Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 14 Mar 2022

CHƯƠNG 29


Joey và anh trai mang thức ăn thừa từ bữa tối ra đê biển cho cá ăn. Stranahan vẫn ngồi tại bàn, lau chùi khẩu súng. Anh thấy thật nhẹ nhõm khi được về nhà, tránh xa sự điên loạn của đất liền. Đầu Đất nằm dưới chân anh, chẳng buồn nhúc nhích, ngay cả khi có một đàn hải âu bay qua. Suốt cả buổi chiều con chó cứ quấn lấy chân anh, linh cảm sắp có chuyện chi hệ trọng lắm. Giá mà con người cũng tinh tế như thế, Stranahan nghĩ.
Anh đứng dậy mang khẩu Ruger ra thuyền, con Đầu Đất bám theo sát gót. Joey thấy anh quấn súng trong vải dầu và cất nó vào cái hộc ở mũi thuyền.
“Mick, anh biết gì chưa,” Joey nói. “Anh trai em để ý đến ghệ của chồng em.”
Corbett Wheeler phất tay phản đối: “Bớt giỡn, anh chỉ nói nhìn cổ không có giống dạng gái lẳng lơ.”
“Sống với động vật riết nên khả năng đánh giá con người của anh bị cùn rồi,” Joey nói. “Em khuyên anh chớ nên hẹn hò với bất kỳ ai gặp ở lễ tang. Hổng tin, anh hỏi thằng Chaz ấy.”
Stranahan ngồi xuống cạnh cô trên đê biển, con Doberman chen vào giữa họ, khụt khịt mũi. Joey siết chặt lấy tay anh, cứ như hai người đang ngồi ở giữa lốc xoáy độ cao hơn 10.000m. Rõ ràng là cô rất hồi hộp trước cuộc gặp dứt điểm vụ tống tiền, người bình thường nào cũng vậy.
Corbett hỏi: “Khả năng mình sẽ lấy trọn số tiền yêu cầu là bao nhiêu?”
“Không cao mấy,” Stranahan thừa nhận.
Anh đoán Samuel Johnson Hammernut sẽ dùng năm trăm ngàn đô tiền mặt như mồi nhử. Thằng người rừng trông trẻ sẽ kè kè theo Chaz đến chỗ hẹn. Rồi nó đưa vali tiền cho Stranahan, bảo kiểm tra xem đủ chưa. Và chỉ cần anh sơ sẩy, nó lập tức thủ tiêu liền. Sau đó, trên đường lái tàu về lại đất liền, nó sẽ lựa thời cơ khử luôn thằng Chaz.
Có khoảng một chục kịch bản có thể diễn ra, và Stranahan đã dự trù đủ cả. Ban đầu anh định đến điểm hẹn một mình, nhưng Joey và Corbett khăng khăng muốn đi theo. Stranahan tất nhiên hiểu động cơ cá nhân của họ. Anh cũng mừng vì như thế phe ta sẽ vượt trội về quân số. Con tinh tinh của Hammernut chắc chắn phải hiểu là nó không thể xử một lúc ba mạng, anh mong nó sẽ không cố thử. Nhìn tạng là biết nó dạng cục súc võ biền, chứ súng ống thì xách dép.
Joey nói: “Nếu tụi nó thật sự chung tiền, mình sẽ quyên cho một cái quỹ của Everglades.”
“Và giấu tên, đúng không?” Anh trai cô nói.
Stranahan thèm một ly rượu mạnh quá, nhưng anh kềm chế. Bởi vì chỉ một lát nữa thôi, khả năng cao anh sẽ phải dùng súng phơ một ai đó.
Corbett Wheeler nói: “Tôi rất thích hòn đảo của anh, Mick, nhưng vẫn gần ánh đèn đô thị quá.”
“Suỵt! Tôi đang cố thuyết phục em gái anh đây là thiên đường.”
“Em gái ảnh đã bị thuyết phục rồi,” Joey chen vào, ngọ nguậy ngón chân trong nước.
Corbett lại tán dương New Zealand. “Tới một lần thử đi, đảm bảo hai đứa hết muốn về.”
“Tụi em sẽ tới sớm thôi, nếu chuyện tối nay bể,” Stranahan nói, “mà cũng để coi luật dẫn độ ở bển sao.”
Joey thúc vào be sườn anh. “Nào. Anh suy nghĩ tích cực lên coi.”
Từ đàng tây, một áng mây màu tím đang từ từ che khuất mặt trời. Trời đứng gió và cả vịnh trở nên tĩnh lặng. Stranahan vội vàng chạy vào nhà thuyền, lấy ra ba chiếc áo đi mưa màu vàng. Hai lỗ tai của Đầu Đất vểnh lên, nghe tiếng sấm đàng xa.
“Qua đi, không lúc nào chán luôn,” Corbett nói.
Joey cho hay: “Mưa là tin tốt, vì Chaz rất ghét mưa.”
Stranahan quan tâm đến vụ sấm sét hơn. Tất nhiên có nhiều chỗ an toàn để giao dịch hơn trên một con thuyền, giữa sóng nước mênh mông, trong một cơn bão nhiệt đới. Theo lẽ an toàn thì nên báo hủy cuộc hẹn, nhưng không kịp nữa rồi.
“Đi thôi,” anh nói, “trước khi lốc kéo tới.”
* * *
Chaz Perrone khóa mình trong phòng tắm với một đống tạp chí khiêu dâm, cùng tấm hình của Joey lấy từ nhà thờ St. Conan’s. Cứ mỗi lần lo âu, sợ hãi điều gì nó đều dùng thủ dâm đại pháp. Nhưng ngay cả bức ảnh của vợ thời trẻ, đặt giữa đống hình ảnh dâm đãng rẻ tiền, cũng chỉ mang lại một cơn hứng tình thoáng qua. Những động tác nóng nảy ai oán của nó dừng lại khi nghe tiếng đập cửa.
“Cây súng chết tiệt đâu rồi,” Tool hỏi.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 14 Mar 2022

“Tao vứt rồi,” Chaz nói dối, vì nó đã giấu vào trong cái quần lót.
“Cho tao vô.”
“Đang ỉa vô gì!”
“Mày đừng có xạo,” Tool đá banh cái cửa và ghê tởm nhìn đống tranh ảnh đang nằm trên sàn.
“Ôi Chúa ơi,” nó nói.
Chaz chụp tấm ảnh của Joey, giấu nó dưới cánh tay mình, rồi quỳ gối xuống thu dọn đám tạp chí, nói: “Mày không hiểu đâu. Tao đang căng thẳng đến phát điên đây, nên phải làm gì đó giải tỏa chớ.”
Tool nhìn nó như một tên biến thái học đường.
“Súng đâu, nhóc con?”
Chaz nói: “Nói rồi mà. Tao vứt rồi.”
“Red đã dặn kỹ là tuyệt đối không giở trò lúc giao dịch trên biển.”
“Tao biết rồi.”
“Mày xong việc ở đây chưa?” Tool nhìn cạnh khóe vào cái toilet. “Vì đã đến lúc khởi hành rồi đó.”
“Để tao thay đồ đã. Xong tao ra sau,” Chaz nói.
Khẩu .38 mạ xanh được giấu dưới đáy của giỏ đồ giặt. Nó bỏ súng cùng với điện thoại di động vào trong một túi có khóa zip đựng áo mưa, xếp cẩn thận rồi mang ra chiếc Hummer. Lúc nó ra thì Tool đã ngồi sau bánh lái, nhai miếng bò khô và ngón tay đang gõ gõ theo nhịp một bài hát đồng quê.
Chaz nói: “Mày đang làm gì đó?”
“Chứ mày nghĩ tao làm gì?”
“Ai cho mày lái xe tao?”
“Red cho đó. Trèo lên đi đốc-tờ.”
Chaz phát bực: “Vậy còn vali tiền?”
Nó đã mua một chiếc Samsonite, vỏ cứng màu xám với bánh xe có thể xếp lại.
Tool tự tay cho tiền vào vali, xếp thành từng chồng toàn những tờ 100 đô. Tool cấm tiệt nó lại gần trong lúc xếp tiền, nhưng chỉ nhìn thoáng từ xa cũng đủ làm Chaz say đứ đừ.
Tool hất ngón tay cái: “Để nó phía sau xe.”
Chaz trèo lên ghế phụ. Để nhắc nhở Tool ai mới là chủ thật sự của con xe này, nó đưa tay xoay nút chỉnh nhạc. Tool chụp tay nó lại rồi đập mạnh lên bảng điều khiển. Cánh tay Chaz lập tức tê dại.
“Không thấy tao đang nghe à. Patsy Cline đó,” Tool nói cộc lốc.
“Chúa ơi, suýt nữa là gãy cổ tay!”
“Không được động vào điều khiển khi Patsy Cline đang hát.”
Tổ mẹ cái thằng tâm thần, Chaz rủa thầm. Tuy tay chưa gãy, nhưng đau quá, dám rách cơ, bong gân hay bầm mẹ nó rồi.
Tool giữ thái độ im lặng xa cách suốt đường đi tới Miami, dù phải nói nó là một thằng lái xe rất khá. Chaz ngồi yên, vẫn giữ được sự bình tình cho đến khi nghe tiếng sét đầu tiên và thấy một rừng mây đen trước mặt.
“Thời tiết vầy lỡ người ta không cho thuê tàu thì sao?” Nó hỏi.
Tool tỏ ra buồn cười trước câu hỏi: “Mày khỏi lo, Red thu xếp cả rồi.
Chaz mở cái phong bì và đọc hướng dẫn của thằng tống tiền. “Mày có chắc là biết cách dùng một cái GPS không đó,” Chaz hỏi.
Tool nói việc ấy dễ ẹc. “Một vụ mùa nọ tao gặp chút rắc rối ở Immokalee, thế là tao phải xuống Ramrod Key, đi theo một cái thuyền câu tôm. Nó đang đấu thầu nhập khẩu, nên cả đám phải ở trên đảo để tránh bị dòm ngó. Gió mưa bão bùng mà tụi tao vẫn di chuyển tới lui Cay Sal như thường.”
“So với con bão này thì sao?” Chaz nói.
“Nhằm nhò gì.”
Khi hai đứa đến được bến du thuyền Bayside thì trời đã mưa như trút nước. Con thuyền mà Red bố trí cho tụi nó dài bảy mét, động cơ Yamaha bốn kỳ và có bạt dù phía trên. Trên bảng điều khiển có hộp định vị GPS.
Tool đặt cái vali nặng trịch tiền lên đầu máy. Chaz ngọ nguậy khó chịu trong cái áo mưa kín mít, cây súng cứ chĩa vào xương sườn. Nó kéo nón che mưa lên, liếc nhìn bầu trời mù mịt. Cổ tay trái vẫn còn đau quá.
Tìm thấy một cái đèn pin cầm tay, Tool cắm thử vào ổ sạc. Nó ngạc nhiên vì thấy cái đèn vẫn còn sáng tốt. Tool nổ máy, tháo dây giữ thuyền và từ từ cho thuyền rời bến. Khi con thuyền đã ra khơi rồi, nó bảo Chaz ngồi xuống đẩy cần điều khiển về trước. Ngay lúc Tool đẩy tay ga, trên đầu sấm rền vang làm Chaz hết hồn.
Điên mẹ nó rồi, Chaz rủa thầm.
Kế hoạch hành động của nó vốn đã khó khăn trùng trùng ngay cả trong điều kiện quang đãng lý tưởng; giờ mưa gió thế này mà manh động thì khác chi tự sát. Cứ mỗi lần có tia sét nào lóe lên, người nó đều rúm ró cả lại. Tool thì vẫn hết sức bình thản, một tay cầm bánh lái, tay kia cầm đèn pin soi đường - dù cái quần yếm của nó đã ướt sũng và chảy xệ xuống. Cơn mưa dội xuống những lọn tóc đen và đám lông dày đặc trên người, khiến nó trông siêu thực trong ánh sáng nhá nhem.
Ít lâu sau, tụi nó đã đi qua gầm cầu Rickenbacker, nơi ấy Chaz thường xuyên đi qua khi còn là thực tập sinh ở trường Rosenstiel. Cảnh tượng cũ làm nó nhớ lại vụ nghiên cứu rận biển năm nào. Lỡ thằng Tool mà làm lật thuyền, đám rận đói khát đang lởn vởn xung quanh sẽ lao đến mần thịt nó. Mà nào chỉ có lũ rận bé nhỏ, còn có bọn cá mập đói khát và to lớn hơn nhiều. Vịnh Biscayne chưa từng ghi nhận bất kỳ vụ cá mập tấn công nào. Hoặc là nó đã quên béng mất thông tin này, hoặc mấy năm học hành nghiên cứu hải dương nó đâu có để chữ nào vào đầu. Con quái vật cá sấu hai đầu mà Chaz nhìn thấy trong những cơn ác mộng gần đây hoàn toàn có thể biến thành một con cá mập đầu búa ở ngoài đời lắm chứ, một sự kết hợp tuyệt vời giữa sự hèn nhát, nỗi hoang tưởng và kiến thức lõm bõm về giống loài.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 14 Mar 2022

