Chương 219 . Đếm ngược đến kết cục
Tôi biết mình đang ở trong ảo giác, loại cảm giác này rất giống rất giống sau khi tôi hấp thu nọc rắn, trong ảo giác, tất cả đều gần như thật, bởi vì đó là thông tin thật sự thông qua đường dẫn như nọc rắn, hoặc thông qua tiếng sấm truyền vào trong đại não tôi, tôi gần như đang tham dự vào hoàn cảnh xung quanh, nhưng đó cũng không phải là sự thực.
Thậm chí ông chủ Tiêu bên cạnh cũng không phải chân thực.
Đối với ảo giác, tôi đúng là một chuyên gia, ảo giác lớn lớn nhỏ nhỏ, tôi trải qua không dưới mười mấy lần, khắc sâu nhất chính là lần ở Tần Lĩnh với lão Dương, tôi thật sự không biết rốt cuộc lần đó là trải nghiệm của bản thân tôi, hay toàn bộ quá trình đều là ảo giác. Tôi chỉ nhớ tôi hôn mê hai lần, một lần ở bên bãi sông, một lần sau khi chạy ra bãi sông.
Tôi không để tâm đến ông chủ Tiêu, tôi biết tất cả xung quanh tôi, đều là phản ứng sinh ra sau khi tôi nghe thấy tiếng sấm. Tôi chỉ cần đợi cho càng nhiều thông tin truyền đạt vào.
Sau khi tôi bình tĩnh lại, lời thì thầm xung quanh càng lúc càng rõ ràng, mỗi lần ánh chớp lóe lên, tôi liền có thể nghe thấy vô số âm thanh từ trong tiếng sấm phân tách ra ngoài.
Tiếp đó tôi nhìn thấy ông chủ Tiêu, tôi đột nhiên phát hiện ông chủ Tiêu trẻ lại, không, ông ta không phải trẻ lại, ông ta chính là ông chủ Tiêu thời trẻ, trong mắt ông ta tràn ngập nghi vấn đối với tiếng sấm xung quanh.
Đột nhiên tôi nhận ra, ông chủ Tiêu này, không phải ông chủ Tiêu đã cùng tôi nằm vào quan tài, mà là ông chủ Tiêu lần đầu nghe sấm của rất nhiều năm về trước. Tôi nhìn thấy ông chủ Tiêu kia đang hét lên với xung quanh: “Ngô Tam Tỉnh! Ngô Tam Tỉnh!”
Tôi ngớ ra, ông ta đang tìm chú Ba tôi?
Tôi nhìn thấy môi ông chủ Tiêu trắng bệch, hoàn toàn là trạng thái căng thẳng đến cực điểm, tôi lại gần ông ta, nghe thấy ông ta lẩm bẩm nói với mình: “Điền Hữu Kim, mày đừng sợ, Điền Hữu Kim, mày đừng sợ.”
Điền Hữu Kim?
Tôi nhìn ông chủ Tiêu, đột nhiên nhận ra đây là chuyện gì? Ông chủ Tiêu, chính là Điền Hữu Kim năm đó?
Tôi nhìn thấy ông ta run rẩy đi vào trong sương mù, chầm chậm vào sâu trong sương mù, ông ta nhìn thấy trước mặt là một tia chớp cực lớn, đủ kiểu lóe sáng không ngừng, ông ta nhìn tia chớp đó, dần dần mắt trợn trắng, rơi vào trạng thái bóng đè, tôi nghe thấy ông ta lầm bầm tự nói: “Cái gì? Anh nói cái gì? Anh hỏi tôi muốn biết gì ư? Tôi muốn biết Ngô Tam Tỉnh ở đâu, tôi muốn quay về?”
“Cái gì? Hắn ta không ở đây, đây là đâu?”
“Đây là Lôi thành?”
“Lôi thành là nơi nào? Anh là ai?”
