Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 23 Aug 2021

Image

Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương

Tác giả : Ngạn Thiến


Nội Dung

Truyện thu hút ngay từ tình huống ban đầu khi nữ chính xuyên qua trở thành một nhân vật trong quá khứ, bắt đầu cho một truyện ngôn tình cổ đại lãng mạn nhưng cũng thực nhiều tình tiết phát bực bội.

Nữ chính của truyện là Vân Phi Tuyết- một phụ nữ Trung Quốc, đội trưởng đội SWAT, một năm trước nàng nhận nhiệm vụ nằm vùng, làm gián trong một băng đảng buôn bán mà túy xuyên quốc gia , ngay tại lúc kết thúc nhiệm vụ, thân phận của nàng đột nhiên bị lộ... Mọi chuyện bắt đầu từ đây, từ những rắc rối này. Chậm rãi mở to mắt, Vân Phi Tuyết kinh ngạc phát hiện, bản thân không chết, nàng đã bị một viên đạn bắn trúng ngực, vậy mà nàng cư nhiên còn có thể sống lại, đang mừng thầm vì nàng thấy mình thật may mắn, đột nhiên nàng nghe thấy bên cạnh phát ra những âm thanh hấp dẫn.

Thực bất ngờ vì nàng đã trở thành một người cổ đại, đã xuyên không, không ngờ lại trở thành vương phi của Tiêu Nam Hiên, một kẻ máu lạnh, coi sắc dục như một hình thức giải trí. Hắn và nàng chính là đã kết hôn nhưng nàng lại như một con chim bị nhốt vào lồng mất tự do, không thể thoát khỏi tay hắn.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 23 Aug 2021

Chương 1: Nằm vùng bị lộ

Chậm rãi mở to mắt, Vân Phi Tuyết kinh ngạc phát hiện, bản thân không chết, nàng đã bị một viên đạn bắn trúng ngực, vậy mà nàng còn có thể sống lại, đang mừng thầm vì thấy mình thật may mắn, đột nhiên nghe thấy bên cạnh phát ra những âm thanh hấp dẫn.

“Ưm, Ưm……….”

Quay đầu lại nhìn, nàng không dám tin tưởng vào hai mắt của mình, trên giường một nam nhân mặc hỉ phục đỏ thẫm y phục xộc xệch, đang ở trên người một nữ nhân toàn thân trần trụi, vận động kịch liệt.

Sắc mặt của nữ nhân phía dưới đỏ bừng, nàng phát ra những âm thanh thật khiến người bên cạnh phải đỏ mặt.

Nhưng, nam nhân kia rất kỳ quái, làm loại chuyện tình này còn mang mặt nạ, nhưng mặt nạ kia cũng thật đẹp, màu bạc, chắc hẳn là một người rất xấu xí, khiến người khác sợ hãi. Vân Phi Tuyết gần như khẳng định suy đoán này, mày đột nhiên nhíu lại, người nam nhân này một đầu tóc dài đen nhánh như gấm vóc, tóc dài chỉ dùng một sợi dây buộc lại sau gáy, những sợi tóc phất phơ từ cổ hắn rủ xuống hai bên, nữ nhân dưới thân cũng một đầu tóc dài quá thắt lưng, còn có chiếc giường lớn kia cũng được trạm khắc thật tinh xảo, sao mọi thứ lại cổ kính như vậy? Chẳng lẽ bọn họ học theo cổ nhân, thật sự là biến thái.

Mặc kệ hai người đó, nàng thử nhúc nhích thân thể, mới phát hiện tay bị trói chặt sau lưng, chân cũng bị trói, ngồi ở góc tường, nàng vừa định kêu người trên giường giúp đỡ, nhưng lại không thể phát ra chút thanh âm nào, miệng cũng bị nhét giẻ, trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu, chẳng lẽ nàng bị bọn họ bắt được, chẳng lẽ bọn họ đào thoát…

Vân Phi Tuyết – một cô gái Trung Quốc, đội trưởng đội đặc công, một năm trước nàng nhận nhiệm vụ nằm vùng trong một tổ chức buôn bán ma túy xuyên quốc gia, ngay lúc kết thúc nhiệm vụ, thân phận của nàng đột nhiên bị lộ…

“Tuyết Nhi, cô thật sự là gián điệp?” Lão Tam- Lão bản của tổ chức–chĩa súng vào nàng, cô gái mà hắn thích lại là gián điệp nằm vùng, điều này hắn phải tin như thế nào đây.

“Tôi nói không phải, ông tin sao?” Vân Phi Tuyết không phủ nhận, bởi vì nàng biết bọn họ đã nắm rõ thân phận thật sự của nàng rồi, may là, tình báo của nàng đã kịp thời gửi đi rồi, bây giờ cho dù có chết, nàng cũng quang vinh hoàn thành xong nhiệm vụ.

“Bằng, bằng.” Lúc này bên ngoài truyền đến những tiếng súng rất kịch liệt, Phi Tuyết biết đội của nàng đã tới rồi.

“Ông chủ, chúng ta đã bị bao vây rồi, làm sao bây giờ?” Một người lo lắng chạy vào truyền tin.

“Hay là ông giơ tay đầu hàng đi, ngoài cách này ra các người không còn đường nào nữa rồi.” Khóe miệng Vân Phi Tuyết mang theo ý cười, không sợ nguy hiểm nhìn hắn nói.

“Đầu hàng? Việc đó ta không làm được, ta không sợ chết, nhưng, ta muốn ngươi cùng chết với ta.” Lão Tam vừa dứt lời, một viên đạn đã được bắn ra…

Vân Phi Tuyết tránh không kịp, viên đạn lập tức bay xuyên qua ngực nàng, thân thể chậm rãi đổ xuống, nhìn thấy đội của mình đang từ cửa tiến vào, khóe miệng gợi lên một chút cười, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

“Đội trưởng…”

Vẻ mặt nhất thời hoảng hốt, nàng phục hồi lại tinh thần, qua nhiều năm huấn luyện làm cho nàng lập tức tỉnh táo lại, cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh, phân tích sự việc.

Đưa mắt nhìn lại, khắp căn phòng đều được bày trí màu đỏ, bốn phía đều là những đồ dùng giống thời cổ đại, không còn gì để nghi ngờ, nơi này rất giống với cảnh động phòng thời cổ đại.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 23 Aug 2021

Chương 2: Xuyên qua động phòng

Động phòng...?

Vân Phi Tuyết cả kinh, nhìn nam nhân hỉ phục đỏ thẫm trên giường, đột nhiên phát hiện, trên người mình cũng mặc hỉ phục màu đỏ, sao lại thế này? Đóng phim à? Có phần hơi quá, mà họ dường như cũng chưa được sự đồng ý của nàng.

Không đúng, chẳng lẽ nàng cũng giống với diễn biến trên TV, linh hồn xuyên qua ? Dù thế nào, nàng phải tùy cơ ứng biến thôi, nếu thật sự là xuyên qua, chẳng phải toi rồi à, đêm động phòng hoa chúc, nàng là tân nương lại bị trói chặt ở góc tường, nhìn chú rể và người phụ nữ khác đêm xuân ngàn vàng trên giường.

Trong lòng có trăm ngàn loại nghi hoặc, nhưng mình lại không thể kêu, không động đậy được, đang cố gắng tìm một vật gì đó có thể cắt đứt dây thừng, đột nhiên bên tai truyền đến một giọng nói giống như hầm băng, rét lạnh.

“Nhanh như vậy đã tỉnh rồi sao, ta đúng là đã coi thường ngươi rồi.”

Vân Phi Tuyết bỗng ngẩng đầu lên, đáp lại là một đôi mắt mang theo ý khinh thường, giễu cợt, chán ghét, thù hận, khí lạnh bức người đang nhìn nàng, không biết từ khi nào hắn đã từ trên giường đi xuống đây, đứng ở trước mặt nàng, hỉ phục đỏ thẫm trên người hắn xộc xệch hỗn độn.

Vân Phi Tuyết chỉ lẳng lặng nhìn hắn chăm chú, nhìn thẳng hắn, không chút nao núng, mặc kệ hắn là ai, cũng bất kể nàng hiện tại là ai, dù sao tìm được đường sống trong chỗ chết rồi, nàng còn sợ ai nữa?

Trong con mắt lạnh băng của Tiêu Nam Hiên hiện lên một tia nghi ngờ, ánh mắt không sợ hãi này so với ánh mắt yếu đuối lúc trước khác nhau một trời một vực, chẳng lẽ nàng bị dọa đến điên rồi, nhưng dù có như vậy, thật đáng tiếc, trò chơi đã đến lúc kết thúc rồi.

“Người đâu, thả nàng ra.” Nhìn về phía ngoài cửa, hắn cất giọng ra lệnh.

“Vâng, Vương gia.” Một tên gia đinh lên tiếng trả lời rồi tiến vào, cởi dây thừng trên người nàng, lấy khăn trong miệng nàng ra, rồi lui ra ngoài,

Được tự do, Vân Phi Tuyết cử động một chút thân thể cứng ngắc, rồi đứng lên, nhìn chằm chằm người trước mặt, tiến đến hỏi: “Có thể nói cho ta biết đây là nơi nào không?” Nàng vừa rồi nghe được rõ rãng có người gọi hắn là Vương gia, rõ ràng đây là cách xưng hô ở cổ đại.

