Chương 1245: Lại hồi sinh mở ra phong ba!
Cái đinh này hoàn toàn là do máu thịt ngưng tụ ra, tản ra sức sống kinh người. Thậm chí sức sống này mạnh mẽ, cũng có thể so sánh với một vị Thái Cổ. Cái đinh này ở trong tay Bạch Tiểu Thuần giống như muốn giãy dụa, nhưng lại theo thần thức của Bạch Tiểu Thuần đảo qua, xóa đi tất cả ý nghĩ, cuối cùng biến thành màu trắng, không nhúc nhích.
Bạch Tiểu Thuần thu hồi cái đinh này, ánh mắt nhìn Thánh Hoàng. Hai bên đều nhìn ra được suy nghĩ của nhau. Bọn họ đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía cái đầu cực lớn ở trên trời cao đang che phủ cả nửa bầu trời kia.
Cùng lúc đó, những người của Tà Hoàng Thành lúc này còn sót lại, mỗi một người đều trầm mặc mờ mịt. So với việc bọn họ, những Thiên Tôn Tà Hoàng Thành đó, mỗi một người hít một hơi thật sâu, đều bay lên tới gần Bạch Tiểu Thuần, lập tức bái kiến, còn dẫn Cự Quỷ Vương tới. Mặc dù Cự Quỷ Vương hôn mê, nhưng lại không có vấn đề gì ngại. Về điểm này Bạch Tiểu Thuần trước đó đã biết. Thậm chí hắn cũng đã sớm đến, âm thầm tản ra một tia thần niệm bảo vệ Cự Quỷ Vương.
- Bái kiến Khôi Hoàng, bái kiến Thánh Hoàng!
Bọn họ bái kiến, dĩ nhiên nói rõ thái độ của bọn họ. Tà Hoàng xảy ra vấn đề, Tà Hoàng Triều cũng không còn tồn tại. Nếu như đổi lại thành thời điểm khác, bất luận là Bạch Tiểu Thuần hay Thánh Hoàng, đều sẽ cướp giật một hồi. Nhưng hôm nay bọn họ đều không có tâm tình.
- Thông Thiên Đạo Nhân!
Bạch Tiểu Thuần đột nhiên hỏi. Trước đó, thần thức của hắn đảo qua, không có nhìn thấy được Thông Thiên Đạo Nhân ở bên trong Tà Hoàng Thành. Lúc này theo hắn mở miệng, mấy Thiên Tôn trầm mặc một lát. Nguyên Yêu Tử nhỏ giọng bẩm báo.
- Khôi Hoàng, Thông Thiên Đạo Nhân... đã mất tích rất lâu, không có ai biết hắn đi nơi nào.
Bạch Tiểu Thuần mày nhăn lại, đang phải tiếp tục đặt câu hỏi. Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên, một tiếng nổ lớn giống như từ lúc khai thiên lập địa, dường như ở trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng, từ trước đến nay chưa từng có, bỗng nhiên từ trên bầu trời mãnh liệt truyền đến, vang vọng toàn bộ đại lục Tiên Vực Vĩnh Hằng!
Theo tiếng nổ đến, lại là... khí tức tà ác nồng đậm đến cực hạn, ẩn chứa tử vong cùng hủy diệt vô cùng, giống như khởi nguồn của toàn bộ bóng tối trong tinh không, đột nhiên hạ xuống!
Bạch Tiểu Thuần cùng Thánh Hoàng, cùng với tất cả mọi người trong toàn bộ Tiên Vực Vĩnh Hằng, sắc mặt đều đại biến. Thời điểm bọn họ đồng thời ngẩng đầu, bọn họ thấy được... ở trên trời cao, cái đầu cực lớn của Nghịch Phàm, hai mắt vốn đang nhắm chặt, tự nhiên lại giật giật!
Thánh Hoàng mở miệng hít sâu một hơi, trong chớp mắt tóc gáy toàn thân đều trực tiếp dựng thẳng lên. Một cảm giác run rẩy đến từ linh hồn, giống như khắc ở trong luân hồi, lại trực tiếp ầm ầm bạo phát ở trong đầu hắn!
Đó là một loại cảm giác nguy cơ theo bản năng, lại giống như gặp phải thiên địch. Có cảm nhận tương tự, lại là gần như tất cả mọi người ởtrên Tiên Vực của Vĩnh Hằng lúc này!
Hễ là sinh mạng được sinh ra ở Tiên Vực của Vĩnh Hằng này, ở trong một chớp mắt này, đều không khống chế được dâng lên kinh hoàng cùng hoảng sợ nhất từ trước tới nay, giống như mạt thế hạ xuống!
- Kẻ địch lớn từ bên ngoài... động!
