Chương 8: "Em có chuyện gì buồn sao?"
Hướng Dương dừng chân ngồi tại ghế đá gần đó với vẻ mặt mang đầy tâm trạng, ánh mắt nhìn đi đâu đó quanh đây. Khẽ vụt ra tiếng thở dài não nề.
Bất chợt cô cảm thấy lạnh ở bên má khi bị một gì đó áp vào, cô giật mình quay sang nhìn thì thấy ly trà sữa đang cầm trên tay của Gia Anh, khiến cô có chút bất ngờ, ánh mắt trân trân nhìn anh.
"Cầm đi, định để tôi cầm đến mỏi tay sao?"
Gia Anh cất giọng nói với vẻ mặt lạnh lùng.
Hướng Dương ngượng ngùng đưa tay nhận lấy ly trà sữa từ Gia Anh, bỗng chốc tâm trạng vừa rồi cũng tan biến hẳn đi không hiểu tại sao. Gia Anh châm ống hút vào ly cho cô rồi ngồi xuống bên cạnh, cô mỉm cười đáp:
"Cám ơn anh!"
Cô nhâm nhi uống trà sữa, mắt sáng lên bởi hương vị của nó thật sự rất tuyệt mà cũng là vị mà cô thích. Nhìn lại ly trà sữa nhãn hiệu Bobabop, đây là thương hiệu trà sữa mà cô thường hay uống lúc đi học. Cô nghiêng đầu sang nhìn Gia Anh thốt lên:
"Công nhận anh muốn đúng loại trà sữa tôi thích đấy, đã vậy còn là vị mật ong nữa."
"Trả tiền ly trà sữa cho tôi đây, một trăm ngàn!"
Gia Anh nhìn Hướng Dương cất giọng đáp, với vẻ mặt bất cần.
"What? Một trăm ngàn?"
Hướng Dương thốt lên suýt sặc và phun trà sữa đang ngậm trong miệng ra ngoài khi nghe Gia Anh nói giá của nó. Cô nhìn anh với ánh mắt trợn trong ngạc nhiên đáp:
"Này, tôi nhớ lúc trước có người mua cho tôi ly trà sữa vị mật ong này chỉ có năm mươi ngàn thôi nhé, bao gồm cả trân châu, thạch phô mai, khúc bạch và bánh flan. Làm gì có ly nào mà mắt dữ vậy, uống tế à?"
"Ly trà sữa này năm mươi ngàn, cộng thêm phí ship! Đâu có cái gì cho không."
Gia Anh thản nhiên đáp, nụ cười nhẹ nữa môi hờ hợt như có như không.
"Hơ hơ, cái con người này không ngờ lại tính toán như vậy đấy. Tưởng đâu được uống chùa chứ, ai dè... thôi dù sao có ly trà sữa này cũng làm quên đi sầu muộn..."
Hướng Dương lắc đầu nói, bó tay với một người Gia Anh. Chẳng hiểu tính cách con người anh như thế nào nữa, thất thường như giông bão vậy. Hút ừng ực gần hết cả ly rồi cô bóc vỏ ra, lấy muỗng múc mấy cái thạch ăn một cách ngon lành.
Gia Anh chỉ biết nhìn Hướng Dương theo một góc nhìn nào đó với ánh mắt lạnh buồn, trầm lắng. Nụ cười tươi tỏa nắng trên môi cô làm anh bỗng có cảm giác nhẹ lòng hẳn đi:"Em có chuyện gì buồn sao, Dâu Tây?"
"Ủa mà sao, anh lại tới đây vậy?
Hướng Dương chợt quay lại nhìn anh hỏi, anh vội quay đi chỗ khác có chút lúng túng nhưng nhanh chóng trở về trạng thái bình thường. Anh hạ giọng tâm trầm thấp đáp:
"Thích thôi! Còn cô?"
"Tôi hả?... Nghe theo lời mẹ chồng, đi nghỉ tuần trăng mặt cùng với Huy Nam. Nhưng mà hiện tại anh ấy đang ở bên mối tình đầu của mình rồi, tôi đã giúp cho hai người ấy được bên nhau. Đáng lẽ tôi nên vui mới phải nhưng chẳng hiểu sao lòng buồn man mác như mưa phùn đầu mùa vậy?"
Hướng Dương chợt xịu mặt xuống nói, gượng cười rồi buông một câu đùa: "Tôi có nên nghe bài em gái mưa không nhỉ? Nó có vẻ hợp với tâm trạng của tôi hiện giờ... hihi..."
Nói rồi Hướng Dương đứng dậy bước đi, cơn gió thổi thoáng qua làm bay mai mái tóc cô.
Gia Anh đứng dậy nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy đang đi kia rồi bước theo phía sau cô.
"Giờ mình anh nơi đây cô đơn lặng lẽ
Nơi phương xa em có hạnh phúc
Có thấy vui như anh từng khiến em nở nụ cười, bồi hồi con tim anh nhận ra.
Khi em đưa đôi tay xa cách, là khi cơn mưa nặng hạt
Chỉ còn anh nơi đây, lặng nhìn theo bóng em rời xa" (Yêu thương ngày đó)
...
Chiếc xe dừng lại trước một homestay gần chỗ khu nghỉ dưỡng mà Huy Nam với Hướng Dương đang nghỉ ở đó.
Vừa vào trong phòng, Ngọc Châu ôm lấy Huy Nam nhẹ giọng nói:
"Tối nay anh ở lại đây với em được không?"
Huy Nam buông nhẹ Ngọc Châu ra, trầm giọng đáp:
"Có lẽ không được, anh xin lỗi. Tạm thời chúng ta cứ như thế này đi, khi nào trở về thành phố, chúng ta sẽ thường xuyên gặp nhau ở trường Vong Âm được không?"
"Tại sao vậy? Có phải vì Hướng Dương không? Chẳng phải hai người chỉ là bạn bè, lấy nhau chỉ vì giao ước thôi sao? Anh cảm thấy áy náy với cô ấy hả?"
