Máu Và Hoa - Cinderella Ngoại Truyện - Jennifer Donnelly

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Máu Và Hoa - Cinderella Ngoại Truyện - Jennifer Donnelly

Postby bevanng » 17 Feb 2022

113.


Ella đứng dậy.
Nàng đi ngang căn phòng và quỳ gối trước Tavi.
“Tớ xin lỗi, Tavi”, nàng nói. “Điều tớ làm cũng khiến cậu tổn thương.”
“Không sao đâu, Ella”, Tavi nói và đứng dậy. Cô kéo Ella lên rồi ôm lấy nàng. Isabelle tham gia với họ. Ba người đứng đó một lúc, khóa mình trong cái ôm mạnh mẽ, đẫm lệ.
Rồi Ella quay sang Felix. “Em cũng cần xin lỗi anh”, cô nói, tìm tới bàn tay anh. “Cuộc đời anh hẳn đã khác nếu em không hủy lời nhắn.”
“Ôi, Ella”, Felix nói, nắm lại tay nàng. “Anh xin lỗi khi em đã nghĩ anh không còn là bạn em nữa.”
Ella quay sang Hugo. “Cậu sẽ không phải ở đây nếu tôi không gây ra mọi chuyện”, nàng nói với nó. “Trong căn phòng này. Trong đống hỗn độn này…”
Hugo nhún vai. “Thực ra cuộc đời tao có vẻ khá hơn. Trong vài tuần vừa rồi, với hai đứa mày” - nó gật đầu với Isabelle và Tavi - “thật tồi tệ mà cũng hào hứng. Ý tao là, tao đã có gì trước khi chúng mày tới? Bắp cải, vậy thôi. Giờ đây tao có bạn.”
Isabelle quàng tay quanh cổ Hugo và kéo nó vào vòng ôm. Nó cố mỉm cười, nhưng trông như đang nhăn nhó. Nó vội vỗ lên lưng Isabelle, rồi tự giải thoát. Cô hiểu nó không quen với sự thân mật.
“Chúng ta nên đi thôi. Chúng ta phải tìm cách đưa Ella tới nơi an toàn và mang bản đồ cho nhà vua”, Hugo nói. “Và điều đó sẽ khó hơn khi mặt trời lên cao.”
“Chúng ta sẽ cần một đoàn hộ tống có vũ trang”, Tavi tuyệt vọng. “Trung đoàn của riêng chúng ta. Không, cần cả một đạo quân.”
Isabelle im lặng. Cô chậm rãi bước quanh phòng Felix, nhìn lên những kệ đồ của anh. Nơi làm việc của anh. Mặt lò sưởi. Rồi cô quay sang những người khác và nói: “Chúng ta không cần phải tìm một đạo quân. Chúng ta đã có rồi.”
“Có hả? Ở đâu?”, Tavi hỏi.
Isabelle lấy một chú lính gỗ từ kệ và nâng trên tay.
“Ở ngay đây.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Máu Và Hoa - Cinderella Ngoại Truyện - Jennifer Donnelly

Postby bevanng » 17 Feb 2022

114.


Hugo nháy mắt với chú lính nhỏ trên tay Isabelle. Nó rặn ra một nụ cười.
“Mày có thể nằm xuống đây, mày biết đấy. Trên giường Felix. Nếu mệt, mày có thể nghỉ ngơi”, nó nói.
Isabelle lườm nó. “Tôi không mệt. Hay phát điên - điều mà cậu thực sự ám chỉ. Tôi đang nghiêm túc. Có một nữ chúa tiên. Bà ấy đến rồi đi dưới lốt cáo và sống trong hốc cây đoan. Bà ấy sở hữu phép thuật mạnh mẽ.”
“Một nữ chúa tiên…”, Hugo nói, nhướng mày.
“Có thật đấy, Hugo ạ”, Ella nói. “Bà ấy đã gặp tôi trong cái đêm tôi thấy cõi lòng tan nát và hỏi điều tôi muốn nhất. Tôi đã nói và bà ấy giúp tôi có được nó. Cậu nghĩ bằng cách nào tôi tới được vũ hội?”
“Anh đã nhìn thấy con cáo đó”, Felix nói. “Khi anh còn là một cậu bé. Lông nó đỏ như lá mùa thu. Nó có đôi mắt xanh lá cây sâu thẳm.”
“Bà ấy biến chuột thành ngựa kéo và quả bí ngô thành cỗ xe”, Ella nói.
“Bà ấy có thể làm phép lên những chú lính gỗ và biến họ thành lính thật. Em biết bà ấy có thể”, Isabelle nói. “Tất cả những gì chúng ta phải làm là đưa chúng tới cây đoan.”
“Nhưng làm thế nào?”, Tavi hỏi, đi vòng vòng. “Có quá nhiều lính gỗ.”
“Hai nghìn một trăm năm mươi tám, con số chính xác”, Felix nói.
“Chúng ta phải tìm va ly hay rương hòm để đặt chúng vào. Anh có cái nào không?”
“Không, nhưng chúng ta có rất nhiều quan tài”, Felix nói. “Anh cá rằng hai cái là đủ.”
“Chúng ta có thể dùng Martin và xe hàng để vận chuyển”, Isabelle nói. “Chúng ta chỉ phải dỡ khoai tây xuống.”
“Vậy thì hãy dỡ khoai tây xuống”, Ella quả quyết. “Chúng ta có một kẻ thù cần đánh bại. Một vị vua và một đất nước để cứu. Và những kẻ phản bội để bắt giữ.” Nàng nở nụ cười dứt khoát. “Treo cổ, kéo lê và phanh thây.”
Hai hàng lông mày của Hugo nhếch lên. Nó gãi gãi bên dưới cái mũ lưỡi trai. “Mày khác rồi, Ella ạ. Mày không còn là cô gái tao nhớ. Tao đoán điều người ta nói là đúng. Cái gì không giết được bạn…”
“Khiến bạn trở thành Hoàng hậu nước Pháp”, Ella kết luận. “Đi nào!”, nàng nói thêm, nhìn ra ngoài cửa sổ phòng Felix. “Hugo nói đúng. Sẽ khó khăn hơn nhiều khi phải lén đưa hai nghìn binh lính tới chỗ nữ chúa tiên giữa ban ngày ban mặt.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Máu Và Hoa - Cinderella Ngoại Truyện - Jennifer Donnelly

Postby bevanng » 17 Feb 2022

115.


