Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 05 Mar 2022

Trời ơi, có hàng vạn cách bị bắt quả tang, thì mình rơi vào cái cách bẽ bàng nhất, ấy là đi tè mà không dội nước.
*
Cuộc đời làm quản lý nông trại thật giản đơn vui sướng biết bao. Cần tiền ư, cứ trấn của lũ nông dân. Tụi nó có tức cũng chẳng dám hé miệng cãi, vì sợ bị lôi lên Bộ Di trú và Nhập tịch. Viễn cảnh bị quăng lên tàu trả về Haiti hay Cộng Hòa Dominica, hay cái chốn khỉ ho cò gáy nào đó mà mình sinh ra khiến cả đám ngậm tăm.
Miếng dán fentanyl đã xoa dịu cơn đau của thằng Tool, nhưng làm sao xua được cơn chán chường, lạc lõng đây. Nó nhìn vào vết răng trên mấy khớp ngón tay và thầm nhủ: sao cái thành phố này đáng ghét thế.
Mà một phần là do lão Red, vì chính lão cũng chẳng chịu nhả tiền cho nó. Tool quên mất lão tài phiệt này cũng là một tay ki bo có tiếng. Chỉ cần có mười đô tròng túi, thì thằng tài xế lái xe tải chở soda đã không phải vào phòng cấp cứu với cái mặt nát như trái bí đỏ dập.
Tool cáu tiết lắc đầu. Chẳng phải mình đã lịch sự nói chuyện với nó như một quý ông đó sao.
Ê con trai, bán cho bố chai Mountain Dew cái nhể?
Vậy mà thằng tài xế cười khùng khục, bảo hàng giao theo kiện, không thể bán lẻ. Nó còn nói với cái giọng mà thằng Tool nghe rõ rành rành là vô cùng thô lỗ và khinh khỉnh: “Nhưng mà ông già muốn mua với giá bao nhiêu? Biết đâu tui xử được.”
Thằng ranh con này rõ ràng không hiểu nhu cầu giải khát cao độ của một người đang dùng thuốc giảm đau mức độ phải nhập viện. Tool cũng chẳng có nhu cầu tung hứng qua lại nên nó đi thẳng vào vấn đề: Bố sẽ không trả một xu cho chai Dew nào cả, vì có tiền đếch đâu. Nhưng bố hứa lần sau khi xe tải đến giao hàng thì sẽ trả.
Thằng tài xế nghe xong thì cười như điên, đầu nó gục gặc lên xuống y hệt con vẹt. Nhưng Tool không quan tâm. Hồi còn ở nông trại, không một ai dám cười nhạo nó, chỗ nào nó đi qua thì lũ nông dân phải cúi gầm mặt chứ đừng nói chi đến cười giỡn.
Gã tài xế trông còn trẻ, bự con, có ria mép và toàn thân toát lên vẻ tự mãn. Người khác thì sẽ nghĩ ngợi đôi chút trước khi quyết định ra tay, nhưng Tool ngó bộ vó là đã xác định ngay thằng này thuộc nhóm ẻo lả ghiền gym. Chính nụ cười đã tố cáo nó, răng trắng mà đều tăm tắp cứ như gạch ốp. Thằng này còn cúi xuống nói chuyện với Tool đầy coi thường nữa chứ. Nhìn hàm răng hoàn hảo của nó, Tool thầm nghĩ: thằng đĩ này rõ ràng chưa từng ăn đòn một trận ra trò.
Thế là Tool dộng một cú vào giữa mặt thằng nhóc, cho mày hết đường khoe nụ cười minh tinh màn bạc, cho cái mũi của mày lệch qua một bên chơi. Thằng tài xế gục ngay tức thì, Tool bỏ đi sau khi cầm một lốc Mountain Dew nguội ngắt vì chưa được ướp lạnh, loại hai lít khổng lồ mà nó thích. Trên đường lái xe về nhà thằng đốc-tờ, nó đã kịp nốc nguyên một chai vì khát khô cả cổ.
Giờ nó đang đứng tần ngần ở hành lang, không biết nên đi tè, lên giường nằm hay gọi Red một cuộc để xin chút viện trợ. Mấy thằng vệ sĩ của Tổng thống hay ngôi sao điện ảnh đều được phát tiền tiêu vặt. Tool chắc mẩm. Nó đi thẳng vào giường, lột sạch quần áo rồi thượng cái đít trần truồng lên giường.
Điện thoại Red đưa cho nó có cài sẵn số gọi khẩn cấp đến văn phòng ở LaBelle. Lisbeth bảo sếp đang họp, nhưng cô đã rõ thông tin Tool rất cần tiền nên hứa sẽ chuyển lời sớm nhất có thể.
Tool chùi bàn tay dính máu lên tấm nệm. Mình không thuộc về nơi này, nó nghĩ. Mình đéo phải dân thành phố.
Nó bật TV, trên đó đang chiếu Oprah, cái mụ da đen có show truyền hình riêng. Có lần, Tool nghe trên đài là Oprah còn giàu hơn một vài người da trắng giàu nhất thế giới, nên Tool thử chăm chú nghe xem bà này làm cái gì trên truyền hình mà giàu dữ vậy. Oprah đang tâm sự với ba nàng diễn viên về cuộc sống mệt mỏi của người nổi tiếng, nào là bị cánh săn ảnh theo sát gót, nào là bị theo đuôi dù đi mua rau hay vào ATM rút tiền. Tool chẳng đồng cảm được chút nào với mụ lẫn ba em kia. Giàu quá mà, sao không xây nguyên cái lô cốt mà ở. Rồi thuê quản gia, thuê vệ sĩ xịn nhất là yên tâm thôi.
Tool chợt thấy mình đang nghĩ về Maureen, bà lão tại Ấp Thiên Đường, cô độc và đang chết dần vì cái bệnh ung thư mả mẹ gì đó. Lũ y tá chết tiệt còn không cho bà rời khỏi giường để tắm táp hay đi vệ sinh một mình. Đó, chắc cú bà Maureen sẽ tha thiết muốn sự phiền toái của ba con diễn viên bánh bèo. Bà sẽ mỉm cười, vẫy tay chào những tay săn ảnh, bà sẽ hạnh phúc biết bao nếu được khỏi bệnh.
Nó tắt TV và lao vào bếp, tống hết đồ trong tủ lạnh ra để nhồi Mountain Dew vào. Chưa kịp làm xong thì thằng đốc-tờ đã về và hỏi Tool đang làm cái quái gì vậy.
“Ủa chứ mày đui sao không thấy?” Tool nói.
“Nhưng tao chuẩn bị tiếp khách,” Charles Perrone lấy một chai rượu trắng ra khỏi túi giấy nâu.
“Vẫn đủ chỗ cho cái chai đó,” Tool nói. Xong nó giơ bàn tay bầm dập chảy máu về phía Chaz: “Ê, coi giùm cái coi, có bị nhiễm trùng không?”
Charles Perrone phản ứng như thể thằng Tool vừa ném vào mặt nó một con nhện độc Phi châu. Nó giật lùi: “Tao đã nói mày rồi, tao không phải dạng đốc-tờ đó.”
“Chứ mày dạng đéo nào?” Tool sấn tới, giật mạnh chai rượu.
“Tao là nhà Sinh vật học, chứ đâu có phải bác sĩ thăm khám.” Chaz nói. “Tao nghiên cứu về nước nhiễm bẩn.”
Chaz nhăn nhó khi thằng cô hồn banh bàn tay ra để kiểm tra mấy chỗ chảy máu.
Tool nói: “Có cái thằng kia đưa mỏ của nó vào mu bàn tay tao. Mày coi có bị nhiễm trùng không?”
“Có băng dán và thuốc sát trùng trong ba lô tao. Để tao lấy cho mày.”
“Ờ, cám ơn nha.”
Tool chừa một chỗ trong tủ lạnh để nhét chai rượu vào, nghĩ ngợi xem vì sao một thằng nghiên cứu nước bẩn lại cần vệ sĩ riêng.
Giọng đã dịu lại, Chaz nói: “Lát nữa tao đón bạn tới chơi.”
Tool rụt vai: “Mày thì sướng rồi.”
“Ý tao là, mày làm ơn mặc đồ vào được không.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 05 Mar 2022

Tool nhìn xuống thân hình trụi lủi của nó. “Nhưng mà trần truồng vậy nó mới mát. Thôi để tao vô giường khỏi ra là được.”
“Đội ơn,” thằng đốc-tờ nói. “Đội ơn mày nha.”
*
Chaz vào phòng tắm, đóng cửa, lôi mấy viên thuốc xanh ra khỏi túi. Thằng bạn đánh golf nói uống một tiếng sau thuốc mới ngấm, còn cẩn thận dặn là lần đầu thì sương sương thôi, còn thăm dò liều dùng phù hợp. Chaz bỏ hai viên vào miệng, nuốt xuống với nước vòi. Nó phát hiện ra thằng Tool đã vào trong này đi đái, bày đặt kéo bồn xuống nhưng quên giật nước.
“Đồ con heo,” Chaz làu bàu. Nó lấy khăn giấy quấn quanh tay rồi nhấn nút xả nước. Thằng ngu làm cái gì trong này vậy không biết? Hay cái toilet ở phòng ngủ cho khách đã tắc tịt vì đám lông lá của nó rồi.
Rồi Chaz vội vàng đi tắm, phôn cho Ricca bảo ả tới ngay đi.
“Anh có bất ngờ cho em nè,” nó nói.
“Em không có hứng.”
“Thôi mà, tới đi.”
“Em không khỏe. Chắc đi ngủ sớm.”
Chaz không giỏi hiểu tâm lý phụ nữ mấy, nhưng nó cũng đoán là Ricca đang giận.
“Mình sẽ nói chuyện khi em tới đây,” nó bảo. “Anh sẽ làm em cảm thấy dễ chịu hơn.”
“Em nói rồi, Chaz. Em ở nhà.”
“Đêm nay thì đừng ở nhà mà. Làm ơn. Đừng làm vậy với anh.”
“Cuối tuần gọi lại nha.”
“Khoan đã, Ricca. Tại vụ hồi trưa đúng không? Mọi thứ bình thường trở lại rồi, cục cung. Đấy là điều bí mật anh định dành cho em nè. To hơn và ngon hơn bao giờ hết, anh hứa.”
“Anh không chịu nghe em,” con nhỏ nói xẵng. “Em mệt lắm. Hôm nay như cứt vậy và giờ thì chúc anh ngủ ngon.”
Bên kia đã cúp. Chaz Perrone chửi thề ỏm và lao thẳng lên giường. Tại con Ricca mà nó phải mua đống thần dược màu xanh này. Nó muốn chứng tỏ cho con nhỏ (mà thực ra là chính nó) thấy chuyện xìu xìu ển ển chỉ là tạm thời và dễ dàng giải quyết cái một.
Chết mẹ. Thuốc ngấm rồi hay sao mà quần lót nó đang cộm lên, chậm thôi nhung rõ mồn một, y như một con rắn đang phùng mang. Cơn hứng tình đang tới, nhưng Chaz tuyệt vọng vì con bồ ruột đột nhiên giở chứng. Đồng hồ đang điểm dần tới thời khắc sẵn sàng, vậy mà danh sách gái dự bị hạn chế quá. Không như mấy đứa bạn, Chaz không có bạn tình gọi phát tới ngay. Đàn bà lên giường với nó rồi sẽ mau chóng tuyệt giao sau khi phát hiện ra con người thật của nó, thường là sau hai hoặc ba tháng. Thế nên sổ đen của Chaz chỉ chia ra làm hai loại: đám bồ cũ đã trở mặt và đám bồ hiện tại sẽ sớm trở mặt.
Ricca bất ngờ từ chối rồi, giờ Chaz chỉ còn duy nhất một phương án dự bị. Đó là con bác sĩ bấm huyệt dở dở ương ương tên gọi Medea. Nó gặp ả ở một cuốc golf tại Boca North. Ả rủ Chaz mát xa bấm huyệt ở một quầy nước trái cây giữa sân cỏ số 9 khu phát bóng số 10. Chaz mới ngủ với Medea được ba lần, kết quả khá lẫn lộn. Ả này đủ dâm để làm bạn tình (nó nhoi như một con vượn), nhưng cái nết rên la hơi dị, thỉnh thoảng nó còn… ngân nga vào lúc cao trào. Giai điệu yêu thích của nó là bài Tribal Dream, Medea bảo bài này gã nhạc sĩ Yanni bí mật viết riêng cho mình. Rồi ả còn có thói quen chà dầu hắc hương lên khắp người rồi cọ sát với bạn tình (là thằng Chaz), cái mùi đã bám vào da thì không cách gì xua đi ngay được. Chưa kể gu thời trang của ả cũng quái dị. Chaz nhớ đôi bông tai to như cái dù lượn ả này đeo từng mắc vào và kéo ra cả đống lông ngực của Chaz.
Cuối cùng, là sự tận tâm quái gở dành cho màn bấm huyệt. Con nhỏ lúc nào cũng nhất định thực hành bấm huyệt rồi mới cho chịch. Nó vặn vẹo hết tứ chi lẫn cổ thằng Chaz. Sau mỗi cuộc làm tình như thế, Chaz đều phải uống thuốc giảm đau thay cơm.
Medea là như vậy đó. Giọng con nhỏ vui hết biết khi nghe Chaz mời mọc qua điện thoại. Tất nhiên là nó phi tới liền. Lúc rời khỏi xe, ả thấy Chaz đang chờ ở ngưỡng cửa, với một chai rượu và một thằng nhỏ đẳng cấp thế giới.
*
Ký ức về gia đình của Joey đã phai mờ theo năm tháng, nhưng có một hình ảnh đã ghim sâu vào tiềm thức: bố mẹ tay trong tay và đang mỉm cười. Trong mọi bức ảnh mà cô giữ lại, họ đều tạo dáng như vậy, quả là một cặp vợ chồng gần gũi và tình cảm. Cô cũng nhớ không gian tràn ngập tiếng cười trong nhà. Đặc biệt là mẹ cô, người gần như luôn tìm thấy niềm vui sống mọi ngày trong đời. Hình ảnh ấy rõ ràng rất hợp để kinh doanh… casino, ngành công nghiệp vận hành trên sự dại dột của nhân loại.
Giờ thì Joey đang tưởng tượng cảnh ba mẹ nhìn xuống từ trên thiên đàng. Ông bà Hank và Lana Wheeler có lẽ sẽ thương cảm vì đời đứa con gái duy nhất đã lao vào ngõ cụt. Quả là một tình cảnh cười ra nước mắt, khi ta trốn dưới gầm giường, phía trên là thằng chồng đang vui vẻ dụ gái.
“Anh có bất ngờ cho em nè,” giọng thằng Chaz nói qua điện thoại.
Dường như cái toilet chưa dội không hề khiến Chaz hoài nghi gì cả. Joey nhìn bàn chân nhợt nhạt, nổi gân xanh của thằng chồng bước trên thảm. Quá dễ dàng để thò dao ra tỉa cái ngón chân cái trên bàn chân trụi lủi kia.
“Xem nào. Mình sẽ nói chuyện khi em tới đây,” Chaz năn nỉ, với cái giọng điếm đàng y hệt như từng nói chuyện với Joey. “Anh sẽ làm em cảm thấy dễ chịu hơn.”
Joey vẫn đang săm soi mấy ngón chân thằng chồng, hy vọng mấy con vi khuẩn cực độc ở đầm lầy Everglades đang làm tổ bí mật bên trong.
“Đêm nay thì đừng ở nhà mà. Làm ơn. Đừng làm vậy với anh,” vẫn giọng thằng Chaz nói qua điện thoại.
Ý! Joey nghĩ. Có đứa bị xù kèo kìa.
“Khoan đã, Ricca. Tại vụ hồi trưa đúng không? Mọi thứ bình thường trở lại rồi, cục cưng. Đấy là điều bí mật anh định dành cho em nè. To hơn và ngon hơn bao giờ hết, anh hứa…”
Giờ thì Joey đã biết tên của con nhỏ bên kia đầu dây. Ricca. Nhớ ra rồi. Chẳng phải nó là con làm tóc đó sao? Bà Charles Perrone bấu chặt ngón tay mình vào cán gỗ con dao.
“Đù má,” Chaz rủa. Rõ ràng con Ricca đã dập máy. Khung giường kêu cót két khi nó ngồi xuống.
Đôi trẻ đang hờn dỗi rồi, Joey phỏng đoán. Rồi cô tiếp tục chuyển sang nghiên cứu mắt cá chân thằng chồng, có vài đường rám nắng nhàn nhạt bên dưới. Một gót chân để lộ ra vết rộp, mang giày golf không đúng cỡ đây mà. Vết rộp trông khá mới và có vẻ đau. Joey miên man trong suy nghĩ, tay sờ nhẹ lên lưỡi dao một cách vô thức.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 05 Mar 2022

