Máu Và Hoa - Cinderella Ngoại Truyện - Jennifer Donnelly

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Máu Và Hoa - Cinderella Ngoại Truyện - Jennifer Donnelly

Postby bevanng » 17 Feb 2022

98.


Có người sợ rừng, có người lại chỉ cảm thấy thực sự an toàn dưới tán rừng.
Isabelle thuộc nhóm sau. Cảnh sắc và mùi hương quen thuộc của khu rừng làm cô dễ chịu. Cô đã trải qua những ngày hạnh phúc nhất trên đời trong rừng Wildwood.
Sau khi cô và Nero trốn thoát, họ xuyên rừng hơn nửa tiếng đồng hồ để kéo giãn khoảng cách với Thượng tá Cafard; rồi Isabelle xuống ngựa, cởi dây cương tự chế ra và đi bộ cùng con ngựa. Hoàng hôn buông xuống khi họ tới được lối đi dẫn tới Vực Quỷ. Isabelle muốn có mặt ở đó trước khi trời tối hẳn. Khi bạn có thể nhìn thấy lối đi, nó thật trắc trở; còn không thể, đó là tự sát.
Rừng Wildwood bao phủ mặt phía nam thoai thoải của một ngọn núi nhỏ và đột ngột đổ dốc thành vách núi lởm chởm đá ở mặt phía bắc. Con đường hẹp dẫn tới vực có hình zíc zắc xuống mặt phía bắc, bị những mảng cây bụi rậm rì, lắm gai che phủ. Nó lượn như rắn qua những tảng đá và khối đá bên dưới, rồi kết thúc tại một dòng sông. Nó từng được lữ khách tới Saint-Michel sử dụng, nhưng khi ngôi làng phát triển, các con đường dẫn tới đó được mở rộng, lối đi qua Vực Quỷ đã bị bỏ hoang.
Isabelle và Nero thận trọng lần theo lối mòn và vượt qua những tảng đá. Cuối cùng, khi tới được con sông, bụng Isabelle sôi lên dữ dội. Cô nhận ra mình chưa ăn gì từ trưa, và giờ hẳn đã gần tám giờ tối. Nero chưa được ăn phần yến mạch ban đêm của nó. Và sẽ không được, vì cô đâu có gói mang theo. Cô không có lương thực và không có tiền để mua. Món tiền của Felix vẫn để trong kho cỏ, cùng tất cả nhu yếu phẩm cô và Tavi tìm cách gom góp. Cô cho tay vào túi áo váy, hy vọng mình làm rơi một ít vụn bánh mì vào trong. Thay vào đó, tay cô chạm phải những món quà của Tanaquill. Bao hạt đâm vào tay cô.
Có thứ khác cũng đâm vào cô: lương tâm. Cô bước chậm để đảm bảo Nero có thể tìm được chỗ đặt móng, nhưng lúc này cô dừng lại, trong lòng chất chứa sự bất ổn đau đớn.
“Tôi đã làm gì?”, cô kêu thật to.
Cô đã quá quyết tâm cứu mạng Nero nên chưa từng, dù chỉ một giây, cân nhắc xem những hành động bộc phát của mình có thể ảnh hưởng ra sao tới người khác. Cô đã lừa một thượng tá trong quân đội Pháp. Điều gì sẽ xảy ra nếu ông ta trút giận lên gia đình cô? Hoặc nhà LeBenêt và Tantine?
Isabelle nhận thấy cô lại để cơn giận làm chủ hành động một lần nữa, như đã từng với Ella, vợ người làm bánh, những đứa trẻ mồ côi. Cô đã ích kỷ. Cô không muốn Nero chết, nhưng có những người mẹ, người vợ và trẻ nhỏ không muốn con trai, chồng và cha họ chết. Những người đàn ông đang cống hiến sinh mạng cho cuộc chiến; Felix rồi sẽ cống hiến sinh mạng của anh.
Rên rỉ, cô vùi mặt vào cổ Nero. Cô muốn trở thành con người tốt đẹp hơn. Cô muốn thay đổi, nhưng giờ đây cô đang gây nguy hiểm cho những người cần cô, chạy trốn khỏi trách nhiệm của cô.
“Mình phải trở về”, cô nói, lòng nặng trĩu. Đó là việc đúng đắn, việc duy nhất phải làm.
Đúng lúc lời đó rời khỏi môi, cô nghe thấy những tiếng nói từ bên kia con sông, sâu sau lớp cây cối, dạt về phía cô.
Cô giữ nguyên tư thế, lắng tai nghe. Nỗi sợ gảy lên những sợi dây thần kinh. Phải chăng những lời đồn cổ xưa là thật? Phải chăng vực bị ma ám? Hay đó là một nhóm giang hồ hoặc lính đào ngũ?
Hay đó là tiếng những kẻ truy đuổi cô - người của Cafard? Không, không thể nào. Có cách khác để đến vực, nhưng đòi hỏi một quãng đường dài quanh núi, trên lối đi hẹp và mấp mô. Khả năng lính của ông ta tới đây quá nhanh như thế là rất thấp.
Isabelle đợi cho giọng nói lại cất lên, song tiếng thở của Nero là âm thanh duy nhất cô nghe được. “Ở lại đây, chàng trai”, cô nói, vòng dây buộc quanh cổ nó.
Cô mạo hiểm lại gần con sông và nhìn sang bên kia. Trong ánh sáng sắp tàn, cô có thể thấy bờ sông phía xa và hàng cây dày rậm nơi đó, nhưng không còn gì khác. Tiếng lá xào xạc đây đó, nhưng có thể do gió thổi. Đúng lúc cô tự thuyết phục rằng mình chỉ tưởng tượng ra tiếng nói, cô lại nghe thấy nó lần nữa. Và rồi mùi thuốc lá nặng phả tới chỗ cô.
Isabelle chưa bao giờ nhìn thấy ma. Cô không biết nhiều về chúng, nhưng cô đoan chắc một điều: Ma không hút thuốc.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Máu Và Hoa - Cinderella Ngoại Truyện - Jennifer Donnelly

Postby bevanng » 17 Feb 2022

99.


