Chương 3: Vụ án thứ 3 - Ma nữ trong đêm
“Trưởng phòng Hồ, thế nào rồi?” Tôi thở hổn hển trèo lên phòng Pháp y trên tầng năm của tòa nhà văn phòng sở Công an thành phố Long Phiên.
“Nhanh thế? Vừa nãy cậu nói đang trên đường cao tốc cơ mà?” Trưởng phòng Hồ ngạc nhiên hỏi. “Vụ án bên đó kết thúc rồi à?”
Tôi cầm cốc trà của trưởng phòng Hồ lên, nốc cạn không còn một giọt: “Anh nói mau lên xem nào, vụ án ngón tay thứ mười một đã có manh mối rồi ạ?”
“Chuyên án này có cái tên ly kỳ đấy.” Trưởng phòng Hồ nói. “Ngón tay thứ mười một.”
Nói xong, trưởng phòng Hồ ngẩng đầu lên, thấy tôi, Đại Bảo và Lâm Đào đang rạp người xuống bàn nhìn mình chằm chằm thì vội nói: “Đừng cuống đừng cuống, cứ từ từ tôi sẽ nói.”
“Nạn nhân là nam, tên gọi Phương Tương, năm nay 32 tuổi, là ông chủ của một công ty mạng ở thành phố Nam Giang.”
Trưởng phòng Hồ bắt đầu kể. “Bộ phận điều tra đã tiến hành điều tra thông tin về nạn nhân, phát hiện ra năm 25 tuổi, Phương Tương từng có hoạt động lừa đảo qua điện thoại và tin nhắn, tích lũy được số vốn ban đầu, sau đó thành lập công ty hiện tại, chuyển biến ngoạn mục từ phi pháp sang hợp pháp.”
“Người Nam Giang?” Tôi hiển nhiên không có hứng thú với tiểu sử phát tài đầy lưu manh này. “Người Nam Giang tại sao lại ở Long Phiên?”
“Ngày 2 tháng Sáu, anh ta một mình đi tàu hỏa đến Long Phiên để đàm phán một vụ làm ăn.”
Trưởng phòng Hồ nói. “Buổi tối hôm đó, sau khi ăn tối với đối tác tại khách sạn Long Phiên, anh ta một mình quay về phòng. Theo như vợ Phương Tương phản ánh, 12 giờ đêm ngày mồng 2, chị ta có gọi điện cho chồng mình nhưng bị ngắt máy. Phương Tương dự định mồng 3 sẽ quay trở lại Nam Giang nhưng đến tối mồng 3 vẫn chưa thấy chồng về nhà, vợ anh ta gọi lại lần nữa thì điện thoại đã tắt máy.”
“Vậy đã tìm ra khách sạn anh ta ở chưa?” Tôi hỏi.
Trưởng phòng Hồ gật đầu:
“Hai ngày trước, khách sạn nhận thấy phòng của Phương Tương không gia hạn ở thêm, cũng không trả phòng nên cho người lên xem. Tất cả vẫn gọn gàng, không chút khả nghi, nên khách sạn đã chuyển hành lý của Phương Tương xuống quầy lễ tân, cho đến khi cảnh sát tìm ra được khách sạn.”
“Đã có lai lịch thi thể, vụ án chắc sẽ dễ phá thôi.” Tôi sờ lên đám chân râu trên cằm.
Ánh mắt trưởng phòng Hồ thoáng qua một tia lo lắng: “Tôi thấy chưa chắc đâu.”
“Chưa chắc?” Tôi nói.
“Chặt xác là để giấu thi thể, vì người quen gây án nên mới phải giấu thi thể, sợ chuyện vỡ lở. Cho nên tìm được lai lịch thi thể coi như đã phá án được một nửa. Tại sao anh lại nghĩ là chưa chắc?”
Trưởng phòng Hồ nói: “Chúng ta không thể dùng nguyên lý thường tình để suy đoán về tất cả các vụ án được. Mỗi một vụ án đều ít nhiều có tính đặc thù. Ví dụ như vụ này, theo điều tra, Phương Tương mới đến Long Phiên lần đầu tiên, lấy đâu ra người quen?”
“Cũng chưa hẳn.” Lâm Đào nói.
“Có lẽ có người quen cũ ở Long Phiên, hoặc bị kẻ thù bám theo đến Long Phiên.”
Trưởng phòng Hồ lắc đầu: “Tôi thấy hai khả năng này đều có thể loại trừ. Đầu tiên, chúng tôi đã tiến hành phân tích danh sách các cuộc gọi trong hai ngày cuối cùng của Phương Tương, không có điều gì bất thường. Sau khi đến Long Phiên, ngoài đối tác làm ăn, anh ta không liên lạc với bất kỳ ai nữa. Thứ hai, nếu kẻ thù bám theo đến đây, gϊếŧ người ở nơi khác có nhất thiết phải chặt xác không?”
“Có lý.” Tôi nói. “Vậy thì chỉ có một khả năng, chính đối tác là hung thủ.”
Trưởng phòng Hồ lại lắc đầu: “Ban đầu chúng tôi cũng cho rằng như vậy, nhưng bộ phận bảo mật đã tiến hành điều tra bí mật đối với đối tác làm ăn của nạn nhân, có thể khẳng định, anh ta chắc chắn không phải là hung thủ gây án.”
“Ờ… cái này cũng không phải, cái kia cũng không phải, thế là thế nào?” Đại Bảo kêu lên.
“Nói cũng phải.” Lâm Đào ngẫm nghĩ. “Nếu chỉ là tiếp xúc đơn giản với đối tác làm ăn, không thể có mâu thuẫn lớn đến mức phải gϊếŧ người, moi nội tạng, chặt xác được.”
Lời của Lâm Đào đã nhắc nhở cho tôi, tôi liền hỏi: “Phải rồi, nội tạng của nạn nhân đã tìm thấy chưa?”
Trưởng phòng Hồ gật đầu: “Ban đầu, tôi và bác sĩ Hàn phân tích, đầu của nạn nhân được phát hiện ở cổng sau của khu dân cư, các mảnh thi thể phát hiện ở cổng trước, có lẽ đây là tuyến đường di chuyển của hung thủ. Nội tạng là thứ phức tạp nhất, khó mang theo nhất, nên chúng tôi suy đoán có lẽ đã bị hung thủ vứt đi đầu tiên. Cho nên trọng điểm tìm kiếm của chúng tôi là một ao nước nằm bên ngoài cổng trước của khu dân cư. Chúng tôi đã điều động một trung đội phòng cháy chữa cháy đến hút hết nước trong ao đi và tìm ra cả bộ nội tạng của nạn nhân chìm dưới đáy ao.”
“Chỉ có pháp y mới đủ kỹ năng để lấy toàn bộ nội tạng ra ngoài chỉ trong một lần đúng không?” Lâm Đào nói. “Chứ như em thì chịu.”
“Pháp y chúng tôi một lần có thể kéo ra toàn bộ nội tạng kể từ phần lưỡi.” Trưởng phòng Hồ nói. “Nhìn vào cách xử lý nội tạng của nạn nhân trong vụ này, đúng là tay nghề của pháp y thật.”
“Là người đã từng học pháp y?” Tôi hỏi.
“Không dám chắc.” Trưởng phòng Hồ nói. “Nhưng đấy thực sự là điểm đáng ngờ. Khi chặt xác, hung thủ không chặt ở khớp, chứng tỏ không mấy am hiểu về kết cấu cơ thể người, nhưng cách lấy nội tạng lại cho thấy hung thủ cực kỳ thông thạo về cơ thể người. Tôi cảm thấy là hung thủ cố tỉnh không chặt vào các khớp để tung hỏa mù với cảnh sát chúng ta, để chúng ta không thể biết được hắn am hiểu về kiến thức pháp y.”
“Vậy theo anh, hung thủ lấy nội tạng của nạn nhân nhằm mục đích gì?” Tôi hỏi.
“Thu hút sự chú ý?” Đại Bảo thắc mắc. “Liệu có phải là người tâm thần gây án không thế?”
Trưởng phòng Hồ lắc đầu: “Người tâm thần gây án có đặc trưng là bất chấp hậu quả, hành vi hỗn loạn. Đằng này, việc chặt xác được thực hiện rất tuần tự, vết mổ gọn gàng, lại còn có động tác đặc trưng là rạch khe để buộc dây, có vẻ như không giống bệnh nhân tâm thần gây án.”
“Ờ…” Đại Bảo gãi đầu gãi tai.
“Có khả năng không quen biết với nạn nhân, chặt thi thể, mổ lấy nội tạng để thu hút sự chú ý, vứt xác không cần gói bọc, địa điểm vứt xác là ở khu dân cư đông đúc.”
Tôi ngẩng đầu nhìn trưởng phòng Hồ. “Theo anh, tại sao hung thủ lại làm như vậy?”
“Cố tình để chúng ta phát hiện ra,” trưởng phòng Hồ cụp mắt nhìn xuống, “thách thức cảnh sát.”
Tôi gật đầu tán thành: “Hung thủ chặt xác không phải để giấu xác, mà ngược lại, là để chúng ta càng dễ phát hiện ra hơn. Điều em lo lắng nhất đã xảy ra: đối tượng muốn thách thức chúng ta!”
“Hơn nữa hắn còn am hiểu kiến thức giải phẫu.” Trưởng phòng Hồ nói. “Liệu có phải người mình không?”
“Trưởng phòng Hồ!” Bác sĩ Hàn đẩy cửa bước vào, nhìn thấy chúng tôi thì vô cùng ngạc nhiên. “Các anh về rồi đấy à? Chẳng phải bị điều đi xử lý vụ án lãnh đạo bị sát hại cơ mà?”
“Phá án rồi.” Tôi bình thản đáp, suy nghĩ vẫn đang rối bời với câu nói “liệu có phải người mình không” của trưởng phòng Hồ.
Bác sĩ Hàn lại nói với trưởng phòng Hồ: “Theo lời anh dặn, chúng em đã quan sát thật kỹ cái này, em cho là bị chặt rời sau khi đã chết.”
Nói rồi bác sĩ Hàn giơ lên túi vật chứng nilon trong suốt trên tay.
Trưởng phòng Hồ gật đầu.
Sự tò mò lập tức cắt ngang dòng suy nghĩ, tôi đưa tay với lấy túi vật chứng trong tay bác sĩ Hàn.
Trong túi là một ngón tay, hơi cong cong, mặt cắt đỏ sạm, đầu xương thò ra khỏi đám phần mềm tại mặt cắt.
“Em cũng đang suy nghĩ về cái ngón tay thứ mười một này.” Tôi nói. “Vừa nãy các anh đã nói gì nhỉ?”
“Chúng tôi đã suy nghĩ rất nhiều về ngón tay này.” Trưởng phòng Hồ nói.