Ánh mắt Tiêu Nam Hiên lạnh như băng gắt gao nhìn nàng, nàng điên rồi sao? Vì cái gì lại bình tĩnh đến như vậy? Xem dáng vẻ nàng trấn tĩnh tự nhiên như vậy, tuyệt không giống bị dọa đến điên.

“Ngươi không muốn nói thì thôi, ta đi đây, tạm biệt.” Vân Phi Tuyết thấy hắn không nói lời nào, tự mình tạm biệt hắn, dù sao hắn đã muốn thả nàng, còn sợ không tìm được người biết rõ đã xảy ra chuyện gì sao?

“Còn muốn chạy, ngươi có phần quá ngây thơ rồi, ngươi cho là ngươi đã đến đây rồi, còn có thể đi ra sao?” Ánh mắt Tiêu Nam Hiên phát lạnh, nàng quả nhiên là giả điên, mục đích là muốn còn sống để rời khỏi nơi này, đáng tiếc, có thể rời khỏi nơi này, chỉ có một loại người, đó là người chết.

Vân Phi Tuyết ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt lộ ra một tia nghi ngờ, rốt cuộc là thế nào? Nàng giờ đang ở đâu? Hắn là ai?

Đột nhiên nàng thấy bên cạnh có một chiếc gương đồng, vừa sải bước đi tới, nhìn vào gương, chỉ thấy trong gương là một mỹ nhân thanh tú mắt hàm xuân, búi tóc mai dài, da dẻ nhẵn mịn như ngọc ngà, mềm mỏng, tinh tế, cái miệng anh đào nhỏ nhắn không thoa son mà đỏ hồng, một cô gái kiều diễm như sương, một thân hỉ phục đỏ thẫm càng khiến nàng kiều mỵ xinh đẹp.

Đây không phải là nàng, chẳng lẽ nàng thật sự đã xuyên qua rồi
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 23 Aug 2021

Chương 3 Trò chơi tiếp tục

Tiêu Nam Hiên đưa cặp mắt đẹp lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, trên mặt không nhìn rõ biểu tình, sao nào, cũng không phải một cô gái điên, vậy để hắn thử một chút, bỗng đưa tay bắt lấy cánh tay nàng.

“Ngươi làm gì vậy?” Vân Phi Tuyết đột nhiên bừng tỉnh cảnh giác nhìn hắn.

“Ngươi nói xem, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, ngươi nói ta muốn làm gì?” ngón tay của Tiêu Nam Hiên nhẹ nhàng xẹt qua mặt nàng, tựa như khiêu khích, nhưng trong mắt lại là khí lạnh bức người, không có một chút ấm áp.

Động phòng hoa chúc? Vân Phi Tuyết cười lạnh trong lòng, mặc kệ hắn là ai? Cũng không quản thân thể này là ai? Nếu nàng đã đến đây rồi, nàng sẽ không tùy ý để hắn nhục nhã thân thể này. Đưa tay gạt tay hắn ra, ánh mắt khinh thường không cười nói: “Nếu ta không nhìn lầm, dường như ngươi vừa mới động phòng hoa chúc rồi.”

“Ha ha………”

Tiêu Nam Hiên đột nhiên phát ra một tràng cười như điên, sau đó chăm chú nhìn nàng, “Ngươi quả nhiên không điên, tốt lắm, vậy chúng ta tiếp tục.”

Tiếp tục? Tiếp tục cái gì? Vân Phi Tuyết khẽ cau mày.

“Người đâu.” Tiêu Nam Hiên cười lạnh, sau đó hướng về phía ngoài cửa cao giọng quát.

“Vương gia.” Rất nhanh, từ bên ngoài bốn gã đàn ông cao lớn thô kệch tiến vào, thân thể vô cùng cường tráng, cung kính hành lễ với hắn.

“Miễn lễ, các ngươi hẳn biết nên làm thế nào.” Tiêu Nam Hiên phất tay lên, sau đó tiến đến bên giường ngồi xuống, một tay ôm mỹ nhân trên giường, khóe miệng gợi lên ý cười tà ác.

“Vâng, Vương gia.” Bốn người đồng thời đứng dậy, đây không phải lần đầu tiên, bọn họ đương nhiên biết Vương gia muốn mình làm gì. Từ bốn phía chậm rãi tới gần Vân Phi Tuyết, đều mê đắm nhìn nàng, ánh mắt tựa hồ xuyên qua quần áo trên người nàng.

“Các ngươi muốn làm gì?” Vân Phi Tuyết lập tức cảnh giác, đồng thời hung hăng nhìn về phiá Tiêu Nam Hiên hỏi.

“Gấp cái gì? Rất nhanh ngươi sẽ biết thôi.” Tay Tiêu Ham Hiên vuốt ve thân thể mềm mại của nữ nhân kia, thản nhiên nói, vẫn cười rất tà ác như trước, nhưng không thấy được hoảng sợ trong mắt nàng, khiến hắn có chút ngoài ý muốn, cũng càng thêm hứng thú.

Vẻ mặt của nữ nhân kia thực sự khủng hoảng, nét mặt đồng tình nhìn nàng, không dám hé nửa lời.

“Mỹ nhân, chúng ta sẽ yêu thương ngươi, đừng sợ nha.” Bốn nam nhân đã tới gần thân thể nàng, đột nhiên vươn tay xé rách quần áo trên người nàng.

Vân Phi Tuyết đã hiểu được bọn họ muốn làm gì rồi. Không phải quá coi thường nàng sao, vậy đừng trách nàng không khách khí, đây là do các ngươi tự tìm đến.

“Chờ một chút, làm đau người ta, các ngươi sao lại thô lỗ như vậy chứ? Buông ra, ta tự cởi.” Nàng đột nhiên hô, sau đó quyến rũ nhìn bọn chúng, từng bước từng bước quyến rũ, tay chậm rãi cởi bỏ lễ phục đỏ thẫm, nếu nàng nhớ không lầm, bên trong hẳn là còn mặc một bộ quần áo giống ở hiện đại, như vậy sẽ không vướng chân vướng tay.

Hành động của nàng dường như vượt ra ngoài dự kiến, bốn nam nhân không biết làm sao nhìn sang Tiêu Nam Hiên, chờ mệnh lệnh của hắn.

Tiêu Nam Hiên lại càng sửng sốt, mắt đẹp híp lại, nàng không khóc rống, cũng không cầu xin tha thứ, hay là nàng muốn lấy lui để tiến, hừ, không phải nàng quá khinh thường hắn sao, nháy mắt, ra lệnh cho bọn họ tiếp tục, hắn muốn nhìn, xem nàng có thể giả vờ đến khi nào?

Bốn nam nhân nhận được mệnh lệnh, đồng thời tiến tới gần Vân Phi Tuyết, nàng lúc này đã cởi áo khoác, vẫn cười quyến rũ như trước, chậm rãi chờ bọn họ tới gần, đột nhiên duỗi chân ra quyền, tàn nhẫn, nhanh nhẹn, tập kích chính xác nơi mềm yếu nhất của bọn chúng, tốc độ trong nháy mắt, tưởng có thể làm nhục nàng sao, cũng phải nhìn xem nàng là ai chứ?

“A………” từng tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp trong phòng, bốn người đồng thời lấy tay ôm hạ thân, thống khổ kêu to.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 23 Aug 2021

Chương 4: Mạo danh thế thân

Vân Phi Tuyết cười lạnh nhìn bọn họ, muốn làm nhục nàng sao, cũng phải nhìn xem bọn hắn có đủ bản lĩnh hay không.

Ngồi ở bên giường, Tiêu Nam Hiên vô cùng sửng sốt, mày kiếm nhíu chặt, nàng biết võ công, sắc mặt lập tức biến thành xanh mét, lão già Vân Hạc kia, dám tìm một kẻ mạo danh đến làm thế thân, đột nhiên hắn bắt lấy cổ tay nàng: “Ngươi là ai?”

“Ta là ai? Ngươi không phải rất rõ ràng sao?” Vân Phi Tuyết ngẩng mặt không chút sợ hãi nhìn hắn, hắn cưới tân nương mà lại không biết nàng là ai sao? Huống chi nàng căn bản cũng không rõ mình là ai? Thì trả lời hắn thế nào?

“Vân Phi Tuyết, mười sáu tuổi, là tam tiểu thư được cưng chiều nhất của Vân gia, có tri thức hiểu lễ nghĩa, cầm kỳ thư họa không gì không biết, nhưng lại không biết võ công.” Tiêu Nam Hiên lạnh lùng phun ra từng chữ, sau đó ánh mắt đột nhiên mở to, lực đạo trên tay lại mạnh thêm mấy phần hung hăng nói: “Nói, ngươi rốt cuộc là ai?”

“Buông tay ra, ngươi đã biết rồi cần gì phải hỏi lại.” Đau đớn trên tay, làm cho Vân Phi Tuyết không khỏi nhíu mày một chút, thì ra tên của nàng cũng không có gì thay đổi, chỉ là thay đổi dáng vẻ thành một thiên kim đại tiểu thư tài mạo song toàn, chẳng lẽ nàng xuyên qua chính kiếp trước của mình? Nếu gặp chuyện tốt như thế, vì sao ngay đêm động phòng hắn lại muốn nhục nhã nàng?

“Ngươi không phải Vân Phi Tuyết, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, ngươi có nói hay không? Nếu không đừng trách ta không khách khí.” Ánh mắt Tiêu Nam Hiên đột nhiên trở nên lạnh lẽo, tay hắn lại tăng thêm lực bóp chặt tay nàng, dám đưa một kẻ giả mạo đến diễn xiếc trước mắt hắn, đúng là không muốn sống nữa rồi.

