Chương 1014: Hôn Lễ Long Trọng.
Nghịch Thần Thuế Thiên Huyết có thể sáng tạo chí cường giả thất giới hiện lên trong lòng bàn tay Dương Phàm.
Giọt máu trong suốt trong thủy tinh cầu giống như trân châu hiếm có thế gian nở rộ hào quang rực rỡ mông lung huyễn lệ. Đặt ở bất kỳ nơi nào đều có thể tạo thành hấp dẫn trí mạng.
Nhưng lúc này Dương Phàm cũng không phải sử dụng giọt máu này cho mình mà là cho Thạch Thiên Hàn.
-Đi!
Ý niệm Dương Phàm khẽ động, hơn phân nửa giọt máu bảy màu trong suốt như mộng ảo trong thủy tinh cầu bắn ra tiến vào trong miệng Thạch Thiên Hàn.
Bên ngoài thân Thạch Thiên Hàn quanh quẩn ráng màu xám mờ nhạt, run lên không hiểu, dường như có một cỗ lực từ khiến cho tốc độ xói mòn của dòng xám hỗn độn này chậm lại.
Nhưng ngay sau đó thân thể Thạch Thiên Hàn vặn vẹo một hồi, trên mặt hiện ra thần sắc thống khổ vạn phần.
Nếu không phải hắn thông qua chém giết tiến hóa không ngừng, thân thể cùng huyết mạch đều cường đại đến mức độ sánh ngang thân thể Ma Thần thì đột nhiên chịu đựng máu này có thể có nguy hiểm nổ tan xác mà chết.
Thần sắc Dương Phàm gấp gáp, trong thời điểm này ngay cả hắn cũng không dám lơ là.
Chỉ thấy hắn đơn chỉ khẽ điểm, một vòng sáng Luân hồi khổng lồ huyền bí từ ngoài vào trong như tầng tầng quang ba bảo vệ Thạch Thiên Hàn.
Được Luân hồi lực thủ hộ, thương tổn Thạch Thiên Hàn phải gánh chịu bị trì hoãn và giảm bớt đến cực hạn, không đến một phần ba lúc đỉnh điểm.
Thống khổ cùng giãy dụa trên mặt hắn cũng bớt đi vài phần.
Thạch Thiên Hàn thông qua vô tận chém giết và tiến hóa trưởng thành, ý chí có khả năng còn vượt bản tôn Dương Phàm.
Tuy nhiên, cho dù như thế nhưng thương tổn từ trong ra ngoài trên người Thạch Thiên Hàn vẫn còn không ngừng tích lũy khiến cho thân thể sụp đổ. Loại sụp đổ này từ trong huyết mạch bắt đầu.
Trong mắt Dương Phàm chợt lóe tinh quang, không cần hắn phân phó vạn bàn hoa quả trên đại thụ Diễn Sinh nở rộ hào quang sáng lạn chưa từng có.
Mỗi một quả trên đại thụ Diễn Sinh ẩn chứa tạo hóa thần thông và tiềm lực sinh mệnh vô cùng.
Giờ phút này khí sinh mệnh tinh nguyên vô cùng tận dồn lên trên người Thạch Thiên Hàn, lại thêm lực Luân hồi thủ hộ, trênmặt Thạch Thiên Hàn chỉ ngẫu nhiên lộ ra thống khổ, kêu rên một chút rồi lại bị nghị lực lớn lao của hắn nén xuống.
Dương Phàm lộ vẻ khen ngợi.
Giờ phút này hắn không cần làm gì chỉ cần vận chuyển Hỗn Độn Thiên Khí Ngũ Hành Nguyên Châu để hộ pháp cho Thạch Thiên Hàn phòng ngừa vạn nhất.
Thời gian chậm răi trôi qua, từng ngày từng ngày trôi.
Trong nháy mắt đã qua hai tháng, trên người Thạch Thiên Hàn dĩ nhiên quanh quẩn một dòng xám bảy màu tinh khiết.
Trong Nguyên giới, Nữ Thần đã bước vào cấp bậc có thể so với Đại Đế, khi nhìn thấy Thạch Thiên Hàn rõ ràng đánh rùng mình một cái, lọ ra vẻ sợ hãi.
- Ha ha. Thân thể Tiên Thiên Ma Thần. Ngươi thành công rồi.
Dương Phàm cười nhìn Thạch Thiên Hàn.
Cho dù là hắn giờ phút này khi đổi mặt Thạch Thiên Hàn đều cảm thấy một cỗ áp bách cường đại.
Có thể nói, nếu luận chiến lực có lẽ Dương Phàm còn không bằng Thạch Thiên Hàn.
Bởi vì Thạch Thiên Hàn đã trở thành sinh linh Hỗn độn Tiên Thiên, thực lực chỉ sợ gần sánh bằng Thiên Minh nhị đế kia.
Nhưng trênmặt Dương Phàm không có một tia sợ hãi cùng lo lắng nào, vẻ bình tĩnh và tự tin đó khiến cho Thạch Thiên Hàn đều cảm thấy khó tin.
Thạch Thiên Hàn có được ý thức độc lập, lúc này lại không dám có ý phản kháng.
Khi hắn đứng trong Nguyên giới Diễn Sinh này mới có thể cảm nhận được sự cường đại của Dương Phàm.
Có lẽ Dương Phàm Phá Thiên cảnh ở trước mặt hắn có vẻ nhỏ yểu.
Nhưng là lực lượng ẩn chứa trên đại thụ Diễn Sinh trước mắt này lại khiến hắn mơ hồ run lên.
Sinh cơ cùng thần thông của đại thụ Diễn Sinh, ở khoảng cách gần trực tiếp kinh sợ hắn với thân thể Tiên Thiên Ma Thần.
Đây mới là căn nguyên của Dương Phàm.
Trong đại thụ Diễn Sinh ẩn chứa Tạo hóa thần lực, so với hắn thân là thân thể Tiên Thiên Ma Thần thì cường đại hơn không chỉ ngàn lần.
- Ngươi trước tiên củng cổ cảnh giới, mười năm sau có lẽ có việc cần làm.
Dương Phàm thản nhiên phân phó.
