vui vẻ vang lên: “Chị Tân, em về rồi.”
“Lệch múi giờ nên nghỉ ngơi cho tốt ” Tô Tân lo lắng nói “Nghỉ ngơi tốt sẽ cùng nhau ăn cơm.”
“Hiện tại em đã thấy tốt hơn rồi, chị mời em ăn tối em cũng có thể bay như gió đến.” Cố Phi Nam nói đùa “Chỉ là tối nay Giản tổng đi ngủ, muốn đem em đóng gói ném qua Mỹ đi.”
Tô Tân vui vẻ: “Sao lại trêu chọc anh ấy rồi?”
“Nhìn Giản tổng ghen chính là niềm vui thú của em.” Cố Phi Nam cười nói “Chị không biết sao? Tất cả mọi người đều gọi Giản tổng là dấm vương. Em vừa về có phải anh ta đã bắt đầu đề phòng cao độ rồi không ?”
Ngành giải trí chuyện xấu nhiều vô số kể, các tài khoản marketing hận không thể lôi các scandal của các minh tinh ra, tất nhiên với sự nổi tiếng của mình Cố Phi Nam đương nhiên đứng mũi chịu sào, các scandal liên tục lên hot search và giữ thứ hạng vô cùng lâu, nhất là những chuyện liên quan đến Kiều Nhược Nam và Tô Tân.
Vì sợ nhận được văn kiện luật sư từ Giản Diệc Thận, các tài khoản marketing viết bài về scandal của Tô Tân và Cố Phi Nam rất mơ hồ, trong từng câu chữ đều bốc lên bong bóng hồng phấn nhưng lại khiến người ta không thể nắm bắt được, ngược lại khiến người ta phải suy nghĩ về nó. Vì thế mỗi lần hot search vừa lên, Giản Diệc Thận liền không nín được đăng weibo khoe ân ái, sau đó lại trợ giúp, đem " Toàn Tâm Toàn Ý " đến hot search đi dạo một vòng.
Dần dà, mọi người phát hiện ra bí mật này, họ ở sau lưng nói đùa, nói Giản Diệc Thận là dấm vương tiêu chuẩn.
Tô Tân cũng không nhịn được cười, sau lưng, quả nhiên, Giản Diệc Thận đang cầm ipad trên tay nhưng ánh mắt lại không tập trung, hiển nhiên đang chăm chú lắng nghe bọn họ nói chuyện.
Nhưng trước mặt người ngoài vẫn phải giữ một chút tôn nghiêm cho ông xã: “Không dâu, hiện tại anh ấy cũng rất thưởng thức em, khen diễn xuất của em trong bộ phim chiến tranh tình báo, trong ánh mắt có hi vọng.”
“Thật sao?” Cố Phi Nam thật không dám tin “Anh ta có thể khen em sao?”
“Đúng vậy, anh ấy thích xem nhất là thể loại chiến tranh tình báo, không tin thì em nghe này.” Tô Tân nhấn mạnh, cất giọng hỏi “Diệc Thận, Phi Nam trong « Người đi ngược chiều » có đẹp không?”
Bỗng nhiên bị gọi tên, Giản Diệc Thận đang nghe lén lập tức làm bộ dạng không quan tâm đáp: “Cái gì? « Người đi ngược chiều » sao? Tạm được, kêu Phi Nam chú ý hơn đến ánh mắt và các chi tiết hơn, như vậy sẽ hoàn hảo hơn.”
Tốt nhất là bận rộn hơn nữa, ngoại trừ quay phim còn phải tham gia nhiều chương trình show diễn nhưng vậy sẽ không có thời gian đến tìm Tô Tân.
Anh ở trong lòng oán thầm.
“Cảm ơn Giản tổng khích lệ, thật hiếm có, tôi sắp bay lên trời rồi.” Cố Phi Nam trêu chọc.
Tô Tân nói chuyện với cậu một lúc, hẹn tối mai ăn tối, sau đó cúp điện thoại.