Tôi không nghe thấy lời đáp, chỉ có thể nhìn thấy ông chủ Tiêu trẻ tuổi không ngừng độc thoại.
Sau anh là ai, ông chủ Tiêu đột nhiên bắt đầu nói một thứ ngôn ngữ đặc biệt, tôi biết đó là một loại ngôn ngữ, nhưng hoàn toàn nghe không hiểu.
Trong lúc tôi cố gắng muốn hiểu, ông chủ Tiêu đột nhiên quay đầu nhìn tôi, mắt ông ta trợn trắng, sau đó ông ta nhìn ra xa, tôi bắt đầu nhìn thấy đủ mọi thứ kỳ quái trong sương mù, tôi nhìn kỹ những bóng đen này, có một chiếc thuyền khổng lồ đang trôi trên biển, có rất nhiều người đang đi lại trong sương mù.
Xung quanh tôi giống như một bức Thanh minh thượng hà đồ (Thanh minh thượng hà đồ là tên của một số tác phẩm hội họa khổ rộng của Trung Quốc, được vẽ kỹ lưỡng rất nhiều chi tiết. Mô tả cảnh vật trên diện rộng, hoặc đời sống người dân), xuất hiện vô số cái bóng, tiếng người huyên náo, giống như tất cả những mẩu chuyện tôi từng trải trong cuộc đời, hoặc tôi chưa từng trải qua.
Tôi nhìn những cái bóng này, đột nhiên tôi nhận ra, những cái bóng giống như đều là đáp án của câu đố.
Đáp án câu đố của cuộc đời tôi, bọn họ đều ở trong sương mù, tôi đi về một phương hướng, bóng dần dà rõ ràng hơn, đó là một đám người đang lặn lội trong rừng mưa, tôi phát hiện đó là đội ngũ của chú Ba trong Xà Chiểu quỷ thành, dáng vẻ của chú khi mất tích. Tôi càng đi vào trong, càng nhìn rõ hơn dáng vẻ của đội ngũ này.
Tôi xoay người nhìn xung quanh, tất cả cái bóng trong sương mù, đều là đáp án tôi muốn biết nhưng chưa từng trải qua sao?
Đối với tôi mà nói, đúng là một lựa chọn khiến người ta suy sụp, bởi vì cuộc đời tôi có thể rất nhiều thứ đều không tầm thường, câu đố duy nhất lại là thứ tầm thường nhất. Có rất nhiều chuyện năm đó tôi muốn biết, đều vì dòng chảy tháng năm, trở thành không muốn biết nữa. Trong những năm tháng sau đó, vô số lần tôi gặp những lúc có thể chạm đến những câu đố này, tôi đều chọn bỏ cuộc, tôi đã học cách chọn cuộc đời bình an, không truy tìm cái gọi là chân tướng nữa.
Trước giờ tôi chưa từng nghĩ có một điều, ông trời sẽ đặt tất cả thông tin trước mặt tôi, để tôi tự mình chọn lựa.
Cậu không phải không muốn biết sao, bây giờ ta nói hết cho cậu, cậu có dũng khí lùi bước không?
Đây là chuyện đối mặt với ham muốn trong lòng, rốt cuộc anh có muốn biết không, vào lúc chân tướng ở trước mặt anh, anh mới có thể thật sự hiểu rõ câu hỏi này.
Đương nhiên tất cả cũng có thể chỉ là cơn ác mộng của tôi, có lẽ tôi mãi mãi cũng không thể nào đến gần những bóng đen kia, đến gần những chân tướng kia, những thông tin này có lẽ chỉ là một vài ký ức trong đầu tôi, vào lúc tôi hấp thu nọc rắn, hấp thu ký ức, bọn họ đã tồn tại rồi, bọn họ chỉ là được tiếng sấm giải mã, để tôi có thể nhìn thấy rõ ràng hơn một chút.