Rồi sau đó hắn nhìn chăm chú một nửa Nghịch Thần Thuế Thiên Huyết còn lại trong bình, thủy tinh.
Lúc trước hắn từng nghe Luân Huyết Đại Đế nói, phân lượng Nghịch Thần Thuế Thiên Huyết trong tay chỉ gần hai phần.
Trên thực tể, Nghịch Thầ̀n Thuế Thiên Huyết nguyên bản luyện chế xa xa không chỉ một phần.
Có lẽ Luân Huyết Đại Đế còn có chuẩn bị phía sau nhưng Dương Phàm hoàn toàn không để ý.
Thực lực của hắn gần như đạt tới mức độ có thể bất chấp mọi âm mưu thủ đoạn.
- Hồ Phi đi nơi nào rồi?
Tinh thần ý chí của Dương Phàm từ Nguyên giới Diễn Sinh kéo dài ra, đảo qua toàn bộ không gian Tinh bảo.
- Phụ thân, Hồ thúc ở Yêu giới...
Dương Thần giải thích.
- Thì ra là thế. Ngươi phái người đi mời phụ mẫu Hồ thúc tới Luân Hồi Tinh Bảo, về sau chính là người một nhà.
Dương Phàm lại cười nói.
-Dạ.
Dương Thần không chút nghi ngờ.
Nửa tháng sau, Hồ Phi quả nhiên dẫn theo cha mẹ tới Tinh bảo.
Đại Viên Vương phụ thân Hồ Phi thì Dương Phàm đã từng gặp.
Tuy nhiên làm hắn ngạc nhiên chính là mẫu thân của Hồ Phi không ngờ là một Đại Đế lánh đời trong Tiên giới.
về phần năm đó bọn họ từng phạm loại tối ky nào, cấm ky chi luyến gặp phải trở ngại gì, Dương Phàm có thể mơ hồ đoán ra nhưng không hỏi nhiều, rất khách khí ra đón bọn họ vào.
Đợi sau khi bổ trí phụ mẫu Hồ Phi xong xuôi, Dương Phàm lập tức kéo hắn, thân hình nhoáng một cái biến mất.
- Thật là kỳ quái. Phụ thân cùng Hồ thúc thần thần bí bí, rốt cục có gì giấu chúng ta.
Dương Thần rất khó hiểu.
Hắn cùng Trương Du Vũ còn phải tiếp tục quản lý việc vặt của hôn lễ.
- Nào có phụ thân như vậy? Hôn lễ của mình mà lại để con đi chuẩn bị.
Dương Thần có chút bất mãn nói thầm.
Trương Du Vũ bên cạnh lúc này bỗng dưng đỏ mặt.
Trong đầu phảng phất vang lên thanh âm nghiêm khắc của phụ thân:
- Người kia chính là trượng phu tương lai của ngươi, trước đó ngươi không được lén đi gặp gặp hắn.
- Dạ, phụ thân.
Trương Du Vũ không dám nhìn thẳng vào cặp mắt màu bạc nhìn xuống thiên địa của phụ thân, khi hai đồng tử này biến thành màu vàng, không có một ai có thể gánh chịu được lửa giận của hắn.
Nhưng mà nàng vẫn còn lén tới nhìn, chẳng những như thế còn trộm Hỗn Nguyên Châu có được thần thông qua lại giới diện của phụ thân.
Nếu để cho Dương Thần biết, không chỉ là chuẩn bị hôn lễ cho phụ thân mà còn có người vợ tương lai, không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì.
Trên đời này, quả thật còn có phụ thân như vậy.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Thất giới đột nhiên náo nhiệt hơn dĩ vãng một chút.
Cường giả đến từ các giới đều hướng về Tinh Thiên thế giới.
Luân Hồi Tinh Bảo đường kính tám vạn trượng như một tinh thể khổng lồ lơ lửng trong tinh không vô tận, quanh thân lượn lờ cầu vồng bảy màu, nhuộm đẫm vạn dặm thiên địa.
Hàng ngũ Tiên Đế của Tinh Thiên thế giới khi tới gần Luân Hồi Tinh Bảo liền nhìn thấy một vùng thiên địa bổ trí xa hoa, từng đạo cầu vồng màu sắc khác nhau làm nổi bật bầu không khí vui mừng trên Tinh bảo khổng lồ.
- Hôn lễ này quả thật rất long trọng.
Khi đám khách tới từ các nơi thất giới tiếp cận Tinh bảo, phát hiện một vùng thiên địa quanh thân tinh quang sáng lạn, cầu vồng vắt ngang, có một sổ nơi xanh ngắt, chim hót hương hoa.
Rốt cục là thánh cảnh hay là thiên đường?
Phàm là người tới gần Tinh bảo, tâm tình sẽ bị ảnh hưởng không hiểu, sắc mặt trang trọng vài phần, trong lòng có một niềm vui sướng vờn quanh.
Ở một nơi của Tinh bảo có một con đường tinh quang dài đến mười vạn tám ngàn trượng hào quang rực rỡ từ lối vào của Tinh Điện thông ra bên ngoài.
Khách tới từ các nơi thất giới hoặc là với danh nghĩa cá nhân hoặc là thế lực nào đó tới bái phỏng.
Trên thực tế, Dương Phàm phát thiệp mời cũng không nhiều, chẳng qua không đến trăm người.
Nhưng là những người không mời mà đến lại nhiều gấp vài trăm lần sổ được mời.
Đây còn là tình huống của một ngày đầu.
Mặc dù Dương Thần cùng Trương Du Vũ đã sớm có chuẩn bị, nhưng nhân sổ người đến vẫn nhiều hơn vài lần trong dự liệu.
Lúc này trong Luân Hồi Tinh Bảo bận rộn vô cùng.
Dương Thần bận luôn chân luôn tay.
Cũng may thân hữu hai kiếp của Dương Phàm không ít, như đám người Dương Lỗi, Dương Đông, Dương Cương, Lâm Chung, Trịnh Tiểu Mạn đều bận rộn.
Là con trai duy nhất của Dương Phàm kiêm người chuẩn bị hôn lễ, Dương Phàm còn phải phụ trách tiếp đãi.
