Phiên Ngoại 3: Thành hôn
Trên diện im ắng, các đại thần cúi đầu không nói, Nhân Tông Triệu Trinh nhẹ cau mày, nhìn bạch y nhân ngạo nghễ đứng trong điện, chậm chạp cất lời: “Bạch Ngọc Đường… Tuyết Y Hầu… Ngươi xác định ngươi muốn trẫm đồng ý, ‘Gả’ Triển Chiêu, cho ngươi?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, cao giọng nói: “Hoàng thượng, lời quân vương đáng giá nghìn vàng, người đã hứa với Ngũ gia chuyện gì cũng đáp ứng, không lẽ người lại đổi ý giữa chừng?”
“Không, ý trẫm không phải vậy…” Triệu Trinh đổi tư thế, “Chính là, ngươi xác định, Triển tướng quân, ‘Gả’, cho ngươi’? Trọng âm dừng trên từ ‘Gả’.
Bạch Ngọc Đường đang muốn phát tác, lại bị Triển Chiêu vẫn lặng yên đứng cạnh giữ chặt: “Hoàng thượng, Ngọc Đường nói cái gì sẽ là cái đó, mong Hoàng thượng thành toàn.”
Vì thế, một đạo thánh chỉ “Hai người tuỳ ý thành hôn” lập tức truyền xuống dưới. Tin tức nhanh chóng lan khắp Biện Lương, thuyết thư nhân người nọ tiếp người kia đem đoạn giai thoại này xếp thành thoại bản —- “Triển Ngự miêu gả cho Cẩm Mao Thử, Tuyết Y Hầu Triển tướng quân hoan hỉ kết duyên.”
“Phụt —–” một khách nhân tức thì phun sạch trà trong miệng. Ngay tức khắc, bên cạnh có người doạ dẫm: “Này này, ngươi như vậy là có ý gì? Không quen nhìn nên định ý kiến gì chăng? Hai người này chính là đại anh hùng, đích thân Hoàng thượng hạ chỉ, ngươi còn dám ý kiến ý cò?”
Khách nhân kia vội xua tay: “Không, không, ta nào có, ta chỉ cảm thấy từ ‘Gả’ có chút khả nghi.”
“Khả nghi chỗ nào chứ? Thánh chỉ đã viết như thế rồi.”
“Hoàng thượng chỉ nói ‘Tuỳ ý thành hôn’, chưa nói ai gả cho ai mà.”
“Ừ nhỉ, khả nghi thật chứ…”
Bên kia, Khai Phong Phủ nghênh đón khách quý. Bạch Ngọc Đường vừa nghe hạ nhân thông báo “Chưởng môn phái Nam Hải tới chơi”, liền kéo Triển Chiêu trốn vào phòng, còn chưa kịp bước qua cửa đã thấy bên má lành lạnh, ba cây ngân châm cắm trên ván cửa, một giọng nữ yểu điệu vang lên sau lưng: “Trốn cái gì mà trốn? Là ai lúc trước quỳ tận ba ngày trước của phòng bần ni?”
Triển Chiêu quay nhìn, sửng sốt kéo kéo Bạch Ngọc Đường, hỏi: “Đây là thần ni? Thực quá trẻ tuổi.” Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng thì thầm: “Thần ni chỉ là danh hiệu của chưởng môn, nha đầu kia là chưởng môn mới nhất.”
Hắn không quay lại, dằn giọng nói: “Lão ni cô, thu ngân châm của ngươi lại giùm, ở đây đâu chỉ có ngươi biết dùng ám khí?”
Nữ ni thu lại ngân châm, quay đầu thi lễ với Triển Chiêu: “Thí chủ chê cười, bần ni pháp danh Đồng Nhân, là chưởng môn đời thứ bảy mưoi của phái Nam Hải.”
Triển Chiêu vội đáp lễ: “Tại hạ Triển Chiêu. Ngưỡng mộ đại danh thần ni đã lâu.”
Đồng Nhân sửng sốt: “Ngươi chính là Triển Chiêu?”
Sau đó nhìn về phía Bạch Ngọc Đường: “Không phải ngươi nói Triển Chiêu “Ôn nhu săn sóc, hiền lành lương thiện…” sao?” Bạch Ngọc Đường điên cuồng nháy mắt: đừng nói nữa! Mèo con đen cả mặt rồi! Đồng Nhân dường như không để ý, lại đánh giá Triển Chiêu chút nữa, nét mặt chăm chú, quay lại nói với Bạch Ngọc Đường: “Ngươi thật không dễ dàng, áp đảo y rất khó khăn đúng không?”
