Tổng Tài Lạnh Lùng Và Cuộc Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ - Hàn Phong

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Tổng Tài Lạnh Lùng Và Cuộc Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ - Hàn Pho

Postby tuvi » 14 May 2022

Chương 90

Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của anh, sao Hứa Mộ Nhan không chịu hiểu?

Hứa Mộ Nhan thất vọng nhắm mắt lại, cô dằn chua sót trong lòng xuống, thanh âm không tự chủ mà run run: “Thật ra thì.....Thật ra thì từ lúc thấy những tấm hình kia anh đã bắt đầu không tin tưởng em đúng không?”

Hai vai của Bùi Lạp Minh không khỏi run lên, sau đó anh lặng im trầm mặc.

“Thật sự anh ấy không có làm gì em cả, ngày đó anh ấy cũng bị người ta hãm hại.”

Hứa Mộ Nhan run rẩy nói từng câu từng chữ, mắt cô rưng rưng: “Mặc dù em sinh ra trong gia đình bình thường, nhưng em biết rõ là phụ nữ thì danh tiết rất quan trọng, từ đầu đến cuối em chỉ có một mình anh!”

Ví bằng ngày đó thầy với cô thật sự xảy ra chuyện đó, cô nhất quyết sẽ không tiếp tục sống ở nhà họ Bùi, ở bên cạnh anh.

Tại sao anh không hiểu lòng của cô?

Tại sao hết lần này tới lần khác anh cứ hoài nghi cô.....

Bùi Lạp Minh trầm mặc không nói câu nào, anh sợ một khi nói ra thì cái gì cũng không thể vãn hồi, từ khi nào thì anh cũng thay đổi rồi, đã bắt đầu sợ đầu sợ đuôi?

Hứa Mộ Nhan đứng lên, nước mắt lã chã rơi xuống: “Em mệt mỏi quá, em đi ra vườn hoa ngồi một chút.”

Bùi Lạp Minh nâng mắt lên nhìn cô, thấy cô đi như chạy về phía ngoài cửa, dưới ánh tà dương bóng lưng gầy yếu của cô tựa hồ sẽ biến mất không thấy.....

“Ban đầu chúng ta kết hôn có lẽ chính là sai lầm, cho nên.....Hiện tại hai chúng ta mới thống khổ như thế này.”

Hứa Mộ Nhan đã đi ra khỏi cửa nhưng thanh âm của cô theo gió truyền vào trong tai anh, đồng tử trong mắt anh đột nhiên co rụt lại.

Bất quá anh chỉ dạy dỗ Cố Vỹ một chút mà thôi, cô liền lộ ra dáng vẻ thất hồn lạc phách với anh, cô quan tâm Cố Vỹ đến vậy?

Mọi việc không liên can tới người ngoài?

Cô nói hôn nhân của họ từ lúc bắt đầu đã là sai lầm?

Ở trong lòng cô Cố Vỹ so với anh quan trọng hơn phải không?

Nghĩ tới đây, khay trà trên bàn bị Bùi Lạp Minh chụp lấy đập nát từng cái một, dường như anh đang phát tiết toàn bộ cơn tức giận ra ngoài.

Sau đó anh chạy vào thư phòng, hai tay run rẩy lấy từ trong ngăn kéo ra tờ đơn ly hôn mà cô để lại cho anh năm năm về trước, anh cầm bút lên nhanh chóng viết chữ Bùi, bỗng nhiên trước mắt anh hiện ra gương mặt tươi cười của cô, dáng hình mỏng manh của cô, còn có bóng lưng gầy yếu mới vừa rồi của cô, hai chữ Lạp Minh tiếp theo cũng không thể viết ra.

“Ban đầu chúng ta kết hôn có lẽ chính là sai lầm, cho nên.....Hiện tại hai chúng ta mới thống khổ như thế này.” Lời của cô còn vang lên rõ ràng bên tai anh.

Hôn nhân của bọn họ thật sự là sai lầm?

Không, Anh, Bùi Lạp Minh một khi quyết định không bao giờ sai lầm!

Nếu cô muốn rời khỏi anh, muốn ly hôn với anh đến vậy, được anh sẽ thành toàn cho cô!

Đang chìm trong suy nghĩ, Bùi Lạp Minh hít một hơi thật sâu, bút trong tay không tự chủ viết.....Khi ba chữ Bùi Lạp Minh nghiêm nghị trên tờ đơn ly hôn đập vào mắt, anh thoáng chốc giật mình.....

Giờ khắc này anh mới phát hiện ra anh và cô ngu ngốc biết bao nhiêu, ngốc đến mức cho rằng chỉ cần ký tên vào đơn ly hôn là có thể giải quyết vấn đề giữa họ?

A.....Nói dễ vậy sao.

Trong đầu anh thoáng nhớ lại toàn bộ cuộc sống của bọn họ, ghét bỏ, dịu dàng, động lòng, thương yêu, hiểu lầm, chia ly rồi tái hợp, từng đoạn từng đoạn ký ức đan xen thành một khối, giống như những mảnh thủy tinh của ly rượu bị vỡ kia đâm vào bàn tay đau đớn, giờ đây một lần lại một lần lăng trì trái tim anh.

Cũng chính vào giờ phút này, Bùi Lạp Minh mới biết anh yêu cô!

Đúng, là yêu, không đơn thuần là thích nữa!

Nhất cử nhất động của Hứa Mộ Nhan sớm đã in sâu tận đáy lòng anh, chẳng qua anh không phát hiện ra mà thôi.

Chờ anh thấy rõ được lòng mình thì mới biết bản thân đã yêu cô sâu đậm tận xương tủy, đó là nguyên do mà qua thời gian dài như vậy anh không ký vào đơn ly hôn.....

Còn cô thì sao?

Cô có yêu anh nhiều không?

Có sâu đậm không?

Còn nữa.....

Hay trong lòng cô chỉ có thầy của cô thôi?

Bất thình lình Bùi Lạp Minh hít thở từng ngụm từng ngụm, dưới ánh đèn sắc mặt anh trắng bệch, ý thức được hơi thở khò khè của mình là do bệnh suyễn đột phát, anh ôm ngực lảo đảo bước qua những mảnh ly tách vỡ vụn đầy dưới đất, mở cửa ra, cất giọng yếu ớt.

“Người đâu, mau tới đây!”

Cách đó không xa, dì Dung nghe được tiếng gọi của anh, vội vàng đánh thức người giúp việc đang ngủ ở giường bên cạnh, hoảng hốt khẩn trương chạy ra thì thấy Bùi Lạp Minh trên mặt đầy mồ hôi đang đứng dựa vào cửa thư phòng.

Gần đây Hứa Mộ Nhan luôn ngủ không sâu, khi cô nghe ngoài cửa có tiếng bước chân liền mở cửa, cô thấy dì Dung hốt hoảng đang đưa tay định gõ cửa phòng mình.

Dì Dung nói từ nhỏ Bùi Lạp Minh đã mắc bệnh suyễn nhưng rất lâu rồi không có tái phát, miễn là tâm tình tốt không xúc động mạnh thì không vấn đề gì, ai ngờ giờ bệnh lại tái phát!

Bệnh suyễn của anh sao đột nhiên lại tái phát.....

“Dì Dung, đi lấy thuốc suyễn của anh ấy đến đây, nếu uống thuốc xong mà có chuyển biến tốt thì không cần gọi cấp cứu.” Hứa Mộ Nhan bình tĩnh phân phó.

“Vâng, đại thiếu phu nhân, tôi đi lấy thuốc ngay.”

Lúc Hứa Mộ Nhan bước vào thư phòng thì hai mắt cô sửng sốt, trên đất đầy mảnh sứ ly tách bị ném vỡ, cửa sổ trong phòng mở toan, từng trận gió lạnh thấu xương quần quật thổi vào người cô.

Tên ngốc này, buổi tối còn mở cửa sổ làm gì, không sợ lạnh hay sao?

Cô bước nhanh tới đóng tất cả cửa sổ lại, bên ngoài gió đêm thổi vù vù, giống như một thanh kiếm bén nhọn thổi mạnh vào mặt cô.

Khi cô chuẩn bị đóng cánh cửa sổ cuối cùng thì thấy tờ đơn ly hôn trên bàn bị gió thổi rơi xuống đất.

Hứa Mộ Nhan thuận thế nhặt lên, dưới ánh đèn sáng ngời trong phòng cô nhìn chằm chằm vào ba cứng cáp chữ Bùi Lạp Minh.....

Hứa Mộ Nhan ngẩn người, không rõ cảm nhận hiện tại của chính mình, ngón tay cứng ngắt nắm chặt tờ đơn, rất lâu.....

Một lúc lâu sau cô ngẩng đầu lên, cố gắng ngăn nước mắt sắp trào ra, nặng nề đặt tờ đơn ly hôn lại trên bàn.

Đứng trước cửa sổ thật lâu, đến khi gió lạnh thổi cóng hết tay chân, Hứa Mộ Nhan mới bình tĩnh trở lại, xoay người thì thấy dì Dung cùng một người giúp việc đang cho Bùi Lạp Minh uống thuốc.....

Ánh mắt của cô trống rỗng nhìn Bùi Lạp Minh đã thở bình thường trở lại đang nằm trên giường, cô muốn đi đến chăm sóc anh nhưng phá hiện hai chân nặng như đeo đá, có nhấc thế nào cũng không bước được.

Phúc chốc ngay cả dũng khí đến gần anh cũng không có, cô đứng xa xa bình tĩnh hỏi: “Đại thiếu gia.....

Đại thiếu gia anh ấy không sao chứ?”

“Dạ, đã tốt hơn vì chúng ta cho cậu ấy uống thuốc kịp thời, không còn vấn đề gì nữa, chỉ cần an tâm ngủ một giấc là tốt thôi.” Dì Dung vừa lau mồ hôi trên mặt giúp anh vừa nói với Hứa Mộ Nhan.

“Đại thiếu phu nhân, vậy chúng tôi ra ngoài trước, cô ở lại săn sóc đại thiếu gia.”

Nói xong, dì Dung cùng người giúp việc đi ra khỏi phòng.

Trong phòng tĩnh lặng chỉ còn Hứa Mộ Nhan cùng Bùi Lạp Minh đang ngủ yên trên giường, cô không ngồi cạnh anh mà ngồi xổm ở xa xa, hai tay ôm đầu gối trong ngực, cằm để trên đầu gối, run run co người lại.

Nếu như không phải bệnh suyễn của anh đột nhiên tái phát, có lẽ đơn ly hôn có chữ ký của anh đã được đưa đến tay cô rồi?.....

Bùi Lạp Minh hỡi Bùi Lạp Minh, anh có biết tình yêu của em đối với anh đã sớm là cố chấp.

Tại sao anh không thấy trái tim em từ lâu đã thuộc về anh?

Chẳng lẽ em phải móc trái tim của mình ra cho anh xem, anh mới tin hay sao?

Anh không có yêu em chút nào hay sao, dù chỉ một chút mà thôi!

Giờ đây, bi thương đau khổ trong lòng hóa thành dòng nước mắt.....

