Cô Gái Lái Đò (Truyện Ma) - Trường Lê

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Cô Gái Lái Đò (Truyện Ma) - Trường Lê

Postby tuvi » 05 May 2020

Chương 60: Thập diện mai phục

- - Các cậu đều là bạn của thằng Lâm đầu đá phải không..?

Giọng bác Bảy cất lên hỏi bốn thanh niên đang ngồi trên đò. Phi phá lên cười nhưng đột nhiên lấy tay che miệng lại tránh phát ra tiếng động lớn, Phi đáp:

- - Lâm đầu đá, lần đầu cháu nghe thấy biệt danh của nó đấy bác ạ. Bộ đầu nó cứng như đá hả bác..?

Bác Bảy vừa chèo đò, vừa cười giải thích:

- - Tại ngày bé nó bướng lắm, ai nói gì cũng không nghe, cốc vào đầu nó mà đau cả tay mình nên gọi nó là thằng Lâm đầu đá. Mấy cậu đều là bạn lính của nó phải không..? Nhìn cậu nào cũng rắn rỏi cứng cáp...Mà có chuyện gì sao các cậu lại….À mà thôi, tôi lại tò mò quá rồi….Thằng Lâm nó dặn tôi chỉ việc chở các cậu đến đó. Cũng sắp đến nơi rồi đấy….Các cậu chuẩn bị đồ đạc đi..

Phi gật đầu nhìn ba thằng bạn rồi lấy tay chỉnh lại chiếc balo, chuẩn bị tinh thần cập bến vào chiếc cầu nhỏ sát bờ sông phía sau nhà cô Ba. Gió bắt đầu thổi nhẹ, mùi hơi nồng bốc lên từ dòng sông kèm theo cái cảm giác lành lạnh. Trên mặt nước những bông lục bình trôi nổi khẽ bị mái chèo của bác Bảy gạt ra xa. Trong số bốn người thì Phi là kẻ cảm thấy hồi hộp nhất. Dẫu sao đi nữa Phi cũng đã tận mắt nhìn thấy những thứ kỳ dị diễn ra trong ngôi nhà. Nhất là hình ảnh người con gái mặc áo dài trắng đứng trong tấm gương. Mặc dù đã được Lâm kể lại mọi chuyện và nói cô gái đó vô cùng đáng thương, cô ta đang cố gắng giúp đỡ Lâm cùng mọi người. Nhưng suy cho cùng, đó vẫn là một hồn ma….Một hồn ma vô cùng đáng sợ, cứ nhìn cái cảnh hai thằng du côn bị dọa cho đến sợ chết khiếp là Phi lại nuốt nước bọt:

- - Làm sao đấy, suy nghĩ gì mà mặt ngây ra vậy…?

Cái vỗ vai của Đạt làm Phi giật mình, Đạt ngạc nhiên:

- - Mày sợ điều gì à..? Sao tự nhiên lại hoảng hốt thế..?

Phi thở hắt ra rồi đáp:

- - À không, không…..Tao chỉ hơi lo chút thôi...Liệu có nguy hiểm quá không khi mà chúng ta chỉ hành động với tưng đây người...Có nên báo công an…

Đạt lắc đầu nói nhỏ vào tai Phi:

- - Mày điên quá, chẳng phải hôm qua anh em đã bàn chuyện này rồi. Báo công an đi chăng nữa nhưng hiện tại làm gì có bằng chứng. Hơn nữa Lâm nó nói đây cũng là cơ hội để nó tìm con….gái…

- - Đến nơi rồi mấy cậu, đồ đạc lấy hết nhé kẻo quên…

Giọng bác Bảy vang lên thông báo đò đã cập vào cây cầu nhỏ bên sông phía sau nhà cô Ba. Phi cùng ba người bạn nhẹ nhàng bước xuống tránh gây ra tiếng động. Hành động rât chuyên nghiệp, Phi cúi đầu cảm ơn bác Bảy rồi ra hiệu cho mọi người tiến về vị trí đã đặt ra từ trước. Bác Bảy trong lòng khá tò mò, nhưng xưa nay vốn dĩ không phải là một người thích tham gia vào chuyện của người khác, hơn nữa Lâm cũng đã dặn dò kỹ bác Bảy không nên thắc mắc quá nhiều. Bác Bảy vẫy tay chào Phi rồi cũng dần dần chèo đò ra khỏi khu vực nhà cô Ba.

Trời bắt đầu tối, ngôi nhà tĩnh mịch đến đáng sợ. Sau khi thăm dò một vòng quanh ngôi nhà tất cả tụ tập lại một góc khuất trong góc vườn sau, Khanh sẹo nói:

- - Nhà không có ai…? Thằng Lâm lẽ ra giờ này phải ở đây rồi chứ..?

Đạt cũng gật đầu tán thành, Phi bỏ chiếc xuống tâm trạng khá hồi hộp. Đúng vậy theo như kế hoạch thì giờ này Lâm phải có mặt tại đây rồi. Sao vẫn chưa thấy đâu, Phi chợt nghĩ có khi nào Lâm gặp nguy hiểm. Bởi sau khi tất cả rời đi thì trong làng chỉ còn một mình Lâm, lỡ như bọn thằng Phong làm liều chẳng phải Lâm chắc chắn gặp chuyện rồi hay sao..?

- - Chuẩn bị xong mọi thứ rồi chứ..?

Một tiếng nói hơi trầm, lạnh lẽo bất ngờ phát ra từ bên trong góc tường, cả đám giật mình lùi ra xa. Đạt suýt chút nữa thì la lên thất thanh nhưng không hiểu sao lúc đó cổ họng Đạt như có người bóp nghẹn. Từ trong góc tường bước ra không ai khác chính là Lâm, Lâm xuất hiện như một hồn ma trong cái nhìn kinh hãi, lo sợ của mọi người. Phi lắp bắp chỉ tay:

- - Mày….mày….đứng...đó….từ...bao...giờ….thế…?

Ba người còn lại vẫn còn hoang mang khi mà phía sau lưng Lâm chỉ có bức tường gạch cũ. Trong khi đó bốn người từ lúc tập trung ở đây không hề thấy Lâm, mặc dù góc tường này vô cùng tối bởi xung quanh còn có những bụi chuối rậm rạp. Nhưng việc Lâm xuất hiện từ trong góc đi ra quá sức tưởng tượng. Lâm đáp lại với giọng lạnh lùng:

- - Tao đến lâu rồi, chẳng phải hẹn nhau ở chỗ này sao..? Mọi thứ tao nhờ đã chuẩn bị xong hết rồi chứ..?

Đạt lúc này nhìn rõ mặt Lâm mới thở phào nói:

- - Mày làm tụi tao sợ gần chết, sao ở đó mà không lên tiếng từ đầu. Dọa chết tao rồi…

Khanh sẹo bản lĩnh hơn, gai góc hơn nên Khanh tin vào lời Lâm:

- - Chắc nó ở đây từ trước nhưng muốn trêu mọi người, trong cái góc tường kia tối như hũ nút. Lúc tới cũng có ai chú ý đâu….Nhưng mà cũng giật mình thật đấy, nhất là khi nghĩ đến câu chuyện về cô gái bị giết rồi xác bị buộc vào đá chết dưới sông bảy ngày.

Phi bỏ chiếc balo xuống đất rồi mở ra:

- - Đầy đủ rồi, nhưng mày định làm như thế nào.?

Lâm nói:

- - Chúng mày chỉ cần làm như này ( Lâm nói nhỏ với mọi người), sau đó mỗi người một vị trí đã định sẵn. Nhưng có một điều này tụi mày phải nhớ, dù có thế nào cũng không được xuất hiện. Mọi chuyện còn lại để tao.


Phi không đồng ý:

- - Sao lại thay đổi kể hoạch, chẳng phải mày nói….

Lâm lừ mắt, ánh mắt sắc lạnh của Lâm khiến Phi dừng lại đột ngột không nói thêm được chữ nào, Lâm đáp:

- - Bởi vì...Tao làm thế này là ích kỷ, nhưng còn một chuyện mà tao muốn nhờ tụi mày giúp tao lần cuối. Chính vì vậy sau khi đạt được mục đích, tao muốn chúng mày rời khỏi đây……..Hãy giúp tao tìm bé Trúc Lịnh, dù cho con bé còn sống hay đã chết. Coi như đó là tâm nguyện cuối cùng của tao….Được không..?

Cả đám im lặng sau câu nói của Lâm, tất cả đều sững sờ, câu cuối cùng giống như một lời trăn trối của một kẻ sắp chết. Nhưng không hiểu sao mọi người đều cảm thấy những lời nói đó như một áp lực đang đè nặng trong suy nghĩ. Tất cả đều đáp lại đồng thanh nhưng có chút gì đó gượng gạo:

- - Được…...được..

Lâm gật đầu như muốn cảm ơn mọi người sau đó một mình tiến về phía trước ngôi nhà, Phi cùng mọi người cũng không còn thời gian để suy nghĩ quá nhiều bởi còn phải sắp xếp một vài thứ. Tất cả được diễn ra trong bóng tối, với những vị trí đã được bố trí từ trước Phi cùng đám bạn không mất quá nhiều thời gian để chuẩn bị. Sở trường của lính đặc công là những việc như thế này, từ ngụy trang, ẩn thân, tìm được vị trí thuận lợi. Ngôi nhà của cô Ba tiếp tục rơi vào trạng thái cô tịch, không tiếng động. Cứ như thể tại ngôi nhà này không có lấy một chút sự sống nào cả.

Tại nhà Phong lúc này, đám đàn em của Phong sau một bữa rượu no nê giờ đây kẻ nào kẻ nấy mặt đỏ bừng bừng, đằng đằng sát khí. Chúng đang tập hợp lại đợi lệnh của Phong. Phong từ trong phòng bước ra nhìn đám đàn em như đang muốn giết người, gã gật đầu ra hiệu rồi lẳng lặng bước ra khỏi cổng, ngay lập tức cả đám cũng theo sau. Có gần chục thằng máu mặt trong tay Phong hiên ngang, tự tin tiến về ngôi nhà vắng vẻ nơi cuối làng, trong đầu hắn suy nghĩ:

“ Mày sắp chết rồi, thằng chó.”

Trời tối sầm, gió tự nhiên thổi mạnh ngay sau khi Phong cùng đám tay chân bước ra khỏi cánh cổng. Bụi đường bị gió cuốn lên mù mịt, hơi lạnh trong không khí bắt đầu lan tỏa, thời tiết thay đổi một cách chóng mặt. Trên con đường làng vốn đã vắng vẻ ngày hôm nay còn vắng hơn. Gió thổi ầm ầm tựa như giông, mặc dù mới đây trời còn rất lặng. Có lẽ tất cả dấu hiệu đó báo rằng, sắp có một cơn mưa rất to. Tuy nhiên gió lớn, bụi bay, cành lá xào xạc càng làm Phong cảm thấy cái uy của mình, trong tâm trí hắn nghĩ rằng ngay cả đến thời tiết cũng thấy run sợ trước hắn và đám đàn em.

Trong gian điện thờ nhà cô Ba, Lâm đứng khoanh tay đứng giữa nền nhà, đôi mắt Lâm ánh lên màu đỏ, khuôn miệng nở nụ cười đầy ma quái:

“ Đến….rồi…..Đến….rồi…”

“ Vù….ù….ù…..ù….”

Tiếng gió thổi mạnh khiến cánh cửa chính nhà cô Ba bị bung ra kêu kẽo kẹt, Phi cùng bạn bè vẫn im lặng không phát ra một tiếng động.

“ Cạch...Cạch...Cạch..”

Tiếng cửa đập ra đập vào vang lên gai góc, bên ngoài gió giật mạnh. Nhưng bên trong căn phòng tối con quỷ đội lốt Hân vẫn đang ngồi bất động. Xung quanh hắn toả ra một làn khói trắng mờ tựa như làn sương mỏng. Dường như Hân không cảm giác được mọi thứ đang chuyển động. Hắn lặng im như một xác chết, cả ngôi làng đang rung chuyển sau những cơn giông càng lúc càng mạnh.

Cuộc chiến giữa những con quỷ mang lốt người chuẩn bị diễn ra…..
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,156
Posts: 95738
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Cô Gái Lái Đò (Truyện Ma) - Trường Lê

Postby tuvi » 05 May 2020

Chương 61: Bằng chứng giết người

“ Alo...alo...tất cả nghe rõ chứ..? “

“ Rõ như ban ngày….Có gì không ổn à..”

“ Sao tao thấy Lâm nó có gì lạ lắm..? “

Phi đáp:

- - Yên lặng đi, tập trung vào vị trí của mình là được. Đúng là thằng Lâm hôm nay nó có gì đó rất lạ. Nhưng nó nói đúng, mục đích của chúng ta đến đây không phải để đánh nhau, chém giết.

“ Nhưng một mình nó tao sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm. Đêm qua chúng nó mò tận vào đây tìm người, hơn nữa nhìn bộ dạng của hai thằng côn đồ kia cũng thuộc dạng đâm thuê chém mướn...E rằng chúng nó sẽ không để thằng Lâm yên đâu.”

Phi nói tiếp:

- - Ban nãy thằng Lâm nó nói tựa như lần này nó đi vào chỗ chết ấy. Nhưng đấy là kế hoạch của nó, còn kế hoạch của tao nó khác. Làm sao có thể đứng nhìn bạn mình chết mà không cứu được. Đạt, máy quay hoạt động ổn chứ..?

“ Ổn, nhưng liệu có đúng là thằng Phong nó sẽ xuất hiện không..?

- - Cái này thì hên xui, nhưng nhìn vẻ mặt của Lâm tao đoán nó sẽ đến. Khi nào thu thập được bằng chứng nhớ giữ cái máy cẩn thận. Nhưng trước đó phải cố giữ bình tĩnh, Đạt, nhiệm vụ của mày là quan trọng nhất đấy. Nếu xảy ra chuyện ba bọn tao sẽ xông vào...Còn...mày...phải cầm bằng chứng đi ngay lập tức.

“ Cái này….cái...này…”

Phi nói với một giọng nghiêm túc:

- - Không nói nữa, cứ thế mà làm….Tập trung vào, ngoài này gió thổi mạnh, cố giữ liên lạc, có gì anh em phải thông báo với nhau ngay.

“ Ok, hết. “

Gần 9h tối, tiếng chó sủa bên ngoài con đường vắng vang lên inh ỏi, trời càng lúc càng nổi gió mạnh hơn.

“ Rầm...Rầm.. “

Chiếc cổng nhà cô Ba bị đạp bung ra, cửa chính đã mở toang từ trước, bên trong ánh đèn mập mờ Lâm đang đứng giữa gian thờ đợi sẵn. Phong cũng cẩn thận nói với một tên đàn em:

- - Mày với một thằng nữa dạo qua một vòng nhà xem có gì bất thường không..? Còn lại đừng ngoài hiên, đợi lệnh của tao….

Một tên đáp:

- - Sao anh không để bọn em giết chết nó luôn đi, để nó sống làm gì..?

Phong cười nhạt:

- - Bởi vì nó còn đang giữ một bí mật của tao..? Cứ làm theo lời tao dặn.

Hai tên đàn em lập tức cầm đồ đi vòng quanh nhà để thăm dò, tuy nhiên cả hai đều không phát hiện được điều gì, phần vì trời quá tối, phần vì gió thổi rất mạnh, hơn nữa những vị trí mà Phi cùng đám bạn chọn lựa đều là những điểm mù khó phát hiện, chưa nói đến cách ngụy trang của lính đặc công để mà phát hiện ra không phải chuyện đơn giản. Hai tên quay lại báo cáo:

- - Sau nhà không có gì anh ạ, em nghĩ nó không dám làm bậy đâu. Mà kể cả có người chúng ta đông thế này sao phải ngán.

Phong yên tâm tiến bước về phía ngôi nhà, nơi gian thờ đang mở cửa sẵn chờ đợi. Mỗi bước chân của Phong khiến máu trong người Lâm sôi lên sùng sục, một bên mắt Lâm chuyển màu đỏ như máu. Bàn tay Lâm bắt đầu nổi lên những vệt gân đen xì chạy dài lên tới cổ. Giọng nói ma quái lại bắt đầu vang lên trong đầu Lâm:

“ Ta...phải….báo….thù….Ngươi….ngươi….còn….đợi….điều...gì...nữa…”

“ Hắn...đang...ở...trước….mặt….ngươi...kia….kìa….”

Lâm tự lầm bẩm một mình:

- - Chưa...được…..Chưa thể được…..Chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn nó chết một cách đau đớn hơn hay sao….Chưa phải lúc này….

“ He he he he….Được rồi, nhưng...nếu….ngươi...không...cho..ta giết..hắn...thì….ta sẽ...giết ngươi….trước...He he he he…’’

Lâm rùng mình trở lại hiện thực, giọng nói biến mất, những vệt gân đen cũng đang từ từ ẩn đi. Lâm thở mạnh, lấy lại sự bình tĩnh trong khi gương mặt vẫn rất lạnh lùng, vô cảm. Phong đặt chân vào bên trong gian thờ, đằng sau hắn là đám đàn em lăm lăm dao, kiếm, gậy gộc đứng bên ngoài chờ lệnh. Phong nói:

- - Xin chào chú em, hình như đây là lần đầu tiên hai chúng ta đối mặt như này thì phải. À quên quên, lần trước chú em có đến nhà tìm bạn mà anh chưa nói được gì nhiều. Thế sao, hôm nay chú gửi thư mời anh đến đây là có chuyện gì….Hê hê hê.

