Bảy Ngày - Chiết Hỏa Nhất Hạ

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Bảy Ngày - Chiết Hỏa Nhất Hạ

Postby tuvi » 06 May 2020

Image

Bảy Ngày

Tác giả : Chiết Hỏa Nhất Hạ

Chuyển ngữ: Sunshine Team


Giới Thiệu

Người ta thường nói đầu thất và còn phải cúng thật long trọng vào ngày này, bởi vì bảy ngày đầu sau khi người nhắm mắt xuôi tay, hồn vẫn còn lưu lại nhân gian, như lưu luyến, tưởng niệm lần cuối với người thân, bạn bè.

Tôi lần đầu tiên được chứng thực điều đó...

Cảm giác bay lơ lửng trên không thật kì lạ, dường như tim tôi cũng loạn nhịp trong phút chốc

Bất an nhìn xung quanh, tôi bắt gặp khuôn mặt nhợt nhạt của chính mình.

Bác sĩ điều trị cho tôi – Trần Đức Dân – là một bác sĩ tốt. Từ đôi mắt đầy tơ máu kia có thể thấy ông ấy đã không chợp mắt suốt một ngày một đêm. Giờ phút này, nhìn máy báo nhịp tim hiện một đường thẳng tắp, ông cụp mắt khẽ thở dài.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,156
Posts: 95738
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Bảy Ngày - Chiết Hỏa Nhất Hạ

Postby tuvi » 06 May 2020

Chương 1: Ngày đầu tiên

Tương truyền trong bảy ngày đầu, linh hồn người mất vẫn còn vương vấn ở nhân gian.

Tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác bay lơ lửng trên không thế này nên tim bị loạn nhịp trong chốc lát. Bất an nhìn xung quanh, tôi bắt gặp khuôn mặt nhợt nhạt của chính mình.

Bác sĩ điều trị cho tôi – Trần Đức Dân – là một bác sĩ tốt. Từ đôi mắt đầy tơ máu kia có thể thấy ông ấy đã không chợp mắt suốt một ngày một đêm. Giờ phút này, nhìn máy báo nhịp tim hiện một đường thẳng tắp, ông cụp mắt khẽ thở dài.

Tôi cũng không phải một bệnh nhân tốt, không chịu nghe lời ông ấy, năm lần bảy lượt bỏ ngoài tai lời khuyên của ông ấy.

Ông quay người nói với y tá: “Đi thông báo cho người nhà biết đi.”

Người nhà của tôi…

Cụm từ ấy thật mới mẻ làm sao! Cha mẹ tôi đã qua đời từ rất lâu rồi, bao nhiêu năm qua tôi đều cô độc một mình. Mặc dù trên hộ khẩu tôi là người đã có gia đình nhưng giữa căn nhà vừa to vừa rộng ấy luôn luôn chỉ có tôi và dì Dương.

Lúc tôi hôn mê bị đưa vào phòng cấp cứu, không biết là ai đã ký tên cho đây.

Linh hồn tôi lướt nhẹ theo y tá bay ra ngoài. Ánh nắng đầu hạ rực rỡ chói mắt. Bên ngoài cửa sổ thủy tinh, hoa dâm bụt kiều diễm khoe sắc, gần đó còn có một cô gái nhỏ đang ngồi xích đu.

Phía bên trong cửa sổ có một bóng người đang ngồi trên ghế dài. Dáng người dong dỏng, hai chân tùy ý mở ra.

Nếu hiện giờ tôi còn có tim, có lẽ nó sẽ loạn nhịp vì anh.

Đã lâu không gặp, đó chính là người nhà của tôi, cũng chính là người chồng trên danh nghĩa – Diệp Khâm.

Anh mỉm cười nhìn sắc mặt nghiêm trọng của y tá, hàng lông mi vừa đen vừa dài được ánh sáng rọi vào.

Anh ôn hòa mở miệng: “Sao rồi?’

Y tá không ngờ được mọi chuyện lại như vậy, câu “Xin nén bi thương” vốn đã chuẩn bị rất kỹ phải mất đến nửa ngày mới có thể thốt ra.

Diệp Khâm đáp: “Vâng!”

Hoàn thành nốt các thủ tục cần thiết, anh đeo kính râm, bước chân vững vàng ra khỏi bệnh viện. Một mặt gọi điện cho thư ký sắp xếp công việc tang lễ, một mặt dặn dò cậu ta không cần thông báo cho quá nhiều người. Trong đó, còn đặc biệt dặn dò tôi không còn người thân nên không cần phải thông báo, về phần bạn bè của tôi, chỉ cần thông báo cho Đàm Ninh là được.

Anh vẫn đối xử với tôi lãnh đạm như vậy. Chuyện của tôi khi còn sống anh không muốn tham dự, đến khi tôi chết rồi, anh cũng không muốn thông báo rộng rãi. Có lẽ chỉ vì Đàm Ninh đã gặp anh vài lần nên anh mới biết tôi có một người bạn như vậy.

Tôi không thể nói cho anh biết hai năm trước Đàm Ninh đã rời thành phố, đã lâu lắm rồi chúng tôi không liên lạc với nhau thế nên chưa chắc thư ký của anh có thể liên lạc được với cô ấy.

Xe của anh lao như bay trên đường. Các đường nét bên sườn mặt anh đều toát ra vẻ lạnh lùng nhưng ánh mắt với lông mi lại rất dịu dàng. Chỉ nhìn anh một lúc mà tôi có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không thể.

Anh là người duy nhất trên đời này mà tôi còn vương vấn. Ngoài anh ra, tôi không biết còn gì đáng giá để tôi liếc nhìn thêm chút nữa.

Xe của Diệp Khâm chậm rãi tiến vào biệt thự. Bảo vệ thấy anh đi vào thì rất ngạc nhiên, dì Dương đang tỉa hoa chăm lá trong sân cũng kinh ngạc không kém. Bà tròn mắt ngạc nhiên sau đó kích động vội vàng chạy ra nghênh đón, thấp giọng nói: “Ngài Diệp, cô Kiều còn đang ở trong bệnh viện, không có ở đây!”

Anh “Ừ” một tiếng, bình thản nói với bà ấy: “Dì Dương, bà treo một ít vải trắng trong phòng này đi. Đợi tang sự xong xuôi, tôi muốn tìm người đến đây xem phong thủy.”

Dì Dương lại lần nữa mở to đôi mắt. Một lúc lâu sau bà mới ấp úng vâng dạ, còn loại người không nói đạo lý như Diệp Khâm thì dĩ nhiên là bỏ lên lầu.

Từ sau khi kết hôn, anh chưa từng đặt chân đến nơi này, dù là nửa bước.

Tôi nhớ hôn lễ trước kia của chúng tôi, khi đó khuôn mặt khủng bố của tôi đã khiến cho nhân viên trang điểm tốn không ít sức lực. Lúc đó tay tôi ôm hoa tươi, đeo mạng che mặt đi xuyên qua hành lang còn anh đứng ở cuối đường, trước sau như một đều mỉm cười, hoàn toàn không đoán được anh đang nghĩ gì.

Hai người chúng tôi thành đôi chẳng qua là do mưu tính. Anh thua nên chịu trách nhiệm với tôi, chỉ vậy mà thôi. Anh đã từng ôn hòa nói với tôi như vậy.

Sau đó, tôi ngây người sống ở đây ba năm, bảo vệ lúc nào cũng ở xung quanh như đang trông giữ tội phạm vậy. Đàm Ninh tới đây hai lần, lần nào chúng tôi nói chuyện với nhau cũng có người ghi chép lại. Lần cuối cùng cô ấy đến đây là để tạm biệt. Cô ấy nói được công ty điều động chuyển tới nơi khác.

Tôi đã không còn rõ lần cuối cùng mình cười là lúc nào.

Diệp Khâm lên lầu, dừng lại trước cửa phòng ngủ chính một lúc. Anh không đi vào mà chuyển hướng sang thư phòng.

Tòa biệt thự này vốn dĩ là của anh. Nhưng sau khi tôi chuyển đến đây thì phòng làm việc của anh cũng chuyển đến thành phố khác cách nơi này vạn dặm. Có điều mấy năm nay trang trí trong nhà hầu như không có gì thay đổi, cho nên anh vẫn có thể hành động theo thói quen cũ. Cuối cùng, anh chọn một cái ghế gần cửa sổ, tắt di động, nằm bất động một lúc lâu.

Anh nằm rất lâu, mắt nhắm hờ, trông giống như đang ngủ say. Nếu như tôi còn ở cạnh, nhất định sẽ đắp cho anh một tấm chăn mỏng nhưng trước giờ, anh chưa từng cho phép tôi làm như vậy.

Có lẽ, anh hận tôi đến mức không muốn nhìn thấy mặt tôi lần nào nữa.