“Xét nghiệm ADN cho thấy ngón tay này chắc chắn không phải của Phương Tương, mà là của một người đàn ông khác. Từ đầu, tổ chuyên án đã nghi ngờ, liệu đây có phải là ngón tay của chính hung thủ bị cắt phải trong khi chặt xác nạn nhân hay không.”
“Đúng thế!” Bác sĩ Hàn nói. “Vì mặt cắt của các mảnh thi thể đều có mấy chục vết dao. Chặt đi chặt lại như vậy rất dễ chặt phải tay mình.”
“Cho nên các anh đã thông qua phản ứng sống để loại trừ khả năng này?”
Tôi đưa túi vật chứng lên quan sát tỉ mỉ vết cắt trên ngón tay. “Dạo này cũng lạ thật đấy, toàn vụ án liên quan đến ngón tay. Vụ án dầu bẩn phát hiện ra ngón tay đầu tiên, vụ án này thì lại dư ra một ngón tay.”
Đại Bảo bước lại gần, nói: “Mặt cắt không thấy có hiện tượng xuất huyết rõ rệt, lại có nhiều vết dao chặt, có vẻ như không thể là chặt nhầm vào tay mình được.”
“Phải!” Tôi gật đầu. “Chính xác là ngón tay cắt từ cơ thể người đã chết chứ không phải chặt nhầm tay mình.”
Trưởng phòng Hồ nói: “Không biết hai nạn nhân này có quan hệ gì với nhau không? Không biết ngón tay thứ mười một có mối liên hệ trực tiếp với vụ án chặt xác moi nội tạng này không?”
“Nếu là hai vụ án chặt xác riêng rẽ lại bị vứt xác cùng một chỗ thì đúng là quá trùng hợp.” Tôi nói. “Em cho rằng hai nạn nhân nhiều khả năng có liên quan đến nhau.”
Bác sĩ Hàn nói: “Trước mắt, tổ chuyên án vẫn đang điều tra về quan hệ mâu thuẫn của Phương Tương, còn một nhóm khác đang tìm kiếm chủ nhân của ngón tay này và vị trí các mảnh thi thể khác của nạn nhân.”
“Ngoài những điều đó ra,” trưởng phòng Hồ nói, “tổ chuyên án vẫn chưa biết nên bắt tay tìm manh mối từ phương diện nào khác.”
Tôi vẫn đang săm soi ngón tay trong túi vật chứng: “Về vấn đề thời gian, mọi người đã tìm hiểu chưa?”
Bác sĩ Hàn ghé lại nhìn rồi nói: “Chỉ dựa vào một ngón tay thì không đủ căn cứ để suy đoán về thời gian tử vong.”
Tôi lắc đầu, nhìn xuống hộp đồ nghề dưới chân, nói với Đại Bảo: “Anh Đại Bảo, giúp em thay lưỡi dao.” Rồi mở túi vật chứng, định lấy ngón tay ra.
Dao giải phẫu của bác sĩ pháp y không khác gì dao giải phẫu của bác sĩ ngoại khoa, đều là một cán dao, mỗi lần giải phẫu đều phải thay lưỡi dao mới.
Trưởng phòng Hồ nhảy dựng lên: “Này, từ từ đã, ở đây luôn hả? Đợi tôi trải giấy báo đã, đây là bàn làm việc mới của tôi, là mới đấy. Bác sĩ pháp y thì phải chú ý vệ sinh, chú ý vệ sinh!”
Tôi không nhịn được cười, đợi trưởng phòng Hồ trải giấy báo phủ kín mít mặt bàn, tôi mới đặt ngón tay lên giấy báo, sau đó đeo găng tay vào.
“Kết cấu chủ yếu của ngón tay là da, màng gân và xương.” Tôi nói. “Vì màng gân rất dai bền nên tốc độ thối rữa chậm hơn nhiều so với các phần mềm khác. Phần da của ngón tay đã sạm đen rõ rệt, hơn nữa phần mềm ở mặt cắt cũng đã ngả màu đen.”
“Từ lần khám nghiệm tử thi trước đến bây giờ mới chỉ có bốn, năm ngày.” Bác sĩ Hàn nói.
Tôi gật đầu: “Cho nên, mới có mấy ngày, ngón tay chưa thể phân hủy đến mức độ này được.”
Tôi mổ một đường ở mặt trước ngón tay, lộ ra phần màng gân màu vàng trắng dưới da, sau đó dùng mũi dao khều màng gân lên, nói: “Anh xem, màng gân đã mềm nhũn, chứng tỏ thời gian thối rữa đã kéo dài.”
“Ý em là, chủ nhân của ngón tay này không chết cùng thời gian với thi thể đã khám nghiệm?” Đại Bảo hỏi.
“Chắc chắn là như vậy.” Tôi khẳng định chắc nịch.
“Về mối liên hệ giữa mức độ thối rữa của một bộ phận cơ thể nào đó với thời gian tử vong, vẫn chưa có quy tắc cụ thể. Nhưng theo kinh nghiệm thực tiễn, trong thời điểm giao mùa xuân hạ, nhiệt độ chưa quá nóng nực như hiện nay, có thể khiến màng gân phân hủy đến mức độ này, chí ít cũng phải hơn nửa tháng rồi, có nghĩa là khoảng trung tuần tháng Năm.”
“Cũng tức là, những mảnh thi thể của hai nạn nhân không phải bị vứt vào thùng rác cùng một lần?” Đại Bảo nói.
“Nếu hai vụ án này không liên quan đến nhau, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.”
“Đương nhiên là chuyện xấu chứ còn gì nữa.” Bác sĩ Hàn nói. “Không có liên quan tức là hai vụ án khác nhau, hơn nữa chỉ có một ngón tay, lại càng không có manh mối phá án.”
“Tôi lại thấy là chuyện tốt.” Trưởng phòng Hồ nói.
“Chứ nếu là cùng một hung thủ, lại cố tình chỉ vứt một ngón tay, vậy thì đúng là hắn muốn thách thức cảnh sát. Với một hung thủ chuyên nghiệp lại chuẩn bị đầy đủ, chúng ta ở chỗ sáng, hắn ở chỗ tối, sẽ bất lợi cho chúng ta.”
Tôi lắc đầu: “Ai nói hai người họ không chết cùng một lúc thì không thể bị vứt xác cùng lúc? Cũng có thể hung thủ đã ném thi thể của chủ nhân ngón tay này đi trước, chỉ giữ lại một ngón tay, sau đó hắn vứt ngón tay này cùng với xác của Phương Tương?”
“Vậy thì quả là đáng sợ, như thế có thể khẳng định chắc chắn rằng hắn muốn thách thức cảnh sát.” Trưởng phòng Hồ nói. “Hy vọng lần này, cái miệng phỉ phui lừng lẫy của cậu không linh nghiệm.”
“Lần này khéo lại linh nghiệm đấy.” Tôi nói.
“Nhưng không phải là phỉ phui, mà là phán đoán có căn cứ. Em nghĩ rằng, màng gân mềm nhũn ngoài việc chứng tỏ thời gian phân hủy kéo dài, còn có một khả năng lớn hơn, đó là phân hủy sau khi đã bị đông lạnh.”
Bác sĩ pháp y đều biết, nếu thi thể đông lạnh lại được đưa ra một môi trường nhiệt độ bình thường, tốc độ thối rữa sẽ bị đẩy nhanh. Có thi thể ngay trong quá trình rã đông đã nhanh chóng thối rữa khiến da đổi màu. Trước khi rã đông, da thi thể màu vàng, rã đông xong lại ngả sang màu vàng đen, đó cũng là chuyện thường gặp.
“Nhưng sau lần khám nghiệm tử thi trước, chúng tôi không hề xử lý đông lạnh ngón tay này.” Bác sĩ Hàn nói.
“Nên em cho rằng, có lẽ hung thủ đã giữ lạnh ngón tay này, sau đó vứt cùng với xác Phương Tương.” Tôi nói.
Mọi người đều im lặng, có vẻ như vụ án này hóc búa hơn nhiều so với tưởng tượng.
“Kiểu gì thì vụ án này cũng phải bắt đầu từ lai lịch thi thể của chủ nhân ngón tay.” Lâm Đào phá vỡ sự im lặng. “Nếu chân tướng sự việc đúng như chúng ta phân tích, vậy thì có lẽ hướng điều tra mối quan hệ mâu thuẫn của Phương Tương sẽ không có tác dụng.”
“Cho dù có tác dụng hay không cũng phải điều tra.” Trưởng phòng Hồ nói. “Đây là phương án điều tra đã định của tổ chuyển án. Trong vụ án này, những gì pháp y có thể làm được, chúng ta đã làm cả rồi, giờ chỉ còn biết đợi tin từ bộ phận điều tra thôi.”
“Đúng thế.” Tôi nói. “Giờ phải trông vào sự cố gắng của bộ phận điều tra. Em phải nói với tổ chuyên án, việc tìm kiếm thi thể chủ nhân ngón tay này cũng rất cấp bách.”
“Còn một việc nữa vẫn chưa làm xong đấy.” Tôi nói. “Nguyên nhân tử vong thì sao?”
“Nguyên nhân tử vong đã xác nhận.” Trưởng phòng Hồ nói,
“kiểm tra thấy trong nướƈ ŧıểυ của nạn nhân có Tetramine, liều lượng đủ gây chết người. Chúng tôi suy đoán, hung thủ đã cho Tetramine vào thức ăn hoặc nước uống của nạn nhân. Chỗ cắt xẻ có phản ứng sống không rõ rệt, không biết có phải là hung thủ không kịp đợi đến khi nạn nhân chết hẳn đã bắt đầu mổ bụng, hoặc nạn nhân vừa chết, hung thủ đã lập tức mổ bụng lấy nội tạng hay không? Cho nên do phản xạ siêu sinh của tế bào, vết dao cắt vẫn lờ mờ nhìn thấy một vài phản ứng sống (Phản xạ siêu sinh: Sau khi tử vong, các mô, tế bào và một số cơ quan trong cơ thể vẫn có thể duy trì chức năng sống nhất định, có phản ứng nhất định trước kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Ví dụ, sau khi đầu bị cắt rời, con ngươi vẫn tiếp tục chuyển động thêm một phút; sau khi chết một tiếng, phần cơ vẫn co lại khi chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ cơ học).”...
“Cũng có nghĩa là, do không thể phán đoán vào lúc bị mổ bụng, nạn nhân đã trải qua giai đoạn chết sinh học hay chưa, nên chỉ căn cứ vào hiện tượng thi thể thì chúng ta vẫn chưa thể xác nhận nguyên nhân tử vong chủ yếu là ngộ độc hay mất máu.” Tôi nói.
“Nhưng chí ít cũng có thể đưa ra nguyên nhân kết hợp – ngộ độc và mất máu.”