May thay, tiếng sấm thưa dần và mưa cũng bắt đầu ngớt, mặc dù gió lạnh vẫn thổi suốt trên đường đến Mũi Florida. Hành trình này tiếp tục đào sâu sự căm ghét của Chaz với thiên nhiên. Bấu chặt bàn tay chưa bị thương vào thành tàu, nó cứ nghĩ đến cái cảnh sóng biển đánh nó văng xuống sàn tàu, đủ mạnh để cây súng trong người cướp cò. Viên đạn nếu không làm người nó lủng một lỗ chết queo thì cũng làm nó lên cơn trụy tim vì sợ quéo.
Nhờ vào khả năng định vị tuyệt vời của vệ tinh, Tool đã tìm thấy những gì còn lại của Stittsville, khu vực nhà gỗ công cộng được xây trên bãi cạn. Bão Andrew đã san phẳng nơi này, một số ít công trình còn lại giờ do Công viên Quốc gia tiếp quản. Những ngôi nhà trống không, tối tăm nhìn không khác bộ xương dưới ánh sáng xanh của tia sét.
Tool tắt động cơ, để thuyền nương theo dòng chảy mà trôi dọc con kênh. Nó lầm bầm, mặt cau có thấy rõ trước ánh sáng xanh phản chiếu từ màn hình GPS.
“Chuyện gì vậy?” Chaz hỏi.
“Đây chính xác là chỗ nó hẹn gặp,” Tool nói, “nhưng tao không thích chỗ này chút nào.”
Khi còn thuyền trôi đến căn nhà nổi cuối cùng, Tool đi về phía mũi tàu và quăng neo. Sợi dây căng ra và chìm xuống đáy, con thuyền dừng lại ngay lập tức, mũi tàu hơi nghiêng trước sức nặng của nó. Tool quay trở lại bàn điều khiển, ngồi xuống với vẻ mặt khó chịu.
“Giờ mình chờ thôi,” nó nói, lấy tay xoa mông.
Chaz ngó đồng hồ, tụi nó tới sớm nửa tiếng so với giờ hẹn. Nó mở điện thoại di động lên theo chỉ thị của gã tống tiền. Từ đất liền lại có tiếng sấm rền, trên bầu trời, những tia sét lại bắt đầu lóe lên đây đó.
“Cơn bão ấy vẫn cách đây xa lắm,” Tool nói. “Nếu thằng kia đúng giờ thì khi bão tới tụi mình đã phắn khỏi đây rồi.”
Chỉ một trong hai đứa thôi chứ ở đâu mà “tụi mình,” Chaz nghĩ. Nó chắc chắn là Red Hammernut đã hạ lệnh cho Tool thủ tiêu nó rồi tạo hiện trường như một vụ tự sát - một kẻ góa vợ không chịu nổi sự mất mát, bèn gieo mình xuống biển để ở cạnh nàng mãi mãi.
Nhưng Chaz Perrone có 13 triệu lý do để sống tiếp, và một kế hoạch của riêng mình.
“Cái thùng đá chết tiệt đâu rồi?” Tool hỏi. “Tao khát quá”
“Chắc tao để quên trên con Hummer.”
“Mày nói giỡn đúng không?”
“Xin lỗi.” Cái tay không đau của Chaz rút khẩu súng trong túi áo khoác ra, chĩa vào cái bóng to bè trước mặt. Tool hoàn toàn không nhìn thấy khẩu súng, nhưng một tia sét làm ánh kim loại sáng lên. Chaz không thể nhìn thấy phản ứng của thằng cô hồn, nhưng nó nghe rõ tiếng đe dọa: “Tao sẽ không làm thế đâu nhóc.”
“Không, mày sẽ làm thế,” Chaz nói, và siết cò hai lần.
Viên đạn đầu tiên đi xuyên qua miếng bạt che phía trên thuyền. Viên thứ hai đã hất văng Tool xuống biển, nước văng lên tung tóe, cứ như là có ai đó vừa ném cả một tủ trữ đông thịt xuống hồ bơi vậy. Chaz bắn hết những viên đạn còn lại trong khẩu .38 vào vùng nước đang sủi bọt bên dưới và chờ xem liệu cái xác có nổi lên liền hay không, mấy show về cảnh sát trên TV đều thế cả. Chaz hy vọng cái thảm lông dày trên người sẽ khiến xác thằng Tool nổi lên, nhưng không thấy chút tăm hơi nào của người chết trên mặt nước.
Khi Chaz nhét khẩu súng lại vào túi thì điện thoại nó đổ chuông.
“Chuyện quái gì đang xảy ra đó?” Gã tống tiền hỏi với giọng nghiêm túc và cảnh giác, chứ không còn màn nhại Jerry Lewis nữa rồi.
“Tao bắn bọn rùa biển thôi,” Chaz nói. “Mày đâu rồi?”
Chaz cứ ngỡ mình còn nhiều thời gian tính toán, nào ngờ kẻ thù đến còn sớm hơn. Nó đã nghe tiếng súng nổ và nghe giọng coi bộ hơi hoảng.
“Rùa ư?” Gã tống tiền hỏi.
Chaz cười giả lả: “Ngồi không chán quá mà. Mày đang ở gần đây à? Hãy làm thật nhanh trước khi bão kéo tới.”
“Thằng người rừng đâu?”
“Ồ, nó đâu có đi cùng.”
Gã tống tiền cúp máy.
“Bà mẹ,” Chaz nói. Nó mò xung quanh sàn tàu cho đến khi tìm được cái đèn pin. Nó soi ánh tới lui hồi lâu mà không hề thấy tăm hơi một con thuyền nào khác.
Chỉ một lát sau, điện thoại lại đổ chuông.
“Mày đang ở đâu?” Chaz hỏi.
“Ở đây!” Một giọng khác vang lên.
Giọng phụ nữ, vừa nghe là Chaz tê liệt liền.
“Vứt khẩu súng đi,” cô nói. “Ném xuống biển”
Chaz lấy đèn pin quét lên quét xuống khu vực nhà nổi. Ngồi ngay rìa mái nhà kia rõ ràng là vợ nó, còn sống sờ sờ. Cô ta đang chĩa một khẩu súng trường cỡ bự vào đầu nó.
“Joey, là em thật ư?” Chaz thì thầm vào điện thoại.
Mũi súng trường lóe lên một màu cam, kính chắn gió trên thuyền Chaz vỡ tung tóe trước ánh mắt kinh hoàng của Chaz.
“Trả lời vậy được chưa?” Cô hét.
Nó ngoan ngoãn rút khẩu .38 từ trong áo khoác ra rồi ném xuống vịnh.
Những tiếng súng đầu tiên làm Mick Stranahan hết sức ngạc nhiên.
“Tôi nghĩ thằng chó đẻ đã giết vệ sĩ của nó rồi,” anh thông báo cho Joey Perrone và Corbett Wheeler.
Ba người bọn họ đang nằm trên mái nhà, để Chaz không thể nhìn thấy từ thuyền của nó được.
“Vậy giờ sao đây anh?” Joey thì thầm.
“Anh cũng chưa biết.”
“Đưa khẩu súng em xem,” cô nói.
Stranahan liếc nhìn Corbett, anh gật đầu đồng ý. “Con bé cần giải quyết xong nỗi uất hận của nó.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 14 Mar 2022

“Cẩn thận nhé,” Stranahan nói khi Joey cầm khẩu Ruger. Anh đã để cho cô dùng thử một lần trước đây, mục tiêu là mấy trái dừa trên đảo. Súng giật khá mạnh, nhưng Joey kiểm soát rất tốt.
Stranahan gọi cho Chaz Perrone để tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra trên thuyền. Anh cúp ngay sau vài câu hỏi han. “Đúng như anh đoán,” anh nói. “Nó quyết định xử lý một mình.”
Joey nghiến răng: “Thằng ác độc.”
“Nếu như nó giết thằng vệ sĩ, nghĩa là nó cũng đã tính chuyện xử luôn Hammernut,” Stranahan suy đoán.
“Và con bồ nữa,” Corbett nhẹ nhàng thêm vào.
“Ricca. Cứ nói tên con bé ra đi,” Joey nói. “Giờ tụi mình tính sao, Mick?”
“Một khi Chaz thấy khẩu Ruger, nó sẽ rét, dù ngay lúc này nó đang nghĩ mình là Vin Diesel.” Stranahan gọi cho Chaz và đưa cô nghe máy: “Bảo nó ném súng đi không thì ăn đạn,” anh nói.
“Mày đang ở đâu?” Chaz hỏi bên kia đầu dây.
“Ở đây!” Joey trả lời.
Corbett và Mick trèo xuống từ mái nhà và nhẹ nhàng vòng ra sau lưng, nơi họ cột con Whaler. Stranahan tính hai người sẽ nhẹ nhàng bơi đến thuyền và đánh úp Chaz. Họ đang cởi quần áo thì nghe tiếng súng trường nổ, theo sau là tiếng thét của Joey: “Trả lời vậy được chưa?”
“Đừng bắn nữa!” Thằng chồng thét lại.
“Cho tao mười lý do để không làm thế đi!”
Người yêu mình ngầu thật, Stranahan nghĩ.
Corbett lay tay anh. “Mick, tôi nghe có tiếng gì nữa.”
“Đâu?”
“Gần lắm, nghe đi.”
Giờ thì Stranahan cũng nghe rồi. “Ôi chà chà.”
Xong phim, lòng anh vô cùng nhẹ nhõm. Nhờ vào kỹ năng sát thủ hạng bét của Chaz Perrone, giờ họ có thể tự do làm điều mà Darwin vẫn bảo: cứ để mỡ nó rán nó. Lòng tham không đáy của thằng Chaz sẽ quay lại kết liễu nó.
“Đấy, anh lại vừa nghe âm thanh ấy,” Corbett nói, vẫn chăm chú nghe.
Stranahan gật đầu. “Như tiếng nhạc bên tai.”
Một cơn gió thổi qua khiến cái nhà sàn cũ kêu cót két ngay trên đầu họ. Những đám mây sáng lên trong tia sét, và qua mớ cỏ, Stranahan có thể nhìn thấy hình dáng con thuyền cũng như Charles Perrone đang cầm đèn pin đứng ở mũi tàu.
“Nhanh nào,” Stranahan bò xuống lối đi dẫn đến nơi phát ra tiếng rên, và nhìn thấy một cái bao màu xám tổ bố cứ như con lợn biển mắc cạn.
“Nhưng còn Joey thì sao?” Corbett hỏi.
“Nào, cứ để cổ vui tí đi,” Stranahan nói. “Giờ phụ tôi lôi cái thằng con hoang tội nghiệp này lên nào.”
* * *
Joey nhảy khỏi mái nhà và xuất hiện trở lại ở cuối bến tàu, cách con thuyền đang thả neo chưa tới ba mươi thước. Cô mặc một cái áo mưa tròng đầu quá cỡ màu vàng, mái tóc đuôi ngựa thổi tung trong gió. Chaz cố hết sức để giữ chắc đèn pin, nhưng cái thuyền thì đang chòng chành và tay nó thì run bần bật. Con vợ không những còn sống mà còn chĩa một khẩu súng trường đầy đạn vào người nó.
Hóa ra chuyện đêm qua là thật, nó điếng người nhận ra.
“Sao vậy, anh yêu,” Joey hét lên chua chát.
Nó đang giơ tay, ra hiệu đầu hàng.
“Sao vậy - vẫn chưa hiểu à?” Cô nói. “Đơn giản mà. Mày ném tao xuống biển, nhưng tao chưa chết chìm.”
“Sao chuyện đó có thể?”
“Có một thuật ngữ gọi là bơi đó, Chaz. Tiền đâu?”
Chaz quay đầu nhìn ra phía sau, nơi cái vali Samsonite nằm trên một cây đà ngang. Từ bến thuyền, Joey không thể nhìn thấy. Gió đang nổi lên, Chaz không còn nghe gì nữa cho đến khi gió lặng đôi chút.
Cô thét lên: “Tao vẫn đang chờ mười lý do để không bắn nát đầu mày.”
“Nói gì?”
Một giọt mưa rơi trên mũi Chaz, và nó chậm rãi nhìn lại mọi việc. Cái đầm đen treo trong tủ áo, bức ảnh bị cắt nhét dưới gối, đội cứu hộ biển không tìm thấy bất cứ thứ gì ngoài móng tay… tất nhiên là thế rồi. Joey vẫn sống. Và mọi thứ đã liên kết lại với nhau.
“Chaz?”
“Cho anh một giây, anh đang cố suy nghĩ,” nó hét lại.
Cây súng trong tay Joey lại nhả đạn, cái đèn pin trong tay Chaz vỡ tan. Tiếng thủy tinh và nhựa rơi xuống sàn thuyền kêu leng keng.
“Okay, anh nghĩ ra rồi,” nó gào lên hoảng hốt. “Anh đã bị rối loạn tâm thần.”
“Cái gì?”
“Lý do số một để em không bắn anh, là do anh có bệnh thần kinh. Em yêu à, anh cần giúp đỡ!”
“Lý do tốt nhất mà mày có thể nghĩ ra đó hả?” Joey hỏi.
Thật không may là đúng vậy thật. Chaz Perrone nghĩ bể đầu cũng không ra một lý do nào để con vợ không bắn bay đầu nó. Nó bèn chuyển đề tài cầu may.
“Hai tuần qua em ở đâu?”
“Ở gần lắm, để coi mày diễn trò.”
“Joey…”
“Nằm dưới gầm giường, khi mày cố chịch một con hộ pháp có cái hình xăm hoa hồng trên mắt cá. Thảm dữ không biết.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 14 Mar 2022

