Đạo Mộ Bút Ký Hậu Truyện (Trùng Khởi) - Nam Phái Tam Thúc

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Đạo Mộ Bút Ký Hậu Truyện (Trùng Khởi) - Nam Phái Tam Thú

Postby tuvi » 11 Dec 2019

Chương 209 . Vận may ở chỗ tôi

Suy đoán của Hạt Tử không sai, chỉ là kiến trúc sư khi đó cũng không cân nhắc đến mỹ quan, bọn họ dùng toàn phương thức dã man nhất. Khe nứt phía đối diện chắc là khe nứt tự nhiên của thân núi, kiến trúc sư thiết trí lưỡi gà thanh đồng truyền dẫn tiếng sấm và cộng hưởng, để khiến những lưỡi gà này có đủ khoảng trống cộng hưởng, bọn họ mới đào ra khoảng trống này của thân tháp.

Cho nên rất rõ ràng có thể nhìn thấy tượng thần ở đối diện, phù điêu trang trí trong khe nứt tinh xảo phức tạp, đến chỗ chúng tôi, chỉ có xà đá trông như sạn đạo.

Nhưng nếu chọn đu dây xuống, chỉ có thể chọn chỗ chúng tôi, bởi vì dây thừng của bọn họ có dài hơn nữa, cũng cần điểm tiếp nối.

Ánh đạn lóe lên dần dần lụi tắt, trong không khí tràn ngập mùi bột nhôm và bột magiê thiêu cháy, tiếp đó đèn neon buông xuống như sao băng, đây là những trang bị sang chảnh chỉ sử dụng trong thám hiểm quy mô lớn, cải tạo từ đèn mỏ. Nối bằng dây câu cá mập, thả xuống từng cái một, rơi xuống phía trên chúng tôi, chiếu ra một khu vực gần như hoàn toàn bị soi tỏ.

Chúng tôi vừa hay ở ngay dưới vùng sáng, bóng của xà đá che khuất chúng tôi. Lúc này tôi đã không lo được Muộn Du Bình đi đâu, chỉ có thể lăn xuống dưới xà đá, kéo căng thân mình, hy vọng trên kia nhìn không thấy chúng tôi.

Tiếp đó chúng tôi lại nghe thấy có người đu xuống phía trên mình, lại sau nữa có tiếng bộ đàm nói: “Nơi này sạch sẽ, thả hàng.” liền nghe thấy trên kia rất nhiều dây thừng buông xuống, sau đó vô số gói hàng được thả xuống bằng dây thừng.

Tôi len lén thò đầu ra nhìn, bởi vì khuất sáng không nhìn rõ, chỉ nhìn thấy trong không trung có vô số dây thừng và đèn mỏ neon hình thành một trạm nghỉ ngơi, có người đang cấp tốc dựng lưới an toàn và các loại lều bạt đánh dấu không phận.

“Có tiền, chịu thua.” tôi nghĩ trong lòng, sau này tôi cũng không coi thường đồng tiền nữa, chỉ là học theo tật xấu của Hắc Hạt Tử, ít nhất tôi phải sống theo cách của Kim Vạn Đường mới được.

Dần dần người càng nhiều thêm, bởi vì chỉ ở trên chúng tôi độ cao chưa đến 20 mét, tôi căng thẳng đến mồ hôi lạnh đầy mình, rất nhiều người bắt đầu nói chuyện, độ tinh nhuệ của bọn họ đều hiện hết ra mặt. Rất nhanh tôi nghe thấy tiếng của ông chủ Tiêu, tiếp đó liền nhìn thấy tất cả đèn neon bắt đầu chầm chậm di chuyển xuống dưới, chầm chậm lướt qua chúng tôi. Xuống sâu phía dưới.

Tiếp sau tôi nhìn thấy một thứ toàn thân đầy máu, cùng lúc bị đặt xuống chậm rãi giữa những đèn neon kia. Tôi không nhìn rõ đó là cái gì.

Lúc xuống đến dưới chúng tôi khoảng mười mét, tôi nghe thấy ông chủ Tiêu hô lên với bên dưới tháp: “Ngô Tà, quà tôi tặng cậu, cậu xem có phải quen mặt không.”

Từ góc độ của tôi nhìn kỹ xuống, nhìn thấy kiểu tóc của người máu thịt bầy hầy ấy, tôi nhận ra đó là Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa ở giữa ánh neon hoàn mỹ như biển sao, chìm trong bóng tối, cậu ấy không hề ngẩng đầu, không biết đã chết hay mất đi ý thức rồi.

Tim tôi gần như ngừng đập, ông chủ Tiêu vẫn ở trên kia hô to: “Đây là Ngô gia các người nợ tôi, các người cho rằng ông trời sẽ không nói với tôi sao? Ngô Tam Tỉnh, không có ông, tôi cũng đến được đây, Ngô gia các người giỏi giang lắm, nhưng vận may không ở chỗ các người. Vận may ở chỗ tôi. Chỉ cần nghe sấm thêm một lần, cậu trốn ở đâu tôi cũng có thể tìm ra cậu.”

Tôi gần như phát run hỏi Hạt Tử: “Làm sao đây?” nghe qua giống như ông chủ Tiêu và chú Ba tôi có ân oán, chú Ba tôi không phải người sẽ để ân oán lâu như vậy. Thâm thù đại hận thế này, ít nhiều tôi nên biết một chút. Chú Ba, rốt cuộc chú đã chuốc bao nhiêu phiền phức cho Ngô gia vậy.

Lúc này trong đầu tôi chỉ còn lại Tiểu Hoa người đầy máu, nhưng tay chân tôi đang run rẩy, sát tâm trong lòng cũng nổi lên, một mặt là căng thẳng cực độ, không biết Tiểu Hoa sống hay chết, một mặt, tất cả cảm thông và thấu hiểu của tôi đối với người đang hô hào trên kia đều biến mất. Tôi sẽ không quan tâm người này rốt cuộc là vì sao nữa, ông ta tốt hơn hết nên chết ở đây.

Hạt Tử không trả lời tôi, tôi nín thở, liền nhìn thấy có người đu xuống xẹt ngang qua bên người tôi, từng người từng người áo đen, trước đó cũng chưa từng thấy như thế, hẳn đều là tốp cao thủ trốn trong các phòng chưa từng mở cửa trong thổ lâu. Tốp người này trên người đều là 86S, loại súng này vô cùng ổn định, không thể bắn tự động, trước kia lúc tôi vây quét Uông gia, người Uông gia đều dùng loại súng này, tôi hít một hơi khí lạnh. Nhận ra tư bản của ông chủ Tiêu là cái gì.

Ông ta thuê một nhóm người Uông gia?

Vậy thì có mẹ nó phiền phức rồi, chúng tôi chẳng có cái gì, đánh thế nào được?
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,156
Posts: 95738
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Đạo Mộ Bút Ký Hậu Truyện (Trùng Khởi) - Nam Phái Tam Thú

Postby tuvi » 11 Dec 2019

Chương 210 . Quẫn bách

Tôi chưa từng gặp cục diện quẫn bách thế này, trước đây tôi là một người cảm thấy mọi việc đều sẽ có cách, lúc này trong đầu loạn cào cào. Không phải tôi trở nên bi quan, mà là lần này quả thực quá chật vật, năm đó ở núi Trường Bạch chí ít chúng tôi còn có chậu rửa mặt và băng vệ sinh có thể làm vũ khí, hiện tại trong tay tôi chẳng có gì.

Tôi chỉ có thể đợi sao?

Tôi biết Hạt Tử sẽ không đợi, mà Muộn Du Bình có thể thoắt cái đã nhận ra điều gì, không kịp thông báo cho chúng tôi đã đi thi hành. Tôi ảo tưởng một chút, tôi nhảy đến trên một sợi thừng an toàn, trượt xuống trên người một sát thủ Uông gia, một chân đá ngất gã, sau đó cầm lấy súng của gã bắn quét đám người xung quanh. Bắn bọn họ rơi xuống vực thẳm như nho rụng, sau đó bắn tắt tất cả đèn phía trên. Kéo bọn họ vào bóng tối giao chiến.

Chúng tôi có Hạt Tử, trong bóng tối, Muộn Du Bình cũng chưa chắc có thể vượt qua anh ta.

Không, con mẹ nó đây là chuyện Schwarzenegger mới làm ra được, đạn sẽ không lướt sát qua người tôi hoặc bắn vào cơ thịt để lại một lỗ máu nhỏ, loại súng nằy bắn lên người sẽ thành cái hố. Tôi trúng hai phát súng nếu không có cấp cứu chữa trị hiện đại thì chết chắc. Khả năng lớn nhất là tôi nhảy lên thừng an toàn, trượt xuống, trượt vào lòng người Uông gia, bị gã xé cằm, thẳng thừng đạp xuống vực thẳm.

Đợi đã, vừa nãy tôi nghĩ cái gì vậy?

Đèn?

Tôi len lén thò đầu, nhìn thấy ánh đèn buông xuống, có cách gì có thể làm tắt đèn không.

Nếu Khảm Kiên ở đây thì tốt rồi, ná không có tiếng động, đạn lấy được ở khắp nơi, bắn đèn là thích hợp nhất, đáng tiếc hắn ta không xuống đây. Tôi đang hết đường xoay xở, lại nghe thấy ông chủ Tiêu ở trên kia tiếp tục hô: “Ngô Tà, cậu ra đây đi, đây là con đường chết, sớm muộn tôi cũng sẽ tìm được cậu. Tôi chỉ không muốn cậu quấy rầy công việc cuối cùng của tôi, bằng không tôi cũng sẽ không quan tâm đến cậu, tôi biết cậu nấp ở đó, được, dây thừng của Giải Vũ Thần sau năm phút tôi sẽ cắt đứt, cậu ra đây tôi sẽ cho các cậu sống đến khi tôi làm xong việc. Sắp nổi sấm rồi, còn thời gian hai mươi phút, cậu đừng quấy rầy tôi.”

Ông chủ Tiêu nói năng lộn xộn, giọng điệu vô cùng hưng phấn, tôi nhìn vào điện thoại, 5 phút, tôi tin ông ta làm ra được, trong chuyện này đã chết quá nhiều người rồi, Tiểu Hoa đối với ông ta mà nói không có khác biệt quá lớn.

Ánh đèn rơi xuống dưới ngừng lại, tôi nhìn thấy tất cả người Uông gia bắt đầu đề phòng, đó là hướng Bàn Tử biến mất lúc nãy, có thể nhìn thấy dù nhảy của Bàn Tử treo trên vách tháp. Tôi tính toán thật nhanh trong lòng, nếu là người khác cũng thôi đi, đây là người Uông gia, người Uông gia gần như không phạm sai lầm, Bàn Tử muốn khỏa thân giả tượng thần chắc chắn sẽ bị bắn thành cái sàng gạo.

Quả nhiên người Uông gia bắt đầu bắt quét chuẩn xác vào tượng thần trên vách tháp, não tôi vào nháy mắt đó đạt đến vận tốc nhanh nhất, bây giờ tôi ra ngoài sẽ trực tiếp bị bắn chết, ông chủ Tiêu hấp tấp lúc này đã vô hạn đạt đến nơi mục tiêu của ông ta, 20 phút, đợi đã, nếu trong 20 phút ông ta không thể đến được đáy tháp, ông ta sẽ thế nào?