Giản Diệc Thận nhịn không được chua chua hỏi: “Đại minh tinh chưa từng đi ăn hay sao mà khi được đi ăn với em lại vui vẻ như vậy ?”
Tô Tân đi đến bên cạnh anh, hẹn tối mai ăn tối, một mặt hoang mang: “A, sao em lại ngửi được mùi chua thế nhỉ? Bình dấm đổ rồi sao?”
Giản Diệc Thận nghiến nghiến răng, đột nhiên đưa tay ra kéo một cái, Tô Tân mất thăng bằng, lập tức ngã vào ngực Giản Diệc Thận.
“Ừ, anh không được ghen sao?”
Anh vùi mặt vào cổ Tô Tân, thở dài: “Không sao đâu, cứ để anh ghen một lát sau đó sẽ bình thường lại thôi.”
Tô Tân không đành lòng: “Ngày mai đoàn đội của Phi Nam cũng đến, anh có muốn đến không?”
Giản Diệc Thận vui mừng khôn xiết, vừa định đồng ý, nhưng sau một hồi suy nghĩ lại nói: “Ngày mai anh có việc phải làm, không biết có hoàn thành sớm được hay không. Em cứ việc ăn trước không cần đợi anh.”
“Được.”
Tô Tân cúi người hôn anh, an ủi: “Yên tâm đi, Phi Nam thực ra là một cậu bé rất trong sáng, cậu ấy đã buông được rồi, hiện tại chỉ coi em là chị gái, không có tâm tư khác.”
Giản Diệc Thận khẽ hừ một tiếng, nhìn cô chằm chằm một lúc rồi đột nhiên ôm cô vào lòng. Tô Tân bỗng nhiên mất trọng lượng, nhanh chóng ôm lấy eo anh.
“Được rồi, chị gái thì chị gái.” Anh khẽ cắn má cô một cái rồi bước nhanh về phòng ngủ: “Vậy chúng ta tranh thủ thời gian, cho cậu ta có cháu, bận bịu chăm cháu một chút.”
Bữa tối được đặt tại một nhà hàng Tây gần công ty, nhà hàng này rất nổi tiếng trong giới, gặp minh tinh cũng không gây nhiều phiền toái, Tinh Hà cũng rất nhiều lần tổ chức liên hoan ở đây.
Tô Tân không lái xe mà đi bộ đến nhà hàng, Cố Phi Nam và Trịnh Vân vừa ra khỏi xe, chưa kịp chào hỏi thì đèn flash lại nháy lên, vài tên chó săn đã chụp được vài tấm ảnh.
Cố Phi Nam và hai trợ lý vội vàng bảo vệ Tô Tân đi vào trong, Trịnh Vân thì ở lại bên ngoài thương lượng với mấy tên chó săn, đến khi họ gọi món xong mới vào.
“Tôi thật sự phục bọn họ luôn rồi.”
Trịnh Vân tỏ vẻ bất lực: “Bọn họ đoán được Cố Phi Nam khi về công ty việc đầu tiên sẽ cùng Tô tổng ăn cơm, từ giữa trưa đã bắt đầu ngồi canh ở đây, nói là muốn là người đầu tiên đưa tin về việc Phi Nam về nước, kệ đi, hai người này cũng khá tin cậy, tôi đã yêu cầu bọn họ gửi bản thảo đến chúng ta trước khi đăng tin.”
“Chị Tân, không cần quan tâm những chuyện như này.” Cố Phi Nam vui vẻ lấy ra hai túi xách: “Em mang quà về cho chị, chị xem có thích không.”
Một bộ sản phẩm chăm sóc da cao cấp, một chiếc túi vuông nhỏ màu hồng nhạt rất được ưa chuộng trong mùa hè này, Tô Tân rất thích, đeo thử lên người một lúc, khích lệ nói: “Nhìn không ra a, em lại rất biết phụ nữ bây giờ thích gì, không có chuyện gì chứ?”