Chaz cảm thấy đau đớn vì nhục nhã. Medea, ôi cái con nghiện mát xa rên to như người rừng. Nó run rẩy khi nghĩ đến cảnh Joey đã nghe hết, thấy hết cái màn kẹt đạn không bắn nổi của mình.
Và nó một lần nữa cố chuyển hướng câu chuyện sang trách móc Joey. “Em làm cho tất cả mọi người đau khổ. Tụi anh tổ chức lễ tưởng niệm ở nhà thờ và ai cũng đau buồn!”
“Ôi cảm động quá,” Joey la to. “Lo mà dọn đồ vô tù mà hót, vì tao sẽ gọi cảnh sát, và tao sẽ đưa cái băng video cho họ.”
“Em yêu, đừng mà.”
“Trong tù người ta không cho đánh golf đâu Chaz. Cũng không có mấy con thợ làm tóc dâm đãng nữa.”
Mưa đã bắt đầu rơi trên mặt biển, Chaz nghe như những tiếng vỗ tay độc ác.
“Còn bản di chúc kia là sao?” Chaz nghe giọng mình run rẩy. “Nó có thật không?”
“Quả nhiên là mày bị thần kinh thật,” Joey nói.
Thế đấy, Chaz ảm đạm nghĩ. Cũng không có 13 triệu đô nốt. Gió đã ngưng thổi, sự bình lặng trước cơn bão.
“Giờ thì anh không còn hiểu gì nữa rồi,” Chaz lắp bắp. “Vậy gã đàn ông đã dàn xếp cuộc gặp này đâu rồi? Cái thằng chó đẻ đã lôi anh lên canô và cho bọn muỗi ăn buffet trên người anh?
“Ồ, ảnh đang ở đây, Chaz, chờ thử coi mày có làm gì ngu ngốc không?”
“Nghĩa là em cũng là đồng phạm với nó?”
Joey huýt sáo: “Ngay từ ngày đầu, anh yêu à.”
“Nhưng tại sao? Em đâu có cần số tiền chết tiệt đó!”
“Đâu phải là chuyện tiền,” cô nói. “Sao mày đầu đất dữ vậy?”
Một câu hỏi đúng, Chaz phải thừa nhận. Nó đã sai trong toàn bộ mọi thứ, khởi đầu với hướng chảy của dòng Gulf Stream, sai trong cách ứng xử và nhìn nhận mọi người, từ Rolvaag đến Red Hammernut đến Ricca. Sự tái xuất hiện của con vợ ngỡ như đã chết khiến nó gần như tuyệt vọng. Thứ duy nhất có vẻ thật lúc này là cái vali chứa nửa triệu đô. Chaz tất nhiên phải nghĩ cách chiếm đoạt nó, để coi nó có thể mang mình về đâu.
“Mày ném hết đồ đạc của tao,” Joey nói. “Tất cả quần áo, tranh ảnh, sách vở, và cả mấy giỏ lan nữa.”
“Đâu có. Nữ trang của em anh vẫn để ở một nơi an toàn trong nhà băng,” Chaz nói. “Anh sẽ đưa chìa khóa cho em.”
“Khốn nạn!”
“Giờ anh nói xin lỗi được không? Vì anh thật lòng hối hận,” Chaz van xin. “Anh đã phạm sai lầm nghiêm trọng rồi, Joey. Từ lúc em đi, mọi thứ đều thay đổi.”
“Ủa, chứ không phải mày muốn vậy sao?”
Một tia sét nữa đánh thẳng vào một trong mấy cái nhà sàn, tiếng sấm mạnh đến mức làm Chaz sợ hãi ôm đầu. Khi lấy lại bình tĩnh nhìn lên, nó nhìn thấy bên cạnh vợ giờ đã có thêm một bóng người. Chính là gã tống tiền, đang ở trần. Người này đặt một tay vòng qua eo của Joey, và thì thầm gì đó vào tai cô ấy.
“Đứng có lo. Tao có mang tiền cho mày,” Chaz nói giọng âu lo.
“Giữ lấy mà dùng!” Gã nói lại.
“Gì cơ?”
“Giữ lấy đi, Chazzie.”
Joey giơ tay làm động tác tạm biệt đầy châm biếm. “Mày nghe rồi đó. Biến mau, trước khi tao đổi ý.”
Chaz lật đật kéo dây neo. Khi Joey đặt khẩu súng trường lên vai vào tư thế ngắm, nó lập tức hụp xuống nấp dưới bảng điều khiển tàu. Tiếng súng vang lên trùng với tiếng sấm nổ trên đầu, viên đạn sượt qua đuôi tàu. Chaz nín thở, nhưng không nín đái nổi, một dòng nước ấm nóng đã chảy lênh láng hai bên đùi.
“Anh còn không thèm chào tạm biệt em luôn hả?” Joey hét. Một loạt những tiếng súng sau đó vang lên, tất cả đều chỉ thiên. Thủy triều và gió to cuối mạn đã đẩy con thuyền ra khơi, mũi thuyền quay nương theo dòng chảy của mặt nước. Mưa ngày một nặng hạt, sấm chớp ì đùng làm màn đêm như vỡ vụn ra thành từng mảnh. Nhưng Chaz thấy lòng nhẹ nhõm lạ thường khi nghe tiếng sóng vỗ lên mạn thuyền. Nó vẫn chưa hiểu vì sao Joey và gã tống tiền lại thả cho mình đi, cũng không hiểu được sao hai người lại có vẻ thân thiết thế khi đứng cạnh nhau trên bến tàu. Nhìn hai người giống một cặp tình nhân hơn là đối tác làm ăn, và Chaz đột nhiên lên cơn ghen sảng: không biết vợ mình có ngủ với thằng nghệ sĩ tống tiền đó chưa nhỉ?
Con thuyền trôi càng xa căn nhà sàn, Chaz Perrone càng bớt lo hơn về khẩu súng trường trên tay Joey. Một lúc sau nó cũng đủ dũng khí để bật công tắc, nhưng vụng về thế nào mà làm gãy luôn chìa khóa trong ổ. Không biết cách nổ máy bằng tay, Chaz hết hy vọng biến khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Lúc này, nước đã vào trong tàu được hai phân, và không thấy bóng dáng của máy bơm đâu. Nó bèn mò xuống đuôi tàu, tìm cái vali và ngồi lên nó. Lỡ thuyền chìm, thì cái vali này sẽ nổi, tiền và tất nhiên là nó cũng nổi.
Chỉ hai tiếng nữa thôi nó sẽ trôi xuống Mũi Florida. Ở đó nó sẽ dùng điện thoại và gọi taxi.
* * *
“Mick ơi, em sợ quá.”
“Anh tự hào vì em đã không bắn nó,” Stranahan đỡ lấy khẩu Ruger từ tay cô.
Cô nói: “Em không làm được ấy chứ. Và đừng hỏi em vì sao.”
“Anh không hỏi, miễn lý do không phải là em còn yêu nó. Chứ em mà còn thì anh đi trầm mình tự sát đấy.”
“Yêu ư! Thằng ấy quả thực là phường chó má,” Joey nói chua chát. “Nhưng em cứ nghĩ đến chuyện anh kể em, về việc cảm giác của mình sau khi giết người ấy, em cứ sợ những cơn ác mộng sẽ ám ảnh em.”
“Trừ phi em muốn sống một mình trên đảo. Joey à, em đã làm đúng,” Stranahan nói.
“Nếu em bắn giỏi hơn thì ít nhất cũng xin nó được tí huyết.”
“Em bắn trúng cái đèn pin là đã xuất sắc lắm rồi. Giờ thì anh muốn em gặp một người.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 14 Mar 2022

Earl Edward O’Toole ngồi thẳng lưng, như một tảng thịt lấp lánh nước đang dựa vào thùng khí gas ở phía xa bến tàu. Quỳ kế bên là Corbett Wheeler.
“Ông O’Toole đây bị một viên đạn ghim vào vùng nách tay phải,” anh thông báo, “Và anh ta không muốn vào bệnh viện.”
Chiếc quần yếm sành điệu của Tool đã sờn rách, cánh tay đầy lông giờ bê bết máu do ôm lấy mấy cái cọc sàn khi rơi xuống biển. Corbett và Mick đã tìm thấy nó, rên rỉ và sắp chìm tới nơi. Họ đã phải vận dụng hết sức bình sinh mới có thể lôi nó ra khỏi mặt nước.
Nó đang chớp mắt nhìn Joey: “Tôi có biết cô.”
“Anastasia từ Flamingo,” cô nói, cúi đầu. “Vui vì gặp lại anh lần nữa.”
“Nhưng thực chất cô là người chết, đúng không?”
“Đúng. Tôi đây. Một người đã chết.”
“Nhưng tôi không hiểu,” Tool nói. “Red bảo có nguyên đoạn băng video quay lại cảnh cô đã chết mà.”
Corbett chen vào: “Có đoạn băng ấy thật đó. Chúng tôi quay mà. Mick đội tóc giả màu nâu và đóng vai thằng chồng sát nhân, Joey đóng vai chính mình còn tôi cầm máy quay.” Phần nguy hiểm nhất là hất cô em gái khỏi boong tàu. Họ đã chọn cái boong chỗ treo nhiều xuồng cứu hộ.
Tool tỏ ra vui vẻ. “Vậy tất cả những chuyện này là gì?”
“Một tình huống hôn nhân đau lòng,” Stranahan nói.
Joey thở dài sốt ruột. “Thôi đủ rồi. Người này cần đi bác sĩ.”
Tool nhăn mặt, cố sắp xếp lại mọi chuyện. “Cô à, chồng cô nó khốn nạn lắm ấy.”
“Cám ơn vì đã cảnh báo.”
“Vali tiền đâu rồi?”
“Trên thuyền,” Joey nói, “cùng với Chaz.”
“Vậy giờ nó ở đâu?”
Stranahan chỉ về phía cơn bão đang trượt ra khỏi vịnh, hướng về Đại Tây Dương.
“Nó lấy tiền đó. Tiền của Red,” Tool nói.
“Nó là người của ổng mà,” Corbett vừa nói vừa cố kiểm tra vết đạn, nhưng Tool giật tay ra.
“Tại sao nó lại bắn ông?” Joey hỏi.
“Có thể vì nó sợ tôi sẽ bắn nó trước.”
“Vậy ông có định làm thế không?”
“Có chứ, nhưng sau đó tôi đổi ý. Và thế là nó phơ tui luôn,” Tool nói giọng chua chát. “Tôi đã cố làm theo lời khuyên của Chúa, tôi đã chừa đường sống cho nó. Rồi sao? Nó muốn tôi chết!”
Stranahan mặc lại quần áo và cả áo mưa. Corbett đưa cho anh khẩu Beretta chín ly mà anh lấy từ túi yếm của Tool.
Stranahan tháo hết đạn ra khỏi súng, khóa cò rồi trả lại Tool. Nó ném luôn khẩu súng xuống biển.
“Thôi cho nó đi luôn,” nó nói. “Mà mọi người có thấy thằng nhãi đâu đó ngoài kia không?”
Joey lắc đầu. Cô chống nạnh và nhìn vào màn đêm. Sấm chớp đã ngừng, không còn thấy được tàu thuyền gì trước mắt nữa.
Cô nói: “Mick, em hy vọng anh đúng.”
“Đừng lo nữa em. Nó đã là quá khứ.”
Tool duỗi chân ra nghỉ ngơi. “Mang tao vào đất liền, coi như huề vụ mày múc tao ở nhà thằng đốc-tờ.”
“Tất nhiên tôi sẽ làm thế,” Stranahan đồng ý.
Anh và Corbett giúp Earl Edward O’Toole lên thuyền. Chiếc thuyền chòng chành dưới sức nặng. Joey lưỡng lự nhưng rồi cũng theo lên, cũng chẳng còn cách nào khác để rời khỏi Stittsville.
Corbett đưa áo phao cho mọi người. Chẳng có cái nào vừa Tool.
“Thôi khỏi mặc nhé quý ông.”
Dù trời tối đen, Joey vẫn thấy được dòng máu chảy ra từ dưới tay nó. Cô khuyên Tool đi bệnh viện liền, nó đáp lời bằng một tiếng cười lớn.
Chiếc thuyền nặng quá tải, một con sóng đủ mạnh sẽ nhấn chìm tất cả. Không ai dám nhúc nhích gì trong lúc Stranahan lái cẩn thận hướng ra phía bờ tây của bãi biển Key Biscayne. Chuyến đi ướt đẫm, chòng chành nhưng vẫn cập bến an toàn ở Kênh Pines. Họ thả Tool xuống sân sau nhà một triệu phú, cách Đại lộ Crandon vài phút đi bộ.
“Đi xử viên đạn ấy đi,” Corbett nói.
Tool mỉm cười buồn, như vừa nghe một câu châm chọc. “Tui vẫn không hiểu rốt cục mấy người muốn cái gì,” nó nói, “mấy người muốn gì trong vụ thương lượng chết tiệt này?”
“Hỏi tụi nó á,” Corbett chỉ vào em gái mình và người tình. “Trách nhiệm,” Mick Stranahan nói.
“Một cái kết,” Joey nói. “Và đôi chút bình an trong tâm hồn.” Tool vỗ bàn tay ướt nhẹp của mình lên trán. “Trời ơi! Cuộc sống không vận hành theo cách đó đâu!”
“Đôi khi thì có đấy,” Stranahan đáp.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 14 Mar 2022