Trái với giọng điệu cợt nhả, coi thường của Phong, Lâm tỏ ra vô cùng lạnh lùng. Lâm không chú ý đến đám người của Phong, Lâm cười:

- - Mày đưa nhiều người đến đây như thế không sợ bí mật của mày sẽ càng bị nhiều người biết à..?

Phong nghe xong câu nói bỗng chốc rùng mình, hắn lập tức quát đàn em:

- - Đóng, đóng cửa lại….Ở hết bên ngoài không thằng nào được vào trong khi tao chưa ra lệnh.

Cửa được đóng lại, bên trong gian thờ lúc này chỉ còn hai người, Phong cất giọng mua chuộc:

- - Trong tờ giấy gửi tao mày nói muốn trao đổi, đây là cơ hội của mày đó…Những bức ảnh đó ở đâu…?

Lâm nhoẻn miệng cười:

- - Ảnh nào nhỉ..? Mày đừng ép quá kẻo tao quên….À à….nhớ rồi, những bức ảnh chụp mày lúc mày giết cô gái tên Trinh phải không..? Ở đâu nhỉ..?

Không giữ được bình tĩnh trước thái độ của Lâm, Phong lao đến túm cổ áo Lâm quát lớn:

- - Nói mau thằng chó, sao mày biết chuyện đó…..Sao mày lại có những bức ảnh đấy....Nói nhanh…

Lâm thở hắt ra rồi đáp:

- - Mày có biết ai đã chụp những bức ảnh đó không..?

Phong trợn mắt:

- - Con Mai, là con Mai phải không…? Nó đâu, nó đâu rồi…..Con đĩ chó chết, lẽ ra người hôm đó tao giết phải là nó mới đúng.

Buông cổ áo Lâm ra Phong cười nhạt:

- - Hê hê, nhưng không sao…..Bây giờ nếu mày đưa cho tao những bức ảnh đó thì tao sẽ nói cho mày biết con gái mày đang ở đâu. Chẳng phải đây là điều kiện trao đổi của mày hay sao. Con điếm Mai kia lấy tao, nhưng nó lại đẻ ra đứa con của mày…..Đúng là trớ trêu mà, thế nên tao mới muốn giết nó. Tao muốn giết con dĩ đã lừa tao suốt gần 2 năm trời. Ý mày sao..? Có muốn gặp lại con không..Ha ha ha.

Mặt Lâm vẫn lạnh băng, ánh mắt sắc như dao nhìn thẳng vào Phong khiến Phong thoáng chốc giật mình, nhưng ngay sau đó Lâm lại mỉm cười. Cảm xúc trong con người Lâm giờ này có lẽ đã không còn, điều Lâm đang làm có chăng chỉ do lý trí điều khiển. Nếu là trước đây, khi nghe Phong nói như vậy Lâm đã lao vào ăn thua đủ với thằng khốn nạn rồi, nhưng Lâm lúc này đã không hẳn là một con người. Lâm nói, câu nói hắt ra từ hơi thở lạnh toát:

- - Vậy là mày đã có ý định giết Mai ngày hôm đó, nếu như cô gái tên Trinh kia không mặc chiếc áo dài của Mai thì cô ta đã không chết. Mày hãm hiếp Mai khiến cô ấy không còn cách nào mới phải đồng ý cưới mày, mày hại đời người con gái tao yêu, mày hại cả đứa con của tao….Có đúng không..?

Phong ngửa mặt lên trần nhà cười lớn:

- - Ha Ha Ha….Đúng vậy đấy, tao làm tất cả những điều đó….Có trách thì trách mày không có phúc thôi, có trách thì trách con ngu kia ngày hôm đó lại mặc chiếc áo dài mà con Mai nó thích nhất. Tao không cố ý, nhưng số nó phải chết….Nhưng cũng phải công nhận con Mai nó rất là giỏi, trong khi tao nghĩ nó đã chết thì hóa ra nó vẫn còn sống. Mà mày xuất hiện ở đây chắc có lẽ ngôi nhà này là nơi con Mai đã ở trong suốt một năm qua. Giờ sao, nếu mày đưa tao những bức ảnh thì tao sẽ cho mày biết con gái mày đang ở đâu.

Lâm cúi gằm mặt nói:

- - Nó còn sống chứ..?

Phong cười gằn:

- - Tất nhiên là còn, tao không ra tay giết hại trẻ con….Giờ chỉ cần mày nói ra những bức ảnh kia ở đâu thì tao sẽ nói cho mày biết con gái mày đang ở đâu. Mày có nộp những bức ảnh đó cho công an thì cũng chẳng ai tin. Tốt nhất là đưa cho tao rồi gặp lại con mày….Nào, nói đi chứ.

Lâm đáp:

- - Những bức ảnh đó tao lấy ở trong ngôi nhà cũ của mày, nó nằm cùng với chỗ bức ảnh hai mẹ con Mai mà tao gửi cho mày. Hiện giờ tao vẫn để ở đấy…..

Phong nghiến răng chửi bới:

- - Hóa ra con đĩ nó để ở trong nhà, ngôi nhà ma ám đó khiến mình sống dở chết dở thời gian qua. Nhưng làm sao tao có thể tin mày được, lỡ như mày lừa tao thì sao..?

Lâm nói:

- - Mày kéo người đến đây như này chẳng lẽ tao còn dám nói dối sao..? Cái tao cần biết chính là con gái tao đang ở đâu. Tao đã nói cho mày giờ đến lúc mày nói cho tao biết cái tao cần.

Phong cười ha hả rồi gọi lớn:

- - Chúng mày đâu, vào đây…

“ Ù...ù….ù…..”

Tiếng gió lùa vào bên trong ngôi nhà khi cánh cửa được mở bung ra, trước mặt Lâm là một cảnh tượng kinh hoàng.

“ Alo...nghe rõ không mọi người. “

“ Nghe rõ..”

“ Đạt, đã ghi lại hết rồi chứ…”

“ Nét như sony, nhưng tình trạng này có vẻ không ổn rồi…”

Phi thở mạnh rồi cười trong tai nghe:

- - Đừng lo, máu trong người tao cũng đang nóng lên đây. Trừ thằng Đạt, tất cả sẵn sàng chưa..

Tuấn cụt và Khanh sẹo đồng thanh:

- - Chưa bao giờ sẵn sàng như bây giờ…..Quẩy thôi anh em.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,156
Posts: 95738
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Gái Lái Đò (Truyện Ma) - Trường Lê

Postby tuvi » 05 May 2020

Chương 62: Ngôi nhà của quỷ

Gần chục thằng với khuôn mặt dữ tợn, tay cầm đủ các loại vũ khí mở cửa xông vào sau hiệu lệnh của Phong. Thấy Lâm vẫn đứng im khuôn mặt không có lấy một chút cảm xúc Phong tiến lại gần lấy tay vỗ vỗ vào mặt Lâm rồi nói:

- - Sao thế, sợ đến cứng cả người rồi à….Sợ đến lạnh ngắt cả cơ thể rồi à..? Nếu mà mày lừa tao, tao thề sẽ không chỉ có một mình mày chịu khổ đâu, đừng quên gia đình mày vẫn ở trong cái làng này. Nghe rõ chưa….Ha ha ha.

Lâm cúi mặt gằn giọng hỏi:

- - Con gái tao đang ở đâu..? Không phải mày đã hứa sẽ nói cho tao biết nơi con bé đang ở hay sao..?

Phong làm bộ cợt nhả:

- - Ồ, đúng rồi….Mày không nhắc thì tao quên mất, ban nãy tao nói nó vẫn sống phải không nhỉ..?

Quay lại nhìn Lâm, Phong nhe răng cười khinh bỉ:

- - He he he, nó vẫn sống, nhưng không phải là sống trên trần gian, nó đang sống dưới âm phủ đấy. Yên tâm, mày sẽ được xuống dưới đó tìm con mày ngay bây giờ. Con mày chết rồi, he he he…..Chúng mày đâu giết nó cho tao.

Dứt lời Phong bước ra khỏi nhà, đám đàn em tay cầm vũ khí tiến sát lại gần chỗ Lâm. Phong dẫn theo hai thằng đi theo rồi nói:

- - Hai thằng chúng mày đi theo tao đến chỗ này. Chỗ này để bọn kia xử lý….Xong việc cứ đáp xác nó xuống sông, mà cần thiết thiêu luôn ngôi nhà này cho sạch sẽ.

Cánh cửa nhà được đóng lại, Phong vội vã, nôn nóng quay lại ngôi nhà ngày trước bố mẹ mua cho hai vợ chồng ở riêng với mong muốn tìm được những bức ảnh mà Mai chụp được khi Phong dùng cái cối đá đập nát khuôn mặt của Trinh. Phong đi khỏi nhà cô Ba cũng là lúc đám đàn em lao đến với ý định giết Lâm.

“ Phụp “

Đèn trong gian thờ bỗng nhiên tắt ngúm, cánh cửa chính ban nãy mới được đóng lại bây giờ đột nhiên bị hất tung ra từ bên trong bởi một lực rất mạnh. Gió thổi vù vù, một làn sương lạnh cóng từ ngoài lùa vào trong nhà khiến tất cả lạnh sống lưng. Bóng tối bao trùm tất cả, trong gian thờ mọi đồ đạc rung lên dữ dội, đám đàn em của Phong chôn chân một chỗ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Khi mà mắt chúng đã dần quen với bóng tối thì chúng không thấy kẻ chúng muốn giết đâu nữa, mặc dù chỉ mới mấy giây trước Lâm còn đang đứng giữa nhà.

Lâm biến mất, có một điều lạ chúng không thể cử động. Trong gian thờ vang lên một điệu cười ma quái:

“ He he he he….He he he he….Đúng rồi, đi đi…..Đi đi….Ta đang đợi ngươi đây..”

Cả đám ong ve toát mồ hôi lạnh, bởi giọng nói vừa phát ra là giọng của một người con gái. m thanh như vọng lên từ địa ngục, làn sương trắng mờ càng lúc càng khiến cơ thể chúng lạnh toát. Tất cả bọn chúng đều cảm nhận thấy trong bóng tối có bàn tay gầy gộc với những chiếc móng tay sắc nhọn đang khẽ chạm vào cổ chúng rồi ve vuốt lên trên mặt. Thứ quỷ quái đó đang phà hơi lạnh vào gáy chúng như một dấu hiệu báo rằng chúng sẽ chết ngay tại đây.

“ Chúng mày….sẽ….chết….hết….hi hi...hi...hi…”

“ Ùng….oàng….Đùng….”

Tiếng sấm nổ vang trời, gió như lốc thổi mạnh vào trong nhà khiến cho những tấm vải đỏ, vải vàng được cô ba buộc chỗ điện thờ bay lên đầy kinh hãi. Ánh chớp lóe lên sáng lòa cả khoảng hiên trước cửa. Lũ đàn em của Phong giờ đây thất kinh bạt vía, có lẽ chúng đã hiểu cảm giác sợ hãi khi lần đầu thấy ma là như thế nào. Dưới ánh chớp sáng loáng kia hắt vào trước cửa là hình ảnh một cô gái tóc dài che kín khuôn mặt, cô ta mặc một chiếc áo dài trắng, sau mỗi ánh chớp giật cô ta lại biến mất rồi xuất hiện ngày một gần hơn.

Càng đến gần khuôn mặt cô ta càng lộ rõ trong ánh chớp, một bên mặt bị đập dập nát lòi cả hốc mắt, những chiếc răng còn dính những mẩu thịt từ trên gò má chảy xuống nhơ nhớp, kinh dị. Máu từ trên mặt cô gái chảy xuống đang nhuộm chiếc áo dài trắng dần dần biến thành máu đỏ tươi. Cô gái nhe hàm răng dầy ghê rợn nhìn đám côn đồ cười man dại. Từng tên, từng tên gục xuống sùi bọt mép, mắt chúng trợn ngược toàn lòng trắng.

Đột nhiên có tiếng nói vang lên:

- - Lâm, Lâm….Mày ở đâu….Lên tiếng đi, tao Phi đây.

Một giọng khác đi theo phía sau soi đèn:

- - Mẹ kiếp, tự nhiên lại mất điện làm chẳng nhìn thấy gì cả. Tối như hũ nút thế này...Để tao soi đèn xem sao, im ắng thế nhỉ…?

Ánh đèn pin vừa lia vào trong thì một luồng khí mạnh từ gian thờ lướt nhanh qua người Phi phóng ra ngoài sân theo hướng cửa chính. Luồng hơi lạnh đó ngay lập tức khiến Phi dựng tóc gáy. Lúc này Phi mới cảm nhận thấy trong gian thờ không khí lạnh hơn bên ngoài rất nhiều. Ánh sáng đèn pin khiến Phi loáng thoáng thấy một vài bóng người đang đứng như tượng trong ngôi nhà lạnh lẽo.

Khanh sẹo cũng cảm giận được cơn gió lạnh khác biệt vừa thổi từ trong nhà ra ngoài, Khanh nói:

- - Gió lạnh thế, có thấy gì không Phi.?

Khanh sẹo bước vào trong chiếu ánh đèn pin rọi sáng cả một khoảng gian thờ, Phi đứng im nhìn khung cảnh đang hiện ra trước mặt mình. Phải có đến 7-8 tên giang hồ đang bất động, trên tay chúng vẫn còn lăm lăm nào dao, kiếm, gậy gộc. Nhưng mặt mũi tên nào tên đấy tái nhợt cắt không còn giọt máu. Khanh sẹo cũng há hốc mồm ngạc nhiên, Phi quay lại nhìn Khanh sẹo bỗng nhiên Phi hoảng hồn lùi người lại, Phi đưa tay chỉ về phía cánh cửa đằng sau lưng Khanh sẹo miệng ú ớ:

- - Khanh….Khanh...đằng sau...sau...mày….là….ai kia…..?

“ Uỳnh….Uỳnh….Uỳnh…”

Tiếng sấm nổ lên rung cả nền nhà, ánh chớp lóe lên sáng lòa, dưới hiên nhà nơi gần cửa ra vào Phi nhìn thấy không ai khác chính là người con gái mặc áo dài trắng, máu từ hai bàn tay gầy dơ xương đang chảy tong tong xuống mặt đất. Khuôn mặt cô ta vô cùng đáng sợ, Phi choáng váng bởi đây là lần thứ hai Phi nhìn thấy cô gái này, chỉ có điều lần này còn kinh khủng hơn lần trước. Khanh vội quay lại, một bóng đen chạy ập vào trong khiến Khanh hơi giật mình, nhưng đó chính là Tuấn cụt, Tuấn chạy vào nói:

- - Bên ngoài không còn ai cả, sao trong này yên lặng vậy…?

Khanh chỉ tay về phia Phi vẫn đang thất thần đáp:

- - Ra là mày à, vậy mà thằng Phi nó sợ chết khiếp nói không ra câu kìa. Ê Phi vừa mày nhìn thấy thằng Tuấn phải không..?

Bóng đèn trong ngôi nhà đột nhiên sáng trở lại, lúc này cả Phi, Khanh, Tuấn mới thực sự nhìn rõ trong nhà có tất cả bao nhiêu người. Tuấn nhìn qua một lượt rồi hỏi Phi:

- - Bọn chúng bị làm sao vậy..?

Phi lắc đầu không biết, Phi bất giác quay lại đằng sau nhìn ra phía sân nhà cô Ba nhưng không thấy gì nữa. Khanh tiến lại gần một tên đàn em của Phong, Khanh đẩy nhẹ người thì hắn đột nhiên ngã gục xuống đất. Ngay sau đó tất cả lũ tay chân của Phong lập tức kẻ ngã vật ra nền nhà, người quỵ gối xuống mặt đất. Nhưng điểm chung của tất cả bọn chúng là vẻ mặt vô cùng kinh hãi. Không ai biết chúng vừa trải qua chuyện gì, một hai tên vẫn còn ý thức được nỗi sợ đang bủa vây. Mắt chúng long lên nhìn vô định vào khoảng không trước nhà, chân tay run lẩy bẩy. Những tên khác có kẻ bắt đầu chảy máu mắt, máu từ lỗ mũi cũng đang chảy ra ướt cả khuôn mặt.

Cả ba không hiểu điều gì, nhưng Phi lấy lại bình tĩnh nhìn lại một lần nữa rồi hỏi Khanh và Tuấn:

- - Thằng Lâm, thằng Lâm đâu rồi…..Có thấy thằng Lâm không..?

Khanh sẹo cùng Tuấn cụt vội chạy lại lật ngửa đám du côn kia lên bởi biết đâu Lâm cũng bị giống bọn chúng. Nhưng trong đám người đó không có Lâm, Khanh hỏi:

- - Tính sao với bọn này bây giờ, nhìn chúng nó tao thấy hơi rợn rợn. Hay là chúng nó bị hạ độc, nhìn máu từ mắt bọn nó chảy ra kìa.

Tuấn đáp:

- - Không ổn rồi, chuyện này tao thấy không bình thường. Hay là mình đi báo công an..?

Phi nói:

- - Biết công an ở đâu mà báo, Khanh thử kiểm tra xem tụi nó còn sống không. Nhớ cẩn thận, không ngoại trừ việc chúng nó bị trúng độc là có thật.

