Chương 7: Bắt đầu giao dịch
Người đàn ông lau khóe môi, “Nếu tôi không đến, thì cô đã chết dưới tầng hầm rồi.” Nói xong anh ta tiến gần lại phía trước: “Tôi đã cứu cô, cô không nghĩ là sẽ đền ơn tôi sao?”
“Cút đi! Nếu không phải tại anh, tôi cũng không biến thành bộ dạng như này!”
Vốn dĩ cô ta ở nhà họ Lục mọi thứ đều rất tốt, cụ ông đối với cô càng ngày càng hài lòng,
thậm chí cô còn cảm thấy bản thân sẽ sớm có cơ hội ra ngoài tìm mẹ, nhưng lại bị người đàn ông này làm hỏng hết!
Bởi vì anh ta, Ôn Ninh không những suýt mất mạng mà còn mất đi cơ hội để có thể ra ngoài!
Ôn Ninh hận không thể đem kẻ này xé thành trăm mảnh, nhưng cô cũng hiểu rõ bản thân căn bản không phải là đối thủ của anh ta, chỉ có thể đối mặt với anh ta một cách thận trọng.
Bàn tay ở dưới chắn sờ soạng, đụng đến cánh tay của Lục Tân Uyên, Ôn Ninh theo bản năng sờ lên người anh xem có nhiều vết thương hay là không. Nếu Lục Tấn Uyên bị thương thì nhà họ Lục tuyệt đối sẽ không để cô sống sót tiếp nữa, cô hôm nay chính là liều mạng cũng phải sống chết với người đàn ông này!
“Yên tâm đi, tôi hôm nay sẽ không đụng đến người chồng rẻ tiền của cô đâu.” Người đàn ông nhìn ra được ý đồ của cô, buồn cười giải thích một câu.
Đôi mắt Ôn Ninh trợn tròn: “Quả nhiên những vết thương trên người anh ấy là do anh gây nên! Anh tại sao lại làm như vậy! Rốt cuộc là anh muốn làm cái gì đây!”
“Việc đó không liên quan đến cô, chi bằng bây giờ chúng ta nói về việc tôi đã cứu cô đi, cô làm sao để trả ơn tôi đây?” “Là anh đưa tôi ra khỏi tầng hầm?”
“Là người của nhà họ Lục đưa cô ra ngoài, nhưng họ chỉ đặt cô ở đây rồi đi, nếu không phải nhờ tôi cho cô uống nước, cô bây giờ e là sớm mất nước mà chết rồi” Người đàn ông lau khóe môi nói hết những ý vẫn còn.
“Anh!” Ôn Ninh bây giờ mới ý thức được đây là người môi chạm môi với cô lúc nãy để rót nước cho cô! Cô dùng tay áo ra sức lau
miệng, hận không thể trực tiếp lau sạch đi lớp da môi, nhưng rất nhanh sau cô liền ý thức được một vấn đề: “Những việc của nhà họ Lục, anh làm sao mà lại biết rõ như vậy!”
Không chỉ biết cô bị nhốt dưới hầm mà còn biết người hầu của nhà họ Lục đã bỏ mặt
cô ở đây không quản, Ôn Ninh có thể chắc chắn đây không phải là người của nhà họ Lục, nhưng làm sao anh ta lại biết được vô số những chuyện lớn nhỏ này?
“Những việc của nhà họ Lục, không có gì tôi không biết.”
“Rốt cuộc anh là ai?” Ôn Ninh cảm thấy bản thân như đang bị lắp đặt một chiếc máy
quay phim trên người, nhưng điều đó là không thể, ngày thường có làm gì và nói gì người đàn ông cũng đều biết sao, nhưng người này không hề xuất hiện bên cạnh cô vào ban ngày, rốt cuộc anh ta là ai?
“Hôm nay cô thật nhiều lời.” Người đàn ông hạ giọng xuống, rồi lại bỗng nhiên lên cao: “Nhưng bây giờ cô đã tỉnh rồi thì chúng ta hãy làm chuyện chính sự đi.”