Tôi nghe thấy tiếng động nhỏ ở ngoài cửa, ngoài dì Dương thì cũng chẳng còn ai nữa. Đã một giờ trưa, có lẽ bà ấy lên đây nhắc anh xuống ăn cơm nhưng bà đứng một lúc lâu rồi lại im lặng rời đi. Xưa nay Diệp Khâm vẫn luôn mỉm cười hòa nhã với người khác nhưng anh cũng có cái uy của mình, sự bình tĩnh và ung dung của anh đã đánh bại cha và anh cả để trở thành người chèo lái của tập đoàn vì vậy chẳng ai dám làm phật ý anh.

“Kiều Sầm.” Đột nhiên anh mở miệng phá vỡ không khí yên lặng này.

Bỗng nhiên bị điểm danh, tôi giật mình nhìn anh.

Giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Cô có hận tôi không?”

Không hận.

Nhưng tôi lại không thể trả lời anh.

“Nếu hận tôi, sau khi chết có thể đến tìm tôi.” Anh lẩm bẩm. “Tùy cô hết.”

Tôi không hận anh. Bảy ngày tiếp theo, tôi cũng sẽ không quấy rầy đến anh.

Nhắc đến, lòng tôi lại cảm thấy đau xót.

Anh thuận tay cầm một quyển sổ trên bàn. Đó là quyển sổ tôi viết những cảm xúc của mình sau khi đọc sách. Căn nhà này không có internet nên chỉ có thể đọc mấy cuốn sách tiêu khiển. Ba năm qua, gần như tôi đã đọc hết chỗ sách trong thư phòng, thậm chí cả sách hướng dẫn cũng nhớ đầy đủ. Vì vậy mà chiếc bàn bừa bộn một chồng bút kí của tôi.

Anh lần lượt xem các quyển sổ từ trên xuống dưới, mỗi quyển đều mở ra, cho đến quyển thứ hai từ dưới lên.

Cuốn đó không phải là cuốn “review” mà là nhật ký của tôi. Rất dày.

Anh mở trang đầu tiên, trên đó chỉ có hai chữ ngắn gọn: Kết hôn. Trong nhà chỉ có một mình mình, bảo vệ trông coi rất nghiêm ngặt. Sau hôn lễ, Diệp Khâm hoàn toàn không cho mình cơ hội giải thích. Mà cho dù có đi chăng nữa mình cũng không biết nên mở lời thế nào, cũng không thể mặt đối mặt giải thích. Mình mong được gặp Diệp Khâm một lần.

Tôi nhớ khi tôi đặt bút viết những lời này, trời mới vào thu, không còn tiếng côn trùng râm ran, không gian cực kỳ yên tĩnh.

Quá khứ như một thước phim đen trắng, giờ phút này không hẹn mà ùa về.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,156
Posts: 95738
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Bảy Ngày - Chiết Hỏa Nhất Hạ

Postby tuvi » 06 May 2020

Chương 2: Ngày thứ hai

Khuôn mặt khủng bố của tôi không phải do trời sinh và tôi cũng không bị câm bẩm sinh. Trận hỏa hoạn ba năm trước đã cướp đi tất cả của tôi – dung mạo, dây thanh quản và cả đứa em gái song sinh.

Cũng từ đó, Diệp Khâm hận tôi thấu xương.

Ba năm trôi qua quá vắng lặng nên tôi có cảm giác khoảng thời gian đó rất dài, rất dài. Tôi góp nhặt từng chút trí nhớ của mình lại, cuối cùng cũng hoàn chỉnh. Khi đó nhà họ Kiều là một gia đình giàu có nhưng rất vui vẻ, họ còn có một cặp chị em song sinh dáng dấp giống hệt nhau, tính cách thì một đứa đáng yêu, hay nhõng nhẽo, một đứa lại chỉ thích yên tĩnh, rất khó để người ta có thể nhầm lẫn. Tôi thân là chị nhưng chưa từng có dáng vẻ của một người chị. Nghe nói hồi nhỏ, lúc em gái đang ngủ thì tôi lại thường xuyên khóc nháo không thôi. Nhưng lần đầu tiên Diệp Khâm theo ba mẹ sang thăm hỏi nhà tôi, khi đó đột nhiên tôi an tĩnh lại mở to mắt nhìn anh, sau đó ngô nghê duỗi tay cầm, nghịch tay anh.

Từ đó về sau, chẳng biết từ lúc nào mà anh lại có thêm một cái đuôi.

Lúc còn bé, Diệp Khâm trầm tĩnh hơn đám bạn cùng tuổi nhiều, luôn không quen nhìn đứa lúc nào cũng thích nhảy nhót như tôi. Anh đi ngồi có tướng, chữ viết cũng ngay ngắn thẳng tắp, nói chuyện mạch lạc rõ ràng, từng hành động đều theo chuẩn mực nhất định. Chuyện này từ lúc tôi hai tuổi đến lúc tôi học cấp hai đều được nhắc tới.

Người bình thường đều không nhịn được chuyện này, ví dụ như em gái của tôi. Hết lần này đến lần khác nói tôi đầu óc mụ mị, không thoát ra được, cho dù lần nào đến cũng bị bắt ngồi trên ghế mây, nâng cao cổ tay luyện chữ nhưng mặc kệ mưa gió, ngày nào tôi cũng chạy tới nhà họ Diệp. Nét chữ nết người, chữ viết của anh cũng khí phách giống anh vậy. Lúc anh ngồi đối diện với tôi, nâng cao tay luyện chữ, mắt cụp xuống, tôi có cảm giác giống như có ánh sáng phát ra từ mi mắt của anh. Tôi nhìn anh rồi lại nhìn chữ của anh một lát. Đến khi quay sang nhìn lại chữ của mình thì tôi chỉ muốn xé hết chúng nó. Thấy tôi rục rịch không chịu được, anh sẽ dừng bút, thở dài, đi ra đứng sau lưng tôi, cầm tay tôi, vừa nói vừa dạy tôi viết kiểu chữ Khải

Khi tôi gọi nhất định anh sẽ đáp lại một tiếng. Đôi khi gọi anh nhiều lần, anh cũng không hề mất kiên nhẫn. Thuở bé, anh dạy tôi tập đi, sau đó thỉnh thoảng đưa tôi đến nhà trẻ, dạy tôi tập viết, học tiếng Anh, học tính nhẩm. Mỗi khi thời tiết chuyển lạnh, anh còn quan tâm đến ấm lạnh của tôi hơn cả mẹ. Lúc nào tôi cũng có thể lấy được từ túi của anh loại chocolate mà tôi thích ăn, cũng có thể xin anh tiền đi mua kẹp tóc với một số đồ văn phòng phẩm. Trước mặt người lớn anh là một người thành thục cẩn trọng, còn khi đứng trước tôi anh lại rất ân cần tỉ mỉ. Bên ngoài anh lạnh tâm lạnh phế nhưng sau đó lại chỉ đối tốt với một mình tôi.

Lần đầu tiên tôi với anh phải chia xa là khi tôi đang được nghỉ hè chuẩn bị lên cấp hai còn anh thì sắp sửa đi du học.

Anh thấy chuyện này rất bình thường nhưng với tôi, nó lại rất nghiêm trọng. Từ bố mẹ, tôi biết nếu anh đến nơi đó thì trong một thời gian dài tôi sẽ không thể gặp anh nên tôi vội chạy thẳng sang nhà anh, vừa chạy vừa khóc, sau đó bị ngã, bò dậy, lúc sắp sửa lại bị ngã lần nữa thì có người giơ tay ra đỡ.

Hai mắt tôi đẫm lệ, mông lung ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần tôi muốn đều có thể gặp được người này, anh phủi hết bụi bẩn trên người tôi, tôi lại ôm cổ anh òa khóc.

Anh giật mình, vội vàng xoa đầu tôi hỏi có chuyện gì xảy ra.

Bạn học của anh đứng một bên khoanh tay xem trò vui, tủm tỉm cười hỏi: “Ai đây, con dâu nuôi từ bé của nhà cậu hả? Trông cũng được đấy!”

Lúc đó tôi không quan tâm nhiều đến vậy, ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên hỏi anh: “Có phải anh muốn ra nước ngoài không?”

Anh khẽ nhíu mày: “Ai nói cho em biết?” Một bên tìm khăn tay lau nước mắt cho tôi.

“Thật không?”

Anh nhìn tôi một lúc, nói phải.

Nước mắt của tôi rơi không ngừng, có muốn cũng không lau hết được: “Em không muốn anh đi, không muốn đâu!”

Anh nhìn tôi, thở dài.

Tôi vừa khóc vừa nói đứt quãng: “Mẹ nói với em, anh đi rất lâu mới về. Anh không ở đây, không ai mua bánh cho em, không ai dạy toán cho em, cũng không ai làm văn hộ em. Em muốn ăn cháo cũng không được, em muốn tết tóc cũng không ai tết cho em. Em chỉ muốn đi chơi với anh thôi, anh không có ở đây, em nhất định sẽ rất buồn đó, anh ơi…”

Nghe xong, bạn của Diệp Khâm nhìn anh bằng ánh mắt kính nể: “Không ngờ lớp trưởng của chúng ta còn thường làm những việc thế này đó!”