Khanh gật đầu rồi khẽ nâng một tên đang ngất xỉu trong số đó dậy, để hắn dựa vào tường Khanh kiểm tra hơi thở lẫn mạch của tên côn đồ rồi cứ thế xem tiếp những tên còn lại. Xong xuôi Khanh nói:

- - Vẫn còn sống, nhưng mạch của chúng hơi yếu. Ở đây vẫn còn một hai thằng đang mở mắt. Nhưng sao nhìn như người mất hồn vậy. Tao vừa thử đưa tay ra trước mặt nhưng nó không cảm nhận được gì cả.

Trong ba người lúc này chỉ có Phi là hiểu được nguyên nhần, bởi lần trước cùng Lâm bước vào ngôi nhà này trong căn phòng của Mai, hai cái xác đổ sầm ra từ phía trong tủ lúc đó Phi cũng nghĩ đó là xác người chết. Nhưng rồi khi đưa ra ngoài một khoảng thời gian sau chúng đã tỉnh lại. Ban nãy Phi còn nhìn thấy cô gái mặc áo dài trắng với khuôn mặt đáng sợ, Phi nghĩ trong đầu:


“ Chuyện này chắc chắn do hồn ma cô ta làm, nhưng vấn đề quan trọng bây giờ là thằng Lâm đang ở đâu.”

“ Rầm...rầ...m….ầm…”

Tiếng gạch ngói rơi từ trên nóc nhà xuống vỡ loảng xoảng.

“ Bịch...Phịch.”

Tiếng động như có thứ gì vừa rơi xuống ngay bên mạn phải ngôi nhà, Phi mở bung cánh cửa sổ vẫn đang hập ra hập vào bởi gió. Một bóng đen lồm cồm bám tay vào thanh chắn cửa sổ đứng dậy khiến Phi giật mình:

- - Ui da, đau…..đau….vãi...đái….

Giọng của Đạt, Phi thở mạnh rồi lắc đầu đáp:

- - Mày làm sao thế..? Sao lại ngã ở đây…?

Đạt đứng dậy, một tay vẫn cầm chắc cái máy quay nói:

- - Bố con mèo, đang nằm yên vị trí thì không biết nó từ đâu xuất hiện ngay bên cạnh. Nghe nó kêu hoảng quá tuột tay lăn bố nó xuống đây, may mà mặc quần áo bảo hộ. Máy quay không một vết xước, mà sao rồi….thấy im lặng thế.

Phi hất tay ra hiệu cho Đạt đi vào trong nhà, ngoài trời lúc này gió vẫn thổi mạnh. Những con gió giật khiến cho cây cối sau vườn nhà cô Ba rung lên xào xạc. Bốn người bạn của Lâm vẫn chưa thể tìm thấy Lâm, họ không biết rằng Lâm đã đi đâu mặc dù ngay khi mất điện họ ập vào ngôi nhà thì lúc đó không có ai bước ra cả. Trừ Phong đã rời khỏi sớm hơn một nhịp,

Khanh hỏi:

- - Thế giờ tính sao với đám này đây.?

Phi đáp:

- - Tạm thời trói chúng nó lại, để tao tìm cách liên lạc với thằng Lâm xem sao. Không thì phải đợi đến sáng rồi đi báo công an. Trời mưa rồi…..

“ Bộp...bộp….bộp…”

Tiếng mưa nặng hạt bắt đầu rơi xuống mảnh sân tối om trước cửa, gió lốc, sấm chớp vang lên ầm ầm khiến cho cái bóng điện trong gian thờ trở lên lập lòe khi bị gió thổi đong đưa qua lại.

Khi Khanh sẹo đang dùng dây trói từng thằng đàn em của Phong lại thì bất ngờ một thằng như bừng tỉnh, hắn ngồi bệt xuống đất hai tay chống xuống lê người vào góc nhà, khi lưng đã chạm vào tường hắn hoảng loạn kêu lên:

- - Á….á…..á…...Ma…...ma……..Cứu….làm ơn….tha...tha...cho….tôi…

Cứ thế hắn nhìn xung quanh rồi lấy tay tụ cáo xé mặt mình đến khi rướm máu, những vết cào rách tan cả mặt cũng không khiến hắn cảm thấy ổn hơn. Phi cùng đám bạn nuốt nước bọt đứng nhìn hắn không khỏi sợ hãi. Bởi đến lúc này ai cũng nghĩ đến câu chuyện mà Lâm kể về cô gái mặc áo dài trắng trong ngôi nhà này thực sự đáng sợ. Đạt lắp bắp:

- - Hay...hay….thằng Lâm...bị...bị...ma bắt đi rồi…?

Mưa như trút nước, sấm chớp thi thoảng lại lóe lên khiến ngôi nhà càng lúc càng trở lên kinh dị.

- - Mở cổng đi, mày vào trước...Thằng này soi đèn đi sau..

Giọng của Phong sai hai tên đàn em mở cổng ngôi nhà ngày trước của mình.

“ Két…..ét…...ét…….két…”

Tiếng cánh cổng gỗ lâu ngày không ai sử dụng vang lên khiến Phong bất giác lạnh người. Ngôi nhà này trước đây cũng ám ảnh Phong đến mất cả hồn vía, nhưng từ khi Hân trở về Phong cũng đã phần nào xóa đi được nỗi sợ. Tuy vậy đặt chân vào ngôi nhà, nơi mà Phong ra tay giết chết Trinh chưa bao giờ cho Phong một cảm giác yên bình. Mưa bắt đầu rơi, hai tên đàn em vội che cho Phong chạy ngay vào trong nhà. Cả ba bước vào trong mà không biết rằng, cánh cổng gỗ kia ban nãy đàn em Phong mở ra bây giờ đang từ từ, từ từ tự động khép lại. Hòa trong tiếng mưa rơi lộp bộp lẫn tiếng sấm chớp đang nổ vang trời là tiếng bản lề cũ đang phát ra những âm thanh ma quỷ:

“ Két...ét…..két…….két…..”

“ Cạch….cạch….cạch..”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,156
Posts: 95738
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Gái Lái Đò (Truyện Ma) - Trường Lê

Postby tuvi » 05 May 2020

Chương 63: Hồn ma báo oán

Mưa to gió lớn khiến cho Phong thấy toàn thân có cảm giác lạnh toát, bên trong ngôi nhà cũ tối om do đèn điện một năm qua đã cắt hết. Phong không bước chân vào nhà ngay mà nói với đàn em:

- - Mày..mày soi...đèn đi vào...trước….trước..đi….Còn một thằng đứng ở cửa….canh chừng.

Vừa nói xong thì một tia sét xẻ dọc bầu trời ánh lên thứ ánh sáng vàng chóe, đi kèm là tiếng sấm động ngang tai. Tia sét khiến cả một khoảng sân trước ngôi nhà hoang vàng rực lên làm cho Phong giật bắn cả người. Chưa bao giờ Phong nhìn thấy một thứ sấm sét kinh khủng đến như vậy. Quá sợ hãi Phong đi hẳn vào trong nhà, đằng trước là tên đàn em đang soi đèn, tên đàn em hỏi:

- - Lối nào đây đại ca.?

Phong đáp:

- - Rẽ phải, đi một đoạn có một phòng riêng, mở cửa bước vào trong đó.

Ánh đèn pin rọi trong ngôi nhà càng khiến cho những thứ đồ vật vốn dĩ quen thuộc với Phong cách đây một năm nay lại toát lên một thứ gì đó thật đáng sợ. Cứ như những vật vô tri, vô giác phủ đầy bụi kia có linh hồn vậy. Phong cảm thấy tứ phía xung quanh mình dường như đang bị dòmngó, Rõ ràng là có ai đó đang ẩn mình trong bóng tối chăm chú, theo dõi từng bước chân của Phong.

“ Phật….phật….phật…”

Tiếng gió thổi làm tấm rèm che trong nhà bay lên, ngay lập tức tên đàn em soi đèn pin đến chỗ phát ra tiếng động. Một tấm vải trắng đang bị thổi bay phần phật ngay trên xà nhà, tấm vải khá dài nên phần nó bị quấn vào thanh xà, phần thì bị gió thổi tung. Tên đàn em nói:

- - Trời thì mưa gió mà nhìn thấy thứ này cũng đến chết khiếp….Mà sao cái rèm cửa lại bị thổi bay lên tận đấy được nhỉ..?

Phong bất ngờ giật lấy chiếc đèn pin của gã đàn em rồi soi lên chỗ tấm vải trắng đang tung bay bởi những cơn gió mạnh lùa vào từ hướng cửa sổ. Hắn dụi mắt, hắn căng đồng tử ra nhìn lại thật kỹ thì tuyệt nhiên đó vẫn chỉ là tấm rèm rách rưới, cũ kỹ bị gió thổi quấn vào thanh xà. Gã đàn em hỏi:

- - Sao...sao….có chuyện gì vậy đại ca..?

Phong lau mồ hôi đang túa ra trên trán, nhưng hắn chỉ ấp úng:

- - Không...không...có gì…? Đi...đi nhanh lên….rồi….ra khỏi đây….Chỗ này khiến tao cảm thấy không ổn.

Gã đàn em nhìn mặt Phong rõ ràng đang ẩn chứa nỗi sợ hãi tột độ, khuôn mặt hắn nhợt nhạt, giọng nói không thành câu. Nhất là hai bàn tay của Phong đang run lên từng chập, mồ hôi từ khuôn mặt hắn cứ thế chảy xuống không ngừng mặc dù ngoài trời mưa to, gió thổi như bão, ngay cả không khí trong ngôi nhà này cũng lạnh toát bởi đã hơn một năm qua ngôi nhà bị bỏ hoang không ai ở. Vậy mà Phong đang toát mồ hôi lạnh, cũng phải thôi bởi thứ tên đàn em nhìn thấy thì đúng là tấm rèm cửa, nhưng khi ánh sáng đèn pin rọi lên trên xà nhà thì Phong thấy đó chính là chiếc áo dài trắng muốt, trên ngực có thêu một bông hoa mai màu vàng ươm nổi bật. Thứ hắn thấy là chiếc áo dài mà Trinh đã mặc trong cái ngày mà hắn ra tay sát hại cô một cách đầy dã man. Nhưng khi nhìn lại Phong cũng không còn thấy hình ảnh chiếc áo dài nữa mà thay vào đó là tấm rèm cửa đang bị gió thổi bay.

Cố trấn an mình bằng cách coi đó là ảo giác, tuy nhiên nỗi sợ bởi hình ảnh ma quỷ trong ngôi nhà suốt một năm qua khiến cho Phong không ngừng run rẩy. Bản năng cho hắn biết rằng bước chân quay lại ngôi nhà lúc này đây chính là một sai lầm nghiêm trọng. Bốn bề tối om, ngoài trời mưa như đang gào thét, sấm chớp giật kinh thiên động địa. Chẳng còn cách nào khác ngoài việc hắn phải nhanh chóng tìm được những bức ảnh mà Lâm nói. Không để mất thời gian Phong lấy hết can đảm cầm đèn pin mở tung cánh cửa phòng ngủ của hai vợ chồng ngày trước. Đây cũng chính là căn phòng mà Lâm bạo gan lẻn vào cách đây ít ngày.

Mọi đồ vật trong nhà bị phủ một lớp bụi trắng xóa, vẫn còn đó chiếc tủ đứng đựng quần áo, chiếc bàn trang điểm với tấm gương đặt bên trên, cửa sổ căn phòng đang đập vào thành tường rầm rầm tạo ra những âm thanh chát chúa. Gió đem theo nước mưa thổi hắt vào bên trong khiến Phong cảm thấy hơi ẩm trong căn phòng đang bốc lên ngùn ngụt. Phong quát:

- - Thằng kia, còn đứng đấy à, lại đây phụ giúp tao một tay….Mày mở cánh tủ ra lục tất cả những bộ quần áo còn lại xem trong túi quần, túi áo có ảnh hay đồ vật gì lôi ra hết cho tao.

Tên đàn em vội vã chạy lại phía tủ đứng, hắn mở tung cả hai cánh tủ ra rồi hắn một bên, Phong một bên bắt đầu lục lọi từng ngóc ngách, từng cái túi trống không của những bộ quần áo. Chỉ có một chiếc đèn pin thành ra tên đàn em tìm qua loa rồi hắn chạy lại phía bàn trang điểm, gã lấy bật lửa cố soi chút ánh sáng để lần mò. Kéo ngăn kéo của chiếc bàn trang điểm hắn soi ngọn lửa nhỏ xíu vào rồi lấy tay lật lật những hộp son, phấn đã cũ hàng năm. Trong khi đó Phong vẫn đang cẩn thận lục lọi từng chỗ nơi tủ quần áo. Trong ngăn kéo bàn trang điểm cũng không có gì, dưới ánh lửa hiu hắt của bật lửa, tên đàn em hoảng sợ nhìn vào tấm gương phản chiếu chiếc tủ đựng quần áo từ phía sau lưng.

Trong gương hắn hoảng sợ không thốt lên được lời nào, hắn nhìn thấy Phong đang loay hoay tìm kiếm một bên tủ, bên tủ còn lại ban nãy hắn cũng lục tung lên nhưng thứ mà hắn nhìn thấy trong đó lúc này không phải là quần áo, hắn kinh hãi vì trong gương phản chiếu hình ảnh một người phụ nữ mặt đầy máu đang nhe răng ra cười. Ánh đèn pin từ bên Phong chiếu sang khiến hắn nhìn rõ đôi mắt to tròn, trắng ởn đang liếc cả hai về phía cánh tủ của Phong. Khuôn miệng cô ta nhe răng cười với những giọt máu đỏ lòm đang từ từ chảy xuống thành dòng nhuộm đỏ chiếc áo dài trắng tinh. Ngay lập tức gió thổi tắt ngọn lửa leo lắt từ chiếc bật lửa, tên đàn em lúc này mới kịp hét lên một từ khiến Phong rợn tóc gáy:

- - Ma…..a….a.

Tên đàn em ngã bổ nhào về phía sau, hay chân hắn cứng đơ không cử động được, hắn ngoái đầu về phía sau chỉ bàn tay đang run lẩy bẩy về phía cái tủ rồi nói, gương mặt thất kinh:

- - Anh….P..ho...ng…..bên kia, có….có….người….đang...đứng. Ma….ma...đấy.

Phong bất giác chột dạ, bởi tất nhiên Phong hiểu ngôi nhà này hơn ai hết. Không dám đưa mắt nhìn sang mà chỉ dám nhìn từ từ theo ánh đèn pin, Phong nín thở, tim đập nhanh bởi Phong biết chắc phía bên này tủ đang ẩn chứa một thứ gì đó. Tuy nhiên theo ánh đèn pin Phong chỉ thấy những bộ quần áo đã phủ bụi treo trong tủ suốt hơn một năm qua. Nuốt nước bọt ừng ực Phong nhận ra rằng mình phải ra khỏi ngôi nhà ngay lập tức. Chầm chậm thu chiếc đèn pin lại, Phong vội quay người với ý định bỏ chạy khỏi căn phòng ngủ. Nhưng không kịp nữa.

“ Rầm...Rầm..”

Cánh cửa phòng bất thình lình đóng sầm lại, ngăn không cho Phong chạy khỏi. Phong hoảng hốt loay hoay tìm đường thoát, luồng gió lạnh từ hướng cửa sổ thồi vào chính là kẽ hở duy nhất còn sót lại trong căn phòng, Phong lao tới phía cửa sổ nhưng cả hai cánh cửa sổ mới đây còn bị gió thổi bung ra nay cũng đồng loạt đóng sập lại. Phong đứng chôn chân tại chỗ, cả căn phòng lúc này im lặng một cách bất thường, mặc cho bên ngoài có lẽ mưa gió, sấm chớp vẫn chưa dứt nhưng bên trong mặc nhiên không có lấy một tiếng động cho dù là nhỏ nhất. Trong căn phòng lúc này thứ ánh sáng duy nhất còn sót lại chính là ánh đèn pin trên tay của Phong.

Như một phản xạ tự nhiên, Phong cầm đèn pin khua tứ phía bên trong căn phòng. Phong soi vào chiếc tủ đứng vẫn đang mở bung hai cánh, Phong soi đến bàn trang điểm nơi mà tên đàn em nãy giờ vẫn chưa thể đứng dậy. Ánh đèn vừa chiếu vào tấm gương thì Phong thét lên kinh hãi bởi trong gương có hình ảnh một cô gái mặc áo dài đang đứng cạnh tủ đứng. Quá kinh hoàng, Phong run lẩy bẩy pha đèn pin quay lại chỗ tủ đựng quần áo nhưng không thấy gì.

“ U...u….hu….hu…...hu….”

Những âm thanh ghê rợn bắt đầu vang lên, mỗi lúc một rõ hơn, gần hơn. Tim đập, chân run, Phong lao đến cửa phòng cố gắng dùng sức đạp mạnh để cho cánh cửa mở ra, nhưng vô dụng. Phong cứ thế đạp, đẩy mà cánh cửa vẫn không hề suy chuyển dù cho cửa được thiết kế chốt trong. Đang cơn hoảng loạn Phong thấy phía sau mình là tên đàn em, Phong quát lớn:

- - Mày...mày còn...còn...đứng...đó...à….Phá cánh...cửa..cửa...này...cho….tao….Nhanh...lên.