Sáng mai khi anh.....tỉnh lại, bọn họ sẽ phải đến cục dân chính hoàn thành thủ tục ly hôn?

Nghĩ đến hôn nhân của cả hai sắp kết thúc chỉ bằng một cái đóng dấu, Hứa Mộ Nhan chợt thấy khó thở.....

Nếu tâm ý của anh đã quyết, cô cũng không mặt dày mày dạn xin anh đừng ly hôn, cô và anh luôn là người của hai thế giới, cũng vì thế không thể đi vào lòng lẫn nhau.....

Như vậy cũng tốt, đau dài không bằng đau ngắn, chỉ cần cô rời đi, anh và Hoắc Noãn cũng không còn trở ngại nào nữa, cả hai có thể ở cùng một chỗ.....

“Sau này chúng không còn quan hệ gì nữa, anh phải giữ gìn sức khỏe.” Hứa Mộ Nhan nhìn người nằm trên giường lẩm bẩm nói.

Cô dứt khoát đứng lên đi ra khỏi phòng.

Khi cửa phòng đóng lại thì người trên giường cũng từ từ mở mắt ra, trong tròng mắt lờ mờ tia máu đỏ, từ nay về sau không còn quan hệ gì?

Xem ra, đúng là cô không thể chờ đợi muốn bỏ đi ngay lập tức, nghĩ tới đây, đôi mắt như đá Hắc Diệu hiện lên một tia lạnh lùng.

Hứa Mộ Nhan, muốn anh buông tay em sao, phải xem em có can đảm hay không, có còn mạng để đi hay không!

Ngày thứ hai, Hứa Mộ Nhan soạn toàn bộ thiết kế mùa đông luôn cả bộ sưu tập Thiên Sứ giao cho phụ tá để sau này mang đi chỉnh sửa, ngoài cửa sổ trời chiều đã ngã sắc tím, cô vuốt vuốt cái cổ ê ẩm, bận rộn lâu như vậy, cuối cùng cũng hoàn thành toàn bộ phác thảo thiết kế, thật muốn tự thưởng cho mình một kỳ nghĩ thật thoải mái.

Lúc Hứa Mộ Nhan vừa ra khỏi công ty thì thấy chiếc Mercedes-Benz màu đen đang đậu trước cổng, mà đứng bên cạnh cửa xe là một người đàn ông có sắc mặt u ám.

Anh đến là để ngả bài với cô?

Nhưng đáng lẽ phải đến tìm cô vào ban ngày mới đúng, buổi tối cục dân chính có làm việc đâu.

Bùi Lạp Minh không nói không rằng kéo cô lên xe.

Vừa lên xe, Hứa Mộ Nhan còn chưa ngồi vững, anh đã lui xe về phía bên trái,quay đầu xe, đạp cần ga vọt tới trước, bánh xe ma sát gắt với mặt đất phát ra âm thanh bén nhọn, trong nháy mắt, xe đã tăng tốc phóng nhanh về phía trước.

Hứa Mộ Nhan vội vàng nắm được tay vịn phía trên đỉnh đầu, anh đây là như thế nào?

Cô lặng lẽ nịt dây an toàn, đồng thời nhận ra tốc độ xe cũng từ từ chậm lại.

Sườn của xe này rất cao nhưng bên trong xe lại tối, ánh sáng bên ngoài cũng bị kiếng cách nhiệt che lại, thỉnh thoảng có ánh đèn của xe ngược chiều chạy qua chiếu vào, lúc này Hứa Mộ Nhan mới thoáng nhìn thấy khuôn mặt của anh.

Sắc mặt anh âm trầm chuyên chú nhìn thẳng phía trước, không thể biết anh đang suy nghĩ gì.

“Bùi Lạp Minh, anh đưa em đi đâu?”

“Hứa Mộ Nhan, không phải em rất muốn rời khỏi anh sao?

Tốt lắm, anh cho em một cơ hội, xem em có bản lãnh này hay không!”

Bùi Lạp Minh muốn làm gì?

Hứa Mộ Nhan có đồng ý nhận cơ hội đó không?

Tình yêu của hai người sẽ ra sao?
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,128
Posts: 95450
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Tổng Tài Lạnh Lùng Và Cuộc Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ - Hàn Pho

Postby tuvi » 14 May 2022

Chương 91

Sắc mặt của anh âm trầm chuyên chú nhìn phía trước, không thể biết anh đang suy nghĩ gì.

“Bùi Lạp Minh, anh đưa em đi đâu?”

“Hứa Mộ Nhan, không phải em muốn rời khỏi anh sao?

Tốt lắm, anh cho em một cơ hội, xem em có bản lãnh này hay không.”

Bùi Lạp Minh không nhìn cô, từng chữ từng chữ lạnh như băng, cũng như gương mặt anh hiện thời hoàn toàn không có nhiệt độ.chuong moi nhat tai ddlequydon

“Được, anh nói đi, như thế nào mới bỏ qua cho em.” Dừng một lát, Hứa Mộ Nhan bình tĩnh trả lời.

“Lát nữa em sẽ biết.”

“Được, nhưng anh phải đồng ý với em, sau khi chúng ta ly hôn anh không được quấy rầy cuộc sống của thầy nữa, thầy ấy đã vì em mà mất công ty, em không muốn nợ thầy thêm nữa.”

“Hừ, em quan tâm Cố Vỹ đến vậy sao?

Em phải biết người ta sắp kết hôn rồi, chẳng lẽ em muốn mặt dày làm người thứ ba chia rẽ hôn nhân của người khác?”

“Anh biết rõ là em chưa bao giờ có ý nghĩ đó, tại sao anh cứ chụp mũ em, hết lần ngày tới lần khác tổn thương em, làm vậy vui vẻ lắm phải không?

Em đối với thầy chỉ là tình cảm bạn bè đơn thuần, không xen lẫn chút gì bẩn thỉu.”

Cô không thể hiểu nổi, trong lòng anh không có cô, cứ phớt lờ hết thảy mà ly hôn với cô không tốt hay sao?

Bọn họ yêu thì ở chung, không yêu thì tan vỡ, không tốt hơn sao?

Tại sao trước khi xa nhau còn giày vò, còn làm nhục cô!

Còn bận tâm cô nhớ thương Cố Vỹ!

Trong lòng Bùi Lạp Minh rốt cuộc coi Hứa Mộ Nhan cô là gì?

Ngay cả một người ngoài cũng không bằng, có phải không?

Vẻ mặt Bùi Lạp Minh tức giận, trong mắt hằn lên tia máu đỏ như lửa: “Em cứ che chở cho anh ta như vậy sao?

Không đợi được muốn lập tức tới bên cạnh Cố Vỹ phải không?

Tốt, em đã muốn đi như vậy, để mạng của em lại cho anh.”

Nếu anh không chiếm được lòng của cô, tên đàn ông khác cũng đừng mơ có được cô!

Anh thà hủy diệt cô cũng không để cô thân thiết với người khác trước mặt anh!

Với anh mà nói, đó là sự hành hạ lớn nhất!

Lời của Bùi Lạp Minh như một tảng đá lớn bị ném vào hồ nước, cũng như ném thẳng vào lòng cô tạo nên ngàn vạn cơn sóng.đọc truyện trên ddlequydon

Hứa Mộ Nhan kinh ngạc nhìn anh, cô không dám tin.

Có thế nào cũng không nghĩ tới, anh.....

Anh.....Anh lại muốn mạng của cô!

Xem ra anh thật sự rất hận mình!

“Anh thật sự muốn mạng của em?”

Hứa Mộ Nhan hỏi, thanh âm của cô run rẩy.

Nhưng giờ phút này Bùi Lạp Minh tuyệt nhiên không nghe ra bất cứ cái gì, anh chợt thắng xe lại, bánh xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai, truyền vào trong tai Hứa Mộ Nhan.

Anh tức giận kéo Hứa Mộ Nhan ra ngoài, túm chặt cô đi tới phía trước.

Thì ra anh đưa cô vùng ngoại ô, bốn phía gió rét lạnh lẽo, ào ào thổi mạnh vào mặt của cô.

“Bùi Lạp Minh, rốt cuộc anh muốn đưa em đi đâu!”

Bùi Lạp Minh không để ý tới cô, vẫn lôi kéo cô về phía trước, ước chừng đi được mười phút, anh mới buông tay cô ra.

Hứa Mộ Nhan nhíu chặt mày nhìn vết đỏ hồng trên cổ tay mình.

Lúc này cô mới nhận ra nơi mà anh dẫn cô đến, là chỗ Hoắc Noãn từng bị rơi xuống biển.

Đây là lần thứ hai cô đến nơi này, đúng là mỉa mai, lần trước cô tới thức tỉnh anh, còn lần này.....

Lần này anh muốn lấy mạng cô tại đây!

Nhưng Hứa Mộ Nhan không sợ một chút nào, ngược lại trong lòng cô vô cùng trấn định.

Chẳng lẽ đây chính là tâm đã chết rồi sao?

Đúng vậy, chết bởi tay người đàn ông mình yêu cũng tốt.....

“Từ nơi này nhảy xuống mà em vẫn còn sống, về sau em có đi tới chân trời góc biển cũng không liên can tới anh”

Dưới ánh trăng mờ ảo, gương mặt thanh lệ của Hứa Mộ nở nụ cười yếu ớt, thật giống đóa hoa nở vào sáng tinh mơ, tươi mát mà quyến rũ, nụ cười kia tinh khiết như tuyết đầu mùa đông, đôi mắt long lanh ánh nước, thu hút hấp dẫn người khác.

Gió biển gào thét thổi mạnh, mái tóc dài có hơi xốc xếch vẫn không làm mất đi vẻ thanh lệ của cô.

“Chỉ cần em nhảy xuống, anh sẽ không trả thù thầy em nữa phải không?”

“Ừ, chỉ cần em nhảy xuống, sau này hễ là chuyện liên quan đến em anh tuyệt đối không nhúng tay vào, anh nói được làm được!”

Đôi mắt sâu không thấy đáy của Bùi Lạp Minh hiện lên một tầng âm u, đồng tử cũng hơi co rút lại, lạnh như băng làm người khác không dám nhìn thẳng, ngực anh như bị thắt chặt, có chút không thở nổi.

“Được, đừng quên lời anh đã nói.”

“Nhảy!”

Bùi Lạp Minh giận dữ hét, âm thanh tiêu tán rất nhanh trong gió đêm, nhưng cũng thoáng vang bên tai Hứa Mộ Nhan.

Hứa Mộ Nhan hít sâu một hơi đi tới vách đá, phía dưới là một màu đen tựa như vực sâu không đáy, cô quay mặt nhìn gương mặt âm sâu lạnh lùng của Bùi Lạp Minh:

“Mặc dù anh tổn thương em hết lần này tới lần khác, nhưng em chợt phát hiện ra tình yêu của em đối với anh vẫn như xưa không thay đổi, nếu có kiếp sau, hi vọng chúng ta sẽ gặp lại, nhưng xin đừng giống như kiếp này đày đọa hành hạ lẫn nhau.”

