Chương 70
Hai năm sau, Ba Tư. Ân Trục Ly đến phương Bắc thu mua lông thú, định quay về thì nghe người ta bảo muốn săn gấu, lại cảm thấy thú vị nên trì hoãn hai ngày.
Ba Tư là một nơi tươi đẹp, bốn mùa phân biệt rõ ràng, khí hậu dễ chịu. Trên đường lớn có một nữ tử đeo mặt nạ che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đẹp điểm phấn vàng, khuôn mặt tràn đầy nét phong tình của dị quốc.
Từ khi mới đến, Ân Trục Ly đã rất thích y phục và trang sức của thiếu nữ nơi này. Na Lỗ dẫn nàng đi dạo khắp các phố lớn ngõ nhỏ. Ân Trục Ly không biết ngôn ngữ ở đây, hắn giới thiệu mấy người phiên dịch đáng tin cậy, lại dạy nàng ít ngôn ngữ Ba Tư.
Thường xuyên qua lại, quan hệ của hai người ngày càng thân mật, người hầu của Ân gia nửa phần xem hắn như chủ tử.
Một tháng đầu, Hách Kiếm truyền tin từ bên kia, ngoài việc khai báo rõ ràng chi tiết về thu chi của Ân gia ở Đại Huỳnh, còn có mấy bức chân dung của Ân Trục Ly. Bút pháp nước chảy mây trôi kia, vừa xem đã biết người viết. Hắn không thể hiểu rõ suy nghĩ của Ân Trục Ly, chỉ nói ra đôi câu, bảo vương thượng đang phái mật thám đến Đại Nguyệt Thị, bí mật thẩm tra về hai người các nàng.
Khi hồi âm, Ân Trục Ly tự mình cầm bút, viết thêm một câu cuối thư: Hách Kiếm, ta thấy ngươi đang rảnh quá hóa rồ, hay là ngươi giúp ta tính toán luôn chuyện giao thương bên Ba Tư này đi?
Hách Kiếm không nhắc lại về chuyện vị nào đó ở trong cung nữa.
Đến giữa tháng ba, Na Lỗ đến chỗ Ân Trục Ly, không ngờ còn tìm một nhóm Côn Lôn Nô mang một bộ chuông nhạc đến cho nàng, tổng cộng hơn sáu mươi món, nặng chừng hai tấn. Âm sắc tuy không chuẩn xác bằng chuông nhạc ở Trung Nguyên, nhưng vật này không dễ rèn đúc, Ân Trục Ly sờ trái sờ phải, có chút thụ sủng nhược kinh.
Na Lỗ sai người mang đồ đi vào, Ân Trục Ly không hiểu chuyện tình: “Na Lỗ tiên sinh, vô duyên vô cớ ngài lại đưa lễ lớn như vậy, Ân mỗ không thể báo đáp.”
Na Lỗ tinh thông tiếng Hán, lập tức trả lời lại một câu: “Đâu có đâu có, không phải Ân đại đương gia còn có thể lấy thân báo đáp sao?”
Hắn là người nghiêm cẩn, đột nhiên đùa giỡn như vậy khiến Ân Trục Ly hơi khựng lại. Một lúc sau, nàng lại cười nói: “Tiên sinh không thể đùa giỡn như vậy.”
Na Lỗ cũng biết mình nói lời đường đột, nhanh chóng chuyển đề tài: “Ân lão phu nhân nói hôm nay là sinh thần của Ân Trục Ly, Na Lỗ đặc biệt đến chúc mừng. Ở Ba Tư, sinh thần là một dịp vô cùng quan trọng, Trục Ly đã dự định gì chưa?”
Ân Trục Ly vội lắc đầu: “Tiên sinh, ta chưa bao giờ mừng sinh thần. Nhưng được tiên sinh tặng lễ vật quý trọng như vậy, nhất định phải mời tiên sinh ăn một bữa ngon.”
Na Lỗ cười lớn, cầm tay nàng đi vào: “Vậy hôm nay tại hạ muốn thưởng thức tài nấu nướng của Đại đương gia.”
Ân Trục Ly cúi đầu nhìn bàn tay bị hắn nắm. Thật ra khi ấy hai người đã rất thân nhau rồi, Na Lỗ cũng không ghét hành động này, nhưng nàng phải rất cố gắng mới có thể nhịn được ý muốn rút tay khỏi lòng bàn tay của hắn.
Đêm đó, nàng và Na Lỗ cùng nhau nướng dê, đương nhiên cũng gõ chuông giúp vui, khi hát đến đoạn: “Nhớ nhau mãi, ở Trường An… Mặt hoa xa cách mây ngàn, trời xanh xanh thẳm mấy tầng trời cao. Nước trong gợn sóng lao xao…”, không hiểu tại sao nàng lại nhớ đến lúc còn bé. Ai đó bảo rằng hắn không quen với mùi thịt dệ, nàng xẻo đùi dê, nướng cho hắn, thản nhiên nói: “Vậy hôm nay chúng ta ăn thịt bò.”
Người đó cảm thấy thịt ngon, có chút khó hiểu: “Tại sao chân bò lại nhỏ như vậy?”
Nàng đưa tay lau dầu mỡ trên môi hắn, không chút do dự mà đáp: “Bởi vì đây chỉ là một con nghé…”
Na Lỗ dùng bữa với nàng xong liền rời đi. Theo thường lệ, nàng đến thỉnh an Ân thị, Ân thị vẫn thường xuyên nhắc tới chuyện chung thân đại sự của nàng: “Không thể trì hoãn nữa, tuổi của con cũng không nhỏ, đến lúc giúp ta có cháu mà ôm rồi. Ta thấy Na Lỗ kia cũng không tệ, đối với ngươi cũng…”
Ân Trục Ly bị niệm đến nỗi đầu lớn gấp đôi, vội vàng len lén chuồn mất.
Trằn trọc nửa đêm trên tháp, suy nghĩ đến cục diện rối rắm này, không ngờ lại khó ngủ. Thật ra thì Na Lỗ này cũng không tệ, nhưng không hiểu tại sao khi vừa nghĩ đến chuyện ngủ chung, lông tóc cả người đều dựng đứng cả lên đây?
Ngày tiếp theo, chưởng quỹ bán trà đến đây, nói rằng một đại thương gia muốn gặp Ân Trục Ly. Ân Trục Ly thay đồ, đi theo hắn đến quầy. Bởi vì trà ở đây là đặc sản Trung Nguyên nên nơi bán trà cũng mang kiến trúc Trung Nguyên cổ kính. Ân Trục Ly đi vào bên trong thì thấy một người mặc áo lông gấm màu trắng dựa vào đứng dựa vào lan can trên hành lang, cầm trên tay một bình trà nhỏ, năm ngón tay nhẵn nhụi còn hơn gốm sứ.
Ân Trục Ly có chút lúng túng, đang lúc suy tư nên tiến lùi làm sao, người nọ nhẹ nhàng gọi: “Văn Hú.”
Ân Trục Ly nhắm mắt bước đến, cười khan: “Hóa ra là Cửu gia, xem mắt chó của ta này, không ngờ lại nhìn không ra.”
Nàng cho là người kia sẽ tỏ ra vô cùng giận dữ hay khó chịu, nhưng hắn không như vậy. Hắn chỉ tỉ mỉ quan sát nàng, ánh mắt trầm tĩnh như nước: “Chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút được không? Ta không muốn chơi trò trốn tìm với nàng.”
Ân Trục Ly không rõ lắm ý đồ của hắn là gì vì theo lý mà nói, hai người đã thanh toán xong hết rồi. Nàng cười rất khách sáo: “Cửu gia không quản ngàn dặm xa xôi mà đến, Trục Ly đương nhiên cũng sẽ chiêu đãi thật tốt.” Nàng quay đầu lại, nói với chưởng quỹ quầy trà: “Thết đãi yến tiệc, đón gió tẩy trần cho Cửu gia.”
