Giao Ước - An Viên

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Giao Ước - An Viên

Postby tuvi » 08 Oct 2021

Chương 30: Chàng trai năm ấy tôi từng theo đuổi: "Em thích anh lâu vậy sao?"

Hướng Dương lững thững bước về phòng 102, kí túc xá nam với vẻ mặt buồn rười rượi. Chưa kịp nói ra điều gì mà giờ lòng cô lại vô cùng rối bời, chẳng hiểu sao lại đau ở bên phía ngực trái thế này.

Cô nghẹn họng sắp ứa ra cả nước mắt mà than van: "Chắc có lẽ mình không còn cơ hội nào để nói nữa rồi... Chắc anh ấy sẽ quay lại với Thuần Nhi thôi... Mà anh ấy có biết gì về mình đâu, mình chỉ là một đứa theo đuổi anh thôi mà... Thôi thì quay về bộ dạng con trai để ở bên cạnh anh hết học kì này rồi đi cho xong, khỏi nói gì hết. Coi như từ bỏ cho rồi."

"Từ bỏ?"

Một giọng nói trầm đục cất lên khiến Hướng Dương giật mình quay phắt người lại, đôi đồng tử giãn căng nhìn Gia Anh, khi anh bất ngờ trở về phòng. Cô đứng như chết sững không biết phản ứng sao.

"Cô là ai? Tại sao lại ở trong phòng của tôi? Hay cô chính là Dương Dương, cậu bạn cùng phòng rắc rối, chuyên gây phiền phức cho tôi?"

Gia Anh cất giọng đều đều với vẻ mặt lãnh khốc cùng ánh mắt sắc lạnh nhìn trừng vào mặt cô, khiến cô có chút hoảng hốt và lo sợ.

Cô ấp a ấp úng đáp: "Em... em... Thật ra thì..."

"Ra khỏi đây, trước khi tôi báo lên hội đồng kỉ luật, rằng cô cải trang nam sinh trà trộn vào kí túc xá nam, quấy rối riêng tư của người khác."

Gia Anh gằn giọng nói khiến Hướng Dương thoáng giật mình, tim thốt lên như chệch đi một nhịp, vẻ mặt bàng hoàng khi nghe anh nói như vậy.

Cô cảm thấy như uất nghẹn ở cổ họng mà không thể thốt lên lời gì, đôi mắt đỏ hoe ứa động những giọt lệ bất giác tuôn rơi, cô cúi gầm mặt xuống, hai tay bấu chặt vào nhau.

"Em không được khóc!"

Gia Anh cất giọng đáp, khẽ tiến tới gần bên cô. Mỉm cười nhẹ tiếp lời: "Em đừng nghĩ giả nam sinh là qua được mắt anh. Anh biết tất cả đấy!"

Cô nhìn thẳng vào mắt anh với vẻ bất ngờ khi nghe anh nói vậy cũng như thái độ thay đổi đột ngột của anh, ban đầu lạnh lùng khiến cô lo giờ lại chuyển sang dịu dàng ôn nhu, cô đứng ngơ ra như trời trồng nhìn anh.

Anh đưa hai tay lên áp vào hai bờ má trắng hồng của cô, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, rồi nhìn cô đáp:

"Em thích anh lâu như vậy sao?"

Phải mất vài giây sau Hướng Dương mới định thần được chuyện gì đang xảy ra. Nghe anh hỏi vậy, cô gật đầu đáp với vẻ mặt ngượng ngùng.

"Đồ ngốc!" Gia Anh trầm giọng đáp rồi nắm lấy tay cô đi tới giường ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn cô đáp: "Em là Hướng Dương phải không? Thật ra, thì ngay từ đầu gặp em với bộ dạng nam sinh, anh đã biết em là con gái, sau lần ngã đó. Ngốc à!"

"Anh biết rồi sao?"

Hướng Dương thốt lên đầy ngạc nhiên khi anh đã biết cô là con gái trước đó, khi lần đầu nhập vào trường.

"Em yên tâm, anh sẽ không nói cho ai biết đâu!"

Gia Anh mỉm cười đáp, đưa tay xoa lấy đầu cô. Thật sự thì cô gái này ngốc thật sự, chỉ vì theo đuổi anh và muốn thấy anh bơi lội mà phải giả nam vào đây để tiếp cận anh, thật hết ngõ nói.

"Vậy tại sao anh không nói gì cả? Cũng không nói gì với ai?" Hướng Dương thắc mắc đáp.

"Ban đầu, anh cứ nghĩ thời dài kéo dài, em sẽ không ở diễn mãi được, ai ngờ em lại có thể trà trộn trong đám nam sinh lâu như vậy? Lúc đầu, anh không biết em định giở trò gì, sau đó thấy cậu cố gắng nên cũng không nỡ vạch trần em. Sau khi nghe những gì Thiên Kim nói về em, anh thật sự muốn biết được con người thật của em."

Hướng Dương chợt cảm thấy xấu hổ khi nghe những gì anh nói, cô ấp úng đáp:

"Trong em buồn cười lắm nhỉ? Khi giả nam sinh trước mặt anh."

Gia Anh buông giọng đùa: "Em diễn thật sự buồn cười lắm đấy!"

"Dù sao không bị đuổi đi là may rồi! Xin lỗi anh nhé, em không cố ý giấu anh, em chỉ muốn ở bên anh thôi, không có ác ý gì cả."

"Đôi khi không biết em ngốc hay là thiên tài, lại dám làm giả hố sơ để nhập học."

"Nếu không làm vậy, thì làm sao tiếp cận anh được. Gia Anh, em đảm bảo, em không có mục đích gì khác, em chỉ đơn giản là ngưỡng mộ anh, muốn thấy anh bơi lội thôi. Mà này, phải làm thế nào đây?... Chúng ta vẫn ở chung phòng chứ?"

Nghe Hướng Dương nói vậy, chợt cả hai rơi vào trạng thái ngại ngùng không biết phản ứng sao, tình thế bây giờ trong phòng, một nam một nữ ở chung có đôi chút bất tiện. Thà coi như không biết gì thì sẽ thoải mái hơn, còn giờ thì biết rồi khiến cả hai rơi vào tình thế khó xử.

"Thế này đi, ngày mai em hãy đi đăng kí túc xá nữ với thân phận thật, đổi luôn cả hồ sơ. Có như vậy, em sẽ không phải giả nam đi học nữa. Và lần này, anh sẽ không để em theo đuổi anh nữa, mà người đó là anh."

Gia Anh đáp với giọng đều đều, nhìn cô với ánh mắt mang ý cười, khẽ nắm lấy tay cô. Có lẽ cô gái nhỏ này anh nên giữ chặt lấy, không được đánh mất.

"Tách... tách..."

Bất ngờ có tiếng chụp hình từ đâu đó xuất phát từ điện thoại ở trước cửa phòng, do Gia Anh không đóng cửa lại, anh vội ôm lấy Hướng Dương quay người lại, cô nép vào người anh. Anh vội đứng dậy đi ra ngoài để xem là ai nhưng không thấy ai cả, vội đóng cửa lại.

"Kiểu gì ngay mai cũng đăng đầy trên trang trường cho coi..."

Hướng Dương nhăn mày đáp.

"Cũng tốt thôi!" Gia Anh thản nhiên đáp.

...

Sau khi đưa Hướng Dương về phòng, Thiên Kim cũng nán lại bữa tiệc thêm một lúc thì vô tình nhìn thấy Nhật Hoàng đang ngồi uống rượu một mình, ở một góc khuất phía sau cánh gà ít người qua lại. Cô nhẹ bước đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh.

Vừa rồi cô cũng tình cờ gặp anh, cô biết anh đã nhìn thấy Thuần Nhi ôm Gia Anh ở phía sau trường.

Thấy anh buồn vì người con gái khác làm cô cũng buồn theo, bởi cô không muốn thấy anh buồn mà cô chỉ muốn thấy anh cười và được hạnh phúc với tình yêu của mình, mặc dù cô cũng muốn có được vị trí trong lòng anh.

"Nhìn mặt tiền bối như đưa đám vậy. Em không biết anh có chuyện gì hay ai làm cho anh buồn, nhưng anh phải cười lên, quên hết đi. Cứ coi như hôm nay là một ngày tẻ nhạt thì ngày mai lại là một ngày mới, bắt đầu lại từ đầu."

Hoàng nghiêng đầu sang nhìn Thiên Kim chợt cười hời hợt khi nghe cô nói vậy, nhưng cũng cảm thấy thoải mái mỗi khi được nghe cô nói chuyện. Anh cất giọng đáp:

"Chắc có lẽ anh nên buông tay cô ấy thôi, cho dù cô ấy thuộc về anh nhưng trái tim hướng về người con trai khác thì không nên giữ làm gì."

Thiên Kim mỉm cười đáp: "Tình yêu có thể đến rồi đi mà, quan trọng ở đây là... anh phải yêu đúng người đúng thời điểm..."

"Công nhân mỗi lần nói chuyện với em, anh cảm thấy dễ chịu thật... anh thấy chúng ta nói chuyện rất hợp nhau..."

Thiên Kim không đáp gì chỉ cười "hihi" có chút ngượng ngùng. Bất giác không hiểu vì điều gì, Hoàng đưa tay lên vén nhẹ vài lọn tóc là phà trước mặt cô qua một bên, khiến cô như thần người nhìn anh khi thấy hành động của anh như vậy.

Như một luồn gió nhẹ nhàng, anh tiến tới trao cho cô một nụ hôn ở môi. Trong khoảng lặng đó, chỉ có hai người tạo cho mình thế giới chỉ có riêng đôi ta.

...

Sáng hôm sau.

"Ê, Hướng Dương, sao cậu mặc lại đồng phục tớ đưa hôm trước cho cậu thế này? Mà Gia Anh đã nói gì với cậu tối qua vậy? Mau nói cho tớ nghe đi. Thật sự tớ rất ngạc nhiên và bất ngờ khi nghe cậu gọi điện tối qua đấy."

Thiên Kim háo hức nói, ánh mắt nhìn Hướng Dương một cách chăm chăm tò mò chờ đợi những gì mà Hướng Dương sắp nói.