Nếu là gặp nhân vật trọng yểu cấp bậc Đại Đế, hắn còn phải đích thân đón tiếp.
- Dương Đạo Tổ không có đây sao?
- Dương tông sư không ở trong Tinh bảo?
- Xin hỏi vì sao người đương sự hôn lễ này chưa có mặt?
Một sổ đại nhân vật rốt cục không kìm nén được.
Không ít người bái phỏng tới tham gia hôn lễ có một nguyên nhân tọng yểu đó là muốn kết giao vị Tiên Hồng Đạo Tổ ngạo thị thiên cổ kia.
- Phụ thân ngươi đi đâu rồi?
Vân Tiêu Đại Đế hơi bất mãn nói.
Vào ngày tổ chức hôn lễ, hoặc là nói song tu đại điển này đương sự Dương Phàm sao có thể không xuất hiện?
Huống chi Vân Tiêu Đại Đế còn là cha vợ Dương Phàm.
- Điều này... Phụ thân có chuyện trọng yểu ở trong Tiểu thế giới chưa ra.
Dương Thần khẽ rùng mình một cái, cũng không dám đắc tội vị ngoại công tương lai chút nào.
- Với trình tự hiện tại của Dương thúc, nhất cử nhất động đều rất có thâm ý, người như chúng ta chỉ sợ khó thể đoán được.
Trương Du Vũ đứng ở bên cạnh, tự nhiên hào phóng, mỉm cười nói thếm một câu.
Vân Tiêu Đại Đế tuy có chút không vui nhưng nghĩ đến thực lực ngạo thị hoàn vũ của Dương Phàm quả thật đạt tới trình tự có thể coi đám người mình như con kiến.
Ngoài Vân Tiêu Đại Đế, Đại Viên Vương phụ thân Hồ Phi cũng hỏi nhiều lần.
Hồ Phi cùng Dương Phàm đi Tiểu thế giới thẳng đến hiện tại vẫn chưa xuất hiện.
Ba ngày trước hôn lễ chủ yểu là đón khách tới từ các nơi.
Mắt thấy người lên Luân Hồi Tinh Bảo càng ngày càng nhiều, bị vây trong các loại áp lực Dương Thần hết sức buồn bực, cũng may có Tiểu Vũ khuyên giải an ủi.
- Phụ thân a, sao ngài còn chưa xuất hiện? Hôn lễ sắp bắt đầu rồi.
Trong lòng Dương Thần càng ngày càng buồn bực.
Trên thế giới này nào có phụ thân không chịu trách nhiệm như vậy?
Tuy nhiên cũng may vào tối hôm trước ngày hôn lễ Dương Phàm từ thế giới Mệnh Hạch trở về, trên mặt hơi có vẻ mệt mỏi.
- Phụ thân, cuối cùng người cũng xuất hiện.
Dương Thần như trút gánh nặng, Tiểu Vũ cũng thở phào một hơi.
Vào lúc này, bất kể là Đặng Thi Dao hay Vân Vũ Tịch trên Tinh bảo đã sớm chuẩn bị tốt.
Dương Phàm đúng lúc xuất hiện trấn an chúng khách mời.
Hắn hiện thân khiến khách tới từ các nơi cung kính vô cùng, tiếng vỗ mông ngựa lại càng liên miên không dứt.
Dương Phàm cổ tiếp nửa canh giờ lập tức lánh đi.
- Đám đại lão thất giới này cũng quá buồn nôn rồi.
Dương Phàm cười khổ một tiếng.
Đột nhiên, vào một lúc trong Tinh bảo một mảnh tĩnh mịch.
- Dương Phàm. Nghe nói việc vui của ngươi, ta đặc biệt đến chúc.
Vô Song áo trắng như tuyết tuyệt trần mà đến, trên mặt lộ ra nụ cười.
Chỉ có chúc mừng đơn giản nhất giống như một câu rất tùy ý của bằng hữu.
- Người chúc mừng Vô Song, lễ mừng...
Lâm Chung ở lối vào Tinh bảo lộ ra vẻ mặt cứng đờ, dường như có chút xấu hổ.
- Ta thân không một đồng tiền, đến lúc đó tặng bù lễ vật.
Hiển nhiên Vô Song không tính đến lễ mừng.
- Không sao, không sao.
Dương Phàm cười cười đón hắn vào trong.
Hắn đương nhiên hiểu biết Vô Song. Người quái gở tột cùng như thế có thể tham gia hôn lễ náo nhiệt này đã rất đáng quý.
Sự xuất hiện của Dương Phàm khiến chúng cường giả các nơi thất giới yên ổn nỗi lòng, cung kính có dư. Tức giận lớn cỡ nào cũng biến mất trong khoảnh khắc.
Đặc biệt lúc nghênh đón Vô Song vào, mọi người trong Tinh bảo ngay cả thở mạnh một cái cũng không dám.
Vô Song hiện nay đã phá bỏ thiết tắc thất giới, mơ hồ vượt qua cấp bậc Tạo Hóa Thần Khí.
Tạo Hóa Thần Khí đã là sánh ngang Phá Thiên cảnh, nếu lại vượt qua...
Vô Song đến không bao lâu, cảm khái trong lòng mọi người còn chưa lắng xuống thì trong Luân Hồi Tinh Bảo đột nhiên chấn động một hồi sau đó trong nháy mắt tĩnh mịch.
- Tông sư Thiên Thu Vô Ngân, tặng một quả ngọc giản, tiến tới chúc mừng.
Lâm Chung đứng ngoài thông đạo xướng lên, giọng hơi run rẩy.
Thanh âm này cũng truyền toàn bộ Luân Hồi Tinh Bảo.
Thiên Thu Vô Ngân!
Cái tên này đồng dạng kinh sợ chư thiên thất giới, tất cả cường giả kinh sợ.
Nếu nhớ không lầm, Thiên Thu Vô Ngân chính là cường giả lúc trước lấy lực một mình xử lý phân THÂN MÌNH Đế.
Cấp bậc của người này chỉ sợ có thể sánh vai Thiên Minh nhị đế.
Quả nhiên, dáng người cao ngất chắp tay nhắm mắt kia chân không chạm đất tò từ trôi vào.
