Chúng Ta Không Thể Là Bạn - Mộc Diệp Tử

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Chúng Ta Không Thể Là Bạn - Mộc Diệp Tử

Postby bevanng » 19 Mar 2022

Image


Chúng Ta Không Thể Là Bạn


Mộc Diệp Tử


Phần 1 Ký ức Yamagata
Phần 2 Một cay đắng. Một niềm vui. Một nỗi buồn

Trên đường đời dài rộng, bạn nhất định sẽ gặp hai loại người: Người vì bạn mà một lòng giành lấy vinh quang phồn hoa; người còn lại sẽ vì bạn mà cam tâm tình nguyện sống cuộc đời bình dị. Người đầu tiên đến vào lúc thanh xuân nở rộ, cùng bạn trải qua những xốc nối, ngông cuồng của tuổi trẻ; người còn lại sẽ đến khi thăng trầm đủ sâu, lặng lẽ cùng bạn tận hưởng đủ chát đắng ngọt ngào của vị trà cuối.
Cuộc đời sẽ luôn có người vì bạn mà chọn giành mọi thứ, cũng có người vì bạn mà từ bỏ mọi thứ, người chọn tiến lên, người chọn lùi về, bạn buộc phải bỏ lỡ một người mới có thể gặp được người tiếp theo. Suy cho cùng, đó chính là sự sắp đặt của duyên phận.


MỘC DIỆP TỬ

Mộc Diệp Tử là bút danh của một cô gái với cái tên thật đẹp Quỳnh Hoa, hoặc được biết đến với biệt danh “Kẹo” đáng yêu. Bắt đầu viết Blog từ năm 2006. Mộc Diệp Tử đã tạo dấu ấn cho bản thân với những bài viết chia sẻ rất gần gũi về gia đình, tình yêu và cuộc sống. Những cuốn sách của Mộc Diệp Tử cũng dễ dàng đi vào lòng độc giả Việt Nam, đặc biệt là những bạn trẻ.
Các tác phẩm đã xuất bản:
Tháng năm của Kẹo
Chênh vênh cuộc đời
Em chưa từng chạy trốn cô đơn
Yêu một người là điều giản đơn?
Hạnh phúc một mình


Có một thành phố bạn yêu như từ kiếp trước. Thành phố bạn đến rồi đi và luôn mong được trở lại. Thành phố nuôi dưỡng bước chân bạn những ngày chênh vênh và lạc lõng.
Thành phố có những ngôi nhà ẩn mình dưới vách núi, mùa hạ thì xanh mát bình yên, mùa đông thì trắng trong một màu cô độc.
Yamagata không nhỏ bé như thị trấn Sa Pa, nhưng cái lặng lẽ của nó thoáng có nét tương đồng. Một ngày tuyết rơi, ngồi trong ngôi nhà gỗ cổ uống cafe, nghe tiếng chuông kinh cầu vang vang trong gió, làm bạn nhớ tiệm cafe nhỏ trên phố Cầu Mây, hình như nhớ một thành phố là vì ở đó có những ký ức về một người mà ta thương.
Nhưng Sa Pa không và sẽ chẳng bao giờ là Yamagata, dù bước chân người có đi qua bao nhiêu những khóc khuất, cố tìm kiếm chút gì đó trong ký ức quen thuộc, là mái vòm cong cong, là cửa tiệm cũ kỹ, là bậc thềm lấp lánh thứ ánh sáng của chiều tàn nắng tắt hay một cái ghế gỗ bập bênh đặt bên tưởng trơ trọi, không có thành phố nào là nguyên vẹn trong ký ức. Tình yêu tưởng như đã hiểu tất cả, hóa ra toàn là hiểu lầm; ký ức tưởng như đã nhớ rất rõ, hóa ra toàn là tưởng tượng đây thôi.
Những gì na ná đều sẽ chỉ là tâm tưởng, vì thế bạn đến rồi đi và lại khao khát tìm về thêm rất nhiều lần. Tại mỗi thời điểm, Yamagata luôn khiến trái tim bạn rung động. Nhưng dù thế bạn muốn đến Yamagata ngay cả khi có đi mòn gót giày.
Vì ở đó, có một người thương bạn.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Chúng Ta Không Thể Là Bạn - Mộc Diệp Tử

Postby bevanng » 19 Mar 2022

Phần 1 Ký ức Yamagata


Tôi gửi cho cô ấy một icon buồn. Như mọi lần, rất lâu cô ấy mới hồi đáp cho tôi. Chỉ một dấu chấm hỏi, ngắn ngủi nhưng dường như cả thế kỷ mới đến.
“Phải làm sao bây giờ nhỉ? Anh rất tiếc…”
“?” – Thêm một dấu chấm hỏi nữa sau nửa tiếng.
“Anh hơi lo…”
“Lo gì?” – Lần này dài hơn một chút.
“À, sắp tới, làm sao để đón tiếp em đây…”
“Hả, có kết quả rồi sao? Em có đậu không?”
“Ừ. Chắc sẽ mất ối tiền học cho mấy năm tới.”
“Ha ha.” – Tôi đọc đi đọc lại đoạn hội thoại ngắn ngủi, tự cười một cách ngớ ngẩn.

Nhật Bản mùa thu tháng mười


Tám giờ sáng nay, cô ấy sẽ đáp xuống sân bay Narita. Tôi đã đến sân bay từ sáu giờ, trước khi đi, tôi ghé 7 - Eleven mua bảy gói KitKat trà xanh. Cô ấy thích số bảy, một fan của David Beckham. Tôi không thích bóng đá cho lắm, và ghét mấy gã cầu thủ đẹp trai điệu đà. Sân bay buổi sáng không quá đông, những ô cửa kính phản chiếu một bầu trời xám xịt thường thấy ở Tokyo. Nó làm tôi nhớ bầu trời nhuộm vàng ở Yamagata lúc này. Tôi thả mình xuống một chiếc ghế êm ái ngoài phòng đợi, đút tai nghe một bài hát đượm buồn của Teshima Aoi. Thỉnh thoảng lại liếc đồng hồ. Trên màn hình Zalo, avatar của cô ấy không sáng nhưng nó nhấp nháy trong lòng tôi như tâm trạng bây giờ. Tám giờ mười phút, tôi gửi đi một tin nhắn: “Nhắn cho anh khi em xuống” thì thấy cô ấy từ xa đang kéo ba chiếc vali màu hồng to uỳnh tiến tới. Tóc lăn quăn như chim sẻ bông, mặc chiếc áo hoodie màu trắng rộng thùng thình in chữ “Fuck” đỏ chót, quần bỏ rách toạc gối, đeo kính gọng tròn, không khác mấy so với ngày đầu tiên tôi gặp. Cô ấy chạy đến gần chỗ tôi đứng, vẫy tay, miệng thở dốc: “Anh ra đẩy hành lý đi.” Ba chiếc vali với gần một trăm kilogram toàn là nước mắm, gia vị, bún, phở… tôi không biết bằng phép màu nào mà toàn bộ số hành lý của cô ấy được thông qua một cách dễ dàng đến thế.
Chúng tôi lên tàu cao tốc đi về Yamagata. Đó là lần đầu tiên cô ấy đi chuyến tàu nhanh đặc biệt này và chuyến tàu làm cô ấy trở thành chiếc bánh đa nhúng nước. Xuống đến nhà ga, với mọi nỗ lực còn lại, cô ấy thề sẽ giết chết tôi nếu còn tiếp tục bắt cô ấy đi tàu hay đi xe bus về ký túc xá. Tôi nhìn khuôn mặt xanh lét một cách thảm hại trước mặt mình mà không khỏi cảm thấy có chút hài hước muốn chọc tức. Tất nhiên là thay vì ngồi lên tàu di chuyển chỉ mười phút để về trường, tôi và cô ấy phải kéo vali đi bộ mất cả tiếng. Cô ấy vẫn lạ lùng và bướng bỉnh một cách buồn cười như thế, có thể kêu gào thảm thiết không ngừng về tàu cao tốc, nhưng lại im thin thít không hé môi dù đi bộ mệt cỡ nào. Buổi trưa mùa thu tháng Mười ở Yamagata, tôi lững thững đi sau nhìn cô ấy bước đi phía trước, mái tóc dài và dày hung hung bay trong nắng, ánh nắng phủ xuống không rõ mặt, nhưng mãi là một buổi trưa mùa thu đẹp nhất kể từ khi tôi đặt chân đến đây.
Khi về đến ký túc xá đã gần mười giờ, cô ấy nói muốn đi tắm và ngủ một chút. Tôi gật đầu, hẹn một giờ sẽ qua đón cô ấy đi ăn và mua sắm đồ đạc cần thiết. Nhưng tôi không trở về nhà, tôi ra bờ sông phía sau ký túc của cô ấy ngồi đợi. Mười hai giờ mười, cô ấy nhắn tin cho tôi, một icon cười mỉm.
“Đã ngủ dậy?”
“Yup, do đói bụng.”
“Muốn ăn gì?”
“Bún ốc, bún chả, phở, bánh mì.”
“Chào mừng em đến với Nhật. Ở đây chỉ có ramen và sushi.”
“Em ăn món nào anh hay ăn nhất.”

Tôi dẫn cô ấy đến một nhà hàng rất truyền thống ở trong thị trấn. Cô ấy gần như nuốt chửng miếng sushi natto, ăn thử một miếng sashimi bạch tuộc và bỏ dở 2/3 bát udon. Cô ấy nhìn tôi rồi nói: “Em có vẻ không hợp với món Nhật cho lắm.” Tôi cảm thấy mình có chút khốn nạn khi đưa cô ấy đến nhà hàng này, ép buộc cô ấy phải thử sức với những món ăn lạ lẫm sau một chuyến đi dài bằng những kì vọng lạ lùng trong lòng. Tôi lắc đầu: “Để anh đưa em đi mua đồ về nấu cơm.”
Cô ấy toét miệng cười: “Món Việt vẫn là ngon nhất. Hôm nay để em làm cá kho cho anh.”
Chúng tôi đạp xe hơn bốn cây số ra Daiso mua bát đĩa, rẽ qua siêu thị Gyoumu mua gạo, cuối cùng mới về Seiyu gần nhà để mua đồ ăn. Tôi bảo cô ấy đứng đợi ngoài hầm, chẳng biết cô ấy đi loanh quanh thế nào mà chúng tôi bị lạc mất nhau. Gần hai tiếng đồng hồ, trời cứ tối dần, tôi chạy khắp mười một tầng trong trung tâm thương mại rộng lớn để tìm cô ấy. Mãi gần bảy giờ tối, tôi đi về phía cửa tầng hầm B2 thì thấy cô ấy ngồi bó gối ở bậc thềm, gương mặt ngơ ngác còn vương nước mắt, xung quanh có hai viên cảnh sát đang cố gắng nói chuyện bằng thứ ngôn ngữ nửa Nhật nửa Anh. Cô ấy nhìn thấy tôi thì òa khóc. Mái tóc dày bay lên trong gió, ánh đèn vàng phủ xuống một màu dịu dàng nhưng xót xa biết mấy. Từ giây phút ấy, tôi đã hứa sẽ không bao giờ để lạc cô ấy nữa.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Chúng Ta Không Thể Là Bạn - Mộc Diệp Tử

Postby bevanng » 19 Mar 2022

Công việc đầu tiên


Tôi giới thiệu cô ấy vào làm trong tiệm mì tôi đang làm thêm. Chủ quán Shinji Takahashi - một Thạc sĩ Luật và cũng là một người bạn thân thiết của tôi đã vui vẻ đồng ý. Cô ấy làm trong bếp vì tiếng Nhật vẫn chưa tốt, nhưng cô ấy học làm mì rất nhanh. Chúng tôi không làm cùng lịch do giờ học khác nhau. Cô ấy làm ca tối từ sáu giờ đến mười giờ, tôi cảm thấy không yên tâm nên thường tám giờ từ nhà chạy qua quán đợi. Tôi lấy cớ qua chơi với Shinji để cô ấy không phải suy nghĩ. Mỗi lần đến, tôi thường thấy cô ấy đang chú tâm làm mì, dáng vẻ rất nghiêm túc. Cũng không có gì lạ, cô ấy có niềm đam mê rất lớn với bếp núc.
Buổi tối đầu tháng Mười Hai, từ trường trở về, cô ấy hào hứng khoe tháng lương đầu tiên, rủ tôi liên hoan cùng với đám bạn. Chúng tôi mua đồ về ký túc làm lẩu, đợi ngắm tuyết đầu mùa. Tôi đã ở Nhật được sáu năm, còn cô ấy mới đến, tuyết đối với tôi ngoài nỗi trống trải thì chẳng có cảm giác gì đặc biệt. Cô ấy bây giờ đang rất háo hức nhưng rồi sẽ cảm thấy giống tôi sau khi đã nếm trải một vài mùa tuyết rơi trong đời. Buổi tối hôm ấy, chúng tôi đàn hát, uống bia và thức đợi tuyết. Tháng Mười Hai là thời điểm tuyết bắt đầu rơi ở nhiều vùng tại Nhật. Mười một giờ đêm, tuyết bắt đầu rơi mạnh, cả đám đi ra ngoài nghịch. Cô ấy phấn khích hứng tuyết, vo thành một nắm to rồi nhét vào người đứa bạn trai học cùng lớp. Tôi thấy khó chịu, cúi xuống vơ một nắm tuyết thật to, ném thật mạnh về phía cô ấy. Hòn bi tuyết rơi trúng mặt, cô ấy hét lên, khuôn mặt ửng đỏ, mái tóc hung phủ lốm đốm tuyết giống nhân vật Chie trong truyện tranh mà tôi từng đọc. Tôi cúi người, vơ thêm một nắm tuyết, chưa kịp ném đi đã thấy sau lưng mình có vật gì đó lạnh buốt áp vào. Cô ấy đứng đằng sau, đang nhét tuyết vào trong áo tôi cười thích thứ. Con chim sẻ này đôi khi không có khái niệm nam nữ, thích gì là làm nấy. Nhưng trong lòng tôi, có một niềm vui nhè nhẹ lan tỏa. Cô ấy đòi chơi đến gần ba giờ sáng mới chịu về. Đường đêm đông tuyết trắng, trong ánh sáng vàng vọt bên đường, tôi cố gắng bước thật chậm phía sau để bóng tôi mãi ôm lấy chiếc bóng nhỏ bé của cô ấy phía trước.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Chúng Ta Không Thể Là Bạn - Mộc Diệp Tử