Huy Nam nhìn thẳng vào mắt Ngọc Châu với vẻ nghiêm túc đáp:
"Không phải vậy! Là vì mẹ của anh thôi. Dù sao anh với Hướng Dương cũng đã cam kết với nhau, khi nào anh tìm được em thì sẽ ly hôn, đường nấy đi. Hơn nữa chuyện này đâu phải anh muốn là được, còn mẹ với ba của anh nữa... Đợi thêm một vài thời gian nữa khi mọi thứ ổn cả, anh sẽ nói chuyện này cho gia đình biết."
"Em hỏi thật anh, anh còn yêu em chứ? Em sợ có một ngày anh không còn yêu em nữa."
Ngọc Châu nói giọng chân thật với ánh mắt lo sợ gì Huy Nam vì cô sợ sẽ có một ngày mất anh, vì hiện tại bên anh là một người con khác chứ không phải cô.
"Em yên tâm, anh có lỗi với em, nên anh sẽ bù đắp cho em!"
...
Hướng Dương và Gia Anh đều dừng lại ở rạp chiếu phim bỏ hoang, nhưng vẫn nườm nượp người vô và đương nhiên không phải người dương. Do cô thấy vậy thôi, thực chất mọi thứ hoàn toàn diễn ra bình thường sống bên dương vậy.
Gia Anh cực kì ghét xem phim rạp, vì anh thấy thật sự nhàm chán. Nhưng không biết hôm nay trời nổi gió chuyển mây hay sao anh lại theo cái cô phiền phức này. Vì cô nài nỉ quá nên anh mới đi thôi, cô cứ than van trên trời dưới đất rằng: "Người ta đi xem phim toàn có đôi có cặp, có bạn, chứ ai đi một mình kì cục... Với lại trong đấy toàn vong không à, nên tôi ớn lạnh lắm..." và thế là anh bị lôi đi khi chưa kịp đưa ra lời đồng ý gì.
Hiện tại Hướng Dương và Gia Anh đang ở trong rạp chiếu phim, mà hình chiếu sáng lên làm xua tan đi cái vẻ ám khí âm tà quanh đây, nhìn thấy tựa đề "100 ngày bên em" miệng cô cười lên, vì đây thể loại tình cảm ngôn tình mà cô thích.
"Cô thích xem mấy loại tình cảm nhạt nhẽo này sao?"
Gia Anh nhíu mày đáp, khẽ thở phắt một cái, muốn bỏ ra ngoài ngay lập tức nhưng cũng có đi ra được đâu nên đành ở lại.
Hướng Dương cười "hi hi" quay sang nhìn anh rồi tắt đi nụ cười, lên giọng đáp:
"Chưa coi mà anh phán như đúng rồi vậy? À mà cũng phải người như anh đâu có cảm xúc, tảng đá như anh đâu phù hợp với mấy thể loại tình yêu như thế này chứ? Thôi lỡ rồi, xem đi, coi như anh coi đó mà tập tỏ tình với bạn gái mình, sẵn tập biểu cảm trên mặt luôn đi."
Sau một hồi ngồi mòn cả ghế, phim đang ở 1 tiếng 20 phút.
Hầu hết người xem phim xung quanh Hướng Dương đều bật khóc nức nở khi đến phân đoạn nam nữ chính hiểu lầm mà xa cách nhau, cô cũng chẳng ngoài lệ. Nước mắt tèm nhem cả lên, khóc thút thít vì quá xúc động.
Ngoại trừ một tảng đá vô tri vô giác như Gia Anh đây không hề bị lay động một chút nào, vẻ mặt đơ toàn tập, không một chút cảm xúc gì. Đối với anh, nó là một bộ phim chán chết.
Bất chợt Hướng Dương gục đầu vào người Gia Anh khóc òa lên khiến anh như ngẩn người ra, với vẻ mặt có chút bất ngờ, tim anh như thốt lên một giây tức thời vậy.
"Tại sao họ lại trớ trêu như vậy chứ? Cô gái đó bị bệnh sao không nói cho anh ấy biết, để rồi xa cách như thế này..."
Anh chẳng biết nói gì cả, chỉ biết đưa tay vỗ nhẹ vào vai cô một cách cứng nhắc cho có lệ. Nhưng điều đó đối với Hướng Dương như là một sự an ủi.
Sau khi rời khỏi rạp chiếu phim, Hướng dương đi vào khu phố bán đồ lưu niệm. Tại đây cô vui vẻ thích thú lựa chọn những món đồ mà cô yêu thích để mua.
Thì chợt cô dừng lại khi thấy có một một cặp dây chuyền có mặt là một cái ổ khoác và một cái chìa bằng bạc rất đẹp. Cô cầm lên xem với vẻ mặt tiếc nuối:
"Đẹp vậy, mà lại dây chuyền cặp chứ? Mua một chiếc thì chẳng còn ý nghĩa gì..."
Cô xăm soi một hồi rồi cứ lưỡng lự có nên mua hay không, thì Gia Anh giật lấy trong tay mình, mở ví lấy tờ năm trăm ngàn đưa cho chủ tiệm, rồi bỏ vào tay cô lên giọng đáp:
"Cô định đứng đây nhìn nó luôn à? Muộn rồi về nơi nghỉ đi!"
Nói rồi Gia Anh đi thẳng một mạch với vẻ mặt lạnh lùng, làm Hướng Dương ngớ người nhìn cặp dây chuyền trên tay mình vô vàn cảm xúc hỗn độn.
Lúc này Gia Anh mới lấy sợi dây chuyền có mặt ổ khóa mà mình đeo trên cổ ra xem, rồi giật phắt một cái bỏ vào trong túi áo bước đi với vẻ mặt lạnh buồn. Xem ra thì chủ nhân của cái chìa đã đánh rơi nó rồi, vậy thì cần ổ làm gì chứ.
...
Chiều.
Huy Nam trở về thì vô tình thấy Hướng Dương đang ngồi trước bậc thềm xi măng ngắm biển của buổi hoàng hôn, nổi gió lồng lộng. Anh đi tới ngồi xuống bên cạnh làm Hướng Dương thoáng giật mình, nhìn anh lên giọng:
"Ủa, sao anh lại về đây? Tôi tưởng anh ở bên Ngọc Châu chứ?"