Felix mở cổng sân xưởng và Hugo đẩy xe vào nhanh nhất có thể.
Năm người cùng nhau dỡ khoai tây, chất chúng trên mặt đất. Họ quyết định đưa quan tài lên xe, rồi mang lính gỗ xuống bằng thùng, giỏ, ga giường… bất cứ thứ gì họ có thể tìm thấy.
Quan tài thiết kế đơn giản, chỉ là cái hộp bằng gỗ thông mỏng mảnh, không nặng mấy. Felix và Isabelle khiêng cái đầu tiên với tay cầm bằng dây thừng, đưa ra khỏi cửa hiệu và đặt lên sàn xe. Felix đẩy nó, cố gắng cho nó trượt vào gọn gàng bên dưới chỗ ngồi, nhưng nó không nhúc nhích. Dường như nó bị chặn bởi thứ gì đó. Anh định đẩy tiếp thì Hugo và Tavi xuất hiện, mang theo cái quan tài thứ hai.
“Chờ đã! Felix, đừng đẩy!”, Hugo kêu lên. “Anh làm nó rơi ra mất!”
“Làm cái gì rơi ra?”, Felix hỏi, cảm thấy bối rối.
“Con chó chết toát mồ hôi”, Hugo nói trong lúc nó và Tavi đẩy cái quan tài thứ hai trượt vào xe.
“Có một con chó chết trên xe à?”, Ella hỏi, nàng cũng thấy bối rối.
“Không, đó là một tảng pho mát mà Tavi đã chế ra. Nó nằm trong cái hộp bên dưới ghế ngồi”, Isabelle giải thích.
“Nó bốc mùi quá kinh tởm, tao không thể vứt nó đi đâu”, Hugo nói. “Cẩn thận, không thì cái nắp đậy văng ra mất.”
Nó trèo lên xe, đẩy hộp gỗ sang bên trái sàn xe, rồi trượt cái quan tài đầu tiên bên cạnh nó. Isabelle đẩy cái thứ hai vào. Chúng vừa khít.
Tất cả cùng nhau mang số lính gỗ xuống. Chẳng mấy chốc, cả hai cái quan tài đều đầy. Trong khi Felix đang cố định hai cái nắp bằng cách đóng một ít đinh lên, giữ chúng không bị trượt trong chuyến đi, Isabelle tới chuồng ngựa thăm Nero. Cô sẽ để nó lại đó, ẩn náu, giúp nó an toàn. Nếu Cafard nhìn thấy, ông ta sẽ mang nó đi, còn cô không muốn một kẻ phản bội có được con ngựa của mình.
Cô gãi tai Nero, hôn lên mũi nó, và bảo nó hãy ngoan nhé. Cô không biết liệu họ có tới được Maison Douleur không, hoặc liệu cô có được gặp lại con ngựa yêu quý sau đêm nay không. Như thể cảm nhận được sự bất an trong cô, Nero đẩy đẩy cô bằng mũi nó. Cô lại hôn nó, rồi vội ra ngoài mà không nhìn lại. Nero dõi theo cô, nhấp nháy đôi mắt to tròn tối màu; rồi đá cửa chuồng thật mạnh.
Những người khác, ngoại trừ Felix, đã ngồi trên xe lúc Isabelle tới. Cô trèo lên và yên vị nơi ghế sau. Tavi và Ella ngồi trước. Hugo ngồi ghế lái, điều khiển Martin rời sân. Felix đóng cổng rồi quăng mình lên bên cạnh Isabelle.
Hugo vung dây cương, và Martin bước đi dọc con phố tối đèn. Isabelle nhìn lên. Mặt trăng vẫn treo cao, nhưng bầu trời đang sáng dần. Nỗi lo làm ruột gan cô thắt lại.
“Người của Volkmar chỉ cách vài dặm và chúng ta đang làm gì?” cô hỏi, quay sang Felix. “Khiêng những chú lính gỗ tí hon ra cho một con cáo đang sống trong hốc cây phù phép. Nghe như chuyện điên rồ nhất trong một đêm đầy những chuyện điên rồ. Ella nói chị ấy đã kể cho Tanaquill điều trái tim mình mong muốn. Và Tanaquill trao nó cho Ella. Anh có nghĩ lần này sẽ hiệu quả không?”
Felix nhìn sang Ella đang ngồi giữa Hugo và Tavi. Rồi anh cầm tay Isabelle và nắm chặt.
“Có lẽ nó đã có hiệu quả rồi”, anh nói.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Máu Và Hoa - Cinderella Ngoại Truyện - Jennifer Donnelly

Postby bevanng » 17 Feb 2022

116.


Một bác nông dân già, mắt lờ đờ và tóc hoa râm, giơ một tay chào họ.
Hugo làm tương tự và xe hàng của hai bên lặng lẽ đi qua nhau.
Họ rời Saint-Michel mà không thấy một bóng người nào khác. Kể từ khi ra khỏi nơi trú ẩn an toàn là phòng Felix, Isabelle cảm thấy như có những sợi dây thép đang quấn quanh ngực cô. Lúc bắt đầu đi tới những ngọn đồi thoai thoải nằm bên kia ngôi làng, cuối cùng cô đã lấy lại nhịp thở bình thường, giống như họ có thể thực sự tới Maison Douleur.
Cho tới khi Hugo chửi thề và chỉ về phía trước họ. Isabelle có thể thấy bóng của nhà thờ cũ trên đỉnh ngọn đồi trong màn đêm mờ dần. Trên con đường gần đó là một tốp lính đang phi ngựa nhanh.
“Nếu giữ bình tĩnh, chúng ta sẽ thoát”, Tavi nói.
“Làm thế nào? Kiểu gì họ cũng nhận ra Ella”, Hugo nói.
Nó nói đúng, Isabelle nghĩ.
“Ella, chị đổi chỗ cho Felix đi”, cô nói. “Họ có thể không nhìn thấy chị nếu chị ngồi đằng sau. Tavi, chị cũng tới đây đi. Ella sẽ ngồi giữa chúng ta.”
Họ mau chóng sắp xếp lại, nhưng vẫn chưa đủ, họ hiểu điều đó. Ella vẫn tỏa sáng như một ngôi sao.
Felix rút từ túi áo ra một chiếc khăn tay sáng màu. “Quấn tóc em đi”, anh nói.
Hugo đưa cho nàng kính của nó. “Đeo cái này vào nữa.”
Ella làm theo lời họ. Ba cô gái đang ngồi trên tấm chăn đắp ngựa cũ kỹ đã được gấp lại để làm êm chỗ ngồi. Tavi kéo nó ra và quàng quanh vai Ella. Isabelle nhìn thấy một đám đất bẩn dưới chân. Cô bốc lên, bóp vỡ và xoa vào đôi tay mềm mại của Ella, cả những khớp ngón tay và móng tay để trông giống như những bàn tay thô ráp của cô và Tavi.
“Cách này có thể hữu hiệu”, Tavi nói.
Felix nhìn thẳng phía trước, nói dứt khoát: “Nên như thế. Họ có súng.”
Vài phút sau, tốp lính tới gần họ, cưỡi ngựa hai người song đôi. Dây thần kinh của Isabelle căng ra như dây cung.
Hugo gật đầu trang trọng với những kỵ sĩ đầu tiên. Những người đàn ông nhìn nó và đồng bạn nhưng không dừng lại. Hai hàng kỵ sĩ di chuyển nhanh qua. Isabelle thấy họ mặc quân phục của quân đội Pháp. Họ là người của Cafard, hẳn là vậy. May sao, Đại công tước không đi cùng họ. Chỉ huy của tốp kỵ sĩ đi đằng sau. Ông ta cũng nhìn kỹ họ khi phi ngựa qua.
Đi tiếp đi, Isabelle thầm giục ông ta. Không có gì để xem đâu.
“Dừng lại!”, người chỉ huy đột nhiên hét lên với lính của mình rồi quay ngựa.
Trái tim Isabelle chùng xuống.
“Để tôi nói”, Tavi khẽ bảo. “Tôi có một ý tưởng.”
“Mày có một ý tưởng hả?”, Hugo thì thầm, đôi tay nó siết chặt dây cương. “Chúa cứu chúng con với.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Máu Và Hoa - Cinderella Ngoại Truyện - Jennifer Donnelly

Postby bevanng » 17 Feb 2022

117.


