Chương 180
Lúc này ngọn lửa bắn ra rõ ràng có nghe thấy âm thanh. Thế nhưng lúc này cung điện lại yên tĩnh đến kỳ lạ, không có tiếng động gì. Những lời cô nói ra giống như bị thứ gì đó nuốt mất, hoàn toàn không nghe thấy.
Khi xảy ra sự việc lúc nãy, rõ ràng mọi người đều ngồi trên ghế, phía trước còn có một cái bàn bày tiệc rượu. Thế nhưng bây giờ chẳng còn gì hết,
Cô ngồi cùng Trầm Sát, thế nhưng ngoảnh lại nhìn thì không thấy Trầm Sát còn ở đó.
Tất cả mọi người đều biến mất, cung điện trống rỗng. Cung điện to lớn còn cô thì nhỏ bé, cô độc.
Lâu Thất đứng dậy, đưa tay ra khua vào xung quanh, nếu là trận pháp ảo ảnh thì Trầm Sát vẫn phải ngồi ở đó, cô đưa tay đáng ra sẽ chạm vào thế nhưng cô chẳng thấy gì hết.
Lúc này cô cũng nhận ra cử động của mình càng khó khăn hơn, như thể có một thứ trọng lực nào đó ép xuống, khiến động tác của cô chậm đi rất nhiều.
Cô không hiểu là chuyện gì đang xảy ra.
Trầm Sát cũng rơi vào tình cảnh như thế. Trên thực tế, hắn ta có phản ứng nhanh hơn cô. Hắn không muốn rắc thứ bột dược nào đó mà lập tức đưa tay ôm lấy cô. thế nhưng chẳng có gì hết.
Lúc này hắn nhìn cung điện trống rỗng phía trước, đôi mắt sâu nhìn xa xăm. Một luồng sát khí mãnh liệt phát ra từ cơ thể hắn
“Thất Thất!”
Hắn gọi Lâu Thất, sau đó âm thanh đó biến mất, hoàn toàn không truyền được đi đâu.
Trầm Sát xoay người đi về một cột đá gần đó. Trong cung điện này có hai mươi tám cột đá, một cột đá đều có hai bó đuốc.
Ngoài những thứ đó thì chẳng có gì khác. Nếu có vấn đề gì thì hoặc là có cơ quan, thì chắc chắn có liên quan tới những bó đuốc này.
Mặc dù trúng kế, thế nhưng cũng muốn nhân cơ hội này tìm hiểu về thông tin của năm vạn tinh binh. Thế nhưng chiêu thức của đối phương nằm ngoài dự liệu của họ.
Lần này hắn và Lâu Thất quả thật có phần hơi quá tự tin.
Rõ ràng biết rằng tam sơn nhất trang liên thủ. Vấn Thiên Sơn hùng bá một phương bao nhiêm năm qua, đâu phải là nơi dễ xông vào. Nạp Lan Họa Tâm lại chế được loại dược liệu đáng sợ như thế, còn có cha và sư bác của ả ta, công thêm Trầm Vân Sơn vốn có bản lĩnh không hề kém, Tố Lưu Vân cũng đã bố trí mọi cơ quan ở đây, công thêm mộng Bích tiên tử dù võ công không cao cũng lại rất giảo hoạt. Ngoài ra còn có Xà Hoa giáo, rồi cả Nam Cương..
Tất cả những thứ này đều là kế hoạch đối phó của chúng, không biết là đã chuẩn bị từ bao nhiêu.
Thế nhưng dù Trầm Sát biết được điều này thì với tính cách của hắn, hắn nhất định sẽ tới, mà còn tới một cách thích thú. Lâu Thất không như những người nữ nhân khác, gặp nguy hiểm là khuyên can này nọ, mà cô ta sẽ luôn ở cạnh hắn.
Người như vậy hắn sẽ quyết không từ bỏ, không bao giờ để cô ta gặp nguy hiểm.
Trầm Sát đưa tay lấy bó đuốc ở thấp nhất. Nhìn thấy ngọn lửa có vẻ khác thường, hắn nhận ra điều gì đó không đúng, liền nhảy lùi về phía sau.
Đúng lúc đó, ngọn lửa phụt về phía hắn, phía sau là một luồng khói mờ, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy.
Trầm Sát đã rút ra Ẩm Huyết Kiếm
Kiếm vừa rút ra liền rung động trên tay hắn, có vẻ như vô cùng thích thú.
Trầm Sát hiểu chuyện này. Sát khí của thanh Ẩm Huyết Kiếm đã bị ngọn lửa kích thích. Lần trước sau khi Lâu Thất áp chế huyết trận, từng nói cho hắn rằng, nếu có thể, trước khi trả lại kiếm hồn đá mấy cho Ẩm Huyết Kiếm, tuyệt đối không được dùng nó để đại khai sát giới. Bởi vì sát khí của thanh kiếm này quá nặng, giết quá nhiều người, nếu dính quá nhiều máu, rất có thể nó sẽ biến thành ma. Giống như khi ở Nộ Tiên Sơn, huyết trận trên cơ thể hắn bộc phát, thì sẽ không thế áp chế nổi.