Postby bevanng » 19 Mar 2022

Ký ức Hakodata


Kết thúc kì thi đầu tiên cũng là lúc hai đứa được nghỉ Giáng Sinh và năm mới. Vào buổi tối ngày hai mươi, chúng tôi bắt xe bus đêm đi Aomori và Hokkaido. Lịch trình chỉ vỏn vẹn sáu ngày năm đêm. Chuyến đi ngắn ngủi nhưng bù lại, tôi có hai đêm ở cạnh cô ấy trên xe bus. Cô ấy uống thuốc chống say, lên xe đã bắt đầu li bì. Tôi ngồi ghế bên cạnh, ghế xe nhỏ và chật, cả đêm không dám cựa mình cho chú chim sẻ bên cạnh tựa vào tay ngủ ngon lành. Khi cô ấy áp chiếc má bầu bĩnh và mềm mại vào cánh tay của tôi, trái tim dường như đang cựa quậy. Tôi tháo một bên tai nghe, khẽ khàng đút vào một bên lỗ tai nhỏ xinh của cô ấy. Ở đâu đó trong thẳm sâu, tôi hi vọng cô ấy sẽ nghe được giai điệu thầm kín mà cháy bỏng của “Lemon”:
(Quá khứ đen tối ấy của anh tưởng như đã chôn giấu không thể nói ra, có lẽ anh sẽ mãi ở trong bóng tối nếu như em không xuất hiện…)
Xe đến ga Aomori lúc sáu giờ kém, tiếng người lái xe vang lên trên loa, tôi giật mình tỉnh giấc, nhìn xuống bên cạnh thấy cô ấy vẫn ngủ ngon lành. Tôi khẽ khàng gọi, cô ấy mơ màng mở mắt rồi phấn khích reo lên:
“Anh đến Aomori rồi. Em muốn đi xem Hakkodamaru trước, sau đó đi thành cổ Hirosaki, rồi thăm quan Sannai Maruyama. Còn gì nữa nhỉ? À đi ăn táo ở Hirosaki Apple Park rồi uống rượu táo ở A factory.”
“Trước tiên em hãy gấp chăn, đi giày vào trước khi tài xế tống cổ chúng ta xuống xe.”

Tôi đã đến Aomori nhiều lần trong suốt những năm tháng một mình ở Nhật, nó chưa bao giờ có gì đó quá hấp dẫn với tôi. Nhưng sau hôm nay, mọi thứ có lẽ sẽ khác đi rất nhiều. Xuống khỏi xe thì trời đổ mưa rét buốt, nhiệt độ xuống dưới âm độ, xem ứng dụng thời tiết báo hai ngày mưa tuyết. Cô ấy có vẻ tiu nghỉu. Chúng tôi vào Lawson mua đồ ăn sáng. Một tháng đến Nhật, cô ấy chỉ toàn ăn cơm nắm và bánh mì, không ăn được đồ gì khác. Nếu không kịp nấu cơm, có khi cô ấy ăn táo hoặc chỉ uống sữa đi học. Ngày mới đến, trông cô ấy còn khá mũm mĩm, có đôi phần trẻ con, bây giờ chiếc xương quai xanh đã hằn rõ sau lớp áo nỉ dày, nhưng vẫn may, đôi má bầu bĩnh không thay đổi nhiều lắm. Tôi lấy một cốc cà phê đen không đường cho mình và trà sữa trân châu cho cô ấy, nhưng khi đem ra, cô ấy liền đổi lấy phần của tôi. Tôi nhấp thử một ngụm trà sữa nhỏ, cảm thấy cái vị ngọt ấy thật khó nuốt, không hiểu vì sao đám con gái thích thứ với thứ nước có phần giả tạo này như thế. Cuộc đời là một ly cà phê thẳm sâu và đắng chát mùi vị cô độc.
Cô ấy cắm ống hút, hút một hơi hết sạch. Tôi bật cười, không có ai uống cà phê như vậy cả. Rồi cô ấy quay ra nhìn tôi, tóm lấy cốc trà sữa trên tay, thêm một hơi nữa, cốc trà sữa cạn đáy.
“Đắng và ngọt. Đây gọi là đời đấy ạ.”
“Em có thể uống cà phê sữa.”
“Em thích cà phê đen đá, cũng rất thích trà sữa, nhưng không có hứng thú với những thứ nửa nọ nửa kia.”
- Người nghiện cà phê có nhiều loại, nhưng người thật sự thích cà phê thì chẳng bao giờ thích bỏ gì cả.
Chúng tôi thuê hai phòng trong một khu nhà gỗ nằm bên núi. Nếu Yamagata giống như một Sa Pa lặng lẽ thì Aomori hệt như Đà Lạt thơ mộng của những ngày tháng xưa cũ. Aomori bình dị với vẻ đẹp trong trẻo và nguyên sơ làm tôi nhớ về vẻ đẹp của Đà Lạt trong ký ức bảy tuổi đã mờ. Mưa và tuyết khiến kế hoạch của chúng tôi hoàn toàn bị phá hỏng. Chúng tôi ở trong căn phòng gỗ nhỏ suốt hai ngày chỉ để nhìn mưa rơi qua ô cửa kính, phía khoảng sân bên ngoài có cây anh đào trụi lá, nhưng chủ nhà đã treo lên những cái ô nhiều màu sắc, nhìn từ xa như những cây nấm nhỏ mọc giữa trời. Dưới thân cây đặt một pho tượng phật nhỏ, mắt nhắm, an nhiên giữa đời. Căn phòng của cô ấy nhỏ nhất nhưng ấm áp, tôi chọn nó bởi nó áp mái và là phòng duy nhất có thể nhìn ra hai phía. Trái nhà sau nhìn ra núi, núi thoai thoải phủ trắng bởi tuyết không thấy người, chỉ có tiếng gió rít qua khe vọng vào vách núi, tiếng quạ thê lương và tiếng cây xào xạc. Cô ấy nói đó là thứ thanh âm của cô độc. Hai ngày chỉ nằm cuộn chăn, đốt củi, nhìn trời lúc chuyển xám cô đơn lúc trắng trong tuyệt vọng, mưa rồi tuyết, hóa ra, bình yên cũng có lúc đáng sợ như vậy. Buổi tối đầu tiên về phòng, chúng tôi đi siêu thị, mua mì cay về nấu một nồi lớn rồi tranh nhau gắp. Cô ấy ăn cay rất giỏi, thách tôi thi cùng, kết quả, cô ấy nước mắt nước mũi tùm lum, bỏ dỏ nửa bát mì, còn tôi vẫn ăn thản nhiên. Có lẽ, cô ấy quên mất tôi là người gốc Huế, không nên thách người Huế ăn ót.
Tám giờ tối, chúng tôi ra ga, ngồi chờ lên tàu di chuyển tới Hakodate. Trước khi rời khỏi Aomori, chúng tôi nướng cá và uống rượu táo. Chim sẻ tóc nâu uống khá nhiều nhưng không biết say, còn chê tôi mua rượu dởm. Tôi cũng không say, một người biết uống rượu từ năm mười một tuổi thì dễ gì say nhưng mùi hương của thảo mộc trên tóc cô ấy làm tôi chếnh choáng thật khó chịu. Ngồi trên tàu cô ấy ngủ, chỉ có tôi còn thao thức bên cạnh. Đầu cô ấy ngoẹo về phía thành ghế, có vẻ rất khó chịu. Tôi đưa tay trái ra, nhẹ nhàng đặt đầu cô ấy tựa lên tay của mình. Bất ngờ, cô ấy mở tròn mắt nhìn tôi rồi xoay người nằm xuống, đầu gối lên đùi tôi một cách đầy thoải mái. vẫn là mùi của cỏ cây phảng phất trong không khí làm tôi tê dại.
Mười giờ ba mươi đêm Noel, chúng tôi đến Hakodate. Lần thứ ba, tôi trở lại thành phố này, nhưng là lần đặc biệt nhất, tôi chưa từng đi cùng ai đến đây trước kia. Cô ấy giống tia nắng sớm, mỏng manh nhưng mạnh mẽ và dứt khoát len lỏi vào thế giới của tôi từng chút, từng chút một. Tôi rít một hơi dài, mùi khét của bạc hà xộc vào mũi làm cay mắt nhưng tỉnh táo. Cô ấy đứng bên kia đường, ngơ ngác như chim sẻ sau màn mưa, ngơ ngác vì mới tỉnh ngủ, ngơ ngác vì cảnh vật lạ lẫm, ngơ ngác vì điều gì nữa, tôi không biết. Nhưng tôi ước gì đôi mắt tròn xoe đang ngơ ngác ấy sẽ dừng lại nơi vị trí mà tôi đang đứng. Đêm Giáng Sinh, tất cả đều thong thả, người qua lại đều có đôi có cặp cười nói, đều sum vầy trong niềm hạnh phúc và ấm áp của gia đình, có hai chiếc bóng đổ xuống lòng đường lặng lẽ. Tôi hút hết điếu thuốc, tiến về phía bên kia đường, cô ấy vẫn đứng tựa người vào cột đèn, mái tóc xoăn dày như sóng nước xõa tung trong gió. Cô ấy đội một chiếc mũ beret xinh xắn màu nâu, hòa vào màu tóc vốn có, mọi thứ ăn nhập với nhau làm tôi khựng bước. Cô ấy ngoảnh lại, nhìn tôi toét miệng cười:
“Anh uống bia ăn khoai lang nướng bao giờ chưa?” - Tôi lắc đầu.
“Để em làm host đêm nay.”
“Em tự tin đấy nhỉ!”
“Xời ơi, anh hãy bớt tinh vi đi Min ạ.”
- Tôi vui vui khi cô ấy gọi tên tôi thay vì là Senpai một cách xa lạ.
“Liệu có vinh hạnh sử dụng đến 10 hộp Berberin mà quý phụ mẫu đã chuẩn bị không cô nương?”
“Anh sợ thì thôi, em ăn hết đừng có xin.”

Nói rồi cô ấy đút tay vào túi áo hùng hổ bước về phía trước, không thèm nhìn lại phía sau. Tôi mỉm cười, con chim sẻ cố chấp ấy đã bao giờ sợ điều gì. Hakodate về đêm lung linh và nhộn nhịp, thấp thoáng cảnh sắc cổ kính của Châu Âu và huyền bí của Châu Á cũng chính thế mà nó có màu huyền ảo trong những truyện cổ ngàn lẻ một đêm. Tôi bước đi đằng sau cô ấy, giọng hát của Teshima Aoi như vang lên ở đâu đó:
(“Con thuyền trôi nổi trên mặt biển lấp lánh
Mùi hương của hàng thông xanh biếc
Nhưng điều đó lại thật buồn
Dù giờ đây chỉ còn mình em lẻ loi
Nhưng em vẫn biết rằng mình có thể tự làm được mọi thứ.”)

Cô ấy lấy điện thoại, gõ tìm kiếm gì đó. Tôi im lặng bước theo. Một cửa hàng, à đúng hơn, là một xe đẩy bán khoai nướng và bánh bạch tuộc nướng bốc khói nghi ngút ở cuối đường. Cô ấy phấn khích vỗ tay chạy đến. Sau đó, một bịch to đầy ắp khoai lang nướng nóng hổi tỏa mùi thơm ngào ngạt nằm trên tay, chúng tôi ghé qua FamilyMart mua bia. Cô ấy không lấy bia lon mà chọn bia chai, mười hai chai Sapporo loại 650ml, nồng độ 7%, tôi nhìn cô ấy với ánh mắt nghi hoặc. Cô ấy lè lưỡi, búng tay rồi thanh toán. Mười hai giờ, tiếng chuông nhà thờ điểm vang, tôi và cô ấy ngồi bên ghế đá bóc khoai ăn ngấu nghiến. Vị khoai ngọt bùi hòa vào vị đắng của bia, nghĩ là không hợp mà hóa ra đồng điệu biết nhường nào. Cô ấy luôn làm những điều lạ lùng mà tuyệt vời khiến người khác phải bất ngờ.
Cô ấy vẫn lặng lẽ bóc khoai, dưới ánh đèn đêm, trên nền tuyết trắng, đôi má hồng hào mịn màng như phát sáng. Bất giác, tôi đưa tay chạm vào bên khóe môi, cô ấy thoáng rùng mình. Những ngón tay run rẩy mà cố chấp nhích dần lên cái má tròn tròn ấm áp.
“Gì vậy?”
“À, có vết nhọ ở đây.”
- Tôi đứng dậy, quay vội về phía khác.
“Này ăn gian vừa thôi.” - Tôi ừ hứ, cô ấy đã nhảy đến gần, đột ngột kiễng lên, một mùi thảo mộc sượt qua mũi làm tôi cồn cào. Tôi cao một mét bảy mươi tám, còn cô ấy chỉ ước chừng khoảng một mét năm mươi tư, năm lăm. Con chim sẻ ấy cứ loi choi kiễng chân nhảy nhảy cố tóm gì đó, không biết rằng có người đang phải cố gắng kiềm chế.
“Em dùng dầu gội gì vậy?”
“Hử? Dove. Làm sao?”
“Không. Anh thấy giống mùi cứt trâu.”
“Này, có ai bảo anh không những xấu người còn mất nết chưa?”
“Không. Họ khen anh đẹp trai, tử tế, tài năng.”
“Ối dồi, buồn nôn quá.”