Tôi không biết đáy tháp có cái gì, nhưng hai mươi phút này trong trực giác của tôi không xua đi được, ông chủ Tiêu tiếp tục hô lên với tôi: “Đã qua hai phút, còn lại ba phút, tôi sẽ cho Giải Vũ Thần rơi thẳng xuống đáy. Ngô Tà, không phải cậu được xưng là luôn có thể toàn vẹn trở ra sao, lần này cậu cứ thử xem.”

Tôi túa mồ hôi lạnh đầy mình, tôi chỉ có thời gian một phút, bởi vì tôi biết trong hai phút cuối cùng, Muộn Du Bình và Hắc Hạt Tử chắc chắn sẽ mạo hiểm tấn công trực tiếp, Hắc Hạt Tử chắc chắn đã không còn ở vị trí cũ nữa, tôi quá quen thuộc phong cách của bọn họ, thể lực bọn họ kinh người, cho nên bọn họ luôn luôn chọn chủ động tiến công.

Tôi thầm phỏng đoán thời gian, có một dự cảm rất lớn, lần này chúng tôi sẽ thua, gần như trong nháy mắt ông chủ Tiêu nói: “Còn 2 phút”, tôi lăn lên phía trên xà đá, bò dậy, hô về phía ngược sáng nhìn không rõ trên kia: “Tôi ở đây, tôi nói ông biết, không có tôi trong vòng 20 phút, ông sẽ không xuống được đáy ——”

Lời còn chưa nói hết, trên đầu vang lên một tiếng súng, tôi liền trúng đạn ngay ngực, bị lực đẩy của viên đạn trực tiếp hất bay, rơi xuống.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,156
Posts: 95738
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút Ký Hậu Truyện (Trùng Khởi) - Nam Phái Tam Thú

Postby tuvi » 11 Dec 2019

Chương 211 . Đau tim

Những chuyện tôi từng gặp đều không xảy ra, tôi bị trúng đạn văng xuống vực thẳm, đối phương đã không quan tâm lời tôi nói, cũng không cho tôi bất cứ cơ hội nào kéo dài thời gian, đạn đã trực tiếp bắn tới.

Ông chủ Tiêu là một người thành thực, ông ta chỉ là muốn tôi chết mà thôi, đến suy nghĩ vũ nhục tôi cũng không có. Ông nội tôi từng nói, trên thế giới này chỉ có người không vụ lợi cực độ và vụ lợi cực độ mới có thể thực sự trường thọ. Phần lớn sinh mệnh người ta sẽ vì lương tri chồng chất của mình, hoặc là anh giữ thật chặt tất cả những gì khiến anh thỏa mãn, hoặc là giang tay ra giành lấy cả thế giới cũng để cả thế giới chiếm được anh, suy tính thiệt hơn đổi lại chỉ có lãng phí thời gian không chút ý nghĩa nào. Ông chủ Tiêu hẳn chính là loại người vụ lợi đến cực độ, thứ ông ta muốn, thì sẽ gấp không dằn nổi như thế.

Lúc tôi cảm nhận được cơn đau ở ngực, lại cảm thấy mình vẫn luôn đợi giây phút này, có lẽ lúc tôi ở Thất tinh Lỗ vương cung, đã nên trải qua giây phút này, nhưng bởi các loại duyên cớ hợp lại, tôi đã sống đến bây giờ, sống lâu hơn rất nhiều người nên sống lâu. Rất nhiều lúc có người chết đi, tôi thường sẽ hỏi bản thân vì sao là họ chứ không phải mình, tôi không phải càng nên chết sao, đến giờ tôi cũng không nghĩ rõ được, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến tôi có những cơ hội này.

Hiện tại không cần nghĩ nữa.

Tôi rơi xuống trong không trung, bay qua những sợi thừng an toàn kia, vào lúc tôi nghĩ rằng mình sẽ bay qua Tiểu Hoa và người Uông gia, rơi xuống vực thẳm, đột nhiên một người duỗi tay ra, liền kéo được tôi.

Tôi nhìn thấy Tiểu Hoa cả người đầy máu thò tay ra kéo tôi lại, máu cậu ấy nhỏ lên mặt tôi, vì ngược sáng tôi không nhìn rõ biểu cảm trên mặt cậu ấy, nhưng tay cậu ấy giống như kiềm sắt níu riết lấy tôi.

Trong quầng sáng bên tai tôi xuất hiện tiếng vọng, tôi nghe thấy ông chủ Tiêu trên kia hô lên: “Cắt dây thừng! Những kẻ này đều vô dụng rồi. Mau mau xuống dưới.”

Tôi nghe thấy người Uông gia hô lên: “Ba tên giấu mặt vẫn còn ở gần đây, ông nổ súng quá sớm rồi.”

“Tôi mặc kệ, sao gan các người nhỏ thế, Ngô Tà cũng chết rồi các người còn sợ cái gì?” ông chủ Tiêu tiếp tục rống lên trên kia.

Tôi lại nghe thấy người Uông gia bên trên lầm bầm một câu: Ngô Tà chết rồi mới dễ xảy ra chuyện. Đồng thời tôi cảm thấy tay Tiểu Hoa đang kéo tôi bắt đầu run rẩy.

“Buông tay.” tôi nói với Tiểu Hoa: “Tôi hết cứu rồi, bọn họ sẽ cứu cậu.”

Tiểu Hoa không nói lời nào, tôi cảm thấy trong tay cậu ấy có thứ gì nhét vào lòng bàn tay tôi, do ngược sáng tôi quả thực không nhìn rõ mặt cậu ấy. Lại nhìn thấy cậu ấy trở mình, thoắt cái thả tay ra, đạp vào ngực tôi, ngực tôi đau dữ dội, bị cậu ấy thẳng thừng đạp bay xuống từ vị trí này, đạp về phía vách tháp đầy những hình nộm da người bên kia.

Trong không trung bay qua nửa thân tháp, tôi liền té lên vách tháp, tôi dùng sức quờ quạng xung quanh, toàn bộ đều là hình nộm da người, tôi lăn xuống bốn năm tầng, đều bị tôi ủi rớt xuống, không dễ gì chộp được một miếu thờ để tôi dừng lại. Tôi nhìn lên ngực mình.

Ngực trúng đạn, nếu có một cái lỗ, bây giờ không thể nào còn có năng lực hoạt động gì nữa, tôi nhìn nhìn ngực mình, không biết vì sao, tôi sờ thấy viên đạn cứng, kẹt trên xương sườn tôi, thế mà lại không bắt xuyên qua xương sườn. Tôi dùng sức móc, thế mà móc được viên đạn ra.

Vẫn đau vô cùng, nhưng vết thương này trên cơ bản thuộc dạng trầy xước, xương sườn bị bắt trúng có thể nứt xương, ấn một cái đau đến tôi hít khí lạnh.

Ánh sáng bên trên vẫn có thể chiếu đến tôi, nhưng không một người Uông gia nào nổ súng, chỉ nghe thấy tiếng ông chủ Tiêu đang quát: “Sao chưa chết? Bắt chết hắn.”

Không người Uông gia nào nổ súng, chúng tôi cứ giằng co như vậy, ban đầu tôi vẫn không biết vì sao, nhìn kỹ lại, tôi phát hiện trên vách tháp phía sau miếu thờ tôi bám, có một cái lõm khổng lồ, ngồi trong đó là một cái xác khổng lồ giáp vàng dùng lụa vàng quấn quanh, trước đó đã nhìn thấy.

Lại là một Đạo Lộ Tướng Quân.

Tôi nâng tay lên nhìn nhìn trong tay, ban nãy lúc Tiểu Hoa kéo tôi, đưa cho tôi một thứ, tôi vừa nhìn, phát hiện là một đồng tiền đồng.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,156
Posts: 95738
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút Ký Hậu Truyện (Trùng Khởi) - Nam Phái Tam Thú

Postby tuvi » 11 Dec 2019

Chương 212 . Tiền xu

Tôi không hiểu ý nghĩa của đồng tiền đồng này, khi đó cũng không rảnh ngẫm nghĩ, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ bị bắn thành sàng gạo, chỉ là không biết người Uông gia lại không dứt điểm. Nhưng tôi cảm thấy có thể có liên quan đến xác lớn giáp vàng sau lưng tôi. Tôi cũng không dám kề sát vào cái xác kia, nhưng tôi duy trì ở cùng một vị trí với cái xác.

Trên đầu ông chủ Tiêu vẫn ở đó kêu gào, người Uông gia liền la với lên: “Không thể thấy máu.”

Trong nháy mắt tôi liền hiểu ra, bọn họ sợ sau khi bắn chết tôi, mùi máu của tôi kinh động đến cái xác, nhưng bọn họ vừa nói xong, dây thừng bắt đầu tiếp tục hạ xuống, mấy người Uông gia bắt đầu giống như đu xích đu, muốn đu xuống trên vách hang.

Tôi lập tức đè chặt vết thương trên ngực, dùng máu bôi lên lòng bàn tay, đưa lên mặt cái xác lớn sau lưng, mấy người Uông gia nhảy lên vách hang như Người Nhện, bị tôi uy hiếp không dám tùy tiện lại gần. Rất nhiều hình nộm da người bị bọn họ đá xuống vực thẳm, lộ ra càng nhiều xác giáp vàng, vốn ở dưới bị hình nộm da người che phủ, từng tên từng tên Đạo Lộ Tướng Quân nghỉ ngơi trong lòng núi, đều là giáo hoàng Kim Đồng giáo, những thi thể này đều mặc giáp trụ mục nát, có vài cái dáng vẻ to lớn, có vài cái lùn ốm nhỏ tóc bạc đầy đầu, đều đã biến thành xác ướp.

Táng trong tháp, kiểu táng thế này tôi vẫn là lần đầu trông thấy.

Một người Uông gia vô cùng gầy gò chầm chậm thả dây thừng xuống trước mặt tôi, cách tôi đại khái sáu bảy cánh tay, treo trong không trung, dùng súng chĩa vào tôi, hô lên với bên trên: “Chỗ này toàn là bánh tông, ông chủ Tiêu, chúng ta bàn điều kiện đi, tôi không thể để người khác thấy máu ở đây, bằng không ông chắc chắn không ra được.”

Ông chủ Tiêu trên kia trầm mặc một hồi, kêu lên: “Tôi không có thời gian, các người khiến hắn đừng làm phiền tôi là được.” nói rồi lại rơi vào trầm mặc. Tôi nhìn thấy thêm nhiều người bắt đầu xuôi dây thừng xuống, cũng bắt đầu xây dựng một đài ngang tạm thời ở tầng này, đại khái tôi đã hiểu phong cách của bọn họ, bọn họ dùng lưới an toàn xây dựng đài ngang trong không trung ở mỗi tầng, từ đó tiết kiệm được dây thừng.

Tôi không còn sức lực, nhìn phần lớn người Uông gia tiếp tục đi xuống, Tiểu Hoa vẫn bị treo ở đó, không hề động đậy, đại khái thời gian hai điếu thuốc, một người trung niên từ bên trên thòng xuống, đứng trên lưới an toàn trước mặt tôi, nhìn tôi từ sau lưng người Uông gia.

Đây là một người trung niên mặt trắng, sạch sẽ, không chút thu hút nào, đi trên đường nhìn hai ba lần cũng chưa chắc nhớ được. Vóc dáng lại cao vô cùng, tôi phỏng đoán không ra, Tam Diệp xuống theo bên cạnh ông ta. Gã nhìn nhìn Tiểu Hoa bị treo, nói với tôi: “Ngô Tà, cậu phải nhớ, đây là Ngô gia các người không đủ chuẩn.” nói rồi gã nắm lấy cằm Tiểu Hoa, nâng mặt Tiểu Hoa lên, bóp miệng Tiểu Hoa há ra.