Bùi Lạp Minh ngây người, đôi mắt tràn đầy sự kinh ngạc.

Nhờ ánh trăng, cô nhìn sâu vào khuôn mặt tuấn dật âm trầm và cặp mắt thâm thúy của anh.

Giờ phút này đôi mắt kia ẩn chứa tình cảm nồng đậm còn có rối rắm và đau lòng.
Hứa Mộ Nhan cười khổ, trái tim đau nhói, nếu cái chết của cô đổi được một chút đau lòng của anh, cũng không uổng phí đời này cô đã yêu anh.

Hoặc giả, trong lòng anh cũng có cô.

Bằng không, với sự lạnh lùng của anh sợ là không toát ra ánh mắt như thế.

Hứa Mộ Nhan nghẹn ngào nói từng chữ từng chữ xong, không do dự, dứt khoát nhảy xuống!

Tâm tư của Bùi Lạp Minh trống rỗng, đáy lòng đau đớn khổ sở như bị tảo biển rậm rạp chằng chịt quấn chặt trái tim, hiện giờ anh có cảm giác hít thở không thông.

“Hứa Mộ Nhan!”

Ngay sau đó một bóng dáng cũng nhảy theo xuống, Bùi Lạp Minh nhanh tay bắt được cánh tay của cô!

Hứa Mộ Nhan cảm giác được tay trái của mình bị một sức lực nắm được, đầu óc cô hoàn toàn trồng rỗng.

Hai mắt cô thấy rõ người bắt được cánh tay của mình là Bùi Lạp Minh, trong mắt cô trừ khiếp sợ ra không còn thứ gì khác.

Anh.....

Anh thế nào.....

Anh không muốn sống nữa sao!

Bùi Lạp Minh không nhìn thấy đôi mắt khiếp sợ của cô, hai tay ôm chặt lấy cô, dùng hết toàn lực nâng cô lên phía trên, rồi tự mình nặng nề té xuống!

Chỉ nghe tiếng xương cốt bị gãy thanh thúy vang lên, sau ót đụng phải một tảng đá, dưới ánh trăng, sắc mặt anh tái nhợt.

Hứa Mộ Nhan té bên cạnh chân của anh, không để ý đau đớn cô vội vàng bò qua, đụng cũng không dám đụng tới anh, sợ hãi gọi: “Lạp Minh!

Anh thế nào, anh làm sao vậy!”

“Anh chưa chết, em đừng khóc lóc thảm thiết như vậy.” Bùi Lạp Minh cố hết sức nói, mở to mắt nhìn cô chằm chằm.

Nghe được giọng nói của anh, Hứa Mộ Nhan vô cùng mừng rỡ: “Anh làm em sợ muốn chết, sao anh cũng nhảy xuống, anh chính là tổng giám đốc tập đoàn Bùi thị đó!

Anh không muốn sống nữa sao?

Tại sao anh có thể.....Có thể khiến bản thân thương tích đầy mình!”

Bùi Lạp Minh nằm trên mặt đất lạnh như băng, nhìn cô khóc đến trên mặt đầm đìa nước mắt, khóe miệng chậm rãi nâng lên một nụ cười.

Mới vừa rồi không phải muốn rời khỏi anh sao, lúc đó cô còn nhìn anh cười cơ mà, sao hiện giờ lại khóc thảm thiết thế này.

“Rốt cuộc anh có bao nhiêu thất bại mới khiến em không thể chờ đợi muốn ly hôn với anh?”

Bùi Lạp Minh tự giễu nói, sau đó nâng tay phải lên mơn trớn gương mặt đầy nước mắt của cô, nước mắt ẩm ướt làm cho mặt cô ấm áp, khiến trái tim anh cũng theo đó mà ấm áp.

Thật ra thì ngay cả chính anh cũng không nghĩ đến sống chết trước mắt, lại có thể ‘nghĩa vô phản cố’(làm việc nghĩa không chùn bước) nhảy xuống theo cô!

Chính mình tự cho là mình còn là Bùi Lạp Minh thanh cao?

“Đừng chờ anh thay đổi chủ ý, bây giờ em đi liền cho anh, sáng mai tám giờ chúng ta gặp nhau ở trước cổng cục dân chính.” Bùi Lạp Minh nén đau đớn trên người nói.

Anh cực kỳ cố hết sức nói từng chữ, từng cơn đau không ngừng tập kích toàn thân, dường như bất cứ lúc nào anh cũng có thể bất tỉnh.

Hứa Mộ Nhan liều mạng lắc đầu, nước mắt như những hạt châu bị đứt dây rơi xuống:

“Không muốn, em không muốn đi cục dân chính, Lạp Minh, chúng ta đừng ly hôn có được hay không?

Em không muốn ly hôn với anh, không muốn.”

Bùi Lạp Minh nhìn cô, hồi lâu sau bất giác cong khóe môi dịu dàng say lòng người: “Được.”

Hứa Mộ Nhan khóc lớn hơn, nhào tới trên người anh, dùng sức ôm chặt lấy anh.

Người đàn ông này đã vì cô ngay cả mạng sống cũng không cần!

Anh đáng giá để cô yêu, đúng không?

Bùi Lạp Minh đau đến kêu thành tiếng, Hứa Mộ Nhan bị dọa cho sợ đến mức vội nâng thân mình lên: “Anh sao vậy, Lạp Minh?”

“Anh…..Hình như tay của anh bị gãy xương, em…..Em có mang điện thoại theo không?”

“Có, anh ngồi yên đó, bây giờ em gọi cấp cứu, để họ đến cứu anh!”

Hứa Mộ Nhan khẩn trương móc di động trong túi ra, khá tốt…..

Khá tốt có được hai cột tín hiệu.....

Hai tay cô run rẩy cầm di động bấm gọi cấp cứu.....

Nhìn bộ dáng thất kinh của cô, nội tâm của Bùi Lạp Minh như có dòng nước ấm chầm chậm chảy qua, nụ cười trên miệng sâu hơn, tự giễu nói: “Thật là gậy ông đập lưng ông.”

Tự dưng muốn mạng của cô làm gì, kết quả là làm khổ bản thân mình.

Bùi Lạp Minh cảm thấy nhất định là kiếp trước mình nợ cô, nên đời này phải trả lại cho cô.

Hứa Mộ Nhan nương theo ánh trăng sáng kiểm tra thương thế của anh, khi nhìn thấy phía sau đầu của anh chảy máu, tay cô cứng đờ giữa không trung, ngớ ra không biết phải làm sao.

Vết máu đỏ tươi trên tảng đá đập vào mắt của cô.

“Mặt mày em sao vậy, gặp quỷ à?

Còn không qua đây đỡ anh dậy.”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,128
Posts: 95450
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Tổng Tài Lạnh Lùng Và Cuộc Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ - Hàn Pho

Postby tuvi » 14 May 2022

Chương 92

Vết máu đỏ tươi trên tảng đá đập vào mắt của cô.

“Mặt mày em sao vậy, gặp quỷ à?

Còn không mau qua đỡ anh dậy.”

“Lạp Minh, anh nhất định phải chịu đựng, xe cứu thương sẽ đến rất nhanh.”

Hứa Mộ Nhan nức nở, động tác cẩn thận đỡ anh dậy, lo sợ đụng phải cánh tay bị gãy của anh.Truyện đăng tại ddlequydon

“Không phải anh đã nói rồi sao, anh không chết được, em đừng giống như khóc tang vậy.”

Bùi Lạp Minh run lẩy bẩy vươn tay kia lau nước mắt trên mặt cô, gió biển vù vù thổi mạnh vào mặt của hai người.

Lần này nguy hiểm thật, cũng may chỗ hai người nhảy xuống không cao, lại rơi xuống ngay lùm cây cách bờ biển ước chừng hơn hai mươi bước chân.

“Lạp Minh, anh lạnh không?” Hứa Mộ Nhan lo lắng hỏi.

“Nếu em lạnh thì cứ nói, đừng lấy anh làm lá chắn, đến đây anh ôm em.”

Bùi Lạp Minh vừa nói vừa kéo Hứa Mộ Nhan, thấy thế cô không khỏi buồn cười.

Thân thể người này rõ ràng là đang run lẩy bẩy, lại hết lần này tới lần khác cưỡng từ đoạt lý cùng mình.

Hứa Mộ Nhan dựa vào trong ngực anh, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ đeo tay, sao xe cứu thương còn chưa đến.

Vị trí sau gáy của Bùi Lạp Minh bị thương không biết có nghiêm trọng không, trong lòng cô vô cùng sầu lo.

“Là ai gọi điện thoại cấp cứu?”

“Người đâu?

Người ở đâu?”

“Chúng tôi là trung tâm cấp cứu, này, ai gọi điện thoại cho chúng tôi!”

Hồi lâu, rốt cuộc cô nghe được cách đó không xa truyền tiếng kêu gọi, Hứa Mộ Nhan vui mừng,vội vàng đẩy đẩy Bùi Lạp Minh đang mệt mỏi nhắm mắt.

“Lạp Minh, có người tới cứu chúng ta, anh nhất định phải chống đỡ!”

“Này, chúng tôi ở chỗ này!

Ở chỗ này!”

“Này, các anh có nghe tiếng tôi gọi không?

Chúng tôi ở chỗ này!”

Trên đường đến bệnh viện, Bùi Lạp Minh đã bất tỉnh ba lần, mỗi lần tỉnh lại đều nói gì đó với Hứa Mộ Nhan, nhưng không cũng không nói được hết câu.

Cô sợ hãi kêu tên của anh liên tục, rất sợ anh bất tỉnh rồi sau đó sẽ không tỉnh lại nữa.

Lúc tới bệnh viện Bùi Lạp Minh đã lâm vào hôn mê, đứng trước cửa phòng cấp cứu, Hứa Mộ Nhan nhìn bác sĩ cùng y tá không ngừng chạy vào chạy ra, mà cô ngoại trừ lo lắng không còn cách nào khác.

Mãi đến khi trời gần sáng, đèn phòng cấp cứu mới vụt tắt.

Sau đó bác sĩ đi ra, các y tá đẩy Bùi Lạp Minh ra khỏi phòng cấp cứu, sắc mặt anh vô cùng nhợt nhạt.

“Bác sĩ, anh ấy sao rồi?”

“Giải phẫu rất thành công, máu bầm sau ót đã được lấy ra sạch sẽ, chỉ cần đừng để anh ấy bị nhiễm lạnh thì không có vấn đề gì lớn, chờ tinh thần khá hơn thì có thể về nhà điều dưỡng, nhớ phải cho anh ấy ăn thức ăn nhẹ, tạm thời không được ăn thịt cá, đến lúc đó phải đến bệnh viện kiểm tra định kỳ.

“Vậy là tốt rồi, bác sĩ vất vả quá.”

Cho đến giờ phút này trái tim treo lơ lửng của Hứa Mộ Nhan rốt cuộc cũng đã hạ xuống.

Hứa Mộ Nhan pha nước ấm mang vào phòng bệnh cẩn thận lau mồ hôi trên mặt anh.

