Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 10 Mar 2022

Stranahan nói: “Để anh đoán coi nó chôm ở đâu nha. Shelley? Keats?”
“Anh nghiêm túc chút coi, Mick.”
“Chứ chôm của Shakespeare thì lộ quá.”
“Thử Neil Diamond đi,” Joey nói.
Stranahan giả vờ sửng sốt.
“Trời ơi, Chaz nó khôn lắm,” cô nói. “Nó biết em còn quá trẻ để nghe nhạc của ổng.”
Cười rũ rượi, Stranahan ngả ngược xuống gối. “Bài nào? Để anh đoán coi: I Am, I Said. Nghe có vẻ đúng chuẩn Chaz.”
“Không phải, nó là một cái bài tên là Tận sâu bên trong em,” Joey nói giọng thảm não. “Có cái câu Hãy để anh là người… gì gì đó. Trời ơi, lúc đó em thấy sao mà nó ngọt ngào quá. Nó viết dòng thư ấy lên nhãn của chai rượu vang đầu tiên mà tụi em uống, trong cuộc hẹn đầu tiên. Rồi giữ cái nhãn ấy đến tận lúc cầu hôn. Công phu chứ.”
Cô quay người sang một bên và Mick ôm cô chặt hơn.
“Vài tháng sau, em nói chuyện với người kế toán làm tại sòng bạc của ba mẹ em,” cô nói. “Một người từng trải khôn ngoan, cổ hỏi em về chồng mới cưới và em đã tự hào kể là ảnh lãng mạn lắm, ảnh viết thơ tặng vào đêm cầu hôn. Inez, tên cô kế toán ấy, đã nói với em: Ôi cục cưng ơi, nghe mừng cho con quá. Thế là em mở cái ngăn kéo chứa mấy đồ kỷ niệm của Chaz, lôi bài thơ ra và đọc to qua điện thoại để khoe. Cổ mới lăn ra cười ngặt nghẽo, giống như anh hồi nãy vậy đó. Và cổ nói cho em nghe về Neil, còn khoe đi nghe hòa nhạc của ổng cả chục lần. Không cần phải nói, bài nào cổ cũng thuộc làu làu.”
“Rồi Chaz nó nói gì khi em lật tẩy nó,” Stranahan nói.
“Em đâu có lật.”
“Trời ơi, Joey.”
“Em không thể,” cô nói. “Ván đã đóng thuyền, lúc đó thì bọn em đã cưới nhau. Nên em cố trấn an mình: nó làm vậy là vì nó yêu mình quá, đến độ phải chôm cả chữ nghĩa của ngôi sao nhạc pop thời xưa. Em tự phỉnh mình: có lẽ nó đã phải lướt qua cả trăm bài hát rồi mới tìm được một bài ưng ý. Sau tất cả, nó vẫn nghĩ về em đúng không, việc nó chôm chĩa lời bài hát đâu có nghĩa là nó không chân thành. Và thế là em quyết định lờ đi, để vui với hạnh phúc em có.”
Stranahan nói: “Không. Là em sợ nó sẽ bịa ra một lời nói dối mới nếu em chất vấn.”
Joey gật đầu phiền muộn. “Đúng rồi. Em sợ phải nghe thêm một lời nói dối. Em thà mang ảo tưởng còn hơn.”
“Và giờ em đang ở đây”
“Vâng, em đang ở đây.”
Stranahan hôn vào gáy cô. “Của đáng tội, anh cũng không biết làm thơ luôn.”
“Mick, sao anh không để em đến lễ tưởng niệm?”
“Bởi vì em là nhân vật chính của buổi ấy. Người ta phải tin là em chết rồi.”
“Nhưng em có thể hóa trang mà,” cô nói. “Nào anh, em muốn nghe điếu văn của Chaz.”
“Anh sẽ mang máy ghi âm theo. Có thể lần này nó sẽ đạo văn từ Sgt. Pepper1.”
1. Sgt. Pepper’s Lonely Hearts Club Band là tên album nhạc của The Beatles.
Joey nhích ra khỏi vòng tay của Mick và xích ra ngoài mép giường.
“Thằng chó chết dối trá,” cô lèm bèm. “Nó sẽ khiến mọi người cảm động phát khóc.”
“Mọi người không bao gồm anh rồi đó,” Stranahan nói, rồi chồm tới ôm cô lần nữa.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 10 Mar 2022

CHƯƠNG 26


Stranahan đến Boca trên con Cordoba cổ lỗ vừa chuộc lại sau khi đóng phạt 300 đô lỗi đậu sai quy định. Anh đỗ xe ở một cửa hàng Winn-Dixie, cách nhà thờ vài dãy nhà, vì không muốn ai thấy mình đi cùng với anh trai của Joey. Stranahan định đội mái tóc giả màu nâu xạ hương mà Joey mua ở Galleria, nhưng cuối cùng lại đổi ý. Anh muốn Chaz Perrone nhận ra mình là cái gã đã cho nó no đòn ở trên ca nô. Phải hù thằng chó đẻ một phen mới được.
Bộ ba guitar đồng quê nhà thờ mời về có tên là Sự Ăn Năn. Lúc Stranahan bước vào bên trong nhà thờ St. Conan’s thì họ đang chơi bài Michael, Row the Boat Ashore. Anh lo là thế nào lát nữa họ cũng sẽ đánh tiếp bài Kumbaya. Khán phòng nhà thờ bây giờ đã lấp được ba phần tư, toàn bạn bè và hàng xóm của Joey, đa số là phụ nữ. Nhiều người trong số này đã từng dự đám cưới và ngay tại lễ thành hôn, vài người đã đánh hơi được sự tào lao của chú rể. Tất nhiên là họ chẳng thể bộc bạch nỗi hoài nghi của mình với Joey, hoặc có nói thì cô cũng chẳng buồn nghe.
Rose nhìn lẳng lơ đến phát sợ nơi hàng ghế đầu. Cô đang mặc một chiếc áo len bó sát, kết hợp cùng váy ngắn màu đen, vớ lưới cao khêu gợi và giày cao gót. Màu tóc vàng chói chang vừa mới được dặm lại màu, chiếc vòng cổ mã não làm nổi bật cần cổ dài trắng trẻo và đôi môi rực đỏ san hô. Tương phản hoàn toàn là những thành viên khác trong hội sách, ai cũng ăn vận như mấy bà cô ế chồng. Gần lối ra nhà thờ là một người đàn ông tầm thước, da trắng, mặc bộ vest xám đậm mới toanh như vừa mới may. Toàn thân người đó toát ra khí chất cảnh sát. Stranahan cả quyết đó là Karl Rolvaag, và anh chọn chỗ ngồi trên người đó khoảng chục hàng, ở phía bên kia lối đi.
Bản Kumbaya đã chơi được mấy vòng rồi, mà vẫn không thấy tăm hơi Chaz Perrone. Stranahan bắt đầu lo lắng.
Anh trai của Joey đã thay chiếc áo khoác nông dân để mặc một bộ vest ba mảnh màu xanh thanh lịch. Anh đã cạo râu, tỉa lại tóc tai, vậy mà vẫn nom như một tay đua xe bất hợp pháp đang chờ luật sư đến bảo lãnh. Trên bục thờ là một chiếc bàn bọc nhung. Trên bàn, Corbett Wheeler đã đặt một tấm ảnh 20x25cm của Joey, đang ngồi bắt chéo chân trên bãi cỏ, gần một cây cọ. Trong bức ảnh ấy, mái tóc của Joey bị gió thổi tung và nụ cười như được thắp sáng bởi ánh mặt trời. Những người tiếc thương trong nhà thờ này hẳn sẽ sảng hồn nếu biết bức ảnh mới được anh trai của Joey chụp chưa đầy 24 tiếng đồng hồ trước đó, trên một hòn đảo tư tại vịnh Biscayne. Và nụ cười rạng rỡ kia là dành cho một người đàn ông trung niên hưu non với cặp mông săn chắc. Người ấy cũng đang hiện diện tại nhà thờ St. Conan’s, sốt ruột được sắm vai kẻ tống tiền trở lại.
Tam tấu guitar đang hào hứng gẩy bản Blowin’ in the Wind vào đoạn cao trào thì bị Corbett Wheeler ra hiệu ngưng lại với động tác chém ngang cổ. Anh bước lên bục và giới thiệu bản thân.
“Chúng ta hiện diện ở đây để tưởng nhớ về cuộc đời và thanh xuân của một cô gái tuyệt vời, em gái tôi,” anh bắt đầu, “Joey Wheeler”. Joey nhất định không muốn dùng tên sau khi đã lập gia đình và anh trai cô đồng ý.
“Con bé là một chiến binh, một mãnh hổ, nhưng đồng thời lại sở hữu một trái tim nhân ái. Trong gia đình, con bé luôn là người ngây thơ, lãng mạn, mơ mộng, luôn tin vào sự thiện lương và chân thành ở mỗi người mà mình gặp. Nhưng tiếc thay, thỉnh thoảng con bé đã lầm…” Anh nói.
Corbett Wheeler quét mắt một vòng quanh nhà thờ sau khi bỏ lửng câu nói. Nhiều người trong nhà thờ đã biết đến lịch sử trăng hoa của Chaz Perrone, đưa mắt nhìn nhau ra điều hiểu chuyện.
“Vậy mà Joey chưa từng đánh mất niềm tin vào con người, rằng sâu thẳm trong tâm hồn mình, họ vẫn là những người tốt bụng và đầy phẩm giá.”
Anh trai của Joey tiếp tục kể thêm vài câu chuyện, và đám đông bắt đầu sụt sùi. Đầu tiên là chuyện về đám tang của bố mẹ, khi cô bé bốn tuổi Joey đứng cạnh mộ và hát bài Leavin’ on a Jet Plane với lời bài hát được chỉnh sửa cho phù hợp với tình hình thực tế của Hank và Lana Wheeler (con gấu đã vào chỗ, ta sẵn sàng lên đường1).
1. Lời bài hát trong thực tế là: All my bags are packed/ I’m ready to go.
Câu chuyện thứ hai liên quan đến số phận bi thảm của người chồng đầu. Anh dốc lòng ngợi ca những đức tính cao thượng của người đàn ông này, dẫu chưa gặp lần nào. “Benny là chút ánh sáng le lói trong đời em tôi,” Corbett hào phóng tán dương Benjamin Middenbock. “Trước khi nói lời từ biệt sau cùng, em tôi đã đặt vào trong quan tài của chồng chiếc cần câu cá và vài con cá giả do chính tay mình vẽ và bện lại. Con bé nói nó rất mừng cho mấy anh nhà đòn, vì Benny không thích bowling.”
Phải mất một đến hai nhịp, những người trong nhà thờ mới mỉm cười.
“Đúng vậy, Joey đã phải đối diện với không biết bao nhiêu nỗi buồn trong đời,” người anh trai tiếp tục, “nhưng con bé không bao giờ để mình bị đánh bại. Nó chưa từng đánh mất khiếu hài hước hay sự lạc quan. Đó là con người lạc quan nhất mà tôi từng biết. Đó cũng là con người đầy hy vọng và không bao giờ biết ích kỷ là gì. Con bé có thể sống như một công chúa nhưng đã chọn một cuộc đời đơn giản, bình dị bởi vì con bé tin sự giản đơn là chìa khóa dẫn đến hạnh phúc đích thực. Tất nhiên là với sự giúp sức của mấy đôi giày Ý.”
Câu thoại này đã mang đến một tràng cười cho hội chị em mua sắm.
“Con bé không hề hoàn hảo,” người anh tiếp tục. “Con bé có những nhược điểm, như tất cả chúng ta. Những khoảnh khắc bốc đồng, những lúc mù quáng, những phán xét sai lầm.”
Corbett Wheeler ngưng lại ở đó, thiếu điều chỉ nói tên Chaz Perrone ra nữa mà thôi. Mà cái thằng góa vợ đang ở xó xỉnh nào nhỉ? Stranahan tự hỏi.
“Không, em gái tôi không phải một người hoàn hảo,” người anh tổng kết, “nhưng em ấy quả thực là một người tốt bụng, và chúng ta rồi sẽ nhớ con bé thật nhiều.”
Một vị cha xứ tóc bạc trắng tiến lên phía trước. Với chất giọng Đông Âu buồn bã, ông đọc một đoạn kinh cầu nguyện. Bộ ba Sự Ăn Năn tiếp nối với bản Bridge Over Troubled Water dài tới 13 phút làm mọi người phát oải. Người lên bục phát biểu tiếp theo là Carmen Raguso, người hàng xóm quảng giao nhất của nhà Perrone và là nữ hoàng dao kéo của Đồi Cát Tây Boca Giai đoạn II. Cô kể lại chuyện Joey đã giúp đỡ lũ mèo hoang cơ nhỡ phía sau nhà hàng KFC, mang chúng đến tận một phòng khám thú y ở Margate để chăm sóc. Cô Raguso nhớ Joey đã phải chi hơn hai nghìn đô cho vụ này. Một lần khác, Joey thuê thủy phi cơ để mang một con cá heo bị ốm từ bãi biển Grand Bahama Island đến Viện Hải Dương Miami. Con cá tắc ruột tưởng toi đến nơi, rốt cục cũng đã hồi phục trước khi trở về với biển cả.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 10 Mar 2022