“Ha ha.” - Tôi chụm hai chai bia lại để mở, những ngụm bia đắng chầm chậm chảy xuống cổ, thấm vào từng mạch máu, lan tỏa khắp cơ thể làm sức nóng bừng lên, tôi cố gắng nhìn ra phía khác. Cô ấy vẫn cắm cúi ăn khoai. Con chim sẻ này, ăn gì không ăn, chỉ toàn đòi ăn mấy món rẻ tiền.
“Min…”
“Ừm…”
“Anh có bao nhiêu bạn gái?”
“Gì?”
“Là có bao nhiêu mối tình?”
“Không ai cả.”
“Lại phét.”
“Còn em?”

“Một.” - Tôi không hỏi, cô ấy nghiêng đầu uống một hơi gần hết một chai bia mới.
“Min, anh có bao giờ muốn có một mối tình không ràng buộc không?”
“Là sao?”
“Là chỉ yêu nhau thôi, là yêu nhau như người tình. Là bên nhau mãi mãi nhưng không kết hôn, không sinh con.”
- Tôi quay người lại, nhìn sâu vào cô ấy. Ánh trăng đêm ấy sáng vằng vặc, những ngọn đèn đường đêm ấy lung linh ngàn sắc, nhưng tất thảy thu lại trong ký ức đẹp đẽ mà ít ỏi của tôi chỉ là một đôi mắt nâu tròn xoe, lấp lánh và ngọt ngào nhìn tôi đầy kiên định.
Là người tình sẽ luôn yêu nhau như thuở đầu tiên.
Là người tình sẽ luôn bên nhau bất kể thế giới ngoài kia có ngoảnh mặt đi chăng nữa.
Là người tình sẽ luôn đi cùng nhau đến bất cứ nơi đâu mình thích.
Là người tình sẽ nắm chặt tay nhau trên đường phố đông, sẽ hôn nhau khi mình muốn không ngại ngùng.
Là người tình sẽ không nói yêu nhau mãi mãi nhưng là yêu thoải mái hết mình.
Nhưng là người tình để nếu một ngày mình hết yêu nhau thì cũng không cần vướng bận mà ra đi đúng không em?
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Chúng Ta Không Thể Là Bạn - Mộc Diệp Tử

Postby bevanng » 19 Mar 2022

Hai đứa trẻ cô đơn
Tôi không phải mẫu người đàn ông lý tưởng đối với cô ấy. Tôi có nhiều quá khứ chẳng lấy làm tốt đẹp gì. Nhưng khi cô ấy hỏi tôi, rằng tôi có bao nhiêu mối tình, tôi đã trả lời cô ấy rất thành thật. Tình yêu thật sự phải đến từ sự rung cảm của hai phía. Tôi không yêu ai nhưng tôi có nhiều bạn gái trong quá khứ, ở trong một mối quan hệ được gọi là “Friends with benefits “, họ đến với tôi trong sự tự nguyện không có ràng buộc. Tôi không yêu họ. Nhưng tôi cảm thấy vô cùng bất ngờ về những gì cô ấy nói. Trong lòng tôi có chút gì đó vui mừng mà chua chát. Làm thế nào để là người tình của nhau mà không ràng buộc? Làm thế nào để yêu nhau cuồng si mà không khỏi hờn ghen, không sở hữu? Tôi không tử tế nhưng không muốn tình yêu của tôi dành cho ai đó trở thành tùy tiện.
Tháng Một, Yamagata ngập trong tuyết trắng và lạnh giá. Kỳ nghỉ đông bắt đầu cũng là lúc ở nhà chuẩn bị đón Tết Cổ Truyền. Vào buổi tối Giao Thừa, khi tôi trở về từ tiệm mì, tôi nhìn thấy cô ấy ngồi co ro trên bậc thềm nhà. Tuyết rơi đầy trên tóc, trên người nhưng cô ấy ngồi bất động, đeo tai nghe nhạc, mắt nhìn vô định. Lúc đó tôi thật sự rất sợ hãi. Ký ức năm tôi chín tuổi ập về. Tôi hốt hoảng, cúi xuống phủi tuyết trên quần áo, người cô ấy lạnh ngắt. Cô ấy ôm chặt lấy tôi, giọng khàn khàn:
“Em đi bộ bảy Kilomet đến đây đấy.”
“Em có bị điên không hả? Trời lạnh thế này?”
“Em muốn đón Giao Thừa với Min.”
“Vào nhà đã.”
- Tôi pha cho cô ấy một cốc rượu quế. Cô ấy cuộn tròn trong chiếc chăn bông, hở mỗi hai con mắt. Nhìn cô ấy như thế làm tôi thấy tức cười, cơn giận của tôi nhanh chóng nguôi đi.
“Nói đi, em có chuyện gì?”
“Ơ, em đến thăm nhà Min không được à?”
“Không phải không được. Em có thể đi tàu hoặc bảo anh đến đón. Ít nhất nhắn tin cho anh trước.”
“Em muốn làm Min bất ngờ thôi.”
“Không bất ngờ mà là đứng tim cô nương ạ.”
“Thì đó là siêu ú tim.”
“Anh đã thấy rất sợ.”
“Làm gì mà anh yếu tim thế hả?”
“Em đeo tai nghe, ngồi ngẩn ngơ như con điên. Ai chẳng sợ?”
“Ha ha. À biết rồi, chàng trai vạn người mê hóa ra hơi yếu đuối.”
“Ừ. Anh rất yếu đuối…”
“Thôi không đùa nữa. Em chỉ muốn đón Giao Thừa với anh thôi mà.”
- Đôi má tròn đã lấy lại sắc hồng, chúng bắt đầu có sức ảnh hưởng.
“Em muốn làm gì ăn không?”
“Bình thường. Tết thì phải có gà, bánh chưng, hành muối, canh bóng, miên mọc, nem rán, giò lụa… Nhưng đêm nay, em chỉ muốn ăn mì Hảo Hảo.”
“Ngồi ngoan ở nhà. Anh ra Donquijote xem có không.”
“Yeah, mua cho em mực khô và kem nữa.”
“Em không sợ bị Tào Tháo đuổi à?”
“Thì mai em báo cho Shin nghỉ làm thôi.”
“Em là chủ hay nó là chủ đây?”
“Kệ ổng đi, ai bảo hôm nay em đã xin nghỉ mà ông bảo về hỏi anh có đi làm được thay không. Đúng là đồ tư bản bóc lột.”
“Bảo nó chuyển lương em sang của anh, lúc nào nghỉ cũng được.”
“Khôn như anh ở quê em bọn đi Exciter hay bắt lắm.”

Khi tôi mua mì về, cô ấy đã chui vào bàn sưởi nằm ngủ ngon lành. Con chim sẻ này rất dễ ngủ, chỗ nào cũng ngủ được. Dễ ăn, dễ ngủ, dễ nuôi nhưng không hề dễ bảo. Tôi ngồi xuống bên cạnh chỗ cô ấy nằm, mở bia uống. Sáu năm ở đây, tôi không có nhiều bạn bè cũng không thường tham gia các buổi tụ tập. Tôi thuê ngôi nhà này, yêu thích cuộc sống tự do một mình và từ chối những người bạn muốn lui tới. Vậy mà cô ấy đến, kéo tôi tham gia vào những cuộc vui cùng bạn bè của cô ấy, tôi không hề khó chịu. Nhưng tôi đón tiếp mấy người bạn thân của cô ấy, bằng vai trò gì nhỉ? Tôi không biết.
Điện thoại của chim sẻ rung, có cuộc gọi đến là người nhà cô ấy. Tôi không biết có nên đánh thức cô ấy hay không, nhưng trong giờ phút ấy, nỗi cô đơn của tôi bủa vây, tôi đưa tay tắt máy. Sáu năm ở đây, tôi không có cuộc gọi nào từ gia đình vào đêm Giao Thừa. Mẹ đã mất khi tôi lên chín. Bố đã có gia đình khác ngay sau đó vài tháng. Tôi mở tủ lấy một chai Whisky, giờ phút này, chẳng có gì có thể cân bằng cảm xúc đắng nghẹn trong lòng bằng một chút nồng độ cồn đủ nặng. Điện thoại của cô ấy tiếp tục rung, một cuộc gọi khác, là tin nhắn từ một bạn nam học cùng lớp của cô ấy. Tôi chạm vào thông báo, tin nhắn mở ra, con chim sẻ này không hề đặt pass điện thoại.
Chúc mừng năm mới Hana. Đi uống rượu không?”
“Hana ngủ rồi. “
- Tôi gửi đi một tin nhắn bằng tiếng Nhật. Đúng lúc đó, cô ấy tỉnh giấc, nhíu chặt lông mày nhìn tôi.
“Anh đang làm gì thế?”
“Nhắn tin cho Leo bé bỏng của em.”
“Gì mà bé bỏng. Nó nặng hơn em ba mươi cân đấy. Nhưng quan trọng là tại sao anh lại nhắn tin cho nó bằng điện thoại của em?”
“Vì nó rủ em đi uống rượu.”
“Anh à, anh đang xâm phạm quyền riêng tư của em.”
- Tôi hơi khó chịu khi nghe cô ấy thay đổi cách xưng hô.
“Không riêng tư lắm.”
“Điện thoại là của anh à?”
“Không. Nhưng anh có quyền…”
“Quyền gì?”
“Quyền kiểm soát người tình của mình.”
- Cô ấy tức giận lao tới, đưa tay ra lấy điện thoại. Tôi vứt nó ra sau, tóm lấy tay của cô ấy.
“Han…” - Cô ấy không nói gì, cố gắng giật mạnh tay ra khỏi bàn tay của tôi.
“Em nhớ lời đề nghị của em khi chúng ta ở Hakodate vào đêm Noel không?”“
“Em không đề nghị gì cả.”
“Han, em có thể giả vờ, còn anh thì không bao giờ quên.”
“Bỏ tay em ra.”
“Không. Bao giờ em trả lời cho anh?”
“Chẳng có câu trả lời nào hết. Anh bỏ tay em ra.”
“Anh không bỏ, em định làm gì?”
“Anh không định nấu mì cho em ăn à?”
- Tôi bật cười. Con nhóc này trong giờ phút quan trọng nhất chỉ nghĩ đến ăn. Tôi buông tay cô ấy ra, bước vào bếp nấu mì. Cô ấy cầm điện thoại lên kiểm tra, miệng lẩm bẩm: “Cái đồ điên này, nhắn lung ta lung tung.”
“Á, đồ khùng kia, sao anh dám tắt máy của người nhà em.”
Cô ấy chạy vào nhà vệ sinh gọi điện. Khi trở ra, đôi mắt đỏ hoe. Tôi cảm thấy mình thật ích kỷ.
“Anh nấu xong mì rồi.” - Cô ấy chẳng nói gì, ngồi xuống khoanh chân, cắm cúi ăn. Có lẽ cô ấy đang giận.
“Sáu năm ở đây, anh không có ai gọi vào đêm Giao Thừa.”
Cô ấy ngẩng mặt lên.
“Mẹ anh mất rồi. Bà ấy mất khi anh chín tuổi. Bố anh đã có gia đình khác. Anh cũng không cần ông ấy. Một người đàn ông vô trách nhiệm.”
“Mì này ngon thật đấy. Tết năm nào ở nhà, dù có nhiều món ngon, em cũng chỉ thích mẹ nấu mì Hảo Hảo chua chua cay cay cho em ăn thôi. Gọi là mì quốc dân cũng chẳng sai. Anh có ăn không? Không ăn nhanh là em ăn hết đây.”
“Không có ai gọi cũng không có gì tệ lắm đâu. Đôi khi, em cũng ước mình chẳng có ai gọi đến.”
- Tôi ngước nhìn cô ấy, những giọt nước mắt tròn xoe lăn lăn trên đôi má bầu bĩnh.
“Có người gọi hay không có người gọi thì lúc này, chúng mình đều là hai đứa trẻ cô đơn.”
“Anh xin lỗi.”
“Em không giận đâu.”
“Anh chỉ xin lỗi vì đã tắt máy khi gia đình em gọi.”
“Lần tới em sẽ đặt pass.”
“Anh vẫn sẽ mở được thôi nếu nó còn nhắn nữa.”
“Leo là bạn thân của em.”
“Thế còn anh là gì của em?”
- Cô ấy đỏ mặt, với tay ra định lấy chai rượu, tôi nhanh tay tóm chặt tay cô ấy. Thời gian dường như chẳng còn trôi nữa. Cuối cùng, cô ấy nói:
“Là Min của em.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Chúng Ta Không Thể Là Bạn - Mộc Diệp Tử

Postby bevanng » 19 Mar 2022

Là người tình hay là người dưng?