CHƯƠNG 30


Charles Perrone ngủ trên giường nhà mình, tay ôm vali tiền. Nó thức dậy trước bình minh, nhai nuốt năm viên Maalox vị cherry, nhét bàn chải đánh răng và ba cái quần lót sạch vào một cái giỏ đựng rau củ. Rồi nó ngồi xuống và viết thư tuyệt mệnh.
“Gửi tất cả bạn bè và những người yêu dấu,” nó khởi đầu lá thư.
Tôi thật sự không thể chịu nổi cuộc sống cô độc này. Tôi nhớ về Joey yêu dấu của mình mỗi bình minh. Tôi đã cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng tôi e mình không chịu nổi nữa. Tôi bám víu vào chút hy vọng nhỏ nhoi, nhưng giờ là lúc phải đối diện với sự thật kinh khủng. Nàng sẽ không trở về nữa và đó là lỗi của tôi - tại sao tôi lại có thể để nàng rời khỏi tầm mắt mình trong cái đêm mưa trên biển ấy?
Tôi tha thiết mong mỏi tất cả sẽ tha thứ cho tôi. Cũng như tôi ước gì có thể tha thứ cho chính mình. Đêm nay tôi sẽ tái ngộ với người vợ yêu dấu của mình, để chúng tôi có thể ôm lấy nhau và cùng nhau đi đến một nơi chốn yên lành hơn, tốt đẹp hơn.
Hãy chuẩn bị cho tôi bộ lông của nàng thiên điểu!
Trong nỗi đau thương,
Tiến sĩ Charles Perrone.

Chaz biết trước kiểu gì nó cũng sẽ bị cảnh sát sờ gáy một khi Joey chính thức tố cáo. Nó hy vọng lá thư tuyệt mệnh lâm li sẽ khuấy động chút nghi ngờ cho câu chuyện và nó sẽ có thêm thời gian tẩu thoát. Những câu văn kia tất nhiên được chôm từ Internet, khi nó tìm những bức thư trăng trối đỉnh nhất. Chaz đặc biệt thích câu cuối cùng, thuổng từ thư tuyệt mệnh của nữ diễn viên ballet Anna Pavlova năm 1931.
Sau khi ghim lá thư lên tủ lạnh, nó hủy hết giấy tờ trong cặp, đặc biệt là những giấy tờ liên quan đến biểu đồ nồng độ phốt pho tối thiểu của nước thải nông trại Red Hammernut. Đồng nghiệp tại sở làm chắc chắn sẽ phát điên khi nhận ra nó điền đủ hết thông số, thậm chí còn ký tên rẹt rẹt trước khi ra thực địa lấy mẫu thử. Chaz đã giữ lại mớ tài liệu này trong trường hợp nó muốn tống tiền, hoặc làm chứng chống lại Red. Nhưng với nửa triệu đô trong tay, phương án tốt nhất lúc này là xóa đi mọi dấu vết. Nó sẽ nhớ chiếc Hummer màu vàng biết bao, chí ít là cho đến khi mua được một chiếc mới.
Nếu hãng này có đại lý ở Costa Rica.
Nó đang chờ tổng đài taxi trả lời thì chuông cửa reng. Nó nhẹ nhàng cúp điện thoại, rồi vọt qua phòng thằng Tool, tìm thấy một khẩu súng rỉ sét ở trong túi đựng đồ tập gym. Rồi nó vội vàng chạy ra cửa trước, chưa đến nơi thì chuông reng lần nữa. Chaz vẫn giữ im lặng cho đến khi có tiếng đập, dường như ai đó đang phang một cây gậy vào cửa.
“Nào, nghe rồi! Ai đó?”
“Ô sin dọn nhà đây.”
“Ricca hả?” Chaz hỏi lại sửng sốt.
“Không mở tao sẽ la cho cả làng biết mày muốn giết tao.”
“Đừng mà,” Chaz nhớ những tiếng la của nó khi làm tình có thể làm vỡ cả pha lê.
Ricca nói: “Mày nghĩ cảnh sát sẽ làm gì với một đứa cố hãm hiếp người tàn tật?”
Chaz ngại ngần giắt khẩu súng lục vào lưng quần và mở cửa cho nó vào. Con nhỏ trừng mắt khi bước qua. Coi cánh cửa kìa, bị cây gậy của nó dộng cho móp từa lưa.
“Chân em sao rồi?” Chaz giở giọng ấm áp.
“Câm mồm.”
“Sao em biết anh đang ở nhà?”
“Tao đã cố gọi mày cả đêm, và đúng 6 giờ sáng thì máy không đổ chuông khan nữa mà báo bận.” Ricca lê đôi nạng trên sàn nhà.
“Anh làm việc trên máy tính ấy mà. Ngồi chơi em,” Chaz nói.
Ricca ngồi xuống, thở ra đầy nôn nóng. “Tao đã nghĩ về chiếc xe mới của mình. Không thích Mustang nữa, mày phải mua cho tao một con Thunderbird mui trần.”
“Ngon đấy,” Chaz nói. Rõ ràng con nhỏ đến nhà vào một thời điểm không thể tệ hơn.
“Lời cuối, tiền của tao đâu?”
“Anh đang thu xếp nè. Em có khát không?”
“Chắc nhà mày chẳng có sữa nguyên kem đâu nhỉ?” Con nhỏ nói.
Chaz lui vào nhà bếp, giả vờ tìm trong tủ lạnh, thực ra là câu giờ để ủ mưu. Khi nó đứng dậy thì thấy Ricca đã ở đó, không hiểu con nhỏ làm thế nào mà bước đi êm ru vậy với một cái chân thọt, nhưng gương mặt kia thì rõ ràng là đầy vẻ khinh bỉ. Thì ra trong lúc nó lục lọi giữa đống bia và Mountain Dew thì Ricca đã kịp đọc thư tuyệt mệnh.
“Khá quá chớ,” Ricca nói. “Mày nói dối riết thành ghiền à?”
“Sao em không nghĩ là anh muốn tự sát thật. Anh nghiêm túc đó, cục cưng à, anh trầm cảm muốn chết.”
“Vậy là mày đang dọn đồ cho kiếp sau à?” Con nhỏ chỉ tay về cái Samsonite màu xám, nằm ngay trên hành lang.
“À cái đó hả,” Chaz nói. “Anh có thể giải thích.”
Con nhỏ này chẳng cho nó bất kỳ một lựa chọn nào ngoài việc thủ tiêu, thủ tiêu thiệt sự. Nó móc ra khẩu súng thứ hai.
“Lại nữa hả,” Ricca thở dài.
“Em có xe hơi không?”
Chaz đã phải đi taxi từ Miami về nhà, bởi vì con Hummer đã đậu ở bến tàu, mà chìa khóa thì ở trong túi quần của Tool, mà Tool thì đang ở dưới đáy của Vịnh Biscayne.
“Lần này thì mày đi đâu?” Ricca hỏi.
Chaz dùng súng đẩy con nhỏ vào phòng khách. Xuyên qua màn cửa, nó nhìn thấy một con xe nhỏ gọn màu trắng, logo của hãng thuê xe Alamo đính ngay đầu xe. Bên trong thì có vẻ đủ chỗ cho một chiếc Samsonite và thêm một cái vali đồ, nhưng coi bộ hơi chật nếu chất thêm một cái xác người, với một cái giò vẫn còn bó bột.
Chẳng sao, Chaz tự nhủ. Mình sẽ xử con nhỏ này ở một bụi rậm nào đó, vứt xác rồi lái xe của nó đến sân bay. Vẫn còn nhiều thời gian. American cộ chuyến bay thẳng đến San Jose lúc 5 giờ chiều.
“Cá của mày chết đói hết rồi,” Ricca liếc vào hồ cá tỏ vẻ quan tâm.
“Kệ mẹ tụi nó,” Chaz nói. Không hiểu con nhỏ này tự dưng quan tâm đến cái hồ cá làm gì.
“Nhìn kìa,” nó cầm một chiếc nhẫn bạch kim nhỏ lên, nhẫn cưới. “Nó bị mắc vô cái cột buồm của con tàu cướp biển.”
Hết bình tĩnh nổi, Chaz ra lệnh cho nó ném chiếc nhẫn vào lại hồ cá. Nhưng Ricca không làm thế, mà nó đọc to dòng chữ khắc bên trong: “Tặng Joey, người con gái trong những giấc mơ của anh. Yêu em. CRP Eo ôi, lãng mạn chưa kìa.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 14 Mar 2022

Nó bỏ qua màn châm biếm của Ricca. Có lẽ con nhỏ đã biết vợ nó chưa chết và đang tìm cách hủy hoại cuộc đời nó. Có lẽ con nhỏ biết chiếc nhẫn cưới chính là do vợ nó bỏ lại, cốt để chọc điên nó. Hoặc cũng có thể con vợ và con bồ đã toa rập bày kịch bản này. Ricca và Joey, song hùng kỳ hiệp. Tại sao không chứ? Chaz nghĩ. Đến giờ thì đâu thứ gì có thể làm nó sốc hơn được nữa.
Ricca nhét nhẫn thử vào các ngón tay nhưng đều chật cả, thế là nó đeo luôn vào ngón út. “Anh nghĩ sao nà?” Ricca trở giọng nũng nịu.
Chaz kềm chế không bắn con bồ chết ngay tại chỗ.
“Đứng yên đó,” nó ra lệnh, và để cho chắc ăn, nó ném luôn đôi nạng vào phòng nghỉ.
“Tại sao nhẫn cưới của vợ anh lại ở trong bể cá?” Con nhỏ hỏi, nhúc nhích cái ngón út đeo nhẫn. “Chắc chuyện hay dữ lắm ha.”
Trở lại nhà bếp, Chaz chuyển cây súng qua tay trái, vốn vẫn còn đau từ đêm hôm trước, hy vọng Ricca sẽ không thử thêm trò nào ngu ngốc lần này. Nó nhăn mặt nhớ lại cuộc trốn thoát của Ricca tại Loxahatchee. Nó dùng cánh tay còn khỏe mạnh còn lại kéo chiếc vali Samsonite về hướng cửa, ngạc nhiên vì tiền sau khi thấm nước sao mà nặng quá. Nó ném đôi nạng về phía Ricca và ra lệnh: “Nào, cầm nạng đi theo.”
“Em nhuộm lông mu màu xanh vì anh, vậy mà anh cám ơn em vậy đó hả?”
Thật đáng sợ khi đến nước này mà con nhỏ còn đùa được, nó cũng chẳng còn run rẩy sợ hãi hay van xin tha mạng. “Em chở anh đi,” Chaz nói.
“Ủa anh nghĩ em ngu lắm hay gì?”
“Vụ ấy mình sẽ thảo luận sau.”
“Tao đếch đi đâu với mày cả, thằng đầu buồi.”
Sở dĩ Chaz chưa nổ súng là vì sợ cảnh máu me vương vãi lên tường, thế thì hỏng bét cái kịch bản tự sát vì vợ mà nó dày công sắp đặt. Cái thư tuyệt mệnh tốn nhiều chất xám mà, bỏ đi uổng chết.
“Đứng dậy, Ricca. Ngay.”
“Không. Mày cõng tao thì họa may.”
Cho tôi một ngày, một ngày thôi, Chaz nghĩ, một ngày yên bình không bị ai chọc cho tức điên lên bộ khó lắm hay sao?
Bên ngoài, một chiếc xe bấm còi ba lần. Ricca vẫn cứ mỉm cười trơ trơ vậy đó.
“Giờ sao đây?” Chaz bối rối.
“Nói nghe, hồi nãy tao giỡn vụ Thunderbird đó,” con nhỏ thừa nhận, “cả hai mươi lăm nghìn đô tao cũng giỡn luôn.”
“Thế thì anh không hiểu…”
“Tất nhiên, sao mày hiểu được,” Ricca nói.
Bỗng cánh cửa bung ra, ở ngưỡng cửa Earl Edward O’Toole thù lù xuất hiện, cái ngực trần giờ đã băng bó chằng chịt.
Với chất giọng khô ran như tro bụi, Charles Perrone nói: “Trời mẹ ơi, nữa hả?”
Đầu tiên là Joey, sau là Ricca, giờ là thằng người rừng. Giết người khó dữ vậy hả trời? Chaz tự hỏi.
Nó tức giận siết cò, nhưng cái ngón trỏ bầm tím bấm loạn mà cây súng cứ trơ tro. Và rồi nó ăn nguyên một cú móc trái thẳng hàm. Tool đã ra tay.
Mười hai tiếng đồng hồ sau đó, con Humvee đổ dốc xuống đường L-39. Trên đài, Faith Hill vẫn đang ngọt ngào khoe giọng, Red Hammernut miệng ngậm một chiếc tăm ngà, tay tỉ mỉ gỡ cuộn băng mà lão đã lấy từ đầu VCR của Chaz.
“Có một điều tao không hiểu,” Red nói với Tool. “Sao con nhỏ Ricca biết đường gọi tao? Tao mừng vì nó gọi, nhưng làm cách nào nó biết tên và có cả số phôn của tao?”
Tool đang lái xe, và nó cũng mù tịt. “Ông hỏi nó thử coi.”
“Nó bảo một ai đó đã viết lên cái thẻ cầu nguyện và đưa cho nó ở đám tang của Joey Perrone. Mà chuyện đó thật hay không giờ cũng không quan trọng nữa,” Red Hammernut cất cây tăm vào túi và khạc đờm ra ngoài cửa sổ. “Toàn bộ cái giao kèo này đã thúi từ đầu đến cuối. Tao giờ không còn biết đường gỡ đây.”
Tool có thể kể cho Red nghe về chuyện thằng đốc-tờ không chỉ giết hụt Ricca Spillman mà đến cả bà Perrone cũng chưa chết nốt, nhưng giờ nó chẳng có tâm trạng mà trò chuyện. Mỗi lần xe đi qua chỗ lún là nó lại nhớ đến viên đạn mới toanh vừa cắm vào nách. Sự khó chịu lại càng tăng lên gấp bội khi nó chẳng có cách nào giảm đau, miếng dán cuối cùng đã đưa cho Maureen mất rồi.
Tool liếc mắt thấy những phần còn lại của cuộn băng ghi hình trên tàu Sun Duchess được Red tháo ra và ném khỏi cửa sổ chiếc Hummer. Red bảo không thể để cho thằng thanh tra khốn kiếp có cơ hội chạm đến vật chứng này. Trước đó, tại văn phòng mình, Red cũng đã hủy cuộn băng được gửi đến cho mình.
Red nói: “Tao vẫn chưa thể tin được là thằng chó má nó lại dám bắn mày. Mình đã lên một kế hoạch quá ngon rồi.”
Cũng không ngon mấy đâu, Tool nghĩ.
Red đã ra lệnh cho Tool xử Chaz Perrone trước khi tụi nó đến Stiltsville, nhưng Tool bỗng dưng không thể xuống tay. Nó đã suy nghĩ thật nhiều về những gì Maureen khuyên về sự thay đổi: không bao giờ là quá muộn để chọn cho mình một con đường mới, sáng sủa và tích cực hơn. Tool biết nếu xuống tay với thằng Tiến sĩ, kiểu gí Maureen cũng sẽ biết. Nghĩ đến cảnh bà buồn khổ, trong lúc bệnh tình nguy kịch như vậy, nó chịu không nổi. Nên nó quyết định sẽ không giết thằng Perrone nữa, đạp xuống biển cho nó tự bơi vào bờ đã là trừng phạt nặng nề rồi. Tất nhiên trước đó, nó phải dọa thằng kia không bao giờ còn được bén mảng đến Florida.
Vậy mà thằng chó kia lại bắn nó trước.
Còn về cuộc gặp với kẻ tống tiền, Tool định sẽ làm theo lời Red, tức là giao tiền trong êm thấm. Lúc Tool tỏ ra ngạc nhiên vì sao Red ói ra năm trăm ngàn đô dễ vậy, Red đã phá ra cười, cười đến mức chảy cả nước mũi. Lão nói cho Tool nghe về một cái thiết bị giống như trong mấy phim James Bond mà lão mua ở một cái tiệm “dụng cụ gián điệp Cuba” tại Miami. Nó là một máy phát tin hiệu cỡ nhỏ, bé hơn cả gói thuốc lá Winston. Tool sẽ phải gắn nó vào trong cái vali Samsonite trước khi đổ tiền vào. Red chỉ việc xếp một biệt đội cô hồn chực sẵn. Cái vali ấy mà vào đất liền, băng này sẽ truy đến tận nơi, xử đẹp thằng tống tiền, con bạn gái bí ẩn, nói chung có bao nhiêu người biết thì xử bấy nhiêu người.
Nhưng rốt cục, Charles Perrone lại thuổng số tiền ấy trước.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 14 Mar 2022

