Chương 28: Một đời yêu tha thiết (2)
Sân bay thủ đô.
Sau khi máy bay hạ cánh một lúc lâu, những hành khách phía sau lần lượt rời khỏi máy bay, Chu Khải Thâm mới đứng dậy. Anh đứng tại chỗ trong chốc lát, không ít người đi tới quan tâm hỏi: “Chu tổng, anh khỏe chứ, có cần giúp đỡ gì không?”
Chu Khải Thâm giơ tay lên, “Không cần, cảm ơn.”
Ra khỏi hành lang, mở điện thoại ra, có rất nhiều thông báo cuộc gọi nhỡ, đa số là của Cố Hòa Bình, Chu Khải Thâm không gọi lại ngay, sau khi lên xe nhắm mắt nghỉ ngơi, chiếc Maybach rẽ vào đường cao tốc ở sân bay, mới gọi điện thoại cho Cố Hòa Bình.
Cố Hòa Bình nhanh chóng trả lời, suýt chút nữa gấp muốn chết, “Chu tổ tông của tôi ơi, cuối cùng cũng có tin tức từ cậu rồi. Cậu đến đâu rồi? Đến thẳng quán trà của tôi, tôi và lão Trình đang đợi.”
Chu Khải Thâm vừa định trả lời, điện thoại nhắc nhở Triệu Văn Xuân đang gọi tới.
“Đợi đã, tôi nghe điện thoại.” Chu Khải Thâm nhấn trả lời, nghe được vài câu, lập tức ra lệnh tài xế thay đổi lộ trình.
Triệu Văn Xuân ở nhà chờ anh, trà nóng vừa nguội đến nhiệt độ thích hợp. Chu Khải Thâm gấp rút chạy lên lầu, thở nhẹ ra, vừa kéo vừa đập vào cửa sau, “Ba.”
“Thật xin lỗi, để con đi một chuyến.” Sắc mặt Triệu Văn Xuân ôn hòa, cũng không thể che hết vẻ già nua. Chu Khải Thâm hơi giật mình, lúc này mới mấy ngày không gặp, cảm thấy có gì đó không đúng.
Triệu Văn Xuân thở dài, thành thật nói: “Sở dĩ gấp gáp như vậy, là vì ngày mai ba phải đi làm vài cái kiểm tra.”
Chu Khải Thâm nhíu mày, “Ba có chuyện gì vậy?”
Triệu Văn Xuân im lặng, lấy bệnh án trong ngăn kéo dưới bàn trà ra, nhẹ nhàng đưa tới.
Chu Khải Thâm mở ra nhìn, trái tim liền thắt lại.
“Mô tả về bệnh trạng gần đây, nhưng bác sĩ không chẩn đoán được chính xác bệnh gì, năm trước có hẹn làm MRI. Tiểu Tây đang bận, ba cũng không muốn làm nó phân tâm. Xin lỗi Khải Thâm, chuyện này vốn không nên gây thêm phiền phức cho con. Nhưng ba sợ, ba sợ…” Triệu Văn Xuân thở phào một hơi, giọng điệu điềm tĩnh, giống như đã nghĩ tới điều tồi tệ nhất, “Nếu như kiểm tra không có chuyện gì, vậy thì không có việc gì xảy ra. Nếu như có chuyện, mấy thứ này, trước hết để ở chỗ con giữ giúp ba.”
Triệu Văn Xuân lại trao một quyển sổ ghi chú bằng da màu đỏ rượu, các góc bị mòn, nhìn có thể thấy đã lâu lắm rồi.
Chu Khải Thâm im lặng nhận lấy.
Ba trang chính giữa có nếp gấp, được ghi chú gọn gàng ngay ngắn.
“Đây là tất cả những gì ba để lại cho Tiểu tây, mật khẩu sổ tiết kiệm trong nhà, tiền lương trong thẻ của ba, nơi đặt chìa khóa dự phòng cho các cửa, giấy chứng nhận tài sản của căn nhà này, mấy năm trước ở Xương Bình, ba đã mua cho nó một cửa hàng mặt tiền nho nhỏ, theo như giá thị trường bây giờ, có thể tăng gấp bảy tám lần rồi.” Lúc Triệu Văn Xuân nói những lời này, khóe mắt không che giấu được nỗi vui mừng. Là một người cha, ông có thể để lại những thứ này cho con gái mình, đó là niềm tự hào nhỏ bé của ông.
Chu Khải Thâm lật đến tờ thứ hai.
“À, vẫn còn một số tiền mặt trong đó, bao gồm một khoản phụ cấp khi ba về hưu, tiền thưởng, trợ cấp, mỗi tháng đều được trả đúng hạn, đến lúc đó Tiểu Tây cũng có thể đối chiếu và xem thêm. Sổ điều trị của ba, sổ hộ khẩu, ba đều đã viết địa chỉ vào đó.”
Trang thứ ba.
“Đây là sau khi Tiểu Tây trưởng thành, liên tục đưa tiền cho ba. Một nghìn ba nghìn năm nghìn, đều có.” Tạm ngừng một lúc, Triệu Văn Xuân hơi tự hào, “Tiểu Tây nhà chúng ta rất tuyệt phải không, ai nói nó không có công việc ổn định, mở một cửa hàng Taobao với Lê Nhiễm, kiếm được không ít hơn so với bọn họ.”
Chu Khải Thâm cười cong khóe miệng, nhưng cũng chỉ là nụ cười nhạt bên ngoài.
Cuối cùng, Triệu Văn Xuân lấy ra một chiếc hộp thiếc từ ngăn dưới bàn trà thủy tinh. Đây là loại hộp đóng gói dùng để đựng kẹo rất nhiều năm trước, hoa văn màu đỏ, màu xanh lá cây phía trên đã bị phai nhạt đi rất nhiều.
Mở ra, là một xấp ảnh cũ.
Khi Triệu Tây Âm vừa chào đời, bức ảnh đã ố vàng, lúc đó, mẹ cô vẫn còn ở đây, Đinh Nhã Hà ôm cô, Triệu Văn Xuân khoác vai vợ, một nhà ba người hạnh phúc. Hai tuổi, Triệu Tây Âm đốt pháo bay lên trời cao vút, khuôn mặt mập mạp. Sáu tuổi, tiểu cô nương xinh đẹp lần đầu ép chân. Mười hai tuổi, mười sáu tuổi, hai mươi tuổi. Mỗi giai đoạn của Triệu Tây Âm, đều có một tấm hình lưu lại.
Triệu Văn Xuân giao chiếc hộp cho Chu Khải Thâm, thứ ông giao phó không chỉ là ảnh chụp, mà giống như trao tặng bông hồng quý giá nhất trong cuộc đời mình.
Chu Khải Thâm vô thức tiếp nhận, nhưng thầy Triệu đột nhiên nắm chặt tay anh. Lòng bàn tay của ông gầy và chắc, vừa dùng sức, gân cốt hiện lên càng rõ ràng. Một già một trẻ nắm tay nhau, nghiêm túc hơn mười giây.
Triệu Văn Xuân đã cố gắng hết sức để ổn định cảm xúc, lúc này ông không thể kìm nén được nữa, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào, “Hãy tốt với con gái ba một chút, bởi vì ba càng yêu nó hơn con.”