“Tại sao các người ra ngoài vào giờ này? Các người đi đâu?”, vị chỉ huy hỏi, nhìn về phía Hugo.
Nhưng Tavi trả lời ông ta. “Bọn tôi đi đâu ấy à? Bọn tôi còn đi đâu với hai cái quan tài đằng sau và sân nhà thờ ngay trước mặt?”, cô rít lên. “Có gì bí ẩn đâu, thưa Trung sĩ!”
“Là Trung úy. Còn sớm để tới nghĩa trang.”
Tavi tặng ông ta cái khịt mũi khinh khỉnh. “Thần Chết không làm theo giờ ngân hàng. Chồng tôi đây” - cô vỗ vai Hugo - “còn phải ra đồng khi mặt trời lên. Cả anh rể của tôi nữa”, cô nói, gật đầu về phía Felix. “Chị tôi và tôi vừa mất đi hai người anh vì cuộc chiến tranh chết tiệt này. Xác họ được đưa về nhà hôm qua. Một trong hai người đã kết hôn. Giờ đây chị dâu tôi” - cô ra dấu về phía Ella - “là góa phụ với ba đứa con nhỏ.”
Ella cúi thấp đầu và sụt sịt vào tấm chăn đắp ngựa.
“Họ không còn ai để chu cấp. Chồng tôi và tôi phải nhận họ”, Tavi tiếp tục. “Thêm bốn miệng ăn trong khi chúng tôi còn khổ sở mới đủ bữa. Rồi, nếu Trung úy đã hài lòng, bọn tôi đi được chưa? Xác người không giữ được khi trời nóng.”
“Hoàng hậu đã mất tích”, Trung úy nói. “Đại công tước sợ rằng người đã bị bắt cóc. Ông ta ra lệnh dừng bất kỳ ai trông khả nghi và khám tất cả xe hàng.”
Tavi cười phá lên. “Hoàng hậu là người xinh đẹp tuyệt trần, Trung úy ạ. Ai là mỹ nhân ở đây? Tôi, trong bộ áo váy cũ mèm? Em gái tôi? Hay cô chị dâu bốn mắt của tôi?”
Ella nhìn lên. Nàng nheo mắt qua cặp kính của Hugo. Trung úy nhìn lướt qua nàng.
“Để tôi trông thấy chân của các cô. Từng người trong các cô”, ông ta nói. “Ai cũng biết Hoàng hậu có đôi chân nhỏ xinh nhất đất nước.”
Ba cô gái cho Trung úy xem chân. Chân Isabelle to, giày của cô bẩn thỉu. Tavi cũng thế. Chân Ella trông thật khổng lồ trong đôi ủng cũ sờn của Felix.
“Bây giờ nếu ngài đã quấy rầy đủ một gia đình tang tóc…”, Tavi nói.
Hugo đã sẵn sàng đập dây cương, nhưng Trung úy giơ một tay lên.
Bây giờ thì sao? Isabelle tự hỏi, nỗi hoang mang trỗi dậy trong cô.
“Các người có thể nhét Hoàng hậu trong những chiếc quan tài”, Trung úy nói. Ông ta ra lệnh cho hai người lính ra sau chiếc xe. “Mở chúng ra!”
Isabelle đông cứng trong nỗi sợ. Cô nhìn sang những người khác. Hai vai Felix nhún lên tới tai. Mắt Hugo tròn như cái đĩa. Tavi tái mặt, nhưng cô chưa đầu hàng.
“Thật báng bổ!”, cô quát lên. “Các người không biết xấu hổ à?”
Hai anh lính được giao nhiệm vụ nhìn nhau khó xử.
“Đấy là lệnh!”, Trung úy hét lên với họ.
Họ xuống ngựa.
“Xác đã qua mấy ngày rồi!”, Tavi phản đối. “Ký ức cuối cùng của chúng tôi về người thân phải là cái mùi khủng khiếp sao?”
Cái mùi khủng khiếp.
Nghe những từ này, sự đông cứng của Isabelle tan ra. Cô biết chính xác mình phải làm gì. Cô quay quanh và nhìn ra sau, giả vờ ngó nghiêng tốp lính. Trong lúc đó, cô luồn tay xuống dưới ghế. Các ngón tay lần ra cái hộp gỗ dưới đó. Chậm rãi, thận trọng, cô thọc ngón tay xuống dưới nắp hộp.
Đoán biết nắp quan tài được đóng đinh, vì quan tài luôn là thế, một trong những người lính rút một con dao găm từ thắt lưng để cậy chúng ra. Anh ta chọc dao xuống nắp quan tài và nâng nó lên. Vài cái đinh bật khỏi lớp gỗ. Trong khi đó, Isabelle làm việc của cô.
Cô trượt cái nắp hộp gỗ ra và thả tự do cho “con chó chết toát mồ hôi”.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Máu Và Hoa - Cinderella Ngoại Truyện - Jennifer Donnelly

Postby bevanng » 17 Feb 2022

118.