Mùa Đông qua đi chưa bao giờ nhanh đến thế. Những vòm cây khẳng khiu dần thay màu, những lấm tấm chồi non đầy sức sống đang vươn lên đón nắng xuân. Những năm tháng đã qua ở Nhật, tôi luôn cảm thấy ghét mùa Đông vì nó dài và lạnh lẽo hơn bao giờ với những người độc thân như tôi. Chỉ đến khi nơi này ngập tràn ánh nắng của em.
Tôi vừa kết thúc tiết học cuối thì tin nhắn của cô ấy gửi đến:
“Anh muốn ngắm biển đêm không?”
“Hôm nay không làm?”
“Có chứ. Em đâu phải đại gia giống anh.”
“Lấy đại gia sẽ được bao nuôi.”
“Có đại gia nào bao nuôi chân ngắn bụng phệ không?”
“Heo có giá trị gối đầu rất cao.”
“Có đại gia nào đi xe đạp không?”
“Bên ngoài giản dị, bên trong nhiều tiền.”
“Quý khách vui lòng chuyển khoản vào Quỹ ủng hộ đồng bào thiếu ăn.”
“Em có thể bảo Shin chuyển toàn bộ lương của anh vào thẻ của em.”
“Ai chẳng biết tình thâm nghĩa nặng của hai người. Mười giờ em mới về, đợi em ở ngoài ga đi.”
“Đi tàu?”
“Không, đi xe đạp.”
- Chim sẻ ơi chim sẻ, em lại định làm trò gì nữa đây?
Mười giờ hai mươi, cô ấy đạp xe đến, mồ hôi còn lấm tấm trên mũi. Tôi đưa tay quệt ngang, đưa cho cô ấy hộp nước ép. Cuối tháng Ba, trời sang xuân, thời hết đã ấm dần lên rất nhiều. Cô ấy không nói địa điểm, chỉ bảo tôi đạp xe theo sau. Chim sẻ tóc nâu hôm nay mặc một chiếc váy màu xanh da trời, cùng màu với áo mà tôi đang mặc. Đó có được coi là đồ đôi không? Tôi bắt đầu suy nghĩ lung tung. Nhưng hôm nay, cô ấy đi đôi giày mà tôi đã tặng vào ngày sinh nhật của cô ấy. Điều đó khiến tôi thấy vui vô cùng. Đạp xe tận gần một tiếng, chúng tôi mới đến nơi. Biển đêm quạnh hiu, thăm thẳm phản chiếu một màu bàng bạc của trăng đêm. Ánh trăng dường như cũng nhuộm lên màu tóc của cô ấy, khiến nó lấp lánh kỳ diệu.
“Anh đã ngắm biển đêm bao giờ chưa?” - Tôi lắc đầu.
“Em rất thích biển. Nhất là biển đêm. Bởi vì không có ai nhìn thấu những con sóng ngầm cồn cào dưới đáy sâu.” - Cô ấy ngồi xuống cát, bắt đầu nghịch.
“Em có muốn được cõng không?”
“Gì cơ?”
- Tôi cúi lưng xuống.
“Lên đây anh cõng.”
“Em nặng lắm”
- Nói rồi cô ấy nhảy lên, quàng tay qua cổ tôi.
“Ừ trông bé tẹo mà nặng thật.”
“Người ta bảo nặng cân là phúc hậu muôn phần.”
“Phúc hậu với ai nặng một tạ. Còn con heo còi như em bán đi không đủ tiền vốn.”
“Chuyển lương của anh cho em đều đều mỗi tháng là đủ vốn.”
“Có cần chuyển chìa khóa nhà nữa không?”
“Chưa đến giai đoạn đó.”
- Cô ấy bất ngờ tiến tới, gỡ lấy kính mắt của tôi.
“Có ai bảo khi anh đeo cái kính này, trông anh rất là bad boy chưa?”
“Cận thị không đeo kính được à?”
“Không, ý em là cái kính này khi nó tồn tại trên khuôn mặt anh cùng với bộ râu dê kia trông rất sở khanh.”
“Râu của anh rất đàn ông. Và nó chỉ dê với đúng đối tượng.”
“Đối tượng dê của anh là ai?”
“Sawajiri Erika.”
“Diễn viên chính trong một lít nước mắt?”
“Đó là thần tượng của đàn ông Nhật. Anh là người Việt.”
“Ủa thế là ai?”
“Đeo kính vào cho anh đi.”
- Cô ấy vòng tay ra. Giọng của cô ấy thầm thì bên tai, mùi thảo dược ngập tràn không khí. Giọng của tôi khàn đi.
“Han…”
“Em có muốn chuyển đến nhà anh khi hết hạn ở ký túc xá không?”
- Bàn tay của cô ấy lỏng ra, cuối cùng tụt xuống.
“Không.”
“Vì sao?”
“Vì em không phải là người tình của anh.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Chúng Ta Không Thể Là Bạn - Mộc Diệp Tử

Postby bevanng » 19 Mar 2022

Tình yêu là trò đánh cược, ai yêu trước người ấy sẽ thua


Tôi đã nghỉ làm ở quán mì, xin vào làm pha chế ở một Pub gần nhà. Khi tôi nói với Shin, cậu ấy trầm ngâm rất lâu, cuối cùng cậu ấy thở dài: “Han sẽ rất buồn.” Tôi nhìn cậu ấy, người đàn ông này luôn nhìn thấu tâm sự của người khác. Nó làm tôi nhớ đến ngày đầu tiên cách đây sáu năm, tôi đến phỏng vấn ở tiệm mì của gia đình cậu ấy. Khi đó, Shin chi là nhân viên làm thêm cũng như bao sinh viên khác trong tiệm, làm việc và kiếm tiền ngay tại cửa hàng của nhà mình. Tôi là người nước ngoài đầu tiên đến xin làm thêm. Bố của cậu ấy, một người đàn ông tử tế và nhân hậu đã nhận và giúp đỡ tôi trong suốt những ngày tháng đi học một mình ở Nhật trước khi ông qua đời. Shin mong muốn trở thành luật sư giỏi, nhưng cậu cũng có tình yêu sâu đậm với tiệm mì mà bố mẹ cậu đã gây dựng bằng cả cuộc đời. Cậu trở thành người gồng gánh cho cửa hàng, bỏ dở ước mơ của mình mà không hề oán thán, nhưng mỗi khi cánh cửa tiệm đóng lại, cậu ấy thường ngồi lặng thinh trước bàn máy tính. Khi đó, cậu ấy thường bảo, để có thể gánh vác được yêu thương trong cuộc đời này, đôi khi cũng rất mệt mỏi, như cậu ấy rõ ràng rất yêu cửa tiệm này, nhưng cậu ấy luôn có cảm giác trống rỗng sau khi kết thúc công việc mỗi ngày. Tôi không có nhiều bạn. Trong số ít những người mà tôi qua lại, cậu ấy thật giống tri kỷ. Có lẽ vì chúng tôi có nhiều sự đồng cảm, cùng có mẹ mất sớm, chỉ khác là bố của cậu ấy yêu gia đình, còn bố của tôi yêu sự nghiệp, yêu tiền và cả yêu những người đàn bà khác, nhưng không có mẹ và tôi.
Đã bước sang tháng Tư, ở nhiều vùng khác của Nhật, hoa anh đào đã nở bung sắc hồng, còn vùng Tohoku mà tôi đang sống, những hàng cây anh đào mới chỉ chúm chím nụ trắng và hồng phớt xinh xắn ẩn sau những tán lá xanh mơn mởn. Tôi ở đây đã lâu, nhưng chưa một lần thật sự đi ngắm hoa anh đào. Cho dù dọc theo con đường bao quanh bởi con sống nhỏ trước nhà tôi là những hàng cây anh đào cổ hàng trăm năm tuổi, mỗi khi vào mùa được ví như tiên cảnh. Tất cả những cảnh sắc ấy dường như đã lướt qua tôi, đọng lại trong ký ức là những năm tháng nhạt nhòa. Ngày cuối cùng tôi làm việc ở tiệm mì của Shin, kết thúc ca, tôi bước ra thay đồ và cô ấy bước vào, tôi nhìn cô ấy nhưng cô ấy không nhìn tôi. Tôi mỉm cười buồn bã, tình cảm của cô ấy giống như những mùa hoa anh đào đã qua, nở rồi tan, rực rỡ hay không, tôi cũng chỉ là người qua đường.
Tôi có niềm đam mê với thế giới của những mùi hương, nồng độ và màu sắc. Tình yêu cũng giống như người ta pha chế ra một thứ nước uống vậy, chi cần thay đổi một chút nồng độ, mọi thứ đã chẳng còn nguyên vẹn nữa. Nồng độ trong tình cảm của tôi chưa đủ mạnh để em tin vào tôi sao? Tôi mệt mỏi bước ra khỏi Pub khi đã gần mười hai giờ đêm. Yui, một cô gái người Nhật, trước đây tôi từng qua lại đến tìm. Yui đưa cho tôi một hộp quà, tôi từ chối. Yui bắt đầu khóc lóc, trách móc thì cô ấy đi ngang qua, thật tình cờ, thật oái oăm, là định mệnh hay là nghiệt duyên? vẫn là đi cùng thằng bạn thân của cô ấy. Có lẽ, họ hẹn hò, đi chơi tối nay. Buồn cười thay, cô ấy luôn nói, họ chỉ là bạn thân. Bạn thân nhưng đi chơi đêm, nhưng vào pub mà không phải cùng tôi. Tôi bắt đầu thấy khó chịu. Tôi gạt tay, hộp quà rơi xuống đất. Yui cuối cùng cũng chịu bỏ đi. Cô ấy chạy lại, nhặt hộp quà lên.
“Vứt đi uổng lắm. Cho em hộp quà này nhé, bad Boy.” - Cô ấy luôn có những cách khiến người khác phát điên.
“Không phải của em.” - Tôi giật mạnh, ném vào cột đèn.
“Nếu em là người tình của anh, hết yêu rồi cũng sẽ có ngày anh ném em qua đường không thương tiếc thế này ư?” - Tôi cười chua chát.
“Anh có thể là thằng đàn ông tồi nhưng Han à, anh không phải người thích ở trong những mối quan hệ mập mờ hay đuổi hắt giống như em.” - Tôi cố tìm kiếm ánh mắt của cô ấy, tất cả chỉ là một đôi mắt nâu tròn xoe nhưng thẳm sâu vô định trước khi xoay người bước đi.
Người ta nói, ở Nhật không có giờ, không có ngày cũng chang có đêm, tất cả đều không ngủ, tất cả đều không yêu, những gì cần phải khoác lên mình là một gương mặt lạnh lùng, là một tâm hồn trống rỗng, vì nếu không, người tổn thương đến tận cùng sẽ là bạn. Tôi leo lên những bậc đá lạnh lẽo dẫn lên ngọn đền nằm cheo leo trên đỉnh núi phía sau trường, ở đó có thể nhìn bao quát khắp thành phố. Tôi thường hay lên đó uống rượu một mình mỗi khi tâm trạng bất ổn. Rừng trúc xào xạc, trăng đêm ảm đạm, chỉ có gió đập vào vách đá nghe như võ vụn. Những giọt rượu đắng luồn xuống cổ, giọng của A Tang da diết, xoáy sâu vào lòng, như đang cười nhạo cho một kẻ khờ là tôi:
“My love, ngủ ngon, đừng làm khó bản thân nữa.
Đừng lo lắng rằng anh sẽ tổn thương. Rộng lượng hay khoan dung, anh đều đã quen rồi.
Không thì còn có thể làm gì nữa đây?
Thành phố này thật biết nói dối.
Tình yêu hóa ra chỉ là một tủ kính hào nhoáng, xung quanh hoa lệ, trưng bày những ảo tưởng ngọt ngào.
Ai tưởng thật người đó sẽ thua.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Chúng Ta Không Thể Là Bạn - Mộc Diệp Tử

