Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô Đơn - Trương Tiểu Nhàn

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô Đơn - Trương Tiểu Nhàn

Postby tuvi » 04 Feb 2022

Chương 45

Hai giờ chiều khi ra khỏi khách sạn, cô nhìn thấy Lâm Khắc. Anh ta ngồi trên chiếc sô pha trong tiền sảnh khách sạn, mở một tờ báo che khuất khuôn mặt, đôi chân dài gác lên rung nhịp nhàn hạ.

Hỷ Hỷ giả vờ không nhìn thấy, cố tình bước qua ngay cạnh anh ta. Cô muốn đi mua ít nguyên liệu để làm đồ trang sức.

Buổi tối, cô uống vodka vị đào ở quán bar gần đó. Trong quán bar có một chiếc máy chọn nhạc cũ kỹ, mỗi tối cô đều nhét tiền vào để chọn bài hát.

Thời gian gần đây, tổng cộng có bốn người đàn ông tán tỉnh cô, nhưng cô chẳng buồn bận tâm đến họ.

Cô chỉ ở vỏn vẹn hai tháng trong khách sạn Cây Sồi.

Một sáng nọ, cô nhận được cuộc gọi từ ngân hàng. Đầu dây bên kia nói:

“Cô Lộ, cô có một tờ phiếu không chuyển qua được. Trong hôm nay cô có thể gửi tiền vào tài khoản của mình được không?”

Cô nói:

“Tài khoản của tôi có tiền mà.”

“Cô Lộ, tôi nghĩ cô có chút nhầm lẫn rồi. Hiện trong tài khoản của cô chỉ còn 5.217 tệ.”

Hỷ Hỷ chết lặng.

Cô đi ra ngân hàng, kết quả chứng minh rằng ngân hàng không sai, trong tài khoản của cô chỉ còn lại từng đó con số.

Cô nhớ lại những lời mà Thù Đích, người tình kiêm thư ký của Đới Đức Lễ đã nói với cô, rằng Đới Đức Lễ vẫn đang lừa tiền của cô.

Tên yêu tinh ác độc này!

Nhưng, đó là do cô tự cam tâm tình nguyện.

Bao nhiêu năm nay, cô đã trải qua rất nhiều tháng ngày không có điều gì phải hối tiếc.

Cô trả phòng vào ngày hôm sau, xách hành lý chuyển đến một khách sạn giá rẻ có tên là Tiểu Paris.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường chật chội và một chiếc tủ gỗ đơn sơ.

Cô treo bức Đêm đầy sao lên chiếc đinh móc phía sau cánh cửa, sau đó ngồi bên giường gọi điện thoại cho Đới Đức Lễ.

“Luật sư Đới, tôi là Lộ Hỷ Hỷ đây...”

“Cô Lộ, tìm tôi có việc gì sao?”

“Tôi hết tiền rồi...”

Đầu dây bên kia im lặng.

Hỷ Hỷ tiếp tục nói:

“Ý của tôi là, tôi không còn đủ tiền để thuê thám tử tư nữa rồi.” Ông ta hỏi một cách vô tình:

“Tức là cô muốn Lâm Khắc ngừng theo dõi cô phải không?”

Khó khăn lắm cô mới có thể trả lời:

“Đúng vậy...”

“Vậy ngày mai tôi sẽ thông báo cho bên văn phòng thám tử.” Giọng ông ta sặc một mùi công vụ.

“Cứ như vậy đi.” Cô nhỏ giọng.

Trước khi cúp máy, gã tiểu yêu tinh ác độc này vẫn còn cố giả tạo:

“Cô Lộ, sau này có nhu cầu gì, cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”

“Tôi chẳng còn nhu cầu gì khác nữa.” Cô cúp máy.

Buổi tối hôm đó, cô nốc cạn nửa chai vodka vị đào trong một quán rượu nhỏ huyên náo, mãi cho tới khi quán bắt đầu tắt đèn đóng cửa.

Lâm Khắc vẫn lặng lẽ ngồi bên quầy bar, uống brandy và giải sudoku.

Cô sợ rằng sau này sẽ chẳng bao giờ còn gặp lại anh nữa.

Đã 4 giờ sáng, trên con đường dài không một bóng người, Hỷ Hỷ chếnh choáng trở về khách sạn. Cô biết Lâm Khắc đang bước theo phía sau, dắt theo hình bóng của cô một đêm cuối cùng.

Cô trở về phòng, vịn lên cạnh cửa sổ và nhòm qua khe rèm, dõi theo bóng hình anh lặng lẽ chìm dần trong bóng tối.

Hỷ Hỷ nhớ về buổi tối của rất nhiều năm trước, khi lần đầu tiên Lâm Khắc đi theo cô, cô cũng dõi theo anh bước về như vậy, cũng đã dùng ánh mắt của mình để chiếm lấy bóng dáng phía sau lưng anh.