“Các vụ án đầu độc, đa phần là do phụ nữ gây án.” Bác sĩ Hàn nói.
“Em lại không nghĩ như vậy.” Đại Bảo lập tức phản đối.
“Mổ bụng một cơ thể sống cơ đấy. Quá tàn nhẫn! Phụ nữ chắc chắn không thể làm được.”
“Đúng rồi, sao dạo này không thấy sếp Trần đâu nhỉ?” Trưởng phòng Hồ cho rằng công tác pháp y đã hoàn tất, bèn bắt đầu hỏi han.
“Gần đây có nhiều vụ án mạng do tội phạm có súng gây ra,” tôi nói,
“gây án ở nhiều tỉnh, sát hại nhiều người. Hung thủ gây án điên cuồng, nổ súng gϊếŧ người ngay trước cửa ngân hàng rồi cướp tiền chạy trốn. Hơn nữa, tên này còn phá vỡ vòng phong tỏa dày đặc của cảnh sát, nhiều lần chạy thoát. Bộ Công an rất quan tâm đến vụ án này nên đã điều sư phụ đến tổ chuyên án, dự rằng chưa phá án xong thì chưa được thả về.”
“À, vụ án này tôi có biết, trên mạng xôn xao lắm.” Trưởng phòng Hồ gật đầu.
Điện thoại trong túi áo tôi bỗng rung lên bần bật.
Nhiều năm nay, tôi đã hình thành một phản xạ có điều kiện, cứ thấy điện thoại kêu là tim bắn ra khỏi lồng ngực. Tôi vừa mới về, còn chưa kịp về nhà báo bình an, đừng nói là lại có vụ án đấy nhé! Tôi nơm nớp sợ hãi, vội thò tay vào túi lấy điện thoại.
“Găng… găng tay chưa tháo kìa.” Đại Bảo nhắc nhở.
Tôi luýnh quýnh tháo vội đôi găng tay cao su đang bám chặt lấy bàn tay: “Cứ đi công tác triền miên thế này, khéo Linh Đan bỏ em mất thôi.”
“Sao lại thế được?” Lâm Đào cười nói. “Chị tớ tốt với cậu thế, cậu lại giúp nhà vợ phá được kỳ án thiên cổ, chắc chắn chị ấy sẽ yêu cậu cả đời.”
“Tôi ở đây đang bù đầu bù óc mà còn bắt tôi phải lao tâm với vụ án của các cậu nữa hả?” Giọng của sư phụ oang oang trong điện thoại khiến tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Sao thế ạ?” Tôi hỏi.
“Sư phụ, em vừa từ thành phố Thanh Hương về, đang ở Công an thành phố Long Phiên thảo luận về một vụ án.”
“Công tác thì công tác, sao không để lại ai trực văn phòng thế? Điện thoại di động cũng không gọi được, cậu muốn ăn đòn phải không?” Sư phụ giận dữ trách mắng.
Tôi nhìn điện thoại, cái điện thoại đểu này thường xuyên mất tín hiệu, chắc phải bỏ một tháng lương ra mua cái mới thôi. Tôi nói:
“Xin lỗi sư phụ, có chuyện gì vậy ạ?”
“Thành phố Lệ Kiều có án mạng, tình hình cụ thể thế nào, tôi không có thời gian nghe.” Sư phụ nói. “Các cậu tới đó ngay, xem có giúp được gì không.”
“Vâng!” Tôi lập tức tuân lệnh, sau đó chợt thấy toàn thân rời rã. “Các anh em, thế là lại không được về nhà rồi.”
Ngay sau đó là hơn nửa ngày phóng bạt mạng trên đường cao tốc. Khi hoàng hôn buông xuống, chúng tôi mới đến được phòng họp chuyên án của Công an thành phố Lệ Kiều.
Phòng họp không bật đèn, máy chiếu đang chiếu lên màn hình khiến toàn bộ căn phòng thoắt sáng thoắt tối. Khói thuốc mờ mịt trôi chập chờn giữa luồng ánh sáng phát ra từ máy chiếu khiến căn phòng trông giống như một cõi bồng lai khói mây sặc sụa.
“Khụ, khụ! Xin chào giám đốc Cường.”
Mặc dù cũng là người hút thuốc nhưng vừa bước vào phòng họp, tôi vẫn phát sặc. Tôi bắt tay với anh Cường, giám đốc phụ trách mảng điều tra hình sự của Công an thành phố Lệ Kiều. “Sếp Trần lệnh cho chúng tôi ngay lập tức đến Lệ Kiều, không biết vụ án chỗ các anh thế nào?”
“Vô cùng quái quỷ.” Giám đốc Cường cười méo xệch, nói. “Chúng tôi vừa bắt đầu xem dữ liệu trong camera giám sát, các anh cùng xem đi.”
“Con ngõ này nằm ở phía đông thành phố Lệ Kiều, một kiến trúc từ thời Dân Quốc, là di tích hạng ba cấp quốc gia cần được bảo tồn, cho nên các ngõ hẻm ở khu vực này đều được giữ nguyên trạng.”
Điều tra viên uống một ngụm nước rồi giới thiệu tiếp: “Khu vực này gồm mười bảy con ngõ nhỏ đan xen ngang dọc, không khác gì mê cung, nên người dân ở đây gọi là ngõ Mê Cung. Mười bảy con ngõ này nối liền với hai mốt hộ dân, tất cả các khu nhà đều là kiến trúc tứ hợp viện nhỏ. Trong hai mốt hộ đã có mười sáu hộ chuyển đi, nhà cũ cho thuê, hiện tại còn năm hộ vẫn sống ở đây.”
Điều tra viên bật bút laser, chiếu đốm sáng đỏ lên màn hình vừa tạm dừng: “Do chỗ này từng xảy ra vụ án cưỡиɠ ɦϊếp nên đồn công an khu vực đã lắp một số điểm camera giám sát trong ngõ. Hình ảnh chúng ta đang xem chính là do một trong những camera tại đó quay được.”
Điều tra viên gõ bàn phím máy tính, màn hình tiếp tục chuyển động. Một người đàn ông mặc bộ quần áo tối màu đi qua camera giám sát trong ngõ. Tiếp sau đó, có ánh đèn lập lòe chiếu vào một góc ngõ, mọi thứ vẫn im lìm. Trạng thái này kéo dài liên tục bốn, năm phút, khiến tôi nhìn đến cay cả mắt. Tôi ngáp một cái, đưa tay dụi mắt, khi nhìn lại lên màn hình, chợt thấy một bóng đen vụt qua trong ngõ.
Bóng đen là một cô gái tóc ngắn mặc váy liền. Cô gái chạy đến góc tường trong phạm vi giám sát của camera, liếc nhìn về phía camera một cái, rồi từ từ dựa vào tường, ngoái nhìn về phía con ngõ mà camera không quay đến.
Điều tra viên nói: “Nhìn vào dáng dấp và quần áo, cô gái này có lẽ chính là Đào Tử, người mất tích. Sau khi chạy đến vị trí có camera giám sát, cô gái nhận ra đây đã là ngõ cụt. Còn đầu bên kia có thứ khiến cô gái phải bỏ chạy, đáng tiếc đó là góc chết của camera nên chúng ta không nhìn thấy được.”
Trong camera, Đào Tử dựa lưng vào tường, từ từ ngồi thụp xuống, hai tay ôm mặt, có vẻ như đang rất sợ hãi, hoặc là rất đau buồn.
“Xin hãy chú ý cái bóng ở chỗ góc ngoặt.” Điều tra viên chiếu bút laser vào góc ngoặt phía trước Đào Tử.
Tại góc ngoặt xuất hiện một cái bóng đổ, trông giống phần đầu của một cô gái tóc dài. Cái bóng vừa xuất hiện, Đào Tử đột nhiên nhảy dựng lên, rồi cứ thế nhảy tưng tưng, hai tay cào bới loạn xạ lên mái tóc, sau đó quay người úp mặt vào tường, đưa hai tay bưng lấy mắt.
“Đây có lẽ là biểu hiện của sự sợ hãi tột cùng.” Giám đốc Cường nói.
Đột nhiên, Đào Tử quay phắt người lại, lao thẳng về phía góc ngoặt, ngã nhào ngay khi sắp sửa biến mất khỏi tầm quan sát của camera. Bên ngoài tầm quay của camera chính là góc ngoặt của con ngõ, sau khi Đào Tử ngã xuống, hai chân vẫn nằm trong phạm vi quay tới, còn nửa người trên đã bị bức tường nơi góc ngoặt che khuất.
“Cảnh tượng quái dị sắp diễn ra rồi đấy.” Điều tra viên nhắc nhở.
Trên màn hình, chiếc bóng của cô gái tóc dài đang kéo dài dần ra, từ từ che mất hai chân Đào Tử, sau đó, một bóng trắng nhô ra khỏi góc ngoặt, xuất hiện bên cạnh hai chân Đào Tử. Điều tra viên “tạch” một tiếng ấn ngay nút tạm dừng.
“Trong camera nhìn không được rõ.” Điều tra viên xử lý nói.
“Chúng tôi đã nhờ các chuyên gia xử lý hình ảnh xử lý ảnh cắt từ video, kết quả thu được như thế này.”
Điều tra viên mở một bức ảnh, đây là ảnh cắt từ video sau khi đã được xử lý.
Bức ảnh được phóng to cục bộ, chúng tôi có thể nhìn thấy bóng trắng trong video là một nửa thân người, nửa còn lại đã bị bức tường che khuất. Trên đầu là mái tóc dài rũ rượi, nhìn không thấy mặt, dưới mái tóc dài là cơ thể trắng toát một khối, không nhìn thấy tay và chân.
Nhìn vào tấm ảnh, phản ứng đầu tiên của tôi là… ma nữ.
“Vòng tròn oan nghiệt” (The Ring) là bộ phim kinh dị khủng khiếp nhất mà tôi từng xem, vì thế, vừa nhìn thấy bức ảnh, toàn thân tôi bỗng sởn gai ốc. Nhưng bác sĩ pháp y thì sao có thể tin chuyện ma quỷ được? Tôi tự trấn an mình rồi quay sang Lâm Đào, trêu chọc: “Cậu tin ma quỷ lắm mà. Lần này thì nhìn thấy thật rồi nhé!”
Mặt Lâm Đào đã tái mét: “Tối tớ ngủ với cậu, anh Đại Bảo ngủ một mình.”
“Một cô cảnh sát khu vực khi kiểm tra camera giám sát, xem đến đoạn này đã khóc toáng lên đấy.”
Điều tra viên cười nói. “Cô ấy cho rằng khu vực mình quản lý có ma. Nhưng tôi lại thấy đây chỉ là một người khoác drap giường màu trắng để giả ma thôi. Người ta bảo ma quỷ thì không có bóng cơ mà? Nhưng cái bóng của “con ma” này lại rõ rành rành thế kia.”
