Chương 2 Xây Dựng Mối Quan Hệ
Có bốn yếu tố quyết định trong việc xây dựng các mối quan hệ đầy quan tâm và khiến ta thỏa mãn:
Giao tiếp có chủ đích — Giao tiếp với mục đích thấu hiểu và được thấu hiểu.
Thấu hiểu đúng vấn đề — Thấu hiểu, trân trọng và tôn trọng sự khác biệt giũa chúng ta.
Loại bỏ thành kiến - Từ bỏ các phán xét tiêu cực về chúng ta và người khác.
Chấp nhận trách nhiệm — Nhận trách nhiệm như nhau cho những gì bạn nhận từ mối quan hệ và học cách tha thứ.
Bốn yếu tố quyết định này mở ra tiềm năng trong chính bạn để tạo ra các mối quan hệ đầy yêu thương cũng như hoàn thiện mơ ước và hy vọng của bạn. Chứng sẽ giúp bạn nhận ra vì sao các mối quan hệ của bạn gặp trục trặc trong quá khứ, và đặt ra nền tảng để xây dựng mối quan hệ bền vững, đời sống phong phú trong tương lai.
Giao Tiếp Có Chủ Đích
Giao tiếp rất quan trọng trong quá trình tìm hiểu và tôn trọng sự khác biệt của đối phương. Trong cuốn sách đầu tiên của mình,
What You Feel, You can Heal (Tạm dịch: Cảm Nhận Được, Chữa Lành Được), tôi đã đào sâu tầm quan trọng của sự thành thực trong các mối quan hệ, đặc biệt là thành thực về cảm nhận của chính mình. Sự thân mật gia tăng khi bạn giao tiếp thành thực. Nhưng nếu không hiểu được mục đích ẩn sâu của giao tiếp, kể cả những kỹ năng giao tiếp “xịn” nhất cũng sẽ thất bại.
Chủ đích ở đây là gì và nó ảnh hướng đến việc giao tiếp của chúng ta thế nào? Để giải đáp câu hỏi này, tôi sẽ chia sẻ kinh nghiệm của chính mình. Tôi và vợ đang đợi ở nhà hàng trong giờ nghỉ trưa tại một trong những buổi hội thảo về mối quan hệ của tôi. Tôi bảo bồi bàn rằng chúng tôi đang vội. Cậu ấy nhanh chóng xếp chỗ, đưa thực đơn để chúng tôi gọi món. Cho đến đây, dường như việc giao tiếp của tôi vẫn ổn.
Khi đang gọi món, một đoàn khác cũng ngồi xuống cạnh bàn chúng tôi. Trong lúc chờ món, chúng tôi nhìn đoàn mới đến thong thả gọi món, và nhận được đồ chỉ sau mười phút.
Dù chúng tôi gọi món trước, đồ của chúng tôi vẫn không thấy tăm hơi.
Tôi bắt đầu thấy bực bội. Sau năm phút nữa, chúng tôi vẫn chưa có đồ, tôi phát cáu.
Tôi bắt đầu tìm cậu bồi bàn, nói thật kiềm chế, “Tôi muốn nhắc cậu là bọn tôi đang vội. Bàn bên cạnh đến sau mà lại nhận đồ rồi.” Tôi buột mồm, “Đồ của chúng tôi đâu?”
Cậu bồi bàn nói, “Đồ của anh đang lên ạ.”
Câu trả lời này vô dụng, vì thế tôi lặp lại, “Bàn cạnh chúng tôi đã có đồ rồi — thế đồ của tôi đâu?”
Cậu ta lặp lại, “Đồ của anh đang lên ạ.”
Khỏi phải nói tôi bực mình thế nào. Tất cả sự cảm thông và tốt tính của tôi bay sạch, cả những kỹ năng giao tiếp nữa. Tôi quay về bàn và muốn bùng nổ. Khi tiếp tục chờ đợi bữa trưa tại bàn mình, chúng tôi thấy bàn bên đã ăn xong và gọi thanh toán.
Đến lúc này thì tôi không chịu nổi nữa. Trong lúc đi tìm quản lý, tôi thấy bồi bàn nên lại gọi cậu ta. Sau khi giải thích việc mình có lịch rất sát giờ, tôi lại hỏi, “Đồ ăn của tôi đâu?”
Cậu ấy trả lời trong hoảng loạn, “Đồ của anh đang lên ạ.”
May quá, sau đó tôi lại hỏi, “
Tại sao đồ của tôi lại lâu thế?
Tại sao bàn kia lại có đồ trước tôi?” Cuối cùng tôi cũng nhắc đến nguyên nhân khiến mình bực bội.
Lúc này, cậu bồi bàn giải thích, “Thưa anh, bàn đó gọi đồ từ thực đơn sandwich, làm ở bếp khác. Anh gọi đồ từ menu chính ở bếp chính. Dù anh không thấy được nhưng bọn em đang bị quá tải vì bữa tiệc tốt nghiệp ở phòng bên cạnh. Đầu bếp hứa với em là đồ của anh đang lên rồi. Em rất xin lỗi vì để anh chờ quá lâu.”
Trong nháy mắt, sự căng thẳng và phiền muộn của tôi tan biến. Chúng tan biến vì tôi đã
hiểu được tình hình. Với sự thấu hiểu này, tôi cảm thấy thông cảm với cậu bồi bàn. Tôi có thể thư giãn và chờ đợi đồ ăn của mình mà không căng thẳng, oán hận và khó chịu. Thật ra, tôi bắt đầu thích thú với khung cảnh nhìn từ bàn mình, và quan trọng nhất là tôi bắt đầu thưởng thức thời gian ở đây với vợ. Bạn thấy chưa, việc giao tiếp của tôi với cậu bồi bàn hoàn toàn vô dụng cho đến khi tôi giao tiếp để tìm kiếm
sự thấu hiểu.
Nếu tôi không nghĩ đến việc
giao tiếp để thấu hiểu, tôi có thể khiến tình hình tệ hơn bằng cách giao tiếp để điều khiển hoặc thao túng người khác. Tôi đã có thể nói “Tôi không thể tin được chuyện này lại xảy ra; thật đáng hổ thẹn. Tôi muốn nói chuyện với quản lý của cậu” hoặc “Nếu đồ của tôi không lên trong vòng ba phút, tôi sẽ rời nhà hàng này và không bao giờ quay lại đây nữa.”
Khi chúng ta cảm thấy bực bội hay bị đe dọa, việc giao tiếp thường bị trục trặc và cuốn trôi. Khi chúng ta giao tiếp để thị uy, đe dọa, phản đối, làm tổn thương, bắt lỗi hay khiến ai đó cảm thấy có lỗi, chúng ta đã sử dụng sai cách giao tiếp. Chúng ta có thể kiểm soát thành công, nhưng chắc chắn ta sẽ tạo nên sự oán hận. Giao tiếp thực sự và hiệu quả phải theo hướng chia sẻ sự thấu hiểu cũng như chia sẻ sự thấu hiểu của người khác triệt để hơn.