- Lời đồn đại là thật. Một khi người khổng lồ này thức tỉnh, sẽ muốn hủy diệt tất cả!
Vô số tiếng kêu kinh ngạc lần lượt truyền ra ở các nơi trên Tiên Vực Vĩnh Hằng. Tiếng bàn tán, sợ hãi vang vọng ở trong toàn bộ thiên địa. Thậm chí ngay cả biển Vĩnh Hằng, hình như cũng có linh của nó, dâng lên sóng lớn ngập trời.
Bạch Tiểu Thuần cũng nhìn thấy được mí mắt của Nghịch Phàm chúa tể giật giật vài cái. Thể xác và tinh thần hắn chấn động mạnh. Hắn cảm giác, thực sự lại giống như gặp phải kẻ địch lớn số mệnh trong sinh mệnh. Bởi vì ký ức của Đạo Trần, cho nên ở trên phương diện cảm nhận của hắn phức tạp hơn. Lúc này hắn hít thở nặng nề. Đồng thời, chỉ thấy Nghịch Phàm chúa tể trên trời cao, theo mí mắt của hắn chớp động, một tích tắc này, trên người của hắn lại xuất hiện hai đường!
Hai đường này, một là từ mi tâm của hắn đến đan điền, một đường khác lại là từ vai phải đến đan điền của hắn!
Chỉ là hiện tại hai đường này, vai phải đã có hai phần ảm đạm, hình như mất đi uy năng. Chỉ dựa vào tám phần mười còn sót lại có tác dụng để duy trì cho hắn tồn tại.
Nhưng điều này vẫn tính là là tốt, khiến cho người ta nhìn thấy mà giật mình, chính là đường từ mi tâm của Nghịch Phàm tản ra, nối liền đến đan điền. Phần ảm đạm của đường này tự nhiên đạt tới tám phần mười. Lúc này chỉ còn lại có chưa tới hai phần, tản ra ánh sáng yếu ớt. Hình như bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi vẻ rực rỡ!
Hai đường này, Bạch Tiểu Thuần không hiểu hàm nghĩa của nó. Thậm chí toàn bộ tu sĩ của Tiên Vực Vĩnh Hằng, người hiểu được hàm nghĩa của nó cũng hiếm có như lông phượng và sừng lân. Nhưng Thánh Hoàng ở một bên, khi nhìn thấy được, sắc mặt lại đột nhiên đại biến. Thậm chí thân thể hắn cũng khống chế được, không ngừng run rẩy, kinh ngạc đến mức la lên thất thanh.
- Chặt một đường!
Theo hắn kinh ngạc kêu lên, tâm thần Bạch Tiểu Thuần cũng chấn động. Ở trên đường từ mi tâm nối đến đan điền, hắn cảm nhận được... một sóng huyết mạch dao động. Hình như cái đường kia cùng huyết mạch Khôi Hoàng Triều bọn họ, tồn tại liên quan sâu xa.
Loại cảm ứng này, khiến cho hai mắt Bạch Tiểu Thuần co lại, mơ hồ đoán được đáp án.
Không đợi Bạch Tiểu Thuần đặt câu hỏi, Thánh Hoàng tự nhiên nhanh chóng mở miệng, nói ra ngọn nguồn.
- Chắc là ba đường mới đúng. Đây là ba đứa con của Vĩnh Hằng năm đó mẹ Vĩnh Hằng sáng tạo ra, trong khi cùng đại địch đánh một trận, bỏ ra cái giá lớn là sinh mạng. Thậm chí ngay cả mẹ Vĩnh Hằng đều bỏ ra rất nhiều, lúc này mới hình thành... ba đường phong ấn huyết mạch!
Thánh Hoàng nhanh chóng mở miệng, nói ra tất cả những bí mật hắn biết được. Thật ra, hiện tại Tiên Vực Vĩnh Hằng theo Nghịch Phàm chúa tể này chấn động, có nghĩa là tai họa lớn sắp hạ xuống.
Vào lúc này, Thánh Hoàng đã không để ý tới quyền thế cá nhân. Hắn để ý là sinh tử tồn vong của cả Tiên Vực Vĩnh Hằng. Một khi kẻ địch lớn thức tỉnh, căn bản cũng không có người nào có thể ngăn cản. Chờ đợi bọn họ, chính là cả thiên địa tối tăm cùng sụp xuống!
- Ba đường này, bất kỳ một đường nào đều rất quan trọng. Đó là trình độ thế giới pháp thuật của chúa tể, cũng chính là vì ba đường phong ấn huyết mạch này tồn tại, mới có thể khiến cho kẻ địch ngoại vực ngủ say đến nay!