Khi đó tôi lại có hơi chùng bước, bởi vì tôi đại khái biết rất rõ, tôi sẽ không nhìn thấy những gì tôi muốn thấy, năm đó chú Ba ở Xà Chiểu mất tích thế nào, nhiều năm qua chú ở đâu, phán đoán của tôi năm đó rốt cuộc đúng hay không.
Có lẽ tôi có thể biết tất cả những gì tôi muốn biết.
Sợ hãi là sự thật, nhưng tôi vẫn không kiềm được di chuyển bước chân của mình, từng bước từng bước tiến về phía trước. Lòng tôi muốn biết, tôi muốn biết tất cả.
Sương mù càng lúc càng tiêu tán, tôi nhìn thấy rừng mưa Xà Chiểu, chú Ba dẫn theo đội ngũ lặn lội trong rừng mưa, tôi nhìn thấy một hang núi, bọn họ đang đi vào hang núi. Hạt Tử ở trong đội, chú Ba đột nhiên quay đầu lại nhìn anh ta.
“Cậu không cần theo chúng tôi vào đâu.” chú nói với Hạt Tử: “Thứ này, cậu giúp tôi đưa cho Ngô Tà.”
Hắc Hạt Tử nói với chú Ba: “Trong này là gì?” tôi nhìn thấy đó là một cái ống trúc, đây chính là con rắn mà Hắc Hạt Tử đã vượt qua cả sa mạc mang đến cho tôi, con rắn này đã hoàn toàn bày ra cho tôi một thế giới mới.
“Là lời nhắn của tôi đến Ngô Tà.” chú Ba nói xong, liền đi vào hang, trong ký ức của rắn, tôi từng nhìn thấy cảnh tượng này, sau đó tôi cũng không hề gặp chú Ba nữa.
Tôi theo chú Ba đi vào trong hang, trong hang bọn họ đi được quãng đường rất dài rất dài, rất nhiều người chết, ở đây tôi sẽ không tự thuật gì cả, đây sẽ là một câu chuyện rất dài rất dài, cuối cùng, tôi nhìn thấy chú Ba dẫn theo những người còn lại, vào một hang động nho nhỏ.
Tôi nhìn thấy Trần Văn Cẩm, đứng ở cuối hang động.
Chú Ba không bước tới, chú và Trần Văn Cẩm đứng đối diện nhau, ở giữa cách nhau rất xa rất xa.
Trong tự thuật của chú Ba, chú và Trần Văn Cẩm luôn có tình duyên cắt không đứt, trong ký ức của tôi, Trần Văn Cẩm và chú Ba cũng là một đôi tình nhân rất thú vị, nhưng vào lúc tôi nhìn thấy cảnh này, tôi phát hiện khi bọn họ gặp nhau, trong tưởng tượng của tôi, loại tình cảm trong ký ức đó đều đã không còn nữa.
Bọn họ giống như hai người xa lạ nhìn đối phương, chú Ba không chút do dự nào, dường như sớm đã biết dì sẽ đợi ở đây.
Nhưng, cuối cùng bọn họ vẫn trầm mặc rất lâu rất lâu, bởi vì năm xưa dù sao họ cũng từng thích đối phương như vậy.
“Tôi đến rồi.” chú Ba nói với Trần Văn Cẩm: “Các người “
Trần Văn Cẩm trả lời chú: “Không có chúng tôi, chỉ có một mình tôi ở đây.” giọng dì khàn vô cùng, không giống một phụ nữ chú nào, càng giống một người già.
“Cháu anh cũng đến đây rồi, Trương Khởi Linh cũng đã đến đây.” Trần Văn Cẩm nói: “Bọn họ, đều đến sớm hơn anh.”
“Em biết tôi không tán đồng cách làm của em, trước đây không tán đồng, bây giờ cũng không tán đồng.” chú Ba nói: “Bây giờ em về cùng tôi, em về không?”
“Tôi chỉ có thể ở lại đây.” Trần Văn Cẩm nói: “Anh một mình qua đây, tôi cho anh xem kết quả lựa chọn của anh năm đó.”
