2.
Nghe nói một nhân vật lớn được mệnh danh là chuyên gia kiểm tra nói dối sắp đến cục, Lâm Gia Nguyệt ôm tâm trạng buồn bã sau ba lần thất bại bèn bỏ ý định đến phòng tập thể hình vận động để giải tỏa, quyết định ở lại mở mang kiến thức, mở rộng tầm nhìn.
“Người đó có lai lịch thế nào? Máy kiểm tra nói dối của anh ta tiên tiến lắm hả?” Cô kéo Vương Tử Binh đang chuẩn bị đi theo đội trưởng xuống dưới tầng đón khách lại hỏi.
“Anh ấy không dùng máy kiểm tra nói dối mà dùng đôi mắt.” Vương Tử Binh nhìn cô với vẻ không thể tin được, “Không phải chứ, cô chưa từng nghe nói về Hàn Hiên à? Chuyên gia hành vi học và tâm lý học rất nổi tiếng đấy, từng hỗ trợ FBI phá hàng trăm vụ án lớn.” Nói xong, anh ta lộ ra vẻ mặt đầy sùng bái, “Em họ tôi cất công chạy ra nước ngoài nghe một buổi thuyết giảng của anh ấy, quay về nói với tôi, kiếp này có chết cũng không còn gì tiếc nuối.”
Lâm Gia Nguyệt ngờ vực, thế này thì khoa trương quá!
Cùng Vương Tử Binh xuống dưới đón khách, cô muốn xem thử đại chuyên gia Hàn này có chỗ nào hơn người, lại có thể kiểm tra nói dối mà không cần dùng máy móc hỗ trợ.
Một chiếc xe hơi màu đen cũ kỹ dừng lại trong sân của Cục Công an thành phố, cửa ghế phụ lái mở ra, một chàng trai trẻ với mái tóc hơi rối, dáng người cao gầy, khoác áo sơ mi màu xanh đậm bên ngoài áo phông sọc xanh trắng hải quân bước xuống xe. Hàn Hiên chỉnh lại mái tóc bị rối lúc tháo bịt mắt, sau đó lịch sự mỉm cười chào nhóm cảnh sát thân thiện và một người khác thường.
Lâm Gia Nguyệt chính là người khác thường đó, cô hơi nheo mắt lại, ánh mắt mang vẻ xem thường càng thêm thu hút sự chú ý của người khác.
Cô còn tưởng là chuyên gia gì, hóa ra chỉ là một thanh niên hai mươi mấy tuổi. Bây giờ có rất nhiều học sinh tốt nghiệp cấp ba xong liền ra nước ngoài du học để “mạ vàng”, sau khi về nước, năng lực làm việc cũng không thấy tốt hơn sinh viên tốt nghiệp trong nước bao nhiêu. Biết đâu đây chính là một vị “chuyên gia” mạ đầy vàng cũng không chừng!
Hàn Hiên được cả nhóm người vây quanh cùng đi lên tầng, lúc ngang qua Lâm Gia Nguyệt, anh nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái. Lúc này Lâm Gia Nguyệt đã cúi đầu xuống, chỉ thấy được khóe môi mím lại rồi cong xuống của cô.
Mím môi giấu cánh môi đi, đồng thời khóe miệng hạ xuống, cho thấy cảm xúc và sự tự tin của người này đã chạm đáy. Tuổi thật của cô chỉ xấp xỉ với anh, nhưng lại mặc bộ Âu phục nghiêm túc trông rất già dặn, chắc là muốn tự khích lệ mình, đến lúc này, Hàn Hiên đã chắc chắn, cô chính là Lâm Gia Nguyệt, kỹ thuật viên kiểm tra nói dối với Vương Huy ba lần nhưng kết quả đều thất bại.
Hàn Hiên vừa xuống máy bay, cũng không hiểu rõ vụ án, nên đội trưởng Lý cho nhân viên chuẩn bị phòng họp, vừa để Hàn Hiên nghỉ ngơi một chút, vừa phân tích một lần nữa để giúp Hàn Hiên hiểu thêm về vụ án.
“Tiểu Vương, cậu giới thiệu cho thầy Hàn biết về tiến độ của vụ án hiện tại đi.”
Vương Tử Binh gật đầu, nở nụ cười sùng bái kiểu “người hâm mộ u mê” với Hàn Hiên. “Ngày 3 tháng Tư, nhận được báo án của người dân, tiểu khu Hạnh Phúc ở khu Trường Bình có một nữ chủ hộ bị giết hại tại nhà. Nạn nhân tên là Lý Bình, ba mươi tư tuổi, là giám đốc hành chính của một công ty mậu dịch nước ngoài trong thành phố.”
Đồng nghiệp phối hợp với Vương Tử Binh, mở ảnh chụp hiện trường Lý Bình bị hại trên màn hình máy chiếu.
Trong ảnh, Lý Bình nằm bò trên mặt đất, trên giường và sàn nhà có vết máu lớn, theo tư thế của Lý Bình, chị ta đang muốn bò ra khỏi phòng ngủ để cầu cứu.