Điều tra viên gõ bàn phím, video tiếp tục chạy.
Sau khi bóng trắng hiện ra, lại lập tức lẩn vào trong góc ngoặt. Nhìn vào cái bóng vẫn xuất hiện trong camera giám sát, thấy bóng trắng ngồi xuống, có lẽ là đang tiến tới gần Đào Tử. Một lúc sau, cái bóng đứng thẳng dậy. Hai chân Đào Tử bắt đầu dịch chuyển. Rõ ràng là “con ma” đang kéo lê Đào Tử đi. Sau đó, cái bóng và đôi chân Đào Tử từ từ biến mất khỏi khung hình.
Điều tra viên lại mở một tấm ảnh mới, là sơ đồ của ngõ Mê Cung nhìn từ trên cao. Điều tra viên nói: “Mọi người xem, chấm đỏ trên sơ đồ chính là vị trí lắp camera giám sát. Chúng tôi đã tập hợp toàn bộ video có các camera giám sát, nhưng chỉ có chiếc này là ghi lại được hình ảnh cuối cùng của Đào Tử trước khi mất tích. Sau thời điểm đó, cả bóng trắng và Đào Tử đều biến mất, không một camera nào khác ghi được hình ảnh khả nghi.”
“Mất tích rồi sao?” Giọng Lâm Đào run rẩy.
“Phải!” Điều tra viên nói. “Nếu bóng trắng rất thông thạo ngõ Mê Cung thì có hai ngả đường có thể trực tiếp thoát ra khỏi đó mà không bị camera quay được.”
“Cũng có khả năng bóng trắng sống ngay trong ngõ Mê Cung,” tôi nói, “như vậy thì không cần thiết phải rời khỏi khu ngõ.”
“Còn một khả năng nữa là sử dụng di hồn đại pháp, biến mất ngay tức khắc.” Lâm Đào lẩm nhẩm.
“Có thể giới thiệu sơ qua về tình hình vụ án không?” Tôi cố nói thật to để át đi lời của Lâm Đào, chỉ sợ thằng cha mê tín này sẽ bị các anh cảnh sát hình sự cấp cơ sở cười cho thối mũi.
Đèn trong phòng họp được bật sáng. Tôi nheo mắt lại do chưa kịp thích ứng với ánh sáng mạnh đột ngột.
“Là thế này,” giám đốc Cường nói.
“Cục trưởng cục thuế thành phố Lệ Kiều sáng sớm hôm nay đến đồn công an báo án, cô con gái 16 tuổi tên là Đào Tử đã mất tích vào tối hôm qua. Ông ta nói trước khi Đào Tử mất tích, khoảng 8 giờ tối có nhận được điện thoại của bạn học rủ đi hát karaoke ở quán Quốc Thịnh. Lúc đó, có một chiếc taxi chạy đến trước nhà. Cục trưởng Đào đứng trên ban công, nhìn thấy có ba người bạn học của con gái ngồi trong xe nên cũng không để ý. Đến 12 giờ đêm vẫn chưa thấy con gái về nhà, cục trưởng Đào liền gọi điện cho mấy người bạn thân của con, họ đều nói khoảng 10 giờ hơn, Đào Tử đã rời quán karaoke, một mình về nhà rồi.”
“Quán karaoke Quốc Thịnh cách ngõ Mê Cung bao xa?” Tôi hỏi.
“Không xa.” Điều tra viên nói. “Khoảng hai trăm mét. Nhưng phía trước quán karaoke là đường lớn, có thể trực tiếp bắt taxi, nếu Đào Tử về nhà thì hoàn toàn không cần thiết phải đi đến ngõ Mê Cung làm gì.”
“Vậy đã điều tra các nhà sống trong ngõ Mê Cung chưa?” Tôi hỏi.
Điều tra viên nói: “Đến chiều nay, chúng tôi mới tìm thấy cảnh này trong rất nhiều video ghi hình, cho nên vừa mới bắt đầu điều tra từng nhà sống trong ngõ Mê Cung. Đồng thời, chúng tôi cũng đang tiến hành điều tra mấy người bạn học của Đào Tử.”
“Vậy Đào Tử thì sao?” Tôi hỏi.
Mọi người trong phòng họp theo nhau lắc đầu. Giám đốc Cường nói: “Hiện tại vẫn chưa tìm thấy.”
Tôi lúng túng hỏi: “Nếu chưa khẳng định được Đào Tử đã tử vong, các anh gọi chúng tôi đến đây làm gì?”
Giám đốc Cường ngần ngại gãi đầu gãi tai, rồi chỉ vào Lâm Đào nói: “Thực ra là thế này. Chúng tôi gọi điện cho sếp Trần, chủ yếu là muốn mời trưởng phòng Lâm Đào đến cho chúng tôi một vài ý kiến chỉ đạo và tiến hành khám nghiệm dấu vết ở vị trí Đào Tử ngã xuống và xung quanh đó. Lúc ấy chắc sếp Trần đang bận nên nghe không rõ, mới gọi hết cả các anh đến đây.”
“Ồ!” Tôi gật đầu. “Vậy tôi và Đại Bảo về được rồi phải không?”
Lâm Đào túm chặt lấy tay áo tôi: “Đừng đừng, đợi tớ về cùng một thể. Dù sao mai cũng là cuối tuần, lại không bận việc gì. Với lại các cậu lái xe đi rồi tớ về bằng gì?”
Nhìn bộ dạng hoảng hốt của Lâm Đào, tôi biết cậu ta đang sợ tối nay phải ở khách sạn một mình, vậy nên tôi càng trêu chọc: “Sao lại không có việc gì? Cuối tuần tôi phải hộ tống bà xã đấy.”
“Hay là trưởng phòng Tần cũng ở lại đi.” Giám đốc Cường nói. “Nhìn vào tình hình trước mắt, Đào Tử chắc là lành ít dữ nhiều. Cảnh sát đang tiến hành tìm kiếm cuốn chiếu xung quanh khu vực xảy ra sự cố, không chừng sau một đêm tìm kiếm, sẽ có phát hiện mới cũng nên.”
“Anh đừng nói vậy.” Tôi nói. “Để cục trưởng Đào nghe được sẽ xử anh đấy. Anh nói vậy sẽ khiến người ta có cảm giác Đào Tử chắc chắn đã gặp chuyện bất trắc.”
“Như thế này đi,” điều tra viên nói, “giờ mới 7 rưỡi, hay là trưởng phòng Lâm hãy cùng chúng tôi đến hiện trường xem thử xem sao?”
Lâm Đào nhìn tôi với ánh mắt cầu cứu. Tôi gật đầu nói: “Thế thì đi cùng vậy.”
Hiện trường quả thật vô cùng phức tạp. Dưới ánh đèn đường tù mù, cảm giác như vừa lạc vào một mê cung thực sự. Đi theo điều tra viên dẫn đường, chúng tôi tìm đến chỗ lắp camera giám sát. Điều tra viên nói: “Các thực nghiệm điều tra, chúng tôi đã thực hiện cả rồi. Căn cứ vào độ dài của cái bóng dưới ánh đèn đường, có thể suy đoán đó là bóng của một người cao khoảng 1,75 mét.”
Lâm Đào gật đầu, bò rạp xuống cầm đèn pin soi nền đất: “Các anh có phong tỏa chỗ này không?”
Điều tra viên lắc đầu: “Ở đây có nhà dân, với lại hơn chục tiếng đồng hồ sau khi sự việc xảy ra, chúng tôi mới phát hiện ra hiện trường, nên phong tỏa cũng không có tác dụng gì.”
Lâm Đào nhổm dậy, phủi bụi trên đầu gối: “Không hy vọng gì nữa, chẳng còn chút dấu vết nào, toàn bộ đã bị phá hủy.”
“Phải rồi, anh nói có hai lối có thể thoát khỏi ngõ Mê Cung mà không bị camera ghi lại phải không?” Tôi nói.
Điều tra viên gật đầu.
Tôi nói tiếp: “Vậy anh hãy dẫn chúng tôi đến hai con đường đó để Lâm Đào quan sát tình trạng hai bên tường của con ngõ.”
Trong con ngõ tối tăm, tôi đi sau Lâm Đào, Lâm Đào đi sau điều tra viên dẫn đường. Khi đi đến lối ra thứ hai, Lâm Đào bỗng phát hiện một điều.
“Dấu vết này có giá trị!” Lâm Đào reo lên. “Một dấu bàn tay, có dạng quệt dài.”
Tôi bước lại gần, hỏi: “Nghĩa là gì? Chứng tỏ được điều gì?”
Lâm Đào chỉ vào tường, nói: “Dấu vết này không phải là bàn tay tiếp xúc trực tiếp với mặt tường mà bị ngăn cách bởi một lớp vải có thớ sợi rất mịn. Còn nữa, có một vết bôi quệt lớn nằm ở phía trên dấu bàn tay khoảng 10 centimet. Cậu nói xem, nó chứng tỏ được điều gì?”
Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Trong thời tiết thế này thì người bình thường không thể đeo găng tay được. Vậy tại sao bàn tay lại bị ngăn cách bởi lớp vải?”
“Chiếc bóng trong camera trông giống như khoác drap giường đấy thôi? Bàn tay của đối tượng giấu trong tấm drap giường, khi chống lên tường, chẳng phải sẽ lưu lại dấu vết như thế này?”
Tôi gật đầu.
“Không chỉ có thế,” sắc mặt Lâm Đào đầy phấn khởi, “còn có dấu vết bôi quệt này nữa, có lẽ là do vải cọ lên tường gây ra. Kết hợp với vị trí, có lẽ vật này được đối tượng vác trên vai.
“Ý cậu là, khi hắn vác Đào Tử đến đây đã dựa vào tường?” Tôi hỏi.
Lâm Đào gật đầu.
“Quá tốt, chúng ta đã xác định được tuyến đường di chuyển của cái bóng trắng thì có thể suy đoán được hướng đi của hắn, từ đó xác định được nơi hắn cư trú.” Điều tra viên nói.
“Không chỉ có vậy, chúng ta còn có thể chứng minh một số vấn đề khác nữa.” Tôi bổ sung.
“Vác một người có lẽ đang hôn mê trên vai, chứng tỏ được điều gì?” Tôi hỏi.
“Chứng tỏ người này rất khỏe.” Đại Bảo lanh chanh trả lời.
“Chính xác, anh được đấy.” Tôi cười nói.
“Đã học được cách tranh quyền trả lời rồi. Kết hợp với kết quả thực nghiệm của bộ phận điều tra, có thể kết luận bóng trắng là một người cao 1,75 mét. Cao như vậy, khỏe như vậy, có lẽ không phải là một người phụ nữ tóc dài mà là một người đàn ông.”
“Đàn ông thì sao?” Điều tra viên hỏi.