Nhìn anh đang ngủ yên, gương mặt tuấn dật vẫn câu hồn đoạt phách, cô không thể tưởng tượng được anh sẽ vì mình mà nhảy xuống núi.

“Lạp Minh, anh phải khỏe nhanh lên một chút.” Hứa Mộ Nhan thì thầm, cả người nằm ở mép giường, cô phải ở đây chăm sóc anh không thể đi đâu.

Lúc Bùi Lạp Minh tỉnh lại thì thấy một người phụ nữ cười ngu ngơ nằm ở mép giường nhìn anh, quái lạ, sao anh có cảm giác cô cười tươi như hoa vậy.

“Anh đã tỉnh?

Có đói bụng không, lát nữa em đi lấy cháo cho anh.” Hứa Mộ Nhan hồn nhiên nhìn anh cười sâu hơn.

Bùi Lạp Minh liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó tay phải chống giường ngồi dậy, trên đầu quấn một lớp băng dày, tay trái cũng bị treo ngược, bộ dáng nhìn thật tức cười.

Thấy thế, Hứa Mộ Nhan vội đứng lên đỡ anh xuống giường, giọng nói tràn đầy vui vẻ: “Bây giờ anh có cảm thấy chỗ nào khó chịu hay không?”

Bùi Lạp Minh lắc lắc đầu, cau mày nhìn cánh tay bị treo ngược của mình: “Đưa cho anh cái gương.”

Gương?

Anh muốn lấy gương làm gì?

Hứa Mộ Nhan ngạc nhiên nhìn anh, sau đó từ trong túi xách lấy ra một cái gương nhỏ đưa cho anh.đọc truyện trên ddllequydon

Bùi Lạp Minh nhận lấy cái gương, liếc mắt nhìn một cái, gương mặt tuấn tú căng chặt, mắt lướt qua nhìn cô, giọng điệu rất không vui: “Em đang cười bộ dạng quỷ quái này của anh phải không?

Từ lúc anh ngủ cười cho đến bây giờ?”

“Nào có, đương nhiên là không phải.” Hứa Mộ Nhan kinh ngạc nói.

Sắc mặt Bùi Lạp Minh lạnh lẽo bán tín bán nghi nhìn cô chằm chằm, anh chợt ném cái gương của cô qua cửa sổ, giận dỗi nói: “ Hễ là gương hay kiếng gì đó có thể soi được lấy đi hết cho anh, đừng để anh nhìn thấy.”

Hứa Mộ Nhan giờ mới hiểu anh để ý cái gì,không nhịn được liền bật cười: “Anh nói coi, anh cũng không phải là phụ nữ, lại sợ bị hủy dung gì chứ, bác sĩ nói thương thế của anh chỉ cần tịnh dưỡng tốt, một thời gian ngắn là có thể xuất viện.”

Bùi Lạp Minh ‘hừ’ lạnh một tiếng: “Vậy em cười cái gì?”

Cô sờ sờ mặt của mình, quả nhiên khóe miệng thật sự nhếch căng, không thể làm gì khác hơn là thừa nhận không e dè:

“Em thấy…..Mặc dù đầu của anh bị băng bó nhưng vẫn rất tuấn tú y như trước, hơn nữa…..Hơn nữa anh đối với em rất tốt.”

“Tốt như thế nào?” Anh biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.

Nhất thời Hứa Mộ Nhan không đoán ra tâm tư của anh, cô đành thuận theo lời của anh: “Anh vì cứu em ngay cả mạng cũng không cần, nhảy theo em xuống núi.”

Nghe được lời nói của cô, gương mặt âm trầm của anh tựa hồ hòa hoãn xuống, coi như cô còn có lương tâm.
Bùi Lạp Minh không tự chủ mở miệng, giọng nói cứng ngắt:

“Núi kia không cao lắm, không chết được.”

“Hả, anh biết ngã xuống sẽ không chết tại sao còn nhảy xuống theo em?” Hứa Mộ Nhan cố làm ra vẻ không hiểu hỏi.

Bùi Lạp Minh cứng họng, đôi đồng tử bén ngót nhìn cô: “Anh…..Anh cao hứng, em vừa lòng chưa!”

Nhìn anh một mực cưỡng từ đoạt lý, dáng vẻ so với Hứa Duẫn Kiệt không có gì khác biệt.

Không nghĩ tới anh còn có bộ mặt này.

Hứa Mộ Nhan không trả lời ngay, cô liếc nhìn anh mấy giây rồi mới dịu dàng mở miệng: “Em nói câu kia là thật.”

“Câu nào?” Bùi Lạp Minh không chút suy nghĩ thuận miệng hỏi, anh bước từng bước nhỏ đi về phía cái bàn, tay không tự nhiên nâng tách trà lên.

“Chuyện ly hôn em sẽ không nhắc lại với anh nữa, em biết anh yêu em”

Những lời này, Hứa Mộ Nhan cơ hồ là dùng hết dũng khí để nói ra.

“Phụt-----“

Bùi Lạp Minh ho khan phun toàn bộ nước ra, văng cả lên đồng phục bệnh nhân.

“Em.....” Hứa Mộ Nhan không ngờ anh nghe lời thật lòng của mình lại có phản ứng này, liền cầm khăn lông lau miệng cho anh, chẳng lẽ cô nói nhưng lời này sai rồi sao?

truyên chỉ đăng trên ddllequyydonn

Đầu nhón tay của cô xuyên thấu qua khăn lông, nhẹ nhàng mềm mại khiến Bùi Lạp Minh vô cùng hưởng thụ, chờ khóe miệng được lau khô anh mới mở miệng: “Thật là tự luyến.”

A... anh vẫn cố ra vẻ trấn định không thừa nhận.

Quên đi, cô không so đo với anh.

Bùi Lạp Minh ‘nhắm mắt theo đuôi’ đến giường bệnh ngồi xuống, giọng điệu kẻ cả: “Lúc nào em cũng phải nhớ anh là ân nhân cứu mạng của em!”

“Dạ dạ dạ, em nhất định ghi nhớ trong lòng.”

Đúng lúc này, Hoắc Noãn, mẹ Bùi cùng Bùi Lạp Thần rối rít chạy tới.

“Lạp Minh, anh làm sao vậy?

Đang yên đang lành sao lại rơi xuống lùm cây?”

“Đúng, bác sĩ nói thế nào?

Thương thế của con có nghiêm trọng không?”

“Anh, anh và chị dâu không có sao chứ?”

“Mọi người không cần lo lắng, phẫu thuật rất thành công, chỉ cần tĩnh dưỡng tốt là có thể về nhà.”

Hứa Mộ Nhan tiến lên nắm tay mẹ Bùi vội nói.

“Lạp Minh, anh biết không?

Vừa nghe tin anh gặp chuyện không may cả người em bối rối, cũng may anh không sao.” Hoắc Noãn đưa tay lôi kéo cánh tay không bị thương của anh, nắm chặt như vậy, đôi mắt ẩm ướt ảm đạm, ngước đầu nhìn Bùi Lạp Minh.

Đôi mắt như thế, dù người có lòng dạ sắt đá sợ là cũng tan chảy.

Thế nhưng với Hứa Mộ Nhan thì đôi mắt đó giống như kim châm, đâm thật sâu vào trái tim của cô.

“Đúng rồi, em sợ thức ăn ở bệnh viện không tốt, cố ý kêu dì Dung cho người nấu vài món ăn mang tới cho anh bồi bổ thân thể.”

“Dì Dung, mau vào.”

Sau đó chỉ thấy dì Dung cầm xách hộp giữ ấm đi vào.

Hứa Mộ Nhan nhìn những món ngon trước mắt, chợt nhớ tới lời bác sĩ đã dặn dò cô là anh phải ăn kiêng.

chuong moinhat tai ddLEQUYDON

“Mẹ, bác sĩ nói trong mấy ngày này Lạp Minh chỉ được ăn thức ăn nhẹ.”

“Chị Mộ Nhan, Lạp Minh bị thương như vậy ăn thức ăn nhẹ đâu có dinh dưỡng, chẳng lẽ chị không muốn cho thân thể anh ấy sớm khỏe mạnh?”

Hoắc Noãn không vui nói.

A, Hứa Mộ Nhan kinh ngạc nhìn cô ta, thật không hiểu Hoắc Noãn không biết hay là giả bộ không biết.

Lẽ nào cô ta không hiểu bệnh nhân phải ăn thức ăn nhẹ mới dễ tiêu, thân thể mới sớm khỏe được?

Có điều trước mặt người lớn trong nhà, cô không muốn để cho Hoắc Noãn mất mặt, đành nhìn về phía Bùi Lạp Minh.

“Được rồi được rồi, nếu bác sĩ đã nói như vậy, mọi người còn ầm ĩ cái gì?

Không mau mang mấy món ăn này đi.”

“Nhưng mà.....”

“Được rồi Hoắc Noãn, chị dâu vốn là bác sĩ, cô an tĩnh một chút, để cho anh tôi nghĩ ngơi.”

Bùi Lạp Thần cũng tức giận cắt ngang lời cô ta.

Thấy mọi người đều phản bác mình, Hoắc Noãn chỉ đành ngoan ngoãn im lặng.

Trước mắt cô ta không muốn lộ ra dáng vẻ là một người phụ nữ chanh chua trước mặt Bùi Lạp Minh.

Ánh mắt của Hứa Mộ Nhan ngạc nhiên nhìn về phía anh: “Lạp Minh!”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,128
Posts: 95450
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Tổng Tài Lạnh Lùng Và Cuộc Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ - Hàn Pho

Postby tuvi » 14 May 2022

Chương 93

Hứa Mộ Nhan quay đầu ngạc nhiên nhìn anh: “Lạp Minh!”

“Ánh mắt của em nhìn anh vậy là sao?

Gặp quỷ à?”

“Không có.” Cô vội vàng lắc đầu, nét mặt tươi cười.

Sau đó cô bưng cháo qua múc một muỗng đưa lên miệng anh, anh trợn mắt nhìn cô: “Em đang làm cái gì?”

“Em đút anh ăn cháo.”

Nghe vậy Bùi Lạp Minh phát cáu là chuyện đương nhiên: “Anh gãy tay gãy chân hết rồi sao, cần em đút anh ăn?”

Hứa Mộ Nhan nhìn cánh tay trái bị treo của anh, chẳng lẽ.....

Anh không phải bị gãy tay đó sao?

Theo tầm của cô, lúc này anh mới ý thức được, gương mặt tuấn tú cũng lạnh lùng hơn.

Hiện tại ở tình trạng này, đoán chừng xem văn kiện cũng là vấn đề.

Anh hờn dỗi hơi lui người về phía sau, tay phải của anh lại bị Hứa Mộ Nhan nắm lấy.

“Anh sao vậy?

Không đói bụng à?”

“Không đói.” Bùi Lạp Minh làm mặt lạnh tránh ra, gãy tay thì thôi đi, bây giờ ngay cả ăn cơm cũng phải nghe theo lời người khác, anh có khác gì người tàn phế đâu?!

“Được rồi, đừng làm rộn, nếu anh không muốn nhanh chóng xuất viện thì cứ nằm như thế đi.”