Postby bevanng » 19 Mar 2022

Hà Nội, tháng tư, 2016


Tuần lễ vàng, tôi về tham gia hội thảo du học của Nhật ở Việt Nam. Tôi đại diện cho trường về quảng bá trong đợt này. Sau khi phát biểu, tôi bước ra khỏi hội trường, đứng tựa vào gốc cây hút thuốc. Đang hút thì có một cô gái đưa máy ảnh lên chụp. Tôi nghĩ cô ấy chỉ chụp cảnh xung quanh, ai ngờ khi tôi bước sang chỗ khác, cô ấy liền đi theo, chụp chán thì chạy thẳng, không buồn ngó ngàng gì đến “người mẫu” bất đắc dĩ vừa bị bỏ rơi là tôi cả. Hơi bực mình, tôi bước lại phía cô gái đó đang ngồi. Tôi cúi xuống nhìn, cô ấy đang say sưa xem lại những bức ảnh đã chụp, chẳng hay biết gì tôi đã đứng sau từ lúc nào. Chụp bằng máy phim, bức ảnh có bố cục, màu sắc, ánh sáng khá đẹp, chứng tỏ cũng là dân thích chơi ảnh.
“Nếu ở Nhật, chụp trộm sẽ bị kiện. Còn đây là Việt Nam, chụp trộm thì phải chịu trách nhiệm cả đời.” - Cô ấy giật thót mình, đánh đổ lon nước ngọt xuống đất.
“Nếu ở Nhật, nhìn trộm là đồ biến thái phải đội quần lót. Còn đây là Việt Nam, nhìn trộm phải chịu trách nhiệm cả đời.”
“Em muốn anh chịu trách nhiệm gì?”
“Anh có gì để chịu trách nhiệm à?”
“Anh có tấm thân này.”
- Cô ấy đảo mắt nhìn rồi bĩu môi.
“Anh không phải gu của em.”
“Anh đâu có bảo em dùng theo điều em đang nghĩ.”
“Thế cái thân của nợ của anh làm được gì?”
“Em có muốn đi du học Nhật không?”
“Đến hội thảo du học Nhật chẳng lẽ đi Anh hay Pháp?”
“Anh có thể làm hồ sơ cho em miễn phí, cam kết đỗ.”
“Ở đời này không có cái gì gọi là miễn phí hết. Của cho là của nợ.”
“Nếu đỗ, anh sẽ tính phí. Nếu trượt, em sẽ tính phí. Ok?”
“Anh thử đọc đoạn tiếng Nhật này xem?”
- Tôi liếc qua, là một lời bài hát quen thuộc mà tôi từng nghe đến mòn đĩa trong những ngày luyện tiếng Nhật.
“Anh không chỉ đọc, còn hát được cho em nghe.” - Tôi nhắm mắt lại cũng có thể hát được, là bài: “Tạm biệt mùa hè.”
“Thời buổi này, bọn lừa đảo cũng phải có chút năng lực mới lừa được chứ.” - Tôi mở ba-lô, đưa cho cô ấy xem thẻ ngoại kiều, thẻ học sinh, hộ chiếu của tôi. Cô ấy liếc qua cái miệng nhỏ nhanh như tép, liến thoắng bật lại:
“Sinh viên bây giờ bán thân nhiều lắm.”
“Anh bán thân này cho em miễn-phí còn gì?”
“Dạ, em ô môi anh ôi.”
- Con nhóc này chua ngoa thật.
“Em có thể giới thiệu bản thân bằng tiếng Nhật không?”
“Hà ji mê mát shi tề. Òa ta shi óa wa ta shi đệt.”
(Xin chào. Tôi là tôi). Cô ấy kéo dài giọng. Tôi phì cười, biết là cô ấy cố tình nhưng vẫn không khỏi buồn cười.
“Trình độ tiếng Nhật thế này thì chắc chắn cần gia sư rồi. Anh có thể dạy em miễn phí đến khi em có giấy nhập học.”
“Anh vẫn tốt bụng như thế với người lạ à?”
“À, chỉ riêng với người phải chịu trách nhiệm vì chụp trộm anh thôi.”
- Mùa xuân năm ấy, chim sẻ tóc nâu bước vào cuộc đời của tôi như thế.
Tôi quay về Nhật, sau giờ học mỗi ngày, tôi tranh thủ Online dạy cô ấy học tiếng Nhật. Cô ấy rất thông minh, tiếp thu nhanh, nhưng không tập trung, luôn là một con chim sẻ bướng bỉnh và khó bảo khiến tôi đau đầu.
“Giờ ai là người dạy em học?” - 30 phút sau cô ấy bắt đầu nhắn lại, có lẽ đang mải xem một bộ phim kinh dị hay đang đọc đam mỹ, cũng có thể đang mải nghe Hoài
Lâm hay ngắm Liam Hemsworth.
“Ủa, em bắt anh dạy à? Là anh cam tâm tình nguyện bán thân đấy chứ.”
“Em có học nghiêm túc không?”
“Học cũng phải ăn, phải ngủ, phải đọc truyện, phải nghe nhạc, phải xem phim thì mới có tinh thần minh mẫn. Anh không thấy thiên tài hay bị điên hả? Là vì họ không biết giải trí thông minh như em.”
“Huyên thuyên. Hồi xưa đi học, em là học sinh cá biệt à?”
“16 năm là con ngoan trò giỏi, học sinh gương mẫu.”
“Có học sinh gương mẫu nào học 5 phút đã kêu em đi ngủ đây không?”
“Không phải do em, do anh không đủ hấp dẫn thôi.”
- Khóa học Online chủ yếu là cãi vã kéo dài được gần 5 tháng thì cô ấy nhận được COE. Kết quả, ngày cô ấy đến Nhật, trình độ tiếng Nhật chưa hết N4.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Chúng Ta Không Thể Là Bạn - Mộc Diệp Tử

Postby bevanng » 19 Mar 2022

Hạnh phúc là ánh trăng khuyết nửa bên sáng rạng rỡ chỉ để che lấp một nửa bên tối


Cô ấy ngồi lọt thỏm trong lòng tôi, đầu ngả vào ngực, lo đãng vẽ lên bàn tay tôi những con chữ vô hình.
“Anh cạo râu đi Min.”
“Sao vậy?”
“Nó cọ vào da em ngứa lắm.”
- Tôi cúi xuống, cọ nhè nhẹ lên má cô ấy. Cô ấy rùng mình, lăn qua lăn lại tìm cách chạy trốn. Tôi siết chặt tay, cô ấy không vùng vẫy nữa. Hơi thở dần gấp gáp, mọi thứ bắt đầu vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
“Han, đến đây đi.”
“Không!”
“Không phải trả tiền nhà, không cần đi làm thêm vất vả nữa.”
“Tìm nhà cho em đi.”
“Nhà của em ở đây.”
“Em muốn riêng tư.”
“Ở giữa chúng ta cần giữ bí mật?”
“Ai cũng có những bí mật của riêng mình. Sống một đời mà vẫn lừa dối đây thôi?”
“Anh không lừa dối em.”
“Nhưng em không chắc là mình sẽ không lừa dối anh.”
- Tôi thở dài.
“Thôi được. Em muốn thuê ở đâu?”
“Gan trường, được ngủ nướng mỗi sáng thêm một chút.”
- Cô ấy tóm lấy má tôi, bắt đầu véo qua véo lại.
“Điều kiện gì nữa không?”
“Có bếp đủ cho em nấu nướng.”
“Và có giường rộng đủ cho anh ngủ cùng.”
“Còn lâu, anh hãy ngủ một mình với gấu bông đi.”
“Anh có phải hòa thượng đâu?”
“Thì gọi mấy cô bạn gái cũ của anh là được rồi.”
- Cô ấy không những bướng bỉnh mà còn rất tàn nhẫn. Mỗi lần cãi vã, tôi thường không nói lại được với cô ấy. Bởi vì khi muốn kết thúc, cô ấy chỉ cần nói ra vài lời ngắn ngủi cũng đủ sức làm tổn thương người khác. Nếu tôi giận, cô ấy sẽ im lặng bỏ đi. Và nếu tôi không tìm kiếm cô ấy, thì dường như cô ấy hoàn toàn biến mất. Cô ấy thích chọc tôi tức phát điên rồi sau đó tìm cách để chạy thoát. Ở bên cô ấy, mọi thứ đều vội vàng và ngắn ngủi. Tôi không biết vì sao, chỉ cảm thấy tôi có thể tuột mất cô ấy bất cứ lúc nào.
Tôi đã tìm được nhà mới cho cô ấy chuyển ra khỏi ký túc xá. Căn hộ nhỏ xinh, yên tĩnh, ở ngay phía sau trường, chỉ mất 5 phút đi bộ là đến. Buổi sáng chuyển nhà, cô ấy phải đi làm, tôi dở khóc dở cười khi cô ấy đưa tôi chìa khóa phòng trong ký túc xá nữ và cười rất nham nhở: “Trong phòng không có gì ngoài ma nữ đang ngủ. Anh chỉ cần mở cửa, kéo vali của em đi tránh mấy cái quần ren hồng ra.”
Kết cục, khi tôi vừa bước chân vào phòng tự học gặp ngay thầy quản lý đi kiểm tra và sau một hồi giải thích hết hơi, ông thầy phải đích thân lên lấy đồ chuyển xuống. Có ai bảo cô ấy giống mấy con yêu quái nhền nhện trong Tây du ký chưa? Tôi loay hoay lắp đồ đạc, dọn dẹp phòng, cảm thấy vui vẻ trong lòng như thể đang chuẩn bị cho phòng cưới của chúng tôi sau này. Cuối cùng, còn lại một chiếc vali nhỏ, tôi không mở ra được vì cô ấy đã đặt mật mã. Tôi thử một vài con số, tất cả đều không chính xác. Tôi cười khẩy, xoay một dãy số, là ngày cô ấy đến Nhật, chiếc vali bật mở, trước mắt tôi là những bức ảnh, tất cả đều chụp một người đàn ông lạ mặt. Bức ảnh cuối cùng, họ hôn nhau say đắm trên biển. Đằng sau bức ảnh ghi kỷ niệm 7 năm tình yêu của đời tôi. Cảm giác đóng vai phụ trong cuộc đời của người mình thương thế nào nhỉ? Tôi lặng lẽ gấp vali, xếp mọi đồ đạc còn lại thật tươm tất, chạy ra cửa tiệm trước nhà mua một bó hồng trắng lung linh đặt lên bàn, nhìn lại một vòng rồi rời đi.
Hạnh phúc là ánh trăng khuyết, nửa bên sáng để che lấp một nửa bên tối. Miễn là em vui, tôi tình nguyện đóng vai kẻ ngốc.
Tôi vẫn thường tự hỏi mình, vì sao tôi lại yêu cô ấy nhiều như thế? Yêu mù quáng và bất chấp niềm tự tôn trong chính mình, nhưng tình yêu vốn không có lý trí, cũng chẳng cần lý do, tình yêu là con ngựa hoang phi mạnh mẽ cho đến kiệt cùng thương nhớ. Nếu cô ấy có thể giả vờ yêu tôi thì tôi cũng có thể giả vờ như mình không nhìn thấy bất cứ điều gì cả. Tối hôm đó, cô ấy nhắn tin cho tôi:
“Cảm ơn Min đã giúp em dọn nhà hôm nay?”
“Mỗi vậy thôi?”
- Tôi đọc tin nhắn, một icon trái tim thật ngọt ngào.
“Anh muốn em đền gì?”
“Em có gì để đền cho anh? Đến nhà anh đi.”
“Giờ là 11 giờ đêm đó.”
“Không sao. Anh đón em.”
“Em buồn ngủ lắm. Hôm nay rất là mệt đó?”
“Anh cũng mệt.”
“Em sẽ mời anh ăn, ok?”
“Không cần. Anh chỉ muốn em.”
“Em ngủ đây.”
“15 phút nữa anh đợi ở ga.”
“Gì chứ?”
“Ra ga đi.”
- Tôi nhắn đi, một tin nhắn ra lệnh. Cô ấy không nhắn lại, nhưng tôi biết, cô ấy sẽ đến thôi. Tôi nhếch mép.
11 giờ 20 phút, tôi đứng trên cầu, nhìn dòng người hối hả trở về nhà phía dưới. Thế nào là cô độc? Cô ấy lững thững bước đến, khuôn mặt phụng phịu:
“Em đang dỗi tôi à? Người dỗi phải là tôi mới đúng.” - Tôi thầm nghĩ.
“Hôm nay anh bị sao vậy Min?” - Cô ấy hỏi, khuôn mặt ngơ ngác. Em vẫn thường dùng khuôn mặt này để làm điều mình thích, để đàn ông quỳ lạy dưới chân em như một trò tiêu khiển đúng không Han? Tôi kéo mạnh tay, cô ấy mất đà, ngã vào ngực tôi.
“Đau.” - Cô ấy kêu lên. Đau? Em cũng biết đau ư? Em cũng có trái tim, có cảm xúc ư, nhưng sao em không hiểu cảm giác của tôi lúc này? Tôi ép chặt cô ấy vào ngực mình, bàn tay áp vào phía dưới, cuống quýt lần mò.
“Buông em ra đi.” - Giọng cô ấy đứt quãng. Tôi cười nhạt, ép môi mình vào môi cô ấy một cách thô bạo.
“Khó thở quá.” - Cô ấy thở gấp, cố gắng chống cự nhưng lưỡi tôi đã kịp lùa thẳng vào, gấp gáp chiếm đoạt từng ngõ ngách.
“Thả em ra. Mọi người đang nhìn kìa.” - Nụ hôn trượt dài xuống phía dưới, phủ xuống bờ vai mịn màng rồi vấn vít ở vành tai. Giọng cô ấy nức nở.
“Em sợ."- Em sợ gì chứ? Sợ rằng em chưa đủ vui hay sợ tôi yêu em chưa đủ ngốc? Tôi thả lỏng tay, cô ấy ngồi thụp xuống đất.
“Không đủ à?” - Giọng tôi lạc đi.
“Hôm nay anh sao vậy?”
“Nhớ em thôi.”
“Không đúng, không giống anh.”
“Thế nào mới giống anh?”
- Giọng tôi nghe giễu cợt. “Em đã làm sai điều gì?”
“Không gì cả. Giữa hai người yêu nhau, rất bình thường.” - Cô ấy nhìn tôi, mắt mọng nước.
“Không phải là Min.”
“Như nào mới là anh?”
- Tôi ngồi xuống, đối diện với cô ấy, ánh mắt bắt đầu lạnh lẽo.
“Anh không như thế.” - Cô ấy lý nhí đáp.
“Anh là đàn ông.” - Tôi cợt nhả. Cô ấy lắc đầu, bịt tai.
“Đến nhà anh bây giờ nhé, không phải em thích vui à?”
“Không, em không muốn vui.”
- Cô ấy hoảng hốt.
“Vậy em muốn gì?”
“Em chỉ muốn Min vui.”
“Hãy làm cho anh vui đi.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Chúng Ta Không Thể Là Bạn - Mộc Diệp Tử