Nếu lúc này có Lâu Thất ở đây thì hắn sẽ không dùng Ẩm Huyết Kiếm, thế nhưng bây giờ cô ấy đang gặp nguy hiểm, hắn chỉ muốn tìm cách nào đó nhanh chóng nhất để phá giải thế trận trong cung điện này để tìm cô ta.
Cái gì mà Ẩm Huyết Kiếm, hắn tạm thời không quan tâm.
Thanh kiếm chĩa thẳng về ngọn lửa kia, tàn lửa rơi lả ta, phía sau làn khói xộc tới. Ở khoảng cách gần như thế này hắn mới nhìn rõ, đó là một đám tiểu trùng vừa giống kiến vừa giống ong.
Trầm Sát thu kiếm lại đỡ, khi đang định dùng chưởng phong để tấn công thì những thứ đó đột nhiên tản ra, vây quanh lấy hắn rồi lại tụ lại phía sau lưng. Khi hắn quay đầu lại thì đám tiểu trùng lại di chuyển, quay lưng lại với hắn. Rồi tất cả chúng đồng loạt phun ra một luồng khí màu đen
Rất khó ngửi.
Hắn chưa bao giờ thấy khó ngửi như thế này!
Nếu Lâu Thất ở đây mà nhìn thấy cảnh này, chắc hẳn cô sẽ bật cười vì biểu cảm của Trầm Sát. Đường đường là một đấng Đế Quân lại bị đám tiểu côn trùng này xịt vào mặt.
Đám trùng tử định lập tức bay qua thế nhưng Trầm Sát không cho chúng cơ hội. Hắn vui tay khua Ẩm Huyết Kiếm, kiếm khí sắc bén khua vào đường trên không trung tiêu diệt đám tiểu trùng, khiến chúng rơi lả tả xuống đất.
Lúc đó, Lâu Thất đang định lấy một bó đuốc thì đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy bó đuốc trên một cái cột cách cô không xa đột nhiên biến mất.
Thế này là...
Cung điện rộng lớn như thế này không thể đột nhiên không còn người nào hết. Đối phương hẳn là đã rút hết người qua những cơ quan để tìm thời cơ tấn công họ. Nếu cô đã ở đây thì hẳn là Trầm Sát cũng đang ở đây, còn có cả đám người Trần Thập.
Cung điện này có Trướng Nhãn Pháp, có thể họ không nhìn thấy đối phương thế nhưng hơn hai mươi cột lớn kia thì không thể di chuyển, không thể không nhìn thấy. Những cái cột đó là những thứ nổi bật nhất trong cung điện. Vậy thì nếu di chuyển trên nhưng cái cột này, hẳn là người khác cũng sẽ nhìn thấy.
Lâu Thất nhếch miệng, lấy ra một bình nhỏ từ trong chiếc đai trên người cô. Không chỉ cô mà Trần Thập cũng có một chiếc đai như thế. Đôi khi có nhiều thứ không nhét vào hết, cô cũng đưa cho Trần Thập cất vào.
Chiếc bình mở ra có một mùi khá khó chịu, cô nghiêng bình, vung nhẹ tay chất lỏng trong đó bắn lên chiếc cột gần nhất đã bị tắt lửa. Chất lỏng tiếp xúc với bề mặt liên bắt đầu ăn mòn, tạo thành một hình số 7.
Số 7 trong hệ chữ Latin thì không ai có thể nhận ra được.
Đám người ẩn trong cung điện lúc này nhìn nhau, "Đại trưởng lão, Lâu Thất như thế này là có ý gì?" Cảnh Mộng không hiểu, thế nhưng cô ta cũng tỏ ra khá ngạc nhiên.
"Cho dù là gì thì cũng không có tác dụng. Cột lớn thế kia cho dù cô ta phá hủy cả một chiếc thì không biết phải dùng tới bao nhiêu quái dược. Trên người cô ta đâu có nhiều như thế."
Lâu Thất chỉ để lại một hình số 7 trên cột đó, sau đó lấy ra viên Lam Hải Dạ Minh Châu.
Nếu Nạp Lan Họa Tâm nhìn thấy hẳn là sẽ nhận ra. Lam Hải Dạ Minh châu vốn rất hiếm, cô ta đã đánh mất nó trong Thần Ma Cốc.
Lúc này nhiều người đang tập trung quanh đại trưởng lão. Ông ta thấy sắc mặt trắng bệch của Tố Lưu Vân. "Lưu vân tiên tử sao lại tới đây?"
Tố Lưu Vân quay đầu nhìn một vị trưởng lão khác đang bị cô ta mê hoặc. Trong lòng cô cảm thấy khó chịu.