Nelson rón rén qua cửa sổ mở hé.
Nó hạ mình xuống cái ghế bên dưới, rồi nhìn Cơ Hội đầy âu lo.
“Đi đi!”, Cơ Hội ra lệnh cho nó từ bên ngoài cửa sổ. “Lấy tấm bản đồ đi!”
Từ nơi đang đứng, nó có thể thấy tấm bản đồ đang mở trên bàn của Số Phận; cái đầu lâu bên dưới đã đen như mun.
Số Phận đang mải đào bới trong rương đồ, quay lưng với cửa sổ nên không nhìn thấy con vật nhỏ lướt trên sàn nhà.
Nhưng Losca đang đậu trên nóc tủ áo thì có.
Ré lên một tiếng khó nghe, thị lao mình tới nó. Con khỉ nhảy từ sàn nhà lên giường. Con quạ đổi hướng và tiếp tục bay tới. Nelson lăn mình trên giường, tránh né thị, rồi quăng mình lên lưng thị.
Số Phận quay lại. Ánh mắt mụ hướng tới hai con thú đang dính vào nhau.
“Cái quái gì…”, mụ bắt đầu nói, nhưng một tiếng rít cao vút, phẫn nộ đã cắt lời. Đó là cái bản lề trên khung cửa sổ. Cơ Hội vừa trèo qua nơi đó. Hắn lao nhanh tới cái bàn và tấm bản đồ nằm trên đó. Nhưng Số Phận đã tới trước. Mụ đứng trước tấm bản đồ, chặn hắn lại, một con dao găm nhỏ bằng bạc trên tay mụ.
“Tránh ra. Tôi không muốn đánh với chị”, Cơ Hội cảnh cáo.
Một nụ cười nham hiểm xoắn trên môi Số Phận. Mụ gập cổ tay và một phần giây sau, con dao găm nhỏ bay thẳng tới tim hắn.
Cơ Hội né sang phải. Con dao găm nhỏ đâm ngập vào bức tường đằng sau hắn với một tiếng phập. Hắn định tiếp tục xông tới, song ngay lúc ấy, một con cáo nhảy qua cửa sổ. Bà nhào vào giữa hai con thú đang vật lộn. Con khỉ hoảng sợ, nhảy lên cánh tay Cơ Hội. Con quạ bay lên cao, vòng quanh căn phòng rồi hạ xuống nóc tủ.
Kêu gào và vặn người, con cáo nhảy lên bàn của Số Phận. Bằng một cái quẫy đuôi, bà hất tung những lọ mực của Số Phận. Mấy cái lọ rơi xuống sàn, những sắc màu tái xám ngấm vào vết nứt giữa các tấm ván. Bà lại nhảy xuống sàn, và vài giây sau, một người phụ nữ đứng ở nơi mới vừa nãy có con cáo, nắm tấm bản đồ trên tay.
“Đủ rồi”, Tanaquill nói, nhét tờ giấy da vào sâu trong nếp áo choàng.
“Tấm bản đồ đó là của ta”, Số Phận nói, trừng mắt nhìn bà. “Đưa nó cho ta.”
Tanaquill nhe răng ra, gầm gừ. “Tới đây đi, mụ già. Lấy nó đi”, bà thách thức mụ.
Cơ Hội bước lên trước. “Cứ giữ lấy tấm bản đồ, Tanaquill. Nhưng hãy giúp Isabelle. Hãy cứu cô bé.”
“Tự con bé sẽ có hành động kế tiếp. Không ai trong các người được làm thay. Chỉ duy nhất một người có thể cứu Isabelle bây giờ. Isabelle.”
Tạo ra một vòng xoáy màu đỏ, bà bay qua cửa sổ và biến mất. Số Phận và Cơ Hội bị bỏ lại.
Cơ Hội rút con dao găm nhỏ khỏi tường. Hắn đưa lại nó cho Số Phận. Mụ đặt nó xuống bàn, rồi nhìn quanh căn phòng, nhìn đống lộn xộn Tanaquill để lại. Losca đã nhảy khỏi tủ áo, trở lại hình người và đang dọn dẹp những mảnh thủy tinh vỡ.
“Ta có một chai vang Port”, Số Phận thở dài. “Ít ra nữ chúa tiên còn chưa làm vỡ nó.”
“Loại cổ điển hả?”
“Ta đã quá già để uống rượu dởm.”
Cơ Hội dậm gót giày, cân nhắc đề nghị của mụ. “Tôi thực sự chuộng rượu Port ngon.”
Số Phận đi dọc căn phòng và đào bới chiếc rương một lần nữa. Một cặp ly rượu vang xuất hiện. Một chiếc đĩa sứ. Chai Port. Một hộp sung khô nhúng sô cô la đặc. Hạnh nhân rang muối. Một khoanh pho mát Parmesan giòn tươi gói trong vải chống thấm.
“Làm gì có ích đi”, Số Phận nói. “Hãy kéo những cái ghế lại gần đống lửa.”
Một chiếc ghế đệm chắc chắn đã ở gần lò sưởi. Cơ Hội kéo nó sát vào; rồi hắn bê cái ghế gỗ đang đặt cạnh bàn đến. Hắn phát hiện một cái ghế đẩu và đặt vào giữa. Số Phận sắp xếp các món trên đĩa và bày lên ghế đẩu. Mụ rót rượu ra hai ly và đưa một ly cho Cơ Hội.
“Không có gì thay đổi hết”, mụ cảnh báo. “Không đòi hỏi nhượng bộ…”
“Không nhượng bộ gì”, Cơ Hội kết lại.
“Cái đầu lâu đen thui rồi. Ta không nghĩ con bé sẽ sống sót qua đêm nay.”
“Cô bé còn thở là còn hy vọng”, Cơ Hội ương ngạnh nói.
Số Phận lắc lắc đầu, miệng lẩm bẩm về lũ ngốc và đám mơ mộng, nhưng hai kẻ đối địch cổ xưa ngồi xuống cạnh lò sưởi và thưởng thức đợt đình chiến ngắn ngủi trong cuộc tranh đấu vĩnh hằng của họ. Họ uống vì những con người ngốc nghếch, sảy chân và ngã gục, quyết định sai nhiều hơn đúng, tự làm tan vỡ trái tim mình hết lần này sang lần khác nhưng bằng cách nào đó, vẫn cố làm được một hai việc đúng đắn, rượu vang Port và pho mát Parmesan nằm trong số đó.
Và giữa bóng tối ngoài kia, con cáo đang chạy, mang theo tấm bản đồ trong miệng. Qua những cánh đồng và những bức tường đá, qua bãi cỏ mọc cao và bụi cây rậm rạp, cho tới khi bà đến được đống đổ nát sau cơn hỏa hoạn và cây đoan gần đó.
Bà thả tấm bản đồ vào hốc cây, rồi quay người ngồi xuống, quan sát và chờ đợi. Những suy nghĩ của bà vốn tĩnh lặng, chỉ mình bà biết. Nhưng bà đã gửi chúng vào lẽ sống của Isabelle.
Ngừng việc đặt gánh nặng lên các vị thần. Ngừng việc chửi rủa lũ ma quỷ. Họ sẽ không tạo nên đường đời của ngươi. Họ mang tới cho ngươi món quà tăm tối: lý lẽ và lý trí. Bây giờ ngươi phải tự tạo nên cung đường của chính mình.
Việc cần làm đã hoàn tất. Dù cho ngươi hay vì ngươi, ngươi không thể thay đổi nó.
Nhưng việc chưa làm thì còn đó.
Hy vọng và rủi ro cùng tồn tại.
Hãy tin rằng ngươi có thể tự tạo ra lẽ sống của mình. Hoặc không. Dù thế nào ngươi cũng đúng.
Các cuộc chiến khác nhau, song mỗi trận đánh đều giống nhau. Kẻ thù chỉ là sự đánh lạc hướng. Đối tượng mà ngươi đang chiến đấu, luôn luôn, là chính mình.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Máu Và Hoa - Cinderella Ngoại Truyện - Jennifer Donnelly

Postby bevanng » 17 Feb 2022

100.


“Tớ sẽ trở lại ngay”, Nero. Ở đây và đừng cử động”, Isabelle thì thầm.
Cô muốn biết ai đang ở vực. Nơi này gần Saint-Michel và gia đình cô, bọn giang hồ hay đào ngũ đều nguy hiểm. Một tên đã ăn trộm đồ của cô và suýt giết cô.
Isabelle thắt váy lên cao và lội xuống nước. May thay mực nước không quá cao, chỉ tới đầu gối cô. Giày cô đã sũng nước, chiếc hài Felix làm cho cô cũng thế, nhưng cô không dám tháo chúng ra và để lại bên bờ sông. Không có những vật này, cô đi lại chậm chạp, biết đâu cô cần phải chạy. Sang tới bên kia, cô bò lên bờ sông dốc và phủ đất mùn. Cô tóm được những đoạn rễ cây gồ ghề và kéo mình lên. Cô cẩn thận giữ yên lặng trong khi trèo để không đánh động ai về sự hiện diện của mình. Khi lên được trên bờ và quan sát từ đó, cô hít vào một hơi lạnh. Trước mặt cô là những căn lều, hàng trăm căn lều. Không xếp thành hàng lối mà lấm chấm trên mặt đất. Chúng được dựng lên từ vải sẫm màu và hòa nhập hoàn hảo với cây cối.
Rồi cô thấy những người đàn ông. Họ mặc quân phục. Nói chuyện khe khẽ với nhau. Lau súng trường. Mài sắc lưỡi lê.
Phải có khoảng một nghìn người. Quân đội của nhà vua ư? Họ đang làm gì ở đây? Cô tự hỏi.
Những mẩu hội thoại dạt tới chỗ cô, nhưng chúng quá vụn vặt, không tạo thành ý nghĩa gì.
Sau vài phút, cô đã ráp được những mẩu nhỏ lại với nhau, và chúng có ý nghĩa. Nỗi hoảng sợ vắt kiệt hơi thở khỏi cô.
Những người đàn ông này là một đội quân, nhưng không phải của nhà vua.
Là đội quân của Volkmar.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Máu Và Hoa - Cinderella Ngoại Truyện - Jennifer Donnelly

Postby bevanng » 17 Feb 2022

101.


Isabelle lao người tới nấp sau một thân cây lớn, tim đập thình thịch.
Sau vài giây, cô ngó sang và nén chặt tiếng kêu gần buột ra. Một trong số binh lính đi tới chỗ cô, với mẩu thuốc lá cháy dở trên miệng. Gã đã trông thấy cô? Cô lại thụp xuống sau tảng đá, cố gắng thu mình nhỏ nhất có thể.
Gã dừng lại sát nơi cô trốn. Rồi gã dẫm chân xuống đất và xả hơi. Isabelle không di chuyển; cô nín thở.
Khi gã vẫn đang lần xuống phía bên kia cái cây, vài đồng bọn gọi gã lại. Isabelle nghe thấy cái tên Volkmar được nhắc nhiều lần. Tiếng những gã đàn ông nhỏ nhưng hưng phấn.
Cuối cùng, tên lính cài cúc quần và nhập bọn. Cả cơ thể Isabelle chùng xuống nhẹ nhõm. Cô mạo hiểm nhìn doanh trại quân địch một lần nữa. Tất cả binh lính đang vội vàng ra khỏi lều để tới trung tâm doanh trại.
Tại sao? Cô tự hỏi. Chuyện gì đang diễn ra?
Isabelle hiểu rằng cô nên bỏ chạy. Cô nên rời khỏi đây khi còn có cơ hội. Cô có thể làm gì? Chỉ có mình cô. Không khả năng tự vệ. Chỉ là một cô gái.
Như Elizabeth, một tiếng nói bên trong cô cất lên. Như Yennenga. Như Abhaya Rani. Họ cũng từng là những cô gái.
Cô bước ra từ sau cái cây, và trong khi giữ tư thế bò thấp, tìm cách di chuyển giữa những cái lều tới trung tâm trại địch.
Bên trong cô, con sói ngừng cắn rứt. Nó trở nên yên tĩnh. Căng người.
Sẵn sàng.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Máu Và Hoa - Cinderella Ngoại Truyện - Jennifer Donnelly

Postby bevanng » 17 Feb 2022

102.