Nói xong, Triệu Văn Xuân buông lỏng tay, lấy mu bàn tay lau nước mắt.
Chu Khải Thâm là một người thiếu tình thương của cha và sự ấm áp của gia đình, cũng không dễ dàng bị tình thân chạm đến. Nhưng giờ khắc này, anh cũng thấy cảm động, lại có một chút buồn và hối tiếc vô cớ. Hối hận những năm tháng qua, đã làm một người đàn ông tồi không biết trân trọng. Không chỉ phụ lòng người con gái yêu mình, mà còn những người thân thực sự hy vọng bọn họ tốt hơn.
“Ba, con biết rồi.” Chu Khải Thâm kiên định lên tiếng, giống như một lời hứa trang trọng, sâu sắc.
Rời khỏi nhà, lúc đến quán trà của lão Trịnh, đã là một giờ sau đó.
Cố Hòa Bình quay đầu liếc anh một cái, ngắt điếu thuốc, bất lực nói: “Anh thật sự không vội hay là giả vờ bình tĩnh? Xảy ra chuyện lớn như vậy, anh không có chút ý kiến gì à?”
Chu Khải Thâm đi thẳng đến ghế sofa nằm xuống, tay trái đặt lên mắt, che đi ánh sáng.
“Anh và Trang Khâu náo loạn ở Thanh Hải một trận, những người trong nhóm cũng biết rồi. Tôi thật sự bội phục con mẹ nó, bản thân là bạn thân của nhân vật chính, chúng tôi hóa ra là biết được tin tức từ miệng người khác. Ông chủ Chu à, bây giờ anh phong sinh khởi thủy (*) rồi, mọi thứ đều có thể tự mình giải quyết, không cần đến đám chúng tôi phải không?”
(*) Phong sinh khởi thủy tức là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc.
Chu Khải Thâm dịch bàn tay che trên mắt xuống, lộ ra nửa ánh mắt, mang theo ý cười, nhìn Cố Hòa Bình.
Cố Hòa Bình thực sự bó tay, “Anh cút đi, đừng phóng điện với tôi, ông đây không có hứng thú với đàn ông.”
Lão Trình cũng nhíu nhíu mày, “Cậu Chu à, cậu nên nói cho chúng tôi biết.”
Chu Khải Thâm ngồi dậy, chống khuỷu tay xuống đầu gối, cầm bao thuốc của lão Trình lên hút một điếu. Sau mấy hơi đã nghiện, anh nói: “Tính ra cũng là chuyện gia đình, nói hay không nói, kết quả đều giống nhau."
Bọn lão Trình ngay lập tức hiểu rõ, Chu Khải Thâm là vì Triệu Tây Âm. Chuyện này truyền ra ngoài, khó tránh khỏi có người bình phẩm cô từ đầu đến chân, nếu là trước kia cũng không sao cả, bây giờ Triệu Tây Âm vẫn còn trong đoàn, đang ở thời điểm rất nhạy cảm. Lão Trình rất hiểu Chu Khải Thâm, nếu không phải như thế, Trang Khâu không chỉ là bị thương một tay đơn giản như vậy.
“Sau khi Trang Khâu trở về Bắc Kinh, vẫn luôn nằm viện ở Đông Thành điều trị. Tay phải của hắn bị thương nặng, vẫn tiếp tục nói với bên ngoài là gân tay bị cậu cắt đứt, khiến hắn trở thành người tàn phế.” Cố Hòa Bình không phải nói đùa, nghiêm túc nói: “Tên Trang Khâu này không có phẩm hạnh gì, ở Bắc Kinh thật sự có không ít mối quan hệ. Trang gia hiện giờ không bằng lúc trước, ông già đã từ chức, nhưng lớp bọn hắn vẫn là do một tay lão già bồi dưỡng. Trang Khâu không được ưa thích, nhưng người trong nhà vì giữ thể diện, cũng sẽ không ngồi nhìn mặc kệ.”
Chu Khải Thâm hút thuốc, khói thuốc lượn lờ, nhìn không rõ biểu cảm.
“Theo lời của thằng nhóc kia, sẽ đợi đến báo thù.” Nửa câu sau, Cố Hòa Bình muốn nói lại thôi, suy nghĩ mấy lần vẫn không dám lên tiếng.
Ánh mắt Chu Khải Thâm không hề sợ hãi mà lại thản nhiên, bình tĩnh nói: “Muốn tôi ngồi tù đúng không?”
Im lặng hồi lâu, lão Trình thoải mái nói: “Không có gì to tát cả, chuẩn bị một chút, không đến mức đấy đâu.”
Chu Khải Thâm cười cười, “Trang Khâu không ngốc như vậy, tôi biết rõ lai lịch của hắn ta, hắn ta cũng phải biết về tôi. Nếu thật sự muốn trị tôi đã không lộ ra tin tức sớm như vậy. Các cậu nghĩ ra lý do tại sao chưa?”
Cố Hòa Bình ngẩn người.
Chu Khải Thâm nói: “Bảo vệ tôi thì dễ, một khi bảo vệ tôi, hắn lại có cớ đi làm chuyện khác. Hòa Bình, chú hai của cậu ở cục cảnh sát lý lịch gần như hoàn hảo, cuộc họp vào tháng ba về cơ bản sẽ hoàn tất. Trước mắt lúc này, tôi không muốn chú ấy phải mạo hiểm.”
Tình hình phức tạp, đấu đá nội bộ là cái mà không nghề nghiệp nào có thể tránh khỏi. Mắt thấy người nhà cao vạn trượng, nhưng ngọc còn có vết (*). Chu Khải Thâm đã tính toán trước tất cả mọi việc một cách cẩn thận. Nếu như chỉ liên quan đến mình anh, việc gì cũng không sao cả.
(*) Câu gốc ở đây là Thiên lý chi đê, hội vu nghĩ huyệt [千里之堤, 溃于蚁穴]: Con đê ngàn dặm tất có tổ kiến.
Cố Hòa Bình vẫn không có cách nào phản bác.
Về công về pháp, chuyện này đều là Chu Khải Thâm làm sai trước, nếu làm lớn, là có ý định đả thương người, nhưng không biết Trang Khâu sẽ gây rắc rối như thế nào.
Chu Khải Thâm gần như đã sớm đoán được, phản ứng vô cùng bình tĩnh, “Đoán chừng nếu không phải hôm nay thì là ngày mai.”
Cố Hòa Bình nói một tiếng: “Anh Chu à, anh cũng quá bình tĩnh rồi.”
Chu Khải Thâm hút xong nửa điếu thuốc còn lại, dập tắt đầu mẫu thuốc, nhìn anh ta bằng ánh mắt trang nghiêm, “Không được nói với Tiểu Tây.”
Lão Trình lập tức phản bác: “Vậy không được, chúng tôi không đảm đương nổi trọng trách này.”
Cố Hòa Bình đồng ý: “Trước kia không xen vào, nhưng hiện giờ không giống vậy, em ấy cũng là người nhận giấy chứng nhận, là người bạn đời của anh trên danh nghĩa pháp luật. Không nói cho em ấy biết là có ý gì? Xuất phát từ lòng tốt, thật ra là sự ích kỷ. Nói đến tình huống xấu nhất (*), nếu anh thật sự xảy ra chuyện gì, Tiểu Tây là người bị động biết được, chẳng phải càng khó chịu sao.”