"Ừ... thì dù sao tôi cũng đưa cô xuống đây rồi, chẳng lẽ để tế à?"
Huy Nam cất giọng ôn hòa đáp, ánh mắt nhìn Hướng Dương chứa đựng một cảm xúc lạ.
"Buổi chiều hoàng hôn ở đây đẹp thật. Yên bình nhưng có phần rợn người."
Hướng Dương nhẹ giọng đáp, ánh mắt nhìn về phía phương trời xa kia, chim hải âu bay lượn khắp ơi. Cô chợt nở nụ cười thật tươi, vô tư và có duyên.
Huy Nam nhìn Hướng Dương cười, nụ cười đó khiến anh cũng cười theo không hiểu tại sao nhưng lại cảm thấy trong lòng rất thoải mái. Anh bất giác đưa tay vén lấy vài lọn tóc đang bay lè phè trước mắt cô lên tai, hành động đó của anh làm cô có chút ngẩn người nhìn anh, tim cô vô thức thốt lên một giây.
Hai người chợt nhận ra vội quay đi nhìn mỗi người mỗi phía, cảm thấy ngượng ngùng.
"Hoàng hôn ở đây đẹp thật!" Huy Nam đáp.
"Huy Nam, không lẽ anh có tình cảm với cô ấy rồi sao? Em có cảm giác anh không còn cảm xúc gì với em như lúc trước nữa rồi. Cảm giác cái ôm vừa rồi ở cây cầu tình yêu không còn mấy thắm thiết nữa..." Ngọc Châu nói thầm, đứng một góc với cự ly khá gần nhìn hai người với ánh mắt thoáng buồn, hiện rõ sự ngờ vực. Có phải cô đã tới muộn rồi không dù cho cô là người đến trước? Tình yêu dần phai nhạt, lòng người cũng đổi thay.
Sau ngày nghỉ tuần trăng mật, Hướng Dương với Huy Nam đều trở về biệt phủ trong cánh rừng thông heo hút kia, tiếng quạ kêu không ngừng một cách thê lương đến u mị. Có mấy cái vong hồn trắng lượn lờ vất vưởng xung quanh.
Hôm nay Hướng Dương vẫn đến trường đi học bình thường. Cô được Huy Nam đưa đi như thường lệ.
"Đi ăn sáng cùng chứ?" Huy Nam mở lời mời.
Hướng Dương mỉm cười gật đầu "Ừm" một tiếng rồi cùng nhau bước đi.
"Huy Nam!"
Chợt nghe thấy ai đó gọi tên mình, Huy Nam toan bước đi mà quay người lại nhìn và nhận ra đó là Ngọc Châu. Cô ấy đang đứng nở nụ cười nhìn anh với ánh mắt long lanh. Cô ấy trông thật xinh xắn với bộ váy trắng dài hơn gối, thuần khiết và dịu dàng.
Hướng Dương có chút ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của Ngọc Châu ở đây, cô ấy quay sang nhìn cô khẽ cười như một lời chào lịch sự, và cô cũng gượng cười đáp lại.
"Sao em lại ở đây vậy Ngọc Châu?" Huy Nam thắc mắc hỏi.
"Em chuyển trường vào đây học cùng với anh."
Ngọc Châu nhẹ nhàng nói rồi đi tới nắm lấy tay Huy Nam.
Bỗng chốc Hướng Dương thấy mình như là người ngoài chen vào giữa họ vậy.
"À mà em đói bụng rồi, chúng ta đi ăn sáng nha. Hướng Dương đi cùng đi!"
Ngọc Châu nhìn Hướng Dương ngỏ lời. Huy Nam nhíu mày nhìn Ngọc Châu rồi quay sang nhìn Hướng Dương với vẻ khó xử, vì vừa rồi anh cũng mở lời rủ cô đi ăn sáng.
Hướng Dương cảm thấy lúng túng vô cùng, vội quơ tay lắp bắp đáp:
"Thôi hai người đi ăn đi, tôi cảm thấy chưa đói!"
"Vậy thì chúng ta đi thôi anh!"
Ngọc Châu đáp rồi nắm tay Huy Nam quay người bước đi.
Ngay lúc này đây Hướng Dương có ý nghĩ rằng, mong Huy Nam sẽ ở lại. Vẻ mặt cô xịu xuống đượm buồn lững thững bước đi.
"Ôi trời đất quỷ thần ơi... hết hồn... Làm gì xuất hiện bất thình lình vậy hả?"
Hướng Dương hét toáng lên, tay ôm lấy lồng ngực phập phồng của mình để điều hòa lại hơi thở khi bất ngờ Gia Anh xuất hiện trước mặt cô, với bộ dạng không thể nào quái dị hơn. Vẫn như thường lệ, một bên mặt bị chốc da rỉ máu, ánh mắt đen loáy không thấy con ngươi hay trồng trắng gì đâu hết, gân máu màu đen nổi chằng chịt khắp mặt và cổ. Nhưng cũng cũng thừa nhận không có vong hồn nào đẹp như tên Gia Anh này.
Gia Anh trầm giọng đáp: "Tôi đâu có xuất hiện bất thình lình, đó là do cô đi suýt đụng trúng tôi thôi!"
"Đừng có mà bao biện. Hù chơi người khác thì nói một tiếng đi. Tránh ra!
Hướng Dương nổi quạo lên với vẻ mặt hầm hầm.
"Cô bảo ai tránh ra?"
"Tôi bảo anh đấy!"
"Cô to gan đấy, dám lớn tiếng với tôi à!"
Gia Anh tiến sát lại gần khiến Hướng Dương thụt lùi ra sau, cúi gầm mặt xuống mà không dám ngước lên nhìn khuôn mặt lạnh tanh đến đáng sợ của anh. Cô biết vừa rồi, cô lỡ miệng, nổi giận không đúng người.
Thấy bộ dạng sợ sệt của Hướng Dương khiến Gia Anh có chút buồn cười, đưa tay lên định lấy cái lá khô dính trên tóc cô xuống thì cô ngước mặt lên nhìn thẳng vào mắt anh, khiến anh vội thả tay xuống hướng khác.