Thẩm Đình Giao chậm rãi đến bên người nàng, Ân Trục Ly cảm thấy hắn ổn trọng hơn trước kia: chẳng hạn như ánh mắt, chẳng hạn như bước chân, chẳng hạn như tư thái. Hắn ngồi xuống bên cạnh bàn cờ ở trước hành lang, giọng nói nhẹ nhàng bình tĩnh: “Sau khi ngươi đi, tiên sinh đã khuyên bảo ta. Hắn nói nếu muốn nuôi cá, nhất định phải chuẩn bị một vùng nước; nếu muốn nuôi chim ưng, nhất định phải tạo cho nó một khoảng trời rộng.” Hắn đứng dậy, lẳng lặng đưa ra một vật. Ân Trục Ly cúi đầu, nhận ra vật kia chính là Hoàng Tuyền Dẫn – thứ mà nàng đã chôn trong lớp băng lạnh lẽo ở núi Trường Bạch. Thần sắc của hắn ấm áp: “Ta đã thật sự cho rằng ngươi đến Đại Nguyệt Thị. Ta tìm ngươi thật lâu, cũng tìm rất nhiều lần. Trục Ly, nếu ta nguyện ý cho ngươi khoảng trời rộng mà ngươi vẫn đang tìm kiếm, có thể che chở cho cánh ưng của ngươi và cả gia tộc, chúng ta có thể làm lại từ đầu được không?”
Ân Trục Ly nhận lấy Hoàng Tuyền Dẫn, trầm ngâm không nói. Thẩm Đình Giao cũng không cưỡng bức, qua hai năm, hắn đã có phong thái của một đế vương: “Thứ ngươi muốn bảo vệ là một gia tộc, không hề đụng chạm đến điều ta mong muốn. Trục Ly, nếu ta đứng về phía ngươi, ngươi nguyện ý trở về cùng ta sao?”
Ân Trục Ly ngẩng đầu nhìn hắn, thấy thần sắc kiên định của hắn, không khỏi lại cười, nói: “Đám văn võ quan viên trong triều của ngươi sẽ đồng ý sao? Bọn họ không nhốn nháo ngất trời mới là lạ.”
Đương nhiên Thẩm Đình Giao đã có cách đối phó với đám người đó: “Ta có thể giao bộ Hộ cho ngươi, ta hi vọng ngươi có thể thấy được thành ý của ta.”
Ân Trục Ly không chớp mắt. Nếu một kẻ “có tiếng không có miếng” lên làm chủ, quần thần chắc chắn sẽ không để trong mắt. Nhưng nếu tay cầm bộ Hộ, nắm giữ thực quyền thì lại là chuyện khác.
Thẩm Đình Giao thấy được một tia biến hóa mỏng manh trong mắt ngươi. Hắn phải trầm ổn để ngươi biết rằng hắn của hôm nay là người có thể dựa vào: “Tình hình trong triều đã ổn định, ta đã có thể hoàn toàn nắm trong tay. Tình cảm ta dành cho ngươi, ngươi cũng nên biết. Được rồi, ta thừa nhận ta yêu ngươi, rất yêu rất yêu. Nếu ngươi vẫn muốn bảo hộ gia tộc mình, bất kể ngươi đi đến nơi nào thì cũng không có ai làm người che chở cho ngươi thích hợp hơn ta. Về phần làm hậu, có nguyện ý hay không… cũng do ngươi quyết hết.”
Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất hắn có thể đưa ra, Ân Trục Ly hiểu rõ điều đó. Yến tiệc bên ngoài đã chuẩn bị xong, nàng mỉm cười: “Không nói những thứ này nữa, trước tiên hãy để thảo dân đón gió tẩy trần cho Cửu gia.”
Yến tiệc diễn ra hài hòa, giống như nàng không phải là vị hoàng hậu chạy trốn, hắn cũng không phải là vị quân chủ của Đại Huỳnh. Hai người giống hai người bạn già xa cách lâu ngày mới gặp lại hơn. Ân Trục Ly thỉnh thoảng gắp thức ăn cho hắn, giới thiệu một chút về đặc sản Ba Tư. Hắn rất không có cảm tình với xứ Ba Tư này, nguyên nhân là vì Ân Trục Ly thì trốn ở đây, hắn lại tìm ở Đại Nguyệt thị đến phát điên.
Yến tiệc diễn ra được nửa chừng thì một kẻ phá hoại xuất hiện – Na Lỗ tìm thấy Ân Trục Ly, kéo vai nàng vô cùng thân thiết: “Trục Ly, tối nay là sinh thần của tộc trưởng chúng ta, ta có thể mời nàng đi cùng ta không?”
Thẩm Đình Giao híp mắt, vẫn đang nhìn chằm chằm vào cánh tay đang khoác lên đầu vai của Ân Trục Ly. Ân Trục Ly cười gượng: “Na Lỗ tiên sinh, hôm nay e rằng không được. Hôm nay Trục Ly có khách từ xa đến, thực sự không thể thất lễ.”
Đến khi ấy, Na Lỗ mới nhìn về phía Thẩm Đình Giao, hai người bọn hắn đã gặp mặt một lần ở Quảng Lăng, mặc dù hắn không biết thân phận thật sự của Thẩm Đình Giao, nhưng cũng nhíu mày: “Vị này là…”
Ân Trục Ly không thể giới thiệu. Thứ nhất là vì Thẩm Đình Giao đang là quân chủ của Đại Huỳnh, đường đột xuất hiện ở lãnh thổ nước khác, tình cảnh nguy hiểm, không thể tiết lộ. Thứ hai là vì, nàng còn chưa nghĩ ra bước kế tiếp, cũng không muốn làm cái chuyện gọi là tỏ rõ ý đồ.
Trái lại Thẩm Đình Giao cọ cọ bên người nàng, thuận thế dựa trên người nàng, híp mắt âm trầm nhìn Na Lỗ như thể loài sói nhìn kẻ xâm phạm lãnh thổ của mình bằng ánh mắt thù địch. Na Lỗ là người thông minh, lập tức biết rằng quan hệ giữa hai người này là không đơn giản. Hắn thu cánh tay đang khoác trên đầu vai của Ân Trục Ly, cười khan: “Nếu hôm nay Trục Ly không rảnh, ngày mai tại hạ lại ghé thăm.”
Ân Trục Ly đưa hắn ra khỏi trà trang, nói cười đưa tiễn. Thẩm Đình Giao uống nửa ly rượu, trái với dự đoán của mọi người, hắn không nhắc đến chuyện của Na Lỗ, vẫn tiếp tục chuyện khi nãy: “Ngươi cứ suy nghĩ cẩn thận, ta có thể chờ. Nhưng ta vội vàng đến đây, tới bây giờ còn chưa có chỗ đặt chân.”
Hắn vừa nói vừa nhìn Ân Trục Ly, ra cái vẻ “Ngươi biết đó”, Ân Trục Ly không đợi hắn nói nữa, ý tứ nói: “Biết, chẳng lẽ còn có thể để Cửu gia ngủ ngoài đường sao…”
Thẩm Đình Giao trọ ở Ân gia. Ân Trục Ly chưa nói muốn cân nhắc bao lâu, hắn cũng không ép. Lúc mới đến, hắn cũng có chút không quen với khí hậu ở đây, nên rất hiếm khi ra ngoài. Mấy lần Na Lỗ đến đây đều gặp phải hắn nên không thể nào tỏ thái độ tốt được. Hắn là người thẳng thắn, không giấu được chuyện gì trong lòng, cuối cùng cũng phải hỏi: “Ngươi rốt cuộc là người nào, quan hệ thế nào với Ân Trục Ly?”
Thẩm Đình Giao đang nằm cuộn tròn trên ghế dựa trải da gấu, mặc bộ đồ mỏng, để lộ chân trần, trên người đang đắp lông cáo trắng như tuyết, ánh mặt trời nghiêng nghiêng, rải đầy tà áo, vẻ phong tình kìa, dù là nam nhân, khi nhìn thấy cũng phải động tâm. Trong lòng Na Lỗ liền có suy đoán không hay: “Ngươi… Ngươi là… nàng… bao dưỡng…”
Thẩm Đình Giao trở mình, biếng nhác sưởi nắng, nghe vậy, khẽ cười, nói: “Cũng không khác là bao.”
Na Lỗ biết người Trung Nguyên thích bao dưỡng kỹ nam kỹ nữ, một số nữ nhi nhà giàu cũng lén lút nuôi vài nam sủng kỹ nam. Mà Ân Trục Ly vốn là người háo sắc, nếu nói rằng người trước mắt này là kỹ nam nàng bao dưỡng, hắn tuyệt đối tin tưởng không chút nghi ngờ.