Lại cảm thấy trên cổ tay truyền đến một trận đau đớn, phản ứng đầu tiên của Vân Phi Tuyết chính là ra tay phản kích, đột nhiên nàng bất ngờ duỗi chân quét ngang hạ thân hắn, một tay ra quyền thẳng vào mặt hắn…….

Tiêu Nam Hiên rất nhanh túm lấy tay nàng, vừa linh hoạt né tránh, mày nhíu lại càng sâu, chiêu thức của nàng rất kỳ quái, không nhìn ra là phương thức võ công nào, tuy tàn độc, mau lẹ, nhưng là đều là cậy mạnh, giống như không có nội lực……

Mấy chục chiêu trôi qua, Vân Phi Tuyết mới phát hiện ngay cả góc áo của hắn mình cũng không đụng tới được, nhìn mặt hắn không thay đổi, hơi thở không gấp, còn mặt nàng đã ửng đỏ, hơi thở dồn dập, trên trán đổ rất nhiều mồ hôi, nàng mới nghĩ đến người cổ đại hẳn là có khinh công, vậy nàng chịu thiệt rồi.

“Đừng đánh nữa.” Nàng ngừng lại nói.

“Ngươi rốt cuộc nói hay không?” Tiêu Nam Hiên lại đột nhiên lấy tay nhéo vào người nàng, hai mắt bừng lên hai ngọn lửa giận dữ, nàng cho là đang chơi đùa với hắn à?

“Nói cái gì? Có bản lĩnh ngươi đi mà tìm hiểu.” Vân Phi Tuyết trừng mắt nhìn hắn, không có một tia cảm tình với hắn, một người nam nhân đối đãi với thê tử của mình như thế trong đêm tân hôn, mặc kệ vì nguyên nhân gì, hắn đều hèn hạ vô sỉ đến cực điểm.

Tiêu Nam Hiên híp mắt đẹp lại, nhìn chằm chằm vào nàng, nữ nhân đang cam chịu sao? Ánh mắt đột nhiên hạ xuống ngực nàng, bởi vì vừa rồi đánh nhau mà quần áo nàng lộn xộn, lộ ra cái yếm ôm lấy bầu ngực sữa yêu kiều mềm mại, để lộ ra toàn bộ da thịt trắng như tuyết, khóe miệng hắn cong lên gợi một chút tà ác, mặc kệ nàng là ai? Nếu đã đưa đến tận cửa, hắn cũng không có lý do gì buông tha. Về phần nàng là ai, hắn rất nhanh có thể điều tra rõ.

Nhìn theo ánh mắt chăm chú của hắn, Vân Phi Tuyết mới phát hiện mình để lộ cảnh xuân ra ngoài, vội vàng lấy tay che lại, mắng: “Sắc lang.”

“Sắc lang? Được, ta sẽ cho ngươi biết thế nào mới thật sự là sắc lang.” Tiêu Nam Hiên dùng một chút lực, túm nàng đến trước ngực, sau đó dùng ánh mắt ý bảo người bên trong đi ra ngoài.

Nữ nhân đang ở trên giường cùng bốn tên đang đau đớn kia lặng lẽ lui ra ngoài.

“Ngươi muốn làm gì?” Thần kinh Vân Phi Tuyết lập tức căng thẳng, các tế bào trong cơ thể nàng cũng đều cảnh giác trong nháy mắt.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 23 Aug 2021

Chương 5: Vô lực phản kích

“Hiện tại sợ, có phải quá muộn rồi không, ngươi đã dám làm thế thân đến đây, mà không nghĩ đến loại sự tình này sao?” khóe môi Tiêu Nam Hiên lộ ra một tia cười lạnh.

‘Xoẹt…’ quần áo trên người bị xé rách, lộ ra cái yếm đỏ thẫm, Vân Phi Tuyết mắt đẹp giận dữ, ra tay phản kích, Tiêu Nam Hiên nhếch môi cười lạnh, loại võ công mèo quào này, đối phó người bình thường còn có thể, cùng đối hắn động thủ, thật là không biết lượng sức mình, tự mình chuốc lấy cực khổ, phất nhẹ một cái , thân thể của nàng nhất thời bay lên.

“Rầm” một tiếng bị ném lên giường, nhịn đau, Vân Phi Tuyết nhanh chóng xoay người, nhảy dựng lên, chuẩn bị phản kích…..

Tiêu Nam Hiên khinh thường nhìn chằm chằm nàng, tuy rằng dáng vẻ quật cường của nàng, khiến hắn thực cảm thấy hứng thú, nhưng hắn không muốn cùng nàng lãng phí thời gian, ngón tay bắn ra, ngay lập tức nàng đứng yên tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Chờ Vân Phi Tuyết kịp phản ứng, nàng mới biết mình bị điểm huyệt, chết tiệt, vì sao người cổ đại lại biết khinh công và điểm huyệt, đến hiện đại lại bị thất truyền, muốn động cũng không thể động, nàng giận dữ trừng mắt nhìn hắn, một thân võ công khổ học giờ trở thành vô ích, đến nơi đây lại không thể dùng được.

“Đê tiện, có bản lĩnh thì ngươi buông ra, ta với ngươi đấu với nhau, hay ngươi sợ không đánh lại được ta?” Nàng cố ý chọc giận hắn, muốn kéo dài thời gian.

“Muốn dùng phép khích tướng sao, đáng tiếc Bổn Vương không thể làm vừa lòng ngươi, đêm xuân ngắn ngủi, Bổn Vương không muốn lãng phí thời gian.” Tiêu Nam Hiên liếc mắt một cái liền nhìn thấu dụng ý của nàng, trong mắt hiện lên một tia châm chọc, ngón tay vuốt qua mặt nàng, lướt xuống cái cần cổ bong loáng, vuốt ve qua lại nơi xương quai xanh hình con bướm mỹ lệ của nàng, không thể phủ nhận, da thịt của nàng thật sự rất trơn tru, non mềm………

Trong lòng Vân Phi Tuyết run lên, ngón tay hắn chỉ nhẹ nhàng vuốt ve đã làm cho thân thể của nàng như có một dòng điện chạy toán loạn, không được, trong nháy mắt tỉnh táo lại, nàng phải tự cứu mình, nhìn hắn chân thành nói: “Ngươi đã biết ta là kẻ giả mạo, vậy hãy thả ta ra, chúng ta làm một cuộc giao dịch, ta giúp ngươi tìm ra Vân Phi Tuyết thật sự.”

Trong lòng đã quyết định, trước hết phải qua được cửa ải trước mắt này, sự tình về sau, sau này hãy nói.

“Ngươi thực thông minh, đáng tiếc, người ngươi gặp là Bổn Vương, từ trước đến giờ Bổn Vương lại không thích làm giao dịch, tuy ngươi là thế thân, nhưng đích thực cũng là một mỹ nhân, đã đưa đến tận cửa, Bổn Vương không có lý do gì cự tuyệt.” Tiêu Nam Hiên lạnh lùng nhìn nàng nói, đột nhiên tay nắm lấy eo nhỏ của nàng, nhẹ tay bắn ra, quần áo trên người nàng liền rơi xuống mặt đất, theo sát sau, cái yếm đỏ thẫm kia cũng rơi xuống đất…………..

Toàn thân Vân Phi Tuyết hiện tại hoàn toàn trần trụi, lộ ra da thịt trắng như tuyết, mềm mại, hai nụ hoa anh đào phấn hồng ngạo nghễ, nàng không khỏi vừa thẹn vừa giận mắng: “Ngươi là tên khốn kiếp, khốn khiếp, có bản lĩnh thì thả ta ra, cường bạo một nữ nhân, ngươi có phải là nam nhân không vậy?………”

Tiêu Nam Hiên chính là lạnh lùng nhìn nàng, cái miệng nhỏ nhắn phẫn nộ chu ra, cơ thể đột nhiên nổi lên một loại xúc động khó hiểu, trong mắt đột nhiên gợi ý cười tà ác.

“Ưm……………….” Đang hăng say mắng hắn, Vân Phi Tuyết trừng lớn mắt, nhìn vào khuôn mặt phóng đại gấp mấy lần ở trước mặt, không dám tin lại cảm nhận được nụ hôn nóng bỏng của hắn, đang cuồng phách xâm chiếm miệng nàng, bàn tay kia đang giữ chặt trước ngực của nàng.

Đột nhiên nhìn thấy trong mắt hắn không mang theo chút tình cảm nào chỉ có khinh thường và khinh miệt, thật khiến nàng tức giận, căm tức nhìn khuôn mặt tuấn tú của nam nhân trước mặt, bỗng nhiên hé miệng, khi lưỡi hắn tiến vào cùng nàng dây dưa một chỗ, nàng hung hăng cắn vào lưỡi hắn.

“Chết tiệt.” Tiêu Nam Hiên đau đớn đẩy nàng ra, lui về phía sau hai bước, nhìn miệng nàng còn lưu lại máu tươi của hắn, đang đắc ý nhìn hắn, con ngươi đen híp lại bừng bừng lửa giận, nàng dám cắn hắn, xem ra nàng chán sống rồi.

Không chút thương tiếc, đột nhiên đẩy nàng lên trên giường, xoay người đè lên nàng, phẫtay dùng sức phẫn nộ thoát đi trở ngại trên hạ thân nàng, thân thể Vân Phi Tuyết ngay lúc này trần như nhộng hiện ra trước mặt hắn.