Ông chủ Tiêu ho ra một ngụm đờm, liền định nhổ vào trong miệng Tiểu Hoa.

Vào lúc đó, động nhiên một cơn chấn động rất nhỏ, tất cả những lưỡi gà trong núi bắt đầu rung động, trên kia nổi sấm rồi.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,156
Posts: 95738
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút Ký Hậu Truyện (Trùng Khởi) - Nam Phái Tam Thú

Postby tuvi » 11 Dec 2019

Chương 213 . Nổi sấm rồi

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy hình dạng âm thanh, trong phim ảnh để biểu diễn sóng âm, sẽ biến dao động không khí thành giống như nước, biểu diễn sự chuyển động của không khí cần có hình khối, nhưng ở đây, tôi có thể nhìn thấy tất cả lưỡi gà mang âm thanh, cộng hưởng truyền xuống như quân bài domino, giống như hình dạng của âm thanh.

Tôi biết dùng từ ngữ không thể hình dung được cảm giác này, làn sóng âm đó lướt ngang tất cả chúng tôi, tôi chỉ cảm thấy đầu rung lên một cái, đã xẹt qua chúng tôi hướng xuống đáy tháp.

Mọi người đều dừng lại, người Uông gia ngẩng đầu lên, tôi biết trên kia chắc chắn đã nổi sấm.

Tôi nhìn thấy sắc mặt ông chủ Tiêu trở nên vô cùng khó coi: “Không đúng, sao lại sớm hơn? Không đúng, con mẹ nó nhầm rồi.” ông ta buông Tiểu Hoa ra, nhìn đội trưởng Uông gia đang giằng co với tôi: “Đi! Mau đưa tôi xuống, tôi sắp không kịp rồi.”

Đội trưởng Uông gia nhìn nhìn tôi, dùng tay làm một động tác, những người Uông gia còn lại tiếp tục đu xuống, dẫn theo ông chủ Tiêu và một đoàn người từng người một nhanh chóng đu xuống, gã lành lạnh nói: “Còn ba người đang trốn, các cậu nhất định đừng vì nôn nóng mà phạm sai lầm.”

Không có tiếng sấm thứ hai truyền xuống, tiếng sấm vừa nãy hình như là ngoài ý muốn, hoặc là âm thanh khác. Nhưng ông chủ Tiêu hoảng sợ khác thường, hiển nhiên ông ta đã tính toán thời gian của tiếng sấm, ông ta đến đây cố tình để nghe đợt tiếng sấm này.

Tuy nói rất kỳ quái, nhưng gần như là cách giải thích duy nhất lúc này.

Lúc những người khác ngang qua chúng tôi, sắc mặt cũng rất khẩn trương, bọn họ đều ngóng lên đỉnh tháp, giống như lúc tôi nhìn thấy trong hẻm núi, đột nhiên tôi nhìn thấy một cơ hội xoay chuyển. Nếu tiếng sấm liên tục vang lên, rất nhiều thân tín bên cạnh ông chủ Tiêu đều sẽ tiến vào trạng thái bóng đè, khi đó là lúc thực lực của bọn họ yếu nhất. Nếu có cách tiêu diệt mấy người Uông gia trước mắt, chúng tôi nói không chừng có thể chuyển bại thành thắng vào lúc ông chủ Tiêu rớt mạng.

Thủ lĩnh Uông gia không đi xuống, tiếp tục giằng co với tôi. Tôi hỏi gã: “Anh không sốt ruột sao?”

“Anh cảm thấy kết quả chuyện này sẽ thế nào?” thủ lĩnh Uông gia nhìn tôi.

“Theo lệ thường, loại chuyện này có thể đạt được kết quả tốt không ít.” tôi nói, chuyện làm không chính xác có thể đạt được kết quả tốt, phải xem số mệnh, có những người số mệnh trời sinh đã như vậy, ví dụ nói chú Ba tôi, nhưng tôi không biết ông chủ Tiêu có phải vậy không.

Thủ lĩnh Uông gia nói: “Ông chủ Tiêu trước đây nghe sấm từng thành công, ông ta nói thành công của ông ta hoàn toàn là nhờ tiếng sấm, nhưng kết cục cuối cùng của tiếng sấm bị chú Ba anh cắt ngang, cho nên ông ta không nghe hết được thông tin trong tiếng sấm. Ông ta cần phải nghe sấm, hơn nữa nhất định nghe được tiếng sấm giống như tiếng sấm năm đó, âm thanh đó, vào hôm nay, sau 15 phút nữa, sẽ vang lên ở đây, ông ta phải nghe hết.”

“Anh tin sao?” tôi hỏi.

Gã ghé lại gần tôi: “Tôi tin trong U Minh có vị thần vô ý thức đang sáng tạo và thao túng thế giới.”

Đây là luận điệu trước giờ của người Uông gia, sau khi gã nói xong, hỏi dò tôi: “Nhưng tôi cảm thấy thần sẽ không chọn ông ta, cho nên tôi ở lại đây, ở lại bên cạnh anh, tôi có thể bảo đảm an toàn cho mình.” gã nhìn nhìn vào bóng tối: “Trương Khởi Linh ở gần đây, tôi ở bên cạnh anh, tôi cũng có thể nhìn thấy y. Tôi muốn nhìn thấy người này.”

“Sau đó thì sao?” tay tôi giơ lên đã có hơi mỏi, thầm nghĩ rốt cuộc anh muốn thế nào? Cứ vây cứng tôi ở đây, không cho tôi hành động sao?

Thủ lĩnh Uông gia quay đầu lại nhìn Giải Ngữ Hoa: “Tôi không có thù hận với các anh, đợi tiếng sấm nổi lên, những người này sẽ hóa ngốc, tôi sẽ thả anh ta, sau đó chúng ta làm một cuộc giao dịch.” gã chỉ chỉ vào ngực tôi: “Tôi rất có thành ý, ở đây thuốc nổ của tất cả đạn trong súng tôi chúng tôi đều đã đổ hết, cho nên anh không cần nghi ngờ chúng tôi, giao dịch này của tôi rất công bằng.”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,156
Posts: 95738
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút Ký Hậu Truyện (Trùng Khởi) - Nam Phái Tam Thú

Postby tuvi » 11 Dec 2019

Chương 214 . Anh giỡn mặt tôi?

Tôi có hơi không hiểu sách lược của người Uông gia này, nhưng có giao dịch để bàn thì chắn chắn có sức thu hút với tôi, tôi gật đầu, nhẹ giọng hỏi: “Anh muốn làm gì?”

“Cái mà ông chủ Tiêu này gọi là nghe sấm, chắc chắn là có vấn đề.” thủ lĩnh Uông gia nói với tôi: “Nhưng tôi tin cái chuyện nghe sấm này, chắc chắn tồn tại, bằng không Ngô Tam Tỉnh năm đó sẽ không cố chấp như vậy, tôi tin rằng, nghe sấm, có liên quan đến kế hoạch của Ngô gia các người đối với Uông gia chúng tôi. Chắc là vì nghe sấm, khiến Ngô Tam Tỉnh biết rất nhiều tin tức.”

Tôi ngây ra, nhận ra ý gã nói là, gã cảm thấy Ngô gia phế được Uông gia, có thể là năm đó chú Ba nghe sấm nghe được manh mối, nói vậy người Uông gia không thể nào lý giải được chuyện mình bị tiêu diệt, cho rằng đây là ông trời tính kế bọn họ.

Anh muốn biết chuyện này làm gì, anh muốn xử lý Lôi công báo thù sao?

“Nhưng chúng tôi đi theo ông chủ Tiêu rất lâu, chúng tôi cảm thấy nghe sấm sẽ không đơn giản và lỗ mãng như vậy, nghe sấm trong nhận định của ông ta khiến tôi cảm thấy rất kỳ quái. Bí mật trong tiếng sấm, lại chỉ khiến cuộc đời của người như ông ta thu được thành công, tôi cảm thấy thật khó tin.” người Uông gia nhìn tôi: “Anh chắc chắn biết bí mật thực sự của tiếng sấm, có đúng không, lát nữa kết quả nghe sấm của ông chủ Tiêu, tôi phỏng chừng cũng không tốt lắm, nhưng tôi hy vọng anh dẫn chúng tôi đi vạch trần bí mật tiếng sấm thực sự.”

Tôi ngửa đầu ra sau, lộ ra biểu cảm giống như lúc đầu.

Trong cảm nhận của người Uông gia, tôi là một sự tồn tại không thể đoán trước được, người Uông gia vô cùng không lý giải được vì sao hệ thống nghiêm mật như thế của mình lại bị tôi công phá. Nói thật, bây giờ hồi tưởng lại, tôi của khi đó đã làm thế nào được cũng vô cùng mơ hồ, tôi chỉ nhớ khi đó tôi có chấp niệm và sức tập trung cực mạnh, loại sức mạnh này sinh ra từ tâm, chỉ có thể phát huy năng lực cực lớn trong chuyện này. Tôi cảm thây đây chính là chỗ đáng sợ và vĩ đại nhất của lòng người.

Khi đó tôi tuyệt đối không thể nói với gã, xin lỗi ông hai, thực ra tôi hoàn toàn không biết bí mật của tiếng sấm là gì, tôi chỉ có thể dốc hết sức khống chế biểu cảm và lỗ mũi của mình, lộ ra vẻ mặt tay đấm da đen trên võ đài từ ác nghiệt đến he he he. Lộ ra nụ cười gian thương: Nhóc con, vẫn là anh biết nhìn hàng.

“Tại sao anh không phản chiến ngay lúc này, bây giờ tôi sẽ dẫn các anh xuống?” tôi bảo.

“Bây giờ chúng tôi là được người ta thuê.” thủ lĩnh Tiêu gia nói: “Nhưng chúng tôi cũng không thể ngăn cản chủ thuê làm một vài chuyện ngu ngốc.”

Tôi nhìn xuống bóng tối bên dưới, thủ lĩnh Uông gia lại nhìn lên phía trên, nói với tôi: “Chuyện anh phải làm bây giờ là chờ đợi.”

Tôi nhìn Tiểu Hoa, Tiểu Hoa không ngẩng đầu, tôi lại hỏi thủ lĩnh: “Cậu ấy không sao chứ, anh còn cho tôi một người chết, đối với tôi chẳng có ý nghĩa gì, hoặc là các anh thả cậu ấy xuống đi đã.”

Thủ lĩnh Uông gia lắc đầu: “Chúng ta hiện tại vẫn là quan hệ đối lập. Anh chỉ có thể đợi.”

Ây dà, Uông gia các người diệt vong quả nhiên là có nguyên nhân, các anh toàn là một đám thô lỗ, một đám ngốc Trương gia, một đám đần Uông gia, con mẹ nó đời này của tôi rốt cuộc đã phạm thái tuế thế nào. Tôi thầm mắng trong lòng, lúc này phía trên ầm một tiếng, mọi người đều ngẩng đầu, chỉ thấy lưỡi gà bắt đầu rung chuyển dữ dội, lại một đợt sóng âm truyền xuống. Tức tốc lướt qua chúng tôi, xông đến đáy tháp, gần như cùng lúc, tôi đột nhiên nghe thấy sau lưng mình có động tĩnh gì đó.