Cô nhớ về vùng đất tuyết giăng ngập lối ở Kushiro, khi vừa khóc vừa với tay ra sau để kéo chiếc mũ bị gió thổi tạt mấy lần mà không được. Đến lần cuối cùng, cô cảm thấy như vừa chạm phải một bàn tay, bàn tay đó đã giúp cô kéo chiếc mũ lên.

Cô nhớ về đêm giáng sinh khi khách sạn Hà Tây bốc cháy, anh đã ôm lấy cô chạy xuống dưới tầng, cô bám chặt lấy gáy anh, lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt anh nhem nhuốc mồ hôi. Họ đã cùng nhau trải qua trăm núi ngàn sông và mênh mông bến bờ... Có một dạo, Hỷ Hỷ tưởng rằng anh sẽ là người có thể kết thúc những đêm dài đằng đẵng và hoang lạnh của mình.

Trước nay cô vẫn chưa từng nhận ra một sự thực: Anh rốt cuộc cũng chỉ là người mà cô dùng tiền để thuê.

Đến một ngày khi tiền bạc cạn kiệt, cô sẽ đánh mất anh.

Tạm biệt nhé, Lâm Khắc, tạm biệt.

Cô bật cười ngờ nghệch rồi thả người xuống giường.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,234
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô Đơn - Trương Tiểu Nhàn

Postby tuvi » 04 Feb 2022

Chương 46

Sáu tiếng sau, Hỷ Hỷ tỉnh dậy. Cô bước xuống giường và lén soi qua khe cửa sổ, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Những nơi mà ánh mắt có thể chạm đến, đều đã không còn bóng dáng thân thuộc.

Cô đứng vô hồn bên bậu cửa, không biết hôm nay và những ngày tháng về sau sẽ phải trải qua như thế nào.

Vậy là giờ đây, cô lại trở về với nguyên trạng.

Nỗi cô đơn vĩnh viễn đeo đẳng, đây là định mệnh chòm sao của cô, là chủ đề vĩnh hằng của cuộc đời!

Cả ngày hôm đó Hỷ Hỷ không ra ngoài, cô uống hết sạch mấy chai rượu mẫu ở trên bàn, trong đó có một chai vodka trắng, một chai brandy đắng khé cổ, một chai whisky khó uống và một chai rượu bạc hà với hương vị kỳ quặc.

Ngày hôm sau cô mơ màng tỉnh lại, hơi rượu vẫn nồng nặc trong phòng, khi lê bước đến bên cửa sổ mở toang và nhìn xuống phía dưới, bất thần phát hiện ra anh ta.

Cô giật mình rụt đầu lại đóng sập cửa, dụi mắt soi qua khe cửa một lần nữa.

Đúng là Lâm Khắc.

Anh ta vẫn mặc chiếc áo jacket, đang đi lại bên con đường đối diện và chưa phát hiện ra cô.

Cô nhìn anh ta một hồi lâu.

Anh ta đến để từ biệt cô sao?

Cô thay đồ, rời khỏi khách sạn và đi dạo một vòng trên phố.

Lâm Khắc vẫn như những tháng ngày trong quá khứ, chưa từng rời khỏi cô quá một trăm mét ở phía sau.

Ngày thứ ba, ngày thứ năm, ngày thứ bảy... anh ta vẫn đến như chưa có chuyện gì xảy ra. Họ lại cùng nhau bước qua ánh hoàng hôn đang ngả thẫm, xuyên qua con phố dài mông lung màu đêm. Cô nhấp vodka vị đào trong quán bar, còn anh ta vẫn uống brandy.

Cô bắt đầu đọc lại cuốn Đời nhẹ khôn kham, cuốn sách giờ đã hơi cũ sờn quăn góc.

Khi đêm đến, bóng dáng của anh ta dần biền mất dưới ngọn đèn đường, và khi trời chạng vạng sáng, anh ta lại trở về ngay trước mắt cô, chưa từng trò chuyện, cũng chưa từng cáo biệt.

Ngày thứ tám, cô quyết định gọi cho Đới Đức Lễ:

“Luật sư Đới, tôi là Lộ Hỷ Hỷ đây... ông đã thông báo cho bên văn phòng thám tử là không cần bảo Lâm Khắc theo dõi tôi nữa chưa?”

“Tôi đã thông báo rồi. Nhưng mấy ngày hôm nay họ không tìm thấy Lâm Khắc đâu, anh ta không đi làm. Anh ta vẫn đang theo dõi cô sao?”

“Không.” Cô lập tức cúp máy, trong lòng cảm thấy vô cùng bình thản.

Hôm nay, số tiền cuối cùng của cô cũng đã dùng hết.

Tờ mờ sớm, cô rời khách sạn đi tìm Tiểu Lục để lấy số tiền gửi bán trang sức trước kia. Vậy nhưng khi đến nơi, cô mới phát hiện ra chỗ đó đã biến thành một cửa hàng túi da secondhand.