(*) Nguyên văn là ‘Thối nhất vạn bộ giảng’ 退一万步讲 nghĩa là đặt một giả thiết nào đó đến kết quả xấu nhất.
Chu Khải Thâm vô cùng cố chấp: “Em ấy ở Thanh Hải quay phim, chỉ còn mấy ngày nữa. Biết được thì có ích gì, chỉ khiến hai bên chậm trễ công việc. Để em ấy an tâm hoàn thành bộ phim.”
Lão Trình, Cố Hòa Bình: “Không được.”
Hai đối một, giằng co.
Giằng co mấy giây, Chu Khải Thâm rủ mắt xuống, vẻ mặt trở nên bất lực, anh trầm giọng nói: “Ba của Tiêu Tây có thể bị bệnh.”
Lão Trình và Cố Hòa Bình lập tức kinh ngạc, “Bệnh gì?”
“Alzheimer. Tuy rằng chưa có chẩn đoán chính xác, nhưng nghi ngờ bệnh này có nguy cơ cao. Chính ông đã đến phòng khám kiểm tra, quên mất công việc, trí nhớ ngày càng giảm sút, bỏ lỡ xe buýt. Vừa nãy ông gọi tôi trở về, tất cả tài sản đều viết vào vở.” Chu Khải Thâm ngẩng đầu, nghiêm túc, “Là giao tính mạng cho tôi.”
Dòng chảy không gian ngưng đọng, trong một giây còn cảm giác được hạt bụi trước mặt dao động trong không trung, nhẹ nhàng rơi xuống.
Lão Trình và Cố Hòa Bình đều không lên tiếng, tất cả đều hiểu.
Sự việc xảy ra liên tục, tất cả đều là những người thân thuộc nhất, cho dù là ai cũng không chịu đựng được. Chu Khải Thâm gạt Triệu Tây Âm, giữ kín như bưng, cũng là vì trái tim không đành lòng.
“Không phải tôi không nói, đợi em ấy hoàn thành công việc, sẽ cùng nhau đối mặt. Chu Khải Thâm hiếm khi có chuyện nhờ vả, “Việc này khó khăn, các cậu nhất định phải giúp đỡ.”
Nước trong ấm trà trên bếp than đã bốc hơi, hơi nóng sôi lên ùng ục. Cố Hòa Bình càng nghĩ càng buồn bã, mắng một tiếng, “Cái quái gì thế này!”
Dự đoán của Chu Khải Thâm rất chính xác, sáng hôm sau, anh bị cảnh sát đưa đến một phân cục ở khu Tây Thành để hỗ trợ điều tra. Sau mấy câu hỏi điều tra ngắn gọn, cảnh sát báo cho biết, người trong cuộc Trang Khâu cung cấp chứng cứ thuyết phục, chứng nhận về thương tích, tuân thủ tính hợp pháp, muốn khởi tố anh về tội cố ý gây thương tích cho bên kia.
Gần như cùng lúc, đoàn đội của luật sư Kỳ Vũ Minh cũng tiếp nhận, bản thân Kỳ Vũ Minh đóng vai trò luật sư bào chữa cho Chu Khải Thâm, tiến hành điều tra thu thập chứng cứ.
Chu Khải Thâm ở Đông Thành, hết lần này đến lần khác được triệu tập về phía Tây. Trang Khâu thật sự là “Tâm của Tư Mã Chiêu, người qua đường cũng thấy" (*), căn cơ của hắn ở Tây Thành, hạ quyết tâm phải khiến Chu Khải Thâm sống không yên ổn.
(*) Tâm của Tư Mã Chiêu, người qua đường cũng thấy - 司马昭之心路人皆知 là một câu nói nổi tiếng của Ngụy Đế Tào Mao về sau trở thành một câu thành ngữ nói về ý đồ không thể che giấu của một người.
Thứ sáu, hai ngày trước khi xảy ra chuyện.
Mạnh Duy Tất trở về Bắc Kinh, tài xế đang đợi ở sân bay, vừa lên xe, Quan Nghiêm ngồi ở ghế phụ lập tức báo cáo: “Mạnh tổng, Chu Khải Thâm lần này có thể thật sự gặp phiền phức.”
Ánh mắt Mạnh Duy Tất lãnh đạm, cái lạnh trên vai vẫn chưa biến mất.
“Trang Khâu và anh ta đối đầu đã lâu, ân oán chất chứa bao nhiêu năm rồi. Mấy năm nay Chu Khải Thâm là một nhà độc tài, thuận buồm xuôi gió, Trang Khâu không có cách nào tóm được anh ta. Cuối cùng cũng nắm được nhược điểm trong tay. Tôi nghe được, Trang Khâu đã tìm quan hệ trong cục. Bên Chu Khải Thâm cũng không phải ngọn đèn đã cạn dầu, luật sự của anh ta là Kỳ Vũ Minh.” Quan Khiêm lời ít ý nhiều nói đến điểm chính, tiếp tục: “Nhưng việc này, ngay từ đầu Chu Khải Thâm đã rơi vào thế hạ phong. Chính là tổn thất, Trang Khâu cũng muốn khiến anh ta chết.”
Mạnh Duy Tất im lặng một lúc lâu, ngồi ngay ngắn, bộ dáng như có điều suy nghĩ.
Anh ở Thanh Hải nghe được tin tức từ Bắc Kinh truyền đến, cũng có để ý đến Triệu Tây Âm, biểu hiện bình thường, nên có lẽ là không biết rõ tình hình. Mà tâm tư của Trang Khâu, Mạnh Duy Tất không cần phải nghi ngờ, thật sự cho dù muốn trị Chu Khải Thâm thế nào, cũng không đến nỗi. Luận về thực lực, họ Trang và anh ta không cùng đẳng cấp, nếu kết quả lưỡng bại câu thương, Trang Khâu cũng tự tổn thương mình nặng nề.
Đơn giản chỉ là tức giận, muốn dạy Chu Khải Thâm một bài học mà thôi, trút mối hận trong lòng.
Sau khi Quan Nghiêm báo cáo xong, anh ta đợi Mạnh Duy Tất lên tiếng.
Ban đầu nghĩ rằng, với mối hận tình cừu này của hai người, Mạnh Duy Tất có lẽ sẽ giúp Trang Khâu một tay, hoàn toàn khiến Chu Khải Thâm không thoải mái mới phải. Nhưng trong bốn mươi phút lái xe đến công ty, anh ấy vẫn không nói một câu nào tỏ thái độ.
Trước khi xuống xe, mới đột nhiên nói: “Liên hệ với Kỳ Vũ Minh, tôi muốn gặp luật sư Kỳ.”
----
Buổi chiều ngày hôm đó, ở trại giam Tây Thành.
Cố Hòa Bình và lão Trình rốt cuộc cũng có thể gặp Chu Khải Thâm.
Trước đó cũng không phải là không được gặp, nhưng Chu Khải Thâm cứ không muốn gặp, Cố Hòa Bình đi lên mắng một tràng trôi chảy, “Bộ dạng của anh lớn lắm! Vô cùng bản lĩnh đúng không! Gặp mặt thì không gặp, cũng không truyền lời ra ngoài, sao, anh muốn mọc cánh thành tiên hay là muốn bị phán mười năm tám năm ngồi ở Bình Đỉnh Sơn!”