“Tại sao con cá heo ấy lại không xuất hiện ở dòng Gulf Stream cái đêm Joey rơi khỏi tàu, và bơi đến giải cứu cô ấy để trả ơn?” Cô Raguso nói. “Tại sao đời không như là phim nhỉ?”
Rồi những người bạn khác lần lượt đứng dậy và kể về những cuộc làm thiện nguyện âm thầm, tình yêu dành cho thiên nhiên và lòng tốt dành cho những mảnh đời bất hạnh. Người cuối cùng phát biểu là Rose. Trên đường Rose bước lên bục, Stranahan để ý thấy cánh đàn ông ngồi dưới tươi tỉnh hẳn lên, kể cả thanh tra Rolvaag.
“Joey là ngôi sao trong CLB sách của chúng tôi, rõ ràng là thế!” Rose bắt đầu. “Chính cô ấy đã giúp chúng tôi biết ai là Margaret Atwood, A. S. Byatt và E D. James. Trời ơi, chúng tôi có khi đã mất nguyên sáu tuần lễ để phân tích Jane Austen, nếu Joey không khai sáng. Cô ấy là một nàng công chúa ngọt ngào, nhưng cũng mang đầy năng lượng. Một người không bao giờ ngại dấn thân. Mọi người phải nghe cô ấy đọc những đoạn văn cảm động từ cuốn sách mới nhất của Jean M. Auel, ôi, mấy bức tường thiếu điều muốn đổ lệ.”
Stranahan thầm nghĩ: phải Joey của mình không vậy?
* * *
“Con nhỏ lắm mồm ấy là ai thế nhỉ?” Chaz Perrone làu bàu.
Tool không trả lời. Mà thực ra sáng giờ nó cũng không hé môi nửa lời. Chaz không mời mẹ ruột của nó đến viếng đứa con dâu vắn số, riêng việc đó Tool đã không chấp nhận nổi. Nó và Chaz đang xem buổi tưởng niệm từ phòng thờ, tránh mặt đám đông. Tâm trạng của Chaz đang cực kỳ tồi tệ sau khi nó tự chẩn đoán mình bị nhiễm virus West Nile. Kỳ thực, tình trạng đơ cứng của cần cổ là do bị chai Mountain Dew hai lít tông vào đầu. Nhưng vốn bị bệnh tưởng nặng, Chaz tin đây là dấu hiệu của chứng “tiền viêm não”, rồi sẽ sớm chuyển sang sốt, co giật, run rẩy, váng vất và cuối cùng là hôn mê. Đêm qua, nó còn nhờ Tool đo giùm nhiệt độ, nhưng thằng cô hồn quay đít bỏ đi với cục xúc xích đông lạnh và lọ kem dưỡng da.
Nếu chết vì muỗi cắn thì đúng là bách nhục, Chaz nghĩ.
Màn lại quả từ cái đầm lầy chết tiệt.
Nó nhẩm tính, khoảng một nửa trong số ba mươi bốn vết muỗi chích trên mặt đã bong vảy hoặc nhiễm trùng, vì nó cứ gãi không ngừng. Hồi nãy nó đã kịp gặp anh trai của Joey ngay bên ngoài nhà thờ. Nhìn cái mặt như núi lửa của Chaz, Corbett buông ngay một câu hỏi thiếu tế nhị: Chích ngừa đậu mùa chưa đó?
Má cái thằng ái cừu, Chaz rủa.
Với hy vọng tìm được một vài ý tứ hay ho cho bài phát biểu của mình, Chaz hết sức chú tâm vào màn phát biểu vô cùng sống động của Rose. Nhưng sự chú ý của nó dần chuyển hướng xuống cái váy ngắn cũn và đôi vớ táo bạo. Cô nàng rặt một vẻ chịu chơi.
“Chú đã sẵn sàng chưa, Charles?”
Chaz nhảy dựng lên, hóa ra Corbett Wheeler đã âm thầm bước vào phòng chờ từ cửa sau.
“Chú là nhân vật chính đó. Mọi người đều chờ bài phát biểu của chú.”
Chaz lén nhìn ra ngoài và nghĩ: Mấy người này là ai vậy nhỉ? Nó ngạc nhiên vì đám tang của vợ mình lại đông đảo đến vậy. Một vài người hình như có gặp ở đám cưới, còn lại thì lạ hoắc. Cũng đúng thôi, vì Chaz có đời nào quan tâm xem Joey làm gì ở nhà trong lúc nó đi làm, đánh golf hoặc bồ bịch bên ngoài. Nó cũng chưa bao giờ tò mò về đời tư của vợ trước khi gặp nhau. Chính sách gia đình của Chaz là không bao giờ hỏi những câu mà chính nó sẽ không buồn trả lời.
“Người bạn này là ai thế?” Corbett Wheeler hỏi. Rồi không đợi trả lời, anh bước tới, bắt tay và chào đón nhiệt liệt. “Nhìn cách ăn mặc, tôi dám cá anh là dân làm vườn.”
Tool đã đến nhà thờ với chiếc quần yếm màu đen, giặt ủi kỹ càng cho trang trọng. Chaz Perrone không muốn nó đi, nhưng Red Hammernut nhất mực yêu cầu. “Tôi canh chừng nhân công cho một nông trại,” Tool trả lời. Anh trai của Joey khoái ra mặt. “Còn tôi thì canh chừng hai ngàn con cừu.”
Tool ấn tượng liền: “Thiệt hôn? Loại nào thế?”
Chúa ơi cứu con, Chaz than thầm. Mấy đứa quái thai đột biến bắt đầu kết thân với nhau kìa. Bên kia, Rose đang nói gì đó làm ở dưới cười rộ, và đột nhiên Chaz cảm thấy bàn tay chắc nịch của Corbett Wheeler kéo hắn ra khỏi phòng chờ, lên một cầu thang nhỏ để leo lên bục phát biểu. Chaz thấy mình hai tay mình run rẩy khi điều chỉnh micro cũng như khi thò vào túi tìm mẩu giấy ghi chú. Nó tiếp tục giật mình khi nhận ra chữ viết tay của mình, nét chữ ngày nào vững vàng trầm ổn nay đã khúc khuỷu, lý nhí và nguệch ngoạc như ám hiệu giao tiếp với UFO hay mấy tay bắn tỉa đến từ tương lai.
Nó ngước mắt lên nhìn xuống đám đông và lập tức đứng hình. Trời ơi thằng tống tiền kìa, cách nó vỏn vẹn có ba hàng, cười nhe răng như một con sói đói. Chaz Perrone bèn hướng ánh nhìn sang bên kia, chỉ để nhìn thấy Karl Rolvaag, tay chống cằm tư lự cứ như đang theo dõi một trận đấu hockey.
Cổ họng Chaz khô ran. Và nó cất tiếng nói, thanh âm như cây vĩ cầm đứt dây. Anh trai của Joey đưa cho nó một ly nước, nhưng sức mấy nó dám uống, vì sợ bị đánh thuốc độc.
Cuối cùng, nó cũng liếm môi và bắt đầu: “Kính thưa quý anh chị, cho phép tôi được nói về vợ mình, Joey, người mà tôi yêu thương hơn tất thảy mọi thứ trên đời.”
* * *
Cùng thời điểm ấy, Joey Perrone đang thò tay vào chỗ đựng đồ ăn cho chim để lấy chìa khóa dự phòng. Cô lẻn vào nhà mình từ cửa sau, tắt chuông báo động, lao vào nhà tắm và nôn ra bữa ăn sáng.
Bình tĩnh nào, cô tự trấn an. Chúa ơi, mày không phải là người phụ nữ đầu tiên cưới sai chồng đâu.
Chỉ là mày xui xẻo chọn nhầm một trong những gã đàn ông tồi tệ nhất trên đời thôi mà.
Giường vẫn chưa được dọn, Joey nằm xuống, hít thở sâu và chậm. Cô nghe thấy mùi dầu gội đầu của Chaz còn vương trên gối. Dầu gội sữa dê mùi xoài gì đó mua từ tiệm làm tóc của Ricca. Joey nhìn lên trần nhà, tự hỏi không biết lúc nghĩ về kế hoạch giết mình, thằng chồng có nằm đúng chỗ này hay không. Lúc đó có khi mình đang nằm kế bên, tất nhiên là chẳng hay biết gỉ cả.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 10 Mar 2022

Rồi cô bước qua phòng khách, bật cái CD của Sheryl Crow mà cả hai cùng thích. Âm nhạc làm cô cảm thấy dễ chịu hơn. Rồi cô ngồi trên sofa. Trên đó Chaz còn để nguyên cái túi đi làm mở toang hoác. Bên trong, ngoài mấy biểu đồ nước còn để trống, mấy tờ chứng từ đã điền một nửa, là bản phô-tô di chúc mà Mick đã gửi cho viên thanh tra. Chaz đã lấy viết đỏ gạch đít đoạn văn bản ghi cô sẽ để lại toàn bộ gia tài cho nó. Ở ngoài lề, nó viết ba dấu chấm than. Joey lật nhanh đến trang cuối cùng và ngó vào chữ ký. Mick đã nhái chữ ký của cô sau khi xem qua mấy cái biên lai thẻ tin dụng. Trông vừa đẹp để đánh lừa thằng chồng, mà ngay cả không giống thì lòng tham cũng sẽ khiến cho nó thấy sao mà y hệt. Khốn nạn cái thằng!
Hẳn là nó đã tưởng tượng mình sở hữu sức hấp dẫn không cưỡng nổi, nên Joey - trong một cơn bốc đồng - đã xé thỏa thuận tiền hôn nhân và để lại mọi thứ cho nó. Joey thừa biết Chaz luôn tự tạo ra một giả thiết cho mọi tình huống bất thường. Dám nó nghĩ Joey đã lên kế hoạch gây bất ngờ vào cái đêm trên tàu, nào ngờ chưa kịp nói gì đã rơi tòm xuống biển. Sau khi em gái qua đời, Corbett mới âm thầm ném bản di chúc này cho Rolvaag để viên thanh tra có lý do hoài nghi, để quy cho Chaz một động cơ giết người.
Ít nhất đấy là cách thằng Chaz kết nối những dữ kiện lại với nhau, Joey nghĩ. Viễn cảnh được thừa kế 13 triệu đô la quá đẹp, đủ để nó khỏa lấp mọi điều dù vô lý đến đâu đi nữa.
Joey nhét tài liệu trở lại ba lô, rồi cất chiếc CD lại chỗ cũ. Rồi cô đi tới bể cá, mấy con cá đang trồi lên đầy hưng phấn vì nghĩ sắp được cho ăn. Nhân viên chỗ cửa hàng thú cưng đã lấp đầy bể cá với đủ chủng loại: mấy con cá bống neon, một bầy cá mó cầu vồng, một con cá bướm, một con nữ hoàng, hai con cá hề và một con cá dù vàng. Joey lấy ba nhúm thức ăn ném vào bể và nhìn đám cá loạn xạ lao lên như kính vạn hoa.
Giữa bể cá là một vật trang trí làm bằng xi măng hình con tàu đắm nằm giữa bãi sỏi. Joey thò tay vào túi quần jeans, lấy ra chiếc nhẫn cưới làm bằng bạch kim, thảy qua thảy lại giữa hai lòng bàn tay. Khỏi cần phải đọc lại dòng chữ khắc ở bên trong làm gì, vì cô đã thuộc nằm lòng: “Tặng Joey, người con gái trong những giấc mơ của anh. Yêu em, CRE” Joey nắm chặt chiếc nhẫn trong tay mình, và dùng tay kia mở nắp bể cá.
“Giờ cô gái trong mơ chỉ về trong ác mộng thôi, thằng chó đẻ,” cô nói.
Chaz bắt đầu tìm thấy sự thoải mái trên bục. Lạ kỳ thay, cái cổ của nó đã hết đơ và những vết muỗi chích trên mặt cũng không còn đau nhức.
“Tấn bi kịch này đã dày vò tâm trí của tôi hàng nghìn lần,” nó đang nói, “Và tôi không thể ngưng nghĩ đó là lỗi của mình. Giá như tôi bảo Joey chờ mình đêm đó, giá như tôi rời phòng của mình sớm hơn vài phút, chúng tôi đã có thể cùng nhau bước lên boong tàu. Cô ấy đã không phải đứng đó một mình, trên cái sàn trơn trượt vì mưa ướt. Lẽ ra tôi phải ở đó, ngay cạnh cô ấy, và thảm kịch kia đã không bao giờ xảy ra.”
Chaz biết hiểm họa khi kể lại câu chuyện tưởng tượng lộ liễu của mình trước cả đống người, những người rồi sẽ trở thành nhân chứng tiềm năng cho tội khai man nếu xảy ra kiện cáo. Nhưng Chaz biết đây là một thời điểm hệ trọng để cho Rolvaag thấy đấy rõ ràng là “phiên bản gốc” của câu chuyện. Nó cũng muốn nhân cơ hội này tiêm nhiễm vào đầu mọi người cái ý nghĩ là Joey thực ra đang chiến đấu với những vấn đề nội tâm nghiêm trọng, không thể chia sẻ được với ai và cuối cùng đã chọn cách hủy mình.
“Cảnh tượng đêm ấy đã tái hiện trong đầu tôi hết lần này đến lần khác,” Chaz nói, “nhưng rốt cục những câu hỏi vẫn nhiều hơn câu trả lời. Có bao nhiêu người trong số các vị đã đọc cuốn Madame Bovary?”
Đúng như nó dự đoán, tất cả các thành viên trong đội đọc sách của Joey đều giơ tay. Karl Rolvaag và thêm khoảng chục người nữa trong nhà thờ cũng vậy. Chaz nói: “Joey đang đọc cuốn này khi ở trên thuyền. Sau đó, vì tò mò mà tôi cũng đọc.” Thực ra, nó chỉ đọc hai đoạn tóm tắt từ trang web người hâm mộ Flaubert.
“Cuốn sách kể về một phụ nữ trẻ người Pháp, chán nản và buồn bã với cuộc đời mình. Cô thành hôn với một người đàn ông, hy vọng người này sẽ mang đến cho cô hạnh phúc và sự hứng khởi với cuộc đời… Người ấy là một bác sĩ.”
Chaz ra bộ nghẹn ngào, để ngay cả những người ngờ nghệch nhất cũng tìm thấy mối liên hệ. “Nhưng đáng buồn thay, Madame Bovary vẫn không tìm thấy điều mình mong đợi. Rồi cô tìm đủ mọi lối thoát để kéo mình ra khỏi nỗi buồn dai dẳng này. Rồi đến cuối truyện, người phụ nữ đáng thương quẫn trí ấy đã tự tìm đến cái chết.”
Bầu không khí trong nhà thờ chợt im lìm quái đản, Chaz vẫn tiếp tục màn diễn thuyết.
“Gấp quyển sách lại, tôi phải thừa nhận mình ủ ê vô cùng. Tôi không thể ngăn mình suy nghĩ: tại sao Joey của tôi cũng không cảm thấy hạnh phúc. Liệu cô ấy có nhìn thấy cuộc đời mình trong câu chuyện ấy, và giấu tôi những cảm xúc của mình.” Chaz cúi đầu, hai vai chùng xuống. Khi nhìn lên trở lại, nó thấy kẻ tống tiền hình như đang ngủ gật. Trong khi đó, cảm xúc của Rolvaag (hay nên nói là sự vô cảm) không hề thay đổi.
“Nhưng tôi cứ nghĩ, nghĩ mãi về chuyện đó,” Chaz tiếp tục, “sau khi nói chuyện với nhiều người quen biết và yêu thương người vợ tuyệt vời của tôi,” đây lại là một lời nói dối sống sượng, vì nó không hề gọi lại một cuộc nào, “tôi càng nhận ra cô ấy thực sự là một người rất hạnh phúc. Một con người tích cực, như anh trai cô ấy nói. Một viên pháo nổ, như người bạn thiết thân Rose mô tả. Một chiến binh, một người lạc quan hết lòng yêu đời. Đấy là Joey Perrone mà tôi biết. Đấy là Joey Perrone mà tôi tôn sùng. Và đấy là Joey Perrone mà…”
Ngay khoảnh khắc ấy, Chaz bỗng bị xao nhãng bởi một bóng người vừa bước vào nhà thờ, khập khiễng trên đôi nạng.
“… mà tôi sẽ khóc thương…”
Một người phụ nữ, Chaz ráng nhìn kỹ hơn. Người này đang bước lên lối đi giữa hai hàng ghế.
“… cho đến hết cuộc…”
Với mái tóc bù xù và một chân bó bột, người phụ nữ ấy đã làm hỏng khoảnh khắc hạ màn đẫm nước mắt của nó. Ai, đứa nào mà vô duyên vậy!
“… cuộc… đời…”
Con Ricca!
Không thể được! Chaz nghĩ. Làm sao có chuyện này được.
“… mình,” nó kết thúc với giọng the thé, hai tay bấu chặt cái bục phát biểu.
Cử tọa đã nhìn thấy sự đổi thay trong tâm trạng của nó, và những tiếng rì rầm bắt đầu vang lên. Nó ép mình nhìn đi chỗ khác trong khi Ricca ngồi xuống bên cạnh gã tống tiền, và gã lịch sự cầm đôi nạng của cô đặt dưới gầm ghế.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 10 Mar 2022

