Tổng Tài Độc Sủng Vợ Mới - Sênh Sênh

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Tổng Tài Độc Sủng Vợ Mới - Sênh Sênh

Postby tuvi » 22 Mar 2022

Chương 481: Công kích không chừa một ai

“Sao con lại đột nhiên lại hỏi điều này?”

“Không… Không có gì, chỉ là nghĩ đến thì hỏi mà thôi. Gần đây con muốn đi coi bói, người ta hỏi.”

Bạch Ngọc Linh nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, nhíu mày lục lại trí nhớ: “Có lẽ là ở bệnh viện thành phố Hà Giang, năm đó điều kiện trong nhà không được tốt, ba con liền chở mẹ đến đây.”

Ôn Ninh gật đầu, nhớ lại địa điểm.

Tiếp theo, chỉ có thể điều tra từ bệnh viện đó.

Lại ngồi nói chuyện với Bạch Ngọc Linh một lát, thấy bà mệt rồi, Ôn Ninh cũng không nói gì nữa, thấy bà ngủ rồi mới trời khỏi phòng bệnh.

Cô nghĩ ngợi, việc này không thể chậm trễ, Ôn Ninh quyết định ngày mai sẽ đến bệnh viện thành phố Hà Giang xem thế nào, có lẽ vẫn còn bệnh án năm đó hoặc cái gì đó có thể tìm được manh mối.
Lục Tấn Uyên giao việc trị bệnh của Rosalia cho An Minh phụ trách, một mặt là bởi vì anh ấy biết khá rõ tình huống, một mặt khác có lẽ là do mấy hôm nay ở chung nhiều, Rosalia đối với anh ấy cũng không có kháng cự.

An Minh ngược lại không có ý kiến gì nhận nhiệm vụ, dù sao sau khi đi theo Lục Tấn Uyên giải quyết nhiều chuyện khó khăn rồi, chỉ là chăm sóc một cô bé tự kỷ cũng không phải chuyện gì lớn.

Huống hồ chỉ là đưa cô đi đến nơi điều trị tâm lý.

Đưa cô bé vào trong, An Minh liền ra cửa, tận chức tận trách đợi bên ngoài, trong lúc nhàm chán thì nhìn thấy một vị khách bất ngờ.

Lê Tư Duệ vừa khéo đến cho bà mẹ ngày ngày hối thúc xem mắt của mình hỏi tình hình, xem xem có phải là tuổi tác ảnh hưởng đến vấn đề tâm lý gì không, kết quả chạm mặt với An Minh.

“Sao anh lại ở đây? Anh có vấn đề gì về tâm lý à?”

Lê Tư Duệ vừa nhìn thấy An Minh liền tự động đề cao cảnh giác, cả người như bị gai đâm, theo thói quen châm chọc.

“Không có, ngược lại là cô, đến đây làm gì?”

An Minh nhìn thấy Lê Tư Duệ cũng thấy phiền, người phụ nữ này trước giờ chưa từng yên tĩnh, vừa gặp mặt đã đòi cãi nhau, anh thật sự là trốn còn không kịp.

“Liên quan gì đến anh?” Lê Tư Duệ liếc An Minh một cái.

“Vậy chắc là cô đến khám xem có phải là do tuổi tác lớn rồi, hoặc là do mất cân bằng nội tiết tố nên mới có hiện tượng này, công kích không chừa ai cả.

“Anh!”

Lê Tư Duệ bị cứng họng vừa muốn nói gì đó, lúc này Rosalia từ trong bước ra, buổi trị liệu hôm nay của cô bé đã kết thúc.

Cô bé nhìn quanh, cả bệnh viện này cô bé chỉ quen một mình An Minh, cho nên lập tức trốn đi giống như động vật nhỏ mất đi sự bảo vệ.

An Minh đã nhận được lệnh phải bảo vệ cô, hơn nữa còn phải quan tâm đến sức khỏe tâm lý của cô bé, cho nên lập tức an ủi: “Sao thế? Mọi việc đều thuận lợi chứ?”

Lê Tư Duệ nghe thấy cách nói chuyện của An Minh, cô không hiểu, chỉ là cảm giác giọng nói đó rất ấm áp, ít nhất so với giọng nói châm chọc khiêu khích khi nói chuyện với cô thật sự là ấm áp hơn nhiều.

Phút chốc, trong lòng nổi lên một ngọn lửa.

“Giả dịu dàng gì chứ, không phải là để lừa dối em gái nhỏ đấy chứ? Đồ tồi!”

Rosalia nhìn cô một cái, cảm thấy người phụ nữ này không dễ đụng, liền trốn ra sau.

An Minh nhíu mày: “Có chuyện, đừng có hù dọa người khác, cô có thể nhắm vào tôi đây.”

…Hay cho câu cứ nhắm vào tôi.

Lê Tư Duệ vừa mới nghĩ ra làm sao để nhắm vào anh, nhất thời không nói gì.

Nhìn thấy An Minh đứng chắn phía trước cô gái người nước ngoài đầy bảo vệ như vậy, cô chỉ cảm thấy bản thân nói gì cũng chỉ là trò cười.

Thế nhưng cụ thể là buồn cười ở đâu, cô cũng không biết.

“Bỏ đi, lười nói với anh.”

Nhịn xuống một tia khó chịu bất thường trong lòng, Lê Tư Duệ xoay người rời đi, đầy cũng không ngoảnh lại.

An Minh nhìn thấy cô rời đi một cách sảng khoái như vậy, có hơi bất ngờ, còn tưởng rằng người phụ nữ này sẽ không biết từ bỏ nữa cơ.

Có điều, vẻ mặt thất vọng trong một giây lúc nãy lại khiến cho anh có cảm giác không nỡ…

Có điều, nghĩ đến trước đây Lê Tư Duệ chơi mình thảm như vậy, An Minh quả quyết nén xuống tia thông cảm bất thường trong lòng xuống, đưa Rosalia rời đi.

“Anh và chị ấy là người yêu à?” Rosalia cầm giấy bút viết mấy chữ.

Bây giờ tuy rằng cô vẫn chưa nói được, nhưng cô đã có thể giao tiếp với người khác qua giấy bút.

An Minh thấy vậy lập tức lắc đầu: “Người phụ nữ hung dữ như vậy làm sao có thể là bạn gái anh chứ?”

Rosalia gật đầu, nhìn ngón tay như suy nghĩ điều gì.

Ngày hôm sau Ôn Ninh thức dậy từ sớm, đang chuẩn bị đi đến bệnh viện nghe ngóng tình hình thì Lê Tư Duệ gọi điện tới.

“Ôn Ninh, hôm nay cậu rảnh không?”

“Hôm nay tớ có việc cần làm, sao thế?”

Lê Tư Duệ vòng mắt thâm quầng, trông dáng vẻ cực kỳ thảm hại.

Cô sẽ không thừa nhận rằng hôm qua nhìn thấy hình ảnh An Minh nói chuyện cùng cô gái người nước ngoài kia, thế mà lại lòng vòng trong đầu cô cả một đêm.

Thật là không thể tưởng tượng nổi.

Cho nên mới sáng sớm hôm nay cô đã gọi điện thoại cho Ôn Ninh, muốn hỏi rốt cuộc là chuyện gì thế này?

An Minh không phải là trâu già gặm cỏ non đó chứ? Cô bé kia có vẻ như chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, bọn họ như vậy là phạm pháp đó.

Có điều, vừa nghe đến Ôn Ninh có chuyện, Lê Tư Duệ lại nổi lên lòng tò mò.

“Chuyện gì vậy? Không phải cậu đã từ chức rồi à, làm sao còn bận như vậy?

“Ừm, cần phải điều tra một chút chuyện trước đây.”

Lê Tư Duệ nghĩ nghĩ, cô ngồi ngốc ở nhà cũng vô vị: “Vậy tới đi cùng cậu, thêm một người không chừng lại có thêm một luồng suy nghĩ.

Ôn Ninh trầm tư giây lát, cũng đồng Con người Lê Tư Duệ này tuy rằng tính tình bốc đồng, nhưng đối với bạn bè lại rất trượng nghĩa, hơn nữa đầu óc cô ấy linh hoạt, có lúc sẽ nghĩ ra những góc độ mà mình không nghĩ tới, dẫn theo cô ấy cũng tốt.

Thế là hai người hẹn nhau xòn, Lê Tư Duệ lái xe đến đón Ôn Ninh cùng nhau đến bệnh viện nghe ngóng.

Ôn Ninh xuống lầu đợi không bao lâu thì Lê Tư Duệ đến.

“Có việc gì mà phải đến bệnh viện điều tra?”

Ôn Ninh kể sơ tình hình, đối với cô ấy cô không có điều gì phải che giấu.

“Chuyện này…”

“Rõ ràng là tính tiết trong phim truyền hình mà, có điêu, nhiệm vụ cần làm gấp bây giờ là tìm ra hôm đó sinh cùng hoặc gần thời gian với cậu, như vậy mò kim dưới đáy biển sẽ nhanh hơn.”

Lê Tư Duệ rất nhanh nói ra suy nghĩ của mình, Ôn Ninh cũng gật đầu, cô cũng có suy nghĩ này.

Hai người nói chuyện tào lao một lúc, rất nhanh đã tới nơi.

Thành phố Hà Giang lúc đó còn là một thành phố rất nhỏ, chỉ có điều bao nhiêu năm nay dưới sự nỗ lực phát triển của các dòng họ lớn đã càng ngày càng phồn vinh. Mà bệnh viện không ra gì này đó bây giờ cũng được xây dựng lại nhìn rất có khí thế.

Ôn Ninh hít sâu một hơi, giống như đang khuyên nhủ bản thân bình tĩnh đối mặt với thân thế có khả năng của mình, sau đó mới bước vào. Hai người rất nhanh đã tìm thấy nhân viên quản lý hồ sơ bệnh án, nhìn thấy hai khuôn mặt hai người, thái độ của nhân viên công tác vô cùng lạnh lùng: “Hai người muốn làm gì?”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,234
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Tổng Tài Độc Sủng Vợ Mới - Sênh Sênh

Postby tuvi » 22 Mar 2022

Chương 482: Thuyết âm mưu

Thấy thái độ người này không tốt, Lê Tư Duệ đánh mắt với Ôn Ninh một cái, sau đó bước lên trước lặng lẽ đưa cho ông ta một chiếc phong bì.

Ôn Ninh thấy vậy không thể không cảm thán, dẫn Lê Tư Duệ theo thật là đúng đắn.

Người đó do dự một chút.

“Chúng tôi chỉ muốn xem bệnh án một chút chắc chắn không phải đến đây làm loạn.”

Người kia ước lượng phong bì trong tay, cảm thấy cũng không phải là chuyện gì lớn: “Vậy các cô chỉ có thể xem, trước khi bước vào phải giao điện thoại cho tôi, nếu như có người chụp được, tôi không nhận nổi trách nhiệm đâu.” Hai người nghe ông ta nói vậy liền gật đầu đồng ý, dù sao bọn họ cũng không phải đến điều tra đen tối gì, chỉ cần có thể tìm được tin tức của thai phụ sinh hôm đó là được.

Nhân viên công tác dẫn hai người vào phòng bệnh án, Ôn Ninh nói thời gian, người đó nhíu mày: “Bệnh án lâu như vậy rồi, có lẽ cũng không còn lưu lại cái gì, cô tự vào trong tìm đi.”

Ôn Ninh cũng cảm thấy có người nhìn mình như vậy rất phiền, gật đầu đi vào.

Bởi vì đã là đồ của hai mấy năm về trước, lại trải qua sự sắp xếp chỉnh lý của bệnh viện, cho nên bên trong là một đống lộn xộn, có thể thấy rằng không có ai sắp xếp.

Hai người vào trong, khắp nơi đều là bụi, họ một trận Lê Tư Duệ vẫy vẫy tay” Khụ khụ, xem ra thứ chúng ta muốn tìm cần phải tốn công lắm đây, may mà cậu dẫn tớ theo đó nha, nếu không một mình cậu sẽ mệt chết đó.”

“Biết rồi, may nhờ có cậu tớ mới thuận lợi vào được đây, lát nữa xong chuyện tớ sẽ mời cậu đi ăn.”