“Là đàn ông thì không thể có một bộ tóc dài óng ả được.” Tôi nói. “Đàn ông mà để tóc dài mượt mà như thế là cực hiếm. Cho nên, chúng ta đã có một manh mối.”
“Điều tra việc mua bán tóc giả!” Điều tra viên nói.
Tôi gật đầu, nói tiếp: “Ngoài ra, còn có thể khẳng định chỉ có một người gây án. Nếu không thì hai người có thể khiêng Đào Tử, không cần phải vác. Nhìn trong dữ liệu camera, Đào Tử trông không hề nhẹ.”
“Phải.” Điều tra viên nói. “Theo lời giám đốc Cường, Đào Tử cao khoảng 1,68 mét, nặng khoảng 60 cân.”
“Để lại dấu vết tại đây, chắc là do người vác đã đuối sức nên mới dựa vào tường nghỉ ngơi một lúc, kết quả là để lại vết va quệt trên tường.”
Lâm Đào nói. “Nếu là hai người khiêng, chắc là không mệt đến nỗi thế.”
“Được rồi.” Tôi nhìn đồng hồ, đã 10 giờ rưỡi. “Đi thôi, chúng ta về khách sạn ngủ, đợi tin điều tra ngày mai.”
“Hai chúng ta ở một phòng đấy nhé.” Lâm Đào nhìn tôi, nhấn mạnh thêm lần nữa.
Có lẽ do hai vụ án nan giải gần đây đều liên quan đến ngón tay nên cả đêm tôi toàn mơ thấy món chân gà rang ớt. Đang gặm lấy gặm để, tôi đột nhiên phát hiện ra, thứ mình cầm trong tay không phải là chân gà mà là ngón tay người. Tôi ớn lạnh, ghê tởm, buồn nôn, dạ dày quặn lên từng đợt. Cũng may, chuông điện thoại khách sạn bỗng réo lên ầm ĩ, kéo tôi ra khỏi cơn ác mộng rùng rợn.
Tôi ngồi bật dậy, cố gắng nuốt cơn buồn nôn xuống cổ rồi quay nhìn Lâm Đào. Thằng cha chết nhát này đang trùm chăn kín mặt ngáy o o. Đúng là đồ thỏ đế, trời nóng thế này mà quấn chăn kín mít, không sợ chết ngộp. Tôi nhìn đồng hồ, mới hơn 5 giờ sáng. Là ai thế nhỉ, mới sớm tinh mơ đã gọi? Chẳng lẽ vụ án đã phá được rồi?
Vừa nghĩ đến vụ án, tôi bỗng phấn chấn hơn hẳn. Hôm nay là thứ bảy, nếu đã phá được án hoặc tìm được Đào Tử, vậy là vẫn có thể về nhà đón kỳ nghỉ cuối tuần. Tôi chụp lấy điện thoại: “A lô!”
“Trưởng phòng Tần!” Là giọng của bác sĩ Ngô bên Công an thành phố Lệ Kiều. “Thật ngại quá, sớm thế này đã quấy rầy anh, nhưng vụ án Đào Tử đã có phát hiện quan trọng.”
Tôi bỗng cảm thấy hormone Adrenaline (Một loại hormone do tuyến thượng thận tiết ra khi cơ thể sợ hãi, tức giận, kíƈɦ ŧɦíƈɦ hay thích thú, khiến nhịp tim đập nhanh hơn) trong cơ thể tăng vọt, vội vàng hỏi: “Sao? Có phát hiện gì mới?”
Bác sĩ Ngô nói: “Bộ phận tìm kiếm đã phát hiện ra thi thể của Đào Tử ở sông Lệ Kiều.”
Tôi bỗng chốc rơi hẫng xuống vực thẳm.
“Được rồi, chúng tôi sẽ đến ngay, các anh cho chúng tôi một chiếc xe dẫn đường.” Tôi vừa nói vừa đánh thức Lâm Đào dậy.
Hiện trường nằm bên bờ sông Lệ Kiều. Sông Lệ Kiều chảy theo hướng đông tây, xuyên suốt toàn bộ thành phố Lệ Kiều. Chính quyền thành phố đã biến nguồn tài nguyên thiên nhiên trời cho này thành một thắng cảnh nổi bật trong thành phố. Hai bên bờ sông liễu rủ xanh mướt, hoa tươi rực rỡ, thi thoảng điểm xuyết nhịp cầu nhỏ hay mái đình cong. Nơi đây đã trở thành địa điểm lý tưởng cho người dân thành phố tập thể dục, tản bộ.
Lúc này, trời vừa tờ mờ sáng, một ngôi đình nhỏ bên bờ sông Lệ Kiều sáng rực bởi đèn xe cảnh sát nhấp nháy. Tôi, Lâm Đào và Đại Bảo xuống xe, bước về phía ngôi đình, thấy một đám đông đang vây quanh một chiếc vali cỡ lớn bàn tán xôn xao.
Vừa nhìn thấy chúng tôi, giám đốc Cường liền đứng dậy, sắc mặt ủ rũ phờ phạc: “Tôi đã nói là Đào Tử lành ít dữ nhiều rồi mà. Khoảng 5 giờ, một cụ già tập thể dục buổi sáng phát hiện ra bên dưới đình hình như có thứ gì lập lờ nên đã báo cảnh sát.”
Tôi vươn cổ nhìn xuống mặt nước, trong vắt thấu đáy.
“Trung tâm chỉ huy 110 đã trực tiếp phái tổ chuyên án chúng tôi đến đây, vớt được chiếc vali cỡ lớn này, bên trong đựng thi thể của Đào Tử.” Giám đốc Cường bổ sung.
“Ở đây cách ngõ Mê Cung bao xa?” Tôi hỏi.
“Không gần lắm, phải mấy cây số.” Một viên cảnh sát khu vực nói.
Tôi gật đầu, ngồi xuống quan sát kỹ lưỡng thi thể trong vali.
Thi thể trong tình trạng khỏa thân, nằm cuộn tròn trong vali, bên cạnh là quần áo, vật dụng của nạn nhân.
“Liệu có phải là vụ án bắt cóc hϊếρ ɖâʍ không?” Giám đốc Cường nói. “Vậy thì phiền hà đấy.”
Tôi thấy kỹ thuật viên đã chụp ảnh cố định toàn bộ tình trạng chiếc vali liền đeo găng tay, cùng với bác sĩ Ngô nhấc thi thể ra khỏi vali. Chụp ảnh trước khi khám nghiệm tử thi được chúng tôi gọi là chụp ảnh cố định. Vì giải phẫu khám nghiệm sẽ phá hỏng trạng thái ban đầu của thi thể, cho nên thao tác này hết sức quan trọng. Kỹ thuật viên lần lượt chụp ảnh phần mặt, cổ, toàn thân phía trước, toàn thân phía sau, hai tay, hai chân, đỉnh đầu, bàn chân của nạn nhân, lưu lại trạng thái ban đầu của thi thể. Sau đó, bác sĩ pháp y mới bắt tay vào khám nghiệm bên ngoài thi thể, nhằm mục đích tìm hiểu tình hình tổn thương bên ngoài và thu thập các manh mối, dấu vết có khả năng lưu lại trên thi thể.
“Hiện tượng co cứng tử thi vẫn chưa tiêu biến hoàn toàn.” Tôi phá vỡ trạng thái co cứng của tử thi, để thi thể nằm thẳng ra. “Giác mạc đã sắp chuyển sang mức độ đục nặng, ấn xuống vết hoen tử thi vẫn thấy hơi nhạt màu. Từ tối hôm qua đến bây giờ khoảng ba mươi tiếng đồng hồ, thời gian chắc cũng tầm đó.”
“Ý anh là, sau khi Đào Tử ngã xuống không lâu, cô bé đã chết?” Giám đốc Cường hỏi.
Tôi nhìn mấy vết trầy xước trên mặt thi thể, trùng khớp với tư thế lúc ngã, thì gật đầu.
Thi thể đã được chúng tôi trả lại tư thế nằm thẳng, là một cô gái trẻ hơi mũm mĩm, tóc ngắn, quần áo bên cạnh đã khẳng định cô bé chính xác là Đào Tử. Trên thi thể dính nhiều vết máu, tôi ra hiệu cho kỹ thuật viên chụp lại thi thể, sau đó lấy từ hộp đồ nghề ra một cuộn vải gạc, cắt lấy một mảnh, cẩn thận lau sạch vết máu dính trên phần ngực và bụng của thi thể.
Bác sĩ Ngô tách hai đùi thi thể ra, kiểm tra một lát rồi thở phào nói: “Giám đốc, vẫn may không phải là cưỡиɠ ɦϊếp gϊếŧ người, huyệŧ không bị tổn thương, vẫn sạch sẽ, màng trinh còn nguyên vẹn.”
Lúc này, các vết máu dính trên thi thể đã được tôi lau sạch, lộ ra rất nhiều vết thương ngang dọc trên hai vai.
Giọng Lâm Đào run lên: “Đây… đây… đây là vết thương gì thế? Dày đặc thế này, lộn xộn thế này, liệu có phải là vết cắn không?”
“Cậu học về dấu vết mà,” tôi nói, “đây rõ ràng không phải là vết cắn.”
“Vết cắn mà cậu nói là vết người cắn,” giọng Lâm Đào vẫn lập cập, “nhưng nếu là vết ma cắn thì chúng ta làm sao biết được, chúng ta đã nhìn thấy bao giờ đâu?”
Cô cảnh sát đứng bên Lâm Đào nghe vậy thì phì cười.
Tôi lườm Lâm Đào một cái rồi dùng kẹp cầm máu kiểm tra vết thương: “Vết cắn của thú dữ đôi khi cũng rất lộn xộn, nhưng chủ yếu là vết thương kiểu xé toạc, còn những vết thương này có rìa mép rất gọn gàng, có lẽ là do vật sắc nhọn tạo ra. Phần xương bên dưới vết thương cũng bị tổn thương, cho thấy đây có lẽ là vết chém, dùng vật sắc nhọn chém nhiều lần gây ra.”
“Vết chém? Tại sao phải chém?” Đại Bảo hỏi.
Tôi nói: “Da xung quanh vết thương không co lại, phần mềm tại vết chém không có phản ứng sống rõ rệt, đây là tổn thương sau khi chết. Có vẻ như hung thủ muốn chặt xác Đào Tử, nhưng vì không am hiểu kết cấu cơ thể người nên chặt không đứt. Sau đó, hung thủ đành phải từ bỏ cách chặt xác, đổi sang nhét thi thể vào vali ném xuống sông.”
“Không am hiểu về kết cấu cơ thể người? Chặt xác?” Đại Bảo kinh ngạc kêu lên, rồi nhấc hai tay Đào Tử lên xem.
“Đừng bảo là anh đang nghĩ ngón tay thứ mười một trong vụ án kia là của Đào Tử đấy nhé?” Tôi nói. “Anh quên rồi à, phòng Giám định ADN đã xác định ngón tay đó là của một người đàn ông.”