Hứa Mộ Nhan buồn cười nhìn anh nói.

Lúc này mà anh còn có tâm tình so đo những thứ này, anh cũng đâu có tàn phế thật, chỉ là tạm thời mà thôi.

Hứa Mộ Nhan đang suy nghĩ xem phải nói gì để dỗ anh ăn cháo, đột nhiên anh ngồi dậy, tuy đầu băng bó nhưng vẫn lộ ra khuôn mặt dễ nhìn: “Ăn cháo!”

Cô ngẩn người một chút, ngay sau đó nhoẻn miệng cười.

Thay đổi thất thường.....

Đại khái đây chính là Bùi Lạp Minh.

Không cam lòng nhận lỗi trước, Bùi Lạp Minh trừng mắt với cô: “Lại cười, mau đút cho anh ăn.”

Nếu lúc trước cô không xác định được anh có yêu mình hay không, giờ đây cô đã biết, dù tình yêu của anh dành cho cô chỉ có một phần nhỏ thôi, cô cũng đã thỏa mãn.....

“Hứa Mộ Nhan!” Trên giường bệnh, Bùi Lạp Minh tức giận kêu tên cô.

“Dạ?”

“Anh khát nước....”

“À, anh đợi chút, em rót cho anh.” Cô vội đi tới bàn rót một ly nước đưa tới cho anh.

Bùi Lạp Minh nhận ly nước, ừng ực uống hết.

“Anh khát đến vậy à?”

“Nói nhảm, chảy nhiều máu phải uống nhiều nước mới được, rót thêm cho anh.”

Hứa Mộ Nhan xin nghĩ liên tiếp mấy ngày, cô ở trong bệnh viện chăm sóc Bùi Lạp Minh, thế này cũng coi như trả chút ân tình cho anh.

“Hứa Mộ Nhan, anh muốn ăn táo!” thanh âm lười biếng của Bùi Lạp Minh vang lên.

“Đây, cho anh.”

“Anh muốn ăn táo đã gọt vỏ!”

“Anh tự gọt đi!”

“Em gọt.”

“Anh cũng khỏe rồi, sao không tự mình làm?”

“Em đừng quên anh vì ai mà bị thương, cũng đừng có quên anh là là ân nhân cứu mạng của em!”

“Dạ dạ dạ, Bùi tổng!”

Cuối cùng, cũng tới ngày Bùi Lạp Minh xuất viện, hôm nay trời hơi âm u, gió thổi càng lúc càng lớn, không biết có phải trời muốn mưa hay không?

Hứa Mộ Nhan chà xát hai bàn tay lạnh lẽo.

Lúc này di động trong túi reo lên, nhìn tên người gửi tin nhắn, trong lòng cô đột nhiên run lên.

“Thế nào, sao không nghe điện thoại?” Bên cạnh Bùi Lạp Minh liếc nhìn điện thoại của cô.

“Lạp Minh, em muốn đi gặp thầy một chút, được không anh?”

“Được, đi đi.”

Thấy anh sảng khoái đồng ý cô hơi ngạc nhiên.

“Thế nào?

Không muốn đi?

Vậy thì về nhà.”

“Đi chứ, đi chứ!

Bảo tài xế dừng xe ở ven đường đi, em xuống chỗ này là được.”

“Ừ, đi sớm về sớm.”

Bùi Lạp Minh buồn cười nhìn cô xuống xe, xem ra lần này cứu cô cũng không uổng phí, ít nhất cô đã hiểu, nên hỏi ý của anh trước khi đi.

Thật ra thì sáng nay An Thần đã gọi điện thoại nói cho anh biết, lễ đính hôn của Cố Vỹ và Trần U sẽ cử hành sau hai ngày nữa, nếu hôn sự này đã định, anh tự nhiên không cần lo lắng Cố Vỹ còn có suy nghĩ gì không an phận với Hứa Mộ Nhan, đôi mắt đen như đá Hắc Diệu xẹt qua một tia lạnh lẽo.

“Bác Trương, hôm nay tôi không đến công ty, trực tiếp đưa tôi về nhà.”

“Dạ, Đại thiếu gia.”

Sau đó anh bấm số điện thoại của An Thần: “Này, An Thần, mang văn kiện của mấy ngày nay mà tôi chưa ký tên đến nhà tôi, tôi nghĩ bộ dạng này của tôi không tiện tới công ty.”

Bên trong quán cà phê.

Ngoài cửa sổ ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua cửa sổ thủy tinh, càn rỡ chiếu nghiêng xuống bao phủ thân hình của cô cùng Cố Vỹ.

Ánh mặt trời chiếu xuống khuôn mặt thanh lệ nhu mì, nụ cười của cô xinh đẹp như nụ hoa nở vào sáng tinh mơ, tinh khiết như tuyết đầu mùa đông, đôi mắt lóng lánh khẽ chớp chớp, thật động lòng người, tựa hồ ngay cả ánh mặt trời cũng không cách nào đoạt đi phong thái tao nhã trên người cô.

Một người phụ nữ xinh đẹp như thế, nhưng anh lại không có may mắn, có điều như vậy cũng tốt.

Bất quá chỉ mới nửa tháng không gặp cô, gương mặt luôn nở nụ cười ấm áp của Cố Vỹ giờ đây lại có vẻ tiều tụy.

Hứa Mộ Nhan có chút đau lòng nhìn anh, đều là cô hại anh, mấy ngày nay, anh đã bị những xì căng đan bên ngoài làm cho cả người mệt mỏi, mà mình thì không giúp được gì cho anh.

Nghĩ tới đây trong lòng cô vô cùng áy náy.

“Thầy, anh khỏe không?” Giọng nói của Hứa Mộ Nhan xen lẫn chút run rẩy.

“Không cần lo lắng cho anh, chỉ cần em hạnh phúc là tốt rồi, Mộ Nhan, thật ra thì.....Thật ra thì mọi việc là bắt nguồn từ anh.”

Đôi mắt của Cố Vỹ đầy vẻ bất đắc dĩ, trong lòng anh khổ sở vô cùng.

“Ừ?”

“Mộ Nhan, thật ra thì có một chuyện anh vẫn chưa nói cho em biết, ngày đó, những tấm hình thân mật của chúng ta trong khách sạn.....Là Trần U chụp, cũng là cô ấy giấu tên gửi cho Bùi Lạp Minh.”

“Cái.....Cái gì?

Trần U!”

“Ừ, còn nhớ lúc ở Pháp anh có tâm sự với em là anh đã từng yêu một người không?

Chính là Trần U.....Ngày đó, chạng vạng cô ấy gọi điện thoại nói muốn gặp anh để giải thích lý do tại sao năm đó bỏ đi, anh liền đồng ý, nhưng anh đợi rất lâu cũng không thấy cô ấy tới, rồi phục vụ bưng đến cho anh một ly cà phê, uống xong thì anh ngủ thiếp đi, anh nghĩ, khi đó Trần U đã lấy điện thoại di động của anh gửi tin nhắn cho em, sau đó sai người kín đáo gắn camera ở trong phòng khách sạn, quay được những hình ảnh kia rồi lấy ra rửa thành hình, mục đích là khiến em và Bùi Lạp Minh ly hôn, còn cô ấy sẽ thừa dịp mà xen vào.”

Lời của Cố Vỹ như từng viên đạn oanh tạc vào ý thức của Hứa Mộ Nhan, đôi mắt trong veo của cô có khiếp sợ, có ngạc nhiên, cô không dám tin, những sự việc kia như những đốm sáng phức tạp, xoay xoay trong đôi đồng tử của cô.

Có nghĩ thế nào cô cũng không ngờ, Trần U là người mà thầy mình từng yêu, hơn nữa lòng dạ của cô ta lại thâm sâu như vậy.

“Mộ Nhan, anh hi vọng em nể tình anh đừng trách cô ấy, anh đã bảo cô ấy sau này phải an phận sống qua ngày, cô ấy sẽ không phá hoại tình cảm của em và Bùi lạp Minh nữa, cho nên.....”

Thầy, anh đừng nói nữa, em không trách cô ấy, chỉ cần anh không trách em là tốt rồi, nếu như không phải vì liên quan với em, công ty của anh cũng không.....”

Cô không có cách nào nói cho Cố Vỹ biết, thật ra hôn nhân của anh và Trần U là do một tay Bùi Lạp Minh sắp đặt.

Có một số việc nên giữ kín có lẽ tốt hơn so với nói ra, cứ để cho bí mật này chôn vùi theo thời gian.....

“Thầy, anh kết hôn với Trần U rồi thì nhất định phải sống vui vẻ hạnh phúc, biết không?”

“Em yên tâm, suy cho cùng tình cảm của anh và cô ấy cũng đã có nền tảng, kỳ thật.....

Kỳ thật anh còn chuyện muốn nói với em.”

Thấy Cố Vỹ muốn nói rồi lại thôi, Hứa Mộ Nhan nhìn anh nghi hoặc.

“Em xem cái này.”

Cố Vỹ lấy một quyển tạp chí từ phía sau đưa tới trước mặt cô.

Đó là tạp chí du lịch giới thiệu về thành phố M với du khách nước ngoài.

Trong đó, có bài giới thiệu đặc biệt về ‘duyên phận nhỏ bé’

Mắt cô chợt nhìn vào tấm hình kia, cả người không khỏi ngây ngốc lần nữa.

Trong tấm hình, ở trước cửa ‘duyên phận nhỏ bé’ có một người phụ nữ cúi xuống nhặt cái thẻ rơi trên mặt đất, đúng lúc đó một người mặc áo hồng cùng quần trắng vừa bước đi qua.....

Đôi mắt trong suốt của cô dâng lên một tầng sương mù.....

Thì ra thầy cũng biết.....

“Mộ Nhan, anh cho em xem cái này cũng không có ý gì khác, cũng như anh ngày đó, vô tình nhìn thấy tấm hình này, anh đã biết, đời này chúng ta nhất định là tình nghĩa thầy trò, sau này anh sẽ mang tình yêu dành cho em đổi thành tình thương của anh trai đối với em gái.”

Nói xong, Cố Vỹ nở nụ cười, mặc dù nụ cười của anh không xóa hết những bất đắc dĩ không nói ra được, nhưng cô biết anh thật có suy nghĩ buông xuống.

Có lẽ đây chính là duyên phận giữa cô và Cố Vỹ, cứ gặp như vậy, lại vừa khéo sát bên người bước đi qua.....

“Cảm ơn thầy, anh....Chúc anh.....Chúc anh tân hôn vui vẻ!”

“Ừ, ngày mai anh đưa thiệp cưới đến mời em cùng Bùi Lạp Minh, hai người nhất định phải đến đó.”

“Vâng, chúng ta một lời đã định!”

Nói xong, cả hai rất ăn ý cầm cà phê trước mặt mình lên, nhẹ nhàng cụng vào.

Dường như hai người muốn mang tất cả quá khứ không vui, theo tách cà phê này uống một hơi cạn sạch.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,128
Posts: 95450
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Tổng Tài Lạnh Lùng Và Cuộc Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ - Hàn Pho

Postby tuvi » 14 May 2022

Chương 94

Lúc Hứa Mộ Nhan về nhà cô đi ngang qua thư phòng, thấy Bùi Lạp Minh đang nhíu mày chăm chú xem văn kiện.