Quay đầu lại nhìn, đã nhìn thấy cái xác khô sau lưng, thân hình không biết thế nào, lại nghiêng về phía cổ tôi, miệng gần như kề sau đầu tôi.

Tôi quay đầu lại nhìn thủ lĩnh Uông gia, thủ lĩnh kia nhìn tôi cười mỉa, gã chắc chắn đã nhìn thấy thi thể dựa vào tôi, nhưng gã dùng lời lúc nãy, thu hút sự chú ý của tôi.

“Anh giỡn mặt tôi?”

“Tôi đánh cược với người ta, anh sẽ không sống được đến lúc chúng tôi động thủ, tôi động thủ, thì tôi thua.” thủ lĩnh Uông gia bật cười: “Anh đúng là Ngô Tà sao? Anh rất dễ tin người đấy. Bây giờ anh làm sao đây? Máu trên người anh đã bắt đầu thu hút Đạo Lộ Tướng Quân ở đây rồi, anh nhìn kỹ đi.”

Tôi nhìn ngó xung quanh, tất cả Đạo Lộ Tướng Quân xung quanh, cơ thể đều nghiêng về chỗ tôi. Rất nhiều mặt người đều xoay qua đây.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,156
Posts: 95738
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút Ký Hậu Truyện (Trùng Khởi) - Nam Phái Tam Thú

Postby tuvi » 11 Dec 2019

Chương 215 . Cho chút ăn ý

Số lượng Đạo Lộ Tướng Quân ở đây không thể ước đoán được, vừa nãy “nam Hạt bắc Ách, đông Tà tây Bàn” chúng tôi đã dùng hết bản lĩnh toàn thân, tiêu diệt được một con, nhưng nếu có hai con, chúng tôi chắc chắn sé có người trọng thương, ở đây tôi phóng mắt đã có thể nhìn thấy sáu bảy con, hơn nữa chủng loại còn khác nhau. Cảm giác chúng có thể thích hợp tác chiến đủ loại địa hình.

Tôi nhìn biểu cảm người Uông gia nhẹ nhõm, như thể những tình huống này không hề liên quan đến bọn họ, mới bảo bọn họ: “Nếu những thứ này khởi thi, các anh cũng chịu không nổi đâu.”

Thủ lĩnh Uông gia cười nhìn tôi: “Đây là do anh lựa chọn, Uông gia chúng tôi, sớm đã không có lựa chọn rồi.”

Khốn kiếp, thế mà là phái lạc quan, đối phó với nhân vật phản diện bằng lòng với số mệnh tôi đúng là không có cách nào, tôi hỏi: “Các anh không sợ chết sao?” người Uông gia ra ngoài làm việc hiển nhiên nên là những kẻ sợ chết hám lợi.

Thủ lĩnh Uông gia vô cùng thoải mái gật gật đầu: “Chúng tôi sợ, nhưng bây giờ chúng ta là một trạng thái cân bằng, anh cũng chưa đến nỗi nói bây giờ cho chúng tôi đầu hàng. Chúng tôi cũng không biết những thứ này có phải cuối cùng sẽ khởi thi thật không. Vào những lúc thế này, tình cảm không có ích lợi gì.”

Lời của gã vang vọng bên tai tôi, đột nhiên xuyên thủng ý chí của tôi, câu này, là một câu tôi thường nói trước khi san bằng cả Uông gia. Không biết gã có ý tặng lại cho tôi, hay là vô tình nói ra lời giống như tôi.

Trước mặt vận mệnh, tình cảm chỉ là cảm giác do hoóc-môn tuyến thượng thận tiết ra mà thôi, đừng để tâm đến tình cảm, mà phải để tâm đến mức độ chuẩn xác động tác của mình sau khi hoóc-môn tuyến thượng thận tiết ra.

Điều này sẽ quyết định sống chết.

Nói đơn giản một chút, khi con người tấn công người khác sẽ kích động, sức tập trung tăng cao, thông thường sẽ cảm thấy cùng lúc đó mình rất phẫn nộ, mấu chốt của luyện tập là dập tắt phẫn nộ này đi, giữ lại sức tập trung sản sinh do kích động.

Đó là vì vào khi đó, tôi căn bản không để tâm đến sống chết của mình, chỉ muốn hoàn thành chuyện này.

Loại trạng thái này, thông thường dùng trong trường hợp không thể dùng cách bình thường giải quyết, ví dụ như, lúc này. Đây là lối xử thế phá vỡ cân bằng, ưu thế của tôi chỉ có một, chính là tôi sẽ biết được tiếp theo xảy ra chuyện gì nhanh hơn tất cả họ một giây.

Thủ lĩnh Uông gia vẫn nhìn tôi cười hì hì, đột nhiên tôi hiểu ra bây giờ mình cần làm gì, nếu tôi còn muốn sống tiếp, thì tuyệt đối không thể xem sự sống của bản thân là một điều kiện quan trọng trong kế hoạch của mình, chỉ có không lo nghĩ có sống tiếp được không, mới có thể chiếm được tiên cơ.

“Nếu vào giây phút cuối cùng tôi còn sống, mà anh vẫn không biết bí mật của nghe sấm, nhớ lấy, chỉ có giúp tôi, cuối cùng anh mới có thể biết trong tiếng sấm là cái gì.” tôi nói, thủ lĩnh Uông gia không hiểu, hỏi: “Có ý gì?”

Anh cứ đoán tiếp đi, tôi thầm nghĩ, mở tay nhìn tiền đồng trong tay, trên tiền đồng toàn là máu.

Tôi vẫn không hiểu ý nghĩa của đồng tiền đồng này, đối với tôi mà nói, nếu tôi không biết ý nghĩa của tiền đồng, mà Tiểu Hoa bây giờ lại không thể nói với tôi, vậy thì đồng tiền đồng này chẳng có ích lợi gì với tôi.

Tôi xoay người, nhét tiền đồng vào miệng Đạo Lộ Tướng Quân sau lưng mình. Người Uông gia thoắt cái liền hoảng loạn, gần như cùng lúc, tôi phi thân nhảy lên, lập tức ôm lấy thủ lĩnh Uông gia kia, tay trái rút con dao găm bên hông gã ra, trở tay chém đứt dây thừng treo Tiểu Hoa. Trong nháy mắt Tiểu Hoa rơi xuống.

Thủ lĩnh Uông gia vươn tay muốn tóm tôi, gần như đồng thời tôi buông tay, ngã rơi xuống vực sâu. Gã liền không tóm được tôi.

Tôi hô lớn giữa không trung: “Chúng tôi rơi xuống rồi! Tiểu Hoa hướng ba giờ, cách vách tường ba mét, tôi hướng hai giờ, cách vách tường hai mét tư, chúng tôi cách nhau hai giây! Bàn Tử, Tiểu Ca, Hạt Tử! Chúng tôi có chết không phải nhờ vào thị lực của các anh rồi!”

Nói rồi tôi dang rộng tứ chi, gào thét rơi xuống vực sâu, trong lòng cầu nguyện, trong bóng tối có người sẽ nhảy lên đón được chúng tôi.

Ăn ý nhé, anh em! Cho chút ăn ý nào!
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,156
Posts: 95738
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút Ký Hậu Truyện (Trùng Khởi) - Nam Phái Tam Thú

Postby tuvi » 11 Dec 2019

Chương 216 .Sống sót

Cả quá trình lao xuống trong bóng tối, chờ đợi tôi chỉ có hai khả năng, một loại là nứt sọ và bét óc khi đầu đâm vào đá, một loại là cơn đau khớp xương khi cánh tay tôi được người khác tóm lấy. Có đến mấy giây như vậy, tôi đã chời đợi khoảnh khắc xương sọ ngã nát.

Tôi nhanh chóng rơi vào bóng tối, thực ra cũng không ồn ào được quá mười giây, tôi đã cảm thấy cánh tay mình bị ai đó kéo lại, tay người đó giống như kìm sắt, vì vậy tất cả da dẻ của tôi đều bị kéo căng trong nháy mắt, đau đớn từ vị trí bị tóm tức khắc truyền lên, xông thẳng đến khớp xương vai, trong nháy mắt cuối cùng khi tôi bị kéo lại, tôi cảm thấy vai mình cũng sắp đứt rồi.

Tôi không biết Tiểu Hoa thế nào, chỉ biết sau khi tôi ngừng lại, liền lắc lư tông gí vào tường. May mắn là cằm tôi tông vào trước, không đập vào mũi, bằng không cái mũi chẳng dễ gì mới khá lên được phỏng chừng cả đời này cũng phải dựa vào sụn nâng mũi mới đứng thẳng nổi.

Tiếp đó tôi bị kéo lên nhanh chóng, một người lôi tôi vào trong một miếu thờ trên vách tường, từ mức lực tôi lập tức biết được, người này là Muộn Du Bình.

“Bạn hiền, PRO” tôi bình tĩnh lại, tim đập nhanh dữ dội, bật thốt ra.

Muộn Du Bình ở trong bóng tối nhìn không rõ, gần như đồng thời tôi nghe thấy bên dưới có người nhẹ nhàng gõ ngôn ngữ gõ: “Tóm được Tiểu Hoa rồi.”

Tôi thở phào, xem ra trực giác của tôi là chính xác, bọn họ sớm đã chuẩn bị xong, vừa nãy nếu tôi bị một súng bắn rơi xuống, phỏng chừng cũng sẽ được đón lấy.

“Đi theo tôi.” không đợi tôi nghĩ kỹ, Muộn Du Bình nhẹ giọng nói, tôi nhìn thấy trong bóng tối nháng lên một cây gậy huỳnh quang màu cam, chiếu sáng gương mặt y, cùng lúc đó tôi nhìn thấy phía sau miếu thờ là một thông đạo.

Trên cửa vào đã bị hình nộm da người lần nữa lấp kín, gậy huỳnh quang rất ảm đạm, nên chắc là bên ngoài không nhìn thấy ánh sáng này, y nhanh chóng lùi vào trong bóng tối. Tôi mới phát hiện trong miếu thời là một khe nứt vô cùng hẹp, vừa hay có thể thông vào sâu trong khe nứt khổng lồ từ trên kéo dài xuống dưới kia, trên vách hang bên trong phủ đầy lưỡi gà thanh đồng, từng lớp từng lớp. Giống như trong động Vạn Phật (Một di sản Phật giáo nổi tiếng ở Vân Cương, phía Nam chân núi Vũ Châu, phía Tây thành phố Đại Đồng, Sơn Tây, Trung Quốc), hiệu quả vảy cá hình thành trong hang đá nhỏ khắp cả núi.

“Đây là nơi nào?” tôi nhẹ giọng hỏi, vừa mới nói, lại phát hiện tiếng của tôi trong nháy mắt thông qua những lưỡi gà này truyền ra ngoài, tất cả lưỡi gà bắt đầu cộng hưởng, tuyền qua từng mảnh từng mảnh, tôi phát hiện những lưỡi gà này đều mỏng như cánh ve, hơi chạm vào một cách thì sẽ cắt bị thương cánh tay.

Muộn Du Bình bảo tôi đừng nói chuyện, tôi bụm miệng lại, nhìn thấy trên tay mình đã có mấy vết rách chảy máu, cũng không biết bị cắt trúng khi nào.