Bọn chúng tụ tập lại thành một vòng tròn lớn, độ dày vài hàng người.
Một người đàn ông đứng ở trung tâm đang nói. Isabelle không thể nhìn thấy gã, binh lính đã cản tầm nhìn, song cô nghe được gã nói.
Nếu ai đó trông thấy mình… Nếu mình bị bắt… Nỗi sợ rên rỉ với cô.
Cô bắt nó câm lặng và cố gắng tìm cách lại gần hơn.
Có một khối đá bên trên. Cô sẽ thấy người đàn ông nếu trèo lên đó, nhưng nếu một trong số chúng quay đầu, gã sẽ nhìn thấy cô. Rồi cô phát hiện ra một cây thông. Các cành thấp trơ trụi, song cành cao hơn dày đặc lá kim. Nếu cô leo lên đủ cao, cô có thể quan sát mà không bị phát hiện. Một căn lều có khung gỗ trông to hơn những cái khác được dựng gần cái cây. Nó sẽ cản tầm nhìn khi cô trèo lên thân cây.
Nhiều năm rồi Isabelle không trèo cây, nhưng cảm giác lập tức tìm về với cô. Cô len qua những cành cây dễ dàng và yên lặng, như cô và Felix từng giả vờ trèo lên cột buồm của tàu hải tặc Râu Đen. Cô trèo lên cao hơn, cao hơn nữa. Khi chắc chắn rằng không ai có thể nhìn thấy, cô từ từ ấn một nhành cây xuống, nhè nhẹ vừa đủ cho tầm nhìn không bị cản trở.
Vài chiếc đèn lồng đặt ở trung tâm vòng tròn. Ánh sáng của chúng soi tỏ một người đàn ông đội mũ ba chóp1. Mái tóc đen điểm bạc của gã được buộc thành đuôi ngựa đằng sau. Một chiếc áo choàng cuộn quanh khi gã di chuyển. Gã cao lớn với đôi vai rộng và sải chân mạnh mẽ. Vết sẹo chạy dọc một bên má. Ánh đèn lồng lấp lánh trong đôi mắt dữ tợn.
1 Tricorne, loại mũ được tầng lớp cao hay đội như mũ hai chóp được đề cập trước đó, mũ ba chóp thường thấy hơn và phụ nữ cũng đội.
Volkmar, cô thầm thì, trái tim cô gần như run rẩy tới mức muốn ngừng đập.
Gã ở đây.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Máu Và Hoa - Cinderella Ngoại Truyện - Jennifer Donnelly

Postby bevanng » 17 Feb 2022

103.


Isabelle ngồi bất động, quan sát Volkmar nói chuyện. Gã ra lệnh tấn công Saint-Michel. Chúng sẽ tàn sát cho tới người cuối cùng trong làng, như đã làm với Malleval. Đó là lý do ở đây đông người như thế.
Volkmar kết thúc bài nói và vung cánh tay ra phía trước. Trong khi đó, một người đàn ông khác xuất hiện. Ông ta đứng ở rìa ánh sáng của chiếc đèn lồng, vây quanh bởi nửa tá lính Volkmar.
Một bàn tay Isabelle đưa lên miệng. Không, cô nghĩ. Chúa ơi, không.
Đó là Đại công tước.
Nỗi kinh hoàng nở bùng trong lòng cô; những dây leo tăm tối của nó kết lại quanh trái tim cô. Quân Volkmar đã bắt được ông. Chúng hẳn đã đột kích ông trên đường từ Paris tới doanh trại Cafard hoặc chiều ngược lại. Còn cách nào để chúng bắt được ông nữa? Chúng sẽ làm gì ông? Tra tấn? Xử quyết? Ông là một trong những người có quyền lực cao nhất đất nước, chỉ dưới nhà vua.
Trong khi Isabelle nín thở quan sát, Volkmar von Bruch sải bước tới ngài Đại công tước.
Và ôm chầm lấy ông.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Máu Và Hoa - Cinderella Ngoại Truyện - Jennifer Donnelly

Postby bevanng » 17 Feb 2022

104.


Isabelle cảm thấy như hóa đá. Trái tim cô đông cứng lại. Máu rắn đanh trong huyết quản. Hơi thở cô là băng giá. Nếu cô di chuyển một sợi cơ, cô sẽ vỡ vụn.
Ngài Đại công tước - người đã thề bảo vệ nhà vua và đất nước - cùng một giuộc với Volkmar von Bruch. Volkmar - kẻ đã tàn sát hàng nghìn lính Pháp - kẻ đã thiêu cháy làng mạc, giết hại dân chúng bỏ chạy.
Isabelle nghĩ về gia đình cô. Felix. Làng cô. Cô nghĩ về Remy và cây thập giá bạc cậu đưa cho cô, người bạn Claude của cậu, cùng tất cả những anh lính trẻ khác có thể sẽ không bao giờ được trở về nhà.
Người như hóa đá, cô nhìn binh lính của Volkmar giơ nắm đấm thành tư thế chào vô thanh với chỉ huy của chúng và Đại công tước. Cô quan sát binh lính trở lại lều riêng, ngọn lửa ánh lên trên khuôn mặt chúng, trong khi Volkmar và Đại công tước đi về hướng lều của Volkmar - chính là căn lều bên dưới cái cây cô đang núp, rồi ngồi xuống hai chiếc ghế vải phía trước. Cô thấy một tên binh nhì trẻ tuổi xuất hiện với cây đèn lồng, một hộp xì gà, một chai Brandy và hai ly thủy tinh.
Nỗi sợ đã biến mất. Giờ đây, Isabelle chỉ có một cảm xúc duy nhất: cơn phẫn nộ lạnh tùng chết người. Nhưng nó không điều khiển cô nữa, mà ngược lại. Cô khiến nó trợ giúp cô thay vì tổn thương chính cô. Cô từ từ trèo xuống, lặng lẽ như bóng ma, hạ thấp một chân, rồi chân còn lại, không lay động nhiều hơn một chiếc lá. Thấp dần, thấp dần, cho tới khi chỉ còn cách đầu hai gã chừng một mét. Và cô lắng nghe.
“Vì Người bảo hộ mới của nước Pháp”, Volkmar nói, chạm ly với Đại công tước. “Ngay khi ta đánh bại nhà vua, nước Pháp thuộc về ta và ông sẽ cai trị nó cho ta.”
Đại công tước cúi đầu mỉm cười. Rồi ông ta đưa cho Volkmar tấm giấy da cuộn lại. “Quà cho ngài.”
Volkmar nhận lấy, bóc lớp sáp đỏ niêm phong - của vua Pháp - và trải nó ra.
“Một tấm bản đồ”, gã nói, lướt qua nội dung.
“Cho biết quy mô và vị trí từng đạo quân còn lại của nhà vua.”
“Làm tốt lắm!”, Volkmar kêu lên. “Thứ này sẽ giúp cho việc săn hạ chúng dễ dàng hơn nhiều”, gã uống một ngụm Brandy lớn. “Chuyện ngày mai vẫn như kế hoạch hả?”
“Đúng vậy. Ngài sẽ tấn công doanh trại của Cafard lúc chập tối. Hắn vừa gửi bốn trung đoàn tới Paris và chỉ còn một. Sau khi giết hết đám lính còn lại, ngài tới khu điều trị và giết nốt lũ thương binh. Tôi không cần bọn chúng. Nhưng tất nhiên hãy để Cafard sống, và giam hắn để thị uy. Chúng ta sẽ thưởng hắn khi chiến tranh kết thúc. Hắn sẽ là một đồng minh trung thành.”
Volkmar quan sát tấm bản đồ lấn nữa. “Cư dân của Saint-Michel… bọn chúng có phản kháng được không?”
Đại công tước cười sằng sặc. “Bằng cái gì? Muôi gỗ hả? Tôi đã phi ngựa khắp các miền quê, yêu cầu chúng quyên góp tất cả vũ khí đang có để phục vụ chiến tranh. Bọn chúng hoàn toàn không có sức chống trả.”
Tên binh nhì trẻ tuổi - lính hầu của Volkmar - lại xuất hiện. Volkmar đưa tấm bản đồ cho y và bảo y cất vào lều, rồi mang ra ít thức ăn.
“Ta muốn nhanh chóng tới chỗ các đội quân khác của nhà vua ngay khi xong việc ở Saint-Michel. Hạ gục từng đội quân cho tới chính nhà vua”, Volkmar nói.
“Tôi thấy nên xử nhà vua trước. Y sẽ đầu hàng và điều này sẽ làm tan vỡ ý chí của bất kỳ lực lượng còn tồn tại nào.”
“Điều gì xảy ra nếu y không đầu hàng?”
“Y sẽ đầu hàng. Tôi cam đoan. Đừng quên chúng ta đang giữ một quân bài rất có giá trị đàm phán.”
Volkmar nhướn một bên mày. “Ngài không vừa mắt vị quân chủ trẻ tuổi, hả?”
Vẻ mặt của Đại công tước trở nên khó chịu. “Nhà vua là một tên ngốc. Có bao nhiêu công chúa từ những hoàng tộc cao quý để y lựa chọn mà y lại cưới một con hầu bếp. Y cho phép ả tiến hành những nhiệm vụ ngu xuẩn: chăm sóc lũ người bị thương, che chở bọn trẻ mồ côi tại gia viên của quý tộc, trong khi ngân quỹ của triều đình sẽ nhẹ gánh rất nhiều nếu cứ để chúng chết. Lâu đài của chính tôi đang nhung nhúc bọn ranh con nông thôn”, ông ta lắc đầu khinh bỉ. “Nhà vua đã sỉ nhục chiếc vương miện. Khi y đang chiến đấu, một con bé thấp hèn ngồi trên ngai vàng nước Pháp. Tệ hơn thế, kẻ thừa kế ngai vàng sẽ mang dòng máu của thường dân.”
“Đó không phải nỗi lo”, Volkmar nói. “Nhà vua còn tồn tại ít ngày thôi. Y sẽ không sống đủ lâu để có con.”
Đại công tước uống cạn ly rượu. “Trừ phi y đã có.”
Volkmar lặng im khi ngả người tới trước để rót thêm rượu cho khách. Rồi gã ngồi vững lại và nói: “Ta không thể để một kẻ thừa kế nào thách thức quyền chi phối ngai vàng của ta. Ngài hiểu điều đó nghĩa là gì rồi đấy.”
Đại công tước hớp một ngụm rượu, rồi ngước mắt nhìn Volkmar: “Nghĩa là Hoàng hậu cũng phải chết.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Máu Và Hoa - Cinderella Ngoại Truyện - Jennifer Donnelly

Postby bevanng » 17 Feb 2022

105.