Cô hỏi cô nhân viên có khuôn mặt mộc trong tiệm. Cô gái trả lời rằng, nghe nói tiệm trang sức đó làm ăn không được tốt, đã sập tiệm từ ba tháng trước rồi.

Chẳng trách điện thoại của Tiểu Lục không gọi được. Bây giờ biết đi đâu để tìm cô ấy đây?

Hỷ Hỷ thẫn thờ bước ra khỏi cửa hàng. Khoản tiền cỏn con đó vốn là niềm hy vọng cuối cùng của cô, nhưng giờ cũng đã vụt tắt.

Không thể tiếp tục ở trong khách sạn, cô đành trở về thu dọn hành lý và rời đi.

Cô kéo vali đến nghĩa trang, ngồi bên phần mộ của mẹ nuôi, đọc cuốn Đời nhẹ khôn kham.

Khi ánh hoàng hôn dần tắt, và bầu trời chuyển sang màu tối sẫm, cô ra khỏi nghĩa trang, đi bộ một quãng dài, ăn hai chiếc bánh bao chay và đến máy nước của công viên để uống nước. Sau đó, cô ngồi trên ghế băng lặng lẽ đọc sách dưới ánh đèn đường.

Đêm khuya lặng vắng, công viên sắp tới giờ đóng cửa, cô lại kéo vali ra ngoài, bước lang thang vô định trên con đường bộ hành.

Lúc này, cô trông thấy một cửa hàng Mc. Donald ở phía trước.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,234
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô Đơn - Trương Tiểu Nhàn

Postby tuvi » 04 Feb 2022

Chương 47

Hỷ Hỷ lấy vali chiếm lấy một chỗ trong góc, mua một cốc cà phê và tiếp tục đọc sách.

Cô liếc thấy Lâm Khắc đang ngồi quay lưng về phía cô ở một góc tít đằng xa, có lẽ là đang giải sudoku. Trước mặt anh ta có một dãy gương.

Ba giờ đêm ở Mc. Donald, một đám thanh niên không muốn về nhà đang ngồi rải rác, cười nói ầm ĩ trong quán. Có vài kẻ lang thang như cô thì đang nằm bò trên ghế ngủ ngon lành, thậm chí còn ngáy khò khò, dường như chẳng ai buồn để ý.

Cô mệt lả, ôm chặt chiếc túi vào trong lòng, gối đầu lên tay gục trên mặt bàn.

Thấm thoắt, cô đã chìm vào giấc ngủ.

Lúc tỉnh lại, cô phát hiện ra hình như mình đang đè lên thứ gì đó.

Cô ngẩng đầu lên. Đó là túi giấy bọc của Mc. Donald.

Cô nhớ là trước khi ngủ trên mặt bàn không hề có chiếc túi giấy nào cả.

Chiếc túi giấy dày cộm, cô tò mò mở ra xem, bên trong có một xấp tiền mặt. Cô đếm một hồi, tống cộng có 10 ngàn tệ!

Cô nhìn về hướng Lâm Khắc, anh ta vẫn quay lưng về phía cô, cúi đầu uống cà phê.

Anh ta cho cô tiền! Tên ngốc này! Đồ điên khùng!

Cô cầm theo số tiền của anh ta, rời khỏi tiệm Mc. Donald và dọn vào một khách sạn giá rẻ.

Nhưng cô chỉ ở lại đó có một đêm.

Vừa lúc sáng sớm, nhân lúc Lâm Khắc còn chưa quay lại cô đã gói ghém hành lý xuống trả phòng, chuyển đến một quán trọ nhỏ cũ nát cho thuê theo ngày gần khu đèn đỏ, rồi đăng ký bằng một tên giả.

Cô không muốn phiền lụy đến anh.

Cô cũng không muốn để anh trông thấy cảnh ngộ khốn cùng của mình.

Tạm biệt, Lâm Khắc, tạm biệt nhé...

Có lẽ đây là lần duy nhất trong đời cô làm được điều này. Quay lưng bước đi đúng vào thời điểm tốt nhất, lưu lại trong tim người kia một bóng hình mà thời gian không thể xóa nhòa.

Cô mở hành lý trong căn phòng chật hẹp, chỉ để lại hai cuốn Đời nhẹ khôn kham và Trăm năm cô đơn, còn lại nhét những cuốn sách khác vào trong vali rồi mang đi quyên góp cho hội tình nguyện viên.

Cô nhân viên nhận ra cô và bảo rằng, hội tình nguyện viên không nhận sách.

Cô muốn hỏi rằng tại sao quần áo và đồ gia dụng là đồ thiết yếu, còn sách thì lại không phải. Nhưng cuối cùng cô đã không hỏi.

Cô nhân viên kia nói rằng mình rất yêu sách, và ngỏ lời xin sách đống sách cũ của cô.

Lúc bê sách từ vali, một mẩu giấy báo đã ố vàng bỗng rơi ra.

Cô cúi xuống nhặt mẩu giấy đó lên.