Lê Tư Duệ lúc này mới đắc ý cười, hai người đều vùi đầu vào bắt đầu lục tìm tư liệu. Lục tìm trong một đống lớn cả nửa ngày, Ôn Ninh cũng tìm được một quyển sổ ghi lại tin tức liên quan đến sinh nở của thai phụ, vừa mở ra nhìn trên mặt cô liền hiện ra vẻ vui mừng: “Tìm thấy rồi, chính là cái này.”

Quyển bệnh án trong tay, bởi vì thời gian qua lâu nên sớm đã bị ố vàng, những trang giấy đã cũ mềm, ký tự cũng không còn rõ ràng, đọc rất tốn sức.

Hai người xem từng chút một, khó khăn lắm mới tìm được ghi chú ngày sinh của Ôn Ninh ở phía sau, thế nhưng lật lật hoàn toàn không không có gì.

“Chuyện gì thế này?”

Ôn Ninh vốn dĩ ôm hy vọng rất lớn tìm, cuối cùng cũng tìm thấy rồi, tâm trạng vừa mới kích động một chút, giờ phút này lại như bị tạt một gáo nước lạnh.

Vấn đề là ghi chú ngày trước đó và sau đó đều có, chỉ có ngày cô sinh là không có?

Đừng sốt ruột, lỡ như bên trong còn thì sao? Nói không chừng lại chuyển đến nơi khác rồi.”

Lê Tư Duệ thấy vẻ mặt thất vọng của Ôn Ninh, vội vàng an ủi cô.

Có điều, ngay cả đến cô ấy cũng cảm thấy rất kỳ lạ, làm sao lại thiếu đúng một trang, hơn nữa lại nhất định là ngày xảy ra sai sót nhận nhầm con cơ chứ?

Trong lòng Ôn Ninh bỗng nhiên cảm thấy có phần bất an, vốn dĩ chỉ nghĩ là sự sai sót của bệnh viện, trao nhầm cô và một đứa bé gái không biết nào đó, nhưng bây giờ…

Cô không thể không nghĩ đến một thuyết âm mưu, ở trong này có phải có chuyện gì mờ ám?

“Có lẽ là vẫn còn cái khác nữa, bọn họ chưa sắp xếp lại, nếu không bọn mình đi hỏi thử xem?”

Lê Tư Duệ chủ động nói cho Ôn Ninh những khả năng khác, Ôn Ninh gật đầu, hai người lại ra ngoài tìm nhân viên giữ bệnh án lúc nãy.

Chỉ là lúc ra ngoài không may lại gặp một người đàn ông trung niên mặc áo blouse cũng đang đến, nhìn thấy hai người lạ mặt đang ở trong phòng bệnh án, ánh mắt hung dữ nhìn bọn họ: “Các cô là ai? Sao lại ở đây?”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,234
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Tổng Tài Độc Sủng Vợ Mới - Sênh Sênh

Postby tuvi » 22 Mar 2022

Chương 483 : Có người tìm tới đây.

Hai người đều úp úp mở mở, đều không biết phải nói gì.

Người trước mặt, thoạt nhìn cũng không phải là 1 bác sĩ bình thường, tóc cũng đã bạc trắng, hẳn là quan chức.

Họ đi cửa sau để vào, vốn dĩ lương tâm rất cắn rứt.

Lại bị hù dọa như vậy, có chút bức bách.

Khi nhân viên lưu trữ trở lại và nhìn thấy cảnh tượng này , anh ta đã sợ hãi , ” Cái này , họ là bạn của tôi, chúng ta hãy kiểm tra một số thứ trước đó.”

“Thứ đồ gì ? ” Hình như là một loại hồ sơ nào đó từ hai mươi năm trước. “

Khi bác sĩ nghe điều này, khuôn mặt của ông ta dịu đi một chút.

” Mẹ tôi hiện đang bị bệnh. Tôi cần một số thông tin liên quan để xem liệu tôi có thể tìm ra cách chữa trị hay %3D không. “

Thấy Ôn Ninh nói rất chân thành, vẻ mặt bác sĩ hơi dịu đi.

Tranh chấp giữa bác sĩ và bệnh nhân hiện tại rất nghiêm trọng , điều ông lo lắng là không biết có người vào thăm bệnh mà không báo trước, đến lúc đó ra ngoài gây rối , thì bệnh viện của họ sẽ phải gánh chịu hậu quả.

Nhìn dáng vẻ của Ôn Ninh, quần áo trên người cũng rất có giá trị, chắc là không phải tới để gây rối.

Rốt cuộc là chuyện gì ? Nói đi, có lẽ tôi có thể trả lời được. “

” Đại khái là … hồ sơ chuyển phát từ hai mươi sáu năm trước ? “

Ôn Ninh thận trọng hỏi , điều cô không ngờ là vị bác sĩ vẫn ân cần vừa rồi lại trở nên vô cùng nghiêm túc,” Tôi có thể tìm những chuyện đã xảy ra hai mươi sáu năm trước ở đâu ? Tại sao lại tìm những thứ đó ? ” Mẹ tôi đang mắc bệnh rất nặng, cần phải ghép tủy , tôi hoàn toàn không thể ghép được với mẹ , vì vậy , tôi nghi ngờ năm đó là họ đã ôm nhầm con, bác sĩ, sinh mệnh của con người không thể coi thường , mong bác sĩ giúp đỡ !”

Ôn Ninh không quan tâm nhiều như vậy nữa, cô hiểu lý trí và cảm hóa được tình cảm, việc cần làm nhất bây giờ là cứu mẹ khỏi bệnh, nếu không tất cả mọi chuyện đều là vô ích.

Tuy nhiên, khi bác sĩ nghe thấy lời nói của cô, không những không động đậy , mà trên mặt lộ ra vẻ khó chịu, ” Tôi không biết cô nói gì , những chuyện đó chỉ là suy đoán của cô , cô nên đi đi, nếu không, tôi chỉ có thể gọi điện Bảo vệ đến mời cô đi ra ngoài !”

Ôn Ninh và Lê Tư Duệ còn đang muốn nói gì đó, nhưng là, nói như thế nào, bác sĩ cũng không động tâm, thái độ rất kiên định.

Hai người họ thực sự đã bị bác sĩ gọi nhân viên bảo vệ đến để đưa họ ra ngoài.

Sau khi hai người phụ nữ rời đi , bác sĩ ngồi vào ghế , sự căng thẳng và cứng đờ mới dịu đi phần nào.

Ông từ trước đến nay luôn là một người bình tĩnh , cầm dao mổ, nhìn sinh tử quá nhiều, rất ít có thể động lòng người.

Tuy nhiên, khi nghe tin người phụ nữ đó đi tìm sự thật hai mươi sáu năm trước, trái tim già nua của ông bỗng trở nên căng thẳng trở lại.

Những cảnh tượng đã xảy ra trong quá khứ chưa bao giờ có thể quên được trong tâm trí ông , nhất thời không quên được , ông đã nghĩ rằng sẽ không ai nhắc đến những quá khứ đó nữa.

Tuy nhiên, sau tất cả, một người nào đó đã đến I Bác sĩ không khỏi lau mồ hôi lạnh trên mặt của mình , nếu những gì người phụ nữ nói không phải là dối trá, mẹ cô ấy thực sự mắc phải căn bệnh khó chữa đó và phải hiến tủy để chữa trị thì chỉ có thể nói rằng , đó chính là số phận.

Có 1 số chuyện , không phải bản than muốn trốn tránh, liền có thể trốn tránh được.

” Sau này đừng để người ta tùy tiện vào , nhất là hai người phụ nữ kia , nếu không , hậu quả của sự việc này , cả 2 chúng ta đều không gánh nổi ! “

Bác sĩ nghiêm túc dặn dò nhân viên lưu trữ một lần nữa, sau đó quay trở lại văn phòng với một nỗi sợ hãi kéo dài.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,234
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Tổng Tài Độc Sủng Vợ Mới - Sênh Sênh

Postby tuvi » 22 Mar 2022

Chương 484 : Dường như đã có mấy đời.

Đứng ở cửa viện , Ôn Ninh trầm mặc.

Rõ ràng là vị bác sĩ tốt bụng , cô không hiểu tại sao vị bác sĩ này lại nói như vậy , thậm chí có thể nói khi nghe thấy yêu cầu của cô , ông ta luôn biến đổi sắc mặt.

“Quên đi, bác sĩ không đồng ý. Chúng ta sẽ quay lại sau nếu có cơ hội. Nhưng mà , vấn đề này cũng có thể có những khả năng khác , chẳng hạn như là , có thể là cha của cậu đã bế nhầm con hay gì đó ? “

Ôn Ninh nghe thấy lời này , từ trong nỗi thất vọng bỗng dung tỉnh táo lại , nhắc tới Ôn Khải Mặc , trong long cô tràn đầy kháng cự.

Vào thời điểm đó Ôn Khải Mặc và Triệu Nhã Lâm , cùng Ôn Lam đã bị bắt vào tù vì giả mạo bằng chứng, v.v. cô cũng chưa bao giờ đi tìm những người này.

Bây giờ cô cũng không biết liệu họ đã được ra tù hay chưa … Nghĩ đến , cả nhà Ôn gia , tất cả bọn họ đều đã có kinh nghiệm đi tù … phải nói rằng điều đó rất nực cười.

“Những gì cậu nói đều có lý. Tớ sẽ cố gắng tìm ra ông ấy và xem liệu mình có thể tìm ra chút manh mối nào không.”

Lê Tư Duệ gật đầu, Ôn Ninh lấy điện thoại di động ra gọi vào số điện thoại trong trí nhớ của Ôn Ninh.

Lúc đầu , cô không có bất kỳ kỳ vọng, cô chỉ chỉ thử 1 chút , không nghĩ tới lại có người nghe máy.

“Alo , cho hỏi là ai ? Muốn tìm ai ? “

Giọng nói của Ôn Khải Mặc khiến cho Ôn Ninh cảm thấy như một thế giới xa lạ.

” Là tôi đây. “

Cô nói với 1 tâm trạng lẫn lộn.

” Làm sao tôi biết cô là ai ? “

Ôn Khải Mặc sốt ruột đáp : ” Tôi còn nhiều việc phải làm, không nói thì cúp máy. “

“Tôi là Ôn Ninh. “

Ôn Ninh nhẹ giọng nói , người đàn ông đối diện cũng giật mình. ” Mày vẫn còn sống sao ?”

Ôn Khải Mặc đồng thời đứng lên, trong cửa hàng nhỏ động tác rất thuận mắt , khách hàng đều nhìn qua.

” Phải , tôi vẫn còn sống , có thể , để cho ông thất vọng rồi sao ? “

Lời nói của Ôn Khải Mặc , ngược lại không có nhiều kinh ngạc vui mừng, Ôn Ninh cũng không khó chịu như vậy.

Trước đây , cô vẫn sẽ hơi bướng bỉnh vì sự thờ ơ và chán ghét của người cha này đối với mình , nhưng bây giờ … khi cô biết mình và Ôn Khải Mặc hoàn toàn không phải quan hệ cha con , cảm giác phức tạp lúc này đã biến mất.

Yêu và ghét biến mất thường trong khoảnh khắc như vậy , giờ đối với Ôn Ninh mà nói , Ôn Khải Mặc chỉ là một người xa lạ đã từng quen biết.

“… ” Ôn Khải Mặc không nói gì, cũng không biết nên nói cái gì.

Ban đầu , bởi vì Lục Tấn Uyên đã đưa cả gia đình Ôn gia đi và giam cả ba người họ vào tù vì Ôn Ninh , ông ta căm ghét Ôn Ninh và mong cô sẽ xuống địa ngục khi chết.

Nhưng mà sau khi ra tù , ông mới biết Ôn Ninh thật sự đã chết , trong lòng hận nhưng không biết nên hận ai.

Người đã chết, những việc họ đã làm trở nên mơ hồ ngay lập tức , ngay cả việc theo đuổi thù hận cũng trở nên nhàm chán.

Thật không ngờ, cô đã thực sự trở lại.

” Mày tìm ta, có chuyện gì 2 “

” Quả thực có chuyện. “

Ôn Ninh bình tĩnh nói, nếu như trước kia nói có thể cùng Ôn Khải Mặc nói chuyện đơn giản như vậy , cô sẽ không bao giờ tin.

Nhưng mọi chuyện đã xảy ra như thế này, số mệnh của cuộc đời thật khó lường.