Hướng Dương càm ràm: "Này cậu vui lên cái nổi gì, tớ đang ngượng chết đi được, cậu lại hào hứng như thế."

"Tớ xin cậu, mau nói đi, tò mò có thể giết chết Thiên Kim này đấy."

Thiên Kim làm quá lên, thật sự cô nàng đang rất muốn biết diễn biến, phản ứng tối qua của Gia Anh như thế nào khi biết con nhỏ bạn của mình là con gái. Thật ra cô không nghĩ mọi chuyện lại diễn ra như vậy, khi tối qua chính mắt cô thấy anh và Thuần Nhi đang ôm nhau.

Hướng Dương đánh nhẹ vào cánh tay thiên Kim một cái, chợt bật cười khi nghe cô ấy nói như vậy.

"Gia Anh chỉ nói, thấy tớ không có ác ý gì nên không nhẫn tâm vạch trần tớ. Ban đầu anh ấy làm mặt căng lắm, lúc nó khiến tim mình như muốn rớt ra ngoài, nhưng rồi sau đó lại trầm thấp ôn như nói là "em thích anh lâu vậy sao?" thế đấy. À anh ấy còn nói, sẽ không để tớ theo đuổi anh ấy nữa, mà ngược lại chính là anh ấy."

"Ôi được ở cùng phòng, chắc tối qua lãng mạn biết bao. Trời ơi tớ vui thay cho cậu đấy, Hướng Dương à. Giờ thì hãy tranh thủ thời gian ăn cùng với hoàng tử một bữa nào, đi thôi. Mình đã hẹn tiền bối Nhật Hoàng và Gia Anh rồi."

Nói rồi, Thiên Kim đứng dậy kéo tay Hướng Dương nhanh chóng đi tới căn tin trường.

Tại căn tin trường.

Hướng Dương cùng với Thiên kim vừa bước vào bên trong, bao nhiêu lời nói xì xào bàn tán xôn nổi vang lên.

"Ê, biết tin gì chưa? Trên trang group trường trường sáng nay nè, có đăng tấm hình của hội trưởng hội học viên, Nhật Hoàng có bạn gái mới là Thiên Kim, đá hoa khôi Thuần Nhi đi khi bắt gặp Thuần Nhi ôm Gia Anh ở sau trường."

"Nhưng lại có tấm hình Gia Anh ở trong phòng của mình cùng với một cô gái khác. Đó hình như là hai con nhỏ năm nhất kia kìa..."

"Vậy là Gia Anh đã có bạn gái rồi, Nhật Hoàng cũng vậy. Bị hai con nhỏ kia hốt nhanh thật đấy... vậy thì hoa khôi Thuần Nhi là người trắng tay à..."

"Bla... Bla..."

Vẻ mặt cả hai đều ngơ ngác không biết gì, mà đi tới chỗ Nhật Hoàng và Gia Anh đang ngồi ở cái bàn đằng kia, gần cửa sổ mà đi tới.

"Cô gái này, chẳng phải là cô gái đi cùng em tối qua sao Thiên Kim. Có phải là Hướng Dương không?"

Nhật Hoàng ngạc nhiên lên tiếng, khi nhìn thấy sự xuất hiện của Hướng Dương ở đây với thân phận là con gái.

Hướng Dương mỉm cười gượng gạo đáp: "Dạ vâng, là em!"

Cả hai ngồi xuống ghế đối diện với hai chàng trai nổi bật nhất trường, khiến bao nhiêu ánh mắt xung quanh phải ganh tị. Thuần Nhi bước vào nhìn thấy bọn họ ngồi cùng nhau như, cảm thấy vô cùng bực tức nhưng không thể làm gì được. Cô nhìn chú mục vào cô gái mà Gia Anh đang nhìn mỉm cười rất tình cảm, còn Nhật Hoàng thì cũng nói chuyện rất vui vẻ với cô gái kia. Cuối cùng thì cả hai người con trai, cô đều không có được ai cả.

"Mà sao em không đi cùng với bạn trai tiểu Dương Dương của em nữa à, Thiên Kim? Hay vì vụ tối qua nên cậu ta hiểu lầm em, có cần anh phải đi giải thích cho cậu ta không?"

Nhật Hoàng lên tiếng đáp, khi thấy Thiên Kim không đi cùng với Dương Dương. Anh cảm thấy có chút áy náy khi đã có hành động đi quá giới hạn tối qua.

Nghe anh nói vậy, Thiên Kim quơ tay lắc đầu đáp nhanh: "Không cần đâu tiền bối... Thật ra thì em không có bạn trai nào tên Dương Dương cả... Nói thật với anh Dương Dương chính là con nhỏ bạn thân của em đang ngồi trước mặt anh đấy, Hướng Dương."

"Gì? Dương Dương là Hướng Dương sao?"

Nhật Hoàng thốt lên đầy bất ngờ khi biết được sự thật này. Thảo nào ban đầu anh tiếp xúc với cậu nhóc tiểu Dương Dương cảm thấy ngờ ngợ khi trông cậu ta giống con gái hơn con trai, luôn bị mọi người trêu ghẹo và gọi là đồ tiểu mỹ thụ.

Hướng Dương ái ngại khi che giấu thân phận của mình mà giả nam sinh trà trộn vào kí túc nam, cô cúi đầu ái ngại đáp:

"Xin lỗi tiền bối, thật ra em có lý do mới làm vậy, cực chẳng đã mới cải trang nam sinh thôi. Mong tiền bối đừng tiết lộ chuyện này cho ai biết, nếu không em sẽ mất mặt lắm, đã vậy sẽ bị kỉ luật nữa."

"Nhật Hoàng, tôi mong cậu đừng nói chuyện này cho ai biết, cứ coi như chưa biết gì đi. Vì tôi nên cô ấy mới làm như vậy thôi."

Gia Anh trầm giọng đáp, nói đỡ cho Hướng Dương. Bởi dù sao thì Nhật Hoàng cũng là hội trưởng hội học viên, là con trai của hiệu trưởng trường này, cậu ấy sẽ hiểu mà không làm khó Hướng Dương.

Nhật Hoàng chợt cười, nhìn hai người họ cất giọng đáp:

"Cô ấy vì cậu mà cải trang thành nam sinh, tôi thật không ngờ lại có cô gái liều lĩnh như vậy đấy. Hai người yên tâm, tôi sẽ không nói cho ai biết đâu. Còn nữa việc này cũng không to tát gì, có thể giải quyết được."

"Cám ơn tiền bối." Hướng Dương đáp với giọng chân thành.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,952
Posts: 94167
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Giao Ước - An Viên

Postby tuvi » 08 Oct 2021

Chương 31: Chàng trai năm ấy tôi từng theo đuổi

"Thôi đừng bàn tới chuyện đó nữa. Chúng ta ăn sáng thôi!"

Thiên Kim cất giọng đáp, trên môi nở nụ cười thật vui.

"Vậy thì để anh với Gia Anh tới mua đồ ăn sáng cho hai cô gái xinh đẹp này. Đi thôi Gia Anh."

Nhật Hoàng đứng lên nhìn hai cô gái đáp rồi cùng Gia Anh đi tới quầy đồ ăn.

"Đúng là ga lăng quá đi mất thôi."

Thiên Kim réo lên khi được một trong hai chàng trai đứng đầu của trường thể hiện hành động quan tâm. Hướng Dương ngồi mỉm cười tủm tỉm một mình, vẫn còn thấy hơi ngượng không được tự nhiên và thoải mái lắm vì chưa quen, cô vẫn không tin những gì đang diễn ra nữa. Cuối cùng thì Gia Anh và cô cũng hẹn hò với nhau, vậy là cô dành thanh xuân cả năm cấp ba chỉ để chờ đợi và theo đuổi anh cũng được đền đáp.

"Cậu với Thuần Nhi đường ai nấy đi rồi sao?"

Gia Anh thắc mắc hỏi, khi sáng nay anh có đọc tin tức trên trường, biết được Hoàng và Thuần Nhi đã chia tay, sau bữa tiệc tối qua khi Hoàng qua lại quá mức thân thiết với Thiên Kim.

Nghe Gia Anh hỏi vậy, Hoàng chỉ gượng cười cay đắng đáp:

"Đúng vậy! Thật ra thì tôi với cô ấy thật sự không hiểu nhau và cũng không thể thấu cảm được. Cô ấy có vẻ rất muốn quay lại với cậu đấy, nhưng e là không được rồi, bởi giờ bên cạnh cậu còn có "mặt trời" mới xuất hiện kia mà."

Gia Anh im lặng không nói gì, chỉ cười nhẹ trong một giây tích tắt rồi biến mất ngay sau đó, khuôn mặt lúc nào cũng mang thần thái lạnh lùng vốn có.

"Nghe nói cậu đã đăng kí tham gia thế vận hội. Nhưng lúc trước tôi nghe bác sĩ Lưu nói, cậu bị chấn thương khớp vai không thể bơi lại được mà? Sao giờ cậu lại..."

"Chỉ là vì cô ấy muốn tận mắt nhìn thấy tôi trên đường bơi, nên tôi mới quyết định như vậy. Dẫu biết thành tích sẽ chẳng còn được như trước."

Gia Anh trầm giọng trả lời với ánh mắt chứa đựng một cảm xúc gì đó khó tả.

"Có người con gái ủng hộ cậu như vậy nên trân trọng hơn." Hoàng cất giọng đáp.

"Đồ ăn của hai cậu đây!" Phục vụ đáp.

Gia Anh và Nhật Hoàng bưng khay đồ ăn tới bàn. Gia Anh bưng tô phở gà không hành để trước mặt Hướng Dương, làm cô hơi ngạc nhiên mà thốt lên:

"Sao anh biết em không ăn hành vậy?"

"Chẳng phải lần trước đi ăn phở, em mặt nhăn mày nhó khi tô phở của mình có hành mà gạt bỏ ra hết."

Gia Anh lên giọng đáp với vẻ mặt tuy lạnh nhưng lại ôn nhu. Điều đó khiến Thiên Kim ngưỡng mộ mà lên tiếng đáp:

"Công nhận tiền bối Gia Anh tinh tế thật đấy!"