Tất cả điều này đều là do Lâu Thất. Hẳn là cô ta sẽ mong Lâu Thất chết không yên ổn. Thế nhưng cô ta sẽ không ngốc như Ạp lan Họa Tâm. "Ta sẽ khiến cho Lâu Thất rơi vào cảnh sống dở chết dở, còn có thể khiến Trầm Sát mất đi sự điềm tĩnh, lúc đó sẽ càng dễ dàng điều khiể hắn ta". Cô nhìn vị đại trưởng lão nói,
Cô ta nhất định phải đưa Lâu Thất về địa ngục, cho dù cô ta có phải chiều lòng kẻ đáng tuổi cha mình hiện nay.
Đại trưởng lão ngây người, sau đó năm chặt tay cô ta, ôm cô ta vòng cho lòng, "Tới đây Vân Nhi!"
Bị đại trưởng lão ôm vào lòng, Tố Lưu Vân cảm thấy không dễ chịu chút nào, cô trầm giọng nói, "Có các cơ quan cùng với mê hồn trận, cùng với khí độc từ nhưng bó đuốc, hẳn là hắn không thể chống chịu được.
Ánh sáng của viên Dạ Minh Châu tỏa ra một vùng xung quanh.
Lâu Thất vốn hy vọng khi Trầm Sát hoặc Lâu Thất nhìn thấy con số 7 này sẽ lao tới chỗ cô. Chỉ cần ở bên nhau, cô tin rằng sẽ cảm nhận được đối phương và tìm ra cách phá giải tình huống hiện nay.
Sau đó cô cảm thấy có tiếng bước chân phía trước, khiến cô đề phòng, lùi lại phía sau
Hai bước lùi của cô như thể lùi vào một thế giới khác.
Thực ra vừa lùi 1 bước Lâu Thất đã cảm thấy không đúng. Cô nghe thấy tiếng bước chân của chính mình. Rõ ràng trước đó không nghe thấy tiếng âm thanh gì, sau đó áp lực trên người cô cũng giảm đi rất nhiều, giống như mọi thứ đã trở lên bình thường.
Sau đó cô nhìn thấy một người đàn ông. Trong tay hắn cầm một cây tiêu, nhẹ nhành chuyển động. Ở góc này có thể nhìn nghiêng thấy khuôn mặt của hắn, tuấn tú và nho nhã.
Lâu Thất hoàn toàn không thể ngờ tới.
Cô nghĩ rằng cả đời này sẽ không thể gặp lại Minh Liệt. Không ngờ lúc này hắn lại xuất hiện trước mặt cô, không có gì thay đổi, giống như chưa bao giờ chia tách.
Hắn chậm rãi ngoảnh mặt lại, lỗ ra một nụ cười.
"Nữ hoàng của ta, nàng đến rồi!"
Nữ hoàng của ta?
Năm đó Minh Liệt trước khi theo đuổi cô ta vốn là một lính đặc nhiệm rời quân ngũ vì từng bị thương ở tai khiến thính lực bị ảnh hưởng.
Sau khi theo đuổi cô ta, cũng không biết vì sao hắn càng ngày càng bớt đi sự mãnh liệt như khi trong quân ngũ mà trở lên nho nhã hơn. Người khác nhìn hắn, còn nghĩ rằng hắn là công tử nhà giàu. Vị công tử này khi đi cùng cô ta thì trở thành quản gia, người hầu, đầu bếp, trợ thủ. Tóm lại, chuyện gì hắn cũng sẵn sàng làm
Chỉ có điều lúc đó, cô còn trẻ, cảm thấy có người lẽo đẽo đi sau thì không thấy tự do. Lúc nào hắn cũng dặn cô phải chú ý thế này, thế kia. Cô đi tới sa mạc hay vào rừng sâu, hắn đều chuẩn bị mọi thứ cho cô.
Sau này, cô nhận được đơn hàng tới một di tích thần bí tại một đất nước nhưng lại không tìm hiểu kỹ nên trúng bẫy của kẻ thù trước đây.
Ở đó có rất nhiều thiên la đạa vong đợi cô, ngoài ra còn rất nhiều vũ khí hiện đại. Vì cứu cô ra mà Minh Liệt đã chết ở đó.
Lúc đó cô thực sự còn nhỏ, chưa tới 15 tuổi. Sau đó cô cố gắng hơn. Cô cũng không nhớ tới Minh Liệt nữa vì đó là di nguyện của hắn. Hắn hi vọng cô đừng nhớ tới hắn.
1 năm qua, khi lần đầu tiên phát hiện Quỷ Thảo Phá trận ở Cửu Tiêu điện, hình dạng của hắn đã hiện ra.
Sau đó là lần này, nhưng khác với lần trước. Lần này hắn trước mặt cô giống như thực tế.
“Minh Liệt” Cô thì thầm, liền thấy Minh Liệt bước tới, mở rộng vòng tay ôm cô vào lòng
“Hoàng hậu của ta, ta rất nhớ nàng” Giọng của Minh Liệt giống như một lời than thở, khiến trái tim Lâu Thất run rẩy. Sau đó cô cũng ôm chặt lấy hắn.
Minh Liệt hơi thả lỏng cô, sau đó giơ tay phải nâng cằm cô lên, Cô ngửa mặt, ánh mắt cô nhìn vào đôi mắt hắn. Đôi mắt ấy đang nóng rực, sau đó hắn chậm rãi cúi xuống.