Chu Khải Thâm nghe anh ta nói thì vui vẻ, đuôi lông mày xếch lên, tinh thần ngược lại khá thoải mái.
Lão Trình nhìn anh, không mặc đồng phục, vẫn mặc quần áo của mình. Chu Khải Thâm hẳn là đã đánh quan hệ, ngoại trừ việc gầy đi chút ít, vẫn là bộ dáng anh tuấn đẹp trai kia, không có một chút gì là uể oải chán nản.
Lão Trình ném bao thuốc qua, “Rút đi, mọi thứ đều đã sắp xếp xong xuôi, camera giám sát cũng được tắt rồi.”
Chu Khải Thâm chỉ ngửi mùi thuốc lá, liền đặt xuống, đầu tiên anh nhìn Cố Hòa Bình, “Không cần các cậu, tôi tự có sự cân nhắc.”
“Anh cân nhắc cái rắm!” Cố Hòa Bình nghe xong lại tức giận, “Tôi hỏi anh cân nhắc cái gì? Chẳng phải là không muốn liên lụy đến chúng tôi, không muốn chúng tôi bị phiền phức à? Chu Khải Thâm, là do bình thường chúng tôi quá nuông chiều anh, dỗ dành anh nhiều rồi đúng không? Tình huynh đệ mấy chục năm trở nên uổng công rồi có phải không?”
Chu Khải Thâm cười mà không nói, vẻ mặt có chút cảm động.
“Cười con mẹ anh!” Cố Hòa Bình hận không thể đạp chết anh, “Suck you!”
Lão Trình ngại anh ta ồn ào, móc móc lỗ tai, “Cậu có thể im lặng một chút hay không, ráy tai cũng bị chấn động đi ra rồi.” Sau đó mắt nhìn Chu Khải Thâm, “Không ai làm khó dễ cậu chứ?”
“Làm khó dễ khỉ ấy.” Cố Hòa Bình nói: “Anh nhìn sắc mặt anh ta xem, da dẻ còn tốt hơn trước kia.”
Chu Khải Thâm cười ra tiếng, tinh thần phấn chấn, thoải mái tùy tiện, dáng vẻ của một người không có việc gì.
Dừng một chút, anh nói: “Nhiều nhất là một tuần.”
Lão Trình nghiêm túc: “Cậu có chắc không?”
“Ừ.” Giọng nói Chu Khải Thâm lạnh nhạt, “Tôi đã bảo Từ Cẩm liên lạc với một số công ty lớn có quan hệ kinh doanh với Trang Khâu. Trước mắt tất cả các nguồn cung ứng và chuỗi tiếp thị hiện giờ của Trang Khâu đều từ Kinh Mậu sản xuất, tái ký hợp đồng. Nguồn cung ứng bị đứt, hắn không chống đỡ được bao lâu.”
Cố Hòa Bình ngầm hiểu, “Trong tay hắn có một dự án cầu thép vẫn đang chờ phê duyệt, anh yên tâm, hắn không thể vượt qua đánh giá.”
Lão Trình dập tắt một nửa điếu thuốc, bình tĩnh nói: “Những bức ảnh tɦác ɭoạи của Trang Khâu trong câu lạc bộ mấy ngày nữa sẽ được gửi đến tay Trang lão gia. Nếu hắn thích giải quyết như vậy, thì đi sắp xếp chuyện trong nhà cho tốt đi.”
Chu Khải Thâm không có phản ứng gì, nắm chắc thắng lợi trong tay không đủ để khiến anh phân tâm. Chỉ hỏi: “Tiểu Tây ở bên kia sao rồi?”
“Cậu yên tâm, đã phái người đến Thanh Hải bí mật bảo vệ em ấy. Hai ngày nay em ấy quay phim từ sáng đến tối, lượng công việc lớn, không có thời gian bận tâm đến chuyện khác.” Lão Trình làm việc ổn thỏa, biết rõ đây là điều anh quan tâm nhất.
Cố Hòa Bình nhắc nhở: “Em ấy còn ba ngày nữa có thể trở về Bắc Kinh. Anh có thể ra ngoài trước khi em ấy về không? Tôi không đùa với anh, em ấy ở Thanh Hải còn có thể giấu được. Một khi trở về Bắc Kinh, con mẹ nó chứ làm sao để nói dối giúp anh đây?”
Chu Khải Thâm suy nghĩ một chút, nói: “Có thể ra ngoài.”
Anh lại mỉm cười, “Sau này cho dù Tiểu Tây làm gì, các cậu hãy giúp đỡ một chút. Em ấy là cô gái tốt, không thể có rắc rối gì. Chìa khóa dự phòng ở Phạm Duyệt, hôm khác tôi sẽ bảo thư ký Từ đưa qua cho các cậu, để đó, sau này nếu lỡ có tình huống nguy cấp, lo trước sẽ tránh được tai họa.”
Cố Hòa Bình và lão Trình nhìn nhau.
“Hòa Bình, dự án trục đường sắt cao tốc mà cậu với Kinh Mậu thực hiện, sau này nếu thư ký Từ có muốn xin ý kiến hạng mục công việc, nếu như không có tôi ở đây, cậu phải chú ý hơn.” Chu Khải Thâm không giải thích chi tiết: “Lão Trình, năm trước tôi đã mua được một căn nhà hướng biển ở Thâm Quyến, có rảnh thì giúp tôi đến xem một chút, tôi đã giao cho luật sư Kỳ sau khi hoàn thành hết các thủ tục, tiến hành sang tên.”
Chu Khải Thâm nói không nhanh không chậm, sau đó ngả người dựa vào ghế, sống lưng thả lỏng.
Lão Trình ‘à’ một tiếng, không nhận đống sổ sách này, “Cậu cũng không phải không ra ngoài, đừng vội phủi tay làm địa chủ.”
Nụ cười của Chu Khải Thâm càng sâu hơn, hơi nâng cằm lên, có vài phần thật giả khó phân, “Đây là phòng trường hợp vạn nhất.”
Cố Hòa Bình hừ một tiếng, “Vạn nhất cái rắm, không thể nói gì tốt lành à!”
Chuyến gặp mặt này không dễ dàng, thời gian ở lại không thể quá lâu, bọn lão Trình rời đi.
Cố Hòa Bình lái xe, sau khi lên xe, một người không xuất phát ngay, một người không thúc giục. Cửa sổ xe đóng lại, trong xe yên lặng chỉ có mùi thơm nhàn nhạt của tinh dầu biển.
Lão Trình mở miệng trước, “Cậu có cảm thấy, những lời của anh Chu vừa rồi có hơi giống như…”
Cố Hòa Bình đáp: “Ủy thác.”
----
Chu Khải Thâm bị giam đến ngày thứ ba.
Buổi tối Kỳ Vũ Minh có tới một chuyến, Chu Khải Thâm vẫn cảm thấy hơi ngạc nhiên, bình thường luật sư Kỳ chỉ làm việc vào ban ngày. Bây giờ vội vàng, Chu Khải Thâm khoác một chiếc áo khoác màu đen, tay áo rủ xuống, giống như áo choàng. Sau khi ngồi xuống không đợi Kỳ Vũ Minh mở miệng, anh nói: “Ngày mai mang đến cho tôi một bao thuốc.”