"Coi như nãy giờ tôi chưa nói gì đi... Tha cho tôi, tôi biết anh là một con người dễ tức giận mà... Mong anh bỏ qua... Anh mà bóp cổ tôi, chắc tôi chết mất thôi... mà thôi, giờ tôi đói lắm rồi, đi ăn cái gì đó đi..."
Nói rồi Hướng Dương lôi Gia Anh đi như đúng rồi vậy, khi anh chưa kịp phản ứng hay lên tiếng đồng ý gì cả.
Cả hai cùng nhau vào trong một quán phở trước cổng trường. Sự xuất hiện của Gia Anh như náo loạn cả lên bởi sự điển trai của anh, mà một phần anh cũng đã nổi tiếng sẵn trong trường rồi.
Hướng Dương và Huy Nam đều chọn cái bàn gần cửa sổ ngồi đó, Gia Anh cảm thấy cực kì khó chịu khi mấy ánh mắt kia cứ nhòm ngó mình, vẻ mặt anh lạnh như tiền.
"Này nhìn mặt của anh căng dữ lắm à ghen! Thư giãn đi nào... Tại anh đẹp trai quá nên mọi người mới nhìn thôi, cái này anh nên hãnh diện mới phải, khi sinh trời phú cho khuôn mặt điển trai anh tú như vậy."
Gia Anh ngơ người nhìn Hướng Dương khi nghe cô nói về nhan sắc của mình như lên một tầng mây vậy. Cô còn nở nụ cười tít mắt không thấy mặt trời.
Anh nhìn Hướng Dương tự dưng nhớ lại một đoạn kí ức mập mờ. Anh cũng phục rằng anh sinh với khuôn mặt quá hoàn hảo mà ai cũng muốn, cho nên lúc trước còn sống đi ăn hay đi đâu đó có một người luôn giữ tay anh khư khư và luôn bắt anh đội mũ chùm đầu to rộng hay mũ lưỡi trai để che bớt khuôn mặt đi.
"Nhìn anh không khác gì Ninja cả, làm ơn cho anh thở được không, Dâu Tây???"
"Không được đâu mà, người ta mà thấy anh thì coi như em bị ra rìa ý...."
Cô gái của anh dừng lại chỉnh chu lại quần áo cho anh với vẻ mặt nhăn lại vì cái nắng chói vào. Anh càm ràm, đặt tay lên trán cô:
"Ra rìa cái gì, chỉ cần họ biết anh có bạn gái là em được rồi..."
Cô gái của anh tự dưng bực dọc, đánh nhẹ anh một cái: "Mà có cho anh ăn mặc kiểu gì, lạc quẻ cũng chẳng dìm được. Chán ghê chứ! Em không muốn, người ta cứ nhìn đâu... hu hu". Cô giả khóc như mèo.
Anh mỉm cười, véo nhẹ má cô và nhẹ giọng đáp lại: "Kệ họ. Mà sao em phải sợ? Lẽ ra phải tự hào, hãnh diện khi có anh làm nền cho em chứ?"
"Anh dìm em đúng hơn?"
"Thôi đi vào trong ăn đi, ăn sẽ che kín chỉ trừ mắt và miệng được chưa chị hai của tôi..."
Thấy cô càm ràm hoài, anh lôi cô vào trong quán ăn liền chứ đứng ngoài hoài chắc cả hai cháy đen mất.
Gia Anh thôi không nghĩ nữa khi thấy chủ quán đang tới.
Cô chủ quán không biết từ đâu đi nhanh tới, miệng cười toe toét tươi rói, nhưng nhìn mặt bà ấy trắng bệch thêm quần thâm đen ở mắt khiến Hướng Dương thoáng giật mình.
"Chào buổi sáng, hai cưng muốn ăn gì đây nè?"
Bà ấy vừa hỏi vừa nhìn Gia Anh một cách đau đáu khiến cho anh suýt sặc nước vừa mới uống.
"Dạ, cho con tô phở..."
"Cho con hai tô phở gà, một tô không hành, thêm một đĩa quẩy nữa."
Hướng Dương chưa kịp nói thì Gia Anh cùng lúc nói, làm cô ngẩn người trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh.
"Được rồi, sẽ có liền ngay!" Chủ quán vui vẻ quay vào trong chuẩn bị nhưng không quên vỗ vào lưng Gia Anh vài cái khiến anh cảm thấy ái ngại.
"Sao anh biết tôi thích ăn phở không ăn hành, đã vậy còn gọi thêm đĩa quẩy nữa? Đó là món bánh tôi thích ăn kèm với phở nhất đấy?"
"Vốn dĩ cô thích mà, đúng không?"
Gia Anh thản nhiên trả lời, ánh mắt nhìn ra ngoài kia. Vừa lúc chủ quán bưng ra, đặt xuống bàn tô phở gà nóng hổi, bốc mùi thơm phức và một đĩa quẩy vàng óng.
Hướng Dương còn chưa hết thắc mắc với câu trả lời mơ hồ của Gia Anh, nên cô nhíu mày hỏi: "Làm sao lại biết tôi thích chứ?"
"Ăn đi, nói nhiều!" Gia Anh quạo lên khiến Hướng Dương bậm môi, đành ngậm ngùi cầm đũa lên ăn. Nhưng ánh mắt lại chăm chăm nhìn vào cái đùi gà trong tô của Gia Anh. Thật là chủ quán mê trai, thiên vị. Trong khi anh được cái đùi béo ngậy còn cô lại ức gà, mà cô lại không thích ăn ức mới lạ chứ.
Định cho phở vào trong miệng thì Gia Anh phải ngừng lại hướng mắt nhìn Hướng Dương, cô chủ quán lẫn một số người xung quanh đang nhìn anh, khiến anh hạ đũa xuống. Thật sự anh không tài nào húp nổi nước phở huống chi nói đến chuyện nhai sợi phở.
Mà anh thấy Hướng Dương cứ nhìn chú mục cái đùi gà trong tô phở của anh, anh trầm giọng nói:
"Ăn đi, nhìn cái gì!"