Vì vậy Ân Trục Ly liền bị ai đó dạy một bài giáo dục dài đằng đẵng: “Trục Ly, ta biết tập tục của người Trung Nguyên khác biệt, nhưng ngươi cũng không nên bao dưỡng kỹ nam. Trục Ly, thói quen này không tốt, sửa lại đi. Nếu ngươi cảm thấy tịch mịch, ta… Ta có thể dành nhiều thời gian hơn…”
Ân Trục Ly không hiểu ra sao, chưa đợi hắn nói xong đã chặn ngang lời hắn: “Dừng, dừng! Na Lỗ tiên sinh, ta bao dưỡng cái gì…” Lời vừa ra khỏi miệng, nàng lại hiểu ra: “Cái vị ở trong viện kia bảo rằng hắn là kỹ nam do ta bao dưỡng?”
Na Lỗ gật đầu, nàng cười đến mức thắt lưng không cử động được nữa.
Bảy ngày sau, Hác Kiếm gửi tin tức chi tiết về tình hình ở Đại Huỳnh đến. Ân Trục Ly xem đến quá nửa đêm để cân nhắc xem lợi ích đầu tư và tiền nong có tỷ lệ thuận với nhau hay không. Nàng vẫn là một thương nhân.
Nhìn tình hình trước mắt thì chính quyền Đại Huỳnh đã ổn định, Thẩm Đình Giao thực sự có thể thực hiện lời hắn hứa. Nói chung cùng, phụ nữ và lịch sử cũng thường không có nhiều liên quan. Nếu nàng nắm giữ bộ Hộ thì cũng tương đương với nắm giữ quốc khố Đại Huỳnh, nhưng các thế hệ thương gia nhà họ Ân lại không muốn phụ thuộc.
Điều kiện này không bao gồm gì ngoài Thẩm Đình Giao, quả thực chưa có người đứng đầu quốc gia nào lại đưa ra điều kiện thế này. Nàng dùng bàn tính tính đi tính lại, ờ, … tiền đút lót quan phủ hàng năm – loại chi tiêu này cực kỳ tốn kém, nếu có thể giảm bớt… Nàng chống má suy nghĩ.
Thẩm Đình Giao không vội. Khi Ân Trục Ly tính toán ở thư phòng thì hắn ngồi trong sân học gõ cổ đạm từ cổ (1). Hắn rất thích nhạc khí, thậm chí mấy hôm trước còn theo người ta học thổi khèn. Cổ ngữ nói “đi một ngày đàng, học một sàng khôn” quả là có lý. Khi Ân Trục Ly ra ngoài, thấy hắn vui vẻ, nàng cũng hơi mỉm cười: “Khi nào thì ngươi về?”
Thẩm Đình Giao quay đầu nhìn nàng: “Khi nào ngươi theo ta về?”
Ân Trục Ly nhăn nhó: “Nếu ta không về?”
Thẩm Đình Giao vươn người – Ân Trục Ly cảm thấy nếu hắn là một con mèo thì chắc chắn sẽ suốt ngày lăn lộn trong viện, liếm lông và làm đủ trò. Hắn trả lời một cách khoái trá: “Ta đây đi cũng không về.”
“… Cái gì?” – Ân Trục Ly tưởng mình nghe nhầm.
Thẩm Đình Giao ườn người trên ghế, đặt bình rượu lên bếp: “Nơi này rất tốt: không có tấu chương nhàm chán, không có đại thần dài dòng, lại có tỳ bà ( là nhạc cũ gõ cổ nhất ở miền nam Ấn Độ), có đồng cỏ, có ánh mặt trời có hồ nước trong, còn có…ngươi. Ta quyết định không đi.”
Hắn nói vô cùng thoải mái. Ân Trục Ly lại gần hắn: “Không đi ngươi ở đây…sống bằng gì?”
Thẩm Đình Giao dùng chén dạ quang uống rượu nho, sắc mặt đỏ bừng như mây ráng chiều: “Lỗ gì gì kia bảo là ngươi bao dưỡng ta, đương nhiên là dựa vào ngươi rồi.”
Ân Trục Ly là một kẻ tiết kiệm, đánh mất một giang sơn Đại Huỳnh ngàn dặm nàng đã thấy vô cùng lãng phí, vì thế cũng có phần suy nghĩ. Có điều nàng chần chừ không muốn quyết định – Thẩm Đình Giao lại quá hiểu nàng, biết nàng muốn nâng lợi thế. Nàng ta là một thương nhân, hơn nữa lại là một thương nhân xảo quyệt, mỗi lần đàm phán là phải nhanh chóng tìm ra điều mấu chốt của đối phương.
Hắn rất bó tay với hoàng hậu của mình nhưng rồi cũng chỉ còn biết nhượng bộ. Hắn lấy chiếu thư từ trên người ra – đây là một chiếu thư lập thái tử, nhưng tên thái tử lại là một chỗ trống.
Ân Trục Ly cầm chiếu thư, im lặng nhìn. Cuối cùng nàng cũng tỏ thái độ: “Đợi ta sắp xếp ổn thỏa ở đây đã.”
Buổi chiều, nàng mời mấy người quen ở Ba Tư đến ăn dê nướng để tạm biệt. Na Lỗ rầu rĩ không vui, lúc nàng sắp đi còn cố hỏi lại: “Trục Ly, ngươi biết thế mà vẫn muốn đi theo một nam nhân như vậy à? Nhìn hắn là biết đánh nhau không biết, bê vác không nổi, chỉ được cái vỏ xinh đẹp còn đâu chỉ là tên ăn hại, sao xứng được với ngươi?”
Ân Trục Ly nhăn nhó sờ mũi: “Tiên sinh, Ân mỗ nông cạn.”
Na Lỗ nhìn nàng, đột nhiên nắm tay nàng: “Trục Ly, thật ra ta…”
Ân Trục Ly giơ tay ngăn hắn lại. Nàng cười sáng trong như ánh trăng: “Tiên sinh, rất lâu trước kia có một người con gái – có rất nhiều người đàn ông thích nàng nhưng có một người, làm ta điên đảo hơn mười năm, vậy mà chưa từng thích ta chút nào. Ta từng rất hoang mang, không hiểu vì sao người đó có nhiều đàn ông tốt như thế không chọn, lại cứ chọn cái người không đáng tin đó. Bây giờ thì ta hiểu rồi.” – nàng vỗ vai Na Lỗ, chào tạm biệt theo cách của một người bạn phương xa
“Bởi vì khi nàng đã muốn thì thuốc độc cũng thành rượu ngon. Nàng không ngại người khác cười nàng điên cuồng hay ngu xuẩn. Nàng bảo vệ thứ nàng muốn bảo vệ, trả giá những gì nàng có thể trả giá là bởi vì nàng tình nguyện làm thế, không liên đến xứng hay không xứng, đáng hay không đáng.”
Cuối tháng ba, Ân Trục Ly theo Thẩm Đình Giao về Đại Huỳnh. Nàng đã rời Trường An được ba năm lẻ ba tháng. Trường An vậy mà không quên nàng. Nàng không muốn về hoàng cung, Thẩm Đình Giao cũng không ép. Ba năm trôi qua, hắn đã trở nên trầm ổn, bao gồm cả tình cảm dành cho nàng.
Chuyện Thẩm Đình Giao gọi nàng về đã khiến triều đình ồn ào. Đối với những can gián của triều thần, Thẩm Đình Giao thật giống một tên hôn quân. Hắn mặc kệ ý kiến của mọi người, thản nhiên đẩy hoàng hậu của mình lên vị trí Tể phụ .
Đã có thỏa thuận thì đương nhiên phải là ước pháp tam chương. Thẩm Đình Giao nói cặn kẽ: “Ngươi có thời gian nửa năm. Trong vòng nửa năm, ngươi là Tể phụ nhất phẩm của Đại Huỳnh, chuyện bộ Hộ đều giao cho ngươi toàn quyền xử lý. Sau nửa năm, được thì ngươi là trọng thần không thể thiếu của trẫm, không được thì… ngươi quay về hậu cung, là hoàng hậu hưởng muôn ngàn sủng ái của trẫm.”