“Bỏ qua câu cuối cùng thì…” Anh không để ý đến người bạn đang trêu ghẹo mình, dở khóc dở cười nhìn tôi: “Em buồn chỉ vì những thứ đó thôi hả?”

Tôi lắc đầu, nước mắt lại tiếp tục rơi: “Hôm qua em mới mua hai cái váy mới, muốn mặc cho anh xem, nhưng mà anh lại sắp đi mất rồi.”

Nụ cười của Diệp Khâm chậm rãi biến mất, anh nâng tay lên, lau nước mắt cho tôi: “Thôi được rồi, đừng khóc mà.”

Tôi khóc lớn hơn, lần đầu tiên tôi cảm nhận được thế nào là lòng đau như cắt, đau đến không thể nào thở nổi: “Nhưng mà em nhớ anh thì phải làm sao? Em sẽ rất nhớ anh đó!”

Anh vỗ nhẹ lưng tôi, giọng nói trầm ấm dịu dàng dỗ dành: “Anh cũng sẽ nhớ em. Anh ở nước ngoài nhất định phải chăm chỉ học hành. Ngoan, đợi đến lễ Giáng Sinh rồi anh về, anh chắc chắn sẽ mua quà cho em!”

Kinh nghiệm dỗ trẻ con của Diệp Khâm rất phong phú nhưng hôm đó sử dụng tất cả các chiêu, những việc anh đồng ý với tôi có thể liệt ra một danh sách dài mà vẫn không thể làm tôi ngừng khóc. Tôi không muốn rời anh nửa bước, thậm chí còn được voi đòi tiên, bắt anh phải mua cho tôi một hộp chocolate thật to vào dịp Giáng Sinh, hơn nữa, còn bắt anh ngày nào cũng phải gọi điện thoại cho tôi.

Nước mắt trẻ con là thứ không bao giờ có thể nói lí được, có lẽ khi đó Diệp Khâm rất đau đầu đồng thời không nghĩ được cách nào dỗ tôi ngừng khóc. Cuối cùng, tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện, đó là cầu hôn Diệp Khâm, chuyện này có sớm hơn một chút, đương nhiên, lại còn vừa ngây thơ vừa hấp tấp.

Cho nên, bạn học của anh đứng cạnh đó nghe xong thì trố mắt ngạc nhiên, sau đó ôm bụng cười đến mức không thẳng lưng lên được.

Bởi tôi nghĩ rằng tình cảm của tôi vẫn luôn được anh trân trọng, vẫn luôn được anh ghi tạc trong lòng.

Tôi nghĩ đến chuyện: “Anh ra nước ngoài rồi sẽ có bạn gái đúng không?”

Anh quan sát tôi một lúc, có lẽ là suy nghĩ xem có phải phương pháp giáo dục của anh bị sai chỗ nào hay không: “Em vẫn còn là trẻ con, sao lại hỏi đến vấn đề này?”

Tôi nói: “Anh trả lời em đi!”

Anh lảng tránh: “Em hỏi chuyện này làm gì?”

Tôi hỏi: “Em có đẹp không?”

Bạn học của anh xen vào: “Anh cảm thấy rất được!”

Tôi lại hỏi: “Em có ngoan không?”

Bạn học của anh lại nói tiếp: “Anh thấy em rất ngoan!”

Diệp Khâm: “…”

Tôi sợ Diệp Khâm sẽ đánh trống lảng tiếp nên không đợi anh trả lời mà nói tiếp luôn: “Em không xấu cũng rất ngoan, anh có thể đừng có bạn gái được không? Em muốn gả cho anh, muốn làm vợ anh.”

Sắc mặt của Diệp Khâm lúc đó, cả đời này tôi không thể nào quên.

Anh bối rối nhìn tôi, một lúc lâu sau mới hỏi: “Sao em lại có suy nghĩ này?”

Tôi đáp: “Trên ti vi nói vậy mà. Chỉ có vợ chồng mới vĩnh viễn bên nhau. Em muốn ở bên cạnh anh mãi mãi.”

Anh nói: “Em gái cũng có thể mà.”

Tôi: “Không muốn!”

Diệp Khâm: “…”

Tôi nghĩ khi đó Diệp Khâm thật sự rất dung túng tôi. Có thể tôi không phải người đầu tiên tỏ tình với anh nhưng chắc chắn là người khiến anh khó xử nhất. Nước mắt của tôi lấy một địch trăm thế nên mãi một lúc lâu anh vẫn không thể nói lời từ chối. Cuối cùng, anh xoa đầu tôi, nói: “Được rồi, chocolate mua cho em, mỗi ngày đều gọi điện cho em, khóc lâu như vậy rồi có đói bụng không? Anh bóc nho cho em nhé!”

Tôi nhìn anh bằng đôi mắt rưng rưng: “Vậy còn yêu cầu cuối cùng?”

Anh thở dài: “Em còn nhỏ quá, chuyện này nói sau nhé!” Nói xong không đợi tôi trả lời đã lập tức đi thẳng xuống bếp.

Chuyện cũ như gió mùa hạ, đến rồi lại đi. Tôi hy vọng anh có thể cúi đầu xem qua cuốn nhật ký của tôi, thế nhưng hai hàng chữ mở đầu ngắn ngủi lại bị tay anh che mất, anh híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết anh đang nghĩ gì nhỉ?

Anh ngồi yên lặng rất lâu, cuối cùng lại ngủ quên mất. Đợi đến khi anh xuống lầu đã là sáng sớm ngày thứ hai rồi. Hôm qua đến anh còn chưa uống ngụm nước nào, buổi chiều dì Dương lên gọi anh xuống ăn cơm cũng bị anh từ chối. Hôm nay, rạng sáng anh đã rời thư phòng xuống phòng khách, quyển nhật ký của tôi cũng bị anh tùy ý khép lại, một chữ cũng không xem qua.

Dì Dương nói đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, anh lại bình thản nói không ăn, đi ra ngoài có chút việc.

Lúc anh sắp ra khỏi cửa, dì Dương muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ yên lặng nhìn xe anh rời đi.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,156
Posts: 95738
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Bảy Ngày - Chiết Hỏa Nhất Hạ

Postby tuvi » 06 May 2020

Chương 3: Ngày thứ ba

Diệp Khâm một mình rời khỏi thành phố. Xe đi càng lúc càng xa, cho đến khi lờ mờ xuất hiện một khu nghĩa trang sau làn sương.

Theo anh leo lên đỉnh núi, càng gần đỉnh núi, tôi càng cảm thấy hoảng hốt.

Cả ba và mẹ tôi đều được chôn cất ở nơi này, còn về phần em gái, tang lễ của nó tôi không kịp đến tham dự, sau này cũng không được phép đến cúng tế. Về sau, Đàm Ninh có nói cho tôi biết, tang lễ của em gái tôi do một tay Diệp Khâm lo liệu, cuối cùng em gái được chôn cất bên cạnh ba mẹ.

Xung quanh bia mộ khá sạch sẽ, có lẽ vẫn có người thường xuyên đến đây dọn dẹp. Diệp Khâm khom lưng đặt một bó hoa trước mộ.

Tôi nhìn ảnh chụp trên bia mộ, một khuôn mặt giống tôi như đúc.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, hoa cỏ xung quanh cũng xì xào lay động. Sau đó lại im lặng đến mức tôi cảm tưởng như có thể nghe thấy từng nhịp thở của Diệp Khâm.

Từ đầu đến cuối anh không nói câu nào, chỉ có khuôn mặt buồn bã, nét mặt ngơ ngác, rầu rĩ là một bộ dáng mà tôi chưa từng thấy ở anh.

Trước giờ, dáng vẻ anh lúc nào cũng tràn đầy tự tin và mạnh mẽ, ngẫu nhiên có một chút hư hỏng nhưng khuôn mặt anh lúc nào cũng là nụ cười ôn nhu điềm đạm. Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ tôi thấy được bộ dáng này của anh, rõ ràng hồi ức trước kia đã bị anh cất giấu vào sâu trong tim, ánh mắt bi thương đau đớn kia, rất lâu, rất lâu, vẫn không biến mất.

Tôi đã từng thề, nếu tôi còn sống, nhất định sẽ không để người trong lòng phải đau khổ.

Nhưng tôi không làm được.

Tôi không muốn nhìn nữa.

Lúc tôi sắp bước vào đại học, ba mẹ tôi đột ngột cùng nhau qua đời. Khi đó, Diệp Khâm đã về nước được một năm, biết được chuyện này, anh liền giúp chị em tôi lo liệu tang sự. Lúc đó, tôi khóc đến tê tâm liệt phế, bạn bè, người thân của cha mẹ tôi khi còn sống đều khuyên nhủ hai chị em tôi phải nghĩ thoáng ra một chút, nhất là tôi, mặc dù chỉ sinh sớm hơn mấy phút đồng hồ nhưng dù sao cũng là chị, tôi nhất định phải kiên cường, mạnh mẽ hơn. Chỉ có Diệp Khâm bảo tôi, em là chị, đúng là cần phải mạnh mẽ, nhưng em đã chống đỡ lâu như vậy, khóc một chút, yếu đuối một chút cũng không sao.