Cuộc “tàn sát” thật tráng lệ.
Những con ngựa hí vang. Ba trong số chúng hất văng kỵ sĩ bên trên. Vài người lính nôn ra bữa tối. Ngay cả Trung úy cũng xanh mặt.
Isabelle, Tavi và Ella ngồi ngay trên sự kinh tởm, cảm thấy mắt mình cay xè vì mùi bốc ra. Nước mắt tràn ra má họ, khiến họ trông càng giống một gia đình có tang.
Tavi phát hiện ra lợi thế và nắm lấy luôn. Đứng bật dậy trên xe, cô run run chỉ một ngón tay vào Trung úy. “Ngài nên cảm thấy hổ thẹn, thưa ngài!”, cô rít lên. “Quấy rối người đã khuất! Làm người chịu tang đau xót! Khiến cho góa phụ nghèo phải khóc!”
“Vì Chúa, đóng nó lại đi!”, Trung úy quát lên như sấm, tay bịt mũi.
Anh lính vừa cậy mở một góc nắp quan tài giờ hoảng hốt đóng đinh lại bằng đáy chuôi dao.
“Tôi muốn báo cho Thượng tá Cafard tốt bụng điều ngài vừa làm”, Tavi tiếp tục. “Chúng tôi không bắt cóc ai hết. Chúng tôi là những người nghèo khó, đau khổ đang đi chôn cất người thân!”
“Tôi xin lỗi, thưa bà. Đi tiếp đi!”, Trung úy nói, vẫy tay.
Hugo gật đầu, rồi tặc lưỡi. Martin cất bước. Isabelle vẫn quay mặt ra sau, mau chóng đậy nắp che “con chó chết” lại. Nó làm dịu bớt mùi, song Hugo vẫn giục Martin chạy nhanh hơn, cố gắng nhanh hơn cái mùi đang vương vất. Vài phút sau, họ lên đỉnh đồi, để lại tốp lính đằng sau.
Khi đã sang bên kia đồi, Hugo dừng xe. Nó cúi người ra trước, thở hồng hộc. Hai tay nó run lên.
“Suýt, suýt chút nữa”, Felix nói, giọng run run.
“Chúng ta không biết đó có phải đội truy tìm duy nhất không. Đi tiếp thôi!”, Isabelle giục.
Hugo ngồi thẳng lại, đã ổn định hơi thở. “Tao cần có kính. Trước khi lái cả bọn lệch đường.”
Ella trả kính cho nó. “Cảm ơn tất cả mọi người. Mọi người đã cứu mạng tôi”, cô nói.
“Đó là nhờ Tavi”, Hugo nói. “Nó đã tạo ra thứ đó.”
Tavi lắc đầu khiêm tốn. “Đó là Leemvenhoek.”
“Ai?” Ella hỏi trong khi Hugo đánh xe tiếp.
“Đó là câu chuyện dài. Em sẽ kể cho chị nghe vào một ngày nào đó. Nếu chúng ta sống đủ lâu”, Isabelle nói dứt khoát. Hugo vỗ về Martin chạy tiếp. Trong khi đó, một bánh xe vấp phải ổ gà và tâng Tavi ra góc chỗ ngồi của cô.
Ella tóm lấy cô, rồi nắm tay cô và giữ chắc cô lại. Nàng cũng nắm tay Isabelle. Xe tiếp tục đi nhanh trong màn đêm còn sót lại, không ai trong Isabelle, Tavi hay Ella buông tay ra.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Máu Và Hoa - Cinderella Ngoại Truyện - Jennifer Donnelly

Postby bevanng » 17 Feb 2022

119.


Những ánh sao mờ đi trong khi Martin gõ móng trên lối vào Maison Douleur dẫn tới cây đoan. Trước khi Hugo khiến nó dừng lại, những người khác đã rời xe.
Một tiếng hí tò mò truyền từ sân tới. Isabelle biết đó là một trong hai con ngựa được giải cứu, giờ đang sống trong bãi chăn thả. Martin hí trả lời. Ella đăm chiêu nhìn phần còn lại của tòa nhà.
“Em xin lỗi, Ella. Đó là nhà chị. Trước đó là nhà chúng ta”, Isabelle nói.
“Chị không nhớ nó”, Ella nói. “Chị mong sao những bóng ma ám ảnh thoát ra hết khi tường đổ sập xuống.”
Felix và Hugo đã mang một cái quan tài tới gốc cây đoan. Felix cậy nắp bằng con dao đút trong túi.
Tavi và Isabelle khiêng cái quan tài thứ hai. Felix cũng cậy nắp nó ra. Rồi tất cả quay sang Ella.
“Chúng ta làm thế nào bây giờ?”, Felix hỏi nàng. “Làm thế nào để triệu hồi Tanaquill?”
“Em… Em không thực sự biết cách”, Ella nói. “Isabelle, còn em?”
Isabelle cảm thấy nỗi hoang mang trỗi dậy. “Không”, cô nói. “Em không thể nhớ chính xác mình đã làm gì.”
Ella hít một hơi thật sâu. “Để em nghĩ xem… Em nhớ mình ra chỗ cây đoan sau khi mọi người đã tới vũ hội. Em rất đau buồn. Em muốn đi dự hội hơn bất kỳ điều gì em từng mong. Với cả trái tim mình. Và rồi đột nhiên, bà ấy xuất hiện.”
“Một người phụ nữ cao…”, Felix nói, giọng hơi run.
“Vâng”, Ella nói.
“Tóc đỏ, mắt xanh lá cây và răng sắc nhọn.”
“Làm sao anh biết?”
“Bởi vì”, Felix nói, chỉ tay qua người họ về phía đống đổ nát, “bà ấy đã ở đây rồi.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Máu Và Hoa - Cinderella Ngoại Truyện - Jennifer Donnelly

Postby bevanng » 17 Feb 2022

120.


Tanaquill bước ra khỏi những bóng mờ.
Bà mặc chiếc áo choàng làm từ vỏ bọ cánh cứng màu đen, lấp lánh sắc tối trong ánh trăng tàn. Vương miện của bà là một vòng các con dơi. Ba con rắn lục non cuộn quanh cổ bà, đầu chúng như những viên trang sức nằm trên xương quai xanh.
Tanaquill nói với Ella: “Ta không nghĩ sẽ gặp lại ngươi ở đây. Và chắc chắn không phải cùng với các em gái hờ của ngươi. Lần trước chúng ta nói chuyện, tất cả những gì ngươi muốn là thoát khỏi nơi này. Giờ đây ngươi quay lại?”
“Con sẽ không ở đây, đứng trước mặt bà, nếu Isabelle không giải cứu con khỏi âm mưu của một kẻ phản bội và Octavia không giúp con tránh được kẻ thù. Con nợ họ mạng sống của mình. Bây giờ Isabelle cần bà trợ giúp, thưa bà.”
Tanaquill quay sang Isabelle. Bà dùng một cái vuốt màu đen sắc nhọn nâng cằm cô.
“Ngươi đã tìm thấy tất cả các mảnh vỡ hả, nhóc con?”
“Vâng, thưa bà. Con… Con nghĩ vậy. Con hy vọng vậy”, Isabelle nói.
“Và bây giờ khi trái tim đã hoàn thiện, nó nói gì với ngươi?”
Isabelle nhìn xuống đôi tay nắm chặt của chính cô. Cô nghĩ tới làng Malleval và những giọt lệ phẫn nộ dâng lên trong mắt. Cô nghĩ tới Đại công tước lạnh lùng sắp đặt cái chết của vua và hoàng hậu. Cô nhớ lại cảm giác nằng nặng vừa tay của thanh kiếm.
“Nó nói với con những điều bất khả thi”, cô thì thầm.
“Ngươi vẫn muốn trở nên xinh đẹp à? Hãy nói ra và ta sẽ thực hiện.”
Isabelle nhìn lên trời một lúc, chớp mắt làm rơi những giọt lệ. “Không”, cuối cùng cô nói.
“Vậy ngươi ước mong điều gì?”, Tanaquill hỏi.
“Một đạo quân”, Isabelle trả lời, bắt gặp ánh mắt của nữ chúa tiên. “Con mong tạo ra một đạo quân chống lại Volkmar và Đại công tước. Con mong sao cứu được gia đình, bạn bè và đất nước của con.”
“Ngươi đòi hỏi nhiều đấy”, Tanaquill nói. “Số không tạo ra số không. Phép màu phải được tạo ra từ thứ gì đó. Cỗ xe có thể tạo ra từ bí ngô; đó là trò trẻ con. Nhưng một đạo quân? Chuyện này khó khăn hơn nhiều. Ngay cả ta cũng không thể tạo ra một binh nhì từ viên sỏi, hay một thiếu tá từ cây nấm.”
“Chúng con mang tới những thứ này”, Isabelle nói, vội đi tới chỗ quan tài. Cô nhặt lên một lính gỗ: người sĩ quan cầm thanh gươm ngang ngực, và đặt vào tay Tanaquill.
Tanaquill ngắm nghía nó. Bà ngước lên.
“Làm ơn, thưa bà”, Isabelle nói. “Làm ơn giúp chúng con.”
Đôi mắt xanh lá thẳm sâu của Tanaquill nhìn vào mắt Isabelle. Bị ánh nhìn níu chặt, Isabelle có cảm giác như nữ chúa tiên có thể nhìn vào sâu trong cô. Tanaquill lùi bước, giơ cao và xoay một tay vòng vòng trên không.
Một làn gió nhẹ nổi lên. Rồi mạnh dần. Và cơn gió cuộn quanh, xoáy thành một con quay khổng lồ.
Mạch đập của Isabelle nhanh hơn khi cơn lốc cuốn tới những chú lính gỗ trong hai cái quan tài rồi rải chúng trên những thảm cỏ, khu vườn, bãi chăn thả và cánh đồng.
Khi quan tài đã trống rỗng, cơn gió dừng lại.
Và một âm thanh mới mẻ trỗi dậy.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Máu Và Hoa - Cinderella Ngoại Truyện - Jennifer Donnelly