Trên người Thiên Thu Vô Ngân quanh quẩn một tầng dải sáng ba màu, khí tức hỗn độn nguyên thủy đậm hơn dĩ vãng vài phần.
- Dương Phàm, chúc mừng.
Thiên Thu Vô Ngân mở mắt, khóe miệng nhếch nụ cười, thoáng ôm quyền.
- về phần lễ vật, ta không có gì khác chỉ có thể đem cảm ngộ và tâm đắc tu luyện cả đời ghi vào trong ngọc giản. Chỉ là lễ mọn, mong Dương tông sư chớ trách.
Thiên Thu Vô Ngân nói xong, đưa tay hướng về phía Lâm Chung ở lối vào.
Trong nháy mắt, Lâm Chung tay nâng ngọc giản trở thành tiêu điểm của toàn trường.
Chúng cường giả thất giới không nói Tiên Đế, cho dù là nhân vật cấp Đại Đế nhìn đến quả ngọc giản kia, trong mắt đều lộ thần quang nóng bỏng, tim đập nhanh hơn.
Đây chính là ngọc giản của cường giả Tạo hóa hỗn độn a!
Hiện nay tu vi của Thiên Thu Vô Ngân không nói đến Đại Đế, cường giả nghịch thiên siêu cấp, cho dù là Phá Thiên cảnh trong truyền thuyết đều không để vào mắt.
Khó thể tưởng tượng, ngọc giản chứa đựng cảm ngộ và tâm đắc tu luyện một đời của Thiên Thu Vô Ngân sẽ có giá trị bậc nào?
Có thể nói cho dù là mười kiện trăm kiện Thần khí hoặc là vô số Thần khí đều không thể so sánh với giá trị của quả ngọc giản này.
Lâm Chung cũng rất nhanh trí, vội vàng chuyển quả ngọc giản này cho Dương Phàm.
Tay cầm ngọc giản, hắn chịu đựng áp lực quá lớn, cảm giác hơi chút sơ suất sẽ bị tinh thần ý chí của chúng Tiên Đế đè ép thành mảnh vụn.
Dương Phàm nhận lấy ngọc giản, cười nói:
- Thiên Thu tông sư khách khí rồi, giá trị vật này không thể đo lường.
Cả đời Thiên Thu Vô Ngân trừ tu luyện gần như không có vật gì khác. Mà hôm nay hắn đem thể ngộ và tâm đắc cả đời tặng cho Dương Phàm, có thể tưởng tượng chân thành và phân lượng của phần lễ vật này.
Khi quả ngọc giản này vào tay Dương Phàm thì chúng cường giả thất giới đều thở ra một ngụm trọc khí thật dài.
Cho dù cho bọn hắn một vạn lá gan cũng không dám có ý đồ gì.
Dương Phàm đón Thiên Thu Vô Ngân vào Luân Hồi Tinh Bảo, bổ trí vào một động phủ yên tĩnh.
Sự có mặt của Vô Song và Thiên Thu Vô Ngân khiến trong lòng chúng cường giả thất giới chấn động.
- Buổi hôn lễ này thật đúng là hoành tráng, cường giả của thất giới cơ bản đều tới.
Có người khẽ thở dài.
- Cho dù là Vô thượng Thiên đình mở phiên tòa và Cửu Minh địa ngục mở ra cũng bất quá là như thế.
Man Hoàng cảm khái nói.
- Đúng vậy. Lúc Vô thượng Thiên đình hoặc Cửu Minh địa ngục mở ra, cường giả có mặt cũng chỉ giới hạn thượng tam giới hoặc hạ tam giới, số lượng cùng quy mô còn xa không bằng giờ phút này.
Vân Tiêu Đại Đế cũng gật đầu khen ngợi.
Đại hôn của Dương Phàm có thể nói là bát phương thất giới tụ hội!
Trên cơ bản không có thế lực một phương nào dám không nể tình.
Những thế lực hoặc cường giả chưa tới hơn phân nửa là vì tự thấy thân phận địa vị không đủ, không có tư cách tham gia.
Sự thật cũng là như thế. Tới tham gia hôn lễ long trọng này phần lớn đều là cấp bậc Tiên Đế, kém nữa thì cũng là Tiên Quân đại viên mãn.
Cường đại như hạng Tiên Đế sau khi lên Tinh bảo đều phải cư xử cẩn thận.
Ngay cả Đại Đế cũng không dám làm càn huống chi hạng Tiên Đế, Tiên Quân.
Lúc mọi người ở đây cùng nhau thảo luận, ở một hướng nào đó của Thiên giới truyền đến một cỗ tinh thần ý chí kinh thiên địa.
- Tinh thần ý chí thật cường đại!
Chúng Đại Đế có mặt cảm thấy kinh hãi run sợ.
- Chỉ sợ là cường giả nghịch thiên siêu cấp.
Một vị Đại Đế run giọng nói.
Cường giả nghịch thiên siêu cấp!
Trong lòng mọi người run lên.
Trong thất giới, trừ đám người Dương Phàm, Thiên Thu còn có cường giả nghịch thiên siêu cấp từ đâu tới nữa?
Vút...
Rất nhanh một nam nhân thân như tử đồng khí phách xung thiên đi tới Tinh bảo.
- Gần đây nghe tên Tiên Hồng Đạo Tổ, đặc biệt đến chúc vào ngày đại hôn.
Đây là một nam nhân cao tới hai trượng, trông như Thần ma.
- Dĩ nhiên là hắn...
- Đây không phải là tên biến thái xuất hiện thời kỳ thái cổ kia... Phách Cửu Thiên!
Có người trong chúng cường giả thất giới nhận ra thân phận Phách Cửu Thiên.
Phách Cửu Thiên, cường giả nghịch thiên siêu cấp thời kỳ thái cổ.
Hắn luôn ở trong khu vực bên bờ hệ thống thất giới, độc chiếm một thế giới di lạc, dốc lòng tu luyện, tiêu diêu tự tại.
Cho đến một ngày kia, Dương Phàm cùng Vô Song liên thủ phát ra một kiếm rung động cổ kim, chém phá hoàn vũ thất giới thậm chí cắt ra một vực sâu tại thế giới di lạc của hắn.