Anh đeo một cái kính gọng đen, hai mắt nhìn chăm chú vào văn kiện, bộ dáng nghiêm túc cực kỳ đẹp trai.

Hứa Mộ Nhan đang ngây người ở cửa thì Bùi lạp Minh chợt ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau.

“Về rồi, hai người nói chuyện vui vẻ chứ?”

“Vâng.” Cô vừa nói vừa đi về phía anh.

Vừa đi tới bên cạnh anh, thân thể của Hứa Mộ Nhan liền bị Bùi Lạp Minh ôm lấy, thuận thế ngồi lên trên đùi của anh, cô ngửi được trong không khí xung quanh có mùi hương của sữa tắm, hơi thở của anh mát lạnh, thấm vào ruột gan cũng loạn lòng người.

Anh để cằm trên vai cô, tay phải vuốt mái tóc đen mượt như tơ của cô: “Cầm văn kiện lên, lật từng tờ cho anh xem.”

“Được.” Cô ngoan ngoãn làm theo lời anh.

Hứa Mộ Nhan hơi nghiêng mặt sang bên, thấy mắt anh thâm thúy liếc nhìn văn kiện trong tay cô, cau mày trầm tư, sống mũi thẳng hoàn mỹ, lông mi dài che đôi mắt đẹp lạnh lùng.

Cô chưa từng nhìn dáng vẻ chuyên tâm làm việc của Bùi Lạp Minh ở khoảng cách gần như vậy, hóa ra so với bình thường còn mị hoặc tuấn dật hơn mấy phần.

“Nhìn cái gì?

Trên mặt anh dính gì à?”

Bùi Lạp Minh đột ngột lên tiếng làm cô giật mình, gương mặt của Hứa Mộ Nhan đỏ bừng, cô chột dạ quay mặt đi không nhìn anh nữa: “không có.....Không có.....”

“Không có?

Vậy em mới vừa suy nghĩ gì?” Bùi Lạp Minh buồn cười nhìn cô hỏi.

“Em.....Em đang nghĩ.....Không nói anh biết.”

Hứa Mộ Nhan quay đầu cố đè nén cảm giác chột dạ, nhưng Bùi Lạp Minh cúi mặt thấp xuống, môi anh chạm môi cô quấn quýt dây dưa.

“Đừng.....”

Toàn bộ thanh âm của Hứa Mộ Nhan bị chặn lại, bầu không khí trong phòng chợt căng thẳng, đụng chạm thân mật làm nhiệt độ cơ thể cả hai nóng lên, Hứa Mộ Nhan bị anh một tay đẩy ngồi lên trên bàn, cô trợn to hai mắt nhìn anh:

“Anh…..Tay của anh còn chưa khỏi hẳn….Không nên nghĩ đến những chuyện kia.”

“Câm miệng.” Bùi Lạp Minh trầm mê hơn, hôn dọc theo môi cô một đường xuống cổ, thò tay cởi khuy áo của cô, có chút khó khăn, cố cởi mấy lần cũng không xong, anh giận dỗi ngồi trở lại trên ghế da, bực mình thở gấp.

Bùi Lạp Minh ngồi trở lại trên ghế, ánh mắt âm trầm.

Hứa Mộ Nhan từ trên bàn xuống, cẩn thận nhìn anh: “Tuy là vết thương của anh đã tốt lên nhiều rồi, nhưng bác sĩ nói trong lúc tịnh dưỡng tốt nhất phải an phận chút, những chuyện vặt kia tạm thời để qua một bên."

Chuyện vặt?

Chuyện…..Trong miệng cô trở thành chuyện vặt.

“Người phụ nữ không có tình cảm.”

“Lạp Minh…..Anh yêu em không?” Mặt Hứa Mộ Nhan ngưng trọng nhìn anh.

”Ngốc, anh cũng đã đánh cược mạng sống nhảy xuống núi cùng với em, còn ở đó hỏi vấn đề này?

Em không có lòng tin với chính mình đến vậy?”

“Em…..em muốn nghe chính miệng anh nói một lần.”

“Được…..Về sau anh sẽ nói ‘anh yêu em’ mỗi ngày một lần, em hài lòng chưa?”

“Vậy…..Vậy hôn sự của anh cùng Hoắc Noãn…..”

“Yên tâm đi, anh sẽ không cử hành hôn lễ, chờ cô ấy sinh xong, anh sẽ cấp một khoản tiền bảo cô ấy để con lại, dù sao mang theo con nhỏ mà muốn gả cho một người tốt sợ là không dễ dàng, nếu bên cạnh không có con nhỏ ràng buộc, anh tin thiện lương như cô ấy nhất định có thể gặp được một người đàn ông tốt.”

“Anh…..Anh thật sự nghĩ vậy?”

Nghe anh nói một hơi, trong mắt Hứa Mộ Nhan sáng ngời biểu lộ sự vui mừng.

Anh bằng lòng để Hoắc Noãn rời đi?

Thật sự có thể buông bỏ mối tình đầu?

Có thật anh mong muốn cả đời chỉ có mình cô?

“Ừ, trải qua sống chết lần này, anh đã hoàn toàn hiểu rõ trái tim mình, Mộ Nhan…..Anh yêu em!”

Đúng vậy, anh yêu cô, anh hi vọng cho cô cùng Duẫn Kiệt một tổ ấm trọn vẹn, cho cô một tình yêu toàn tâm toàn ý!

“Được rồi, em cứ an tâm làm đại thiếu phu nhân của em đi, tiếp tục giúp anh xem có văn kiện nào cần ký tên, lại đây.”

“Dạ” Hứa Mộ Nhan không dám chậm trễ, rất tự nhiên ngồi vào trong lòng anh lần nữa.

Nhưng vừa mở văn kiện ra cô liền bị Bùi Lạp Minh đẩy ra, Hứa Mộ Nhan không hiểu ra sao, cô nhìn anh: “Anh sao vậy?”

“Vô tâm, một hồi xem tiếp.” Bùi Lạp Minh ẩn nhẫn, vẻ mặt lúng túng khó tả, bước nhanh ra khỏi phòng, lưu lại Hứa Mộ Nhan một mình ngây ngốc ở tại chỗ.

Anh bỗng nhiên sao vậy?

Hứa Mộ Nhan không hề chú ý có ánh mắt nhìn cô từ lúc cô bắt đầu đi vào thư phòng, hiện tại vẫn đang nhìn bọn họ, hai tay gắt gao nắm thành quyền, móng tay dài đâm sâu vào lòng bàn tay trắng bệch.

Hứa Mộ Nhan, tôi chỉ muốn sống an tĩnh bên Bùi Lạp Minh mà thôi, ngay cả ước nguyện nhỏ nhoi mà cô cũng tước đoạt phải không!

Được, cô đối với tôi và đứa con trong bụng vô tình, thì đừng trách tôi vô nghĩa!

Giữa chúng ta đã đến lúc kết thúc ân oán!

“Chị Mộ Nhan, chị còn chưa tan việc à?”

“Ừ, đã 8 giờ rồi à.”

“Không bằng chúng ta cùng đi đi, Mộ Nhan.”

Các đồng nghiệp anh một lời tôi một lời nói.

“Không có sao, bản thiết kế còn chỉnh sửa một chút xíu là xong, tôi muốn hoàn thành để cuối tháng lên kiểu mẫu luôn.”

“Vậy cũng tốt, khi nào về thì nhớ tắt điều hòa và đèn đóm.”

“Biết rồi, mọi người đi nhanh đi.”

Nhìn các đồng nghiệp rời đi, Hứa Mộ Nhan tiếp tục công việc dang dở, thoáng chốc bản thiết kế đã hoàn thành.

Hứa Mộ Nhan nhìn thiết kế trong tay với vẻ mặt kỳ vọng, trong lòng vui vẻ không cần nói cũng biết.

Lúc cô hoàn thành bản thiết kế cũng đã 10 giờ.

Cô dọn dẹp bàn làm việc, kiểm tra túi xách chuẩn bị rời công ty, chợt nhận được một cuộc điện thoại.

Cô không nhìn tên người gọi tới liền nhận: “A lô, xin chào.....”

“Chị Mộ Nhan, chị còn ở công ty sao?”

Hứa Mộ Nhan vừa nghe giọng nói của Hoắc Noãn không khỏi sửng sốt.

“Ừ, chuẩn bị đi, mới vẽ xong thiết kế.”

“Thật đúng lúc em vừa đi dạo phố xong, cũng không xa công ty của chị lắm, chúng ta cùng nhau về nhà đi, em lái xe tới đón.”

“Cái này.....”

“Được rồi, chị đừng từ chối, giờ này bắt xe khẳng định là rất bất tiện.”

Hứa Mộ Nhan do dự nhìn ra cửa sổ, đúng vậy, đã rất tối rồi, đón xe sợ là không dễ.

“Được rồi, vậy cô đến đây đi, tôi ở ven đường trước công ty đợi cô.”

“Ừ, được, em tới ngay, chị cứ ở đó chờ em là được.”

Khép điện thoại lại, không biết sao trong lòng Hứa Mộ Nhan thấy bất an, sự bất an này theo từng giây từng phút trôi qua mà tăng thêm.

Đột nhiên sao lại thế này?

Nhiệt độ đêm nay chỉ có một chữ ‘Lạnh’.

Trên người Hứa Mộ Nhan có mặc thêm một chiếc áo khoác màu cà phê, nhưng cũng không chống được gió đêm lạnh lùng.

Đứng ở ven đường, cô quấn chặt áo khoác ngoài, hai tay đưa lên miệng vừa hà hơi sưởi ấm vừa đi qua đi lại.

Hoắc Noãn không phải ở rất gần công ty sao, còn nói sẽ đến rất nhanh?

Thế nào mà gần 20 phút còn chưa tới?

Hứa Mộ Nhan không biết phía đối diện hơi xéo có một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen đang đậu, ngồi ở ghế lái là một phụ nữ đang cầm chai rượu đỏ vừa nóng nảy uống vừa nhìn Hứa Mộ Nhan đi qua đi lại.

Khi chai rượu đỏ còn lại chút ít thì khuôn mặt Hoắc Noãn đã đỏ bừng bừng, dưới ánh đèn bên trong xe lộ ra bộ dáng diêm dúa lẳиɠ ɭơ vô cùng chói mắt.

Hoắc Noãn uống một hơi cạn sạch chỗ rượu còn lại để cố tạo cho mình chút tinh thần hăng hái, những ngón tay với bộ móng được sơn đỏ chói run rẩy cầm chặt tay lái, trong mắt cô ta tràn đầy hận ý cùng lửa ghen đan xen.

Giờ phút này lý trí của cô ta đã bị rượu chi phối, trong lòng chỉ còn lại âm thanh không ngừng nói bên tai cô ta, chỉ cần đụng chết Hứa Mộ Nhan là Bùi Lạp Minh sẽ là của cô ta, là của cô ta!