Quán Bar cao cấp đang cần tuyển gấp vũ nữ múa cột,

Body gợi cảm,

Không cần kinh nghiệm,

Quán sẽ cung cấp khóa dạy múa riêng,

Công việc tự do,

Thu nhập hấp dẫn.

Hỷ Hỷ cười buồn.

Một ngày của bao nhiêu năm trước, cô cũng lâm vào bước đường cùng, đành xé mẩu quảng cáo này để chuẩn bị tìm việc.

Giờ đây, cô lại cùng đường nữa rồi.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,234
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô Đơn - Trương Tiểu Nhàn

Postby tuvi » 04 Feb 2022

Chương 48

Hỷ Hỷ hóa thân biến thành một vũ nữ múa cột xinh đẹp rạng ngời.

Cô nhuộm đỏ mái tóc ngắn sát cổ, cố nhét người vào bộ đồ múa sexy có gắn tua rua kim tuyến, lộ ra bộ ngực hững hờ và vòng eo trắng ngần thon mảnh. Cặp chân dài ẩn sau đôi tất lưới màu đen và đôi bốt cao cổ màu đỏ đun.

Hàng đêm, cô đứng trên chiếc bục chữ nhật phát sáng kéo dài đến tận quầy bar, bám lấy chiếc cột inox giá lạnh và nhảy múa dưới ánh đèn sàn mờ ảo, thể hiện những nét phong tình thành thục nhưng cũng rất đỗi ngây thơ của mình.

Nghệ danh của cô trong quán bar là San Nhi, đó là cái tên mà hôm đến để xin việc, cô đã tự nghĩ ra.

Hôm đó, người quản lý yêu cầu cô nhảy độc diễn một đoạn để xem thử.

Và trong lần “tuyển chọn diễn viên” này, cuối cùng cô cũng đã “đỗ”.

Người quản lý mà nhân viên trong quán đều gọi là “mẹ” kia liếc nhìn tuổi cô trên chứng minh thư rồi bảo rằng:

“Ba mươi hai tuổi thì hơi già đấy, nhưng dáng cô cũng đẹp, lại còn biết múa, mấy con ranh ở kia chẳng có đứa nào biết múa cả! Ngoài ra, ưu điểm của cô còn nằm ở đôi mắt to ướt át này nữa, đàn ông nhìn vào đó rồi sẽ mủi lòng! Còn đôi môi của cô thì lại rất nóng bỏng!”

Sau đó “mẹ” nói:

“Ở đây không có gái nhảy nào dùng tên thật cà, cô định lấy tên là gì?”

Thế là cô trở thành San Nhi.

Ở độ tuổi gần lục tuần, trên người bà mẹ đẫy đà kia toát lên một vẻ lả lơi lỗi thời. Khuôn mặt trang điểm kia như muốn dừng hẳn lại ở thời kỳ xuân sắc nhất: quá dày và quá trắng, màu son tô đậm đến nghẹt thở, hai viền kẻ mắt đen xì thô kệch đâm thẳng sang hai bên tóc mai. Còn đôi mắt thì bốc lửa đanh đá, dường như đã nếm trải đủ nỗi ngọt ngào lẫn đắng cay trên nhân thế, trái tim đã không còn gợn thêm một đợt sóng nào nữa.

Nhưng cũng chính vì lẽ ấy, mà bà ta tỏ ra rất thành thục trong các chiêu trò nơi sàn nhảy, còn dạy Hỷ Hỷ làm thế nào để dùng những bước nhảy kích thích dục vọng của đám đàn ông ngại ngùng, khêu gợi ham muốn thể xác của đám mày râu cuồng sex, dùng điệu nhảy để vỗ về những kẻ cô đơn, và cũng dùng đôi mắt to tròn yếu đuối kia để khơi dậy xúc cảm cho những gã chưa từng biết đến mùi yêu.

Hỷ Hỷ không những làm theo lời mẹ, mà còn làm rất xuất sắc, rất nhiều khách nhảy mê mẩn cô vũ nữ mới này.

Than ôi, cuộc đời thật mỉa mai biết mấy! Cô từng nếm đủ mùi vị ghẻ lạnh ở nơi sàn diễn, nhưng giờ thì lại nhận được vô số ánh mắt ngưỡng mộ trong quán bar.

Mẹ thích cô, và bà cũng giúp cô thoát khỏi những rắc rối do những kẻ cuồng si tới thần điên phách đảo gây ra.

Cô bắt đầu tích cóp tiền.

Khi chưa đến lượt, cô thường ngồi trong căn phòng hóa trang sặc mùi nước hoa rẻ tiền ở phía sau để đọc sách.

Sau từng đó năm, giờ đây cô lại đọc cuốn Trăm năm cô đơn.

Mẹ bảo, cô là vũ nữ múa cột đầu tiên biết đọc sách, hỏi cô trong nhà còn có những ai.