“Nam nhân chết tiệt, ngươi dám xúc phạm bà cô ngươi, ta nguyền rủa cả nhà ngươi không được chết tử tế……….” Giờ phút này nàng đã không còn cảm giác xấu hổ, chỉ có đầy ngập sự phẫn nộ.

“Ba…………………..”

Thanh âm thanh thúy vang lên khắp phòng.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 23 Aug 2021

Chương 6 : Tranh Thủ Vì Bản Thân

Cảm nhận được mùi vị máu tươi trên khóe môi Vân Phi Tuyết mới kịp phản ứng , nàng ngạc nhiên, nàng bị đánh sao, hiện tại mới cảm giác được trên mặt rất đau rát, hắn cư nhiên dám đánh nàng, nổi giận đùng đùng, nàng trừng mắt nhìn hắn vừa muốn mở miệng mắng hắn, đột nhiên nhìn thấy hắn mắt hắn là một màu đỏ khát máu, đang muốn cắn nuốt nàng, thật là dọa người mà, nàng nhanh chóng ngậm miệng lại, không biết câu nói kia của chính mình lại đắc tội với hắn rắn.

“Mắng nữa đi, như thế nào lại không nguyền rủa ta nữa à?” Tiêu Nam Hiên nắm lấy cổ tay mảnh mai của nàng, mâu quang hiện lên tia nhìn muốn giết người làm cho người ta thật sợ hãi, hiện tại trong đầu hắn đều là hình ảnh về cái chết bi thảm của mẫu phi, hắn thấy rất phẫn nộ, tay cũng không tự giác tăng thêm lực.

“Ngô.” Không thể động đậy Vân Phi Tuyết chỉ có thể phát ra một chút thanh âm rất nhỏ, sắc mặt từ từ thay đổi theo, từ đỏ bừng biến thành trắng bệch, chuyển sang màu trắng xanh, cuối cùng biến thành màu xanh tím, cổ họng giống như bị gọng kìm bóp nghẹn, trong lồng ngực một trận đau đớn, trong đầu ong ong không còn suy nghĩ được gì, chân tay dần dần nhũn ra, cảnh tượng chung quanh trở nên mơ hồ, trước mắt đột nhiên xuất hiện rất nhiều ngôi sao, ý thức tựa hồ dần dần chìm vào trong bong tối…………

Tiêu Nam Hiên bất ngờ buông nàng ra, con ngươi đen, sắc bén nhìn thẳng chằm chằm vào nàng, mấp máy đôi môi bạc mà không thốt lên một lời, âm trầm đến cực điểm, sắc mặt ảm đảm như sương gió đã phủ một lớp từ cả Thiên niên kỷ trước.

Vân Phi Tuyết cảm giác được cảnh thượng đột nhiên buông lỏng, hít được một chút không khí, nàng kịch kiệt ho ra, thật vất vả mới dừng lại được, trừng mắt nhìn hắn quát: “Ngươi thật sự là người điên, có bản lĩnh ngươi bóp chết ta đi, đánh nữ nhân, ngươi không phải là nam nhân?”

“Có phải là nam nhân hay không, ngươi rất nhanh sẽ được biết.” Thanh âm lãnh, không mang theo một chút độ ấm, Tiêu Nam Hiên mâu trung màu đỏ dần dần biến mất, thay vòa đó là một tia nhìn lãnh khốc và tàn nhẫn, sau đó xoay người áp thượng nàng.

“Tưởng cường bạo ta sao? Có bản lĩnh ngươi buông ta ra, cường bạo một nữ nhân không có năng lực phản kháng, ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?” Vân Phi Tuyết bên môi gợi lên một ý châm chọc, lạnh lùng nhìn hắn, nàng phải đấu tranh cho chính mình, chưa đến thời điểm cuối cùng, tuyệt đối không được bỏ cuộc, đây là nguyên tắc của nàng từ xưa đến nay.

“Hừ.” Tiêu Nam Hiên cười lạnh một tiếng, mân bạc thần, không bỏ qua cho nàng, dùng tay tách ra đùi ngọc trắng tuyết của nàng, từ từ tiến đến.

“Ta bất động như một một xác chết, ngươi vẫn thấy có cảm giác sao? Làm như vậy có thú vị sao?” Vân Phi Tuyết cố ý nói thực khủng khiếp, lúc này nàng lại thấy bình tĩnh lạ thường.

“Kia bổn vương có phải hay không là nên buông ngươi ra?” Tiêu Nam Hiên dừng lại động tác, tuấn mâu bí hiểm ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm vào mắt nàng.

“Ngươi nghĩ sao?” Vân Phi Tuyết cũng lạnh lùng nhìn hắn, trên mặt không có biểu hiện, trong lòng có chút mừng thầm, chỉ cần hắn cởi bỏ huyệt đạo của nàng, kia nàng còn có biện pháp đào thoát.

“Đáng tiếc………” Tiêu Nam Hiên lấy tay xẹt qua cơ thể nàng………..

Vân Phi Tuyết căng thẳng, nhìn chằm chằm vào hắn, đáng tiếc cái gì?

Hắn mâu quang đột nhiên lạnh lùng nói: “Đáng tiếc, bổn vương thích tiêm thi.(xác chết)” Vừa dứt lời, một cái động thân liền tiến nhập vào nàng.

“A………” Hạ thể bị xé rách, một trận đau đớn truyền tới, làm cho Vân Phi Tuyết nhịn không được thét lên một tiếng chói tai, nhưng nam nhân trước mặt không có một chút thương tiếc, hắn cuồng phách xâm nhập, không cần quan tâm đến thống khổ của nàng, không quan tâm đến thân thể còn ngây thơ non nớt của nàng chỉ biết dùng hết toàn bộ sức lực phát tiết để thỏa mãn chính mình.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 23 Aug 2021

Chương 7: Khuôn mặt xấu xí

Hạ thể bị xá rách đau đớn, Vân Phi tuyết cắn chặt môi, không cho phép bản thân phát ra âm thanh nào, mắt đẹp phun lửa giận, hung hăng trừng mắt nhìn nam nhân đang dùng sức vận động mãnh liệt trên thân thể nàng, nàng sẽ không khóc, bởi vì nàng đã sớm quên cái gì gọi là khóc, đau khổ nàycó là gì so với những gì nàng đã nếm qua, nàng còn sợ gì nữa? Nàng chỉ biết hận.

Con ngươi đen của Tiêu Nam Hiên lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt khinh thường, không chút thương hoa tiếc ngọc đối với người ở dưới thân, cũng không đối xử với nàng như với một nữ nhân, chỉ lo hung hăng phát tiết những phẫn hận của mình, muốn xuyên thấu thân thể của nàng.

Vân Phi Tuyết nhếch môi cười lạnh, hắn nghĩ làm vậy có thể nhục nhã nàng sao? Hay muốn làm cho nàng xấu hổ không chịu nổi? Đáng tiếc hắn ngàn tính vạn tính cũng không tính đến nàng là ai?

Nhìn miệng nàng không cười mà lạnh, tức giận trong lòng Tiêu Nam Hiên bị kích động mà khởi phát, thân thể càng thêm mãnh liệt va chạm nàng, không quan tâm đến sống chết của nàng.

Thân thể càng ngày càng đau đớn, môi nàng bị cắn đến chảy máu, tay rất nhanh hướng đến phía trên, lòng đột nhiên động, tay rất nhanh tháo chiếc mặt nạ màu bạc ở trên mặt hắn xuống, đồng thời duỗi chân ra cước đá hắn ra ngoài……..

Tiêu Nam Hiên không nghĩ tới huyệt đạo của nàng đột nhiên được giải khai, nhất thời không có phòng bị, mặt nạ rơi xuống, thân thể ở không trung tạo thành một vòng cung, vững vàng tiếp đất.

Vân Phi Tuyết rất nhanh kéo lấy chăn trên giường, quấn quanh cơ thể trần trụi của mình, đồng thời trừng mắt nhìn hắn, nhưng ánh mắt vừa chạm đến mặt hắn, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, trên mặt hắn có một vết sẹo dài giống hình con rết, kéo dài từ trán xuống cằm, làm cho người ta nhìn thấy ghê người, sợ hãi mà lại ghê tởm, mặt khác một nửa khuôn mặt còn lại, lại cực kỳ anh tuấn, hoàn mỹ đến không tỳ vết……….

“Thế nào? Sợ sao?” Tiêu Nam Hiên tới gần nàng, mắt đẹp mang theo sự khinh thường, cũng giấu đi vẻ đau xót cùng cừu hận.

“Sợ cái gì? Ngươi thấy xấu mặt lắm sao?” Vân Phi Tuyết phục hồi lại tinh thần, nàng không phải sợ, chỉ là hơi kinh hoàng.

“Ngươi không sợ sao? Ngươi không nghĩ nó rất ghê tởm? Thực đáng sợ sao?” Tiêu Nam Hiên tới gần nàng vài phần, làm cho nàng có thể nhìn kỹ vết sẹo xấu xí kia.

“Còn có thể so với ngươi càng ghê tởm, càng đáng sợ sao? So với ngươi, nó đáng yêu hơn nhiều.” Vân Phi Tuyết lạnh lùng nhìn hắn châm chọc nói, tâm địa xấu xa so với vẻ xấu xí bên ngoài càng thêm ghê tởm đáng sợ hơn nhiều.