Ân Trục Ly không có ý kiến gì. Thẩm Đình Giao còn dặn dò thêm: “Ngươi đã lĩnh chức quan này thì phải tuân thủ nghiêm ngặt phép vua tôi trong triều. Dù trẫm không xem thường tật dân gian thì trước mặt bá quan văn võ, uy nghiêm của Hoàng gia vẫn rất quan trọng. Nếu ngươi phạm sai lầm, chẳng những trẫm trách ngươi mà còn trách nặng, vì dùng người ở bên thì không thể ngờ vực được.
Ân Trục Ly liếc nhìn hắn, nhìn một lúc mới nói: “Đã thế đây không làm, đây về Ba Tư.”
Thẩm Đình Giao bất mãn: “Này!”
Ân Trục Ly lao vào lòng hắn, cười to.
Tục ngữ nói Quan mới nhậm chức rất mạnh tay, Ân Trục Ly nhậm chức lại vô cùng im ắng. Đủ loại nhóm quan chức đề phòng nàng hơn cả quân địch, thấy nàng không động tĩnh gì thì cũng thả lỏng… Chả qua chỉ là một thương nhân, là loại đàn bà, cho dù bọn ta kệ bộ Hộ cho ngươi thì ngươi làm được gì?
Ngày ngày, Ân Trục Ly ngồi lật sổ sách xem các trường hợp lĩnh ngân lượng của các năm trước ở bộ Hộ. Thật ra nhìn kỹ thì cũng chỉ là những chi tiêu thường quy như công trình trị thủy, công trình thủy lợi của bộ Công, tiền dưỡng lão trợ cấp quan viên của bộ Lại, lương thảo quân lương của bộ Binh, hiến tế của bộ Lễ các kiểu. Mấy cái này nói bình thường thì cũng bình thường, còn nói không bình thường ấy à, cũng có chút mờ ám. Ví dụ như công trình trị thủy của bộ Công: tất cả đều là dùng vật liệu tốt nhất, thế nhưng năm nào cũng sụp, năm nào cũng phải sửa. Hay như bộ Lại, quan viên đã chết rồi vẫn sống lại để ăn lãi rỗng. Bộ Binh thì khỏi phải nói, báo cáo thương vong sai sự thật: người mèo ở Hoàng thành này, giết địch trên chiến trường nhiều hay ít, chết bao nhiêu… ai mà biết được.
Mạng lưới trong triều cực kỳ phức tạp, phần lớn đều là kéo bè kết phái, nhìn một chuyện có vẻ đơn giản nhưng sau lưng lại có cả đám người. Ân Trục Ly biết nặng nhẹ.
Trước mặt mọi người trong triều, Thẩm Đình Giao giao nhiệm vụ cho Ân Trục Ly: “Ngươi đã nhận chức quan quan trọng của Đại Huỳnh ta thì cũng nên lập chút chiến tích. Trẫm cho ái khanh thời gian nửa năm, cứ làm theo thường quy, nhưng phải tiết kiệm được hai trăm vạn lượng bạc trắng so với trước kia.”
Khi đó, thu nhập của cả Đại Huỳnh chỉ được có hơn một ngàn sáu trăm vạn lượng bạc trắng, nửa năm chi khoảng bốn trăm đến sáu trăm vạn lượng. Hắn yêu cầu nửa năm phải tiết kiệm được hai trăm vạn quả cũng đáng lo lắng cho Ân Trục Ly có gia thế hùng hậu, ai nghe cũng hớn hở. Ân Trục Ly vẫn cứ cười như không cười. Nàng quản lý Ân gia đã mười năm, tiền tiêu của Thẩm Đình Giao đến từ đâu nàng cũng biết đôi chút.
Chư thần trong triều không hề phục, phụ nữ làm tướng cũng đã có, nhưng phụ nữ làm thế này… Thượng thư bộ Lại Viên Đông Thành góp lời: “Vương thượng, thần nghĩ bằng thủ đoạn của họ Ân, hai trăm vạn quả có hơi bé.”
Triều thần muốn thấy Ân Trục Ly bị chê cười nên cũng nhiều người phụ họa. Ân Trục Ly chỉ tủm tìm nhìn mấy vị quan. Thẩm Đình Giao không còn kiên nhẫn nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: “Không biết Viên thượng thư cho rằng bao nhiêu thì thích hợp?”
Viên Đông Thành không đáp, Tần Sư lại mở miệng: “Thần nghĩ là ba trăm vạn.”
Thẩm Đình Giao nhìn Ân Trục Ly, Ân Trục Ly tỏ vẻ không sao cả: “Không giấu gì bệ hạ, hai ba trăm vạn quả thật không đáng được nhắc đến.”
Nàng nhìn quanh một vòng, đánh giá mọi người trong triều một lần – “Ta nhớ có bản sổ sách bạc của Ân gia, hôm nào có thể…”
Nàng chưa dứt lời, triều đình đã trở nên hỗn loạn. Mọi người lên án Viên Đông Thành mạnh mẽ, Viên Đông Thành lại rất nghiêm túc: “Bệ hạ, những năm gần đây Đại Huỳnh trăm nghiệp đãi hưng, nơi nào cũng cần tiền, tình cảnh bộ Hộ cũng khó khăn. Thần cảm thấy tất cả chi tiêu không thể tiết kiệm theo bộ Hộ được, chuyện này vẫn cần bàn bạc kỹ hơn.”
Ân Trục Ly mang ánh mắt hình viên đạn nhưng giọng lại vô cùng mềm mỏng: “Viên thượng thư không nên miễn cưỡng.”
Viên Đông Thành ra vẻ chính khí lẫm liệt: “Thần không miễn cưỡng một chút nào, mong vương thượng bàn bạc kỹ hơn.”
Thẩm Đình Giao ngồi trên ghế rồng mà lại thấy khó đỡ… Có ai có thể nói cho hắn biết, mấy kẻ này cuối cùng cầm bao nhiêu bạc của Ân gia được không?
Ân Trục Ly là kẻ không chịu ngồi yên một chỗ, sau khi quen việc ở bộ Hộ rồi thì nàng thường xuyên ra ngoài đi dạo. Thượng thư bộ Hộ biết nàng cứng đầu, cũng không dám cò kè gì với nàng, nàng càng ung dung tự tại. Lần này bộ Công xin chi sáu mươi tám vạn để sửa chữa hai tổ miếu của hoàng gia, nàng rỗi việc đi dạo, xuống đó vài lần thì bị đầu nhân ở công trường nhận ra. Hắn là một tên cảnh giác, thấy Ân Trục Ly hay ra vào cùng công nhân thì cũng để tâm vài phần.
Ân Trục Ly lòng vòng ở công trường nửa tháng thì ngày nào cũng dùng trà uống rượu, mấy tên có tật đều giật mình, không thể nào thoải mái được. Một hôm nọ, nàng còn đưa cả thượng thư Triệu Dục, thị lang Trần Quang Thiên, tuần quan Lưu Kỳ Dân, Trương Kế Tổ cùng đến uống trà. Mấy người thấy công nhân xong việc thì cũng nói chuyện với người xếp gạch. Có điều khi đang nói chuyện phiếm thì đột nhiên có ba người phi vào, bao vây ba người, không thèm hỏi chuyện mà vung binh khí ầm ầm luôn.
Ân Trục Ly chẳng có việc gì. Thượng thư và thị lang của nàng thì hơi thảm. Triệu Dục chưa kịp hiểu có loại côn đồ thế này thì đã trúng một đòn, lập tức hắn bất chấp máu đổ mà hét lên: “To gan, ban ngày ban mặt mà dám tấn công mệnh quan triều đình.”
“Nói nhảm! Lại còn mệnh quan triều đình!”
Có một người đi ra từ đám côn đồ. Tên này béo tròn ục ịch, mặt mũi sần sùi, phe phẩy cái quạt mạ vàng, mặt vênh ngược lên trời
“Mới tới không lâu đã dám quản chuyện nhà ta?”
Hắn không tỏ vẻ sợ hãi, Triệu Dục và hai quan tuần không hiểu gì, nhìn Ân Trục Ly: “Chúng ta quản chuyện nhà ai?”
Ân Trục Ly buông tay lắc đầu: “Chúng ta đến uống trà thôi mà?”
“Bớt giả ngu cmnđ” – Hình như người tới thấy Triệu Dục ăn mặc khí phái nhất, đoán hắn là kẻ cầm đầu, thế là đạp vào mặt hắn một cước. Triệu Dục chửi bậy ầm lên, tên kia cười lạnh: “Các ngươi chắc cũng ở đây vài ngày rồi? Điều tra được gì rồi?”