Đã có thời điểm Joey hoàn toàn có thể trốn ra khỏi nhà an toàn. Khoảng thời gian ấy dài tới 10 phút, khi Chaz vào phòng tắm còn thằng bạn ở cùng nhà với tiếng bước chân to như voi hành quân cũng đã vào phòng ngủ. Joey đã định phắn rồi, chỉ cần trườn ra khỏi gầm giường và nhẹ bước ra cửa sau. Thế là thoát, nhưng rồi cô suy nghĩ lại. Làm sao còn cơ hội nào tốt hơn để chứng kiến thằng chồng sát nhân làm trò đê tiện?
Cô nghe tiếng bíp trên điện thoại. Chaz đang gọi cho một số khác.
“Medea hả em?” Nó nói.
Joey thầm nghĩ: trời đất, cái thằng này lợi hại thiệt.
“Tối nay có kế hoạch gì chưa?” Nó hỏi. “Muốn qua anh nghe tí nhạc không? Đúng rồi… nhà anh.”
Nhà anh? Joey thấy hàm răng mình đang nghiến lại. Cô nhìn bàn chân của Chaz đang nhịp một cách vô thức. Tổ mẹ, vừa thua me đã gỡ bài cào rồi.
“Anh đọc địa chỉ nè,” thằng chồng nói. “Em có viết chì ở đó không?”
Joey nghe tiếng nó mặc quần áo, chải chuốt đầu tóc. Cô thuộc nằm lòng chuỗi âm thanh khi sửa soạn của thằng oắt con: tiếng nắp chai khử mùi bật lên, tiếng kéo cắt lông mũi túc tắc, tiếng chỉ nha khoa rột rột giữa các kẽ răng, tiếng ùng ục trong cuống họng khi súc miệng.
Trước diễn biến sắp tới, Joey lẽ ra phải cảm thấy tù túng, nếu không muốn nói là hoảng hốt, vì cô chẳng còn tâm trạng nào mà rình mò chồng cũ nhún nhảy trên người một con ghệ khác. Nhưng cô vẫn giữ sự bình tĩnh, minh mẫn đáng khâm phục. Đây xem ra là cơ hội tốt để gửi trả lại nhẫn cưới mà cô vẫn mang theo như một thứ bùa xấu, từ lúc Mick Stranahan gửi lại vớt cô trên biển. Thời điểm này hẳn nhiên hoàn hảo cho một hành động đầy tính biểu tượng, và Joey hy vọng nó sẽ tạo ra một hiệu ứng rất mạnh lên Chaz và con nhỏ sắp tới.
Một con nhỏ tên Medea.
Joey nghe tiếng thằng chồng mở cửa, vài âm thanh trò chuyện trong phòng khách, tiếng nút bần chai rượu được khui. Rồi tới tiếng nhạc, mấy bài dân ca Celtic, bằng chứng rõ ràng cho cơn hứng tình đang tới. Nó mất chưa tới 15 phút để dụ được Medea vào phòng ngủ. Nến thơm và trầm hương cũng được đốt lên, Joey phải cố nén ách xì. Trong khi Medea loay hoay chuẩn bị “Vào cuộc,” Joey ngầm đánh giá những gì trước mắt: một cái lắc chân bằng vàng với một viên ngọc lam, một hình xăm hoa hồng đơn giản, móng chân sơn màu tím lavender, cặp giò rám nắng khá đều, dù không đẹp mấy.
“Em có mang theo cái này,” Medea nói với Chaz. Rồi trong chốc lát, quần áo của đôi gian phu dâm phụ đã rớt xuống sàn. Joey liếc nhìn mác trên cái đầm nhún bèo, con này mặc size 10, Joey tự hỏi liệu nó có cao như mình không nhỉ.
Khi Chaz lột quần ra, Medea nói: “Ý, chào đàng ấy.”
“Anh đã nói là tụi anh nhớ cưng lắm,” giọng thằng Chaz nghe chừng thỏa mãn quá.
“Nào,” Medea lấy tay vỗ vỗ lên cái giường. “Để em xoa bóp cho nó nào.”
“Khỏi tiết mục này đi em. Anh kích thích lắm rồi.”
“Đừng có cãi với chuyên gia mà.”
Joey che miệng lại, cố nhịn cười.
“Nhưng mà anh lên rồi mà,” giọng Chaz hết kiên nhẫn.
“Và nó sẽ vẫn lên sau màn khởi động,” Medea nói. “Đến lúc ấy thì em cũng lên nốt. Giờ thì hãy ngoan ngoãn nằm xuống kia và để em lấy dầu làm anh nóng lên.”
“Cưng ơi, làm ơn đi. Tấm trải giường này 100% lụa tự nhiên đó.”
“Suỵt, im nào.”
Cái giường lại ọt ẹt khi Chaz nằm xuống, duỗi người ra. Joey hồi hộp quá, không biết con Medea nặng bao nhiêu đây. Bắp chân nó không to lắm, nhưng ai mà biết được. Rồi cái thằng bự con ở phòng kế bên thì sao? Joey khó nghe được Chaz và thằng ấy nói gì ở trong bếp, nhưng không thể loại trừ khả năng thằng chồng đang chuẩn bị cho một cú chơi ba. Nó máu cái màn threesome này lâu rồi, mà chưa có dịp thực hiện.
Thật là một kết thúc ê chề, Joey nghĩ. Mình sẽ chết vì giường sập sau một cuộc truy hoan.
“Ồ.” Cô nghe tiếng Medea.
“Ừa.” Chaz hồi đáp đầy tự hào.
“Ủa vậy có bình thường không anh?”
“Đừng nói là em không thích nha.”
“Không, chỉ là…” giọng Medea đã có hơi e dè. “Em nhớ là đâu có đến nỗi…”
“Sung sướng đến vậy.”
“Đúng rồi, cục cưng.”
Chaz giờ chắc đang sướng đến phát điên, Joey nghĩ. Nó có thể huyên thuyên về thằng nhỏ của mình cả đêm.
Joey nép mình xuống sàn khi Medea rốt cục cũng đã trèo lên giường, may quá không có cơn chấn động nào đáng kể. Cuộc trò chuyện im dần khoảng một, hai phút thì Chaz ré lên trong đau đớn: “Ê, em định giết anh hả!”
“Sao vậy anh?” Medea đáp lại với giọng rủ rỉ của mấy huấn luyện viên yoga. “Cục cưng của em bị gì nè?”
“Cảm giác như em định bẻ gãy chân anh vậy. Mình bỏ qua tiết mục này được không?”
“Nhưng bài khởi động phải làm thật chuẩn. Không có vụ bỏ qua đâu.”
“Không, mấy trò bẻ chân này bỏ qua giùm đi.”
Joey tiếc vì giờ cô đang nằm ngửa, không thể nhìn được tấm gương trên tường để coi tình cảnh trớ trêu trong phòng ngủ.
“Chỉ có một bộ phận hên người anh cần thư giãn,” Chaz nói. “Không thì nó sẽ nổ luôn bây giờ.”
“Rồi, rồi. Thư giãn nào.”
Cuộc hội thoại giữa Chaz và Medea dần tắt, nhường chỗ cho nhịp điệu chống đẩy quen thuộc. Những cơn ghen tuông và tức giận mau chóng biến mất, nhường chỗ cho nỗi lo về an nguy bản thân. Chaz càng lúc càng trở nên điên cuồng, Joey lấy tay và đầu gối ghì chặt thanh chéo của khung giường. Kinh nghiệm bản thân cho thấy màn này sẽ kéo dài đâu đó từ 10 đến 20 phút, tùy thuộc thằng chó đó nó uống bao nhiêu rượu. Joey nhắm mắt lại, ráng không mường tượng những gì đang diễn ra ngay phía trên mình. Kế hoạch của cô đòi hỏi một sự tính toán rành mạch. Cô sẽ chờ khi thằng Chaz chuẩn bị lên đỉnh thì sẽ lao ra, hù một phát cho nó chết khiếp. Mỗi lần chuẩn bị tới nóc, nó đều gầm gừ trong cổ họng.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 05 Mar 2022