Sau khi nói dấu hiệu, luật sư Kỳ nhíu mày, “Khói thuốc này rất hăng làm cay mũi , bình thường anh không hút.”
Chu Khải Thâm bóp mi tâm, cũng không giấu diếm, “Tôi bị đau đầu, nhạt quá không hết đau. Tới đây có chuyện gì?”
Luật sư Kỳ nói: “Buổi chiều có người đến gặp tôi. Anh nhất định không thể tưởng tượng được.”
“Ai vậy?”
“Mạnh Duy Tất.”
Chu Khải Thâm nhíu mày, “Cậu ta?”
“Vào lúc xảy ra vụ việc, có năm người có mặt. Mạnh Duy Tất nói, nếu như cần, cậu ấy có thể cung cấp lời khai cho anh.” Nói được một nửa, Kỳ Vũ Minh Im lặng, ánh mắt hơi nghiêm nghị, hoàn toàn không nói thêm lời nào. Sau đó vươn tay, chậm rãi gõ nhẹ ba cái lên mặt bàn.
Chu Khải Thâm đương nhiên hiểu rõ.
Mạnh Duy Tất sẵn sàng phối hợp, với tư cách là nhân chứng, tầm quan trọng của lời khai này không cần nói cũng biết.
Kỳ Vũ Minh mỉm cười, “Trang Khâu dự đoán thế nào cũng không nghĩ tới, Mạnh Duy Tất sẽ ở cùng chiến tuyến với anh. Buổi chiều Mạnh tổng còn nói, về phía Đới Vân Tâm cũng không cần lo lắng, cậu ta sẽ có cách thuyết phục. Một chuỗi lời khai này, Trang Khâu không còn bất kỳ phần thắng nào.”
Năm xưa Kỳ Vũ Minh nổi tiếng với các vụ án hình sự, gϊếŧ người phóng hỏa, không bản án nào chưa từng thấy qua. Anh ta giỏi nhất là phản án ở bước đường cùng. Anh chỉ hỏi Chu Khải Thâm một câu --- là tạm thời tự bảo vệ mình, chờ cơ hội phản công, hay để Trang Khâu nếm thử nỗi khổ không ngục.
Chu Khải Thâm lạnh lùng đáp: “Giữ lại đó, thu về tính sổ một lúc cũng không muộn.”
Đúng quá trình còn phải cần một khoảng thời gian, theo tiến trình bây giờ, Chu Khải Thâm hoàn toàn có thể ra ngoài trước khi Triệu Tây Âm trở về Bắc Kinh. Đây là kết quả ổn thỏa nhất cho anh, gió êm sóng lặng, mọi thứ như chưa từng xảy ra.
Điện thoại di động của anh để ở chỗ thư ký Từ, không biết là do ý trời hay do người tạo ra, Triệu Tây Âm kết thúc công việc xong, mấy ngày nay lượng công việc lại đột nhiên tăng lên, ngày đêm vội vã đến trường quay, thời gian rảnh chỉ lo ngủ bù.
Khi một người bận rộn, căn bản không có thời gian quan tâm đến chuyện khác. Cũng chỉ liên lạc WeChat với Chu Khải Thâm hai lần. Thư ký Từ nhận gửi gắm của ông chủ Chu, ngàn vạn khó khăn cũng phải giải quyết. Không phải chỉ có vậy là cho rằng nhẹ nhàng thở ra đâu, còn có lên kế hoạch nhật trình, ngày mai Chu Khải Thâm có thể ra khỏi trại giam, buổi chiều về công ty tổ chức hội nghị thường kỳ. Sáng hôm sau sắp xếp tài xế lái xe ra sân bay đón Triệu Tây Âm.
Sắp xếp thời gian vô cùng hoàn hảo. Thư ký Từ cầm điện thoại của ông chủ chậm rãi thưởng thức tiếng nhạc chuông gây sốc ----
Ba chữ Triệu Tây Âm bất ngờ xuất hiện trên màn hình.
Gặp quỷ rồi, tay anh ta run lên, bấm nhầm nhận nghe máy.
Giọng nói của Triệu Tây Âm tràn đầy niềm vui và phấn khích, “Ông xã! Anh đoán xem em đang ở đâu?!”
Thư ký Từ: “…”
“Em về Bắc Kinh sớm! Sẽ lập tức đến công ty anh!”
Thư ký Từ muốn chết ngay lập tức. Anh bất chấp khó khăn, hắng giọng một tiếng, “Tiểu Tây, là anh.”
Triệu Tây Âm rõ ràng cũng sửng sốt, “Anh Từ à?”
“Xin lỗi, điện thoại của Chu tổng hiện đang ở chỗ của anh.”
“Anh ấy ở đâu? Đang họp ạ?” Giọng nói của Triệu Tây Âm vẫn mang theo ý cười, “Không sao đâu, em sẽ đến dưới lầu công ty chờ anh ấy.”
Không cần chờ nữa, thư ký Từ lập tức tự sát.
----
Người đã trở về Bắc Kinh, chuyện này còn có thể giấu thì con mẹ nó thật sự ăn tết rồi.
Triệu Tây Âm nhạy cảm, thấy thái độ này của thư ký Từ, cô đoán có gì không ổn. Cô không làm Từ Cẩm khó xử, trực tiếp gọi điện thoại cho Cố Hòa Bình và lão Trình. Kẻ trước người sau, hỏi cùng một vấn đề ---- Chu Khải Thâm đã đi đâu?
Bị đánh bất ngờ không kịp trở tay, Cố Hòa Bình và lão Trình căn bản chưa chuẩn bị lời khai.
Một người lắp bắp nói: “Anh Chu đi công tác ở Thiên Tân rồi.”
Một người do dự đáp: “Có lẽ là đã đến Chân Thành làm mát xa chân trị liệu.”
Triệu Tây Âm lập tức khẳng định, Chu Khải Thâm đã xảy ra chuyện.
Cố Hòa Bình và lão Trình đã nhìn thấy người, về phần này, tiếp tục lừa gạt nữa cũng không còn ý nghĩa. Lão Trình kiên quyết, trước tiên cứ thành thật nói hết với Triệu Tây Âm.
“Anh Chu chỉ bị giam vài ngày thôi, đây cũng là trình tự bình thường, Tiểu Tây em đừng lo lắng, ngày mai cậu ấy có thể trở về rồi.”
Triệu Tây Âm sững sờ tại chỗ, khuôn mặt không còn một chút máu.
----
Sáng sớm hôm sau, cùng đi với Kỳ Vũ Minh, Chu Khải Thâm làm thủ tục xong xuôi, rời khỏi trại tạm giam.
Xe của lão Trình đã đợi ở bên ngoài, trông thấy người vẻ mặt anh ta muốn nói lại thôi. Chu Khải Thâm không hiểu ra sao, “Hai người có chuyện gì vậy, không phải rất muốn tôi ra à?”
Cố Hòa Bình thở dài một tiếng, “Anh Chu à, nói cho anh biết một chuyện.”
