CHƯƠNG 2
Chaz Perrone về bản chất đúng là một thằng vong ân bội nghĩa, nhưng tính tình lại nhát như thỏ đế. Trong tất cả bạn bè của Chaz, chẳng ma nào dám tin nó sẽ giết người. Chính Chaz còn chẳng tin nữa là.
Khi chuông báo thức đổ, Chaz tỉnh dậy, tự hỏi phải chăng màn kịch giết vợ chỉ là do nó tưởng tượng mà ra. Nó quay người lại, chỗ Joey nằm trống trơn. Rồi nó chồm ra cửa sổ nhìn, kè chắn sóng của cảng Everglades sờ sờ kia kìa. Không còn nghi ngờ chi nữa, nó đã giết vợ thật rồi.
Chaz không ngờ mình máu lạnh đến thế. Vớ lấy cái phôn, nó gọi cuộc điện thoại đã tập dượt như cháo chảy. Nó súc miệng sơ nhưng để nguyên tóc tai rối bù. Vợ mất tích mà, thằng chồng nào chẳng hoảng.
Con tàu Sun Duchess vừa cập bến là màn thẩm vấn diễn ra lia lịa. Đầu tiên là trưởng ban an ninh tàu, kế là một cặp cảnh sát tuần duyên mặt mày non choẹt, và cuối cùng là thanh tra của hạt Broward, mặt ó đâm y như bị táo bón. Trong lúc Chaz trả lời thẩm vấn, cảnh sát túa ra kiểm tra con tàu từ đầu tới đuôi. Ai biết được, lỡ bà Perrone đang hú hí quên trời đất với một hành khách nào đó, hay tệ hơn là một thủy thủ đoàn thì sao?
“Lúc vợ ông ra khỏi phòng ngủ chính xác là mấy giờ?” Viên thanh tra hỏi.
“3 giờ rưỡi sáng,” Chaz nói.
Lời nói dối này có ý nghĩa rất quan trọng bởi vì nó sẽ khiến cho nỗ lực tìm kiếm của nhóm cứu nạn trở nên vô ích. Lúc 3 rưỡi sáng thì con tàu đã cách chỗ nó ném con vợ xuống những 70 dặm về phía bắc. Có khoanh vùng cách mấy cũng vậy thôi.
“Hồi nãy, ông bảo vợ mình nổi hứng lên boong ngắm trăng à?” Viên thanh tra lại hỏi.
“Cổ nói với tui vậy,” Chaz vừa nói vừa dụi mắt, cố giữ cho mắt luôn đỏ và lờ đờ, ra chiều vẫn còn say rượu và đang lo muốn chết. “Rồi tui ngủ quên mất. Khi tỉnh dậy thấy trời đã sáng, tàu đang cập bến còn Joey thì chẳng thấy đâu. Hoảng quá nên tui gọi điện báo liền.”
Mặt viên thanh tra lạnh tanh đúng kiểu dân Scandinavia. Tốc ký một câu xuống sổ, thanh tra chỉ vào hai ly rượu đặt cạnh giường. “Rượu còn chưa uống hết kìa.”
“Đúng rồi!”
“Thế sao cổ không xách ly theo để uống tiếp?”
“Vợ chồng tui đã uống hết một chai lúc ăn tối rồi.”
“Vậy mà còn khui thêm chai mới?” Viên thanh tra hỏi dồn. “Thường ra ngoài ngắm trăng là phụ nữ hay xách rượu theo mới đúng kiểu. Có mấy bà còn xách theo cả chồng nữa.”
Chaz thận trọng nhìn phản ứng của viên thanh tra. Rắc rối có vẻ đến hơi sớm.
“Joey có rủ tui lên boong cùng đó chứ. Tui bảo thôi lên trước đi, rồi lát tui xách rượu lên cho. Vậy mà ngủ quên luôn một phát tới sáng. Thiệt sự là tối hôm qua bọn tui uống hơi quá.”
“Hơn một chai chứ mấy?”
“Vậy là nhiều rồi!”
“Vợ ông xỉn chứ?”
Chaz gật đầu, làm mặt thảm.
“Tối hôm qua hai ông bà có cãi nhau không?”
“Hoàn toàn không!” Từ nãy đến giờ đây là câu đầu tiên mà Chaz nói thật.
“Vậy tại sao ông lại bỏ vợ lên boong một mình mà chẳng đi cùng?
“Vì tui đang ngồi bồn cầu, được chưa? Tui phải giải quyết,” Chaz làm ra vẻ ngượng ngùng. “Cái món cá sống của nhà hàng làm bao tử của tui tã tượi. Tui mới bảo thôi em lên boong trước, rồi mấy phút nữa anh lên sau.”
“Mang theo hai ly rượu nữa chứ?”
“Đúng rồi. Nhưng thay vì làm thế thì tui ngất luôn. Nên ông nói đúng, rõ ràng là lỗi của tui.”
“Lỗi gì cơ?” Viên thanh tra tỉnh bơ hỏi.
Chaz thấy ngực mình hơi nhói một chút: “Ngộ nhỡ Joey gặp chuyện gì thì ngoài mình ra, tui còn biết trách ai đây?”
“Tại sao?”
“Lẽ ra thấy vợ ra ngoài khuya khoắt vậy thì tui phải cản. Ủa, ông tưởng tui không biết hả? Tui cũng biết mình phải có trách nhiệm với vợ chứ?”
Viên thanh tra đóng cuốn sổ tay lại và đứng dậy.
“Có lẽ vợ ông sẽ bình an thôi, ông Perrone. Hy vọng chúng ta sẽ sớm tìm được bà ấy.”
“Cầu Chúa cô ấy sẽ quay về.”
Viên thanh tra nở một nụ cười bâng quơ: “Tàu bự quá nhỉ.”
Và đại dương còn bự hơn nhiều, Chaz nghĩ.
“À, tôi muốn hỏi câu nữa. Dạo gần đây bà Perrone có biểu hiện gì bất ổn về tâm lý không?”
Chaz cười thầm trong bụng. Nó giơ cả hai tay lên liền. “Đừng nói thế. Không bao giờ có chuyện đó. Joey không thể nào tự sát được. Cứ hỏi bất kỳ người nào từng quen cổ…”
“Người quen, không phải từng quen,” viên thanh tra chỉnh lại.
“Ừ. Đấy là con người lạc quan nhất mà ông từng gặp,” Chaz nhấn mạnh, trong bụng mở cờ vì biết nó vừa đưa ra một thông tin hết sức có lợi cho mình. Trước khi giết vợ, nó cũng nghiên cứu tâm lý này nọ chứ. Các thống kê chỉ ra trong những vụ tự sát, đa số người thân đều không tin là người chết từng chiến đấu với trầm cảm trước đó.