” Vậy mày tới bên cạnh tìm ta, địa chỉ của ta một lát nữa sẽ gửi cho mày. “

Ôn Ninh đồng ý, nhưng Lê Tư Duệ kéo lấy quần áo của cô , cô cũng có chút hiểu biết về quá khứ của Ôn Ninh, những đức hạnh mà người trong nhà họ Ôn đối đãi với cô, cũng không phải là không biết.

Cứ như vậy mà đi, cô có chút lo lắng.

” Đừng lo lắng, khi tớ yếu đuối nhất, họ đã không thể làm bất cứ điều gì với tôi , bọn họ của bây giờ , càng không thể làm cái gì.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,234
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Tổng Tài Độc Sủng Vợ Mới - Sênh Sênh

Postby tuvi » 22 Mar 2022

Chương 485 : Kiểm tra thương tích.

Ôn Ninh tìm nó theo địa chỉ mà Ôn Khải Mặc đã đưa cho cô.

Sau khi đến nơi, cả hai đều có chút kinh ngạc.

Địa chỉ mà Ôn Khải Mặc đưa ra là một cửa hàng nhỏ, trông rất rách nát, nó không phù hợp với vẻ ngoài vô song một thời của ông.

Ôn Ninh bước vào, liền nhìn thấy Ôn Khải Mặc đang chuyển hàng hóa trên mặt đất, ông còn làm thành thạo hơn cả cô tưởng tượng, dường như đã làm rất lâu rồi.

“Tôi đã đến.”

Ôn Ninh không có chào hỏi ông, đối với Ôn Khải Mặc, cũng không tính là ghét bỏ, nhưng mà cái gai vẫn luôn ở đó. Ôn Khải Mặc ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Ôn Ninh, “Mặt mày làm sao vậy ?”

Tôi đã bị biến dạng bởi một tai nạn, sau đó đã trở thành như bây giờ. “

“Oh.”

Ôn Khải Mặc lãnh đạm đáp lại, “Mày tìm tới ta có chuyện gì ?” “Tôi chỉ muốn hỏi ông, lúc mẹ sinh tôi ra, có khả năng là do ầm nhầm không ? “Ôn Khải Mặc giật mình, sau đó vẻ mặt có chút khó coi.

Khi Ôn Ninh chào đời, quan hệ của ông và Bạch Ngọc Linh cũng không tệ như bây giờ, lúc đó hai người phụ nữ trong bệnh viện cùng lúc vào phòng sinh, cả hai đều sinh được hai bé gái.

Nếu nói là ẩm nhầm, quả thực không phải là không có khả năng.

“Mày hỏi cái này, lẽ nào …”

Ôn Ninh gật đầu, “Chỉ cần ông có thể cung cấp tin tức cho tôi, tôi sẽ cho ông một khoản tiền, sẽ không đề cho ông làm công vô ích. “

Ôn Khải Mặc nghe vậy đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, trước đây nhiều khi nghĩ đến chuyện mình đã làm với Ôn Ninh, ông sẽ than thở mình không có tình cảm với người con gái này.

Thì ra, bọn họ thực sự không có quan hệ huyết thống.

Đồng thời, lại trở nên tò mò, đứa trẻ thực sự có quan hệ huyết thống với ông ta là ai ?

Ngày đó xảy ra chuyện gì, đã quá lâu, ta không nhớ rõ, nhưng người phụ nữ sinh con một mình, mà dáng vẻ dường như luôn sợ hãi, cụ thể là bà ta sợ hãi điều gì, ta không biết chính xác. ” Ôn Khải Mặc miễn cưỡng động não, nghĩ về ngày đó.

“Ô, dường như bà ấy đã nói rằng bà ta là người Dung gia, sau đó, người phụ nữ đó không nói giọng địa phương, có lẽ bà ta không phải là người địa phương, mà là người đến từ thủ đô. “

“Tôi đã biết những điều này.” Ông Khải Mặc nói xong liền nhíu mày.

Ôn Ninh không biết những lời này là thật hay là giả, nhưng mà, còn nước còn tát, ông ta cho cô chút manh mối, vì vậy từ trong túi lấy ra ví tiền, bên trong lấy ra tiền mặt.

” Ừm, đây là thù lao của ông. “

Sau đó, Ôn Ninh cũng không có ý định tiếp tục hồi tưởng quá khứ, đang định rời đi, ngoài cửa, Triệu Nhã Lâm trùng hợp trở lại.

Nhìn thấy một người phụ nữ trẻ lạ mặt đang đứng trong cửa hàng, lúc đầu cô ấy nghi ngờ, sau đó vẻ mặt trở nên xấu xí.

Có lẽ khuôn mặt của bà ta rất xa lạ với cô, nhưng bà ta sẽ không bao giờ quên được ánh mắt của cô !

Ôn Ninh !

Chính là Ôn Ninh đã hại chính mình, hại cả con gái của mình !

Nếu không có cô, bà ta bây giờ vẫn là người giàu có, Ôn Lam vẫn là 1 ngôi sao lớn, tại sao họ lại phải làm những công việc thô bạo này để nuôi sống bản than ?

Mày ở đây làm cái gì ? Bây giờ mày muốn xem chúng ta hiện tại khốn khổ như thế này sao ? “

” Nhã Lam, đừng gây rối nữa, nó đến đây đề hỏi tôi một chuyện. “

Ôn Khải Mặc cầm tiền trong tay, đi tới chặn lại.

Bây giờ, ông cũng nhận ra thực tế, Ôn Ninh không liên quan gì đến ông, hơn nữa cuộc sống hiện tại của cô so với bọn họ tốt hơn gấp ngàn lần, nếu gây rắc rối cho cô cũng chỉ như đang tự gấy rắc rối cho chính mình mà thôi.

“Ý của ông là ? Hiện tại nhìn thấy tiểu tiện nhân này trở thành 1 người giàu có, liền muốn cùng bọn họ hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp một lần nữa sao ? Ông thật không biết xấu hổ !”

Triệu Nhã Lâm làm sao có thể giữ được tâm lý, đối mặt với Ôn Khải Mặc là một cuộc chiến, đột nhiên, một không gian nhỏ đầy gà bay chó nhảy.

Nghe thấy động tĩnh, Ôn Lam từ sau bước ra ngoài, cô không còn xinh đẹp sinh động như lúc ban đầu, vì thả người từ trên mây xuống, cả ngày đều là say rượu, lúc này nhìn thấy cha mẹ đánh nhau, cô cũng không có cảm giác gì, nhưng nhìn thoáng qua đã thấy tiền vương vãi trên mặt đất.

” Tiền !” Ôn Lam cầm tiền, bỏ vào trong túi, chuẩn bị đi ra ngoài mua rượu để lơ là bản than mình.

Ôn Ninh nhìn cảnh tượng hỗn độn này, không biết phải làm sao, ” Chúng ta đi thôi. “

Hai người rời đi ngay lập tức, nhưng trước khi ra khỏi nhà, Triệu Nhã Lâm đã tìm được một khoảng trống, một chai rượu đập tới đập vào lưng Ôn Ninh khiến cô đau đớn rên rỉ.

” Không sao chứ ? “

Khi Lê Tư Duệ nhìn thấy điều này, có chút tức giận.

” Không sao, quên đi. “

Ôn Ninh lắc đầu, lưng có chút đau, nhưng mà, hiện tại cũng không có ý muốn trở lại căn nhà đó.

Đã từng rất ghét Triệu Nhã Lâm, nhưng nhìn thấy bà ta như vậy, cô không có ý muốn trả đũa nữa.

Không có gì để làm với những người này là kỳ vọng cuối cùng của cô.

Lê Tư Duệ lái xe đưa Ôn Ninh trở về nhà.

Ôn Ninh về đến nhà, mới phát hiện bên trong có người.

Mẹ, mẹ rốt cuộc đã trở lại, mẹ dã đi đâu vậy ? “

Lục An Bảo thấy Ôn Ninh về nhà liền chào hỏi cô, mấy hôm nay anh gọi tìm cô nhưng không ai nghe máy, tìm khắp nơi cũng không thấy ai nên anh liền chạy đến nhà cô.

Điều bất ngờ là, không có ai ở nhà.

Lục An Bảo vừa nói với Lục Tấn Uyên về sự việc, hai cha con vội vàng như muốn nhấc cả căn nhà lên.

” Điện thoại của me hình như đã bị tắt nguồn. “

Ôn Ninh nhớ tới lúc đi kiểm tra hồ sơ, sau khi tắt máy cô vẫn chưa mở ra, hoàn toàn quên mất liệu người khác có liên lạc với mình hay không.

Mẹ xin lỗi, Anh Bảo, đã làm con lo lắng rồi. “

Ôn Ninh quỳ xuống xin lỗi con trai cưng.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương lo lắng của anh đỏ bừng, cô choáng ngợp.

” Vậy lần sau đi chơi nhớ dẫn con theo đó. “

Lục An Bảo nhìn thấy Ôn Ninh thú nhận lỗi lầm, ngoan ngoãn ôm cô vào lòng.

Ôn Ninh cười cười, định ôm Lục An Bảo và hôn anh, nhưng lưng bị dụng trúng, cảm giác đau đớn vô cùng.

” Ah . “

Ngay khi Ôn Ninh thốt ra, Lục An Bảo lập tức chú ý tới, ” Mẹ, sao vậy ? “

Lúc này, Lục Tấn Uyên cũng tới.

Lục An Bảo nói cho mình rằng trước đó không có tìm được Ôn Ninh, cho nên Lục An Bảo liền quyết định dẫn anh đi tìm người.

Không ngờ, người đã trở lại rồi. ” Không sao đâu.”

Ôn Ninh lắc đầu, không muốn để Lục An Bảo phải lo lắng.

” Mẹ có vẻ bị thương. “

Lục An Bảo không tin lời nói vô nghĩa của cô, nhìn Lục Tấn Uyên, nói một cách chắc chắn.

” Bị thương sao ? “

Lục Tấn Uyên sắc mặt trầm xuống, đi tới, ” Đau ở chỗ nào ?

Rốt cuộc đều ổn cả rồi, anh không cần phải làm ầm ĩ lên. “

Ôn Ninh tiếp tục lắc đầu, một giây tiếp theo liền trực tiếp từ trên mặt đất nhấc lên, Vậy anh đi kiểm tra xem em có nói dối hay không. “

Lục An Bảo nhìn cảnh đó và cảm thấy mình đã ăn thêm một ngụm thức ăn cho chó, nhưng không còn cách nào.

” Anh điên rồi sao ? Mau thả em xuống, đứa nhỏ còn đang xem !”

” Hehe, con không thấy gì đâu, ba ba chỉ hỗ trợ kiểm tra xem mẹ con có bị thương không thôi. “
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,234
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Tổng Tài Độc Sủng Vợ Mới - Sênh Sênh

Postby tuvi » 22 Mar 2022

Chương 486: Gồng mình một lần nữa.

Ôn Ninh càng xấu hổ khi Lục An Bảo nói ra những lời này, nhưng không thể gạt bỏ Lục Tấn Uyên ra.

Chỉ có thể để bị mang vào phòng ngủ như thế này.

” Như vậy, tốt hơn là nên thú nhận, nếu không anh chỉ có thể sử dụng một số phương pháp độc đáo ? “

Lục Tấn Uyên cười xấu xa, Ôn Ninh lập tức hiểu ý của anh, ” Không có gì nghiêm trọng, chỉ là bị thứ gì đó đập vào sau lưng, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày. “

” Bị đập vào lưng ?”

Lục Tấn Uyên mày nhíu chặt hơn nữa.

Rốt cuộc, dù bạn có bị ngã hay vật gì đó đập trúng, cũng sẽ không bị thương ở sau lưng như vậy.

” Cho anh xem một chút. “

Lục Tấn Uyên vươn tay cởi bỏ quần áo của Ôn Ninh.

Ai biết được người phụ nữ này đang cố gắng gồng mình một lần nữa ?

Em không có ý muốn thẳng thắn thú nhận, cũng không cần phải …”

” Ai biết được em nói thật hay giả ?”

Lục Tấn Uyên kiên quyết chế nhạo, Ôn Ninh cũng không còn cách nào, dần dần sinh ra phản kháng.