Rồi đột nhiên, một giai điệu chói tai vang lên trong phòng ngủ. Con Medea đã bắt đầu hát rồi, trên nhạc nền là tiếng rên hì hục của thằng Chaz. Hời ơi, cái này là kinh cầu tình ái quái đản hay là bài nhạc sai nốt bừa bãi?
Rồi đột nhiên, giữa thanh âm hỗn tạp ấy nó nghe tiếng thằng chồng thở hắt: “Chúa ơi, sao anh không cảm thấy gì hết.”
Medea cũng dừng ngân nga: “Sao vậy?”
“Anh đéo cảm thấy gì hết!” Chaz hổn hển bực dọc.
“Vậy sao còn dừng lại. Thôi tiếp đi, cục cưng.”
Lò xo giường lại kêu khi nó tách mình ra khỏi con nhỏ. Joey không thể tưởng tượng nổi vì sao nó lại làm thế. Vì mỗi khi thằng chồng đã lâm trận rồi, chỉ có bom nguyên tử nổ mới có thể khiến nó dừng lại.
“Anh bị tê liệt rồi,” nó nói.
“Thôi nào, không sao đâu. Mình tiếp đi,” Medea nài nỉ.
“Không sao với em thôi.”
“Lại đây cục cưng, để em giúp.”
“Đừng!”
“Ôi giời ơi,” Medea bắt đầu trở giọng cau có.
Joey nghe tiếng thùm thụp, cô liếc nhìn đôi chân trần của Chaz, nó đang bước ra khỏi giường.
“Mùi gì vậy?” Nó hỏi Medea.
“Em không dùng nước hoa. Nó chỉ là dầu thôi, hoặc từ mấy cây nến mùi việt quất.”
“Đéo thể là mùi nến được. Rõ ràng mùi nước hoa,” Chaz khẳng định. “Y chang cái mùi mà vợ anh vẫn xài.”
Một khoảng lặng, rồi Medea hỏi: “Vợ anh?”
“Vợ quá cố,” Chaz vội vàng chỉnh lại.
“Sao anh chưa bao giờ nói cho em biết là anh lấy vợ rồi?”
Joey tự dưng thấy đồng cảm với Medea. Mày dám nói sự thật cho con nhỏ biết không, thằng hèn.
“Đó là một ký ức đau lòng,” nó nói.
“Chị mất khi nào hả anh Chaz?”
Một khoảng lặng nữa, cũng khó chịu như ban nãy. Joey muốn nhìn thấy mặt thằng chồng lúc này quá.
Chaz nói: “Anh chẳng muốn kể lại việc ấy nữa. Buồn lắm.”
“Rõ ràng là không thảm như anh nói rồi,” Medea nhận định một cách cay độc. “Thằng nhỏ của anh nó vẫn phơi phới hân hoan kìa.”
“Ừ, có thể nó mang một tâm trạng riêng.”
Giọng Medea không vui chút nào: “Em không có dùng nước hoa. Cái mùi mà anh nghe có khi anh tưởng tượng ra đó.”
Mùi Chanel xịn của người ta chứ tưởng tượng gì má, Joey suýt nữa buột miệng.
Trước khi rời khỏi đảo, cô đã lơ đãng xoa một ít sau tai. Phải nói mũi Chaz cực thính, giữa một rừng mùi hương mà nó vẫn ngửi ra dầu thơm của vợ.
“OK. Không làm nữa thì em về,” Medea đột ngột nói.
“Đừng. Cho anh thử lại lần nữa nhe.”
“Không khí ở đây bắt đầu xấu đi rồi, Chaz.”
“Chờ anh một chút thôi, được không?”
Giọng Chaz tuyệt vọng quá, cái này là thực chứ không phải diễn. Nghe nó bị khước từ thế này cũng sung sướng như vụ trả lại nhẫn cưới, Joey quyết định sẽ hoãn vụ này lại vì thấy cũng tội cho con Medea. Nó đang thu dọn mớ đèn cầy và dầu mát xa để đi về.
“Em không thể về được. Đừng về mà,” Chaz nói. “Nhìn anh nè.” “Rất ấn tượng đấy. Anh nên trao huy chương cho thằng nhỏ của anh.”
“Hay mình tắm chung? Mình có thể thử trong phòng tắm,” Nó dồn con nhỏ vào một góc, ngón chân của nó sát ngón chân con nhỏ. “Chaz, em nói không là không.”
“Coi kìa. Đừng xử vậy với anh mà.”
Rồi Joey nghe một tiếng rên, không phải rên sướng mà rên rỉ vì đau.
“Đừng!” Chaz cuối cùng cũng thốt lên.
“Hình như anh không chịu nghe em nói gì cả.”
“Đau, ui da, đau nha em.”
“Ở mấy trung tâm huấn luyện mát xa, người ta dạy tụi em những bài tập đặc biệt để giúp tay tụi em thật khỏe. Anh biết không?”
“Trời ơi,” Chaz nói.
“Em cá với anh là em có thể bẻ nó gãy đôi như một ổ bánh mì.”
“Anh xin lỗi vì quên nói với em vụ vợ anh. Anh xin lỗi mà.”
“Từ nay, đừng có để em phải nói đi nói lại nha.”
“Em buông ra đi, móng tay của em đâm vô đau quá…”
“Nó dài quá heng?”
“Anh xin em. Anh lạy em mà,” Chaz nói.
Joey sướng không để đâu cho hết. Con nhỏ mát xa này hay thế không biết.
“Em sẽ thả nó ra,” Medea nói. “Nhưng anh mà còn để nó chĩa vào người em trước khi em ra khỏi cửa, thì em hứa sẽ cho nó về hưu non luôn. Đến thủ dâm anh cũng đéo làm được. Thủng chưa?”
“Rồi. Ui da. Thủng rồi!”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 05 Mar 2022

Cả hai mặc đồ trong im lặng. Joey có thể mường tượng ánh mắt sợ hãi của thằng chồng. Cô đã từng thấy ánh mắt ấy, khi cô xử đẹp nó vì dám gọi cô bằng một cái tên thô tục.
“Rồi. Bai nha,” Medea nói, bước ra ngưỡng cửa. Joey để ý thấy con nhỏ mang dép xỏ ngón.
“Xin lỗi em, thực lòng đó,” Chaz nói. “Mình còn gặp nhau nữa không?”
“Anh bị ngáo đá hả?”
Rồi Joey nghe tiếng cửa đóng lại đánh “rầm,” cứ như một cái tủ lạnh rớt từ mái nhà xuống. Rồi một tiếng rên chất chứa đau đớn vang lên.
“Chúa ơi,” Chaz nói yếu ớt. “Giờ phải làm gì đây?”
Medea đã đi rồi, còn Chaz thì tìm gì đó trong ngăn kéo đầu giường. Joey Perrone chờ cho tiếng bước chân nó ra ngoài sảnh mới dám chui khỏi gầm giường và nấp vào một góc. Con dao trơn tuột và trông thật kỳ cục trong lòng bàn tay, nhưng cô vẫn chưa dám bỏ nó xuống.
*
Mick Stranahan nhìn vào trong nhà, lập tức e dè trước cảnh tượng: một gã to như con tịnh, trần như nhộng và đang ừng ực một chai Mountain Dew cỡ đại. Ban đầu, Stranahan cứ nghĩ là gã mặc một cái áo bị xù lông, nhưng nhìn kỹ thì hóa ra là… lông thật, bao phủ thân trên đồ sộ của gã. Gã ngồi một mình, xem mấy video nhạc đồng quê trên TV, trong khi chẳng thấy dấu hiệu gì của Charles Perrone, con nhỏ tóc quăn lẫn Joey. Stranahan cúi đầu xuống khỏi cửa sổ, cân nhắc những quyết định ít ỏi mà mình đang có. Một cuộc xung đột với thằng cô hồn là khó tránh khỏi nếu anh muốn vô nhà tìm Joey.
Joey vẫn để chìa khóa dự phòng trong ổ cửa sau, Stranahan chỉ cần vặn khóa là đi vào trong. Anh cẩn thận bước qua nhà bếp trống không, tiến vào hành lang tối thui. Anh dừng lại để nghe ngóng phòng khách, rồi bước vào.
Thằng đười ươi giật mình khi nhìn thấy anh, bọt soda màu xanh nhỏ xuống cằm gã. Stranahan tắt TV “Tao phải rà soát quanh nhà một tí,” anh nói. “Mày sẽ không phiền chớ?”
“Hỏi câu đúng ngu. Tất nhiên là tao phiền.”
Từ phía phòng ngủ của Chaz vang lên những tiếng huỳnh huỵch cùng tiếng rên rỉ quái đản.
“Mày là bạn của ông Perrone à?” Stranahan hỏi thằng lông lá xa lạ.
“Vệ sĩ. Và tao đã chờ nhiều ngày để được gặp mấy đứa như mày nè.”
Nó đứng dậy chạy theo khi Stranahan ra khỏi phòng.
“Ủa mày nghĩ mày đi đâu vậy?” Nó hỏi. “Mà mày đang tìm cái đéo gì thế.”
Stranahan quay lại và trả lời: “Tìm bạn tao. Một người phụ nữ.”
Thằng lông lá gãi háng sồn sột trong lúc nghĩ ngợi.
“Tới đây và múc tao đi,” Stranahan nói. “Có thể tao sẽ ăn vạ như một đứa con nít, nhưng tao sẽ lôi tất cả mọi người ra đây để xem ai là ai.”
Thằng lông lá nói: “Mày bị điên hay gì?”
“Kế hoạch ấy không hay mấy,” Stranahan thừa nhận. “Nhưng trước mắt thì chỉ có thể làm thế.”
Thằng cốt đột túm lấy cổ áo anh và bắt đầu di chuyển về phía cửa sau. Stranahan dùng chính đà của đối phương để lùa nó vào góc, rồi bất thần thúc cùi chỏ vào trái khế nơi cổ đối phương. Gã đười ươi chưa gục ngay, vì thế Stranahan tung thêm một cú móc phải thẳng vào cằm, dồn hết trọng lượng cơ thể vào cú đấm. Thằng kia lão đảo rồi ngã xuống. Căn nhà rung lên bần bật vì cú tiếp đất của gã.
Stranahan rời khỏi nhà, vòng ra cửa trước, nấp phía sau chiếc Hummer. Bên trong, thằng vệ sĩ đang rống lên man rợ sau khi lấy lại được hơi thở. Con nhỏ tóc xù là đứa đầu tiên rời nhà, đôi dép xỏ ngón của nó lạch bạch trên lối đi trước khi nhấn ga con xe phi mất. Stranahan ngồi chờ động tĩnh tiếp theo suốt hai phút sau đó. Không thấy ai bước ra nữa, anh trở lại lối cũ đến cửa sổ nhà bếp. Chaz Perrone kia rồi, đang đứng trần truồng trước cơ thể cũng trần truồng của thằng đười ươi. Trên tay phải nó đang cầm một khẩu súng, và phía dưới “cây súng” còn lại cũng đang sừng sững sẵn sàng lâm trận.
Stranahan nghe tiếng đóng cửa đánh rầm và ít lâu sau là tiếng máy xe khởi động. Tim đập loạn khi anh nhảy qua bụi hoa trang và chạy nhanh xuống đường. Con Suburban của anh đang đi chậm, đèn tắt. Stranahan vẫy tay trong khi chạy phía sau, thầm nghĩ: cô ta đang nhìn gương chiếu hậu để quan sát tình hình. Bất kỳ ai chạy trốn cũng sẽ lo lắng như thế.
Cuối cùng, ở một góc phố, đèn hậu bật sáng và cửa phụ bung ra. Mick Stranahan nhảy vào trong và bảo Joey hãy đạp ga cho mau.
Đi được 10 dặm, chờ cho Mick kết thúc bài diễn văn về sự liều mạng của mình, Joey mới mở miệng: “Cắt tóc đẹp ta.”
“Kệ tôi, ít nhất tôi không thúi như cái cầu tiêu ở Woodstock.”
Joey cười tinh nghịch: “Chaz nó không nghĩ thế đâu.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 05 Mar 2022