Postby bevanng » 19 Mar 2022

Tình yêu của ánh trăng tàn


Ai cũng chỉ mong ước, cuộc đời tìm thấy một ánh trăng đêm rằm để ngưỡng vọng, còn tôi - mãi mãi mong mình tìm thấy một tình yêu như ánh trăng khuyết, chẳng cần đẹp lộng lẫy nhưng nó đủ tròn đầy với người tôi thương. Chỉ tiếc là, em chưa từng nhận ra vẻ đẹp của nó.
Cô ấy không gặp tôi đã gần ba tháng. Tình yêu của tôi chính xác là một cuộc đuổi bắt, mỗi lần để tuột, tôi phải mất rất nhiều thời gian mới tìm thấy, nhưng tìm thấy rồi lại nhận ra, tất cả đã chẳng còn nguyên vẹn như cũ. Tháng bảy trời đổ mưa ngâu, dù là Việt Nam hay là Nhật Bản, mưa đều rả rích, đều sầu, đều bi và đều nhớ, đều nhuốm vào lòng người những đau thương, trống trải. Tôi tìm đến một tiệm xăm lâu đời ở phố đi bộ, yêu cầu một hình xăm chạy dọc lồng ngực trái. Tôi đã ấp ủ rất lâu về hình xăm này, mong ước một ngày được cùng em bước đến đây, cùng em khắc lên da thịt những điều mình cần nhớ. Ở Nhật, khi xăm mình, bạn sẽ thật sự phải từ bỏ một vài lễ nghi cũng như đôi lúc vướng vào chút rắc rối. Tôi từng nghĩ sẽ cùng em đến Ginzan Onsen để tắm suối nước nóng vào mùa đông, sẽ cùng em mặc kimono bước vào đền thờ cổ cầu ước cho tình cảm của chúng mình, sẽ cùng đến nhiều vùng đất khám phá những văn hóa cổ truyền thống của Nhật… tôi có rất nhiều kế hoạch muốn cùng em thực hiện.
Người thợ hỏi tôi về con số 24, muốn khắc bằng số La Mã hay cách điệu, hay truyền thống. Nghĩ một hồi, tôi nói, hãy làm số truyền thống. Đàn ông mà, dẫu họ có đi qua bao nhiêu biến cố, bước qua bao điều mới mẻ, đến cuối cùng, vẫn trở về với cố hương. Tôi yêu em bằng thứ tình yêu cố chấp, để dẫu cho tôi không phải là người đàn ông hoàn hảo, vẫn mong em là nguyên vẹn trong tôi. Tôi bật một nút áo, để hở ra một phần rất nhỏ của hình xăm mới bên ngực trái. Hình xăm đã bong vảy, khắc vào da thịt một màu xanh sâu thẳm mà tôi yêu.
Tôi ấn tay vào bảng mã, cánh cửa bật mở, khi thuê căn phòng này, tôi đã nhập thêm phần vân tay của mình. Chắc cô ấy không biết gì cả. Giờ này cô ấy vẫn đang làm. Tôi nhìn bao quát khắp phòng, mọi thứ đều ngăn nắp, sạch sẽ, chỉ có điều, trên bàn học, cô ấy đặt một khung ảnh chụp cô ấy và đứa bạn trai học cùng đang khoác vai nhau đứng dưới gốc cây ngân hạnh ngày đầu đến Nhật. Căn phòng không có vẻ gì tồn tại dấu vết của tôi. Tôi vẫn tự ảo tưởng chính mình, rằng tôi có thể nắm tay em bất kể em có cần tôi hay không đi nữa, nhưng tôi không lừa được chính mình, rằng tôi đã rất cô đơn.
“Sao anh lại ở đây?” - Tôi mở mắt, đôi mắt nâu hấp háy nhìn tôi.
“Tìm em.”
“Anh làm sao để vào được?”
“Anh có cách.”
“Anh theo dõi em à?”
- Giọng cô ấy đều đều, vô cảm.
“Nếu anh nói ừ?”
“Thì có nghĩa là anh và em đến lúc phải dừng lại.”
- Cô ấy đưa tay lên búi gọn mái tóc lại, để lộ ra một hình xăm ở sau gáy. Tôi áp người vào lưng cô ấy, phủ xuống vành tai những nụ hôn ướt át.
“Dừng lại đi.” - Giọng cô ấy yếu ớt. Bàn tay tôi sục sạo, chiếc quai áo tuột ra, để lộ một hình xăm chưa ráo mực.
“Em xăm khi nào?”
“Không phải việc của anh.”
“Sao lại không phải việc của anh?”
“Đó là quyền của em?”
“Em thuộc về anh, cơ thể này cũng là của anh.”
“Em là em.”
- Nụ hôn hằn lên da thịt những dấu ấn bỏng sâu. Tôi thật sự muốn biết cô ấy sẽ đau nhường nào khi là tôi của lúc này. Cô ấy cắn môi, cố gắng không bật thành tiếng. Đau không em? vết thương bằng da sớm muộn gì cũng lành.
“Em xăm ở đâu?”
“Ở tiệm của người Nhật.”
“Tên?”
“Không nhớ.”
- Chiếc áo xộc xệch để hở ra một hàng chữ nhỏ uốn éo theo những đường cong nhạy cảm.
“Thợ xăm là nam?”
“Thì sao?”
- Cô ấy cong người, mái tóc dài ôm lấy tấm lưng mịn màng.
“Không có gì?” - Những ngón tay của tôi lướt trên những hình xăm chưa ráo mực của cô ấy.
“Anh thấy thất vọng à?” - Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt lạc lõng.
“Không, có gì đâu để mà thất vọng.”
“NỀU em nói em không phải người như anh kì vọng?”
“Thì mình đều là hai kẻ hư hỏng gặp nhau.”
- Tôi và cô ấy nhìn nhau, là nhìn nhau tìm kiếm hay nhìn nhau để chạy trốn?
“Ha ha. Thế mà lâu nay bọn mình đóng kịch hoài.” - Những ngón tay của cô ấy chầm chậm lướt lên môi tôi rồi kéo dần xuống lồng ngực. Tôi kéo tay cô ấy lại.
“Gì vậy?”
“Em muốn tìm gì?”
“Xem cơ bắp thôi mà.”
- Giọng cô ấy thì thào giống một yêu tinh nhỏ.
“Không có gì ở đây đâu.”
“Anh có phải con gái đâu mà cần che đậy.”
“Em có chịu trách nhiệm được cả đời không?”
“Anh thích chịu trách nhiệm nhỉ?”
“Ừ. Vì anh không tùy tiện.”
“Thế lên giường với người khác là không tùy tiện à?”
“À, ít ra là anh luôn thỏa thuận trước với họ. Anh không giả vờ ngây thơ để chơi trò đuổi bắt.”
- Tôi đưa tay lau những giọt nước mắt nhòe nhoẹt trên khuôn mặt trẻ thơ ấy, cúi xuống đặt một nụ hôn lên vầng trán mịn màng.
“Chúc ngủ ngon, người tình bé nhỏ của tôi.”
Cổ tích đôi khi đẹp, nhưng vẻ đẹp chỉ dành cho nhân vật chính, những người đóng vai phụ vĩnh viễn đau lòng. Mà cuộc đời, biết khi nào ai trở thành chính, ai sẽ thành phụ? Nhưng tình yêu ấy mà, tình yêu là cam lòng đóng vai phụ.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Chúng Ta Không Thể Là Bạn - Mộc Diệp Tử

Postby bevanng » 19 Mar 2022

Hoàng hôn trên con dốc dài ở Yamagata


Tôi vẫn luôn nhớ về ngày đầu tiên khi tôi gặp cô ấy, mọi thứ đều không có bắt đầu, không có kết thúc. Cô ấy và tôi đều chưa từng nói ra một tiếng yêu, như chưa từng cam kết, chưa từng hứa hẹn. Vậy thì ở lại hay ra đi có gì để luyến tiếc, để giữ chặt tay nhau? Tôi vốn nhạy cảm với mùi hương, luôn băn khoăn tìm kiếm mùi hương trên tóc của cô ấy. Rốt cuộc cũng nhận ra vào buổi tối sinh nhật đứa bạn thân học cùng lớp mà cô ấy luôn gọi là bạn thân. Khi tôi bước vào, mùi thảo mộc xộc lên khắp phòng. Đó là thứ mùi cho đến chết tôi cũng có thể nhận ra. Tôi không biết, ở trong những mối quan hệ mà cô ấy cất kín, tôi là người yêu, là người tình hay là một kẻ qua đường tạm bợ? Cuối cùng thì cũng cay đắng nhận ra, cảm giác khi mình bị đùa cợt là thế nào? Tôi luôn căm ghét người cha bạc bẽo, vô trách nhiệm của mình; nhưng so với ông ấy, từ trước đến nay, tôi có khác gì ông ấy đâu? Đem tình cảm là trò đùa rồi trở thành trò đùa của một ai đó, chính là quả báo.
Tôi sắp tốt nghiệp, cũng đã phỏng vấn và được nhận vào một công ty ở Osaka. Tôi gửi đi một tin nhắn cuối cùng, không mong đợi lời hồi đáp nhưng cô ấy đã nhận lời. Buổi chiều mùa Thu tháng Chín, nắng vàng như mật, chúng tôi dạo bước trên con dốc dài bất tận ở Yamagata. Tôi bước theo cô ấy ở phía sau như ngày đầu tiên mới đến. Tóc cô ấy đã dài chạm đến eo, mái tóc xoăn uốn éo như những con rắn có ma lực chết người. Cô ấy vẫn vậy, hồn nhiên và vô tình, vô tư và tàn nhẫn. Khi nắng chiều phủ xuống con dốc, bóng của tôi và cô ấy chơi vơi đến vô định, tôi nắm chặt tay cô ấy, cái nắm tay mà tôi biết là mình sẽ chẳng bao giờ tìm lại được nữa.
“Han, anh phỏng vấn thành công rồi.”
“Ồ, chúc mừng anh.”
“Em có muốn đi cùng anh đến Osaka không?”
- Cô ấy không ngoảnh lại, những gì tôi chờ đợi cuối cùng chỉ là một chiếc bóng cô độc đổ dài trên con dốc nhuốm màu tàn của hoàng hôn.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Chúng Ta Không Thể Là Bạn - Mộc Diệp Tử

Postby bevanng » 19 Mar 2022

Marita, tháng tư, 2009


Còn nửa tiếng nữa, chuyến bay đưa tôi đến Đức sẽ cất cánh. Tôi đã quyết định sang Đức học cao học. Cô ấy cũng chuẩn bị tốt nghiệp và tiếp tục đến Tokyo học một mình. Chúng tôi không gặp nhau, cũng không ai đưa ra một lời chia tay, mọi chuyện cứ hợp rồi tan như đám bèo trôi vô định, lặng lẽ đến rồi lặng lẽ đi. Khi còn bên nhau, cô ấy rất hay nghe Hoài Lâm hát rồi bắt tôi hát cho cô ấy nghe. Tôi không thích cậu ca sĩ này lắm, chắc vì cậu ấy có giọng hát da diết quá, sầu thảm và bi lụy quá. Chỉ còn năm phút nữa, tôi sẽ tạm biệt Nhật Bản sau bảy năm gắn bó, tạm biệt thanh xuân và tình yêu mà tôi khắc cốt ghi tâm, tôi mở YouTube, gõ tìm kiếm Hoài Lâm, giọng cậu ấy vang vào khoảng không mênh mông, cao vút, cao và xa mãi:
“Trời ban duyên số để ta gặp nhau, ngỡ đâu sẽ hẹn ước dài lâu.
Yêu và yêu đậm sâu dẫu qua bao năm tháng cơ cầu.
Để rồi tim lại đau thắt, dưới màn mưa trời lạnh ngắt.
Thương thay giọt nước mắt hoen sầu.
Dù yêu đến mấy thì câu chia tay sẽ hóa ta thành ra người dưng.
Nơi mà ta dừng chân cũng chính nơi mọi thứ bắt đầu.
Sao mình không còn nhau thế?
Sao lòng anh lại đau thế?
Em ơi anh buồn lắm em ơi, rất buồn.”

Narita 10.2017 - Narita 04.2019, tạm biệt em và Yamagata của tôi.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Chúng Ta Không Thể Là Bạn - Mộc Diệp Tử