Trịnh Vân ở bên cạnh lập tức cảnh giác: “Cái gì? Cố Phi Nam đừng tìm thêm việc cho tôi!”
Cố Phi Nam vui vẻ: “Làm sao có thể? Trong hợp đồng có ghi rằng không được phép yêu trong vòng năm năm, nếu em dám tìm bạn gái, chị sẽ vặn cổ em mất.”
Tay cầm túi của Tô Tân đơ lại, nghiêm mặt nói: “Phi Nam, mặc dù trong hợp đồng có điều khoản này nhưng chị hy vọng em có sự nghiệp đỉnh cao sáng lạng, nhưng nếu em thật sự gặp được cô gái mình thích thì nói cho bọn chị, để công ty có thể đưa ra kế hoạch an toàn nhất và tốt nhất cho em, dù sao hạnh phúc của em mới là điều quan trọng nhất.”
Một dòng nước ấm lướt qua đáy lòng Cố Phi Nam.
Ông chủ của các công ty giải trí khác đều nghĩ trăm phương ngàn kế kiếm tiền từ nghệ sĩ, hận không thể khiến nghệ sĩ làm việc 48 giờ một ngày, nhiều người trong số họ chỉ kiếm tiền vì lợi ích trước mắt.
Cậu thật may mắn khi gặp được Tô Tân, một Bá Nhạc (Là một người say mê ngựa, vườn nhà rộng nên ông đã xây rát nhiều chuồng ngựa và tìm kiếm nhiều chú ngựa tốt về nuôi và dể chăm sóc tốt chúng ông đã tìm hiểu đọc sách và đúc rút kinh nghiệm nên trở thành người am hiểu và đoán biết tượng ngựa giỏi)... trong giai đoạn mơ hồ nhất, sẵn sàng dành thời gian để vun đắp cho cậu, nhìn về tương lai, đối xử chân thành với cậu, vì cậu suy nghĩ mọi chuyện.
“Đừng lo, em không yêu đương, trong kịch bản đã nói qua, không thú vị.” Cậu tham vọng nói: “Em sẽ chăm chỉ luyện tập, giúp chị và Tinh Hà kiếm được nhiều tiền.”
“Vậy thì tốt, em nhìn Trịnh Vân đi, toát mồ hôi lạnh rồi kìa.” Tô Tân cười nói.
Trịnh Vân thực sự rất lo lắng, hiện tại Cố Phi Nam cánh cứng cáp rồi, muốn yêu đương cô cũng không quản được. Sau khi nghe được tham vọng của Cố Phi Nam, cô vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm: “Tô tổng, cô cũng đừng dọa tôi, nếu Phi Nam nói chuyện yêu đương, đó chắc hẳn là một trận mưa máu gió tanh chưa từng có, để cho tôi bình yên chừng hai năm nữa đi.”
Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, nói cười rôm rả. Một lúc sau, bản thảo của hai tên chó săn được gửi đến, Trịnh Vân xem qua, cảm thấy không có vấn đề gì, liền đồng ý.
Sau khi ăn được nửa buổi, Trịnh Vân lướt weibo, " Cố Phi Nam Tô Tân " lên hot search.
Đây không phải là chủ đề mà hai tên chó săn đã gửi đến, cô có chút tức giận, nhấp vào blog xem " Cố Phi Nam lộ diện sau khi đóng máy ", cũng nằm trong hot search, trên trang trước có thông tin rằng hôm nay Cố Phi Nam về nước, cùng đoàn đội và Tô Tân đi ăn ở nhà hàng Tây, trông rất thoải mái và vui vẻ, có vẻ như bộ phim « Interstellar King » đã diễn ra rất suôn sẻ, chờ mong tác phẩm mới sớm ngày ra mắt khán giả.
Nhưng có lẽ vì họ đã đề cập việc ăn cơm cùng Tô Tân, nên người hâm mộ bắt đầu tìm kiếm hai cái tên này, cái này có thể thành hot search, nhiệt độ cũng vô cùng hot.