Hướng Dương nở nụ cười tỏa nắng có chút thẹn thùng, quả thật Gia Anh đúng là con người của sự tinh tế, nói ít làm nhiều.

Thế là cả bốn con người đều tập trung vào sự nghiệp ăn uống của mình, họ cũng trở thành tâm điểm bàn tán sôi nổi trong chốn căn tin náo nhiệt.

"Này, dạo này buồn quá, từ ngày đến đây học, em chưa đi xem phim bao giờ. Hay là, Hướng Dương, Gia Anh, hai người đi xem cùng tôi nhé."

Thiên Kim vừa cười vừa nói, ánh mắt nhìn cả hai người trong chờ cái gật đầu. Cái này thật ra cô đang tạo cơ hội cho cả hai gần gũi nhau hơn thôi.

"Thôi, cậu có thể mở laptop coi cũng được mà, thoải mái hơn nhiều."

Hướng Dương đáp một cách thẳng thừng, chẳng hiểu ý của Thiên Kim gì cả, làm cô xịu mặt xuống, mất hết cả hứng. Cô càm ràm:

"Hiệu ứng hình ảnh, âm thanh khác nhau mà!"

"Thiên Kim, Hướng Dương không đi thì anh đi cùng em, được chứ?" Hoàng cất giọng đáp.

"Cái này, để em nghĩ đã... Vì trước giờ em nghĩ, em chỉ đi xem phim với hai loại người. Một là bạn gái thân, hai là bạn trai. Xin hỏi, tiền bối là loại nào ạ?"

Thiên Kim đáp giọng đều đều, mỉm cười nhìn Nhật Hoàng.

Ánh mắt anh nhìn cô chứa ý cười rồi đáp: "Vậy em nghĩ loại hai thì sao?"

Thiên Kim cúi mặt ngại ngùng, nở nụ cười e thẹn như hoa mắc cỡ vậy khi nghe Hoàng nói.

Gia Anh đứng dậy nắm lấy tay Hướng Dương đáp:

"Có lẽ chúng ta không nên ở đây thì tốt hơn, để cho hai người họ nói chuyện với nhau."

Hướng Dương cũng đồng tình vì ở đây giống như hai người là vô hình, làm nền cho thế giới chỉ có đôi ta của hai người họ tỏ tình với nhau.

"Thôi mà, hai người ngồi xuống ăn đi. Tối nay cùng nhau đi xem phim nhớ."

Thiên Kim cười đáp, níu kéo cả hai người lại. Và thế cứ như vậy họ cùng nhau nói chuyện rất vui vẻ.

...

Sau một ngày học mệt mỏi trên lớp, Hướng Dương vui vẻ đi về khu kí túc xá thì bị Thuần Nhi không biết từ đâu xuất hiện, đi tới chặn đường cô lại. Cô cười bâng quơ chào cho có lệ:

"Chị Thuần Nhi!"

"Thì ra là cậu Dương Dương... à không nói đúng hơn là Hướng Dương mới phải, không lẽ cô cải trang nam sinh trà trộn vào kí túc xá nam sao? Đừng nói với tôi là cô tiếp cận Gia Anh đấy."

Thuần Nhi gằn giọng nói lớn, khi bất ngờ nhìn thấy bộ dạng thật của Hướng Dương, cô bạn gái tin đồn của Gia Anh. Vậy mà cô cứ ngỡ, đó là cậu bạn cùng phòng với anh ấy, không ngờ lại là con gái.

"Tôi... tôi... chỉ là tôi muốn được thấy anh ấy bơi lội thôi nên tôi mới..."

"Mới giả nam sinh để tiếp cận Gia Anh, rồi bây giờ cô đã trở thành bạn gái của anh ấy. Sau đó con bạn thân của cô cướp mất Nhật Hoàng, Gia Anh là người hy vọng của tôi có thể dựa dẫm thì cô lại cướp anh ấy đi mất."

Thuần Nhi cắt ngang lời nói của Hướng Dương, với vẻ mặt hiện rõ sự bực tức. Điều đó khiến Hướng Dương cảm thấy có chút lúng túng và hơi rối trí không biết giải thích sao.

"Đi theo tôi tới phòng hiệu trưởng, để xem cô giải thích sao về chuyện này... Kiểu gì tin tức này cũng loan ra khắp trường, khi đó để xem cô còn mặt mũi nào ở PECO nữa."

Thuần Nhi lôi Hướng Dương đi làm cô chẳng kịp phản ứng gì cả.

"Bỏ tay cô ấy ra mau!"

"Gia Anh!"

Hướng Dương thốt lên khi thấy sự xuất hiện của Gia Anh. Anh đi tới kéo cô lại về phía mình làm Thuần Nhi có chút ngạc nhiên nhìn anh, vẻ mặt anh vô cùng lạnh lùng,

"Gia Anh, có phải anh biết cô ta giả nam sinh ở bên cạnh anh để tiếp cận anh rồi không?"

Thuần Nhi thắc mắc đáp rồi trừng mắt nhìn anh tiếp lời: "Rồi hai người ở chung một phòng, một nam một nữ như vậy?"

Gia Anh nhìn Thuần Nhi với ánh mắt sắc lạnh, nghiêm túc đáp:

"Thuần Nhi, giờ cô có lôi cô ấy tới phòng hiệu trưởng để truy cứu chuyện này cũng vô ích thôi. Cô chẳng có bằng chứng gì để tố cáo cô ấy cả."

"Anh biết cô ta giả nam sinh, vậy mà không vạch trần cô ta, còn giấu giếm giúp cô ta nữa, thật là hoang đường."

Thuần Nhi gằn giọng đáp, nhíu mày khó chịu nhìn anh.

"Tôi có lý do của mình!" Gia Anh đáp nhanh.

"Là lý do gì khiến anh hoang đường như vậy? Dù sao thì mạo danh cũng là việc sai trái."

Gia Anh buông tay Hướng Dương ra, tiến lại gần Thuần Nhi, mặt giáp mặt nhưng không nhìn cô mà nhìn về hướng phía trước, cất giọng trầm đục:

"Nếu cô nói chuyện này ra, để cô ấy rời khỏi PECO, thì tôi sẽ không bao giờ bơi lội nữa."

"Gia Anh, anh muốn từ bỏ tương lai của mình vì Hướng Dương hay là đang đe dọa em?"

Gia Anh chợt nhếch môi cười nhạt, quay sang nhìn Thuần Nhi với ánh mắt chán ghét đáp:

"Nếu không phải Hướng Dương thì tôi đã không quay lại bơi lội. Giờ tôi đã trở lại đường bơi, với mục đích chỉ là để cô ấy nhìn thấy tôi bơi. Cô ấy không như cô, chỉ quan tâm tới thành tích và sự nổi tiếng của tôi, cô ấy mong muốn được nhìn thấy tôi bơi chứ không quan tâm tới tôi về đích hạng mấy hay sự hào nhoáng của tôi. Không phải giành được giải nhất là có tất cả. Tương lai của tôi sau này sẽ có cô ấy, chứ không phải là từ bỏ như cô nói."

Gia Anh nói ra những lời thật lòng mà anh cảm nhận được những gì mà Hướng Dương dành cho anh, cho Thuần Nhi nghe. Anh cong môi cười nhẹ rồi tắt lịm đi tiếp lời:

"Tôi biết cô nghe sẽ không hiểu, vì đó không phải là phong cách của cô... Nhưng tôi nói để cô biết, nếu Hướng Dương rời khỏi PECO, thì tôi cũng sẽ rời đi cùng cô ấy. Thiếu gì trường đào tạo y tốt và cũng không thiếu những đội thể thao để cho tôi tham gia."

"Anh chấp nhận vứt bỏ tất cả chỉ vì con nhỏ này thôi sao?" Thuần Nhi gằn giọng nói.

"Tôi đâu chấp nhận vứt bỏ vì cô ấy, tôi vẫn bơi lội, vẫn học y. Chẳng qua trên con đường tôi đi có thêm cô ấy mà thôi. Nếu cô ấy ở PECO là một sai lầm, thì tôi sẽ cùng cô ấy gánh sai lầm đó."

Nói rồi, Gia Anh quay người bước tới chỗ Hướng Dương, nắm lấy tay cô ấy bước đi với vẻ mặt lạnh lùng.

"Gia Anh... anh thật sự thích cô ta sao?"

Anh dừng bước nhưng không quay lại nhìn Thuần Nhi, cất giọng đáp:

"Thích một người đâu cần có lý do!"

Dứt lời Gia Anh đưa Hướng Dương rời khỏi đây một mạch. Thuần Nhi chỉ biết đứng nhìn bóng dáng hai người họ đi xa dần mà cảm thấy hậm hực trong lòng. Đến cuối cùng thì cô không có được tình yêu của bất cứ ai.

...

Ở sau trường.

Hướng Dương ngồi ở ghế đá gần đó ngồi đợi Gia Anh đi đâu đó, vẻ mặt cứ thấp thỏm lo âu vì sợ Thuần Nhi sẽ đi moi móc, đào bới mấy tấm hình cô giả trai và hồ sơ giả để tố cáo cô, nhưng nhớ lại những gì mà Gia Anh nói cô ảm thấy yên lòng và mừng thầm, cô nhớ rõ nhớ câu anh nói: "Tương lai của tôi sau này sẽ có cô ấy...".

Đang ngồi thẩn thờ, thì chợt cô giật mình khi có gì đó lạnh lạnh áp vào bờ má mình, cô quay sang thì thấy ly trà sữa Bobapop trên tay Gia Anh.

Anh đâm ống hút vào rồi đưa cho cô, anh đáp: "Anh nghĩ em sẽ thích!"

Hướng Dương đưa tay nhận lấy ly trà sữa, nở nụ cười thích thú nhẹ giọng đáp:

"Cám ơn anh, em thích uống trà sữa lắm đấy. Em thật sự rất thích hành động áp trà sữa vào má như vậy... hihi..."

Cô ngậm ống hút uống ừng ực một cách ngon lành, cảm thấy vui khi được anh mua cho trà sữa, đúng ngay hương vị mật ong mà cô thích. Anh ngồi xuống bên cạnh cô.