Cái ngày đó, hắn rung động thật sâu và sinh lòng kiêng kị.
Trong thất giới này, khi nào thì xuất hiện cường giả đáng sợ như thế?
Sau đó hắn liền phái cường giả nghịch thiên đến thất giới hỏi thăm tình huống.
- Trong hệ thống thất giới lại xuất hiện cường giả như thế, nên tạo quan hệ tốt với hắn. Nếu ngày sau bị hắn phát hiện ra thế giới di lạc bị ta độc chiếm...
Phách Cửu Thiên ôm tâm lý tạo quan hệ tốt trở về thất giới.
- Ha ha, hoan nghênh sự có mặt của đạo hữu.
Tiếng cười của Dương Phàm từ trong Tinh bảo truyền ra.
Hắn đang thử mặc trang phục tân lang mà Trương Du Vũ chế ra, cũng không đi ra ngoài.
Dương Thần vội vàng đi ra nghênh đón:
- Phụ thân đang vội, chờ lát nữa sẽ đi ra.
Dương Thần cười xòa đón Phách Cửu Thiên vào trong.
- Phách Cửu Thiên, tặng một kiện Thần khí Cửu Kim Thái Huyền Giáp...
Lâm Chung cao giọng hô.
Lễ vật này cũng không nhẹ!
Chúng cường giả thất giới động dung.
Phách Cửu Thiên này ra tay hào phóng, không ngờ tặng một kiện Thần khí mà còn là Thần khí phòng ngự giá trị tương đổi cao.
Chỉ là lúc này Dương Phàm không đi ra nghênh đón đúng lúc.
Sắc mặt Phách Cửu Thiên có chút khó coi, trong lòng mơ hồ bốc lên một tia lửa giận.
Ngẫm lại với thân phận cường giả nghịch thiên siêu cấp của hắn, địa vị ở trong hoàn vũ thất giới, bối phận đều gần với Thiên Minh nhị đế.
Hiện nay không mời mà tới, còn tặng một kiện Thần khí phòng ngự... Không ngờ tên Dương Phàm sinh sau đẻ muộn này lại không tự ra nghênh đón.
Tuy nhiên hắn lại cổ nén cơn giận này.
Ai bảo thực lực đối phương cường đại hơn xa hắn chứ?
Cảnh tượng một kiếm chém rách hoàn vũ thất giới vạn năm trước vẫn còn như mới trong đầu hắn.
Nếu để hắn đổi mặt một kiếm này chỉ sợ không sức phản kháng.
-Hừ!
Sau khi Phách Cửu Thiên ngồi xuống, chỉ hừ nhẹ một tiếng.
Chúng đại năng khác tự nhiên có thể nhìn ra lòng hắn không vui.
Không quá bao lâu, Dương Phàm mặc lễ phục tân lang xuất hiện trên quảng trường hôn lễ.
Lễ phục tân lang hoa lệ mà bất tục, cách điệu tao nhã trang trọng.
Bộ lễ phục này do Tiểu Vũ đặt ra, đương nhiên cũng dung nhập yểu tổ của thất giới.
Mọi người trên quảng trường hôn lễ đều thấy trước mắt sáng ngời.
Dương Phàm mỉm cười nhìn Phách Cửu Thiên một cái:
- Thì ra là lão tiền bối thời kỳ thái cổ. Năm đó lúc ta một kiếm phá giới, mơ hồ nhìn thấy các hạ.
Phách Cửu Thiên nghe vậy không khỏi đánh rùng mình một cái.
Nguyên lai đối phương đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Phách Cửu Thiên vội vàng đứng dậy ôm quyền, thái độ cung kính hơn vài phần.
Lúc này hắn hoàn toàn nhìn không ra nông cạn của Dương Phàm.
“Dương Phàm này rốt cục đạt tới cảnh giới nào?” Phách Cửu Thiên thầm giật mình.
- Hôn lễ đại khái sẽ được tổ chức sau hai canh giờ nữa.
Ánh mắt Dương Phàm đảo qua toàn trường, mặt đầy tươi cười nói.
Lúc này niềm vui trong lòng hắn khó thể tả bằng lời.
Năm đó hắn từng hứa hẹn muốn đường đường chính chính cưới Vân Vũ Tịch, lại càng muốn hiệu triệu chúng cường giả thất giới.
Cái ngày này rốt cục đã tới!
Toàn trường vỗ tay nhiệt liệt.
Trong tiếng vỗ tay của mọi người, ánh mắt Dương Phàm lần lượt lướt qua trên mặt chúng thân hữu, trong lòng âm thầm cảm khái.
Nhổm dịch "LãngKhách" Người dịch: xirgoJmxencio
Đúng lúc này, lối vào truyền đến một thanh âm:
- Thiên Cổ tặng Tạo Hóa Thần Khí Tinh Mệnh Thần Chủ, chúc mừng Tiên Hồng Đạo Tổ nhân sinh, viên mãn.
Thanh âm của Lâm Chung hơi run run nhưng lại rung động toàn trường.
Tạo Hóa Thần Khí!
Là ai? Không ngờ tặng Tạo Hóa Thần Khí.
Lâm Chung cũng chăm chú đánh giá người trước mắt một lần nữa.
Người tới là một nam nhân thần bí, dáng người cực kỳ cao ngất, toàn thân phát ra tầng xám mờ nhạt mông lug, dung mạo nhìn không quá rõ ràng. Đôi mắt thoạt nhìn rất xa xưa.
- Thiên Cổ!
Vài vị Đại Đế cùng không ít Tiên Đế của thượng tam giới đều chấn động trong lòng, ánh mắt vội vàng nhìn về phía người đó.
- Thế nào mà Thiên Đế cũng tới?
Đám người Vân Tiêu Đại Đế trong lòng hoảng hốt.
Roạt—
Mọi người lập tức không ngồi yên, vội vàng đứng lên khom người, thậm chí nửa quỳ trên mặt đất.
- Bái kiến Thiên Đế.
- Không biết Thiên Đế trở về, không nghênh đón từ xa xin Thiên Đế giáng tội.