Nhân sinh là gì, sau sự việc bất ngờ đó tôi đã nghiêm túc tự ngẫm lại vấn đề này. Lại nói, khoảng thời gian đó thực sự quá mức ảm đạm, tôi đã tự ngẫm rất nhiều vấn đề rồi. Ngoại trừ các triết lý nhân sinh ra, tôi còn suy nghĩ về mối quan hệ giữa tôi và em gái.

Dù là chị em sinh đôi nhưng ít nhất sẽ khác nhau trên phương diện nào đấy. Nhưng đáng tiếc, tôi và em gái tôi lại giống nhau có tình cảm với cùng một người.

Tôi là người đầu tiên biết chuyện em gái tôi để ý Diệp Khâm, lúc bắt đầu học cấp ba, con bé làm cho Diệp Khâm một chiếc khăn quàng cổ. Vốn dĩ, em ấy đã giấu rất cẩn thận, chỉ dám lén lút ở trong phòng ngủ, chui vào chăn, bật đèn pin lên rồi làm, không dám công khai tài nghệ của mình ở nhà. Tiếc rằng, cùng phòng với em ấy là Đàm Ninh – bạn tốt của tôi. Một lần, chúng tôi ăn cơm cùng nhau, cô ấy đã lỡ miệng kể ra.

Khi đó, em gái tôi đầu tiên là đỏ mặt, thử dò xét sau đó thì mạnh dạn hơn.

Con bé nói: “Chị biết rồi thì thôi vậy. Chị, em thích anh Khâm.”

Đàm Ninh hỏi: “Anh Khâm là ai vậy?”

Tôi không để ý đến câu hỏi của cậu ấy, trong đầu tôi lúc này chỉ toàn là câu nói vừa rồi của em gái, tim đập liên hồi, cuối cùng lại bình tĩnh nói: “Cấp ba không được yêu sớm!”

“Rõ ràng chị…” Cuối cùng dưới ánh mắt nghiêm túc của tôi, em ấy không nói tiếp nữa, sửa lời thành: “Vậy… em đợi đến khi em tốt nghiệp rồi thổ lộ, được chứ?”

Từ khi ra đời chúng tôi đã cùng ăn cùng ngủ, tôi là chị nên đối với những thứ mà em ấy yêu thích tôi không bao giờ tranh giành, tôi đã quen nhường nhịn như vậy rồi. Nhưng đối với chuyện này, muốn tôi nhường, tôi không cam tâm.

Tôi thích một người đã nhiều năm nhưng bao nhiêu năm nay vẫn luôn giấu kín trong lòng. Diệp Khâm, người đặc biệt nhất trong mắt tôi.

Khi đó anh còn chưa về nước, đêm đó khi trò chuyện cùng anh tâm trạng tôi rất buồn bực. Diệp Khâm đang viết luận văn, ngón tay thon dài gõ bàn phím liên tục, nhưng anh vẫn phát hiện ra, sau đó hỏi tôi có sao không.

Tôi không thể nói là em gái tôi thích anh được. Khi đó, anh còn chưa thuộc về tôi, nói đúng hơn là anh chưa bao giờ thuộc về tôi, tôi cũng chưa bao giờ có cái tư cách ấy cả.

Tôi nặng nề thở dài. Trái lại, anh lại nở nụ cười.

Anh hỏi: “Em còn nhỏ như vậy có chuyện gì mà phải thở dài?”

Tôi không phục: “Đúng là em nhỏ tuổi hơn anh, nhưng mà lúc bằng tuổi em, khi nhìn em luyện chữ, anh chẳng thở dài còn gì? Sao em lại không thể thở dài được chứ?”

Qua màn hình điện thoại, anh nhíu mày: “Khi đó là vì em không ngoan, khiến cho người khác đau đầu. Còn em, em thở dài vì cái gì chứ?”

Tôi trịnh trọng nói: “Tất nhiên là vì em gái không ngoan khiến người khác phải đau đầu!”

“Thật không? Sao anh lại thấy em mới là người khiến cho người khác phải đau đầu nhỉ?” Anh thuận miệng hỏi: “Hai chị em em giận dỗi nhau gì à?”

Hai chị em chúng tôi rất ít khi giận dỗi nhau, một tháng cũng chỉ khoảng bốn năm lần gì đó, so với đám anh em hàng xóm động một tý là đánh nhau thì chúng tôi quả thực rất hài hòa. Nhưng trong mắt Diệp Khâm, chúng tôi thuộc loại chị em hơi tý là giận dỗi nhau, vả lại anh sớm đã quen với chuyện giận dỗi của chúng tôi, hoàn toàn không nghĩ là sẽ xảy ra chuyện lớn gì.

Tôi thật sự rất muốn Diệp Khâm cho tôi một lời hứa hẹn. Cho dù chỉ là lời hứa về đồ vật gì đó thôi cũng được, nó sẽ tiếp thêm động lực cho tôi. Trước đây khi còn bé, tôi gom đủ dũng khí cũng không nhận được lời hứa đến nơi đến chốn nên hiện tại càng khó nói nên lời.

Vì thế, cuối cùng, tôi không nói gì cả.

Nhớ lại thời điểm đó, chuyện sống lệch múi giờ khiến giữa tôi và Diệp Khâm tồn tại khoảng cách, nhưng chuyện đó không thể tránh được nên tôi vẫn luôn cố gắng tự thỏa mãn bản thân.

Tôi nói với Diệp Khâm: “Em muốn ăn chocolate, loại tháng trước anh mới gửi về ấy!”

Hai tuần sau, tôi nhận được một kiện hàng hóa được gửi từ nước ngoài về.

Tôi lại nói với Diệp Khâm: “Em muốn gặp anh, muốn nhìn thấy anh.”

Sau đó, tôi nhận được những cuộc gọi video theo quy luật của anh.

Những chuyện như vậy, rất nhiều, không đếm xuể. Khi đó, tôi còn nghĩ có lẽ thần linh cũng chỉ đến vậy mà thôi. Ngoại trừ lời hứa hẹn kia, cái gì Diệp Khâm cũng có thể đồng ý với tôi. Thực ra đôi lúc tôi vẫn nghĩ, lời hứa hẹn đó, anh không có bổn phận phải nói ra.

Đồng thời tôi cũng có suy nghĩ, nếu anh muốn hứa hẹn với một cô gái nào đó, mà tôi với anh thân thiết như vậy, cũng coi như là thanh mai trúc mã, tôi hẳn sẽ được xếp ở thứ nhất.

Tôi cố gắng không để ý đến chuyện của em gái nữa, nhưng định luật Murphy (Nếu một điều xấu có thể xảy ra, nó sẽ xảy ra, và vào thời điểm tệ nhất) đã chứng minh, luôn luôn sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Vì thế, tôi không được đứng thứ nhất như mong muốn.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,156
Posts: 95738
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Bảy Ngày - Chiết Hỏa Nhất Hạ

Postby tuvi » 06 May 2020

Chương 4: Ngày thứ tư

Lúc Diệp Khâm về nước, tôi mới lên cấp ba không lâu. Bài học rất nặng nên hôm nào cũng phải làm bài tập đến rạng sáng mới xong. Tuy nhiên sau khi anh về nước phải tiếp nhận chuyện công ty, công việc bận rộn nên số lần chúng tôi gặp nhau còn chẳng bằng hồi anh ở nước ngoài. Thỉnh thoảng gặp nhau đều bị anh nhắc nhở phải học thật tốt nên tôi cũng chẳng tìm được cơ hội để thổ lộ.

  Mỗi lần gặp anh, tôi đều chú ý xem anh có đeo khăn em gái đan không, sau khi phát hiện mỗi chiếc khăn anh đeo đều là của nhãn hiệu nào đó thì mới thoáng yên lòng. Thế nhưng lúc nào cũng lo lắng em gái sẽ nhân lúc tôi không phòng bị thổ lộ trước khiến tôi học hành không tập trung, dẫn đến thành tích học tập cũng bắt đầu đi xuống.

  Mà thành tích của em gái tôi cũng chẳng hơn tôi tí nào. Vì vậy vào một ngày nào đó khi chúng tôi đang thảo luận giải đề vật lí, đột nhiên em ấy ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi: “Chị, chúng ta cạnh tranh công bằng đi, chị biết ý em là gì mà.”

Lòng tôi nhảy dựng lên, tôi thận trọng nhìn em ấy.

  Từ nhỏ em ấy đã rất biết cách đối nhân xử thế, lúc cười thì hay rũ mắt, lúc nói chuyện thì rất nhẹ nhàng ôn hòa. Em ấy vốn là người hướng nội nên tôi không ngờ rằng trong tình yêu em ấy lại thẳng thắn hơn tôi nhiều.

Em ấy dứt khoát ném bút: “Hay là, lúc thi tốt nghiệp ai cao điểm hơn thì được thổ lộ.”  

Tôi bảo: “Chuyện này sao có thể so với thành tích thi tốt nghiệp được, chị không đồng ý.”