Anh cởi quần áo và nhìn thấy một vết bầm tím trên làn da trắng của cô, trông rất đau đớn, khuôn mặt của người đàn ông thậm chí còn trở nên khó coi hơn. dựa dẫm vào anh. “

Lục Tấn Uyên nghe xong vừa bất lực vừa đau khổ, tính tình ương ngạnh của người phụ nữ này thật sự khiến anh bất lực, nhưng nếu không phải như vậy, có lẽ anh sẽ không thích cô đến như vậy.

Anh sẽ bôi thuốc cho em. “

Bất đắc dĩ, Lục Tấn Uyên chỉ có thể tìm thuốc mỡ bôi lên người Ön Ninh, tuy rằng rất không vui, nhưng động tác trên tay rất nhẹ nhàng.

Tất nhiên, anh không nghĩ nhiều về việc làm thế nào để chấn chỉnh Triệu Nhã Lâm và khiến bà ta phải trả giá.

” Vậy, em đã nhận được thông tin gì ? “

“Ôn Khải Mặc nói rằng chỉ có một người phụ nữ sinh con vào cùng thời điểm ngày hôm đó, bà ấy nói rằng cô ấy đến từ gia đình Dung gia ở Bắc Kinh. “

Lục Tấn Uyên động tác trên tay dường như chưa từng ngờ tới, Dung gia ở Bắc Kinh này, có lẽ phần lớn mọi người đều không biết, nhưng anh làm sao có thể không biết ? Nhà Dung gia, xét về nguồn gốc của gia tộc, e rằng còn sâu hơn nhà Lục gia, nhưng bởi vì loại gia tộc này, âm mưu bên trong cũng là người thường không thể tưởng tượng nổi.

Nếu như nhớ không lầm thì, khoảng thời gian ngắn trước đây Dung gia đã trải qua một khoảng thời gian không ổn định, vị gia chủ tiếp theo nằm ngoài dự đoán của mọi người, là một thiếu nữ trên dưới ba mươi.

Người phụ nữ này, dường như là đứa con gái độc nhất trong lòng bàn tay của lão gia chủ Dung gia, tuy tuổi chưa cao nhưng lại rất hiếu chiến, quét sạch những kẻ bất man khi lên năm quyen.

Chẳng lẽ người phụ nữ đó là con gái ruột của Bạch Ngọc Linh sao ?

Lục Tấn Uyên trầm ngâm nghĩ.

Nếu là như vậy, Ôn Ninh quay lại có lẽ không phải là một lựa chọn tốt, mặc dù Dung gia có thể cho cô địa vị tối cao, nhưng những kẻ thèm muốn tài sản và quyền lực nhất định sẽ không phục tùng cô.

” Anh đang nghĩ gì vậy ? “

Ôn Ninh đang nằm sấp, cảm giác được tay của Lục Tấn Uyên dừng lại, không khỏi hỏi.

“Dung gia mà em nhắc tới, anh có nghe nói qua, nhưng …”

Lục Tấn Uyên suy nghĩ một chút, nhưng là vẫn nói ra.

Sau tất cả những điều trước đây, anh đã nhận ra rằng những thứ như tình cảm đòi hỏi sự giao tiếp và hiểu biết lẫn nhau, nếu như mù quáng làm điều gì đó vì lợi ích của nhau, có lẽ nó sẽ phản tác dụng.

Ôn Ninh có một trái tim độc lập, anh không muốn cô bị giam giữ trong bóng tối.

“Dung gia, là một gia tộc lớn có tiếng thủ đô, nếu muốn quay lại nhận họ hàng, sợ rằng cũng rất khó, có thể, sẽ có người dùng danh nghĩa của em làm ra những chuyện xấu, những điều này, em phải suy nghĩ thật kỹ. “

Ôn Ninh trầm mặc chốc lát, cô đã nhìn thấy hết thảy Lục gia, làm sao có thể không biết máu mủ ruột thịt trong đại gia tộc.

Vì vậy, cô không đặc biệt hào hứng khi biết người thân của mình có thể là những gia đình danh giá, ” Đây không phải là điều quan trọng nhất đối với em, em chỉ muốn chữa khỏi bệnh cho mẹ “.

“Vậy thì chúng ta sẽ rời đi càng sớm càng tốt, để tìm một người nào đó từ nhà Dung gia ?”

Ôn Ninh gật đầu, cô rất muốn nhanh chóng hoàn thành mọi việc.

Hai người đồng ý, Lục Tấn Uyên lập tức liên lạc với Dung gia.

Dù sao bọn họ cũng là hai gia tộc lớn, cho dù không quen biết nhau, cũng sẽ có vài lần tiếp xúc xã giao.

Khi Lục Tấn Uyên đề nghị đến thăm gia đình Dung gia, lão gia của gia tộc Dung gia ngay lập tức gọi Dung Thiền Thiền đến.

” Thiền Thiển, Lục Tấn Uyên đến rồi, ta từ lâu đã muốn làm mai cho các con, nhưng anh ta đều làng tránh, lần này,đúng lúc gặp mặt. “

Dung Thiền Thiền nghe thấy điều này, nhưng vẻ mặt của cô rất lạnh lùng, ” Nói như vậy, giống như là con đang chọn 1 người đàn ông, con không có yêu thích. “

Dung lão gia thở dài, đối với đứa cháu gái này, ông thực sự rất yêu thích, nhưng mà, ông lại không có cách nào ép buộc cô. Cô bé này cực kỳ thông minh, lại làm việc chăm chi, tàn nhẫn với bản thân và có thể thành công trong mọi việc, nhưng lại rất xa lạ với bất kỳ ai.

Cũng có thể là do khi cô còn trẻ, vì muốn cô thành tài, bản thân và người con gái đã khuất của mình đã quá khắc nghiệt với cô, những người còn lại trong nhà Dung gia đã làm quá nhiều điều khinh thường để chèn ép cô, cho nene mới khiến tính cách của cô ngày càng trở nên kỳ quái như vậy.

11 Thiền Thiền, nhà Lục gia bây giờ phát triển rất mạnh, nếu như có thể kết thông gia với bọn họ thì sẽ là điều tốt cho tương lai của con, đã như vậy, sẽ không có ai dám ngang nhiên muốn thế chỗ của con. “

Dung Thiền Thiền nghe vậy cười lạnh, dường như đang chế giễu điều gì đó, ” Hiểu rồi, đây là ý tứ của việc để tôi đi lấy chồng, đồi lấy một liên minh vững chắc cho nhà Dung gia, được, tôi sẽ đi xem thử, cũng sẽ không quan trọng nếu ông ta là một lão già 7 80 tuổi. “

Dung lão gia nghe vậy thì vô cùng tức giận, nhưng Dung Thiền Thiền lại bỏ đi không cho ông cơ hội giải thích, vì vậy ông chỉ có thể tự vỗ ngực mình, ” Thật là nghiệp chướng. “

Đôi khi ông tự hỏi liệu bản than mình có làm gì sai hay không, bắt đầu từ nhỏ điểm đạm, ông rất ít khi đáp ứng yêu cầu của cô mà chỉ yêu cầu cô tiếp tục tiến lên, cuối cùng lại thành ra như thế này, cô hóa ra bộ dáng không tin tưởng ai như vậy ?

Đây có phải là những gì mà ông muốn không ?

Haiz, đến lúc nào, mới có hình ảnh ” tổ tiên 3 đời vui vẻ hạnh phúc.”

Dung lão gia lắc đầu thở dài.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,234
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Tổng Tài Độc Sủng Vợ Mới - Sênh Sênh

Postby tuvi » 22 Mar 2022

Chương 487 : Chỉ có thể đợi cô nghĩ thông.

Dung Thiển Thiển trở về phòng, sững sờ nhìn một bức ảnh nhóm trên tường.

Phía trên là một người phụ nữ rất xinh đẹp, một cô bé chưa trưởng thành, nụ cười e thẹn trên khuôn mặt thiếu nữ, nhưng lại thật rực rỡ.

Dung Thiển Thiển liếc nhìn, đây là lần duy nhất cô chụp ảnh chung với mẹ, thường ngày, mẹ luôn tỏ ra nghiêm khắc với cô, còn có chút lạnh lùng, lần đầu tiên lại đối tốt với cô như vậy.

Bà ấy mua cho cô món ăn nhẹ mà cô yêu thích, cùng cô đến sân chơi trong một ngày. Lúc đó, Dung Thiển Thiền đã nghĩ rằng đó là khởi đầu cho hạnh phúc của cô.

Thật không ngờ, nó đã kết thúc.

Người mẹ được chẩn đoán mắc bệnh ung thư và ra đi chỉ sau chưa đầy ba tháng, thậm chỉ cả khuôn mặt cuối cùng của mẹ cô cũng không được nhìn thấy.

Mặc dù người nhà nói rằng mẹ cô không muốn cô nhìn thấy mặt hốc hác, tiều tụy của mình, nhưng khi đó cô vẫn còn nhỏ, cô chỉ cảm thấy có điều gì đó không ôn.

Người mẹ nào lại không nhìn con mình trước khi chết, hận bản thân mình đến thế sao ?

Dung Thiền Thiền không biết mình có dính líu đến người cha không biết là ai hay không, mà lại bị mẹ xúc phạm như vậy.

Nhưng từ nhỏ cô hầu như chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp từ gia đình, ngoài việc đạt điểm cao thì mẹ cô sẽ cười nhạt với cô, còn lại sẽ chẳng có gì.

Có lẽ, cô thật sự là một người không được yêu thương, hoan nghênh trong gia đình này.

Dung Thiển Thiền thu hồi tầm nhìn.

Mục đích tồn tại của cô bây giờ chỉ là hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mẹ cô trước khi qua đời, mà còn là làm tốt việc riêng của mình trong gia đình Dung gia.

Cho nên, người Lục gia đó, cho dù có ngoại hình như thế nào, cô cũng chỉ có thể kết hôn.

Vì vậy, đối với cái tên Lục Tấn Uyên, cô càng cảm thấy chán ghét hơn một chút.

Lục Tấn Uyên và Ôn Ninh đến thủ đô bằng máy bay đặc biệt vào ngày hôm sau, nhưng Lục Tấn Bảo không được đưa đến đó, thậm chí còn buồn bã náo luận cả 1 ngày trời.

Tuy nhiên, vì mọi chuyện rắc rối hơn nên họ không nhân nhượng vì nỗi buồn phiền của anh.

Khi đến thủ đô, Dung Thiền Thiền đã hẹn gặp ở một nhà hàng.

Ôn Ninh có chút lo lắng, kiểm tra một số thông tin về cô gái này thì biết cô ấy là người có cá tính mạnh, lo lắng không biết có muốn hiến tủy cho mẹ mình không.

Chỉ có thể lo lắng vậy thôi, đến đến lúc gặp nhau.

Lục Tấn Uyên trực tiếp đưa Ôn Ninh đi, Dung Thiền Thiển đã đợi rất lâu.

Nhìn thấy Lục Tấn Uyên đưa người phụ nữ tới, vẻ khó chịu thoáng qua khuôn mặt xinh đẹp của Dung Thiển Thiền, ” Anh Lục, tôi nghĩ tôi đã rủ anh đi chơi một mình, anh mang theo 1 người phụ nữ tới, để tát vào mặt tôi sao ? “

Ôn Ninh đột nhiên xấu hổ khi Dung Thiền Thiền nói điều này, đột nhiên hiểu ra điều gì đó.

Thảo nào thái độ của Dung gia rất tích cực, hóa ra là bọn họ muốn kết thông gia.

Việc cô tới, quả thực giống như Lục Tấn Uyên cố ý khiêu khích. ” Cô Dung, cô đừng nóng giận, tôi ở đây quả thực không phải để hẹn hò mù . quáng với cô. “

Lục Tấn Uyên không vội, anh nắm tay Ôn Ninh, ý bảo cô ngồi xuống, ” Tôi chỉ có một chuyện muốn bàn với cô. “

” Có chuyện gì ?”

11 Cô Dung … cô năm đó, cô có thể đã bị ẩm nhầm với một cô gái khác.”

Lời nói của Lục Tấn Uyên đã được nói ra, biểu hiện của cả hai người phụ nữ thay đổi đáng kể.

Ôn Ninh không ngờ anh sẽ trực tiếp nói như vậy, ai có thể đột nhiên tiêu hóa được chuyện như vậy ?

Dung Thiền Thiển không ngờ rằng người này lại nói những điều như vậy, khi anh nói ra, cô muốn bác bỏ rằng những gì anh nói chỉ là vô nghĩa, nhưng cô lại không thể nói ra.