Tên đàn em im lặng, hắn lầm lỳ bước từng bước chậm chạp về phía Phong, trong lúc đó Phong vẫn đang ra sức cố đạp bung cánh cửa nhưng không được. Bất chợt Phong nhận thấy cổ mình đang bị bóp chặt, lực siết càng lúc càng mạnh khiến cho Phong cảm thấy khó thở, cố hết sức ngoái lại đằng sau một chút Phong nhận ra tên đàn em đang bóp cổ mình. Phong dùng tay cố hết sức gỡ tay nó ra, vùng vẫy một lúc thì Phong cảm thấy cổ mình được lơi lỏng một chút. Thoát khỏi nguy hiểm nhưng đối diện Phong lúc này là một thằng đàn em không còn tỉnh táo. Nó buông thõng hai tay, đứng xiêu vẹo, hướng đôi mắt trắng dã nhìn Phong ngoác miệng cười đầy kinh dị. Phong thều thào tay nhặt lấy chiếc đèn pin chĩa thẳng về phía tên đàn em nói như đứt hơi:

- - Hộc...hộc….Mày….sao...mày….làm...thế..?

Đúng hơn Phong đã biết lý do, nhưng bốn bề xung quanh là bóng tối, không gian im phăng phắc đến sởn da gà, thi thoảng trong căn phòng tối lại vọng lên những âm thanh u uất đến gai người. Gã đàn em cứ đứng đó nhe răng nhìn Phong cười điên dại, Phong từ bước, từng bước lùi chân về sau dựa lưng vào cửa. Bất ngờ gã kia thất thểu bước từng bước chầm chậm đến sát bên bàn trang điểm. Hắn mở ngăn kéo lôi ra những hộp phấn, những thỏi son còn nguyên nhãn mác mặc dù đã bị phủ một lớp bụi xám mờ mịt. Trong ngăn kéo còn có hai cây nến, hắn lấy ra rồi dùng bật lửa thắp sáng hai ngọn nến, nhẹ nhàng để hai bên tấm gương soi mỗi bên một cây nến. Ánh nến mập mờ, huyền ảo trong bóng tối bao phủ cả căn phòng khiến cho chỗ tên đàn em kia ngồi sáng hẳn lên. Phong hai chân run cầm cập nhìn gã thanh niên đang làm những hành động ẻo lả, gớm ghiếc. Tên đàn em ngồi thu chân, một chân vắt lên chân kia. Sau đó hắn bỏ một thỏi son ra tô tô, vẽ vẽ. Từ dáng ngồi cho đến cử chỉ, mỗi hành động của hắn đều khiến cho Phong vô cùng hoảng sợ. Bởi vì Phong nhận ra điệu bộ đó là của một người Phong vô cùng quen thuộc.

Đó chính là Trinh, cô bồ trẻ, cô gái xấu số được hắn đưa về nhà ở sau khi đánh đập đuổi Mai ra khỏi nhà. Cái dáng ngồi đó, cử chỉ đó, cả những đồ mỹ phẩm chưa bóc tem đó cũng chính là quà mà Phong mua cho Trinh nhưng có lẽ trước bị chính tình nhân giết chết Trinh chưa được sử dụng. Phong càng hoảng loạn, Phong dùng tay cào lên mặt gỗ của cánh cửa mồm gào thét trong sợ hãi tột cùng:

- - Cứu….cứu….ai...cứu….tôi...với….Ngoài kia..có...có….ai không…?

Mặc cho Phong đang cố sống, cố chết tìm cách thoát ra khỏi căn phòng trong điên dại. Gã đàn em kia, đúng hơn là hồn ma của Trinh vẫn thoải mái, nhẹ nhàng ngồi trước gương trang điểm. Phía đằng sau Phong vẫn hét lên đến lạc cả giọng:


- - Cứu...cứu….Làm...ơn….cứu tôi...với.

Cánh cửa không mảy may suy chuyển, một làn hơi lạnh lẽo không biết từ đâu lùa vào táp thẳng mặt Phong khiến Phong giật mình phải lùi xa khỏi cánh cửa. Phong toàn thân lạnh cóng nhìn về phía bàn trang điểm nơi hai ngọn nến cũng đang khẽ lay động bởi gió từ đâu bất chợt thổi qua. Ánh đèn pin trên tay Phong mỗi lúc một yếu dần, nó bắt đầu lập lòe rồi phụt tắt.

- - Không….không….không.

Nỗi sợ của Phong càng bị đẩy lên đến đỉnh điểm sau khi ánh sáng của đèn pin không còn, cả căn phòng chỉ có phía bàn trang điểm là phát ra ánh sáng. Nhìn trong tấm gương phản chiếu, Phong thấy rõ mồn một người trong gương chính là Trinh. Trinh đang ngồi đó trang điểm, khuôn mặt xinh xắn, trẻ trung với đôi môi đang được tô son màu đỏ sẫm. Đứng bất động một chỗ Phong sợ đến cứng cả cổ họng, hai tay nắm chắc lấy chiếc đèn pin, Phong đưa ra đằng trước khua đi khua lại miệng ú ớ:

- - C...ú...t….đ...i…..đ..ừ...ng…..l..ạ..i...g...ầ..n...đâ...y.

Vừa dứt lời thì đầu của tên đàn em Phong quay ngược 180 độ lại đằng sau. Trong khi ấy hình ảnh trong tấm gương vẫn là khuôn mặt của Trinh. Nhưng lúc này khuôn mặt đó không còn xinh đẹp nữa. Khắp mặt Trinh trong gương chỉ còn toàn máu là máu, thứ duy nhất màu trắng trính là hàm răng đang nhe ra cười một cách man dại.

“ Ha..ha..ha….Ha...ha..ha….”

“ Ha...ha...ha…..Ha...ha..ha..”

Cứ thế những tràng cười vang lên rùng rợn, cái xác của gã đàn em kia bất chợt đứng dậy với cái đầu quay ngược lại sau đang lè lưỡi, trợn lòng trắng mắt ngước hẳn lên trên trần nhà cứ thế tiến về phía Phong. Phong sợ đến chết khiếp, hai chân không còn trụ vững, Phong đổ gục gối xuống nền nhà, nước tiểu chảy ra lênh láng. Một câu, một chữ giờ này Phong cũng không thể nói được. Cái xác gớm ghiếc kia tiến gần đến chỗ Phong thì gục xuống. Đầu của nó đặt ngay trước mặt của Phong càng khiến Phong muốn đứt tim mà chết ngay lúc này

Phía bàn trang điểm ánh nến vẫn còn đó, nhưng hình ảnh ghê rợn của Trinh trong gương nay cũng biến mất. Thay vào đó trên ghế xuất hiện một bóng đen không rõ mặt. Bóng đen ấy có dáng người cao lớn, đúng hơn đó là hình dáng của một người đàn ông. Từ từ, từ từ bóng đen kia đứng dậy, tay cầm một ngọn nến chầm chậm từng bước tiến đến gần Phong. Càng đến gần ánh sáng từ ngọn nến càng soi rõ hình dáng của bóng đen kia. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là một người đàn ông. Người đàn ông từ từ cúi mặt xuống gần ngọn nến, Phong há hốc mồm khi nhận ra đó là Lâm. Gương mặt Lâm lạnh lùng, đôi mắt vô hồn không cảm xúc nhìn chằm chằm vào mắt Phong. Dưới ánh nến nhập nhòe khuôn mặt ấy dường như trở nên đáng sợ hơn gấp bội lần. Phong nghe rõ trong lồng ngực mình tim dang đập mạnh, Lâm không cười mà cất giọng hỏi:

- - Sợ lắm phải không.? Sao mày lại sợ hãi như thế, chẳng phải lúc giết cô ta mày vừa giết vừa cười hay sao.?

Phong chỉ tay về phía Lâm run rẩy nói:

- - Tại sao…? Tại sao mày lại...có….có...mặt ở...đây.? Mày...mày là..ai.?

Lâm đặt ngọn nến xuống ngay phần trán của cái xác bị vặn ngược cổ về sau vừa rồi. Khung cảnh càng lúc càng ma quái, kinh dị. Phong lặng im nuốt nước bọt không dám đưa mắt nhìn xuống cái xác. Lâm lạnh lùng đáp:

- - Tao là ai à.? Tao là ai có lẽ giờ tao cũng không biết nữa. Nhưng tao biết lý do vì sao mày lại ở đây. Mày đã tìm thấy những bức ảnh đó chưa.?

Phong run sợ nói:

- - Ảnh...không có...tấm...ảnh nào...ở đây cả…? Mày...mày...lừa tao...đến đây...Thằng chó...chết.

“ Ha ha ha….ha ha ha...ha..ha…”

Lâm đột nhiên cười phá lên một cách hoang dại, Lâm đưa tay che mặt chỉ hở ra một bên mắt màu đỏ như máu, sáng quắc trong bóng tối nhìn xuống dưới chỗ Phong rồi phát ra một giọng u uất:

“ Nếu không thế….liệu mày có rời khỏi nhà hay không.. Phong ơi, em đau lắm…..Em lạnh lắm, sao anh lại giết em...Ha ha ha….ha ha ha…”

Những tràng cười đầy man rợ cứ thế ám ảnh vào tận sâu tiềm thức của Phong, trước mặt hắn bây giờ không phải Lâm nữa mà đó là Trinh, cô gái mặc chiếc áo dài trắng trên ngực áo có thêu bông hoa mai màu vàng.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,156
Posts: 95738
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Gái Lái Đò (Truyện Ma) - Trường Lê

Postby tuvi » 05 May 2020

Chương 64: Lộ diện

Bất ngờ cánh cửa đằng sau lưng Phong mở tung ra, gió lùa vào dữ dội. Từng con gió lạnh thổi tung đồ đạc, rèm cửa bên trong phòng. Cơn gió từ bên ngoài lùa vào trong xua tan đi cái không khí im lặng đến lạnh người, cái không khí âm u của địa ngục đang hiện diện từ lúc cánh cửa đóng sầm lại. Trước mặt Phong lúc này là tên đàn em bị bẻ cổ nằm chết dưới sàn, đứng cạnh đó là cô gái mặc áo dài trắng với những giọt máu đang rơi tí tách xuống mặt đất. Nhưng hồn ma đó đứng im không di chuyển.

Bản năng sinh tồn giúp cho Phong lấy hết chút sức sống còn sót lại, cả bốn chi của Phong gắng gượng bám chặt vào mặt đất lê cái thân xác đã sợ đến cứng đờ ra khỏi căn phòng. Phong bò như một con chó cận kề cái chết, vừa bò ra bên ngoài Phong chợt nhớ ra ở bên ngoài vẫn còn một tên đàn em đang đứng cảnh giới.

“ Ù...vù...ù...ù…”

Càng bò ra đến gian nhà ngoài gió táp vào càng mạnh. Cây cối trong khuôn viên ngôi nhà đang rung chuyển dữ dội.

“ Ào...ào...ào…”

Gió mạnh cuốn phăng đi những đợt mưa rào như trút nước khiến mọi thứ cứ như đang bị thiên nhiên nuốt chửng. Lồm cồm mãi cuối cùng Phong cũng đến được ngưỡng cửa chính của ngôi nhà. Trời quá tối khiến Phong không nhìn thấy gì, chỉ trông chờ vào những ánh chớp lóe lên bất chợt soi đường. Phong cố gắng bò ra ngoài hiên mặc dù toàn thân đang run lên vì sợ hãi. Không có ai đứng ở ngoài cửa canh chừng như lời Phong dặn trước khi bước vào ngôi nhà cả. Có lẽ tên đàn em kia đã bỏ chạy từ lúc nào. Cố lê lết ra khỏi gờ cửa chính, đến chính giữa Phong quay lại dùng hay tay nhấc đôi chân đã rệu rã qua gờ cửa.

“ Tóc...tóc….tóc.”

Nước mưa từ trên mái nhà đang dột xuống rơi trúng mặt của Phong. Có lẽ mưa to, gió lớn cộng thêm ngôi nhà lâu nay không có người ở nên mọi thứ đã trở nên cũ nát.

“ Tong….tong..tong.”

Càng lúc nước càng nhỏ xuống nhiều, Phong đưa tay lau những giọt nước đó đi thì khi ấy Phong mới nhận ra đó không phải nước mưa. Thứ nước rơi vào mặt Phong có mùi tanh nồng, mùi tanh của máu tươi.

“ Uỳnh….oàng….Uỳnh..”

Tiếng sấm vang lên dền trời, kèm theo là những tia chớp giật liên hồi. Cả khoảng sân trước hiên và mặt tiền của ngôi nhà được ánh chớp chiếu sáng rõ mồn một. Phong ngẩng mặt lên trên thanh xà cửa chính, Phong chết điếng người bởi ở ngay trên đầu hắn là xác của tên đàn em đi cùng mà ban nãy hắn nói đứng bên ngoài canh chừng. Cái xác được treo lơ lửng giữa cửa nhà nhưng vì bò qua nên Phong không biết. Máu chảy từ trên phần đầu cái xác xuống ướt hết cả thân người, những giọt máu vẫn đang theo mũi bàn chân chảy tong tong xuống mặt của Phong. Trong ánh chớp giật Phong nhìn thấy tên đàn em xấu số bị treo cổ bởi một tấm vải màu trắng. Khuôn mặt bị dập nát chỉ duy nhất có cái lưỡi lè ra ngoài, toàn thân cái xác bị nhuốm máu ướt sũng. Phong chỉ kịp kêu lên những tiếng thất thanh:

- - Á….á…...á…..Cứu….cứu…..với.

Một nửa người của Phong đang ở ngoài hiên, nửa còn lại vẫn ở trong nhà. Phong lúc này chỉ còn biết nhoài người về phía trước, bấu những đầu ngón tay đang rỉ máu vì ban nãy cào xé cánh cửa gỗ. Vẫn không đủ lực để trườn tấm thân ra khỏi ngôi nhà hắn nhe răng cào vào cả những viên gạch đỏ để tìm kiếm thêm chút sức lực. Hắn đã thành công, cái thân tàn tạ đang bị nỗi sợ làm cho bất động bắt đầu nhúc nhích. Từng chút, từng chút một cuối cùng Phong cũng lăn mình được ra ngoài sân. Mặc cho nước mưa đang xối xả vào mặt hắn, hắn vẫn lăn lộn tìm đường thoát thân.

Hắn không quên nhìn vào trong ngôi nhà, lúc này hắn thấy cô gái mặc áo dài trắng kia đang đứng ở chính diện cửa phía sau cái xác bị treo lơ lửng. Cô ta đang nhìn hắn đăm đăm, nghị lực sinh tồn cuối cùng cũng giúp Phong cử động được cơ thể, hắn tiếp tục bò như một con thú hoang đang bị thương nặng. Từ giữa sân để ra khỏi cổng vẫn còn một đoạn, chỉ cần rẽ sang cái ngách này là hắn sẽ tới được cổng chính. Nhưng không, khi hắn đang tìm được một chút hi vọng thì cô gái mặc áo dài trắng lại đứng ngay cái ngã rẽ về hướng cổng ấy. Dưới mái tóc đen dài che kín mặt, ánh mắt của cô ta nhìn Phong đầy oán hận, nó lạnh lẽo, ai oán, cô ta từ từ hiện dần trước mặt Phong. Trên tay cô ta là cái đầu của tên đàn em bị treo cổ giữa cửa, phần đầu bị dập nát nhơ nhớp những miếng thịt đang bị nước mưa làm rã ra. Nước trên sân lúc này khi cô gái đi đến đâu bỗng chuyển thành một màu đen sền sệt.

Phong quay lại nhìn phía sau, chỉ còn một lối duy nhất để chạy thoát chính là phía bờ sông sau nhà bếp. Hắn bò lùi lại, sau đó quay lưng run rẩy bỏ chạy chối chết. Đến cái giếng ở gần bếp thì Phong không còn sức để mà chạy nữa. Toàn thân Phong lúc này như bị một thứ gì đó vô hình giữ chặt lại. Phong nằm ở cạnh giếng, liếc đôi mắt đầy hoảng loạn sang bên cạnh, Phong gầm rú lên một cách điên dại:

- - Không….Không…..Không thể nào….Tôi xin cô...đừng giết tôi...Cô muốn tôi làm gì cũng được, chỉ cần...đừng giết tôi thôi….Tôi lạy cô, tôi xin cô.

Phong kinh hãi như vậy bởi vì thứ mà hắn vừa nhìn thấy bên cạnh đầu mình chính là chiếc cối đá năm xưa hắn dùng để đập nát khuôn mặt của Trinh. Nhưng sao chiếc cối đá lại nằm ở đây, rõ ràng Hân nói đã đáp cả cái cối xuống sông rồi cơ mà. Sấm chớp làm cho Phong nhận ra trên chiếc cối vẫn còn nguyên những vết máu loang lổ. Cứ như nó mới chỉ được Phong dùng giết người ngày hôm qua.

Toàn thân không thể cử động trừ đôi mắt và miệng, Phong ra sức van xin, lạy lục. Hắn biết cái kết của mình sẽ ra sao, có lẽ vậy nên trong cơn mưa tầm tã lúc này hắn ngửa mặt lên trời cười lớn:

- - Ha ha ha….Chúng mày...chúng...mày giỏi lắm….Thằng chó chết.