"Đổi cho tôi cái đùi đi... buyn buyn... năn nỉ đó, tôi không thích ăn ức đâu... nha nha... buyn buyn... Anh đẹp trai, phải ga lăng chứ?"
Hướng Dương vừa nói vừa đưa hai tay lên làm aego vô cùng đáng yêu, làm Gia Anh mới vừa húp nước phở mà sặc ra hết, vội vớ lấy chai nước uống một hơi. Anh gằn giọng nói:
"Sao cô lắm lời vậy? Ăn có mỗi tô phở cũng không xong. Ăn đi, đừng nhiều lời nữa."
Hướng Dương xịu mặt xuống, đành phải ăn thôi, mà mắt lại không rời cái đùi gà kia.
Đang ăn trong gượng ép thì cái đùi gà nằm ngay trong tô của cô khi được Gia Anh gấp bỏ qua. Cô ngước mặt lên nhìn anh nở nụ cười ngay lập tức, trong khi anh vẫn đang ăn với vẻ mặt lạnh lùng.
Chợt trong đầu cô xuất hiện thấp thoáng cảnh tượng này khá là quên thuộc, thật kì lạ nhưng không tài nào hình dung rõ nữa. Cô thôi không nghĩ tới mà vui vẻ ăn nhưng không quên cám ơn anh.
Cô cất giọng chân thành đáp: "Cám ơn anh nha!"
Gia Anh chỉ biết nhìn Hướng Dương ăn mà mỉm cười lộ răng khểnh trắng tinh. Chính nụ cười chớp nhoáng tích tắc vài giây của anh khiến cho mọi người phải lụy tim vì nó có khả năng giết người, quá có duyên.
Sau khi ăn xong, cả hai đều rời khỏi quán. Đối với Gia Anh, ăn tô phở mà như đi đánh trận vậy, ăn không được bao nhiêu cả. Hai người cùng nhau đi về trường.
"À đúng rồi..."
Hướng Dương sực nhớ ra một thứ, vội lục lọi trong túi thổ cẩm ra một sợi dây chuyền có mặt ổ khóa bỏ vào trong tay Gia Anh, khiến anh có chút ngạc nhiên. Cô lên giọng đáp:
"Anh giữ nói đi, dù sao thì anh là người bỏ tiền ra mua mà. Tôi giữ cái còn lại, coi như vật lưu niệm vậy..."
Nói rồi Hướng Dương chạy đi một mạch làm Gia Anh chẳng kịp phản ứng gì thì cô đã chạy mất hút không thấy bóng dáng đâu.
Vừa lúc Hướng Dương đang chạy về lớp thì gặp cô bạn Lê Thương.
"Sao cậu lại ở đây vậy? Không vào lớp học à?"
"À tình cờ gặp cậu ở đây, sẵn tiện nói luôn. Chiều nay là sinh nhật mình, có gì học xong cậu tới chơi cùng với mình và mọi người nha."
Lê Thương mỉm cười nhìn Hướng Dương đáp. Hướng Dương chỉ cười gật đầu "Ừ" một tiếng.
Tại một quán bar sang trọng, nhạc nổi ầm ầm nhưng đối với Hướng Dương đây là một lạ lẫm đến rợn người, mặt ai nấy đều như cái xác chết vậy. Thôi thì cô cũng coi như là nghệ thuật hóa trang vậy.
Ngồi gần quầy rượu, Lê Thương đưa cho cô một ly rượu vang đỏ thuộc loại nặng đô nhất.
"Cám ơn!" Hướng Dương mỉm cười nhận lấy, thử uống vài ngụm, cảm thấy cay xè ngay đầu lưỡi, vì đây là lần đầu cô uống rượu.
"Nghe cậu nói đi nghỉ tuần trăng mật cùng với Huy Nam mà sao về sớm thế, nói tính ra đi mới có một ngày."
Lê Thương tò mò nhìn Hướng Dương hỏi.
Nhắc tới chuyện này nét mặt Hướng Dương tối sầm lại, khẽ vụt ra tiếng thở dài đáp:
"Thôi, chán lắm. Mang tiếng nghỉ tuần trăng mật chứ mà không phải như vậy đâu. Đi gì toàn gặp cô hồn không à, đã vậy còn bị lạc nữa. Rồi còn trở thành kẻ ngoài cuộc."
"Kẻ ngoài cuộc là sao?"
"Thôi... thôi... đừng nhắc lại làm gì... Hôm nay sinh nhật cậu mà, đừng nói chuyện của tớ. Thật sự cậu là người bạn đầu tiên của tớ, khi tớ đặt chân vào xã hội Vong hồn này đấy."
Nói rồi, Hướng Dương nốc hết cả ly rượu một hơi. Cô cứ như thế uống hết ly này đến ly khác, cười nói vui vẻ.
Hướng Dương một mình lết về biệt phủ với những bước đi loạng choạng tưởng chừng sắp ngã tới nơi. Hai má cô đỏ ửng, ánh mắt lờ đờ nhìn cái cung điện to lớn trước mặt. Cô chẳng còn hình dung nổi mình đang ở đi đâu nữa.
Mấy cái vong hồn lượn lờ quanh cô nhưng cô chẳng có một chút sợ hãi gì với họ, mà còn cười chào hỏi như đúng rồi vậy.
Không biết cô đi kiểu gì, chân nam đá chân chiêu ngã nhào về phía trước nhưng lại ngã vào lòng của Gia Anh, khi anh đang tình cờ đi ra ngoài để tản bộ.
Anh nhíu mày vì ngửi thấy mùi rượu phảng phất từ người của Hướng Dương, anh trầm giọng đáp: "Cô uống rượu đấy à?"
Hướng Dương mơ màng ngước mặt lên nhìn Gia Anh đáp: "Ủa là anh à? Hôm nay sinh nhật bạn nên tôi uống rượu giải sầu đấy mà..."
"Thật là..."
Gia Anh bế xốc Hướng Dương lên rồi đi thẳng vào trong gian nhà chính trước mặt, mà anh không hề muốn đặt chân vào trong đó một phút nào, vì anh không muốn gặp những kẻ đã hại mình, một người ba lạnh nhạt, một người anh ganh ghét.
