Chương 2. Chuyện Kỳ Lạ Đầu Tiên. Trước tiên, xin kể một câu chuyện lạ.
Trấn Mã Bá nằm ở giáp ranh giữa tỉnh Giang Tô và An Huy, thuộc đất Hoài An. Trong phạm vi của trấn Mã Bá có một nơi gọi là Mã Am, trước khi CHND Trung Hoa thành lập, nơi này đã từng xảy ra một chuyện lạ lùng.
Trấn Mã Bá thuộc quận Đông Dương thời Tần Thủy Hoàng ngày xưa, ở đây tập trung nhiều mộ cổ Tần Hán, từ xưa đến này trộm mộ tặc nhiều vô số kể. Bởi vậy, dân địa phương vốn rất đề phòng trộm mộ tặc, quá quen thuộc với điều này rồi. Lúc ấy, ở vùng Mã Am có một tay cường hào địa chủ tên là Mã Bình Xuyên, nổi danh khắp cả vùng, chuyên buôn bán thuốc phiện sống. Mã gia đã chiếm cứ vùng này qua đến mấy thế hệ, mộ tổ tươi tốt cực kỳ. Vào những năm đó, chiến tranh loạn lạc liên miên, Mã Bình Xuyên thu nuôi các lộ đào binh, phân phát cho súng ống đạn dược, từ đó Mã Am trở thành một vùng tập trung võ trang cực kỳ kiên cố.
Phía sau thôn Mã Am có một quả núi mộ, mộ tổ nhà họ Mã nằm ở đó. Để đề phòng có kẻ trộm mộ, rất nhiều người được phái đến canh gác nơi đó thường xuyên.
Một năm nọ, trên quả núi mộ này đã xảy ra một chuyện lạ.
Chỉ trong một đêm, hoa màu trên mấy trăm mẫu đất ruộng xung quanh quả núi mộ phía sau thôn đều héo sạch mà chết.
Điều này đã làm dấy lên cả một cơn khủng hoảng cực lớn trong vùng, Mã Bình Xuyên ngỡ là phong thủy mộ tổ nhà mình đã xảy ra chuyện gì, bèn mời mấy ông thầy phong thủy nổi danh nhất vùng đến, bát đường hội thẩm, tìm biện pháp hóa giải, nhưng mãi mà vẫn không tra ra được nguyên do.
Mã Bình Xuyên cực kỳ quyết đoán, lập tức vung ra một món tiền lớn, tìm một khoảnh đất báu phong thủy khác, ra lệnh di dời mộ phần.
Tức thì, cả khoảnh đất bằng phía sau thôn khói lửa lan tràn, cứ như là đang đánh giặc vậy. Mã gia định di dời mộ phần họ nội trước, sau đó mới đến họ nại, mỗi nhà tự tìm thầy phong thủy, làm lễ cúng bái, khai mở mộ phần, bánh pháo nổ đì đùng liên tục.
Ban đầu, họ nội bốc mộ trước tiên. Mã Bình Xuyên làm lễ rất lớn, xếp cả mấy hàng lính nổ súng lên trời, người họ Mã đào mộ tổ nhà mình lên, nhưng đào xuống sâu đến mười mấy mét, vẫn không thấy quan tài đâu cả.
Quan tài trong mộ tổ đã không cánh mà bay.
Mã Bình Xuyên nổi trận lôi đình, hạ lệnh bốc hết toàn bộ quan tài trong mộ tổ vào ngày hôm đó. Thế là bụi đất tung bay mù mịt, đào xong, bọn họ mới giật mình phát hiện ra, bên dưới toàn bộ phần mộ mà mình đã tế bái suốt mấy trăm năm lại chẳng có lấy một cỗ quan tài nào.
Mã Bình Xuyên nổi giận đùng đùng, ra tay bắn chết mấy tên lính canh mộ, rồi ra lệnh đào hết cả nghĩa địa lên, để xem quan tài có còn ở bên dưới hay không. Ông ta nhất định phải tra rõ ràng chuyện này, chẳng lẽ thực sự có trộm mộ đào sạch mộ phần?
Sau khi điều tra kỹ càng một lượt, Mã Bình Xuyên mới phát hiện trong nghĩa trang không hề có quan tài... tất cả những mộ phần rỗng đều tập trung hết ở cánh đồng nơi hoa màu chết khô kia.