Postby bevanng » 19 Mar 2022

Ánh nắng đầu hạ


Tôi đến tham gia một hội thảo du học Nhật và gặp anh ấy ở đó. Ấn tượng ban đầu là gì nhỉ? À, anh ấy ngồi đánh đàn guitar, hát bài “Shiawase no toki” của Kozo Murashita. Tôi biết bài hát này, nhưng thường nghe bản lời Việt của Lê Hiếu nhiều hơn. Giọng anh ấy trầm ấm nhưng lại rất nhẹ nhàng, những ngón tay dài lướt trên dây đàn một cách điêu luyện. Gương mặt góc cạnh cùng chiếc kính đen dày ngồi ôm đàn hát vừa lạnh lùng lại vừa có chút gì đó nổi loạn. Con Hiên ngồi bên cạnh tôi bắt đầu bấn loạn:
“Ê, đẹp trai quá mậy? Tuyệt phẩm, đúng là tuyệt phẩm.” - Nói rồi nó nuốt nước miếng. Thứ bạn vì sắc quên nghĩa. Tôi lẩm bẩm.
“Trông như mấy thằng trẻ trâu làm màu.”
“Rồi cho có ăn không?”
- Nó bĩu dài môi.
“Tao không có thói quen ăn cám heo như mày đâu. Bạ gì cũng ăn, có ngày móc họng ra đây.”
“Kén cho lắm vào, sắp đóng mạng nhện rồi con ạ.”
“Mày nhìn lại đũng quần của mày chưa?”
- Nó đưa tay ra véo tôi một cái rõ đau.
Tôi đảo một vòng qua mấy dãy bàn tìm kiếm thông tin về các trường đại học ở Nhật. Không có nhiều thông tin về khóa học làm bánh, thay vào đó là các ngành dịch thuật, kinh tế, kỹ thuật, đồ họa. Thôi đằng nào thì tôi cũng chẳng thể học làm bánh, bố mẹ tôi sẽ không chi đồng nào cho tôi học ngành đó. Một cô thợ thì không có tương lai bằng một nhân viên văn phòng được. Tôi quyết định sẽ đi vùng Tohoku, vì nơi này lạnh, vì nơi này lạ, vì nơi này có tuyết, vì cái tên là lạ, đi xa xa cho yên thân. Tôi lầm bầm, cầm máy ảnh lên, chụp một vài gian hàng bán đồ ăn Nhật. Lúc ống kính máy ảnh lướt qua, vô tình dừng lại chỗ gốc cây bàng, một người đàn ông đội mũ đen, đi giày thể thao đen, mặc quần bỏ đen, áo thun đen, đeo ba lô thể thao màu đen đang đứng tựa vào đó hút thuốc. Tất cả mọi thứ trên người anh ta đều đơn giản nhưng làm nổi bật những đường cong nam tính và rắn chắc, dọc theo vành tai phải xỏ mấy chiếc khuyên tai cũng màu đen hình tròn, thêm gọng kính đen dày với bộ râu quai nón nhàn nhạt dưới cằm làm anh ta có vẻ đểu cáng. Nhưng những ngón tay của tôi không thể dừng lại, chúng liên tục di chuyển, xoay ống kính, chọn góc độ và bấm: “Tách tách”.
Anh ta ngẩng mặt, nhìn về phía tôi đang đứng rồi bước đi. Tôi di chuyển theo sau từ xa. Chân anh ta dài, bước đi rất nhanh làm tôi chạy theo muốn hụt hoi. Ống kính của tôi vẫn tiếp tục đuổi theo con mồi. “Sao mình giống mấy paparazzi thập thò săn ngôi sao thế nhỉ? Nhưng cái tên này có phải ngôi sao đâu?” Đang thập thò bấm, anh ta bất ngờ quay lại. Tôi sợ bị phát hiện nên cắm đầu chạy thẳng. Chạy về phía bàn của mình ngồi thở hổn hển, may mà không bị phát hiện. Tôi liếc xung quanh tìm con Hiên, con này lại đi lung tung ngắm trai rồi. Thôi kệ nó, không có nó càng đõ bị làm phiền, tôi mở máy ra kiểm tra, thu hoạch cũng kha khá ảnh. Mùi bạc hà thơm mát thoang thoảng trong không khí, một giọng nói trầm ấm nam tính vang lên làm tôi giật mình đánh rơi lon nước ngọt.
“Nếu ở Nhật chụp trộm sẽ bị kiện. Còn đây là Việt Nam, chụp trộm thì phải chịu trách nhiệm cả đời.” - Tôi ngẩng lên, người đàn ông mà tôi chụp trộm đứng khoanh tay ở sau lưng tôi vừa nói.
“Nếu ở Nhật nhìn trộm là đồ biến thái phải đội quần lót. Còn đây là Việt Nam, nhìn trộm phải chịu trách nhiệm cả đời.” - Đôi lông mày rậm hơi nhíu lại.
“Nhìn trộm ảnh của mình bị chụp trộm phải chịu trách nhiệm?”
“Ảnh trong máy của tôi đâu phải ai cũng có thể nhìn?”
- Ánh mắt anh ta bắt đầu giễu cợt.
“Ý em là bức ảnh của người bị chụp trộm ấy rất đẹp?”
“Dĩ nhiên, tôi chụp thì nó phải đẹp.”
“Không phải vì người bị chụp đó rất đẹp trai?”
- Anh ta nhếch môi.
“Ai nói anh là người ở trong bức ảnh? Ai nói anh đẹp trai chứ tôi thấy anh rất buồn nôn.” - Giọng cười của anh ta làm tôi thấy khó chịu.
“Nhiều khi buồn nôn là cảm giác của cơ thể đang thèm muốn và thiếu thốn một số vitamin cần thiết. Ví dụ như vitamin đàn ông.” - Khóe môi anh ta cong lên, để lộ chiếc răng khểnh thật đáng ghét.
“Xì, tôi không thiếu đàn ông mà ngược lại còn đẹp lồng lộn nữa kìa.”
“Đẹp như anh ấy hả?”
“Anh bị bệnh tự luyến à? Ở nhà tôi có Liam, Jacob Elordi, Jung Jae Won ngắm đủ no mắt rồi. Không đến lượt anh đâu.”
- Tôi giả vờ móc họng.
“À thì ra là cô bé ngắm mấy idol. Nhưng xa tận chân trời không bằng ngay trước mắt, anh có thể cho em ngắm nhiều thứ hay hơn.” - Anh ta cúi xuống, ghé sát vào gần tôi. Mùi bạc hà mát lạnh lại bỗng nhiên làm tôi đổ mồ hôi.
“Anh cất cái mặt nham nhở cùng tấm thân ẻo lả của anh đi.”
“Em đã thử đâu mà biết nó ẻo lả? Anh nghĩ là mình đủ dẻo dai.”
- Anh ta nói bằng cái giọng thật làm tôi ứa gan.
“Bằng từng này không?” - Tôi búng ngón tay út lên.
“Em có muốn kiểm tra bây giờ không?”
“Đó là cách anh thường chịu trách nhiệm?”
“Chịu trách nhiệm với người thích mình cũng không tệ.”
“Có thể à?”
“Anh có tấm thân này.”
“Thế cái thân của nợ của anh làm được gì?”
“Em có muốn đi du học Nhật không?”
“Đến hội thảo du học Nhật chẳng lẽ đi Anh hay Pháp?”
“Anh có thể làm hồ sơ cho em miễn phí, cam kết đỗ.”
- Tôi đưa cho anh ta một lời bài hát tiếng Nhật, chỉ định cười xem trình độ của anh ta đến đâu. Ai ngờ, anh ta liếc qua rồi bắt đầu hát. Tôi nghe bài “Sayonara no natsu” này nhiều lần, giọng của Teshima quá sức đỉnh, nhưng phiên bản của anh ta cũng không hề tầm thường.
“Mấy kẻ lừa đảo giờ có nhiều mánh khóe lắm.” - Anh ta kéo ba-lô, lấy ra mấy giấy tờ đưa cho tôi: T. H. M, ngày sinh 24/11, sinh viên trường đại học Tohoku.
“Sinh viên bây giờ bán thân nhiều lắm.” - Giọng anh ta dịu dàng như gió hè, vành tai tôi sưng tấy.
“Anh bán thân cho em miễn phí.” - Tôi ước gì có thể rút giày vả vào khuôn mặt khốn kiếp của anh ta mấy phát thật mạnh cho hả giận. Trước khi rời đi, anh ta viết cho tôi một số điện thoại, trên giấy còn có một dòng chữ cứng cáp như in: “Here's my number, call me baby.” - Tôi cầm tờ giấy đó vo viên lại định ném vào thùng rác nhưng cuối cùng lại vuốt phẳng ra, nhét vào ví. “Đồ khùng điên biến thái, nghĩ mình là Liam chắc?”
“Ai nghĩ mình là Liam thế chị hai?” - Giọng con Hiên nhão nhoẹt.
“Chẳng có ai hết.”
“Trời đẹp thế này, mày ngồi đây lẩm bẩm cái gì? Nghĩ Liam của mày bị Miley đá thì đến đây kiếm bồ à?”
“Ờ dù sao Liam của tao cũng đã độc thân. Còn Justin Bieber của mày thì đã lấy vợ.”
- Nó đang chuẩn bị thò tay ra cấu véo tôi thì mắt nó sáng rực lên như hai hòn than.
“Ê mày, cái ông đẹp trai lúc nãy hát trong hội thảo kia đúng không? Ôi dồi ôi, giờ phút này Justin có lấy bà nội của Hailey tao cũng chả thèm quan tâm. Hãy nhìn vào cặp mông cong siêu hạng kia đi. Nghe nói đàn ông ở Nhật mông đều cong như thế.”
“Mày có biết đàn ông mông cong để làm gì không?”
“Làm gì?”
“Là để dành cho đàn ông.”
“Mày bớt đọc ba cái loại đam mỹ biến thái đi.”
“Để người chị cho người em một kinh nghiệm nhé. Đàn ông bấm khuyên tai tròn bên phải đều là bóng kín người em yêu dấu ạ.”
“Kinh nghiệm của mày vứt cho chó gặm mèo tha, có thế mày mới mắc màn bằng mạng nhện đến bây giờ.”
“Đừng mơ ước những gì ngoài tầm với. Mây của trời thì kệ bà nó bay.”
“Bay ngay trước mắt không với thì phí của trời.”
“Ngắm xong chưa? Thu cái lưỡi của mày vào đi, thiếu mỗi đốm nữa thôi.”
“Con ranh.”

Tháng tư, một ngày Hà Nội đầy nắng, anh ấy xuất hiện trong cuộc đời của tôi, cũng chẳng dễ chịu như thời tiết Hà Nội khi ấy chút nào.
Một tuần sau khi đi hội thảo du học, tôi vẫn đều đặn đến lớp học tiếng Nhật, và quên khuấy đi sự tồn tại của người đàn ông tự cao tự đại ấy. Buổi tối về nhà, tôi mở máy tính ra để chỉnh sửa ảnh, nhìn mấy bức hình chụp anh ta trong máy tôi mới nhớ ra. Trên màn hình máy tính, người đàn ông mặc bộ đồ đen đang cúi đầu hút thuốc, dưới ánh nắng đầu hạ, trông anh ta có chút cô độc. Tôi cất toàn bộ ảnh của anh ta vào một folder và không quên đặt tên cho folder ấy là “Chảnh chó.” Rồi chợt nhớ ra số điện thoại mà anh ta đưa cho tôi, tôi mở ví: “Call me baby.” Nhớ lại khuôn mặt kênh kênh của anh ta khi ấy, tôi lại thấy một dòng máu nóng trào lên trong lồng ngực.
“Có thù không trả, giang hồ nó khinh. Để bà đây dạy cho cháu biết thế nào gọi là khí chất con nhà lành.”
Tôi gõ tìm kiếm số điện thoại trên Facebook, không tìm thấy thông tin nào. Giờ không lẽ gọi sang tận Nhật? Bị điên đâu.
“À, còn Zalo nữa.” - Tôi thử tìm kiếm trên Zalo, cuối cùng cũng tìm ra anh ta. Avatar là một bức ảnh chụp một người đàn ông đứng trên con dốc trong ánh hoàng hôn rất đẹp. Cover là một mặt hồ phẳng lặng trong nắng thu.
“Gì chứ? Mấy thằng sở khanh hay tỏ vẻ sâu sắc, nghệ thuật lắm.” - Tôi bĩu môi. Nhưng mà ảnh đẹp thật, chứng tỏ người chụp không phải hạng tầm thường.
“Ơ nhưng cũng có thể là ảnh mạng.” - Tôi kéo xuống trở về những năm trước, thỉnh thoảng mới thấy anh ta chia sẻ, một vài bức ảnh chụp đường phố, những dòng chữ bằng tiếng Nhật. Tôi thử dùng Google translate, toàn câu tối nghĩa, chả hiểu gì. Tôi dừng lại ở bức ảnh vào tháng 10 năm 2013, trong ảnh là anh ta và một cô gái đang đứng cạnh nhau, mặc võ phục hakama cùng giơ huy chuông vàng và bạc. Nhìn anh ta của khi đó chưa để râu, không đeo kính, tóc ngắn hơn lúc tôi gặp, trông có vẻ thư sinh hơn nhưng vẫn toát ra vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo khó ưa. Chắc đó là bạn gái của anh ta. Tôi gửi đi lời kết bạn, đã là mười hai giờ đêm giờ Việt Nam và là hai giờ sáng ở Nhật, anh ta nhanh chóng đồng ý làm tôi giật cả mình.
“Ohayo cô bé chụp trộm.” - Anh ta gửi tin nhắn, một icon nháy mắt. Tỏ vẻ thân thiện gì chứ? Gớm ghiếc.
“Xin chào quý khách. Quý khách cần tư vấn về bảo hiểm sinh mạng không ạ?”
“Có, tôi cần thông tin về bảo hiểm thân thể khi bị chụp trộm.”
“Sao anh biết là tôi?”
“Não anh hoạt động bình thường cũng có thể nhìn ra avatar để ảnh một thằng diễn viên khoe thân cùng cái tên nói lên tất cả là ai.”
“Này, anh bảo ai là diễn viên khoe thân? Còn cái tên của tôi thì sao?”
“Không sao, nó chỉ cho anh cơ sở để suy đoán ra cô gái chụp trộm anh thôi.”
“Anh suy đoán kiểu gì ra được?”
“IQ của anh cũng không tồi. Jaliwon 07, là tên ghép mấy oppa của em: Jacob, Liam, Jae Won.”
Anh ta nhớ rất rõ những điều tôi đã nói vào hôm ở hội thảo.
“Thế còn 07?”
“Maybe, a lucky number?”
- Tôi ngẩn người.
“Mấy con nợ thường nhạy cảm hơn người.”
“Ý em là nhạy cảm vì chụp trộm bị đòi nợ?”
“Tôi có chụp anh đâu. Lúc đó tôi chụp một con chó đái bậy ở gốc cây."
“Người lại đi tương tư chó. Có vẻ nhân sinh quan của em có vấn đề.”
- Tôi tức chết, gõ mạnh xuống bàn phím.
“Anh không phải con chó đó, tôi tương tư nó, có vấn đề gì với anh?”
“Anh dĩ nhiên không phải chó, em tương tư chó cũng không sao, anh chỉ đời nợ thôi.”
“Tôi nợ gì anh?”
“Em nợ anh một bộ Hồ sơ du học, một khóa học tiếng Nhật miễn phí và một tấm thân hấp dẫn này.”
“Cái tấm thân của anh có vứt ra đường mấy bà sồn sồn cũng chẳng thèm nhặt.”
“Em đánh cược không?”
“Cược gì?”
“Nếu em đỗ, em tặng anh tấm thân của em. Nếu em trượt, anh tặng em tấm thân của anh.”
“Sao tôi lại phải cược với anh?”
“Thì để kiểm chứng xem tấm thân của ai có giá trị hơn?”
“Tôi mà trượt thì anh hãy chuẩn bị tinh thần mà ra đường bán thân.”