Sau đó, khi Chaz nhảy khỏi thuyền để bơi vô bờ, cái Samsonite sũng nước và “thiết bị gián điệp Cuba” đều đi đời nhà ma. Tool phải ngồi nghe Red sạc cho một trận thê thảm. Đúng lúc ấy điện thoại reng, một người phụ nữ tên Ricca ở bên kia đầu dây gọi đến và báo: “Chaz Perrone đã trở lại Boca, tôi nghĩ ông quan tâm.”
Red bảo Ricca chờ lão tới, dập điện thoại và bảo Tool: “Thôi bỏ qua chuyện cũ. Thằng ngu đã đi thẳng về nhà.”
Giờ thì vali tiền đã an toàn ở phía sau chiếc Humvee, cùng với Charles Perrone, người đang trên đường đến Everglades lần cuối cùng trong đời.
“Thấy chưa, rốt cục đâu lại vào đấy,” Red Hammernut nói.
Có điều Tool chẳng còn hứng thú kết liễu Perrone, dù thằng này đã bắn nó và để mặc cho nó chết ở Stiltsville. Đấy là một cảm giác thật kì dị. Suốt cả ngày, Tool cứ nghĩ cách làm sao thoát khỏi việc này, trong khi Red cứ kè kè sát bên để đảm bảo mọi thứ được xử lý gọn ghẽ.
“Tao thật sự khoái con bé Faith Hill này,” Red nói. “Biết tao khoái ai nữa không? Shania Twain.”
“Ừa, tui cũng mê.”
“Tao có đọc đâu đó là Shania Twain có bà con gì đó với cái ông tác giả tên Twain, Cái ông viết cuốn Huckleberry ấy.”
“Thiệt không?”
“Chuyện kể về một thằng lỏi da trắng tinh ranh chơi chung với một thằng mọi đen. Hai đứa đi dọc sông trên một cái bè.”
“Ừa,” Tool đoán Red Hammernut đã uống kha khá rồi.
“Shania chắc là cháu, gọi Mark Twain là cụ tổ. Bài báo nói vậy hay sao á.”
“Có khi MV tiếp theo của cổ nên quay trên một cái bè,” Tool phụ họa. “Cổ và nguyên ban nhạc luôn.”
“Con trai, cô gái ấy có thể quay MV ở nhà vệ sinh công cộng mà lên hình nó vẫn long lanh như Taj Mahal.” Red quay ra lại kiểm tra băng sau của chiếc Hummer. “Hey, anh bạn của chúng ta cuối cùng cũng im lặng rồi.”
Họ đã trói nhà Sinh vật học, lôi nó về lại LaBelle và nhồi vào xe tải đông lạnh chung với với tám trăm kí bắp cải và cần tây. Tool tranh thủ lái xe về nhà để thay cái quần yếm mới, tưới cho cánh đồng cỏ trồng thánh giá sưu tập được trên đường cao tốc. Trong khi Red Hammernut dành cả buổi chiều để tiếp hai vị Thượng nghị sĩ bang. Hai vị này đã đưa ra một kế hoạch đầy hứa hẹn để lật lại hiệp ước NAFTA, qua đó giao chiến với bọn trồng cà chua ở Mexico.
Đợi mọi người rời đi, Tool và Red mới ra xe tải đông lạnh lôi Chaz Perrone ra, lúc này môi nó đã thâm và người run như cầy sấy. Sau đó, sử dụng công nghệ đóng gói nông sản mới nhất, hai người nhét Chaz trong túi nhựa kín mít từ đầu xuống chân. Chàng Tiến sĩ sẽ chết ngạt trước khi đến được Trung tâm Bảo vệ Động vật hoang dã Loxahatchee. Đấy là nơi mà Red sẽ hủy cái xác, một khoảng cách an toàn với Trang trại Hammernut.
“Chắc tao phải săn thêm một thằng khoa học gia mê tiền hơn mê cỏ cưa và cá sình,” Red nói. “Nếu không Chú Sam sẽ bắt tao ói ra một cục tiền để làm mấy cái bộ lọc nước thải. Hàng triệu đô la chứ đâu có phải tiền lẻ, đó là chưa kể tiền cho đám luật sư và chính trị gia. Xiết cho cố rồi hỏi sao nông dân xứ Mỹ này phá sản hết trọi.”
Nhìn mấy ngón tay bóng lưỡng và hàm răng trắng phau của Red, Tool tự hỏi lần cuối cùng người “nông dân” này cầm đến cái xẻng hay cái cuốc là khi nào. Ai mà không biết ông già đẻ ra Red đã xài sạch khí đốt tự nhiên ở Arkansas, và Red đã dùng toàn bộ tài sản thừa kế để mua sạch đồn điền khắp Sun Belt.
“Ê, chiếc xe kìa,” Red nói.
Tool dừng xe lại, đậu cạnh một chiếc bán tải Dodge bụi bặm. Chiếc xe này đã đậu sẵn ở triền dốc một tiếng trước. Thằng đệ của Red lái đến đây chờ sẵn, để Red và Tool có phương tiện rời khỏi Loxahatchee. Họ tính bỏ chiếc Hummer lại rìa con kênh đào. Thư tuyệt mệnh của Chaz được dán trên bảng điều khiển xe. Red bảo lá thư ấy là điểm cộng cho toàn bộ kế hoạch, dù lão chẳng hiểu chút nào về cái đoạn liên quan đến bộ lông của nàng thiên điểu.
Lôi tù nhân của mình ra khỏi con Hummer, hai người ngạc nhiên là Chaz vẫn chưa chết. Với bản năng sinh tồn như một con sóc đất, Chaz đã cắn một lỗ trên bao nhựa để từ đó thở hổn hển suốt đường đi. Tiếng thở của nó bây giờ cứ như mật đường bị hút xuống một cái ống thoát nước.
“Mẹ kiếp,” Red nói. Lão chụp lấy khẩu Remington 12 gauge từ băng ghế sau, và ra lệnh cho Tool thả thằng con hoang ra.
“Thiệt hả?” Tool hỏi.
“Mau đi.”
Tool lấy con dao bỏ túi cắt cái bao nhựa. Chaz lồm cồm chui ra, quần áo ướt nhẹp, mặt mày đỏ bừng.
“Cám ơn,” nó khò khè.
Red Hammernut nói: “Cám ơn cái chó gì? Tụi tao sẽ lột lông mày, thằng đạo tặc.”
“Red, em thật lòng xin lỗi vì vụ tiền.”
“Tất nhiên rồi.”
“Em sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn. Anh chỉ cần nói.”
Thằng Tiến sĩ rúm ró, sợ hãi, mắt lờ đờ van nài, như một kẻ đã thực sự sám hối. Tool chẳng mảy may xúc động, nhưng nó cũng chẳng có hứng bắn xịt não thằng này.
Red nói: “Mày dựng ra toàn bộ màn kịch này, đúng không? Đếch có thằng tống tiền nào cả, chỉ có mày và mấy thằng đệ tham lam chó chết của mày?”
“Không phải như anh nghĩ đâu!” Chaz phản ứng.
“Ngay từ đầu tao đã nghi là mày giết vợ. Rồi càng lúc mọi thứ càng rõ ràng hơn,” Red nói. “Nhưng mà quay video lại cảnh đó, chỉ để moi tiền của tao, thật sự quá bệnh. Nhóc con à, mày quả là phường súc sinh.”
“Nghe nè, Red. Em không có giết Joey. Cổ còn sống!”
Red liếc qua Tool, Tool nhún vai hờ hững.
“Vậy ý mày là sao, con nhỏ đó chính là đồng phạm à?”
“Chính xác,” Chaz nói. “Cổ đứng sau lưng màn tống tiền đó.”
“Con vợ quá cố của mày ấy hả?”
“Dạ! Tối hôm qua em mới phát hiện vụ này luôn.”
Red gật đầu: “OK, nhóc, mày chỉ cần trả lời thêm một câu hỏi nữa thôi.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 14 Mar 2022

