Cho Phụ Nữ Điều Cô Ấy Cần
Điều một người phụ nữ quá tải cần chính là có ai đó lắng nghe và hiểu cho nỗi đau cũng như sự khó chịu của cô, đồng thời tìm hiểu và chia sẻ nỗi sợ với cô mà không phán xét cô sai hay đúng. Cô ấy không thể mong chờ điều này từ phía một người đàn ông nếu cô quên không nhắc rằng sự quá tải không phải lỗi của anh ấy, và cô rất trân trọng sự giúp đỡ của anh. Phụ nữ khó tìm được sự giúp đỡ khi quá tải vì khi cô chia sẻ cảm nhận của mình, hành động ấy lại nhìn giống như một lời buộc tội.
Tuy nhiên, nhìn chung thì khi một người phụ nữ khác lắng nghe những cảm xúc đó, cô ấy sẽ hiểu ngay lập tức. Vì thế, phụ nữ nên tìm đến sự giúp đỡ từ những người phụ nữ khác, không nên chỉ mong chờ từ người bạn đời nam giới của mình. Đàn ông cần phải học cách thấu hiểu sự quá tải. Vậy nên cho đến khi anh ấy đủ trình độ, người phụ nữ nên trông cậy chủ yếu vào bạn bè nữ giới của mình trong những lúc như thế.
Phản ứng #2:Phản ứng thái quá
Phản ứng thái quá của phụ nữ là kết quả tự nhiên của tình trạng quá tải trước đó. Cô ấy bắt đầu tích tụ những nỗi buồn của mình và phản ứng thái quá với hoàn cảnh. Vì hiểu sai nguyên nhân mình buồn, phụ nữ sẽ nhầm lẫn giữa nguyên nhân và kết quả. Nếu cô đã buồn bã cả ngày với những chuyện tồi tệ, căng thẳng, thì khi thấy chồng bước vào, cô có thể quên mất rằng cô buồn vì chuyện trong ngày, rồi phản ứng như thể anh là nguyên nhân chính khiến cô buồn chán. Nói cách khác, điều này nghĩa là mọi chuyện trong ngày đều được trút lên người đàn ông.
Dần dà, khi chia sẻ hết mọi chuyện khiến mình buồn, cô có thể sẽ cảm thấy vui vẻ hơn. Nhưng cho đến khi việc đó xảy ra, có vẻ như dù cô nói bất cứ điều gì, thì đó cũng là nguyên nhân dẫn đến những cảm nhận của cô lúc đó. Tất cả tựa như cô đang buộc tội và trừng phạt anh vậy.
Trong tình trạng này, phản ứng thái quá thường khiến phụ nữ nói những lời khó chịu, không công bằng, không thống nhất và phi logic — những thứ cô không cố ý hoặc sẽ quên ngay sau đó. Chỉ vài phút sau, cô ấy sẽ thấy buồn cười. Đây cũng là điểm tương đồng với cách đàn ông phản ứng khi căng thẳng. Anh sẽ trở nên khó chịu và hay cằn nhằn, nhưng nếu bạn không kháng cự lại hay bảo rằng anh ấy sai, giai đoạn đó sẽ nhanh chóng qua đi. Cũng như phụ nữ phải học cách đề nghị và bỏ qua lời cằn nhằn, đàn ông cần hỏi cảm nhận của cô và lắng nghe khách quan, không phòng bị, không có ý chấn chỉnh cô, không ngắt lời cô với những câu sửa lỗi, giải thích và giáo điều.
Dù có vẻ như cô bắt anh chịu trách nhiệm cho những chuyện không vui, nhưng thật ra cô không hề có ý đó. Cô đang trong quá trình lọc ra những điều khiến bản thân buồn. Lúc đó cô thật sự không biết chuyện gì làm mình buồn và lỗi của bạn đời nhiều đến đâu, hay những thứ khác làm cô buồn nhiều như thế nào.
Denise năm nay 38 tuổi và là mẹ của ba đứa trẻ. Cô cũng là một nhân viên kế toán. Chồng cô — Randy — là kiến trúc sư. Một ngày nọ, anh về nhà muộn mười lăm phút. Khi anh vào, vợ anh lạnh lùng và im lặng. Anh hỏi, “Có bữa tối chưa em? Anh sắp chết đói rồi.”
Cô bỏ đồ ăn lên bàn và nói, “Đây. Bị cháy rồi.”
Anh hầm hầm tức giận và nghĩ, “Sao cô ấy lại bực bội với mình? Mình chỉ về nhà muộn có mười lăm phút. Mình biết là cô ấy sẽ không vui nhưng không phải là như thế này chứ.” Anh đẩy ghế ra và đứng lên, chửi rủa mấy câu rồi ra ngoài tìm chỗ ăn.