Chuyện này cơ hồ trở thành tâm bệnh của hắn. Những thầy phong thủy địa phương biết một khi tham dự vào chuyện này chỉ có mất mạng nên đều trốn chạy, cũng không ít kẻ coi đây là cơ hội phát tài chạy tới mạo hiểm. Giằng co như vậy khoảng một tháng khiến Mã Xuyên vô cùng khó chịu, bị lừa đến độ phiền nhiễu. Vì thế, ông ta hạ lệnh đóng cửa, từ chối tiếp khách, nhìn thấy thầy phong thủy tìm đến liền đánh đuổi đi.
Không tiếp khách đến ngày thứ ba, một hôm nọ, Mã Bình Xuyên đang tập Thái Cực Quyền trong sân...Bỗng nhiên nhìn thấy trên mái hiên nhà mình có một cậu bé đang ngồi. .
Đứa bé này nét mặt điềm tĩnh, nó ngồi co mình một góc trên mái hiên, mặc chiếc áo xanh dài, tuổi khoảng mười mấy. Cậu chỉ nhìn Mã Xuyên, không có ý nói chuyện.
Mã Bình Xuyên sợ hết hồn vía, lập tức gọi cảnh vệ tới, vì nghĩ rằng đó là hồ yêu hay thứ gì đó ô uế... Suốt mấy ngày liên tiếp sau đó, đối với những chuyện như thế này ông ta đã trở nên thập phần mẫn cảm .
Thực ra, ông ta suy nghĩ như vậy cũng là có nguyên nhân của nó, bởi vì nhà cửa canh gác nghiêm ngặt, cho dù là chó mèo hoang còn vào không được nữa là con người huống hồ là một đứa bé...Một đứa bé như thế làm sao mà đi vào sâu tận bên trong nội viện được.mấy lớp cảnh vệ canh cửa kia làm ăn kiểu gì không biết….?
Một đứa trẻ con mười mấy tuổi đột nhiên xuất hiện ở đây, chỉ có thể là tà vật thôi.
Nhưng khi hắn nhìn kỹ tiểu hài tử này thì lại phát hiện thật đúng là người sống, không chỉ có hô hấp, mà lại còn đang ngồi xổm ở mái hiên.
“Tiểu tử thối, người theo chỗ nào mà vào được đây.”Mã Xuyên ngẩng đầu hỏi đứa trẻ.
Đứa bé kia không nói lời nào, chỉ tay về một hướng. Lúc ấy Mã Bình Xuyên còn chưa nhận ra, đứa bé ấy đang chỉ về hướng mộ tổ nhà mình.
“ Ngươi có biết đây là nhà ai không? Sao dám tự tiện xông vào?” Mã Bình Xuyên càng nhìn thằng nhóc này, càng thấy nó trông rất sạch sẽ ra dáng, không khỏi thích thú.
Đứa be lúc này mới mở miệng nói: “Tôi biết quan tài nhà ông đang ở đâu.”
Mã Bình Xuyên nhíu mày, ông ta đã phát ngán với chuyện này rồi, nhìn thằng nhóc kia, trong lòng buồn bực không biết đây là tình huống gì. Nếu là một tay thầy phong thủy nói những lời này, thì thế nào cũng chỉ là bốc phét lừa tiền mà thôi, nhưng mà một đứa trẻ con mười mấy tuổi nói những lời này, lại khiến người ta có cảm giác khiếp sợ.
Mã Xuyên đương nhiên không bị những lời này làm cho sợ hãi..... Ông ta quát lên : “Tiểu tử, lời này ai dạy ngươi? Đám già đầu đấy lừa tiền ta, tiểu quỷ ngươi cũng dám lắm miệng nhỉ?”
Đứa bé kia chẳng có vẻ gì là sợ ông ta, bình thản đáp: “Tôi đã đến đây rồi, muốn tiền thì cứ mặc sức lấy là được. Chẳng qua tôi tới là để nói cho ông hay, rằng tôi biết quan tài trong mộ tổ nhà ông ở đâu.”