"Vừa rồi em thấy chị Thuần Nhi tức giận lắm đấy. Liệu chị ấy có..."

"Cho dù có vạch trần em, thì cô ta cũng chẳng được lợi gì đâu."

Gia Anh đáp, cắt ngang lời nói của cô. Ánh mắt nhìn đâu đó xung quanh đây.

"Theo em thấy, hình như chị Thuần Nhi vẫn còn yêu anh."

Hướng Dương nhìn Gia Anh đáp.

Anh khẽ vụt ra tiếng thở dài, trầm giọng đáp:

"Không phải yêu anh, mà chỉ vì hào nhoáng của anh thôi. Giống việc cô ta quen Nhật Hoàng, cũng chỉ vì điều đó thôi. Cô ta chỉ muốn được rạng danh, nổi tiếng. Trong khi thứ anh muốn chỉ cần một người quan tâm, cổ vũ tinh thần và hiểu anh, chẳng hạn là em. Người như Nhật Hoàng thì chắc cũng giống anh thôi."

Hướng Dương không nói gì, chỉ mỉm cười rồi uống trà sữa mà cảm thấy trong lòng yên ắng đến lạ.

"Nếu anh đơn thuần chỉ bơi cho em xem thôi, không trở thành một ngôi sao thể thao mà chỉ muốn là một bác sĩ, như thế có phải kém chí tiến thủ không?"

Anh quay qua nhìn cô nhíu mày hỏi.

Hướng Dương cất giọng dịu nhẹ đáp: "Không, bác sĩ rất hợp với tính cách trầm tĩnh của anh mà cũng không mất đi sở thích bơi lội của anh."

"Cám ơn đã ủng hộ anh!"

"Nhưng em có một điều kiện, khi nào trở thành bác sĩ, anh không được kiệm lời quá đâu đấy, chịu khó cười lên đi đừng có suốt ngày cứ mang lớp băng lạnh trên khuôn mặt."

Nghe cô nói vậy anh đáp: "Nhưng đã là bác sĩ có bao giờ nói nhiều đâu. Vốn dĩ khuôn mặt này của anh sinh ra đã lạnh như vậy, cũng ít khi cười."

"Vậy thì anh phải thay đổi dần đi!"

"Nam sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Em nói nhiều hơn anh, tới lúc đó nói thay anh cũng được."

Cả hai nhìn nhau cười, rồi lại cùng nhau nhìn về con đường phía trước.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,952
Posts: 94167
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Giao Ước - An Viên

Postby tuvi » 08 Oct 2021

Chương 32

Gia Anh nắm tay Hướng Dương, đưa cô về kí túc xá nữ khu phía Tây. Họ đi tới đâu đều gây chú ý và làm tâm điểm tới đó, nhưng chủ yếu họ chỉ dồn vào Gia Anh với những ánh nhìn mê mẩn bởi vẻ bề ngoài điển trai của mình.

Đây là lần đầu tiên anh bước chân đến đây nên gây sự chú ý là điều dễ hiểu. Bao nhiêu ánh mắt ganh tị lẫn không mấy thiện cảm dành cho Hướng Dương, bởi lẽ cô mới là học viên năm nhất mà đã "cướp" được Gia Anh, trong khi bọn họ đã học ở đây hai đến ba năm rồi mà không được, nhìn thôi đã khó chứ đừng nói đến chuyện đến gần. Vì anh cực ít khi xuất hiện ở chốn đông người, ngoài giờ lên lớp ra thì hầu hết ở trong phòng.

Hướng Dương cảm thấy khó chịu, chợt dừng bước đứng trước mặt Gia Anh làm anh cũng dừng lại đột ngột theo cô. Anh nhíu mày thắc mắc hỏi:

"Sao thế?"

Cô nhón chân lên, lấy mũ áo khoác đội lên đầu anh, rồi lấy cái khẩu trang y tế màu xám đưa cho rồi nhìn anh bảo:

"Anh đeo vào đi, che cái mặt anh lại!"

"Như vậy nhìn anh không khác gì Ninja cả, để cho anh thở nữa chứ?"

"Không được, những học viên đó mà nhìn thấy anh thì cho em ra rìa à? Từ đây đến kí túc xa còn cả đoạn nữa."

Hướng Dương vừa nói vừa chỉnh chu quần áo cho anh với vẻ mặt nhăn lại bởi cái ánh nắng chói chang ban trưa chói vào. Anh đặt tay lên trán cô, càm ràm:

"Ra rìa cái gì? Chỉ cần họ biết em là bạn gái anh được rồi..."

Cô bực dọc, đưa tay đánh anh một cái: "Mà có cho anh mặc kiểu gì, lạc quẻ cũng chẳng dìm được anh. Chán ghê chứ! Em không muốn người ta cứ nhìn anh đâu..."

Gia Anh chợt cảm thấy buồn cười, véo nhẹ má cô, cất giọng đùa đáp:

"Kệ họ. Mà sao em phải sợ? Lẽ ra em phải tự hào, hãnh diện khi có anh làm nền cho em chứ?"

"Anh dìm em thì có!"

"Được rồi chị hai của tôi ơi, tôi sẽ che lại được chưa. Mau đi thôi!"

Nói rồi, cả hai cùng nhau vui vẻ bước đi, không quan tâm những học viên đang nhìn hay soi mói gì.

"Hướng Dương, tiền bối Gia Anh. May quá gặp hai người ở đây!"

Thiên Kim nói với giọng hớt hải, vẻ mặt vô cùng hốt hoảng với hơi thở gấp gáp. Vội mở điện thoại đưa cho hai người họ xem:

"Cả trường đang rộ cả lên về việc cậu giả nam trà trộn vào kí túc xá nam để tiếp cận Gia Anh đây... Họ còn moi mấy tấm hình lúc cậu giả nam để bôi nhọ, dè bĩu đây này... trong này còn nói, cậu bỏ tiền để làm hồ sơ giả với thân phận Dương Dương để nhập học đấy. Còn nữa, cậu "

Hướng Dương với Gia Anh cùng xem bức hình trong điện thoại chụp cô lúc giả nam được đăng lên trên trang trường, với lượt thích và chia sẻ tăng lên đến chóng mặt, trở thành chủ đề hot của trường.

"Bây giờ cả trường ai cũng biết mình giả nam hết rồi, làm sao đây? Chuyện này mà tới tai hiệu trưởng thì mình chỉ có nước bị đuổi học thôi."

Hướng Dương lo lắng nói, vẻ mặt bấn loạn khi biết được tin này. Chỉ vừa mới đây thôi, vậy mà tin tức loan nhanh thật.

"Chắc chắn là Thuần Nhi làm rồi, cô ta ganh tị nên moi móc thông tin. Cô ta làm vậy cũng chẳng được lợi ích gì đâu. Giờ phải lên phòng hiệu trưởng giải thích chuyện này đã."

Gia Anh nói giọng đều đều, với vẻ mặt trầm tĩnh, nắm chặt lấy tay Hướng Dương.

"Sao nào, giờ thì cô có thể lên phòng hiệu trưởng được rồi chứ?"

Thuần Nhi từ đâu đi lại, cất giọng đầy vẻ kênh kiệu, hai tay vòng lại trước ngực với vẻ mặt đầy đắc ý. Chính cô là người đã dò la thông tin của Hướng Dương và nhờ admin trên trang trường đăng lên. Cô muốn Hướng Dương phải mắt mặt, xấu hổ khi thông tin này bị lộ, bị hiệu trưởng gọi lên hội đồng kỉ luật để đình chỉ học tập. Suy cho cùng thì cô cũng chỉ muốn có được Gia Anh thôi.

"Để xem cô sẽ giải thích như thế nào trước hội đồng kỉ luật đây. Hay là nói, vì hâm mộ vận động viên bơi lội Gia Anh cả trường PECO từng đạt ba huy chương vàng của thế vận hội quốc gia, hay thành tích học tập y khoa nổi bật nên đã giả mạo nam sinh, cậy thế quyền lực gia đình để vào tiếp cận Gia Anh? Một trường PECO danh tiếng, không có chuyện để cho một học viên nào mắc lỗi cả."

"Chị..." Hướng Dương như cứng họng không biết nói gì khi nghe Thuần Nhi nói vậy.

Gia Anh nhếch môi cười nhạt, ánh mắt nhìn Thuần Nhi một cách khinh thường, cất tông giọng trầm bổng của mình đáp:

"Cô làm vậy được lợi gì chứ? Trong khi Hướng Dương chẳng liên quan gì đến cô... Nói trắng ra, thì cô ganh tị với cô ấy thôi..."

Thuần Nhi chợt cười đáp lại: "Đương nhiên được lợi chứ? Em sẽ có thể quay lại với anh. Còn cô ta thì bị đuổi ra khỏi PECO."

"Thật nực cười, cho dù cô có làm gì đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ quay lại với cô. Bởi chúng ta chỉ là quá khứ, và cái quá khứ đó đối với tôi mà nói, chẳng hề tồn tại nữa."

Gia Anh đáp một cách thẳng thắn, với ánh mắt sắc lẻm nhìn Thuần Nhi.

Những gì anh nói như nhát dao vô tình đâm vào tim cô ta vậy, hai tay siết chặt lại, cương mặt lên nói:

"Dù sao em không có được anh, thì con nhỏ này cũng không được. Kiểu gì hôm nay nó cũng sẽ bị hội đồng kỉ luật bị đình chỉ học tập. Tới lúc đó hai người chẳng còn học chung được nữa."