“ Cốp “

Hình ảnh trước khi ấm thanh ấy vang lên Phong nhìn thấy mờ mờ, ảo ảo bóng dáng của Trinh. Nhưng ngay khi cái cối đá đập thẳng vào một bên mặt của mình thì Phong nhận ra kẻ đang giết mình chính là Lâm.

Ngồi đè trên người Phong, Lâm hai tay cầm chiếc cối đá cứ thế đập liên tiếp vào phần đầu của Phong.

“ Cốp.” “Cốp” “Cốp”.

Cứ như vậy, khuôn mặt của Phong bị đập đến nát bét, ngau cả hai tròng mắt cũng bị văng ra ngoài sau những cái đập chát chúa, ghê rợn. Máu từ mặt Phong bắn hết lên khắp người của Lâm, nhưng ánh mắt của Lâm không hề có lấy một sự thương cảm. Lâm chỉ dừng tay khi mà dưới đáy cái cối chỉ còn toàn thịt nhão, bê bết. Mặt dính đầy máu tươi nhưng Lâm khẽ mỉm cười, sau đó thả cái cối ra Lâm cười lớn, những tiếng cười đầy thỏa mãn, tiếng cười trong cơn mưa gió lạnh lùng.

“ Ha ha ha...ha ha ha….hi...hi...hi…...he he he..”

“ ̀m…. ̀m... ̀m.”

Sau tiếng sấm động gió cũng ngừng thổi, mưa cũng bớt dần, những hạt mưa lúc này không còn nặng trĩu như trước nữa. Gió ngừng thổi, mưa ngừng rơi, Lâm cũng ngừng cười. Mọi thứ trở nên yên tĩnh một cách lạ thường, cứ như cơn mưa giông ban nãy chưa từng xảy ra. Một cơn gió lạnh thổi qua làm cho Lâm bừng tỉnh, nhìn xuống dưới chân là cái xác bị đập đến dập nát, nhìn đôi bàn tay vẫn còn dính những mẩu thịt tươi nhuốm máu. Lâm bất giác đứng dậy lùi lại, không phải Lâm sợ, mà Lâm vừa nhớ ra mình đã giết người. Giọng nói trong đầu Lâm vang lên:

“ Ta...đã...báo...thù…”

- - Là ngươi đã giết hắn.

“ Ha ha ha...Là...ngươi...giết...đó..chứ...Ta...nhìn...thấy...lúc...giết...hắn...ngươi...rất...thỏa...mãn.”

Lâm im lặng, cuộc đối thoại một mình của Lâm kết thúc. Bên trong con người Lâm có một con quỷ, nhưng nó nói đúng. Khi mà giết Phong chính bản thân Lâm cũng ý thức được điều này. Tuy hành động giết người phần lớn bị con quỷ mang tên Trinh điều khiển tuy nhiên cái cảm giác giết chết Phong khiến Lâm vui sướng. Bởi tận sâu thẳm bên trong Lâm có nuôi dưỡng sự thù hận. Lòng đố kỵ khi Phong cướp Mai khỏi tay Lâm, lòng thù hận khi Phong nói con gái Lâm đã chết, nỗi oán hận khi nghĩ tới cái chết của người bạn thân là Phách. Tất cả những điều đó khiến Lâm thấy thỏa mãn khi đập từng nhát cối đá vào mặt Phong.

“ Ha ha ha ta...nói...đúng..chứ...Con...người...các...ngươi...cũng….đâu...kém...gì...ma..quỷ..”

“ Chỉ...có...điều..bản...thân...ngươi...không..chịu...chấp..nhận..mà….thôi....Nếu...như...ngươi...hóa...quỷ….có...chắc...ngươi...sẽ….không...phải là...một...cọn...quỷ...khát...máu….Ha ha ha..”

- - Câm đi, đừng có vang thứ giọng nói kinh tởm ấy trong đầu ta. Sau khi xong việc cả tao và mày đều sẽ biến mất.

Dứt lời Lâm thấy đầu đau dữ dội. cơn đau hành hạ Lâm khiến lâm gục xuống ôm đầu quằn quại. Hai ngày gần đây mức độ của những cơn đau càng lúc càng mạnh hơn. Lâm cũng nhận ra điều ấy chứng tỏ rằng thời gian của mình không còn nhiều. Đi kèm cơn đau là giọng nói ám ảnh từ địa ngục:

“ Ngươi...nghĩ...người...có...thể..chống...lại...ta...sao..hỡi...con...người...yếu...ớt...kia..?’’

Lâm nghiến răng, Lâm tự rút dao găm nơi mạn sườn ra rồi:

“ Phập “

Lâm cắm thẳng mũi dao vào phần đùi của mình rồi xoáy mạnh một vòng, miệng nghiến kèn kẹt:

- - Đừng….nghĩ….mày...có...thể...chiếm...được...tao.

Tay vẫn giữ chặt con dao găm, mắt Lâm long lên, cơn đau từ nhát đâm khiến cho Lâm giữ lại được một phần con người đang dần bị phần quỷ lất át. Sau một hồi vật vã chống chọi đôi mắt đỏ của Lâm cũng dần dần trở lại bình thường. Lâm chống hai tay xuống đất thở dốc, máu từ vết đâm cũng ngừng chảy, vẫn như những lần trước Lâm cảm nhận được máu của mình đang bị hút ngược vào bên trong. Giọng nói biến mất, Lâm hoàn hồn sau khi hành hạ thể xác để không mất đi chút nhân tính còn vương lại bên trong con người.

11h tối, không khí lúc này sau một cơn mưa gió thoáng đãng vô cùng. Nhưng những xác chết trong ngôi nhà lại trái ngược với cái không gian dễ chịu kia. Lâm lập tức thu dọn những cái xác, điều Lâm nghĩ đến lúc này chính là đẩy những cái xác xuống lòng sông. Cũng giống như cái cách mà Phong làm với Trinh trước đây, không để mất thời gian Lâm chuyển xác của Phong cùng hai tên đàn em ra phía cầu nhỏ bên bờ sông sau nhà rồi lần lượt cho vào bao tải lớn buộc chặt lại. Chỉ duy nhất một bao còn thò cái đầu bị bẻ ngược về đằng sau bên trong căn phòng ngủ, hai bao còn lại một tên bị cắt đầu, còn Phong phần đầu cũng bị Lâm dùng cối đá đập đến dập nát gần hết.

Người thường mà nhìn thấy cảnh này có lẽ đứng tim mà chết, nhưng với Lâm giờ đây mọi thứ diễn ra một cách bình thường, nó nhẹ nhàng không cho Lâm một cảm giác sợ hãi nào cả. Sau khi đẩy cả ba chiếc bao đựng xác người xuống sông, bất chợt Lâm thấy lạnh sống lưng. Cảm giác có một điều gì đó nguy hiểm sắp xảy ra khiến Lâm đứng phắt dậy, mắt liên láo nhìn khắp xung quanh. Cái cảm giác ròn rợn này khiến cho con quỷ trong người Lâm cũng thức giấc. Lâm cảm nhận thấy rõ từng sợi lông của mình đang dựng hẳn lên.

“ Nó...sắp...đến….đây..rồi..”

- - Là ai.? Kẻ nào.?

“ Là..kẻ...gây….ra...tất...cả...chuyện...này..”

“ Mọi...chuyện….bây….giờ...mới...bắt...đầu….He he he.”

- - Là thằng Hân, thằng Hân phải không.?

“ Đúng...vậy...nhưng...nó...bây...giờ...cũng...giống...ngươi..”

“ Thật...thú...vị…”

- - Giờ ta phải làm sao..?

“ Làm..sao...à..? Nó...sẽ...đến..đây...tìm...ngươi...nhanh...thôi..ha..ha..ha.”

“ Đến..đây..nào...Đến...đây..nào…”

Dòng sông khẽ nổi gió nhẹ khiến những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, yên ả, bình dị không giống như cái cách mà nó nhấn chìm hàng chục xác người trong những năm gần đây. Sự yên ắng báo hiệu cho một cuộc chiến khốc liệt giữa hai con quỷ sắp bắt đầu. Giống như trước một cơn bão lớn thì mọi thứ luôn êm ái đến bất thường.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,156
Posts: 95738
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Gái Lái Đò (Truyện Ma) - Trường Lê

Postby tuvi » 05 May 2020

Chương 65: Thảm sát trong gian thờ

Quả đúng như linh cảm của Lâm, tại nhà Phong lúc này trong căn phòng kín, con quỷ mang tên Hân đã bắt đầu tỉnh giấc. Trong không gian tối om, đôi mắt Hân mở ra lóe sáng trong bóng đêm ma mị. Hắn ngồi lặng im một lúc rồi khẽ mỉm cười:

“ Chết...rồi...sao..?”

“ Bọn...bay...đâu...có...chết..dễ...dàng...như...vậy..được..”

“ Tỉnh...lại...nào..he he he he..”

Cùng lúc này tại ngôi nhà của cô Ba, đám bạn của Lâm là Phi, Tuấn, Khanh, Đạt vẫn đang lo lắng không biết Lâm đang ở đâu khi mà điên thoại không gọi được. Bên ngoài trời mưa to như trút nước, cũng chỉ vừa mới đây mưa mới ngừng, gió cũng đã tắt. Phi nói với mọi người:

- - Có khi tao phải đi tìm thằng Lâm, trời hết mưa rồi. Tao thấy không ổn, hôm nay nhìn nó cứ có cảm giác không yên tâm. Nó xuất hiện như mà rồi biến mất cứ như quỷ vậy.

Đạt đáp:

- - Biết tìm nó ở đâu, trong làng này thì mỗi ngôi nhà này là chúng ta còn biết, ngoài ra có biết chỗ nào nữa đâu mà tìm.

Khanh tiếp lời:

- - Nhưng còn đám này thì sao.? Cũng phải dẫn chúng nó hay báo cho công an chứ.? Chẳng lẽ thả chúng nó đi, mà nhìn xem thằng nào thằng đấy có khác gì xác chết đâu. Bọn này hay là bị trúng bùa ngải gì nhỉ.? Nhìn cứ như kiểu người chết rồi.

Phi chợt nảy ra sáng kiến:

- - Ông lái đò, đúng rồi, tại sao chúng ta không tìm ông ấy nhỉ.? Kiểu gì ông ấy cũng biết thằng Lâm đi đâu. Lúc sớm tao có nghĩ phương án dự phòng nên có lấy máy ông ấy nháy số sang đây, để tao gọi ông ấy quay lại. Mà chắc ông lái đò mới dùng điện thoại, nhìn lóng ngóng lắm. Chẳng hiểu gọi có biết cách mà nghe máy hay không.?

Tuấn lắc đầu:

- - Giờ này nửa đêm rồi, mày nghĩ ông ấy rảnh mà chèo đò đến đây đón mày đi tìm thằng Lâm sao.?

Phi không nói nhiều rút điện thoại gọi luôn, ơn trời bác Bảy có nghe máy. Phi vào thẳng vấn đề:

- - Cháu là đám bạn của thằng Lâm đầu đá đây..? Bác có thể quay lại ngôi nhà lúc chập tối đón cháu được không.? Xin lỗi vì đã làm phiền bác lúc nửa đêm như thế này, nhưng cháu có việc gấp.

Bác Bảy đáp:

- - À, mấy cậu bạn của thằng Lâm đấy hả..? Phiền gì đâu, tôi cũng đang ở ngoài sông đây, tối có thả lưới mà không ngờ mưa giông to quá. Giờ trời tạnh phải đi ra xem thế nào. Các cậu muốn đón hả, được rồi, nhưng giờ tôi đang ở trên doạn đầu sông, từ đây đến chỗ các cậu cũng tốn thời gian đó.

Phi cười:

- - Dạ vâng, cháu đợi được. Cảm ơn bác.

Tắt máy Phi quay sang nói với đám bạn:

- - Đạt, mày xem lại cái máy quay xong thu dọn đồ đạc cẩn thận cho hết vào balo. Đem ra đằng sau nhà, lát nữa ông lái đò đến tao sẽ đem đi luôn. Tìm được thằng Lâm thì mới dùng mấy thứ này được. Còn Khanh với Tuấn ở lại đây canh chừng mấy thằng này nhé, chịu khó tí vậy. Trời sáng là cho chúng nó lên đồn ngồi hết với nhau. Đạt chuẩn bị đồ đi.

Đạt gật đầu rồi cẩn thận thu gọn đồ đạc, máy quay lại cho tất cả vào balo. Sau khi xong xuôi Đạt hỏi:

- - Vậy giờ tao đi ra đằng sau nhé, mày có đi luôn không Phi.?

Phi trả lời:

- - Cứ ra trước đi, tao xem gọi lại cho thằng Lâm có được không đã. Trời tối nếu có nghe thấy tiếng nước động thì nhớ soi đèn cho ông bác nhé.

Đạt xốc chiếc balo lên rồi đi vòng ra phía bờ sông sau nhà, Phi tiếp tục gọi cho Lâm nhưng không được. Khanh và Tuấn vẫn đang chăm chú nhìn đám đàn em của Phong xem chúng có biểu hiện gì khác thường hay không.

“ Tỉnh...dậy….tỉnh...dậy...nào..”

“ He...he...he..he.he..”

Tổng cộng lúc đó có năm tên đang bị trói, khuôn mặt chúng đờ đẫn, vô hồn. Nhưng bất chợt cả năm đột nhiên bừng tỉnh gần như cùng một lúc. Mắt chúng trợn ngược lên chỉ còn toàn lòng trắng. Chân tay mỗi tên nổi gân xanh lè, kèm theo là những cơn co giật dữ dội, Khanh cau mày không hiểu vì sao, Tuấn cụt gọi Phi:

- - Chúng nó làm sao đây này Phi ơi.?

Phi quay lại nhìn thì thấy cả đám bị trói đang giật đùng đùng, chúng bắt đầu nghiến răng, mặt mũi tỏ ra vô cùng đau đớn, Phi hét lên:

- - Tránh xa tụi nó ra, tránh ra.

“ Phựt...Phựt...Phựt”

Tiếng dây trói bị đứt ra thành nhiều mảnh sau khi đám đàn em của Phong gồng mình vùng vẫy để thoát khỏi sự trói buộc. Máu từ mắt, từ miệng, từ lỗ tai của chúng bắt đầu chảy ra. Khuôn mặt tên nào tên ấy như ác quỷ, Khanh chưa kịp định hình thì đã bị một tên quỷ sai túm chặt lấy cổ bóp mạnh. Tuấn may mắn hơn khi nhanh nhẹn tránh khỏi sự tấn công của những tên còn lai. Thấy Khanh vốn dĩ rất khỏe nhưng giờ đây đang bị không chế bởi một kẻ nhìn có vẻ yếu ớt hơn mà sao nó lại có thể một tay bóp cổ rồi nhấc bổng Khanh lên khỏi mặt đất được. Khanh cố gắng vùng vẫy nhưng ngày một đuối dần.

Không suy nghĩ, Tuấn rút dao găm lao đến đâm thẳng vào bụng kẻ lập dị kia nhưng nó không mảy may đau đớn dù chỉ một chút. Lợi dụng lúc Tuấn làm con quỷ phân tâm Khanh dùng toàn lực vùng vẫy cũng thoát ra được.

- - Khặc...Khặc...Lũ này là cái thứ quái dị….gì...vậy...khụ...khụ. - Khanh vừa lấy tay đặt lên cổ vừa cố nói.

Ngay tức thì cả đám 5 con quỷ lao tới chỗ Khanh và Tuấn, khi mà Khanh vẫn còn chưa hoàn hồn.

“ Rầm...Rầm...Rầm.”

Phi lao vào nhanh như cắt với một thanh gỗ to hơn cổ tay, thanh gỗ rất chắc với những cái đinh còn sót lại đập thẳng vào đầu đám quỷ sai, Phi cứ thế đập, trong khi ấy Tuấn đỡ Khanh lùi ra phía giữa gian thờ.

Mặc cho những cái đinh cắm vào phần đầu, phần mặt. Mặc cho Phi dùng hết sức bình sinh đập mạnh vào những nơi yếu hiểm nhưng đám quỷ sai vẫn cứ thế đứng dậy rồi lại lao vào như những con zombie trong phim Mỹ. Cơ thể chúng nhuộm đỏ máu tươi của chính mình càng làm chúng trở lên đáng sợ.

Biết chuyện chẳng lành Phi hét lớn:

- - Chạy đi, chạy khỏi đây nhanh lên, chúng nó không phải con người.

- - Phi….Cẩn...thận…..Ph….i.

Tuấn chưa kịp nói hết câu thì cái đầu của Phi đã bị bẻ gãy chỉ sau một cái vặn của một trong số đám quỷ sai. Đám quỷ sai nhe răng ra cười rồi thả cái xác của Phi ngã lăn ra đất. Phi nằm đó với cái đầu bị vặn gãy, đôi mắt không nhắm vẫn nhìn về phía Khanh và Tuấn. Có lẽ cái chết đến với Phi quá nhanh, chỉ sau một giây lơ là Phi đã bỏ mạng. Tuấn gào lên:

- - Phi….Phi…..Đứng dậy đi…

Nhưng Phi không thể làm như lời Tuấn nói, nhìn thấy bạn bị giết ngay trước mặt mình Khanh nghiến răng phát thành tiếng rồi rút dao lao vào đám quỷ. Mặc dù biết chúng vô cùng nguy hiểm. Tuấn cũng vậy, có lẽ bỏ chạy lúc này là từ không có trong suy nghĩ của hai người. Cả hai tay cầm dao lao vào sống chết với những sinh vật không còn là con người kia.