Chúng Tiên Đế các nơi đều quỳ xuống hành lễ, trong mắt tràn ngập ngưỡng mộ vô tận.
Ánh mắt Dương Phàm nhìn phía Thiên Đế, trong lòng cả kinh. Thiên Đế này không phải là dân bản địa lúc trước gặp trong Tiên Hồng Không Gian sao?
Thiên Đế... Thiên cổ.
Trong lòng Dương Phàm đột nhiên trong sáng, hít sâu một hơi đi lên phía trước ôm quyền nói:
- Không nghĩ tới Thiên cổ đạo hữu chính là chúa tể thượng tam giới, còn tới tham gia hôn lễ của Dương mỗ.
- Ha ha. Dương Phàm, chẳng lẽ ngươi quên lời ta từng nói trước khi đi: Sau này chúng ta sẽ có ngày gặp mặt!
Thiên Đế khẽ cười nói.
Dương Phàm không kiêu ngạo không siểm nịnh, đón tiếp Thiên Đế tới quảng trường hôn lễ.
Chúng cường giả đều nhường ra một vị trí tốt nhất.
Chỉ có Thiên Thu Vô Ngân cùng Vô Song chỉ đứng dậy nhưng không nhường chỗ ngồi.
Ba người này ngồi cùng một chỗ, Thiên Đế cùng Thiên Thu Vô Ngân bổn mắt nhìn nhau, không khí có chút ngưng trệ nhưng rất nhanh khôi phục bình, thường.
- Thật sự là giang sơn người tài lớp lớp a!
Trong giọng nói của Thiên Đế lộ ra tán thưởng và phẩm phục.
Hắn cùng Thiên Thu Vô Ngân rất nhanh tán gẫu với nhau.
Dương Phàm lại có thể nhìn ra giờ phút này tới chỉ là phân thân của Thiên Đế.
Mà trong lòng của Phách Cửu Thiên tới trước đó không lâu lại dậy nên sóng to gió lớn.
Thiên Đế!
Ngay cả Thiên Đế đều tới tham dự buổi hôn lễ này. Điều này có ý nghĩa gì?
Chúng cường giả thất giới tham gia hôn lễ đều âm thầm ngờ vực phỏng đoán.
- Xem tình hình, trước đó Dương Phàm đã nhận thức Thiên Đế.
Trong lòng Vân Tiêu Đại Đế không biết là rung động hay là kích động.
Thiên Đế tới khiến chúng cường giả thất giới trên Tinh bảo rung động xôn xao, mơ hồ đẩy buổi hôn lễ lên tới cao trào.
Ai cũng không nghĩ tới Thiên Đế chúa tể tối cao của thượng tam giới lại tới hôn lễ của một cá nhân mà lại còn tặng một kiện Tạo Hóa Thần Khí.
Thể diện của Dương Phàm này cũng không khỏi quá lớn một chút, một lần hôn lễ lại có thể kinh động Thiên Đế.
Trong lúc nhất thời, các vị Đại Đế Tiên Đế của thượng tam giới quỳ bái hành lễ, khủng hoảng run sợ như ngồi thảm kim.
Dương Phàm cũng không ngờ dân bản địa Thiên cổ gặp ở Tạo Hóa Thần Khí chính là Thiên Đế chí cao vô thượng của thượng tam giới.
Hắn cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh mời Thiên Đế vào chỗ ngồi.
- Ta chỉ với thân phận bằng hữu tới tham gia hôn lễ, không cần lễ nghi khách sáo gì. Các ngươi như thế nào thì cứ thế ấy.
Thiên Đế phất phất tay khiến chúng cường giả vào chỗ ngồi, không cần phải khúm núm.
Cũng may trong sổ khách nhân tại trường cũng có nhân vật có thể ngồi ngang hàng với Thiên Đế.
Khi Thiên Thu Vô Ngân nhìn thấy sinh linh Tiên Thiên chân chính sinh ra từ hỗn độn cũng sinh lòng hứng khởi, bắt đầu đàm luận cùng Thiên Đế.
Vô Song ngồi ở bên cạnh sắc mặt đạm mạc thậm chí không có biểu cảm gì với Thiên Đế.
Nhưng Thiên Đế rõ ràng rất hứng khởi đánh giá hắn, vô tình cổ ý nói:
- Từ thiên địch sáng lập tới nay sẽ sinh ra một ít dị sổ, bất kể là sinh linh hay là trong khí đạo.
Thần sắc Vô Song khẽ động.
Thiên Đế cười xòa nó tiếp:
- Nghe nói Đại Thiên vũ trụ này có một loại khí đạo đặc thù, thoát khỏi vận mệnh của khí đạo trở thành sinh mệnh đặc thù. Loại khí đạo này thành người chính là dị sổ thiên địa, xác suất sinh ra cực thấp, có quan hệ trực tiếp cùng đẳng cấp. Loại sinh mệnh khí đạo này tên là Thiên khí tộc!
- Thiên khí tộc!
Tâm thần Vô Song chấn động: Mình còn có tộc nhân?
- Vậy dám hỏi Thiên Đế, ngươi có còn gặp người của Thiên khí tộc?
Vô Song rốt cục động dung.
- Loại dị sổ này cho dù đặt ở Man Hoang Tổ Giới cũng cực kỳ hiếm thấy. Mà ngươi vẫn là Thiên khí tộc đầu tiên mà ta từng gặp trong vài giới niên qua. Đặt ở thất giới ngươi có thể xưng là Thiên hạ vô song.
Thiên Đế cười nói, không chút ra vẻ ta đây.
Thiên khí tộc?
Ngay cả Dương Phàm nghe thấy lời của Thiên Đế trong lòng cũng khẽ động.
Trong Đại Thiên vũ trụ này thật đúng là không gì lạ mà không có.
Tuy nhiên Vô Song đích xác có thể xưng là một dị sổ.
Khi Thiên Đế cùng Thiên Thu Vô Ngân, Vô Song nói chuyện với nhau, những khách nhân khác đều rất khủng hoảng, cho dù sổ ít người Vân Tiêu Đại Đế ngẫu nhiên đáp lời cũng thập phần cẩn thận.