Thiên Kim đứng nghe mà cảm thấy bức xúc, nghe những gì từ một hoa khôi mang vẻ mặt thuần khiết như chị ta thấy thật nực cười. Hai tay cô chống hông, lên giọng đáp:

"Này bà chị, rốt cuộc thì chị cũng chỉ là muốn tống cổ Hướng Dương ra khỏi cái trường này thôi chứ gì? Thật buồn cười, Gia Anh đã không yêu chị nữa thì thôi, còn chai mặt chia rẽ hai bọn họ/ Mà tôi nhớ, hai người chia tay rồi mà, chị còn là bạn gái của tiền bối Nhật Hoàng, một nam sinh điển hình số một của PECO. Nói thẳng ra, chị cũng chỉ vì cái ánh hào quang chói lọi và danh tiếng của hai vị tiền bối điển trai này thôi, chứ chị có yêu gì họ đâu. Chị chỉ muốn họ làm màu cho bản thân chị thôi, Gia Anh không mang lại được cho chị điều đó thì chị đi tìm người có thể mang lại sự nổi tiếng cho chị, là anh Hoàng. Nhưng cuối cùng thì anh ấy cũng chẳng thể nào chịu được cái tính quá yêu bản thân mình mà không nghĩ cho người khác đang nghĩ gì về chị, họ chỉ là ván cờ để chị lợi dụng mà thôi."

"Cô..."

Thuần Nhi tức mình vung tay tát vào mặt Thiên Kim, vì nghe những lời mỉa mai của một đứa học viên năm nhất, nhưng kịp thời Hoàng chạy tới nắm chặt lấy cổ tay Thuần Nhi giữ lại. Anh gằn giọng đáp:

"Dừng lại đi, Thuần Nhi. Đủ rồi đấy!"

Anh hất tay Thuần Nhi ra khỏi một cách phũ phàng, với ánh nhìn lạnh nhạt.

"Thuần Nhi, chúng ta kết thúc ở đây đi. Anh với em không cùng quan điểm và chung chí hướng. Em muốn ánh hào quang và sự nổi tiếng thì nên đi tìm người khác, anh không thể cho em được điều đó. Anh nghĩ ngay từ đầu em đến với anh chỉ vì những thứ đó, chứ không phải anh. Còn nữa, khi bên anh, nhưng tâm trí em lại nghĩ đến người khác. Em nên suy nghĩ lại những gì mình đã làm đi."

Nhật Hoàng nói giọng đều đều, ánh mắt nhìn Thuần Nhi một cách nghiêm túc, đó là những gì mà anh muốn nói với cô ấy. Tất thảy, thứ tình yêu anh dành cho cô chỉ từ một phía mà thôi và anh đã đặt lầm chỗ rồi.

Anh đi tới chỗ Gia Anh và Hướng Dương, cất giọng đáp:

"Sẽ không có chuyện Hướng Dương bị đình chỉ học tập đâu, nên đừng lo lắng. Tôi đã nói chuyện này với ba tôi rồi... Ông ấy đã sớm biết chuyện này rồi, bởi ông là bạn bè thân thiết với ba của Hướng Dương. Chỉ vì con bé ngốc nghếch này hâm mộ cậu điên cuồng quá nên mới năn nỉ ba mình tới nói chuyện với ba tôi... Nên chuyện này sẽ không truy cứu. Mọi thông tin trên diễn đàn của trường sẽ được gỡ xuống ngay thôi..."

"Vậy thì tốt rồi... Cám ơn tiền bối!"

Hướng Dương cất giọng chân thành, thở phào nhẹ nhõm.

Gia Anh quay sang nhìn Thuần Nhi, lên tiếng đáp với vẻ mặt lạnh lùng:

"Thuần Nhi, tôi chỉ muốn nói với cô một điều, có không giữ mất đừng tìm."

Nói rồi anh cùng với Hướng Dương quay người bước đi.

Nhật Hoàng cũng không muốn ở đây thêm làm gì nữa nắm tay Thiên Kim đi luôn. Để lại Thuần Nhi đứng một mình trong sự hậm hực và tức giận, đến cuối cùng cô mới kẻ thua cuộc, cả hai người con trai ưu tú nhất đều không có ai thuộc về mình.

...

Một thời gian sau.

Hướng Dương háo hức chạy xuống khỏi kí túc xá, ôm chầm lấy Gia Anh, nép vào người anh, ngước mặt lên nhìn anh nở một nụ cười tươi rói. Vừa nghe anh gọi, thế là cô đã tức tốc chạy ngay xuống dưới đây.

Gia Anh khẽ xoa đầu Hướng Dương, buông nhẹ cô ra, đưa cho cô một túi đựng mấy hộp dâu tây mà anh mới mua ở siêu thị, vì biết cô thích ăn nên anh mới mua.

"Dâu tây của em!"

"Anh mua cho em hả? Tối nay lại có dâu tây để ăn rồi!"

Hướng Dương vui mừng réo lên, lấy trong hộp ra một quả cho vào cắn ăn một cách ngon lành, cô vừa ăn vừa cười tít mắt không thấy mặt trời đâu luôn.

"Dạo này anh bận lắm hay sao vậy? Em gọi điện không thấy anh trả lời, một tuần gặp anh đếm trên đầu ngón tay. Hôm nay thấy anh gọi, em lật đật vội vàng chạy xuống đây đấy. Mà anh học dữ lắm hay sao đến độ giờ phải đeo mắt kính luôn vậy? "

Hướng Dương nhẹ giọng nói, ánh mắt lo lắng nhìn Gia Anh, khi thấy anh có vẻ phờ phạt hẳn đi, nhưng không thể phủ nhận anh vẫn điển trai như ngày nào, đeo thêm gọng kính trong càng thư sinh.

"Anh đang làm luận văn, nên không có thời gian gặp em. Nhưng cũng sắp xong rồi. Anh chỉ qua đây với em một lát rồi về!"

Gia Anh đáp với giọng đều đều.

"Nếu bận, thì anh không cần qua đây đâu. Khi nào làm xong thì anh qua cũng được."

Anh nhẹ nhàng vòng tay ôm Hướng Dương vào lòng, cô giống như một hạt dẻ nhỏ dễ dàng bỏ vào trong túi vậy. Anh cũng cảm thấy có lỗi khi dạo này anh dành toàn bộ thời gian vào làm luận văn với phòng thực hành phẫu thuật, mà không gọi điện hay nhắn tin gì cho cô. Anh sợ cô sẽ buồn, nhưng nhìn thấy cô cười và hiểu anh nên anh thấy cũng nhẹ lòng.

"Anh xin lỗi!" Gia Anh trầm giọng đáp.

"Sao anh phải xin lỗi, đó là việc ai cũng phải trải qua thôi. Nhớ ăn no, ngủ đủ giấc là được rồi, uống thêm thuốc bổ mắt vào."

Thuần Nhi đứng trên cầu thàng nhìn xuống, thấy hai người họ ôm nau mà trong lòng rạo rực ngọn lửa cháy, chỉ muốn xuống dưới đó mà đẩy người con gái đng trong vòng tay của Gia Anh ra thôi.

...

Hôm khác.

Hướng Dương tung tăng mang trà mang ly trà sữa vừa mới mua tới chỗ quảng trường mà Gia Anh hay tới đó để học, cô còn mua thêm cho anh bánh ngọt và một hộp sữa vì biết anh bận học sấp mặt tối ngày, chắc chưa ăn gì.

"Gia Anh!"

Vừa nhìn thấy anh đang cặm cụi tập trung vào máy tính rồi viết cái gì đó ra tập, cô vui vẻ đi tới nhưng anh lại đứng lên quay người đi đâu đó, làm cô không kịp gọi lại nên thôi.

Cô đi tới chỗ anh ngồi học, ngồi đó đợi anh. Trong lúc chờ cô khui ly trà sữa ra uống một cách ngon lành. Ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, toàn là chữ với mấy bức hình cấu trúc gen người, cô nhìn mà chẳng hiểu gì cả.

"Reng... reng..."

Tiếng chuông điện thoại reo lên, cô đặt ly trà sữa xuống bên cạnh cái laptop rồi đứng dậy đi ra chỗ khác nói chuyện, vì cô sợ ảnh hưởng đến mọi người.

Thuần Nhi tình cờ nhìn thấy được, nảy sinh ý định thâm độc. Ánh mắt đầy thủ đoạn quan sát xung quanh, thấy mọi người không chú ý gì nhiều mà Hướng Dương đang đứng nghe điện thoại đằng kia, nên cô ta đi tới cầm lấy ly trà sữa đổ lên laptop của Gia Anh, làm cho sữa tràn ra, chảy loan xuống cái tập luận văn khiến nó thấm nước.

Sau đó cô nhanh chóng rời đi. Hướng Dương nghe điện thoại xong quay lại thì bàng hoàng khi nhìn thấy ly trà sữa của mình bị đổ ngay trên laptop của anh, khiến nó sập nguồn, cái sắp luận văn của anh coi như nhòa hết cả chữ ra.

Cô bấn loạn mà hốt hoảng cả lên: "Gì vậy, làm sao đây? Mình nhớ, mình đặt ly trà sữa rất cẩn thận mà, không thể nào nó tự đổ được..."

Vừa lúc Gia Anh quay trở lại thì nhìn thấy laptop của mình nguyên một màn hình đen thui, sắp luận văn của anh cất công làm mấy tháng nay bị ướt đến nhòe cả chữ ra. Ánh mắt anh hiện rõ sự tức giận không thể nào kìm chế được cảm xúc của mình.Vẻ mặt anh vô cùng lạnh tanh đến đáng sợ.

Hướng Dương quơ tay cất giọng run run đáp:

"Em thật sự không biết gì cả. Em nhớ mởi nãy, em đặt ly trà sữa rất cẩn thận rồi đi nghe điện thoại xong quay lại thì..."

"Đem mấy thứ này đi đi!"

Gia Anh cắt ngang lời nói của Hướng Dương, tuy nghe giọng không gắt gao hay quát tháo gì nhưng cô cũng đủ biết anh đang rất tức giận trong đấy.

"Thật sự thì em không có..."

"Anh bảo đi đi, không nghe sao? Đừng làm phiền anh!"

Anh lớn giọng khiến Hướng Dương có chút giật mình, anh không nhìn cô mà quay nhìn vào cái đóng anh đã phải bỏ nhiêu thời gian để làm, nhưng giờ thì nó lại bị như thế này.

Hướng Dương đành cầm lấy đồ ăn mà đi khỏi đây với vẻ mặt đượm buồn, ánh mắt ươn ướt khi bị anh lớn tiếng như vậy, trong khi cái đó cô có làm đâu.