Triệu Dục chưa mở miệng, Ân Trục Ly đã nhanh chóng nói: “Chúng ta có tra được gì đâu đại nhân ơi, chúng ta chỉ biết trong lần sửa chữa tổ miếu này, gạch nhìn có vẻ là gạch nhưng thật ra là cọc gỗ ngắn, trần gỗ lim tơ vàng thật ra là gỗ tếch, ngói tuy là ngói đỏ nhưng thật ra là loại đen mờ, chúng ta chỉ biết thế thôi đại nhân ơi!”
Nàng vừa nói xong, Triệu Dục và thị lang tuần quan đều quặn cả ruột lại… Đi uống trà cái nỗi gì, có mà ngươi muốn chúng ta bị diệt khẩu đúng không?
Quả nhiên tên bị thịt kia lại đạp một cước vào Triệu Dục: “Xem ra không thể giữ các ngươi lại được.”
Hắn ngồi xổm xuống, gầm gừ nói với Triệu Dục
“Dám đến đây quấy rối, các ngươi có biết nơi này ai quản không? Lão tử nói ra ngươi chắc sợ chết luôn!”
Mấy người đều tức giận! Bọn họ là quan to ở bộ Hộ, đi đâu ai cũng phải nể nang, sao có thể chịu nổi cái kiểu sỉ nhục này! Nhưng Ân Trục Ly lại thấy khá hứng thú: “Vậy ngươi cứ dọa chúng ta trước đi!”
Tên kia lập tức tỏ ra oai hơn: “Hừ, người đâu, trói mấy người này về đã.”
Lúc một hàng năm người bị trói về, Triệu Dục và thị lang Trần Quang Thiện biết việc này không ổn rồi, nơi kia có tấm biển viết ba chữ to: Phủ quận vương. Đây là phủ của quận vương Thẩm Định Dương. Thẩm Định Dương là anh họ ngoại của thánh tổ đế Thẩm Vãn Yến, tính ra cũng vẫn là bác họ của Thẩm Đình Giao.
Tên béo đưa bọn họ vào từ cửa sau, lúc này mới sai người thẩm vấn: “Đứng sát vào tường cho ông! Ngươi!” – Hắn chỉ vào tuần quan Lưu Kỳ Dân – “Đầu tiên nói xem, ngươi là ai, ai sai ngươi tới, đến đây làm gì?”
Lưu Kỳ Dân ngán ngẩm: “Ta và hắn,” – hắn chỉ Trương Kế Tổ – “tuần quan tứ phẩm bộ Hộ.”
Tên béo giật mình: “Người của bộ Hộ?” Hắn chỉ Trần Quang Thiên: “À, thế còn ngươi?”
Trần Quang Thiên ngồi ở xó tường rất ngoan ngoãn: “Thị lang bộ Hộ Trần Quang Thiên.”
Tên béo chẳng sợ gì, lại chỉ Triệu Dục: “Ngươi định bảo ngươi là quan gì nào?”
Triệu Dục giận dữ: “Bảo cái gì mà bảo, ông đây là thượng thư bộ Hộ Triệu Dục!”.
Tên béo ôm bụng cười to: “Ngươi? Thượng thư bộ Hộ? Nhìn cái vẻ nghèo đói này mà bộ Hộ với thượng thư, thế có phải ngươi định nói với ông đây rằng bà cô có chồng kia chính là hữu thừa tướng Ân Trục Ly?”
Triệu Dục nhìn Ân Trục Ly rồi lại nhìn tên béo đang cười điên cuồng, cuối cùng cũng nghiến răng nghiến lợi ghé sát vào người hắn mà nói: “Bà kia, bà cô kia… cmn, chính là hữu thừa tướng đương triều, hoàng hậu Văn Hú, Ân Trục Ly đấy!”
Tên mập cười suýt tắt thở, thân hình béo múp lắc lư mãi mới quát nổi câu: “Sao ngươi không nói nàng là hoàng thái hậu luôn đi! Mẹ ơi, ngoan ngoãn ở đây cho ông, tối nay cho các ngươi ra đi!”
Thẩm Định Dương ở trong phòng sắp được hai khắc chung. Nhìn từ ngoài cửa sổ vào, hắn thấy người xong thiếu chút nữa lăn ra đất. Quản sự bị hắn đạp vài cái: “Đồ bỏ đi! Lúc bắt người sao ngươi không hỏi cho rõ! Ai ngươi cũng dám trói về phủ thế này!”
Tên béo kia cũng kiêu ngạo không đứng dậy, nhưng vẫn tỏ vẻ tủi thân: “Vương gia, sao tiểu nhân lại biết được bắt bừa cũng bắt được hoàng hậu Văn Hú! Có điều gia ơi, đáng ra công trình này cũng không do người của bộ Hộ quản chứ?”
Thẩm Định Dương đang đợi thượng thư bộ Công Trần Mẫn, hừ lạnh: “Nói linh tinh ít thôi, mau đi chuẩn bị một phần hậu lễ!”
Khi Trần Mẫn tới thì phải tiếp nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này. Hắn chưởng quản bộ Công đã nhiều năm, giờ cũng đã thành tinh, đương nhiên biết nếu việc này lộ ra ngoài thì hậu quả nghiêm trọng đến mức nào:
“Quận vương, ngài không biết tính người này rồi. Nàng cố tình gây sự, coi như đã xác định sống chết; thả người rồi một khi bị lộ ra thì chúng ta không thoát nổi. Ta thấy, chỉ cần người khác chưa biết nàng bị bắt thì chẳng thà…” – Hắn làm động tác cắt cổ
“Trong triều có nhiều kẻ muốn nàng chết lắm. Chỉ cần chúng ta làm sạch sẽ cẩn thận, ngài là chú họ của vương thượng, không ai dám làm khó ngài đâu.”
Thẩm Định Dương lau mồ hôi đầm đìa, vẫn vô cùng lo lắng: “Có điều vương thượng rất quan tâm đến người phụ nữ này, mấy người này cũng có tên tuổi cả. Nếu nàng có chuyện gì, vương thượng chắc chắn sẽ tra kỹ càng. Mưu hại quốc mẫu là tội tru di cửu tộc. Bổn vương định tặng hậu lễ…”
“Quận vương, ngài không thể giàu có hơn nàng được”
sao Trần Mẫn lại không biết đây không phải chuyện nhỏ chứ, có điều tính mạng của mình luôn quan trọng hơn mạng kẻ khác – “Một khi chuyện công trình lộ ra ngoài, chúng ta không tránh khỏi tội chết!”
Ân Trục Ly cùng mấy người Triệu Dục đã bị giam giữ đến buổi chiều. Triệu Dục cảm thấy không ổn: “Ân tương (1), theo lý thuyết thì quận vương nên sớm đến chào hỏi rồi. Hạ quan có chút quen biết với hắn, đợi đến lúc này chỉ sợ…”
Ân Trục Ly ngồi chơi ô vuông cửu cung với hắn, thấy hắn thấp thỏm còn nhắc nhở: “Tập trung vào, sắp thua rồi kìa.”
Trước kia Triệu Dục không chơi ô vuông cửu cung, giờ là học được từ Hác Kiếm. Chốn quan trường, theo hầu thủ trưởng cũng là một môn học, phải lo học cho giỏi. Đến chiều, Thẩm Định Dương chưa xuất hiện nhưng hạ nhân đã mang lên một bàn đầy rượu và đồ ăn. Đồ vừa mang lên phòng, cấm vệ quân trong cung đã bao vây phủ quận vương.
Ân Trục Ly sai người đóng gói rượu và đồ ăn, còn bảo Trương Thanh đi kiểm tra, quả nhiên trong đồ ăn có chất cực độc. Trương Thanh khép tội danh mưu hại trọng thần triều đình để khống chế Thẩm Định Dương và Trần Mẫn.
Chuyện này khiến trong triều lại nổi lên một trận sóng to gió lớn, các đại thần chưa bao giờ lại đoàn kết đến thế. Lý do đơn giản: Ân Trục Ly biết rất nhiều, tay nàng nắm được cái đuôi to đùng của biết bao nhiêu người, ai cũng đã nhìn quận vương ngã xuống, vậy thì sau đó tới lượt ai?