Postby bevanng » 17 Feb 2022

121.


Isabelle cảm thấy mặt đất dưới chân cô rung lên ầm ầm.
Những tiếng kẽo kẹt, rên rỉ và vỡ bung vang lên: âm thanh của cây cối trong cơn bão dữ dội. Isabelle nhìn ra những ngọn đồi và đồng cỏ, giờ đây đang được chiếu sáng bởi những tia ban mai đầu tiên.
Những lính gỗ chạm khắc tí hon của Felix đang to dần.
Trái tim Isabelle đập điên cuồng khi nhìn thấy họ. Những thân người bằng gỗ đã có sinh khí. Họ vươn mình cao lên, đầu ngẩng, tay mở rộng về phía bầu trời. Những đôi má bằng gỗ giờ ửng sắc hồng. Những cặp mắt trống rỗng bừng lên ngọn lửa chiến tranh.
Tiếng la hét vang vọng các cánh đồng khi trung sĩ ra lệnh cho quân lính vào đội hình. Isabelle nghe thấy tiếng những băng đạn bằng thép nặng nề lên nòng và súng trường được bồng trên vai. Một biển quân phục xanh lam trào lên quanh cô.
Hai con ngựa nhảy ra khỏi hàng rào bãi chăn thả, phi nước đại tới Tanaquill. Khi nữ chúa tiên vỗ về và nói với chúng, Isabelle mới nhận ra chúng là hai con ngựa cô đã giải cứu. Chúng không hề giống với lúc trước. Bộ lông óng mượt; bờm cuộn săn lại. Chúng thở mạnh và cào móng trên mặt đất, nôn nóng chờ kỵ sĩ.
Tanaquill bước trở lại chỗ hai người đàn ông - hai trung úy, Isabelle nghĩ vậy, dựa trên đồng phục của họ - nhận lấy hai con ngựa. Họ tung người nhẹ nhàng lên yên, kéo dây cương rồi quay sang nhìn Isabelle.
“Thưa quý cô, tướng chỉ huy của chúng ta, ông ấy ở đâu?”, một người hỏi cô. “Chúng tôi đang đợi lệnh.”
Isabelle ngước lên. Cô nhìn qua hai trung úy. Tới khu vườn. Bãi cỏ. Kiếm tìm vị tướng quân cho họ. Ông ta hẳn trông cao lớn và mạnh mẽ, mang sẹo từ bao nhiêu trận chiến, một người đàn ông đáng sợ với vẻ ngoài dữ dằn.
Nhưng cô không nhìn thấy ông ta.
“Ông ta đâu?”, cô hỏi, quay sang Felix. “Tướng chỉ huy đâu?”
“Isabelle…”, Felix lắc đầu. “Anh… Anh không khắc vị tướng nào.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Máu Và Hoa - Cinderella Ngoại Truyện - Jennifer Donnelly

Postby bevanng » 17 Feb 2022

122.


“Felix, anh nói không khắc vị tướng nào nghĩa là sao?”, Isabelle hỏi, cảm thấy hoảng loạn.
“Anh định khắc ông ta sau cùng. Anh đã hoàn thành các binh lính và sĩ quan khác… Anh chỉ chưa bắt đầu với vị tướng.”
“Chúng ta sẽ làm gì đây?” Isabelle nói.
“Hầu tước thì sao?”, Tavi hỏi. “Anh ấy sẽ là một vị tướng giỏi.”
“Vâng! Hầu tước!”, Isabelle nói, quay sang Tanaquill. “Con sẽ đi tìm anh ấy. Không lâu đâu ạ. Chuyện…”
“Không có thời gian đâu”, Tanaquill ngắt lời cô. Bà chỉ tay vào đạo quân được phù phép. “Nhìn họ xem.”
Chuyển động của binh lính đang trở nên cứng nhắc và kỳ cục. Màu sắc của họ phai đi. Ánh mắt của họ mờ dần.
“Điều gì đang xảy ra với họ ạ?” Isabelle hỏi, cô thấy quẫn trí.
“Họ là những chiến binh. Họ tồn tại chỉ để chiến đấu. Nếu không có tướng chỉ huy họ tham chiến, ngọn lửa trong họ sẽ lụi tắt. Phép thuật sẽ biến mất.”
Nỗi hoang mang trong Isabelle bùng lên thành hoảng sợ. Cô không thể đánh mất đạo quân này. Đây là cơ hội duy nhất cho Ella. Cơ hội duy nhất cho đất nước của họ.
“Felix thì sao? Hay Hugo? Bà có thể biến một trong hai người thành tướng quân không?”, Isabelle hỏi.
Cô quay sang hai chàng trai, mong đợi trông thấy Felix mặc quân phục, Hugo cầm thanh kiếm, song họ vẫn y như trước.
“Có chuyện gì không ổn? Tại sao không có gì xảy ra?”, cô hỏi.
“Đó là ước mong của ngươi, không phải của họ”, Tanaquill trả lời.
Isabelle quay sang hai chàng trai. “Đi mà!”, cô van nài họ.
“Isabelle, anh là thợ mộc. Anh thậm chí còn chưa được tuyển để huấn luyện. Anh sẽ khiến những người này bị giết mất”, Felix nói.
Hugo lắc đầu; nó lùi lại.
Isabelle ấn hai bàn tay lên đầu. “Chúng ta làm được gì?”
Tanaquill lại bước vòng quanh cô. “Trái tim ngươi khát khao điều gì hả Isabelle? Khát khao chân thực nhất?”, bà hỏi.
“Cứu hoàng hậu, nhà vua và đất nước của con”, Isabelle lắp bắp như mất trí. “Cứu những người dân vô tội khỏi bị tàn sát.”
Nhưng một lần nữa, không có gì xảy ra.
“Để mang tới cho những chiến binh này một vị tướng dũng cảm. Người là chiến binh thực thụ. Người sẽ cống hiến tất cả cho cuộc chiến: máu và nước mắt. Cơ thể và linh hồn. Sinh mạng.”
Tanaquill dừng bước ngay trước mặt Isabelle. Bà ấn một bàn tay đầy vuốt sắc lên ngực cô.
Isabelle có thể nghe thấy tiếng trái tim cô đang đập, to hơn, to hơn nữa. Âm thanh đang dội vào đôi tai cô. Tràn ngập trong đầu cô.
Giọng Tanaquill cắt qua nó như tiếng sấm. “Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng: Isabelle, trái tim ngươi khát khao điều gì?”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Máu Và Hoa - Cinderella Ngoại Truyện - Jennifer Donnelly

Postby bevanng » 17 Feb 2022

123.