Không còn chủ quan như ban đầu, khi đã xác định đó không phải con người thì những nhát dao của lính đặc công cũng xác định rõ. Một đâm lấy mạng, chẳng ai bảo ai cả Khanh và Tuấn đều nhằm vào giữa tim của đám quỷ để ra đòn quyết định. Cho dù có thể kể cả bị đâm vào tim chúng cũng không chết.

Một con quỷ sau khi bị con dao găm của Khanh chọc thẳng vào tim rồi xoáy mạnh. Nó bất ngờ gục xuống, nằm im bất động. Khanh hét lớn:

- - Đâm vào tim của chúng nó, chỉ có đâm vào tim mới làm cho chúng chết.

Tuấn cũng đã nhận ra điều này sau khi một con bị Tuấn đâm vào tim cũng đang nằm gục. Còn lại 2 người và 3 con quỷ, Khanh là người mạnh mẽ nhất trong đội nhưng giờ này nhìn thấy xác Phi đang nằm đó chết không nhắm mắt Khanh mất hết bình tĩnh. Khanh nhắm kỹ mục tiêu rồi lại lao vào miệng gào thét:

- - Tao phải giết chết chúng mày.

“Phập”

Nhát dao chí mạng đâm thẳng vào da thịt con quỷ, nhưng chưa chạm được vào tim nó bởi nó đưa lòng bàn tay ra che chắn phần ngực trái. Khanh chưa kịp rút dao ra đã bị tay kia của con quỷ nắm chặt.

“ Rắc...Rắc.”

Cổ tay của Khanh bị bóp nát chỉ trong tích tắc, tiếng thét đau đớn của Khanh vang vọng khắp ngôi nhà.

Khanh ngã gục xuống đất quằn quại sau khi con quỷ cũng bị gục xuống bởi nhát đâm thứ hai của Tuấn.

- - Gắng lên Khanh, đứng dậy chạy khỏi đây ngay….Hự..

Một bàn tay từ phía sau đâm thủng bụng của Tuấn, cái tay đó đâm xuyên qua người Tuấn trên tay vẫn còn nắm một khúc ruột bầy nhầy. Tuấn chảy máu miệng, mắt nhìn xuống dưới bụng rồi chỉ kịp nhìn Khanh nói yếu ớt:

- - Chạy….chạy..đi.

Con quỷ còn lại cũng đang lừ đừ tiến về phía Khanh, bất ngờ ở phía cửa có bóng người đi vào, đó là Đạt. Cảnh tượng trước mắt Đạt khiến Đạt không thể tin vào mắt mình. Trong khi ở gian thờ xảy ra hỗn chiến thì Đạt ở đằng sau nhà không hề nghe thấy bất cứ một tiếng động nào cả. Nhìn thấy Đạt đang trong gian thờ, Khanh hét lớn:

- - Đừng bước tới đây, chạy khỏi đây...Chạy...đi.

Nhưng ngay cả khi Đạt không quay lưng chạy thì cánh cửa cũng đột ngột đóng lại. Đạt đứng hình khi nhìn thấy bạn bè người thì đã chết nằm dưới đất bất động, người thì bị đâm thủng ruột, toàn thân đầy máu. Khanh sẹo lúc này chỉ còn biết bất lực nhìn cánh cửa đang đóng lại. Bởi Khanh biết lúc này đây tất cả sẽ chết hết, trong nhà chỉ còn duy nhất cái bóng đèn đang chiếu sáng yếu ớt. Khanh nắm lấy con dao găm trong tay, tay kia đã bị gãy nát.

Con quỷ còn lại cũng đã túm được cổ của Khanh, nó nhấc cả người Khanh lên.

“ Rắ..c…”

“ Phập.”

Trước khi bị tiếng xương cổ bị bẻ gãy Khanh cũng kịp đâm nhát dao cuối cùng vào tim của con quỷ. Phi, Khanh, Tuấn đều đã chết, con quỷ duy nhất còn lại rút bàn tay đẫm máu từ bụng Tuấn ra rồi quẳng xác Tuấn sang một bên. Mọi thứ diễn ra quá nhanh chóng, chỉ mấy phút trước Đạt còn đứng đây nói chuyện với bạn bè, nhưng khi quay lại tất cả đều nằm trong vũng máu, không còn ai sống sót. Ngay cả cái thứ quái đản kia là gì Đạt cũng không biết, chỉ biết rằng chúng vừa giết chết những người bạn của mình. Đạt run rẩy, sợ hãi khi con quỷ vẫn đang từ từ tiến về phía mình. Trên bàn tay của nó vẫn còn nắm khúc ruột của Tuấn đưa đi đưa lại.

Một cảm giác sợ hãi đang bủa vây Đạt, Đạt muốn bỏ chạy nhưng phần vì sợ, phần vì không biết phải chạy đi đâu. Trong số tất cả anh em, Đạt là người không được bản lĩnh như những người còn lại. Đó cũng chính là lý do vì sao Phi luôn sắp xếp cho Đạt những việc không mấy nguy hiểm. Ngay cả khi mọi người tụ họp để giúp Lâm, Phi cũng không muốn để Đạt đi. Nhưng vì ngày còn trong lính Lâm chính là người đã cứu Đạt một mạng, nghe tin Lâm cần giúp đỡ Đạt nhất quyết đòi đi cùng.

Nhưng dẫu sao, Đạt cũng là người được qua rèn luyện. Khi không còn lối thoát thì Đạt hiểu giết kẻ thù chính là lối thoát duy nhất. Mặc cho thứ đang tiến lại gần Đạt chắc chắn không phải con người. Như một phản xạ quen thuộc, Đạt đưa bàn tay đang khẽ run lên nắm chặt lấy con dao găm của mình. Đạt điều chỉnh lại hơi thở, cố gắng trấn tĩnh bản thân tìm ra sơ hở của đối thủ. Như ban nãy Đạt nhìn thấy cái cách mà chúng nhấc bổng Khanh lên rồi bóp gãy cổ, hay cái cách mà nó dùng tay không đâm thủng bụng Tuấn từ đằng sau. Đạt hiểu con quỷ này có một sức mạnh ghê gớm.

“ Xoẹt.”

Đoán được tính chất di chuyển của con quỷ khá chậm so với người thường, Đạt với dang người nhỏ con khéo léo tiếp cận rồi lẻn ra sau kề con dao lên cổ con quỷ rồi quyết đoán xuống tay. Một tay giữ chắc lấy phần gáy, tay kia cầm dao Đạt cứa một đường sắc lẹm, khá sâu nơi yết hầu của con quỷ.

Máu phun ra khắp nơi, con quỷ bất động, phần đầu của nó bị cứa đến gần lìa khỏi cổ. Đạt nghĩ có lẽ mình đã giết được nó, bởi chẳng thứ gì có thể sống được sau khi bị cắt cổ như vậy cả. Nhưng Đạt quên mất một điều rằng cái thứ này không phải vật thể sống, vốn dĩ nó đã chết rồi. Khi nhận ra Đạt chỉ kịp hét lên kinh hãi, bởi cái đầu gần lìa kia bỗng dưng lật ngửa ra sau, đáng sợ hơn khuôn miệng của nó vẫn đang nhe răng ra cười.

- - Không….không thể nào.

Đèn vụt tắt, bốn bề tối om…..Trong gian thờ im phăng phắc không một tiếng động. Ánh đèn sáng trở lại, một lát sau cánh cửa được mở ra:

- - Mình đến muộn mất rồi, cảnh tượng thật kinh khủng.? Những người mặc quần áo quân nhân này có lẽ là bạn của anh Lâm. Còn đây là...những con rối bị điều khiển bởi thứ bùa ngải độc địa hay sao..?
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,156
Posts: 95738
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Gái Lái Đò (Truyện Ma) - Trường Lê

Postby tuvi » 05 May 2020

Chương 66: Cậu bé mang đôi mắt âm dương

Trong gian thờ lúc này xác chết nằm la liệt, ngay gần cửa ra vào chính là xác của Đạt, nằm kế bên cạnh là xác của một tên đàn em của Phong, bên ngực trái của hắn vẫn còn găm con dao của Đạt, tay Đạt vẫn nắm chắc lấy cán dao. Xa hơn gần chỗ điện thờ là xác của Phi, Khanh, Tuấn cùng những tên còn lại. Một giọng nói thều thào cất lên:

- Nhóc là ai ? Sao lại vào đây ?

Cậu bé quay lại nhìn, thì ra Đạt vẫn chưa chết, nhưng Đạt không thể cử động. Có lẽ do một nửa thân người đã bị bóp nát cả xương. Cậu bé đáp:

- Anh vẫn còn sống.? Đây là nhà em.? Anh là ai.?

Đạt cố gắng nói trong đau đớn:

- Nhà em à ? Vậy em mau rời khỏi đây đi kẻo chúng sống lại.

Cậu bé lạnh lùng trả lời:

- Các anh giết chết chúng rồi. Chúng là người bị yểm bùa, bị kẻ khác điều khiển. Không ngờ bọn anh lại giết hết được tất cả. Nhưng xem ra bạn bè của anh cũng chết hết rồi, cả anh cũng không sống được bao lâu nữa. Anh có biết chị Mai đâu không.?

Trong khung cảnh máu me, xác người nằm dưới đất kẻ bị moi ruột, người bị cửa cổ mà ánh mắt thằng nhóc không có lấy một chút cảm xúc. Cứ như nó đã biết trước những điều này sẽ xảy ra ở đây vậy. Đạt cảm thấy mình đã không còn nhiều thời gian, đôi mắt Đạt muốn nhắm lại. Thằng nhóc tiến lại chỗ điện thờ, nó đi vào sâu trong góc nhà bê ra những chai chất lỏng có lẽ là xăng, nó tự trả lời câu hỏi của chính nó:

- Chị Mai không có ở đây.

Vừa nói nó vừa mở nắp chai rồi tưới xăng lên những cái xác, một chút ý thức cuối cùng Đạt thấy nó đến gần mình rồi nói:

- Tuy các anh giết chết được chúng nhưng thứ bùa ngải này sẽ vẫn tiếp tục ăn mòn xác của vật chủ. Cách duy nhất để khiến chúng biến mất hoàn toàn là thiêu rụi tất cả. Em xin lỗi, nhưng những thứ trong ngôi nhà này phải bị đốt cháy. Cuối cùng em không phải nhóc, em năm nay đã 18 tuổi rồi.

Mắt Đạt mờ dần đi, Đạt trút hơi thở cuối cùng. Cậu bé kia bước ra khỏi nhà biến mất vào bóng tối. Cả gian thờ bùng cháy trong đêm tối, ánh lửa sáng rực cả một góc trời. Trên dòng sông lúc này bác Bảy cũng thấy được ánh lửa phát ra từ hướng mà bác đang đi đến. Đám cháy ban đầu chỉ ở trong gian thờ, sau đó lan ra cả ngôi nhà cấp 4, ngọn lửa cứ thế cháy phừng phừng mặc cho một số ít người xung quanh phát hiện ra nhưng cũng không thể ngăn cản nó thiêu đốt tất cả mọi thứ bên trong.

Bác Bảy ghé con đò vào sát bờ đằng sau ngôi nhà đang bốc cháy ngùn ngụt, ở trên chiếc cầu nhỏ nơi con đò cập vào vẫn còn đó chiếc balo đựng đồ đạc của đám thanh niên hoạt bát, khỏe mạnh mà bác Bảy mới chở đến đây chập tối ngày hôm nay. Nhận ra chiếc balo quen thuộc bác Bảy cho lên đò, lửa cháy khiến cho từ phía sau nhà không thể đi về phía trước. Không biết những thanh niên kia còn sống hay đã chết nhưng bác Bảy ý thức được rằng vụ cháy này có liên quan đến họ. Một người lái đò chân chất, bỗng nhiên lo sợ bị liên lụy bởi chính ông là người chở họ đến đây. Bác Bảy vội vã chèo đò thoát ra khỏi khuôn viên khu vực nhà cô Ba, trong đầu suy nghĩ:

- Thằng Lâm, chắc chắn nó đang làm điều gì đó. Chuyện này là sao hả Lâm ơi.?

Tại ngôi nhà cũ của Phong lúc này, Lâm vẫn không hay biết chuyện gì đang xảy ra tại nhà cô Ba. Đột nhiên giọng nói kia vang lên trong đầu Lâm:

“ Chết hết rồi ha ha ha ”

Lâm tự đối thoại:

- Cái gì chết ? Ai chết ?

‘’ Đám bạn của ngươi chết hết rồi ”

- Không thể nào, chuyện đó không thể xảy ra được.

“ Vậy sao.? Kẻ giết bạn ngươi đến rồi kìa…”

‘’ Cạch cạch cạch .Kẹt .kẹt kẹt ”

Cánh cổng từ từ mở ra, trong màn sương trắng một bóng người đang từ từ tiến vào trong sân. Sau cơn mưa dữ dội lúc tối thì bây giờ bầu trời thoáng đãng, ánh sáng của trăng khiến cho khoảng sân trước ngôi nhà hiện rõ từng viên gạch. Không khó để Lâm nhận ra đó chính là Hân. Có thể nói Phong là người gây ra tội lỗi nhưng chính Hân cũng góp phần không nhỏ vào những chuyện độc ác mà Phong đã làm. Từ việc Hân chính là kẻ đánh thuốc mê Mai rồi đưa Mai đến cho Phong dở trò đồi bại, cho đến việc Phong ra tay giết Trinh cũng chính Hân giúp Phong nghĩ cách đem xác Trinh giấu xuống lòng sông tránh bị phát hiện, đáng căm thù hơn đó chính là cái chết của Phách cũng lại do chính tay Hân thực hiện. Cái thứ bùa ngải đáng ghê tởm mà Phong được chứng kiến khi cậy nắp quan tài Phách lên là do con quỷ đội lốt người này yểm vào Phách. Quá nhiều tội lỗi mà hẵn đã gây ra khởi nguồn cho tất cả những chuyện này. Nhưng sao Lâm cảm nhận thấy con người Hân lúc này không có sự sống. Khác với lần trước Lâm nhìn thấy, lần này mái tóc của Hân đổi màu bạc trắng, nước da nhợt nhạt như người chết. Dưới ánh trăng sáng, hai con quỷ nhìn nhau, Hân ré lên cười lớn rồi nói:

- Ra là mày ở đây đợi tao, bảo sao cứ có cái gì đo thôi thúc tao đi đến chỗ này. Hình như mày giết hết đám quỷ sai của tao rồi phải không ?

Lâm chưa hiểu lắm câu nói của Hân thì trong đầu giọng nói kia vang lên:

“ Chính là đám người ở ngôi nhà khi nãy.”

“ Những kẻ có mặt ở đó đều chết cả rồi ”

Lâm nói với Hân:

- Mày đã giết tất cả bạn bè của tao.?

Hân cười sảng khoái:

- Mày vẫn chưa biết à.? Đúng vậy, tao đã giết tất cả.? Giờ đây tao đã có thể sai khiến cả ma quỷ. Nhưng khá khen cho chúng mày là cũng giết hết người của tao. Tao sẽ giết hết những người xung quanh mày, tất cả Tất cả.

Lâm gầm lên rồi lao vào với ý định muốn giết Hân, nhưng mặc cho Lâm ra sức đấm đá Hân vẫn đứng trơ ra như tượng. Nhưng chỉ với một cái vẩy tay của Hân đã khiến Lâm văng xa một đoạn. Người Lâm bị đập vào tường vỡ cả gạch, cứ như Lâm đang phải đối mặt với một sức mạnh vô hình. Hân đứng đó nhìn Lâm lắc đầu:

- Mày nghĩ tao yếu như đám rối bị điều khiển kia ư.?

Bước lại gần Lâm, Hân cúi xuống nhìn thẳng mặt Lâm nói:

- Giờ đây tao có thể giết chết mày dễ như trở bàn tay.

Bất ngờ mắt Lâm chuyển sang màu đỏ, hai tay Lâm túm chặt lấy đầu của Hân rồi từ từ Lâm đứng dậy cười lớn:

“ Ha ha ha thật sao mày định dìm xác tao dưới dòng sông một lần nữa hả He he he.”

Con quỷ trong Lâm lộ diện để chống lại con quỷ mang tên Hân. Cả hai lao vào nhau bất phân thắng bại. Cứ mỗi khi một con bị đánh ngã thì ngay lập tức nó lại đứng dậy tiếp tục cuộc chiến. Mọi thứ trong ngôi nhà rung chuyển, khoảng sân tan hoang bởi những viên gạch vỡ vụn. Máu chảy khắp nơi nhưng vẫn chưa có hồi kết. Chỉ đến khi kẻ thứ 3 xuất hiện phá vỡ thế cân bằng thì khi ấy mọi chuyện mới ngã ngũ.