Chết mẹ rồi.
Hơi thở hổn hển thoát ra từ Charles Regis Perrone. Xây xẩm mặt mày, nó bước khỏi bục phát biểu và lão đảo tiến về phòng chờ, nuốt nước bọt khó nhọc như một con cá ngừ mắc cạn. Nó vừa đến ngưỡng cửa thì hai chân bỗng mềm nhũn như bún, Tool phải chụp lại để nó không ngã vật ra. Chaz nhắm mắt lại trong không gian đang ngập tràn giai điệu của bài Where have all the flowers gone tiếng đàn thật ngọt ngào và thấu cảm, được trình bày bởi nhóm “Sự Ăn Năn”.
Ricca thì thầm với Mick Stranahan: “Ông đã nói đúng về thằng đầu buồi ấy. Nó đã giết vợ. Chính nó nói với tôi như vậy.”
“Cô bị gì thế?”
“Đó là một câu chuyện dài, nó lôi tôi ra đầm lầy và bắn tôi. Ông tin nổi không?”
Stranahan bảo tin chứ, quá tin là khác. “Vậy cô đến đây làm gì?”
“Làm cho nó rét,” Ricca nói. “Ý tưởng hơi điên nhưng tôi muốn Chaz thấy mình còn sống. Ở giữa nhà thờ nó cũng đâu thể làm ẩu?”
“Cô báo cảnh sát chưa?”
“Chưa, nhưng tôi sẽ báo.”
“Giúp tôi một việc được không? Đợi vài ngày nữa rồi hãy báo?”
Ricca mỉm cười: “Vậy ra anh đang tống tiền nó thật.”
“Ô, còn vui hơn tống tiền ấy chứ,” Stranahan nói. “Nhưng trong thời gian tới, cô phải thận trọng. Chaz nó sẽ năn nỉ được gặp cô. Nó sẽ khóc lóc, van xin, có thể đề nghị cả đống tiền để mua sự im lặng.”
“Và sau đó nó sẽ cố giết tôi lần nữa.”
“Tất nhiên rồi. Nhưng tôi sẽ đưa cho cô số phôn. Nếu phải đi gặp nó, nhớ gọi trước cho tôi một tiếng.” Stranahan ghi thông tin lên mặt sau của một tấm thẻ cầu nguyện.
Ricca không nhận ra cái tên hay số phôn ghi trên đó, nhưng con nhỏ vẫn cho vào giỏ xách. Bộ tam guitar đã kết thúc màn trình diễn và nhà thờ im lặng trở lại. Corbett Wheeler lúc này đã quay lại bục phát biểu.
“Đây có lẽ là ngày khó khăn nhất của tất cả chúng ta,” anh nói trong lúc liếc nhìn về phía phòng chờ. “Về phần tôi, tôi vẫn chưa tin là em gái mình đã qua đời. Cứ như sáng nay con bé hãy còn chọc tôi về đôi giày hai lúa và kiểu tóc thổ dân châu Úc.”
Mọi người nén một tiếng cười, nhưng chỉ có Stranahan là hiểu rõ câu đùa ấy nhất. Joey đã càu nhàu suốt khi anh trai mình lên đồ cho buổi tưởng niệm.
“Cám ơn tất cả đã đến và chia sẻ những ký ức của mình hôm nay. Joey hẳn rất cảm động,” Corbett Wheeler kết luận. “Tôi biết nhiều người trong số quý vị muốn chia buồn với chồng con bé, Chaz. Cậu ấy sẽ chờ mọi người trên lối ra.”
“Tuyệt vời,” Ricca nói.
“Khoan khoan nào,” Stranahan nhắc nhở.
* * *
Khi nghe tin Charles Perrone sẽ tạm biệt và cám ơn từng người bên ngoài nhà thờ St. Conan’s, người bất ngờ nhất còn ai ngoài… chính nó. Nó đã xin kiếu vì còn yếu và quẫn trí quá, nhưng anh trai của Joey vẫn cầm tay nó lôi dậy. Tool chẳng buồn giúp Chaz thoát khỏi tình huống khó xử này, nó đang mải nhìn di ảnh trên bàn thờ của Joey. Đây là lần đầu tiên Tool nhìn thấy gương mặt của Joey Perrone, và nó thấy sao mà… quen quen.
Quen, nhưng mà ai mới được chứ? Tool không nhớ nổi. Đấy là một trong những hệ lụy của mấy miếng thuốc dán - nó làm người ta mất trí nhớ tạm thời.
Nó bước ra ngoài, tìm đến bóng mát của một cây đa. Nó ngồi xuống, đầu tựa vào gốc cây. Trong lúc quan sát Chaz bắt tay và ôm hôn những vị khách ở ngưỡng cửa nhà thờ, Tool cứ nghĩ mãi về bức ảnh của bà Perrone. Nó tự hỏi: vì sao một người con gái xinh đẹp, nhìn thông minh sáng láng thế mà lại đi dính vào một thằng vô lại. Công bằng ở chỗ quái nào?
Bỗng Tool thấy bực vì có một người đàn ông tiến đến và ngồi xuống cạnh mình.
“Nhớ tao không?” Người đàn ông ấy hỏi.
“Nhớ chứ.” Đó chính là gã đã dộng một cú quá mạng vào cổ nó ngay trong nhà của Chaz. Gã tống tiền. Tool nheo mắt lại. “Hên cho mày là xung quanh đây có nhiều người đấy.”
“Nếu mày nổi điên thì tao cũng không trách đâu. Hôm đó tao độp mày hơi quá.”
“Cứ chờ lần sau đi con.”
“Tao muốn nói chuyện về vụ đó đây,” gã tống tiền hạ giọng. “Chỗ đặt tiền.”
“Gì cơ?”
“Chỗ đặt số tiền mà tao yêu cầu.”
“À, phải,” Tool nhúc nhích người khó chịu. Hồi nãy nó vô tình ngồi lên chỗ gồ của rễ cây đa, và chỗ ấy đang cạ vào viên đạn ghim trong mông nó.
Người kia nói: “Tao có cảm giác Chaz sẽ chuẩn bị làm một việc cực kỳ ngu si. Mà vậy thì nó sẽ toang, và cả ông Hammernut cũng toang theo.”
“Đừng lo. Có tao ở đây thì nó không dám làm ẩu đâu.”
“Nghe vậy mừng ghê.” Gã tống tiền chỉ tay về cửa nhà thờ: “Mày nhận ra hai người đó chứ?”
Tool nheo mắt: “Một người là cớm.”
“Đúng. Đó là thanh tra Rolvaag. Còn người phụ nữ tóc sẫm chống nạng kia?”
“Cũng quen.” Tool thò tay vào trong cái quần yếm để gãi háng.
Kẻ tống tiền bảo người phụ nữ ấy tên Ricca Spillman. “Thằng Chaz của mày đã cố giết con nhỏ đó mấy đêm trước.”
“Thiệt hả?” Tool hỏi, dù nó biết đấy là sự thật. Nó cũng biết là cần phải báo gấp cho Red tin này, vì lớn chuyện thật rồi. Thằng đốc tờ đã bắn con bồ, vậy mà thay vì chết nghẻo, nó đang đứng tám chuyện với một tên cớm. Tool đứng dậy và phủi đít, nó cảm nhận được viên đạn đang chà lên xương sống mình.
Gã tống tiền cũng đứng dậy. Gã nói: “Tao không muốn Rolvaag thấy tao, nên tao đi trước.”
Tool rụt vai. Nó để ý thấy anh trai của Joey, người sở hữu trang trại nuôi cừu, đang tiến đến chỗ người phụ nữ chống nạng. Tình hình mỗi lúc một tệ hơn, Tool nghĩ.
Gã tống tiền nói: “Dù gì đi nữa, tao cũng muốn xin lỗi vì chuyện trong nhà hồi tuần trước.”
Tool nói: “Tụi mình chưa xong đâu.”
“Tao cũng nghĩ thế.”
“Hey. Nhỏ bồ mày đâu, cái con gặp ở Flamingo ấy?”
“À, bận ở nhà lau mấy cây súng máy.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 10 Mar 2022