“Hả?” Đột ngột không kịp đề phòng, cánh tay của người đàn ông đau buốt, một chất lỏng ấm áp lập tức chảy ra từ miệng vết thương đang bị đâm sâu, người đàn ông với cánh tay băng bó đứng dậy, sự lạnh buốt trong đôi mắt ngày càng dữ dội hơn, giống như có thể trực tiếp đóng băng cô.
Ôn Ninh run rẩy nắm miếng thủy tinh đã bị vỡ, máu đỏ tươi từ từ chảy xuống góc nhọn
của tấm kính sắc bén.
Ôn Ninh, cô cho rằng như vậy là có thể tránh khỏi kiếp nạn sao?”
Ngữ khí hung tợn phát ra từ người đàn ông, máu trong vết thương chảy ra càng ngày càng nhiều, nhưng anh ta dường như không cảm thấy đau, ngược lại sức lực ngày càng mạnh, hận không thể trực tiếp phá hủy xương cốt của cô.
Ôn Ninh sợ hãi đến cực độ, đặt miếng thủy tinh lên cổ họng mình.
Khi cô bị nhốt dưới tầng hầm như sắp phát điện, đã vài lần cô muốn dùng mảnh thủy tinh này để kết thúc sinh mệnh của bản thân, nhưng mỗi lần nghĩ đến mẹ cô lại khó khăn vứt bỏ suy nghĩ đó.
Nhưng bây giờ đây, cho dù cô có không muốn chết nhưng cũng không thể tự mình làm chủ được.
Đắc tội với người nhà họ Lục thì chỉ có chết, bị người đàn ông này làm nhục nếu bị người khác phát hiện sớm muộn gì cũng chết, dù thế nào thì cũng chết, vậy chi bằng bây giờ cô tự kết liễu bản thân mình còn hơn!
Nghĩ rằng, Ôn Ninh sẽ nhắm chặt mắt lại dùng đầu nhọn của tấm thủy tinh đâm vào cổ.
Tiếng máu tí tách rơi xuống, rơi trên cổ của Ôn Ninh, nhưng cô lại không cảm thấy đau, mở mắt ra mới phát hiện, người đàn ông đã liều mạng nắm lấy đầu nhọn của miếng thủy tinh, gân xanh hiện lên có thể thấy rõ.
“Ôn Ninh, cô muốn chết sao, nhưng không dễ dàng như vậy đâu!”
Chương 8:
Hai mắt Ôn Ninh đỏ hoe, đem hơi thở còn sót lại run rẩy nói: "Anh không thể ngăn được tôi, sẽ có lúc anh không thể xuất hiện, đến lúc đó anh còn có thể làm gì tôi nữa chứ!" "Nếu như có thực sự muốn chết, vậy tại sao không dứt khoát tìm cách kết thúc trong tù?" Đôi mắt người đàn ông đặc biệt sáng trong bóng tối, như thể có thể xâm nhập vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim của Ôn Ninh: "Hãy nghĩ xem tại sao dù phải chịu đựng những loại đau khổ như thế cô vẫn muốn sống tiếp, vẫn muốn có được tự do, hãy nghĩ đến những người đã đẩy cô đến bước đường ngày hôm nay, nghĩ đến những gì cô đã bị đối xử trong suốt ba năm, thậm chí còn lâu hơn thế, cô thực sự cam tâm chết đi sao?"
Bàn tay Ôn Ninh run rẩy, những giọt nước mắt nóng bỏng tuôn rơi, cô làm sao có thể
cam tâm chết như vậy, nỗi oan của cô vẫn chưa được rửa sạch, cô còn phải đoàn tụ với mẹ, nhưng hiện tại, đối mặt với những khó khăn ở Lục gia mà cô đang phải vật lộn chống đỡ, đối mặt với người đàn ông bất cứ lúc nào cũng muốn làm hại mình, cô còn có thể làm
gì?