“Tô tổng, có muốn xóa không ?” Trịnh Vân bất an hỏi.
“Kệ đi, cũng không có bình luận tiêu cực.” Tô Tân nhìn mấy lần, không để trong lòng.
Quay đầu lại nhìn, Cố Phi Nam không biết tại sao lại cầm điện thoại nén cười, cô kỳ quái hỏi: “Sao vậy ?”
“Chị Tân . . . Nhìn vào vòng bạn bè của Trình tổng này. . .” Cố Phi Nam cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng trên bàn.
Tô Tân mở Wechat lên, thấy Trình Tử Hạo đăng bài trong vòng bạn bè 10 phút trước.
[ Đây là bài viết đã chặn dấm vương, mạnh dạng đặt cược, " Toàn Tâm Toàn Ý " sẽ lên hot search, dấm vương mấy phút nữa sẽ đăng weibo show ân ái. ]
Phía dưới rất náo nhiệt, bạn bè hai bên bình luận nhiệt tình.
Hoắc Chí Từ: Mười lăm phút, không thể ít hơn nữa, bằng không dấm vương sẽ nóng lòng rống lên, thật không biết xấu hổ.
Điền Chỉ Lam: Tôi nghĩ sớm nhất cũng phải mất nửa giờ, nếu không thì Weibo cũng quá không biết xấu hổ rồi, ông chủ Nhanh Chụp muốn lên là lên, dù sao cũng là chuyện đúng đắn.
Từ Đông Tô: Ăn dưa xem náo nhiệt, hôm nay sẽ không cập nhật.
Cố Phi Nam: Tôi chỉ biết rằng Giản tổng sẽ sớm đến hiện trường gϊếŧ tôi, nhiều nhất năm phút, mọi người có thể tới nhặt xác giúp tôi . . .
Tô Tân cạn lời, trả lời: Tôi thấy mọi người quá nhàn rỗi rồi!
Vừa bấm vào để gửi, cửa bị đẩy ra, Giản Diệc Thận bước vào, mặt âm trầm nhìn Cố Phi Nam, không khách khí di chuyển một cái ghế và chèn vào giữa Tô Tân và Cố Phi Nam.
Cố Phi Nam cười đến phát run: “Năm phút. . . Thật sự là năm phút. . .”
Giản Diệc Thận bị cậu cười, cảm thấy khó hiểu hỏi: “Năm phút?”
Cố Phi Nam lắc đầu nguầy nguậy, nếu như bị Giản Diệc Thận biết bọn họ đặt cược trong vòng bạn bè, nhất định sẽ cho bọn họ được bình yên.
Tô Tân tranh thủ thời gian chuyển hướng chủ đề: “Xong việc rồi sao ?”
Giản Diệc Thận ánh mắt trì trệ: “Chưa xong, có chút phiền phức.”
“Vậy anh cứ việc làm tiếp, không cần phải đến đây làm gì?” Tô Tân bất đắc dĩ hỏi.
Còn có thể vì chuyện gì? Đương nhiên là sau khi thấy hot search trên weibo, Giản Diệc Thận đã vội vàng chạy tới, may mà nơi làm việc của anh gần đây, giẫm mạnh chân ga liền đến.
Mặc dù tin vào lời của Tô Tân, nhưng một đại minh tinh luôn bắn ra mị lực như Cố Phi Nam, dưới hot search đều là đám fan “Ngao ngao” muốn làm vợ Cố Phi Nam, điều gì sẽ xảy ra nếu Tô Tân và cậu ta có chemistry ? Có thể để cho Tô Tân và đại minh tinh này đơn độc ở chung được sao.
Dù sao những việc trong tầm tay cũng không thể gấp gáp, còn phải đi vài ngày nữa, lấy lui làm tiến mới có hiệu quả tốt.