Tool không biết đó là một câu nói chơi hay nói thiệt. Và rồi đột nhiên nó nhớ ra: cái cô gái trên bàn thờ không phải giống y chang bồ gã tống tiền sao? Hôm ấy trời tối, nhưng gương mặt nó gặp rõ ràng giống y hệt tấm hình của người chết trong kia. Trời đất ơi, bà con ruột rà hay gì? Hay màn tống tiền này thực ra là một cuộc báo thù!
“Quý ông, cho hỏi câu được không?” Tool nói.
“Không,” gã tống tiền lạnh lùng bỏ đi.
Dầu sao thì Chaz Perrone cũng thấy nhẹ nhõm hơn khi Corbett Wheeler đứng cạnh mình ở chỗ tiễn khách, cùng nó sẻ chia gánh nặng xã giao. Tỏ ra lịch sự và ái ngại vất vả lắm chứ bộ, nhất là khi nó hoàn toàn giả tạo. Mỗi người trong hàng sẽ tốn của Chaz khoảng mười hai giây cảm thông. Nhìn biểu cảm của họ, nó biết bộ vó của mình bây giờ rất thảm, cơ thể thì run rẩy, môi trên ẩm ướt và những vết muỗi đốt thì sưng tấy. Nhưng vậy cũng tốt cho vai diễn người chồng đau khổ, đang tan nát từ trong ra ngoài.
Bắt tay và ôm.
Bắt tay và ôm.
Chaz Perrone vật vã duy trì chiếc mặt nạ khổ đau, nhưng nó diễn hết nổi khi đến lượt gã tống tiền bước lên. Gã dúi vào tay nó một chiếc phong bì, tiến sát lại và thì thầm với chất giọng của Charlton Heston: “Tôi nghe thấy tiếng vù vù của trực thăng, Chazzie.”
Theo phản xạ, Chaz nhìn lên, nhưng chỉ thấy một chiếc máy bay nhỏ đang kéo một tấm banner của Budweiser phía sau, hướng về phía biển.
“Hẹn gặp tối mai,” gã tống tiền nói và đi mất.
Chaz không có thời gian để hoang mang, vì nó lập tức nhìn thấy Ricca, đang thì thầm gì đó với Rolvaag mà có trời mới biết. Tay cớm vẫn tỏ ra thoải mái, không giống như đang nghe tường trình về một vụ án mạng tại Loxahatchee. Mà có nghe thì sao, nó cũng đâu thể chạy trốn vào rừng như một con thỏ?
Cái ôm tiếp theo là với bà Raguso, một cái ôm đẫm nước mắt và có mùi nồng nặc như phô mai mozzarella. Chaz chợt cảm thấy sợ khi Corbett Wheeler xin lỗi mọi người vì phải đi ra chỗ kia một chút. Bị ghim chặt vào bộ ngực vĩ đại của bà Raguso, Chaz nhìn qua vai và thấy anh trai của Joey đang tiến về phía Ricca.
Đéo thể tin được, Chaz nghĩ. Toang mẹ nó thật.
Rồi ít lâu sau, Ricca bắt đầu chống nạng tiến về phía nó. Corbett Wheeler đi trước dẫn đường, Chaz đã thoát khỏi cái ôm của bà Raguso, nhưng không còn kịp để lẩn trốn nữa rồi.
“Người giúp việc của chú muốn nói vài lời riêng tư,” anh trai của Joey nói.
“Được thôi,” Chaz nói, thầm nghĩ: người giúp việc ư? Chúa ơi, cái con nhỏ này sẽ không bao giờ để mình quên việc ấy.
Corbett Wheeler tiến vào chỗ của Chaz để lãnh trách nhiệm cám ơn và tiễn khách. Ricca đứng sang một bên, nhìn nó ấm áp như một con cá nhồng. Sự hiện diện của cặp nạng đã ngăn cản hết mục ôm xã giao.
Với giọng nửa thì thầm, Chaz nói: “Chúng ta cần nói chuyện.”
“Nói với cái đầu buồi của mày đi, Chaz.”
“Đêm ấy điên loạn quá. Anh đã hoàn toàn quẫn trí.”
Ricca nói: “Để dành mấy câu ấy mà nói với bồi thẩm đoàn.”
Anh xin lỗi vì đã dọn sạch sẽ căn hộ của em. Anh hủy luôn chiếc xe hơi của em nữa,” Chaz nói. “Anh hoảng quá, cưng à. Phải nói sao cho em hiểu đây?”
“Nhìn mày như cứt vậy? Mấy cái vết lở trên mặt mày là gỉ?”
“Muỗi chích. Anh đã bị nhiễm virus West Nile.”
“Tốt. Hy vọng trứng dái của mày cũng lở loét chung cho vui.”
“Anh biết em có quyền nổi nóng. Anh đã làm một việc tồi tệ.”
“Tệ ư?”
“Nhưng đó không phải là con người anh. Anh đã thật sự quẫn trí,” Chaz nhấn mạnh. “Thật đó. Giờ anh có thể làm gì để bù đắp cho em?”
“Ngoài việc chết mọt gông trong tù á hả?”
“Suỵt. Làm ơn đi em yêu, nói lớn quá vậy.”
“Hai mươi lăm nghìn đô,” Ricca nói bình thản. “Tiền mặt.”
“Thật ư?” Chaz chợt cảm thấy nhẹ nhõm. Nó luôn mong con nhỏ là một đứa hám tiền như thế. Đây quả là thông tin vui nhất có thể.
“Và một con xe mới. Một chiếc Mustang mui trần,” Ricca tiếp. “Nếu không đáp ứng, tao đi gặp đứa bạn mới thân của tao liền.” Rồi cô hướng mắt về phía Karl Rolvaag, đang đứng nói chuyện với vị cha xứ tóc bạc.
“Rồi rồi, Ricca, đừng mà. Anh trả lời em liền nè!” Chaz cố sáp lại gần, nhưng Ricca đã đưa một cây nạng lên chống lại.
“Câu trả lời là ok,” nó hạ giọng thấp. “Em sẽ có mọi thứ em muốn.”
“Chờ phôn của tao,” con nhỏ nói cộc lốc rồi bỏ đi.
Chaz trở lại hàng chờ từ biệt, giờ chỉ còn lại vài người bạn của Joey. Corbett Wheeler tiến lại gần và nói: “Ở vùng của bọn anh không có kiểu giúp việc như thế. Con nhỏ bén nhỉ.”
“À vâng, tôi nghe bảo cổ bị lậu.”
Anh trai của Joey cười: “Ra thế.”
Rồi Chaz chợt thấy ai đó đang siết chặt cả hai tay mình: Rose, cô gái tóc vàng váy ngắn chung hội đọc sách của Joey.
“Em nói chuyện riêng với anh tí được không?” Cô hỏi.
“Được chứ.” Nó nghe được ngay mùi nước hoa mà cô nàng sử dụng, cùng hãng Chanel mà Joey ưa thích. Chaz bị kích thích mạnh, bởi vì cứ nghe cái mùi này là nó hưng phấn. Nó vẫn nhớ rõ: sau khi xô vợ ngã tòm xuống biển, nó vẫn còn nghe mùi thơm này thoảng đưa trong gió.
Rose dẫn Chaz Perrone vào trong nhà thờ trở lại. Bên trong ấm áp và tối hơn. Chaz cố hết sức để không nhìn quá lộ vào bộ ngực của người đối diện, trông cứ như bị bức tử dưới lớp áo chật.
“Màn điếu văn của anh thật cảm động,” Rose thì thầm đầy ngưỡng mộ.
“Joey quả là một người phụ nữ phi thường.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 10 Mar 2022

“Chúa ơi, em vẫn chưa dám tin là cô ấy đã đi rồi. Không thể tin nổi.
Nó nói: “Đúng vậy, tôi cũng chưa dám tin đấy là thật…”
“Nhưng bài phát biểu của anh thật sự… anh mạnh mẽ như một ngọn núi vậy. Ngọn núi đá Gibraltar1.”
1. Gibraltar là tên một mỏm núi đá vốn thuộc lãnh thổ Tây Ban Nha nhưng đã được giao cho thực dân Anh năm 1713 sau khi Tây Ban Nha thua trận.
“Tôi chỉ cố tỏ ra mạnh mẽ thôi,” nó hạ giọng khiêm tốn, “Vì Joey.”
“Anh dạo này ổn không, Chaz? Anh vượt qua chuyện này thế nào?”
Rose nắm lấy cả hai cánh tay của Chaz, vuốt ve nhẹ nhàng đủ để mang đến sự hưng phấn râm ran. Bao nhiêu ngày qua nó cứ nghĩ về việc phải chịch cho thỏa, và tự dưng giờ kèo thơm hiện ra trước mặt. Một liều thuốc hoàn hảo cho chuỗi ngày ủ ê vừa qua.
Nó nói: “Nói thật với em, anh đang thật sự suy sụp.”
“Em biết mà, nhìn anh tệ lắm.”
“Nhà anh thật trống trải và cô đơn khi không còn cô ấy.”
“Em hiểu,” Rose nói, gương mặt đầy vẻ tiếc thương.
Chaz thật sự đã hưng phấn với mùi nước hoa. Nó nhìn vào màu son đỏ san hô trên môi cô nàng, cố ngăn mình không lao tới nấu cháo lưỡi ngay trong nhà thờ. Nào, chờ đã, nó tự nói với chính mình, phải có thời gian và địa điểm đàng hoàng chứ.
“Đêm nay sẽ kinh khủng lắm,” nó nói. “Buổi lễ này lẽ ra phải khép lại mọi đau khổ, nhưng sao anh không thấy nhẹ nhõm chút nào.”
Rose bắt đầu chuyển từ nắm tay sang đan tay. Quả là một sinh vật hấp dẫn, Chaz nghĩ. Nó tự hỏi sao Joey chẳng bao giờ dẫn cô nàng này về nhà để giới thiệu đàng hoàng.
“Anh nghĩ sao nếu em mời anh qua nhà em đêm nay? Em sẽ làm đồ ăn tối,” cô nói. “Chúng ta có thể thuê một bộ phim hay nào đó. Để giúp anh thoát khỏi những suy nghĩ đau khổ này. Anh có thích pasta không?”
“Được đó. Anh sẽ mang rượu. Nhà em ở đâu?”
Nó bước ra khỏi nhà thờ về phía ánh sáng với một tinh thần hoàn toàn khác. Cuối hàng người đang chờ đợi từ biệt là Karl Rolvaag, mọi người đều đã tản mát về cả. Viên thanh tra đang mỉm cười vui vẻ một mình.
Rồi Chaz dừng lại bên Rolvaag. “Này, chừng nào ông mới chịu nói cho tôi hay đội cứu hộ biển tìm thấy được gì của Joey?”
“Giờ tôi nói nè,” Rolvaag nói. “Họ tìm thấy móng tay.”
“Chúa ơi, chỉ còn lại móng tay thôi sao?”
“Đúng, trên một bó cần,” Rolvaag bắt đầu cười to.
“Ông nghĩ chuyện này vui lăm hả?” Chaz lắc đầu và bỏ đi.
Vị thanh tra đâu có cười về vụ móng tay của bà Perrone. Anh cười vì chiếc Chevrolet Suburban màu xanh lá đã đi hai vòng quanh nhà thờ. Chiếc xe mới và quá sạch, rõ ràng được thuê từ thẻ AmEx của bà Perrone. Ánh mặt trời xuyên qua kính màu chắn gió, đủ để thấy người lái xe là một phụ nữ, đang đeo kính râm quá cỡ và đội mũ lưỡi trai, một phụ nữ trẻ có tóc đuôi ngựa màu vàng.
Với Karl Rolvaag thế là hoàn hảo, quá vui đi chứ, có thể cười đến bể bụng!
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 14 Mar 2022

CHƯƠNG 27


Chaz Perrone nuốt viên thuốc màu xanh cuối cùng, rồi bấm chuông cửa. Rose nói vọng ra mời vào. Chaz tìm được đường vào nhà bếp và nhìn thấy cô nàng đang đứng bên bếp lò, vừa nói chuyện điện thoại với ai đó, vừa khuấy nước sốt marinara. Mì linguini đang được luộc trong nồi. Cô đang mặc quần jean ngắn bó sát và áo ống, làm Chaz càng hào hứng tợn. Nó đặt chai vang đỏ lên quầy, mở cái ngăn kéo đựng dao nĩa để tìm đồ khui rượu.
Rồi Rose cúp máy, và quay qua nói với nó: “Nói thật với anh là sau khi trở về nhà từ buổi tưởng niệm, em đã khóc lóc hết cả tiếng đồng hồ.”
“Anh cũng thế,” Chaz nói, giữ mặt nghiêm túc.
Nó “quên” không kể vụ uống năm chai bia Michelob và bồi thêm mấy ly martini mới trấn tĩnh lại được.
Ricca, cái con phù thủy ấy, nó vẫn còn sống.
Chỉ có Chúa mới biết Red Hammernut đang nghĩ gì.
Thằng tống tiền muốn tối mai phải chồng đủ tiền.
Và khủng khiếp nhất là một cuộn video được đặt trước ngưỡng cửa nhà nó, kiên nhẫn chờ thằng Chaz trở về từ nhà thờ. Đoạn băng bị nhiễu hột và mờ căm, nhưng vẫn đủ để Chaz nhận ra mình đang xem cái gì.
“Chaz, đừng mà! Anh làm gì vậy?”
Nó không nhớ nổi vợ mình đã nói gì vào lúc đó, vụ mưu sát chỉ còn mang máng trong tâm trí. Nhưng cái người trên đoạn băng video kia rõ ràng là Joey chứ ai; gương mặt ấy, giọng nói ấy, cặp giò ấy. Thằng tống tiền đã quay lại được.
Cái váy đó, đôi giày đó, cái đồng hồ đó.
Lần đầu tiên xem băng, Chaz thấy choáng váng. Xem lần hai, nó cảm thấy bị thu hút một cách bệnh hoạn. Đoạn video khởi đầu với một khung hình chớp nhoáng biểu tượng nữ công tước mặt trời huyền thoại, được vẽ trên cổng tò vò của ván cầu. Cảnh tiếp theo quay ngay trên boong, ghi lại hình ảnh của một người đàn ông và một phụ nữ, đứng dưới ánh sáng nhập nhoạng, cạnh lan can. Mặc dù trong đoạn băng quay lén, Chaz quay lưng về phía ống kính, nhưng nó nhận ra ngay chính mình với mái tóc nâu cắt tỉa gọn gàng, áo khoác xanh đậm và quần tây màu đen. Thú vị là, vai của nó có vẻ rộng hơn và cặp mông coi bộ không được mẩy như nó vẫn thấy khi soi gương trong nhà tắm. Dù rất sợ hãi khi xem băng, nó vẫn cảm thấy hài lòng vì tướng tá coi bộ ngon quá.
Mười bảy giây. Nó đếm được nhờ đồng hồ trên VCR. Đoạn băng từ đầu chí cuối chỉ dài có mười bảy giây.
“Chaz, đừng mà! Anh làm gì vậy?”
Nghe tiếng thét hoảng hốt của Joey trong băng, nó đột nhiên thấy mình tỉnh lại. Và càng phải tọng thêm bia vào người đỡ sợ. Giờ thì nó đã hiểu vì sao gã tống tiền lại tự tin đến như vậy, nó thật sự đã nắm thóp được mình. Vì mọi thứ rõ sờ sờ trên cuốn băng bằng chứng.
Sao mà mình đen thế không biết, Chaz cay đắng nghĩ. Thằng này rõ ràng chỉ đi lang thang trên boong, cầm máy quay mấy cảnh làm kỷ niệm, có thể là mấy chòm sao hay đường bờ biển. Vậy mà trời xui đất khiến thế nào nó quay luôn cảnh Joey và mình, và cuối cùng là nhân chứng của một án mạng.
Chìa khóa rớt trên sàn và tôi giả vờ như mình sẽ nhặt nó lên.
Nhưng không, tôi chụp lấy cổ chân của cổ.
“Chaz, đừng mà! Anh làm gì vậy?”
Chỉ một tích tắc, hai chân đã hổng khỏi mặt đất.
Và rồi cô ấy biến mất.