Vì một số chuyện, cô đã từng hoài nghi, nhưng chưa bao giờ nói ra.

Tuy nhiên, Dung Thiền Thiền nhanh chóng bình tĩnh lại, ” Anh nói như vậy là có chứng cứ sao ? Không phải chỉ để giải trí cho tôi thôi chứ ? “

Lục Tấn Uyên gật đầu, lập tức lấy ra chiếc két sắt mang theo bên người, ” Trong đó có máu của người đó, là thật hay là giả, thì có thể thẩm định để làm rõ.”

Tay của Dung Thiền Thiển rung lên, một lúc sau, cô đem đồ đạc đi qua, ” Tôi muốn xem anh có đang lừa gạt tôi hay không, nếu đã như vậy, tôi sẽ không tiếp anh nữa. “

Sau khi nói xong, Dung Thiền Thiền rời đi.

Ôn Ninh nhìn cô rời đi, không khỏi lắc đầu,” Anh cứ như vậy mà nói sao ? Nếu cô ấy không tin thì sao ? “

“Tính cách của cô ấy là như vậy, nếu anh nói chuyện từ tốn, cô ấy có chịu nghe hay không, nói thằng ra thì vẫn tốt hơn. “

Nghe vậy, Ôn Ninh không thể phản bác, chỉ hy vọng sau khi kiểm tra Dung Thiền Thiền sẽ không biến mất.

Dung Thiền Thiển trực tiếp đem đồ đến bệnh viện, sắp xếp cho một bác sĩ đáng tin cậy để làm xét nghiệm quan hệ huyết thống.

Toàn thân cô lộ ra vẻ hoảng sợ hơn bao giờ hết.

Cô đã phải chịu đựng sự thờ ơ của gia đình Dung gia quá lâu, cô nghĩ đó là điều đặc biệt của một gia tộc lớn, và sự thờ ơ của mẹ đối với cô là điều khiến cô đau lòng nhất.

Nhưng nếu những gì mà Lục Tấn Uyển nói là sự thật thì mọi thứ đều có lý.

Nếu cô không phải là con của Dung gia, cũng không phải là con gái của mẹ, thì thái độ tách biệt của cô cũng có lý.

Nghĩ đến đây, cô hận không thể lập tức có kết quả, chỉ cô 1 sự thoải mái.

Dứt khoác, cũng không quay lại công ty, chỉ là ngồi ở đây chờ đợi.

Sau một vài giờ, bác sĩ bước ra ngoài và đưa cho cô một kết quả nhận dạng.

Dung Thien Thiẻn mở ra xem thì thấy dòng chữ bên trong khẳng định rõ ràng mối quan hệ huyết thống của mình.

Cô như bị sét đánh, bàng hoàng hồi lâu.

Sau khi phản ứng lại, cô lập tức gọi điện cho Lục Tấn Uyên.

Người đó ở đâu ? “

Lục Tấn Uyên và Ôn Ninh cũng đang chờ phản ứng của cô, không ngờ lại nhanh như vậy.

“Người đó hiện đang ở bệnh viện.”

Vẻ mặt của Dung Thiển Thiền đột nhiên mờ nhạt.

Cho nên, anh đến đây nói với tôi là vì bà ấy đang bị bệnh ? “

Sự kỳ vọng nhỏ nhoi vừa rồi đã bị xóa sạch gần như hoàn toàn.

Quả nhiên, chính vì giả trị lợi ích của cô, cho nên mới đến tìm cô sao ? “Không, không, bà ấy không biết gì về tôi và cô, tôi cũng phát hiện ra rằng tôi không phải là con gái ruột của bà ấy khi tôi tiến hành cấy ghép tủy. “

Ôn Ninh lập tức giải thích.

“Bây giờ, tôi cầu xin cô hãy cứu bà ấy. Chỉ có cô mới có thể cứu sống bà ấy. “

Dung Thiển Thiển chế nhạo, “Tôi không biết bà ấy, nói là mẹ tôi, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy tôi hoặc chăm sóc tôi, vậy tại sao bây giờ tôi phải cứu bà ấy ?”

Nói xong liền cúp điện thoại.

Ôn Ninh không ngờ lại như thế này, ” Làm sao bây giờ ?”

Vốn nghĩ rằng Dung Thiển Thiển sẽ không quá hợp tác, nhưng thái độ kiên quyết của cô ấy khiến Ôn Ninh mất tự tin.

“Anh nghĩ, cô ấy sẽ lại đến. “

Lục Tấn Uyên lắc đầu, gửi địa chỉ bệnh viện cho Dung Thiển Thiền,,” Em không có phát hiện ra, sự cường điệu của cô ấy, là do không có ai quan tâm đến cô ấy sao ? Cô ấy sẽ đi, vì thứ cô ấy muốn, ở Dung gia không thể tìm thấy.

Như Lục Tấn Uyên đã nói, đối với nỗi buồn của Dung Thiển Thiển, anh cũng cảm thấy rất đồng cảm.

Hơn nữa, với thực lực của Dung gia, anh thực sự không thể cưỡng ép mà dẫn người đi, chỉ có thể chờ cô ấy nghĩ thông.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,234
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Tổng Tài Độc Sủng Vợ Mới - Sênh Sênh

Postby tuvi » 22 Mar 2022

Chương 488: Chúng ta làm lành đi

Dung Thiển Thiển ngần người trước tờ báo cáo.

Chân tướng đến quá mức đột ngột, cô không biết nên đối mặt thế nào.

Những nghi ngờ bấy lâu nay bày ra trước mặt cô một cách vô cùng nực cười.

“Là vì chuyện này sao? Mẹ? Bởi vì mẹ biết con không phải là con gái của mẹ, cho nên mẹ không bao giờ quan tâm con, cho dù con có vất vả như thế nào, mẹ cũng không yêu con? Tất cả đều là cố ý?”

Dung Thiển Thiển lầm bầm một mình, sau đó, điện thoại sáng lên, cô nhìn thấy tin nhắn đến từ Lục Tấn Uyên.

Cô muốn xóa, nhưng cuối cùng lại không ấn tay vào.

Lục Tấn Uyên và Ôn Ninh trở lại bệnh viện, bây giờ tất cả những gì họ có thể làm là chờ đợi kết quả.

Mà cuối cùng sau ba ngày, Dung Thiền Thiền cũng đã xuất hiện.

“Người đó bây giờ ở đâu?”

Ôn Ninh đưa cô ấy đến cửa phòng bệnh nhưng lại không để cô bước vào.

Cô sợ Bạch Ngọc Linh sẽ bị kích động. Dung Thiền Thiền đứng ở bên ngoài nhìn, Bạch Ngọc Linh ở phòng bệnh hiện tại đã bệnh rất nặng, mắt nhìn cũng không được rõ người ở trước mặt lắm, nhưng bà biết Ôn Ninh đến rồi nên vẫn không ngừng nói chuyện với cô.

Bà lo rằng sau này sẽ không còn cơ hội để nói nữa.

Dung Thiển Thiển đột nhiên nhớ ra bộ dạng bản thân ngày trước vừa khóc vừa gào thét muốn gặp mẹ lần cuối, lúc đó, lễ nghi gì đó cô đều quên hết, nhưng lại bị nhốt ở trong phòng Tiểu Hắc mất một ngày.

Ngày hôm sau, người mẹ đã qua đời biến thành một nắm tro, di nguyện của bà ấy là được hoà mình vào biển.

Chẳng để lại thứ gì cho cô, thậm chí một lời nói cũng không.

Cô nghĩ, nếu như không ôm nhầm, có lẽ người con gái đang gấp gáp vội vã kia sẽ là mình.

Dung Thiển Thiển đầy cửa ra, đi vào trong.

Ôn Ninh giật nảy mình, sợ cô sẽ nói linh tinh.

“Cô là?”

Bạch Ngọc Linh cảm nhận được có người bước vào, hỏi.

“Tôi là người hiến tuỷ cho bà.”

Bạch Ngọc Linh nghe vậy thì liền cười: “Thật vậy sao? Vậy thật cảm ơn cô quá!”

“Ninh Ninh, vậy thì mẹ có thể nhìn thấy con hạnh phúc rồi, thật sự nên cảm ơn người tốt này.”

“…” Dung Thiền Thiền không nói gì, cô nhìn ra được người phụ nữ này bệnh rất nặng, nếu như nói ra chân tướng, sợ là không ổn.

Ôn Ninh vội vã đưa cô ra ngoài: “Chuyện cô nói là thật sao?”

“Trước giờ tôi không nói dối.”

Dung Thiền Thiền lạnh nhạt trả lời: “Sắp xếp thời gian phẫu thuật đi, tôi sẽ đến đây.”

Ôn Ninh vội vàng cảm ơn, Dung Thiền Thiền lại không hề để ý đến cô, lập tức rời đi.

Lục Tấn Uyên biết được tin tức này cũng vô cùng ngạc nhiên, lập tức sắp xếp người đi làm phẫu thuật.

Vì trước đó đã chuẩn bị xong, chỉ cần đợi người hiến tuỷ nên hiệu suất làm việc rất cao.

Ngày hôm sau đã sắp xếp xong hàng loạt kiểm tra, đưa Bạch Ngọc Linh lên bàn phẫu thuật.

Dung Thiền Thiền mới rút xong tuỷ, cơ thể vẫn còn yếu nhưng vẫn gọi Ôn Ninh đến.

“Cô có biết tại sao tôi lại đồng ý yêu cầu của cô không?”

Ôn Ninh lắc đầu, dù sao chắc chắn không phải vì tiền. “Từ khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi, à không phải, là mẹ cô, đã đối xử rất lạnh nhạt với tôi, tôi từng nỗ lực tìm kiếm nguyên nhân vô số lần, nhưng đều không tìm ra.”

“Bây giờ thôi thoải mái rồi.”

Dung Thiển Thiển mệt mỏi nói., “Không phải là vì tôi không đủ tốt, mà là đứa con mà bà ấy yêu, trước giờ chưa từng là tôi.”

“Không…có lẽ chỉ là bà ấy không biết biểu đạt thì sao?”

Ôn Ninh nhìn cô ta như thế thì không hiểu sao hơi đau lòng. Nhưng Dung Thiền Thiền lại lắc đầu.

Có những chuyện không phải một hai câu an ủi là đã khiến người ta thanh thản.

Vào lúc cả hai người đều thấy khó chịu trong lòng thì ông Dung gọi điện thoại đến, Dung Thiền Thiền đột nhiên không hiểu sao mất tích mấy ngày, ông ấy không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Ông nội. Không phải, có lẽ cháu không thể gọi ông như thế được nữa rồi.”

Ông nội Dung không hiểu chuyện gì đang xảy ra, “Sao vậy, Thiển Thiển? Cháu bị sao vậy?”

“Cháu…cháu tìm thấy cốt nhục thực sự của nhà họ Dung rồi, cháu vốn dĩ không phải là con cháu nhà họ Dung.”

Dung Thiền Thiền nhàn nhạt nói.

Ông nội Dung đột nhiên ngẩn ra.

“Không phải con cháu nhà họ Dung cái gì cơ? Cháu nói lung tung gì thế?”

Dung Thiển Thiền lắc đâu: “Cháu dang nói gì, chắc ông hiểu rõ.”

Ông nội Dung đột nhiên ngồi xuống ghế, suy nghĩ lời Dung Thiền Thiền nói.

Mẹ của Dung Thiền Thiển Dung Niệm An là đứa con gái mà ông yêu quý nhất, thông minh lanh lợi từ bé, ông cũng tiêu không ít công sức để bồi dưỡng đứa con này.

Nhưng cuối cùng, viên ngọc minh châu trên tay ông, khiến ông tự hào nhất lại yêu đương với một thằng nhóc nghèo khó ở đâu không biết.

Cuối cùng còn sinh ra một đứa bé.

Nhưng dù sao cũng là con gái của ông, dù ông không thích thì có làm gì được?

Chỉ có thể chấp nhận thôi.

Nhưng sau này, Dung Niệm An lại có thái độ rất kì lạ với đứa trẻ này, không có sự kiên quyết sống chết muốn sinh đứa bé này như lúc ban đầu, ngược lại rất lạnh nhạt. ông nội Dung chỉ cho rằng vì đứa bé này làm liên luy đến cuộc đời Dung Niệm An nên mới như thế…

Đột nhiên ông nhớ ra, trước khi Dung Niệm An chết có để lại một bức thư, nói rằng đợi đến khi Dung Thiển Thiển kết hôn rồi hãy đưa cho con bé.