Isabelle trèo lên cành cao hơn và ngồi xuống, lưng tựa vào thân cây, tay tóm lấy cành nhỏ hơn, hai chân đung đưa.
Người ta thường nói rằng máu của các tư lệnh vĩ đại lạnh đi giữa địa ngục chiến tranh thảm khốc. Rằng tiếng đại bác vang rền, tiếng gào thét trước khi chết, cảnh tượng khói lửa, mồ hôi và máu đổ, tất cả chỉ để mài sắc giác quan của họ, giúp họ nắm bắt tốt hơn lợi thế.
Isabelle lúc này đã cảm nhận sự rõ ràng ấy.
Cô ở trên cây, khoảng cách chỉ tính bằng mét tới hai gã khát máu sẵn sàng giết cô không chớp mắt nếu phát hiện ra. Nhưng cô ngồi đó yên lặng, bình tĩnh cân nhắc các giải pháp, và quyết tâm tiến về phía trước.
Volkmar muốn giết nhà vua cùng hoàng hậu; cô phải tìm cách ngăn gã lại. Cô có thể cố công tới Paris gặp Ella hoặc nhà vua và kể lại những gì mắt thấy tai nghe, nhưng cô không biết phải làm sao hoặc liệu họ có tin không nếu cô tiếp cận được họ bằng cách nào đó.
Lúc này, một đoạn ký ức trỗi dậy trong tâm trí Isabelle, như con cá nhảy khỏi mặt hồ. Cô trở lại Maison Douleur. Máu nhỏ từ bàn chân bị tàn phá của cô xuống đất. Đại công tước đang bước tới chỗ Ella, tay bưng cái đệm nhung đặt chiếc hài thủy tinh, rồi ông ta đột nhiên vấp ngã và làm rơi nó. Isabelle nhớ lại âm thanh nó vỡ vụn. Đó là một tai nạn, ông ta đã nói vậy. Ngoại trừ việc đó không phải tai nạn. Ông ta cố tình vấp ngã; cô đã chứng kiến.
Bởi vì ông ta không muốn Ella cưới Hoàng tử. Bởi vì nàng không xuất thân danh giá. Nàng không đủ tiêu chuẩn. Ella, người tử tế và tốt bụng. Ella, người xinh đẹp hơn cả ánh mặt trời. Chỉ với vài lời lạnh lùng, Đại công tước đã định nghĩa con người nàng và gạt bỏ nàng.
Rồi Isabelle nghe thấy một tiếng nói khác: tiếng nói từ vị thương gia lớn tuổi. Ông ta làm điều tương tự với cô. Ông ta bảo cô xấu xí. Định nghĩa con người cô trước khi cô có cơ hội tự định nghĩa bản thân. Trong khoảng thời gian đó, ông ta quyết định mọi thứ về cô ở hiện tại và tương lai.
Nhưng giờ đây Isabelle nhận ra điều cô chưa từng nhận ra trước kia: rằng vị thương gia không hành động một mình. Ông ta có một kẻ đồng lõa: cô, chính cô. Cô đã nghe theo ông ta. Cô đã tin ông ta. Cô để ông ta định nghĩa cô. Và nối tiếp ông ta là: Maman, những người mai mối, Đại công tước, Cecile, vợ người làm bánh, dân làng Saint-Michel.
“Họ đã cắt bỏ từng phần con người tôi”, cô thì thầm trong bóng tối. “Nhưng chính tôi đưa cho họ con dao.”
Tiếng nói của vị thương gia vẫn vang vọng trong đầu cô. Những tiếng nói khác cũng nhập cuộc.
… Chỉ là một con bé… Con khỉ con xấu xí… Con em gái hờ xấu xí… Khỏe… Bướng… Xấu tính…
Isabelle ngồi nghe những tiếng nói đó, gắng hết sức để nghe thấy tiếng nói của chính mình.
Và rồi cô đã nghe thấy. Tấm bản đồ, nó nói như vậy. Mình phải lấy tấm bản đồ.
Tiếng nói không rít gào hay sợ hãi. Nó rõ ràng, bình tĩnh và dường như tới từ sâu thẳm trong cô. Isabelle nhận ra nó. Hồi cô còn nhỏ, đó là tiếng nói duy nhất cô nghe thấy. Nó chưa từng khiến cô lạc lối, và bây giờ cũng thế.
Nếu có tấm bản đồ, cô có thể ngăn chặn cuộc tấn công của Volkmar. Cô sẽ đọc nó, rồi cưỡi ngựa như cơn gió tới doanh trại quân đội trung thành gần nhất. Chỉ huy doanh trại chắc chắn sẽ muốn biết làm sao cô lấy được tấm bản đồ bí mật có dấu của nhà vua trên đó. Cô sẽ kể lại cho ông ta, và ông ta sẽ điều quân tới giải cứu Saint-Michel. Cô còn thời gian tới ngày mai, chập tối. Đó là khi Volkmar sẽ tấn công.
Người hầu của Volkmar đã cất tấm bản đồ trong lều của gã. Isabelle biết cô phải vào lều, mang nó ra ngoài. Nhìn xuống, cô thấy Volkmar và Đại công tước vẫn đang thảo luận say sưa. Người hầu của Volkmar đã bày bàn cho họ và dọn bữa tối. Họ thậm chí chưa dùng hết một nửa.
Bây giờ hoặc không bao giờ, cô nghĩ, rồi trèo xuống một mạch. Cô rón rén bò thấp tới mặt sau căn lều. Cô lắng nghe một lúc để đảm bảo không có ai bên trong, rồi vén tấm vải bạt lên và chui vào. Một chiếc bàn cỡ lớn dựng ngay giữa không gian. Trên đó bày bút lông, lọ mực, thư từ, kính viễn vọng… và tấm bản đồ.
Tim cô nảy lên. Mình làm được, cô tự nhủ. Cứ lấy nó và bỏ đi.
Cô đã quá tập trung vào tấm bản đồ nên ánh mắt nhắm thẳng tới chiếc bàn thay vì nhìn xung quanh. Khi lao người qua đó, chợt một chuyển động bên phải đập vào mắt cô. Cô dừng khựng, tim như vọt lên miệng.
Ở đó, có một cô gái đang ngồi trên cái võng bằng vải bạt, cổ tay bị trói miệng bị bịt chặt. Đôi mắt Isabelle mở to. Cô tiến một bước về phía cô gái.
Rồi cô thì thầm.
“Ella?”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Máu Và Hoa - Cinderella Ngoại Truyện - Jennifer Donnelly

Postby bevanng » 17 Feb 2022

106.


Isabelle nửa ngã nửa trượt, khuỵu gối cạnh chiếc võng. Cô mò mẫm cởi nút thắt bịt miệng Ella ra.
“Isabelle!”, Ella thì thầm, sặc lên một tiếng nghẹn ngào.
“Chuyện gì đã xảy ra? Làm sao chị lại ở đây?”, Isabelle thì thầm đáp lại, kinh hoàng khi thấy chị gái hờ của mình bị trói lại như con vật.
“Đại công tước”, Ella nói. “Lẽ ra ông ta và vệ sĩ hộ tống chị tới một trang viên phía đông Saint-Michel. Chị định xem nơi đó có thể cưu mang trẻ mồ côi vì chiến tranh không. Được nửa đường, đoàn rẽ hướng khác. Ông ta ra lệnh bịt mắt chị và đưa tới đây. Volkmar…”
“Em biết”, Isabelle nói dứt khoát. “Em nghe thấy gã và Đại công tước nói chuyện. Em sẽ lấy tấm bản đồ của nhà vua. Rồi chúng ta rời khỏi đây.”
“Làm thế nào hả Isabelle?”, Ella hỏi. “Có hàng trăm binh lính trong doanh trại này!”
“Em đã vào. Em có thể đi ra.”
“Nhưng dây trói chị…”, Ella giơ tay lên. Nàng cố nói thêm nhưng lại nghẹn ngào.
Isabelle ôm mặt nàng trong đôi tay. “Nghe em này, Ella”, cô nghiêm khắc. “Chị cần tin em. Em biết chị không có lý do gi để làm thế, nhưng em sẽ đưa chị ra khỏi đây. Em hứa. Em…”
“Thằng nhóc trời đánh đó đâu rồi? Không sao, ta sẽ tự lấy nó…”, một giọng nói rống lên.
Ngay ngoài lều. Của Volkmar.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Máu Và Hoa - Cinderella Ngoại Truyện - Jennifer Donnelly

Postby bevanng » 17 Feb 2022

107.