Mã Xuyên nghĩ thầm, đã đến được nội viện, phòng thu chi thì ngay bên cạnh, nó muốn lấy tiền có thể trực tiếp xuống lấy. Tiểu quỷ này có thể đến được đây, tất nhiên cũng có thể ma không biết quỷ không hay mà đi ra ngoài.
Kinh nghiệm bản thân cho ông ta biết, tiểu tử này không hề đơn giản, liền lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Vậy ngươi nói xem, quan tài của tổ tiên Mã gia ta đang ở đâu?”
Đứa bé nói: “Tôi nói ra chắc chắn ông không tin, chi bằng ông đi cùng tôi đến đất mộ một chuyến.” Mã Bình Xuyên liếc nhìn tên cảnh vệ, rồi lại nhìn đứa bé. Đứa bé này vẫn cứ bình thản nhìn ông ta, khiến ông ta cảm thấy đây là một sự khiêu khích cực kỳ khó chịu.
Đây không phải là một cái nhìn bình đẳng, Mã Bình Xuyên cảm thấy, Tiểu quỷ này nhất định cảm thấy hắn hoàn toàn không đáng sợ nên mới dám nhìn bằng ánh mắt kiểu đó.
Hơn nữa, có vệ sĩ ở ngay bên cạnh ông ta suy nghĩ một lát, trong cả tám thôn mười dặm quanh đây chỉ cần động đậy một ngọn cỏ, ông ta cũng sẽ là người biết đầu tiên…. thế nên ông ta còn phải sợ cái quái gì nữa chứ... Chẳng lẽ có kẻ nấp sẵn trong mộ muốn ám sát ông ta sao..?
Có sóng to gió lớn nào mà ông ta chưa từng gặp qua chứ….Nếu thật sự có kẻ muốn ám toán ông ta , thì cũng vừa lúc là dịp để hắn thao luyện binh lính. Ở trong nhà mình mà còn nhát gan để cho đám vệ sĩ nhìn thấy, thì không khỏi có chút mất mặt.
Mã Xuyên nhìn tiểu hài tử nói: “ Được, cứ làm vậy, ngươi xuống dưới đi.. Có biết cưỡi ngựa không..?”
Đứa bé không nói lời nào, xoay người nhảy thoắt xuống khỏi mái hiên, động tác nhẹ nhàng cứ như một con báo vậy. Sau khi đứng vững, nó cũng chẳng nói câu nào, chỉ gật đầu.
Mã Xuyên tập hợp một nhóm cảnh vệ, lên ngựa mang theo cả tiểu hài tử, chạy một mạch đến nghĩa trang gần quả núi mộ.
Tại đây, đứa trẻ chỉ vào đám đất khô héo, nhìn Mã Xuyên nói: “Ông xem, nơi này cây cỏ đều chết héo.”
“Người mù cũng thấy được điều đó” Mã Xuyên nói, “tiểu quỷ, ngươi tốt nhất không nên lừa ta, nếu không ta có thể giết ngươi ngay tại đây. Nói mau, quan tài ở đâu?”
“Ông nói xem, vùng khô héo đó nhìn giống cái gì?” Đứa bé nói.
Mã Xuyên nhìn xung quanh khắp mảnh đất khô héo , quả thực hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện xem xét hình dáng của khoảnh ruộng héo này. Nhưng nơi bọn họ đứng không đủ cao, nên không nhìn rõ được. Vì vậy, Mã Xuyên nháy mắt ra hiệu với một vệ sỹ, người đó liền xoay người leo lên một cây cổ thụ, dõi mắt nhìn ra xa, rồi kêu vọng xuống :
“Ông chủ, trông giống một con bọ cạp!”
Mã Xuyên nhíu mày nghĩ thầm " Chẳng lẽ thật là như thế ư "....
Tức khắc ông ta cũng chẳng buồn lo đến hình tượng gì nữa, chạy đến bên dưới tán cây, gắng sức trèo lên trên. Từ trên tán cây nhìn xuống dưới, trong lòng ông ta không kìm được giật thót một cái. Quả nhiên, phần hoa màu khô héo tạo thành hình một con bọ cạp khổng lồ đang giương nanh múa vuốt.
Ông ta gào vọng xuống với đứa bé bên dưới: “Thế này là thế nào?”