Isabelle cố nói, cố thốt nên lời, nhưng trái tim cô đập quá mạnh, âm thanh lấp đầy cổ họng khiến từ ngữ không bật ra được.
Cô nhắm mắt và cả nghìn hình ảnh xoáy tròn trong đầu. Cô thấy chính mình là một đứa trẻ, hạnh phúc và tự do. Trước khi cô bị phán định là kém cỏi, rằng tất cả những gì cô yêu thích là sai trái.
Cô thấy chính mình đang bay qua những hàng rào với Nero. Phi nước đại trên những cánh đồng, bùn đất bắn tung từ móng guốc của nó. Cô thấy chính mình đang trèo lên ngọn cây đoan với Felix, tưởng tượng những cành cây là dây buộc tàu hải tặc. Đấu tay đôi bằng gậy lau nhà. Đánh bật con sói đói khỏi chuồng gà chỉ bằng cây chổi.
Những hình ảnh ấu thơ biến mất và những hình ảnh khác ập tới. Cô thấy mình đang chống đối Maman. Những gã trai đần độn cô không muốn ở bên trong mười phút, chưa nói tới cả cuộc đời. Những tháng ngày tẻ nhạt vô tận bên tách trà và bánh ngọt, nụ cười giả tạo và câu chuyện xã giao.
Giờ đây, Isabelle trông thấy cô đã chiến đấu cả cuộc đời để được là chính mình.
Với nỗi thống khổ, hy vọng và khát khao, cỏ hỏi trái tim mình làm sao để chiến thắng.
Và trái tim cô trả lời.
Cô ôm bàn tay của Tanaquill bằng tay cô.
Và Tanaquill mỉm cười nói: “Được.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Máu Và Hoa - Cinderella Ngoại Truyện - Jennifer Donnelly

Postby bevanng » 17 Feb 2022

124.


Isabelle mở mắt và nhìn quanh.
Tanaquill đã bước ra nơi khác, dưới bóng cây đoan.
Nhưng Tavi, Ella, Felix và Hugo đang hóa đá nơi đó. Họ ngây ra nhìn cô. Tavi đang mỉm cười. Ella tròn xoe mắt. Hugo há hốc miệng. Những giọt nước mắt lăn xuống hai bên má Felix.
Isabelle nhìn chính mình và nghẹn thở.
Chiếc váy cô vẫn mặc đã biến mất. Cô đang mặc quần da bó, áo trong là giáp lưới và bọc ngoài là giáp tấm bằng bạc sáng bóng. Trên tay cô là một chiếc mũ giáp thiết kế hoàn hảo. Trọng lượng của bộ giáp và sự đung đưa của thanh kiếm bên hông đều vừa vặn với cô. Cô thấy mình cao hơn, khỏe hơn, như thể không còn được làm từ máu, xương và thịt da mềm mại, mà từ sắt và thép.
Một tiếng hí dữ dội, cao vút vang vọng trong buổi sáng còn xám xịt.
Isabelle quay lại và nhìn thấy một con ngựa đen đang phi tới. Nó mặc tấm giáp phủ lưng bằng lưới kim loại và giáp đầu bằng bạc. Nó trông hung bạo và oai phong, một con ngựa chiến.
Nó đi chậm thành nước kiệu, rồi dừng trước mặt Isabelle và khịt mũi. Isabelle cười phá lên. Cô vỗ cổ nó.
“Nó bị nhốt. Trong một cái chuồng ngựa ở làng”, cô nói, quay sang nữ chúa tiên. “Làm sao nó ra ngoài được?”
Tanaquill nhún vai. “Đá văng cửa ra, ta mường tượng thế. Ngươi biết nó thế nào rồi đấy.”
Isabelle bước quanh tới bên trái Nero. Hugo cầm giúp cái mũ giáp trong khi Felix đỡ cô lên yên ngựa. Tavi và Ella tụm lại gần.
Các viên trung úy ngồi thẳng lưng trên yên ngựa của họ, đang đợi lệnh. Trên khắp khuôn viên của Maison Douleur, trên cánh đồng và bãi cỏ xung quanh, binh lính đứng tập trung.
Họ tĩnh lặng như tờ, ánh mắt hướng về Isabelle.
“Em sợ”, cô thì thầm, siết chặt bàn tay Felix. “Em không biết phải làm sao. Em chưa bao giờ làm một vị tướng.”
“Em biết điều quan trọng nhất rồi”, Felix nói. “Em biết dũng cảm là như thế nào. Em luôn luôn biết điều đó.”
“Em biết làm sao để chiếm ưu thế của kẻ thù”, Ella nói. “Em đã đưa chúng ta tới đây.”
“Em biết cách chiến đấu”, Tavi nói.
“Mày là đứa con gái tệ hại nhất tao từng gặp, Isabelle ạ”, Hugo nói thêm, với sự chân thành đầy xúc động. “Mày quá ngang ngạnh và bướng bỉnh, mày khiến tao gặp ác mộng.”
Cô cười méo miệng với nó. “Cảm ơn cậu, Hugo. Tôi biết cậu có ý khen.”
“Đi nào”, Felix nói, thả tay cô ra. “Và quay trở lại nhé.”
Hugo đưa mũ giáp cho Isabelle. Cô nhận lấy, rồi cúi đầu với nữ chúa tiên. “Cảm ơn bà”, cô nói, giọng hơi run.
Tanaquill gật đầu. “Những gì mất đi nay lại vẹn nguyên”, bà nói. “Những mảnh vỡ của trái tim ngươi đã hồi phục. Chàng trai là tình yêu: bền vững và chân thành. Con ngựa là lòng dũng cảm: hoang dã và bất thuần. Chị gái hờ là lương tâm: tử tế và từ bi. Hãy tâm niệm ngươi là chiến binh, Isabelle. Chiến binh đích thực mang theo tình yêu, lòng can đảm và lương tri vào trận đánh, chắc chắn như cầm thanh kiếm trên tay.”
Isabelle đội mũ giáp. Cô rút kiếm khỏi bao và giơ nó lên cao. Nero dậm chân. Nó bước vòng quanh và kéo căng dây cương, háo hức được phóng đi. Cơ bắp nơi cánh tay Isabelle căng lên. Lưỡi kiếm ánh bạc lấp lánh.
Một đợt hò reo rền vang - tiếng rống xung trận từ hơn hai nghìn cổ họng. Nó bay ra khỏi vùng đất và vọng khắp các ngọn đồi. Isabelle mỉm cười, tận hưởng âm thanh sấm dậy.
“Hỡi các chiến binh!”, cô hét lên khi tiếng hò reo dịu xuống. “Sáng nay, chúng ta sẽ hành quân đối mặt với một kẻ thù nguy hiểm! Gã giết hại người dân của chúng ta, cướp bóc làng mạc và thị thành của chúng ta, khiến đồng ruộng của chúng ta bỏ hoang. Gã không có quyền gì trên đất đai của chúng ta. Tham lam và khát máu là tất cả những gì thôi thúc gã. Gã và quân của gã không hề biết nương tay. Lòng dạ bọn chúng cháy trong ngọn lửa chiếm đoạt, nhưng ngọn lửa của chúng ta mang ánh sáng công lý. Chúng ta sẽ bao vây Vực Quỷ. Chúng ta sẽ chiến đấu với gã ở đó, và chúng ta sẽ tiêu diệt gã!”
Tiếng hò reo lần này là âm thanh của cơn bão biển, của sóng thần, của động đất. Nó cuộn trào thành sức mạnh không thể ngăn cản. Binh lính bị Isabelle mê hoặc. Họ sẽ hành quân tới đáy sâu của địa ngục và chiến đấu với cả ác quỷ nếu cô yêu cầu.
“Vì nhà vua, hoàng hậu và đất nước!”, Isabelle hét lên.
Cô chạm hai gót chân vào Nero. Nó chồm lên, móng guốc tung về phía bầu trời, rồi lao mình tới trước, nơi có bức tường đá và cánh đồng bên kia. Hai trung úy phi ngựa theo sau cô. Binh lính chạy nối tiếp.
Isabelle ngồi thẳng trên yên ngựa. Da cô trắng sáng, đôi mắt cô lấp lánh.
Cô không sợ hãi.
Cô mạnh mẽ.
Cô xinh đẹp.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Máu Và Hoa - Cinderella Ngoại Truyện - Jennifer Donnelly