Đơn giản trái nghĩa với khó khăn, Isabelle nghĩ. Dễ dàng cũng trái nghĩa với khó khăn. Nhưng đơn giản không tương đương với dễ dàng. Không hề. Mình cá Tavi có cả một định lý về vấn đề đó.
Isabelle đang lẩm bẩm với chính mình. Trong im lặng. Để trái tim náo động bình tĩnh lại. Để bắt hai lá phổi hút khí vào. Để phân tán suy nghĩ khỏi thực tế là đôi ủng đen to tướng của Volkmar von Bruch chỉ cách mặt cô vài xen ti mét.
Điều cô phải làm thật đơn giản: đưa Ella ra khỏi đây.
Nhưng nó không hề dễ dàng. Và việc Volkmar sắp bước vào lều khiến nó khó khăn hơn chục lần.
Ngay khi nghe tiếng gã nói, cô buộc cái bịt miệng lại cho Ella. Rồi cô chui xuống dưới võng và kéo váy theo sau. Cô cứng người, hầu như không thở nổi khi gã mở cửa lều và bước vào.
“À, thưa Hoàng hậu. Dễ chịu không? Không à? Chà, nàng không phải chịu đựng lâu nữa đâu. Ngày mai Đại công tước và ta sẽ tấn công doanh trại của chồng nàng, rồi lấy tính mạng nàng ra bắt y phải đầu hàng. Tất nhiên ta không có ý định giữ thỏa thuận phía ta. Nhưng đừng lo. Không ai trong các người phải chịu đựng. Đội súng của ta ngắm chuẩn lắm.”
Quân bài rất có giá trị đàm phán, Đại công tước đã nói. Quân bài đó là Ella.
Isabelle siết tay thành nắm đấm. Cô có thể ngửi được mùi từ Volkmar: rượu, mồ hôi và món thịt cừu béo ngậy gã vừa ăn.
“Nào, chai Brandy đó đâu nhỉ?”, Isabelle nghe tiếng gã nói. Sau đó: “À! Kia rồi!”
Volkmar rời lều. Trong thoáng chốc, Isabelle ra khỏi cái võng và đứng vững. Cô lại cởi dây bịt miệng Ella, rồi tìm ra một con dao găm trên bàn, dùng nó để cắt đoạn dây thừng buộc giữa cổ tay và mắt cá chân Ella. Nàng đứng dậy nhưng không vững.
“Bước vài bước đi!”, Isabelle thì thầm. “Lấy lại cảm giác ở chân chị! Mau!”
Trong khi Ella bước đi, Isabelle tóm lấy tấm bản đồ và cuộn lại. Một tài liệu nằm bên dưới nó thu hút sự chú ý của cô. Đó là tấm bản đồ khác - chỉ ra những vị trí đóng quân của Volkmar. Mạch đập của Isabelle hối hả khi cô trông thấy nó. Nó sẽ khiến thế cờ của Volkmar và con rắn độc Đại công tước bị đảo ngược.
Cô cuộn tấm bản đồ thứ hai ra ngoài tấm thứ nhất và lặng lẽ vẫy tay với Ella. Hai cô gái lẻn ra khỏi lều theo cách Isabelle đã chui vào. Khi đã ở bên ngoài, Isabelle đưa một ngón tay lên môi và lắng nghe. Doanh trại thật yên tĩnh. Cuộc tụ tập vì Volkmar và Đại công tước đã giải tán. Hầu hết binh lính ở trong lều… hầu hết chứ không phải toàn bộ. Một số vẫn đang đi lại giữa các hàng lều. Isabelle có thể nghe thấy tiếng chuyện trò.
Khi chắc chắn rằng không có ai xung quanh, cô nắm tay Ella và bắt đầu di chuyển. Người cúi thấp, họ đi vội, luồn bên dưới các căn lều, thận trọng tránh bất kỳ cành cây nào, mắt chú ý từng chuyển động. Họ phải quay đầu tìm lối khác khi một căn lều chợt mở và một tên lính đặt đôi ủng ra ngoài hay khi họ suýt chạy qua mặt đám lính đang hút thuốc dưới tán cây.
Sợ hãi, mất phương hướng trong bóng tối sâu dần, nhưng Isabelle đã xoay xở tới vòng ngoài cùng của doanh trại. Đúng lúc họ chạm tới bên rìa doanh trại, tiếng báo động vang lên. Những lời nói ngắn gọn lan truyền thông điệp rằng Hoàng hậu đã bỏ trốn. Bò bên dưới cái cây Isabelle đã trốn khi lần đầu tiên phát hiện doanh trại, họ quan sát binh lính hối hả rời khỏi lều, nắm chặt kiếm hoặc súng trường. Rồi Isabelle siết tay Ella và cắm mặt chạy tới bờ sông. Lập bập, trượt ngã, họ lần được tới nơi đó.
Khi xuống nước, Isabelle nâng váy bằng một tay, tay kia giơ các tấm bản đồ cao khỏi mực nước và lội qua. Đang đi đôi giày lụa tinh xảo, Ella cởi bỏ chúng ra, vén váy và theo sau. Đá sỏi dưới sông thật trắc trở. Sau vài bước chân, nàng trượt ngã. Khi ngã, bàn tay nắm đôi giày lỏng ra, khiến chúng bị dòng nước xiết cuốn đi mất. Ướt sũng và bị kéo xuống bởi sức nặng của quần áo ướt, nàng lão đảo trên đôi chân cố với đôi giày, và lại ngã tiếp.
“Kệ chúng!”, Isabelle rít lên.
Ella ngã và tạo ra tiếng đập nước rất to. Liệu có ai trong doanh trại nghe thấy không? Isabelle lo lắng tự hỏi. Cô nhét các tấm bản đồ vào phía trước cái áo váy để chúng được khô ráo, căng thẳng nhìn về phía bờ sông. Rồi cô bước tới chỗ Ella và nắm tay nàng. Ella nắm chặt lại. Isabelle kéo nàng lên, và hai cô gái cùng nhau lần mò trên lớp đá sỏi.
Họ đi qua được nửa con sông thì tiếng quát tháo gay gắt vang lên.
“Ở yên đó! Giơ tay lên! Động đậy tao bắn bỏ!”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Máu Và Hoa - Cinderella Ngoại Truyện - Jennifer Donnelly

Postby bevanng » 17 Feb 2022

108.


Isabelle không thể nhìn thấy kẻ vừa quát lên. Cô không thể nhìn thấy gì. Binh lính chiếu đèn lồng về phía cô, làm cô chói mắt. Cô cố gắng che mắt bằng cách giơ tay lên. Cô có thể nghe thấy tiếng chó sủa gầm gừ. Súng trường đang được tựa lên vai, cò súng sẵn sàng. Ruột gan cô thắt lại trong nỗi sợ.
Và rồi một giọng nói cất lên: “À, nàng đây rồi, thưa Hoàng hậu. Ta tự hỏi không biết nàng đã đi đâu. Và chúng ta có vị khách nào đây?”
“Hạ thấp đèn xuống, lũ ngu!”, Đại công tước ra lệnh.
Lính của ông ta làm theo. Isabelle nâng tay lên trên mắt.
“Đó là em gái hờ của Hoàng hậu. Đứa con gái đã cắt bỏ ngón chân”, tiếng Đại công tước vang lên. “Ta nhận ra nó.”
“Ta cũng nhận ra nó”, Volkmar tiếp lời. “Chúng ta đã gặp nhau ở Malleval”, đôi mắt gã ánh lên tăm tối. “Bây giờ chúng ta có thể kết thúc những gì đã bắt đầu ở đó”, gã xuống bờ sông.
Gã không thể giết cả hai ta, không thể cùng lúc, Isabelle nghĩ. Và trời đang tối. Binh lính có thể nhắm trượt.
“Chạy đi, Ella, chạy đi!”, cô thì thầm. “Nero đang ở lối đi dẫn tới Wildwood. Chị thoát được.”
Ella bắt đầu thút thít. “Chị sẽ không bỏ em”, nàng nói.
“Không cần khóc đâu, thưa Hoàng hậu”, Volkmar khiêu khích. “Ta sẽ không giết nàng. Chưa đâu. Chỉ con em gái hờ của nàng thôi. Nàng nên cảm tạ ta vì điều đó.”
Gã rút kiếm khỏi bao. Cảnh tượng này làm Isabelle giật mình nhớ lại cô cũng có một thanh kiếm. Và một chiếc khiên. Theo bản năng, cô cho tay vào túi, nơi giữ những món quà của nữ chúa tiên.
“Hai tay giơ cao!”, một tên lính quát. “Không tao bắn chết!”
Volkmar đã tới bên dưới bờ sông và bước vào dòng nước. Ruột gan Isabelle như tan thành nước. Nỗi sợ đe dọa nhấn chìm cô, nhưng trước khi nó kịp làm thế, cô cảm thấy một cơn đau sắc bén nơi bắp đùi. Cô nhìn xuống. Túi áo cô đang phình lên. Những chiếc gai đen cong vòng đang đâm xuyên qua lớp vải.
Cái bọc hạt! Cô nghĩ, hy vọng dấy lên trong cô. Món quà cuối cùng của Tanaquill! Nhưng Volkmar cũng nhìn thấy nó. “Mày có gì ở đó?” gã hỏi.
Cái bọc hạt càng to thêm. Nó làm căng phồng lớp vải, xé rách túi. Mảnh xương và vỏ hạt óc chó rơi xuống sông. “Không!” Isabelle kêu lên. Nỗi tuyệt vọng bóp nghẹt cô. Tất cả những gì cô còn lại là cái bọc hạt. Có lẽ nó cũng sẽ biến thành vũ khí nếu cô tóm được nó.
Nhưng trong khi cô nhìn, cái bọc vỡ bung ra. Hạt bên trong bọc có màu đỏ và lấp lánh như những viên bi, tất cả rơi xuống nước và chìm nghỉm. Rồi cả bọc ngoài cũng rơi xuống và mau chóng bị cuốn trôi. Hy vọng cuối cùng của cô trôi theo nó.
Volkmar giờ ở rất gần. Isabelle biết gã sẽ giết cô ở đây và để dòng sông cuốn thi thể cô đi. Rồi gã sẽ sử dụng Ella để tiến hành kế hoạch tàn nhẫn của mình. Mạng sống của họ sẽ mất. Saint-Michel sẽ mất. Tất cả mọi thứ sẽ mất.
Gã giơ kiếm lên, sẵn sàng cho cú chém. Ella gào khóc. Isabelle nghiến răng chờ chết.
Nhưng cú chém không bao giờ tới. Bởi vì một thoáng sau, kiếm của Volkmar bay lên trời.
Và Volkmar cũng bay theo.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Máu Và Hoa - Cinderella Ngoại Truyện - Jennifer Donnelly

Postby bevanng » 17 Feb 2022

109.