“Theo như ảnh chụp thì hiện trường gây án ngăn nắp, không có dấu vết ẩu đả, cửa sổ cũng không có dấu vết bị cạy phá, tài sản không bị mất. Nạn nhân và chồng mình, Vương Huy, vừa chuyển đến căn nhà mới vào ba tháng trước, theo manh mối mà hàng xóm của hai người cung cấp, sau khi chuyển vào, họ chưa từng mời bất cứ ai đến nhà chơi. Sau khi đồng nghiệp của phòng giám định kiểm tra, trong phòng quả thật chỉ có DNA của nạn nhân và người chồng, Vương Huy.”
Màn hình chiếu chuyển sang ảnh chụp kết quả khám nghiệm tử thi của Lý Bình.
“Kết quả khám nghiệm tử thi của pháp y cho thấy, thời gian tử vong của nạn nhân Lý Bình nằm trong khoảng từ hai giờ đến bốn giờ sáng ngày 2 tháng Tư, trên ngực có bốn vết thương do vật nhọn gây ra, hai trong số đó tổn thương đến tim khiến cho nạn nhân tử vong. Không tìm thấy hung khí ở hiện trường, suy đoán dựa trên hình dáng của vết thương, bước đầu chúng tôi nghi ngờ là vật nhọn tương tự cây đinh sắt.”
Ảnh trên máy chiếu lại thay đổi lần nữa, lần này đổi thành ảnh của Vương Huy.
“Do không có tài sản bị mất, nên chúng tôi loại trừ khả năng có kẻ đột nhập vào nhà cướp của giết người, nghi ngờ là giết người vì tình. Người trong ảnh chính là chồng của nạn nhân, Vương Huy, năm nay ba mươi tư tuổi, sau khi tốt nghiệp cao đẳng chỉ làm những công việc lặt vặt, hiện tại đang làm diễn viên thời vụ. Vương Huy và Lý Bình là bạn học cấp ba, trường đại học mà hai người theo học ở cùng một thành phố nên chăm sóc lẫn nhau rồi nảy sinh tình cảm. Sau khi tốt nghiệp, họ liền đăng ký kết hôn, đã mười hai năm mà chưa có con cái.”
Bên cạnh ảnh của Vương Huy còn có thêm ảnh của một người phụ nữ.
Vương Tử Binh tiếp tục nói: “Người phụ nữ này tên là Trần Phương, có quan hệ mập mờ với Vương Huy, Lý Bình từng đến đơn vị công tác của Trần Phương gây chuyện vì Vương Huy và Trần Phương qua đêm cùng nhau.”
Lâm Gia Nguyệt ngồi trong góc phòng họp, góc nhìn rộng, có thể nhìn rõ từng người trong phòng, nhất là chuyên gia kiểm tra nói dối trẻ tuổi kia, lúc này anh đang tập trung tìm hiểu vụ án.
Cảm thấy có một đôi mắt ở góc phòng đang nhìn mình, Hàn Hiên ngoảnh đầu nhìn về phía đôi mắt không chút dè dặt kia.
Khoảnh khắc bị bắt quả tang, Lâm Gia Nguyệt có sợ hãi, nhưng nghĩ lại, cô đâu có nhìn trộm anh ta tắm rửa, có gì phải sợ! Cô bình tĩnh lại, mạnh dạn tiếp tục nhìn người ta đăm đăm. Hàn Hiên cũng không rời mắt đi. Cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, người Trung Quốc rất xem trọng việc có qua có lại.
Rõ ràng là cô nhìn người ta trước, nhưng lúc này Lâm Gia Nguyệt lại thấy hơi khó chịu, nghĩ thầm trong bụng: Anh ta nhìn gì vậy? Có gì hay ho đâu mà nhìn?
Nếu đội trưởng Lý không gọi tên Lâm Gia Nguyệt, cảnh bốn mắt nhìn nhau này không biết sẽ kéo dài đến khi nào.
“Tiểu Lâm, cô cũng báo cáo sơ qua với thầy Hàn về kết luận rút ra được sau ba lần tiến hành kiểm tra nói dối với Vương Huy đi.”
Lâm Gia Nguyệt đứng dậy, mở quyển sổ tay công tác mang theo bên người ra: “Tố chất tâm lý của Vương Huy rất mạnh, với một số ít vấn đề liên quan đến nạn nhân Lý Bình, tham số sinh lý có dao động, nhưng phạm vi dao động không vượt khỏi phạm vi bình thường. Sau ba lần kiểm tra nói dối, tôi phát hiện tham số sinh lý của Vương Huy dao động theo một quy luật, mỗi lần cuộc kiểm tra bắt đầu từ ba đến năm phút, tham số sinh lý của anh ta dao động ở mức thấp nhất, ổn định một cách khác thường, hơi kỳ lạ.”
Hàn Hiên cuối cùng cũng rời mắt khỏi Lâm Gia Nguyệt rồi cúi đầu xuống, anh nhanh chóng ghi lại câu Lâm Gia Nguyệt vừa nói vào quyển sổ vừa mượn được.
Để Hàn Hiên có thể hiểu về người tình nghi Vương Huy một cách toàn diện hơn, đội trưởng Lý còn bảo Vương Tử Binh mở tất cả đoạn ghi hình thẩm vấn Vương Huy lên.