Hình bọ cạp này rất ngay ngắn, chắc chắn là không phải được hình thành một cách tự nhiên. Nhưng ai lại có thể khiến cho hoa màu trên ruộng khô héo hết tạo thành hình dạng này, chỉ trong đúng một đêm?
“Dưới lòng đất ở khu vực này có chôn một thứ gì đó rất lớn.” Đứa bé nói. “Thứ mà ông nhìn thấy, là ‘cái bóng’ của nó hiện lên trên mặt đất.”
Mã Xuyên trèo xuống khỏi cây, leo lên ngựa, sắc mặt đã rất khó coi rồi. Thứ nhất là, ông ta có chút hối tiếc, tại sao mình lại sơ suất, không phát hiện ra hình dạng bí ẩn này sớm hơn. Thứ hai là, lời giải thích của đứa bé này khiến ông ta có chút nửa tin nửa ngờ.
Đây là có ý gì? Dưới đất ngầm chôn một thứ rất lớn…. cái bóng của nó là hình một con bọ cạp. Tại sao “cái bóng” này lại khiến cho hoa màu trong ruộng héo khô hết cả...Cái vật khổng lồ bí ẩn chôn ngầm dưới đất này là cái gì? Chẳng lẽ là một con bọ cạp khổng lồ..?
Sao lại có thể như vậy? Nhưng nếu quả thực dưới đất có chôn một con bọ cạp khổng lồ như vậy, thì mình cũng chỉ có nước vắt chân lên cổ mà chạy thôi, còn làm gì được nữa.
Đứa bé kia thúc ngựa tiến lên phía trước, đi thẳng đến chân núi, nhìn Mã Xuyên nói:
“Khu mộ địa nhà các ông được xây ngay phía trên một ngôi mộ cổ. Ông xem phạm vi hoa mầu khô héo kia chính là thuộc phạm vi địa cung của mộ cổ đó...Ngôi mộ cổ này sâu khoảng hơn bốn mươi mét, địa cung được xây thành hình dạng một con bọ cạp rất quỷ dị, không biết có dụng ý gì.”
Đứa trẻ dừng một chút nói tiếp, “sở dĩ hoa màu nơi này chết héo bởi vì thời điểm xây dựng lăng mộ đã đặt một vài cơ quan, gần đây có kẻ xâm nhập cổ mộ, tác động đến cơ quan, làm khí độc tích tụ bên trong bốc hơi lên, chỉ trong một đêm làm hoa màu nhiễm độc mà chết.”
“Tiểu quỷ, sao ngươi biết những chuyện nay..?” Mã Xuyên hỏi
"“Chẳng lẽ ngươi có mắt nhìn xuyên thấu?”
Đứa nhỏ nhìn ông ta, thản nhiên nói “Bởi vì tôi là kẻ trộm cái mộ đó.”
Mã Xuyên nhíu mày, dừng ngựa lại, thủ hạ của hắn cũng lập tức dừng theo. Đứa nhỏ quay đầu nhìn Mã Xuyên. Ông ta hỏi: “Ngươi nói cái gì? Tiểu quỷ, ngươi có biết ăn nói lung tung sẽ có hậu quả gì không? Đây là mộ phần của Mã gia ta, ta nói cho ngươi biết, ngươi quật mộ kích hoạt cơ quan không chỉ kinh động tổ tiên của ta, mà còn làm hoa màu nhà ta nhiễm độc chết.”
“Tôi không nói lung tung.” Đứa trẻ kia nói, “Huống hồ, tôi còn chưa nói hết, các người muốn biết mộ phần tổ tiên đã đi đến đâu đúng không?”
Mã Xuyên gật đầu, tay đã đặt lên súng lục trên thắt lưng: “vậy ngươi nói đi, ở đâu.? Cùng bọ cạp này có liên quan gì?”
“Bị ăn rồi.” Đứa bé kia nói, “Ngôi mộ cổ phía dưới kia, đã ‘ăn’ hết quan tài trong mộ tổ nhà ông rồi.”
“Ăn....?” Mã Xuyên cảm thấy rất quái dị, không ngờ ông ta lại trò chuyện nghiêm túc với một thằng nhóc mười mấy tuổi đầu, hơn nữa, còn bị khí thế của thằng nhóc này trấn áp. Kỳ lạ nhất là, ông ta phát hiện lời đứa bé này nói lại có vài phần đáng tin. Ông ta siết chặt khẩu súng trong tay, muốn giành lại quyền chủ động về phía mình: “Ăn là thế nào, ngôi mộ cổ đó là sinh vật sống à?”