Phản ứng của Randy với sự thái quá của Denise cũng khiến Denise bối rối. Khi phụ nữ phản ứng thái quá, đàn ông thấy mình bị trừng phạt. Đổi lại, đàn ông nghĩ, “Nếu mình bị phạt vì một tội, vậy cứ làm tới luôn đi.” Sau đó, đàn ông sẽ gây tội đúng với hình phạt cô đề ra. Anh đối xử với cô tương xứng với phản ứng thái quá nặng nề của cô.
Bản năng thôi thúc phải trừng phạt cô ấy, đối xử theo cách chắc chắn sẽ tạo nên phản ứng tiêu cực từ cô ấy chính là nguồn gốc của những vấn đề chính trong các mối quan hệ. Khi một người đàn ông hiểu rằng phụ nữ không trút hết mọi điều buồn bực lên anh và luôn có một danh sách dài những thứ khiến cô ấy không vui khi phản ứng thái quá, anh sẽ không còn để ý nữa. Anh có thể nhận ra rằng cô không buồn vì chuyện anh về muộn đến thế. Thật ra, cô hẳn đã có một ngày dài không mấy vui vẻ, và chuyện anh về muộn là giọt nước làm tràn ly. Cuối cùng, cô cũng có ai đó để trút ra và người đó chính là anh.
Vậy ta hãy cùng xem chuyện gì đã xảy ra với Denise ngày hôm đó. Khi Denise đang cân đối thu chi, cô nhận ra rằng số liệu đầu vào bị thiếu nên cô không hoàn thành được. Cô cho rằng thủ phạm là anh chồng đãng trí của cô, người thường làm thế. Đến thời điểm này trong ngày, cô buồn bực vì chuyện mình không có đủ thông tin hơn là chuyện Randy đãng trí. Đây là nỗi buồn đầu tiên. Hãy gọi nó là nỗi buồn 20 độ.
Một tiếng rưỡi sau, cô pha trà trong bếp và nhận ra con gái Katherine đã quên bữa trưa ở nhà. Giờ Denise đã có nỗi căng thẳng mới. Cô có nên mang đồ ăn đến trường cho con hay để cô bé 12 tuổi bị đói. Hãy gọi đây là nỗi buồn 10 độ. Vì Denise đã có 20 độ, nỗi buồn mới này nâng nó thành nỗi buồn 30 độ.
Đây gọi là sự tích tụ cảm xúc. Nó không chỉ xảy ra với người phụ nữ làm kế toán, mà với tất cả những người phụ nữ trải qua quá trình phản ứng thái quá khi căng thẳng. Đây là lời giải thích hợp lý cho những phản ứng cực kỳ vô lý và bất công trong mắt đàn ông.
Hãy cùng xem tiếp có những chuyện gì xảy ra với Denise trong hôm đó. Sau khi chần chừ, cô quyết định mang bữa trưa cho Katherine. Cô lên xe nhưng xe không khởi động được. Ắc quy đã hết. Có ai đó đã mở cửa xe cả đêm. Giờ Denise lại thêm căng thẳng. Hãy gọi đây là căng thẳng 30 độ. Vì những chuyện đã xảy ra, giờ cô có nỗi buồn 60 độ.
Hãy tưởng tượng rằng nếu Katherine gọi về nhà đúng lúc ấy và nhờ Denise mang bữa trưa đến, cô sẽ phản ứng như thế nào? Thay vì nỗi buồn 10 độ của Katherine do chuyện quên bữa trưa, cô bé sẽ thành đối tượng của phản ứng nỗi buồn 60 độ. May cho Katherine là cô bé không gọi về nhà.
Denise quay lại nhà bếp để gọi hàng sửa xe đến thay ắc quy. Trên đường vào nhà, cô kiểm tra hòm thư. Khi đang gọi điện, cô nhận ra có lá thư gửi đến từ ngân hàng. Denise mở ra và phát hiện ra một khoản thấu chi1. Thông thường, một khoản thấu chi tương đương với nỗi buồn 30 độ. Nhưng hôm nay, cộng với những chuyện đã xảy ra, tổng cộng cô có nỗi buồn 90 độ. Khi Denise gọi hàng sửa xe, thông thường cô sẽ cảm thấy thất vọng và chán nản 30 độ, giờ cô lại có nỗi buồn 90 độ.
1 Thấu chi là sử dụng vượt số tiền đang có trong tài khoản, số tiền vượt quá đó được tính như một khoản vay, và ngân hàng tính lãi dựa trên số đó.