Tại ám thất, đứng trong mê hồn trận, Tố Lưu Vân đang ôm đại trưởng lão. Đại trưỡng lão cũng đưa tay nâng mặt cô lên, rồi cúi xuống nhìn, giọng khàn khàn, “Mê hồn trận này quả thật không thể tưởng tượng. Chúng ta làm thế nào thì người đàn ông trong mê hồn trận kia cũng sẽ làm tương tự với Lâu Thất.”
Tố Lưu Vân ừ một tiếng. Ở khoảng cách gần thế này, cô nhìn rõ hàng lông mày của đại trưởng lão, đã có vài sợi trắng bạc. Trong lòng cô càng thấy căm hận Lâu Thất.
Người lẽ ra bên cạnh cô ta như thế này phải là Trầm Sát mới đúng.
Đại trưởng lão thấy Tố Lưu Vân quả thật rất xinh đẹp. Làn ra trắng nõn nà, khi ôm vào lòng còn cảm nhận được một mùi thơm quyết rũ, Diêu Tố làm sao có thể so sánh với cô ta được.
Hắn đặt đôi môi khô ráp lên môi của Tố Lưu Vân, rồi lậy miệng cô ra, đưa lưỡi của hắn vào.
Tố Lưu Vân buồn nôn thế nhưng vẫn cố chịu đựng. Cô chỉ tay xóa bỏ mê trận ngăn cách giữa Trầm Sát và Lâu Thất, để Trầm Sát nhìn thấy phía Lâu Thất. Nghĩ ngợi một lát cô liền đưa tay lên trước ngực mình.
Muốn làm thì phải làm nồng nhiệt một chút, cô muốn Trầm Sát nhìn thấy Lâu Thất làm chuyện mà hắn không thể tha thứ được. Vì trong trận pháp này, những gì cô làm cũng chính là những gì Lâu Thất sẽ làm. Vì thế cô phải nhập tâm một chút, bắt đầu đáp ứng tên đại trưởng lão.
Tối trước, đại trưởng lão định kiếm Diêu Tố để giải tỏa sự bí bách trong mình thế nhưng bị làm phiền gián đoạn. Bây giờ thấy Tố Lưu Vân phong tình lại có thân hình mỹ miều thế này, hắn làm sao chịu được. Bàn tay hắn chậm rãi lần mò vào bên trong áo của Tố Lưu Vân.
Đợi tới khi quần áo bị cởi hết ra, đại trưởng lão lúc này đã chiếm được cơ thể cô. Đôi mắt Tố Lưu Vân rơi hàng nước mắt, ngoảnh đầu sang nhìn bên phía Lâu Thất.
Lúc này có lẽ Lâu Thất cũng giống như cô, bị cở hết quần áo, rồi bị tên đàn ông kia đè lên, chiếm hữu. còn Trầm Sát thì đang chứng kiến toàn bộ cảnh này.
Thế nhưng khi nhìn sang bên phía Lâu Thất, cô kêu lên thất thanh
Sao có thể như thế được, sao có thể như thế?
Trầm Sát cũng dường như nhận thấy một ánh sáng hiện ra. Hắn ngẩng đầu nhìn thấy Lâu Thất. Viên dạ minh châu đang ở dưới chân, cô đứng quay lưng về phía hắn, một người đàn ông đang đứng trước mặt cô ta, ánh mắt nhìn sang phía hắn.
Chỉ thoáng nhìn Trầm Sát đã nhận ra người đó chính là ảo ảnh từng xuất hiện trước mặt Lâu Thất. Thế nhưng khi Lâu Thất nhìn thấy ảo ảnh của hắn, cơ thể cô có chút run rẩy.
Hắn vốn không nghĩ tới cái ảo ảnh đó, thế nhưng lúc này người đàn ông lại xuất hiện một cách chân thực như thế.
Trầm Sát vội cất tiếng gọi
"Thất Thất."
Nghe thấy âm thanh này, Lâu Thất ngay lập tức quay lại. Trầm Sát nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, còn cả những giọt nước mắt trên mặt. Trong lòng hắn giống như bị kim đâm
"Mau tới đây!" Hắn đưa mắt nhìn cô nhưng không tiến lên. Đường đường là Đế quân, lúc này hắn có chút cố chấp.
Lâu Thất đứng yên không chuyển động rồi quay lại nhìn Minh Liệt. Minh Liệt không nhìn Trầm Sát mà tiếp tục nhìn cô.
"Thất Thất" Trầm Sát gọi với giọng bực tức, đồng thời lúc này hắn bắt đầu thấy sợ hãi. Hắn sợ người đàn ông kía hẳn là không phải có quan hệ bình thường với Lâu Thất, vậy thì nếu cô ấy chọn hắn thì sao?
Khi đang suy nghĩ vẩn vơ thì Lâu Thất xen vào: "Trầm Sát, chàng tới đây, ta giới thiệu cho chàng người cộng sự tốt nhất của ta." Đôi mắt cô sáng loáng.