Chú Ba ngồi xổm xuống trước mặt thứ kia, tôi cũng ngồi xuống theo, tôi phát hiện đó là một ụ đất kỳ quái, được tạo thành từ vô số mảnh da chất đống lên. Chú Ba sờ sờ những mảnh vỡ này, nhìn lên, tôi ngẩng đầu theo, liền phát hiện trên đỉnh huyệt động này, có một cái kén khổng lồ.
Bên ngoài cái kén này, có từng lớp từng lớp thứ trông như da người, không biết bên trong là cái gì.
“Đây là cái gì?” chú Ba hỏi Văn Cẩm.
“Đây là người đầu tiên vào trong vẫn thạch này, người đầu tiên vượt qua 2000 năm, nhưng ông ta không tỉnh lại, bước đầu phỏng đoán, hẳn là ngủ trong vẫn thạch 4000 năm rồi. Những lớp da này đã đùn lên cao quá ngực Vương Mẫu.” Trần Văn Cẩm nhìn chú Ba, chú Ba móc dao găm ra, dường như muốn đâm vào kén, Trần Văn Cẩm cản chú lại. “Anh biết sau 4000 năm, người bên trong sẽ biến thành thế nào không?”
Lúc ở Thất tinh Lỗ vương cung, trong quan tài của Lỗ Thương vương, có một lớp da lột rất dày, dường như lúc ngủ say, thi thể sẽ không ngừng lột xác. Sau 2000 năm thi miết vương đã chết, thời gian còn lại, một mình bất tử, lại ngủ say 20 thế kỷ.
Ai cũng không biết trong đó bây giờ là cái gì, cũng không ai dám mở cái kén này ra.
“Niên đại của cái kén này, cùng với niên đại cổng thanh đồng, là cùng một thời đại.” Trần Văn Cẩm dẫn chú Ba đi xem vách hang xung quanh xác Vương Mẫu, trên vách hang vẽ rất nhiều hoa văn, giống như cổng thanh đồng. “Tôi cảm thấy, người trong kén, chính là người năm đó ra làm ra cánh cổng thanh đồng khổng lồ kia. Chuyện năm xưa, chỉ có người trong kén mới biết.”
“Người tên Trương Khởi Linh đó, đến đây, giao lưu với người trong kén sao?” chú Ba hỏi.
“Y có thể giao lưu với người trong kén, dùng loại ngôn ngữ đặc biệt kia.” Trần Văn Cẩm nói: “Nhưng trong lúc y giao lưu, đã mất đi thần trí.”
“Nghe nói người Trương gia đang khắp nơi tìm người trường sinh, tìm kiếm những tượng ngọc hơn 2000 năm đó, không biết muốn biết những gì.” chú Ba nói.
“Bọn họ muốn biết ai đang ở trong đầu bọn họ, khiến bọn họ đi làm những việc đó.”
“Em tin lời y sao?”
“Nghe nói người Trương gia từ khi sinh ra, thì sẽ giống như Thiên Thụ Xướng Thi Nhân*, đột nhiên một ngày nào đó trưởng thành, trong đầu sẽ xuất hiện một suy nghĩ, suy nghĩ này không có chút liên quan nào đến cuộc đời bọn họ, nhưng bọn họ sẽ xuất hiện ham muốn mạnh mẽ, không thể không đi hoàn thành việc này, những việc này giống như mảnh vỡ rải rác trong lịch sử, sửa đổi tiến trình lịch sử ở những chi tiết vô cùng nhỏ.”..(*Thiên Thụ Xướng Thi Nhân là một truyền thuyết của Tây Tạng. Đây là những người đột nhiên lĩnh hội được một lượng kiến thức không biết từ đâu (thiên thụ = trời phú), có thể đọc thuộc kinh văn rất dài, vẽ tranh rất đẹp, hoặc làm thơ / hát rất hay xướng thi nhân).