“Vợ của anh, hôm qua đã trở về Bắc Kinh sớm, tìm anh khắp nơi. Em ấy thật thông minh, ánh mắt kia vừa nhìn tôi, tôi đã cảm giác mình là một nam cặn bã. Tôi và lão Trình không thể giấu diếm.” Cố Hòa Bình đầy thiện cảm, “Chỉ là, khác với suy nghĩ của cậu, Tiểu Tây sau khi biết rõ chuyện cũng không khóc không nháo, không mắng chửi cậu. Chỉ nói hai câu.”
Sắc mặt Chu Khải Thâm khó coi đến cực độ, khóe miệng hơi run rẩy, hỏi: “Nói gì?”
“Em ấy không tin hôm nay cậu có thể ra ngoài, nghĩ là chúng tôi nói dối. Em ấy muốn bán căn phòng cưới ở Nhất hào viện, nói bao nhiêu tiền cũng bán, sau đó dùng tiền để chuộc cậu.”
Chu Khải Thâm: “…”
“Còn nói.” Cố Hòa Bình: “Sau khi chuộc anh ra ngoài, sẽ ly hôn với anh.”
Chu Khải Thâm: “…”
Để phân biệt thật giả, Chu Khải Thâm bảo thư ký Từ đi điều tra một chút.
Tùy tiện tìm kiếm tỉ mỉ trên một trang web bất động sản, thật sự có thể tìm ra căn phòng số bảy kia. Hơn nữa giá còn thấp hơn thị trường, một đêm mà thôi đã có mười mấy người chú ý. Cố Hòa Bình xem xét, cảm khái: “Anh Chu, ra giá tôi thanh toán luôn một lần, được không?”
Chu Khải Thâm viết hoa một chữ “LĂN”, “Đó là phòng cưới của ông!”
Lão Trình cười nói: “Trước tiên cậu đừng nổi giận, ngẫm lại nên dỗ dành vợ mình thế nào đi.”
Trên xe, Chu Khải Thâm gọi cho Triệu Tây Âm. Cô không nghe máy. Cố Hòa Bình hỏi, “Đưa cậu về Phạm Duyệt?”
Chu Khải Thâm suy nghĩ một chút, nói: “Về nhất hào viện.”
Anh đoán không sai, Triệu Tây Âm thật sự ở trong nhà này.
Chu Khải Thâm ấn mật mã, tiếng mở cửa vang lên. Căn nhà đã lâu không có người ở, không khí có chút ngột ngạt. Cũng may nơi này có nhân viên vệ sinh quét dọn định kỳ mỗi tuần, cho nên vẫn sạch sẽ gọn gàng. Đèn phòng ngủ sáng, ánh sáng vàng ấm lộ ra từ khe cửa hẹp, phảng phất giống như mộng xưa kiếp trước.
Chu Khải Thâm nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy Triệu Tây Âm đứng trước tủ quần áo, trên giường chất đầy quần áo và đồ linh tinh. Hai vali trên mặt đất đã chất đầy đồ, Triệu Tây Âm vẫn bận rộn không ngừng.
“Tiểu Tây.” Chu Khải Thâm gọi cô.
Triệu Tây Âm ngoảnh mặt làm ngơ, xem anh như không khí, thừa thế xông lên chuyển quần áo đồ treo trong tủ ra ngoài.
Chu Khải Thâm đi qua, kéo cổ tay cô lại.
“Anh thả em ra!” Giống như chốt xúc động bật mở, Triệu Tây Âm ra sức giãy dụa.
Tất nhiên Chu Khải Thâm không thả, giọng nói nhẹ nhàng, khuôn mặt tuấn tú tươi cười, “Anh đây không phải đã bình yên vô sự quay về rồi sao? Đây là phòng cưới hai ta, em thật sự cam lòng bán sao? Bán thì bán đi, anh mua. Mua rồi chuyển về cho em. Được không bảo bối?”
Triệu Tây Âm quay mặt đi chỗ khác, tóc dài rũ xuống đến đầu vai, giống như cây quạt đen nhánh che đi nửa khuôn mặt, vừa vặn che khuất mắt mũi.
Chu Khải Thâm tiến về phía trước một bước, đưa tay muốn ôm cô.
Triệu Tây Âm quật cường trốn đi, duy trì tư thế này, không thỏa hiệp.
Lúc Chu Khải Thâm phát hiện ra không hợp lý, vén tóc cô lên lộ gương mặt, mới phát hiện Triệu Tây Âm đã lệ rơi đầy mặt.
Không một tiếng động, tiều tụy, kiềm nén. Con ngươi cô lạnh lùng trong trẻo, bị nước mắt bôi trơn, tất cả đều là dáng vẻ tan nát cõi lòng. Chu Khải Thâm hoảng hốt, cũng đau lòng, “Tiểu Tây.”
Triệu Tây Âm đẩy anh ra, tỉnh táo chất vấn: “Cho nên trong mắt anh, rốt cuộc em tồn tại thế nào?”
Chu Khải Thâm ăn nói mạnh mẽ, “Là vợ chồng.”
Ánh mắt Triệu Tây Âm như dao, “Kiểu vợ chồng nào? Chỉ có thể cùng cam, không thể cùng khổ?”
“Không phải, chuyện này đột nhiên nảy sinh, có thể giải quyết trong năng lực phạm vi của anh, anh không muốn làm em phân tâm và lo lắng.”
“Trong phạm vi năng lực.” Triệu Tây Âm cúi đầu xuống, nghiền ngẫm lặp lại mấy chữ này, sau đó cười khổ một tiếng, “Cho nên trong nhận thức của anh, chỉ dùng tiêu chuẩn này để nhận định giữa chúng ta, đúng không?”
Chu Khải Thâm bắt đầu lo lắng, “Không phải như vậy.”
“Chính là như vậy.” Triệu Tây Âm chất vấn từng câu, ép sát từng bước, từng chữ thấy máu, “Vì anh có thể giải quyết, vì anh có năng lực, vì anh đã quen đối mặt một mình, vì em là người anh yêu, cho nên anh dùng phương thức này của anh với người mình yêu. Những thứ này đương nhiên là anh lấy cớ. Anh ném em ra khỏi cuộc sống của anh, anh đòi mưu cầu nghiêm ngặt một hình tượng người chồng hoàn mỹ, đồng thời cảm thấy đây là tốt với em —— Chu Khải Thâm, đây không phải tốt với em, đây là anh ích kỷ, là anh căn bản không có xem em là người mình muốn đi cùng cả đời.”
Sắc mặt Chu Khải Thâm tái xanh, một đốm lửa trong lòng ngực muốn bốc cháy, muốn biện luận theo lý lẽ, phản bác cần lời lẽ chính đáng. Nhưng lời vọt tới yết hầu lại ma xui quỷ khiến trượt về bụng. Anh không muốn thừa nhận, giờ khắc này anh nếm thử được phần đáp lại chân thật nhất này, đúng là mình trúng tim đen hai phần.
Triệu Tây Âm nhìn anh, trong mắt ánh lên sự sắc bén trực tiếp, giống như một tấm kính chiếu yêu, “Lần này là vào cục cảnh sát, anh có năng lực giải quyết. Vậy thì lần tiếp theo, nếu như anh sinh bệnh, anh có tiền có thể giải quyết. Anh gặp phải phiền phức, anh có nhân mạch có thể giải quyết. Anh đụng phải người thích mình, anh có trí tuệ có thể giải quyết. Tất cả ‘Anh có’, ‘Anh có thể’ đều là giấu diếm em, lý do đẩy em ra khỏi cuộc sống của anh.