“Ha ha, ha ha.” Ánh mắt Tiêu Nam Hiên gắt gao khóa chặt nàng, đột nhiên phát ra một trận cười điên dại, đột nhiên hắn có hứng thú với nữ nhân này, mỗi người đàn bà nhìn thấy bộ mặt thật của hắn không phải là thét thất thanh chói tai, cũng đều bị dọa đến mặt tái nhợt, thậm chí ngất đi, nàng lại còn nói nó đáng yêu.

“Ngươi cười cái gì? Đưa y phục của ta tới đây.” Vân Phi tuyết không có lòng dạ quan tâm những chuyện khỉ gió của hắn, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

“Thế nào? Muốn nhanh chóng rời đi sao?” Tiêu Nam Hiên liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của nàng, một lần nữa nhắc lại: “Ngươi cho rằng đã vào đây rồi, còn có thể đi ra sao?”

“Ngươi đã biết ta là kẻ giả mạo rồi, cái ngươi muốn cũng đã đạt được rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?” Vân Phi Tuyết giương mắt trừng hắn, hắn đã cướp lấy trinh tiết của nàng, điều này đối với nữ tử thời cổ đại nhục nhã biết bao nhiêu.

“Thế nào? Đột nhiên ta thấy rất hứng thú với ngươi, về phần ngươi có phải kẻ giả mạo hay không, ta còn cần điều tra rõ ràng, cho nên, trước đó, ngươi tốt nhất nên thành thật với ta.” Tiêu Nam Hiên lạnh lùng nói xong, sau đó đột nhiên xoay người rời đi.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 23 Aug 2021

Chương 8: Tỳ nữ trung thành

Vân Phi Tuyết cười nhạt nhìn theo bóng lưng hắn, hắn nghĩ hắn là ai? Bọc chăn nhảy xuống giường, nhìn những y phục bị xé rách vứt trên mặt đất, căn bản không thể mặc nữa, cuối cùng ánh mắt dừng ở hỉ phục đỏ thẫm kia, nhanh tay cầm lấy nó, mặc lên người, tùy ý kéo xuống cho nó chạm đất, chịu đựng đau đớn dưới hạ thể, hiện tại, quan trọng nhất là phải rời đi.

Vừa muốn mở cửa, cửa đột nhiên bị đẩy ra, một nữ tử khoảng mười bốn mười lăm tuổi, mặc quần áo nha hoàn đi đến, thấy nàng trợn mắt há mồm, sửng người lại, nhìn thẳng về phía nàng.

“Này, ngươi làm sao vậy?” Vân Phi Tuyết đưa tay lắc lắc trước mặt nàng, người này làm sao vậy, mọi người nơi này thật kỳ quái.

Cô gái lập tức phục hồi tinh thần, đột nhiên giữ chặt tay nàng, lập tức vừa khóc vừa cười đến: “Tiểu thư, người không có việc gì, người thật sự không có việc gì, thật tốt quá, thật tốt quá, ông trời phù hộ. ”

“Ngươi là ai? Ngươi buông ta ra.” Vân Phi Tuyết không giải thích được điệu bộ vừa khóc vừa cười của nàng, muốn rút tay về, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

“Tiểu thư, người làm sao vậy? Người không nhận ra em sao?” Cô gái ngừng khóc, không tin nhìn nàng, nhưng tay vẫn còn giữ chặt lấy tay nàng, chẳng lẽ tiểu thư tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng cũng không thoát khỏi số phận bị điên?.

“Không biết, ngươi buông, ta phải đi.” Vân Phi Tuyết trả lời rất rõ ràng, nàng làm sao biết được tiểu cô nương này là ai? Nếu biết được nàng mới thật sự là quỷ.

“Tiểu thư.” Cô gái lập tức lại khóc lớn lên,“Tiểu thư, đừng sợ, cho dù người có bị điên, nô tỳ cũng sẽ không rời xa người, sẽ chăm sóc người thật tốt.”

“Không cần khóc, ai bị điên?.” Vân Phi Tuyết hơi phiền lòng khi thấy nàng khóc, lớn tiếng quát.

“Tiểu thư, nếu người không điên, sao lại không nhận ra nô tỳ, nô tỳ là Tiểu Đào đây.” Cô gái sợ hãi, ngẩng đầu nói.

Vân Phi Tuyết hơi nhíu mày lại, đột nhiên nghĩ đến, đại khái nàng là nha hoàn của thân thể này, là một người rất trung thành, giọng nói dịu đi nói: “Tiểu Đào phải không? Vừa rồi đầu ta bị va chạm, sau khi tỉnh lại, không nhớ được những chuyện xảy ra lúc trước, đương nhiên cũng không nhận ra ngươi.” Giải thích như vậy hẳn là có thể tin được.

“Tiểu thư, đầu người va chạm.” Giọng nói Tiểu Đào tràn đầy quan tâm, sau đó bừng tỉnh nhận ra nói: “Nguyên lai là như vậy, nhưng, quên cũng tốt, như vậy, tiểu thư sẽ không đau khổ nữa.” Nguyên lai là tiểu thư mất trí nhớ, không phải bị điên.

“Tiểu Đào, không cần nói nữa, ta muốn rời đi khỏi nơi này, ngươi có cùng đi với ta không?” Vân Phi Tuyết nhìn nàng hỏi, bởi vì nàng là nha hoàn của thân thể này, cho nên nàng có nghĩa vụ mang nàng cùng đi.

“Đi?” Tiểu Đào nghi hoặc nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên nghĩ đến nàng mất trí nhớ rồi, trên mặt đầy lo âu buồn bã: “Tiểu thư, đừng nói những lời vô ích như vậy, chúng ta không thoát được đâu, người xem.”

Tiểu Đào lôi kéo nàng, đi đến cạnh cửa, chỉ cho nàng xem, Vân Phi Tuyết liền nhìn thấy bốn phía căn phòng đều là thị vệ, vây chật như nêm cối, đừng nói là người, chỉ sợ một con ruồi bay qua, bọn họ đều có thể cảm nhận được.

“Vừa rồi lúc có người dẫn Tiểu Đào tới đây, vừa vặn nhìn thấy những thị vệ lặng lẽ vây quanh ở nơi này.” Tiểu Đào có chút nghi hoặc, cho dù là sợ tiểu thư trốn thoát, cũng không cần nhiều người đến vậy, tiểu thư với nàng chỉ là hai nữ tử nhu nhược, một tên thị vệ cũng có thể chế được, cần gì phải dùng đến nhiều người đến vậy.

“Nam nhân chết tiệt.” Vân Phi tuyết thầm mắng, thì ra hắn đã sớm chuẩn bị, đề phòng nàng trốn thoát.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 23 Aug 2021

Chương 9: Cô dâu thứ 10

“Tiểu thư, người đang nói gì vậy?” Tiểu Đào khiếp sợ nhìn nàng, một người có tri thức hiểu lễ nghĩa như tiểu thư sao lại mắng chửi người như vậy.

“Tiểu Đào, ngươi có thể tìm một bộ y phục cho ta không?” Vân Phi Tuyết lôi kéo nàng trở lại trong phòng, hỏi, hiện tại quan trọng nhất là mặc quần áo cho tử tế, rồi sau đó nghĩ cách chạy đi.

“Vâng, em đi lấy, của hồi môn của tiểu thư không hề thiếu quần áo.” Tiểu Đào gật đầu nói, trong vương phủ cũng không hạn chế tự do của nàng.

Rất nhanh, Tiểu Đào mang một bọc vải đến:“Tiểu thư, quần áo của người đều ở trong này, người muốn mặc bộ nào?”

“Bộ này được rồi.” Vân Phi Tuyết tiện tay rút ra một bộ y phục màu xanh biếc.

Trút bỏ hỉ phục đỏ thẫm, Tiểu Đào mới phát hiện, giữa hai chân nàng đều là vết máu, cái mũi đau xót, nước mắt không nhịn được rơi xuống, không biết tên Vương gia ma quỷ kia đã hành hạ tra tấn tiểu thư như thế nào, đau lòng khóc nói: “Tiểu thư, người có khỏe không?”

“Tiểu Đào, ta không sao, đến giúp ta mặc quần áo. ” Tiểu Đào quan tâm khiến Vân Phi Tuyết cảm thấy ấm áp trong lòng, giọng điệu cũng ôn nhu an ủi nói.

“Vâng.” Tiểu Đào nhanh tay mặc quần áo cho nàng, đột nhiên phát hiện, sau khi mất trí nhớ tiểu thư kiên cường hơn so với trước kia.

Mặc quần áo chỉnh tề, Vân Phi Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng biết chỉ có lúc nửa đêm, lúc mọi người mệt mỏi nhất, nàng mới có cơ hội chạy đi, thu hồi ánh mắt, trước hết tìm hiểu rõ tình trạng hiện nay, biết người biết ta bách chiến bách thắng, suy nghĩ một chút hỏi: “Tiểu Đào, ngươi có thể nói cho ta biết,ta là ai? Tên Vương gia kia là ai? Hôm nay là ngày ta cùng hắn động phòng hoa chúc sao?”

“Vâng”. Tiểu Đào gật gật đầu, sau đó nói: “Tiểu thư tên là Vân Phi Tuyết, là tam tiểu thư của Vân gia, bởi vì lớn lên xinh đẹp, lại tài đức vẹn phần, lại do phu nhân sinh ra, nên rất được sủng ái, nhưng chính vì như vậy mới xảy ra chuyện, tiểu thư cũng mới gặp phải bất hạnh này.” đôi mắt của nàng ảm đạm đi, tiểu thư khi còn sống đã tự vẫn.