Xét nghiệm ADN có thể căn cứ vào sự xuất hiện hay không của nhiễm sắc thể Y để phán đoán chủ nhân mẫu xét nghiệm là nam hay nữ.
“Từ từ đã!” Lâm Đào có vẻ đã hoàn hồn. “Nếu cậu khẳng định là vết chặt thì cậu dựa vào đâu để nói vết thương là do bị chặt xác sau khi chết? Tại sao không phải là hành hung khi nạn nhân còn sống? Cậu xem, trong vali có rất nhiều vết máu, trên thi thể cũng dính đầy máu. Người chết rồi mà vết thương vẫn chảy máu được à?”
“Đương nhiên có thể.” Tôi nói.
“Khi còn sống, vết thương chảy máu là vì tim đập liên tục, giống như chiếc xilanh bơm máu vào các mạch máu chạy khắp cơ thể. Khi mạch máu bị đứt, máu được bơm đến sẽ liên tục trào ra ngoài qua vết đứt. Nếu chỗ bị đứt là mạch máu nhỏ, máu đông sẽ bịt kín chỗ đứt lại. Sau khi người ta chết đi, mặc dù tim đã ngừng đập, mất đi chiếc xilanh đẩy máu đi khắp cơ thể, nhưng nếu mạch máu bị đứt, cộng thêm sự dịch chuyển của thi thể, sức căng của mạch máu cũng sẽ biến đổi theo, khiến cho máu trong mạch máu sẽ chảy ra ngoài qua chỗ đứt do sự thay đổi sức căng của mạch máu. Chính vì vậy, sau khi chết vẫn có thể chảy máu, nhưng lượng không nhiều bằng thôi.”
Lâm Đào gật đầu.
Tôi dùng kẹp cầm máu banh một vết thương trên vai nạn nhân ra, nói: “Cậu xem, vết thương rất sâu, cắt đứt rất nhiều động mạch và tĩnh mạch. Nếu như bị thương lúc còn sống sẽ chảy rất nhiều máu. Cậu có biết thi thể chết do mất máu có đặc trưng gì không?”
“Vết hoen tử thi rất nhạt.” Lâm Đào nói.
Tôi gật đầu: “Đúng. Vì máu đã chảy kiệt nên không còn hồng cầu tích tụ ở mặt dưới thi thể, bởi vậy sẽ không hình thành vết hoen tử thi. Vết hoen tử thi trên thi thể Đào Tử lại rất rõ rệt, vẫn có màu tím đỏ, chắc chắn không phải là tử vong do mất máu. Nhìn vào tình trạng của vết hoen, có thể Đào Tử đã bị nhét vào vali trong vòng mười hai tiếng đồng hồ sau khi chết, sau đó mang ném ở đây.”
“Tớ biết là tại sao rồi.”
Do thường xuyên đi theo chúng tôi nên Lâm Đào cũng học lỏm được rất nhiều kiến thức pháp y.
“Trong vòng mười hai tiếng, vết hoen tử thi chưa ngấm vào tổ chức mềm, cho nên nếu thi thể thay đổi vị trí, chúng sẽ dịch chuyển sang bộ phận phía dưới của trạng thái thi thể mới. Và các vết hoen tử thi trên thi thể Đào Tử đều nằm cả ở phía dưới bên trái thi thể, cùng hướng với trạng thái của chiếc vali dưới đáy sông.”
“Vậy nguyên nhân tử vong của Đào Tử là gì?” Giám đốc Cường không mấy hứng thú với kiến thức pháp y.
Tôi lật mí mắt và miệng của nạn nhân ra quan sát, không có hiện tượng ngạt thở cơ học, môi miệng và cổ cũng không có dấu vết tác dụng lực, bèn nói: “Hiện tại vẫn chưa phán đoán được, cần phải giải phẫu tử thi đã.”
Lưỡi dao phẫu thuật lạnh lẽo cứa xuống tử thi, lộ ra lớp mỡ vàng vàng dưới da. Chúng tôi tiến hành giải phẫu thi thể của cô thiếu nữ lần lượt theo quy trình bình thường. Không có được kết luận gì.
“Tại sao vẫn chưa tìm ra nguyên nhân?” Lâm Đào hỏi.
“Ai bảo là chưa tìm ra?” Đại Bảo bắt đầu lên lớp.
“Trong trường hợp thông thường, cơ thể tử vong là do một số nguyên nhân dưới đây. Thứ nhất là từ vong do tổn thương cơ học, ví dụ mạch máu và nội tạng bị đứt vỡ, mất nhiều máu dẫn đến tử vong, hoặc đầu, não bị tổn thương. Trường hợp này cũng bao gồm tử vong do những nguyên nhân lý, hóa, ví dụ sét đánh, da bị ăn mòn trên diện tích rộng. Thứ hai là tử vong do ngạt thở cơ học, như bị dị vật làm tắc đường hô hấp, đường hô hấp bị bóp nghẹt, ví dụ như siết cổ, bóp cổ hoặc dìm xuống nước. Thứ ba là tử vong do ngộ độc. Thứ tư là tử vong do bệnh tật.”
Đại Bảo thao thao một chặp, nghỉ lấy hơi rồi lại nói tiếp: “Trước mắt, chúng ta đã loại trừ khả năng chết do tổn thương và ngạt thở. Quan sát từ các triệu chứng của thi thể, cũng không giống tử vong do ngộ độc. Nhìn thì có vẻ như không phát hiện ra nguyên nhân tử vong, nhưng thực ra, chúng ta vẫn chưa loại trừ được nguyên nhân tử vong do bệnh tật.”
“Bệnh tật?” Điều tra viên phá lên cười. “Nghe các anh bàn luận, tôi lại cứ tưởng như như đang nghe tấu hài. Khặc khặc, vụ án chặt xác này là tự sát. Ha ha ha!”
Tôi rất phản cảm với vẻ bông lơn của anh chàng điều tra viên này:
“Người khác không biết thì thôi, chứ anh là cảnh sát mà cũng không biết à? Tại sao vụ án chặt xác lại không thể là tự sát được? Tự sát, bị sát hại, chết do tai nạn, đều là phương thức tử vong của nạn nhân, còn chặt xác là thủ đoạn tác động vào thi thể sau khi đã chết, hai vấn đề này không dính dáng gì đến nhau nhé!”
Điều tra viên tắc tị.
Tôi thừa thắng xông lên:
“Ví dụ như có người nhảy sông tự sát, bị chân vịt của tàu thuyền chém đứt, là tự sát đúng không? Là chặt xác đúng không? Lại ví dụ một người treo cổ tự sát trong nhà nhân tình, vì muốn che giấu việc nɠɵạı ŧìиɦ, nhân tình bèn chặt xác giấu đi. Là tự sát đúng không? Là chặt xác đúng không?”
Điều tra viên gãi đầu gãi tai.
“Em thử xem, liệu có khả năng nạn nhân đột tử do phát bệnh, người khác sợ trách nhiệm nên mới tìm cách vứt xác đi không?” Đại Bảo đúng là nói một hiểu mười.
Tôi không nói gì, lấy nội tạng ra khỏi thi thể, mổ từng bộ phận ra quan sát.
Bác sĩ Ngô nói: “Đột tử thường gặp ở người mắc bệnh tim mạch máu não, thường phát bệnh ở người trung niên, người già. Đào Tử còn trẻ thế này, chắc không có khả năng đó đâu. Các anh nói xem, liệu có phải là bị chèn ép tim hay là u lympho tuyến ức không?”
Tôi lắc đầu nói: “Chèn ép tim thường là do vùng tim chịu ngoại lực tác động, chèn ép xuống tim, khiến tim ngừng đập dẫn tới tử vong, vậy thì vùng da gần tim phải có tổn thương tương ứng. Còn nếu là u lympho tuyến ức gây đột tử, tuyến ức của nạn nhân phải phình to, gây ảnh hưởng đến quá trình dậy thì. Nhưng nhìn vào mức độ dậy thì của nạn nhân, có thể loại trừ khả năng này.”
“Vậy thì là vấn đề gì được đây?” Đại Bảo hỏi.
Tôi mở tim nạn nhân ra rồi nói: “Tâm thất rất dày, hơn nữa, tim nạn nhân cũng lớn hơn người bình thường. Tim của người bình thường thì chỉ to bằng nấm đấm của chính họ, trong khi tim của nạn nhân lại to gấp rưỡi thế.”
“Cậu nghi ngờ là đột tử do bệnh tim?” Lâm Đào hỏi.
Tôi gật đầu. Điều tra viên bên cạnh bèn lên tiếng: “Hiểu rồi. Bây giờ, tôi sẽ đi hỏi người nhà của Đào Tử xem cô bé có bệnh tim bẩm sinh hay không.”
“Được.” Tôi đáp thật dõng dạc, muốn làm dịu bầu không khí căng thẳng khi nãy.
“Ngoài ra, hãy điều xe chuyển nội tạng của nạn nhân đến sở Công an tỉnh gấp, tôi sẽ gọi điện cho bác sĩ Phương Tuấn, một chuyên gia về bệnh lý học, nhờ anh ta quan sát tình trạng tim của nạn nhân, nhanh chóng kiểm tra cấu trúc nội tạng của nạn nhân để xác nhận xem có bệnh biến gì không?”
Nghiên cứu bệnh lý học tức là cắt lát cơ quan nội tạng, sau đó quan sát hình thái của tế bào và mô dưới kính hiển vi. Bệnh lý học được vận dụng trong pháp y học được gọi là bệnh lý học pháp y. Đây là một trong những phương pháp chủ yếu để phán đoán nạn nhân có bệnh tật ở cơ quan nội tạng hay không. Phương pháp này phải dùng
Formaldehyde cố định nội tạng, sau đó rút nước, bọc lại, cắt lát, nhuộm màu, rồi mới có thể quan sát dưới kính hiển vi, vì vậy nên mất rất nhiều thời gian.
“Còn chúng ta,” tôi vươn vai, “quay về chờ tin thôi.”
Do tối qua ngủ muộn dậy sớm nên sau bữa trưa, chúng tôi về khách sạn ngủ một mạch, đến tận trước bữa cơm tối tôi mới bị Lâm Đào gọi dậy: “5 giờ rồi, mau dậy đi, không biết tiến độ điều tra thế nào rồi.”
Tôi cầm điện thoại nhìn giờ, đúng lúc ấy, điện thoại reo lên ầm ĩ, là Phương Tuấn bên phòng bệnh lý học pháp y gọi đến: “Trưởng phòng Tần, những nội tạng mà các anh cho chuyển đến, tôi đã xem rồi. Từ kết cấu nội tạng, có thể chẩn đoán tim của nạn nhân bị hẹp van động mạch phổi.”