“Isabelle! Chuyện gì đang xảy ra thế?” Ella hỏi, giọng nàng run lên vì sợ hãi.
“Em… em không biết, Ella ạ”, Isabelle nói, lại tìm tới tay của nàng.
Một dây leo dày như đùi người đàn ông trưởng thành trồi lên khỏi mặt nước, đang vung đập dữ dội. Nó đã tóm được kiếm của Volkmar và ném thanh kiếm lên cây; rồi nó đập Volkmar vào bờ sông. Những mũi gai - có cái dài như cánh tay trẻ con - mọc ra từ thân dây leo. Nó hằn những vệt đỏ trên ngực gã.
“Tầm xuân đen”, Isabelle thì thầm. Giống như đám dây leo mọc từ thân cây đoan, chúng mọc từ bọc hạt Tanaquill đã tách ra.
Trong khi Isabelle quan sát, lại một dây leo khác trồi lên khỏi mặt nước, từng cái từng cái, nhanh chóng mặt. Cho tới khi có hàng chục cuộn dây leo. Vươn lên, xoáy tròn, chúng vụt như những cái roi, bắt lấy từng khẩu súng trường, va vào lũ chó đang gầm gừ, đẩy bật hết tên lính này sang tên lính khác, ép Đại công tước lùi ra sau. Khi chúng xoắn lại, gai chúng móc vào nhau, kết dính phần thân.
Một số dây leo bẳn lên trước mặt hai cô gái, những cái khác trồi lên sau họ.
“Chúng ta sẽ bị giam lại!”, Isabelle hét lên. “Chạy thôi, Ella!”
Cô kéo chị gái hờ theo. Ella bước lật đật trên những hòn đá trơn trượt, vấp ngã, bị kẹp ngón chân, khuỵu gối. Mỗi lần nàng ngã, Isabelle lại kéo nàng dậy cho tới khi họ tới bờ bên kia.
Khi họ lão đảo ra khỏi mặt nước, thở hổn hển, Isabelle nhìn lại. Những thân tầm xuân đen đã xoắn lại một chỗ tạo thành bức tường không thể vượt qua, cao sáu mét. Cô nghe thấy những mệnh lệnh đằng sau nó, cùng tiếng súng, tiếng chó sủa, nhưng không gì vượt qua được. Cô và Ella đã an toàn. Trong lúc này.
“Chúng ta phải đi”, Isabelle nói, vẫn nắm tay Ella.
“Đó là cái gì hả Isabelle?”, Ella hỏi, nhìn chăm chú bức tường tầm xuân đen.
“Phép thuật của Tanaquill.”
Ella quay sang cô, mỉm cười. “Em đã tìm thấy nữ chúa tiên?”, cô hào hứng.
“Bà ấy tìm thấy em. Em sẽ kể tất cả cho chị nghe sau. Chúng ta không thể ở lại đây.”
“Isabelle, làm sao em tìm được chị?”, Ella hỏi khi họ chạy nhanh qua đám cây bụi. “Em đang làm gì ở doanh trại của Volkmar?”
Isabelle không biết nên bắt đầu từ đâu. “Em đang bỏ chạy. Cùng Nero”, cô bắt đầu kể.
“Nero? Nhưng Maman bán nó rồi mà.”
“Em chuộc nó lại. Nhưng bà LeBenêt - hàng xóm của chúng ta ấy, chị nhớ không? Nhà bị cháy sập…”
“Hả?”
“Bọn em phải sống trong kho cỏ, và bà ấy muốn em cưới Hugo…”
“Hugo?”
“Như thế thì Tantine mới trao quyền thùa kế cho nó. Nhưng em không yêu Hugo. Và chắc chắn nó không yêu em.”
Ella dừng hẳn lại. Nàng khiến Isabelle dừng theo. “Làm sao tất cả những chuyện này xảy ra?” Ella buồn bã hỏi.
“Không có thời gian đâu, Ella”, Isabelle phản đối, nhìn lại quãng đường họ vừa qua. “Em sẽ kể chị nghe sau. Em sẽ…”
Lời cô nói bị ngắt quãng. Cô đã quá tập trung vào việc đưa Ella ra khỏi doanh trại nên không còn thời gian nghĩ tới chuyện gì khác. Giờ đây sự nguy hiểm khủng khiếp mà họ đang phải đối mặt ập tới tâm trí cô. Đại công tước là kẻ phản bội, đứng về phe Volkmar, còn quân đội của Volkmar đang ẩn náu trong Vực Quỷ, và Ella biết tất cả. Volkmar và Đại công tước sẽ tìm cách ngăn cô lại bằng mọi giá. Cô và Ella có thể không tới nổi nơi an toàn. Biết đâu họ còn chưa ra khỏi rừng Wildwood, hoặc thậm chí lên được theo lối cũ. Đây có thể là cơ hội duy nhất để kể cho Ella điều cô cần kể.
Và cô đã làm. Cô kể lại tất cả những gì đã xảy ra kể từ khi Ella cùng Hoàng tử rời đi. Về Tanaquill. Đám cháy. Hầu tước. Nhà LeBenêt. Điều kiện tiên quyết của Tantine. Cuối cùng là Felix và lời nhắn của anh, cũng như làm thế nào Maman đã hủy nó đi, khiến họ phải chịu nỗi đau khôn tả.
“Mọi thứ có thể đã khác hẳn, chị Ella ạ. Nếu bọn em bỏ đi đúng như kế hoạch. Nếu Maman không tìm thấy lời nhắn của anh ấy và hủy nó. Em hẳn đã khác nhiều. Giỏi giang hơn. Tử tế hơn.”
“Isabelle…”
“Không, để em nói nốt. Em cần nói. Em xin lỗi. Em xin lỗi vì đã xấu tính. Vì đã tổn thương chị. Chị thật xinh đẹp. Em thì không. Chị có tất cả, còn em mất hết. Và điều này khiến em ghen tị.” Nỗi hổ thẹn bùng cháy dưới làn da. Cô cảm thấy bất lực và bị phơi bày khi nói ra những lời đó, tựa như sinh vật nhỏ bé giữa sa mạc bị mất hang ổ và bỏ mặc cho chết dưới ánh mặt trời. “Chị không hiểu cảm giác ấy như thế nào đâu.”
“Có thể chị biết nhiều hơn em nghĩ đấy”, Ella nhẹ nhàng nói.
“Chị có thể tha thứ cho em không?”
Ella mỉm cười, nhưng đó không phải nụ cười ngọt ngào Isabelle từng quen. Nó đắng cay và buồn bã. “Isabelle, em không biết em đang hỏi gì đâu.”
Isabelle gật đầu. Cô cúi xuống. Hy vọng mong manh cô từng nghĩ khi xin lỗi Ella đã tan vỡ. Cô tìm ra người chị gái hờ, một mảnh vỡ đã bị cắt bỏ khỏi chính mình, nhưng vô ý nghĩa. Không có sự tha thứ nào, không dành cho cô. Những vết thương cô gây ra quá sâu. Nước mắt đầm đìa hai má. Cô không biết rằng nỗi ăn năn thật ra rất giống đau buồn.
“Isabelle, đừng khóc. Chị xin em, đừng khóc. Chị…”
Lời Ella nói bị tiếng chó sủa cắt ngang.
Trong đầu Isabelle có gì đó đứt đoạn. “Chúng ta phải đi thôi”, cô nói, tay quệt mắt. “Chúng ta phải tìm nơi an toàn cho chị.”
“Đi đâu?”
“Em không biết nữa. Em sẽ nghĩ ra một nơi nào đó. Điều quan trọng là đưa chị tới đó mà không bị bắn trúng. Được không?”
Ella gật đầu. “Được rồi”, nàng nói.
Isabelle đưa tay cho Ella. Ella cầm tay cô và nắm chặt. Hai cô gái bắt đầu chạy.
Vì sinh mạng của họ.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Máu Và Hoa - Cinderella Ngoại Truyện - Jennifer Donnelly

Postby bevanng » 17 Feb 2022

110.