Hãy thử nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu Randy gọi về nhà chỉ để nói anh đã quên nhập một tờ séc. Thay vì nỗi buồn 20 độ thường thấy, giờ cô có nỗi buồn 90 độ. Thay vì chán chường với sự đãng trí của chồng, giờ cô sẽ oán trách anh là kẻ vô trách nhiệm, thiếu suy nghĩ và trẻ con lớn xác. May mà Randy không gọi về nhà!
Sau khi Denise thực hiện cuộc gọi đáng xấu hổ của mình, cô bước đến tủ đồ để giải tỏa. Khi đang tìm chỗ bánh quy đã cất, Denise tìm thấy dấu hiệu có chuột trong tủ bếp. “Phân chuột!” Cô hét lên như thể vừa bị va phải trần nhà với vẻ thất vọng và giận dữ. Hãy nhớ rằng ba tuần trước, Randy đã cố bắt “tên oắt” này. Vào ngày khác, khi Denise không quá buồn, chuyện phát hiện ra chuột trong bếp sẽ ở mức nỗi buồn 15 độ, nhưng hôm nay nó là 15 cộng 90, nghĩa là 105 độ.
Chắc chắn khi ai đó quan sát phản ứng của Denise với phân chuột, họ có thể nghĩ rằng cô thật vô lý. Nhưng nếu nghĩ lại những gì cô đã trải qua trước đó, phản ứng thái quá của cô hoàn toàn có thể hiểu được. Sự thấu hiểu này là điều cô cần khi đang trong giai đoạn phản ứng thái quá.
Vào lúc thế này, cô không có khả năng nhận ra rằng mình chỉ buồn 15 độ vì con chuột, buồn 10 độ vì bữa trưa của Katherine và 20 độ về chênh lệch sổ sách, hay 30 độ về ắc quy ô tô cùng 30 đ độ về khoản thấu chi. Bởi tất cả đã cùng đổ vào một cảm nhận lên đến 105 độ.
Khi đàn ông hiểu được quá trình này, họ sẽ ít bị tổn thương vì phản ứng thái quá của phụ nữ hơn. Hãy cùng xem lại những gì xảy ra trong ngày đen đủi đó của đời Denise khi cô bỏ đồ ăn của Randy lên bàn.
Sau khi thợ sửa xe sạc ắc quy xong, Denise lên xe. Lúc lái đi rồi cô mới nhận ra mình lại quên bữa trưa của Katherine. Cô tấp vào lề, đỗ xe rồi chạy vào nhà. Khi quay trở lại, xe lại một lần nữa không nổ máy. Lại chết ắc quy. Trước đó, hết ắc quy tương đương nỗi buồn 30 độ. Cộng vào với những gì cô có, là 105 cộng 30, tất cả tính lên đến 135 độ. Denise cảm thấy cực kỳ xấu hổ khi phải gọi thợ sửa xe lần nữa. Cô đau khổ chịu đựng lời người đàn ông trong điện thoại, “Chẳng phải cô vừa gọi 45 phút trước à?” Vào một ngày khác, cô sẽ đỡ cảm thấy xấu hổ hơn và thậm chí còn đùa nữa. Nhưng hôm nay cô đã có sẵn nỗi buồn 105 độ, và điều này càng khiến cô thấy tệ hơn.
Denise quá mệt mỏi vì những chuyện xảy ra. Cô vào phòng ngủ và nằm xuống chờ thợ sửa xe đến lần nữa. Khi chợp mắt, Denise cảm thấy có chút yên bình. Nhưng khi dậy lấy cốc nước, cô lại thấy dấu vết con chuột ở chỗ khác. Trước đó, cô chưa bao giờ thấy chúng ra khỏi phòng bếp. Đám chuột này trước chỉ là nỗi buồn 15 độ, giờ chúng thành 150 độ.
Khi đó, Denise khủng hoảng. Tâm trí cô hoảng loạn và lo lắng: Còn bao nhiêu con chuột nữa? Chúng vào bằng cách nào? Chúng có mầm bệnh gì? Chúng có vào phòng trẻ con không? Chúng có bò qua đám trẻ con khi ngủ không? Có con nào khác trong gác xép không? Thay vì lo lắng một chút về chuyện chuột trong nhà, giờ cô lại lo đến tận 150 độ. Khỏi phải nói, giờ cô không thể thư giãn và tận hướng nghỉ ngơi được.