Trầm Sát chau mày thế nhưng vẫn bước đến. Tới bên cạnh cô, hắn mới phát hiện cô đáng ấn quyết trong tay. Hắn ngạc nhiên.
"Trầm Sát, cộng sự của ta, Minh Liệt, 23 tuổi, lính đặc nhiệm xuất sắc nhất. Sau khi rời khỏi quân ngũ trở thành lính đánh thuê xuất sắc." Lâu Thất nhìn hắn, nước mắt tuôn rơi, "Anh ta đã vì ta mà chết."
Trầm Sát sững người, sau đó phát hiện đôi tay của Lâu Thất rung lên, cô bật cao dây, bắn một loại ngân châm về góc xa.
Ầm ầm một tiếng, cả cung điện rung chuyển.
Bóng đáng của Minh Liệt dần dần tan biến.
Lâu Thất không tiếp tục nhìn mà nói với Trầm Sát: "Ta muốn giết người, giết kẻ đã bày ra mê hồn trận này. Trầm Sát, chàng hãy mau giúp ra phá cơ quan này."
Giọng của cô đầy sát khí. Cô trở lại mặt đất, khóe miệng trào máu, đôi tay run rẩy.
Trầm Sát không nói gì chỉ gật đầu, sau đó hắn ôm cô vào lòng, một tay giương cao thanh Ẩm Huyết Kiếm, chém về phía một chiếc cột lớn nhất.
Một lớp bụi dày đặc tung ra, sau đó vài bóng người xuất hiên.
Một người là Hỏa, một người là A Mộc.
"Ở đây có tổng cộng hai mươi tám trận nhãn, bây giờ chỉ phá được 3 cái. Nàng yên tâm bổn đế quân sẽ phá hết trận nhãn để mở đường cho nàng giết người." Trầm Sát bình thản nói
"Đế phi, người không sao chứ" A Mộc nhìn thấy Hỏa đầu tiên mới yên tâm, sau đó phát hiện vệt máu trên miệng của Lâu Thất.
Lâu Thất lắc đầu.
Nhưng chúng không nhìn thấy Trần Thập và Thu Nhị tiểu thư. Thực ra là trước khi xảy ra biến cô này, Thu Tam trang chủ đã nhanh tay đưa Thu Nhị tiể thư đi. Thu Nhị tiểu thủ mặc dù có sức mạnh nhưng khinh công và võ công cũng bình thường nên không tránh được.
Trong lúc quan trọng, cô quay đầu nhìn Trần Thập: "Đế phi bảo ta bảo vệ ngươi"
Trần Thập sững người nhưng phản ứng rấy nhanh, lập tức quay về phía Thu Tam trang chủ. Võ công của Thu Tam trang chủ tốt hơn hắn nghĩ một chút. Khi hắn chưa kịp phản ứng thì cảnh vật xung quanh đã đột nhiên thay đổi.
Đúng lúc đó,mũi kiếm của hắn đã đâm vào vai của Thu Tam trang chủ, máu nhỏ trên mặt đấy, khiến hắn biết được tông tích của Thu Tam trang chủ.
Điều mà Trần Thập không ngờ đó là ở phía sau hắn, một cánh tay nhỏ đang nắm chặt vào áo hắn. Khi hắn quay đầu lại thì một mũi tên đang lao vào ngực hắn.
Về tiễn pháp thì Thu TNhị có một khả năng đó là có thể phán đoán ra mọi thứ rất nhanh. Trần Thập không tránh được mũi tên này, hơn nữa cô ta còn nghe rõ có người đàng giương cung ở một góc khuất nào đó. Rõ ràng đó là một bản năng bẩm sinh. Trần Thập có nội công cao hơn cô nhưng lại không nhận ra.
Cô giật lấy áo của hăn rồi quay người, cả cơ thể cô nằm gọn trước ngực hắn.
Vụt!
Một tiếng vút gọn sắc bén vang lên.
Trần Thập cảm thấy cơ thể cô gái trong lòng hắn cứng đờ, hắn hoảng sợ nhìn khuôn mặt cô: "Tại sao nàng lại đỡ mũi tên này cho ta."
Thu Nhị ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt tái đi thế nhưng vẫn giữ nụ cười. Cô nói: "Ta không phải là chủ nhân của chàng, chàng không cần vì ta mà hi sinh tính mạng.
Là cô ấy đã đưa hắn tới, nếu không hắn đã ở bên cạnh Đế Phi.
Trần Thập ôm chặt cô, nhanh chóng lùi lại. Thu Tam trang chủ vẫn đứng trong một góc tối. Hắn mau chóng đắp thuốc cho cô.
Thu Nhị tiểu thư đang ở trong lòng hắn, đôi mắt nhắm lại, tiếp tục nói: "Chàng có biết bao nhiêu năm qua, ta chỉ muốn rời xa, rời xa Thần Tiễn sơn trang. Cho dù là ta có chết thì cầu mong chàng hãy chôn ta ở nơi nào đó cũng được. Đừng để ta rơi vào tay bọn chúng."