Đại tư đồ họ Gia Cát tên Trọng Minh cùng các đại thần chạy đến phủ quận vương, lạnh lùng nói: “Ân Trục Ly, mặc dù ngươi là hữu Thừa tướng của triều đình nhưng vương thượng chỉ cho ngươi quyền hạn kiêm lãnh đạo bộ Hộ, ngươi không quản đất đai thuế má, đến đây tra chuyện của bộ Công thì là vượt quyền hạn rồi?”
Triều thần ở bên cũng phụ họa, Ân Trục Ly lạnh lùng cười:
“Gia Cát đại nhân, nếu ta là ngươi, trước khi lên tiếng ta sẽ điều tra cho rõ ràng. Đầu tiên, ta không hề can thiệp chuyện của bộ Công, ngài có biết quận vương trói ta và quan viên của bộ Hộ về vương phủ từ chỗ nào không? Lúc ấy ta và bộ hạ đang cùng nhau uống trà ở Bạch Trà lâu.”
Nàng mang ánh mắt hình viên đạn, bình tĩnh nói tiếp
“Vương thượng giao cho ta quản lý chuyện ở bộ Hộ, nhưng vương thượng đâu có bảo Ân mỗ không được đến Bạch Trà lâu uống trà? Chẳng lẽ vì thế mới bị quận vương trói về vương phủ, bí mật hạ độc đến chết à?”
Gia Cát Trọng Minh á khẩu, chúng thần thì cuối cùng cũng hiểu: không phải nàng không chơi, mà là nàng muốn chơi lớn cơ.
Thượng thư bộ Hình Phương Nham có ý hòa giải: “Ân tương, có lẽ đây chỉ là hiểu lầm thôi. Quận vương gia cũng là hoàng thân quốc thích, sao có thể làm chuyện như vậy?”
Ân Trục Ly không hề nhún nhường: “Ý Phương đại nhân là tự Ân mỗ đánh mình và bộ hạ của mình, sau đó lại tự bọn ta đưa nhau vào phủ quận vương, lại tự mang đồ ăn lên cho mình, tự hạ độc mình luôn?”
Phương Nham thấy nàng không hề muốn nhường nhịn thì không nói nữa. Đám Gia Cát Trọng Minh không đồng ý để Trương Thanh áp giải Trần Mẫn và Thẩm Đình Dương đi. Hai người này biết không ít chuyện – mọi người đều là châu châu trên một thuyền, thuyền lật thì… Cuối cùng Thẩm Đình Giao vẫn phải tự mình đến phủ quận vương, áp giải về bộ Hình.
Đây chính là một vấn đề nan giải, Thẩm Đình Giao hiểu rõ chuyện này. Mọi người trong triều đều có mối liên hệ loằng ngoằng nhưng chặt chẽ, Ân Trục Ly làm được chuyện mà hắn không dám làm. Kể từ giờ phút này trở đi, mọi người chắc chắn không bỏ qua cho nàng.
Từ vụ này, Ân Trục Ly kéo sang chuyện sửa chữa công trình tổ miếu. Thẩm Đình Giao lập tức phái người đi tổ miếu kiểm tra, choáng váng khi phát hiện ra rằng công trình tốn kém một lần tận sáu mươi tám vạn hai bạc trắng thực ra không tốn đến tám vạn hai. Cuối cùng hắn cũng đã hiểu tiền mình đi về đâu cả. Kể cả Ân Trục Ly là người đi điều tra mà bọn họ cũng dám giết bằng thuốc độc, không hiểu lá gan mấy kẻ này lớn đến đâu rồi.
Có chứng cớ cực kỳ xác thực, Thẩm Định Dương không thể chối cãi. Thẩm Đình Giao và chư thần họp hai ngày, quyết định sung công tài sản, biếm cả nhà làm thứ dân, Trần Mẫn bị phán lưu đày. Nhưng sau đó, khi thấy gia sản thực sự của hai người này, Thẩm Đình Giao vô cùng giận dữ vung bút son phán hành quyết. Bộ Công có hơn bốn mươi quan viên có tiếng liên lụy trong vụ án này. Số tiền ăn chặn quá lớn, cả kinh thành đều chấn động.
Thẩm Đình Giao hạ lệnh điều tra nghiêm túc, Hà Giản góp lời với hắn: “Bệ hạ, việc này không nên điều tra rõ ràng quá, vi thần đề nghị bệ hạ lập tức ban hành điều lệ mới, nói rằng những quan viên tham ô nhận hối lộ trước đây sẽ được bỏ qua.”
Thẩm Đình Giao vẫn đang tức giận, đập bàn quát: “Sao lại không tra? Tiên sinh nhìn tên Trần Mẫn kia là thượng thư bộ Công, tài sản nhà hắn…”
Hà Giản ngắt lời hắn, vô cùng nghiêm túc: “Bệ hạ, ngài cũng biết vì sao trước kia hoàng hậu nương nương rời Đại Huỳnh đi? Bởi vì nàng biết quá nhiều, bây giờ Trần Mẫn, Thẩm Định Dương bị xử trảm, quan viên còn lại sao có thể không sợ hãi? Bệ hạ, nếu trong triều đình này, quan viên ai ai cũng nhận hối lộ thì quét sạch kiểu gì?”
Thẩm Đình Giao vẫn tức giận như thế, rất kiên quyết: “Trẫm giết sạch đám sâu mọt đó!”
Hà Giản thở dài. Dù sao ông ta cũng là một người đa mưu túc trí, lập tức nghĩ ra biện pháp khuyên giải Thẩm Đình Giao: “Vương thượng, Tây Hán có Thần Triều Thác nổi danh, được Cảnh Đế rất yêu thương. Khi loạn bảy nước diễn ra, hắn ta vẫn bị chém ngang lưng thị chúng. Đế vương biết tiến lùi đúng lúc, khi người nào hành động không lo, nếu binh biến xảy ra sẽ không ai khống chế. Quần thần lại không oán ngài, họ oán Văn Hú hoàng hậu. Từ xưa minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, nếu bọn họ dồn đến bước đường cùng thì tính mạng của hoàng hậu cũng gặp nguy hiểm.”
Thẩm Đình Giao tái mặt, lửa giận dần lụi. Hắn cực kỳ oán hận loại người có lòng tham không đáy. Mắt thấy sông núi điêu linh, dân chúng thất vọng, những kẻ ở trên cao lại đứng trung gian kiếm lời riêng, hắn chỉ hận không thể xử chém hết những kẻ đó! Nhưng những gì Hà Giản nói thì lại rất đúng… Ân Trục Ly…
Hà Giản thấy hắn nhíu mày thì cũng dịu giọng: “Vương thượng, ngài có nghĩ vì sao nương nương lại xuống tay từ chỗ Thẩm Định Dương không? Thẩm Định Dương là chú họ của ngài, nếu xử lý người nhà sẽ tạo lực uy hiếp lên quần thần, còn có thể cho thấy mình không kể thân sơ mà sẵn sàng làm việc đàng hoàng. Bệ hạ, còn nếu ngài tru sát triều thần, ngài đã làm hỏng dự tính ban đầu của nương nương rồi.”
Thẩm Đình Giao dựa vào ngai vàng suy nghĩ tầm một nén hương rồi nói: “Triêu Hỉ, lập tức mời các quan lớn tam phẩm trở lên vào cung nghị sự. Trẫm phải xác định được luật pháp của Đại Huỳnh.”
Triêu Hỉ nhận lệnh đi. Thẩm Đình Giao rời ngai vàng, đi đến trước mặt Hà Giản. Hà Giản cúi đầu thật thấp, không nói gì cả.
Việc sửa đổi luật của Đại Huỳnh được rất nhiều quần thần ủng hộ, hơn nữa không truy xét tội cũ khiến mọi người thả lỏng hẳn. Ảnh hưởng của chuyện Thẩm Định Dương cũng dần dần tiêu tan. Chư thần trong triều nhiệt tình ủng hộ bộ luật mới. Ân Trục Ly mặc triều phục màu tím, im lặng đứng đầu hàng quan văn. Thỉnh thoảng Thẩm Đình Giao nhìn về phía nàng, nàng nhìn hắn hơi mỉm cười, ánh mắt trong sáng như ánh trăng năm nào.