Thuần Nhi đứng ở một góc, nhếch môi cười đắc ý. Cô ta đang cố tạo ra những vết nứt tình cảm của Gia Anh và Hướng Dương, để có cơ hội quay lại với anh.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,952
Posts: 94167
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Giao Ước - An Viên

Postby tuvi » 08 Oct 2021

Chương 33: Niềm đau

Hướng Dương quay về phòng nằm phịch xuống giường, ôm lấy con gấu teddy đấm mạnh vào mặt nó và cái cho đỡ tức, rồi gục mặt xuống, vẫn cảm thấy hậm hực trong lòng khi Gia Anh lại lớn tiếng với cô, thật sự cô không có cố ý mà. Mà cô cũng chẳng biết gì luôn ý, chẳng hiểu sao cái ly trà sữa lại có thể tự đổ được nếu không nhờ một lực gì do tác động vào.

Cô muốn nói cho anh nghe nhưng vì thấy bản mặt lạnh như tiền, đầy u ám của anh nên thôi, với lại anh còn bảo cô đi đi, đừng làm phiền anh.

"Cái tên này sao không nghe mình giải thích chứ?... Bực bội quá đi..."

Hướng Dương càm ràm ném luôn con gấu bông, trúng ngay vào mặt của Thiên Kim khi cô từ trong phòng tắm bước ra.

Thiên Kim lên giọng: "Này có chuyện gì vậy hả Hướng Dương, sao nhìn mặt khó coi thế kia? Cãi nhau với Gia Anh đấy à?"

"Gia Anh lớn tiếng với tớ."

"Hai người có chuyện gì à?" Thiên kim thắc mắc hỏi.

"Tớ mang đồ ăn tới cho anh ấy, nhưng lúc đó anh lại đi mất, cái là tớ ngồi đợi nên khui ly trà sữa ra uống. Nhưng đã kịp uống thì cậu gọi cho tớ đấy, cái tớ đi ra chỗ khác để nghe điện thoại tránh gây ảnh hưởng cho người khác. Sau đó quay lại thì thấy ly trà sữa nằm đổ lênh láng trên laptop của Gia Anh, còn cái sắp luận văn thì thấm ướt nhòe chữ. Mặt anh ấy lúc đó nhìn sợ lắm, anh bảo đi đi đừng làm phiền. Tớ cũng chẳng màn giải thích mà đi luôn. Giờ chắc anh ấy phải làm lại từ đầu rồi. Nhưng bực mình thật đấy, anh ấy cũng không nên lớn tiếng với tớ như vậy..."

Hướng Dương tuông ra một tràng, với ánh mắt đầy sự bức xúc và phẫn nộ.

"Chắc chắn có kẻ cố ý làm chuyện này rồi, nhưng kẻ đó là ai thì không biết. Nhiều khi ganh tị quá nên mới làm vậy... Thôi bỏ qua đi, chắc lúc đó nhìn luận án cất công mấy tháng nay làm bị hỏng như vậy nên mất bình tĩnh mà nói như vậy thôi. Kiểu gì anh ấy cũng suy nghĩ lại mà gọi điện xin lỗi cậu mà..."

"Liệu anh ấy có gọi điện không? Hay im lặng luôn?"

Hướng Dương đáp, khẽ thở dài nặng nề một cách chán nản.

"Chắc không đâu! Này nói cho nghe, bữa sau rút kinh nghiệm đừng mang đồ ăn thức uống tới khi họ đang bận, nhiều khi không để ý quơ tay hất một phát đổ ngay vào tài liệu quan trong là coi như đi tông luôn đấy. Tớ biết anh Hoàng cũng bận sắp mặt giống như Gia Anh nên không dám làm phiền gì luôn."

Nghe Thiên Kim nói vậy, Hướng Dương cảm thấy cũng đúng, biết vậy cô đã không mang đồ ăn tới cho ăn, để rồi có chuyện xảy ra ngoài ý muốn như vừa rồi, hành xác Gia Anh làm lại luận văn.

...

Vài tuần sau.

Cũng đã hơn nữa tháng kể từ chuyện ly trà sữa đổ làm hỏng bài luận văn của Gia Anh, Hướng Dương và anh đã im lặng không nói chuyện qua lại cũng không gặp nhau. Mà cô đi học cũng không thấy anh, cô nghĩ chắc anh ở kí túc xá không ra ngoài.

"Mình chờ cuộc gọi của anh ấy hay một tin nhắn nhưng không có. Chán thiệt chứ! Chẳng lẽ đôi bên im lặng, rồi im luôn sao... Chắc anh bận, làm lại cái luận văn nên không rảnh gọi cho mình... thôi cứ nghĩ đơn giản vậy đi..."

Hướng Dương thầm nói, rồi vác cái mặt buồn rầu lững thững bước đi tới thư viện để đọc sách, tại giờ cô cũng sắp thi rồi. Cô tình cờ nhìn thấy Gia Anh đang nằm gục đầu lên bàn trong tình trạng ngủ gật, với đống sách vở.

Dù trong mọi hoàn cảnh nào anh cũng thu hút hết. Dẫu sao cũng cả nửa tháng nay không gặp anh, nên cô đi tới thì chợt bước chân cô đứng khựng lại khi Thuần Nhi đến trước cô một bước.

"Gì vậy? Thuần Nhi... có khi nào nữa tháng không nói chuyện với nhau, anh chuyển qua nói chuyện với chị ta không?... Không thể nào... anh ấy không như vậy đâu... một khi anh đã tuyệt tình với người từng để lại quá khứ không mấy tốt đẹp cho anh, thì sẽ không qua lại với người đó nữa."

Đó là những gì Hướng Dương nghĩ thầm trong đầu, nhưng cô cảm thấy vô cùng khó chịu khi chị ta ve vãn bên Gia Anh, mặc dù biết rõ anh ấy đã có bạn gái.

Thuần Nhi đưa tay chạm vào bờ môi của Gia Anh mỉm cười, khẽ cúi xuống hôn anh nhưng chợt dừng lại khi anh mở mắt nhìn cô.

"Đến khi nào cô mới thôi cái bản tính xấu xa của mình?"

Gia Anh cất giọng trầm đục với vẻ mặt lạnh lùng. Anh khẽ liếc nhìn thấy Hướng Dương đang đứng kia. Anh ngồi thẳng người dậy, lấy điện thoại ra gọi.

Hướng Dương nghe tiếng chuông điện thoại vội mở máy nghe:

"Alo!"

"Đứng yên đó!"

Giọng Gia Anh như ra lệnh rồi tắt điện thoại làm cô đứng im như cây cơ vậy, vẻ mặt cô ngơ ngác không hiểu gì. Còn Thuần Nhi thì đứng với dáng vẻ lúng túng.

"Có cần tôi nhắc lại chuyện xấu cô làm không?"

Gia Anh nói giọng khinh bỉ với ánh mắt nhìn Thuần Nhi một cách phẫn nộ.

Thuần Nhi lắp ba lắp bắp nói: "Chuyện... chuyện xấu gì chứ? Anh nói gì vậy?"

"Luận văn! Cô nhớ rồi chứ? Cô đừng tưởng lúc đó tôi không thấy gì... Chính cô là người đổ trà sữa của Hướng Dương lên laptop với tập luận văn của tôi... cô biết cô ấy cũng có ở đó nên làm vậy để tôi tức giận với cô ấy."

"Em..." Thuần Nhi như cứng họng không biết nói gì khi nghe anh nói vậy.

Lúc đó Gia Anh đã nhìn thấy Thuần Nhi làm như vậy rồi sau đó bỏ đi, vừa lúc Hướng Dương quay lại. Anh thật sự rất bực mình khi thấy hành động xấu xa đó của Thuần Nhi, anh cũng không muốn để cho Hướng Dương giải thích, vì sợ anh sẽ không kìm chế được cảm xúc mà trút giận lên cô, nhưng cuối cùng anh vẫn lớn tiếng với cô ấy.

"Cô làm thì được ích lợi gì chứ? Chỉ càng bôi xấu hình tượng của mình trước mặt người khác thôi."

Dứt lời Gia Anh bỏ sách vở vào trong balo rồi đi tới nắm tay Hướng Dương đi khỏi đây với vẻ mặt lạnh tanh, không một chút cảm xúc gì.

Đi được nữa đường Hướng Dương buông tay Gia Anh ra với vẻ mặt hậm hực, bực dọc khi biết được sự thật về chuyện luận văn của anh. Cô quay sang nhìn anh với ánh mắt giận hờn, gằn giọng đáp:

"Này, anh biết Thuần Nhi làm vậy mà anh lại lớn tiếng với em? Đã vậy hơn nữa tháng nay anh cũng im lặng không thèm nói một câu nào, em chủ động gọi điện nhưng anh không nghe máy, nhắn tin anh cũng không trả lời. Muốn đi gặp anh lại không biết lịch học, cũng không qua được kí túc xá của anh vì sợ mấy đám nam sinh kia trêu chọc."

Gia Anh im lặng không nói gì kéo Hướng Dương lại ghế gần đó ngồi xuống, anh nhìn cô cất giọng đáp:

"Ngồi đây, đợi anh một lát!"

Nói rồi anh quay người bước đi đâu đó một cách nhanh chóng làm Hướng Dương không kịp phản ứng gì, nhíu mày khó hiểu.

Một lúc sau Gia Anh quay lại đứng trước mặt cô với một ly trà sữa mát lạnh, làm cô có chút ngạc nhiên ngước mặt lên nhìn anh.

"Cầm lấy đi!"

Hướng Dương đưa tay nhận lấy ly trà sữa từ Gia Anh, rồi anh ngồi xuống bên cạnh, nhìn đi đâu đó xung quanh đây, trầm giọng đáp:

"Anh xin lỗi! Đáng lẽ ra anh nên gọi cho em trước, nhưng anh lúc đó anh có chút tức giận thật sự, sợ không kìm chế được cảm xúc mà quát tháo lên với em. Anh đã nhốt mình trong phòng suốt ngày lẫn đêm để hoàn thành nốt phần còn lại chỉ để gặp em, dành chọn một ngày dành cho em. Chứ anh không phải một người hay nhắn tin, cũng như gọi điện, gặp nhau rồi, sẽ nói với nhau dễ dàng hơn."