- Dương Phàm, không nghĩ tới ngươi sớm nhận thức Thiên Đế?
Vân Tiêu Đại Đế hơi ngạc nhiên vui mừng thần niệm truyền âm với Dương Phàm.
- Có duyên gặp mặt một lần, nhưng không nghĩ tới hắn chính là Thiên Đế.
Dương Phàm cười nhàn nhạt.
Hắn là một trong ba người có thể thản nhiên đổi mặt với Thiên Đế trong sổ đông người có mặt.
Ngay cả Phách Cửu Thiên đạt tới cấp bậc cường giả nghịch thiên siêu cấp kia cũng đầy kính sợ đối với Thiên Đế, ngẫu nhiên chen vào một hai câu đều có ý tứ lấy lòng.
- Phụ thân. Còn khoảng một canh giờ nữa hôn lễ sẽ được bắt đầu.
Dương Thần đi tới khẽ nói.
- Tân nương đều đã chuẩn bị xong chưa?
Dương Phàm hỏi.
- Nương cùng Vân di đều đã chuẩn bị xong, có thể nói mọi sự đã sẵn sàng.
Dương Thần hơi có vẻ chờ mong.
Lúc này trên quảng trường hôn lễ cơ bản ngồi đầy người, con đường do ba tấm thảm đỏ tạo thành gặp nhau ở lễ đài thủy tinh chính giữa quảng trường.
- Phụ thân. Đến lúc đó người đứng ở đầu cuối tấm thảm đỏ này, nương và Vân di ở hai đầu khác cùng đi vào. Cuối cùng, vận mệnh của ba người sẽ gặp nhau cùng một chỗ, vĩnh viễn bên nhau, bạch đầu giai lão.
Dương Thần nói xong, trong mắt không khỏi lộ ra vài tia hâm mộ.
Loại “tề nhân chi phúc” này thật khiến người ta hâm mộ. Huống chi hai nữ nhân mà Dương Phàm cười đều là cực phẩm thế gian khó gặp.
Tuy nhiên đúng lúc này Trương Du Vũ đưa tay véo mạnh vào tay hắn.
Dương Thần thầm nghĩ không ổn. Hắn bi ai nhớ đến thế giới nơi Tiểu Vũ dường như thực hành chế độ một vợ một chồng.
- Dương thúc...
Trương Du Vũ đột nhiên mở miệng, lại có vẻ ấp a ấp úng.
- Cô có lời gì có thể nói thẳng.
Dương Phàm cười nói.
- Phụ thân ta nói... Có khả năng người sẽ tham gia hôn lễ của thúc, chỉ là tới giờ này vẫn còn chưa tới.
Tiểu Vũ nói.
- Có khả năng hắn sẽ tới?
Trong lòng Dương Phàm đột nhiên khẽ động, nghĩ đến Luyện Thiên Hóa Địa mà Vũ Văn Hâm đề cập tới cùng với một nam nhân cương nghị tay nâng cổ tháp trong Đại Thiên thần tháp.
Nghĩ đến đây hắn không khỏi sinh ra một tia chờ mong.
Luyện Thiên Hóa Địa chính là công pháp nghịch thiên sánh ngang Tiên Hồng Thánh Quyết mà lại còn là chủ chiến đấu phá hủy. Người kia sẽ có bộ dạng như thế nào?
Không bao lâu, quảng trường trở nên ồn ào.
Phần đông khách khứa nói cười, tất cả mọi người đang chờ đợi hôn lễ bắt đầu.
Giờ khắc này Dương Phàm phát hiện thời gian lại trôi thong thả như thế.
Hắn không chỉ chờ mong hôn lễ, ánh mắt thi thoảng nhìn phía lối vào.
Người kia, rốt cục có tới hay không?
Đây là vấn đề Dương Phàm chờ mong.
Tính ra, sự có mặt của Thiên Đế cũng không được coi trọng đến như vậy.
Đám người Thiên Đế cũng đều nhìn ra dường như Dương Phàm đang chờ người nào.
Chỉ là thời gian từng phút trôi qua, người hắn chờ mong cũng chưa tới.
- Phụ thân, giờ lành đã đến.
Dương Thần nhắc nhở.
- Được, bắt đầu đi.
Dương Phàm khôi phục thái độ bình thường, thầm nghĩ trong lòng: “Cuối cùng sẽ gặp mặt, cần gì phải nóng lòng nhất thời chứ?”
- Các vị quý khách thất giới. Buổi hôn lễ long trọng chưa từng có này sẽ được cử hành trong đại điện Tinh bảo. Hiện tại xin mọi người vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh tân lang và hai vị tân nương.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Du Vũ đỏ bừng, đứng trên lễ đài thủy tinh ở trung ương.
Mọi người sửng sốt, sau đó dưới sự dẫn đầu của chúng thân hữu trong Thân bảo, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Gần như đồng thời, trong bổn cái hộp màu đen ở bổn góc đại điện và trung ương vang lên tiếng âm nhạc vui vẻ.
Tất cả mọi người đều giật mình.
Dương Phàm đã đứng ở đầu một con đường.
- Xin mời hai vị tân nương.
Trương Du Vũ giơ cánh tay nhỏ nhắn, vui rạo rực nói.
Nàng chưa từng nghĩ tới mình có cơ hội chủ trì một buổi hôn lễ mà lại còn là hôn lễ long trọng như thế.
Lời nói vừa dứt, ở mặt đất hai đầu hai tấm thảm khác chậm rãi dâng lên một bục nhỏ hình tròn.
Trên hai bục phân biệt đều có một vị tân nương tuyệt thế khuynh thành.
Lễ phục bọn họ mặc làm người ta kinh diễm, vượt qua nhận thức của thế giới này.
- Đây là dạng xiêm y gì? Hình thức mới mẻ độc đáo như thế, lộ mà không tục, trang trọng mà không mất tươi trẻ.
Trong mắt một sổ vị nữ khách đều lộ ra thần sắc yêu thích ngưỡng mộ, không khỏi bắt đầu dò hỏi lẫn nhau.
Vân Vũ Tịch mặc váy cưới trắng nõn, như hoa sen không nhiễm mùi bùn, cao quý thoát tục lại tự nhiên tươi mát, trên mặt trùm sa mỏng lại không che mất vẻ đẹp.