“Vì cái gì?” Vân Phi Tuyết nghe thấy vô cùng hồ đồ, nghi hoặc khó hiểu.

“Tiểu thư, Vương gia tên là Tiêu Nam Hiên, mọi người gọi hắn là Quỷ vương, độc ác vô tình, đáng sợ nhất là trong ba năm, hắn thú 9 Vương phi, trong đó Vương phi thứ 3 đã bị điên, Vương phi 6 bị ngớ ngẩn, còn lại đều là sau ngày động phòng liền được khiêng ra ngoài………”

Vân Phi Tuyết cả kinh, hắn đã tra tấn đến chết sáu người, bức điên, bức ngốc hai người, nhưng vì cái gì hắn lại làm vậy? Cừu hận nữ nhân? Nhưng, nàng rất nhanh có thể hiểu, trong đêm động phòng nhục nhã như vậy, nữ nhân cổ đại còn có mặt mũi mặt mà sống sao, chết chính là giải thoát.

“Cho nên mọi người đều thực sự sợ hãi hắn, sợ hắn để mắt đến nữ nhi của mình, lão gia vốn cũng rất lo lắng, nhưng tiểu thư chưa đầy mười sáu tuổi, căn cứ luật pháp không thể thành thân, hôm trước tiểu thư vừa mới sinh nhật tròn mười sáu tuổi, ai biết hôm sau Quỷ vương đột nhiên đến phủ cầu hôn, muốn thú tiểu thư làm Vương phi thứ 10, phu nhân cùng lão gia nào dám không theo, biết rõ là tiểu thư đi chịu chết, nhưng cũng không dám không đáp ứng, tiểu thư, người xem.” Tiểu Đào nói xong, cởi bỏ quần áo bên ngoài……..

Vân Phi Tuyết liền thấy bên trong nàng mặc một thân áo trắng, hẳn là tang phục, không cần phải nói, đó chính là quần áo chuẩn bị để chịu tang nàng.

“May có ông trời phù hộ, tiểu thư không có việc gì, chỉ là mất trí nhớ, hiện tại không cần, em phải cởi nó ra.” Giọng điệu Tiểu Đào mang theo cảm giác sống sót sau tai nạn, muốn cởi tang phục màu trắng ra.

“Tiểu Đào, mặc đi.” Vân Phi Tuyết ngăn cản nàng, bởi vì tiểu thư thật sự của nàng đã đi rồi, nàng vẫn nên mặc, bản thân chẳng qua chỉ là một kẻ thế thân mượn hồn phách.

“Vâng.” Tiểu Đào tuy không rõ vì cái gì tiểu thư muốn nàng mặc, nhưng vân nghe nàng mặc vào.

Vân Phi Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng không quan tâm hắn là hạng người gì, cũng không quan tâm hắn có bao nhiêu cừu hận đối với nữ nhân, không liên quan đến nàng, việc nàng phải làm bây giờ, chính là rời khỏi nơi này.

Nhìn vào màn đêm, thời gian cũng không sai biệt lắm rồi, nàng phải chuẩn bị chạy trốn rồi.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 23 Aug 2021

Chương 10: Chạy thoát

“Tiểu Đào, lại đây.” Vân Phi Tuyết đột nhiên gọi nàng, sau đó bên tai nàng nhẹ giọng nói một ít.

Nghe xong, Tiểu Đào biến sắc, giống như không thể tin, nhìn chằm chằm nàng nói: “Tiểu thư, người muốn làm như vậy sao? Nhưng, còn lão gia cùng phu nhân, còn có gia nhân ở Vân phủ người cũng không quan tâm sao.”

Vân Phi Tuyết sửng sốt, nàng không nghĩ nhiều đến vậy, huống chi bọn họ cùng nàng con có quan hệ, không thể vì nàng mà làm liên lụy đến người khác, nàng liền đành phải ở nơi này chịu tra tấn, suy nghĩ một chút, giải thích :“Tiểu Đào, sẽ không liên lụy đến Vân gia, ngươi nghĩ xem nếu chúng ta có thể chạy trốn, cũng là ở Vương phủ không thấy người, về tình về lý chẳng phải hắn sẽ không có lý do trách cứ cha mẹ ta sao? Với lại sau khi ta chạy trốn sẽ không quay về Vân gia, chẳng phải sẽ không làm lien lụy bọn họ sao?”

“Tiểu thư, người thực thông minh, người nói rất có lý. ” Vẻ mặt Tiểu Đào sùng bái nói, sau khi mất trí nhớ tiểu thư hoàn toàn thay đổi, nàng không nhận ra.

“Tốt lắm, Tiểu Đào, cứ theo ta nói mà làm.”

“Vâng, tiểu thư, em đi đây, đừng quên chờ em, Tiểu Đào nhất định phải đi theo tiểu thư.” Tiểu Đào lo lắng nói.

“Được, ta sẽ không bỏ lại em, mau đi đi.” Vân Phi Tuyết không kiên nhẫn thúc giục , mặt trời đã xuống núi rồi, nếu còn chậm trễ, trời sẽ sáng, vậy càng đi không được rồi.

Tiểu Đào đi ra ngoài, rất nhanh, ra khoảng sân cách đó không xa, thét lên một tiếng chói tai: “Người đâu, có thích khách. ”

Có thích khách, thị vệ ở vương phủ lập tức cảnh giác, cùng nhau chạy tới nơi phát ra tiếng thét,“Thích khách ở đâu?”

“Kia.” vẻ mặt Tiểu Đào hoảng sợ, lấy tay chỉ lung tung về một hướng.

“Cái gì? Đi theo ta, bảo hộ Vương gia.” Thủ lĩnh đội thị vệ chấn động, phương hướng kia không phải thư phòng của Vương gia sao? Vương gia đang ở bên trong.

Vân Phi Tuyết vụng trộm nhìn ra ngoài cửa, phát hiện Tiểu Đào đã thu hút được đám thị vệ, vội vàng lặng yên nhân lúc bóng đêm chạy thoát ra ngoài, núp sau một gốc cây đại thụ.

“Tiểu thư, tiểu thư.” Thị vệ vừa rời khỏi, Tiểu Đào liền chạy nhanh tới nhỏ giọng kêu.

Vân Phi Tuyết liền kéo nàng qua, để nàng cũng núp sau cây đại thụ, che miệng nàng nói: “Đừng kêu.”

“Tiểu thư, bây giờ chúng ta phải làm gì? Vương phủ lớn như vậy, bây giờ trời lại tối, chúng ta căn bản không biết đường đi ra ngoài như thế nào?” Tiểu Đào lo lắng nói.

Vân Phi Tuyết nhanh chóng phân tích, đại khái chưa đầy một phút đồng hồ, thị vệ sẽ biết bị lừa, lập tức vây lại đây điều tra các nàng, hiện tại không có khả năng ra khỏi phủ, xem ra chỉ có thể trốn trong vương phủ, chờ đến ngày mai tìm cơ hội chạy trốn, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.

“Một đám phế vật, nếu nàng chạy thoát, Bổn Vương nuôi các ngươi để làm gì, cẩn thận tìm kiếm lại cho Bổn Vương, nhất định phải tìm được nàng.” Tiêu Nam Hiên nhìn trong phòng không một bóng người, giận dữ quát.

“Vâng, Vương gia, ty chức lập tức tìm.” Thủ lĩnh đội thị vệ vội vàng đáp.

Thị vệ lập tức đi đến tìm kiếm chung quanh.

“Tiểu Đào, đi.” Vân Phi Tuyết không kịp nghĩ nhiều, chỉ có lôi kéo Tiểu Đào, cuống quít trốn vào một phòng gần các nàng nhất.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 23 Aug 2021

Chương 11 : Vân Gia Tiểu Thư

Tiêu Nam Hiên nhìn trong phòng, hỉ phục đỏ thẫm được vứt lộn xộn, mâu quang sắc bén làm cho người ta sợ hãi, nữ nhân chết tiệt cư nhiên dám chạy trốn khỏi hắn, khóe môi lộ vẻ một tia cười lạnh, hắn sẽ không để nàng có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của hắn.

“Vương gia, thuộc hạ đã điều tra xong.” Một hắc y nhân đứng yên lặng lẽ trước mặt hắn, quì một gối cung kính bẩm báo.

“Nói.” Tiêu Nam Hiên bạc thần lạnh lùng phun ra một chữ, màu bạc của mặt nạ phản với ánh nến, tản ra bạch quang.

“Vương phi thật sự là tam tiểu thư Vân Phi tuyết của Vân gia , cũng không có tìm người thay thế, hiện tại trên dưới Vân gia đều đang bi thương khóc lóc , thuộc hạ để đảm bảo chắc chắn, cố ý lấy đến đây bức họa của
Vân gia tiểu thư để Vương gia phân biệt.” Hắc y thị vệ nói xong, hai tay xuất ra một bức họa đưa cho hắn.

Tiêu Nam Hiên tiếp nhận bức họa, theo sau triển khai, chỉ thấy trên bức họa là một nữ tử mặc áo lam, đứng dưới gốc cây đào, thổi sáo, làn váy cùng sợi tóc theo gió bay lên, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, mắt đẹp lưu động, hảo một bức mỹ nhân đồ, không hề nghi ngờ nữ tử trong bức họa chính là người đêm qua cùng hắn động phòng– Vân Phi Tuyết.