“Gì ạ?”
“Mày còn định nói dối đến bao giờ nữa?”
“Trời ơi Red, thề với anh là em đang nói thật.”
“Vậy nghe ý kiến của ông O’Toole thử coi.
Tool đang ngắm nhìn cảnh mặt trời lặn, nghĩ về cái viên đạn nóng hổi, cứng ngắc dưới nách mình. “Đưa cây súng cho tôi,” nó nói.
Red cười toe toét. “Đó, đệ xịn phải vậy.”
Xa xa nghe tiếng vọng lại của một con cá sấu. Tool cầm lấy khẩu Remington, cho viên đạn vào ổ. Nó ra lệnh cho Chaz Perrone đứng lên và quay lưng đi.
Red Hammernut từ từ rút lui: “Tao sẽ đợi mày trong xe.”
Rõ ràng, Tool nghĩ. Sợ máu văng lên bộ đồ vía chứ gì.
“Bước xuống nước,” Tool ra lệnh cho Chaz.
“Làm ơn nói với ổng là tao không có xạo vụ Joey.”
“Mày chơi tao và cuỗm tiền đi.”
“Rồi, tao đã bậy bạ kinh khủng,” Chaz hổn hển nói.
“Rõ ràng. Bây giờ, tao sẽ đếm đến năm.”
“Chúa ơi, đừng ép tao phải xuống nước mà.”
“Mày đã làm điều tương tự với con bồ, đúng không? Chĩa súng vào người nó và dọa nó chết khiếp.”
Thêm một con cá sấu nữa vừa phát ra tiếng động, đâu đó trong vũng lầy.
Mùa giao phối đây mà, Tool phỏng đoán.
Chaz bắt đầu run rẩy mất kiểm soát. Nó lấy tay vỗ vào đùi mình và nói: “Nhìn tao nè! Chỉ cần nhìn thôi!”
Đấy quả là một cảnh tượng thảm hại. Chaz đang mặc áo thun lót, quần lót ca rô, đôi vớ màu nâu sáng. Nó đã bị lôi khỏi nhà trong bộ dạng đó. Cánh tay và cặp giò của nó đầy vết muỗi cắn.
“Muốn nghe lời khuyên không?” Tool nói.
“Muốn chớ,” ngài Tiến sĩ gật đầu liên tục.
“Chạy đi, nhanh vào.”
“Chạy đi đâu? Ra ngoài đó hả?” Chaz sợ hãi nhìn ra sau lung mình.
“Đúng,” Tool nói. “Bắt đầu nhé. Một… hai… ba…”
Chaz Perrone trượt thẳng chân xuống bờ kè và lao xuống đầm lầy cao đến đầu gối. Quả là một địa thế bất lợi cho cự ly nước rút của Olympic. Nó tháo chạy khỏi con đê, tu thế chênh vênh, bùn văng tung tóe trong sự điên loạn tuyệt vọng, xuyên qua đám cỏ dày.
Viên đạn đầu tiên trượt hơi xa sang trái. Viên thứ hai hơi thấp, rơi xuống mặt đầm lấy khiến nước bắn lên ướt cái quần lót của Chaz. Viên thứ ba thì lại chệch sang phải quá nhiều.
Red Hammernut thò đầu ra khỏi con bán tải, rống lên giận dữ. Tool nheo mắt lại, giả vờ tập trung hết sức.
Viên đạn thứ tu vọt ra khỏi nòng súng, Chaz thét lên rồi ngã xuống.
“Có thế chứ,” Red đắc chí, nhung ai ngờ thằng Tiến sĩ lại đứng dậy và tiếp tục màn tháo chạy.
Red chụp lấy khẩu Remington trên tay Tool, sốt sắng đua lên ngắm.
“Nhanh lên nào,” Tool nói với khóe miệng nở một nụ cười, tất nhiên là Red không thấy.
“Câm miệng.”
Red nổ súng, viên cuối cùng trong ổ đạn. Viên này bay thẳng lên trời, xa mục tiêu đến độ nó hết đà rơi tõm xuống mặt nước, vô hại như một viên đá cuội sau lưng Chaz.
“Mẹ nó,” Red tức tối nhảy trên mặt đất đầy giận dữ. “Đi bắt nó đi! Mau.”
Tool từ chối ngay: “Tay đau lắm, ngay chỗ thằng chó nó bắn tôi.” Nó cố tình nhắc cho Red nhớ sự hy sinh của mình khi đang làm nhiệm vụ.
“Nhưng mà trời ơi, nó đang trốn rồi kìa.”
“Vậy thì dí theo đi sếp,” Tool đề nghị. “Để tui bật đèn pha cho sếp thấy đường dí cho tiện.”
Red Hammernut nhìn vào mặt nước đen ngòm, tĩnh lặng, không dám nhúc nhích dù chi một li.
“Hay quá, tổ mẹ nó,” lão nói, nhìn khẩu súng trên tay như thể nó bị trục trặc gì đó. “Hết đạn rồi.”
“Đúng rồi,” Tool nói.
Trong sự im lặng và bối rối, hai người đành phải nhìn Tiến sĩ Charles Regis Perrone mất dạng trong ánh vàng au của đầm lầy giấc chạng vạng.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 14 Mar 2022

CHƯƠNG 31


Joey Perrone dụi đầu vào cái áo khoác da cừu của anh trai.
“Ở lại chơi vài ngày nữa đi anh?”
“Anh phải về, còn chinh chiến và yêu đương nữa chứ,” Corbett Wheeler. “Với lại, không có anh thì lũ cừu biết sống sao.”
“Em mong anh biết mình đang làm gì. Lỡ cô kia chỉ thích bồ bịch vớ vẩn thôi thì sao?”
“Em gái à, đời này còn nhiều bi kịch tồi tệ hơn nhiều mà.”
Joey giả vờ thét lên phẫn nộ rồi kéo sụp cái mũ Corbett đang đội xuống qua mắt. Mick Stranahan mang hành lý ra trực thăng, cái trực thăng suýt nữa khiến Đầu Đất trụy tim khi đáp xuống đảo. Phi công khởi động lại cánh quạt, Joey lùi ra xa, cố để không khóc.
Corbett làm động tác hôn gió rồi xoay gậy bước đi. Trước khi lên lên máy bay, anh dừng lại bắt tay Stranahan một cái. Joey chăm chú nhìn hai người đàn ông của đời mình nói chuyện với nhau. Mick gật đầu và có vẻ như hỏi lại mấy câu. Rồi anh trở lại đứng cạnh cô khi cái trực thăng nhấc mình khỏi mặt đất. Hai người vẫy tay chào thật mạnh khi chiếc máy bay trực chỉ đất liền.
“Ricca sẽ gặp ảnh ở sân bay. Cổ có chuyện phải tạt qua Boca vào sáng nay,” Stranahan thông báo.
“Chuyện gì nữa?” Joey hỏi.
“Thì chuyện đó đó.”
“Coi nào, Mick. Hai anh có gì giấu em vậy?”
“Không có gì, thiệt đó,” anh nhấn mạnh. “Ánh chỉ muốn cám ơn anh vì đã chăm sóc em. Ảnh bảo chú coi vậy mà lì lợm, vì con nhỏ phiền phải biết.”
Joey rượt anh chạy về tận bến tàu. Ở đó, họ cởi đồ cho nhau và cùng nhảy ùm xuống biển. Họ bơi quanh đảo đến vòng thứ ba thì một chiếc tàu kiểm lâm bất ngờ xuất hiện. Đó là một chiếc SeaCraft lớn với động cơ đôi Mercury. Trên tàu là một nhân viên cơ bắp người Cuba, tầm bốn mươi tuổi. Anh nhìn cặp đôi đang bơi lội và cười toe toét.
“Chà, có vài thứ chẳng thay đổi nhỉ,” anh nói.
“Chào, Luis.”
“Chào, Mick. Chào quý cô xinh đẹp.”
Liếc nhìn thận trọng qua vai của Mick, Joey khẽ chào người lạ.
“Xin giới thiệu với em, Luis Cordova huyền thoại,” Stranahan vừa đứng nước vừa nói. “Tụi anh biết nhau từ thời ở Stiltsville. Hồi ấy ảnh mới là một gã tân binh trong đội tuần tra biển. Bây giờ thì ngon rồi, sĩ quan chiến của Sở Lâm Viên, chuyên do thám mấy người tắm tiên hồn nhiên.”
Luis Cordova cười rộ trong lúc thả neo. “Tớ đến đây là vì việc công đấy nha, ông bạn già mê gái.”
“Ây, đừng nói với tớ là ngài Zedillo thăng thiên rồi nhé,” Stranahan nói.
Miguel Zedillo là nhà văn người Mexico làm chủ hòn đảo này. Joey đã nhìn thấy tên ông ở chồng sách trên kệ, trong phòng ngủ của Mick. Anh cho cô biết sức khỏe của ông dạo này rất tệ, và hòn đảo có lẽ sẽ bị bán khi ông qua đời. Joey bỗng reo vui, cô nói cô sẽ mua lại hòn đảo này cho hai người. Mick mừng rỡ đến mức kéo cô xuống làm tình ngay dưới bàn ăn.
“Bình tĩnh nào,” Luis Cordova nói. “Theo chỗ tớ biết thì ông già vẫn còn sống và đang hưởng thụ ở Tampico. Tớ đến đây hỏi thăm cậu về một chiếc thuyền bị bỏ ngoài khơi.”
Mick chụp lấy sợi dây thừng, Joey bám vào lưng để anh cõng lên thuyền. Người kiểm lâm viên kéo hai người lên SeaCraft, để họ nghỉ ngơi ở khoang lặn. Joey rất hài lòng khi thấy Luis Cordova là một quý ngài đích thực, đã chủ động né ánh mắt ra khỏi cặp mông trần của cô.
“Thuyền nào đó?” Mick hỏi.
“Một con thuyền thuê dài bảy mét, đậu trên bãi cạn của Mũi Florida vào đêm qua, có lẽ sau khi cơn bão đi qua. Không thấy đồ lặn, không thấy đồ câu, mà cũng không thấy ai sất. Chỉ có một cây đèn pin đã bể và vài vệt máu bên mép thuyền.”
“Máu người á?”
Luis Cordova giang rộng hai tay. “Vậy tớ mới tìm cậu nè.”
“Giấy tờ trên tàu có cho manh mối gì không?”
“Không giấy tờ gì sất, Mick,” người kiểm lâm nói. “Công ty cho thuê bảo con thuyền đã bị trộm trước khi bão tới. Nhưng tớ nghĩ bọn cho thuê tàu đang bao che ai đó.”
“Thuyền dài tới bảy mét à?”
“Có dù Bimini màu xanh ở trên, động cơ Yamaha bốn kỳ.”
Stranahan nói: “Xin lỗi Luis. Tớ chẳng thấy con thuyền nào giống vậy cả.”
Joey nói thêm: “Tụi em ở trong nhà cả đêm. Thời tiết ghê quá mà.”
“Ghê thiệt,” Luis Cordova đồng ý. Anh vẫn ga lăng, nói chuyện với mỹ nhân mà chỉ nhìn từ cổ trở lên. “À, quý cô đây tên gì nhỉ?”
Joey, hai tay vẫn đang che bộ ngực trần, huých nhẹ cùi chỏ vào xương sườn của Mick. Anh liền hiểu ý.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 14 Mar 2022