 Em ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được, nhưng em không muốn thành tích lúc lên lúc xuống nữa. Vậy từ giờ đến kì thi đại học cả hai chúng ta không được nhúc nhích, chị có đồng ý không?”

  Tôi cẩn thận gật đầu.

  Em ấy hít sâu một hơi, “Cứ vậy đi, sau khi thi đại học xong chúng ta sẽ thổ lộ nhưng nếu một người đã tỏ tình thành công thì người kia không được nói ra tình cảm của mình nữa và không được nhúng tay, không được phá hoại. Chị có đồng ý không?”

  Tôi bình tĩnh đánh giá cái lợi cái hại trong cuộc đàm phán này, nghĩ đến đây là một phương pháp công bằng nên tôi đồng ý, dừng một chút rồi bổ sung: “Mặc kệ cuối cùng thế nào, người thắng không được dùng bất cứ cách gì để khoe khoang với người còn lại. Hơn nữa chúng ta còn là chị em ruột, không thể cốt nhục tương tàn không qua lại với nhau được.”

  Em ấy đồng ý rồi nhanh chóng lấy một tờ giấy trắng viết giao ước của chúng tôi lại, hai bên kí tên rồi cùng nhau điểm chỉ trên giấy. Chúng tôi bí mật làm bản cam kết này, trừ hai chúng tôi ra thì chỉ có mình Đàm Ninh biết.

Cậu ấy đánh giá: “Cam kết này của các cậu hoàn toàn dựa vào đạo đức để ràng buộc, nếu một bên làm trái với cam kết thì cũng chẳng sao cả. Sao cậu có thể tin tưởng bên kia nhất định sẽ tuân thủ chứ?”

Đàm Ninh vẫn luôn lí trí như vậy. Khi tôi vẫn còn mơ màng về tình yêu thì cậu ấy đã giải xong một bộ đề, cậu ấy chính xác là con nhà người ta trong truyền thuyết đó. Lúc đó cậu ấy chưa gặp Diệp Khâm nên khi biết nguồn gốc câu chuyện của chúng tôi thì cảm thấy chúng tôi thật sự không thể tưởng tượng được, trên thế giới này làm gì có gì quan trọng hơn thành tích thi tốt nghiệp cấp ba chứ.

Khi ấy tôi đã giải thích rằng khi cậu gặp được người trong lòng thì sẽ hiểu tình yêu cũng là một việc rất quan trọng. Cậu ấy không tranh luận với tôi mà chỉ bảo nếu ngày đó tới, cậu ấy nhất định sẽ nắm chắc nhưng cấp ba không được yêu sớm, chúng tôi phải học thật tốt.

Tôi đành phải vùi đầu vào học.

Hôm nay nghĩ lại, năm lớp mười hai đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của tôi.

Đảo mắt là đến kì nghỉ đông, đảo mắt là đến lúc đếm ngược một trăm ngày trước khi thi, đảo mắt cái nữa là đến kì thi đại học. Hai ngày đó tôi vô cùng lo lắng mà Diệp Khâm lại trùng hợp đi công tác ở Mỹ. Chúng tôi sống lệch múi giờ nên chẳng có thời gian trò chuyện, chỉ có sáng sớm nhận được lời cổ vũ của anh. Đến khi tôi thi xong, Diệp Khâm vẫn chưa về.

  Nghĩ đến tình địch và thời gian, tôi ăn ngủ không yên, đôi khi còn nghĩ liệu mình có nên gọi một cuộc điện thoại quốc tế đường dài, đánh thức anh rồi thổ lộ không nhưng nghĩ lại thì thấy không thể được. Giờ nghĩ lại, vì hai chữ “thổ lộ” mà tôi đã phải suy nghĩ rất nhiều năm.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn không thể nói ra. Kì thi kết thúc được ba ngày thì Diệp Khâm về. Hôm đó em gái không có ở nhà, tôi vội vàng phóng tới sân bay nhưng lại nhìn thấy anh ấy ở sảnh, và trong lòng là em gái tôi.

  Anh ấy quay lưng về phía tôi, khẽ hôn trán em ấy, khóe miệng phảng phất ý cười, giọng rất dịu dàng, “Được, chúng ta ở bên nhau đi.”

  Tôi đối mặt với em một lúc rồi quay người rời đi.

  Hôm đó đến khuya tôi mới về nhà. Sáng sớm hôm sau mới ngủ được. Vừa ngủ được không lâu thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Bác tôi gọi điện thông báo bố mẹ tôi bị tai nạn xe cộ trên đường cao tốc, không kịp cứu nữa rồi.

  Về sau, điểm thi của chúng tôi được công bố. Tôi điểm cao hơn em ấy. Em ấy chọn ngành quản lí còn Đàm Ninh học y. Tôi học ở thành phố khác.

  Lúc tôi chuyển đi thì từ chối lời đề nghị đi tiễn của em gái, cũng từ chối luôn đề nghị đưa tôi đi của Diệp Khâm. Anh đã từng hỏi tại sao tôi lại chọn nơi phương Bắc xa xôi như vậy, thậm chí chẳng thèm thương lượng với anh. Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, nhẹ nhàng nói: “Anh, bố mẹ em mất rồi. Em muốn đi cho vơi nỗi đau.”

  Tôi nói trái lương tâm nhưng rất kiên định. Mới đầu tôi rất khách khí với anh. Nghĩ rằng về sau tám phần anh sẽ biến thành em rể của mình nên càng ngày càng khách sáo hơn. Tôi tuân thủ cam kết: Không nhúng tay, không phá hoại, thậm chí còn tránh gặp anh. Thời gian dần trôi, tôi không còn nói chuyện với anh nữa.

Tôi đã quen ở nơi khác nên cũng chẳng muốn về nhà nữa. Đôi khi Diệp Khâm đến thành phố nơi tôi học để công tác sẽ gọi tôi ra ngoài cùng ăn cơm. Chúng tôi ngồi đối diện nhau trên thảm tatami (là tấm nệm được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản ), anh hỏi gần đây tôi sống có tốt không, tôi nói rất tốt. Anh lại hỏi việc học có nặng không, đã yêu ai chưa, câu đầu tôi bảo không rất nhanh nhưng câu sau nghĩ một lúc mới nói không có.

 Anh nói nếu vậy thì hẳn là không bận, vì sao không thường xuyên gọi điện báo cáo tình hình cho anh mà cứ để anh phải lo.

  Tôi suy nghĩ một chút rồi nói, “Em cảm thấy như bây giờ là được rồi, không nhiều cũng không ít.”

  Anh ấy nhìn tôi, không nói gì nữa mà cúi đầu múc canh cho tôi.

  Dưới ánh đèn, lông mi của anh vừa dày vừa dài, đường cong khuôn mặt hoàn mĩ. Áo mở hai cúc nên mơ hồ lộ ra xương quai xanh. Anh ấy hơi gầy nhưng vẫn khiến tôi thương nhớ đến vậy. Dù đang ở trước mặt, chỉ cách tôi một bước ngắn nhưng vẫn khiến tôi mong nhớ ngày đêm.

Nỗi nhớ, sự không cam lòng và cả tâm sự của tôi, anh không hề hay biết. 
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,156
Posts: 95738
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Bảy Ngày - Chiết Hỏa Nhất Hạ

Postby tuvi » 06 May 2020

Chương 5: Ngày thứ năm

Diệp Khâm không xuất hiện trong tang lễ của tôi.

Thư ký của anh chịu trách nhiệm toàn bộ, một ngày trước tang lễ mới mời anh đến xem qua tổng thể cả quá trình. Anh chỉ mất vài giây để xem hết, không hề có dị nghị gì. Có lẽ, linh hồn của tôi có yên giấc ngàn thu hay không anh cũng chẳng quan tâm.

Mộ của tôi được thu xếp ở bên cạnh cha mẹ, chỉ có lác đác vài người tới tham gia tang lễ. Đàm Ninh đứng ở hàng thứ nhất, khuôn mặt rất bình tĩnh. Từ trước đến nay, cậu ấy vẫn luôn bình tĩnh như thế.

Vì học đại học ở nơi khác nên số lần gặp mặt giữa tôi và Đàm Ninh cũng bắt đầu giảm dần. Cậu ấy với em gái tôi cùng vào một trường nên hai người lại trở nên thân thiết hơn. Tôi không muốn quay về thành phố kia, nhưng tôi đã từng nói tôi sẽ giữ đúng lời hứa, bao gồm cả chuyện là chị em thì không thể cả đời không qua lại với nhau.

Huống hồ em gái tôi cũng chẳng làm gì sai, thổ lộ với Diệp Khâm, bắt đầu một mối quan hệ mới với anh ấy, đó không phải là lỗi lầm. Mà sau khi yêu đương, em ấy chưa bao giờ chủ động khoe khoang cử chỉ thân mật giữa em ấy và Diệp Khâm ở trước mặt tôi một lần nào, thậm chí hai người họ còn chưa từng xuất hiện cùng lúc trước mặt tôi. Em ấy đã tỏ ra vô cùng tôn trọng tôi. Tôi là chị, máu mủ thân thiết với em ấy, trên đời này chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau, tôi không thể hẹp hòi như vậy được. Tôi đã tự thuyết phục mình rất lâu ngày, cuối cùng vào đợt nghỉ đông năm thứ ba tôi bước trên con đường trở về nhà.