Chúng tôi giẫm lên những lưỡi gà thanh đồng, hang cũng không bằng phẳng, có rất nhiều bờ dốc và khúc quanh, chúng tôi cũng chỉ có thể ngồi xổm tiến tới, tôi phải đi vô cùng cẩn thận, nếu vấp ngã, gặp phải những bờ tương đối dốc, tôi lăn nhẹ ra ba bốn mét, trên người tuyệt đối sẽ không còn lại một mảng thịt lành nào.

Theo Muộn Du Bình đi một mạch vào trong khe nứt đó, khe nứt hướng xuống, lưỡi gà vô cùng sắc bén, chúng tôi căn bản không thể tay không đi xuống, lại nghe thấy Muộn Du Bình nhẹ nhàng gõ mấy cái lên giày của mình ở lối ra, âm thanh khe khẽ đó cộng hưởng với lưỡi gà, truyền xuống dưới.

Bàn Tử ở dưới kia không xa trả lời lên: “Mau xuống đây, ông chủ Tiêu sắp bắt đầu rồi.”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,156
Posts: 95738
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút Ký Hậu Truyện (Trùng Khởi) - Nam Phái Tam Thú

Postby tuvi » 11 Dec 2019

Chương 217 . Quan tài hình lỗ tai

Tôi chưa kịp phản ứng lại, đã nghe thấy Muộn Du Bình tiếp tục gõ lên giày mình, không gặp chẳng bao lâu, bọn họ đã phát minh ra ngôn ngữ giày, trên giang hồ chắc chắn sẽ đồn rằng vì sùng bái Ngô Tà, Ngô Sơn Cư đã phát minh ra ngôn ngữ của mình gọi là tiếng Tà. Tôi còn chưa nghe rõ Muộn Du Bình đáp cái gì, đã bị xách lên thẳng thừng, ném vào trong bóng tối.

Lần nữa tôi bay vào không trung, không đến một giây, tôi đã bị một bàn tay trong bóng tối tóm được, trực tiếp lôi vào một cái hang khác.

Tôi bay ngược vào lòng Bàn Tử, Bàn Tử dùng sức chặn nách tôi, để tôi không thuận đà ngã nhào, bởi vì chỉ cần ngã xuống chân tôi chắc chắn sẽ bị thái thành lát cá sống.

Không dễ gì đứng vững được, Bàn Tử kéo tôi về sau mấy bước, Muộn Du Bình ngậm pháo lạnh nhảy xuống. Tôi muốn hỏi bọn họ tính toán gì, vừa nãy tại sao Muộn Du Bình đột nhiên biến mất, Hắc Hạt Tử đang ở đâu?

Tôi không nhìn thấy Tiểu Hoa ở chỗ Bàn Tử, vị trí cũng không đúng, ai đã tóm được Tiểu Hoa, lẽ nào là Hắc Hạt Tử?

Nhưng bọn họ không cho tôi cơ hội hỏi, dứt khoát xuôi theo khe nứt khổng lồ này nhảy xuống dưới nữa. Như thể trên khe nứt này có rất nhiều hang động, chỉ cần biết vị trí cửa hang, nhảy xuống trong bóng tối, vừa hay nhảy vào một cái hang, thì có thể tránh bị thương tổn.

Chúng tôi không ngừng nhảy xuống trong bóng tối, cả quá trình đã hoàn toàn không phải ván cờ trí óc, hoàn toàn là hai người dẫn theo tôi đi liều mạng, bởi vì chỉ cần chúng tôi hẫng chân ở bất kỳ đâu, hơi trượt chân một chút quẹt lên vách hang một cái thì sẽ bị lóc thịt chỉ còn lại xương. Nhưng bọn họ không chút do dự nào. Mỗi lần tôi bị kéo xoay người, cao su ở đế giày tôi sẽ bị cắt một vệt, sau mười bốn mười lăm lần, tôi cảm thấy đế giày mình gần như đã biến thành mỏng như giấy, sẽ bị cắt thủng bất cứ lúc nào.

Mỗi lần nhảy đại khái nhảy xuống khoảng cách tầm bảy mét, trong bóng tối tôi bị kéo đi như con rối dây, lao xuống nơi có ánh sáng dưới đáy, cuối cùng chúng tôi ngừng lại, lúc này tôi cảm nhận được rõ ràng đế giày tôi đã rách rồi, một lưỡi gà bén nhọn trực tiếp đâm vào lòng bàn chân tôi.

Trong nháy mắt tôi cảm thấy bàn chân ươn ướt, không biết đâm vào bao sâu, nhưng không dám kêu lên, chúng tôi thò đầu xuống nhìn, liền nhìn thấy phần đáy tầng này.

Cuối cùng cũng đến đáy, vừa nãy ít nhất cũng nhảy gần độ cao hơn 100 mét, độ sâu của nơi này đã vượt quá tưởng tượng của tôi. Tôi nhìn thấy phần đáy nơi này, lưỡi gà thanh đồng từ trong khe nứt kéo dài ra ngoài, giống như bạch tuột, từ trong khe nứt thò ra ngoài, vây quanh khoảng trống dưới đáy tháp từng lớp từng lớp, cả phần đáy hoàn toàn giống như một bông sen nghìn cánh đang nở rộ. Hoặc là nói, giống nhụy hoa hướng dương.

Chính giữa tất cả hoa sen hay nói là hạt dưa, có một quan tài đá khổng lồ, hình dạng quan tài đá, giống như một lỗ tai cực lớn.

Toàn bộ người của ông chủ Tiêu đã xuống không gian này, còn đang lủng lẳng trong không trung, ông chủ Tiêu giống như phát điên, nhìn chằm chằm vào quan tài đá kia.

Tôi nhìn thấy ông ta chầm chậm bò xuống, đứng vào trong quan tài bằng đá đó, sau đó nằm xuống.

Tôi quên bẵng cơn đau trên chân mình, nhìn thật kỹ, tất cả đèn treo đều chiếu ra tình hình bên dưới, tôi dùng khẩu hình hỏi Bàn Tử: “Có cần ngăn ông ta không?”

Bàn Tử chỉ chỉ đối diện chúng tôi, tôi nhìn thấy ở đối diện có một cái hang, trong đó còn có một người, là Hắc Hạt Tử đang cõng Giải Ngữ Hoa. Hạt Tử đang huơ thủ ngữ với chúng tôi, ý là: “Lúc nổi sấm lần nữa thì ra tay.”

“Ra tay? Ra tay cái gì?” tôi thầm nghĩ, lại trông thấy Muộn Du Bình nhanh chóng đáp thủ ngữ lại, tôi thầm nghĩ anh cũng biết sao, anh đúng là có thiên phú ngôn ngữ. Lúc này không nên nghĩ nhiều nữa, chỉ đành xem bọn họ rốt cuộc muốn làm gì.

Đợt sấm tiếp theo nháy mắt đã đến, người Uông gia phía trên đang đánh tín hiệu xuống, nhưng người dưới này đã hoàn toàn không quan tâm đến bọn họ. Ông chủ Tiêu nằm trong quan tài bằng đá kia, cuộn lại thành hình lỗ tai. Sau đó Bàn Tử ở sau lưng tôi, bắt đầu cởi quần tôi.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,156
Posts: 95738
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút Ký Hậu Truyện (Trùng Khởi) - Nam Phái Tam Thú

Postby tuvi » 11 Dec 2019

Chương 218 . Dịch quan tài

Tôi ngoái đầu lại trừng mắt nhìn Bàn Tử, thầm nói anh làm gì đấy? Tại sao cứ mỗi lúc mấu chốt, anh đều giở trò đồi bại, Bàn Tử nhanh chóng kéo phăng thứ tôi dùng làm đai lưng quần, quần tụt thẳng xuống. Gần như cùng lúc, tiếng sấm ầm vang chấn động cả không gian, toàn bộ người của ông chủ Tiêu đều nhìn lên trên, trợn trắng mắt. Mà ông chủ Tiêu bên kia vừa hay lột sạch quần áo, nằm xuống.

“Đi!” Bàn Tử một hơi nâng tôi lên, Muộn Du Bình nháy mắt đã kéo phăng quần tôi, Bàn Tử liền xông ra khỏi cửa hang, xuông theo lưỡi gà thanh đồng bao quanh chạy ào xuống dưới.

Mấy người Uông gia ở dưới nhìn thấy Bàn Tử xông đến, lập tức rút súng ra, Hắc Hạt Tử cõng Tiểu Hoa từ bên kia xông xuống, tức thì thể trọng hai người tông thẳng vào thân mấy người Uông gia. Người Uông gia bị tông ngã nhào, trong tít tắt dùng tay chống đất lật người dậy, ngón tay đã bị lưỡi gà dưới đất cắt đứt hết cả. Nháy mắt máu liền phun ra.

Mấy người Uông gia khác nâng súng nhắm vào Hắc Hạt Tử, tôi nhìn thấy Muộn Du Bình trực tiếp xuất hiện sau lưng một trong số họ, tay luồn qua nách gã, dứt khoát đánh lên trên, trực tiếp đánh vào cằm gã. Người đó nháy mắt đã ngất xỉu, họng súng cướp cò lên trên, bắn ra một chuỗi đốm lửa trên lưỡi gà thanh đồng. Người Uông gia bên cạnh cúi đầu tránh khỏi cây súng cướp cò. Nâng súng lên làm vũ khí, lao thẳng về phía Muộn Du Bình.

Sau đó thì tôi không thấy nữa, Bàn Tử xông thẳng đến bên cạnh cỗ quan tài đá hình lỗ tai kia, tôi kêu to: “Anh làm gì vậy!”

Bàn Tử quẳng tôi vào trong quan tài đá, đồng thời xé rách hết quần áo tôi, tôi phát hiện trong quan tài đá toàn là chất dịch màu vang, Bàn Tử gõ một cái lên đầu gối tôi, tôi khuỵu xuống trong quan tài, hắn ấn cả người tôi vào.

Ông chủ Tiêu cũng nằm trong quan tài đá, mắt trợn trắng, tôi không biết Bàn Tử muốn làm gì, Bàn Tử hét to với tôi: “Bịt những cái lỗ trên đầu ông ta lại.”

Tôi không biết dụng ý của hắn, nhưng chỉ đành làm theo, bởi vì trông có vẻ Hắc Hạt Tử Muộn Du Bình Bàn Tử đều đã thương lượng cả rồi, tôi đến sờ đầu ông chủ Tiêu, vừa sờ mồ hôi lạnh tôi đã túa hết ra. Trên xương đầu ông chủ Tiêu, giống như tổ ong, toàn là lỗ. Hai tay tôi căn bản đè không hết. Người này nghe sấm hóa ma, không biết đã làm bao nhiêu lần phẫu thuật cho mình.

“Quần áo!” tôi nói với Bàn Tử, Bàn Tử đã đang đánh nhau với người Uông gia, Bàn Tử hét to: “Không được mặc quần áo!”

Tôi thực sự không hiểu, nhìn ngó xung quanh, tiếng sấm trên đầu truyền xuống từng trận từng trận, tôi lại phát hiện, dịch quan tài màu vàng kia, đang giảm bớt, như thể đều đang bị ông chủ Tiêu hấp thụ vào.

“Đừng cướp của ông ta nữa, nằm xuống!” Bàn Tử kêu lớn.

Tôi chỉ đành nằm xuống, vừa dốc sức ấn đầu ông chủ Tiêu, dịch quan tài màu vàng lạnh buốt vô cùng, tôi cảm giác như thể có vô số con trùng nhỏ mảnh đang chui vào da thịt mình, vô cùng dễ chịu. Tôi ngửa mặt nằm ra, phát hiện mình có thể nổi trên dịch quan tài, ngẩng đầu nhìn bóng tối phía trên, giống như một con mắt màu đen khổng lồ, đang nhìn tôi chăm chú.