Anh vừa bước chân vào trong gian nhà đó vừa lúc chạm mặt Huy Nam.
Huy Nam nhíu mày Hướng Dương đang trong tay của Gia Anh ngủ rất ngon lành, anh đi tới gần lên giọng:
"Cô ấy bị sao vậy?"
"Uống rượu nên say!" Gia Anh trả lời với vẻ mặt lạnh lùng.
"Để tôi đưa cô ấy lên phòng, còn cậu không phận sự gì thì nên về gian nhà của mình đi. Nơi này không phù hợp để cậu bước chân vào đâu."
Huy Nam buông một câu dứt khoát, với ánh mắt nhìn Gia Anh dường như không thích sự hiện diện của anh tại đây. Rồi anh bế Hướng Dương từ tay của Gia Anh đi thẳng qua mặt anh.
"Vốn dĩ tôi chẳng bao giờ muốn bước chân vào đây cả."
Huy Nam chợt khựng lại khi nghe Gia Anh lên tiếng, anh quay lại nhìn Gia Anh.
Gia Anh nhìn Huy Nam với ánh mắt sắc lạnh tiếp lời: "Tôi cảm thấy khinh thường khi nhìn mặt của các người."
Nói rồi Gia Anh quay người bước đi khỏi đây.
Lên đến phòng Huy Nam đặt Hướng Dương nằm xuống giường. Anh không biết cô có chuyện gì mà lại uống rượu say không biết gì thế này nữa.
Anh nhíu mày nhìn Hướng Dương trầm giọng hỏi:
"Sao hôm nay cô uống nhiều rượu vậy?"
Hướng Dương chống tay ngồi dậy bước xuống giường đi tới chỗ gần chỗ anh, ngước mặt lên nhìn anh chằm chằm với ánh mắt lờ đờ, chứa đựng cảm xúc rung động đầu đời cùng nụ cười mơ hồ như có như không:
"Mang tiếng đi sinh nhật bạn, nhưng tôi lại mượn rượu để giải sầu cơn muộn phiền trong tôi. Anh có biết tôi phải suy nghĩ nhiều thế nào về mối quan hệ giữa hai chúng ta không? Tôi chỉ nghĩ mình khi kí giao ước kia thì ngăn mình không nên vượt quá giới hạn, nhưng chính những hành động quan tâm của anh làm tôi cảm thấy rung động. Anh biết không, nghỉ lễ trăng mật hôm đó tôi thật sự rất buồn khi nhìn thấy anh với cô ấy đã tìm thấy nhau, đáng lẽ ra tôi nên vui mới phải nhưng không hiểu sao tôi lại buồn, và chỉ mong lúc đó anh đi đến bên tôi thôi. Giống như lúc sáng cũng vậy, tôi chỉ muốn anh đừng đi... nhưng chợt nghĩ lại tôi chỉ là người đến sau thôi... Hình như tôi thích anh một chút rồi đấy Huy Nam..."
Nói rồi Hướng Dương chợt gục đầu vào ngực của Huy Nam nhắm mắt lại chìm trong vô thức, anh vội đưa tay giữ cô lại. Anh như đứng hình khi nghe những gì mà Hướng Dương nói vừa rồi, thường người say sẽ hay nói thật lòng.
Sáng sớm hôm sau, Hướng Dương chợt giật mình tỉnh dậy, cảm giác mệt lả người, đầu đau ê ẩm, cơ thể bủn rủn cả ra do tối qua cô uống nhiều quá và cô chẳng nhớ có chuyện gì xảy ra không nữa.
Hướng Dương bước xuống giường đi vào trong phòng tắm thì vừa lúc Huy Nam từ trong đấy bước ra, khiến cô đứng khựng lại như trời trồng vậy, ánh mắt trân trân nhìn anh.
Huy Nam nhìn cô với ánh mắt trầm tư, cất giọng đáp:
"Cô thích tôi thật sao?"
Hôn nhân không tình yêu, thứ duy nhất giữa anh và cô chỉ là mối hận tận xương tủy
2 năm sau chia tay, hắn không ngờ mình sẽ gặp lại vợ cũ ở nơi tăm tối tột cùng
Các loại thực phẩm chức năng tốt nhất - Bảo vệ sức khỏe cả nhà mùa dịch - Sale trên Shopee!
Mang mối thù gia tộc, cô bắt đầu thân phận mới để gả cho con trai kẻ thù, nhưng tình cảm lại là bài toán không đoán được
Hướng Dương như ngẩn người nhìn anh khi đột nhiên anh hỏi vậy. Cô trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh thắc mắc đáp:
"Tôi thích anh hồi nào đâu?"
"Chính miệng cô nói tối qua, cô không nhớ gì à?"
Hướng Dương cúi mặt xuống quay người lại, cô lục lọi trí nhớ tối qua xem mình đã nói gì: "... Hình như tôi thích anh một chút rồi đấy Huy Nam..." , cô "hớ" lên một cái khi nhớ ra những gì mình nói tối qua. Vẻ mặt cô chợt đỏ ửng cả lên đầy ngại ngùng không biết nhìn mặt anh sao nữa, cô thầm chửi mình: "Đêm qua ai bảo uống say chi rồi nói linh tinh, giờ biết giải thích sao đây... Thôi thì mặc kệ... tới đâu hay tới đó."
Cô quay người nhìn anh gượng cười đáp: "Chắc do tối qua tôi uống say quá, nên nói trời ơi đất hỡi như vậy thôi, anh đừng bận tâm những gì tôi nói nha!"
"Làm sao không bận tâm cho được, thường những người say hay nói thật lòng. Nhưng mà đó là thật chứ?"
Giờ thật sự Hướng Dương không biết nói sao với Huy Nam nữa, khi lại để cả hai rơi vào tình huống khó xử này, cô tự trách bản thân mình: "Đúng là cái miệng hại cái thân mà!".
Anh cứ nhìn chằm chằm vào cô chờ đợi một lời giải thích, cô vội lủi ngay vào trong phòng tắm đóng sầm cửa lại. Đưa tay lên lồng ngực phập phồng với hơi thở gấp gáp, tim cô đang đập thình thịch.