Isabelle ném một viên sỏi vào cửa sổ.
Nó trúng ô kính và rơi xuống đường.
Cô đang đứng trước một ngôi nhà bằng đá cũ kỹ ở rìa Saint-Michel. Quan sát từ đầu tới cuối con phố tăm tối, cô nhặt hòn sỏi lên và ném tiếp. Thêm lần nữa. Cuối cùng, cửa sổ mở ra.
Felix nhoài người ra trong chiếc áo chui cổ bằng vải lanh, tay cầm một ngọn nến và nhấp nháy mắt để nhìn vào bóng đêm. “Felix, đúng anh rồi!”, Isabelle nói không ra hơi. Anh đã kể rằng anh đang sống ở xưởng mộc, nhưng cô không chắc mình có nhắm đúng cửa sổ không.
“Em đang làm gì ở đây hả Isabelle?” anh hỏi, đôi mắt còn mơ màng.
“Bọn em vào được không? Bọn em đang gặp rắc rối. Bọn em cần trốn.”
“Bọn em hả?”
“Felix, làm ơn đi!”
Felix lùi vào nhà. Một lúc sau, anh đứng trước cổng xưởng với một ngọn nến. Isabelle gặp anh ở đó. Cô chỉ vào con phố. Ella đang đứng dưới cánh cổng rộng, có mái vòm của xưởng chế tác đá, tay nàng giữ dây cương của Neto. Nàng vội bước tới chỗ họ.
“Đó là Ella”, Felix nói với Isabelle. “Chị gái hờ của em. Hoàng hậu nước Pháp.”
“Đúng.”
“Tôi quên không mặc quần dài. Hoàng hậu nước Pháp đang đứng trước cửa, còn tôi đang bận áo ngủ”, anh nhìn xuống chính mình. “Hai đầu gối lộ ra.”
“Em thích đầu gối của anh”, Isabelle nói.
Felix đỏ mặt.
“Em cũng thích”, Ella nói.
“Thưa Hoàng hậu”, anh nói.
“Gọi Ella là được rồi.”
“Thưa Ella”, anh chữa lại. “Tôi sẽ cúi chào, nhưng… à, cái áo ngủ này hơi ngắn.”
Ella bật cười.
Felix giục họ vào trong sân xưởng, rồi mau chóng dắt Nero vòng qua mặt bên của xưởng, ra khu chuồng ngựa phía sau. Cho nó uống nước và để nó trong một gian trống, anh quay lại sân và khóa cổng. Di chuyển mau lẹ và không gây tiếng động, anh dẫn hai cô gái đi xuyên qua xưởng mộc, lên trên một cầu thang hẹp dẫn tới phòng anh. Sau khi đặt cây nến ngay giữa chiếc bàn gỗ nhỏ, anh tóm cái quần dài dưới chân giường và lúng túng xỏ vào.
“Ngồi xuống đi”, anh nói, ra dấu về phía cặp ghế ọp ẹp hai bên bàn. Ella duyên dáng làm theo, nhưng Isabelle thì không thể. Cô quá kích động và bước nhanh tới.
“Người đang chảy máu kìa”, Felix nói, chỉ bàn chân trần của Ella.
Một vết cắt chạy dọc mu bàn chân. Anh đưa cho nàng mảnh vải và ít nước để rửa vết thương, rồi đưa cho nàng một đôi ủng sờn mòn.
“Đây là đôi ủng cũ của tôi”, anh nói. “Nó hơi to với người, nhưng tốt hơn là không có gì”, anh quay sang Isabelle. “Rốt cuộc em đã làm gì?”
“Sao anh nghĩ em đã làm gì đó?”
“Bởi vì em luôn luôn dính vào rắc rối còn Ella thì chưa bao giờ”, Felix nói, trong khi lấy chiếc đèn dầu xuống từ cái kệ.
Ella đang kiệt sức, nhắm mắt nghỉ ngơi vài phút; Felix bỏ ống chụp thủy tinh khỏi cái đèn; và Isabelle kể cho anh nghe chuyện đã xảy ra. Cơn giận làm nét mặt anh cứng lại.
“Sau khi thoát khỏi Volkmar, bọn em trở về đường cũ và phi ngựa qua rừng Wildwood”, cô kết thúc câu chuyện. “Em không biết phải đi đâu. Em không thể trở lại nhà LeBenêt. Người của Cafard có thể đang đợi em ở đó. Em xin lỗi, Felix. Em không định kéo anh vào chuyện này.”
“Đừng”, anh nói. “Anh vui lòng giúp em và Ella. Anh chỉ không biết phải làm thế nào.” Trong khi nói, anh châm nến lên bấc đèn.
“Em cũng không biết phải làm gì nữa”, Isabelle nói, ngồi xuống đối diện với Ella. Cô gạt mọi thứ sang bên… đục, dao, cưa gỗ… tựa khuỷu tay xuống bàn, và đặt trán mình trong đôi bàn tay.
“Chúng ta phải đưa hai tấm bản đồ em đã lấy trộm và Ella tới nơi nhà vua đóng quân”, cô nói. “Chúng ta phải ngăn Volkmar tấn công Saint-Michel. Nhưng làm thế nào? Binh lính sẽ đi tìm chúng ta.”
“Lính của Volkmar hả?”, Felix hỏi.
“Em không nghĩ thế”, Isabelle nói. “Gã sẽ không mạo hiểm lộ thân. Chưa đâu. Cho tới khi gã quét sạch đạo quân của Cafard. Đại công tước mới là kẻ chúng ta cần lo. Không ai biết ông ta và Cafard về phe Volkmar. Không ai trừ Ella và em. Ông ta có thể đã ra khỏi Vực Quỷ tới doanh trại của Cafard để gửi đi các đội tìm kiếm. Nếu ông ta tìm thấy Ella thì xong chuyện.”
Felix vặn lại bấc đèn đang cháy sáng, rồi thay ống chụp. Trong khi ánh đèn thắp sáng căn gác mái rộng rãi, Ella nức nở. Không phải vì sự hãi hay kinh khiếp, mà âu lo.
“Cái gì thế?”, Isabelle hỏi, ngước đầu lên.
Và cô nhìn thấy chúng.
Trên những kệ hẹp liền tường, mặt lò sưởi, tủ quần áo, xếp hàng bên dưới cái giường hẹp, nhét trong vài thùng đồ và cái giỏ thu hoạch lớn là những chú lính gỗ được chạm khắc.
“Chúa ơi, Felix. Phải có hàng trăm lính gỗ”, Ella nói và đứng dậy để chiêm ngưỡng.
“Hơn hai nghìn một chút”, Felix nói.
Isabelle đi tới cái kệ và cầm một chú lính gỗ lên. Đó là lính bắn súng hỏa mai, trên tay cầm một ngọn đuốc. Chú ta trông mệt mỏi vì chiến đấu, và phờ phạc như thể biết mình sắp lìa đời.
“Chúng đẹp thật”, Ella nói.
Felix đang hâm một bình cà phê nguội trên vài cục than cháy trong lò sưởi, ngượng ngùng nói cảm ơn.
“Chắc anh phải mất nhiều năm để làm chúng”, Ella nói.
“Kể từ khi tôi rời khỏi Maison Douleur.”
“Anh đã đổ nhiều tâm sức vào chúng. Em có thể thấy được”, Ella nói. “Yêu thương, sợ hãi, vinh quang, lo âu… đều có ở đó.”
“Chúng phải xuất hiện ở nơi khác”, Felix nói, nhìn sang Isabelle.
Ella nhăn mặt, như thể lời anh nói khiến cô tổn thương. Nàng đột ngột đứng dậy, bàn tay ôm khuỷu tay, và bước ra cửa sổ. Rồi nàng xoay người và bước trở lại, như thể đang cố gắng tránh khỏi thứ gì đó.
“Ella? Chị ổn không?”, Isabelle hỏi.
Ella bắt đầu trả lời, nhưng lời cô nói bị cắt ngang bởi tiếng vó ngựa gõ lên đá sỏi. Nó vang từ mặt đường tới cánh cửa sổ đang mở. Felix, Isabelle và Ella trao nhau ánh nhìn lo âu.
“Lính”, Isabelle nói ngắn gọn. “Nếu chúng kiểm tra từng nhà một thì sao?”
Felix mạo hiểm nhìn ra ngoài cửa sổ. Nét căng thẳng trên khuôn mặt anh giãn ra. Anh mỉm cười. “Không phải lính đâu”, anh nói. “Có thể là cứu tinh đấy.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Máu Và Hoa - Cinderella Ngoại Truyện - Jennifer Donnelly

Postby bevanng » 17 Feb 2022

111.


