Liệt Thần - Giao Chi

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Liệt Thần - Giao Chi

Postby bevanng » 15 Feb 2022

Đông Tử nhào vào vòng tay Vạn Độc Vương, hắn ghì chặt lấy nàng và bế bổng nàng lên ôm vào lòng. Găng tay của Vạn Độc Vương đã bị hoa tuyết xé rách mất nên hắn tay trần run run chạm vào gương mặt Đông Tử. Vạn Độc Vương và Đông Tử ghì chặt lẫn nhau, gương mặt cả hai người sau bao năm cách biệt có thể da chạm da. Trái tim cả hai đập rộn ràng trong lòng ngực cũng đang dán vào nhau.
Hai người khóa chặt môi.
Đó là lần đầu tiên, Đông Tử chính thức hôn Vạn Độc Vương và cảm giác được nụ hôn ngọt ngào như thế nào.
Tuyết hoa tung trời, trắng xóa bay xung quanh hai người.
Rất nhiều hạt, rất nhiều hạt, là nước mắt Liệt Thần trông theo.
Đối diện Liệt Thần, cũng có mỹ nhân áo trắng rơi lệ. Cúi mặt, giấu giọt lòng long lanh, Dược Nhi chùi má, quay sang Tưởng Y Vệ và nói “Bắc Đại Độc, xin chúc mừng, đã đến lúc chúng ta quay lại bổn giáo tiến hành lễ nhậm chức cho huynh!”
Tưởng Y Vệ ngạc nhiên “Nàng nói vậy là ý gì?”
Dược Nhi trả lời “Vạn Độc Vương đã chết rồi… Tưởng Y Vệ huynh là người giết hắn, nếu không phải là người kế nhiệm Tứ Đại Bảo Bối thì còn gì?”
Tường Vy chậm hiểu “Vạn Độc Vương còn sống đằng đằng kia mà chết gì?!” vừa nói bị Dược Nhi véo cho thật đau.
Tưởng Y Vệ hiểu ý, thi lễ “Bắc Đại Bảo Bối mong nhị cô nương bảo vệ bí mật này cho.”
Tưởng Y Vệ thở phào. Cuộc chiến này thua nhưng lại thắng. Chức vị Tứ Đại Bảo Bối từ nay thuộc về hắn.
Dược Nhi mỉm cười “Có chết mang theo…”
Tường Vy cuối cùng cũng hiểu ra, thêm lời bình phẩm “Từ ngày Vạn Độc Vương uống độc đổi thuốc giải cho con ả nha đầu họ Lưu kia, xem như hắn chết rồi!” rồi thở dài, phụng phịu.
Cả ba người Vạn Độc Giáo và Sinh Tử Dược Cốc quay lưng, Dược Nhi nhìn Vạn Độc Vương và Đông Tử một lần cuối rồi thở dài nói khẽ “Phong ca… vĩnh biệt…”
Bên kia, Liệt Thần cũng quay lưng chép miệng “Đông Tử… vĩnh biệt…”
“Liệt Thần!” có tiếng Đông Tử gọi, Liệt Thần dừng chân. “Không có mảnh vỡ nhật minh châu… đệ sẽ không sao chứ?” Đông Tử hỏi, Đông Tử không quên Liệt Thần đã cho nàng mảnh ngọc, vừa rồi giao đấu với Tưởng Y Vệ, Liệt Thần đã chạm vào độc tố của Vạn Độc Giáo, thêm vào đó, nếu không có mảnh vỡ của Nhật Minh Châu, từ đây về sau, Liệt Thần có thể trấn được sát khí của phong vũ châu hay không?
Liệt Thần khẽ cười “Tỷ tỷ đừng lo… chỉ một mảnh ngọc vỡ… trên thế gian này không chỉ có một… Chúc tỷ tỷ hạnh phúc!” nói rồi như một hạt tuyết tan biến trong ánh mặt trời, Liệt Thần phi thân biến mất.
*
Gió lạnh quét lá mùa thu tàn dư trên mái ngói gia phủ huyện lệnh lão gia huyện Thanh Liệt. Tấm bảng treo mấy chữ “Tuyết Hoa gia phủ”, Tuyết Hoa lão gia rót chén trà, uống một ngụm, nhìn ra sân. Khí trời lành lạnh dễ chịu, hai người con Tuyết Hoa Vô Thường và Tuyết Hoa Vô Lệ đang tập võ đấu nhau. Bên trong sân, có bảy người con gái xinh đẹp mặc áo cầm cung tên đứng thành hai hàng chờ đợi.
Bên trong nhà, Bạch Dương công tử cạn chén trà mời. Tuyết Hoa lão gia cất tiếng “Bạch Công Tử, không rõ cơn gió nào mang công tử đến thăm tệ xá hôm nay?”