Cô kể với mẹ rằng chỉ có duy nhất một người anh trai, hiện đang lái máy bay vận tải ở Tây Phi.

Cô lại kể câu chuyện về con hươu cao cổ chảy nước dãi. Nó nằm dài trong khoang máy bay, chân gác vào cửa khoang, từ khi máy bay cất cánh cho đến khi hạ cánh, nước dãi của nó vẫn chưa chảy xuống hết cổ.

Mẹ bật cười thích thú, đống thịt ba chỉ trên người rung lên từng hồi.

“Mỗi năm, anh và con sẽ hẹn gặp nhau ở một nơi nào đó.” Cô nói.

Thời gian liệu sẽ mãi thất lạc? Chẳng bao giờ có thể gọi về?

Cô vẫn mãi nhung nhớ Lâm Khắc.

Khi ngoảnh đầu nhìn lại những ngày tháng khuất xa, từng nỗi buồn cứ dấy lên trong cô, tuyệt vọng và nhức nhối.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,234
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô Đơn - Trương Tiểu Nhàn

Postby tuvi » 04 Feb 2022

Chương 49

Lâm Khắc cuối cùng cũng tìm thấy cô sau mười bốn ngày mất dấu.

Khi cô lên bục nhảy thì không phát hiện ra anh ta.

Cô ca sĩ mang hai dòng máu Trung Quốc - Philippines như thường lệ, đang hát những bài tình ca thê lương ảm đạm.

Hỷ Hỷ bám lấy chiếc cột inox lạnh toát, sáng loáng, đem nỗi buồn, sự tuyệt vọng và niềm nhung nhớ vô bờ hóa thành những bước nhảy ở nơi thẳm sâu tâm hồn. Vòm ngực của cô ngước lên không trung, đôi mắt nhìn xuống dưới đất. Dưới ánh đèn sàn mờ ảo lấp lóa, cặp chân dài phát ra thứ ánh sáng mê hoặc lòng người đang cô độc bước đi trên hoang mạc của ái tình.

Cô đẹp đến nao lòng, một vẻ đẹp được nhào nặn bởi năm tháng.

Cô múa từ cột này sang cột khác, cho tới khi phiêu ra trước quầy bar. Từ hai bên dãy quầy, hàng chục cặp mắt thèm khát đang nuốt lấy thân thể cô một cách tham lam. Cô mỉm cười ngây dại, quay đầu nhìn về phía sau, bỗng đột nhiên trông thấy anh ta. Cô thất thần vài giây, bám lấy chiếc cột rồi nở một nụ cười để che giấu đi.

Lâm Khắc tìm thấy cô rồi.

Làm thế nào mà anh ta tìm đến được cơ chứ?

Trời ạ! Lẽ nào cô đã quên rồi sao? Anh ta là thám tử.

Nhưng dường như... cô vẫn luôn chờ đợi sự xuất hiện của anh ta.

Cả chặng đường cô đã dụ dẫn anh ta tới đây, giống như một người ném cho chú mèo một cuộn len, biết rõ rằng rồi cuối cùng chú mèo kia sẽ không thể chịu được sự cám dỗ mà tìm đến.

Tiết mùa thay đổi, thời gian cuộn trôi, từ trước đến nay cô vẫn chưa từng dừng lại việc trói buộc người đàn ông này vào cuộc đời mình, khiến anh ta trở thành đối tượng để mình yêu thương.

Và giờ đây, cả hai người họ đều đã già.

Cô đến nhảy trước mặt anh ta, nắm chặt cột inox, giơ một chân lên trước mặt gã đàn ông đang ngồi đối diện anh ta. Gã đó giơ tay định sờ vào đôi bốt của cô, cô ngước đầu mỉm cười, nhẹ nhàng dẫm mũi giày lên vai gã, khiến xung quanh cười ồ lên. Sau đó, cô quay người lượn về phía Lâm Khắc.

Những ngày xưa cũ, cả hai xa cách nghìn trùng, nhưng giờ lại gần ngay trước mắt. Cô nhìn xuống anh ta, anh ta ngước nhìn cô, giữa hai người chỉ cách nhau một sải tay với.

Đêm nay, anh ta uống vodka vị đào.

Đôi mắt cô thăm dò ánh mắt của anh. Đôi mắt đa tình kia đã từng toát lên một nỗi cô quạnh trầm mặc trăm năm, giờ đây lại vì tìm thấy cô mà ánh thêm một chút lạc lõng, và hằn lên những tia đỏ vì ghen tuông.

Cô trông thấy mà cõi lòng nát tan, vô thức đưa người qua nhảy múa trước một mình anh.

Chẳng phải cô đã từng nói như vậy hay sao? Lòng ghen tỵ là ngục tù của ái tình.

Cô múa riêng đã quá lâu, những người khác bắt đầu ồn ào.

Cô quăng mình về một chiếc cột khác, múa những vũ điệu ngây ngất đau buồn, trái tim vẫn day dứt theo bóng hình của anh.