“Cổ còn mắc cỡ lắm,” anh nói với người bạn kiểm lâm. “Mấy chuyện gia đình tế nhị ấy mà. Cậu hiểu mà phải không?”
“À, tớ có nhắc đến lỗ đạn ở kính chắn gió chưa nhỉ?”
“Chưa, Luis.”
“Hôm qua hai người có nghe thanh âm gì không - tiếng súng chẳng hạn?”
“Bão như điên ngoài kia làm sao còn nghe được gì,” Stranahan nói.
Joey nói thêm, “Tụi em ngồi sát bên nói chuyện mà còn muốn không nghe mà.”
Luis Cordova gật đầu, nhưng Joey có cảm giác là anh chưa thật sự tin.
Luis nói: “Ừa, tớ nói cái này mong cậu bỏ quá cho. Cứ mỗi lần thấy vệt máu trên thuyền, tớ nghĩ ngay đến cậu, Mick à.”
“Cám ơn cậu đã đánh giá cao, nhưng thời gian qua tớ sống đời tẻ nhạt lắm.”
“Ờ, tớ thấy mà,” Luis Cordova nói giọng khô khốc. “Xin lỗi vì làm phiền buổi chiều của hai người. Muốn tớ chở về lại bến tàu không?”
“Thôi, bọn tớ sẽ bơi vào.” Stranahan lùi dần về phía đuôi tàu để trở lại mặt biển, Joey vẫn ôm lấy vai anh. “Gặp cậu vui quá, bạn mình,” anh nói với người kiểm lâm.
“Tớ cũng thế.”
“Anh đang truy tìm một xác chết à?” Câu hỏi vọt ra khỏi miệng Joey mà chính cô cũng không ngờ tới. Stranahan thò tay xuống và véo nhẹ vào mông cô một cái.
“Xác chết ư?” Luis Cordova nói.
Joey nghĩ thêm: “Trời ơi, sao mình lại ngu thế!
“Ý tôi là,” cô nói. “Có lẽ ai đó đã rơi khỏi thuyền vì cơn bão ấy.”
Người kiểm lâm bảo chưa thấy thông báo mất tích gì cả. “Nhưng đừng quên đây là Miami,” anh nói thêm. “Thỉnh thoảng người ta mất tích mà chẳng có ai báo cảnh sát cả. Đại dương bao la quá mà.”
Tôi còn không biết vụ ấy sao, Joey tự nói với mình.
Trong lúc bơi trở lại đảo, cô không thể ngăn mình suy nghĩ về thằng chồng. Nếu như phát hiện thấy cái vali chứa nửa triệu đô trên con thuyền vô chủ, Luis Cordova có lẽ đã nói ra.
Còn nếu như không thấy vali lẫn không thấy xác, phải chăng Chaz Perrone vẫn sống và giông thẳng với mớ tiền ấy. Nghĩ đến viễn cảnh ấy cô chịu không nổi.
“Anh cứ bảo em là đừng có lo,” cô hét lên với Mick, đang bơi sau lưng cô tầm chục thước. “Giờ anh vừa lòng chưa? Thằng khốn nó đã trốn đi rồi kìa!”
“Sao em lại không tin anh?” Stranahan đáp lời.
“Vì anh là đàn ông chứ sao?” Joey cười ra bong bóng.
“OK,” anh nói, “xin cô trả lại hai tuần tiền phòng và đi cho.”
“Bắt được tôi cái đã.”
Cô hạ đầu xuống và bắt đầu sải mạnh, người cô lao đi giữa những bọt sóng. Cô chỉ còn nghe loáng thoáng tiếng anh hét theo. “Hey, Joey, chờ anh với! Anh yêu em!”
Người gì tánh kỳ, cô nghĩ.
Nhưng cô vẫn tiếp tục bơi về phía hòn đảo, bơi trong hạnh phúc. Trên bờ Đầu Đất đang chạy ra đón, không quên quẫy cái đuôi ngớ ngẩn.
*
Red Hammernut liếm mép. Lão đã phun nước bọt và chửi thề nhiều đến nỗi lưỡi khô như ngói. Và lão tiếp tục lải nhải, đến lần thứ sáu rồi: “Tao chưa từng thấy ai có hai con mắt còn ngon mà bắn tệ như mày.”
Earl Edward O’Toole giữ “hai con mắt còn ngon” nhìn vào mặt đường đê phía trước và không nói gì cả. Nó đã xin lỗi đủ rồi.
Red giận đến sôi gan về màn đào thoát của Chaz Perrone. Tool bảo ông đừng lo nữa, thằng khốn ấy vô dụng đến mức còn lâu nó mới sống sót ra khỏi đầm lầy.
Rồi lỡ nó sống sót thì sao? Red nghĩ.
“Thằng chó nó có thể làm tan nát cơ đồ của tao,” lão nói, giọng ảm đạm.
Tool cười. “Nó chẳng thể làm tan nát ai được cả, nó sẽ chạy đến khi nó chết.”
“Bộ mày biết gì mà tao không biết hả?”
“Tui chỉ biết nó là thằng sợ đủ thứ,” Tool nói, “dù có sống nó cũng chẳng dám trồi ra đâu.”
“Vậy nếu có đứa nào tóm nó trước thì sao? Mày có nghĩ đến việc ấy chưa? Bị kết án thì nó sẽ lôi cả đám ra như chơi đó.”
Tool trả lời: “Ông đừng có tự lên kịch bản lung tung nữa.”
Đề phòng Chaz tìm đường chạy về, hai người đã chờ thật lâu trong bóng tối trên triền đê, để tâm nghe ngóng, căng mắt ra tìm một cái bóng náo đó đang di chuyển. Tuyệt không có gì cả, cho đến khi Red chịu hết nổi lũ côn trùng và quyết định bỏ đi. Họ để con Hummer của Perrone lại, rút chìa khóa, đề phòng trường hợp thằng chó đẻ đang nấp trong bụi cỏ. Lá thư tuyệt mệnh sến rện của nó vẫn được dán trên hộp điều khiển. “Lỡ đâu nó biết lịch sự mà chết dùm,” Red giải thích.
Bây giờ, ngồi kế bên Tool trong con xe tải rỉ sét của nó, Red cứ luôn mồm ca cẩm về tất cả những thứ đã xảy ra từ sau khi thằng Sinh vật học giết vợ nó. Thật quái đản khi mọi thứ lại bung bét ra như vậy, mọi trật tự, kế hoạch đều rơi vào hỗn loạn. Red Hammernut đâu có phải hạng người hay tư lự, lão sinh ra đã có tính thực dụng bẩm sinh, sai đâu sửa đó và một khi ra tay thì cực kỳ tàn nhẫn. Còn lâu lão mới tin vào số mệnh, quả báo hay sự liên kết ngẫu nhiên nào đó của các chòm sao. Nếu chân lão đạp cứt, nghĩa là có thằng cấp dưới nào đó đã làm ăn như cứt.
Thông thường, Red Hammernut dễ dàng nhận ra nguồn cơn của vấn đề và ra tay chỉnh đốn: một món tiền bồi thường, một màn đánh đập hoặc một chiếc vé máy bay sẽ giải quyết vấn đề. Nhưng trường hợp thằng Perrone quả là vượt ra ngoài mọi toan tính của lão. Tất cả những mối liên kết lợi ích và chính trị của Red sẽ bung bét nếu Chaz trồi lên và khai ra vụ gian dối Everglades. Tự dưng Red thấy hối hận vì đã hủy hai cuộn băng video quay lại cảnh Joey Perrone bị xô xuống biển. Còn cuộn băng đó, lão đã có vũ khí để lật ngược thế cờ.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 14 Mar 2022

Má cái thằng phản bội mạt hạng.
Thôi thì ít ra cũng giữ được tiền, Red nghĩ. Chiếc Samsonite đang trượt qua trượt lại ồn ào trên sàn chiếc bán tải khi xe chạy qua bờ đê dằn xóc để ra khỏi khu bảo tồn Loxahatchee.
“Sao mày lái chậm rì Vậy?” Lão càu nhàu Tool.
“Vì tui đâu có được bật đèn xe.”
“Mà sao mày không bật?”
“Khu vực này bọn kiểm lâm và giám sát hay đi kiểm tra,” Tool giải thích. “Không phải như đất nhà mình đâu. Cái này là khu vực của Liên bang đấy.”
“Kệ mẹ tụi Liên bang ấy.”
“Chưa kể thằng đệ của ông nó để lại có 1/4 bình xăng à.”
“Má thằng chó.”
*
Nếu được lựa chọn, Red Hammernut chẳng đời nào muốn dành thời gian đi lại trên phần thiên nhiên ít ỏi còn chưa bị khai phá của Everglades. Lão thích những đoạn đã được đào vét, cày xới, lát vỉa như mấy thửa rau quả mà mình vẫn đi thăm thú bằng chiếc Cadillac hoặc trên trực thăng. Những mảnh đất ngay hàng thẳng lối, vuông vức gọn gàng bởi những đường mương và những gốc cây đã cắt tỉa như ý. Thỉnh thoảng cũng có lợn rừng hay gấu mèo băng qua đường, nhưng đời sống hoang dã nhìn chung là hiếm thấy trên trang trại. Red không đến mức sợ thiên nhiên hoang dã, nhưng lão khó chịu khi ở ngoài đây, đặc biệt là vào buổi tối, đặc biệt là khi khẩu súng đã hết đạn.
“Lũ Liên bang khốn kiếp,” lão nói khinh khỉnh, “Và cái bang Florida cũng khốn kiếp. Chúng nó sẽ truy đến cùng vụ nước thải. Mày chờ coi tao nói đúng không. Rặt một tuồng đạo đức giả!”
“Vâng,” Tool nói, giọng không có vẻ gì là đồng cảm.
“Lấy lũ cá sấu đang tru tréo đêm nay làm ví dụ đi,” Red tiếp tục nói. “Bọn nó đã hiện diện ở đây trong hàng triệu triệu năm? Mày nghĩ một chút phân bón có thể giết được chúng không? Rồi thuốc diệt nấm và thuốc trừ sâu giết được không? Mẹ nó, cái lũ quái vật ấy có thể ăn lượng DDT bằng cân nặng của nó mà vẫn phây phây, đến đánh rắm một cái cũng không có mùi thuốc nữa là. Tụi nó là khủng long đó, trời đất ơi. Nó đéo cần chính quyền Hoa Kỳ phải trông chừng bảo vệ.”
Tool giữ nguyên ánh nhìn về phía trước. “Nhưng mà mấy loài khủng long bạn của nó chẳng phải bị tiêu diệt hết rồi sao?”
“Cái gì?” Red Hammernut không thể tin vào tai mình. “Nhóc, mày đang ở phe nào vậy? Tao đéo quan tâm chuyện gì xảy ra với lũ khủng long chết tiệt ấy, mà có ai thèm quan tâm cơ chứ?”
Tool nói: “Hôm kia tui có bắn một con cá sấu. Không phải dạng khủng đâu, nhưng cũng góp phần tiêu diệt…”
“Thì sao?”
Red cứ điên tiết như thế suốt con đường ra khỏi Loxahatchee. Lão chỉ dễ chịu hơn một chút khi xe trèo lên mặt đường khô ráo và mắt lão nhìn thấy ánh đèn của Hạt Palm Beach đang sáng đàng đông.
“Sáng mai phải làm một chuyến trực thăng,” lão lạnh lùng tuyên bố. “Tao chẳng lo âu gì, nhưng phải lùng cho ra thằng chó má ấy.”
“Nếu lũ khủng long chưa kịp ăn thịt nó,” Tool nói, mặt lạnh tanh.
“Ê nhóc, mày định nắn bi tao hả? Tao không có hứng giỡn chơi nha, nói cho mày biết.”
“Dạ sếp.”
“Biết mai làm gì chưa, ông O’Toole? Ông làm ơn mang khẩu súng kia ra bãi mà tập dùm tôi. Lần sau biết đâu mình nhắm vô cái nhà kho, có khi ông bắn trúng được bên hông đó.”
Tool dửng dưng đón nhận lời sỉ nhục ấy, sự im lặng được Red mặc định sai lầm là thái độ quy phục. Làm sao lão thấy được lòng trung thành của Tool đã ngày càng bị dát mỏng, làm sao lão cảm nhận được nỗi tức giận đang sục sôi trong tâm trí giản đơn của nó.
“Nó thoát được cũng là do mày hết,” Red lại lên cơn. “Chỉ tại mày chứ không ai.”
Tool nhún vai. “Ông thử lấy khẩu súng lục mà nhắm bắn khi có một viên đạn trong nách coi.”
“Con mẹ nó, im miệng và lái xe đi. Mau đưa tao về nhà.”
Nhắm mắt lại, Red cố mường tượng về cái bồn Jacuzzi đang chờ mình tại nhà. Lão nóng lòng muốn được chà rửa hết bụi bẩn, mồ hôi, kem chống nắng và xác chết côn trùng bám trên người, ngồi xuống thưởng thức một miếng sườn bò nửa kí lô cùng một chai Jack DanieLs. Dòng suy nghĩ sung sướng ấy bỗng khựng lại khi Tool dừng chiếc xe bán tải đột ngột ngay trên gờ cao tốc.
Red nhìn xung quanh. “Gì nữa đây? Bể bánh à?”
“Ngồi im,” Tool trèo ra khỏi chiếc xe tải.
“Ê! Trở lại đây,” Red rống lên. Lão nhảy ra khỏi xe và đuổi theo Tool. “Mày đang đi đến chỗ đéo nào thế hả? Tao không có thời gian cho mấy trò khùng của mày đâu nha.”
Tool vẫn không giảm tốc độ. Red đã đuổi kịp, và gọi nó bằng tất cả những cái tên thóa mạ mà lão có thể nghĩ ra.
“Câm đi,” Tool nói, rồi giơ bàn tay to bè như cục gạch của mình lên. Nó dừng lại để xem xét một cây thánh giá nhỏ, rồi gỡ vòng hoa loa kèn ra khỏi đó.
“Không phải lúc đâu, nhóc. Bữa nào mày quay lại rồi bứng ra, nhưng đừng làm đêm nay,” Red mắng nhiếc nó, “Và đừng làm khi có mặt tao.”
“Chỉ mất có một giây thôi.”
“Mày điếc hả? Vừa điếc vừa ngu?”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 14 Mar 2022

Đèn xe tải rọi lên bảng tên được khắc trên chiếc thánh giá nhà làm:

Pablo Humberto Duarte
Chồng, bố, con trai và anh trai yêu dấu.
Sinh 3/9/1959. Mất 21/3/2003
Giờ anh đang lái xe về với Chúa.
Hãy nhớ: dây an toàn sẽ giữ mạng cho bạn!