Nghe Gia Anh nói vậy, Hướng Dương ôm lấy anh. Thì ra hơn nữa tháng nay anh im lặng, cũng không gặp được anh, mà anh cày ngày cày đêm để làm cho xong cái luận kia, chỉ vì muốn gặp cô. Đến cuối cùng người anh luôn nghĩ tới vẫn là cô.

Cô nhẹ giọng đáp: "Xin lỗi, vì đã cáu gắt anh vừa rồi."

"Hướng Dương này, ngày mai anh phải về nhà có chuyện gấp cần phải giải quyết nên không thể gặp em được."

Gia Anh lên tiếng đáp. Hướng Dương rời khỏi người anh, nhìn anh với ánh mắt ngơ ngác đáp: "Anh về mấy ngày?"

"Ba ngày!"

Anh đáp nhanh. Thật ra anh cũng chẳng muốn ngôi nhà đó tí nào, nhưng vì quản gia gọi bảo, ba anh từ nước ngoài trở về có chuyện cần bàn bạc nên anh mới về.

Hướng Dương mỉm cười đáp: "Vậy thì em sẽ chờ anh! Nhớ lúc đó anh quay lại, phải mua dâu tây cho em đấy. Nghe nói chỗ anh ở có nguyên nông trại trồng dâu mà phải không?"

Gia Anh chỉ cười rồi "Ừm" một tiếng, đưa tay chạm vào bờ má phúng phính của cô. Sau đó, anh lấy trong túi ra một sợi dây chuyền có mặt chìa khóa đeo vào cổ cho cô.

"Sợi dây chuyền mặt chìa khóa. Nếu vậy cái mặt ổ khóa..."

"Anh đang giữ!"

Hướng Dương ngạc nhiên khi anh tặng sợi dây chuyền này cô, cô thật sự rất thích nó.

"Nhớ giữ nó, đừng làm mất!"

Cô gật đầu đáp "Em biết rồi!", trên môi nở nụ cười thật tươi.

...

Ngày sau đó, Gia Anh trở về nhà để giải quyết công chuyện gia đình. Nhật Hoàng cũng đi theo anh về đó chơi vài ngày để giải stress sau mấy tháng ròng rã làm luận án, còn Hướng Dương với Thiên Kim thì lại mất thi cử.

Chiều tối hôm đó, Hoàng cũng trở lại trường.

Sáng ngày hôm sau nữa.

Hướng Dương đang sải chân bước đi đến phòng học, thì Thiên Kim hớt hãi chạy tới với vẻ mặt hoang mang tột độ.

"Hướng Dương ơi... cậu biết tin gì chưa, anh Gia Anh... Gia Anh..."

"Sao nhìn mặt cậu hoảng sợ vậy? Gia Anh về nhà rồi mà..."

Hướng Dương nhíu mày nhìn Thiên Kim đáp.

"Cậu chưa biết gì sao? Anh Gia Anh chết rồi... Sáng nay tin tức này đã loang khắp trường và trên các phương tiện truyền thông... Anh ấy bị sát hại chết, không tìm thấy xác..."

Nghe Thiên Kim nói vậy, Hướng Dương như chết sững với vẻ mặt bất thần, cảm thấy tim mình như chệch đi một nhịp, mọi thứ trước mắt như sụp đổ. Cô lắc đầu, không tin chuyện này được, cô mới vừa gặp anh cách đây hai ngày làm sao có chuyện anh ra đi như thế được.

Tay cô run run cấu chặt vào tay Thiên kim với ánh mắt chứa đựng cảm xúc rối bời, bờ môi run run đáp:

"Không thể nào... tớ không tin, anh ấy lại chết như vậy đâu... tớ không tin... Tớ phải đi gặp Gia Anh..."

Nói rồi, Hướng Dương guồng chân chạy đi trong nước mắt làm Thiên Kim không kịp ngăn lại. Vừa lúc Nhật Hoàng chạy tới, anh thật sự sốc khi biết được tin này, anh vừa mới tạm biệt Gia Anh tối qua mới sáng nay nghe tin Gia Anh chết, anh vô cùng bàng hoàng.

"Hướng Dương biết rồi sao?"

"Anh ơi, mau cản Hướng Dương lại đi... Em sợ nó mất bình tỉnh mà xảy ra chuyện mất..."

Thiên Kim nói với vẻ mặt lo lắng sốt vó cả lên. Thế rồi cả hai vội chạy đuổi theo Hướng Dương.

Hướng Dương cứ thế mà chạy không biết mình đang chạy ở phương hướng nào nữa, trong đầu cô bây giờ chỉ nghĩ đến Gia Anh. Cô không tin Gia Anh lại chết như thế được, cô không thể chấp nhận sự thật quá đau đớn này được.

"Rầm"

"Hướng Dương!"

Thiên Kim và Nhật Hoàng đồng thanh hét lên với đôi đồng tử giãn rộng, khi chứng kiến Hướng Dương nằm dưới đường, máu ở đầu chảy ra thành vũng khi bị một chiếc xe hơi tông trúng.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,952
Posts: 94167
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Giao Ước - An Viên

Postby tuvi » 08 Oct 2021

Chương 34: Kí ức thanh xuân

Hướng Dương chợt giật mình tỉnh dậy, quay về thời điểm hiện tại sau một chuỗi kí ức tưởng chừng bị lãng quên ùa về cùng một lúc. Hơi thở dồn dập với trái tim đau nhói, cô đặt tay lên lồng ngực đang phập phồng của mình.

"Hướng Dương, em không sao đấy chứ?"

Huy Nam ngồi bên cạnh giường lo lắng nhìn cô hỏi, nắm chặt lấy bàn tay cô.

"Cậu không sao chứ Hướng Dương? Cậu mê mang nguyên cả ngày hôm qua tới giờ đấy."

Thiên Kim nhẹ giọng đáp, nét mặt vừa lo lắng cho Hướng Dương vừa cảm thấy sốt ruột cho Gia Anh, vì không biết anh như nào rồi mà nguyên cả ngày qua không thấy anh đâu cả. Cô cũng đã gọi cho Nhật Hoàng xuống đây để cùng cô giúp Gia Anh đi tìm xác của anh đang bị chôn giấu đâu đó.

Vụ án mạng của Gia Anh thật sự là một bí ẩn lớn chưa có lời giải đáp.

"Gia Anh... anh Gia Anh..."

Hướng Dương hất tung cái chăn ra, vội vàng bước xuống giường rời khỏi đây với vẻ mặt tái nhợt hiện rõ sự hoang mang lẫn lo sợ, nhưng bị Huy Nam kéo tay giữ lại.

"Em đi đâu vậy?" Huy Nam thắc mắc hỏi.

"Bỏ tay tôi ra, tôi phải đi gặp Gia Anh..."

Dứt lời, Hướng Dương giật tay mình lại chạy đi thật nhanh. Trong miệng cô thầm rằng: "Gia Anh, chờ em... em xin lỗi, vì đã quên mất anh..."

Huy Nam định chạy theo thì Thiên Kim cản lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn anh đáp:

"Giờ thì hãy để Hướng Dương đi đi, cô ấy vốn dĩ không thuộc về anh và càng không thuộc về nơi này. Người cô ấy yêu thật sự là Gia Anh!"

Nói rồi Thiên Kim quay người bước đi khỏi với vẻ mặt băng lãnh.

...

Hiện tại Gia Anh đang ở trong phòng, nằm trên giường với vẻ yếu hẳn đi, vẻ mặt anh tuy lạnh nhưng lại hiện lên vẻ trầm buồn, ánh mắt anh đang hướng nhìn một cách chăm chăm vào màn hình chiếu cũ kĩ, với hình ảnh người con gái anh yêu nở nụ cười thật tươi.

Anh khẽ đưa tay như muốn chạm lấy cô ấy nhưng có điều gì đó quá xa vời và anh sẽ nhớ đến nụ cười đó của cô ấy!

"Rầm"

Cánh cửa chợt bật mở tung ra, Hướng Dương chạy vào trong nhìn Gia Anh đang nằm trên giường với ánh mắt trực trào những giọt lệ không ngừng tuôn rơi. Anh vội ngồi dậy bước xuống giường khi thấy sự xuất hiện của cô, với ánh mắt có chút bất ngờ.

"Gia Anh!"

Hướng Dương thốt lên mà chạy tới ôm chầm lấy anh thật chặt, òa khóc nấc lên thành tiếng.

"Tại sao anh lại không nói cho em biết, em bị mất trí nhớ chứ? Suýt chút nữa em đã quên mất anh rồi. Vậy mà anh còn tỏ ra không biết gì, lạnh lùng với em nữa... hức hức... Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra với anh vậy hả?"

Cô vừa khóc vừa nói với giọng trách móc, hờn giận đan xen.

Gia Anh chợt cười, khẽ vụt ra tiếng thở dài với hơi thở phả lạnh buông nhẹ Hướng Dương ra, nhìn cô với ánh mắt sâu lắng với những cung bậc cảm xúc. Anh đưa tay lên lau đi giọt nước mắt trên gương mặt của cô, trầm giọng đáp:

"Cuối cùng thì em cũng nhớ ra anh! Anh đã chờ em đến hoàng hôn rồi đấy. Đừng khóc, như vậy không đẹp đâu."

Hướng Dương vung tay đánh vào ngực anh một cái, nghẹn ngào nói:

"Vậy anh chết thật rồi sao?"

Gia Anh nghe Hướng Dương hỏi vậy, lòng anh đau như cắt, cổ họng nghẹn đắng. Hít một hơi thật sâu với vẻ mặt trầm tĩnh, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô đáp:

"Nhìn anh Hướng Dương, nghe những gì anh nói đây. Đến lúc em phải đối diện với sự thật thôi, vì anh đã chết, giờ đây anh chỉ là một vong hồn chưa được siêu thoát bởi anh chưa tìm được xác của mình."

"Nhưng mà... em không rời xa anh đâu, anh đi rồi em làm sao chịu nổi đây... Em không muốn đâu..."