"Nàng sẽ không chết đâu" Sắc mặt Trần Thập sợ hãi,
"Nếu khắc mộ cho ta, thì cũng đừng viết tên Thu Khánh Tiên, chỉ viết Khánh Tiên là đủ rồi. Ta không muốn mang họ Thu."
Cô nói nhỏ trong miệng còn Trần Thập vẫn nói: "Nàng sẽ không chết"
Hắn vốn là kẻ khô cứng, không biết nói gì, chỉ biết ôm cô vào, muốn tìm một nơi an toàn. Thế nhưng trước mặt là một khoảng không, chẳng có ai ở đó và xem ra cũng rất nguy hiểm.
Sau đó hắn nhìn thấy Ấn Dao Phong đang ấn quyết mà Lâu Thất đã dậy rồi vụt đi.
"Dao Phong cô nương giúp ta cứu cô ấy." Trần Thập lên tiếng. Ấn Dao Phong nhìn Thu Nhị với ánh mắt hoảng loạn, rồi ngẩng đầu nhìn hắn. Cô chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng hoảng loạn như thế này của Trần Thập.
Trần Thập định đặt Thu Nhị tiểu thư xuống nhưng phát hiện bàn tay cô đang nắm chặt lấy áo của mình.
Ấn Dao Phong đưa tay gỡ ngón tay của cô ấy ra nhưng không được. Cô định cố sức thì Trần Thập đã ôm lấy cô ta lùi lại, “Cô cẩn thận một chút, tự tôi bôi thuốc cho cô ấy”
Vừa nói hắn vừa ôm Thu Nhị tiểu thư về phía góc tường. Dù gì thì trong góc tường cũng an tòan hơn.
Hắn cúi đầu nhìn cô ấy đang hôn mê, thế nhưng bàn tay vẫn nắm chặt áo của mình. Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy đau nhói trong tim.
Liệu có phải cô ấy sợ rằng nếu buông ta ra thì cô sẽ bị Thu Tam cướp đi mất, ép cô quay lại Thần tiễn sơn trang hay không?
“U U”
Trần Thập thấy mừng, ngẩng đầu nhìn thấy U U đang cắn cây roi củ hắn, đôi mắt U U sáng loáng
“Ngươi tìm thấy cô nương chưa?”
“U U... ”
“Có phải cô nương kêu người tới tìm ta phải không?”
“U U U”
U U cúi đầu nhìn, đôi mắt của nó khiến Trần Thập cảm thấy nhẹ nhõm. Cô nương không sao mới bảo nó tới, nghĩa là nơi này không thể nhốt cô ta được. hơn nữa rất có thể Đế Quân cũng không có chuyện gì.
Trần Thập nhìn Thu Nhị tiểu thư, có chút khó xử: “Thế nhưng cô ấy bị thương rồi, ta phải trị thương cho cô ấy trước.”
U U quay đầu nhìn vết thương của Thu nhị tiểu thư, sau đó nhảy lên người Trần Thập. Hai chân trước tóm chặt vào bụng hắn, lấy ra một chiếc bình.
“Dùng thuốc này ư?” Trần Thập mặc dù trên người có mang loại biệt dược mà Lâu Thất đưa cho, thế nhưng chỉ nhận ra mấy loại thuốc trị thương, hoàn toàn không biết lọ thuốc nào chưa loại thần dược lấy từ con trê thần trước đây. Hơn nữa, dùng loại thuốc đó, thì điều đầu tiên là phải rút thanh kiếm ra.
“U U” U U nhảy lên, bộ dạng như muốn nói, đương nhiên rồi, sao người ngốc đến thế.
Trần Thập nhìn ra biểu cảm của nó, liền lấy lọ thuốc đưa cho Thu Nhị tiểu thư một viên. Ngón tay của hắn khẽ cạy miệng của cô, trái tim hắn đập rộn ràng.
Hắn đè nén cảm xúc khác thường của mình rồi ôm lấy Thu Nhị tiểu thư, “U U, chúng ta đi”
U U nhảy nhẹ lên, rồi đập vào một chiếc cột. Trần Thập giật mình, lập tức nhìn thấy chiếc cột mà U U vừa đạp vào như ảo ảnh biến mất dần dần.
Giống như một bức màn được vén lên, ảo ảnh trước mặt hoàn toàn biến mất
Vẫn là cung điện đó thế nhưng mọi thứ chân thực hơn. Lúc này hắn đã nhìn thấy Lâu Thất.
Ấn Dao Phong cũng đi theo sau hắn
“Đế Quân, cô nương!” Trần Thập vội vàng bước tới.
Lâu Thất nhìn thấy Thu nhị tiểu thư trong tay hắn liền chạy nhanh tới, ấn ngón tay lên mạch của Thu Nhị, hỏi, “Cô ấy sao vậy?”
“Thu Tam trang chủ phóng tên.”
“Ngươi rút ra cho ta” Lâu Thất hoàn toàn không hoàn không chuẩn bị tự mình cứu chữa cho Thu Nhị tiểu thư. Đôi mắt của cô ấy rất lạnh lùng. Trần Thập nhìn thấy đôi mắt cô ấy vừa rơi nước mắt liền giật mình. Lâu Thất đã lấy ra một lọ thuốc đưa cho hắn, sau đó nói: “Rút tên ra xong dùng thuốc này, cô ấy sẽ không sao?”