Giọng hát quen thuộc của nữ ca sĩ kia vẫn đang ngân lên dìu dặt:

Còn nhớ chăng, màn đêm dài khi đó,

Bầu trời căng tràn những vì sao.

Nhan sắc em nồng nàn chìm trong đáy mắt,

Khiến anh hồn xiêu phách lạc,

Muốn được làm quen với em,

Muốn được yêu em,

Muốn được che chở cho em,

Đổi lấy vài tiếng cười vui thánh thót,

Hay một làn nước mắt ấm nóng,

Cáo biệt cuộc sống phiêu diêu lay lắt.

Anh không phải là bóng tối,

Chỉ là một gã si tình đã khuất,

Và anh, sau cùng vẫn sẽ yêu em...

Hỷ Hỷ xoay người trở về, nắm lấy một chiếc cột trước mắt rồi lướt qua, cúi xuống đối mặt với anh, ánh nhìn cũng ngưng đọng trên đôi mắt anh.

Nếu như còn có ai đó dám ồn ào vì cô chỉ múa cho một mình anh, cô sẽ cho một mồi lửa thiêu trụi nơi này.

Cô cầm ly vodka trước mặt anh, nhẹ nhàng đặt lên khóe môi rồi nhấp một hớp, ánh mắt sóng sánh lướt qua trên ly.

“Chào anh, chúng ta từng gặp nhau chưa nhỉ?” Giọng cô khẽ run run, hơi thở thì thầm thoảng qua trên gương mặt anh.

Không đợi Lâm Khắc trả lời, cô đặt ly rượu xuống, nắm lấy chiếc cột và nhẹ xoay một vòng. Những người xung quanh tranh nhau đưa ly rượu lên, muốn cô cũng uống một ngụm. Cô không uống, khóe môi khẽ nở một nụ cười.

Cô lại trở về trước mắt anh, tiếp tục hỏi:

“Có phải anh rất hay đến đây không? Chúng ta đã gặp nhau chưa nhỉ?”

Bao nhiêu năm nay, đây là màn đối thoại đầu tiên giữa hai người. Màu u tối trong đôi mắt anh chớm tan đi đôi chút, giọng nói trầm ấm cất lên:

“Đây là lần đầu tiên... anh tìm nơi này lâu lắm rồi.”

Cô bật cười ngọt ngào, nắm lấy chiếc cột, tung người lượn một vòng như một cánh bướm, thì thầm:

“Vậy thì, liệu trước kia chúng ta đã từng gặp nhau ở nơi nào đó không? Tokyo? Hokkaido? Một đêm tuyết rơi? Hay là ở trên chuyến tàu?”

Đôi mắt cô sáng tựa sao sa, chiếu tỏa những quầng sáng chói lọi trong tim anh, sưởi ấm những khóm hoa dại trong khu vườn tình tưởng chừng đã băng giá.

Và cô, cả đời này cũng chỉ yêu một người, sau này sẽ không còn ai khác.

Cô vươn cánh tay mảnh dẻ về phía anh ta, những ngón tay mềm mại lướt qua mảng chân tóc phía sau gáy, sau đó mỉm cười tiếp tục điệu múa trong tiếng nhạc chậm dần.

Những người khác cũng lầm rầm đòi cô đụng chạm. Cô chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, ngạo nghễ vươn cao chiếc cằm dày cộm phấn, thanh thoát vươn người sang phía bên kia của quầy bar.

Anh không phải là bóng tối,

Chỉ là một gã si tình đã khuất,

Và anh, sau cùng vẫn sẽ yêu em...

Những ánh đèn trên quầy bar lần lượt tắt lịm sau lưng, tiễn cô nhẹ bước trở vào.

Cô cúi đầu tư lự, mồ hôi đầm đìa trên khuôn mặt.

Tình yêu là nỗi cô quạnh kéo dài trăm năm, cho tới khi ta gặp được một người nguyện ước kề cạnh mãi chẳng đổi rời. Thì khoảnh khắc đó, tất cả những nỗi cô độc đắng chát kia đều sẽ có lối về.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,234
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô Đơn - Trương Tiểu Nhàn

Postby tuvi » 04 Feb 2022

Chương 50

Sau khi trở vào bên trong, mẹ rảo chân đuổi theo cô trên hành lang, tò mò hỏi han:

“Thằng cu kia là người yêu con phải không?”

Cô không trả lời.

“Hay là tình cũ?”

Cô vẫn im lặng, chạy tót vào phòng hóa trang khóa trái từ bên trong, cười nói qua khe cửa:

“Mẹ, con phải thay quần áo!”

Cô nghe thấy mẹ lầm bầm gì đó ở bên ngoài.

Cô ngồi trên ghế, cởi phắt đôi bốt dài, lấy một tờ giấy ướt lau mồ hôi đang mướt mải trên mặt.

Lúc này, bên ngoài vọng lại tiếng gõ cửa.