Mượn rượu để có can đảm, Hoắc Noãn không do dự khởi động xe, hướng xéo về phía đối diện, nơi có bóng dáng thẳng tắp mà cô ta hận thấu xương, nhấn ga!

Hứa Mộ Nhan đang định gọi điện thoại cho Hoắc Noãn, liền thấy cách đó không xa phía đối diện, chợt có ánh sáng chói mắt, theo bản năng cô đưa tay hơi che hai mắt mình, nhưng luồng sáng kia vẫn chiếu thẳng vào cô, khiến cô không mở mắt ra được.

Cô vừa che mắt vừa lui về phía sau, cố gắng cách xa luồng sáng này một chút.

Nhưng cô càng lui về phía sau thì ánh đèn kia lại càng sáng mãnh liệt, gần như ép cô không thấy được gì.

Kỳ quái, chiếc xe kia thế nào lại càng lúc càng đến gần cô?!

Hứa Mộ Nhan lấy làm kinh ngạc, bất an trong lòng mỗi lúc một lớn, trong khoảnh khắc bao trùm toàn thân đến từng mỗi tế bào trong cô!

Đôi mắt trong suốt kinh hoàng nhìn chiếc xe tới càng lúc càng gần.

Bên trong xe Hoắc Noãn thấy Hứa Mộ Nhan liên tiếp lui về phía sau, vẻ mặt cô ta càng dữ tợn hơn, y hệt ma quỷ ở địa ngục, thu hết vẻ mặt sợ hãi của Hứa Mộ Nhan vào trong đáy mắt.

Hứa Mộ Nhan, cô đi chết đi!

Chỉ khi cô chết, sẽ không còn ai chia rẽ tôi và Bùi Lạp Minh!

Thấy chiếc xe kia cách mình ngày càng gần, khoảng cách chỉ còn mười mấy thước, mười thước.....Năm thước.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,128
Posts: 95450
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Tổng Tài Lạnh Lùng Và Cuộc Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ - Hàn Pho

Postby tuvi » 14 May 2022

Chương 95

Hứa Mộ Nhan, cô đi chết đi!

Chỉ khi cô chết, không còn người nào có thể chia rẽ tôi cùng Bùi Lạp Minh!

Hứa Mộ Nhan thấy chiếc xe kia càng ngày càng tới gần, chỉ còn chừng mười mấy thước, mười thước.....Năm thước.....

“Mau tránh ra, Mộ Nhan!”

Đang ở ngay tại lúc cô cho rằng sắp bị xe đụng, thì một âm thanh dồn dập đột nhiên vang lên, ngay sau đó có một lực mạnh mẽ đẩy cô qua một bên, Hứa Mộ Nhan nặng nề té ngã, hai tay cô chống trên mặt đất đau điếng.

“Phịch!”

Một tiếng vang thật lớn truyền vào màng nhĩ của Hứa Mộ Nhan.

Chiếc xe muốn đụng chết cô đâm thẳng vào một bức tường, tiếng thủy tình vỡ như nện vào trái tim Hứa Mộ Nhan.

Trong giây phút đó, giống như cả thế giới đều yên lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở trầm trầm của Hứa Mộ Nhan.

Cô cứ ngơ ngác mở to hai mắt nhìn bóng dáng vừa đẩy cô ra khỏi nguy hiểm.

Thân ảnh kia vô cùng quen thuộc, giờ đây giống như thước phim điện ảnh quay chậm, chậm rãi từ sườn xe lăn xuống, nặng nề té xuống đất.....

Nương theo ánh đèn lờ mờ hai bên đường, rốt cuộc cô thấy rõ người đã đẩy cô.

Hứa Mộ Nhan cảm thấy lòng mình như bị ngàn vạn con dao găm sắc bén lăng trì, ở phía trước, một bãi máu tươi đỏ chói đâm vào mắt cô, lòng cô đau nhói!

“Lạp Thần!”

Cô loạng choạng đứng lên chạy nhanh đến đó, cả người của Bùi Lạp Thần máu là máu, cô đỡ anh dậy:

“Lạp thần, Lạp thần cậu tỉnh lại đi, cậu đừng làm tôi sợ mà Lạp Thần!”Hứa Mộ Nhan gọi một tiếng rồi lại một tiếng, nhưng người trong ngực vẫn không có mở mắt.

“Lạp Thần, cậu mau tỉnh lại, tôi xin cậu, cậu mau tỉnh lại!

Cậu đừng làm tôi sợ mà!”

Hứa Mộ Nhan vẫn không buông tha, kêu gọi bên tai anh, nước mắt cô như mưa rơi xuống gương mặt dính máu của Bùi Lạp Thần.

Vẻ mặt cô thống khổ, liên tiếp lớn tiếng kêu gọi giúp đỡ, âm thanh vang dội trên đường phố yên tĩnh.

“Lạp Thần, cậu cố chịu đựng, ngay bây giờ tôi gọi cấp cứu, tôi gọi cấp cứu ngay đây!”

Thanh âm của Hứa Mộ Nhan run rẩy, cô vừa nói vừa tìm kiếm lung tung điện thoại di động trong túi xách.

Bởi vì ánh sáng xung quanh mờ tối, Hứa Mộ Nhan tìm hồi lâu cũng không có điện thoại di động, cô định đổ toàn bộ những thứ bên trong túi xách ra ngoài.

“Khụ.....Khụ.....”

Bỗng nhiên một tiếng ho khan nhẹ truyền đến, rồi rất nhanh tan biến trong gió lạnh, nhưng Hứa Mộ Nhan vẫn nghe thấy.

Cô mất hồn quay đầu lại, đối mặt với đôi mắt nữa mở nữa nhắm của Bùi Lạp Thần.

“Lạp Thần, cậu sẽ không có chuyện gì, sẽ không có chuyện gì!

Tôi gọi cấp cứu ngay bây giờ, cậu chờ thêm chút nữa, ráng chờ thêm chút nữa!”

“Đừng.....

Đừng gọi.....Chị.....Chị dâu.....”

“Lạp Thần, tôi cầu xin cậu chớ nói chuyện, chớ nói chuyện, chừa chút khí lực chờ xe cứu thương đến, được không?”
Hứa Mộ Nhan vừa khóc rống vừa nói.

“Chị.....Chị dâu, vô ích.....Có thể chết ở trong lòng chị, tôi.....Tôi rất hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc.....”

Thanh âm của Bùi Lạp Thần nhẹ như gió, tựa như có thể tan biến bất cứ lúc nào.

“Đừng nói nhảm, cậu không có việc gì, tại sao cậu ngốc như vậy, tại sao lại chạy tới cứu tôi, tại sao.....”

Hốc mắt cô ngập tràn nước mắt, không ngừng rơi xuống như mưa, rơi ướt gương mặt của Bùi Lạp Thần đang nằm ở trong lòng cô.

“Chị dâu, có chuyện.....Có chuyện tôi muốn nói cho chị biết.....Thật ra thì, thật ra thì Hoắc Noãn.....

Đứa bé trong bụng Hoắc Noãn không phải là của anh hai.....Là của tôi.....Tôi vốn cho rằng chỉ cần tôi tìm được Hoắc Noãn trở về, anh hai sẽ vì Hoắc Noãn và đứa bé trong bụng cô ta mà buông tha cho chị, nói như vậy....Tôi có thể chăm sóc cho chị thật tốt.....Khụ.....Là tôi quá ích kỷ, là tôi đã quên, người mà trong lòng chị thích nhất thật ra là anh hai.....Cho nên.....”

“Lạp Thần, cầu xin cậu đừng nói nữa, tôi biết, cậu không phải cố tình chia rẽ tôi với anh cậu, tôi biết, cầu xin cậu đừng nói chuyện nữa, được không?”

“Không.....Chị để cho tôi nói.....tôi sợ hiện giờ không nói sau này không còn cơ hội, cho nên.....Chị dâu, chị đừng trách tôi và Hoắc Noãn đã làm những chuyện kia đối với chị.....

Được không?

Sau này.....Chị nhất định phải cùng anh hai sống thật hạnh phúc, nếu như.....Nếu như có kiếp sau, tôi hi vọng tôi sẽ là người trong lòng chị.....Kiếp sau, nếu như chúng ta gặp lại nhau, chị.....chị sẽ cho tôi cơ hội chứ?”

Ánh mắt sáng ngời của Bùi Lạp Thần tha thiết nhìn cô, dường như anh không muốn bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên mặt cô.

“Được, Nếu như.....Nếu kiếp sau tôi gặp cậu trước, tôi sẽ cho cậu cơ hội.....Tôi sẽ.”

Hứa Mộ Nhan khóc không thành tiếng, nói.

Cô biết mình không nên nói dối lừa gạt anh, nhưng vì để cho anh có động lực chống đỡ, cô không thể không nói vậy!

“Thật tốt....Chúng ta một lời đã định....Mộ Nhan....Anh....Yêu....Em, rất....Yêu.....”

Lúc Bùi Lạp Thần nói xong câu nói sau cùng, anh dùng chút khí lực cuối cùng nhìn cô, trên mặt biểu lộ ý cười như có như không.

Trái tim của Hứa Mộ Nhan tựa như bị kim châm đâm thật sâu vào, vô cùng đau đớn, lan tràn ra toàn thân khiến cô run rẩy.....

Rồi sau đó anh mỉm cười nhắm hai mắt lại.....

“Lạp Thần, Lạp Thần!”

Đây chính là cái chết.....

Sau này cô sẽ không còn nhìn thấy Bùi Lạp Thần vừa nói chuyện vừa cười với cô.....

Trước mắt Hứa Mộ Nhan chợt hiện lên hình dáng của Bùi Lạp Thần mặc trang phục hip-hop...

Ký ức lượn quanh làm trái tim cô nhói đau, nghẹn ngào có chút không thở nổi.....

Người mà cô vẫn xem như em trai mình cứ như vậy mà ra đi.....

Cô còn nhớ rõ năm năm trước anh đã từng nói qua với cô, anh nhất định sẽ không chết trước cô vì anh không muốn nhìn thấy cô khóc.....

Anh đúng là đã nuốt lời.....

Hơn nữa là cô đã hại anh nuốt lời.....

Giờ khắc này Hứa Mộ Nhan thật hận mình, hình như mỗi người cô yêu quý đều không tránh được bị thương, vô luận là thân thể hay là trái tim.....

Cô không muốn!

Cô không muốn nhìn thấy những người yêu quý cô, hay nhưng người cô yêu quý, mỗi một người đều rời xa cô, không muốn!

“Lạp Thần.....”

Chớp mắt, Hứa Mộ Nhan đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi, cô vẫn khóc không ngừng, sau đó không tự chủ được bấm điện thoại di động gọi cho Bùi Lạp Minh.

Bùi Lạp Minh bị tiếng khóc rống của cô dọa sợ, vội vàng cúp điện thoại chạy đến công ty của cô.....

2 năm sau

Thành phố A

Nghĩa trang Hoa Dương.

Nơi này thật sự rất yên lặng, an tĩnh đến mức làm người ta không dám hít thở mạnh.