Đứa bé lắc đầu: “Tôi không biết.”
“Không biết?”
“Tôi biết ông có thể tìm thấy những cỗ quan tài kia ở đây, nhưng tôi không biết tại sao quan tài lại bị ngôi mộ cổ lớn nhất này ăn mất.”
Đứa bé nói, “Nếu bây giờ ông đào xới nơi này lên, ông sẽ phát hiện toàn bộ số quan tài này đều nằm ở sát ngoài bờ tường ngôi mộ cổ hình bọ cạp dưới này, như thể bị cái gì hút lấy vậy.”
Đứa bé này cực kỳ điềm tĩnh, loại điềm tĩnh này còn vượt trên cả mức điềm tĩnh của người thường, khiến Mã Xuyên ngày càng cảm thấy không thấy thoải mái.
Nếu bạn gặp phải một kẻ thoạt trông thì thấy có vẻ yếu ớt , nhưng lại không hề sợ bạn một chút nào, tốt nhất là bạn nên dè chừng kẻ này một chút, bởi vì trạng thái “không sợ” này là thứ không thể giả vờ được. Kẻ không biết sợ thực sự chắc chắn là vì bên trong ẩn chứa một lượng sức mạnh vô cùng to lớn. Hạng người như Mã Xuyên, vốn quen dùng quyền thế bức hiếp người khác, nhưng thực ra bên trong ông ta cũng chẳng có mấy sức mạnh.
Nói xong, đứa trẻ mới nhìn về phía Mã Bình Xuyên: “Tôi có một việc, phải báo với ông một tiếng. Chưa đầy vài tháng nữa, trong phạm vi mấy chục dặm quanh đây sẽ không mọc nổi một ngọn cỏ nào, mấy chục năm sau cũng chưa chắc hồi phục lại được như cũ, tất cả mọi người trong khu vực này cũng đừng mong được chết già yên ổn. Vùng này nhân khẩu đông đúc, ông đây xem như là chúa tể một cõi, nên làm một chút gì đó, có lẽ chuyện sẽ không đến mức như tôi nói.”
“Vậy phải làm sao?” Mã Xuyên hỏi
“Tiểu quỷ, ngươi tìm ta nói những lời này khẳng định có mục đích, chi bằng đem sự tình nói rõ hết ra xem nào.”
Đứa bé nói: “Tôi có vài người đồng bạn, đến nay vẫn còn bị kẹt trong mộ cổ dưới lòng đất. Tôi nhìn thấy quan tài nhà ông trong mộ cổ, biết rằng Mã gia là danh gia vọng tộc ở vùng này, vì hướng đi của quan tài khá phiền, nên mới đến đây báo với ông một tiếng, đồng thời, tôi cũng mong ông có thể giúp tôi làm hai việc. Thứ nhất, chuẩn bị cho tôi lương khô dùng trong bảy ngày, một thanh đoản đao, nặng sáu cân, đèn bão dầu đen và bột than một túi, tôi phải xuống dưới cứu bạn, cũng sẽ tìm cách phong kín mấy cái lỗ thủng trong mộ cổ. Thứ hai, xin ông hãy đào xới bờ ruộng hoa màu khô héo này lên, lấy cây gậy trúc dài năm trượng cắm xuống bùn ướt, rót vôi vào gậy, gõ cho vôi trôi xuống bùn, chỉ chừa lại một lóng tay, càng kín càng tốt.”
“Vì sao phải làm vậy?”
" Để hạn chế bớt những điều tồi tệ dưới đó”Tiểu hài tử nói
“tôi từ trong đó đi ra quả thực không dễ dàng. Bằng hữu của tôi ở dưới đó, không biết sống chết ra sao, nhưng sự tình là do chúng tôi gây ra, nhất định sẽ tự giải quyết. Nếu 7 ngày sau tôi không quay lại tìm ông, nhờ ông chuyển giùm phong thư này về quê tôi.”