Triển Chiêu ý cười càng sâu, nhìn Bạch Ngọc Đường nhếch miệng. Ngũ gia hoảng hốt, vội vã chủ động ôm Triển Chiêu đi vào trong. Đồng Nhân gật gật đầu: Bạch Ngọc Đường rất có khí thế nằm trên nha. Nhưng có câu —- phồng má giả làm người mập… Thế nên phần sau mới —- “Mèo chết! Chỉ được làm một lần thôi! A! Nhẹ một chút…”
Hôn sự hai người cơ bản không quan tâm, đã có Khai Phong Phủ cùng Hãm Không Đảo lo liệu, hai người quan tâm những chuyện khác.
“Cược nào! Cược nào! Đêm động phòng hoa chúc ai sẽ ở trên?”
“Cược cho Triển hộ vệ đi, ta nghe đầu bếp ở Khai Phong Phủ nói, Triển hộ vệ vẫn luôn ở trên đó.”
“Ây dà, vậy cũng chưa chắc đâu. Ta còn nghe nói Lô đại tẩu với cả Nam Hải thần ni giúp Bạch hộ vệ nghiên cứu chế tạo một loại dược mới, dành đến đêm tân hôn đảo chính….”
“Cũng đúng, nếu nói về mưu kế, sợ rằng Triển hộ vệ không thắng được Bạch hộ vệ…”
“Ngươi chẳng hiểu cái gì cả, phúc hắc đó, biết không? Người ta là phúc hắc…”
Vì thế, thông qua đám hỏi miêu thử, từ hoàng thân quốc thích cho tới bình dân khất nhi, toàn dân Bắc tống dấn mình vào vụ cá cược thế kỉ…
Đến ngày thành hôn chính thức, đủ loại lễ nghi phiền phức bị gạt đi, trực tiếp tiến vào động phòng, đoàn người chậm rãi áp tai vào vách tường lắng nghe. Vị trí vàng dưới cửa sổ đã bị Tứ đại giáo uý cùng Bao đại nhân và nhân sĩ Khai Phong Phủ chiếm đoạt. Vị trí thứ hai trên nóc nhà đã bị các môn phái giang hồ thông qua đại hội võ lâm lần thứ bảy mươi công khai đấu giá (cuối cùng tứ phái Nga Mi và Di Hoa cùng thắng được. Nghe đâu các nàng cho rằng kết quả không mấy trọng yếu, quan trọng là… Quá trình… Không ai không biết môn đệ phái Nga mi và Di Hoa Cung đều là nữ nhân…) Khoảng trống trước sân bị giai cấp đặc quyền chia cắt, ngay đến vé hạng bét chỗ tường viện Khai Phong Phủ bán tại chợ đêm cũng có giá hơn 50 đồng.
Ban đêm, đại sảnh trống rỗng chỉ có Công Tôn tiên sinh và Đồng Nhân ngồi đối diện nhau. Công Tôn tiên sinh nhấp trà, cười nói với Đồng Nhân: “Sư thái không tới xem xét hiện trường sao? Tự tin quá nhỉ?”
Đồng Nhân bắt chéo tay, cười nhạt đáp: “Ta chỉ cùng Lô đại tẩu liên hợp nghiên cứu tạo ra loại dược mới có thể tin tưởng mà thôi. Dược này có tên ‘Ý loạn tình mê’, sợ rằng Triển Chiêu có là Liễu Hạ Huệ tái thế cũng không chống nổi.” “A, thực xảo diệu.”
Công Tôn tiên sinh vuốt vuốt chòm râu, “Triển hộ vệ cũng tìm học sinh đòi dược. Học sinh bất tài, chỉ cho y loại mê dược đơn giản nhất: Hoá cốt tán.”
Đồng Nhân đang tươi cười đột nhiên cứng ngắc: “Nói cách khác nếu bọn họ thay nhau uống chén đã được hạ dược của đối phương…” “Chúng ta sẽ có một con mèo đến kì động dục cùng một con chuột không thể phản kháng…”
Như thế, kết quả chẳng cần đoán cũng biết…
Hôm sau, Bàng thái sư khóc um trong phủ: “Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường, lúc ngươi chỉnh ta dũng mãnh như vậy, sao lại không đấu lại một con mèo chứ? Thua rồi… Thua rồi…” Trong hoàng cung, Triệu Trinh đếm số vàng thắng được, mặt mày hớn hở: “Không uổng công trẫm nhìn trúng ‘Dục’ miêu, lời rồi, lời rồi…” Bách quan trên điện dập đầu cung chúc: “Vạn tuế anh minh!”
- Hoàn -