Đương nhiên, lời này anh ở trong lòng ngẫm lại thật kỹ, kiên quyết không được để lộ một chút dấu vết trước mặt Tô Tân, nếu không sẽ bị Tô Tân cười nhạo cả đời.
“Chuyện này không phải lo lắng, anh đói bụng nên muốn qua ăn cơm cùng em.” Anh nhẹ giọng nói: “Phi Nam vừa trở về, cậu ấy xem em như chị gái sao người làm anh rể như anh lại không đến mời khách được.”
Cố Phi Nam lòng dạ biết rõ, vị CEO này thích ăn dấm, muốn nhân cơ hội này để sửa đổi địa vị, đầu ngón tay cậu tung bay trên màn hình điện thoại, cho đám người đang xem nào nhiệt kia biết hiện trường đã xảy ra chuyện gì, sau đó đứng dậy và rót một ly rượu cho Giản Diệc Thận, nâng chén cụng ly rồi uống cạn: “Giản tổng đã để mắt đến tôi nhiều như vậy, vậy tôi liền không khách sáo, sau này sẽ gọi anh một một tiếng anh rể, chị Tân, anh rể, chúc hai người hạnh phúc mỹ mãn, sớm sinh cháu ngoại trai cho em ôm bồng.”
Giản Diệc Thận bỗng nhiên cảm thất rất hài lòng với bữa tối này.
Cố Phi Nam đã nhận anh là anh rể, họa lớn trong lòng tạm thời có thể đặt sang một bên.
Chỉ có điều không tốt lắm là cái tên nhận anh rể này kính rượu anh rất nhiều lần, anh chỉ có thể miễn cưỡng uống hai ngụm, mặt liền đỏ bừng tới mang tai, làm tổn hại rất nhiều đến hình ảnh ” anh rể” của anh.
Khi trở về nhà, anh còn có chút đầu nặng chân nhẹ, thay quần áo rồi nằm xuống giường, Tô Tân ngâm cho anh một ly nước mật ong cho tỉnh táo, sau đó mở WeChat của điện thoại lên.
Wechat bên trong rất náo nhiệt, nhắc nhở cô có hơn mười mấy thông báo chưa xem, đều là thông báo vòng bạn hữu của Trình Tử Hạo.
Cố Phi Nam: Anh ta quả nhiên năm phút liền chạy tới, dỗ dành tôi để tôi nhận anh rể.
Hoắc Chí Từ: [ Ôm ngực cười]
Trình Tử Hạo: Anh ta ở trên weibo show ân ái! Không được, tôi cảm thất thật chua, tôi muốn ngày mai mình cũng có thể nói chuyện yêu đương!
Từ Đông Tô: Mùi chua của tình yêu đang tỏa sáng, không được, tôi quyết định ngày mai chia tay một ngày.
Điền Chỉ Lam: Các bằng hữu, hot search lên, 25 phút, nhanh hơn 10 phút so với lần trước
Trình Tử Hạo: Đổ bình dấm ấy mà, ngồi xuống, làm vài động tác cơ bản.
Hoắc Chí Từ: Tôi sợ cậu ấy luôn rồi! Không hổ là dấm vương!
Tô Tân nhịn không được mà nhấp vào Weibo. " Cố Phi Nam Tô Tân " đã giảm độ hot sau khi ở vị trí cao quá lâu, tụt xuống vị trí thứ 2, " Toàn Tâm Toàn Ý " ở vị trí thứ 20.
Nhấn vào xem xét,bài viết đầu được đăng bởi Giản Diệc Thận nửa giờ trước.
[ thỏa mãn. " Toàn Tâm Toàn Ý "]
Kèm theo tấm ảnh hôm Tô Tân trên sân thượng ăn kem, màu xanh tươi của sân thượng đã được cố tình làm mờ đi, hình ảnh Tô Tân dựa vào ghế tựa rất rõ ràng, trên bàn trà đặt túi kem và vài cuốn sách, bộ lọc có tông màu ấm làm cho toàn bộ bức ảnh cảm thấy bình yên và yên bình.