Cho nên ông lập tức đi tìm.

Mở phong thư cũ kĩ, bên trong là những nét chữ thanh thoát, ghi lại tất cả những gì đã xảy ra.

“Thiển Thiển, nếu như con nhìn thấy bức thư này, có lẽ con đã làm vợ người ta rồi, có một cuộc sống mới, chỉ có lúc này, mẹ mới dám nói chân tướng cho con – con không phải là con gái mẹ, năm đó, mẹ và cha con yêu nhau, ông ấy lại bị vài người nào đó của nhà họ Dung hại chết, để bảo vệ đứa con trong bụng, mẹ chọn cách trốn đi và sinh con bé, nhưng, mẹ sợ đứa con này khi trở về nhà họ Dung sẽ biến thành một “mẹ” thứ hai, nên đã ích kỉ mà quyết định cho nó một cuộc sống bình thường. Mẹ đã hối lộ bác sĩ, để ông ấy đổi con ruột của mẹ với một đứa bé của sản phụ sinh cùng lúc đó. Sau này, mẹ đưa con về, con lớn lên theo suy nghĩ của cha con, nhưng mẹ lại không biết nên đối mặt với con như thế nào…. Đấy là tội lỗi mà cả đời này mẹ cũng không thể nào xoá bỏ được, cho nên mẹ không dám gần gũi với con, cũng không có mặt mũi nào để yêu cầu con chuyện gì, mẹ xin lỗi, nếu như có thể, kiếp sau mẹ sẽ bù đắp cho con.” %3D Ông nội Dung nhìn thấy phong thư này, nước mắt đột nhiên ào ạt.

Ông biết con gái ông không vui vẻ gì, nhưng lại không biết tại sao.

Là sự cố chấp của ông đã hại con gái mình, cũng hại Dung Thiền Thiển.

“Thiển Thiển, ông cho cháu xem bức thư mẹ cháu để lại cho cháu.”

Ông Dung gửi fax bức thư qua cho Dung Thiền Thiển, Dung Thiển Thien nhìn xong thì cười.

Như đã bỏ được gánh nặng.

Có thể, vẫn còn một chút oán hận.

Nhưng cuối cùng thì chẳng nói được gì ra khỏi miệng.

Ôn Ninh đưa khăn giấy cho cô, sau đó liền đi ra ngoài.

Ôn Ninh nói chuyện này với Lục Tấn Uyên.

Giờ này phút này, cô đột nhiên cảm nhận rất sâu sắc.

Điều mà người ta muốn làm, có lẽ chỉ là nắm bắt được hạnh phúc trước mắt.

Mà không phải là đợi đến khi mắc sai lầm, mất đi những thứ quan trọng rồi mới truy tìm không kịp.

“Lục Tấn Uyên…đột nhiên em..hơi muốn nói, không bằng, chúng ta làm lành đi?”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,234
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Tổng Tài Độc Sủng Vợ Mới - Sênh Sênh

Postby tuvi » 22 Mar 2022

Chương 489: Làm sao sẽ bị chia lìa

Lục Tấn Uyên sửng sốt, anh chưa từng nghĩ tới Ôn Ninh sẽ chủ động nói ra lời này với chính mình.

Nhưng mà, anh làm sao có thể không đồng ý đây?

“Em nghiêm túc chứ?”

Người đàn ông luôn tỏ ra thoải mái lúc này hơi bối rối.

“Em chỉ là nhìn thấy rất nhiều hiểu lầm cùng bi thương như thế này, cũng có chút cảm động.”

Ôn Ninh thở dài lắc đầu, “Đời người tưởng chừng như rất dài nhưng thật ra luôn rất ngắn, phải nhìn rõ lòng mình mới có thể sống cả đời này mà không hối hận.”

Nghe được lời nói này, Lục Tấn Uyên liền ôm chầm lấy Ôn Ninh.

“Đã như vậy, chúng ta, sẽ phục hôn chứ?”

Ôn Ninh lắc đầu, “Chuyện này, em tạm thời sẽ không nhắc tới, chờ mẹ tỉnh lại rồi nói.”

Mặc dù sự nhiệt tình của Lục Tấn Uyên bị giảm sút đi một ít, nhưng mà, anh vẫn trao cho Ôn Ninh một nụ hôn tàn bạo.

Dù cho anh có đủ kiên nhẫn để tiếp tục chờ đợi, nhưng mà thời gian mà hai người ở bên nhau, vĩnh viễn cũng không đủ.

Vài ngày sau Bạch Ngọc Linh cuối cùng cũng tỉnh dậy.

Dung Thiển Thiển là người đầu tiên phát hiện ra, Bạch Ngọc Linh nhìn cô gái xinh đẹp tuyệt trần này, trong lòng cảm thấy có chút cảm động không thể giải thích được.

“Con là người hiến tủy cho cô sao, thật sự, cảm ơn con rất nhiều…”

“Mẹ, không, cô ấy không chỉ là một người hiến tặng, cô ấy còn là … con gái của mẹ.”

Ôn Ninh đi vào, mở miệng giải thích.

“Cái gì?”

Vẻ mặt khó hiểu của Bạch Ngọc Linh, làm cho vẻ vặt của Dung Thiển Thiển cũng trở nên lo lắng bồn chồn.

“Sự việc là như thế này…”

Ôn Ninh đem toàn bộ câu chuyện một lần nói ra hết.

Bạch Ngọc Linh sau khi nghe xong thì thở dài một hơi.

Bà nhìn cô gái trang điểm tinh xảo này, đột nhiên, trong mắt chợt có chút mờ mịt.

“Thiển Thiển? Con là con gái của mẹ?”

Dung Thiển Thiển đột nhiên có một chút kích động muốn khóc.

“Đúng vậy, con là con gái của mẹ…” Chỉ là, một tiếng gọi mẹ,nói không thành tiếng.

Ôn Ninh nhìn thấy cũng hơi rơi lệ, nhưng cô vẫn đi ra ngoài, để lại không gian cho hai mẹ con.

Lục Tấn Uyên kịp thời nắm lấy tay cô, “Đừng lo lắng, cho dù bọn họ có nhận ra nhau, thì em vẫn là con gái của bà ấy.”

Ôn Ninh gật đầu, đúng lúc này, một ông lão tóc bạc phơ từ bên ngoài đi vào, “Ôn Ninh là người nào?” Từ lúc mà Dung Thiển Thiển mở miệng, thì ông nội Dung đã biết cháu gái của mình là ai, liền lập tức chạy tới xem.

“Là con.”

Ôn Ninh vội vàng đỡ ông lão, ông lão không ngừng đánh giá nhìn cô, dường như tìm ra dấu vết của con gái từ trên người cô.

Sau khi thừa nhận cả hai phía, nút thắt trái tim của Dung Thiển Thiển đã mở ra rất nhiều.

Ông nội Dung cũng cho biết dù Dung Thiển Thiển không có quan hệ huyết thống với gia đình mình, nhưng cô ấy vẫn là người thân của mình.

“Nhưng đã như vậy, thì mọi thứ của Dung gia, tôi đều sẽ đưa lại hết cho cô.”

Dung Thiển Thiển nép mình bên cạnh Bạch Ngọc Linh, tuy hai người mới nhận ra nhau chưa lâu, nhưng mà mối quan hệ huyết thống thì không thể cắt đứt.

Bây giờ cô cũng không muốn lo lắng về những điều khác nữa, cô chỉ muốn ở bên mẹ và bù đắp những tiếc nuối trước đây.

“Cô thật sự định bỏ cuộc sao?” Ôn Ninh có phần không đồng ý với điều này, suy cho cùng thì khả năng của Dung Thiển Thiển đối với tất cả mọi người thì đều quá rõ ràng, hơn nữa làm thế nào để quản lí một gia tộc, cô ấy cũng không có thiên phú đó.

“Tất cả mọi thứ về nhà họ Dung tôi đều không quen, hơn nữa bây giờ họ Dung đã phát triển mạnh tay của cô, bỏ cuộc như vậy thì thật là đáng tiếc.”

“Tôi đối với nhà họ Dung không có bất kỳ ý nghĩ nào, nếu như có thể, xin cô tiếp tục quản lý nó.”

Ôn Ninh nói xong, ông lão gật đầu, “Đây là sự thật, nhưng mà, nếu như con không muốn, thì ta cũng không ép buộc.”

Dung Thiển Thiển nghĩ tới nghĩ lui, nhà họ Dung là công sức dày công của cô, cô thật sự không thể nói bỏ là bỏ, Bạch Linh Ngọc cũng nhìn ra được sự bất đắc dĩ của cô, “Không quan trọng, bất kể thế nào, mẹ đều sẽ giúp cho con.”

Sau đó, Dung Thiển Thiển mới đồng ý tiếp tục quản lý các công việc của gia đình Dung.

“Còn có việc này … mẹ, còn có ông ngoại, con … dự định kết hôn với Lục Tấn Uyên.”

Ngay khi những lời này nói ra, các vị trưởng bối có mặt đều nhìn nhau.

Bạch Ngọc Linh không nói gì.

Những ngày qua, Lục Tân Uyên làm những gì bà đều nhìn thấy được, nhưng vẫn có điểm đáng tiếc cho Hạ An Bình.

Nhưng lão gia tử lại rất vui mừng, Lục Tấn Uyên năng lực cùng tướng mạo đều xuất chúng, cháu gái gả cho cậu ta, tuyệt đối không tồi.

“Lục Tấn Uyên, những chuyện trước đây, tôi cũng không uốn nói, nhưng bây giờ Ninh Ninh cũng có người chống lưng, không phải cô gái nhỏ bơ vơ cô đơn và bất lực như lúc trước nữa, nếu cậu dám bắt nạt con bé, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.”

Bạch Ngọc Linh nói, lại cảm thấy hơi buồn.

Khi thấy điều này, Dung Thiển Thiển nhanh chóng an ủi và nói: “Tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh, thủ đoạn của tôi, anh không phải là chưa từng thấy qua”

Đối với Ôn Ninh, tuy rằng thời gian thân thiết không bao lâu, nhưng cô ấy đã trở thành một tồn tại tốt hơn cả chị em ruột.

“A a, nghe thấy chưa? Sau này anh nhất định phải tốt với em thêm một tí rồi.”

Ôn Ninh rất vui khi nhìn thấy điều này và uy hiếp Lục Tấn Uyên.

Lục Tấn Uyên cũng nở nụ cười, “Yên tâm, nếu anh dám làm gì có lỗi với em, thì cứ để họ tới chỉnh đốn anh.”

Một vài người lại thảo luận về vấn đề này, đem mọi sự việc của hôn lễ nói đến tường tận mọi ngóc ngách.

Lục Tấn Uyên nói rằng nhất định phải có một đám cưới hoành tráng, dù sao thì cuộc hôn nhân đầu tiên của họ cũng quá đơn giản.

Ôn Ninh không có phản đối, hai người nói chuyện, lại bắt đầu chuẩn bị mồm miệng chiến đấu rồi, có vài người không muốn làm bóng đèn, tươi cười rời đi, nhường không gian cho hai người. …

Khi Lục Tấn Uyên quay trở lại, anh đã nói chuyện với ông Lục và Diệp Uyển Tĩnh về cuộc hôn nhân.

“Việc này, không có lý do gì để phản đối.”

Lão Lục rất xúc động.

Lý do duy nhất của Diệp Uyển Tĩnh không còn nữa, mặc dù bà ta vẫn không thích Ôn Ninh, nhưng bà ta chỉ có thể thừa nhận.

Dưới sự giải quyết của nhà họ Lục và nhà họ Dung, tin tức về đám cưới nhanh chóng lan rộng và trở thành một sự kiện lớn, chiếm nhiều tiêu đề trên các trang nhất.

Đinh Sơn Trí nhìn tin tức mà tức giận đến mức đập vỡ chiếc cốc trong tay.

Nhìn Đinh Thiên Vũ đã phát điên, ông ta tức giận đá anh ta một cái, “Đồ rác rưởi.”

Đinh Thiên Vũ bây giờ đã trở thành một kẻ ngốc, anh ta không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết đau và bắt đầu khóc.