“Cô nương, người không sao chứ?” Trần Thập nhận lấy thuốc, sau đó nhìn cô với vẻ lo lắng.
“Không sao.”
Trầm Sát đứng từ xa nhìn sang: “Thất Thất, mau lại đây.”
Lâu Thất lập tức bước sang.
“Năm xưa tại Trầm Vân Sơn, bổn Đế quân từng vào nhầm mật thất của họ, ở trong đó 1 đêm.” Trầm Sát cầm tay cô bước tới cạnh một cái cột, vừa đi vừa truyền âm, “Ở đó có yếu thuật của Trầm Vân Sơn”
Lâu Thất nhìn hắn với vẻ kinh ngạc. Quả là thiên tài. Ý của hắn ta là sở dỹ hắn biết cơ quan của Trầm Vân Sơn là vì trước đây từng ở trong đó 1 đêm, sau đó tự học ư?
“Sau đó, Tố Lưu Vân phát hiện chuyện này. Nếu nói cho Trầm Vân Sơn Trưởng, hắn sẽ không bỏ qua cho bổn Đế Quân.”
“Vì thế cô ta đã giấu chuyện này giúp chàng?” Lâu Thất ngạc nhiên.
Trầm Sát gật đầu: “Sau đó cô ta dùng chuyện này để thỏa thuận với bổn Đế quân.”
Đây chính là lý do hắn ta có thỏa thuận với Tố Lưu Vân. Lâu Thất không hiểu sao lúc này hắn lại nhắc lại chuyện này. Thế nhưng những lời tiếp theo khiến cô kinh ngạc.
“Tố Lưu Vân không chỉ học được thuật cơ quan, mà còn học được hoan thuật.”
Vì thế người đàn ông khi nãy hiện ra ảo ảnh gọi là Minh cái gì Liệt đó, hẳn là có liên quan tới cô ta.
“Ta sẽ lôi cô ta ra... ” Lâu Thất giận giữ nói, “Lần này, chàng đừng động thủ” Cô ta không muốn hắn ra tay, vì không muốn cô ta chết quá dễ dàng.
“Được.” Trầm Sát trả lời. Hắn vung kiếm chém lên đỉnh cung điện phía trên.
“Nếu là cơ quan của cô ta, chỉ chỗ hóa giải nhất định phải ở trên cao” Trầm Sát kêu lên một tiếng: “con đàn và đó lúc nào cũng muốn đứng ở vị trí cao hơn người khác.”
Không phải là hắn cố tình đi tìm hiểu cô ta mà điều rõ ràng nhất trong thuật cơ quan của Trầm Vân Sơn, đó là muốn phá giải nó thì phải biết kẻ nào bày ra thế trận này.
“Keng!”
Kiếm chém đúng chỗ đó, phát ra một âm thanh lớn
Cùng lúc đó, đám người trong phòng điều khiển mê hồn trận giật mình hoảng hốt.
Tố Lưu Vân bừng tỉnh, nhìn những gì đang xảy ra trong cung điện. Đúng lúc đó nhìn thấy Trầm Sát đang cầm tay của Lâu Thất. Hai người bật cao lên không trung
Ở đó, có trận nhãn mà cô dùng hoàn thuật để che đi. Đây chính là điểm quan trọng nhất trong hoan trận này.
“Không... ” Cô đẩy mạnh tên đại trưởng lão đang đè trên người mình, “Không thể nào, Lâu Thất lúc này chẳng phải đang...?”
Chẳng phải Lâu Thất đang cùng người đàn ông kia cuốn lấy nhau hay sao? Chẳng phải lúc đó Trầm Sát đang nhìn thấy cảnh cô ta phản bội hắn rồi sau đó một chưởng đánh tan xác cô ta hay sao?
Sao có thể như thế được?
Lúc này tên đại trưởng lão đang cảm nhận sự đê mê khi chiếm được cô ta. Khi bị đẩy mạnh ra như thế, nếu là người khác thì hắn sẽ vô cùng tức giận. Thế nhưng với một người nhỏ hơn hắn lại xinh đẹp, và vừa bị hắn chiếm lấy thì hắn cũng nhịn rất nhiều.
Thế nhưng lúc này không phải là lúc chìm đắm trong tình ái. Vì thế hắn lập tức mặc quần áo vào, còn lấy quần áo đưa cho Tố Lưu Vân. Chỉ có điều lúc này Tố Lưu Vân như một kẻ đã phát điên, chỉ mặc vội lên qua loa rồi lao tới chỗ điều khiển các cơ quan
“Không thể như thế được... ” Cô vừa bị hủy hoại sự trinh trắng của mình mà cũng chẳng làm gì được Lâu Thất. Lúc nhỏ, cô phát hiện người thiếu niên trẻ đang lật những cơ quan kia thì cô đã yêu thầm hắn. Khi lớn lên, cô biết người đó sẽ là một trang nam nhi phong hoa trác tuyệt, xứng đáng là người cô lựa chọn. Từ lúc đó cô đã yêu hắn. Thế nhưng vì cái gì, vì cái gì mà Lâu Thất cướp mất hắn từ tay cô.