Khẽ cau mày, nếu nàng thật sự là Vân gia tiểu thư, như thế nào lại liều lĩnh đào tẩu, chẳng lẽ nàng không nghĩ đến sự sống chết của Vân gia? Không sợ hắn giận dữ đem cả nhà Vân gia sao trảm sao? Còn có nàng kia một thân quái dị võ công? Chẳng lẽ trước kia hắn đối Vân Phi Tuyết điều tra có lầm, không thể thế được, hắn lập tức phủ quyết rồi.
Khóe môi gợi lên một chút nghiền ngẫm cười lạnh, chẳng lẽ này lại là Vân Hạc cái kia lão già muốn lập mưu kế, tốt lắm, hắn liền bồi bọn họ ngoạn ngoạn, hắn sớm không còn là một hoàng tử như lúc trước rồi.

Vân Phi Tuyết, nàng nghĩ chỉ bằng công phu mèo quào kia của nàng có thể trốn ra khỏi Vương phủ của hắn sao?
Vân Phi Tuyết lôi kéo Tiểu Đào cuống quít trốn vào bên trong phòng, nhìn chung quanh xem, phòng thực sạch sẽ, nhưng cũng dị thường đơn giản, kia dưới giường căn bản giống như không thể giấu người, nếu giấu ở dưới giường, phỏng chừng thị vệ tiến vào liếc mắt một cái có thể phát hiện, nhưng là bây giờ đi ra ngoài tựa hồ đã không có khả năng rồi.

“Tiểu thư, chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?” Tiểu Đào tựa hồ cũng ý thức được trốn không thoát rồi, lo lắng nhìn nàng.

“Không có cách nào, chỉ có thể chờ.” Vân Phi Tuyết đôi mi thanh tú nhíu chặt, hiện tại xem ra chỉ có đi từng bước tính từng bước, trốn không thoát chỉ có thể nhìn thiên ý rồi. Khi nói chuyện, đột nhiên nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ,

“Tiểu thư.” Tiểu Đào sợ hãi lạp nhanh của nàng góc áo, gắt gao tránh ở sau thân thể của nàng, nhỏ giọng kêu, trong lòng lại lo lắng, nếu như bị Quỷ vương bắt được, các nàng có thể hay không bị hắn xử tử.

“Hư.” Vân Phi Tuyết ý bảo nàng không cần lên tiếng, chính nàng cũng kinh sâu sắc cảm giác được tiếng bước chân này chính là của thị vệ đang đi điều tra, lặng lẽ lấy thanh gươm đang treo trên tường, cắn răng, chỉ có hợp lại một chút.

Cửa bị mở ra trong nháy mắt, Vân Phi Tuyết đặt kiếm trên cổ người vừa đi tới, theo phía sau đồng thời lạnh lùng lên tiếng uy hiếp đến: “Không cần lên tiếng, nếu không, ta một kiếm giết ngươi.”

“Không nghĩ tới Vương phi cư nhiên thân thủ tốt như vậy.” Người vừa tới tựa hồ không có một tia kinh hoảng, ngữ khí thậm chí có chút khen ngợi.

Vân Phi Tuyết vi chinh, lập tức thoải mái, hiện tại chỉ sợ toàn bộ vương phủ đều biết Vương phi đào tẩu rồi, đoán được thân thể của nàng cũng không có cái gì tò mò kì quái.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 23 Aug 2021

Chương 12: Cả nhà bị trảm

“Long quản gia, quấy rầy rồi, Vương gia ra lệnh cho bọn thuộc hạ tìm kiếm Vương phi.”

Vân Phi Tuyết vừa muốn nói chuyện, đã bị tiếng lục soát của thị vệ ngoài cửa cắt đứt, kiếm trong tay không khỏi thêm một lực, đe dọa hắn.

“Vương gia sai các ngươi đi tìm Vương phi, các ngươi không đi, đến phòng của ta làm gì? Hay là các ngươi nghi ngờ ta cất giấu Vương phi?” Giọng nam nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng, lộ ra uy hiếp đến lạnh người.

“Thuộc hạ không dám, Long quản gia quấy rầy rồi, đi, chúng ta đến nơi khác lục soát.” Ngoài cửa, thị vệ lập tức kinh sợ nói, sau đó dẫn người rời đi.

Mắt đẹp Vân Phi Tuyết lộ điểm nghi hoặc, hắn là quản gia, nhưng, cho dù nàng không có tri thức cũng có nhận thức, một tên quản gia mà dám càn rỡ như thế sao? Thị vệ sao có thể sợ hãi một quản gia như vậy?

“Vương phi, kiếm của người có thể buông xuống không?” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của nam nhân cắt đứt suy nghĩ của nàng.

Vân Phi Tuyết buông kiếm trong tay xuống, nàng biết vừa rồi hắn là cố ý giúp nàng, cũng không phải là do sợ hãi kiếm ở trong tay nàng.

“Vân gia tiểu thư, quả nhiên xinh đẹp như hoa, tại hạ Long Phi, là quản gia ở Vương phủ.” Chậm rãi xoay người, thấy dung mạo của nàng, ánh mắt Long Phi lộ ra một tia kinh ngạc, che dấu tán thưởng, giới thiệu bản thân.

Lúc này nàng mới nhìn rõ nam nhân trước mặt, một thân áo trắng như tuyết, một đôi mày dài và hẹp ẩn dấu dưới tóc mai, khóe mắt hơi hếch lên, sống mũi cao thẳng, đôi môi khêu gợi, rõ ràng là nam nhân, sao sinh ra lại có một đôi mắt trong như nước hồ thu, mang theo hàng vạn ý cười, đang nhìn nàng, trong nháy mắt nàng có chút hoảng hốt, chẳng lẽ nam nhân cổ đại lớn lên đều đẹp trai như vậy?

Ý thức được chính mình đang mất hồn, Vân Phi Tuyết thu lại ánh mắt nhìn hắn nói: “Vậy ta không cần phải giới thiệu về mình rồi. ” Hắn hẳn là còn hiểu biết về nàng còn hơn chính nàng.

“Đúng vậy, chỉ là ta không rõ, đêm động phòng của Vương phi vì sao người lại muốn chạy trốn?” Trong mắt Long Phi lộ ra một tia nghi hoặc, vừa rồi ở thư phòng nghe được tin nàng đào tẩu, làm cho hắn chấn động.

“Ngươi không phải quản gia của nơi này sao? Ta nghĩ chuyện gì trong đêm động phòng, ngươi hẳn rõ ràng hơn ta, không phải sao? Dù sao hắn đã cưới chín tân nương rồi.” Vân Phi Tuyết lạnh lùng nhìn hắn nói.

Long Phi kinh ngạc, không nghĩ tới nàng lại trả lời như vậy, khẽ cười một tiếng nói: “Long mỗ rất rõ ràng, nhưng là Vương phi không nghĩ đến hậu quả sau khi người đào tẩu sao?”

“Hậu quả gì?” Liên luỵ Vân gia sao? Quan hệ gì đến nàng? Dù sao nàng cũng không phải là Vân Phi Tuyết thật sự.

“Hậu quả chính là Vân gia chín mươi sáu người, cả nhà bị trảm.” Long Phi nhấn mạnh từng chữ một, ánh mắt cũng trở nên nghiêm trọng.

Cái gì? Chín mươi sáu người? Nghiêm trọng như vậy sao? Vân Phi Tuyết không khỏi nhìn về phía Tiểu Đào đang im lặng không nói gì, Tiểu Đào gật gật đầu giải thích nói: “Tiểu thư, là thật đó, đó cũng chính là lý do mà lão gia cùng phu nhân nhẫn tâm hy sinh tiểu thư, bằng không, trên dưới Vân gia đều bị chôn cùng.”

“Nhưng là, ta mất tích ở Vương phủ, về tình về lý không liên quan gì đến Vân gia? Các ngươi không thể không nói đạo lý.” Vân Phi Tuyết bình tĩnh một chút nói, tên Qủy Vương kia sẽ không một tay che trời chứ.

“Ha ha…..” Long Phi đột nhiên nở nụ cười, Vân gia tiểu thư sao lại có thể ngây thơ như thế.

“Ngươi cười cái gì?” Vân Phi Tuyết có chút tức giận, nàng nói sai rồi sao?

“Vương phi, cái gì là đạo lý? Nếu ngươi đào tẩu rồi, tìm đại một cái lý do để cả nhà Vân gia bị trảm, rất đơn giản rồi, quả thực là dễ dàng, nếu không tin Vương phi có thể thử xem.” Long Phi kiên định nói.

Sắc mặt Vân Phi Tuyết thoáng chốc thay đổi, đây là cổ đại, là nơi không có luật pháp, không có công bằng, không có đạo lý.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 23 Aug 2021

Chương 13: Không chạy trốn nữa

Vân Phi Tuyết liếc mắt nhìn Long Phi, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia nghi ngờ, hắn là quản gia của Vương phủ, nhưng thị vệ lại tôn kính hắn như vậy, thân phận hẳn là không tầm thường, hắn nói như vậy, rốt cuộc muốn nàng bỏ cuộc hay là còn có mục đích gì khác, nàng sẽ không ngây thơ cho là hắn muốn giúp nàng.

“Ngươi đang nghi ngờ ta?” Long Phi liếc mắt một cái nhìn thấu tâm tư nàng, Vân gia tiểu thư, quả nhiên không hề tầm thường.