Trên đường đến trường.
Hướng Dương đang ngồi trên xe được Huy Nam chở đi. Bầu không khí trong xe im lặng đến căng thẳng ngột ngạc khi cả hai không ai nói gì. Cô thật sự vẫn còn cảm thấy ngượng khi chính miệng cô đã nói thích anh tối qua, bao nhiêu cảm xúc trong lòng cô đều tuôn ra hết không sót một từ.
Thôi giờ thì cô đành chấp nhận cái tình cảm đơn phương từ một phía này, dù sao thì anh cũng đã có Ngọc Châu rồi, cô không thể để anh phải khó xử đôi bên.
"Tôi có chuyện..."
"Tôi..."
Cả hai chợt cùng nhau đồng thanh lên tiếng khiến cả hai rơi vào lúng túng nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. Huy Nam lên tiếng trước:
"Cô nói trước đi!"
Hướng Dương gật đầu "Ờ" một tiếng rồi hít một hơi thật sâu, cất giọng đáp:
"Hay là chúng ta chấp dứt giao ước đó đi... Tôi nghĩ việc anh đã tìm được mối tình đầu rồi, dù sao thì hai người nên tính chuyện cho sau này."
Nghe Hướng Dương nói vậy Huy Nam cua xe dừng lại trước cổng trường một cách đột ngột khiến cô có chút giật mình, nét mặt anh trở nên lạnh lùng trông thấy.
"Chuyện đó để nói sau. Đến trường rồi, cô xuống xe đi."
Hướng Dương chỉ gật đầu đáp rồi đành ngậm ngùi mở cửa xuống xe. Huy Nam phóng xe đi đến chỗ giữ xe. Cô lững thững bước đi với vẻ mặt buồn rầu mang đầy tâm trạng.
"Hướng Dương!"
Cô chợt nghe thấy tiếng ai đó đang gọi tên mình nên quay người lại. Hóa ra không ai khác chính là Gia Anh. Cô cũng cảm thấy hơi bất ngờ khi lần đầu tiên nghe tên lạnh lùng sắc đá này gọi tên của cô đấy.
Cô vui vẻ chạy tới đáp: "Gọi tôi có chuyện gì không vậy?"
Gia Anh im lặng không nói gì, mở ba lô lấy túi xách thổ cẩm của Hướng Dương mà anh nhặt được tối qua ném vào người cô. Cô vội vàng chụp lấy, ánh mắt trừng lên ngạc nhiên, thốt lên:
"Sao cái túi thổ cẩm của tôi lại ở chỗ anh vậy?"
"Uống rượu cho say rồi vứt đồ lung tung!"
Gia Anh đáp với giọng trầm đục, nét mặt mới sáng đầy vẻ u ám lạnh lùng. Rồi anh quay người nhấc chân bước đi một cách chậm rãi.
"Sao anh ta biết mình uống rượu nhỉ? Này này... khoan đi đã. Tối qua sao anh biết tôi uống rượu chứ, anh theo dõi tôi à... mà tôi có nói gì linh tinh không vậy..."
Hướng Dương vội chạy tới để hỏi Gia Anh cho bằng được, không biết cô chạy kiểu gì để chân nam đá chân chiêu, ngã người về phía Gia Anh. Anh quay lại kịp thời vòng tay đỡ lấy cô vào lòng.
Môi cô hôn ngay vào ngực trái của Gia Anh, in nguyên vết son hình đôi môi của cô trên áo của anh.
Hành động của họ đều được những học viên nữ đi xung quanh bắt gặp, nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp lại. Kiểu gì thì trên trường cũng đồn ầm lên.
Hướng Dương đứng như trời trồng, trố mắt lên khi nhìn thấy vội cúi gầm mặt xuống vì xấu hổ, nét mặt chợt đỏ ửng lên nóng phừng phừng như quả cà chua vậy. Giờ cô chỉ muốn độn thổ cả lên, kiếm cái hố nào mà nhảy xuống đó thôi.
"Cô đi đứng kiểu gì vậy?"
Gia Anh càu nhàu đáp, nhíu mày nhìn xuống vết son đỏ hình đôi môi dính ngay trên áo sơ mi trắng của anh, đã vậy còn nằm phía bên trái mới đau lòng chứ. Bình thường anh hay mặc áo sẫm màu không thì mặc màu đen, hôm nay không biết sao, nổi cơn tam bành vớ lấy cái áo sơ mi trắng mặc đi. Giờ thì xui xẻo lãnh ngay hậu quả do cái cô Hướng Dương phiền phức này gây ra.
Hướng Dương quá xấu hổ không biết nói gì, nên cấm đầu cấm cổ chạy tụt mạng.
Huy Nam đứng phía xa đã trông thấy tất cả, gương mặt chợt tối sầm lại. Không hiểu sao anh lại cảm thấy trong lòng khó chịu đến như vậy nữa.
Gia Anh chợt cong môi nhẹ trong tích tắc vài giây rồi nhanh chóng biến mất. Anh phải đi nhanh tới phòng thay đồ, mặc bộ đồ thể dục, không thể nào mặc cái áo sơ mi có hình vết sơn của con gái dính trên đó được. Như vậy anh sẽ bị dị nghị và cho rằng đi chơi đêm với gái, nên mới có vết son như vậy.
Anh chợt nhớ lại khoảnh khắc xấu hổ của Hướng Dương khi nãy, vẻ mặt cô đỏ ửng cả lên khiến anh cảm thấy buồn cười, nhưng lúc đó cô cũng có phần đáng yêu.
Hướng Dương đi vào lớp học, đi tới đâu mọi người đều chỉ trỏ tới đó. Lê Thương từ đầu chạy tới chỗ cô với vẻ hốt hoảng, đưa điện thoại cho cô xem:
"Chuyện này là sao vậy Hướng Dương? Hình ảnh cậu áp môi vào ngay vào người của Gia Anh đang rất hot ở trường đây này..."
"Cái gì..."