Giọng nói của Thánh Hoàng mang theo sự lo lắng, tốc độ nói cực nhanh.
- Trong đó từ bên trái vai đến đan điền, là phong ấn Tà tổ. Từ phía bên phải là Thánh tổ. Về phần ở giữa lại là Khôi Tổ!
- Con đường Tà tổ kia bị đứt. Hiện tại có thể thấy, hiển nhiên là Tà Hoàng chân chính sau khi tử vong, mất đi lực trấn áp, lại bị Tà Hoàng giả nhiều năm qua quấy nhiễu sự kiểm tra... Tuy chỉ là đứt một đường, nhưng dẫn tới chấn động toàn thân.
- Hiện tại ngay cả một đường của Thánh Hoàng Triều ta cũng chỉ còn lại có khoảng tám phần mười. Chỗ đường phong ấn huyết mạch Khôi Hoàng của ngươi, chắc là vì các ngươi trở về quá muộn, hoặc nói cảnh giới Thái Cổ xuất hiện quá muộn, cho nên lực trấn áp chưa đủ, hiện tại bị ăn mòn đến mức gần như muốn tiêu tan!
- Một khi hai đường phong ấn huyết mạch này lại đứt... Như vậy kẻ địch lớn ở thiên ngoại này, sẽ thật sự thức tỉnh!
Lại ở thời điểm Thánh Hoàng mở miệng, đồng thời thân thể của Nghịch Phàm chúa tể trên trời cao cuối cùng lại chấn động mạnh vài cái. Nhất là mí mắt động đậy cực kỳ rõ ràng. Hình như hắn đang toàn lực giãy dụa, nỗ lực trực tiếp giãy đứt hai đường phong ấn huyết mạch này của mình!
Có thể nhìn thấy được, hai đường này ở dưới sự giãy dụa của Nghịch Phàm chúa tể, càng thêm ảm đạm. Có thể tưởng tượng, kéo dài như vậy nữa, sợ là không cần tới mấy tháng, hai đường này sẽ hoàn toàn tan vỡ!
Tà Hoàng thật giả tử vong, khiến cho Nghịch Phàm chúa tể mất đi kiên trì. Hắn không muốn chậm rãi hao mòn phong ấn, chờ đợi sống lại, mà dự định không ngừng nỗ lực cho đến lúc cuối, mạnh mẽ thức tỉnh.
- Có biện pháp nào, có thể gia cố phong ấn hay không?
Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu. Hắn mặc dù sợ chết, lại hiểu rõ một khi Nghịch Phàm thức tỉnh, thế giới cũng sẽ rơi vào hắc ám. Lúc này cho dù là lợi hại hơn nữa, trừ phi là ngồi chờ chết, nếu không, cũng chỉ có thể cố gắng phản kháng!
- Chỉ có một biện pháp. Chúng ta tới gần thân thể người khổng lồ này, lần lượt bước vào bên trong đường phong ấn huyết mạch của từng người, sử dụng lực huyết mạch của bản thân tiếp nhận phong ấn, một lần nữa khôi phục lại nó!
- Một khi thất bại... Chờ đợi chúng ta, chính là ngày Tiên Vực Vĩnh Hằng diệt vong. Kẻ địch thiên ngoại này có đầy đủ lực chúa tể khủng khiếp chí cường. Chúng ta căn bản cũng không phải là đối thủ...
- Mà phong ấn này, cũng chỉ có tu vi sau khi đạt đến Thái Cổ, mới có khả năng kích phát ra đủ huyết mạch. Cũng chỉ có hai người chúng ta mới có thể!
Trong mắt Thánh Hoàng lộ ra sự kiên quyết. Hắn mặc dù bình thường rất dối trá, nhưng ngày hôm nay giờ phút này, hắn thu hồi tất cả tính cách trước kia, trong mắt lộ ra sự kiên định cùng quyết đoán!
Nghe được Thánh Hoàng nói muốn đi vào trong cơ thể Nghịch Phàm, sử dụng huyết mạch của bản thân khôi phục phong ấn, Bạch Tiểu Thuần cũng hít vào một hơi. Uy áp tới từ Nghịch Phàm chúa tể này quá lớn. Nhưng hắn căn bản lại không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Theo Nghịch Phàm chúa tể lại giãy dụa, đại biểu đường của Khôi Tổ kia, lại ảm đạm hơn một ít, tất nhiên chỉ còn lại có hơn một phần.
- Việc này không nên chậm trễ!
Thánh Hoàng lo lắng, thân thể đột nhiên bay ra, lao thẳng đến Nghịch Phàm chúa tể trên trời cao. Tốc độ của hắn cực nhanh, hiển nhiên là bạo phát ra toàn lực. Thậm chí ở phía sau hắn, cũng xuất hiện một vết tích ánh trăng!