Thẩm Đình Giao rời mắt đi. Chiếc ghế của vua trên cao xa xôi này không hề lạnh lẽo.
Chương 74. Ở ĐÂU MỚI CÓ THỂ KHOAN KHOÁI NHƯ MỘT CUỘC RƯỢU – PHẦN CUỐI
Buổi tối, Thẩm Đình Giao thết cung yến ở cung An Khánh, chiêu đãi quần thần. Ân Trục Ly suýt chết thì không ở trong cung. Thẩm Đình Giao cố ý nuôi thả nàng, không quấn lấy nàng, để nàng tự do một đoạn thời gian.
Lần này vào cung đúng cuối tháng năm, sóng ao Bồng Lai khẽ gợn, hoa sen lại nở, hương thơm bay xa. Sau lần này, hoa vẫn nở như cũ nhưng nhân sự thay đổi hết. Nàng khoanh tay đứng dưới tàng cây đa bên ao, trò chuyện với mấy đại thần đang nói không ngừng mồm. Vương thượng đã bỏ qua tội cũ, bọn họ cũng không còn cảnh giác nhiều với Ân Trục Ly nữa.
Ít nhất bên ngoài Ân Trục Ly cũng tỏ ra là người đến giảng hòa, đương nhiên cũng giải quyết được bọn họ, sau đó cũng đi vào cung An Khánh. Cung An Khánh gần ngự hoa viên, có một tòa thủy tạ, mái hiên uốn cong lên cao, cầu dài vươn trên sóng, cảnh sắc vui lòng người.
Theo lệ, trong cung yến, quan to tam phẩm trở lên dự thính trong điện, các quan viên dưới tam phẩm thì ngồi ghế ở ngoài điện. Ân Trục Ly vào điện. Theo lý thì nàng là hữu Thừa tướng, thấp hơn Hà Giản nhất đẳng nhưng lại kiêm thêm Hoàng hậu nên ngồi ghế đầu tiên.
Thẩm Đình Giao không ngồi ghế cho vua. Hắn ngồi cùng Ân Trục Ly bên chiếc bàn nhỏ của nàng, sau đó nói về hạng mục công việc cần chú ý trong việc sửa đổi luật, rồi lại cố gắng khen ngợi các đại thần một hồi. Sau khi mở màn xong, hắn ngồi xuống ngay cạnh bên Ân Trục Ly. Hôm nay hắn đổi huân hương, cổ áo choàng vàng sáng thêu hình rồng, vạt áo thêu sóng nước núi đá rất phức tạp, thắt lưng khảm ngọc, nét mặt mẫu mực sâu sắc, phong thái hòa nhã tươi tắn.
Ân Trục Ly cùng nói chuyện với Tôn Kiền về chuyện lao dịch sửa tường thành ở bên cạnh, Thẩm Đình Giao đợi nửa ngày bắt đầu cảm thấy hờn dỗi: người kia đã về Trường An hơn một tháng mà cũng không thèm vào cung gặp hắn! Bây giờ hắn chủ động tỏ thiện chí, nàng cũng không thèm ngó ngàng! Giận lên giận xuống một hồi, cuối cùng các thần tử của hắn ở đây đều phải hứng chịu.
Tôn Kiền đang nói đến quân mã với Ân Trục Ly. Ông ta là cựu thần, khi Thẩm Vãn Yến tiến vào thành Trường An ông ta là người mở cửa thành. Bình thường ông ta cũng tỏ ra chính trực, có uy vọng trong triều. Người như thế tính tình cũng cứng rắn; ông ta thường tự gọi mình là Liêm Pha, thường xuyên tỷ thí bắn cung cưỡi ngựa với người trẻ tuổi. Ân Trục Ly rất thích đôi ngựa một mắt của ông, khi rảnh thường đến học hỏi. Dù nàng thường xuyên té ngã nhưng cũng không để ý.
Tôn Kiền nói đến ngựa là say sưa, nước bọt bay tứ tung, ba hoa chích chòe, Hà Giản qua kéo đi cũng không đi. Ông ta nói khoảng một canh giờ, nói đến khi cung yến kết thúc. Thẩm Đình Giao ngồi lên vương tọa, buồn chán uống rượu chẳng ừ hử gì. Đến khi cung yến tàn, hắn hừ lạnh: “Ân Trục Ly coi rẻ hoàng uy, phạt một tháng bổng lộc!”
Ân Trục Ly mơ hồ: “Ta coi rẻ ngươi cái gì?”
Thẩm Đình Giao không đáp, bực bội phất tay áo bỏ đi.
Ngày tiếp theo, Thẩm Đình Giao lại thết cung yến, mở tiệc chiêu đãi quần thần. Ân Trục Ly thấy chán nên ngồi chơi bắn bia hơn một canh giờ với mấy thượng thư. Ngày thứ ba, Thẩm Đình Giao lại tiếp tục thết cung yến, quần thần đều không hẹn mà cùng u oán: các công sở ở hoàng cung nằm ở những vị trí khác nhau, mọi người sáng vào cung vào triều, chiều lại vào cung dự tiệc, dự hết một canh giờ thì lại lên kiệu về nhà, một ngày liền không làm được chuyện gì!
Thẩm Đình Giao kệ, ngày thứ tư vẫn thết cung yến. Quần thần lệ rơi đầy mặt.
Đến ngày thứ năm, khi hắn mở tiệc chiêu đãi, mọi người hết chịu nổi. Ở đây toàn người thông minh, không chịu được thì phải nghĩ cách tự cứu mình thôi! Mọi người tụ tập thương lượng một hồi lâu, lại cộng với nhớ lại chuyện người nào đó bị phạt lương bổng, cuối cùng cũng nghĩ ra điểm quan trọng. Hay là…Vương thượng muốn tìm bất mãn? Đối với chuyện này tất cả lại rất hớn hở: cũng nên có thái tử rồi.
Hà Giản phân tích qua phân tích lại tình hình hiện tại, cuối cùng kết luận: phải giúp Vương thượng một tay. Viên Đông Thành thậm chí còn am hiểu hơn: “Hà tương, ở đây hạ quan có một lọ Tích lộ mẫu đơn, khi cho vào trong rượu thì… hà hà… đảm bảo Vương thượng vừa lòng.
Hắn vừa nói xong, Trần Dục tái mặt: “Vương thượng vừa lòng, còn ngươi không sợ Ân tương xử lý à?”
Viên Đông Thành so vai, cất lọ Tích lộ mẫu đơn đi. Mọi người bàn bạc mãi nhưng vẫn cứ né tránh những ý tưởng to gan lớn mật.
Hôm đó, Ân Trục Ly cùng đám Triệu Dục, Trần Quang Thiên vào cung dự tiệc nhưng mấy người lại nói rằng việc chưa xong, để nàng đi trước. Khi nàng vừa vào cung đã phát hiện ra sự bất thường. Bình thường đến giờ này mọi người đều đã có mặt. Quả nhiên, đến khi khai yến, trong đại điện chỉ có nàng và Thẩm Đình Giao. Trần Trung và Triêu Hỉ cũng cảm thấy không bình thường, chuồn êm.
Ân Trục Ly đứng trong điện, mắt to trừng mắt nhỏ với Thẩm Đình Giao. Không có bóng đèn, Thẩm Đình Giao cuối cùng cũng vứt bỏ uy nghi đế vương: “Hừ!”
Ân Trục Ly liếc nhìn hắn: “Bọn hắn không tới, ngươi hừ ta làm gì?”
Thẩm Đình Giao đỏ mắt, tiến lên như con trâu đực muốn húc ngã Ân Trục Ly, nhưng Ân Trục Ly nào dễ gục như thế? Hắn bị đè lên bàn trà, Ân Trục Ly cũng chịu: “Cửu gia, dù làm hoàng đế thì cũng phải nói chuyện cho đàng hoàng. Hôm nay rõ ràng là bọn hắn không đế, nhiều nhất ngày mai ngươi phạt họ một tháng lương bổng là được! Không, phạt hai tháng, hôm qua lão tử ngủ đêm được có hai canh giờ mà đã đến, thế mà bọn họ dám không đến!”
Thẩm Đình Giao giãy mãi không ra, thế là đạp nàng một cước: “Im đi! Lên!”