“Hẹp van động mạch phổi?” Tôi nói. “Đây là bệnh tim bẩm sinh mà, đã khẳng định được chưa?”
“Có thể khẳng định được rồi.” Phương Tuấn nói. “Bước tiếp theo, tôi cần tiến hành cắt lát để xác nhận, nhưng phải mất hai ngày.”
“Có vẻ như tớ đã đoán đúng.” Tôi nói với Lâm Đào. “Đúng là có khả năng nạn nhân đột tử do bệnh tim bẩm sinh. Chúng ta đến tổ chuyên án báo cáo tình hình.”
Lâm Đào nói: “Cậu đi báo cáo, tớ đến hiện trường khám nghiệm lại lần nữa.”
Bước vào cửa phòng tổ chuyên án, tôi nhận ra người trong phòng đã vắng mặt một nửa. Nếu đoán không nhầm, tổ chuyên án nghe nói nạn nhân có khả năng chết do phát bệnh nên đã giảm bớt một nửa lực lượng.
“Nạn nhân mắc bệnh tim bẩm sinh, hẹp van động mạch phổi, có thể gây đột tử.” Tôi nói. “Kết hợp với kết quả khám nghiệm tử thi, nạn nhân có lẽ đã tử vong do chứng bệnh này.”
“Chúng tôi đã nghe nói.” Giám đốc Cường nói. “Như vậy, có lẽ vụ án này không phải là án mạng?”
“Tôi lại không nghĩ như vậy.” Tôi nói.
“Ai nói tử vong do bệnh tật thì không phải là án mạng? Đừng quên cái bóng trắng trong ngõ Mê Cung, lại kết hợp với thời gian tử vong của nạn nhân, tôi nghĩ rằng, có lẽ nạn nhân đã bị hù dọa bởi một thứ gì đó trông giống ma quỷ, khiến cho bệnh tim phát tác dẫn đến tử vong. Nếu chỉ là một trò đùa đơn thuần, vậy sẽ là gϊếŧ người do sơ suất. Nhưng nếu cái bóng trắng kia biết rõ Đào Tử có bệnh tim bẩm sinh mà vẫn cố tình dọa dẫm Đào Tử, vậy thì đây là một vụ gϊếŧ người có âm mưu!”
Giám đốc Cường ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Dùng phương thức này để gϊếŧ người thì thiếu bảo đảm quá.”
“Chưa chắc.” Tôi nói.
“Nhìn vào bức ảnh cắt từ video, cái bóng trắng đội tóc giả che kín mặt, cho dù hắn không thể dọa dẫm Đào Tử chết được thì Đào Tử cũng không thể nhận ra hắn. Nên tôi lại cảm thấy, đây là thủ đoạn gϊếŧ người rất an toàn và cao tay.”
“Cuộc sống không phải là tiểu thuyết trinh thám, tôi nghĩ tình hình không đến nỗi phức tạp thế đâu.” Điều tra viên chính nói.
“Theo như kết quả điều tra của chúng tôi, buổi tối hôm đó, có hai người bạn học của Đào Tử cũng ra về sau khi Đào Tử rời khỏi quán karaoke không lâu.”
“Đúng thế.” Một điều tra viên khác nói tiếp.
“Theo sự phản ánh của những người bạn học, một trong hai người này đang theo đuổi Đào Tử nhưng bị Đào Tử nhiều lần từ chối. Vì thế, tôi cảm thấy hai người này có lẽ là có động cơ hù dọa Đào Tử. Cách dọa dẫm ấu trĩ cấp thấp thế này, chắc chỉ có bọn trẻ nghịch ngợm mới làm ra được.”
Tôi nhất thời không nghĩ ra được lý do gì để phản bác, mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy hơi gờn gợn nhưng vẫn đành phải để cho giám đốc Cường quyết định, tiến hành thẩm tra hai cậu học sinh kia.
Trở về khách sạn, vừa hay Lâm Đào cũng vừa từ hiện trường quay về.
“Sao buồn thế?” Lâm Đào hỏi.
“Không có gì!” Tôi uể oải đáp.
“Tổ chuyên án bước đầu nhận định, có thể là do bạn bè nạn nhân đùa ác dẫn đến tử vong ngoài ý muốn. Tổ chuyên án đang tiến hành thẩm tra hai cậu học sinh ra về sau Đào Tử tối hôm đó.”
“Sao có thể là học sinh được?” Lâm Đào kêu ầm lên. “Thế cậu không phản bác lại họ à?”
Tôi lắc đầu, ngơ ngác nhìn Lâm Đào.
Lâm Đào mở túi, lấy ra một tấm bản đồ hiện trường trải lên bàn trong phòng khách sạn, nói: “Tớ có hai căn cứ phủ nhận đây là do học sinh gây án.”
“Nói xem nào.” Tôi lập tức tỉnh táo trở lại.
“Vừa nãy họ phân tích cách thức gây án của hung thủ, nói là rất ấu trĩ, phù hợp với lứa tuổi của học sinh. Tớ cũng định nói ấu trĩ đến cực điểm lại chính là không hề ấu trĩ.”
Lâm Đào gật đầu, nói: “Thứ nhất, cậu quên những dấu vết chúng ta nhìn thấy lần trước rồi à? Dấu vết cho thấy có một người vác nạn nhân trên vai, mệt quá mới dựa vào tường nghỉ lấy sức. Vậy thì vụ án này chắc chắn không phải do hai người gây án!”
Tôi vỗ đầu nói: “Đúng rồi. Sao tớ lại quên mất nhỉ?”
“Thứ hai,” Lâm Đào nói tiếp.
“Trong lúc ngủ trưa, tớ đã nghĩ đến vấn đề này, cho nên buổi tối mới tới xem lại hiện trường. Cậu xem đi.”
Lâm Đào cầm bút chì đánh dấu vào bản đồ hiện trường. “Đây là tuyến đường hung thủ vác nạn nhân rời khỏi hiện trường. Hắn dừng nghỉ ở đây, gần đó không có nhà ở, vậy thì chỉ có thể là hắn rời khỏi ngõ Mê Cung qua lối này.”
Tôi gật đầu đồng tình.
“Ra khỏi ngõ Mê Cung qua lối này sẽ tới đường cái.” Lâm Đào nói tiếp.
“Cho dù là 12 giờ đêm, thì trên đường cái kiểu gì cũng có người và xe đi lại. Thế thì ăn mặc quái gở, lại vác nguyên một con người trên vai, chẳng lẽ lại không bị ai phát hiện?”
Tôi chau mày: “Ý của cậu là, nếu hung thủ rời khỏi ngõ Mê Cung, vậy thì chắc chắn hắn không sống ở đây. Ngoài ra, hắn còn tự tin không sợ bị người đi đường phát hiện, là vì lối ra chỗ đó rất an toàn?”
“Tại sao lối ra nằm sát đường cái lại an toàn?” Lâm Đào khẽ nhướng mày, cái điệu này của cậu ta không biết đã đốn gục không biết bao nhiêu cô gái trẻ.
“Biết rồi.” Tôi nói. “Bên lối ra không có nhà ở, vậy thì phương thức an toàn duy nhất là có xe đậu sẵn ở đó.”
“Đúng thế.” Lâm Đào gật gù.
“Một cậu học sinh trung học chưa đến 16 tuổi vác Đào Tử trên vai, vòng vèo trong con ngõ phức tạp như mê cung, lại thành thạo đi theo những lối không có camera giám sát, sau đó lái xe bỏ đi? Có hợp tình hợp lý không? Một cậu học sinh trung học liệu có đủ khả năng làm được như vậy không?”
“Không!” Tôi vừa nói vừa lấy điện thoại trong túi ra. “A lô, giám đốc Cường phải không? Tôi cần hai điều tra viên cùng đến nhà cục trưởng Đào để trao đổi.”
“Cuộc đời cô bé Đào Tử đúng là bi kịch.” Trước khi lên đường đến nhà cục trưởng Đào, điều tra viên đã tìm đến khách sạn. Khi chúng tôi đang khám nghiệm tử thi, họ đã đến nhà cục trưởng Đào để điều tra tình hình gia đình.
Điều tra viên nói: “Đào Tử là một đứa trẻ bị bỏ rơi từ khi mới lọt lòng. Mười sáu năm trước, Đào Tử bị bố mẹ đẻ vứt bỏ ở gần nhà cục trưởng Đào. Vợ cục trưởng Đào không có con, thấy đứa bé mập mạp đáng yêu nên quyết định nhận nuôi. Nhưng sau đó không lâu, cục trưởng Đào phát hiện Đào Tử thường bị ngạt thở nên đã đưa bé đến bệnh viện kiểm tra toàn diện, kết quả phát hiện ra Đào Tử mắc bệnh tim bẩm sinh. Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến bố mẹ ruột của Đào Tử vứt bỏ cô bé.”
“Điều tôi quan tâm bây giờ là có bao nhiêu người biết Đào Tử mắc bệnh tim bẩm sinh?” Tôi nôn nóng hỏi.
Điều tra viên nói tiếp: “Có nhiều người biết, hàng xóm, đồng nghiệp năm xưa của cục trưởng Đào, còn có mấy bác sĩ trong bệnh viện nữa. Mấu chốt là trong số bao nhiêu người như vậy, ai có khả năng lợi dụng bệnh tật của Đào Tử để hãm hại cô bé?”
“Phải đấy, phải đấy.” Tôi gật đầu lia lịa.
“Khi chúng tôi hỏi đến vấn đề này, cục trưởng Đào đã phản đối kịch liệt.” Điều tra viên nói.
“Nhưng ông ta cứ nhắc đi nhắc lại một câu, tôi làm vậy là để chữa bệnh cho Đào Tử.”
“Chữa bệnh?” Tôi thắc mắc. “Ông ta đã làm gì thế?”
Điều tra viên lắc đầu: “Tôi thấy phản ứng của ông ta bất thường nên cũng không tiện hỏi tiếp.”
Tôi nói: “Nếu như đã né tránh câu hỏi của chúng ta, vậy thì việc làm của ông ta chắc chắn không tốt đẹp gì.”
“Cục trưởng cục thuế,” Lâm Đào nói. “Vậy việc mà ông ta nói, có phải là tham ô hối lộ?”
“Chúng tôi cũng suy đoán như vậy.” Điều tra viên nói.
“Thứ nhất không phải là chuyện quang minh chính đại, thứ hai là để trị bệnh cho con, vậy thì hẳn là chuyện tiêu cực có liên quan đến tiền nong, chỉ có thể liên tưởng đến tham ô thôi.”
“Tôi mạn phép suy đoán thế này!” Tôi nhìn lên trần nhà, nói:
“Nếu có người nào đó đưa tiền cho cục trưởng Đào để nhờ vả, nhưng sự việc lại không được giải quyết nên đã oán hận rồi sát hại Đào Tử, có hợp lý không?”