Trước đó, tôi chưa từng quay về. Mỗi lần đến năm mới, em gái đều chủ động đến thành phố của tôi, cùng tôi ăn Tết. Hằng năm, Diệp Khâm đều mời chúng tôi đến nhà họ Diệp ăn Tết. Song tôi nghĩ, em gái thì có thể đi, vì dù sao quan hệ giữa họ cũng là người yêu, mà tôi thì không có tư cách tham dự bữa tiệc của họ. Mỗi lần tôi hỏi em gái có muốn ăn Tết cùng Diệp Khâm không, em ấy đều lắc đầu, nói chỉ muốn ở cùng tôi. Vì vậy từng đấy lần tôi từ chối Diệp Khâm vô cùng thẳng thắn qua điện thoại.

Lần đầu tiên bị từ chối, anh ấy không cưỡng cầu nhưng tới lần thứ hai anh trầm ngâm một lát rồi hỏi tôi: “Em ghét anh à?”

Tôi ngẩn ra, không hiểu vì sao anh lại hỏi như vậy.

Chờ sau khi hiểu ra, đột nhiên tôi lại có chút tủi thân, sau khi tủi thân là khó chịu, đáy mắt hiện lên nỗi buồn, trong chớp mắt có chút ướt át. Tôi chưa nghĩ ra câu trả lời thì lại nghe anh hỏi tiếp: “Vì sao lại ghét anh?”

Tôi rất muốn nói, rõ ràng là anh chọn người khác, anh không thích em, cớ gì lại hỏi em như vậy. Nhưng tôi không muốn thừa nhận anh đã thích người khác nên không nói nên lời.

Em gái thì ngồi xổm trước mặt tôi, nhìn tôi đầy mong đợi. Tôi lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Anh à, em không ghét anh, anh mãi mãi luôn là anh cả của em, từ nhỏ đến lớn anh đều đối xử rất tốt với em và em gái em. Nếu sau này em không trở về nữa, thì còn cần anh chăm sóc em gái em thế nên em biết ơn anh còn không kịp. Chỉ là em không muốn trở về thành phố kia nữa, không có ý gì khác nên anh đừng nên suy nghĩ nhiều.”

Trong loa chỉ nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ. Anh không nói lấy một lời, tôi đành cúp điện thoại.

Một lần nữa tôi lại đặt chân lên mảnh đất của thành phố ấy – nơi Diệp Khâm sống, thành phố với làn sương mỏng manh trong đêm đông.

Trường học của em gái tôi luôn luôn thi cuối kỳ muộn một chút, nên khi tôi đã được nghỉ đông thì em ấy còn đang chuẩn bị cho môn thi thứ ba. Nhưng em ấy vẫn rất vui vẻ, hơn nửa đêm đến đón tôi, sau đó lôi kéo tôi đi ăn cái này cái kia. Ngày hôm sau, tôi theo em ấy đến trường học, gặp được Đàm Ninh trong phòng thí nghiệm.

Ba năm không gặp, cậu ấy đã thay đổi rất nhiều.

Cậu ấy nuôi tóc dài, gương mặt chỉ trang điểm nhẹ, chuyển sang mặc quần áo sáng màu nhưng dáng vẻ vẫn rất nhanh nhẹn, bình tĩnh. Việc học nặng nhọc, cậu ấy không chỉ đi theo thầy cô làm hạng mục thí nghiệm mà còn có thời gian để thực tập ở bệnh viện tốt nhất thành phố hiện nay. Thừa dịp không có em gái ở đây, cậu ấy khuyên tôi nên nhìn về phía trước.

Khi cậu ấy nói, ánh mắt rất nghiêm túc. Hiển nhiên cậu ấy chắc chắn tôi có thể hiểu. Quả thật là tôi hiểu rất rõ, chỉ là không muốn nói đến những điều này. Vì vậy tôi trốn tránh không đáp mà quay ra hỏi cậu ấy đã có người yêu chưa.

Cậu ấy suy nghĩ một chút: “Có rồi.”

Thật ra tôi khá kinh ngạc. Tôi cho rằng, cậu ấy không phải là một người dễ dàng động lòng. Nhưng sự thật chứng minh, có rất nhiều chuyện không phải là thật. Giọng điệu Đàm Ninh chắc chắn, không có dấu hiệu nói dối.

Sau khi chúc mừng, tôi hỏi là ai. Cậu ấy khẽ cười, nhẹ nhàng khép giấy tờ hạng mục thí nghiệm trong tay lại: “Chờ một thời gian nữa, đợi khi chúng tớ ở chung một chỗ, tớ sẽ nói cho cậu biết.”

Tôi không đợi được đến ngày chính miệng Đàm Ninh nói cho tôi biết.

Kỳ nghỉ đông ấy, tôi gặp rất nhiều người. Em gái, Đàm Ninh, cô Hòa Kỳ đã chăm sóc chúng tôi như người thân. Tôi không đi thăm hỏi hàng xóm nhà họ Diệp. Vài năm trốn tránh Diệp Khâm đã hình thành thói quen như vậy.

Về sau tôi nghĩ lại, đáng lẽ tôi phải chủ động đi gặp một lần. Tôi không nên khiến mối quan hệ với anh ấy trở nên bế tắc như vậy. Cho dù ở trước mặt anh ấy tôi chỉ nói một câu, thì có lẽ kết quả sẽ không như vậy.

Thế nhưng tôi không còn kịp nữa rồi.

Thật ra, kỳ nghỉ đông ấy tôi đã nhìn thấy Diệp Khâm một lần. Ngày hôm ấy thời tiết rất tốt, tôi tiện tay lấy một cái áo khoác trong tủ rồi đi siêu thị. Trên đường vào tiểu khu, tôi nhìn thấy một chiếc xe con lái tới từ phía đối diện, biển số xe có chữ cái cuối cùng là Q.

Mỗi chiếc xe con của anh ấy đều có đặc điểm như vậy. Tôi giật mình ngẩng đầu lên. Càng ngày xe càng đến gần, cho đến khi có thể nhìn thấy Diệp Khâm ở ghế lái.

Khi anh ấy nhìn tôi, tôi còn chưa kịp biểu lộ gì thì mặt anh ấy đã không chút thay đổi quay đi, xe không dừng lại mà trực tiếp chạy lướt qua tôi.

Tôi đứng yên tại chỗ trong chốc lát, trong lòng có hơi trống rỗng.

Tôi không hề muốn mọi chuyện biến thành như vậy.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,156
Posts: 95738
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Lien 53

Re: Bảy Ngày - Chiết Hỏa Nhất Hạ

Postby tuvi » 06 May 2020

Chương 6: Ngày thứ sáu

Tang lễ của tôi chẳng ảnh hưởng gì đến anh.

Anh đã sớm quay về làm việc ở thành phố, sinh hoạt vẫn như thường. Tối hôm đó anh vào quán rượu cùng người bạn thân, một cô gái tựa sát bên người, tâm trạng của anh không tệ, pha chế cho cô người mẫu một ly cappuccino vẽ thiên nga kéo hoa tiêu chuẩn.

Nhiều năm trước, anh ấy cũng đã từng dùng cách ấy để chọc cười một đứa bé đang khóc lớn, không biết anh có còn nhớ hay không. Khi đó khóe môi anh còn nở nụ cười, bôi bọt sữa còn ấm trên tay lên gương mặt tôi. Tôi đưa tay muốn uống nhưng anh không cho phép, anh bảo trẻ con không được uống cà phê. Thấy tôi mếu máo chuẩn bị khóc, anh nhanh tay nhét một viên chocolate vào miệng tôi.

Hôm nay anh cũng không cho người bên cạnh uống, chờ cô ấy xem xong anh lại nhẹ nhàng xoay cổ tay đổ ly cà phê vào trong bồn.

Người bạn hỏi anh về sau định làm gì, anh ấy nói chưa có dự định gì. Suy nghĩ một chút, anh ấy nói thêm sẽ mời thầy phong thủy về xem phong thủy phòng của tôi khi còn sống.

Tốc độ xử lý của anh ấy còn nhanh hơn trong tưởng tượng của tôi. Người bạn của anh ấy cẩn thận quan sát anh ấy rồi nói: “Gần đây tao gặp được một cô gái rất tốt, là Nhị tiểu thư của nhà họ Thôi vừa đi du học trở về, tính khí tướng mạo đều rất phù hợp. Mày có muốn suy nghĩ một chút không?”

Anh ấy cười nói: “Tao vừa góa vợ mà mày đã muốn thu xếp hôn nhân cho tao?”

Người bạn xì một tiếng: “Còn không phải hy vọng mày mau bước ra khỏi sương mù để nghênh đón tương lai tốt đẹp à.”

