CHƯƠNG 34
Khi mọi việc được giải quyết xong thì cũng gần tới lễ Giáng sinh, mùa nghỉ đã tới. Tôi đóng cửa trường Morton, nhưng trong đầu vẫn nghĩ làm sao để kỳ nghỉ của mình không bị rơi vào cảnh nhàm chán. Số phận an lành đã mở rộng vòng tay và trái tim đón nhận tôi như một phép nhiệm mầu. Và việc cho đi một chút khi ta nhận được nhiều, xét cho cùng chỉ là tạo một lối thoát cho những cảm xúc khác lạ đang trào dâng trong lòng. Tôi bắt đầu cảm thấy vui khi biết có nhiều cô bé học trò quê mùa yêu mến mình, điều này đã được chứng minh trong buổi chia tay trước kỳ nghỉ, khi các học trò tỏ ra rất quyến luyến với tôi bằng cái tình cảm mộc mạc và nhiệt thành của người nông dân. Tôi thực sự cảm động khi nhận thấy mình đã giành được một chỗ trong trái tim hồn nhiên của chúng, và tôi đã hứa với chúng mỗi tuần sẽ đến thăm chúng một lần và giảng bài cho chúng một giờ tại trường.
Rivers đến đúng vào lúc các lớp học - bây giờ có đến sáu mươi em - xếp hàng đi qua trước mặt tôi, khi tôi vừa khóa cửa xong, tay cầm chìa khóa, nói chuyện vài câu với dăm bảy em học sinh xuất sắc nhất của mình. Chúng là những cô bé đoan trang, lễ phép, khiêm tốn và thuộc loại có hiểu biết trong tầng lớp nông dân nước Anh. Đây là một thực tế nổi bật, vì nói gì thì nói, nông dân Anh cũng là những người có học, có văn hóa và có lòng tự trọng nhất so với nông dân châu Âu.
- Cô có thấy mình đã nhận được phần thưởng xứng đáng sau một mùa giảng dạy không? - Rivers hỏi tôi khi các học trò đã về hết - Chẳng phải khi nhận thức được việc làm có ích cho đời và cho thế hệ mình cũng là một hạnh phúc sao?
- Tất nhiên rồi.
- Nhưng cô mới chỉ vất vả được có vài tháng thôi! Nếu phải hy sinh cả cuộc đời cho nhiệm vụ tái tạo giống nòi thì cô có nghĩ là xứng đáng không?
- Có chứ, - tôi nói - nhưng em không thể cứ làm mãi như thế này được. Em muốn sử dụng đầy đủ năng lực của chính em cũng như vun trồng tài năng cho người khác. Bây giờ em muốn được hưởng thụ, đừng gợi nhắc gì đến trường lớp vào lúc này. Em đã đóng cửa trường và đang định nghỉ cho ra nghỉ đây.
Trông gương mặt anh có vẻ rất nghiêm trọng: “Cái gì? Sao bỗng dưng cô lại hăm hở thế nhỉ? Cô định sẽ làm gì nào?”
- Tích cực làm việc khác, càng nhiều càng tốt. Trước hết, em phải đòi anh để cho bà Hannah được rảnh rỗi và tìm người khác hầu anh.
- Cô cần bà ấy à?
- Vâng, để cùng em về Moor House. Chỉ một tuần nữa là Diana và Mary về nhà, và em muốn mọi thứ phải được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp trước khi họ về.
- Tôi hiểu rồi. Vậy mà tôi cứ tưởng cô định bay đi tận đẩu tận đâu cơ đấy. Như vậy cũng tốt thôi, bà Hannah sẽ về với cô.
- Vậy anh bảo bà ấy ngày mai phải sẵn sàng đấy nhé. Chìa khóa trường học đây, sáng mai em sẽ đưa anh chìa khóa nhà em.
St. John cầm chiếc chìa khóa tôi đưa cho.
- Trả lại nó mà trông mặt cô cứ hơn hớn lên. - Anh nói - Tôi hoàn toàn không hiểu được tại sao cô lại vui như thế, vì tôi không biết cô định làm những gì thay cho cái công việc cô rời bỏ này. Thế cô có đang định làm gì và có khát vọng gì cho cuộc sống đấy?
- Mục tiêu đầu tiên của em là làm sạch (anh có hiểu hết ý nghĩa của chữ ấy không?) - làm sạch Moor House từ phòng ở đến hầm chứa. Tiếp theo là đánh xi, lau dầu bằng các loại giẻ để ngôi nhà được sạch bóng. Thứ ba là kê lại bàn, ghế, giường, tủ và trải lại thảm nền cho ngăn nắp, chính xác như toán học. Thứ tư là đến phá anh về tiền than củi để nhóm lửa trong các phòng. Cuối cùng, hai ngày trước khi các cô em anh về theo dự định, em và bà Hannah sẽ bận bịu vào công việc đập trứng, nhặt nho khô, nghiền gia vị, làm bánh Giáng sinh, và các công việc nội trợ long trọng khác mà nếu có nói ra thì cũng chẳng có tác dụng gì đối với người lù đù như anh. Tóm lại, mục đích của em chuẩn bị chu đáo mọi thứ trước ngày thứ năm sắp tới để đón Diana và Mary về, và khát vọng của em là dành cho họ một sự đón tiếp lý tưởng khi họ trở về.