“Ừm, rất hợp lý.” Đại Bảo nói.
“Còn một điều kiện nữa.” Lâm Đào nói. “Đối tượng này rất thân thiết với cục trưởng Đào, biết được con gái ông ta mắc bệnh tim.”
“Đúng thế.” Tôi nói.
“Chính vì rất thân thiết, cho nên đưa tiền mà không được giúp đỡ mới oán hận đến mức nảy sinh ý định gϊếŧ người. Ngoài ra, thủ đoạn rất thâm độc chứng tỏ kẻ này chắc chắn nham hiểm.”
“Chúng ta vẫn còn một điều kiện sàng lọc nữa,” Lâm Đào bổ sung. “Người này có xe, cao 1,75 mét, hơi gầy, rất thông thuộc ngõ Mê Cung, đặc biệt là sau khi ngõ được lắp camera giám sát, hắn nắm rõ vị trí của từng camera.”
“Còn nữa, hắn từng mua tóc giả!” Tôi nói.
Điều tra viên cười hề hề: “Nhiều manh mối như vậy mà chúng tôi chưa phá án được, đúng là vô dụng thật đấy.”
Có thể do buổi trưa ngủ nhiều quá nên cả đêm tôi không tài nào chợp mắt.
Nhớ lại thời đại học, thầy giáo chuyên ngành pháp y dạy chúng tôi vận dụng mười ngón tay của mình như thế nào trong khi khám nghiệm tử thi. Những ngón nào cầm dao, những ngón nào cầm kẹp cầm máu, những ngón nào thăm dò buồng tim, những ngón nào khâu chỉ thắt nút.
Thầy nói: “Khi pháp y chúng ta khám nghiệm tử thi, ngón tay dùng đến nhiều nhất không phải bất cứ ngón nào trên bàn tay mà chính là ngón tay thứ mười một – dao phẫu thuật.”
Thầy giáo ví con dao phẫu thuật giống như ngón tay thứ mười một của chúng tôi, mà hiện giờ chúng tôi lại đang rối tinh rối mù với vụ án ngón tay thứ mười một.
Một ngón tay thừa ra có phải manh mối do hung thủ để lại? Hắn đang cho chúng tôi một bài toán quá tàn nhẫn. Tôi nhất định phải bắt được hắn, nhất định phải bắt được!
Đầu óc tôi chen chúc những hình ảnh về thi thể bị mổ bụng chặt nhỏ, và một ngón tay sạm đen co quắp.
Không biết trời sáng từ khi nào, tôi đánh thức Lâm Đào: “Ngủ giỏi thật đấy, đúng là tuổi trẻ có khác.”
“Có tổng cộng một trăm bốn mươi hai người có khả năng biết đến chứng bệnh của Đào Tử.”
Điều tra viên giơ tờ danh sách trong tay lên.
“Chúng tôi đã tác chiến suốt đêm qua, tiến hành điều tra sàng lọc hơn một trăm người này, đã sàng lọc được bốn đối tượng có đầy đủ điều kiện gây án. À, tất nhiên là tình tiết mua tóc giả chúng tôi chưa thể xác nhận được. Trong bốn người này, có hai người không có mặt ở địa phương trong thời gian xảy ra vụ án, hai người còn lại, tình hình cơ bản như sau.”
Điều tra viên dõng dạc nói tiếp: “Trịnh Hiểu Phong, 40 tuổi, bạn học của cục trưởng Đào, bác sĩ bệnh viện Nhân Dân. Trước đây, chính ông ta đã giới thiệu cục trưởng Đào đến gặp bác sĩ khoa tim mạch, xác thực Đào Tử mắc bệnh tim bẩm sinh. Trịnh Hiểu Phong cao 1,75 mét, nặng 62 cân, nhà ở trong khu đô thị mới bên cạnh ngõ Mê Cung. Điểm duy nhất không phù hợp là người này tính tình cởi mở, thân thiện, thích đùa.”
Tôi khẽ lắc đầu.
Điều tra viên trình bày tiếp: “Hà Hồng, 46 tuổi, là hàng xóm cũ của cục trưởng Đào, từng có thời gian qua lại rất thân thiết. Cao 1,78 mét, nặng 58 cân, tính cách hướng nội, đang kinh doanh một khách sạn.”
“Điểm này rất quan trọng.” Tôi ngắt lời điều tra viên.
“Những người có khả năng nảy sinh quan hệ với quyền lực của cục trưởng Đào là đối tượng khả nghi nhất!” Điều kiện của người này rất phù hợp, chênh lệch 3 centimet chiều cao vẫn nằm trong phạm vi sai số của thực nghiệm.”
“Có một điểm không phù hợp.” Điều tra viên nói,
“Hà Hồng sống ở phía tây thành phố, cách ngõ Mê Cung rất xa, phạm vi hoạt động chủ yếu ở phía tây. Có lẽ đối tượng này không thông thạo địa hình của ngõ Mê Cung.”
“Thông thạo hiện trường cũng là một điều kiện quan trọng.” Giám đốc Cường nói.
Đại Bảo đẩy cửa bước vào, cầm một bức ảnh vừa mới in, hỏi: “Người này là Hà Hồng phải không?”
Gần đây, Đại Bảo đang nghiên cứu lý thuyết điều tra qua hình ảnh nên tôi bảo anh ta đến phòng hình ảnh theo dõi nội các video trích xuất từ camera giám sát trong ngõ Mê Cung. Ngoài hai mươi mốt hộ sinh sống ở đó, đối tượng xuất hiện nhiều lần trong camera rất có khả năng là hung thủ. Cách làm quen hiện trường từ trước được cảnh sát gọi là “thăm dò hiện trường”.
Tôi tin chắc rằng, để thông thạo hiện trường, ngoài sinh sống gần đó, còn có một khả năng khác chính là đã thăm dò địa hình chu đáo.
Người trong ảnh chính là Hà Hồng.
“Người này chỉ xuất hiện một lần trong camera.” Đại Bảo nói. “Nhưng trong tay có cầm một cái hộp. Một đồng nghiệp hói đầu vừa nhìn đã nhận ra, đó là hộp đựng một loại tóc giả cao cấp.”
“Đã bắt người được chưa?” Tôi quay sang nhìn giám đốc Cường đang ngẩn ra kinh ngạc.
Hà Hồng và cục trưởng Đào là hàng xóm với nhau đã hơn ba mươi năm, lớn lên và trưởng thành cùng nhau. Khi khách sạn của Hà Hồng còn phải trốn thuế mới cầm cự được thì cục trưởng Đào đã được thăng chức làm cục trưởng cục thuế thành phố.
Hà Hồng như mở cờ trong bụng, lợi dụng mối quan hệ này, cộng thêm khoản hậu tạ hậu hĩnh theo “thông lệ”, khách sạn của Hà Hồng sẽ có cơ hội đổi đời. Nhưng Hà Hồng hoàn toàn không ngờ được rằng, người anh em thân thiết từ nhỏ lại thu thập chứng cứ trốn thuế rồi quay sang uy hiếp mình, liên tục tống tiền Hà Hồng. Cục trưởng Đào vốn không phải là người như vậy, làm trong cục thuế hai mươi năm, lúc nào ông ta cũng thật thà như đếm. Tại sao vừa ngồi lên cái ghế cục trưởng đã trở mặt với bạn thân? Hà Hồng không tài nào hiểu nỗi.
Đáp án duy nhất chính là thấy mình hiền nên bắt nạt, Hà Hồng nghĩ vậy.
“Ông ta nói vì cần tiền chữa bệnh cho con gái nên mới bất đắc dĩ phải lấy tiền của mình.” Hà Hồng thầm nghĩ. “Bịa đặt! Mười mấy năm nay, chẳng lẽ ông ta không tích cóp nổi hai trăm nghìn đồng chi phí phẫu thuật?”
Thực ra thì cục trưởng Đào không hề nói dối. Phí điều trị thường niên của Đào Tử đã tiêu tốn sạch trơn khoản tiền tích lũy của cục trưởng. Vì vợ không có việc làm, chỉ dựa vào khoản tiền lương ít ỏi thì thực sự khó lòng tích cóp cho đủ chi phí phẫu thuật.
Dùng dao dùng súng để gϊếŧ người, Hà Hồng không dám, nên ông ta phải chuyển sang dùng âm mưu. “Không dọa chết được nó cũng phải để nó sợ đến thành bệnh.” Hà Hồng dự định báo thù cục trưởng Đào như vậy.
Ông ta bám theo Đào Tử, đứng ở dưới tầng quán karaoke đợi cô bé, sau đó nhiệt tình đòi lái xe đưa cô bé về nhà. Ông ta chở Đào Tử đến gần ngõ Mê Cung, nói là vào đi vệ sinh, nhưng thực ra là mang “đạo cụ” đi hóa trang.
Khi ông ta lù lù xuất hiện ở trước cửa xe với bộ dạng ma nữ, Đào Tử chưa sợ đến chết ngất mà xô cửa xe bỏ chạy theo phản xạ. Do Đào Tử không chạy qua những chỗ có camera, lại cũng không thông thạo ngõ Mê Cung nên ông ta đã dồn cô bé vào ngõ cụt thành công.
Cho đến khi một sinh mệnh đổ gục trước mắt mình, ông ta mới bắt đầu sợ hãi. Kế hoạch ban đầu là chỉ dọa ngất Đào Tử rồi bỏ đi, nhưng vì sợ sự việc bại lộ, ông ta đã vác thi thể của Đào Tử lên taxi, nhanh chóng chạy khỏi ngõ Mê Cung.
Ông ta nghĩ đến các cách thiêu xác, chặt xác, tiêu hủy xác, nghĩ rất nhiều cách nhưng đều không thể làm được. Nên cuối cùng, ông ta đã nhét thi thể của Đào Tử vào vali ném xuống sông Lệ Kiều.
Nhân viên khám nghiệm hiện trường đã tìm được vết máu của Đào Tử trong phòng tắm nhà Hà Hồng, khiến ông ta không còn chối cãi được nữa.
Ủy ban Kỷ luật vào cuộc, tiến hành điều tra hành vi nhận hối lộ của cục trưởng Đào.
Cuối cùng, cả hai người hàng xóm cũ cùng ngồi tù.
“Gϊếŧ người bằng phương pháp không xác định thế này thật hiếm gặp.” Đại Bảo nói.
“Quay về có thể viết báo cáo được đấy.”
“Tham ô chỉ vì muốn chữa bệnh cho con gái,” Lâm Đào lẩm bẩm
“nhưng lại chính vì tham ô mà hại chết con gái mình.”
“Có vất vả đến mấy, đồng lương bèo bọt đến mấy cũng không thể trở thành lý do để tham nhũng được.”
Tôi nhìn Lâm Đào và Đại Bảo, nói. “Cố gắng lên!”