Cô nhất định phải tách họ ra!
Đúng lúc này, đại trưởng lão không muốn cô ta làm loạn lên mọi chuyện. Lúc này cô ta đã không còn bình tĩnh. Hắn vẫn phải thực hiện theo đúng kế hoạch.
Hắn nắm chặt tay cô ta kéo lại, đồng thời dùng tay đẩy một tay đẩy của cơ quan. Giống như một bức tường vô hình được mở ra, một đám người xuất hiện.
Mộng Bích tiên tử, Cảnh Dao, vợ chồng Thần Tiễn Sơn Trang Tam Trang chủ, còn có một vị trưởng lão khác của Vấn thiên sơn, Diêu Tố.
Tất cả mọi người knh ngạc nhìn họ. Khi nãy họ bị ngăn cách bởi hoan thuật, chỉ có thể nhìn thấy cung điện bên ngoài, không nhìn thấy khu vực bên trong phòng điều khiển.
Bây giờ hoan thuật bị hủy bỏ, bên trong hiện ra một khung cảnh hoan tình quen thuộc, ngoại trừ đối với Cảnh Dao. Cộng thêm việc Tố Lưu Vân quần áo xộc xệch, khuôn mặt đỏ gay, đầu tóc rối bù, ai cũng có thể đoán ra khi nãy chũng đã làm chuyện gì.
Mặc dù trước đó đại trưởng lão đã từng quyết định chuyện thành thân với Tố Lưu Vân. Thế nhưng một mỹ nhân tiên tức nức danh thiên hạ lại làm cái chuyện hoan lạc với đại trưởng lão trước mặt mọi người thì quả thật không bằng một ả gái lầu xanh
“Ngươi làm gì vậy!”
Tố Lưu Vân hoàn toàn không ngờ đại trưởng lão lại mở bức tường này, khiến mọi người nhìn thấy bộ dạng của cô ta. Cô ta gần như phát điên lên.
Hình tượng mĩ miều, yêu kiều như một nàng tiên bình thường cô ta lúc này hoàn toàn đã bị hủy hoại. Trong mắt những người kia, cô chẳng khác gì những kẻ phong trần kia.
Đặc biệt là những người đàn ông, ánh mắt của chúng nhìn vào phần cơ thể đang lộ lồ ra trước mặt, ánh mắt đầy sự thèm khát.
Tố Lưu Vân vốn luôn coi mình là người thanh khiết lúc này gần như sụp đổ
Chỉ có điều có người đã sụp đổ trước cô ta. Diêu Tố nhìn tên đại trưởng lão rồi lao tới, đôi mắt sắc lẹm, tát mạnh lên mặt của hắn
“Súc sinh! Ngươi dám làm vấy bẩn con gái ta... ”
Có vẽ chút hoan lạc khi nãy cùng Tố Lưu Vân vẫn còn lưu lại trong đầu của đại trưởng lão, cũng có thể hắn hoàn toàn không ngờ một người vốn dịu dàng như Diêu Tố lại có thể làm như thế, nến hắn không tránh đi, cái tát đó hằn mạnh lên mặt hắn.
Sau khi bị tát mạnh, hắn mới hoàn hồn, chú ý tới câu nói khi nãy của cô ta. “Ngươi nói cái gì? Tố Lưu Vân là con của cô ư?”
Con gái của sủng thê của hắn ư?
Tố Lưu Vân hoàn hoàn sững sờ, “Bà nói hàm hồ gì thế?”
Diêu Tố sụp đố, ôm mắt của mình, nước mắt rơi lã chã, “Vân Nhi, con là con gái của ta, con gái ruột của ta... ”
Sao bà ta có thể cùng con gái của mình cùng hầu hạ một người đàn ông?
“Hàm hồ, bà ăn nói hàm hồ. Chẳng phải bà nói ta là con gái của cha nuôi, bà là cô cô của ta hay sao?” Tố Lưu Vân gầm lên, không dám tin vào những gì đang nghe. Cơ thể cô run lên nhìn Diêu Tố, sắc mặt trắng bệch, “Bà rốt cuộc có phải là Diêu Tố, có phải là em gái của cha ta hay không?”
Tất cả mọi người nhìn nhau không thốt lên lời. Thế nhưng ánh mắt của Cảnh Dao đột nhiên có chút khác lạ, nhưng rõ ràng đó là ánh mắt vui sướng.
Thiên hạ có tam sơn, tam sơn đều có một mỹ nhân. Từ nhỏ tới lớn, Nạp Lan Họa Tâm và Tố Lưu Vân đều đứng trên đầu cô. Thế nhưng bây giờ một kẻ đã chết thê thảm, còn kẻ này thì lại bị cuốn vào mối quan hệ xác thịt hỗn loạn.
Diêu Tố, Tố Diêu.