Bạch Tiểu Thuần cũng hung hăng cắn răng một cái, thân thể bay ra, gào thét đuổi theo Thánh Hoàng. Hai người hóa thành cầu vồng lao thẳng đến trời cao. Càng tới gần, thân thể kinh người của Nghịch Phàm chúa tể ở trong mắt bọn họ càng thêm khổng lồ. Đến cuối cùng, gần như cũng không nhìn thấy được đầu của Nghịch Phàm chúa tể. Có thể nhìn thấy được, chỉ là ngực của hắn giống như đại lục!
Nhất là lúc đang đến gần, Nghịch Phàm chúa tể còn đang giãy dụa. Nhìn gần, loại giãy dụa này giống như địa chấn, càng rõ ràng hơn. Còn có tiếng nổ lớn thỉnh thoảng vang vọng. Nhất là uy áp của hắn, càng khuếch tán tinh không, khiến cho sắc mặt Thánh Hoàng càng thêm tái nhợt. Bạch Tiểu Thuần vì có khí tức của Chúa Tể, còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận.
Lại như vậy, hai người đều triển khai tất cả tu vi, khoảng cách với Nghịch Phàm chúa tể này càng lúc càng gần. Cuối cùng hai người tách nhau ra. Thánh Hoàng lao thẳng đến đường phong ấn từ bên phải của chúa tể kia. Bạch Tiểu Thuần lại triển khai tốc độ nhanh hơn, Ở dưới uy áp giống như gió bão đập vào mặt, lao thẳng đến mi tâm của Nghịch Phàm chúa tể!
Nơi đó, chính là đường phong ấn huyết mạch của hắn, hiện tại là nơi vẫn còn tồn tại!
Nhưng ngay trong nháy mắt khi hai người đều cực nhanh lao tới gần, bỗng nhiên Thánh Hoàng biến sắc. Bạch Tiểu Thuần cũng lập tức phát hiện ra, ở trên thân thể của Nghịch Phàm chúa tể này lại có một lớp màng mỏng vách ngăn không nhìn thấy được!
Đối mặt với vách ngăn mỏng này, trong tiếng gầm nhẹ, vết tích ánh trăng phía sau Thánh Hoàng trong nháy mắt thiêu đốt. Hắn đúng là không tiếc phá huỷ bản mạng chi bảo này của mình, đổi lấy một lần sức lực chạy nước rút, khiến cho đường phong ấn huyết mạch bên trong vách ngăn mỏng này, tản ra ánh sáng huyết mạch, chiếu rọi lẫn nhau, lúc này mới xuyên qua vách ngăn, bước vào đến bên trong đường phong ấn huyết mạch, biến mất.
Bạch Tiểu Thuần ở đây lại đơn giản hơn rất nhiều. đường phong ấn huyết mạch của hắn ảm đạm, không có cách nào giúp đỡ chiếu rọi. Cho nên sau khi tiếp xúc tới màng vách ngăn mỏng này, Bạch Tiểu Thuần đơn giản trực tiếp triển khai Bất Tử Cấm, lấy tu vi Thái Cổ thi triển Bất Tử Cấm, lại trực tiếp xuyên qua vách ngăn bên ngoài thân thể Nghịch Phàm chúa tể. Thời điểm xuất hiện, hắn cũng ở bên cạnh đường phong ấn huyết mạch Khôi Tổ này. Đứng ở nơi đó, Bạch Tiểu Thuần quay đầu lại liếc mắt thoáng nhìn xuống mặt đất.
Hắn có thể mơ hồ nhìn thấy được, hình như giờ phút này, tất cả tu sĩ Tiên Vực Vĩnh Hằng đều đang khẩn trương lo lắng không yên. Trong lúc ngẩng đầu, bọn họ không quan tâm có thể nhìn rõ hay không, đều đang nhìn chăm chú mình cùng Thánh Hoàng.
Bạch Tiểu Thuần thở dài. Chuyện này biến hóa quá mức đột ngột, cho nên lúc này Bạch Tiểu Thuần đều có phần khó có thể tiếp nhận được. Nhưng bất kể như thế nào, hắn hiểu rõ mình không có lựa chọn nào khác. Lúc này tâm hắn trầm xuống, cắn răng trực tiếp bước vào trong phong ấn huyết mạch!
Sau khi hắn cùng với Thánh Hoàng Đô tiến vào phong ấn huyết mạch, gần như tất cả tu sĩ trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng, ở trong nguy cơ sinh tử cùng sợ hãi này, bọn họ không làm được những chuyện khác. Điều duy nhất bọn họ có thể làm, chính là ở trong lòng thầm cầu khẩn.