——Chu Khải Thâm, nhưng em căn bản không phải loại người thế này, mà anh coi em thành loại người này!”
Triệu Tây Âm ngồi xổm trên mặt đất, rúc đầu vào giữa cánh tay, cũng không nhịn được nữa nghẹn ngào khóc nức nở: “Bản chất hôn nhân không phải là ẩn dật, mà là giúp đỡ lẫn nhau anh có biết không!”
Bước chân Chu Khải Thâm hơi lảo đảo, huyệt thái dương đau như bị trăm cây châm xuyên qua.
Dường như anh hiểu rõ, hiểu rõ cội nguồn hôn nhân thất bại lần trước, hiểu rõ rốt cuộc vì sao ngày xưa Triệu Tây đi xa từng bước.
Lần này, Triệu Tây Âm không để anh dỗ dành, thậm chí không cho anh cơ hội giải thích. Cô nhìn thấu bản chất, mổ thẳng linh hồn, khiến câu chuyện giấu kín giữa hai người rộng mở dưới ánh mặt trời. Thời điểm ra đi, Triệu Tây Âm đã thu cảm xúc lại. Cô trầm tĩnh và Chu Khải Thâm lòng dạ rối bời tạo thành đối lập rõ ràng.
Trước khi đóng cửa, cô dừng bước, không quay đầu lại, nói từng chữ: “Anh Chu, chúng ta phân phân hợp hợp hai lần, cũng không phải không có lần thứ ba.”
Tiếng đóng cửa “két”, giống như lưỡi dao sắc thu vỏ, âm vang mạnh mẽ.
——
Về đến nhà, Triệu Văn Xuân đang luyện chữ, thấy cô trở về một mình còn cảm thấy kinh ngạc, quan sát phía sau theo bản năng, “Khải Thâm không về cùng con à?”
Triệu Tây Âm kéo vali, tiếng ròng rọc ma sát ngột ngạt. Cô đáp một tiếng ậm ờ, sau đó đi tới nhìn thầy Triệu viết chữ - ‘Tối thị nhân gian lưu bất trụ, chu nhan từ kính hoa từ thụ.’
Hôm nay đi đến chỗ nào dường như cũng không thể thoát khỏi bi thương mất mát, Triệu Tây Âm buông giấy xuống, ngoài miệng vẫn tán dương, “Thầy Triệu không dạy học, đi bày quầy hàng viết chữ cũng là một tay nghề tốt.”
Triệu Văn Xuân cười vui vẻ, “Được đấy, bán không được thì cho vợ chồng trẻ hai đứa.”
Chợt nhắc tới người kia, cảm xúc Triệu Tây Âm chùng xuống rõ ràng. Cô cúi thấp đầu, nói: “Ba, con mệt mỏi, đi ngủ trước một lát.”
Triệu Văn Xuân nhìn ra tâm tình con gái không tốt, suy nghĩ, chẳng lẽ lại cãi nhau?
Quả nhiên không bao lâu, Chu Khải Thâm gọi điện tới, nghe ngữ khí ngược lại như thường, chỉ hỏi Triệu Tây Âm đến nhà chưa. Yên tâm rồi cũng không nói gì nữa, Triệu Văn Xuân lo lắng gọi lại, “Hai đứa sao vậy?”
Chu Khải Thâm nói: “Không có việc gì đâu ba.”
Xùy, đáp án giống với Triệu Tây Âm như đúc.
Năm giờ chiều, Triệu Tây Âm mới tỉnh ngủ. Cô nói với Triệu Văn Xuân không ăn cơm ở nhà, sau đó ra cửa tới Vọng Kinh một chuyến.
Nơi ở của Tô Dĩnh trong một tiểu khu cấp cao nơi này, nhìn bề ngoài xấu xí nhưng an ninh phục vụ cực kỳ xuất sắc. Lúc đến, trong nhà mùi thơm khắp nơi, Kiều Thời Nam tay cầm muôi trong phòng bếp, bộ dáng đàn ông tốt ở nhà chơi rông, một trời một vực với hình tượng tinh anh ngày thường.
Từ trước đến nay Tô Dĩnh có chuyện cứ việc nói thẳng, “Em lại bị bệnh? Sao sắc mặt khó coi vậy?”
Triệu Tây Âm cảm xúc ấm ức, cũng không giả bộ hoạt bát, “Trong nhà xảy ra chút chuyện.”
“Cần hỗ trợ không?”
“Không cần ạ, em cảm ơn.” Triệu Tây Âm cúi thấp đầu, nhắc đến vấn đề này liền chợt như đi vào cõi thần tiên.
Tô Dĩnh hỏi: “Kết thúc quay phim chờ hậu kỳ xong, phối hợp một số công việc nữa, bên này cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ. Tôi muốn hỏi em một chút, sau này có tính toán gì?”
Triệu Tây Âm: “Em không biết.”
“Là không biết hay không muốn nói cho tôi?”
Triệu Tây Âm im lặng, mấp máy môi.
Tô Dĩnh nhiệt tình ném cành ôliu tươi đẹp, một mực không hề từ bỏ chờ mong. Ở Thanh Hải, chuyện Triệu Tây Âm và Đới Vân Tâm đoạn tuyệt, tất nhiên cô cũng rõ ràng, không phải lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cũng không đắc chí, ngược lại Tô Dĩnh còn cảm thấy thổn thức vô cùng.
“Muốn nghe lời nói thật?” Tô Dĩnh hỏi.
Triệu Tây Âm nhìn cô hồi lâu, gật đầu.
Tô Dĩnh cười một tiếng, “Tôi luôn cảm thấy em sẽ không khiêu vũ nữa.”
Triệu Tây Âm sững sờ.
“Nhưng tôi còn hi vọng em cân nhắc suy xét. Tôi muốn cho em biết, khiêu vũ không nhất định phải ở trên màn hình lớn, không nhất định phải được nhiều người biết tới hơn. Những thứ này là quả mà không phải nhân. Yêu quý là một chuyện rất thuần túy, em nghĩ thông suốt rồi thì có một số việc sẽ không khó khăn như vậy.”
Trong mắt Tô Dĩnh, là sắc mặt bình tĩnh khó gặp của cô, nói thành thật với nhau một phen, “Em có thể yêu đương, có thể kết hôn, có thể tìm sự cân bằng giữa sự nghiệp và cuộc sống, những thứ này đều không xung đột. Đừng để ‘Em cho rằng’ ngược lại trở thành xiềng xích kiềm hãm em.”
Tô Dĩnh chân thành nói: “Tiểu Tây, tôi hi vọng em tham gia. Tôi cũng tin tưởng em, ‘Nghê vân bôn nguyệt’, sẽ trở thành vũ kịch tốt nhất Trung Quốc.”
Triệu Tây Âm yên lặng, ngẩng đầu lên, đột nhiên hỏi: “Chị Dĩnh, chị kết hôn với giám đốc Kiều nhiều năm như vậy, không nghĩ tới chuyện có con sao?”
Vấn đề này quá trực tiếp, thậm chí có chút vô lễ. Nhưng ánh mắt Triệu Tây Âm trong suốt, còn mang theo một chút ngây thơ không biết, cứ nhìn thẳng vào bạn như vậy. Lại không cảm thấy đường đột thế nào.