St. John hơi mỉm cười, vẻ vẫn chưa hài lòng.
- Bây giờ như thế là tốt lắm rồi. - Anh nói - Nhưng nghiêm túc mà nói, tôi tin rằng khi cái hăng hái bồng bột ban đầu qua đi, tầm nhìn của cô sẽ vượt qua một chút cái niềm vui của các công việc nội trợ ấy.
- Nội trợ và các công việc gia đình là những điều tốt nhất mà cuộc đời này có đấy! - Tôi ngắt lời anh.
- Không, Jane ạ, thế giới này không phải là nơi của thành quả, đừng cố biến nó thành như vậy. Nó cũng không phải là nơi để nghỉ ngơi, đừng nên biến mình thành kẻ lười biếng.
- Trái lại, em nghĩ là mình đang định làm rất nhiều việc.
- Jane ạ, tạm thời bây giờ tôi không chấp cô, tôi sẽ dành cho cô hai tháng để tận hưởng cái địa vị mới, và vui vầy với những người bà con mãi mới tìm được. Nhưng sau đó, hy vọng cô sẽ bắt đầu nhìn vượt ra ngoài Morton và Moor House, cảnh chị em sum vầy, sự yên bình ích kỷ và cái tiện nghi thể chất do sự giàu có văn minh hóa mang lại. Hy vọng mọi nghị lực của cô sẽ một lần nữa thúc giục cô bằng tất cả sức mạnh của chúng.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh:
- St. John, em nghĩ anh nói thế thì hơi ác đấy. Em cứ tưởng mình sắp được sống mãn nguyện như một bà hoàng, vậy mà anh lại cố tình khuấy lên cho em toàn những điều chẳng bình yên chút nào. Anh nói vậy là để làm gì chứ?
- Để làm sao cho những tài năng mà Chúa đã trao cho cô giữ được sử dụng một cách có lợi nhất, và chắc chắn sẽ có ngày Chúa đòi biết kết quả ra sao. Jane ạ, tôi sẽ để mắt chặt chẽ và lo lắng đến cô, tôi báo trước để cô biết. Cô hãy gắng kiềm chế đừng để mình bị chìm đắm trong những thú vui gia đình tầm thường. Đừng nên ôm chặt lấy những ràng buộc về thể xác như vậy, hãy để dành lòng kiên định và sự nhiệt tình cho một sự nghiệp tương xứng, chữ đừng phung phí chúng vào những mục đích ngắn ngủi tầm thường. Cô nghe rõ rồi chứ, Jane?
- Vâng, rõ như anh nói tiếng Hy Lạp vậy. Em cảm thấy mình có một sự nghiệp xứng đáng để mà hạnh phúc, và em sẽ hạnh phúc. Chào anh!
Quả thực là tôi cảm thấy rất vui khi được ở Moor House, và tôi đã làm việc cật lực. Cả bà Hannah cũng vậy, bà rất hài lòng khi thấy tôi vui vẻ như thế nào giữa đám đồ đạc lỏng chỏng đang được xếp gọn lại trong nhà, thấy tôi hăng hái cọ rửa, lau chùi, nấu nướng… Sau một hai ngày, chúng tôi đã biến được cái đống hỗn độn thành trật tự ngăn nắp. Trước đó, tôi đã bỏ ra một khoản tiền nhỏ và lọ mọ tới tận S. để mua một vài đồ đạc mới, vì các cô chị họ tôi đã cho tôi được tùy ý lựa chọn sắp đặt mọi thứ. Nói vậy thôi, chứ tôi vẫn để nguyên mọi thứ trong phòng khách và phòng ngủ như thường ngày, vì tôi biết Diana và Mary vẫn muốn gặp lại những chiếc bàn, ghế, giường tủ cũ trong phòng hơn là thấy những đồ đạc mới, kể cả là sang trọng nhất. Song tôi cũng muốn vào ngày về, họ sẽ có một cảm giác thật ấn tượng với những gì mình bài trí. Những tấm thảm, rèm cửa sẫm màu, đẹp và mới tinh; vài thứ đồ cổ bằng đồng và sứ chọn lựa cẩn thận; gương, lược, dụng cụ trang điểm đặt trên bàn trang điểm - trông rất mới nhưng không hào nhoáng - đều được mua sắm để đáp ứng mục đích ấy. Tôi bố trí lại hoàn toàn một phòng khách và phòng ngủ bằng những đồ đạc bằng gỗ gụ cũ và vải bọc màu đỏ sẫm, rồi căng vải ngoài hành lang và trải thảm ở cầu thang. Mọi việc xong xuôi, tôi nghĩ Moor House đúng là một mẫu mực của sự ấm cúng giản dị về nội thất cũng như một kiểu mẫu của sự tiêu điều cô quạnh ở bên ngoài vào mùa này.