Cô rốt cuộc còn có thể làm gì?
Tay người đàn ông vẫn cầm mảnh thủy tinh trên tay cô, hay người cứ thế giằng co, trong phút chốc, anh ghé sát bên tại của Ôn Ninh, nhẹ giọng nói: "Nghe lời tôi, tôi có thể cho cô nhiều hơn Lục gia, cô muốn làm gì, tôi đều giúp cô"Câu nói của người đàn ông khiến người Ôn Ninh khẽ run rẩy, lời nói giống như lời niệm chú đầy mê hoặc, khiến Ôn Ninh do dự...
Người đàn ông này, thực sự có thể giúp cô sao?
"Anh, anh tại sao lại muốn giúp tôi?" "Hiện giờ cô chưa cần biết."
Người đàn ông nói xong, đẩy người Ôn Ninh xuống, thuận tiện cầm đi mảnh thủy tinh trên tay cô, quay người bước ra ban công, mở
một góc rèm, ánh trăng chiếu vào, Ôn Ninh thấy rõ tấm lưng cao lớn của anh ta, rộng rãi, vững chắc, khiến người ta không tự chủ được sản sinh một loại cảm giác an toàn. Anh hơi quay đầu lại nói: "Cho cô thời gian ba ngày để suy nghĩ, sau ba ngày tôi lại đến tìm cô." Nói xong liền nhảy ra khỏi ban công, Ôn Ninh từ từ ngồi dậy, vết máu người đàn ông kia để lại trên cổ cô đã lạnh, nhưng trái tim cô lại đập dữ dội.
Rửa sạch nỗi oan của cô, cùng mẹ đoàn tụ, những điều này, người đàn ông đó thực sự có thể giúp được cô sao? Ba ngày sau, người đàn ông đó quả nhiên không xuất hiện, Ôn Ninh cũng chưa quyết định xong rốt cuộc có nên thỏa thuận với anh ta hay không. Lời nói không có bằng chứng, cô không thể dễ dàng tin vào lời người đàn ông này, càng không nói đến việc ba ngày sau đêm hôm đó, cô nên làm sao ứng phó với anh ta,
Sáng ngày thứ ba, Ôn Ninh vừa ăn cơm xong liền bị ông gọi lên phòng sách. Trong phòng sách yên tĩnh, ông trầm mặc nhìn gương mặt hốc hác của Ôn Ninh, trong mắt không chút thương lại: "Tự kiểm điểm xong chưa?"
Ôn Ninh ngoan ngoãn cúi đầu: "Con biết sai rồi, từ nay trở đi sẽ không để Lục Tấn Uyên phải chịu bất cứ tổn hại nào, con nhất định sẽ chăm sóc anh ấy cẩn thận" Ông gật gật đầu: "Lục gia không phải không rõ lý do, một tháng qua con chăm sóc Tấn Uyên ta đều nhìn thấy, nếu như lần sau còn để chuyện tương tự xảy ra, hậu quả như thế nào, ta nghĩ con nhất định vô cùng hiểu rõ."
"Con hiểu rồi" Ôn Ninh mím đôi môi khô nứt.
"Đã như vậy rồi, hôm nay cho con nghỉ ngơi một ngày, việc con ra tù Ôn gia vẫn chưa biết đúng không? Hôm nay về Ôn gia đi."
Ôn Ninh đột nhiên ngẩng đầu lên: "Thật, thật sao?" Cô có thể về nhà thăm mẹ rồi sao!
Ông gật đầu, Ôn Ninh cúi đầu cảm ơn nhiều lần :"Cảm ơn, cảm ơn ông, con nhất định sẽ đi nhanh về nhanh!" Trong mắt ông lóe lên một tia không rõ ràng, ông không nói gì nữa, chỉ vẫy tay để Ôn Ninh đi ra.