Tôi dần dần đờ đi, bị màu đen to lớn kia thu hút toàn bộ sức chú ý, tất cả âm thanh xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại từng trận từng trận tiếng sấm, tôi kinh ngạc phát hiện, đoạn tiếng sấm đó có trong ký ức tôi.

Chính là đoạn tiếng sấm tôi đã nghe thấy ở Hàng Châu.

Lưỡi gà thanh đồng truyền dẫn tiếng sấm, dường như trong tiếng sấm, có lời thì thầm vô cùng kín đáo.

Màu đen trước mắt càng lúc càng thẫm, tôi phát hiện người và tường tháp xung quanh đều không còn nữa, xung quanh toàn là sương mù, tôi ngồi dậy, nhìn thấy trong sương mù toàn là chớp lóe, dường như tôi đã vào trong đám mây đen, quay đầu, tôi lại nhìn thấy ông chủ Tiêu cũng đã ngồi dậy.

Ông ta hoàn toàn không chú ý đến tôi, lộ ra biểu cảm hưng phấn.

“Tôi lại về rồi.”

“Về rồi cái gì?” tôi hỏi.

“Mấy mươi năm trước, lúc tôi nghe sấm, từng đến chỗ này, cùng đến khi đó, còn có chú Ba của cậu.” ông chủ Tiêu ngồi dậy.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,156
Posts: 95738
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút Ký Hậu Truyện (Trùng Khởi) - Nam Phái Tam Thú

Postby tuvi » 11 Dec 2019

Chương 219 . Đếm ngược đến kết cục


Tôi biết mình đang ở trong ảo giác, loại cảm giác này rất giống rất giống sau khi tôi hấp thu nọc rắn, trong ảo giác, tất cả đều gần như thật, bởi vì đó là thông tin thật sự thông qua đường dẫn như nọc rắn, hoặc thông qua tiếng sấm truyền vào trong đại não tôi, tôi gần như đang tham dự vào hoàn cảnh xung quanh, nhưng đó cũng không phải là sự thực.

Thậm chí ông chủ Tiêu bên cạnh cũng không phải chân thực.

Đối với ảo giác, tôi đúng là một chuyên gia, ảo giác lớn lớn nhỏ nhỏ, tôi trải qua không dưới mười mấy lần, khắc sâu nhất chính là lần ở Tần Lĩnh với lão Dương, tôi thật sự không biết rốt cuộc lần đó là trải nghiệm của bản thân tôi, hay toàn bộ quá trình đều là ảo giác. Tôi chỉ nhớ tôi hôn mê hai lần, một lần ở bên bãi sông, một lần sau khi chạy ra bãi sông.

Tôi không để tâm đến ông chủ Tiêu, tôi biết tất cả xung quanh tôi, đều là phản ứng sinh ra sau khi tôi nghe thấy tiếng sấm. Tôi chỉ cần đợi cho càng nhiều thông tin truyền đạt vào.

Sau khi tôi bình tĩnh lại, lời thì thầm xung quanh càng lúc càng rõ ràng, mỗi lần ánh chớp lóe lên, tôi liền có thể nghe thấy vô số âm thanh từ trong tiếng sấm phân tách ra ngoài.

Tiếp đó tôi nhìn thấy ông chủ Tiêu, tôi đột nhiên phát hiện ông chủ Tiêu trẻ lại, không, ông ta không phải trẻ lại, ông ta chính là ông chủ Tiêu thời trẻ, trong mắt ông ta tràn ngập nghi vấn đối với tiếng sấm xung quanh.

Đột nhiên tôi nhận ra, ông chủ Tiêu này, không phải ông chủ Tiêu đã cùng tôi nằm vào quan tài, mà là ông chủ Tiêu lần đầu nghe sấm của rất nhiều năm về trước. Tôi nhìn thấy ông chủ Tiêu kia đang hét lên với xung quanh: “Ngô Tam Tỉnh! Ngô Tam Tỉnh!”

Tôi ngớ ra, ông ta đang tìm chú Ba tôi?

Tôi nhìn thấy môi ông chủ Tiêu trắng bệch, hoàn toàn là trạng thái căng thẳng đến cực điểm, tôi lại gần ông ta, nghe thấy ông ta lẩm bẩm nói với mình: “Điền Hữu Kim, mày đừng sợ, Điền Hữu Kim, mày đừng sợ.”

Điền Hữu Kim?

Tôi nhìn ông chủ Tiêu, đột nhiên nhận ra đây là chuyện gì? Ông chủ Tiêu, chính là Điền Hữu Kim năm đó?

Tôi nhìn thấy ông ta run rẩy đi vào trong sương mù, chầm chậm vào sâu trong sương mù, ông ta nhìn thấy trước mặt là một tia chớp cực lớn, đủ kiểu lóe sáng không ngừng, ông ta nhìn tia chớp đó, dần dần mắt trợn trắng, rơi vào trạng thái bóng đè, tôi nghe thấy ông ta lầm bầm tự nói: “Cái gì? Anh nói cái gì? Anh hỏi tôi muốn biết gì ư? Tôi muốn biết Ngô Tam Tỉnh ở đâu, tôi muốn quay về?”

“Cái gì? Hắn ta không ở đây, đây là đâu?”

“Đây là Lôi thành?”

“Lôi thành là nơi nào? Anh là ai?”

Tôi không nghe thấy lời đáp, chỉ có thể nhìn thấy ông chủ Tiêu trẻ tuổi không ngừng độc thoại.

Sau anh là ai, ông chủ Tiêu đột nhiên bắt đầu nói một thứ ngôn ngữ đặc biệt, tôi biết đó là một loại ngôn ngữ, nhưng hoàn toàn nghe không hiểu.

Trong lúc tôi cố gắng muốn hiểu, ông chủ Tiêu đột nhiên quay đầu nhìn tôi, mắt ông ta trợn trắng, sau đó ông ta nhìn ra xa, tôi bắt đầu nhìn thấy đủ mọi thứ kỳ quái trong sương mù, tôi nhìn kỹ những bóng đen này, có một chiếc thuyền khổng lồ đang trôi trên biển, có rất nhiều người đang đi lại trong sương mù.

Xung quanh tôi giống như một bức Thanh minh thượng hà đồ (Thanh minh thượng hà đồ là tên của một số tác phẩm hội họa khổ rộng của Trung Quốc, được vẽ kỹ lưỡng rất nhiều chi tiết. Mô tả cảnh vật trên diện rộng, hoặc đời sống người dân), xuất hiện vô số cái bóng, tiếng người huyên náo, giống như tất cả những mẩu chuyện tôi từng trải trong cuộc đời, hoặc tôi chưa từng trải qua.

Tôi nhìn những cái bóng này, đột nhiên tôi nhận ra, những cái bóng giống như đều là đáp án của câu đố.

Đáp án câu đố của cuộc đời tôi, bọn họ đều ở trong sương mù, tôi đi về một phương hướng, bóng dần dà rõ ràng hơn, đó là một đám người đang lặn lội trong rừng mưa, tôi phát hiện đó là đội ngũ của chú Ba trong Xà Chiểu quỷ thành, dáng vẻ của chú khi mất tích. Tôi càng đi vào trong, càng nhìn rõ hơn dáng vẻ của đội ngũ này.

Tôi xoay người nhìn xung quanh, tất cả cái bóng trong sương mù, đều là đáp án tôi muốn biết nhưng chưa từng trải qua sao?

Đối với tôi mà nói, đúng là một lựa chọn khiến người ta suy sụp, bởi vì cuộc đời tôi có thể rất nhiều thứ đều không tầm thường, câu đố duy nhất lại là thứ tầm thường nhất. Có rất nhiều chuyện năm đó tôi muốn biết, đều vì dòng chảy tháng năm, trở thành không muốn biết nữa. Trong những năm tháng sau đó, vô số lần tôi gặp những lúc có thể chạm đến những câu đố này, tôi đều chọn bỏ cuộc, tôi đã học cách chọn cuộc đời bình an, không truy tìm cái gọi là chân tướng nữa.

Trước giờ tôi chưa từng nghĩ có một điều, ông trời sẽ đặt tất cả thông tin trước mặt tôi, để tôi tự mình chọn lựa.

Cậu không phải không muốn biết sao, bây giờ ta nói hết cho cậu, cậu có dũng khí lùi bước không?

Đây là chuyện đối mặt với ham muốn trong lòng, rốt cuộc anh có muốn biết không, vào lúc chân tướng ở trước mặt anh, anh mới có thể thật sự hiểu rõ câu hỏi này.

Đương nhiên tất cả cũng có thể chỉ là cơn ác mộng của tôi, có lẽ tôi mãi mãi cũng không thể nào đến gần những bóng đen kia, đến gần những chân tướng kia, những thông tin này có lẽ chỉ là một vài ký ức trong đầu tôi, vào lúc tôi hấp thu nọc rắn, hấp thu ký ức, bọn họ đã tồn tại rồi, bọn họ chỉ là được tiếng sấm giải mã, để tôi có thể nhìn thấy rõ ràng hơn một chút.

Khi đó tôi lại có hơi chùng bước, bởi vì tôi đại khái biết rất rõ, tôi sẽ không nhìn thấy những gì tôi muốn thấy, năm đó chú Ba ở Xà Chiểu mất tích thế nào, nhiều năm qua chú ở đâu, phán đoán của tôi năm đó rốt cuộc đúng hay không.

Có lẽ tôi có thể biết tất cả những gì tôi muốn biết.

Sợ hãi là sự thật, nhưng tôi vẫn không kiềm được di chuyển bước chân của mình, từng bước từng bước tiến về phía trước. Lòng tôi muốn biết, tôi muốn biết tất cả.

Sương mù càng lúc càng tiêu tán, tôi nhìn thấy rừng mưa Xà Chiểu, chú Ba dẫn theo đội ngũ lặn lội trong rừng mưa, tôi nhìn thấy một hang núi, bọn họ đang đi vào hang núi. Hạt Tử ở trong đội, chú Ba đột nhiên quay đầu lại nhìn anh ta.

“Cậu không cần theo chúng tôi vào đâu.” chú nói với Hạt Tử: “Thứ này, cậu giúp tôi đưa cho Ngô Tà.”

Hắc Hạt Tử nói với chú Ba: “Trong này là gì?” tôi nhìn thấy đó là một cái ống trúc, đây chính là con rắn mà Hắc Hạt Tử đã vượt qua cả sa mạc mang đến cho tôi, con rắn này đã hoàn toàn bày ra cho tôi một thế giới mới.

“Là lời nhắn của tôi đến Ngô Tà.” chú Ba nói xong, liền đi vào hang, trong ký ức của rắn, tôi từng nhìn thấy cảnh tượng này, sau đó tôi cũng không hề gặp chú Ba nữa.

Tôi theo chú Ba đi vào trong hang, trong hang bọn họ đi được quãng đường rất dài rất dài, rất nhiều người chết, ở đây tôi sẽ không tự thuật gì cả, đây sẽ là một câu chuyện rất dài rất dài, cuối cùng, tôi nhìn thấy chú Ba dẫn theo những người còn lại, vào một hang động nho nhỏ.

Tôi nhìn thấy Trần Văn Cẩm, đứng ở cuối hang động.