Quá nhanh, Chaz lấy làm lạ. Úm ba la!
Nó rất tò mò về thái độ của mình lúc đấy. Nó nhớ là mình đã rất lạnh lùng và dứt khoát, nhưng đoạn băng kết thúc vào đúng lúc nó định quay mặt lại.
Chaz đã xem đoạn băng tội ác ấy trên VCR trong phòng ngủ tổng cộng sáu lần. Nó cần phải chuyển từ bia sang một thức uống nặng đô hơn. Tọng cả đống cồn vào người mà nó vẫn lái được con Hummer đến nhà của Rose mà không bang vào cái cột điện nào. Quả là một kỳ tích.
Bia rượu là thuốc an thần của nó trong giai đoạn này, nhưng thứ mà Chaz thật sự cần để quét sạch nỗi rối bời trong lòng, phải là sex. Trời ơi, đã hai tuần rồi chứ còn ít ỏi gì. Cuộc làm tình chất lượng cuối cùng của nó là trên tàu, với Joey, dưới vòi sen trong phòng của hai vợ chồng. Kể từ đó, mọi thứ đều trật trìa cả. Kể từ lúc mười sáu tuổi, nó đã nghiện sex nặng, bất kể là có đối tác hay tự xử. Lâu ngày mà không sex là ức chế không chịu nổi. Đầu óc mụ mỵ, phản xạ thui chột, hormone đông cứng, súng đạn hàng họ cọc cạch nhức nhối và dám cá tuyến tiền liệt vôi hóa luôn chứ đùa…
Nó rót hai ly rượu rồi đưa cho Rose một ly. Quan sát tình hình, nó cảm thấy đêm nay thật sự rất hứa hẹn. Nó đã lẻn đi êm thấm sau khi Tool ra khỏi nhà, có lẽ để tìm thêm mấy miếng dán giảm đau. Thằng cô hồn ấy còn lâu mới biết nó ở đây.
“Kể em nghe về nghề nghiệp của anh đi,” Rose vừa nói vừa xếp đĩa ăn lên bàn.
“Có gì đâu mà kể em. Toàn chuyện kỹ thuật ấy mà.”
“Joey nói anh làm việc cho dự án Everglades, kiểm tra nồng độ nước thải để cứu môi trường.”
“Về cơ bản thì đúng là vậy,” Chaz nói. “Nhưng tụi anh kiểm tra các chất hóa học, chứ không phải các vật gây ô nhiễm nguồn nước. Toàn là những thứ mà em không thể ngửi thấy hay nhìn thấy bằng mắt thường được.” Nó nhìn mê mẩn đôi bàn tay của Rose khi cô múc pasta ra đĩa.
Cô nàng nói: “Chà, nghe ngầu heng. Em đồ là anh phải đọc cuốn River of Grass cả trăm lần rồi ấy nhỉ?”
“Sao em biết hay thế?”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 14 Mar 2022

“Bà Douglas là một trong những nữ anh hùng mà em hâm mộ nhất. Một người đàn bà phi thường,” cô nói.
“Một nhân vật độc nhất vô nhị,” ngài Tiến sĩ Charles Perrone đồng ý, dù chưa từng đọc một cuốn sách nào trọn vẹn trong cả chục năm nay. Chỉ là nó đang say rượu nên chém gió bất chấp.
“Còn cuốn Silent Spring anh đọc chưa?”
“Để anh nhớ lại xem.”
“Của Rachel Carson đó.”
“À biết,” Chaz nói. “Bà này lấy Johnny đúng không?”
Rose bật cười. “Joey lúc nào cũng khoe là anh hài hước lắm.”
“Cổ nói vậy hả?” Chaz lại rót đầy ly rượu của hai người. Hoặc là viên thuốc xanh đã bắt đầu có tác dụng, hoặc là vì chân trái của Rose đang đặt lên đùi nó.
“Em có bạn trai chưa?” Nó hỏi, ra chiều việc này hệ trọng lắm.
“Cũng mấy tháng rồi chưa có ai,” Rose nói.
“À.”
“Mọi thứ bắt đầu tích tụ trong lòng. Có quá nhiều thứ bị dồn nén và thôi thúc.”
Chaz nói: “Anh hiểu ý em.”
“Đôi khi con người cần phải thư giãn một chút.”
“Để tâm lý thư giãn.”
“Dạ, chính xác,” Rose nói. “Để xua tan đi những cơn stress và những cơn đau. Em có thử tập yoga rồi mà không ăn thua gì hết trơn.”
“Anh cũng thế.” Chaz nghĩ: con bé này càng nhìn càng thấy ngon ấy nhỉ!
“Anh giúp em một việc với, lấy hộ em phô mai Parmesan,” Rose vừa nói vừa chỉ. “Nó ở trên cái kệ cao kế bên tủ lạnh ấy.”
“Ừa, để anh,” Chaz đứng dậy thận trọng, vẫn che cái khăn trên đùi để giấu thằng nhỏ đang nhiệt liệt chào cờ. Nó không muốn làm cho cô gái chủ nhà hết hồn khi thời điểm chưa chín muồi.
Trong lúc nó xoay người về phía bàn ăn, cô nàng đã kịp bóp vụn viên thuốc và cho vào ly rượu của nó.
“Đời thật là bất công,” cô nói. “Tại sao giữa muôn người, mà vận hạn lại rơi vào đúng Joey cơ chứ?”
Chaz quay lại bàn ăn, chuyền lọ phô mai bào cho cô chủ nhà xinh đẹp. Rồi nó lại uống thêm một ngụm rượu.
“Anh biết điều kỳ lạ là gì không?” Rose nói. “Joey chưa từng nói với bất kỳ ai trong hội đọc sách của tụi em là đang đọc cuốn Madame Bovary. Tại sao vậy nhỉ, trong khi bọn em chia sẻ mọi cuốn sách mình đọc với nhau.”
“Anh chỉ đoán thôi chứ không dám chắc,” một sợi mì còn vướng ở khóe miệng Chaz. Nó hút vào một cách thành thạo rồi nói tiếp. “Có thể vì cuốn sách ấy bỗng trở nên quá riêng tư. Như anh nói trong nhà thờ ấy, có vẻ như vợ anh đã trải qua điều gì đó thật sự nặng nề - trầm cảm hay gì đó - và Joey không hề muốn anh lẫn bạn bè thân thiết của mình biết.”
“Chaz, hãy nói thật cho em nghe đi. Anh có nghĩ là cô ấy tự sát không?”
“Không! Anh không thể… Anh không biết,” nó nói, giả vờ lúng túng. “Anh không muốn tin vào điều đó. Như anh nói đó, lúc nào cổ cũng tỏ ra hạnh phúc, vui vẻ hết.”
Rose đồng ý nhiệt tình. “Đúng vậy, cô ấy quả thực rất vui vẻ. Câu hỏi vừa rồi ngu quá, em xin lỗi anh, Chaz. Tất nhiên là cô ấy không tự sát rồi. Joey của chúng ta không làm thế.”
Chủ đề ấy vậy là bỏ ngang. Và họ tiếp tục nói chuyện rôm rả trong lúc ăn, về âm nhạc, phim ảnh, thể thao. Và Rose bảo mình đang học đánh golf.
Cô nói: “Em thích mấy môn thể thao mà mình ít bị ra mồ hôi ấy. Ủa mà anh sao vậy cưng?”
Chaz bấu lấy thành bàn. “Sao tự nhiên anh thấy khó chịu quá.”
Căn phòng đột nhiên quay mòng mòng trước mắt Chaz như vòng xoay ngựa gỗ ở hội chợ. Dường như có tới hai Rose, đang nhìn nó đầy ái ngại. Cả hai gương mặt đồng thanh nói: “Anh muốn nằm nghỉ không? Em nghĩ anh nên nằm xuống coi sao.”
“Được đó.”
Cô dẫn Chaz vào phòng ngủ, đặt nó lên giường và cởi giày nó ra.
“Cứ nằm đây nghe, nghe lời em,” cô xếp đống gối sau lưng nó.
Chaz duỗi người ra và bắt đầu nhắm mắt lại. Chúa ơi, nó nghĩ, lâu rồi mình không xỉn tan nát như vậy.
“Em ra ngoài chút rồi quay lại liền,” nó nghe Rose nói trước khi tắt đèn.
Chaz mỉm cười và thò tay cởi quần. Trong đầu nó đang tưởng tượng cảnh Rose cởi cái quần jean ngắn kia, cởi nốt cái áo ống rồi chui vào trong mền nằm cạnh nó. Nó bèn ráng nhích người sang một bên để chừa chỗ cho ẻm chui vào.
Vấn đề là: sao nó cảm thấy không khỏe chút nào.
Nằm im một lúc thì nó nghe được tiếng động cơ, chắc là quạt trần, nhưng khi Chaz cố mở mắt, lại không thấy được gì nhiều trong bóng đêm. Lượng cồn trong người khiến tiếng quạt trần bị khuếch đại đến mức trở thành tiếng máy bay trực thăng rền rỉ đe dọa, ngay trên đỉnh đầu. Nó cảm thấy một cơn đau lạnh buốt, len lỏi trong người mình như bọ chét dưới đám mền gối của Rose. Trong mớ âm thanh hỗn độn, nó làm sao còn nghe được tiếng leng keng của chìa khóa ô tô, và tiếng cánh cửa sau đóng lại.
Sau khi Rose lái xe rời khỏi nhà mình, Mick Stranahan quay sang Joey.
“Em sẵn sàng chưa?”
“Bây giờ, hoặc không bao giờ.”
“Nhớ quy định đó.”
“Không đấm. Không đá. Không vật dụng sắc nhọn. Còn gì nữa không?” Joey hỏi.
“Không khóc nữa.”
“Anh giỡn em hả?” Cô nói, và hai người cùng bước vào nhà. Joey dừng lại ngay bên ngoài phòng ngủ, xức thêm nước hoa Chanel lên tai.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 14 Mar 2022