Postby bevanng » 17 Feb 2022

125.


Ánh trăng đã mờ. Sao trời đã tắt.
Sứ mệnh của Tanaquill đã hoàn tất.
Bà dõi nhìn, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi, trong khi Felix cầm dao găm và Hugo nhấc cây rìu lấy từ thớt chặt củi chạy theo đoàn quân, quyết tâm chiến đấu cùng họ.
Ella và Tavi trèo vào xe hàng và xuống tới phần còn lại của khu chuồng. Tavi định cất xe ở đó, để Martin trên bãi chăn thả và trốn trong khu chuồng gà với Ella cho tới khi an toàn để ra ngoài. Trong lúc chiếc xe lăn bánh, hai bóng người hiện ra đằng sau đống đổ nát của tòa nhà. Một người là mụ già mặc toàn đồ đen, người kia là chàng trai trẻ mặc áo khoác xanh lam và quần da lộn.
“Nó làm được rồi. Ta đã nghi ngờ”, Tanaquill nói khi hai bóng người lại gần. “Con bé thật dũng cảm. Dũng cảm hơn nó biết nhiều.”
“Ta đến lấy tấm bản đồ. Nó là của ta”, Số Phận nói. “Ngươi phải trả nó cho ta.”
“Người nên trả nó cho tôi. Tôi đã thắng cược”, Cơ Hội nói.
Tanaquill đối mặt với mụ già. “Cuộc đời của Isabelle sẽ không còn bị ngươi vẽ ra”, bà hướng đôi mắt xanh lá cây sang Cơ Hội, “hay bị ngươi sửa chữa. Cuộc đời của con bé bây giờ là một khung cảnh rộng mở, và nếu nó sống sót qua hôm nay, nó sẽ tạo nên con đường của chính mình.”
Khi Tanaquill nói những lời này, bà lấy tấm bản đồ của Isabelle ra khỏi nếp gấp áo choàng. Bà ném nó lên cao và thì thầm một câu thần chú. Tấm bản đồ tan ra thành bụi mịn lung linh và theo làn gió nhẹ bay đi.
Số Phận và Cơ Hội nhìn nó tan biến, rồi quay sang nữ chúa tiên, đầy ý phản đối. Nhưng bà đã đi mất. Họ trông thấy một thoáng màu đỏ trông như con cáo nhảy qua bức tường đá. Ánh nhìn của họ dõi theo bà nhảy trên những cánh đồng và đồi gò. Bà dừng lại ở bìa rừng Wildwood để nhìn họ một lần, rồi biến mất sau rặng cây.
Phép màu tồn tại trên thế giới buồn đau, gian khó này. Một phép màu mạnh hơn số phận, mạnh hơn cơ hội. Và nó xuất hiện ở những nơi tưởng chừng khó gặp nhất.
Bên lò sưởi vào ban đêm, khi cô gái dành chút pho mát cho con chuột đang đói.
Giữa sân giết mổ, khi con vật già nua và yếu ớt bị vứt bỏ được coi trọng hơn tiền bạc.
Trong căn phòng áp mái của anh thợ mộc nghèo, nơi ba chị em gái học được rằng muốn tha thứ thì phải biết tha thứ.
Và giờ đây, trên chiến trường, một cô gái bình thường đang cố gắng xoay chuyển thế trận đẫm máu của chiến tranh.
Đó là phép màu của sinh vật mong manh và dễ sai lầm, có thể vừa tàn nhẫn không bút nào tả xiết vừa tử tế lay động đất trời. Nó sống trong mỗi con người sẵn sàng chuộc lại lỗi lầm. Sẵn sàng thay đổi chính mình. Sẵn sàng giải cứu chính mình. Nếu chúng ta có can đảm lắng nghe.
Đó là phép màu của trái tim con người.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Máu Và Hoa - Cinderella Ngoại Truyện - Jennifer Donnelly

Postby bevanng » 17 Feb 2022

126.