Chen ngang vào giữa cuộc quỷ chiến chính là cậu nhóc bí ẩn, không hiểu cậu ta dùng cách nào nhưng khi cậu ta xuất hiện dang hai ra thì đột nhiên cả hai ngay lập tức bất động. Bỏ lớp mũ áo khoác trùm kín đâu xuống đôi mắt cậu ta thay đổi màu sắc một bên đỏ một bên đỏ au, một bên xanh biếc. Cả hai con quỷ đều tỏ ra vô cùng sợ hãi trước sự hiện diện của cậu bé. Lâm trở lại bình thường, vừa nhìn thấy cậu nhóc Lâm vô cùng ngạc nhiên:

- Sao em lại ở đây, chỗ này nguy hiểm lắm.

Liếc sang phía Lâm, thấy cơ thể Lâm nhiều vết thương khá nặng cậu nhóc mỉm cười đáp:

- Em đến đây là để giúp anh. Em sẽ kết thúc chuyện này.

Nói rồi cậu nhóc tiến về phía Hân, nhìn vào đôi mắt của cậu nhóc gương mặt Hân nhăn nhó, hiện rõ sự lo sợ. Lúc này giọng nói của Hân cũng thay đổi:

“ m Dương Nhãn Không thể thế được.”

Cậu nhóc lại gần chạm tay vào phần ngực trái của Hân rồi nhìn chăm chăm vào đó nói:

- Thứ ma quỷ như ngươi không nên tồn tại ở thế giới này. Ta sẽ tiễn ngươi xuống âm phủ.

Dứt lời bàn tay cậu nhóc từ từ đưa thẳng vào phần ngực của Hân, Hân gầm rú, gào thét lên những tiếng đầy đau đớn. Cậu nhóc lấy ra trái tim của Hân từ trong lồng ngực của hắn nhưng không có một chút máu nào cả. Trái tim của Hân vẫn đang đập từng nhịp ngay trên tay của cậu nhóc. Một trái tim đen xì được bao bọc xung quanh bởi thứ tóc gớm ghiếc, thứ tóc đó quấn chặt lấy trái tim không ngừng chuyển động. Cậu nhóc cầm trái tim của Hân trên tay nói:

- Ngươi nói ngươi có thể sai khiến được cả quỷ thần, nhưng thực chất ngươi chỉ điều khiển được những linh hồn tà ác, ham mê dục vọng mà thôi. Ta, người sở hữu âm dương nhãn kêu gọi Quỷ Sai đưa linh hồn này xuống địa phủ.

Dứt lời từ trong khoảng không vô định xuất hiện hai người một mặc đồ đen, một mặc đồ trắng xuất hiện hai bên cạnh của Hân. Cả hai nhận lấy trái tim tà ác kia tù tay cậu bé rồi biến mất. Trước khi hai Quỷ Sai đưa trái tim đi trong không gian vang lên tiếng cười man rợ:

“ He he he… Đừng nghĩ các ngươi sẽ bắt được ta Dù sao cuộc vui này cũng đã đủ Nhưng ta sẽ không dừng lại Hỡi tên có âm dương nhãn ngươi là kẻ 1000 năm mới xuất hiện nhưng tiếp theo đây ngươi sẽ làm gì ha ha ha.”

Trên nền sân gạch bây giờ xác của Hân đang nằm đó, một lát sau cái xác từ từ thối rữa rồi biến thành một đống bùn đen hôi thối. Quay lại phía Lâm lúc này Lâm cũng đã có thể cử động. Lâm chứng kiến những điều vừa xảy ra không khỏi bàng hoàng, Lâm hỏi:

- Em, thực ra em là ai ?

Đôi mắt của cậu nhóc trở lại trạng thái bình thường, cậu nhóc trả lời:

- Em là sứ giả địa ngục, là người sở hữu đôi mắt m Dương. Em có thể nhìn thấu được ma quỷ. Là người đưa những linh hồn tội lỗi về với địa ngục chịu sự đày đọa. Chính em là người đã bày cách cho anh Gọi Quỷ và giờ em phải sửa chữa sai lầm đó.

Lâm nhớ đến những người bạn đã chết, Lâm túm lấy cổ cậu nhóc nghiến răng nói:

- Thế tại sao em không làm như thế này ngay từ đầu, em có biết bao nhiêu người đã phải chết không ? Tại sao.? Nói đi thằng nhóc.

Cậu bé nhìn Lâm không chút thương cảm, cậu nói lạnh lùng:

- Có những chuyện phải thuận theo tự nhiên, nếu làm sai luật của m Giới em phải trả giá bằng chính sinh mạng của mình. Còn hơn thế em phải chịu tất cả khổ ải của sáu cõi luân hồi. Cuối cùng năm nay em đã 18 tuổi, không phải là một thằng nhóc. Sinh - Lão - Bệnh - Tử tất cả đều đã có số mệnh, ai cố gắng chống lại số mệnh sẽ không có kết thúc tốt đẹp.

Lâm buông tay ra gục xuống đất nói:

- Vậy sao mày còn quay lại đây làm gì, nếu số mệnh đã như thế sao mày còn cố can thiệp khi mà tất cả bạn bè của tao đã chết.

Vẫn giữ vẻ mặt lạnh như băng cậu nhóc nhìn xuống Lâm đáp:

- Em không làm vì anh hay vì bạn bè anh. Em làm vì một người quan trọng với em.

Lâm cười chua chát:
- Thứ quỷ địa ngục máu lạnh như mày mà cũng có thứ gì đó quan trọng ư. Đừng nói nhiều nữa, tao đã biết kết cục của tao như thế nào. Đúng vậy, trong cơ thể tao cũng có một con quỷ. Hãy làm như cái cách mà mày vừa làm với thằng Hân đi. Tao sẵn sàng rồi đây.

Lâm nhắm mắt chờ đợi cái chết đến với mình, trong thâm tâm Lâm cũng đã xác định điều này từ trước. Hơn ai hết Lâm biết chỉ có cái chết mới giúp mình được giải thoát khỏi con quỷ bên trong. Phong đã chết, Hân cũng vậy công cuộc trả thù của Lâm đã hoàn thành. Nhưng sao Lâm cảm thấy cay đắng tột cùng, cảm xúc bắt đầu trở lại khi mà cậu bé đưa tay chạm vào trái tim của Lâm. Lâm bắt đầu khóc, Lâm khóc như một đứa trẻ, những giọt nước mắt cứ thể chảy ra không ngừng Trả thù ư, cuối cùng Lâm phải trả giá những gì, cái chết của những người bạn lính, đứa con gái mất tích vẫn không biết ở đâu dù sống hay chết. Cái giá cho sự trả thù là cái chết của quá nhiều người.

Mở mắt ra Lâm vẫn nhìn thấy mọi thứ xung quanh, ánh trăng càng lúc càng sáng Lâm nhìn thấy cậu bé vẫn đứng ở trước mặt mình nhưng cậu ta im lặng không nói gì. Lâm vẫn đang chờ đợi hai tên Quỷ Sai đến đưa linh hồn mình đi. Lúc này cậu bé mới nói:

- Nhân danh sứ giả địa ngục, ta, người sở hữu m Dương nhãn triệu hồi Quỷ Sai đưa linh hồn tội .lỗi này xuống địa phủ.

Lâm mỉm cười, Lâm đáp:

- Hãy nói với Mai giúp anh rằng anh yêu cô ấy. Đến đây nào, ta sẵn sàng rồi.

Nhưng không, hai tên Quỷ Sai không xuất hiện bên cạnh Lâm mà chúng đứng ngay cạnh cậu nhóc khi vừa được triệu hồi. Mỗi tên một bên giữ chặt lấy tay cậu nhóc, Lâm tròn mắt ngạc nhiên, trong khoảnh khắc Lâm thấy hình bóng của Trinh ẩn hiện ở phía sau cậu bé. Cô nhìn Lâm nở nụ cười, cậu bé trước khi bị đưa đi nói với Lâm:

- Điều đó anh phải tự nói với chị ấy rồi. Chúc hai người mãi được ở bên nhau. Em phải đi rồi, anh nhớ đừng làm chị Mai phải khóc nữa nhé.

Nụ cười cuối cùng của cậu bé khiến cho Lâm như hiểu ra mọi chuyện, mọi cảm xúc của một con người bình thường giờ đây Lâm đều cảm nhận được. Lâm nhoài người cố đưa tay níu cậu bé lại. Khi chạm được vào tay cậu bé Lâm thấy khuôn mặt cậu ta thoáng buồn, một vẻ mặt buồn bã đến u uất, cậu bé lắc đầu nói lời cuối cùng:

- Em xin lỗi Cuối cùng thì em cũng

Chưa kịp nói dứt câu cậu bé đã biến mất cùng hai tên Quỷ Sai.

“ U u u vù ù ù.”

Trong khoảng sân gạch hoang tàn lúc này chỉ còn một mình Lâm ôm đầu gục ngã, tất cả đã tan biến vào hư vô không một chút dấu vết. Những vết thương trên người Lâm cũng không còn đau đớn nữa. Lâm cảm thấy cơ thể vô cùng nhẹ nhàng, thoái mái. Không còn giọng nói ma quái vang lên, cũng không còn những cơn đau đầu dữ dội. Tất cả biến mất như chưa từng xuất hiện, trời bắt đầu hửng sáng, tiếng gà gáy sau một đêm kinh hoàng báo hiệu ngày mới sắp bắt đầu. Ngôi nhà của cô Ba sau khi ngọn lửa được dập tắt cũng chỉ còn lại là một đống đổ nát, âm ỉ những cột khói xám xịt. Không ai biết trong đó có bao nhiêu người chết, người dân trong làng bàn tán ì xèo tại sao trong một buổi tối mưa bão ngôi nhà lại bùng cháy lúc nửa đêm.

Bác Bảy đem chiếc balo về nhà với sự lo lắng vô cùng, những chàng thanh niên kia sau đêm hôm đó không thấy ai quay lại. Có thể họ đã vùi mình trong đám cháy đêm hôm đó, hoặc có thể họ đã đi khỏi làng.

Nhưng rồi khi trong đám tro tàn người ta phát hiện ra có rất nhiều xác chết bị cháy đen thui không thể nhận dạng. Ngôi làng vốn dĩ yên bình đột nhiên dậy sóng, người dân hoảng loạn bởi chỉ trong vài ngày những cái chết liên tiếp diễn ra nhưng không có một lời giải thích xứng đáng. Cho tới tận hôm nay mọi thứ vẫn chỉ là câu chuyện được một người đàn ông bị điên trong làng kể lại cho đám trẻ con. Mặc dù những năm qua tôi đã nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn chưa tìm ra được lời giải thích hợp lý với khoa học. Trong câu chuyện đó tôi có biết một số người và những người đó đều đã chết. Trừ người đàn ông bị điên mang tên Lâm.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,156
Posts: 95738
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Gái Lái Đò (Truyện Ma) - Trường Lê

Postby tuvi » 05 May 2020

Chương 67: Hai vụ án : ngôi nhà cháy - chất độc giết người

- - Cô đang đọc cái gì đấy..? Có biết xem trộm tài liêu của cấp trên tội nặng thế nào không.?

Mai gấp vội quyển sách lại sau khi giật mình bởi giọng nói của cấp trên, cô lúng túng đáp:

- - Dạ, không….Xin lỗi thủ trưởng tôi thấy quyển sách đặt ở đây với cái tựa khá lạ nên hơi tò mờ.

Vừa nói Mai vừa cúi mặt ra chiều nhận lỗi. Người đàn ông tầm 35 tuổi mặc bộ quân phục cảnh sát vừa hắng giọng vừa nói:

- - E hèm, cháu đang đọc cuốn nào đấy.? Hết giờ hành chính rồi không cần phải xưng hô dập khuôn thế đâu.? Mà sao giờ này cháu còn ở đây.?

Mai gãi đầu:

- - Dạ, báo cáo...thủ...À không thưa chú...Cháu tính ở lại dọn dẹp phòng làm việc của chú một chút rồi về ai dè đọc cuốn truyện này quên cả thời gian. Cháu xin lỗi vì không hỏi ý kiến chú ạ.

Người đàn ông mỉm cười ngồi xuống ghế tay cầm cuốn truyện rồi hỏi Mai:

- - Cháu có thích nó không.?

Mai đáp:

- - Dạ cháu không tin vào những chuyện ma quỷ nhưng đọc cuốn truyện này cháu thấy có gì đó hơi buồn. Mà sao cuốn truyện này lại ghi tên chú ạ.?

Người đàn ông lắc đầu trả lời:

- - Chú là người viết truyện này mà.? Nhưng không phải in theo kiểu xuất bản, một cuốn sách có thể coi là tự truyện của chú. Cháu mới về đây thực tập nên có lẽ nhiều cái chưa biết. Câu chuyện này được một người đàn ông bị coi là điên kể lại cho đám trẻ con trong làng trong suốt hơn hai mươi năm qua. Sáu năm trước chú xin chuyển về đây công tác và trong suốt quãng thời gian 5 năm đầu chú cũng như bọn trẻ con hàng ngày nghe người đàn ông tên Lâm ấy kể câu chuyện này. Hai mươi năm ngày nào cũng kể một câu chuyện, đúng là người điên phải không.?

Mai nói:

- - Thật sự đây là câu chuyện do một người điên kể lại hả chú.?

Người đàn ông gật đầu:

- - Đúng vậy, nội dung trong đó là của một người điên, có điều một vài tên nhân vật chú đã thay đổi. Nhưng trước khi bàn tới cuốn truyện cháu đã từng nghe qua hồ sơ mang tên: Những cái chết bí ẩn tại ngôi làng ven sông chưa.?

Mai trả lời hồ hởi:

- - Dạ cháu có nghe, đó chính là hồ sơ của chú phải không ạ. Cháu xin về đây thực tập cũng là vì người đưa ra hồ sơ đó. Không hiểu sao nhưng khi đọc những chi tiết trong hồ sơ cháu thấy có một cảm giác thôi thúc muốn tìm hiểu sự thật, mặc dù đa phần mọi người đều cho rằng đó là điều vô lý.

Người đàn ông cười lớn:

- - Ha ha ha, họ nói nó vô lý nhưng không ai giải thích làm sao cho có lý được cả. Cuối cùng họ bỏ quên cho nó vào dĩ vãng, đến nay chỉ có chú vẫn còn quan tâm đến nó, khi chú in cuốn sách này mọi người nói chú bị ám ảnh bởi vụ án. Nhưng không ngờ hôm nay chú lại gặp được một người có suy nghĩ giống mình. Nào kể cho chú nghe cháu thấy gì trong những tài liệu của chú.?

Mai nghiêm túc kể ra một loạt những sự việc mà cô đã tìm hiểu, cô nói:

- - Cách đây 20 năm tại ngôi làng này đã xảy ra liên tiếp những vụ có thể coi là thảm sát. Trước đó đã có những cái chết bất thường nhưng phải kể đến hai vụ án lớn nhất đó chính là vụ Ngôi Nhà Cháy và vụ Chất Độc Giết Người. Trong vụ ngôi nhà cháy năm đó người ta phát hiện ra tổng cộng có 9 thi thể khác nhau, nhưng cuối cùng nguyên nhân dẫn đến cháy nhà và vì sao 9 người đó lại có mặt trong ngôi nhà thì vẫn không ai đưa ra được giải đáp chính xác.

Người đàn ông lắng nghe Mai nói rồi hỏi tiếp:

- - Còn vụ Chất Độc Giết Người.?

Mai đáp:

- - Sau vụ Ngôi Nhà Cháy hai ngày cũng tại làng này một vụ đại án lại xảy ra với số người chết là 8 người. Tất cả bọn họ được xác nhận chết do trúng độc, chất độc là gì không được công bố, khám nghiệm tử thi cho thấy lục phủ ngũ tạng của cả 8 người đều bị thối rữa từ bên trong mặc dù cơ thể bên ngoài không có vết thương. Ngôi nhà xảy ra vụ án của một gia đình hai vợ chồng tên Hòa - Quý. Điều đáng chú ý đó chính là người con trai của họ còn sống tên….tên….Lâ..m….Lâm. Không thể nào…?

Người đàn ông đưa cuốn truyện lại cho Mai rồi đáp:

- - Liên tiếp những vụ án mạng với số lượng người chết quá nhiều, trong khi đó không xác định được hung thủ nên mọi chuyện dần dần bị lấp liếm. Không nhân chứng, không vật chứng. Tất cả mơ hồ, ma quái như chính câu chuyện của người đàn ông bị điên kia vậy. Nhưng người đàn ông đó cũng chính là người duy nhất còn sống và ông ta có liên quan đến tất cả những người đã chết trong cả hai vụ án.

Mai ấp úng hỏi:

- - Có phải chú nghĩ ông ta chính là kẻ giết người.?

- - Ban đầu chú cũng nghĩ vậy nhưng kết luận của cơ quan điều tra ông ta vô tội. Khám xét ngôi nhà xảy ra án mạng khi đó cũng không phát hiện được điều gì. Theo lời của những nhà xung quanh gia đình ấy hôm đó rất vui vẻ, những người chết bao gồm bố mẹ, chị gái, gia đình một người lái đò, cô con gái người lái đò, và cặp vơ chồng cũng là bạn thân thiết của Lâm. Đặc biệt hơn cả cô gái trùng tên với cháu được dân làng kể trước đây đã chết đột nhiên lại quay về. Tất cả đều là người thân quen trong gia đình, ông Lâm cũng không có tiền sử bị bệnh thần kinh cho tới lúc ấy. Sau cái chết của tất cả mọi người ông Lâm cho tới lúc này vẫn sống trong ảo tưởng rằng gia đình mình vẫn còn sống. Xác nhận cho thấy sau biến cố ông ta thực sự bị Tâm Thần.