Bạch Dương từ tướng phủ đến thăm chắc hẳn không chỉ ngồi uống trà chào hỏi, nhưng quả thật hắn đến uống trà chào hỏi.
Bạch Dương nhướng đôi mắt anh tuấn gật đầu giải thích:
“Cách đây khá lâu, tại hạ có dịp gặp qua Tuyết Hoa tiểu thư của gia phủ, nên tiện đường ghé ngang định chào hỏi gia phủ một vài câu… Thật thất lễ, vốn đã muốn ghé thăm sớm hơn nhưng tại hạ đã nghe nhầm rằng gia phủ ở huyện Lạc Đồ nên bây giờ mới tìm ra được hóa ra là ở Thanh Liệt huyện.”
Tuyết Hoa lão gia vừa uống ngụm trà, nghe Bạch Dương nói chữ “Tuyết Hoa tiểu thư” và lại “nghe nhầm” là Tuyết gia ở huyện Lạc Đồ chứ không phải Thanh Liệt Huyện giật mình phun trà qua hai lỗ mũi. Tuyết Hoa Phi Vũ, tên tiểu tử phá làng phá xóm, chính là nó chứ không ai khác! Tuyết Hoa lão gia khéo léo che miệng, không để Bạch Dương nhìn thấy nét mặt ông đang từ thân thiện chuyển sang giận con tím ruột tím gan.
Bạch Dương vẫn thong thả giải thích “Thật ra, tại hạ rất vui mừng khi biết hóa ra Tuyết phủ không phải ở huyện Lạc Đồ, cách đây hơn nửa năm, tại huyện Lạc Đồ, ngẫu nhiên cũng có một tửu quán tên gọi Tuyết Hoa Lầu, nơi đó xảy ra một trận thảm sát rất lớn… Tại hạ cũng có mặt tại đó ngay từ đầu, cứ lo Tuyết gia có liên hệ… Cũng may, hóa ra chỉ trùng tên gọi, không liên hệ gì…”
“Không rõ thảm sát đó là cớ sự gì?” Tuyết Hoa lão gia lắp bắp hỏi.
Bạch Dương bình tĩnh lý giải, như thể vừa giảng giải cho người không biết ân oán giang hồ là Tuyết Hoa lão gia đây: “Thảm sát vì tranh chấp mảnh vỡ của một bảo bối tên gọi là Nhật Minh Châu.”
“Nhật minh châu?” Tuyết Hoa lão gia càng lắp bắp, càng hỏi càng run rẩy.
“Phải, trong thiên hạ có hai viên ngọc rất quý mà giang hồ đều lùng sục, phong vũ châu và nhật minh châu. Nhật minh châu từ lâu đã vỡ ra nhiều mảnh nhưng từng mảnh vỡ đều quý hiếm… Vụ thảm sát là do có kẻ triệu tập võ lâm giang hồ tại Tuyết Hoa Lâu đổi mảnh ngọc lấy võ công bí kíp nên hảo hán, ma giáo nhiều người dồn đến tranh chấp nhau, dẫn đến tự tàn sát không mấy người còn sống…” Bạch Dương ngây thơ trả lời.
“Vậy Bạch công tử có mặt ở đó và có thấy ai mang mảnh vỡ đến không?” Tuyết Hoa lão gia tò mò.
“Mọi người đều tới vì tưởng đó là phong vũ châu… hóa ra, chỉ là một ma đầu mang đến mảnh vỡ của Nhật Minh Châu. Nhật Minh Châu thật ra vẫn quý hiếm nên tranh chấp rộ lên và hắn bị giết ngay. Thiên hạ chém giết lẫn nhau trong Tuyết Hoa lâu, rốt cuộc mảnh ngọc về tay hai nam nhân bịt mặt.” Bạch Dương trả lời, hắn từ từ hồi tưởng.
Hai nam nhân bịt mặt đó đều cao dong dỏng và ốm thanh mảnh. Một tóc dài, một tóc ngắn che gần hết mắt. Cả hai đều đeo mặt nạ.
Giữa Tuyết Hoa lâu người người giao chiến, hai nam nhân bình tĩnh phi thân đến bên xác chết có cầm mảnh vỡ hạt minh châu. Bao nhiêu ma đầu xung quanh vây lấy nhưng cả hai nam nhân này xung quanh như có kết giới công lực, không ai chạm vào được. Người tóc dài chộp lấy mảnh vỡ nhật minh châu rồi vén nhẹ vải che mặt chỉ vừa đủ để bỏ mảnh vỡ vào miệng rồi hai người lại hướng ra cửa phi thân đi ngay.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Liệt Thần - Giao Chi

