CHƯƠNG 29
Joey và anh trai mang thức ăn thừa từ bữa tối ra đê biển cho cá ăn. Stranahan vẫn ngồi tại bàn, lau chùi khẩu súng. Anh thấy thật nhẹ nhõm khi được về nhà, tránh xa sự điên loạn của đất liền. Đầu Đất nằm dưới chân anh, chẳng buồn nhúc nhích, ngay cả khi có một đàn hải âu bay qua. Suốt cả buổi chiều con chó cứ quấn lấy chân anh, linh cảm sắp có chuyện chi hệ trọng lắm. Giá mà con người cũng tinh tế như thế, Stranahan nghĩ.
Anh đứng dậy mang khẩu Ruger ra thuyền, con Đầu Đất bám theo sát gót. Joey thấy anh quấn súng trong vải dầu và cất nó vào cái hộc ở mũi thuyền.
“Mick, anh biết gì chưa,” Joey nói. “Anh trai em để ý đến ghệ của chồng em.”
Corbett Wheeler phất tay phản đối: “Bớt giỡn, anh chỉ nói nhìn cổ không có giống dạng gái lẳng lơ.”
“Sống với động vật riết nên khả năng đánh giá con người của anh bị cùn rồi,” Joey nói. “Em khuyên anh chớ nên hẹn hò với bất kỳ ai gặp ở lễ tang. Hổng tin, anh hỏi thằng Chaz ấy.”
Stranahan ngồi xuống cạnh cô trên đê biển, con Doberman chen vào giữa họ, khụt khịt mũi. Joey siết chặt lấy tay anh, cứ như hai người đang ngồi ở giữa lốc xoáy độ cao hơn 10.000m. Rõ ràng là cô rất hồi hộp trước cuộc gặp dứt điểm vụ tống tiền, người bình thường nào cũng vậy.
Corbett hỏi: “Khả năng mình sẽ lấy trọn số tiền yêu cầu là bao nhiêu?”
“Không cao mấy,” Stranahan thừa nhận.
Anh đoán Samuel Johnson Hammernut sẽ dùng năm trăm ngàn đô tiền mặt như mồi nhử. Thằng người rừng trông trẻ sẽ kè kè theo Chaz đến chỗ hẹn. Rồi nó đưa vali tiền cho Stranahan, bảo kiểm tra xem đủ chưa. Và chỉ cần anh sơ sẩy, nó lập tức thủ tiêu liền. Sau đó, trên đường lái tàu về lại đất liền, nó sẽ lựa thời cơ khử luôn thằng Chaz.
Có khoảng một chục kịch bản có thể diễn ra, và Stranahan đã dự trù đủ cả. Ban đầu anh định đến điểm hẹn một mình, nhưng Joey và Corbett khăng khăng muốn đi theo. Stranahan tất nhiên hiểu động cơ cá nhân của họ. Anh cũng mừng vì như thế phe ta sẽ vượt trội về quân số. Con tinh tinh của Hammernut chắc chắn phải hiểu là nó không thể xử một lúc ba mạng, anh mong nó sẽ không cố thử. Nhìn tạng là biết nó dạng cục súc võ biền, chứ súng ống thì xách dép.
Joey nói: “Nếu tụi nó thật sự chung tiền, mình sẽ quyên cho một cái quỹ của Everglades.”
“Và giấu tên, đúng không?” Anh trai cô nói.
Stranahan thèm một ly rượu mạnh quá, nhưng anh kềm chế. Bởi vì chỉ một lát nữa thôi, khả năng cao anh sẽ phải dùng súng phơ một ai đó.
Corbett Wheeler nói: “Tôi rất thích hòn đảo của anh, Mick, nhưng vẫn gần ánh đèn đô thị quá.”
“Suỵt! Tôi đang cố thuyết phục em gái anh đây là thiên đường.”
“Em gái ảnh đã bị thuyết phục rồi,” Joey chen vào, ngọ nguậy ngón chân trong nước.
Corbett lại tán dương New Zealand. “Tới một lần thử đi, đảm bảo hai đứa hết muốn về.”
“Tụi em sẽ tới sớm thôi, nếu chuyện tối nay bể,” Stranahan nói, “mà cũng để coi luật dẫn độ ở bển sao.”
Joey thúc vào be sườn anh. “Nào. Anh suy nghĩ tích cực lên coi.”
Từ đàng tây, một áng mây màu tím đang từ từ che khuất mặt trời. Trời đứng gió và cả vịnh trở nên tĩnh lặng. Stranahan vội vàng chạy vào nhà thuyền, lấy ra ba chiếc áo đi mưa màu vàng. Hai lỗ tai của Đầu Đất vểnh lên, nghe tiếng sấm đàng xa.
“Qua đi, không lúc nào chán luôn,” Corbett nói.
Joey cho hay: “Mưa là tin tốt, vì Chaz rất ghét mưa.”
Stranahan quan tâm đến vụ sấm sét hơn. Tất nhiên có nhiều chỗ an toàn để giao dịch hơn trên một con thuyền, giữa sóng nước mênh mông, trong một cơn bão nhiệt đới. Theo lẽ an toàn thì nên báo hủy cuộc hẹn, nhưng không kịp nữa rồi.
“Đi thôi,” anh nói, “trước khi lốc kéo tới.”
* * *
Chaz Perrone khóa mình trong phòng tắm với một đống tạp chí khiêu dâm, cùng tấm hình của Joey lấy từ nhà thờ St. Conan’s. Cứ mỗi lần lo âu, sợ hãi điều gì nó đều dùng thủ dâm đại pháp. Nhưng ngay cả bức ảnh của vợ thời trẻ, đặt giữa đống hình ảnh dâm đãng rẻ tiền, cũng chỉ mang lại một cơn hứng tình thoáng qua. Những động tác nóng nảy ai oán của nó dừng lại khi nghe tiếng đập cửa.
“Cây súng chết tiệt đâu rồi,” Tool hỏi.