Mai không giấu nổi sự ngạc nhiên:

- - Vậy...vậy...là câu chuyện trong cuốn truyện kia là sự thật.?

Người đàn ông khẽ cười:

- - Chúng ta là công an, đại diện cho pháp luật, nhiệm vụ của chúng ta là tìm ra chân tướng sự việc theo cách lý giải của thực tế, của khoa học chứ không phải tin vào những chuyện ma quỷ. Hơn nữa đó chỉ là câu chuyện của một người điên. Nhưng suốt những năm qua chú cũng đã tìm ra được một chút manh mối về hung thủ thật sự. Chỉ có điều kẻ bị tình nghi cũng đã chết vào đúng thời điểm đó. Cái này trong hồ sơ không có bởi đây là chuyện mà chú bí mật tìm hiểu khi công tác tại đây. Chú sẽ chia sẻ với cháu, bởi cũng như cháu khi nhìn thấy cuốn truyện có cảm giác lạ thì chú khi gặp cháu cũng có cảm nhận tương tự.

Thấy vẻ mặt háo hức chờ đợi những bí mật sắp được bật mí của Mai, người đàn ông nói:

- - Trong khi mọi dư luận quá chú tâm vào hai vụ án mạng lớn xảy ra trước đó thì ngay ngày hôm sau cũng có một cái chết bí ẩn. Một người đàn ông được phát hiện chết trong nhà với khuôn mặt bị dập nát đến không còn có thể nhận dạng. Xác chết được chị giúp việc phát hiện ra sau khi gọi cậu chủ dậy ăn cơm nhưng không ai trả lời, chỉ thấy trong phòng phát ra một mùi hôi thối kinh khủng. Nhưng cháu có biết tài liệu pháp y báo cáo ra sao không.?

Mai lắc đầu, người đàn ông tiếp tục:

- - Họ xác định người đó đã chết cách đấy hai ngày, theo như sự phân rữa của cái xác thì bên giám định khẳng định rằng người chết do bị giết bởi một vật cứng đập vào đầu và cái xác ít nhất cũng đã bị ngâm nước một ngày.

Mai nói:

- - Có thể ông ta bị giết trước đó thì sao ạ.?

Người đàn ông kia khẽ cười, nhưng khuôn mặt trở nên nghiêm túc ngay sau đó:

- - Nhưng theo như lời khai của chị giúp việc cùng một vài người trong nhà thì họ đều nói buổi tối trước khi chết một ngày chính mắt họ thấy cậu chủ trở về nhà với tấm khăn đen che kín mặt. Nhưng giọng nói thì chắc chắn là cậu chủ của họ. Nếu như tối hôm trước ông ta còn trở về nhà thì sao có thể chết trước đó 2 ngày được.

Cả căn phòng đột nhiên trở nên lạnh lẽo bất thường, trời bên ngoài đã sẩm tối, gương mặt của người đàn ông vẫn nghiêm túc đến đang sợ. Nhìn thẳng vào mắt Mai ông ta lấy trong ngăn kéo ra một chiếc túi nilon chuyên dụng để bảo quản vật chứng, trong chiêc túi đó là một con dao được chạm chổ tinh xảo, nó ánh lên màu vàng bắt mắt:

- - Con dao này được tìm thấy trong phòng của xác chết, phải mất khá nhiều công sức chú mới lấy được nó.

Vừa nói vừa đeo găng tay, người đàn ông lấy con dao ra rồi xoáy nhẹ cán dao, thì ra cán dao có thể tách rời, phần cán tròn được thiết kế như một chiêc lọ nhỏ. Khẽ nhỏ từ cán dao ra một giọt nước màu đỏ sệt, miếng mút được để sẵn trên mặt bàn sau khi giọt nước chạm vào lập tức bị ăn mòn loang lổ. Mai đứng nhìn mà thấy lạnh sống lưng. Người đàn ông lắp con dao trở lại rồi nói tiếp:

- - Chú đã thử nghiệm trên động vật khi cho nó uống thứ nước này. Kết quả nội tạng của chúng đều bị ăn mòn đến thối rữa. Giống như cái chết của 8 người trong ngôi nhà kia năm đó. Tuy nhiên mọi thứ đều phản khoa học, kẻ được xác định chết hai ngày trước sao có thể đầu độc giết người vào ngày hôm sau được. Vậy nên….

Mai ngắt lời người đàn ông:

- - Vậy nên chú mới viết ra cuốn truyện này như một sự an ủi cho bản thân.

Người đàn ông im lặng không nói gì, cho tất cả mọi thứ vào ngăn kéo người đàn ông đứng dậy đáp:

- - Có lẽ hôm nay chúng ta nên nói đến đây thôi. Cảm ơn cháu đã nghe một người như chú từ nãy đến giờ.

Mai như sực nhớ ra điều gì, Mai đi theo người đàn ông rồi hỏi:

- - Chú có thể cho cháu chỗ ở của ông điên kể chuyện được không ạ.? Cháu cũng muốn nghe ông ấy kể trực tiếp.

Người đàn ông mỉm cười:

- - Nếu muốn nghe cứ buổi chiều hàng ngày cháu đi ra chân cầu ngay trong làng, cây cầu bắc qua sông sang bờ bên kia. Ngày trước người dân nói đó là một bến đò, nhưng sau này người ta xây cầu ngay trong làng để người dân đỡ phải đi qua một cây cầu cách đó 2km. Ông ta ngày nào cũng ra đó, ai hỏi ông ấy đều nói đợi vợ lái đò rồi về cùng. Trong lúc ngồi đợi nếu có ai muốn nghe hoặc có đám trẻ con tò mò ông ấy đều kể câu chuyện ma mà chính ông ta là nhân vật chính. Mai chú sẽ dẫn cháu đến đó, giờ thì về thôi.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,156
Posts: 95738
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Gái Lái Đò (Truyện Ma) - Trường Lê

Postby tuvi » 05 May 2020

Chương 68: Phần kết : “ tất cả mới chỉ bắt đầu.”

Chiều hôm sau, không hiểu sao cả đêm hôm trước Mai không ngủ được. Hễ nhắm mắt lại cô đều nhìn thấy hình ảnh một người phụ nữ chèo đò trên sông, khi Mai đứng bên kia sông người phụ nữ ấy tiến tới khẽ hỏi:

“ Con có muốn đi đò không.? Bên kia có người đang đợi.”

Giấc mơ đó rất nhẹ nhàng, người phụ nữ trong mơ vô cùng xinh đẹp, cô ấy cho Mai một cảm giác ấm áp trong từng câu nói. Chiều hôm nay Mai đi cùng người đàn ông cũng là cấp trên của cô đến chân cầu, bến đò năm xưa. Đứng bên trên Mai thấy một người trung niên có lẽ đã hơn 40 tuổi, râu tóc rậm rạp, quần áo rách nát đang ngồi chơi đùa cùng những đứa trẻ trong làng. Có người đi qua hỏi:

- - Ông Lâm lại ra đây đợi vợ đấy à.?

Ông ấy trả lời với một nụ cười hiền hậu:

- - Đúng rồi, vợ tôi lát nữa chở khách qua sông sẽ quay lại đây đi với tôi về nhà.

Nhìn thấy ông Lâm, Mai thấy tim mình đập mạnh, một cảm xúc rất mãnh liệt cứ như cô và người điên kia đã quen biết từ rất lâu rồi. Bỗng nhiên ông Lâm quay lại nhìn Mai và người đàn ông đi cùng rồi cười rạng rỡ. Bởi vì ông Lâm nhận ra người đàn ông kia là người quen đã từng ngồi nghe ông kể chuyện suốt những năm qua. Người đàn ông nói:

- - Không phải cháu muốn nghe chuyện sao.? Đi xuống đây nào.

Mai hồi hộp đi theo thủ trưởng xuống dưới chân cầu, ông Lâm vẫy tay chào, đám nhóc thấy công an thì vội bỏ chạy. Ông Lâm đứng dậy gọi với thì đúng lúc đó một cơn gió thổi qua, từ trong túi áo ông Lâm rơi ra một bức ảnh. Ngay lập tức ông Lâm nhặt lấy rồi nâng niu như báu vật. Người đàn ông kia nói:

- - Có lẽ đó là ảnh vợ con ông ấy, những năm biết ông ta thì chú thấy ông ta coi trọng tấm ảnh hơn mạng sống của mình. Không biết đứa con gái giờ ở đâu, cũng không ai có thông tin gì cả.

Mai không chú ý nghe những lời mà thủ trưởng nói, toàn thân Mai run rẩy bởi Mai đang nhìn chăm chăm vào tấm ảnh trên tay ông Lâm. Tấm ảnh chụp một cô gái xinh đẹp đang bế đứa con tầm 1 tuổi. Mai tiến sát đến gần ông Lâm hỏi:

- - Sao ông có bức ảnh này..?

Ông Lâm vội giấu bức ảnh đi vì sợ bị cướp mất, trong tâm trí ông Lâm lúc này khung cảnh vẫn là bến đò năm xưa. Từ xa xa một người con gái mặc áo dài trắng thướt tha với mái tóc đen dài đang chèo đò cập vào bến. Ông Lâm cười mừng rỡ:

- - Vợ ơi, vợ về rồi…Vợ vất vả quá.

Nhưng người con gái không xuống đò, cô chỉ tay về phía sau ông Lâm rồi mỉm cười:

- - Em đưa con gái chúng ta về với anh rồi kìa.

Nói xong cô gái biến mất, ông Lâm ngơ ngác nhìn xung quanh, khung cảnh trước mặt ông giờ đây không còn là ảo giác nữa, tất cả đều là hiện thực. Ông đang đứng dưới chân cầu, mọi thứ ảo tưởng tan biến. Ông quay lại đằng sau, rồi ông bật khóc, ông khóc như một đứa trẻ con bị đánh đòn. Ông cầm tấm ảnh trên tay chầm chậm bước tới gần Mai rồi gục xuống nức nở:

- - Trúc Linh, có phải là con không…? Con giống mẹ con như hai giọt nước, Trúc Linh…..Đúng là con rồi.

Nước mắt cứ thế chảy ra không ngừng, người đàn ông kia cũng không thể hiểu ngay chuyện gì đang diễn ra, nhưng khi Trúc Linh mở ví lấy trong ví ra một tấm ảnh, trong ảnh là một người phụ nữ đang ru đứa con nằm trong nôi. Nhưng điều lạ lùng trong cả hai tấm ảnh thì người phụ nữ trong ảnh kia chính là một người. Cảm giác thân thuộc đến sững sờ, Mai cũng rơi nước mắt, mọi chuyện cứ như chỉ có trong truyện nhưng giờ đây đã xảy ra trong đời thật. Người đàn ông suốt những năm qua nghe câu chuyện của ông Lâm không biết bao nhiêu lần khi nhìn hai tấm ảnh cũng rơi nước mắt. Đúng vậy Mai chính là cô bé trong ảnh, cô gái xinh đẹp kia chính là mẹ của Mai và ông Lâm chính là người bao năm qua vẫn đi tìm con gái trong câu chuyện của chính mình.

Sau 20 năm dài đằng đẵng, tưởng chừng như cuộc đời của ông Lâm sẽ theo cái điên đến lúc chết. Nhưng rồi ông Lâm đã gặp lại con gái mình, ba người rời khỏi chân cầu. Sau cuộc đoàn tụ khó có thể ngờ đến, mọi chuyện dần dần được lý giải bới chính người trong cuộc. Ông Lâm kể lại tất cả vẫn giống như câu chuyện ông kể hàng ngày, nhưng nước mắt ông không thể ngừng rơi khi nhắc đến tên của tất cả mọi người. 20 năm qua nếu có lẽ không điên thì ông cũng đã chết rồi, ông nói hàng ngày ông vẫn sống trong ảo giác có vợ, có bố mẹ, có bạn bè. Hàng ngày ông vẫn đi tìm con gái rồi đợi vợ lái đò đưa khách qua sông quay về. Cứ như thế mà đã 20 năm, mặc dù mọi chuyện với ông Lâm như vừa mới xảy ra. Nỗi đau tròn tim vẫn nguyên ven.

Về phần Mai, cô nói mình được nhận nuôi bởi một gia đình tốt bụng. Mai cũng không biết mình là con nuôi cho đến năm 18 tuổi bố mẹ Mai mới nói cho Mai sự thật. Họ nói có người bỏ Mai lại trước cửa nhà, khi phát hiện ra Mai trên người Mai chỉ có duy nhất bức ảnh này, vì đằng sau bức ảnh có chữ Mai nên họ lấy đó đặt tên cho Mai. Mai cũng không thể ngờ cô lại tìm được bố tại nơi này, Mai không nói nhưng rõ ràng mọi thứ khiến Mai quay về đây dường như đều có một điều kỳ bí nào đó can thiệp. Kể cả giấc mơ đêm qua, rồi chuyện ông Lâm bị điên suốt 20 năm nhưng khi thấy Mai đã tỉnh lại. Tất cả cứ như một câu chuyện cổ tích. Mai nhìn ông Lâm đang khóc nức nở, cô biết những nỗi đau mà ông Lâm phải chịu đựng là rất lớn, giờ đây cô chính là người thân duy nhất của ông, Mai nắm tay ông Lâm khẽ gọi:

- - Bố, con về rồi.

Cả hai òa khóc, tình cảm gia đình luôn là một điều vô cùng thiêng liêng, cho dù có cách xa bao nhiêu năm đi chăng nữa họ vẫn tìm thấy nhau sau bao cách trở. Khung cảnh cảm động đó cũng làm cho người đàn ông kia không cầm được lòng. Ông ta đứng dậy rồi bước ra một chỗ vắng. Đứng một mình nhìn hai cha con ông Lâm, người đàn ông ấy cũng lấy ra một tấm ảnh chụp một tiểu đội lính. Ông ta mỉm cười rồi tự nói một mình:

- - Chắc có lẽ ở trên trời anh cũng rất vui phải không hả Phi, đến bây giờ thì em đã hiểu tại sao trong mơ anh luôn dặn em phải chăm sóc cho người đàn ông này. Anh đúng là một thằng anh tồi….Yên nghỉ anh nhé.

Lau nước mắt, người đàn ông quay trở lại rồi nói với ông Lâm:

- - Tôi vẫn còn giữ của anh một số đồ đạc, những thứ có khi đến giờ cũng chẳng dùng được nữa. Nhưng có một thứ tôi chắc anh sẽ muốn lấy, anh còn nhớ cái hộp gỗ màu nâu chứ.?

Lâm đáp:

- - Có chứ, tôi nhớ..? Đó là di vật của bà Tám. Nhưng tôi vẫn chưa mở ra, không biết bên trong đó có gì..?

Người đàn ông cười rồi nói:

- - Có lẽ bà Tám nào đó muốn anh sống hạnh phúc, giàu có suốt quãng đời còn lại. Cũng thật lạ lùng, bao năm qua tôi tìm đủ mọi cách không mở ra được nhưng đêm qua nắp hộp lại tự mở ra. Hãy trân trọng những thứ mà anh đang có, đừng nuối tiếc quá khứ bởi tự nhiên tôi cảm giác rằng tất cả mọi người đều đang bao bọc, che chở cho anh. Mai tôi sẽ mang chiếc hộp đến cho anh, sau 20 năm tôi nghĩ giá trị của nó có lẽ đã tăng lên rất nhiều lần. Chẳng lẽ đây chính là Nhân Duyên, không thể nào giải thích nổi. Ha ha ha.

Nhìn Mai người đàn ông tiếp:

- - Có lẽ sau chuyện này cháu nên suy nghĩ lại việc có tin hay không tin vào ma quỷ, phải không Mai….À quên, phải gọi là Trúc Linh mới đúng. Hai bố con tâm sự nhé, chú có việc phải đi bây giờ. NHớ mai đừng có đi làm muộn, còn rất nhiều việc chờ cô đó cô bé thực tập.

Trúc Linh và ông Lâm cảm ơn người đàn ông kia, khi ông ta đi khỏi ông Lâm nói:

- - Bố có cảm giác người này rất quen, rất giống với một người bạn thân trong lính của bố. Nhưng cậu ấy cũng đã vì bố mà chết. Nhưng ông ấy nói đúng, bố phải trân trọng những điều đang có. Cảm ơn con gái, mẹ con đúng là đã đem con quay trở lại.

Trong căn phòng làm việc, cầm cuốn truyện trên tay, em trai của Phi, người đã chết trong vụ hỏa hoạn 20 năm về trước khẽ mở trang cuối ra rồi nói:

- - Có lẽ mình nên viết thêm phần kết cho “ Cô Gái Lái Đò.”

Gấp cuốn sách lại người đàn ông rời khỏi phòng làm việc, đèn được tắt tối om. Ông ta bước ra khỏi phòng mà không hề biết rằng trong ngăn kéo có tiếng động vang lên:

“ Cộp...cộp...cạch...cạch...cạch..”

Kèm theo đó là nhưng tràng cười đầy ma mị:

“ He...he….he.”

“ He...he...he..”

“ Tất...cả….chỉ...mới….bắt...đầu..”

Hết
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,156
Posts: 95738
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Previous

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 44 guests