Đinh Sơn Trí không thèm để ý đến anh ta, đi thẳng vào phòng, trên tay ông ta lấy ra một chiếc đồng hồ bỏ túi, mở ra, bên trong là một bức ảnh chụp chung của một cặp đôi trẻ.

Người đàn ông là chính ông ta, nhưng người phụ nữ là Diệp Uyển Tĩnh.

Ký ức của ông ta dường như đã bị kéo về nhiều năm trước.

Vào thời điểm đó, nhà họ Đinh không quan tâm đến ông ta, và ông ta không có nhiều quyền lực cũng như tài chính, nhưng ông ta đã ngoài ý muốn mà yêu Diệp Uyển Tĩnh.

Nhưng thời gian êm ấm chẳng kéo dài bao lâu, Diệp Uyển Tĩnh rất nhanh liền phải kết hôn kinh doanh gả cho ba của Lục Tấn Uyên.

Đinh Sơn Trí đương nhiên không muốn nhìn thấy cảnh này, vì vậy ông ta đã đến tìm bà ta, nói rằng ông ta sẽ dẫn bà ta bỏ trốn và rời khỏi nơi đây.

Nhưng Diệp Uyển Tĩnh đã từ chối.

Nhà họ Diệp không dám làm phật lòng nhà họ Lục, chỉ có thể gả bà ta qua đó.

Nhưng không ngờ sau khi cưới bà ta sẽ không hạnh phúc, chồng bà ta cứ lừa dối ngoại tình, ngày nào bà ta cũng phải đối mặt với những cái tin đăng báo lá cải, những việc này đã làm bà ta hoàn toàn kiệt sức, bà ta gân như không thể chịu đựng được những điều này, nhưng không ngờ chồng mình lại cặp kè với một cô bồ nhí là sinh viên đại học, nói về cái gọi là tình yêu đích thực và thậm chí đòi ly hôn.

Giờ phút này ly hôn, mặt mũi của bà ta sẽ đặt ở chỗ nào cơ chứ ?

Diệp Uyển Tĩnh không những không đồng ý mà còn xuống tay hại chết người phụ nữ và con trai của cô ta đến chất.

Cuối cùng, chồng bà ta chết trong một vụ tai nạn xe hơi để bỏ trốn cùng người phụ nữ, và bà ta trở thành góa phụ.

Sau khi Đinh Sơn Trí đạt một số thành công, ông ta cũng đi tìm bà ta, nhưng Diệp Uyển Tĩnh đã quá mệt mỏi và không còn nghĩ đến tình yêu nữa.

Vì vậy, ông ta hận nhà họ Lục và cha của Lục Tấn Uyên, nếu không phải vì bọn họ thì làm sao bọn họ có thể chia lìa được.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,234
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Tổng Tài Độc Sủng Vợ Mới - Sênh Sênh

Postby tuvi » 22 Mar 2022

Chương 490: Số phận làm nên con

Chỉ là, cha của Lục Tấn Uyên là một con ma chết sớm, sớm đã không còn trên đời này, ông ta chỉ có thể đem mối hận này trút hết lên người của Lục Tấn Uyên.

Ban đầu ông ta tìm người đụng vào Ôn Ninh rồi mang cô đi, nghĩ đến việc khiến Ôn Ninh yêu người của ông ta, sau đó để Lục Tấn Uyên nếm mùi đau đớn.

Không thể ngờ, Đinh Thiên Vũ quá vô dụng, hoàn toàn không có thể làm cho Ôn Ninh yêu anh ta.

Bây giờ Lục Tấn Uyên sắp được hạnh phúc, ông ta gần như muốn phá hỏng đám cưới của Lục Tấn Uyên.

Cùng lúc đó, Hạ An Bình đang ở nước ngoài cũng nhìn thấy tin tức Lục Tấn Uyên sắp kết hôn.

Khi nhìn thấy khuôn mặt không quen ở phía trên, anh ta có chút không khỏi giễu cợt, nhưng vừa nhìn thấy tên, liền sửng sốt.

“Ôn Ninh?”

“Sao có thể như thế được?”

Cô ấy không phải đã chết rồi sao?

Hạ An Bình không biết chuyện gì đã xảy ra.

Chỉ là anh ta hiểu rằng anh ta không thể cứ tro mắt nhìn chuyện này cứ như vậy xảy ra.

Ban đầu, Ôn Ninh chết, anh ta ôm một trái tim dầy vết thương, xuất ngoại tiếp tục sự nghiệp, để rồi một ngày có thể tiêu diệt được tập đoàn Lục gia khiến họ phải hối hận vì những gì mình đã làm.

Nhưng Ôn Ninh thật sự kết hôn với hån?

Việc này hình như lại nói với anh ta, ý tưởng của anh ta chẳng qua là tự mình đa tình thôi Nghĩ đến đây Hạ An Bình không thể ngồi yên nữa, lập tức đặt vé máy bay về nước. Anh ta muốn cùng Ôn Ninh gặp mặt. Anh ta muốn hỏi cho rõ ràng, tại sao cô còn sống nhưng lại không đến tìm anh ta, cô không quan tâm đến anh ta sao?

Chỉ là Ôn Ninh vẫn chưa tới, thì Trân Ni tới rồi.

“An Bình, đừng tự dối mình nữa, bọn họ đã kết hôn rồi, anh và cô ấy sẽ không có kết quả đâu.”

“Tôi không tin, có thể cô ấy bị lừa, có thể cô ấy bị cưỡng chế…”

Hạ An Bình hoàn toàn không thể lắng nghe, anh ta cần một câu trả lời.

Một lúc sau, Ôn Ninh đi tới.

Không có gì ngạc nhiên khi thấy Hạ An Bình và Trân Ni. Trân Ni thích Hạ An Bình, điều này cô đã sớm biết rồi.

“An Bình, đã lâu không gặp.”

Cảm xúc của Hạ An Bình lập tức kích động.

“Làm sao em có thể hời hợt như vậy, em có biết rằng, anh còn tưởng rằng em đã chết, kết quả những ngày qua em sống cái kiểu gì?”

Ôn Ninh kinh ngạc, “Thực xin lỗi, nhưng mà, một khoảng thời gian lúc trước em bị mất trí nhớ, anh có thể thấy, khuôn mặt của em cũng biến dạng. Một thời gian trước, em có liên lạc với anh, nhưng không có phản hồi. Em nghĩ là do anh không có thời gian tìm em.”

Một dấu vết của sự bối rối thoáng qua trên khuôn mặt Trân Ni.

“Trân Ni, là em đã làm việc này?”

Hạ An Bình nhận ra ngay, nhưng trước mặt mọi người mà nổi giận với một người phụ nữ thì không tốt, nên anh ta chỉ có thể tạm thời kìm nén.

“Không nói việc này nữa, Ôn Ninh, em thật sự muốn cùng Lục Tấn Uyên kết hôn sao?”

Ôn Ninh gật đầu.

“Không, không nên, lúc trước hắn ta làm tổn thương em như thế nào, em đã quên rồi sao?”

Hạ An Bình lắc đầu hoài nghi.

“Em không có quên, những việc trong quá khứ, em sẽ không quên được, nhưng mà… sau khi trải qua sinh tử, em đã nhận ra trái tim mình, người mà em yêu thật sự là anh ấy.”

Hạ An Bình đột nhiên không nói nên lời.

Nói cái gì nữa đây, Ôn Ninh tự mình thừa nhận tình cảm của mình dành cho Lục Tấn Uyênkhiến anh ta đau đớn hơn.

Anh ta đã thua, thất bại hoàn toàn.

“Nhưng nhưng…”

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Hạ An Bình, Trân Ni cảm thấy trái tim mình như tan nát, lúc này đây, cô ta đã có một quyết định táo bạo.

“Ôn Ninh, tôi nghĩ cô hẳn là tò mò, tại sao An Bình, người ngay từ đầu gần như là xa lạ với cô lại đối xử tốt với ngươi như vậy?”

Ôn Ninh gật đầu.

Hạ An Bình lập tức bừng tỉnh, “Không, đừng nói, Trân Ni, đi theo tôi!”

Sau đó, anh ta đưa Trân Ni và rời đi.

Chuyện đó chính là nút thắt trái tim anh, cả đời này anh ta cũng không muốn Ôn Ninh biết.

Nhưng Trân Ni đã giãy khỏi tay anh ta.

“Đối mặt với thực tế luôn hữu ích hơn là trốn tránh.”

“Năm đó, chị cô đụng người, không phải là ngoài ý muốn, mà nguyên nhân là do…… thóp của cô ta nằm trong tay của An Bình, An Bình yêu cầu cô ta đối phó Lục Tấn Uyên, chỉ cần thành công, anh ấy sẽ thả cô ta đi…”

Ôn Ninh sững sờ.

Cô không ngờ rằng Hạ An Bình, người luôn ở bên cạnh cô, như một hiệp sĩ hộ mệnh, sẽ đến bảo vệ cô theo cách này.

Vì vậy, nó là để chuộc tội? Ôn Ninh đột nhiên không biết nên nói cái gì mới tốt.

Nhưng Trân Ni lại tiếp tục, “An Bình thực sự là anh em cùng cha khác mẹ của Lục Tấn Uyên, Diệp Uyển Tĩnh, cô biết đấy, bà ta đã làm rất nhiều điều quá đáng để đối phó với An Bình và mẹ anh ấy, vì vậy anh ấy sẽ không do dự muốn trả thù.”

“Tôi chỉ không ngờ rằng cô vô tội, lại trở thành nạn nhân.”

Sau khi Trân Ni nói xong, cô cúi đầu chào cô thay cho Hạ An Bình, “Chính là như vậy, tôi không mong cô tha thứ cho lỗi lầm của chúng tôi, nhưng … sự quan tâm của anh ấy dành cho cô không bao giờ là giả tạo, chỉ là việc anh ấy có thể làm bây giờ chính là chúc phúc cho cô. “

Ôn Ninh nghe xong, thật lâu không nói nên lời, “Tôi biết rồi, để tôi .. một mình suy nghĩ.

Hạ An Bình muốn nói điều gì đó, nhưng bây giờ, anh ta không thể nói bất cứ điều gì.

Thật sự cũng không còn mặt mũi nào mà nói chuyện.

Trân Ni cưỡng bức kéo anh ta đi.

Ôn Ninh một mình ngồi ở nơi đó, ngẩn người.

Những chuyện trước đây, có cảm giác cứ như một giấc mơ.

Cô không biết mình có nên ghét Hạ An Bình hay không, ghét anh vì đã thay đổi cuộc đời cô.

Nhưng những điều anh ta làm cho cô không bao giờ là giả tạo.

Lục Tấn Uyên đợi Ôn Ninh ở nhà rất lâu, cũng không thấy có người trở lại, liền chủ động đi ra ngoài tìm, tìm đến quán cà phê, chỉ thấy cô đang hồn bay phách lạc ngồi đó một mình.

“Sao vậy? Ôn Ninh?”

Lục Tấn Uyên sửng sốt, sợ rằng cô sẽ gặp phải tai nạn nào đó.

“Tấn Uyên… Em…”

Ôn Ninh tỉnh táo lại, đột nhiên muốn ôm người nam nhân này, cũng muốn ôm Lục An Bảo.

“Anh yêu em, phải không?”

Ôn Ninh giọng nói có chút mờ mịt.

“Đương nhiên.”

Câu trả lời của Lục Tấn Uyên không hề do dự.

“Không vì bất kì lý do gì?”

“Chỉ vì em là em.”

Câu trả lời của Lục Tấn Uyên rất đơn giản và gọn gàng.

Ôn Ninh đột nhiên an tâm, “Em cũng yêu anh.”

Đây là lân đầu tiên cô bộc lộ nội tâm của mình một cách thẳng thắn như Vậy.

Lục Tấn Uyên ôm chặt lấy cô, như thể anh đang ôm bảo bối trân quý nhất của mình.

“Anh không biết điều gì đã làm cho em buồn như vậy, nhưng mà sau này sẽ không để em lại bị vậy nữa.”

Ôn Ninh gật đầu.

Nửa tháng sau, đám cưới thế kỷ được tổ chức như đã định.

Hạ An Bình không tham dự, nhưng gửi cho Ôn Ninh một bức thư.

Không có nhiều nội dung trong đó, “Anh xin lỗi, còn có anh mong em hạnh phúc.