“Tao không đi vào sương mù.” Lông mi anh ấy không hề chớp lấy một cái, anh ấy nói: “Hơn nữa tao vừa khôi phục lại độc thân, hiện tại rất ổn.”

Đêm khuya, anh ấy từ chối lời ám chỉ của cô gái, bảo tài xế đưa anh về biệt thự. Anh mở đèn phòng, rửa mặt, đọc sách, rồi chìm vào giấc ngủ. Hôm sau đúng giờ thư ký tới đón anh đến công ty, trên đường báo cáo sự vụ với anh ấy, anh không nhanh không chậm, tỉnh táo mà quyết đoán.

Nhìn thoáng qua anh ấy thực sự khá tốt.

Chỉ còn hai ngày nữa là tôi sẽ rời khỏi anh. Tôi nhìn gò má của anh rồi nghĩ, nếu như anh có thể vượt qua tốt thì chân tướng cuối cùng như thế nào cũng không còn quan trọng nữa.

Kỳ nghỉ đông năm thứ ba ấy đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Sau khi nhìn thấy Diệp Khâm thì tôi gặp lại bạn học cấp ba ở siêu thị. Lúc đầu cậu ấy tưởng tôi là em gái, sau khi biết tôi là chị, cậu ấy mời tôi cùng ăn cơm tối.

Chúng tôi nói chuyện về mấy năm nay, đến tôi, rồi đến em gái tôi. Cậu ấy kể đã theo đuổi em gái tôi nhưng em ấy vẫn đối xử lạnh nhạt nhiều năm với cậu ấy, đến nay cậu ấy vẫn chưa tu thành chính quả. Tôi nói em ấy đã có chủ nhiều năm, sao cậu ấy có thể có những tâm tư xúc động không đứng đắn như vậy được. Cậu ấy nghi ngờ nhìn tôi rồi nói, theo như những gì cậu ấy biết thì em gái tôi vẫn luôn luôn độc thân.

Tôi có hơi mơ hồ, cậu ấy nhìn tôi một cái rồi nói, từ cấp ba đến đại học đúng là em gái tôi đã nói em ấy luôn thích một người, nhưng em ấy chưa bao giờ thừa nhận mình có bạn trai.

Đêm đó tôi đến trường em gái tìm người.

Đúng dịp thi cuối kỳ nên phòng tự học đã hết chỗ. Lúc trước em ấy kể với tôi, em ấy lén lút hỏi xin Đàm Ninh chìa khóa, gần đây em ấy đều ôn tập trong phòng thí nghiệm. Trong hành lang vắng lặng yên tĩnh, tôi đẩy cửa phòng thí nghiệm ra, bên trong chỉ có một mình em ấy.

Tôi chỉ hỏi em ấy một câu. Em có phải người yêu của Diệp Khâm không.

Em ấy thấy tôi thì đột nhiên sụp đổ, khuôn mặt tràn đầy nước mắt.

Ba năm qua, em ấy đã biên kịch một câu chuyện xưa mà chỉ có tôi là người bị che giấu cứ mơ mơ màng màng.

Tôi thật sự không ngờ, ngay từ khi bắt đầu em ấy đã lừa tôi. Ngay đêm kết thúc kỳ thi Đại học, em ấy đã thổ lộ với Diệp Khâm trong điện thoại nhưng bị khéo léo từ chối. Sau đó em ấy đã đánh cược với bản thân mình. Em ấy đến sân bay, mặc quần áo theo thói quen của tôi, đóng giả thành tôi, làm những công việc tôi thường làm. Em ấy nói khoảnh khắc em ấy thổ lộ thành công kia, em ấy rất đau khổ.

Nhưng rất nhanh em ấy đã bị vạch trần, Diệp Khâm đẩy em ấy ra, vẻ mặt lạnh nhạt. Em ấy nói, nếu như tôi không đi ra sân bay hoặc nếu như tôi ở lại lâu hơn một chút thì tất cả những điều đằng sau sẽ không xảy ra. Nhưng em ấy sống chung với tôi vài chục năm, biết rõ tính của tôi, em ấy đoán tôi sẽ ra sân bay. Em ấy đã đánh cược thành công, nhưng em ấy không muốn thấy tôi với Diệp Khâm ở cùng một chỗ nên em ấy quyết định diễn vở kịch này để đùa giỡn tôi.

Trước mặt người khác em ấy vẫn luôn là một người độc thân, duy chỉ có trước mặt tôi là lừa gạt. Em nói em đã rất cố gắng nghĩ cách để anh ấy yêu mình song càng ngày càng khó.

Một lần nữa em ấy lại thử hóa thành bộ dạng của tôi. Từ tính cách đến vẻ mặt, đến vẻ làm nũng với anh ấy. Nhưng dù thế nào thì cũng chẳng phải là tôi. Em ấy đã từng mấy lần giả trang thành hình dáng của tôi để xuất hiện trước mặt Diệp Khâm, chỉ vì muốn thời gian ở chung với anh ấy dài hơn một chút nhưng lần nào cũng đều bị vạch trần. Cho đến giờ, anh ấy đã không còn tin tưởng em ấy nữa.

Em nói em vẫn nhớ giữa tôi và em đã từng có cam kết kia nên trong lòng đã chuẩn bị chịu tra tấn. Em ấy biết, chuyện em độc thân sớm muộn gì cũng sẽ bị tôi biết, chẳng qua là em ấy đang dối gạt chính mình. Thế nhưng rõ ràng em ấy cũng thích người ấy rất nhiều năm, vì sao mà em ấy lại không được thích người ấy. Em ấy làm như thế cũng đã tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, cũng không biết cuối cùng phải làm sao.

Nói đến phần sau, không biết ai là người nhào lên trước. Hai bên giữ im lặng mà xoay đánh. Khi còn bé, chúng tôi đều học Taekwondo nên thân thủ ngang nhau. Bản thân chúng tôi đang ở trong một phòng thí nghiệm, trong tủ bên cạnh đầy dụng cụ và thuốc thử, đáng lẽ chúng tôi phải cẩn thận nhưng lúc ấy đã chẳng còn ai bận tâm.

Sau đó, không biết người nào ngã làm đổ chất lỏng gì. Về sau khi chúng tôi dừng lại thì người đã trong biển lửa.

Cuối cùng trước khi phòng thí nghiệm nổ tung, em gái tôi dùng sức đẩy tôi ra.

Đến nay tôi vẫn nhớ rõ ánh mắt của em ấy trong khoảnh khắc cuối cùng ấy. Rõ ràng mang theo ẩn nhẫn và oan ức, nhưng em ấy lại đẩy tôi ra không chút do dự nào.

Em ấy gạt tôi xuất phát từ đáy lòng, cứu tôi cũng xuất phát từ đáy lòng.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,156
Posts: 95738
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Bảy Ngày - Chiết Hỏa Nhất Hạ

Postby tuvi » 06 May 2020

Chương 7: Ngày thứ bảy

[scroll]Khi tôi tỉnh lại thì đã nằm trong phòng ICU, băng bó cả người, không nhấc nổi tay, cổ họng sưng to không phát ra âm thanh. Tôi nằm ở bệnh viện mà Đàm Ninh thực tập, cậu ấy đứng sau lưng bác sĩ chủ trị dùng ánh mắt trấn an tôi đừng sợ hãi.

Tôi đã nghĩ đến kết quả tệ nhất. Mà sự thật cũng không có gì khác. Đàm Ninh rũ mắt nói cho tôi biết chỉ có một mình tôi sống sót.

Mấy ngày đó, tôi nằm trong phòng bệnh mà tâm tình rất sa sút. Trong lúc đó tôi không hề nhìn thấy Diệp Khâm, Đàm Ninh báo cho tôi biết anh ấy đang xử lý hậu sự.

Tôi chờ anh ấy đến.

Tôi muốn nói với anh rất nhiều chuyện. Dù không thể nói nhưng anh ấy có tính kiên nhẫn rất cao, tôi nghĩ mình dốc lòng khoa tay múa chân, hẳn anh ấy sẽ hiểu được.

Tôi nghĩ sự việc sẽ rất thuận lợi. Cuối cùng có một ngày tôi tỉnh lại thì thấy anh ấy bên giường.

Tôi thò tay bắt lấy góc áo của anh nhưng anh lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi như người xa lạ.

Anh ấy nói: “Cô rất muốn gả cho tôi đúng không?”

Tôi nhìn anh ấy, cảm thấy có chỗ nào không đúng. Trực giác nghĩ phải lắc đầu nhưng đề nghị anh ấy đưa ra rõ ràng là rất mê người.

Tôi đã thích anh nhiều năm như vậy. Tôi rất muốn được ở cùng anh, sao lại không muốn gả cho anh cơ chứ.

Anh ấy vừa nhìn tôi vừa cười cười: “Đợi cô xuất viện rồi chúng ta kết hôn. Tôi sẽ thực hiện điều ước này như cô mong muốn.”