Sau khi sạc ắc quy xong, Denise càng muốn mang đồ ăn đến cho Katherine hơn. Cô chỉ còn mười phút trước khi giờ ăn trưa của con gái bắt đầu. Khi đang đi, cô bị tắc ở đoạn đường đang sửa mất năm phút. Năm phút nhỏ đó thường chỉ ngang với nỗi buồn 10 độ hoặc có thể là 30 độ khi cô đang vội. Nhưng hôm nay, nó là 30 độ cộng 150 độ, nghĩa là 180 độ buồn.
Khi cô tới nơi, Katherine đã đi ăn ở ngoài với một người bạn. Mười phút mất công đến trường chắc chắn sẽ ngang với nỗi buồn 20 độ. Vậy “nhiệt độ” giờ là 200.
Đã đến giờ Denise đón đứa con ba tuổi. Susie rên rỉ cả quãng đường rằng con bé muốn đi bơi, nhưng Denise liên tục giải thích rằng trời rất lạnh. Susie lại chọn đúng hôm nay để quấy khóc. Trẻ con thường hay làm thế. Chúng ngửi thấy mùi dồn nén cảm xúc và “chọc kim vào quả bóng căng”. Cả ngày hôm đó Susie trở nên cực kỳ lèo nhèo và đòi hỏi. Hành vi này của trẻ con thường khiến hầu hết các bà mẹ phản ứng với nỗi buồn 20 độ. Đối với Denise, giờ là 220 độ. Cô thấy hối hận vì từng muốn sinh con.
Cô quyết định rằng mình cần làm chuyện gì đó, vì thế cô chuẩn bị một bữa ăn đặc biệt cho Randy chồng mình. Nấu ăn cực kỳ vất vả vì Susie bé bỏng cứ liên tục kéo mẹ và muốn thu hút sự chú ý của mẹ. Khi Randy không về nhà đúng giờ, cô bỏ cá hồi vào lò nướng để giữ ấm. Sau đó cô quên mất vì Susie. Khi Randy về nhà, cô chợt nhớ ra món cá hồi. Cô vội vàng xem lò nướng và phát hiện ra cá hồi đã cháy.
Randy nhận ra vợ mình lạnh lùng và im ắng. Anh hỏi, “Bữa tối sẵn sàng chưa em? Anh sắp chết đói rồi.”
Vào một ngày thường, khi Denise không tích tụ nhiều nỗi buồn như thế, chuyện Randy về muộn sẽ chỉ là chuyện nhỏ, thông thường là nỗi buồn 10 độ. Nhưng hôm nay nó là 15 cộng 220 — tức là 235 độ. Cô trút hết tức giận lên đầu anh. Nếu người về là Katherine, Denise sẽ có nỗi buồn 235 độ với cô bé. Nếu cô thấy ảnh con chuột, cô sẽ có nỗi buồn 235 độ về chuyện chuột trong nhà.
Khi Randy hỏi về bữa tối, phản ứng trong lòng của Denise là, “Đó là tất cả những gì anh có để nói với em hả? Sau mọi thứ em đã làm cho anh. Anh về nhà muộn. Anh không thèm gọi điện. Anh thậm chí không chào em và hỏi hôm nay của em thế nào. Anh là đồ ích kỷ, anh chỉ biết đến bản thân mình. Em ghét anh. Em chẳng quan tâm anh có chết đói không. Mong là anh chết đói thật.” Có rất nhiều nỗi buồn trong lòng đến độ cô không biết nên nói gì. Cô vẫn lạnh lùng và im lặng, chỉ đập đồ ăn lên bàn, “Đây. Bị cháy rồi.” Vẻ mặt Denise cho thấy nỗi buồn 235 độ. Cả giọng nói của cô nữa.
Phản ứng của Randy với nỗi buồn 235 độ là tỏ ra nhỏ nhen và cáu bẳn. Anh bực bội nghĩ, “Sao cô ấy lại bực với mình, mình chỉ về nhà muộn có mười lăm phút. Mình biết là cô ấy sẽ không vui nhưng không phải thế này chứ.” Anh đứng lên, chửi rủa mấy câu rồi ra ngoài tìm chỗ ăn. Anh phát hỏa, “Cô ấy sẽ phải trả giá với cái thái độ đấy.”
Trong trường hợp này, người đàn ông không nhận ra rằng cô ấy đã phải trả giá rồi. Cô đã chịu đựng cả ngày. Điều cô cần là chút cảm thông cho những gì cô đã trải qua. Thay vì cho rằng cô đang trừng phạt anh, và thay vì trở nên phòng bị, anh cần phải lùi lại một chút, hít thở thật sâu và cố thả lỏng. Sau đó, anh hãy cẩn thận, cố gắng cẩn trọng mà cảm thông với cô nhưng không cố chấn chỉnh cô, sửa sai cho cô hay phòng bị cho bản thân.