Đặng Thi Dao mặc váy cưới màu vàng nhạt lộ ra vẻ đẹp cổ điển hàm súc, khí thất đoan trang ánh mắt thần vạn, như thơ như họa, như tiểu thư nhà danh, giá trong tranh.
Khi hai nàng xuất hiện khiến cho vô số nam tử có mặt nhìn chăm chú, đều kinh diễm vạn phần.
- Dương Phàm này tu mấy kiếp mà có thể được hưởng “Tề nhân chi phúc” như vậy.
Không ít người cảm khái ghen tị nói.
- Hiện tại, mời tân lang, tân nương lên đài.
Trong thanh âm Trương Du Vũ lộ ra vẻ hưng phấn không nhỏ.
Trong nhạc khúc du dương, ba người dọc theo con đường trải thảm đỏ của mình hướng về lễ đài ở trung ương.
Dương Phàm hít sâu một hơi, chậm rãi bước đi dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
Mỗi một bước hắn đều đi chậm, lẳng lặng thể ngộ.
Trong khoảnh khăc hắn thấy đây như một giấc mộng, chỉ cần một chút sơ ý sẽ từ trong mộng tỉnh lại.
Hết thảy đều tốt đẹp như vậy, hắn cùng hai nữ nhân âu yếm nhất cùng đi lên lễ đường hôn nhân.
Sở dĩ hắn có loại cảm giác này là bởi vì hạnh phúc có được là không thể nghi ngờ.
Vì mục tiêu cổ gắng này, hắn từng bỏ ra bao nhiêu nỗ lực, trải qua bao nhiêu gian nan hiểm trở?
Chỉ có thứ có được không dễ mới có thể chân chính quý trọng.
Cho nên hiện tại mỗi bước của Dương Phàm đều cẩn thận và quý trọng như vậy.
Trong khi đi, ánh mắt của hắn vừa khéo có thể đồng thời nhìn thấy Vũ Tịch và Thi Dao đi trên hai tấm thảm khác.
Ở trong thế giới của bọn họ, tất cả tiếng động ầm ĩ trên quảng trường đều như không tồn tại.
Trong thiên địa giống như chỉ còn lại bọn họ ba người cuối cùng.
Dương Phàm nhìn chăm chú hai nàng, cảm nhận được ánh mắt nhu tình mật ý của họ.
Cuối cùng, ba người dọc theo vận mệnh không giống nhau lại gặp nhau ở một chỗ.
Trên quảng trường hôn lễ, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên đúng thời điểm.
Dương Phàm cùng hai nàng đồng thời đứng trên lễ đài.
Trương Du Vũ giảo hoạt cười, hướng về Dương Phàm, vô cùng trịnh trọng nói:
- Dương Phàm tiên sinh. Ngươi có nguyện ý lấy hai vị Vân Vũ Tịch, Đặng Thi Dao làm thê tử của ngươi hay không? Ngươi có nguyện ý bất kể là thuận cảnh hay nghịch cảnh, giàu có hay nghèo hèn, khỏe mạnh hay tật bệnh, vui vẻ hay ưu sầu, ngươi đều yêu họ kết mình, trung thành đối với họ cho đến vĩnh viễn hay không?
Dương Phàm ngẩn ra, mọi người ở quảng trường cũng ngẩn ra.
- Ta nguyện ý.
Dương Phàm hít sâu một hơi.
- Hai vị tiểu thư mỹ lệ Vân Vũ Tịch, Đặng Thi Dao. Các vị có nguyện ý gả cho Dương Phàm tiên sinh, làm thê tử của hắn hay không? Các vị có nguyện ý bất kể là thuận cảnh hay nghịch cảnh, giàu có hay nghèo hèn, khỏe mạnh hay tật bệnh, vui vẻ hay ưu sầu, các vị đều yêu hắn kết mình, trung thành đối với hắn cho đến vĩnh viễn hay không?
- Nguyện ý.
Hai nàng gần như đồng thanh nói, ánh mắt đầy thâm tình nhìn Dương Phàm.
- Hì hì. Hiện tại tân lang, khẽ hôn hai vị tân nương.
Khuôn mặt đỏ bừng của Trương Du Vũ lộ ra vui mừng dào dạt.
Ba người Dương Phàm ngẩn ra, mà trên quảng trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, khóe miệng mọi người đều tươi cười.
Vân Vũ Tịch cùng Đặng Thi Dao đỏ mặt đến tận mang tai, đều khẽ cúi đầu nhưng lại dùng dư quang khóe mắt ngầm liếc về phía Dương Phàm.
- Hôn một cái! Hôn một cái!
Đúng lúc bầu không khí hôn lễ dâng lên tới đỉnh điểm, dị biến đột nhiên sinh ra.
- Chậc chậc. Hôn lễ thật hạnh phúc!
Một thanh âm lạnh băng tới tận cục từ một đầu khác tinh không truyền đến.
Cả không gian Thiên giới mơ hồ run lên, một cỗ khí tức tử vong đến từ hỗn độn nguyên thủy truyền đến cuồn cuộn mãnh liệt.
Trong phút chốc, trong phạm vi ức vạn dặm hoàn vũ tịch diệt.
Tất cả sinh linh đều hóa thành khí tử vong.
Khí tức tử vong âm lãnh ngập trời hóa thành sóng gợn màu đen cuốn tới Luân Hồi Tinh Bảo.
- Không tốt. Là Minh Đế!
Vân Tiêu Đại Đế kinh hô một tiếng.
- Là Minh Đế đại nhân.
Không ít nhân vật cấp Ma Đế của hạ tam giới đều kinh hãi run sợ.
Chỉ thấy một nam nhân cao lớn như Thần ma, hai mắt tím thẫm trên đầu có sừng đứng ở trung tâm sóng gợn tử vong không gian không ngừng sụp xuống, quanh thân hắn quanh quẩn một dòng khí xám hỗn độn lần lượt thay đổi không ngừng với khí tử vong. Thiên địa quanh thân run lên dữ dội, dường như khó thể chịu nổi bản thể của hắn.