CHƯƠNG 16


Thằng Tool coi bộ hoạt bát hẳn sau khi tạt qua thăm một người nào đó tên Maureen ở trung tâm dưỡng bệnh. Chaz Perrone phỏng đoán “con nhỏ” này là nguồn cung miếng dán giảm đau mới của nó, có lẽ là một con y tá gu “mặn”. Coi kìa, nó còn đang chỉnh lại mấy miếng dán trên vai cho ngay ngắn, đẹp đẽ nữa chứ.
“Kể tao nghe về vợ mày coi,” Tool gợi chuyện để nói trong chuyến đi dài về hướng tây.
“Kể gì giờ?” Chaz cảnh giác.
“Lúc còn sống thì nó thế nào?” Tool hỏi.
“Xinh đẹp. Tóc vàng. Thông minh. Hài hước.”
Riêng đoạn này thì Chaz không cần phải gạo bài, vì đó là sự thật. Dẫu vậy, nó vẫn thấy khó chịu khi nói ra điều đó, những lời ấy dường như gợi nhắc cái phần yếu đuối và đa cảm trong người nó những gì đã đánh mất. Nó chán nản thấy thằng cu vô dụng, cứng đầu vẫn phồng lên trong quần.
“Vậy sao cổ chết mà mày tỉnh bơ vậy, không buồn khổ chi hết?” Tool hỏi.
“Ai nói mày là tao không buồn?”
Tool đột nhiên bật cười ha hả: “Buồn chịch thì có. Mới có nhiêu, một tuần hả? Vậy mà mày đã phang gái ầm ầm rồi.”
“Mày nói về con nhỏ vô nhà hôm qua đó hả?” Chaz nói.
“Nó là dân mát-xa chuyên nghiệp đó.”
“Vậy tao là phi hành gia chuyên nghiệp nè. Bớt xạo đi, ông đốc-tờ. Kể tao nghe chuyện của mày và vợ đi.”
“Đéo phải chuyện của mày.”
“Ê, bình tĩnh nào.”
Chaz rất phiền vì cái thói tò mò của thằng Tool. Nhưng nó cũng hiểu: làm sao đòi hỏi sự tinh tế ở một thằng du côn làm đốc công trên nông trại. Mà thực ra, những đứa bạn đánh golf với Chaz cũng sẽ hỏi mấy câu tương tự, và câu trả lời - dù nó chưa bao giờ mở miệng với ai - kỳ thực rất đơn giản: vì Joey biết nhiều quá. Dù chưa biết đi nữa, thì cô ta rõ ràng đã nghi ngờ.
Ngoài giết cổ, Chaz còn lựa chọn nào khác đâu? Nếu vụ Everglades mà vỡ lở, truyền thông sẽ ăn thịt nó, chân dung nhà Sinh vật học bị mua chuộc sẽ lên trang nhất các báo, dù Nam Florida có nổi tiếng là rặt bọn ăn hối lộ đi chăng nữa. Khi ấy Chaz hoặc là vào tù, hoặc bị Red Hammernut xử đẹp, mà cũng có thể là cả hai.
Và điều trớ trêu là nếu vụ giết vợ vỡ lở, người duy nhất trân trọng dũng khí giết người của nó không ai khác ngoài thằng Tool.
Khi đến gần trạm bơm, Chaz cho xe dừng trên sườn dốc, vẫn để máy chạy. Trước mắt nó là đầm lầy, lung linh dưới bầu trời xanh trải dài đến tận chân trời, nhưng Chaz thích đứng ở bãi đậu xe của trung tâm thương mại hơn là ở đó. Nó sợ phát ốm khi nghĩ đến cảnh bộ khung thép xịn sò của con Humvee vấy bẩn vì thứ bùn lầy đầy vi khuẩn.
Tool nói: “Chà, cảnh ở đây đẹp và yên bình quá.”
“Ừ. Thiên đường đó. Tận hưởng đi.”
“Vậy mà mày lại thích ngồi ê mông trên đường 1-95. Mày bị bệnh hay gì?”
Chaz bấm còi inh ỏi để đuổi mấy con báo tưởng tượng. Mặc kệ tiếng càu nhàu của Tool, nó nói: “OK, làm cho xong nào.”
Rồi nó bước xuống khỏi con Hummer, bắt đầu thay bộ đồ lội nước chuyên dụng. Tool kiểm tra cái tem mới tinh còn nằm trên lốp trái. Sáng nay, nó bước ra khỏi nhà và thấy một cái lốp xẹp lép. Nguyên con dao thái thịt bò trong bếp đã cắm thẳng vô bánh con xe cưng. Chaz đinh ninh thủ phạm không ai khác ngoài thằng khốn đã đột nhập vào nhà và đánh nhau với Tool.
“Ê, coi con cá sấu kìa,” Tool chỉ vào con vật bốn chân vừa trườn khỏi bụi cỏ.
“Đáng yêu ha,” Chaz mỉa mai.
“Con quỷ ú núc dễ thương gì đâu.”
“Ừ, thương lắm,” Chaz nghĩ: có lẽ mình đã chết và vừa bị đầu thai vào cái show của Discovery Channel.
Nó đang rút cây gậy đánh golf ra khỏi vỏ thì nghe tiếng súng nổ. Giật mình sợ hãi, nó nằm rạp xuống sàn con Humvee. Hé mắt nhìn lên, nó thấy thằng Tool đang từ bụi cỏ trèo ngược lên bờ kè, tay nắm đuôi con cá sấu. Khẩu.38 Chaz mua hôm nọ đang nằm trong túi yếm phía trước của thằng cô hồn.
Hoàn hảo, Chaz chán chường nghĩ. Trong đầu nó hiện ra hàng tít “NHÀ SINH VẬT HỌC EVERGLADES BỊ BẮT VÌ SĂN TRỘM ĐỘNG VẬT HOANG DÔ.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 05 Mar 2022

“Ê, mày ăn thử thịt cá sấu chưa,” Tool cười đến mang tai khi nó khoe chiến lợi phẩm. “Lăn bột, rồi chiên trong dầu phộng là ngon nhức nách.”
Hồi trước thì Chaz đã phun cho thằng Tool một bài vì cái sự ngu si có đẳng cấp này, nhưng giờ thì nó đành chấp nhận sự thật là đời mà, đâu thể lúc nào cũng theo ý muốn của mình được. Nở một nụ cười trống rỗng, nó cố giải thích cho thằng Tool hiểu là sát hại động vật hiện được luật liên bang bảo vệ sẽ bị khép tội rất nặng và còn phải vào tù bóc lịch nữa. Tool cười nắc nẻ, bảo chớ lo, bằng chứng phạm tội sẽ biến mất sau buổi ăn khuya ấy mà.
Tool khệ nệ khiêng xác con cá sấu lên phía sau con xe Humvee, Chaz đứng sang một bên, không phản ứng gì. Việc này thực sự đã vượt ngưỡng sốc, hoảng hốt lẫn giận dữ của nó. Nó nhặt cây gậy golf lên, cho lọ đựng mẫu nước thử vào túi áo, lãnh đạm bước vào vùng nước màu nâu.
“Cần tao giúp không?” Tool nói vọng từ bờ đê.
“Dạ khỏi,” Chaz nói.
Niềm tin của Chaz vào khả năng bảo kê của Tool đã suy giảm nghiêm trọng sau màn thể hiện hôm qua. Nó đã bị kẻ lạ mặt cho đo ván hoàn toàn. Tool biện hộ: đối thủ của nó nhẹ hơn nó phải 30 kí và già hơn nó những 20 tuổi. Chuyện kẻ đột nhập đã rời khỏi nhà thằng Chaz mà không một vết trầy xước cũng không ê chề bằng cảnh thằng Tool nằm ngay đơ cán cuốc. “Giang hồ nhà nuôi” rên rỉ cả đêm, cổ quấn khăn chườm nước đá. Mô tả của nó về kẻ đột nhập không giống bất kỳ ai mà thằng Chaz biết. Nên Chaz mặc định kẻ ấy là do gã thanh tra Rolvaag cử đến như một phần của kế hoạch tống tiền. Khi thằng Tool bảo lần sau mà gặp lại kiểu gì nó cũng sẽ bẻ lọi giò đối thủ, Chaz phải kềm dữ lắm mới không buông ra mấy lời mai mỉa.
“Mày cần súng không?” Tool lại rống họng lên từ trên bờ.
“Khỏi mà,” Chaz bực bội trả lời.
Với cây gậy golf trong tay, Chaz đánh bạt mấy cây đuôi mèo, dọn dẹp lối đi. So với lần lấy mẫu trước cùng vị trí này, bọn cây cỏ đã kịp kéo nhau mọc lên dày đặc. Đây thật ra là một dấu hiệu không hay, chứng tỏ đã có lượng lớn phân bón hóa học chảy vào đất. Những nhà Sinh vật học chân chính gọi đó là hiện tượng “mất đi lớp vỏ sinh vật bám chứa đá vôi đặc trưng”. Diễn dịch ra là nông trại của Red Hammernut đã thải một lượng lớn phân bón hóa học vào nước nguồn khiến thiên nhiên ở Everglades bị bội thực đến chết.
Chỉ cần bất kỳ đồng nghiệp nào của Tiến sĩ Charles Perrone vô tình đi ngang qua và nhìn thấy sự tăng trưởng quá mức của mấy bụi cỏ đuôi mèo, họ sẽ biết ngay số liệu mà Chaz cung cấp về tỷ lệ phốt pho là hoàn toàn bịa đặt. Đó là lý do bình thường nó tốn cả buổi để nhổ sạch gốc bọn cỏ khỏi khu vực này. Nhưng hôm nay thì không, vì chúng nhiều như điên, và Chaz lại có cả đống thứ để bận tâm.
Chaz thò tay rờ háng, thằng nhỏ vẫn đang cứng đờ bên trong chiếc quần xà cạp cao su dày cộp. Nó thầm nghĩ: bây giờ mình mà chết thì tụi nhà đòn khỏi đóng nắp hòm.
Mười sáu tiếng đồng hồ đã qua từ khi nó nuốt mấy viên thuốc màu xanh, vậy mà của quý của nó vẫn sừng sững trong quần như cây ba toong. Chẳng sướng chút nào, chỉ thấy cộm, tê cứng, mệt mỏi, khó chịu. Nó đã thử đủ cách, kể cả ngâm vào trong nước đá, nhưng cũng chẳng ăn thua. Với Chaz, đấy là một hình phạt kinh khủng, vì súng đã lên nòng mà không cách chi bắn được.
Nó nhanh chóng lấy nước cho vào lọ mẫu rồi lọ mọ trở lại bờ đê. Tool giương đôi mắt “say thuốc” kết luận: đây là công việc ngớ ngẩn nhất trên đời mà nó từng thấy - múc nước đầm lầy cho vào lọ.
“Tiền lương khá không mày,” Tool hỏi. “Sao tao muốn làm đồng nghiệp mày ghê.”
“Mày giúp tao cởi đống đồ cao su này ra coi,” Chaz nói.
Đám ruồi muỗi ở khu đầm lầy đang bâu lấy người nó dường như chẳng thèm đếm xỉa gì tới thằng Tool, cái thảm lông tự nhiên của nó trở thành mành lưới chống côn trùng hữu hiệu nhất.
“Nhanh lên coi,” Chaz giục. Tool vẫn miệt mài kéo cái xà cạp nặng trịch.
Thấy mình đang quá xui, Chaz quyết định không đổ mẫu thử nước ngay tại đây như thỉnh thoảng nó vẫn làm, ngộ nhỡ nước rỉ ra bộ da xịn sò của con Hummer.
Hóa ra đó là một quyết định sáng suốt. Bởi vì mẫu thử trong lọ hiệu Algine đang nằm ngay ghế đầu khi tụi nó bất ngờ gặp Marta, sếp của Chaz. Bà đang lái chiếc xe tải của bang Florida chạy ngược chiều, hướng về phía cái đập tràn mà hai đứa nó vừa rời đi. Chaz quẫn trí đến mức tự hỏi tại sao bà ta lại xuất hiện ở đây, quên mất đây là lộ trình kiểm tra bình thường trong công việc.
“Cậu vừa làm xong rồi hả?” Bà ta hỏi.
Chaz gật đầu và cầm mẫu thử lên.
“Muốn tôi mang về văn phòng giùm không? Vì tôi chuẩn bị lái ngược về đó đây,” Marta đề nghị.
“Dạ, thôi khỏi ạ,” Chaz giữ chặt mấy lọ thử bằng cả hai tay, sợ Marta sẽ với tới lấy mất. Chỉ cần bà ta hoặc bất kỳ nhà khoa học nào mang mấy mẫu này đi thử phốt pho, đời Chaz sẽ bế mạc. Red Hammernut cũng bế mạc theo.
Không ngoài dự đoán, Marta giật mình khi thấy thằng Tool ngồi ở ghế phụ.
“Sinh viên mới tốt nghiệp,” Chaz bịa. “Nó xin đi theo để học hỏi. Em thấy cũng không ảnh hưởng gì đến công việc.”
Marta nhìn thằng Tool như thể nó đang mặc một chiếc áo dạ hội hở vai. Bà lên tiếng hỏi: “Thế cậu học trường nào thế?”
Thằng Tool mặt đần thối đâu biết trả lời, quay sang cầu cứu Chaz. Chaz nói: “Đại học Florida Atlantic.”
“Phải phải,” Tool làu bàu. “Floor Dilantic.”
Marta cười mạo hiểm: “Chà, chương trình tốt đấy. Nhưng cậu phải ký giấy cam kết khi đưa ai đó đi thực địa chứ. Lỡ gặp tai nạn hay gì đó thì sao?”
“Xin lỗi sếp, em quên mất,” Chaz nói ngay, thầm nghĩ: ơn Chúa, mình đã kịp giấu con cá sấu chết phía dưới đống đồ lội nước. Marta trở đầu xe tải, trước khi về còn vẫy tay chào. Xe tụi nó đi theo chiếc xe tải dọc đường đê cho đến khi ra cao tốc. Lúc này thằng Tool mới mở miệng nói: “Coi mày kìa, sao tay run dữ vậy?”
“Mày có biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu như bả thấy…” Chaz vừa nói vừa hất cằm ra phía ghế sau, “cái đó không?”
“Tưởng gì, tao đã có sẵn một kịch bản trong đầu luôn.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 05 Mar 2022