Những bình luận phía dưới rất đa dạng, có hâm mộ, có trào phúng, có chua ngoa, nhưng náo nhiệt nhất lại là một nhóm người hâm mộ đang tranh luận liệu cây kem này có phải là do Giản Diệc Thận tự mình đi xếp hàng mua hay không.
Nếu show ân ái như vậy mà để trợ lý đi mua thì có nghĩa là mọi chuyện đều là giả, trường hợp công khai hình tượng vợ chồng ân ái vợ chồng như này thực chất là bằng mặt không bằng lòng vợ chồng đã ly hôn.
Bên còn lại thì cho rằng chắc chắn là không rồi, quán kem nổi tiếng trên mạng này phải xếp hàng chờ hơn 1 tiếng đồng hồ và không nhận đồ mang đi, lấy thân phận của Giản Diệc Thận làm sao có thể bỏ 1 tiếng đồng hồ đi xếp hàng được chứ?
Kéo xuống nhìn một hồi, Tô Tân đổi mới lại, bình luận liền thay đổi.
Donut: Tôi có thể chứng minh việc Giản tổng tự mình xếp hàng mua, tất nhiên, anh ấy không đợi lâu nên đã mua ngay một chỗ, trực tiếp cho người đứng đầu 500 tệ. Nhân tiện tôi là quản lý của S-sweet, cũng là fan của CP Toàn Tâm Toàn Ý, kem ngon lắm, hoan nghênh các cặp dôi ghé đến quán kem nhé.
Giản Diệc Thận ủng hộ cô ấy, gửi cho cô ấy một bài đánh giá.
[ a a a a thật sự là Giản tổng đi mua! Mùi chua của tình yêu! ]
[ thổ hào a! ]
[ dùng tiền mua vị trí có gì lạ? Có tiền thì giỏi lắm sao? ]
[ lầu trên bớt gõ bàn phím đi, nói không chừng xếp hàng mua cho bạn gái còn không dám đi, bị đau mắt thì phải đi trị...! ( Ý nói lầu trên bớt gạnh tỵ )]
Các bình luận của fan rất đa dạng, làm mới lần nữa lại hiện thêm hàng trăm bình luận, chua mắng, hâm mộ, chúc phúc. . . Đủ náo nhiệt.
Tô Tân đọc mà buồn cười, bình luận trên Weibo của Giản Diệc Thận : Chỉ mua một cái, quá keo kiệt.
Vài giây sau, Giản Diệc Thận đang dựa vào trên giường lướt điện thoại, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt ôn nhu: “Lại đây.”
Tô Tân đi qua, ngồi xuống bên cạnh anh với vẻ mặt vô tội: “Có chuyện gì vậy?”
Giản Diệc Thận đưa tay ra, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng sờ đường viền môi cô. Mùi rượu thoang thoảng đánh tới, xúc tác cho sức nóng trong người của nhau.
“Tiểu Tân ” Giản Diệc Thận thấp giọng nói “Nếu em thích ăn, ngày nào anh cũng mua cho em, mua cả đời, nhất định không keo kiệt.”
Ngày hôm sau, Giản Diệc Thận có một cuộc họp và rời đi từ sáng sớm, công ty của Tô Tân không có việc gì lớn, vì vậy cô có chút lười biếng, dậy muộn một chút.
Tối hôm qua hai người thay quần áo còn chưa kịp dọn dẹp, Tô Tân cầm lên ném vào giỏ quần áo bẩn, để nhân viên làm thêm giờ tới cửa giặt. Âu phục của Giản Diệc Thận nhăn nhúm, trên ngực vẫn còn vương chút vết rượu, Tô Tân vô thức ngửi nó, bỗng nhiên, có một mùi nước hoa và mùi rượu xộc vào mũi.
Quái lạ, lại là mùi thơm của ” Black Poppy “.