Stranahan thì thầm: “Anh ở ngay ngoài này, phòng khi em cần anh.”
Cô đã bước vào trong, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Có tiếng sột soạt trong bóng tối, và một giọng nói ngọt nghẹt cất lên từ giường ngủ: “Rose hả em?”
Joey ngồi xuống một góc giường.
“Rosie, cục cưng. Lại đây với anh,” Chaz nói.
Joey nằm xuống, cứng ngắc người bên cạnh thằng chồng. Nó tìm cách chui đầu ra khỏi đống gối, mò mẫm đặt đầu mình lên vai cô.
“Em thơm quá. Em đang dùng đúng mùi nước hoa yêu thích của anh.”
“Ừm,” Joey nói. Chaz đang nồng nặc mùi rượu và tỏi. Cô nhận ra cảm giác quen thuộc của thứ gì đó cứng ngắc chạm vào đùi mình, và nghĩ: hóa ra suy nghĩ bằng đầu… buồi là có thật.
Chaz nói: “Hình như anh xỉn rồi.”
Và phê thuốc nữa, Joey buồn cười. Rose đã cho mười milligram Diazepam vào rượu của nó.
Chaz thò tay tìm ngực của cô, nhưng cô đẩy tay nó ra.
“Đừng mà,” cô thì thầm.
“Sao tim em đập nhanh vậy. Điều đó có nghĩa gì, hả Rose?”
Giá như mày hiểu!
Nó thò tay mò mẫm bạo liệt hơn.
“Không mà!”
“Làm ơn mà. Anh nhớ cổ quá,” Chaz nói.
Mắt Joey rốt cục cũng đã điều tiết để nhìn thấy mọi thứ trong phòng rõ hơn. Chaz đang xụi lơ, nửa tỉnh nửa mơ, nhưng cô vẫn phải hết sức thận trọng.
“Làm ơn mà Rose. Hãy giúp anh xua tan những nỗi đau này,” nó nói. “Chỉ đêm nay thôi.”
Đột nhiên Joey sụt sùi khóc. Cô không thể tin là mình lại đang khóc, và khóc như một đứa trẻ!
Chaz như được tiếp thêm sinh lực bởi tiếng khóc ấy, yếu lòng thì phải cần an ủi chớ.
“Ngoan nào, Rose,” nó nài nỉ, thò tay xuống tuột quần, “sẽ tốt cho cả hai chúng ta mà em.”
“Thật ư, tốt như thế nào?”
“Chúng ta sẽ lạc lối trong nhau.”
Câu này mới nè, Joey nghĩ. Không biết mày chôm ở đâu. Cô hít một hơi thật chậm, trầm ổn, rồi chùi hết nước mắt đi.
“Những cảm xúc này đều rất bình thường em ạ.” Chaz nói. “Joey yêu cả hai chúng ta. Cổ sẽ hiểu cho mình thôi.”
“Không, Chaz, Joey sẽ không hiểu đâu.”
Cô nói lớn bằng giọng bình thường của mình. Nó ngừng rên rỉ mà khẽ ngẩng đầu nhìn lên, cố nhìn cho tạng mặt. Joey nghe một tiếng nuốt khô khan.
“Tao đảm bảo với mày,” cô nói, “là cổ sẽ không bao giờ hiểu nổi vì sao mày lại cố chịch đứa bạn thân nhất của cổ ngay trong cái đêm sau buổi tưởng niệm.”
Chaz gần như tê liệt vì kinh ngạc. Joey thò tay vào trong quần lót của nó, véo một cái thật mạnh vào trứng dái bằng ngón cái và ngón trỏ.
“Buông ra, trời ơi,” nó thét lên. “Chúa ơi, Jesus ơi, làm ơn mà Joey, buông ra!”
Đợi cho nó im miệng rồi, cô mới nói: “Đừng có nhúc nhích, Charles.”
Cô bật đèn lên và nhìn thấy nó đang cuộn mình lại như một con nhím nhợt nhạt, hai tay ôm chặt thằng nhỏ.
“Cô không có thật,” thằng chồng nheo mắt nhìn đầy nghi hoặc. “Cô không thể là thật.” Nó nhe răng và phát ra một tiếng cười quái đản. “Cho tôi xem móng tay cô.”
“Chính xác là anh đã uống bao nhiêu rồi hả?” Cô hỏi.
“Cô chết rồi, Joey. Chính tay tôi đã giết cô mà.” Chaz vẫn nhăn răng như một con tinh tinh. “Tất cả còn được quay lại trên video mà.”
Cô nói: “Mày cần phải tỉnh táo lại. Vì tao muốn hỏi vài câu.”
Nó bắt đầu lắc đầu hết bên này sang bên kia, cái cổ bỗng dưng như biến thành cao su. Nó chớp mắt nặng nhọc.
Joey nói: “Mày không được ngủ.”
“Tao biết mà. Tao bị nhiễm West Nile,” nó gắt gỏng. “Bởi vậy tao mới thấy mày, bệnh này khiến cho nạn nhân bị ảo giác.”
Hình như Rose đã bỏ thuốc hơi quá liều, Joey nói. Nó sẽ sớm ngất thôi.
“Chaz, mày có nghe không?”
Nó gật đầu. “Rất to và rõ.”
“Tại sao mày lại giết tao?”
“Trời ạ, làm ơn đi,” nó khụt khịt.
Joey túm tóc để kéo đầu nó thẳng lên.
“Trả lời mau!”
“Tôi đảm bảo: tôi chẳng phải người duy nhất trên con tàu đó muốn đẩy vợ mình xuống biển đâu. Mấy bà vợ cũng từng nghĩ đến chuyện giết chồng nữa. Tất cả những người có gia đình đều từng nghĩ đến việc ấy vào một lúc nào đó toong đời. Chỉ có điều là tôi không chỉ dám nghĩ mà còn dám làm. Vậy thôi.”
Joey nhìn quanh phòng để xem có vật gì bén và nếu rỉ sét càng tốt. Rồi cô chợt nhớ đến lời dặn của Mick: đừng biến việc này thành một tội ác.
Cô thả tóc Chaz ra, cằm nó rớt cái bịch xuống ngực.
Nó nói: “Tôi nghĩ cô sẽ kiện tôi ra tòa vì vụ bịa thông số nước thải.”
“Tao còn không biết mày đang làm gì thì khai sao được!”
“Vậy có lẽ tôi đã nghĩ hơi quá.”
“Gì cơ?” Joey hỏi.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 14 Mar 2022

Chaz đưa tay gãi vết ghẻ to bằng đồng xu trên cổ. “Cô không hiểu đâu. Đụng tới chuyện làm ăn thì Red cực kỳ tàn nhẫn.”
“Nhưng hôm ấy là kỷ niệm ngày cưới mà.”
“Ô ha, tôi mém quên,” Chaz nhìn lên. “Cám ơn vì cái đồ bịt gậy golf quá đẹp nhen. Xô cô xong tôi mới tìm thấy món quà trong va li.”
“Mày thật sự là một con quái vật,” Joey quát đến khàn giọng.
“Nếu cô là người thật chứ không phải ảo giác, tôi sẽ nói lời xin lỗi.”
“Và tao sẽ đáp lời là đi chết đi,” cô nói. “Tại sao hồi đó mày lại cưới tao?”
Chaz tỏ ra ngạc nhiên thật sự trước câu hỏi. “Vì cô quá sexy chứ sao? Và tụi mình đã có quãng thời gian quá đã bên cạnh nhau.”
“Bởi vì tao sexy hả?” Joey đưa mắt nhìn sợi dây điện nối với đèn ngủ: chắc sẽ chẳng có quan tòa nào ở đất nước này kết tội mình đâu.
Chaz nói: “Giờ tôi buồn ngủ quá? Cảm phiền cô trở lại thiên đường được không, hay bất kỳ nơi đâu mà cô tới ấy.”
“Mày có bao giờ yêu tao không?” Joey tắt đèn, để nó không thấy nếu lỡ cô khóc lần nữa. “Có bao giờ không, hả Chaz?”
“Có, tôi có chứ.”
“Có yêu, rồi sao mà ra nông nỗi này,” cô hỏi tiếp. “Bồ bịch rồi chịch lang chịch chạ bộ chưa đủ hay sao…”
Có tiếng gầm gừ trong bóng tối.
“… mà mày còn đẩy tao xuống biển trong chuyến đi kỷ niệm ngày cưới! Tao thật sự không hiểu nổi,” Joey nói. “Nếu mày muốn bỏ tao đến vậy, mày cứ nói ra thôi. Thế giới có một thứ gọi là ly dị mà.”
Giờ thì cô nghe tiếng hơi thở nặng nề của nó. Năm, mười và mười lăm giây trôi qua. Nó vẫn im lặng.
“Chaz?”
Nó vẫn không trả lời.
Cô kéo cái gối đang kê dưới đầu nó ra và nói: “Tỉnh dậy, mẹ kiếp! Tao chưa hỏi xong.”
Chaz buông ra một tiếng rên rỉ, rồi nói: “Cô không thể hại tôi, Joey. Vì cô chết rồi.”
Bất ngờ nó gom hết sức lực để lao đến chụp cô, nhưng trong bóng tối cái chụp ấy chỉ rơi vào khoảng không. Cô đè nó xuống, ấn xuống nệm.
“Bởi vì tao sexy? Mày giỡn với tao à?” Miệng cô chỉ còn cách lỗ tai nó vài phân.
“Nào, đó là một lời khen mà,” Chaz nói. “Làm ơn buông tôi ra được không? Hàng họ của tui đang cấn đau quá.”
“Lại chơi trò gì đây? Câu ấy lại chôm của Neil Diamond à?”
Lúc này thì cửa mở, một luồng sáng hắt lên giường ngủ.
“Mọi việc vẫn ổn mà anh,” Joey quay lại nói qua vai mình.
“Ai đó?” Chaz hỏi, cố vặn vẹo cơ thể.
Cửa đóng lại.
“Rose hả em?”
Joey nói: “Thư giãn nào, Romeo, hôm nay không xơ múi chi được đâu.”
“Đỡ anh dậy với.”
“Vẫn là tao đây, Chaz. Người vợ yêu dấu đã ra đi của mày.”
“Không thể được.”
“Nhưng tao chưa chết.”
“Chết rồi mà.”
Joey thụi cùi chỏ vào lưng nó. “Sao, có đau không?”
“Chỉ là ác mộng thôi,” nó rên rỉ.
“Muốn cá không?”
“Cứ nhéo trứng dái tôi đi. Làm đi, coi tôi quan tâm không.”
Joey nói: “Chuyện gì xảy ra với mày vậy, Chaz?”
Vai của nó cứng lại. “Mọi người đều thay đổi, và không ai có lỗi cả,” nó nói. “Làm ơn cho tôi ngủ đi.”
“Không thưa ngài, chưa ngủ được đâu.”
“Nếu cô là thật, Joey à, thì cô đã giết tôi rồi.” Nói xong nó thở thật nặng nhọc, thân hình chùng xuống.
Cô tóm lấy cổ áo nó, kéo thật gần đến nỗi môi gần như chạm vào tai.
“Chaz!” cô gắt. “Chaz, nghe nè. Tao sẽ nói với cảnh sát tất cả. Không chỉ mình lời khai của tao đâu, họ có hết mọi bằng chứng chống lại mày: di chúc, đoạn băng và toàn bộ những số liệu gian dối về Everglades. Bạn Red của mày cũng toang rồi. Tỉnh lại đi, Romeo, mọi thứ tan nát hết cả rồi. Cố ý giết người, lừa đảo, hối lộ. Ngay cả khi thoát khỏi án tử thì mày cũng sẽ tán gia bại sản, thân bại danh liệt với chi phí luật sư không cách gì trả nổi trong phần đời khốn khổ còn lại. Đời mày nát rồi, Chaz.”
Không một hồi đáp nào cả. Thằng Chaz đã ngất rồi.
Joey trèo khỏi giường và gọi Mick. Hai người cùng hợp sức lay thằng Chaz, nhưng nó không cách gì nhúc nhích nổi.
Cô hỏi: “Giờ mình phải làm gì đây anh? Thằng chó đẻ nghĩ là nó đang mê sảng và em không có thật.”
“Thì em có phải là người thật đâu,” Stranahan đáp lời vui vẻ. “Em nghiêm túc mà, Mick. Rõ ràng nó đã say nát người khi tới đây, và Rose đánh thuốc cho nó hôn mê luôn.”
“Anh hy vọng nó đủ tỉnh để lết về nhà. Không thì lái xe đâm đầu xuống kênh hay ngủ quên trên đường xe lửa thì tốt.”
“Đừng nói nữa anh.”
“Nào, những chuyện thế này vẫn xảy ra mà. Báo chí đăng suốt đấy.”
Joey nhìn vào cái cơ thể đang ngáy khò khè trên giường, mồm chảy nước dãi, lòng bỗng cảm thấy trống rỗng và kiệt sức. Lạ lùng thay, cô chẳng còn muốn đấm, muốn bóp cổ, muốn giết hay đơn giản là gào thét cho hả giận nữa. Tất cả những cơn thịnh nộ đã tan biến, chỉ còn lại dư vị của sự ghê tởm.
“Em ổn chứ?” Stranahan nói.
“Anh ơi. Em đã cưới một cục cứt làm chồng.”
“Cũng đâu phải chuyện hiếm trên đời. Giờ thì em có thể xả giận lên nó được rồi.”
Joey lắc đầu. “Mick à, thiệt tình em không còn màng đến nó nữa rồi.”
“Vậy à, nhưng anh thì còn,” Stranahan nói, rồi cúi xuống chụp lấy hai cổ chân của Charles Regis Perrone.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 14 Mar 2022