Ôn Ninh cất kỹ lá thư đi rồi gửi lại cho Hạ An Bình một tin nhắn, “Cảm ơn anh, và … em không trách anh.”

Ngồi trên xe đi đến sân bay, Hạ An Bình đột nhiên nhẹ nhõm, nhưng đôi mắt lại có chút ẩm ướt.

Anh ta đã nghĩ đến cảnh giảng hòa với Ôn Ninh không biết bao nhiêu lần, nhưng không ngờ nó lại xảy ra trong đám cưới của cô.

Số phận làm nên con người, chỉ là như vậy.

Nhưng sau tất cả, anh không hối hận khi gặp cô một lần, nhưng từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ có cô trong sinh mệnh của anh nữa.

Còn cô, sẽ có người đàn ông khác bảo vệ cô.

nhà, phải sống thật tốt.”

Diệp Uyển Tĩnh lên tiếng rồi lại nhìn Ôn Ninh, “Mẹ biết, đối với mẹ con vẫn có cái dâm trong tim. Chuyện này là bình thường. Những gì mẹ làm trước đây thực sự là sai. Mẹ không mong con sẽ tha thứ cho mẹ, đứng như thế này nói thì không có hại gì, nhưng mẹ hy vọng con có thể sống tốt với Tấn Uyên và đừng vì chuyện của mẹ mà trì hoãn tương lai của hai đứa.”

Ôn Ninh nghe vậy có chút thụ sủng nhược kinh, nguyên bản ngày hôm qua Diệp Uyển Tĩnh không tới nhận kính rượu, cô còn tưởng rằng bà cố ý làm xấu hổ cô, nhưng bây giờ cô nhìn thấy thì hình như không có chuyện như vậy.

“Con sẽ sống thật tốt với Tấn Uyên, và An Bảo, con sẽ chăm sóc họ.”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,234
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Tổng Tài Độc Sủng Vợ Mới - Sênh Sênh

Postby tuvi » 22 Mar 2022

Chương 491: Đại kết cục

Bên trong nhà thờ “Anh Lục Tấn Uyên, con có đồng ý cưới cô Ôn Ninh làm vợ không? Bất kể nghèo khó hay bệnh tật?”

Tuyên thệ trịnh trọng, Lục Tấn Uyên Nhìn người phụ nữ trước mặt, hôm nay mặc váy cưới do chính tay mình thiết kế, đẹp không thể tả.

Không do dự, anh ta trả lời: “Tôi đồng ý.”

Mục sư lại nhìn Ôn Ninh, định mở miệng, nhưng một giọng nói đã làm gián đoạn quá trình.

Đinh Sơn Trí mang Đinh Thiên Vũ tới.

Ở trong hội trường, biểu hiện của những người có mặt khác nhau.

Người nhà họ Lục, họ Dung đều rất là bực mình, dám tới nơi này phá dám, không muốn làm người nữa à?

Nhưng biểu hiện của Diệp Uyển Tĩnh rất kỳ lạ.

Nhìn dáng vẻ ấy, bà ta như được trở về những ngày còn trẻ.

Lúc đó, bà ta không có như lúc này vì những lợi ích rỗng tếch và thăng trầm như thế, chỉ là đơn giản theo đuổi một tình yêu mãnh liệt.

Khi kết hôn, bà ta cũng đã nghĩ về việc mình sẽ làm gì nếu Đinh Sơn Trí đến cướp dâu, thì bà ta sẽ làm thế nào, nhưng sau cùng thì không có.

Đúng lúc này, ông ta xuất hiện.

Chỉ là ông ta đến để phá đám cưới của con trai mình.

“Cô Ôn Ninh, cô không phải đã đồng ý gả cho cháu trai tôi sao? Cô không thể bởi vì bây giờ nó trở nên ngốc nghếch nên cô không chấp nhận? “

Đinh Sơn Trí cũng biết rằng điều này là vô ích, nhưng ông ta không cam tâm.

Không cam tâm với người đàn ông đã cướp đi người phụ nữ mình yêu, con trai của ông ta có thể hạnh phúc như vậy và ở bên người mình yêu suốt đời.

Dựa vào cái gì?

“Chú, tôi và Đinh Thiên Vũ đã từng có ý định kết hôn, nhưng tại sao lại không? Có lẽ chú hiểu rõ hơn tôi.”

Ôn Ninh không có trốn ở phía sau, nhưng khi Đinh Sơn Trí xuất hiện, thay vào đó cô chủ động đứng lên.

“Đối với một người đàn ông không tôn trọng tôi và đã lừa dối phụ nữ khác không biết bao nhiêu lần, tôi cần gì phải sống với anh ta cả đời?”

Đinh Sơn Trí cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Diệp Uyển Tĩnh, “luôn luôn, có một người phụ nữ như vậy, vì một người đàn ông như vậy, mà chấp nhận sống như vậy một đời.”

Diệp Uyển Tĩnh sắc mặt đột nhiên tái nhợt, môi mấp máy nhưng lại không nói gì.

Một lúc sau, vệ sĩ đến mời Đinh Sơn Trí ra ngoài.

Đám cưới lại diễn ra êm đềm như vừa rồi.

“Đối với Ôn Ninh, vợ tôi, cho dù cô ấy có làm gì đi nữa, tôi tin chắc 100% và chắc chắn rằng tôi và cô ấy đã ở bên nhau từ năm trước, những lỗi lầm trước đây, đềulà vì sự viên mãn của giờ phút này.”

Lục An Bảo cũng đứng lên, “Kẻ điên vừa rồi chỉ là một kẻ khốn nạn. Con cóc muốn ăn thịt thiên nga, thường xuyên quấy rối mẹ tôi. Mọi người trong phòng này phiền mọi người suy nghĩ. Chẳng lẽ nếu vướng bận thì không thể mưu cầu hạnh phúc của chính mình được nữa.” ?

Sau một hồi nói cũng có lý, mọi người cũng dần bình tĩnh lại.

Đám cưới tiếp tục diễn ra, và lần này mọi thứ diễn ra tốt đẹp.

Ôn Ninh và Lục Tấn Uyên bước xuống sân khấu, đột nhiên cảm thấy rất mệt, nhưng họ phải đi chúc rượu hay gì đó và không thể nghỉ ngơi được.

Tuy nhiên, khi chúc rượu, cô phát hiện ra rằng Diệp Uyển Tĩnh đã biến mất.

Dù gì bà cũng là mẹ của Lục Tấn Uyên, là người quan trọng nhất, bây giờ rời đi thật kỳ quái.

Diệp Uyển Tĩnh biết điều này là sai, nhưng vẫn tìm thấy Đinh Sơn Trí.

Ông ta đã ném Đinh Thiên Vũ sang một bên, đang hút thuốc và không biết ông ta đang nghĩ gì.

Dù đã gần trăm tuổi nhưng Đinh Sơn Trí vẫn thường chú ý đến ngoại hình, lúc này trong ông không có vẻ luộm thuộm, bóng bẩy mà có nét quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.

Diệp Uyển Tĩnh như nhìn thấy bóng người thiếu niên đó bên mình.

Loại quyết tâm kiểu đó thật khó làm.

“Anh… tại sao hôm nay anh lại làm như vậy?” Rốt cuộc, bà chủ động phá vỡ sự yên tĩnh.

Điếu thuốc trong tay Đinh Sơn Trí bập bùng rơi xuống đất, nhìn người phụ nữ đã nhớ nhung vô số lần.

“Nếu tôi nói, tôi chỉ hận chồng em và không muốn con trai em tốt lên, em có ghét tôi không?”

Đinh Sơn Trí nhẹ nói.

Chỉ một bàn tay hơi run run đã chỉ ra ý định bán đứng ông ta.

“Em … em chỉ nhớ rằng khi em kết hôn, em đã nghĩ về việc liệu anh có đến không và liệu em có đi cùng với anh không.”

“Nhưng anh không đến, em nghĩ, anh đã bị tổn thương bởi quyết tâm ban đầu của em.”

Diệp Uyển Tĩnh nói, có phần buồn bã.

Tuy nhiên, ngay cả khi bà ta kết hôn với cha của Lục Tấn Uyên vào ngày hôm đó, người bà ta luôn nghĩ đến đó là Đinh Sơn Trí.

Nhưng sau tất cả, họ đã bỏ lỡ nó.

“Anh chỉ hận bản thân thiếu năng lực, không thể mang em đi, cũng không thể để gia đình em chọn anh.”

Đinh Sơn Trí sau khi nói xong, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.

Ông ta đã nghĩ về việc đối mặt trực tiếp với Diệp Uyển Tĩnh sẽ như thế nào, liệu nó có xúc động không, và liệu nó có còn khơi dậy tình yêu mà ông ta đã từng có hay không. Bây giờ ông ta hiểu rằng ông ta vẫn yêu bà ta, nhưng bà ta đã thay đổi và ông cũng đã thay đổi.

Hai người, cả hai đều không lên tiếng.

Là như vậy, tan rồi. Lục Tấn Uyên cùng Ôn Ninh lăn qua lăn lại cả một đêm, dù sao cũng là lần đầu tiên có giấy chứng nhận, bọn họ hưng phấn thật lâu.

Ngày hôm sau, Ôn Ninh không có sức lực để rời giường, chỉ có Lục Tấn Uyên tràn đầy khí lực.

Ông Lục gọi anh qua để bàn cách đối phó với nhà họ Đinh.

Bây giờ họ Lục và họ Dung đã kết hôn, việc đối phó với một họ Đinh chỉ đơn giản là chuyện trong tay.

Hôm qua dám gây sự trong dịp quan trọng như vậy, nếu không cho họ biết tay thì không phải tính cách của ông.

“Ba, quên đi.”

Diệp Uyển Tĩnh biết tin và chủ động tìm đến.

Bà ta không muốn nhìn thấy Đinh Sơn Trí mất đi sự nghiệp của mình, đó là nỗ lực không ngừng của ông ta.

“Đây là đám cưới của con trai cô, còn cô, ngày hôm qua đi đâu vậy? Làm cho gia tộc gần như rối tung lên, chính là nhà họ Dung tính tình tốt, không quan tâm.”

“Con….”

Diệp Uyển Tĩnh không thể nói bất cứ điều gì trong một thời gian, bà ta đã từng tập trung vào Lục Tấn Uyên và xem xét mọi thứ cho anh, nhưng bây giờ ..

Lục Tấn Uyên đã có gia đình, con cái cũng đã lớn, có lẽ bà ta cũng nên mưu cầu hạnh phúc cho riêng mình.

Rốt cuộc, can thiệp vào công việc nhà của gia đình khác sẽ chỉ gây khó chịu.

“Tấn Uyên, trong khoảng thời gian này, mẹ sẽ đi nước ngoài nghỉ ngơi, có lẽ mẹ sẽ định cư ở nước ngoài, con ở Diệp Uyển Tĩnh khẽ gật đầu, liếc nhìn Lục Tấn Uyên, “Tấn Uyên, mẹ biết trước đây mẹ quan tâm đến con, con có thể không chấp nhận, nhưng sau này, mẹ sẽ học cách tôn trọng con mẹ con chúng ta, có thể hòa thuận đừng mất lòng nhau được không?”

“Mẹ sẽ mãi là mẹ của con.”

Lục Tấn Uyên liếc mắt nhìn Ôn Ninh, không chút do dự nói.

Uyển Tĩnh lặng lẽ gật đầu và rời khỏi nhà họ Lục.

Vừa đi ra ngoài thì nghe thấy tiếng còi Xe.

Đinh Sơn Trí đang lái xe, đi ngang qua đây.

Ôn Ninh nhìn Diệp Uyển Tĩnh lên của Đinh Sơn Trí, “Em đã nói giữa bọn họ có chuyện gì đó, giác quan thứ sáu của phụ nữ quả thực là chính xác nhất.”

“Đúng vậy, em là lợi hại nhất.”

Lục Tấn Uyên sờ sờ đầu Ôn Ninh, Lục An Bảo nghiêng người nhìn Diệp Uyển Tĩnh rời đi, “Bà nội, đây là bắt đầu cuộc sống mới sao?”

Lục Tấn Uyên ôm lấy cậu bé, “Chúng ta cũng sẽ sắp bắt đầu cuộc sống mới.”

Hết
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,234
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Previous

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 93 guests