Ở phía trước một ngôi mộ, có ba bóng người lẳng lặng đứng thẳng, một nam, một nữ, còn có một đứa bé trai.

Ba người đều mặc trang phục màu đen, sắc mặt trang trọng.

Người đàn ông có dáng dấp cao ngất, mái tóc đẹp màu nâu, đôi đồng tử sâu như đáy hồ lấp lánh sáng ngời, sống mũi cao thẳng, đôi môi khiêu gợi sáng bóng mê người, ánh nắng bao phủ toàn thân toát ra phong thái kiêu căng vương giả, tuất dật làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào anh.

Người phụ nữ bên cạnh có gương mặt thanh lệ dịu dàng, trên mặt là nụ cười hạnh phúc.

Thật ấm áp.

Làn da của cô mịn màng trắng như gốm sứ, quay mặt nhìn sang bên cạnh, lông mi của cô cong dài chớp chớp như một cây quạt nhỏ đang phe phẩy.

Bên cạnh cô là đứa bé trai chừng 7 tuổi, gương mặt ngây thơ chất phác lộ ra vẻ rất hiểu chuyện.

“Mẹ, chú Lạp Thần sẽ ở trên trời phù hộ chúng ta sao?”

Cậu bé trai nhìn hình trên bia mộ, hỏi.

“Ừ, chú Lạp Thần mỗi ngày đều đang nhìn chúng ta, một ngày nào đó.....Mọi người chúng ta sẽ gặp mặt lại.

“Dạ, mẹ, hiện tại con cảm thấy chúng ta người một nhà thật hạnh phúc!”

Lời của trẻ con làm hai người lớn không khỏi nở nụ cười, thoáng xua tan chút sầu não.

Bùi Lạp Minh đang đứng bên cạnh liền ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ tóc con trai:

“Tiểu Kiệt, chúng ta người một nhà sẽ luôn hạnh phúc như vậy, hơn nữa con sẽ nhanh chóng được làm anh trai.”

“Anh trai?”

“Đúng vậy, Duẫn Kiệt, con thích em gái hay là em trai.”

“Đều thích, chỉ cần chúng ta người một nhà có thể ở chung một chỗ con đều rất thích!”

“Tiểu Kiệt thật hiểu chuyện, tới đây, dập đầu lạy chú Lạp Thần ba cái để chú phù hộ con lớn lên khỏe mạnh.” Hứa Mộ Nhan dịu dàng nói, trong mắt ngập tràn ánh sáng tình thương của mẹ.....

Rồi sau đó ba người xoay người rời đi.

Gió thổi làm vạt áo của họ bay bay, sau lưng họ lá rụng nhẹ nhàng rơi xuống, tựa như đang mỉm cười, cũng tựa như đang tạm biệt.

Trên đường núi tĩnh lặng, một chiếc xe màu bạc xa hoa đang chạy không nhanh không chậm, trong xe phát ra nhàn nhạt nhạc nhẹ, bay bổng giống như nhạc tiên, dọc đường dày đặc cỏ xanh biếc.

(Nguyên văn)

Từng ở ta túi đeo lưng nho nhỏ tường kép trong người kia

Làm bạn ta trôi dương qua hải trải qua mỗi một đoạn lữ trình

Ẩn hình người bù nhìn thủ hộ ông trời của ta thật

Từng cho là tình yêu có thể để cho tương lai chỉ vì một người

Tắt đèn vẫn ở chỗ cũ bàn đọc sách góc người kia

Biến thành ta cho phép nhiều năm qua kỷ niệm tình yêu tiêu bổn

Biến mất người kia không thể quay về thanh xuân

Không quên được có yêu cầu nhân tài sẽ đối với trải qua nghiêm túc

Chỉ mong được một lòng người người già không chia cách

Này đơn giản lời của cần to lớn dũng khí

Chỉ nguyện phải một người tâm người già không chia cách.....

Nghe đến đoạn này, lời ca hạnh phúc, Hứa Mộ Nhan ngước mắt nhìn bầu trời ngoài cửa xe, trong lòng tràn đầy ấm áp.....

Cô cảm nhận cuộc sống, tình yêu của cô cuối cùng coi như trọn vẹn.....

“Lạp Minh, cùng em đi thăm Hoắc Noãn một chút đi, em biết trong hai năm qua anh vẫn không có cách nào tha thứ những việc cô ấy đã làm, nhưng dù sao cô ấy cũng đã bị trừng phạt, cho nên anh đừng hận cô ấy, được không?”

“Anh.....Được, anh nghe lời em, chúng ta đi thăm cô ta.”

“Dạ, thăm Hoắc Noãn xong, cũng vừa vặn đi tham dự hôn lễ của Cố Vỹ và Trần U.”

“Được.”

Nói xong, anh đưa tay vén vén tóc trên trán cô, trong đôi mắt tràn đầy tình yêu nồng đậm.

Anh không ngờ trải qua nhiều chuyện như vậy, Hứa Mộ Nhan lại đối xử với Hoắc Noãn vô cùng rộng lượng, cô quả nhiên là người phụ nữ đáng để anh dốc lòng yêu thương đến hết cuộc đời.

Anh nhớ mang máng hai năm trước khi Bùi Lạp Thần bất ngờ bị Hoắc Noãn lái xe đụng chết, đêm đó, Hứa Mộ Nhan ở trong ngực anh khóc thật lâu mới nói chuyện của Hoắc Noãn và Bùi Lạp Thần cho anh biết.

Giây phút đó, anh thế nào cũng không nghĩ ra mối tình đầu của mình lại trở thành như vậy, không chừa thủ đoạn nào, tâm địa tàn nhẫn!

Làm anh bất ngờ hơn là đứa bé trong bụng cô ta là của em trai mình!

Mà hết thảy âm mưu bất quá là bọn họ muốn chia rẽ anh và Hứa Mộ Nhan!

Anh thật hận, hận không gϊếŧ được bọn họ!

Càng hận chính mình hơn, hận sao bao lâu nay không hoàn toàn tin tưởng Hứa Mộ Nhan, cho nên tình yêu của hai người mới thăng trầm trắc trở.

Đang lúc anh chuẩn bị đến bệnh viện chấm dứt với Hoắc Noãn, ai ngờ bác sĩ nói cô ta đã thần trí mơ hồ, bị điên rồi!

Anh không tin, nhưng khi thấy bộ mặt si ngốc của Hoắc Noãn nhìn mình cười ngây dại, mối hận trong lòng anh tiêu tan chút ít, anh xoay người sải bước rời đi.

Trong hai năm qua, nếu không có cô luôn luôn ở bên cạnh khuyên can, anh tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho Hoắc Noãn!

Tai nạn xe đó cũng khiến đứa bé trong bụng Hoắc Noãn bị sinh non.....

Khi xong tan sự của Bùi Lạp Thần không bao lâu, Hứa Mộ Nhan liền gạt Bùi Lạp Minh đang tức giận đến muốn phát điên, chuyển Hoắc Noãn đến bệnh viện tâm thần tốt nhất ở thành phố A để điều trị, hi vọng cô ta có thể sớm hồi phục, đi tìm hạnh phúc của chính mình.....

Hứa Mộ Nhan không phải là không hận Hoắc Noãn, chẳng qua cô ta đã điên rồi, cần gì phải so đo với cô ta nữa?

Tất cả bị kịch, bất quá cũng vì người mà mình quá yêu.....

Sau khi thăm Hoắc Noãn xong, Bùi Lạp Minh nói muốn đi rửa tay, anh để hai mẹ con chờ ngoài cửa.

“Mẹ, một hồi chúng ta đi đâu?”

“Chúng ta đi tham dự hôn lễ của chú Cố Vỹ.”

“Hay quá, lâu rồi không gặp chú Cố!”

Bây giờ chính là lúc mặt trời ngã về phía tây, nắng chiều chiếu lên mái tóc màu hạt dẻ của Bùi Lạp Minh, nhìn anh tựa như một bức tranh hoàn mỹ.

Trong tay anh, chẳng biết từ lúc nào có một bó hoa tươi, mà bó hoa kia là do anh mượn cớ đi rửa tay hái trộm ở bồn hoa bệnh viện, mặc dù không phải là loài hoa quý hiếm đắt tiền, nhưng màu sắc rực rỡ rất đẹp.

“Tặng em.”

“Tặng em?”Hứa Mộ Nhan nhẹ giọng hỏi, cô hơi kinh ngạc nhận lấy hoa trong tay anh, trên mặt chậm rãi nở nụ cười vui vẻ, những bông hoa rực rỡ làm nền khiến nụ cười của cô sáng rực tinh khiết.

Anh chợt bị nét thanh lệ trên gương mặt cô hấp dẫn, thoáng chốc thất thần.

Khóe miệng anh nhếch nhẹ, tiến lên ôm chặt cô vào trong ngực, cúi đầu hôn lên đôi môi đang phấn khởi của cô.....

Cô biết, hạnh phúc của bọn họ vẫn còn tiếp diễn!

Mười chín đóa hoa hồng ghim cùng lụa trắng làm thành cổng hoa, mỗi một giá nến thạch anh đều phát ra ánh sáng rực rỡ, yến hội tổ chức trong đại sảnh rất lớn, phía trên treo đèn thủy tinh nhập khẩu vô cùng xa hoa, thảm đỏ trải dọc từ cổng đến đại sảnh tới tận bên trong đài làm lễ, năm mươi bộ bàn ghế đã được đổi lại để xứng với hôn lễ theo phong cách mộng ảo châu Âu, phối hợp vô cùng hoàn mỹ.

Trần Hồng thấy các khách mời bắt đầu đi vào bàn ngồi xuống, vội vàng cho người xem chừng bánh cưới kiểu hoàng gia cao sáu tầng và tháp rượu trên đài làm lễ, tránh bị những đứa trẻ đụng phải.

Thế nhưng không tiếc tâm huyết bố trí, thời khắc mấu chốt lại xảy ra vấn đề.

Từ năm giờ sáng, cô dâu đã bắt đầu hóa trang, đến tối đưa vào động phòng mới xong, mười mấy phân đoạn chỗ nào cũng không được sơ suất.

Cố Vỹ liếc nhìn cổng chào cao mười thước trang trí xa hoa, phía trên có tượng chú rể và cô dâu nắm tay mỉm cười, muốn ngọt ngào có nhiều ngọt ngào, muốn dịu dàng có nhiều dịu dàng.

Chỉ mình anh biết giờ phút này tâm tình mình rất phức tạp, nhiều bất đắc dĩ.....

Cưới một người phụ nữ mình không thương, loại cảm giác đó giống như có ngàn vạn con kiến gặm cắn tim anh, khó chịu và thống khổ!

Nhưng vì để cho Bùi Lạp Minh biết rõ anh đối với Hứa Mộ Nhan đã hoàn toàn chết tâm, không để cô vì anh mà bị tổn thương nữa, anh không thể không cưới Trần U!

“Mộ Nhan, em nhất định phải hạnh phúc, như vậy mới không uổng phí anh chật vật rút lui.....”

Hết
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,128
Posts: 95450
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Previous

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 16 guests