Postby bevanng » 15 Feb 2022

Bạch Dương cũng đạp gió phóng theo nhằm xem hai cao thủ này là ai. Nam nhân tóc dài trông điệu bộ khá quen thuộc nhưng hắn không nhớ rõ đã gặp ở nơi nào. Trời đêm trăng sáng, ba người, một đuổi, hai chạy phi thân qua những đỉnh cây rất thơ mộng.
Nam nhân tóc ngắn thoạt đầu định quay lại giáp chiến với Bạch Dương nhưng bị người tóc dài kia giữ tay lại, nắm vai kéo đi. Nam nhân tóc ngắn dừng lại trên một đỉnh cây, sốt ruột muốn ra chưởng. Nam nhân tóc dài vịn vai giữ hắn lại. Bạch Dương và nam nhân tóc dài trừng mắt nhìn nhau. Qua ánh trăng và những gợn mây bay lững lờ, Bạch Dương không nhận ra hắn là ai nhưng biết chắc người kia đã từng giao tiếp với hắn rồi… Rút cây cung đeo trên vai, Bạch Dương bắn theo một phát. Cung thủ của hắn không đến được gần hai nam nhân này. Nam nhân tóc dài khoát tay, mũi tên tan thành bột vương theo gió. Nam nhân tóc ngắn vận công tạo Phong Cầu lực định đánh trả nhưng thanh niên tóc dài đưa tay ngăn lại, tiếng hắn nhỏ nhẹ: “Đi thôi, có người đang say ở khách điếm ta phải về xem nàng thế nào…” Thanh niên tóc ngắn ném Phong Cầu lực sang một bên rồi hai người phi thân biến mất.
Bạch Dương nhìn thấy Phong Cầu lực quét ngang hắn, thừa hiểu và đứng lại không truy đuổi theo nữa…
“Nam nhân tóc dài đó hình như là giang hồ thập bát dị nhân… công lực rất phi phàm… Hy vọng hắn không phải phường tà giáo… chí ít mảnh vỡ nhật minh châu tính lành, không có khả năng hại người nên có lẽ không sao…” Bạch Dương kết chuyện.
Tuyết Hoa lão gia, giả vờ uống vội chén trà, nâng chén thật cao che giấu suy nghĩ của mình. Nghe lời tường thuật ông đã biết tỏng đó là ai… Hai nam thanh niên không khác hơn là tam công tử Tuyết Hoa gia và đứa bạn của nó Lý Minh Lâm.
Lạ thật… ông thầm nghĩ, Tuyết Hoa Phi Vũ… nó đã có một mảnh nhật minh châu, có thêm một mảnh nữa để làm gì nhỉ… Tuyết Hoa Phi Vũ đang có mưu tính gì… có lẽ mục tiêu cuộc đời của nó là phi bạt giang hồ, lượm lặt bảo bối hay chăng…
“Tuyết Hoa lão gia…” Bạch Dương cắt dòng suy nghĩ của ông. “Không rõ, Tuyết Hoa tiểu thư bây giờ đang ở đâu nhỉ?”
Tuyết Hoa lão gia lắc đầu không biết giải thích như thế nào… Tuyết Hoa lão gia từ lâu nay cũng tự hỏi đứa con trai thứ ba ương ngạnh không biết bây giờ đang lưu lạc phương trời nào. Tuyết Hoa gia phủ có lẽ an phận với hai người con trai là vừa rồi.
Bầu trời vẫn còn xanh biêng biếc, gió thổi lồng lộng, đã chớm sang mùa đông, vạn hạt tuyết trắng xòe cánh tung bay như múa trong trông gian. Nắng vẫn chưa tắt, hạt tuyết lóng lánh như ngàn vạn hạt thủy tinh tung bay.
Mọi người nhìn ra ngoài sân trầm trồ:
“Tuyết đầu mùa, thật đẹp quá…
“Bạch công tử nên dừng chân ở tệ xá vài ngày trước khi lên đường.” Tuyết Hoa lão gia mở lời.
Bạch Dương gật đầu lễ độ.
“Cũng được! Xin đa tạ Tuyết gia thịnh tình hiếu khách!”
Tuyết Hoa lão gia cho người chuẩn bị bữa ăn rồi mang bàn cờ ra. Cuộc sống ngày thường của Tuyết gia rất êm đềm. Tuyết Hoa lão gia và Bạch Phủ đại công tử Bạch Dương cùng ngồi chơi cờ uống trà đàm đạo, ung dung tự tại, chuyện giang hồ như bỏ ngoài tai…
Tuyết đầu mùa tung bay khắp sân Tuyết Hoa phủ. Trong không gian vạn hạt nhảy múa, mỹ cảnh rung động lòng người…
Tuyết Hoa lão gia, Bạch Dương và những người hiện diện tại Tuyết Hoa phủ ngày đó không ai hay biết rằng, giang hồ từ nay về sau, thêm vị cao thủ có hoa tuyết trắng tung bay trong bước chân, mỹ nhân cao thủ ấy lấy danh xưng là:

Tuyết Hoa Phi Vũ Đông Trung Lẫm Liệt Thần
(nghĩa: hoa tuyết nhảy múa giữa mùa đông lạnh căm căm)


HẾT
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Previous

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 98 guests