Tô Dĩnh cười nhẹ, nghiêng đầu, rất bình tĩnh hỏi ngược một câu: “Sao mà em biết chúng tôi không có con?”
Triệu Tây Âm nhất thời mở to hai mắt nhìn.
Tô Dĩnh cũng không giấu diếm, thản nhiên nói: “Tôi hai mươi tuổi gả cho lão Kiều, hai mươi mốt tuổi sinh con gái cho anh ấy, bây giờ mười ba tuổi, đi học ở Mỹ.” Cô dường như lập tức hiểu rõ sự lo lắng của Triệu Tây Âm, nói: “Sao mà em vẫn không rõ? Tôi bảo em đến trung tâm nghệ thuật không phải để em đến kiếm tiền cho tôi, tôi cũng không cần đòi hỏi em trong vài năm không được phép kết hôn sinh con. Cho dù bây giờ em muốn sinh tôi cũng có thể chờ. Triệu Tây Âm, em phải biết ‘Lựa chọn’ và ‘Quyết định’, đây cũng là năng lực cuộc sống rất quan trọng của phụ nữ.”
Thể hồ quán đỉnh (*), Triệu Tây Âm bỗng nhiên bình thường trở lại.
(*) ý nói người nghe được ý kiến uyên bác cao thâm khiến cho bản thân nhận được gợi ý rất lớn.
Tô Dĩnh a một tiếng lạnh nhạt, “Em có thích tới không, có thể coi như tôi xin em.”
Triệu Tây Âm cười, ừ, cái này rất Tô Dĩnh.
Chiều hôm đó, cô theo Tô Dĩnh tới trung tâm nghệ thuật. Trọng tâm hai tháng sau đều ở đoàn làm phim ‘Cửu tư’, tính tình Tô Dĩnh là không thể chịu được nhàn rỗi. Lập tức lao vào công việc. Tô Dĩnh hỏi Triệu Tây Âm: “Em có muốn học ‘Nghê vân bôn nguyệt’ không?”
Triệu Tây Âm cởϊ áσ khoác, một giơ lên về phía sân khấu, ngón tay buông lỏng, áo khoác tùy ý rơi xuống đất. Bên trong cô mặc một cái áo len cashmere. Vạt áo nhét vào lưng quần, làm nổi bật hai chân càng thon dài hơn. Hai tay cô chắp sau lưng, đứng trên sân khâu cười nhẹ nhàng với Tô Dĩnh: “Em đã học xong lâu rồi.”
Sau đó, tiếng nhạc nổi lên.
Triệu Tây Âm thật sự nhớ kỹ rõ rõ ràng ràng động tác, lưu loát mức độ hoàn thành làm mọi người nhìn mà than thở. Tô Dĩnh không lộ vui buồn, bình tĩnh từ đầu đến cuối. Chỉ ở lúc xoay người, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên một nụ cười vui mừng.
——
Mười lăm tháng giêng tết nguyên tiêu vừa qua, thời tiết Bắc Kinh nhanh chóng bắt đầu ấm lên. Cũng không biết có phải là khí hậu năm nay không bình thường không, ba tháng xuân hàn cũng ấm áp hơn nhiều so với trước kia.
Mấy ngày này Chu Khải Thâm không đi đâu, thậm chí ăn ngủ cũng ở công ty. Bên cạnh văn phòng là một phòng nghỉ nhỏ vài mét vuông, đồ dùng hàng ngày và quần áo tắm rửa đầy đủ mọi thứ. Thư ký Từ biết anh và Triệu Tây Âm đang chiến tranh lạnh, cho nên ngày thường làm việc hết sức cẩn thận, sợ chạm phải mìn.
Với hiểu biết gần mười năm của anh ta, Chu Khải Thâm thật sự không tính là người cầm lái tính tình tốt. Bình thường lúc họp đến sứt đầu mẻ trán thì tâm tình nóng nảy. Mới bắt đầu lập nghiệp cũng không phải chưa từng vỗ bàn đạp ghế bất đồng với phó giám đốc và kỹ thuật viên. Nhưng khói lửa qua đi, tâm bình khí hòa như cũ tiếp tục mở họp.
Lúc Chu Khải Thâm tuổi còn trẻ, xã giao không dứt. Khi đó vẫn là vô danh tiểu tốt, cười xòa mời rượu là chuyện thường có. Uống hơn nửa lít chẳng qua là bình thường, một lần nghiêm trọng nhất là uống đến mức trúng độc cồn, trực tiếp từ bàn ăn kéo đi phòng cấp cứu.
Thư ký Từ vẫn cảm thấy thấy được cô đọng muôn màu của cuộc sống và chua xót khổ cay trên người Chu Khải Thâm. Điều ngọt ngào duy nhất chắc là thời điểm Triệu Tây Âm ở bên cạnh anh.
Phân tâm một lát, Chu Khải Thâm đã rất bất mãn gõ bàn một cái nói, “Cậu nghe tôi nói gì không?”
Thư ký Từ gật đầu, “Xin lỗi, anh nói đi.”
Sắc mặt Chu Khải Thâm trầm xuống, hết sức kiêng kị cấp dưới phân tâm trong lúc làm việc. Anh lấy một túi văn kiện trong ngăn kéo ra, đưa tới, “Chuyện này cậu tự mình đi xử lý.”
Thư ký Từ mở ra xem, bên trong chỉ có hai cái túi màng mỏng trong suốt, không viết tên, chỉ đánh dấu A và B.
Anh ta phảng phất đoán được ý đồ của Chu Khải Thâm, ngẩng đầu.
Chu Khải Thâm hút thuốc, gác chân lên, trong khói thuốc lượn lờ, ánh mắt trầm tĩnh mà trống trải.
Chuyện tìm mẹ đẻ này anh vẫn luôn chưa từng từ bỏ.
Dù là thất vọng vô số lần đã làm tim anh luyện mãi thành thép, nhưng lần này thư ký Từ luôn cảm thấy có chỗ không giống.
Nhận lệnh ra khỏi văn phòng, dì nhân viên vệ sinh đang quét dọn bỗng nhiên gọi anh ta lại. “Ôi, thư ký Từ.”
Từ Cẩm dừng bước, khách sáo nói: “Chào dì.”
Dì này chuyên phụ trách vệ sinh tầng này, vì là người ổn trọng, không nói luyên thuyên linh tinh nên chuyện vệ sinh văn phòng Chu Khải Thâm vẫn luôn do dì ấy đảm nhiệm. Bà do dự một lát, sử dụng tiếng phổ thông không tiêu chuẩn nói cho anh ta biết: “Buổi sáng lúc tôi đi thu dọn phòng nghỉ giám đốc, nhìn thấy trên bàn có rất nhiều hộp thuốc, đều là chữ nước ngoài tôi cũng xem không hiểu.”
Từ Cẩm nhíu mày, lại khôi phục mỉm cười trong chớp mắt, “Cảm ơn dì quan tâm, là vitamin mỗi ngày giám đốc đều phải dùng.”
Sau khi dì nhân viên rời đi, Từ Cẩm nhìn lại văn phòng đóng chặt sau lưng nhiều lần, càng thêm không nỡ.