Anh ta cũng không phải dạng thất hứa. Đều đều chín giờ tối Online dạy tôi học. Tôi phải thừa nhận là tiếng Nhật của anh ta rất giỏi, cách phát âm khác hẳn với các thầy cô giáo ở trung tâm, nghe ngữ điệu tự nhiên như người bản địa, phần ngữ pháp với những ví dụ rất dễ hiểu. Mỗi tội nhìn mặt anh ta mỗi ngày làm tôi thấy khó ở. Tôi bắt đầu kiếm cớ để trốn học. Mỗi lần như thế, chúng tôi lại cãi nhau. Anh ta không nói lại được liền dọa sẽ xử lý khi tôi sang Nhật. Có vẻ tự tin hồ sơ anh ta làm cho tôi chắc chắn đỗ. Càng gần đến ngày có kết quả COE, tôi lại càng cầu nguyện bị trượt. Tự nhiên tôi liên tưởng ra bộ mặt kênh kênh, vênh váo đắc thắng của anh ta làm tôi thấy mất cả hứng đi du học. Nhưng ông trời không bao giờ thương người hiền lành, tử tế, kết quả - tôi đỗ. Ngày cuối cùng trước khi bay, mẹ tôi tống táng vào hành lý gần một tạ đủ các thể loại nước mắm, mắm tôm, mắm tép, như sợ con gái sang Nhật không đủ mặn mòi mà quên mất mình là người Việt Nam. Đêm hôm ấy, trong giấc mơ muộn màng, tôi mơ thấy một con sói mang cái đầu của anh ta đang liếm láp những miếng thịt của tôi. Hoảng hốt bật dậy khi nghe mẹ gọi đến giờ ra sân bay, tôi vớ điện thoại đọc tin nhắn của anh ta gửi đến lúc bốn giờ sáng:
“Anh đợi ở sân hay. Đến Narita nhắn cho anh.” - Không ngủ sao? Nhắn tin sớm thế.
“Em bay đây. Hẹn gặp anh ở Narita.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Chúng Ta Không Thể Là Bạn - Mộc Diệp Tử

Postby bevanng » 19 Mar 2022

Narita, nơi tình yêu bắt đầu.


Tôi xuống sân bay Tokyo lúc tám giờ, bầu trời thứ Sáu ngày mười ba tháng Mười đầy mây mù. Tôi đẩy hành lý về phía cửa kiểm tra, người nhân viên mặt đất kiểm mở hành lý của tôi có chút bối rối. Bởi vì khi chiếc vali đầu tiên bật ra, đống đồ lót màu hồng chấm bi nằm khiêu khích ngay phía trên đã giúp cho hai chiếc vali còn lại được thông qua nhanh chóng. Tôi toét miệng cười, sẽ thế nào để sống những ngày tháng ở Nhật mà không có bún đậu mắm tôm? Tôi loay hoay đẩy ba chiếc vali nặng gần một tạ đi ra phòng chờ. Anh ấy ngồi ở đó, vẫn như ngày đầu tiên tôi nhìn thấy ở hội thảo, vẫn mặc nguyên một cây đen thùi lùi như đi đưa đám, mái tóc búi thành củ tỏi hất ngược về phía sau, người có vẻ gầy đi một chút, gương mặt góc cạnh đang đăm chiêu nhìn về đâu đó. Tôi vẫy vẫy tay, anh ấy đã nhận ra và tiến về phía tôi.
“Hế nhô, đã lâu không gặp, dù không mong gặp mà vẫn phải gặp.” - Bàn tay to lớn của anh ấy giơ lên, tôi thụt cổ, đưa hai tay lên che mặt thì nó đáp xuống một cách nhẹ nhàng.
“Anh vò rối hết tóc em rồi đấy.”
“Đấy cũng được gọi là tóc à? Anh tưởng đám lông…”
“Lông gì?”
“Tự nhiên anh nhớ mấy con poodle.”
“Nhìn lại đám lông trên đầu anh đi, trông có giống lông…”
Anh ấy ghé xuống tai tôi nhấn giọng một cách chậm rãi.
“Cho anh xem lông mà em muốn nói.”
“Anh đi mà xem lông của anh. Em không rảnh. Ra đẩy hành lý đi người anh yêu quý.”

Anh ấy đẩy hai chiếc vali to, tôi kéo chiếc vali nhỏ, thong thả đi cạnh bên. Thỉnh thoảng tôi liếc nhìn trộm, khóe môi anh ấy khẽ nhếch lên. Hình như đang tủm tỉm cười gì đó.
“Nhìn đủ no chưa?”
“Ai nhìn anh?”
“Ở đây có mỗi anh và em, không lẽ em đang nhìn ai khác.”
“Em nhìn con chó bên đường kia kìa.”
- Anh ấy bật cười, cái răng khểnh làm tôi bất giác ngẩn ngơ.
“Mệt không?”
“Không, em rất khỏe.”
“Ừ, chuẩn bị lên shinkansen.”

Và tôi thề là cái phát minh vĩ đại là niềm tự hào nhất nước Nhật này thật sự là một nỗi ám ảnh kinh hoàng trong ngày đầu tiên tôi bước vào cuộc sống ở đây. Trên suốt đường đi, tôi chẳng tha thiết bất cứ điều gì, kể cả khuôn mặt giả vờ thương xót của anh ấy cũng không làm tôi ngứa mồm được nữa. Giờ tôi chỉ cần được thoát khỏi cái thứ quỷ quái chết giẫm này thôi. Tàu dừng, tôi chạy vào toilet phun ra bát phở bò tái nạm ngon nhất Hà Nội do mẹ tôi nấu buổi sáng, phun luôn đống ô mai sấu bố tôi dúi vào tay ở sân bay, và thế là mùi vị của Hà Nội trôi theo đường ống cống vào trong lòng nước Nhật một cách thật ám ảnh.
Tôi hổn hển bước ra, ỉu như bánh đa gặp bão, anh ấy đưa cho tôi một chiếc khăn giấy và một chai nước suối. Bằng chút sức lực còn lại, tôi thề sẽ nhai đầu băm vằm anh ấy nếu còn kéo tôi lên tàu hay bất kì động cơ nào có hình dáng quan tài bay với tốc độ chóng mặt. Anh ấy gật đầu. Tôi kéo vali lạch bạch như vịt cạn bước theo anh ấy về ký túc xá. Quãng đường dài hơn 5km, người đàn ông ấy không hề phàn nàn, lặng yên đi bên cạnh để trở thành người thân cận nhất cho tôi tựa vào trong những năm tháng ở đây.
Kéo vali về đến ký túc, tôi thật sự muốn kiệt sức. Anh cẩn thận đem vali lên phòng cho tôi. Tôi ở tầng bảy, số phòng là 707, một sự trùng hợp như duyên phận, liệu con số yêu thích của tôi có đem lại may mắn cho tôi khi ở đây không? Bạn cùng phòng là người Thái Lan vẫn chưa bay sang, tạm thời tôi ở một mình. Anh ấy hẹn tôi một giờ đi ăn trưa, tôi gật đầu rồi chui vào trong giường của mình ở tầng trên nằm ngủ một giấc. Mười hai giờ trưa tôi tỉnh giấc, mở điện thoại, nick của anh ấy đang sáng. Tôi gửi cho anh ấy một icon cười cười. Chỉ năm phút sau, anh ấy đã đứng dưới sân ký túc đợi tôi. “Sao đến nhanh vậy?” Tôi khoác áo, mùa thu ở đây cũng rất lạnh, như Hà Nội vào những ngày gió bấc. Anh ấy dẫn tôi vào trong thị trấn, những con dốc ở đây rất nhiều và cũng rất dài. Tôi rất đói, bụng bắt đầu sôi ùng ục. Tự hỏi không biết anh ấy sẽ đưa tôi đi ăn món gì. Chúng tôi bước vào một cửa tiệm trông có vẻ cổ kính. Những nhân viên phục vụ cúi đầu chào đón tiếp. Anh ấy nói với họ bằng thứ tiếng Nhật lưu loát và tự nhiên. Tôi cởi giày, thả người xuống chiếc đệm êm ái.
“Vùng gì mà toàn dốc là dốc, đi muốn đứt hơi.”
“Em sẽ quen dần thôi. Ít nữa bắp chân sẽ phình ra.”
- Tôi nhìn xuống chân mình, đã ngắn còn có bắp chuối, viễn cảnh tươi đẹp nhỉ? Những món ăn được đem đến. Toàn là cá sống, lại còn có thứ đậu nhơn nhớt. Tôi cau mày, bỏ tọt một miếng vào miệng, không dám nhai mà nuốt chửng. Tôi không muốn bỏ dở đồ ăn nhưng tôi không ăn nổi những món ăn của Nhật.
“Có vẻ em không hợp đồ ăn của Nhật.”
“Để anh đưa em đi mua đồ về nấu cơm. Trước đây, anh cũng không thích món Nhật. Nhưng để sống được ở đây, em phải học cách sống như người Nhật.”

Chúng tôi đạp xe đi mua sắm đồ dùng trong bếp. Đường phố Nhật Bản chiều thu đẹp và yên bình như trong anime. Đi mấy tiếng mệt nhừ cả người cũng về đến Seiyu, anh ấy bảo tôi đứng đợi ở ngoài để anh ấy đi cất xe. Tôi mải mê chụp ảnh, không biết mình đã rẽ sang khu nào, lúc quay lại đã không còn thấy anh ấy nữa. Tôi rất sợ, lòng vòng mấy tiếng, trời bắt đầu tối, điện thoại của tôi chưa có sim, không cách nào liên lạc được với anh ấy. Tôi ngồi thụp xuống trong hầm xe, bó gối lại, ép mình không khóc. Có ai đó nói rằng, khi con người sợ hãi, tuyệt vọng, họ thường ngồi bó mình trong hình hài của thai nhi, vì đó là tư thế an toàn, tư thế của tiềm thức hoàn toàn trống rỗng. Tôi ngồi bất động đến tê cứng chân. Một bác lớn tuổi đi qua, nhìn thấy tôi và dừng lại hỏi. Tôi không nghe được gì cả, hậu quả của việc không nghe lời anh ấy tập trung học, lúc này mới cảm thấy hối hận. Người phụ nữ bấm điện thoại, nói gì đó, một lúc sau, hai nhân viên cảnh sát có mặt. Họ hỏi tôi bằng thứ ngôn ngữ nửa Tiếng Anh nửa Tiếng Nhật thật khó nghe, tôi không nhớ địa chỉ ký túc, toàn bộ giấy tờ tùy thân cũng đã vứt ở trong phòng. Sau một hồi loay hoay, hai viên cảnh sát trẻ muốn tôi đi theo về đồn cảnh sát, có thể chờ đến sáng mai để họ liên lạc với nhà trường. Lúc đó, tôi thấy anh ấy chạy đến, mồ hôi ướt đẫm áo. Buổi tối tháng Mười, trời chỉ có bảy độ, anh ấy mặc áo cộc tay nhưng mồ hôi vẫn chảy thành dòng trên cổ. Anh ấy nói chuyện với cảnh sát, họ mỉm cười ra về. Cuối cùng anh ấy cúi xuống chỗ tôi đang ngồi, đưa tay ra xoa vào hai bàn chân tê cứng của tôi. Tôi ôm chầm lấy anh ấy, òa khóc như ngày bé đi lạc được bố tìm thấy. Buổi tối muộn sau khi đi lạc, tôi nấu cơm với canh rau muống dầm sấu, cá nục kho, anh ấy lặng lẽ ăn, ăn rất nhiều. Khi anh ấy trở về nhà, còn lại tôi trong phòng ký túc, tôi mở danh bạ, tìm đến một số điện thoại có avatar để hình bãi phân, tôi sửa lại: Min - liên hệ khẩn cấp. Trước khi tắt máy, tôi chọn một tấm ảnh, là hình anh ấy đứng tựa vào gốc cây. Mọi thứ đã dần thay đổi, anh ấy ở lại trong lòng tôi bằng thứ cảm xúc thật kì lạ.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Chúng Ta Không Thể Là Bạn - Mộc Diệp Tử

Postby bevanng » 19 Mar 2022

Công việc ở tiệm mì


Anh ấy xin cho tôi vào làm cùng trong một tiệm mì của bạn anh ấy. Chủ quán tên là Shinji, anh ấy hay gọi là Shin kun. Một người đàn ông chu đáo, tinh tế và vui tính. Shin dạy cho tôi rất cẩn thận. Công việc của tôi là trong bếp. Tôi rất thích công việc này dù làm việc trong tiệm mì ở Nhật rất nhiều áp lực. Bởi quán đông khách, mọi người phải làm việc không ngừng tay. Nếu không chú tâm thì rất dễ bị làm sai mì cho khách. Có đến cả thảy mười bốn loại mì, riêng việc nhớ tên thôi cũng đã có chút phức tạp mà còn phải làm theo yêu cầu của khách, ví dụ như không bỏ hành hay dùng sợi mì to hay nhỏ, bỏ vào nồi đất có tay cầm hay ăn vào bát… Ngày đầu tiên đi làm, suốt bốn tiếng đứng khuấy mì, tôi bắt đầu cảm thấy nhớ chiếc giường êm ấm ở nhà. Mười giờ tối tan làm, tôi bước ra khỏi quán, anh ấy đã đứng đợi sẵn, đưa cho tôi một nắm cơm mơ muối và một hộp nước trái cây. Anh ấy biết tôi chỉ ăn được loại cơm nắm này. Sau một ngày thấm mệt, có người đợi mình, mua cho mình đồ ăn mà mình thích, cùng đi một đoạn đường về nhà và trở về khi đã thấy mình bước vào phòng, ai nói đó là người đàn ông kiêu ngạo mà tôi đã gặp ở hội thảo? Tôi nhìn qua cửa kính trong phòng, những ngọn đèn đường vàng vọt phản chiếu một tấm lưng cao lớn nhưng lạc lõng bước đi trong đêm, có chút gì đó xót xa trong lòng.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Next

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 78 guests