Miêu tả thế này, như thể đang nói, người Trương gia giống như một loại cơ chế can thiệp của ông trời đối với lịch sử.
“Điều này đối với một người mà nói, có thể nói là một thứ lời nguyền. Bất kể cuộc đời bi thương thế nào, dù sao vẫn là cuộc đời của mình, luôn dễ chịu hơn đột nhiên biến thành cuộc đời của một người khác, đi làm những chuyện hoàn toàn không liên quan đến mình. Bọn họ phát hiện mình biến thành con rối dây, nhưng không thể làm gì được, tất cả người Trương gia đều đang chờ đợi giây phút này đến, biến thành một người khác, đi làm làm những việc không liên quan đến mình, đối với Trương Khởi Linh mà nói, cuộc đời của y quá dài, thứ thiên thụ này không ngừng xảy ra. Mỗi lần xảy ra, y đều sẽ mất đi ký ức. Y sẽ mất đi ký ức vô số lần, cuộc đời bị cắt rời thành vô số năm tháng không đầu không cuối, không biết mình từng yêu ai, không biết mình từng được ai yêu, tất cả những gì y trải qua đều không có ý nghĩa.”
Tôi là một người không có quá khứ lẫn tương lai. Trong sinh mệnh đằng đẵng của mình, biến mất rồi, cũng sẽ không có ai phát hiện ra.
Tôi sờ sờ ngực mình, đau đến có chút không thở được.
Ngồi ở trung tâm vẫn thạch thanh đồng khổng lồ bên dưới Tháp Mộc Đà, nhìn thi thể Tây Vương Mẫu ở trước mặt mình, suy ngẫm về tất cả những gì mình nhìn thấy, tôi không thể không thừa nhận, cuộc đời này trải qua thế nào, là một mệnh đề thú vị. Ngay trong giây phút vừa nãy, tôi nhìn thấy thời khắc cuối cùng cuộc đời của rất nhiều người.
Chú Ba và Trần Văn Cẩm tiếp tục đi về phía trước, tôi cũng đi theo, tôi ngơ ngơ ngác ngác, lại nghe được rất nhiều, đại khái những người xây dựng cổng thanh đồng lúc đầu, đều ngủ say trong khối vẫn thạch khổng lồ này, những người này đến sớm hơn cả Tây Vương Mẫu, sau đó Tây Vương Mẫu dựng nước ở đây, sử dụng kỹ thuật những người này để lại, xây dựng cổ quốc Tây Vương Mẫu cực lớn, trở thành một nền văn minh thần bí trên Con đường tơ lụa.
Khối vẫn thạch khổng lồ này, sau khi tiến vào tầng khí quyển, trừ vẫn thạch mẹ rơi xuống đây rồi, còn có rất nhiều mảnh vỡ chia nhau rơi xuống, Chu Mục vương và Uông Tàng Hải hai lần vào Tây Vực, mang kỹ thuật gia công loại vẫn thạch này về Trung Nguyên, cũng mang theo truyền thuyết về trường sinh bất tử.
Tôi đi tách biệt với chú Ba và Văn Cẩm, họ ở trước nhất định đã thảo luận rất nhiều chuyện giữa bọn họ, vì cơn đau ở phổi, tôi không nghe rõ lắm, kết quả cuối cùng, dường như là lần nữa chia tay.
Hai người ở hai đầu hang núi đó nhìn nhau lâu lắm, Trần Văn Cẩm xoay người rời đi trước. Chú Ba đứng trầm ngâm rất lâu.
Tôi đứng chính giữa họ, họ cũng không nhìn thấy tôi.