“Ngươi không đáng nghi sao? Ngươi là người của Vương phủ, tại sao muốn giúp ta?” Vân Phi Tuyết không hề giấu diếm, nhìn chằm chằm hắn.

“Ta có giúp ngươi sao? Ta chỉ giúp ngươi nghĩ cho chu toàn một chút, ngươi cho là mình có thể thoát được khỏi Vương phủ này sao?” Ánh mắt Long Phi lóe lên, hắn không giúp nàng, người hắn giúp chỉ có một.

Vân Phi Tuyết sửng sốt, kiếm trong tay đột nhiên kề lên cổ hắn: “Trốn, trốn không thoát, ta muốn thử một lần, nếu có ngươi, ta tin cơ hội thành công đã được phân nửa.”

“Ha ha,vậy Vương phi muốn thử một lần? Ta nguyện ý phối hợp với người.” Long Phi cười khẽ thành tiếng, vẻ mặt tự nhiên nhìn nàng.

Vân Phi Tuyết nhất thời khó có thể đưa ra lựa chọn, trước kia, nàng là cô gái trong đội đặc công được người người tôn kính, vì an toàn tính mạng của người khác, có thể hy sinh bản thân, chưa từng nghĩ đến có một ngày, vì bản thân, sẽ đi uy hiếp người khác.

“Tiểu thư, tiểu thư.” Tiểu Đào sững sờ nhìn nàng, nhỏ giọng kêu.

“Tiểu Đào, làm sao vậy?” Vân Phi Tuyết phục hồi lại tinh thần hỏi.

“Tiểu thư, hay là chúng ta đừng chạy trốn nữa, có được không?” Tiểu Đào cầu xin nói, trong mắt lộ ra một tia lo lắng.

“Vì cái gì? Ngươi sợ sao?” Vân Phi Tuyết cau mặt nhăn mày, lúc trước nàng cũng không phản đối. Chẳng lẽ là sợ bị bắt được sao?

“Không phải.” Tiểu Đào lắc đầu, chần chừ một chút, mới thưa dạ nói: “Tiểu thư, em sợ chúng ta đào tẩu rồi, Quỷ Vương thật sự nổi giận, trút giận lên Vân gia, nô tỳ còn có một muội muội ở Vân gia, nô tỳ sợ…………”

Tiểu Đào không nói hết, Vân Phi Tuyết đã hiểu được ý tứ của nàng rồi. Nàng lo lắng cho muội muội của mình. Nàng có thể hiểu được, nhưng là nàng thật sự muốn ở lại, ở nơi Vương phủ quỷ dị này sao?

Dường như nhìn ra sự do dự của nàng, Tiểu Đào đột nhiên nhẫn tâm nói: “Tiểu thư, chúng ta trốn đi.”

“Tiểu Đào, em không lo lắng cho muội muội sao?” Vân Phi Tuyết có chút nghi hoặc, không rõ vì sao thái độ của nàng đột nhiên thay đổi như thế.

“Lo lắng, nhưng tiểu thư cũng là người thân của Tiểu Đào, Tiểu Đào không thể vì muội muội, mà không để tâm đến sống chết của tiểu thư, nếu như phải chọn, Tiểu Đào chọn tiểu thư.” Tiểu Đào nói vô cùng chân thành.

“Cám ơn ngươi, Tiểu Đào.” Tuy biết rằng người nàng quan tâm là Vân tiểu thư thực sự, nhưng phần tình cảm này làm cho Vân Phi Tuyết thực sự cảm động, tuy rằng người trong Vân gia, một người nàng cũng không biết, nhưng là nàng là một đặc công, tình thần quên mình vì người khác luôn khắc sâu trong lòng nàng, nếu quả thật chỉ vì nàng trốn thoát, chín mươi sáu người ở Vân gia sẽ đầu rơi xuống đất, nàng làm sao có thể yên tâm sống thoải mái.

Leng keng một tiếng, kiếm trong tay đã bị nàng vứt xuống đất, sau đó nói: “Tiểu Đào, chúng ta đi ra ngoài, ta quyết định rồi, ta không trốn nữa”.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 23 Aug 2021

Chương 14: Ta không trốn

“Tiểu thư.” Tiểu Đào cảm động kêu một tiếng, nàng biết tiểu thư là vì nàng.

“Tiểu Đào, em không cần cảm kích, ta không phải là vì em, ta vì Vân gia.” Vân Phi Tuyết thuận miệng đáp, nếu bị Quỷ Vương trừng phạt, nàng không muốn làm cho Tiểu Đào cảm thấy áy náy, sau đó lại nhìn Long Phi nói: “Vừa rồi thực xin lỗi ngươi, mong ngươi thứ lỗi.”

“Vương phi suy nghĩ cẩn thận là được rồi.” Long Phi vẫn mỉm cười như cũ, khiến người ta không nhìn ra trong lòng hắn đang nghĩ gì.

“Két” một tiếng, cửa phòng mở ra, Vân Phi Tuyết mang theo Tiểu Đào đi ra ngoài, lập tức bị thị vệ đang tìm kiếm quanh Vương phủ bao vây lại.

Quỷ vương Tiêu Nam Hiên ngồi trên ghế chủ vị, màu bạc trên chiếc mặt nạ khiến người ta không nhìn ra được biểu tình trên mặt hắn, nhưng ánh mắt sắc bén đang bắn ra những tia âm trầm, giọng điệu âm u lạnh lẽo.

“Vân Phi Tuyết, bổn vương đã cảnh cáo ngươi tốt nhất nên thành thật, ngươi biết cãi lại mệnh lệnh của Bổn vương sẽ nhận được hậu quả như thế nào chứ?”

Tiểu Đào đứng bên cạnh Vân Phi Tuyết, vừa nghe thấy hắn nói như vậy, lập tức bị dọa đến thân thể mềm nhũn, kéo chặt lấy góc áo của nàng, cúi đầu không dám ngẩng lên.

Vân Phi Tuyết không chút sợ hãi nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Trốn gì? Ta nghĩ Vương gia người đã lầm rồi, ta không có ý định chạy trốn, chỉ là ra ngoài lạc đường, mà bên ngoài trời lại quá tối, ta cũng không biết mình đã đi tới chỗ nào?”

“Vậy ư? Ngươi lạc đường ư, vì sao thị vệ lại không thấy ngươi? Không cần phải nói với Bổn vương là ngươi muốn đi nhưng bị lạc đường.” Khóe môi Tiêu Nam Hiên nhếch lên một tia cười lạnh, lời nói dối trăm ngàn chỗ hở như vậy mà nàng cũng nói ra.

“Thật sự là ta có đi trốn, bởi vì ta nghe thấy có người hô có thích khách, nhất thời sợ hãi, cho nên trốn đi, nên mới đi ra ngoài.” Vân Phi Tuyết giải thích dường như rất hợp tình hợp lý, nàng cũng không phải kiểu người gặp chuyện tay chân liền luống cuống, nàng phải bình tĩnh đến cùng.

“Ha ha.” Tiêu Nam Hiên đột nhiên cười lớn, sau đó đi bước một hướng đến chỗ nàng, đứng ở trước mặt nàng lạnh lùng nói: “Nếu, bổn vương nhớ không lầm, người hô có thích khách chính là nha hoàn của ngươi, mà trong Vương phủ cũng không phát hiện ra thích khách, vậy ngươi giải thích như thế nào đây?” Ánh mắt đột nhiên bắn về phía Tiểu Đào.

Phịch, Tiểu Đào bị dọa lập tức quỳ xuống mặt đất, cơ thể không ngừng run rẩy, giống như dê con đợi lăng trì.

Vân Phi Tuyết không chút hoang mang, khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh nói: “Vương gia, Tiểu Đào quả thật đã thấy thích khách, về phần vì sao không tìm ra được thích khách, ta cũng không rõ ràng lắm, có lẽ thích khách bản lĩnh quá cao, cho nên thị vệ của người không phát hiện ra được.”

Nữ nhân này đang ám chỉ thị vệ của hắn không còn dùng được sao? Muốn cùng hắn chơi, nàng còn quá non rồi, bàn tay đột nhiên vung lên quát: “Người đâu, đem tất cả những thị vệ hôm nay trực đêm ở Vương phủ kéo ra ngoài chém.”

“Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng.” Một loạt thị vệ lập tức quỳ xuống ngoài cửa, dập đầu tha mạng.

Vân Phi Tuyết vừa kinh ngạc vừa giận dữ nói:“Người làm gì vậy? Người dựa vào cái gì mà muốn giết bọn họ?”

“Ngay cả thích khách xông vào, bọn chúng cũng không hề phát hiện ra, Bổn vương còn dùng bọn chúng làm gì? Trừ phi căn bản không hề có thích khách tới.” Tiêu Nam Hiên lạnh lùng uy hiếp, dưới mặt nạ khóe môi tà ác nhếch lên.

Vân Phi Tuyết giận giữ trừng mắt nhìn hắn, quá vô sỉ, quá hèn hạ, sao có thể lấy tính mạng của đám thị vệ để uy hiếp nàng, bức nàng thừa nhận bản thân đã chạy trốn, nhìn đám thị vệ đang quỳ gối kia, nàng không thể coi thường sinh mệnh của bọn họ, cắn răng căm hận nói: “Không phải người muốn trừng phạt ta sao? Người không cần phải lấy cớ như vậy? Muốn giết tùy người, không cần lấy người khác ra uy hiếp ta.”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Next

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 69 guests