“Ờ, kịch bản,” Chaz nói.
“Thì mình bảo là tìm thấy con vật tội nghiệp này bị bắn dưới đầm, xong mình thương quá phải bồng nó đi bác sĩ thú y.”
Thiên tài thiệt, Chaz thầm nghĩ. Dịch vụ xe cấp cứu cho cá sấu!
“Bao tử tao khó chịu quá,” Tool than. “À, có con đỉa dính trên mặt mày kìa.”
“Đéo có vui nhe.”
“Con đỉa bé như con muỗi ấy mà,” Tool kéo nó ra rồi búng ra ngoài cửa sổ. “Trời ơi, chưa gì mà mặt cắt không còn hột máu. Tao nghĩ mày nên kiếm việc khác hợp hơn ấy. Nghiêm túc.”
Nếu đơn giản thế thì còn gì là đời nữa, Chaz nghĩ. Nó rờ tay lên gò má chỗ con đỉa bám, thầm lo không biết cái con chết tiệt ấy có độc không. Rồi điện thoại di động kêu, nhưng nó chẳng buồn nhấc máy. Tool nhìn coi ai gọi và bảo người gọi đã giấu số.
Khi Chaz bắt máy, bên kia đầu dây vang lên giọng kẻ tống tiền: “Tao nghĩ kỹ rồi. Mình nên gặp nhau thiệt.”
Lần này lại là giọng của Chuck Heston, thôi cũng được, vẫn dễ nghe hơn giọng Jerry Lewis.
“Bất kỳ lúc nào,” Chaz nói. “Chỉ cần cho tao thời gian và địa điểm.”
“Nửa đêm nay. Bến tàu, mạn dưới Flamingo.”
“Tao quên chỗ đó ở đâu rồi.”
“Đầu tư cái bản đồ đi,” kẻ tống tiền nói cộc lốc. “Và đừng có xách thằng người rừng theo.”
“Tối hôm qua mày đột nhập nhà tao đấy à?”
“Ừ. Con bồ ngon chớ?”
“Hài hước đấy.”
“Nói gì thì tao cũng rất phục khả năng vượt qua nỗi buồn mất vợ của mày đấy.”
“Khuya nay gặp,” Chaz Perrone nói.
*
Joey đứng một mình trước gương trong nhà tắm, lẩm bẩm: “Này, con kia, mày lại thế nữa rồi.”
Cô đã cố hết sức kềm chế bản thân rồi đó chứ, thậm chí còn lên cả một cái sớ:
1. Ảnh quá già với mình.
2. Mình quá trẻ với ảnh.
3. Ảnh có quá khứ tình trường phức tạp.
4. Mình có quá khứ tình trường phức tạp.
5. Ảnh hỏng thích Alicia Keys.
6. Mình chưa từng nghe Karla Bonoff.
7. Ảnh sống trên đảo và bắn người lạ vì chúng tấn công chó của ảnh.
8. Mình sống…
Joey chỉ nghĩ được đến đó, trong danh sách “Mười lý do hợp lý để không ngủ với Mick Stranahan”. Danh sách này tất nhiên dư sức dài hơn bảy điều, nhưng thay vì viết nốt những điều còn lại, Joey trót… ngủ béng với anh rồi.
“Mày mất hết tỉnh táo rồi,” cô tự nói với mình trước gương. Đã vậy cô còn là người chủ động nữa chứ. 3 giờ sáng, cô vẫn nằm một mình trên giường, cửa sổ mở toang, mùi mặn của gió biển thấm trên đầu lưỡi. Mỗi khi nhắm mắt, cô lại nghe thấy một âm thanh dội liên tục vào tai: két, két, két - nhưng mở mắt ra thì lại chẳng nghe thấy tiếng gì nữa. Đột nhiên cô vỡ lẽ cái âm thanh như đóng đinh vào óc ấy chính là từ cái nệm lò xo, trong lúc Chaz chịch con nhỏ hippy khí thế ở trên thì cô phải gồng cứng người ở dưới.
Làm sao quên được cái cảnh ê chề, cô rúm ró như một kẻ trộm, trong phòng ngủ từng là của mình, buộc phải nghe những tiếng rên đầy nhục dục của gã đàn ông mà mới một tuần trước còn là chồng cô. Sao mà hèn mọn, sao mà cô đơn, sao mà thảm hại thế này. Cô bèn thức dậy, im lặng đi đến phòng khách, Mick Stranahan vẫn đang ngủ trên ghế dài. Cô nhẹ nhàng chui vào nằm cạnh anh, bảo rằng tôi cần một vòng tay cảm thông quá, một ai đó đủ mạnh để ghì xiết tôi, dẫu chỉ trong giây lát.
Khi cô đã ngả vào người anh, nghe tiếng thở nhịp nhàng đều đặn, cô chợt nhận ra một chiếc ôm dẫu có ngọt ngào mấy vẫn là chưa đủ. Cô muốn…
“Mình thật thảm hại,” cô nói rồi lấy nước lạnh hất vào mặt mình.
Khi bước ra ngoài, cô thấy anh đang ngồi bên bờ biển, gọi điện thoại di động. Sau khi gác máy, anh bảo cô ngồi cạnh mình.
“Sáng nay, trông em như gái mười tám ấy,” anh nói.
“Biết đùa đấy, Mick.”
“Anh nói thật,” Mick huýt sao gọi con Đầu Đất, nó đang dí sát mũi vào một con bồ nông gắt gỏng.
“Mình nên nói về chuyện đêm qua,” Joey nói.
“Anh mệt như chó. Anh đã làm hết sức rồi.”
“Ý em không phải thế. Anh… tuyệt lắm,” cô nói. “Nhưng em nghĩ mình nên làm rõ vài điều.”
Anh cầm lấy tay cô: “Đấy là điều cuối cùng mình nên làm đó. Tin anh đi.”
Joey giật tay ra: “Em không có giỡn. Em nghiêm túc đấy.”
“Anh cũng nghiêm túc mà,” anh nói. “Anh đã có nhiều buổi sáng mình cần làm rõ kiểu này hơn em. Và rốt cục thì chẳng có gì rõ ràng, cũng chẳng có sự thấu hiểu giữa đôi bên. Thôi, mình ăn sáng đi.”
“Nhưng em sợ đấy chỉ là một cuộc làm tình phẫn uất,” Joey nói. “Rose nó gọi vậy đó.”
“À. Lại là những câu từ khôn ngoan từ CLB sách vở.”
“Chứ anh không buồn sao, nếu em làm việc ấy chỉ vì em giận thằng Chaz.”
“Vậy coi như anh nợ nó đi,” Stranahan nói. “Cám ơn vì đã lừa dối, đã giết người, đã gian trá, đã thiêu rụi một linh hồn. Em không đói thật à?”
“Không!”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 05 Mar 2022

Anh kéo cô lại gần, rồi ôm lấy cô, Đầu Đất đã đến từ phía sau và liếm vào ót cô. “Đêm qua em đã rất là hả hê, nhớ không? Em kể chuyện thằng Chaz bị kẹt đạn, súng ống không cách chi bắn được chỉ vì nó nghe thấy mùi nước hoa của em. Em bảo đấy là một chiến thắng vô giá. Vô giá, khi biết nó hoàn toàn bị kềm tỏa bởi suy nghĩ về em.”
Joey buộc phải mỉm cười: “Lúc ấy hả hê thiệt đó anh. Em nghe nó nói với con nhỏ kia là nó chẳng cảm thấy gì cả. Nó đã bị tê từ eo xuống chân.”
“Đó, thấy chưa. Cái cảm giác ấy phải sướng gấp trăm lần một cuộc làm tình phẫn uất, ngay cả bà bạn Rose ngộ nghĩnh của em cũng sẽ tán thành thôi. Giờ thì làm ơn cho anh nạp cà phê vào máu nhe…”
“Coi nào, Mick.”
“Suỵt,” anh đưa ngón tay lên môi cô. “Thật lòng anh không cần bất kỳ lời giải thích nào cho tối qua đâu. Hãy để cho anh ôm ảo tưởng của một gã đàn ông trung niên, là em đã vượt qua cú sốc đời mình nhờ vào sự quyến rũ mạnh mẽ và khắc kỷ của anh.”
Joey ngả đầu tinh nghịch trên vai anh: “OK, chàng cao bồi, em thua.”
“Vậy mới ngoan.”
“Hồi nãy anh gọi cho Chaz hả?”
“Ừa,” Stranahan nói. “Tụi anh bàn chuyện sẽ gặp vào đêm nay.”
“Anh định đòi cái gì?”
“Hỏi hay lắm. Để coi trong danh sách của em có những mục nào,” anh nói. “À, anh nghĩ thanh tra Rolvaag cũng sẽ viếng thăm chàng trai góa vợ của chúng ta sớm thôi. Công tác điều tra vừa có tiến triển bất ngờ.”
“Kể em nghe đi.”
“Anh chỉ có thể nói là sốc,” Stranahan nói. “Rất sốc luôn.”
*
Karl Rolvaag xới tung cái nhà lên.
Hai con trăn, mỗi con dài phải bốn mét rưỡi, làm sao có thể biến mất không thấy tăm hơi trong căn hộ nhỏ như lỗ mũi của mình được?
Không thể tin nổi, Rolvaag nghĩ. Tụi nó ở đâu ta?
Tối hôm trước anh đã quên đóng nắp chuồng sau khi châm nước uống cho chúng. Trước đây Rolvaag cũng quên như thế hai lần rồi, nhưng hai con thú cưng chẳng buồn để ý. Bây giờ đang là mùa xuân, mùa tăng động của lũ bò sát, có lẽ tụi nó đã tận dụng sự bất cẩn của anh để bò ra.
Rolvaag sục sạo dưới gầm bàn gầm ghế, trèo lên kiểm tra kệ sách, đằng sau và cả bên trong mấy vật dụng gia đình - không một dấu vết. Khi vào phòng ngủ, Rolvaag ớn lạnh khi nhìn thấy cửa sổ mở toang. Hai con trăn đã bò ra ngoài rồi ư? Viên thanh tra nhìn trân trối xuống bảy tầng nhà phía dưới, xuống sân chơi shuffleboard vốn thuộc về phòng sinh hoạt cộng đồng của chung cư Sawgrass Grove. Dọc theo lối đi trồng hoa dâm bụt ẩm ướt bẩn thỉu, bà già Nelie Shulman đang dẫn cục cưng Petunia đi dạo, trông cứ như con lai giữa chó sói và sóc Nam Mỹ. Mấy người hàng xóm của bà cũng đang dẫn thú cưng ra ngoài, thú trước người sau, nối nhau bởi mấy sợi dây. Từ góc nhìn của mình, Rolvaag đếm thấy năm con chó, vừa vặn cho bao tử của trăn nhà mình. Anh biết là mình phải mau chóng tìm thấy hai con trăn, trước khi tụi nó đói bụng.
Nhưng trước hết phải tóm thằng Charles Perrone.
Trên đường đi làm, anh đã gọi cho người quen tại công ty điện thoại, người này sau chút làu bàu cũng chịu giúp đỡ. Thời gian đang cạn dần, Rolvaag cần phải có bằng chứng là Perrone nói dối. Nhưng đây phải là một lời nói dối nghiêm trọng hơn vụ nêu sai giờ hoặc các tiểu tiết tương tự. Người quen của Rolvaag tại công ty điện thoại đưa cho anh danh sách những cái tên và những số điện thoại mà Chaz đã gọi mấy ngày qua. Trong số này chỉ có duy nhất một cái tên có ý nghĩa với viên thanh tra.
Ricca Spillman mở cửa và nhìn thấy huy hiệu cảnh sát. Con nhỏ nhìn xơ xác như vừa mới ngủ trong cốp xe dậy.
“Cô ổn không vậy?” Rolvaag hỏi.
“Phải làm ly cà phê mới ổn.”
Rolvaag để ý thấy có cả nửa tá lon bia rỗng trong thùng rác, nhưng không có dấu vết gì của khách đến nhà.
“Tôi đang điều tra một vụ mất tích, hẳn là cô biết bà Joey Perrone?”
Cô nàng xem ra hơi loạng choạng. Rolvaag phải hướng cô về phía ghế ngồi.
“Lúc đó tôi đâu có ở trển đâu,” cô nói.
“Ở đâu?”
“Trên du thuyền.”
“Tôi biết cô không có trên đó chứ,” Rolvaag bối rối.
“Vậy ông tới đây chi?” Con nhỏ cười khổ sở. “Ai đó dán mặt tôi lên thùng sữa hay gì? Tự dưng tôi thành người nổi tiếng vậy?”
Thanh tra bảo mình đang theo dõi Charles Perrone, thấy gã gọi điện từ buồng điện thoại trả tiền ở khách sạn Fort Lauderdale. “Hôm ấy là tối thứ Bảy, chỉ một ngày sau khi bà Perrone bị mất tích, số điện thoại mà ông ta gọi là của cô. Khi tôi hỏi thì thì ông ấy bảo mình vừa gọi cho Ricca.”
Con nhỏ chùng giọng: “Rồi nó còn nói gì nữa? Mà khoan, tôi muốn gọi luật sư.”
Rolvaag kéo thêm một cái ghế: “Cô không cần đến luật sư đâu, thưa cô Spillman. Tôi chỉ nhờ cô đưa ra nhận xét của mình về mối quan hệ giữa ông Perrone và vợ ông ấy, dựa trên quan sát của cô thôi.”
“Quan sát?”
“Đúng rồi. Họ có hạnh phúc không? Họ có cãi nhau nhiều không?”
Ricca nhìn anh sưng sỉa: “Ông Perrone và tôi không có tâm sự gì về cô ta hết.”
“Nhưng hẳn là cô phải để ý thấy gì đó chứ… những dấu hiệu căng thẳng của cả hai chẳng hạn?”
“Tôi chưa bao giờ thấy hai người cùng lúc hết.” Ricca nói chắc nịch. “Tôi chỉ gặp riêng Chaz thôi.”
“Lúc cô đến nhà, chưa bao giờ có Joey ở đó à?”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 05 Mar 2022