Chú Ba không bước tới, chú và Trần Văn Cẩm đứng đối diện nhau, ở giữa cách nhau rất xa rất xa.

Trong tự thuật của chú Ba, chú và Trần Văn Cẩm luôn có tình duyên cắt không đứt, trong ký ức của tôi, Trần Văn Cẩm và chú Ba cũng là một đôi tình nhân rất thú vị, nhưng vào lúc tôi nhìn thấy cảnh này, tôi phát hiện khi bọn họ gặp nhau, trong tưởng tượng của tôi, loại tình cảm trong ký ức đó đều đã không còn nữa.

Bọn họ giống như hai người xa lạ nhìn đối phương, chú Ba không chút do dự nào, dường như sớm đã biết dì sẽ đợi ở đây.

Nhưng, cuối cùng bọn họ vẫn trầm mặc rất lâu rất lâu, bởi vì năm xưa dù sao họ cũng từng thích đối phương như vậy.

“Tôi đến rồi.” chú Ba nói với Trần Văn Cẩm: “Các người “

Trần Văn Cẩm trả lời chú: “Không có chúng tôi, chỉ có một mình tôi ở đây.” giọng dì khàn vô cùng, không giống một phụ nữ chú nào, càng giống một người già.

“Cháu anh cũng đến đây rồi, Trương Khởi Linh cũng đã đến đây.” Trần Văn Cẩm nói: “Bọn họ, đều đến sớm hơn anh.”

“Em biết tôi không tán đồng cách làm của em, trước đây không tán đồng, bây giờ cũng không tán đồng.” chú Ba nói: “Bây giờ em về cùng tôi, em về không?”

“Tôi chỉ có thể ở lại đây.” Trần Văn Cẩm nói: “Anh một mình qua đây, tôi cho anh xem kết quả lựa chọn của anh năm đó.”

Chú Ba ngồi xổm xuống trước mặt thứ kia, tôi cũng ngồi xuống theo, tôi phát hiện đó là một ụ đất kỳ quái, được tạo thành từ vô số mảnh da chất đống lên. Chú Ba sờ sờ những mảnh vỡ này, nhìn lên, tôi ngẩng đầu theo, liền phát hiện trên đỉnh huyệt động này, có một cái kén khổng lồ.

Bên ngoài cái kén này, có từng lớp từng lớp thứ trông như da người, không biết bên trong là cái gì.

“Đây là cái gì?” chú Ba hỏi Văn Cẩm.

“Đây là người đầu tiên vào trong vẫn thạch này, người đầu tiên vượt qua 2000 năm, nhưng ông ta không tỉnh lại, bước đầu phỏng đoán, hẳn là ngủ trong vẫn thạch 4000 năm rồi. Những lớp da này đã đùn lên cao quá ngực Vương Mẫu.” Trần Văn Cẩm nhìn chú Ba, chú Ba móc dao găm ra, dường như muốn đâm vào kén, Trần Văn Cẩm cản chú lại. “Anh biết sau 4000 năm, người bên trong sẽ biến thành thế nào không?”

Lúc ở Thất tinh Lỗ vương cung, trong quan tài của Lỗ Thương vương, có một lớp da lột rất dày, dường như lúc ngủ say, thi thể sẽ không ngừng lột xác. Sau 2000 năm thi miết vương đã chết, thời gian còn lại, một mình bất tử, lại ngủ say 20 thế kỷ.

Ai cũng không biết trong đó bây giờ là cái gì, cũng không ai dám mở cái kén này ra.

“Niên đại của cái kén này, cùng với niên đại cổng thanh đồng, là cùng một thời đại.” Trần Văn Cẩm dẫn chú Ba đi xem vách hang xung quanh xác Vương Mẫu, trên vách hang vẽ rất nhiều hoa văn, giống như cổng thanh đồng. “Tôi cảm thấy, người trong kén, chính là người năm đó ra làm ra cánh cổng thanh đồng khổng lồ kia. Chuyện năm xưa, chỉ có người trong kén mới biết.”

“Người tên Trương Khởi Linh đó, đến đây, giao lưu với người trong kén sao?” chú Ba hỏi.

“Y có thể giao lưu với người trong kén, dùng loại ngôn ngữ đặc biệt kia.” Trần Văn Cẩm nói: “Nhưng trong lúc y giao lưu, đã mất đi thần trí.”

“Nghe nói người Trương gia đang khắp nơi tìm người trường sinh, tìm kiếm những tượng ngọc hơn 2000 năm đó, không biết muốn biết những gì.” chú Ba nói.

“Bọn họ muốn biết ai đang ở trong đầu bọn họ, khiến bọn họ đi làm những việc đó.”

“Em tin lời y sao?”

“Nghe nói người Trương gia từ khi sinh ra, thì sẽ giống như Thiên Thụ Xướng Thi Nhân*, đột nhiên một ngày nào đó trưởng thành, trong đầu sẽ xuất hiện một suy nghĩ, suy nghĩ này không có chút liên quan nào đến cuộc đời bọn họ, nhưng bọn họ sẽ xuất hiện ham muốn mạnh mẽ, không thể không đi hoàn thành việc này, những việc này giống như mảnh vỡ rải rác trong lịch sử, sửa đổi tiến trình lịch sử ở những chi tiết vô cùng nhỏ.”..(*Thiên Thụ Xướng Thi Nhân là một truyền thuyết của Tây Tạng. Đây là những người đột nhiên lĩnh hội được một lượng kiến thức không biết từ đâu (thiên thụ = trời phú), có thể đọc thuộc kinh văn rất dài, vẽ tranh rất đẹp, hoặc làm thơ / hát rất hay xướng thi nhân).

Miêu tả thế này, như thể đang nói, người Trương gia giống như một loại cơ chế can thiệp của ông trời đối với lịch sử.

“Điều này đối với một người mà nói, có thể nói là một thứ lời nguyền. Bất kể cuộc đời bi thương thế nào, dù sao vẫn là cuộc đời của mình, luôn dễ chịu hơn đột nhiên biến thành cuộc đời của một người khác, đi làm những chuyện hoàn toàn không liên quan đến mình. Bọn họ phát hiện mình biến thành con rối dây, nhưng không thể làm gì được, tất cả người Trương gia đều đang chờ đợi giây phút này đến, biến thành một người khác, đi làm làm những việc không liên quan đến mình, đối với Trương Khởi Linh mà nói, cuộc đời của y quá dài, thứ thiên thụ này không ngừng xảy ra. Mỗi lần xảy ra, y đều sẽ mất đi ký ức. Y sẽ mất đi ký ức vô số lần, cuộc đời bị cắt rời thành vô số năm tháng không đầu không cuối, không biết mình từng yêu ai, không biết mình từng được ai yêu, tất cả những gì y trải qua đều không có ý nghĩa.”

Tôi là một người không có quá khứ lẫn tương lai. Trong sinh mệnh đằng đẵng của mình, biến mất rồi, cũng sẽ không có ai phát hiện ra.

Tôi sờ sờ ngực mình, đau đến có chút không thở được.

Ngồi ở trung tâm vẫn thạch thanh đồng khổng lồ bên dưới Tháp Mộc Đà, nhìn thi thể Tây Vương Mẫu ở trước mặt mình, suy ngẫm về tất cả những gì mình nhìn thấy, tôi không thể không thừa nhận, cuộc đời này trải qua thế nào, là một mệnh đề thú vị. Ngay trong giây phút vừa nãy, tôi nhìn thấy thời khắc cuối cùng cuộc đời của rất nhiều người.

Chú Ba và Trần Văn Cẩm tiếp tục đi về phía trước, tôi cũng đi theo, tôi ngơ ngơ ngác ngác, lại nghe được rất nhiều, đại khái những người xây dựng cổng thanh đồng lúc đầu, đều ngủ say trong khối vẫn thạch khổng lồ này, những người này đến sớm hơn cả Tây Vương Mẫu, sau đó Tây Vương Mẫu dựng nước ở đây, sử dụng kỹ thuật những người này để lại, xây dựng cổ quốc Tây Vương Mẫu cực lớn, trở thành một nền văn minh thần bí trên Con đường tơ lụa.

Khối vẫn thạch khổng lồ này, sau khi tiến vào tầng khí quyển, trừ vẫn thạch mẹ rơi xuống đây rồi, còn có rất nhiều mảnh vỡ chia nhau rơi xuống, Chu Mục vương và Uông Tàng Hải hai lần vào Tây Vực, mang kỹ thuật gia công loại vẫn thạch này về Trung Nguyên, cũng mang theo truyền thuyết về trường sinh bất tử.

Tôi đi tách biệt với chú Ba và Văn Cẩm, họ ở trước nhất định đã thảo luận rất nhiều chuyện giữa bọn họ, vì cơn đau ở phổi, tôi không nghe rõ lắm, kết quả cuối cùng, dường như là lần nữa chia tay.

Hai người ở hai đầu hang núi đó nhìn nhau lâu lắm, Trần Văn Cẩm xoay người rời đi trước. Chú Ba đứng trầm ngâm rất lâu.

Tôi đứng chính giữa họ, họ cũng không nhìn thấy tôi.

Tôi vẫn luôn nghĩ, có chăng một loại khả năng, trong những năm tháng đằng đẵng, một mình chú Ba ở gác xép nhìn trời đêm, bên cạnh là một ly bia, bên kia ly bia đó, nhất định có một Văn Cẩm không thực, người có hương thơm, tiếng như chuông bạc, chớp chớp mắt nhìn chú. Trong vô số ngày đêm, Văn Cẩm vẫn luôn bầu bạn với chú, nhung nhớ vô cùng của chú đọng lại thành dáng hình người yêu, dần dà dần dà, đã lệch khỏi con đường của Văn Cẩm thật sự trong vũng lầy Tháp Mộc Đà cách xa ngàn dặm.

Văn Cẩm trong chấp niệm đó đã chống đỡ cho chú đến giây phút này, vào lúc gặp được người yêu thật sự của mình, lại phát hiện cô ấy cũng không cần mình, đơn phương nhiều năm tình nguyện hóa giải lòng tin, cuối cùng cũng nhìn thấy được trò cười của chính mình trong năm tháng.

Cuối cuộc đời chú Ba không cứu được Văn Cẩm, chính Văn Cẩm đã tự cứu mình.

Tôi bằng lòng tin rằng chú Ba vẫn luôn yêu Văn Cẩm, bởi vì lúc chú rời đi, tôi nhìn thấy trong mắt chú dường như còn có nước mắt, nhưng chú lại cười.

Cũng không phải cười khổ.

Không có cái vẻ em không sao lại còn kiên cường càng khiến người ta vui mừng, tuy rằng những gì tôi làm đều chẳng ích gì, em cũng không thuộc về tôi nữa, không còn yêu tôi nữa, nhưng em không sao thì thật tốt quá rồi.

Chú Ba nói cho dù người ta lợi hại cỡ nào, trước mặt tình yêu hẳn đều sẽ tầm thường, đây chắc cũng là dáng vẻ vốn có khi yêu một người, chú rất cảm ơn Văn Cẩm, năm đó lúc yêu nhau, chú Ba đã yêu một cách rất hèn mọn, Văn Cẩm nói với chú, người khiến anh cảm thấy bản thân hèn mọn, nhất định cũng không yêu anh, em đã không muốn sùng bái anh, cũng không muốn anh ngưỡng mộ em, chúng ta đều là trân bảo của đối phương.