Có vẻ anh đang hiểu lầm điều gì đó. Nhưng tôi nghĩ, về sau còn có rất nhiều thời gian, nhất định tôi sẽ có cơ hội hiểu rõ nguyên do rồi giải thích rõ ràng với anh. Tôi không từ chối đề nghị của anh, chờ ngày anh đưa tôi đi đăng ký. Ngày đó vết thương của tôi còn chưa khỏi hẳn, cổ tay run rẩy viết chữ không rõ ràng. Tay anh vòng qua lưng tôi như khi còn bé dạy tôi viết chữ vậy, cầm chặt tay phải của tôi viết từng nét tên của tôi.

Đã lâu lắm rồi chúng tôi không ở khoảng cách gần như vậy. Gần đến nỗi tôi có thể nhìn thấy rõ lông mi của anh ấy, mũi cùng bờ môi khẽ giương. Trên người anh ấy dường như có mùi nước hoa nhẹ. Tôi ngẩn ngơ không chú ý kí tên, lòng thầm nghĩ muốn gần gũi với anh ấy, còn áp sát lại mà không hề nghĩ khuôn mặt đã bị phá hủy, giờ đang nhăn nhúm hết lại.

Tôi nghĩ, tương lai thời gian dài như vậy, tôi có thể chữa khỏi khuôn mặt của mình. Dù không thể nói, bắp thịt cổ tay cũng không lớn như trước kia nhưng chờ tôi có thể viết chữ lần nữa, tôi sẽ nói cho anh biết tôi thích anh, sẽ không để cho anh ấy thất vọng.

Nhưng cuối cùng tôi không đợi được đến ngày đó.

Từ hôm đó cho đến khi tôi qua đời, trừ ngày kết hôn ấy, tôi không còn cơ hội gặp được anh ấy nữa. Dù tôi cố gắng dùng cách nào để anh ấy chú ý thì anh ấy cũng không trả lời.

Rốt cuộc tôi cũng biết ý nghĩa thực sự Diệp Khâm đồng ý cuộc hôn nhân này. Anh chỉ muốn trả thù tôi. Nhưng tôi không nghĩ ra lí do. Không có ai chịu nói cho tôi biết đáp án. Trong phòng đều là vệ sĩ đích thân anh ấy sắp xếp, bọn họ lạnh lùng ít nói, không hề trả lời bất cứ điều gì. Anh ấy nói như tôi mong muốn nhưng tôi không ngờ đây lại là một cái nhà tù, một cái lồng giam.

Diệp Khâm đã hẹn thầy phong thủy, anh đang trên đường trở về biệt thự. Thư ký đã xử lý hậu sự thỏa đáng, vừa báo cáo với Diệp Khâm, vừa đưa một xấp tư liệu cho anh ấy.

Bệnh án của tôi cũng nằm bên trong. Anh ấy không đếm xỉa tới. Tất cả ghi chép về bệnh tình của tôi ba năm qua đều ở trong đấy, anh ấy tiện tay lật hai trang, dừng lại ở tờ trắc sinh vân tay ba năm trước đây và ảnh chụp CT [1].

[1] Chụp CT là chụp cắt lớp vi tính, đó là kỹ thuật dùng nhiều tia X quét lên một khu vực của cơ thể theo lát cắt ngang, phối hợp với xử lý bằng máy vi tính để cho ra hình ảnh 2 chiều hoặc 3 chiều của bộ phận cần chụp.

Anh ấy nhìn trong chốc lại rồi tiện tay đóng lại. Anh khép mắt nghỉ ngơi.

Tôi nhìn áng mây nơi chân trời xa xôi qua cửa lớn. Hôm nay là ngày cuối cùng của tôi, thời tiết thật đẹp. Chỉ hai đến ba tiếng đồng hồ nữa là linh hồn của tôi sẽ tan hết.

Tôi giơ tay bắt lấy góc áo Diệp Khâm. Anh ấy không phát hiện. Có lẽ anh đã chẳng còn nhớ, khi còn bé có một người đã vào siêu thị ôm một đống đồ ăn vặt của tôi đi ra, rồi đã thường xuyên dùng cách này để dắt tôi về nhà. Dù sao anh ấy vẫn đối xử rất tốt với tôi.

Hai giờ sau, Diệp Khâm trở về biệt thự tôi đã từng ở ba năm.

Dì Dương đã thu dọn di vật của tôi xếp vào mấy cái thùng, lúc anh ấy đến thì các cậu vệ sĩ đang bê ra sân. Dì Dương gọi anh ấy “thiếu gia”, anh ấy “ừ” một tiếng, nhấc chân định đi thì cơn gió khẽ thổi qua, một tờ giấy đơn bay đến dưới chân anh ấy.

Anh ấy xoay người nhặt lên, đưa cho dì. Nhưng lúc nhìn lướt qua, dường như đã gặp một cú sốc lớn.

Anh ấy đòi xem bản bệnh án trong tay thư ký, vội vàng lật đến tờ trắc sinh vân tay rồi so với tờ giấy kia. Tay anh run nhè nhẹ, cả khuôn mặt trở nên trắng bệch.

Tờ giấy đó chính là cam kết của tôi và em tôi bảy năm trước. Lúc đó chúng tôi đã cùng nhau ký tên, điểm chỉ, trang trọng để chứng tỏ chúng tôi có thể tuân thủ.

Khi đó em gái tôi còn thuận miệng nói: “Chị, vân tay của chị có cái đinh ốc tròn thật. Của em không có này.”


Khi đó Đàm Ninh nói, cam kết này của chúng tôi không có giá trị, chưa chắc chúng tôi sẽ tuân thủ. Cậu ấy nói, nếu như cậu ấy có người trong lòng, nhất định cậu ấy sẽ nắm thật chắc.

Em gái tôi ký cam kết nhưng em ấy không thể làm được. Tôi cho rằng Đàm Ninh chỉ tiện miệng nói vậy nhưng cậu ấy lại thật sự nỗ lực.

Trước đây tôi không biết người trong lòng Đàm Ninh là Diệp Khâm.

Tôi là Kiều Xu. Em gái của tôi sinh ra muộn hơn tôi vài phút, tên của em ấy là Kiều Sầm.

Ngày xảy ra hỏa hoạn đó, áo khoác tôi mặc là của em gái tôi. Sau trận hỏa hoạn ấy, Đàm Ninh đổi trắc sinh vân tay của tôi và em gái tôi, nói với tất cả mọi người người chết là Kiều Xu, tôi là em gái Kiều Sầm. Cậu ấy còn nói, vì sợ tôi tức cảnh sinh tình nên ở trước mặt tôi đừng nhắc đến tên tôi và tên chị gái.

Sau khi tôi kết hôn vào biệt thự ở không lâu, Đàm Ninh có đến thăm. Khi đó dì Dương lỡ lời gọi tôi là Kiều Sầm. Tôi tưởng bà ấy nói nhầm. Không ngờ sau đó Đàm Ninh lại chụp cho tôi cái mũ mắng bệnh tâm thần nhẹ, khuyên dì Dương về sau đừng để tôi nghe được bất kỳ điều gì về tên của hai chị em nhà họ Kiều.

Từ đó về sau, dì Dương chỉ gọi tôi là cô Kiều.

Sau này, Diệp Khâm dọn văn phòng đến nơi khác. Không lâu sau đó, Đàm Ninh tốt nghiệp, cậu ấy cũng nói với tôi, cậu ấy được làm nhân viên chính thức của bệnh viện nhưng phải chuyển đến thành phố khác.

Từ đó, khi tôi còn sống không còn nhìn thấy Đàm Ninh. Cậu ấy giấu giếm tất cả mọi thứ thật hoàn hảo. Từ trên xuống dưới, tất cả mọi người đều không biết. Cho đến hai tháng trước, đột nhiên tôi bất tỉnh được đưa vào bệnh viện nên mới vô tình biết được mọi chuyện từ cuộc nói chuyện phiếm của hai gã vệ sĩ, là Đàm Ninh chủ động xin chuyển, chỉ nhằm để khoảng cách với người cậu ấy thích gần thêm một chút.

Cậu ấy đã từng nói với tôi, cậu ấy sẽ nắm thật chắc nhưng tôi không để ý.

Ý thức của tôi đã trở nên mơ hồ không rõ. Đây sẽ là khoảnh khắc cuối cùng tôi được ở bên người Diệp Khâm.

Tôi thấy anh ấy lung lay sắp đổ, dường như bị rút sạch sức lực. Thư ký nhanh mắt đỡ lấy anh ấy. Anh đột nhiên che mặt, từng giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.

Tôi chưa từng thấy anh rơi lệ. Mà cũng không muốn thấy anh như vậy.

Tôi tình nguyện để anh mãi mãi không biết sự thật.

Thật ra tôi có nhiều chuyện muốn nói với anh… Muốn gọi “anh” lần cuối. Cuối cùng nói một câu em thích anh. Em không hề trách anh.

Nhưng anh lại không thể nghe được.

Anh ơi, nếu như còn có kiếp sau, nhất định phải nhớ có một cô gái thích nắm góc áo của anh, trong mắt của cô ấy chỉ có hình dáng của anh.

Cô ấy sẽ mãi mãi thích anh.

Hết
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,156
Posts: 95738
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong


Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 54 guests