Lúc này thì Ricca có cảm giác bị xúc phạm: “Tôi không biết Chaz nói gì với ông, nhưng tôi không phải phường chơi ba, được chưa? Tôi không ưa mấy trò tập thể.”
Thanh tra cau mày: “Tôi xin lỗi. Tôi tin là ông Perrone đã diễn dịch sai về mối quan hệ thực sự của hai người.”
“Gã nói cái gì?”
“Ông ta bảo cô là người dọn dẹp nhà của họ.”
“Cái gì cơ?” Ricca ngồi xích lên.
“Hôm ở sảnh khách sạn, ông ấy bảo gọi cho cô để đưa mã số báo động, để cô còn vào nhà dọn dẹp.”
“Trời ơi. Ô sin dọn nhà!” Giọng Ricca đứt quãng.
Rolvaag lật ra mấy trang sau cuốn sổ: “Đây, ông Perrone bảo cô là người dọn nhà và tôi có thể tự mình kiểm tra. Ông ấy bảo cô tên là Ricca, nhưng không nhớ nổi cô họ gì cả.”
Ricca thấy mình nghẹn ở cổ họng.
“Bởi vậy tôi mới đi tìm số của cô ở công ty điện thoại đó chứ,” thanh tra nói.
Ricca đứng dậy, dụi mắt bằng tay áo pyjama nhăn nhúm: “Tôi phải đi làm.”
“Cô còn gì khác để nói với tôi không?” Rolvaag hỏi.
“Có. Tôi không làm việc nhà, tôi làm tóc,” con nhỏ nói. “Cái hệ thống báo động của Chaz hư rồi, nên vụ mã số là xạo nốt. Ông có thể tự kiểm tra.”
Tình tiết này không đến mức chấn động, Rolvaag nghĩ, nhưng có còn hơn không.
Trở lại văn phòng, anh lao nhanh đến chỗ sếp Gallo để báo cáo lại những gì Ricca Spillman vừa nói. Gallo nhún vai: “Vậy là Perrone xạo.”
“Một lần nữa,” Rolvaag nói.
“Vậy cũng chỉ nói lên được một điều: nó có bí mật muốn giấu, chứ đâu có suy ra nó giết người được,” sếp nói. “Tất nhiên nó xạo vụ con bồ, nhưng anh trông đợi nó nói gì: Vâng thưa thanh tra, tôi vừa nói chuyện với con bồ. Nó hoảng lắm khi biết tin vợ tôi té xuống biển ngay trong chuyến du lịch kỷ niệm ngày cưới. Làm ơn đi Karl. Đôi khi một lời nói dối chẳng dẫn đến đâu cả. Nó chỉ là phản xạ thôi.”
Về việc này, Rolvaag không cãi Gallo được. Anh chỉ xin thêm vài ngày để dõi theo Ricca. “Cô ta có vẻ rất bực mình về thằng bồ. Cô ta có thể cung cấp vài thứ hữu ích.”
Gallo lắc đầu: “Nếu cô ta không đeo một chiếc nhẫn đính hôn kim cương từ kẻ tình nghi, thì tôi chẳng quan tâm nhân vật này. Chúng ta cần tìm ra động cơ Karl à. Một thứ gì đó đáng tin hơn là lời chua chát của một ả bồ nhí - trừ khi cô nàng cũng liên quan vụ đó.”
“Cô này chắc không liên quan đâu,” Rolvaag nói.
Một kiện hàng được gửi tới văn phòng: một bì thư, mặt trước trống trơn, để trong túi zip. Gallo tự động chồm tới lấy, nhưng người phát thư nói kiện hàng cho Rolvaag. Viên thanh tra ngạc nhiên, mở phong bì, lấy ra một tài liệu pháp lý.
Gallo cười hắt. “Gì đó, kiện tụng huyết thống à?”
Rolvaag quá tập trung vào nội dung tài liệu đến độ không nghe được gì.
“Sao? Đừng nói với tôi lại có thư mời làm việc chỗ khác nữa nhé.”
Viên thanh tra vẫn chăm chú, lật tiếp các trang tài liệu. “Không thể tin được,” anh lẩm bẩm một mình.
Gallo bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Karl, đừng có chọc tôi nhé, cái gì đó hả?”
Rolvaag nhìn lên với ánh mắt sửng sốt.
“Di nguyện và di chúc của Joey Perrone, cô ta để lại mười ba triệu đô cho người chồng thương mến, tận tâm của mình.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 07 Mar 2022

CHƯƠNG 17


Một chiếc xe tải, kéo sau lưng một con Cordoba rỉ sét, suýt nữa đã quẹt vào con sedan cáu cạnh của Karl Rolvaag khi viên thanh tra quẹo vào Đồi cát Tây Boca Giai đoạn II. Nhìn chiếc xe tả tơi đang được kéo đi, Karl nghĩ nó là xe chôm. Có lẽ bọn thanh niên du côn đã thó nó ở đâu rồi mang về khu nhà của Charles Perrone. Chứ cư dân ở khu sang trọng này mà lái đống đồng nát ấy kiểu gì cũng bị cười chết.
Rolvaag đậu xe kế con Humvee vàng chóe của Perrone, lưới tản nhiệt của con Humvee lốm đốm xác chết côn trùng. Đậu kế bên, trong góc tối là chiếc Grand Marquis mới cáu. Nhìn mã vạch, Rolvaag biết nó là xe thuê. Anh đặt tay lên mui, lạnh ngắt. Chợt có tiếng động thình thịch sau nhà, thanh tra đi vòng ra phía sân sau và nhìn thấy gã đàn ông. Quen quá, Earl Edward O’Toole đây mà. Gã đang hì hục đóng một cây thánh giá gỗ màu trắng xuống mặt cỏ.
Viên thanh tra đặt cặp táp xuống, tự giới thiệu mình rồi hỏi: “Anh là bạn của bà Perrone ư?”
Earl Edward O’Toole dường như khó chịu bởi câu hỏi. Gã lắc đầu rồi tiếp tục đóng đục.
“Cây thập giá này là cho bà ấy đúng không?” Rolvaag hỏi.
Earl Edward O’Toole lầm bầm gì đó nghe không rõ. Rolvaag bèn tiến lại gần hơn để đọc những dòng chữ được viết tay trên cây thánh giá.

Randolph Claude Gunther
Ngày sinh 2-24-57
Trở về trong vòng tay tha thứ của Chúa cứu rỗi vào ngày 8-17-02

Uống rượu khi điều khiển phương tiện giao thông là tội ác!


“Bạn của ông à?” Rolvaag hỏi.
“Con chó của tôi,” Earl Edward O’Toole đáp, tránh nhìn vào mắt thanh tra.
“Trời, tên con chó ngầu vậy. Randolph Claude Gunther.” “Chúng tôi gọi nó là Rex cho thân mật.”
“Tôi chưa bao giờ nhìn thấy con chó nào sống tận 45 năm,” viên thanh tra nhận xét. “Bọn vẹt thì được, bọn rùa cũng sống dai, nhưng chó thì quả thật quá hiếm.”
Earl Edward O’Toole lại đóng đóng đục đục. “Ờ, giống tốt nó thế.”
“Còn lưng ông bị gì thế,” Rolvaag hỏi. “Mấy miếng dán này để làm gí?”
Earl Edward O’Toole ngập ngừng: “Thuốc đấy,” gã đáp đầy cảnh giác.
“Thuốc trị bệnh gì?”
“Say sóng.”
Thanh tra đếm tổng cộng có năm miếng dán, anh chu mỏ huýt sáo.
Earl Edward O’Toole nói: “Tôi chuẩn bị đi biển.”
“Vậy ư? Đi đâu?”
Earl Edward O’Toole lại ngập ngừng lần nữa trước khi trả lời: “Haiti. Tôi dẫn má đi tắm biển.”
“Một ý tưởng hay. Có lẽ nó sẽ giúp ông quên đi cái chết của Randolph già tội nghiệp,” Rolvaag đang cảm thấy khoái chí. Khi về lại Minnesota làm sao còn dịp nói chuyện với mấy nhân vật quái đản như vậy đây.
“Tôi có thể hỏi ông tại sao lại đi trồng mấy cây thánh giá ở đây không? Vì đây đâu có phải khu nghĩa trang.”
“À. Con chó của tôi nó bị… rơi máy bay,” Earl Edward O’Toole nói, “nên hỏng còn gì để chôn hết.”
“Tôi thấy trên cọc ghi uống rượu khi điều khiển giao thông mà.” “À. Thì thằng phi công nó uống rượu khi lái máy bay.”
“À. Vậy mấy cây thánh giá kia thì sao?” Thanh tra chỉ vào ba cái thánh giá đang nằm xếp lớp trên mặt cỏ. “Họ là ai vậy, ông Earl?”
“Con của Rex. Tụi nó… bay chung chuyến,” Earl Edward O’Toole trả lời dằn hắt. “Ủa mà sao ông biết tên tôi vậy?”
“Nói chuyện với ông vui quá,” Rolvaag cầm cái cặp táp lên rồi đi thẳng vào nhà. Charles Regis Perrone đang ủ rũ chờ anh ở cửa sau.
*
Mấy cây thánh giá trắng vốn nằm dọc đường Glades, phía tây cao tốc thu phí. Có bốn cái nằm thành một cụm, để tưởng niệm một vụ tai nạn giao thông thương tâm. Chaz đã phải bất lực nhìn thằng đệ của Red Hammernut nhổ từng cây một, cho đến khi một chiếc xe rít lên và thắng gấp bên vệ đường cao tốc. Hai thanh niên từ xe bước xuống, tự nhận là anh em của người quá cố Randolph Claude Gunther. Hai người giận dữ truy vấn thằng Tool vì sao lại đi chôm cột tưởng niệm của người thân mình. Họ không chỉ cầm bó hoa hướng dương mới cắt mà còn mang cả cuốn Kinh Thánh để chuẩn bị đọc bên cột tưởng niệm người chết. Thấy Tool giả điếc, hai thanh niên bèn giận dữ rao giảng, lôi cả Satan và mấy nhân vật phản diện trong Kinh Thánh ra làm minh họa. Tool đáp lại bằng cách xô hai đứa xuống một con kênh gần lộ, xé toạc quyển Kinh Thánh và ăn luôn mấy bông hướng dương. Ở trong xe, Chaz nhìn toàn cảnh sự vụ mà rùng hết cả mình.
Lúc này thằng Tool đã quay trở lại con Hummer, xách bốn cái thánh giá trên vai, nói đầy tự hào: “Ở nhà tao có cả vườn thánh giá luôn.”
“Ờ ờ,” Chaz ậm ừ.
“Trồng trên đất đẹp vãi đái luôn, đã vậy còn không phải bón phân tưới nước như tụi cây cảnh.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 07 Mar 2022