Ân Trục Ly cúi nhìn lại thấy gò má hắn đỏ ửng mới lờ mờ hiểu ra: “Íu gì… Không phải ngươi thết yến liên tục là vì chuyện này đấy chứ?” – Nàng gầm lên – “Thẩm Đình Giao, sao ngươi lại ngây thơ thế này? Muốn thì cứ nói, lại khiến lão tử vội vàng như con quay suốt mấy ngày liền!”
Thẩm Đình Giao không để ý tới nàng – chính sự quan trọng hơn. Hắn đã nghẹn ba năm nay, làm sao nhịn nổi nữa. Ân Trục Ly cũng bó tay: “Đêm qua ta chỉ ngủ được một canh giờ, mà ta còn chưa ăn cơm chiều cơ!”
Thẩm Đình Giao xoay người đặt nàng lên bàn trà, cởi đồ nàng: “Muốn ăn gì? Sai người đi, đợi ta làm xong thì ngươi ăn!”
Hai tay Ân Trục Ly nắm cổ hắn, cười ầm ĩ: “Tốc độ của bệ hạ nhanh như thế thì khi xong ngự trù cũng vẫn đang làm dở ấy.”
Thẩm Đình Giao phẫn hận, cúi người chôn chặt trên người nàng.
Chương mười chín: (mình không hiểu sao lại có đoạn ghi thế này, để xem sao)
Ngày tiếp theo, Gia Dụ đế vào triều muộn. Ân Trục Ly thấy hắn ngủ ngon cũng không cho Triêu Hỉ gọi hắn dậy, cùng đợi ở điện hơn một canh giờ với quần thần. Có điều mấy quần thần đó nhìn ai cũng hớn hở, ra vẻ đàn ông thấu hiểu lẫn nhau vô cùng. Khi Gia Dụ đế vào triều cũng không hề tỏ ra ngượng ngùng – Ân Trục Ly đã quay về, da mặt hắn cũng dày lên…
Từ đó về sau, Ân Trục Ly ngủ lại sau cung, sáng cùng Thẩm Đình Giao vào triều, sau đó đến bộ Hộ; chiều tuần tra tài sản của Ân gia hoặc đi xã giao, nói chuyện phiếm; tối lại về cung, thời gian làm việc và nghỉ ngơi cực chính xác.
Nếu nói trước đây, Gia Dụ đế sủng ái nàng theo nguyên tắc thì bây giờ, hoàng đế hoàn toàn trở nên ngu ngốc!
Đến tháng sáu, giữa hè, Ân Trục Ly không ăn uống được, hàng ngày uống nước ô mai lạnh, không ăn gì mấy. Cũng may tháng sáu nhiều hoa quả, Thẩm Đình Giao sai người vận tải bằng xe ngựa nhiều cây dương mai, vải, sơn trúc, ướp lạnh cho nàng ăn một chút.
Giữa tháng sáu, nàng bắt đầu nhàn, thời gian đến bộ Hộ cũng không đều nữa. Thẩm Đình Giao đau lòng, cảm thấy thời tiết nóng bức thế này nàng không ra cửa thì tốt hơn. Vì thế, hắn bảo Triệu Dục mang các công văn cần xử lý vào cho nàng. Triệu Dục biết đây là người thương của vương thượng, đương nhiên cũng tận tâm với Ân Trục Ly, hàng ngày báo cáo cực kỳ chi tiết đầy đủ.
Cứ ở trong cung an dưỡng như thế mà Ân Trục Ly vẫn gầy đi một vòng. Thẩm Đình Giao sốt ruột mới phái người đi mời ngự y. Cục thái y nghe là hội chẩn cho Ân Trục Ly cũng không dám ý kiến, hơn mười người cầm hòm thuốc qua.
Thái y Lệnh rất cẩn thận để cho thái y Khâu đến khám chữa trước. Hắn cũng đã nghĩ kỹ: Văn Hú hoàng hậu sức khỏe như vâm, ăn ngon ngủ say, tự nhiên có bệnh… chuyện nhỏ không sao, nhỡ có vấn đề thì… Ai khám chữa thì người đó chịu nạn.
Thái y Khâu cũng như lâm đại địch, lòng khấn cầu Như Lai niệm Quan Âm, trời phật một vòng, chỉ mong vị tổ tông này đừng bị làm sao! Sau đó hắn đặt tay lên cổ tay Ân Trục Ly, nhận ra mình hời rồi: “Chúc mừng vương thượng, chúc mừng hoàng hậu nương nương, việc mừng của thiên hạ! Nương nương có thai!”
Thẩm Đình Giao xoa bụng Ân Trục Ly, nhìn thì bình tĩnh nhưng nói ra là ai cũng biết hắn điên rồi: “Khâu Trọng Phát, thưởng ngàn cân hoàng kim, từ hôm nay thăng chức lên viện sử cục Thái y.”
Khâu Trọng Phát mừng cuống cuồng, hắn vừa thăng lên ngự y nên là một trong mười vị thầy thuốc có tư cách thấp nhất nên mới bị thái y Lệnh đẩy ra giơ đầu chịu báng, không ngờ trong họa có phúc. Mấy thái y kia đều tiếc thối ruột…
Tin tức Ân Trục Ly có thai nhanh chóng lan truyền khắp triều đình, trên dưới đều vui sướng. Ân Trục Ly thì lại muộn phiền. Nàng vốn vẫn ở trong tẩm cung của Thẩm Đình Giao, giờ an thai lại phải chuyển sang cung thất khác. Thẩm Đình Giao thì chuyện gì cũng tùy nàng, bắt hắn dọn ra hắn cũng cam lòng. Lần đầu Ân Trục Ly mang thai, mặc dù nàng cũng đã quen là nhân vật được người người ngước nhìn , nhưng giờ thì lại thành nhân vật được “nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa” mà vẫn thấy không thoải mái: “Nếu không…ta quay về Ân gia ở tạm?”
Thẩm Đình Giao nghe xong thì nhướng mày: “Nào có chuyện hoàng hậu về nhà mẹ đẻ dưỡng thai? Ngoan ngoãn ở trong cung, trẫm cho Ân lão phu nhân quyền ra vào tự do, để bà qua đây với ngươi, được không?”
Ân Trục Ly cũng không muốn tranh cãi thêm. Thật ra đến giờ nàng cũng không nhận ra mình có gì không bình thường. Mang thai? Hay nhầm nhỉ…
Cuối cùng Ân Trục Ly vẫn chuyển về điện Chiêu Hoa. Hà thái hậu tự mình giúp nàng bố trí cung thất. Bà từng sống ở đây, cũng biết phải thu xếp thế nào. Hơn nữa dù bà có muốn gì cũng vẫn cần hoàng tôn, đương nhiên không thể gây sự. Những mâu thuẫn với Ân Trục Ly trước kia tạm gác qua một bên.
Ân Trục Ly cũng không muốn lại phải đấu với bà ta nữa. Dù gì bà ta cũng là mẹ ruột của Thẩm Đình Giao, dù thua thảm thì vẫn cứ là thái hậu. Ân Trục Ly mà thua thì chỉ có thể trả giá bằng cả nhà mình. Vì thế, đối với hành vi tử tế của bà ta, nàng cũng không có ý sách nhiễu gì. Thế là hai người bắt đầu giai đoạn hòa bình.
Sau đó, Thẩm Đình Giao hạ triều là luôn ở bên Ân Trục Ly, kể cả phê duyệt tấu chương cũng đến cung Chiêu Hoa. Trong hai canh giờ lên triều còn sợ nàng nhàn rỗi sinh nông nổi, đưa Thiên Tâm và Thanh Uyển vào cung chăm sóc cho nàng.
Ân Trục Ly được mọi người hầu hạ một thời gian cũng trở nên béo tròn, vương thượng khen thưởng mạnh tay cho tất cả những cung nhân hầu hạ nàng. Chỉ là thô sử cung nữ trong điện Chiêu Hoa thì ra ngoài cũng có thể cao đầu ưỡn ngực, vô cùng có mặt mũi.
Hà thái hậu và Ân lão phu nhân ngày ngày ăn chay niệm phật, Gia Dụ đế đại xá thiên hạ, mọi thứ đều tăng thêm không khí vui mừng cho việc hoàng tử sắp đời ở Đại Huỳnh. Hoàng cung ngày ngày gà bay chó sủa, ai ai cũng tươi cười.
Nói chung ngày mai sẽ tốt hơn, đúng không nào?