Lính trinh sát mang tới tin tốt.
Bức tường bằng tầm xuân đen dày chắc và không thể chọc thủng mọc lên ở giữa sông vẫn còn đó.
“Tốt”, Isabelle lặng lẽ nói. “Bức tường đó nằm ở phía nam doanh trại của Volkmar và ngăn chặn bất kỳ cơ hội nào để trốn qua dãy núi vào rừng Wildwood.”
Trong khi nói, cô dùng gậy vẽ sơ đồ khu Vực Quỷ dưới mặt đất. Các trung úy đứng quanh cô, quan sát cô vẽ doanh trại ẩn mình giữa vực.
“Chúng ta cần bao vây cả ba mặt khác và chặn tất cả đường lui”, cô nói tiếp, vẽ một đường cong từ một đầu của bức tường tầm xuân đen tới đầu kia, vây doanh trại trong đó. “Chia quân làm hai. Một nửa đi sang phía tây, nửa kia sang phía đông. Hai bên gặp nhau ở đây, nơi tôi chỉ”, cô nói, gõ cây gậy lên điểm cực bắc của sơ đồ. “Hãy nhanh chóng. Giữ im lặng. Gửi tín hiệu ngay khi vào vị trí. Đi!”
Isabelle mang quân của cô rời Saint-Michel, đi vòng quanh rừng Wildwood trên con đường mòn dài tới rìa Vực Quỷ. Họ hành quân với tốc độ gấp đôi nhưng mặt trời đã lên cao và họ không còn bóng tối làm đồng minh nữa. Isabelle giữ khoảng cách cô mong muốn, chừng hai dặm giữa quân đội của cô và doanh trại của Volkmar để họ không bị nhìn hay nghe thấy, song cô biết khả năng bị phát hiện tăng thêm mỗi giây.
Nếu điều đó xảy ra, cô sẽ đánh mất lợi thế bất ngờ. Cô tin rằng quân đội của cô đông hơn Volkmar, nhưng Malleval đã cho cô biết kẻ thù làm được gì. Isabelle hiểu cô sẽ cần bất kỳ lợi thế nào có thể. Cho tới khi nhận tín hiệu, cô vẫn còn bồn chồn lo lắng.
Các trung úy phi ngựa tới quân của họ và ra lệnh bằng giọng nhỏ mà thôi thúc. Ngay lập tức, binh lính biến mất giữa rừng cây. Họ được làm từ gỗ. Họ là sinh vật của rừng xanh, và trong khi vào vị trí, họ lại trở về nguyên dạng một lần nữa, tạo ra động tĩnh không lớn hơn tiếng cành cây đung đưa hay lá cây xào xạc.
Isabelle gật đầu với một cậu binh nhì trẻ trung, nhanh nhẹn. Cậu ta chào kiểu nhà binh, rồi trèo lên cây thông phía sau cô, ống nhòm do thám đút trong túi áo.
Hai mươi phút trôi qua. Ba mươi. Isabelle đã ra lệnh mỗi đội quân gửi một người leo lên cây mang theo tấm vải đỏ. Anh ta sẽ vẫy nó khi tất cả đồng đội trong đoàn vào vị trí. Bốn mươi phút trôi qua.
Cô nắm chặt chuôi kiếm. Điều gì khiến họ mất nhiều thời gian thế? Cô căng thẳng tự hỏi. Nero hất đầu lên nhưng không tạo ra tiếng động.
Ngay khi nghĩ dây thần kinh của mình sắp đứt, cô nghe thấy tiếng chim ưng do cậu binh nhì trên cây cao tạo ra. Đó là tín hiệu. Các lá cờ đỏ đều phất lên. Tất cả đã vào vị trí.
Isabelle cúi đầu. Elizabeth, Yennenga, Abhaya Rani, hãy ở bên tôi nhé, cô cầu nguyện. Hãy cho tôi mưu kế và sức mạnh. Giúp tôi không sợ hãi. Giúp tôi dũng cảm.
Rồi cô ngẩng lên, giơ cao thanh kiếm và hét: “Xung phong!”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Máu Và Hoa - Cinderella Ngoại Truyện - Jennifer Donnelly

Postby bevanng » 17 Feb 2022

127.


Đại công tước không hề trông thấy Isabelle xông đến.
Sau khi cô và Ella trốn thoát, ông ta đã phi ngựa tới doanh trại của Cafard để ra lệnh các nhóm tìm kiếm truy lùng họ, rồi trở về doanh trại của Volkmar nghỉ qua đêm. Ông ta ở trong lều riêng, đang cạo râu trước gương soi, trong khi Isabelle đã vây quân thành hình rẻ quạt quanh Vực Quỷ.
Ông ta đang cài cúc áo trong khi cô vào vị trí dẫn đầu cuộc tấn công.
Ồng ta đang ngồi ở bàn chiến lược, phết bơ lên một lát bánh mì, trong khi cô và các chiến binh tiếp cận.
Tiếng quát tháo và la hét dựng ông ta đứng bật dậy. Ông ta nghe thấy tiếng súng nổ, tiếng ngựa hí. Một tia máu bắn lên vách lều. Tiếng phập ẩm ướt khi thanh kiếm đâm trúng đích.
Ông ta tóm lấy bao kiếm, buộc nó quanh hông và chạy ra ngoài. Doanh trại đang hỗn loạn. Lính của Isabelle đang tràn vào, tàn sát quân của Volkmar.
“Ngựa của ta! Mang ngựa đến cho ta!”, ông ta rống lên, nhưng không ai đáp lại mệnh lệnh. Người ngã như ngả rạ xung quanh. Không trung đầy khói trắng của thuốc súng. Đại công tước lần tay tới chuôi kiếm, song ông ta không bao giờ có cơ hội rút kiếm. Hình ảnh cuối cùng ông ta thấy là một cô gái cưỡi con ngựa đen, với cơn thịnh nộ báo thù ập xuống. Và rồi Isabelle đâm kiếm xuyên ngực ông ta, qua trái tim phản bội.
Ông ta ngã khuỵu gối, một vết đỏ thẫm bung ra khỏi áo khoác, nét sững sờ vẫn còn trên khuôn mặt. Rồi Đại công tước ngã sấp xuống đất.
Isabelle không dừng lại để ăn mừng bởi cô không vui thú gì chuyện giết chóc, nhưng cô kiên quyết thực hiện tiếp. Tên lính này rồi tên lính khác ngã xuống dưới kiếm cô. Quân của cô lao vào doanh trại như dòng sông mùa lũ giận dữ cuộn trào, người chiến đấu bằng kiếm, người dùng súng trường gắn lưỡi lê. Họ châm lửa đốt lều, phá rào chắn, thả ngựa, đập vỡ xe hàng.
Mặc dù bị bất ngờ, quân của Volkmar mau chóng tập hợp. Đó là những binh lính thiện chiến đang chiến đấu vì mạng sống của chính mình, và họ thiết lập nên thế trận phản công mạnh mẽ. Nhưng Isabelle đang chiến đấu vì mạng sống của nhân dân đất nước cô, và cô lâm trận như sư tử, giục Nero tiến lên, sâu hơn, sâu nữa vào doanh trại.
Cô vừa đâm thanh kiếm xuyên qua một sĩ quan đang nhắm súng vào một trung úy của mình thì chợt nghe tiếng vó ngựa đằng sau. Quay người trên yên, cô thấy một kỵ sĩ đang lao tới. Gã mặc quân phục của những kẻ xâm lược, với thanh kiếm trên tay và ánh mắt sát nhân.
Ai đó vừa bước qua ngôi mộ của mình, tiếng Adélie thì thầm.
Phải chăng là gã?
Ở đây, giữa Vực Quỷ, cuối cùng cô sẽ tìm ra câu trả lời.
Isabelle xoay Nero lại.
Mặt đối mặt với Volkmar.
Và thả tự do cho con sói.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

PreviousNext

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 83 guests