CHƯƠNG 28


Nellie Shulman dồn anh vào góc thang máy. Áo khoác mặc ở nhà của bà đầy mùi băng phiến và cá ngừ.
“Sao ông không nói tôi biết vụ sẽ chuyển đi? Bữa giờ ông rình mò quanh đây làm gì?”
Karl Rolvaag trả lời: “Tôi sẽ nhận việc mới ở miền bắc.”
“Và sẽ cho lũ Digan thuê lại căn hộ, chắc luôn. Cái lũ lệch lạc và cô độc giống như ông.”
“Tôi rao bán luôn căn hộ mình rồi, Nellie.”
Bà nghiến chặt hàm răng giả màu vàng. “Cho một tên cuồng rắn khác, đúng không? Một kẻ tâm thần nghiện hổ mang hổng chừng.”
“Ai mua thì tôi bán thôi. Luật thị trường mà.”
Cửa thang máy mở ra, thanh tra phóng ngay ra ngoài, nhưng bà Nellie vẫn bám theo sát gót.
“Ông đắc chí quá phải không?” Bà nói. “Bởi vì người ta vừa tìm thấy Rumsfeld, nên ông nghĩ mình có thể thoát tội mà rời khỏi đây.”
Rumsfeld là một con poodle cỡ nhỏ, là con thú nuôi thứ ba mất tích ở Sawgrass Grove. Tất nhiên thanh tra mừng hết lớn khi biết quả bóng nhiều lông đái rắt kia chưa trở thành thức ăn cho một trong hai con trăn lang bạt.
“Họ tìm thấy nó ở sau nhà của Albertson,” bà Shulman thông báo giọng ủ ê, “đang ngủ trong một cái thùng đựng rượu. Một đứa ăn mày nào đó đã cho thằng nhỏ ăn bánh quy.”
“Còn Pinchot và gì ấy nhỉ, cái con mèo xiêm ấy?” Rolvaag hỏi. Hai người lúc này đang đứng trước cửa nhà Rolvaag, anh thò tay vào túi quần tìm chìa khóa. Bà Shulman rõ ràng đang muốn cãi nhau một trận ra trò.
Bà nói: “Đừng giả vờ giả vịt với tôi. Tên con bé là Pandora và ông thừa biết số phận nó thế nào. Ông đã dâng nó tận mồm mấy con bò sát độc ác. Pinchot cũng cùng kiếp nạn ấy. Dám Petunia nhà tôi là món tiếp theo trong thực đơn!”
“Đấy là những cáo buộc thật sự nghiêm trọng, Nellie à, mà không có chứng cứ gì hết.”
Bà Shulman tỏ ra thận trọng hơn. “Đâu chỉ mình tôi, tất cả mọi người quanh đây đều nói thế. Hạng người gì mà lại nuôi mấy con anaconda? Họ nói vậy đó. Ông đó bị biến thái hay gì?”
Rolvaag nói: “Chúng là trăn thưa bà, không phải anaconda chi hết. Và chúng không ăn mèo nhà lẫn mấy con chó nhỏ.” Anh hy vọng vị phó Ban quản lý chung cư Sawgrass Grove không nhìn ra sự thiếu cả quyết trong giọng nói mình.
“Bà biết tôi nghĩ gì không, Nellie? Tôi nghĩ là bà thất vọng vì không thể tự mình đuổi tôi đi được. Tự dưng tôi chuyển đi và bà thấy bực,” cuối cùng thì anh cũng tìm thấy chìa khóa và tra vào ổ.
Nellie dùng những khớp tay xương xẩu bấu chặt vào tay anh. “Ô, hóa ra tôi là lý do duy nhất khiến ông muốn phắn khỏi nơi này!”
Thanh tra mỉm cười gợi đòn. “Bà sẽ nhớ tôi điên lên, đúng không?”
“Agghh!” Bà Shulman giật lùi, suýt vấp phải đôi tông.
Rolvaag mau chóng bước vào căn hộ và đóng cửa lại. Anh mở máy tính, lên mạng xem thời tiết ở Twin Cities. St. Paul bây giờ đang là 16 độ C, trời nắng to, những ngày xuân tươi đẹp của miền trung tây. Anh tự hỏi không biết vợ cũ có trồng cây lại không? Cô đã từ bỏ sở thích ấy dưới cái nóng khó chịu của miền Nam Florida.
Thanh tra mở tủ lạnh lấy lon nước ngọt, ngồi xuống bếp và trải hết giấy tờ trong cặp tài liệu ra. Trên cùng là hợp đồng thuê chiếc Chevrolet Suburban xanh lá. Ban đầu thằng chủ đại lý đâu có chịu fax đến văn phòng. Nó chỉ đổi ý sau khi Rolvaag nói nếu thằng chẳng không fax thì để anh tự lái xe tới lấy, sẵn tiện móc cái huy hiệu cảnh sát ra quơ quơ cho mấy khách hàng của nó thấy chơi.
Theo hợp đồng, tiền thuê con Suburban được quẹt từ thẻ tín dụng của Joey Perrone, chỉ ba ngày sau khi cô rơi khỏi tàu Sun Duchess. Rolvaag đặt hợp đồng cạnh một tờ séc bị hủy do chính ngân hàng của cô cung cấp. Chữ ký trên cả hai tờ giống nhau y hệt. Tiếp theo, thanh tra đối chiếu chữ viết tay trên hợp đồng thuê xe với chữ viết trên tờ di chúc do anh trai Joey mang đến. Nghiên cứu nét viết vài phút, anh bỏ hết giấy tờ vào lại cặp tài liệu. Báo tin này cho Chaz Perrone chỉ tổ mất thời gian; thằng này chết chắc rồi, có thuê luật sư giỏi đến mấy đi nữa thì cũng banh xác.
Anh gọi cho đội cứu hộ biển và nhờ nối máy với cô nữ cán bộ Yancy. “Cô còn nhớ cái kiện cần sa Jamaica không? Cái mà chúng ta đã tìm thấy mẫu móng tay ấy?”
“Dạ nhớ chứ, nó vẫn trong kho vật chứng đấy ạ,” Yancy nói. “Đúng như ông yêu cầu.”
“Giờ mang ra và thiêu hủy được rồi đó. Tôi không còn cần tới chứng cớ ấy nữa.”
“Tôi sẽ fax giấy tờ cho ông,” Yancy dừng lại một chút. “Mà họ đã tìm thấy người phụ nữ ấy rồi ư?”
“Chưa cô.”
“Tệ nhỉ.”
“Cũng không hẳn đâu,” thanh tra nói.
Ngay sau khi gác máy, anh bắt đầu dọn đồ đi Minnesota.
* * *
Tool quyết định sẽ qua đêm tại nhà điều dưỡng, cạnh giường của Maureen. Bà ngủ trằn trọc, miệng cứ rên rỉ, không rõ vì đau hay gặp ác mộng. Red Hammernut gọi điện muốn cháy máy, ra lệnh cho Tool phải lôi đầu thằng Chaz Perrone về nhà và không rời mắt khỏi thằng lưu manh này. Nhưng Tool vờ như máy của nó hết pin và không nghe rõ Red nói gì cả.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 14 Mar 2022

Bởi vì còn lâu nó mới rời khỏi đây, trừ phi Maureen khỏe hơn.
Nó tìm được một kênh TV đang phát nhạc đồng quê, và nghe để giết thời gian. Nghe kỹ lời bài hát, nó nhận ra có mấy bài bi thảm dễ sợ, còn mấy bài nghe không hiểu gì. Ca khúc nào cũng có chủ đề na ná nhau: một lũ đàn ông chẳng chịu ở yên một chỗ, cứ bỏ người con gái mình yêu ở nhà. Tool nghĩ phải chi mấy gã này là nông dân thì ngon, bởi vì họ có một ngôi nhà và biết chính xác chỗ nào để về.
Càng về sáng, cái mông của nó càng đau dữ dội, viên đạn của thằng săn trộm quả thực tai hại. Nó phải đứng dậy và đi lại cho đỡ đau. Khi về lại phòng thì Maureen đã thức. Bà nhìn lên và nở một nụ cười yếu ớt. Ánh nắng bình minh chiếu xuyên qua tấm rèm, để lại những vệt vàng sáng trên giường, nhưng đôi mắt xanh của Maureen, đôi mắt tinh anh như những vì sao, giờ đã trở nên đục ngầu và buồn bã. Bà cứ bấm nút gọi điều dưỡng. Sao thế, nó hỏi. Và bả chỉ tay vào chiếc túi chứa dịch giảm đau đã trống rỗng.
“Ta cần thêm thuốc,” bà thì thầm.
“Bà đau ở đâu vậy?”
“Ba ngày rồi ta không được tắm, khó chịu kinh khủng.”
“Để con,” nó cầm cái nút gọi là lấy ngón cái ấn liên hồi. Hai người cứ thế, chờ đợi và chờ đợi, nhưng chẳng có ai đến cả.
Maureen nói: “Buổi sáng họ bị quá tải. Nên thường phải chờ lâu một chút.”
“Để con lo liệu.”
“Con đi đâu đó?”
Vừa thấy người đầu tiên vận đồ giống y tá, nó đã lôi ngay vào phòng Maureen. Người đàn bà giật mình và hoang mang thấy rõ.
“Earl à, đó là Natacha,” Maureen giải thích. “Cổ làm trong bếp mà.”
Tool vẫn chưa chịu buông tay Natacha ra. “Mau đi tìm ai đó để cho người này thêm thuốc giảm đau đi. Ý là làm liền.”
“Natacha, tôi xin lỗi cô vì hành xử của cháu tôi nhé. Chỉ tại nó lo cho tôi quá,” Maureen nói.
Natacha gật đầu sợ hãi. Tool buông tay cái là cô làm bếp phi ra khỏi cửa, Maureen phải gọi với theo.
“Món súp đậu lăng đêm qua ngon quá. Cô chỉ tôi nấu với!”
Tool nói: “Chẳng lẽ nguyên cái trung tâm này mà không có thằng bác sĩ chết bầm nào hết sao?”
Maureen kéo tấm vỏ chăn lên tận ngực. “Cô ấy nấu bắp bò hơi bết, nhưng nấu món đậu lăng thì số dzách.”
“Để con đi tìm người khác.”
“Thôi mà, đừng,” Maureen vẫy một ngón tay. “Nếu con gây sự, người ta sẽ đuổi con đi mất. Cứ ngồi xuống và thư giãn thôi. Ta ổn hơn rồi.”
Tool biết bà chỉ nói cho nó an lòng. Nó nhẹ nhàng lật bà sang một bên và cởi hàng nút trên chiếc áo bệnh nhân.
“Earl, đừng con,” bà nói.
“Nằm yên nào.”
Nó kéo chiếc áo phòng thí nghiệm qua khỏi đầu, thò tay ra phía sau gỡ miếng dán, rồi nó cẩn thận dán miếng thuốc vào giữa hai vai Maureen, ấn xuống thật chắc để nó không tróc ra được.
Sau khi nó quay bà trở lại, bà nói: “Không cần phải làm vậy, nhưng cám ơn con.”
“Miếng đó cũng hơi cũ rồi, nhưng có còn hơn không.”
“Earl, con nghe ta nói nè,” bà chạm tay vào nó, bàn tay bà giờ đã lạnh ngắt.
“Một vài người sẽ từ bỏ khi phải rơi vào hoàn cảnh như thế này,” bà nói. “Ta nhìn thấy sự đầu hàng trên gương mặt họ. Và khi bệnh tật càng làm con yếu đi, ý muốn từ bỏ lại càng lớn… Thuốc giảm đau mà họ bơm vào người, ngày qua ngày, tuần qua tuần, cứ trôi đi như một dòng sông lớn ngoài kia. Nhưng con chớ lo, ta đâu chịu thua dễ vậy.”
“Bà không được thua!” Tool chen vào ngay. Tự dưng nó bực mình, không hiểu tại sao như vậy. “Lần cuối bà gặp mấy đứa con gái là bao lâu rồi?”
“Tụi nó khó đi đâu lắm. Tụi nhỏ còn phải đi học mà.”
“Lý do lý trấu.”
Maureen cười nhẹ nhàng: “Ta mà có sức, ta tát cho mấy cái nha Earl.”
Tool bỗng hoang mang: “Bà muốn con tắm cho bà không?”
“Không được!” Bà nhéo cổ tay nó. “Chúa ơi, lẽ ra ta không nên nói vụ đó ra.”
Trước đây, khi bác sĩ báo bệnh tình của mẹ cho Tool biết thì chưa đầy một tháng sau, bà đã qua đời. Lúc ấy là giữa mùa gặt cà chua, và nó không kịp quay về Jacksonville để nhìn bà lần cuối. Nó kể cho Maureen nghe niềm hối hận ấy và bà nói: “Đừng dằn vặt nữa. Ta chắc chắn là mẹ con biết rõ con yêu bà như thế nào.”
“Nên mấy đứa con gái bà phải ở đây. Có xa xôi gì đâu,” nó lại bấm nút gọi điều dưỡng, bấm mạnh đến mức cái nút banh luôn. “Chết tiệt!” Nó nói. “Con xin lỗi.”
“Earl, con phải bình tĩnh lại. Ta đâu có ý định sẽ chết vào hôm nay.”
Cuối cùng thì một y tá cũng bước vào với một túi truyền dịch mới trên tay, hai lọ nhỏ thuốc giảm đau và một tã dành cho người lớn. Tool bước qua một bên để Maureen có chút riêng tư. Y tá là một người phụ nữ đậm người, da đen, nói chuyện với Maureen với ngữ âm mà Tool nhận ra ngay là dân Jamaica. Nó nghĩ về đám nông dân người Jamaica mà mình đã quát nạt, đánh đập và trấn lột, rồi tự dưng cảm thấy hối hận. Người y tá đang chăm sóc Maureen có thể là chị em, bà con hay thậm chí là con gái của bất kỳ ai trong số đó. Nụ cười của cô y tá sáng như ánh bình minh, và khi nhìn thấy cô ta đặt tay lên trán Maureen để kiểm tra, Tool biết nó sẽ không bao giờ quay lại làm cái nghề đốc công ấy nữa. Bởi vì chỉ cần nhìn vào mắt một trong những đứa lao động đang mướt mồ hôi trên nông trại, nó chắc chắn sẽ nhớ về khoảnh khắc này, nhớ về cái cảm giác chua chát và hối hận của hiện tại. Rõ ràng nó đã phạm sai lầm trong đời, nhưng không quá muộn để sửa sai. Nó đã lún quá sâu vào tội lỗi dưới bàn tay của Red Hammernut. Một tuần hước thôi, Red bảo làm gì nó cũng làm, dù công việc ghê tởm đến đâu, miễn là có tiền tươi thóc thật. Nhưng rồi nó đã gặp Maureen.
“Bà ấy sẽ ổn chứ?” Nó hỏi cô ý tá Jamaica.
“Ô, bà sẽ cảm thấy khá hơn sau khi ăn sáng.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 14 Mar 2022