Tôi vẫn luôn nghĩ, có chăng một loại khả năng, trong những năm tháng đằng đẵng, một mình chú Ba ở gác xép nhìn trời đêm, bên cạnh là một ly bia, bên kia ly bia đó, nhất định có một Văn Cẩm không thực, người có hương thơm, tiếng như chuông bạc, chớp chớp mắt nhìn chú. Trong vô số ngày đêm, Văn Cẩm vẫn luôn bầu bạn với chú, nhung nhớ vô cùng của chú đọng lại thành dáng hình người yêu, dần dà dần dà, đã lệch khỏi con đường của Văn Cẩm thật sự trong vũng lầy Tháp Mộc Đà cách xa ngàn dặm.
Văn Cẩm trong chấp niệm đó đã chống đỡ cho chú đến giây phút này, vào lúc gặp được người yêu thật sự của mình, lại phát hiện cô ấy cũng không cần mình, đơn phương nhiều năm tình nguyện hóa giải lòng tin, cuối cùng cũng nhìn thấy được trò cười của chính mình trong năm tháng.
Cuối cuộc đời chú Ba không cứu được Văn Cẩm, chính Văn Cẩm đã tự cứu mình.
Tôi bằng lòng tin rằng chú Ba vẫn luôn yêu Văn Cẩm, bởi vì lúc chú rời đi, tôi nhìn thấy trong mắt chú dường như còn có nước mắt, nhưng chú lại cười.
Cũng không phải cười khổ.
Không có cái vẻ em không sao lại còn kiên cường càng khiến người ta vui mừng, tuy rằng những gì tôi làm đều chẳng ích gì, em cũng không thuộc về tôi nữa, không còn yêu tôi nữa, nhưng em không sao thì thật tốt quá rồi.
Chú Ba nói cho dù người ta lợi hại cỡ nào, trước mặt tình yêu hẳn đều sẽ tầm thường, đây chắc cũng là dáng vẻ vốn có khi yêu một người, chú rất cảm ơn Văn Cẩm, năm đó lúc yêu nhau, chú Ba đã yêu một cách rất hèn mọn, Văn Cẩm nói với chú, người khiến anh cảm thấy bản thân hèn mọn, nhất định cũng không yêu anh, em đã không muốn sùng bái anh, cũng không muốn anh ngưỡng mộ em, chúng ta đều là trân bảo của đối phương.
Đánh giá hai người yêu nhau có một mối tình đẹp hay không, chỉ cần nhìn xem sau khi hai người yêu nhau, có trở nên ưu tú hơn không. Khi người ta bỏ ra cho đối phương, nhất định sẽ khiến đối phương trở thành người tốt hơn. Chú Ba và Trần Văn Cẩm năm đó hoàn thành cho nhau rất nhiều việc, tôi cảm thấy đó là một mối tình đẹp.
Vào lúc chú Ba đi ra khỏi hang núi, dừng lại dưới ánh mặt trời, tôi rất muốn ôm lấy chú. Nhưng tôi không làm được, tôi nhìn một mình chú Ba, đứng ở nơi đó. Lúc quay đầu lại, tôi nhìn thấy Văn Cẩm ở sâu trong hang núi, dõi theo chú.
Tôi đứng chính giữa bọn họ.
Mọi thứ xung quanh dần dần trở nên càng thêm mơ hồ, tất cả mọi thứ lại ẩn vào trong sương mù, tôi lần nữa nhìn vào các loại bóng người trong sương mù.
Tôi nhìn thấy bóng của một cánh cổng thanh đồng khổng lồ, ở ngay sau lưng tôi, lùi về sau, mười mấy bước là đến được.
Sau lưng cổng thanh đồng nhất định có liên quan đến thiên thụ trong đầu Muộn Du Bình, y tiến vào cổng thanh đồng, là đi xóa bỏ lời nguyền của Trương gia sao? Hay là có mục đích khác mà tôi hoàn toàn không biết?
Sau cổng là cái gì đây?
Tôi xoay người muốn cất bước đi tới, đột nhiên ngừng lại, tôi đột nhiên nhìn thấy một cái bóng khác, gần tôi hơn, cái bóng đó càng thu hút tôi hơn cổng thanh đồng khổng lồ.