“Xuất sắc,” Chaz nói, sáng mai nhất định phải gọi ngay cho Red Hammernut để xin cấp một thằng bảo vệ mới.
Khi trở về nhà rồi, Tool mới mượn thằng Chaz cây búa để trồng tạm bốn cái cây thánh giá ở sân sau. Chaz đã làm dữ hơn nếu biết thanh tra Rolvaag ghé qua.
“Làm sao ông biết ông O’Toole?” Viên thanh tra hỏi ngay ngưỡng cửa.
Đấy là lần đầu tiên Chaz biết tên thật của thằng cô hồn.
“Là bạn chung với một người bạn.”
“Người bạn ấy tên Samuel Johnson Hammernut phải không?” Rolvaag hỏi.
“Ừ, thực ra thì ổng là bạn của vợ tôi. Tôi cũng không biết nhiều về ông ấy.”
“Ông nào? O’Toole hay Hammernut?”
“Cả hai luôn,” Chaz làm ra giọng ngây thơ.
Thanh tra rờ cằm: “Chà, lạ nhỉ?”
“Ý ông là sao? Lạ cái gì?” Chaz hỏi, sắp nổi cơn điên tới nơi. Lão thanh tra rõ ràng đang chơi trò mèo vờn chuột.
“Con Humvee của ông là do một trong những công ty của ông Hammernut đứng tên mua,” Rolvaag nói. “Chỗ bán xe còn lưu hồ sơ.”
Thôi chết mẹ rồi, Chaz than thầm.
“Ông không biết gì nhiều về ông Hammernut, vậy mà ông ta mua cho ông một con xe thể thao giá sáu mươi ngàn đô?” Rolvaag giờ chuyển từ gãi cằm sang gãi đầu, cứ như nhân vật thanh tra Columbo trên truyền hình. Chaz giờ bấn loạn rồi, nhưng vẫn ráng giữ mặt bình tĩnh.
“Để tôi giải thích,” nó nói với thanh tra. “Chiếc Hummer là quà sinh nhật của Joey. Red - ý là ông Hammernut - quen một người làm sale, nên người này bán lại cho ông ta với giá hời. Sau đó Joey lấy chiếc xe rồi trả tiền lại.”
“Ngân phiếu hả ông, hay chuyển qua ngân hàng? Thực ra nó cũng không quan trọng. Ngân hàng chắc họ còn lưu hồ sơ.”
Chaz Perrone rụt vai: “Tôi không biết cổ trả bằng gì nữa. Tiền của cổ mà.”
Giờ hai người đã vào nhà bếp, Chaz vẫn chưa động đến chai bia, trong khi thanh tra uống Sprite như thường lệ. Hai người nói chuyện giữa tiếng xèo xèo của cái chảo trên bếp.
Chaz nhướn người về phía trước và hạ giọng: “Mình dẹp hết mấy trò vờn nhau tào lao này được không? Cứ nói tôi nghe ông muốn bao nhiêu.”
Lần này thì Rolvaag hoang mang thật.
“Thôi nào,” Chaz nói. “Đừng làm mất thời gian của nhau nữa.”
“Tôi không hiểu ý ông.”
Không muốn làm cho thanh tra giật mình, Chaz đã cố né từ “tống tiền”.
Rolvaag nói: “Ông cần biết là tôi đã nói chuyện với ông Hammernut ở LaBelle. Ông ấy bảo ông O’Toole là một người làm cũ, chứ không phải bạn bè gì cả. Thậm chí ông ta còn không nhớ là mình từng thuê ông O’Toole nữa kìa.”
Chaz tựa lưng ra sau, khoanh tay lại. “OK. Vậy giờ mình chơi theo cách của ông đi.”
Làm như tao có lựa chọn khác ấy, Chaz rủa.
Đang mồ hôi nhễ nhại, thằng Tool vẫn vào bếp để kiểm tra thức ăn. “Ba phút là chín,” nó thông báo rồi lại ra ngoài sân.
“Ông ấy ở cùng với ông à?” Rolvaag hỏi.
“Vâng, cái nhà của nó đang phun thuốc diệt côn trùng.”
“Vậy cái đống thánh giá kia là gì?”
“Tôi không rành,” Chaz Perrone đáp, “nhưng nó có thể là minh chứng cho sự hâm hấp của nó.”
“Thật vậy.”
“Nó còn bảo trong đít nó có nguyên viên đạn chưa lấy ra.”
“Ai cũng có vấn đề của mình,” Rolvaag nói.
“Ủa mà ông đến đây chi vậy?” Chaz chất vấn, thầm nghĩ ngoài chuyện nắn gân bóp dái tao thì mày còn làm gì nè?
“Có việc mới đến chứ ông,” thanh tra đáp.
“Vậy mình vào luôn vấn đề được không? Tôi vừa mới lái xe ba tiếng đến giữa chốn đồng không mông quạnh, nhờ ông cả đấy.”
Rolvaag với lấy cái cặp, nhưng thằng Tool lại xuất hiện, lau cái thân hình nhễ nhại mồ hôi của nó. Với giọng quá khích bất thường, hỏi có ai thấy đói không.
“Giờ tôi có thể ăn nguyên chiếc xe bus cũng được,” gã nói, rồi lấy nĩa cắm phần đuôi cá sấu từ chảo cho lên đĩa.
Thôi xong, vậy là Rolvaag sẽ ở lại ăn tối rồi, Chaz nghĩ. Nó hy vọng tài nấu nướng của thằng Tool sẽ không làm thanh tra nhận ra mình đang ăn động vật quý hiếm.
“Tôi hy vọng ông thích thịt gà,” Chaz nói với thanh tra.
Tool không kềm nổi một cái cười chế nhạo. “Ờ, gà bự chà bá. Gà đầm lầy nha.”
“Nghe mùi ngon quá,” Rolvaag nói. “Nhưng thôi, nhà tôi đang có món lasagna rồi.”
“Còn bụng của tôi cũng đang biểu tình nữa rồi,” Chaz tát nước theo mưa. Đuôi thằn lằn tiền sử áp chảo là trải nghiệm ẩm thực cuối cùng mà nó muốn thử. Nó hiểu rõ hơn ai hết cái đầm lầy ấy độc hại cỡ nào khi phải hứng chịu đống nước thải hóa chất từ nông trại Hammernut. Biểu nó ăn thứ gì từ chỗ ấy ư? Trừ phi nạn đói xảy ra.
Thế là thằng Tool chỉ chờ có thế: “Thế để mình tao xử hết vậy.”
Và gã đã ngồi vào bàn, tiếng nhai ngồm ngoàm thô tục từ miệng thằng Tool khiến Chaz Perrone và Karl Rolvaag phải chuyển ra phòng khách. Nhìn thấy cái hồ cá đã sinh động trở lại, thanh tra tỏ vẻ ngưỡng mộ:
“Mấy con cá sọc xanh dễ thương kia có phải cá hoàng đế không?”
“Tôi cũng nghĩ như ông vậy,” Chaz thầm nghĩ: bộ mày tưởng tao là Jacques Cousteau1 chắc.
1. Một nhân viên hải quân Pháp, cũng là nhà thám hiểm, nhà sinh thái học, chuyên nghiên cứu biển và sinh vật sống trong nước.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 07 Mar 2022

“Mà hồi nãy ông định hỏi tôi cái gì mà,” Chaz chuyển hướng câu chuyện. “Trước khi mình bị tay đầu bếp kia nhảy vô.”
Rolvaag lúc này đã ngồi trên sofa và mở cặp ra. Lật tập tài liệu, anh nói: “Tôi cần mẫu chữ viết tay của vợ ông?”
“Để làm cái quái gì?” Chaz biết phản ứng của mình không khôn ngoan lắm, nhưng đề nghị của tay thanh tra đã làm nó mất bình tĩnh.
“Để đối chiếu ấy mà,” Rolvaag nói.
Chaz trợn mắt khịt mũi, phản ứng quen thuộc mỗi khi bị công vụ hỏi thăm. Thói quen này đã gây rắc rối cho nó không ít hồi còn đi học.
“Tôi đâu cần gì nhiều,” Rolvaag nói. “Một vài hàng chữ, viết chì hay viết mực đều được.”
Chaz đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bảo để coi có tìm thấy được gí không, và tất nhiên nó biết là sẽ không có gì rồi. Nó đã ném mọi thư từ Joey viết cho nó - thiệp sinh nhật, thư tình, mấy mảnh ghi chú… Viên thanh tra lởn vởn trong lúc Chaz giả vờ tìm kiếm.
“Tôi ném hết hết đồ của cổ rồi,” nó nói trong lúc lục cái kệ trong phòng ngủ.
“Tôi nhớ mà. Vậy ông cất mấy cái thùng đó ở đâu?” Rolvaag hỏi.
“Trong kho,” Chaz thầm nghĩ: dưới năm ngàn tấn rác.
“Một chữ ký cũng được nữa.”
“Chờ chút đi. Tôi vẫn đang tìm.”
“Sổ ngân hàng thì sao?”
Chaz lắc đầu là mở một ngăn kéo khác. Nó hoàn toàn không biết gã thanh tra định làm gì với chữ viết tay của vợ nó, nhưng rõ ràng là bất lợi rồi.
“Biên lai thẻ tín dụng thì sao?” Rolvaag lại hỏi.
“Có Chúa mới biết cổ cất mấy cái đó ở đâu?”
“Công thức nấu ăn? Một vài người hay ghi công thức nấu mấy món ưa thích trên phiếu ghi chú.”
“Joey là một cô gái tuyệt mỹ, nhưng không phải là nữ hoàng trong nhà bếp đâu,” Chaz cố nhồi sự luyến tiếc vào trong câu nói. “Lúc cổ còn sống, bọn tôi toàn ăn ngoài.”
Rolvaag đề nghị ra kiểm tra xe của Joey thử. “Biết đâu cổ làm rơi danh sách siêu thị trên sàn xe.”
“Có lý,” Chaz nói, biết thừa có tìm cũng vô ích. Rolvaag đảo mắt một vòng quanh ga-ra trong khi Chaz sục sạo con Camry vẫn còn thoảng mùi nước hoa thơm chết người của vợ. Chết mẹ, lỡ nó cương ẩu thì toi, Chaz bèn chuyển sang hít thở bằng miệng cho chắc ăn.
Cuối cùng, Rolvaag bèn nói: “Thôi, cám ơn ông vì đã thử tìm kiếm.”
Thằng cảnh sát này diễn giỏi thiệt chớ, Chaz phải thừa nhận. Gã không hề để lộ thân phận một chút nào. Chaz đã theo dõi từng li từng tí, xem thanh tra có đá lông nheo hay nháy mắt với nó không, nhưng khỏi có. Tên cớm khác một trời một vực với cái vai tống tiền diễn rất tốt qua điện thoại. Từ lúc đến đây, gã tuân thủ đúng kịch bản tìm chứng cứ. Một thằng tội phạm kém tinh ý hơn có lẽ đã phải gạt ngay viên thanh tra ra khỏi diện tình nghi tống tiền. Nhưng Chaz Perrone vẫn không nao núng. Càng nghĩ, nó càng không tin được có bất kỳ ai chứng kiến cảnh án mạng trên Sun Duchess. Nó biết mình đã cẩn trọng như thế nào trước khi hành động. Nó đã đợi cho đến khi không có một người nào khác trên boong. Nó còn đứng lại một mình trên boong thật lâu sau khi xong việc, chờ nghe tiếng rơi trên biển, nhưng đêm tối chỉ vọng lại âm thanh của động cơ. Không một tiếng nói, tiếng chân người càng không. Thằng thanh tra rõ ràng chỉ hù mình để tống tiền. Không ai khác có thể nhìn thấy cảnh nó hất Joey xuống biển.
Khi quay trở về phòng khách, Chaz rụt rè hỏi: “Diễn viên yêu thích của ông là ai?”
“Để tôi nghĩ xem,” Rolvaag bặm môi. “Frances McDormand.”
“Ai?”
“Cái cô đóng Fargo ấy.”
“Không. Ý tôi là diễn viên nam mà.”
“Tôi không biết mình thích ai nhất nữa. Chắc Jack Nicholson quá.”
“Vậy hả? Còn tôi chỉ thích Charlton Heston thôi,” Chaz cố quan sát từng chuyển động hoặc thay đổi sắc diện nhỏ nhất từ viên thanh tra.
Rolvaag nói: “Ừ, ông ấy cũng hay. Ben-Hur thì kinh điển rồi.”
Thế đấy, không chớp mắt ngạc nhiên, không nhếch mép mỉm cười. Chaz Perrone bực quá, buột miệng: “Có ai bảo với ông là đôi khi giọng ông giống Charlton Heston không?”
Thanh tra tỏ ra thích thú. “Giống Charlton Heston? Lần đầu tôi nghe luôn.”
Thằng cha này lạnh như băng, Chaz nghĩ.
Nó nói: “Xin lỗi vì không thể tìm thấy chữ viết tay của Joey. Tôi cũng không tin là đến giờ này, không còn thứ gì của cô ấy trong nhà nữa.”
“Không sao. Tôi sẽ gọi cho ngân hàng,” Rolvaag nói. “Chắc họ phải lưu chữ ký của cô ấy trên hệ thống.”
“Tôi có thể hỏi tại sao ông lại cần chữ viết tay của cổ không?”
“Được chứ.”
Thanh tra lấy ra một phong bì lớn từ trong cặp, rồi đưa cho Chaz Perrone. Ngón tay nó run lẩy bẩy khi mở phong bì. Chỉ vừa lướt nhanh mấy giòng đầu là nó hỏi liền: “Sao ông có cái này?”
“Cứ đọc tiếp đi,” Rolvaag nói, và đi vào trong bếp.
Sau khi đọc xong, trái tim của Chaz như muốn chui ra khỏi lồng ngực, áo của nó đã ướt đẫm mồ hôi, đầu của nó kêu ruỳnh ruỳnh như bàn bi-lắc. Trước mặt nó là bản phô tô một tài liệu mang tên: “Di chúc và di nguyện cuối cùng của Joey Christina Perrone.” Với Chaz, những gì ghi trong đó là một tin tốt tuyệt đỉnh lẫn tin xấu cực đại.
Tin tốt: người vợ quá cố để lại cho nó 13 triệu đô.
Tin xấu: thằng thanh tra luôn rình bằng chứng giết vợ của nó đã tìm ra một thứ gọi là động cơ.
Chaz đặt đống tài liệu lên đùi, chùi hai bàn tay ướt sũng lên ghế. Nó lật nhanh đến trang cuối và nhìn vào chữ ký.
“Phải chữ ký của cổ không?” Rolvaag đã đứng ở ngưởng cửa, và đang uống một chai Sprite nữa.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 07 Mar 2022