Maureen giới thiệu: “Earl, đây là Evie. Cổ giỏi lắm đó con.”
Cô y tá bật cười. “Một tiếng nữa tôi sẽ quay lại tắm cho bà.”
Ngay sau khi cô ta rời đi, Maureen nói: “Một cô gái sắc bén. Con nên để cô ấy ngó qua một chút, vấn đề của con ấy.”
“Dạ thôi, cám ơn,” Tool chắc chắn sẽ không banh đít cho bất kỳ người phụ nữ xa lạ nào ngó vô. Da trắng, da đen hay da đốm gì cũng thế.
“Trời ơi, Earl, người ta là chuyên viên y tế mà.”
“Bà muốn xem TV một lát không?”
“Hừm, hừm…”
Tool thấy hơi thở của bà chậm dần, và mi mắt bắt đầu sụp xuống. Thuốc giảm đau mà y tá Evie mang đến, cộng với miếng dán xài lại của Tool, rõ ràng đã phát huy tác dụng. Có lẽ giờ Maureen đã có thể ngủ ngon được rồi.
Nó nói: “Con về nha.”
“Cám ơn vì đã ở cạnh ta, Earl.”
“Bất kỳ lúc nào bà muốn.”
“Ta quên mất hỏi con vụ làm vệ sĩ,” bà nói giọng buồn ngủ. “Ông đốc-tờ nổi danh thế nào rồi?”
“Chẳng đâu vào đâu bà à.”
Khi Tool đứng dậy ra về, nó thấy Maureen quay mặt vào trong tường, người co lại như một dấu chấm hỏi.
“Bà không được phép bỏ cuộc,” nó nói.
“Bỏ cuộc thì không phải là ta rồi.”
“Con cực kỳ nghiêm túc đó.”
“Earl ơi.”
Nó không còn nghe rõ tiếng nói của bà nữa, bèn đến sát khung giường, đưa cái mặt to bè của nó vào sát mặt bà.
“Dạ, con nghe nè.”
“Earl, giúp ta một việc với.”
“Dạ, việc gì cũng được.”
“Việc hệ trọng lắm,” Maureen nói.
“Bà cứ nói đi.”
“Con mang ta ra khỏi đây được không?”
Tool mỉm cười: “Trời ơi, sao không nói sớm.”
* * *
Chaz Perrone thức dậy trần truồng trong chiếc Hummer màu vàng, đang đậu ngay ngã rẽ của giao lộ 95, đâu đó ở hạt Palm Beach.
Một sáng thứ Sáu.
Giờ cao điểm.
Bàng quang của nó đang trương bự như hồ Okeechobee, còn đầu của nó thì nhức như thể ai đó bổ ra làm đôi. Nó mở cửa phụ để lén tè ra ngoài và thấy rát cứ như đang đái ra thủy tinh vỡ. Đóng cửa, rúm ró chui vô lại ghế tài, nó nhẹ nhõm khi thấy chìa khóa xe vẫn đang ở trong ổ.
Thế là nó lái xe về nhà, cẩn thận không vượt quá tốc độ. Cảnh sát mà chặn xe thì không biết nói sao với cái bộ dạng không mảnh vải che chân này. Hên quá con Hummer gầm cao, nếu không bọn ô tô và xe tải tha hồ nhìn thấy cơ thể trần truồng tả tơi của nó.
Cái quái gì đã xảy ra đêm qua thế nhỉ? Chaz tự hỏi, nheo mắt vì ánh mặt trời chói chang buổi sáng.
Điều cuối cùng nó có thể nhớ được là Rose, mặc cái quần jean ngắn thiệt bốc, dìu nó vào phòng ngủ. Sau đó là tạch luôn, và có lúc tự dưng Rose biến hình thành Joey, theo sau đó là một màn thẩm vấn thổ tả.
Joey, mặc đúng cái váy và cái áo như trong cái đêm bị nó xô xuống biển.
Ngay khi Chaz tìm được lối ra khỏi xa lộ để quẹo vào Đồi Cát Tây Boca giai đoạn II, nó đã giải đáp được những nghi vấn. Sở dĩ nó trông gà hóa cuốc, nhìn Rose hóa Joey là vì đã xem cái đoạn video ấy quá nhiều lần, đã vậy còn tọng cả đống rượu vào người. Rồi Rose xài đúng cái mùi nước hoa của Joey mới trùng hợp chớ.
Chaz không nhớ nổi là mình đã bỏ chạy ra khỏi phòng ngủ, chính xác là không nhớ mình đã làm gì sau màn ảo giác ấy. Chắc là phóng ra cửa trước, trèo lên con Hummer và phóng đi mất dạng. Rose dám nghĩ mình mạt lắm.
Chaz liếc xuống nhìn, mém nữa hết nhận ra thằng nhỏ. Niềm tự hào của nó ngày nào giờ rũ ra nhìn phát oải. Nó tự hỏi không biết bao giờ mới được chịch một phát cho đã đời mà không bị vợ cũ hiện về ám.
Chaz cho xe vào lối đi và đậu kế con Grand Marquis của thằng Tool. Nó ngó gương chiếu hậu quan sát hai bên thật kỹ lưỡng mới mở cửa rồi bay vô nhà. Cửa phòng của thằng cô hồn đã khóa, nên Chaz lẻn vào bếp, nuốt bốn viên aspirin và tọng Mountain Dew để giải rượu. Rồi nó đi tắm, tựa người vào tường gạch, mát xa cơ thể cho đến khi nước hết nóng thì thôi.
Vừa rời khỏi nhà tắm thì điện thoại reng.
“Mày đã ở đâu vậy nhóc,” bên kia đầu dây là Red Hammernut. “Tao phải gửi cả chục tin nhắn vào trong hộp thư thoại của mày.”
“Tôi ngủ ở nhà bạn,” Chaz nói.
“Mà không có ông O’Toole?”
“Tôi có việc hệ trọng, Red à.”
“Mày muốn nói về hệ trọng ư? Để tao nói mày nghe: hôm qua, một thứ hệ trọng to tổ bà được gửi thẳng đến chỗ tao qua Federal Express. Một cuộn băng video.”
“Chết mẹ.”
“Sáng mắt mày ra chưa hả nhóc. Mày coi rồi chứ gì?”
“Có. Nó cũng gửi cho tôi một bản mà.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 14 Mar 2022

“Vậy hả?” Red Hammernut lấy hơi như chuẩn bị phun ra một bãi nước bọt. “Tao tưởng mình trải đời dữ lắm, Chaz, nhưng đây là lần đầu tiên tao thấy một thứ như vậy. Và phải thừa nhận với mày là tao bị sốc.”
Giọng của Red nghe như mới sáng sớm đã uống mấy ly cocktail.
“Thôi đừng nói chuyện này qua điện thoại,” lão nói với Chaz.
“Ông muốn tôi lái xe đến văn phòng hả?”
“Không, trời ơi. Tao đang đậu ngay trước cái nhà chết tiệt của mày luôn nè.”
Chaz bước ra cửa sổ và thấy một chiếc Cadillac xám đậu dưới nắng. Nó mặc vội cái quần tây nhăn nhúm rồi bước vội ra ngoài. Cửa phụ bật mở và nó trèo vào xe. Red Hammernut mặc đồ như thể vừa bước xuống từ thuyền đánh cá, một con quỷ lùn cháy nắng diện quần kaki Eddie Bauer. Miệng phì phèo thuốc lá, mũi thì bôi đầy thuốc kẽm oxide. Lủng lẳng trên cổ áo là một cặp kính mát phản quang. Chai Jack Daniel’s vẫn còn đang mở đặt trên khay ghế sau, nhưng không có cái ly nào cả.
Chaz nói: “Tôi không hề biết thằng đó có quay lại. Khi nhìn thấy cuộn băng, tôi tá hỏa luôn.”
“Con trai à, đấy là một thông tin rất, rất tệ luôn.”
“Phải nói là tệ nhất,” Chaz đồng ý.
“Phải nói cảm giác khi xem cái băng ấy thật sự khủng khiếp. Tao lúc nào cũng thích Joey, tao thật sự thích con bé,” Red nói. “Tao sẽ không hỏi vì sao chú mày làm thế, vì đấy chẳng phải chuyện của tao.”
Chaz thấy hơi cáu. “Nhưng mình nói về chuyện này rồi mà, anh nhớ không? Em lo gần chết đó còn gì? Vì em nghĩ nó biết vụ số liệu.”
Nó thật sự thất vọng vì Red không bình luận gì về hành động quyết liệt và hiệu quả của nó, chưa kể phải có tinh thần thép mới trụ được tới giờ.
“Mình phải dùng tiền trám miệng thằng tống tiền lại, Red. Mình hết cách rồi.”
“Tao đồng ý.”
“Trả hết năm trăm, đúng không anh?”
“Ừ,” Red Hammernut nói. “Trả tất.”
Cảm giác nhẹ nhõm của Chaz Perrone vừa dậy lên thì ngay lập tức phải nhường chỗ cho nỗi hoài nghi. Vì nó chờ đợi một sự kháng cự, hoặc ít nhất là một kế hoạch đỡ thiệt hại hơn. Nó biết rõ với Red, đồng tiền đi liền khúc ruột, ói ra nửa triệu đô, tương đương sáu tháng ăn chơi oanh liệt chứ ít gì.
“Nó muốn tối nay nhận tiền,” Chaz nói, “ở một căn nhà đâu đó giữa vịnh Biscayne. Nó sẽ viết cho mình tọa độ.”
“Ừa, Tool có nói tao rồi.”
“Anh nói chuyện với Tool rồi?”
“Đúng vậy. Tao cũng đưa tiền cho nó giữ,” Red Hammernut cầm chai rượu lên tu một ngụm. “Mày làm gì ngạc nhiên dữ vậy, nhóc? Nó làm việc cho tao mà.”
“Em cũng làm việc cho anh đó,” Chaz nhắc nhở Red.
“Và mày lãnh nhiệm vụ đi mua một cái vali đựng tiền,” Red nói câu này mà không hề pha giọng mỉa mai. “Tao sẽ thuê cho hai đứa một con tàu, dài đâu bảy thước, đậu tại bến du thuyền Bayside. Chỗ đó ở khu đô thị Miami, gần sân vận động bóng rổ. Tool lái tàu ngon, cứ để nó lái.”
“Sao cũng được,” Chaz nói.
Sao nó thấy cảnh này giống đoạn kết phim Goodfellas ghê, khi giới gangster bắt đầu bung bét và nhân vật của Ray Liotta đi gặp nhân vật của Robert De Niro để ăn tối. Hai người ngồi đó, nói về những sự cố thật điềm tĩnh, cũng như Red và nó lúc này. Nhân vật của De Nero nhẹ nhàng bảo nhân vật của Ray Liotta đi xuống Florida làm một việc.
Và ngay lúc đó, nhân vật của Ray Liotta biết mình đã bị gài vào thế.
Red Hammernut nói: “Nè nhóc, tao không muốn bất kỳ sự cố gì xảy ra trên mặt nước. Tao cũng nói Tool y hệt, cứ ném tiền vào mặt thằng tống tiền và rút cho tao, nghe không?”
Y hệt trong phim vậy trời, Chaz nghĩ. Mình từng là đối tác, nay đã thành cục nợ.
Nó hiểu Red Hammernut đang nhìn vào bức tranh rộng lớn hơn. Thằng tống tiền chỉ là mối đe dọa với Red một khi Chaz còn sống. Chiếc Hummer là kết nối duy nhất giữa hai người, nhưng Red hoàn toàn có thể đổ trách nhiệm lên đầu Chaz. Lão có thể nói nhà Sinh vật học đã vòi vĩnh cho được một chiếc xe mới. Thậm chí Red hoàn toàn có thể bịa ra vụ Everglades, giả số liệu, hoàn toàn là ý tưởng của Chaz. Chính Chaz là trùm cuối ngay từ đầu.
Và một khi Chaz đã ngỏm rồi, lấy ai mà đối chất?
“Tao muốn hai đứa mày làm xong vụ này thật nhanh, thế thôi,” Red Hammernut. “Dọn dẹp cho xong đi.”
Amen, Chaz nghĩ. Thời khắc này đã đến!
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

PreviousNext

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 26 guests