“Chỉ là một thằng Mễ chết tiệt,” Red Hammernut càu nhàu. “Chắc bị xe tông rồi lao đầu xuống mương chứ gì.”
“Làm sao ông biết được?” Tool nói.
“Mày nhìn cái tên kìa. Báp Lô Hum Be Tô, đấy chẳng phải tên Mễ là gì.”
Tool ngồi chồm hổm, hai khuỷu tay chống lên gối.
“Thôi làm gì làm lẹ dùm,” Red gắt gỏng. “Kéo cái chết tiệt ấy ra khỏi mặt đất rồi phắn khỏi đây. Tao cần rượu và bồn sục.”
Tool không nhúc nhích. Red lườm nó.
“Cái đéo gì nữa đây?”
“Tui đang đấu tranh tư tưởng. Thằng bạn già này bằng tuổi tui,” Tool nói. “Không biết nên lấy hay để lại.”
“Thằng Mễ á hả?”
“Ông Đu Át Tê nè. Mà ông muốn gọi gì cũng được.”
“Nhân từ quá!” Red nghĩ: Chúa ơi, làm ơn đừng để thằng cô hồn này làm vậy với con.
Tool nhìn kỹ lại cây thánh giá gỗ. “Ít nhất nó đã là chồng, là cha, là con trai, là em trai… Tui không được là cái gì trong số này hết, Red. Tui không có vợ, cũng chẳng có gia đình. Có độc nhất một thằng anh họ vớ vẩn, đang bóc lịch vì cướp một cái tiệm giặt ủi chết tiệt.”
Đến đây thì sự kiên nhẫn của Red Hammernut cạn kiệt. Tại sao một người đàn ông tầm cỡ như lão lại đứng giữa đường 441 trong một đêm thứ Bảy, kế bên là một thằng tiền sử lông lá, đã bị đạn cắm vào đít lại còn lên cơn khủng hoảng trung niên, tất cả chỉ vì một thằng Mễ quên thắt dây an toàn khi lái xe.
Và thế là không cần nghĩ, Red đập một cái xuống đỉnh đầu Earl Edward O’Toole. Thật là một sai lầm, bởi vì với Tool đó là một hành động không thể chấp nhận được.
“Nghe nè, cái thằng đười ươi xì ke đầu buồi kia,” Red nói. “Nửa triệu đô của tao đang nằm sau lưng chiếc bán tải, giữa đồng không mông quạnh, bất kỳ thằng nghiện mang giày bóng rổ nào cũng có thể chạy ngang và thó nó trong năm giây. Bây giờ nói thiệt là tao đéo biết mày đang nghĩ cái gì trong đầu. Nhưng tao đếm tới mười, mày phải lôi cái thánh giá kia ra khỏi mặt đất và mình sẽ biến khỏi đây. Mày nghe thủng không?”
Tool tuyệt không nhúc nhích, cũng chẳng buồn chùi đám nước miếng của Red văng vào quần yếm của nó.
“Một…” Red lên giọng, “hai… ba… bốn.”
Red đếm, nhưng trong lòng không biết lỡ thằng điên kia cãi lời thì mình phải làm gì đây? Không lẽ đánh nó cái nữa?
May quá, Red thở phào khi thằng Tool rốt cục cũng từ từ đứng dậy và nói: “Được rồi sếp.”
Nó dùng đôi bàn tay khổng lồ của mình ôm một vòng quanh cái thánh giá và từ từ kéo nó lên khỏi bùn, để không làm gãy ngang thanh gỗ.
Red nói: “Tao nói nhanh lên mà, nhanh lên rồi đi.”
“Tui không nói ông.”
“Cái gì?” Ngạc nhiên chưa, Red há hốc mồm, hổng lẽ một cú tát đã làm não thằng này lộn tùng phèo lên và văng sự minh mẫn ra ngoài rồi. “Mày mới nói gì đó?” Lão hỏi lại, hơi lơ đễnh.
Earl Edward O’Toole bước ra đứng giữa Red và chiếc xe tải, thân hình hộ pháp của nó đã che mất ánh sáng từ đèn xe. Red chợt cảm thấy nhỏ bé và, lần đầu trong đời, thật sự sợ hãi. Lão chợt thấy lạnh người bởi tiếng thở của Tool, chậm rãi và bình tĩnh gấp nhiều lần so với hơi thở của lão lúc này.
Lão đưa cặp mắt tò mò pha lẫn ngơ ngác nhìn vào cái bóng khổng lồ trước mặt. “Giờ sao đây, thằng đười ươi ngu ngốc?”
“Đứng yên,” Tool khuyên.
Samuel Johnson Hammernut có thể thấy gã hộ pháp của mình giơ cả hai bàn tay lên cao, và rất nhanh sau đó lão nhìn thấy cái thánh giá in tên Pablo Duarte xuất hiện trên bầu trời lấp lánh những ánh sao, và sau đó thì lão không còn nhìn thấy gì nữa!
Red Hammernut và những kẻ có cùng tâm địa đã bức tử Everglades thật tinh vi và lặng lẽ. Hoàn toàn khác các thể loại ô nhiễm có hình ảnh ăn khách trên truyền hình, những tấn phân bón hóa học đổ từ cánh đồng mía và trang trại rau củ ở miền nam Florida không tạo ra một cơn hồng thủy cá chết trương hoặc những cảnh động vật phơi xác chết thối rữa. Phốt pho và các hóa chất ô nhiễm phục vụ nông nghiệp như một bóng ma vô hình ngày đêm hủy hoại lớp tảo được gọi là periphyton, “sinh vật bám rễ dưới nước.” Đó là một chất nâu nhầy nhụa, nguồn dinh dưỡng thiết yếu của cỏ cưa. Khi lớp tảo này chết đi, các loại cá nhỏ sống ký sinh trên lớp tảo này sẽ bỏ đi tìm kiếm thức ăn và làm tổ ở nơi khác. Theo sau bọn cá ký sinh sẽ đến lần lượt cá ngựa, diệc, cá vược, cá chèm miệng rộng, và tuần tự theo thứ tự chuỗi thức ăn trong thiên nhiên. Chẳng mấy chốc, thảo nguyên cỏ cưa sẽ khô héo, thiếu thốn dinh dưỡng, bị các giống cây thủy sinh khác như cỏ đuôi mèo thay thế, vốn phát triển mạnh trong nguồn phốt pho. Đấy sẽ là một môi trường sống khắc nghiệt với những loài chim và động vật hoang dã địa phương.
Mục tiêu chính của dự án phục hồi Everglades do chính phủ đưa ra là giảm lượng thải từ phân bón hóa chất. Các ông trùm ngành mía đường và tập đoàn tư bản nông nghiệp hợp tác miễn cưỡng bởi vì bọn họ đã mất đi chỗ dựa dẫm ở những vị chính trị gia “nhà nuôi” nhằm tác động EPA và các cơ quan quản lý khác không bám riết đến đường làm ăn của chúng. Trong lúc các hồ lọc được thiết kế để loại bớt một số chất ô nhiễm cho thấy tính hiệu quả ban đầu, Everglades vẫn chết dần với tốc độ tám mét vuông một ngày, ngay chính thời điểm mà Charles Regis Perrone đang thực hiện hành trình đơn độc đáng sợ của mình băng qua Loxahatchee.
Nó văng tục ầm ĩ khi bùn lầy tràn vô đôi vớ và làm chúng tuột ra trôi mất, khi cỏ cưa cào rách áo và quần lót, khi bèo và hoa súng cản trở bước chân chạy thoát thân. Mầm cỏ đuôi mèo nở rộ cho thấy dấu hiệu của lượng phân bón dồi dào trong nguồn nước, nhưng đó không phải là nguyên nhân của sự rung sợ trong lòng nó. Nó biết phốt pho không độc hại theo kiểu vi khuẩn chết người. Nó cũng rõ khu vực Loxahatchee có mức độ nhiễm phân hóa học thấp hơn, ở đây môi trường sống vẫn còn tương đối dễ chịu cho đời sống thiên nhiên bản địa, so với khu vực nhiễm độc cấp tính tiếp giáp trang trại Red Hammernut.
Vậy mà Chaz vẫn đi qua đầm lầy với muôn vàn nỗi sợ nặng nề. Sợ đang bị Red và thằng đệ người rừng với khẩu súng đạn ghém bám theo, sợ bọn côn trùng bẩn thỉu mang trên người mầm bệnh, sợ bọn rắn hổ mang răng nhọn như kim, sợ bọn đỉa hút máu người, bọn ve hươu, bọn linh miêu kỵ nước, bọn báo tạp chủng, bọn cá sấu đang giao hợp phá vỡ sự im lặng…
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 14 Mar 2022

Nó không thấy sự mỉa mai nực cười trong hoàn cảnh này. Vốn dĩ nó luôn tự xem mình là người qua đường vô can hơn là kẻ xấu chủ mưu trong kế hoạch hủy hoại thiên nhiên. Đổ hết mọi trách nhiệm và tội lỗi lên đầu bọn làm khoa học vô lại như Chaz khác chi bảo bọn bác sĩ khoa học đầu quân cho những công ty thuốc lá chịu hoàn toàn trách nhiệm cho bệnh ung thư phổi, khi mà chúng khẳng định thuốc lá không có hại cho sức khỏe. Sự thật thì sao, một kẻ đã muốn hút thuốc thì bất cứ nhà khoa học nào cũng chẳng cản được. Tương tự như vậy, các thành phố và trang trại buộc phải giải quyết chất thải lỏng của họ một cách kinh tế hiệu quả nhất, nghĩa là phải đổ nó vào nguồn nước công cộng mà mặc kệ các mối nguy gây ra cho môi trường.
Bản thân không thể chống lại xu hướng của loài người, thì chỉ còn cách là nương theo dòng đời mà sống. Chaz đã lập luận như thế. Khi nhận công việc là nhà khoa học “bán thân” cho Red Hammernut, nó đã tìm hiểu đủ về hệ sinh thái ở Everglades để có thể tham gia chuyện trò với đồng nghiệp mà không bị lộ chân tướng là một kẻ lừa đảo không kiến thức. Trong chính khóa học tại thực địa ấy, nó nhớ lại rằng lớp bùn mà nó đang lội qua bì bõm này có vai trò quan trọng với hệ sinh thái, và được cái nhà khoa học khác đặt tên vui là “bãi nôn của khỉ” một cái tên Chaz khá tâm đắc.
Nó rất ghê tởm việc bị dính nước, kể cả là loại nước trong môi trường lành tính. Chaz thậm chí còn từ chối nhón chân vào những lỗ trũng nước ở sân golf để nhặt bóng đánh lỗi. Thế nên, ý nghĩ phải trần truồng, không vũ khí tự vệ, lội ì ạch qua một đầm lầy tối đen khiến nó tan nát cõi lòng. Bầu trời dần dần trở nên quang đãng hơn, đủ cho ánh sao trên cao rọi xuống mặt nước để nó có thể đoán được hình dạng các thế lực bóng tối xung quanh mình. Nó đặc biệt quan ngại những vật có hình hài giống một con cá sấu. Cứ nghe tiếng gầm cá sấu vang lên trong không gian thì biết sự có mặt phong phú của các chủng loại gia đình nhà chúng nó quanh đây. Nó nhớ trong các bài giảng khoa học về bò sát căn bản thì việc gào rống kia liên quan đến hoạt động tình dục của giống loài. Giờ thì nó không rõ mình đang đối đầu mối nguy bị ăn thịt hay bị làm nhục. Nó biết phần lớn các loài rắn đều có hai dương vật hoạt động. Một đề tài thường được nhắc đến cho vui ở trường đại học. Nhưng nó lại quên mất không biết bọn cá sấu có được trời phú hai của quý giống thế không. Ác mộng bị cá sấu hai đầu tấn công không lâu trước đây nay được thay thế bằng nỗi sợ thực tại trăm ngàn lần kinh khiếp - cá sấu hai cu.
Thấp thoáng phía xa xuất hiện một ốc đảo nằm trên gò đất cao giữa mênh mông nước. Chaz vọt lên phía trước với tốc độ hoang dã, chạy đua với nỗi sợ hãi bị con thằn lằn nặng hơn hai trăm kí cắn ra làm đôi. Mặc cỏ cưa cứa tan nát vào da thịt, nó vẫn giữ nguyên ý chí mà lao về phía trước. Đến khi tới được mẩu đất nhỏ khô cằn, ngồi thụp xuống cạnh cây nguyệt quế nó mới bình tâm để xem xét lại thương tích trên thân thể sau màn đua nước rút vừa rồi.
Cơ bắp bị chuột rút, hậu quả của vận động mạnh và thiếu nước.
Lưng nóng ran vì một vệt côn trùng cắn.
Tay và thân mình chằng chịt những đường cỏ cắt rịn máu.
Khuôn mặt đang bị bao vây bởi tiếng vo ve dày đặc của muỗi.
Từ đùi tới háng đang bị cơn ngứa bí ẩn hành hạ.
Cái đó chỉ mới là đau đớn thể xác. Chaz Perrone còn bị tra tấn về tinh thần nữa chứ.
13 triệu đô tiền thừa kế trong mơ phút chốc tan thành mây khói, vì đó chỉ là trò lừa bịp.
Con vợ mà nó cố giết vẫn sống nhăn răng, và đang trên đường tới đồn cảnh sát.
Nhỏ bồ mà nó cố giết cũng sống nhăn răng, và dàn xếp vụ bị nó bắt cóc.
Người đàn ông mà nó làm ăn cùng đã trở mặt và lùng giết nó như người ta giết một con ngựa què.
Và giờ nó ở đây, một thân một mình - bẩn thỉu, trần truồng, lạc lõng, trơ trọi không cách tự vệ giữa cái chốn mà nó ghê tởm nhất trên cõi đời này.
Mình có xứng đáng bị như vậy không? Nó tự hỏi? Thật sự phải đày đọa mình tới vậy sao?
Nó đưa ngón trỏ miết dọc cẳng chân, lướt qua mớ bùn tảo dính bết như sôcôla đông lạnh. Dí ngón tay đó vào mũi nhưng vẫn không nghe thấy một mùi độc hại, hư thối gì, ngay cả khi đống bùn nhão này bị nhấn chìm trong phân bón. Thì sao chứ. Đó chỉ là bùn thôi mà, Chúa ơi. Có phải tôi đã làm gì ghê gớm như đánh chết hải cẩu bắc cực con đâu chứ.
Mặt trăng trên cao chiếu luồng ánh sáng xanh nhạt xuống bề mặt đầm lầy. Có tiếng sột soạt nặng nề ẩn khuất đâu đó. Chaz Perrone kéo đầu gối sát vào ngực, đưa tay sờ soạng mò kiếm một hòn đá. Lại thêm tiếng gầm gừ của cá sấu vang lên ở một cái ao gần đó.
Anh… yêu ai đó?
Yeah… Anh yêu ai đó?
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

PreviousNext

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 83 guests