“Tôi thề với ông là tôi không biết gì về tờ di chúc này,” Chaz nói. “Ông có thể dùng máy kiểm tra nói dối.”
“Ông nhìn vào cái ngày làm đơn đi, mới cách đây một tháng à,” Rolvaag nói.
“Joey không hé răng với tôi nửa lời về vụ này.”
“Thú vị nhỉ.”
“Chứ không thì tôi phải nói với ông rồi chứ? Lạy Chúa, tôi đâu có phải thằng đần,” Chaz cảm nhận mình càng lúc càng mất bình tĩnh. “Vụ này là thật, hay chỉ là một phần của kế hoạch chơi khăm? Và đừng có diễn tuồng như thể không biết tôi đang nói gì.”
Thanh tra nói: “Tôi không dám nói tài liệu này chính chủ hay không. Đấy là lý do tôi đến tìm ông, Chaz. Đó là lý do tôi muốn có mẫu chữ viết tay của bà Perrone.”
“Nghe tôi bảo nè, đừng vờ vịt nữa,” Chaz bốc hỏa. “Không giở trò nữa, được không? Ông là một tên thanh tra bẩn thỉu và tôi biết tỏng ông muốn cái gì. Cái này không phải di nguyện của Joey, nó là đồ giả! Ông đã chế ra nó vì đéo có cách nào truy tố tôi, nên ông gài bẫy tôi, ông buộc tôi phải xì tiền ra để thoát tội…”
Đến đây Chaz ngẫm nghĩ chuyện xé tan nát tờ di chúc để tạo hiệu ứng kịch tính. Nhưng trong thâm tâm, nó vẫn chừa lại một khả năng, dù rất mong manh: có khi nào mình đã đoán sai về lão Rolvaag, và tài liệu này là thật? Chaz nhận ra hai tay mình đang bấu chặt lấy tờ giấy y như cách mà Moses bấu víu lấy mấy văn bản pháp chế (qua màn trình diễn của Chuck Heston).
Miễn nhiễm trước những lời chửi rủa, Rolvaag bình tĩnh đáp: “Ông cứ giữ nó đi Chaz. Tôi có bản photo khác rồi.”
Lúc này Tool đột ngột vào phòng, trên gò má vẫn còn dính chút mỡ cá sấu. Gã hỏi cái gì mà ồn vậy.
“Ông Perrone hơi giận tôi ấy mà,” thanh tra giải thích. “Nhưng giờ ổng bình tĩnh lại rồi.”
“Chưa bình tĩnh lắm đâu.”
Tool nói: “Này đốc-tờ, nhìn mày nhăn nhó như khỉ vậy.”
“Cám ơn vì đã chú ý. Giờ cho tôi và thanh tra nói chuyện tiếp được không?”
Khi chỉ còn lại hai người, Rolvaag nói: “Chữ ký là thật phải không?”
“Nhìn giống lắm. Gần như y chang,” Chaz nói. “Cái đứa mà ông nhờ nhái chữ ký vợ tôi tài thật.”
Rolvaag vẫn thế, lạnh lùng đến chai đá. “Để tôi làm rõ vấn đề nhé. Ông cáo buộc tôi ngụy tạo chữ ký để khởi tố ông về sự mất tích của vợ ông?”
“Chuẩn!”
“Nhưng ông có nhắc đến tống tiền. Tôi không hiểu.”
“Tra chữ tống tiền trên từ điển đi,” Chaz thầm nghĩ: mày muốn thấy tao lúng túng ư, khỏi nha.
Rolvaag trầm tư một lúc, rồi nói: “Nghĩa là giờ ông trả tiền cho tôi, tôi ném vụ 13 triệu đô sang một bên, và bà Perrone tan biến.”
“Chính xác. Và đừng quên cái thằng nhân chứng tưởng tượng của ông.”
“Cái gì?” Thanh tra khẽ nghiêng đầu, như thể đang chăm chú lắng nghe tiếng hót của một loài chim quý. Đó là một phản ứng tinh tế đầy thuyết phục.
“Nhân chứng của việc gì?” Rolvaag lại hỏi.
Chaz thấy bụng quặn lên. Mẹ kiếp, thằng cảnh sát này hoặc là đặc biệt khéo lừa, hoặc mình vừa phạm sai lầm tồi tệ nhất trong đời.
“Nhân chứng của việc gì?” Rolvaag lại hỏi.
Chaz cười nhẹ. “Tôi giỡn mà,” đây là một câu thoại mà nó chưa từng tập trước.
“Nghe đâu có giống giỡn.”
“Tôi giỡn thiệt,” Chaz nói. “Người Scandinavia các ông nghiêm túc quá.”
Rolvaag nhẹ nhàng đóng cặp táp lại. “Tôi không có tống tiền, ông Perrone.”
“Tất nhiên là không.”
“Nhưng ông vẫn nên cẩn thận,” thanh tra nói, và đứng dậy. “Cẩn thận hơn từ trước đến giờ.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 07 Mar 2022

CHƯƠNG 18


Joey vò đầu bứt tai vì không biết nên vòi thằng Chaz bao nhiêu tiền đây. Nhưng dày vò thằng chồng chỉ là phụ, cái chính là cô thực sự muốn trả lời hai thắc mắc:
(a) Vì sao mày cưới tao?
(b) Vì sao mày giết tao?
“Em cứ nghĩ ra một con số,” Mick Stranahan nói. “Mình đang dựng nên một vụ tống tiền mà, nhớ không? Bao nhiêu thì có thể khiến thằng kia suy sụp?”
“Em chịu,” Joey quay đi để phóng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ ô tô.
Hồng Hạc là tên khu cắm trại câu cá trong công viên quốc gia Everglades, nằm ở bờ biển cực nam của Florida. Chỉ có một lối duy nhất dẫn đến đây là con đường nhựa hai làn xe dài ba mươi tám dặm, hai bên đường toàn bụi rậm, cây bách và cỏ dại. Dù lúc này trời tối đen như mực, Joey vẫn cảm nhận được nhịp đập vô hình của đời sống thiên nhiên xung quanh. Sự tĩnh lặng bên ngoài Miami dễ chịu quá, màn đêm như đưa người ta vào một khoái cảm yên bình, lòng dạ nào mà nghĩ đến chuyện tống tiền. Khi chiếc xe càng tiến sâu vào Everglades, những phiền não và suy nghĩ về Chaz Perrone cũng dần nhỏ lại.
Stranahan đậu con Suburban cạnh một luống cải gần khuôn viên cắm trại, cách biển chỉ một đoạn ngắn đi bộ. Lúc này đã 10 giờ tối, hầu hết dân cắm trại đã chui vào túi ngủ trước cảnh lũ côn trùng xiết chặt vòng vây. Mick thử dò đài, nhưng tín hiệu chập chờn quá.
Joey bảo mình chưa từng ngủ lại công viên này bao giờ: “Chaz chẳng đời nào chịu dẫn em tới đây. Nó bảo tới đây chỉ nghĩ đến công việc. Nhưng có lẽ chỉ vì nó phát khiếp lũ côn trùng thôi.”
“Nó sợ côn trùng á?”
“Đặc biệt là muỗi,” cô nói. “Và nó bị ám ảnh với bọn rắn, lúc nào cũng lo mình sẽ bị một con rắn nước đớp cho. Ở nhà, nó hay lấy mấy trái bưởi ra để tập bơm huyết thanh giải độc.”
“Thằng nhóc này nó chọn sai nghề thật,” Stranahan nhận xét. “Mà em có bao giờ tự hỏi vì sao không? Tại sao một gã như thế lại chọn công việc này?”
Trước giờ, Joey cứ mặc định là do chồng mình chọn sai từ hồi còn đi học.
“À, có việc này anh cũng muốn hỏi em,” Stranahan nói. “Samuel J. Hammernut là ai vậy?”
“Một gã tài phiệt, bạn bè chi đó của Chaz. Em có gặp ổng một lần ở lễ cưới,” Joey nói. “Mà sao? Ông thì liên quan gì đến chuyện của mình?”
“Anh có hỏi han về gốc gác chiếc Hummer. Đứng tên mua nó là Nông trại của Hammernut.”
Joey hoàn toàn không biết tại sao ông Hammernut lại mua cho Chaz một con SUV mới cáu. “Anh nói em mới biết đấy. Mà anh gọi ai thế?”
“Mấy đứa bạn anh chuyên điều tra giấy tờ ấy mà, dân hành pháp,” Stranahan nói. “Anh đã từng nói với em: vụ này chỉ đơn giản là lòng tham thôi. Anh nghĩ Chaz đã có một vài áp phe mờ ám nào đó với Hammernut, và tình cờ em bị cuốn vào.”
“Cuốn vào ư? Em có làm gì đâu?”
Stranahan nói giả thuyết của mình cho Joey nghe. Cô cảm thấy thú vị, nhưng vẫn dè dặt: “Đã từng có nhà sinh vật nào bị hối lộ chưa nhỉ?” Cô hỏi.
“Thế đã từng có nhà sinh vật nào có vệ sĩ riêng chưa?” Anh vặn lại.
Cô tán thành điểm này. Cô vừa ngạc nhiên lại vừa khoái chí khi biết chồng mình giờ phải thuê cả vệ sĩ mới dám yên tâm ở trong nhà của chính mình.
“Anh đã gặp đủ hạng người xấu xa” Stranahan nói. “Cảnh sát ăn hối lộ, quan tòa bị mua chuộc, bọn y sĩ lang băm. Em nói thằng chồng em ngây thơ trong sáng làm gì có chuyện bán mình, vậy mà nó dám xô em xuống biển đó.”
Ảnh nói đúng, Joey nghĩ. Rõ ràng cái thằng khốn này chuyện gì nó cũng dám làm. Cô xích lại gần hơn, đặt tay lên đầu gối Mick. Anh quay sang hôn cô một cái lên trán. Cô cảm nhận rõ anh đang căng thẳng. Anh chỉ cô nhà nghỉ trước mặt rồi nói: “Anh đặt phòng cho em rồi, tầng hai. Cứ ở đó cho đến khi thấy tín hiệu đèn pin của anh.”
“Ba lần nhá. Em nhớ rồi.”
Họ nhìn thấy một cặp chồn lẻn vào khu vực cắm trại, ít lâu sau chúng quay ra với một ổ bánh mì và một bịch Doritos.
Stranahan nói: “Kế hoạch là làm cho nó phát hoảng nhỉ?”
“Vâng. Cho nó sợ chết bà.”
“Vậy thì em ngại gì. Đòi nó nửa triệu cho anh.”
Joey bật cười ha hả: “Lạy Chúa lòng lành. Chaz không có nhiều tiền đến thế đâu.”
“Anh cá là nó sẽ biết mượn ở đâu.”
*
Bọn chúng quyết định lái con Grand Marquis đến chỗ hẹn, vì Tool bảo con Hummer sẽ phát sáng trong đêm. Red nói hai đứa phải hết sức bình tĩnh bất chấp mọi hoàn cảnh. Cứ nghe xem đối phương muốn gì rồi bảo mình sẽ suy nghĩ về việc đó. Đừng cố tỏ ra thông minh, Red cảnh báo Chaz. Và đừng có đả thương ai hết, lão cảnh báo Tool, chưa phải lúc dùng vũ lực. Một khi đã biết thằng khốn nạn kia muốn gì rồi, mình mới bàn cách xử nó.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

PreviousNext

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: tuvi and 113 guests