Cô hắng giọng:

“Mẹ, con không muốn nói đâu!”

Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên.

Cô uể oải đứng dậy ra mở cửa.

“Con đã bảo là không muốn nói...”

Cô mở cửa ra, đứng bên ngoài không phải mẹ, mà là một người đàn ông lạ mặt, khoảng tầm 40 tuổi với khuôn mặt vuông đen sạm từng trải, trên người mặc một chiếc áo gió màu trắng gạo, ánh mắt nghiêm nghị.

“Ông tìm ai?” Cô tiện tay với lấy chiếc áo khoác tạm lên người.

“Cô có phải là Lộ Hỷ Hỷ không?”

Cô giật mình, trả lời: “Phải, xin hỏi ông là ai?”

Người đàn ông đưa ra một tấm thẻ.

“Tôi là thanh tra Trần Vân Trị, thuộc tổ trọng án Bắc Khu.”

“Ông tìm tôi có việc gì?”

“Lộ Minh có phải là anh cô không?”

Tỉm cô rung lên một nhịp, khe khẽ gật đầu.

“Chúng tôi đã tìm thấy hài cốt của anh ấy...”

Chỉ trong một khắc, cô hoàn toàn chết lặng, bàng hoàng run rẩy, nước mắt lưng tròng. Quang cảnh xung quanh như hoa lên điên đảo, đầu óc cô mụ mị trống rỗng.

“Ông nói sao? Tôi không hiểu.” Giọng cô tắc nghẹn nơi cổ họng, không tin vào thực tại.

Vị thanh tra lấy ra một cuốn sổ ghi chép, lật đến một trang:

“Hai mươi năm trước khi anh cô mất tích, cô đã báo cảnh sát?”

Cô gật gật đầu.

Ông ấy tiếp tục nói:

“Phía cảnh sát tìm rất lâu nhưng không có kết quả, chỉ biết rằng trước khi mất tích, anh cô có mối quan hệ qua lại thân thiết với một băng nhóm tội phạm thiếu niên. Thủ lĩnh của băng này 18 năm trước bị bắt vì giết hại hai người khác, ở trong tù, hắn liên tục phủ nhận việc đã ra tay giết người. Nhưng gần đây, hắn bắt đầu đi theo đạo và thành tâm hối cải. Không những thừa nhận đã giết hai người kia, mà còn khai ra 20 năm trước cũng đã từng giết một người khác. Người đó chính là Lộ Minh, anh trai cô. Ban đầu họ định bắt cóc con trai của một thương nhân giàu có để tống tiền, nhưng Lộ Minh không chịu và bỏ đi. Hắn sợ anh cô tố giác nên đã ra tay sát hại, rồi chôn ở một ngọn núi hoang. Gần đây chúng tôi đã khai quật được hài cốt.”

Toàn thân cô run lên lẩy bẩy.

“Không thể nào... đó... không phải anh tôi...”

“Chúng tôi đã tiến hành xét nghiệm gen di truyền, gen của anh cô hoàn toàn trùng khớp với mẫu gen lưu lại trên hài cốt.”

Cô lắc đầu một cách vô thức, đôi môi khô khốc run lên từng hồi:

“Không thể... Anh tôi không phải người xấu...”

Viên thanh tra móc ra một chiếc vòng bạc đã bị oxy hóa từ trong túi ngực, đoạn cuối của chiếc vòng còn gắn một mặt dây chuyền hình cung Bọ Cạp.

“Cô có nhận ra chiếc vòng này không, có phải nó là của anh cô? Chúng tôi tìm thấy nó lẫn trong hài cốt.”

Cô đưa đôi tay lạnh ngắt đón lấy cái vòng bạc đã xỉn màu, nhìn qua một lượt, rồi nói một cách chắc chắn:

“Tôi chưa bao giờ thấy nó.”

Viên cảnh sát nhìn cô đầy thương hại, nhẹ nhàng nói:

“Cô Lộ, khi nào tiện cô có thể đến đồn cảnh sát một chuyến không?”

“Anh trai tôi vẫn chưa chết! Các ông nhầm rồi!” Cô đóng sập cửa, thẫn thờ ngồi bệt xuống đất, tay nắm chặt chiếc vòng bạc rồi bật khóc nức nở, mặt dây chuyền hình cung Bọ Cạp đâm siết vào lòng bàn tay, nhói lên đau đớn.

Cô đã làm chiếc vòng này để tặng cho anh.

Trái tim cô đã ngạo nghễ trải qua những cú sốc vô tình nhất trong cuộc sống, nhưng lại không thể chịu đựng được sự giày vò của một chuyện tưởng chừng đã lui vào dĩ vãng.

Đây là phần chua xót nhất trong cuộc đời cô, nó pha lẫn giữa sự hối hận và mặc cảm u buồn.

