Liệt Thần
Giao chi
Văn phong của Giao chi rất đặc biệt, vừa mô tả được nhiều chiều kích nội tâm lại giàu chất hình ảnh, đôi lúc hình dung ra như đang xem một cuốn phim.
… “dị nhân thứ 19” cô gái đã sáng tạo ra các hình tượng nhân vật độc đáo khiến chúng ta thổn thức, khóc cười theo từng trang sách.
Tuyết Đen rất kỳ lạ… trong cái nhẹ nhàng là một sự dữ dội, đau buồn, say đắm, cố chắp của từng nhân vật… mỗi lần đọc là một cảm nhận khác.
Cảm xúc đầu tiên sau khi đọc hết Liệt Thần đó chính là… liệt tim vì độ đáng yêu cùa truyện vẫn … hảo hức, lôi cuốn, say mê, suy đoán, suy diễn và bất ngờ cho đến chương cuối cùng.
Chương 1 Hồng nhan họa thủy
Đám cưới đẫm máu.
Đám cưới quý tử của huyện lệnh Lạc Đồ đích thực đã trở thành đại tiệc tàn sát.
Cỗ tiệc đã chuẩn bị sẵn. Thức ăn đầy bàn, rượu ngon tràn chén. Khách mời đủ loại thành phần, đủ mọi trang phục võ khí, chen chúc đầy sảnh.
Vậy mà, khi Đông Tử bước vào, mọi người đã chết hết. Chết không toàn thây. Xác chồng xác, người bị xẻ thành khúc, chồng chất lên nhau, máu tươi vương vãi. Nhìn đống xác người ngổn ngang, Đông Tử không cất nên lời… Lẽ nào đại thảm sát này vì Đông Tử mà ra?
Lớn chuyện rồi, nhìn lại chuỗi sự kiện mười ngày qua, quả thật Đông Tử không ít thì nhiều phải chịu trách nhiệm.
Cơ sự này, phải kể lại chuyện mười ngày về trước tại huyện Vĩnh Phúc…
*
Huyện Vĩnh Phúc nhỏ bé, tọa lạc ở nơi ít người qua lại, trời chiều cuối đông, nam nữ thanh niên giai lão trong huyện đều dồn vào tửu quán. Giữa quán, lò sưởi bập bùng, khách làm ấm người bên lò sưởi và chén rượu nồng. Huyện nhỏ bé, nên mọi điều phiếm đều dồn vào đây, mọi thông tin, cập nhật đều từ đây mà lan.
Hôm nay, trong tửu quán có vị khách lạ. Khách bước vào như mang theo bầu trời cuối đông. Người khách rất cao, dáng người dong dỏng, đội nón có rèm che kín mặt nên không rõ là nam hay nữ. Điệu bộ thướt tha, bên ngoài áo choàng màu khói, bên trong có lớp màu xanh nhạt và trắng, áo cổ cao, dài hợp với mái tóc đen xõa ngang hông, toàn diện lả lướt như trôi trên mặt đất. Y phục đắt tiền không phải người trong vùng.
“Nếu cần bảo tiêu, các người bảo xem, ta phải đến chỗ nào?” vị khách hỏi.
“Huyện này có Lưu Bảo Tiêu Võ Đường.” Người trong quán đồng loạt trả lời.
“Bảo tiêu võ đường mà nổi tiếng vụ chuyện ấy đấy.” Một người thêm vào, liền bị suỵt lại.
“Chuyện ấy là chuyện gì?” Người khách hỏi.
Hỏi kiểu này quả không phải người địa phương. Người trong quán hạ giọng giải thích. Lưu Bảo Tiêu vốn là võ đường danh giá nhất huyện Vĩnh Phúc. Lưu Võ Đường ngoài dạy võ thuật còn có thương vụ bảo tiêu do võ sĩ nhà họ Lưu đích thân bảo hộ. Phong tác làm việc rất lương thiện, đoàn bảo tiêu dũng cảm, sẵn sàng hết lòng bảo quản an toàn cho hàng vận chuyển. Hơn hai năm về trước, có một chuyện xảy ra, từ đó đến nay, thương vụ Lưu gia phát tài vượt bậc. Chuyến hàng do Lưu Gia bảo tiêu trăm chuyến đều êm xuôi trót lọt, đố có cướp bóc hó hé đến gần. Hai năm nay, Lưu gia đã thành bảo tiêu cục lớn nhất vùng.
“Rốt cuộc chuyện ấy là chuyện gì?” Người khách lại hỏi, vẫn chưa nhận được câu trả lời.
Người trong quán ra dấu để khách ghé tai lại gần, mới tiếp. “Đại tiểu thư của Lưu gia, Lưu Đông Tử, tuổi còn trẻ nhưng đẹp người đẹp nết và võ công cũng cao cường, có quan hệ tình ái với dị nhân cao thủ giang hồ tên gọi Vạn Độc Vương. Dị nhân này ma đầu tàn ác, toàn thân độc dược, giết người không gớm tay, vì thế không ai dám đụng chạm gây sự với Lưu gia cả. Khéo gây thù chuốc oán với Vạn Độc Vương thì toi.”
“Dùng từ quan hệ tình ái có phải nói quá không?” Có người cãi lại. “Dù gì, đã hơn hai năm từ khi Đông Tử trở về, không thấy bóng dáng Vạn độc Vương nữa?”
“Nghe đồn ngày ấy Vạn Độc Vương vì Đông Tử nhiều lần suýt mất mạng, không phải quan hệ khăng khít còn gì?”
“Quan hệ khăng khít sao hắn lại bỏ rơi nàng hai năm không quay lại?”
“Rốt cuộc quan hệ giữa Vạn Độc Vương và Đông Tử là thế nào? Còn hay đã hết?”