Hướng Dương căng mắt nhìn mấy cái ảnh mà Lê Thương lướt lên cho cô xem. Không ngờ khoảnh khắc đó được chụp lại nhanh đến vậy. Cô chỉ biết thở dài ngao ngán mà vẫn còn thấy xấu hổ đây.
"Thôi kệ đi, dù sao đó cũng chỉ là xảy ra ngoài ý muốn thôi mà. Tại tớ đi bị vấp nên Gia Anh đỡ tớ, không ngờ lại để thành như vậy."
"Vậy sao... Mà này, cậu nhìn đi, hình ảnh mà Gia Anh mỉm môi cười nhẹ có lượt thích và chia sẻ cao nhất trên trang group của trường nè... Mà công nhận, anh ấy đẹp trai thật đấy, nhưng mà nhìn anh vẫn lạnh lùng kiểu gì ấy..."
Lê Thương đáp, với ánh mắt mê mẩn nhìn bức hình của Gia Anh được chụp lén đăng lên.
Vừa lúc Gia Anh xuất hiện, mọi nữ xinh đều ầm ỉ cả lên. Bắt gặp ánh mắt của Gia Anh đang nhìn mình, Hướng Dương ôm mặt mà chạy đi vì ngượng.
Gia Anh khẽ vụt ra tiếng thở dài, đút tay vào quần lạnh lùng bước đi với ánh mắt sắc lạnh khiến mấy đám nữ sinh tản đi vì cảm thấy rợn người khi nhìn thẳng vào mắt anh.
Đến giờ ăn trưa, Hướng Dương lũi thũi đi một mình thì tình cờ gặp Huy Nam.
"Huy Nam, sao anh lại ở đây? Hết tiết rồi à... Mà anh không đi cùng..."
"Tôi tình cờ đi ngang qua đây thôi. Cũng trưa rồi rồi, đi ăn với tôi không? Dù sao thì cả trường này ai cũng biết tôi và cô là vợ chồng rồi còn gì... Với lại bị thông tin lan truyền cô qua lại với Gia Anh mà cô không cảm thấy gì sao?"
Huy Nam nói giọng đều đều, cắt ngang lời nói của Hướng Dương, khẽ chau mày lại.
"Cảm thấy gì đâu. Thôi kệ đi tôi chẳng quan tâm làm gì..."
Hướng Dương thản nhiên đáp lại.
"Nhưng nó ảnh hưởng đến tôi và cô đấy. Tôi không muốn nhắc lại chuyện này làm gì. Đi ăn trưa thôi!"
Hướng Dương mỉm cười đáp: "Vậy thì đi thôi!"
Huy Nam nắm lấy tay Hướng Dương bước đi, khiến cô ngạc nhiên vì hành động của anh. Nhưng cũng phải thôi vì ai trong trường này cũng cô và Huy Nam là vợ chồng cả.
Vừa lúc bước vào trong thang máy thì vô tình gặp Ngọc Châu. Nụ cười mỉm trên môi Hướng Dương như tắt lụi. Ngọc Châu quay sang nhìn Hướng Dương rồi nhìn hai người đang nắm tay nhau, Hướng Dương chợt nhận ra vội buông tay Huy Nam ra.
Ngọc Châu đi tới nắm lấy tay Huy Nam nhẹ giọng đáp:
"Em có chuyện muốn nói với anh, Huy Nam!"
Không để Huy Nam phải rơi vào tình huống khó xử nên Hướng Dương đi vào trong thang máy trước, nhìn anh gượng cười đáp: "Tôi đi xuống dưới căn tin trước."
Huy Nam nhìn Hướng Dương cất giọng đáp: "Vậy thì tôi xuống sau khi nói chuyện sau, dù sao tôi cũng là người hẹn cô mà."
Đã xuống dưới tầng trệt, Hướng Dương sực nhớ ra để quên bóp tiền nên phải quay lại lên lớp lấy. Vừa lúc thì gặp Gia Anh cũng đi vào chung thang máy với cô.
Hướng Dương đứng nép nép vào một bên thang máy, mà cảm thấy ngượng ngùng vô cùng.
"Xin lỗi, vì tôi mà anh đã lên trang group của trường rồi."
"Phải, nhờ phước của cô, mà cái sơ mi trắng lần đầu tiên tôi mặc bị cô làm cho bẩn đấy."
Gia Anh đáp lại với giọng lạnh lùng, ánh mắt khẽ nhìn qua Hướng Dương, biểu cảm e dè như loài hoa xấu hổ của cô, khiến anh có chút buồn cười nhưng không thể hiện ra ngoài.
"Nhưng đó là do tôi bị vấp té chứ bộ, có phải do tôi muốn đâu."
Hướng Dương bực dọc nói, mày nhăn mày nhó.
Đúng lúc thang máy mở ra, Hướng Dương đi trước, Gia Anh bước đi phía sau, cách nhau một đoạn khá gần.
Cửa phòng học khẽ mở hờ, Hướng Dương định đẩy cửa bước vào thì nghe thấy cuộc nói chuyện. Khẽ nhìn qua khe cửa, cô thấy Huy Nam với Ngọc Châu đang ôm nhau.
Hướng Dương vội quay người lại với cửa, bất giác cô cảm thấy tim mình như nhói lên, hẫng đi một nhịp. Ánh mắt cô không hiểu sao lại ươn ướt thoáng buồn.
Dương Anh đứng nhìn Hướng Dương với ánh mắt khó hiểu, vẻ mặt đang tươi như hoa bỗng chốc héo mòn ngay tức khắc.
Cô lững thững cúi mặt xuống bước đi tới chỗ Gia Anh, chợt cô gục đầu vào người anh khiến anh như đứng hình. Cô nghẹn ngào đáp:
"Anh đưa tôi đi uống trà sữa đi, có lẽ nó sẽ giúp tôi vui hơn đấy. Giờ tôi đang buồn lắm! Làm phiền anh rồi... Anh không bận chứ? Cũng đừng giận tôi khi tôi tự tiện chạm vào người anh như thế này..."
Gia Anh im lặng không nói gì, chỉ đưa tay vỗ nhẹ vào vai cô vài cái như lời an ủi, ánh mắt trở nên lãnh đạm. Rồi đưa cô đi theo ý cô muốn.