Isabelle chạy ra khỏi cửa và xuống cầu thang ngay lập tức.
Cô lao tới cửa sổ để xem Felix đang nói về điều gì và phát hiện ra Martin. Nó đang kéo một xe đầy khoai tây. Hugo ngồi trên ghế lái. Tavi ngồi cạnh Hugo.
Isabelle chạy ra trước họ, vẫy vẫy tay. “Sao mọi người tới làng sớm thế?” cô hỏi. Thậm chí còn chưa tới bình minh.
Tavi giải thích rằng họ cần tới doanh trại trước để chuyển khoai tây, sau đó quay về trang trại để vắt sữa bò và chở một chuyến khác ra chợ.
“Thượng tá Cafard đã nổi cơn thịnh nộ khi mày bỏ chạy nên Tantine tặng ông ta chỗ khoai tây làm quà, hỗ trợ cuộc chiến và tránh bị ông ta tống giam. Mẹ tao nổi điên vì chuyện đó tới nửa đêm. Cảm ơn nhiều nhé, Isabelle”, Hugo nói.
Isabelle lờ đi màn càu nhàu của nó. “Mọi người tới đúng lúc quá”, cô nói. “Bọn này cần mọi người.”
“Ai cần?”, Tavi nói và nhìn quanh.
“Làng Saint-Michel. Nhà vua. Toàn nước Pháp. Và Ella.”
“Ella?”, Tavi lặp lại.
“Quân địch đang tìm cách giết chị ấy. Và em nữa.”
Cô giải thích nhanh chuyện đã xảy ra từ khi rời khỏi họ. Tavi và Hugo lắng nghe; rồi Tavi - đôi mắt ánh lên cơn giận - nói: “Phải ngăn chúng lại. Chúng không được phép làm thế. Chúng sẽ không làm thế.”
“Lên gác đi. Mau!”, Isabelle nói.
Tavi leo xuống xe và chạy nhanh lên phòng Felix. Hugo mau chóng buộc Martin vào một cây cọc và theo sau cô.
“Ella, cậu đấy à?”, Tavi nói khi bước vào phòng.
Ella gật đầu. Biểu hiện chua chát thường thấy ở Tavi - thứ cô thường dùng để tách mình khỏi thế giới - đã dịu lại. Đôi mắt cô lấp lánh. “Tớ chưa bao giờ nghĩ sẽ được gặp lại cậu”, cô thì thầm. “Tớ chưa bao giờ nghĩ sẽ có cơ hội… Ella ơi. Tớ xin lỗi, tớ thực sự xin lỗi.”
“Không sao đâu, Tavi”, Ella nói, tìm tới tay cô.
“Ê, Ella. Ủng đẹp đấy”, Hugo ngượng ngùng nói, nhìn đôi xô nước khổng lồ, sờn mòn cô đang xỏ chân. “Tao có nên cúi người hay làm gì đó không?”
“Để sau đi, Hugo”, Ella nói.
“Chúng ta cần đưa Ella và Isabelle ra khỏi đây trước khi cả làng thức giấc”, Felix giải thích, mang cho mọi người những cốc cà phê nóng. “Nếu chúng ta giấu họ trong xe, bên dưới chỗ khoai tây, và tới một doanh trại trung thành với nhà vua thì sao?”
“Theo tấm bản đồ em trộm được, cái gần nhất cách đây năm mươi dặm”, Isabelle nói. “Martin không đi được.”
Ella buông tay Tavi; nàng lại ngồi xuống bàn, nhìn ra cửa sổ, nét mặt bối rối.
Hugo hỏi: “Chúng ta có thể dùng Nero không?”
Isabelle lắc đầu. “Nero chưa bao giờ kéo xe. Nó sẽ đá cái xe tan thành từng mảnh.”
Ella úp mặt vào đôi bàn tay.
Lần thứ hai, Isabelle nhận ra sự bối rối ở nàng. “Ella? Chuyện gì thế?”, cô hỏi, đặt cốc cà phê xuống.
“Tất cả mọi người đều thật tốt với chị. Quá tốt”, Ella trả lời, hạ tay xuống. “Isabelle, em đã cứu mạng chị. Nhưng chị… Chị không xứng với lòng tốt của em.”
“Đừng ngốc thế”, Isabelle nói. “Chị xứng đáng hơn thế. Chị…”
“Không, hãy nghe chị nói!”, Ella kêu lên. “Em đã xin lỗi chị ở Vực Quỷ, Isabelle, và giờ đây Tavi cũng thế. Cả hai thật dũng cảm. Thực sự dũng cảm. Đã đến lượt chị phải dũng cảm. Chị đã phải như thế nhiều năm trước.” Lời nói buột khỏi miệng nàng như thể có gai. “Isabelle, trước đây em hỏi chị có tha thứ cho em không, và chị nói em không biết em đang hỏi điều gì. Chị nói vậy vì chị là người cần được tha thứ.”
“Em không hiểu…”, Isabelle nói.
“Lời nhắn”, Ella nói, giọng cô trĩu nặng vì ăn năn. “Lời nhắn Felix để lại cho em trong cây đoan. Em bảo Maman tìm thấy và hủy nó đi, nhưng em nhầm rồi. Chị là người tìm thấy nó. Chị lấy nó ra, đốt cháy, và hủy hoại cuộc đời em. Isabelle ơi, em thấy không? Chị là cô chị hờ xấu xí nhất!”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Máu Và Hoa - Cinderella Ngoại Truyện - Jennifer Donnelly

Postby bevanng » 17 Feb 2022

112.


Isabelle ngồi xuống giường Felix. Cô cảm thấy như Ella đã ngáng chân cô.
Ella đã hủy đi lời nhắn. Không phải Maman. Ella. Bất kể Isabelle tự nhắc lại bao nhiêu lần, nó vẫn vô lý.
“Tại sao?”, cô hỏi.
“Bởi vì chị cũng ghen tị.”
“Ghen tị? Với ai?” Isabelle hỏi.
“Với em, Isabelle ạ. Em thật dũng cảm, mạnh mẽ. Em cười như cướp biển thực thụ. Phi ngựa như một tên trộm. Và Felix yêu em. Anh ấy đã yêu em từ cái ngày cha chị đưa em, Tavi và Maman tới Maison Douleur. Anh ấy là bạn chị và em đã cướp anh ấy đi.”
“Anh vẫn là bạn em mà, Ella. Anh vẫn luôn là bạn em”, Felix nói, cảm thấy tổn thương.
Ella quay sang anh. “Không như trước nữa. Em không nhảy qua tường đá với những con ngựa. Em không đua trèo lên những cây cao với anh.” Nàng lại nhìn Isabelle. “Em và Felix luôn luôn có những chuyến phiêu lưu. Chúng quá tuyệt vời và chị không thể chịu nổi. Không thể chịu nổi việc anh ấy thích em hơn chị. Không thể chịu nổi việc bị bỏ lại phía sau. Nên chị đã tìm cách đảm bảo rằng mình không bị như vậy.”
Isabelle nhớ lại Ella đã thất vọng thế nào khi cô cùng Felix phi ngựa tới rừng Wildwood và luôn thấy nhẹ nhõm ra sao khi họ trở về. Mình nên tức giận. Mình nên nổi điên, cô nghĩ. Nhưng không… cô chỉ thấy buồn thảm, đau xót.
“Sau đó, chị đã thấy rất tiếc”, Ella tiếp tục. “Khi chứng kiến em đau khổ thế nào. Nhưng chị quá sợ để kể cho em biết mình đã làm gì. Chị cho rằng em ghét chị vì điều đó. Nhưng rồi mọi thứ giữa chúng ta thay đổi và cuối cùng em cũng ghét chị”, Ella đứng dậy, đi dọc căn phòng và ngồi xuống cạnh Isabelle. “Nói gì đó đi. Gì cũng được”, nàng van nài. “Hãy nói rằng em hận chị. Rằng em mong chị chết đi.”
Isabelle thở ra thật mạnh. Khó nhọc. Như thể cô đã nín hơi không phải trong nhiều giây hay nhiều phút, mà nhiều năm.
“Nó là một ngọn lửa, Ella ạ”, cô nói.
“Cái gì?”
“Ghen tị. Nó cháy rất nóng, rất sáng. Nó nuốt chửng người ta, tới khi chỉ còn là đống đổ nát bốc khói và chẳng còn gì bên trong.”
“Chẳng còn gì ngoài tro tàn”, Ella nói.
Isabelle nhắm mắt và tách mình khỏi chỗ tro tàn đó.
Mọi thứ hẳn đã khác nếu Ella không đốt lời nhắn của Felix. Cô đã không đánh mất Felix. Hay Nero. Cô đã không đánh mất chính mình.
Cô hồi tưởng cái ngày Felix rời khỏi, và những năm sau đó. Những thẩy dạy nhạc và chuyên gia khiêu vũ. Những lần thử áo váy. Hàng giờ ngồi thêu thùa trong khi trái tim cô khát khao phi ngựa trên những ngọn đồi. Bao bữa tối tẻ nhạt với những người mai mối nhìn cô từ đầu xuống chân, đôi mắt họ nheo lại trong khi cố gắng che giấu nỗi thất vọng. Sự cô đơn đau đớn khi nhận ra không có gì phù hợp. Không phải những đôi hài kiêu kỳ hay đồ lót cứng ngắc. Không phải những cuộc đàm đạo hay kỳ vọng, tình bạn hay khao khát. Cả cuộc đời cô như chiếc váy đẹp đẽ được may cho người khác.
“Chị xin lỗi, Isabelle. Chị thực lòng xin lỗi”, Ella nói.
Isabelle mở mắt. Đôi bàn tay Ella đã thắt thành nắm đấm trên đùi. Isabelle tìm tới một bàn tay của nàng. Cô mở các ngón tay ra, xoa dịu chúng, rồi đan các ngón tay của mình giữa chúng.
Cô tiếc nuối nhiều điều. Cô tiếc cho mẹ mình, người luôn luôn phải soi gương để tìm sự thật. Cô tiếc cho Berthe, người phát khóc khi xử tệ với ai khác và Cecile, kẻ ngược lại. Cô tiếc cho Tavi khi viết những phương trình lên lá bắp cải.
Cô tiếc cho tất cả các cô gái trong truyện cổ phải nhốt mình trong những tòa tháp đơn côi. Bị bẫy trong các ngôi nhà làm bằng đồ ngọt. Lạc lối trong rừng rậm tối tăm, và một thợ săn đang lùng tìm để cắt bỏ trái tim của nàng.
Cô tiếc cho ba cô gái nhỏ đã nhận một quả táo độc trong khi họ chơi dưới tán cây đoan giữa ngày hè tươi sáng.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

PreviousNext

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 62 guests