Nói đoạn, đứa bé lôi ra từ trong ngực một phong thư, đưa cho Mã Xuyên, nói: “Nếu bảy ngày sau tôi chưa ra, thì nơi này, ông hãy bảo con cháu ông nhất định không được tới gần.”
Mã Bình Xuyên nhìn bao thư, thấy tên người nhận là “Trương gia vùng Đông Bắc”, cau mày nói:
" Tiểu quỷ, phía dưới này rốt cuộc là mộ của ai... Vì sao lại hung hiểm như thế? Nếu như đây là đại mộ phần của tổ tông nhà ta, thì chẳng phải ta giúp người ngoài đụng đến mộ phần gia tộc sao?
Đứa bé nói: “Nhà ông hưng thịnh như thế, chắc chắn không có liên quan đến thứ tà huyệt này. Nhà ông xây mộ phần ở núi này, có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi. Ngôi mộ cổ dưới đáy đất này lá của ai không xác thực được, nhưng dựa vào hình dạng mộ thất, thì chắc chắn không phải kẻ tầm thường.”
Mã Xuyên suy nghĩ một chút, ông ta nghĩ đến chuyện khác….nếu đây không phải mộ phần tổ tiên mình xem quy mô mộ lớn thế này, bên trong nhất định là có vô số báu vật, nếu trơ mắt để tiểu tử này khoắng mất hết há chẳng phải mình ngu ngốc lắm hay sao?
“Hôm nay tôi đã nói quá nhiều rồi, ông đừng hỏi thêm gì nữa.” Đứa bé nói, “Ông có giúp hay không,tôi cần biết chính xác "
Buổi tối hôm đó, Mã Xuyên đã chuẩn bị xong những thứ mà đứa bé kia yêu cầu, Nó mang theo bánh mỳ, rồi lập tức biến mất trong bóng đêm. Ngày hôm sau, ông ta làm theo lời nói của tiểu hài tử, đi mua gậy trúc dài cùng vôi, cắm khắp khu vực ruộng héo đó.
Ý định của Mã Xuyên là, chờ đứa bé này làm xong chuyện của mình, thì phải bắt lại cho kỳ được, ép nó dẫn theo người của mình đi vào trong mộ cổ, hoặc là, cứ dứt khoát chơi trò đen ăn đen, bắt chúng nó giao hết báu vật trộm được ra, dù sao thì mộ cổ này cũng là thuộc địa bàn của ông ta.
Thế nhưng, Mã Bình Xuyên không bao giờ còn gặp lại đứa bé kia nữa.
Việc lạ đến đó vẫn chưa chấm dứt, Mã Xuyên tham lam lại tò mò muốn biết nên nửa tháng sau hạ lệnh khai quật cổ mộ, muốn trông xem rốt cuộc là bộ dáng gì.
Thế nhưng, bọn họ đào ra được một cái hố sâu to tướng, lại không phát hiện ra mộ cổ nào, mà chỉ moi ra được một con bọ cạp sắt màu đen dài hơn hai trượng. Nếu đào tiếp đất bên dưới con bọ cạp thì đất bùn cứ liên tục sụt xuống, hơn nữa, hành động này còn làm kinh động đến các thế lực ở khắp nơi đến thăm dò, Mã Bình Xuyên thấy không thể làm tiếp được nữa, đành phải lấp hết bùn đất về như cũ.
Nhiều năm sau, khi Mã Bình Xuyên mới nhớ đến phong thư nọ, bèn sai người đưa thư đến địa chỉ trên phong thư của đứa bé kia, cũng thăm dò hỏi thăm, mới phát hiện địa chỉ trên phong thư là một trạch viện rất lớn, nhưng đã vườn không nhà trống. Dân địa phương nói, Trương gia vốn là một danh gia vọng tộc nổi tiếng ở vùng này, hành sự rất kín đáo, nhưng không hiểu vì sao, nhà họ đã suy tàn từ một thời gian trước đây,họ mai danh ẩn tích...trở nên im hơi lặng tiếng.
Không một ai biết, tiểu hài tử kia đã đi đâu.... Bên dưới mộ tổ Mã gia liệu thật sự có một địa cung hình bọ cạp hay không?
Mã Xuyên cũng chỉ phỏng đoán, đứa bé đó hẳn là họ Trương. Nếu hắn sống sót, thì nhất định là một kẻ khó lường.