Chính cô đã hại anh. Cô vĩnh viễn không bao giờ có thể tha thứ cho chính mình. Là do cô đã dùng nước mắt và những lời dối trá để ép anh, để rồi cuối cùng, từng bước từng bước đẩy anh đến với suối vàng.

Ngày thứ tư đau đớn ấy, anh đến thăm cô, và cô lại một lần nữa đem bộ mặt đong đầy nước mắt để hối thúc anh:

“Anh mau đến đón em đi! Người kia sắp tống em vào cô nhi viện rồi! Em nghe thấy bà ấy gọi điện cho viện trưởng, em thà chết chứ không chịu quay về đâu! Em khổ chết đi được! Bà ấy còn đánh cả em!”

Anh mỉm cười an ủi, lấy ngón tay lau nước mắt cho cô:

“Lần này anh đến để nói với em là, anh sắp có tiền để đón em đi rồi, sẽ rất nhanh thôi... Sau này chúng mình sẽ sống cùng nhau, không ai phải rời xa ai cả.”

“Thật ạ?”, cô mừng rỡ, đôi mắt to tròn ngấn nước ngước lên nhìn anh.

Khi anh đi xuống dưới tầng, cô bước ra ban công để nhìn theo anh.

Trước kia, anh đều một mình đi bộ trở về. Nhưng ngày hôm đó, cô nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen đang đỗ phía dưới chờ anh. Có ba gã đứng bên cạnh chiếc xe, bộ dạng trông rất du côn đang phì phèo thuốc lá, oang oang phun ra toàn những lời bẩn thỉu.

Sau ngày hôm đó, anh không bao giờ còn trở lại nữa.

Mười tám năm trước, cô đọc được một bài báo nói về một băng cướp thiếu niên giết người, cô nhận ra tên đầu xỏ bị bắt chính là một trong số những kẻ mà cô nhìn thấy ngày hôm đó. Có hình ảnh của hai nạn nhân được đăng lên, nhưng đó không phải là anh.

Nếu như anh không gặp chuyện gì bất trắc, nhất định anh sẽ không bỏ rơi cô. Thế nhưng, cô không tin vào vận mệnh, cô vẫn mãi nhớ về anh, và tin rằng một ngày nào đó anh sẽ trở về.

Hôm đó là lần cuối cùng cô được gặp anh. Cô gạt đám lá của giàn nho leo tím đang che trước mắt, vẫy tay về phía anh.

Anh mặc chiếc áo jacket xanh, quay đầu nhìn lên, mỉm cười vẫy tay bảo cô đi vào.

Cô nhớ về dãy ban công từ biệt ngày hôm đó biết mấy. Đây là chuyện dĩ vãng đau đớn nhất trong cuộc đời của cô.

Nếu như thời gian có thể trở lại, cô sẽ kêu anh đừng lên xe.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,234
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô Đơn - Trương Tiểu Nhàn

Postby tuvi » 04 Feb 2022

Chương 51

Cô thay quần áo, đi lại đôi bốt cao cổ, đặt chiếc vòng bạc vào trong túi rồi bước ra từ phòng hóa trang.

Viên thanh tra kia đã rời khỏi.

Cô đi xuyên qua dãy hành lang dài tối tăm của quán bar, lạc lõng vô định giữa tiếng nhạc sàn ồn ã vọng lại từ sau bức tường.

Cậy nhờ cái chết,

Chúng ta sẽ vươn tới những tinh cầu xa thẳm.

Cô đẩy cánh cửa nặng trịch, bước ra ngoài và ngẩng đầu nhìn lên. Bầu trời đêm nay không một gợn mây, những vì tinh tú lấp lánh giăng tràn khắp nơi.

Anh đang ở trên đó, nhìn cô mỉm cười.

Đây là chủ đề vĩnh hằng của cuộc đời cô.

Hỷ Hỷ bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm trở lại.

Cô nhìn qua, hướng về bóng dáng khoác chiếc jacket xanh đang đứng ở bên kia đường.

Anh vẫn luôn đợi cô.

Hỷ Hỷ mỉm cười, thả bước trên con đường về rải nhựa.

Lâm Khắc bước tới, không phải ở khoảng cách 100 mét nữa, mà là đến bên cạnh cô.

Hai người bước đi trong yên lặng và hạnh phúc.

Cô thì thầm, giọng mềm như gió:

“Nếu ngày mai anh đến nơi này, thì sẽ không gặp được em đâu.”

Anh ngạc nhiên:

“Em định đi đâu sao?”

“Ngày mai em sẽ kết hôn!”

Nét mặt anh ngưng đọng, hỏi một cách khẽ khàng, chua xót:

“Em kết hôn cùng ai?”

“Em sẽ kết hôn với người sẽ cùng em kết hôn thôi!”, cô nhàn nhã tiến về phía trước.

Đi được một đoạn, cô bỗng ngoảnh lại nhìn về phía anh, đôi mắt to đen láy mơ màng:

“Anh có biết người đó ở đâu không?”

Hoàn
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,234
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Previous

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 54 guests