Hướng Dương lại bậc khóc, lắc đầu không muốn, nắm chặt lấy tay anh.

"Em vẫn còn ba mẹ, còn cả một quãng đường dài tương lai phía trước. Hãy quay trở về nơi thuộc về mình được không em? Ba mẹ em, họ thật sự rất thương em, chỉ là họ quá tức giận nên mới nói quá lời với em vậy thôi... Hãy trở về đi, sống một sống hạnh phúc... có như vậy anh mới yên tâm mà đi..."

Gia Anh cố gắng thuyết phục Hướng Dương, anh mong cô sẽ nhận ra và hiểu những gì xảy ra hiện tại.

"Gia Anh!"

Vừa lúc Thiên Kim với Nhật Hoàng đi vào đồng thanh gọi tên Gia Anh. Nhật Hoàng vốn dĩ không có khả năng nhìn thấy người âm nhưng Gia Anh cho anh nhìn thấy.

"Nhật Hoàng, cậu cũng tới đây sao? Thật may vì hôm nay ngày cuối cùng tôi được gặp hai người đấy."

Gia Anh cất giọng đáp, ánh mắt nhìn hai người họ với cảm xúc khó tả.

"Cậu chết rồi, làm tôi thật sự sốc lắm đấy." Nhật Hoàng đáp, với ánh mắt nhìn Gia Anh một cách xót xa.

"Anh nói hôm nay ngày cuối cùng là sao?" Hướng Dương nhìn anh thắc mắc hỏi.

"Đến lúc anh phải đi rồi, em cũng đã nhớ lại, anh có thể yên tâm rồi. Giờ chỉ cần tìm thấy xác của anh nữa, thì anh có thể siêu thoát."

Gia Anh nói giọng đều đều. Anh biết khi nói điều này sẽ khiến Hướng Dương không kịp để đón nhận sự thật này, nhưng trước sau gì cô cũng phải đối mặt với nó, rằng anh không còn tồn tại trên đời này nữa.

"Anh có thể không đi siêu thoát được không? Hãy ở lại với em đi..."

Hướng Dương nghẹn ngào nói, nhìn anh với ánh mắt ươn ướt.

"Không được! Em không thể ở cùng với một linh hồn đã chết, anh không muốn làm một vong hồn mãi mãi không được siêu sinh."

Gia Anh đáp một câu thẳng thừng, dẫu biết đó là sẽ để lại một niềm đau khó phai đối với cô, nhưng hơn hết cô sẽ hiểu và nhận ra.

"Anh ấy nói đúng đấy Hướng Dương, cậu nên chấp nhận đi..." Thiên Kim đi lại chỗ Hướng Dương khuyên nhủ rồi quay sang nhìn Gia Anh lên tiếng đáp: " Tiền bối Gia Anh, giờ anh hãy chỉ cho em với anh Hoàng, xác của anh ở đâu được không?"

"Cậu hãy chỉ ở đâu đi, để tôi giúp cậu!" Hoàng đáp.

Gia Anh đưa tay chỉ về hướng bức tranh sơn dầu vẽ cảnh hoàng hôn trên tường, anh đáp:

"Tháo bức tranh đó xuống, đập bức tường đó ra."

"Không lẽ..."

"Đúng vậy!" Anh cắt ngang lời của Thiên Kim.

Hoàng đi tới lấy bức tranh xuống, và sau đó là một lớp xi măng bị bông trốc. Anh đi tìm một cái vật đó cứng cứng để đập lớp xi măng này ra. Thiên Kim cũng lại gúp anh tháo mấy cái cục gạch ra.

Mất một lúc sau cả hai cùng với Hướng Dương bàng hoàng sững sờ khi nhìn thấy bộ xương vẫn còn quần áo nhưng đã phần cũ và rách bươm.

"Tôi chết do bị người của mẹ kế giết hại, tôi bị đâm rất nhiều nhát dao vào người. Sau đó thì bà ấy cho người bỏ xác của tôi ở đó và đắp gạch lấy xi măng lắp lại ngay trong chính căn phòng của tôi. Chỉ vì sợ tôi sẽ là người thừa kế tài sản kia nên đã cho giết tôi."

Gia Anh nói lại những gì xảy ra trước đó về cái chết của mình.

"Vậy không phải anh bị chết cháy sao?"

Hướng Dương thắc mắc hỏi, vì lúc trước nghe Huy Nam nói, anh bị mẹ kế của anh ta cho người nhốt vào trong nhà kho rồi cho đốt cháy.

Gia Anh lắc đầu, gượng cười cay đắng rồi tắt lịm ngay sau đó, anh trả lời:

"Nếu chết cháy thì giờ sao xác anh ở đó! Anh ta chỉ nói qua loa cho em biết vậy thôi, chứ thật sự anh ta cũng chẳng biết rõ đầu đuôi."

"Được rồi, bây giờ thì chúng ta có thể đem xác của anh để chôn cất!"

Thiên Kim mỉm cười đáp, bây giờ thì cô cũng đã biết được sự thật về cái chết của anh rồi.

Bất chợt có một luồng ánh sáng rọi chiếu từ cửa sổ vào ngay chỗ Gia Anh đang đứng, cả ba người đều đứng hình ngạc nhiên. Bất giác Hướng Dương ôm chầm lấy anh khóc sướt mướt.

"Anh phải đi thật sao?"

Gia Anh đưa tay vuốt nhẹ làn tóc xuông mượt của Hướng Dương, buông nhẹ cô ra, nhìn cô với ánh mắt chứa đựng cảm xúc yêu thương trào dâng. Anh áp tay mình vào hai bên má cô, anh nở nụ cười nhẹ nhàng như chiếc lá mùa thu, trầm giọng đáp

"Sẽ có một người yêu em nhiều hơn anh, chờ em đến một ngày hoàng hôn nào đó để gặp em. Nín đi, đừng khóc. Hãy tiễn anh bằng một nụ cười được không?"

Hướng Dương không thể ngăn dòng nước mắt của mình mà nhìn anh nở nụ cười được. Nhưng giờ cô phải chấp nhận một sự thật, rằng anh ấy sẽ không bao giờ còn trên cõi đời này nữa, nhưng vẫn tồn tại mãi mãi trong tim cô.

Gia Anh quay ra nhìn Thiên Kim và Nhật Hoàng đáp:

"Hai người hãy thay tôi chăm sóc Hướng Dương được không? Giờ thì tôi phải đi rồi."

Thiên Kim cười đáp: "Anh yên tâm, Hướng Dương sẽ bình yên mà sống tốt thôi!"

"Tôi với thiên Kim sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy nên cậu đừng lo!" Hoàng cũng lên tiếng.

Gia Anh nhấc một bước tiến lại gần Hướng Dương hơn, cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng, ánh khẽ thầm nói: "Anh yêu em, cô gái của anh!"

"Em cũng yêu anh, Gia Anh!:

Và rồi anh dần tan biến hòa theo cơn gió nhưng không quên để lại nụ cười của sự hạnh phúc trên môi, anh sẽ đi đến một nơi nào đó thôi. Tình yêu đẹp của hai người sẽ còn đọng lại mãi nơi hai người từng gặp nhau và trao nhau yêu thương đầu.

Hướng Dương chỉ biết đứng cúi mặt xuống khóc trong thầm lặng, cố gắng không phát ra tiếng, giờ trong lòng cô giống như từng đợt sóng biển dâng trào vậy.

Thiên Kim với Nhật Hoàng đi tới an ủi Hướng Dương.

Ngay sau ngày hôm đó, họ đã cùng nhau đưa xác của Gia Anh tới một ngọn đồi cỏ xanh mướt để chôn cất. Mọi thứ đều quay lại thời điểm ban đầu của nó.

...

Một thời gian sau.

Hướng Dương quay trở lại cuộc sống bình thường, không còn bước chân tới giao lộ âm dương kia một lần nào nữa, vì tại nơi đó để lại trong cô một quá khứ đau buồn.

Thời gian trôi qua, những kí ức đẹp giữa cô và Gia Anh vẫn còn mãi trong trí nhớ của cô, khó lòng mà quên đi được.

Một mình cô lững thững bước đi một mình sau giờ tan học. Bầu trời cũng bắt đầu ngã sang một màu đỏ cam của buổi chiều hoàng hôn tắt nắng. Làn gió thổi thoáng qua làm bay làn tóc đen dài của cô, ánh mắt nhìn đi đâu nơi đây không điểm dừng.

"Bộp"

Bất ngờ có một người va vào cô, làm cô có chút giật mình.

"Em không sao chứ?"

Ánh mắt cô như giãn rộng ngơ ngác nhìn người con trai có khuôn mặt anh tú giống như Gia Anh, từ ánh mắt đến đôi môi. Bất giác một giọt nước mắt vô thức chảy dọc xuống bờ má của cô.

Người thanh niên này nhíu mày có chút lo lắng, tiếp lời:

"Em bị đau ở đâu à?"

Hướng Dương vội đưa tay gạt đi giọt nước mắt trên mặt, gượng cười đáp:

"Không sao... tôi không bị đau ở đâu cả."

"Anh xin lỗi, anh đi không để ý gì xung quanh nên đụng trúng em. Mà em tên gì vậy?"

Anh nói giọng đều đều, trên môi nở nụ cười nhẹ. Cảm thấy có chút thú vị về cô gái lần đầu gặp mặt này.

"Hướng Dương!"

"Anh là Gia Anh, mới chuyển trường tới. Học viên năm tư, ngành y đa khoa. Đây là ngày đầu tiên anh tới đây, nên chưa có người bạn nào. Chúng ta làm bạn được chứ?"

"Anh có một cái tên giống với một người quan trọng với em. Từ khuôn mặt đến giọng nói cũng vậy. Nhưng dù sao cũng vui khi lại có thêm người bạn mới, tiền bối Gia Anh!"

Hướng Dương mỉm cười nhẹ giọng đáp, với ánh mắt chứa đựng một cảm xúc thương nhớ người con trai cô từng theo đuổi và yêu thương ùa về.

Hết
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,952
Posts: 94167
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Previous

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 35 guests