Đánh giá hai người yêu nhau có một mối tình đẹp hay không, chỉ cần nhìn xem sau khi hai người yêu nhau, có trở nên ưu tú hơn không. Khi người ta bỏ ra cho đối phương, nhất định sẽ khiến đối phương trở thành người tốt hơn. Chú Ba và Trần Văn Cẩm năm đó hoàn thành cho nhau rất nhiều việc, tôi cảm thấy đó là một mối tình đẹp.

Vào lúc chú Ba đi ra khỏi hang núi, dừng lại dưới ánh mặt trời, tôi rất muốn ôm lấy chú. Nhưng tôi không làm được, tôi nhìn một mình chú Ba, đứng ở nơi đó. Lúc quay đầu lại, tôi nhìn thấy Văn Cẩm ở sâu trong hang núi, dõi theo chú.

Tôi đứng chính giữa bọn họ.

Mọi thứ xung quanh dần dần trở nên càng thêm mơ hồ, tất cả mọi thứ lại ẩn vào trong sương mù, tôi lần nữa nhìn vào các loại bóng người trong sương mù.

Tôi nhìn thấy bóng của một cánh cổng thanh đồng khổng lồ, ở ngay sau lưng tôi, lùi về sau, mười mấy bước là đến được.

Sau lưng cổng thanh đồng nhất định có liên quan đến thiên thụ trong đầu Muộn Du Bình, y tiến vào cổng thanh đồng, là đi xóa bỏ lời nguyền của Trương gia sao? Hay là có mục đích khác mà tôi hoàn toàn không biết?

Sau cổng là cái gì đây?

Tôi xoay người muốn cất bước đi tới, đột nhiên ngừng lại, tôi đột nhiên nhìn thấy một cái bóng khác, gần tôi hơn, cái bóng đó càng thu hút tôi hơn cổng thanh đồng khổng lồ.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,156
Posts: 95738
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút Ký Hậu Truyện (Trùng Khởi) - Nam Phái Tam Thú

Postby tuvi » 11 Dec 2019

Chương 220. Kết cục

Tôi chậm rãi đi về phía bóng đen kia, vì sao tôi lại hứng thứ với bóng đen này, bởi vì tôi nhìn thấy bóng của chính mình.

Con người ta vẫn là vô cùng quen thuộc chính mình, tôi nhìn thấy cái bóng đó ở trong sương mù, hẳn đó chính là tôi, nhưng tôi mà tôi nhìn thấy, đang bò dưới đất.

Tôi từng tra được một vài thông tin, trong cuộc đời tôi, từng có một khoảng thời gian, trên thế giới xuất hiện rất nhiều người tướng mạo giống như tôi, bọn họ dùng phương thức dịch dung không thể đảo ngược, thông qua cách phẫu thuật, vĩnh viễn biến thành dáng vẻ của tôi. Đến nay tôi vẫn không biết làm vậy có dụng ý gì. Cũng không biết những Ngô Tà này đến từ nơi nào.

Trương Hải Khách vẫn luôn săn giết những người này, tôi thấy hắn ta thu thập đầu người có dáng vẻ của tôi, ngâm trong formalin. Lần đầu tiên hắn ta gặp tôi, để xác định tôi có phải thật không, suýt nữa đã cắt luôn đầu tôi.

Dùng đầu ngón chân phân tích sơ một chút, thì biết có người đang dùng gương mặt của tôi làm một số chuyện, ban đầu tôi suy đoán, có thể là người Uông gia dùng cách thức như vậy để thám thính thông tin cả kế hoạch của chú Ba và Giải Liên Hoàn. Nhưng loại cách thức dịch dung không thể đảo ngược này, thực ra chính là phẫu thuật thẩm mỹ hiện đại. Mà tôi trước giờ cũng không cảm nhận được, có người đang giả dạng mình làm chuyện gì đó, chỉ là trong các loại điều tra, tôi từng phát hiện một bức ảnh chụp và một cuộn băng ghi hình, người trong đó trông y hệt tôi, là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Trong phần lớn thời gian tôi còn mê hoặc, có một sợi dây, vẫn luôn như ẩn như hiện, nó không giống những bí ẩn khổng lồ hồng hoang vạn cổ như Muộn Du Bình, Trương gia, cổng thanh đồng, nhưng tôi lại ghi nhớ vô cùng sâu sắc.

Thể chữ tôi học từ nhỏ, thể Sấu kim, không giống như người khác, đồ theo thể chữ trong sách cổ, mà vẫn luôn đồ theo nét chữ của một người tên Tề Vũ.

Đây là chi tiết chú Ba hay ông nội cố tình thiết kế, tôi vẫn luôn trăm mối không thể giải, tại sao họ hy vọng tôi viết ra nét bút của người khác, tôi cảm thấy khả năng duy nhất, là họ hy vọng có người sẽ cho rằng, tôi không phải Ngô Tà, tôi là Tề Vũ.

Mà bên ngoài lại dường như có rất nhiều người, cải trang thành dáng vẻ của tôi.

Kết hợp với chuyện trong vương mộ Nam Hải, giữa chú Ba và Tề Vũ, tựa hồ có quan hệ đặc biệt gì đó.

Nhưng tại sao?

Tôi đi vào đám sương mù đó, dần dần, tôi vào đến một căn phòng chật hẹp, tôi nhìn thấy một người đầu tóc bù xù đang bò dưới đất, ở một bên căn phòng, đặt một máy quay phim kiểu cũ.

Cảnh tượng này tôi đã từng gặp, đây là hình ảnh trong cuộn băng Văn Cẩm gửi cho tôi.

Đằng sau máy quay phim cũng không có ai, nhưng có một khung cửa sổ, tôi đi đến bức tường có cửa sổ, nhìn thấy đằng sau cửa sổ đứng đầy người. Bọn họ vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn “tôi” bò trong phòng. Nhưng tôi không nhìn rõ gương mặt của họ.

Tôi kinh ngạc phát hiện, tôi vẫn luôn cho rằng nơi này là trại an dưỡng, nhưng tôi nhìn ra từ cửa sổ, nhìn phẩm chất của vách tường với cự ly gần, tôi phát hiện đây không phải trại an dưỡng.

Đây là một phòng kho nào đấy của kho Mười một.

Tôi quay đầu lại nhìn tôi dưới đất, tôi nhìn thấy trên cánh tay của tôi dưới đất, vẽ một hàng chữ, hàng số hiệu đó tôi trông đặc biệt quen thuộc, đó là mã hàng của kho Mười một.

Chỉ có “hàng hóa” của kho Mười một, mới có mã hàng.

Tôi nhìn người này, nốt da gà toàn thân đều nổi lên, đột nhiên tôi nhận ra, “tôi” này, thế mà là hàng hóa của kho Mười một, y được gửi vào kho hàng ngầm cực lớn của kho Mười một, một vị trí chưa biết nào đó.

Tôi nhìn kỹ lại mã số này, tôi phát hiện là mã số của chú Ba mà khi đó tôi từng tra ra được.

Chú Ba gửi “tôi” này vào kho Mười một?

Bây giờ y vẫn ở đó sao?

Tôi cúi đầu nhìn “tôi”, ánh mắt y mơ hồ, không thể tập trung. Dường như đang lẩm bẩm tự nói chuyện.

Tôi cúi đầu muốn nghe kỹ, đột nhiên y lại cười, y đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi, như thể đã nhìn thấy tôi, tôi giật nảy mình, không thể như vậy được, những thứ này đều là ký ức của tôi, y không nhìn thấy sự tồn tại của tôi.

Lời lẩm bẩm của y rõ dần lên: “Chúng tôi đều ở đây, sau khi nghe sấm, đến tìm chúng tôi.”

Mọi thứ xung quanh nháy mắt đều giống như luồng khí, thoắt cái tan rã biến mất, nháy mắt tôi cảm thấy lạnh lẽo, xúc cảm dịch quan tài và vách quan tài xung quanh tít tắt quay lại. Tôi bắt đầu ho khan dữ dội.

Xung quanh một vùng sáng ngời, tôi ngồi dậy từ trong quan tài, gần như trong nháy mắt nôn ọe, bắt đầu ho ra vô số thứ trông như cục thịt đỏ lòm. Những thứ này phun ra ngoài.

Tôi ho được mười mấy phút, tôi mới ngừng lại được, xoay người nhìn xung quanh, người của ông chủ Tiêu đều đã xuống đây hết, thủ lĩnh Uông gia đứng ở một bên, Muộn Du Bình, Bàn Tử và Hạt Tử đứng bên cạnh tôi, bốn phía quan tài toàn là kíp mìn, cho nên bọn họ không đánh nhau.

Tôi xoay người nhìn ông chủ Tiêu, ông chủ Tiêu cũng chậm rãi đứng dậy, ông ta xoay người nhìn nhìn tôi, ánh mắt ông ta bình tĩnh nhưng cuồng nhiệt, hoàn toàn khác với trước kia.

“Hai ông chủ, tuần trăng mật của các người thế nào?” thủ lĩnh Uông gia ở đằng xa hỏi: “Câu hỏi của hai người có đáp án chưa?”

Tôi nhìn nhìn Muộn Du Bình, y đưa quần và giày cho tôi, tôi mặc từng cái vào, ra khỏi quan tài, ông chủ Tiêu vì không ai dám lại gần, cho nên vẫn đứng đó, đột nhiên ông ta mở miệng nói: “Dưới chân chúng ta, chính là nơi tôi muốn đến?”

Mọi người quay mặt nhìn nhau, ông chủ Tiêu nhìn xuống dưới chân, trong phân tích ban nãy của chúng tôi, dưới chân chúng tôi, chính là tầng cuối cùng của tòa tháp lớn này, tầng này trong đo lường của tà giáo, là một tầng sâu vô hạn, không có điểm cuối, gọi là Niết bàn tịch tĩnh, là điểm cuối của tất cả.

“Các người theo tôi đi xuống.” ông chủ Tiêu nói với người Tiêu gia: “Tôi đã biết được tất cả.”

Nói rồi ông chủ Tiêu nhìn tôi: “Cậu hỏi nhầm câu hỏi rồi, giống hệt tôi lần đầu tiên, cậu sẽ còn quay trở lại, Ngô Tà, nhưng không còn hy vọng rồi, tôi sẽ không cho cậu cơ hội nghe sấm nữa, các người đối với tôi đã không còn ý nghĩa, các người có thể rời đi.” ông ta nhìn nhìn uế vật bên miệng tôi: “May mắn duy nhất là, cậu sẽ không chết, nhưng cậu vẫn chưa kết thúc, tiếng sấm đã mang căn bệnh của cậu đi.”

Tôi sờ sờ ngực, cũng không có cảm giác gì đặc biệt.

Ông chủ Tiêu nhìn người Uông gia: “Sau khi chúng tôi đi xuống, các người phải cho nổ nơi này, trừ tôi ra, tôi không hy vọng lại có bất kỳ ai có thể nghe sấm.”

“Sao ông biết chúng tôi sẽ làm theo?”

“Anh lại đây.”

Thủ lĩnh Uông gia nhíu mày, ngẩn ra giây lát, bước tới, ông chủ Tiêu thì thầm bên tai thủ lĩnh Uông gia mấy câu. Thủ lĩnh Uông gia kinh ngạc nhìn ông ta rồi lùi lại.

Ông chủ Tiêu tiếp tục nhìn về phía tôi, vừa định nói gì, Bàn Tử đột nhiên ra tay đánh lên đầu ông chủ Tiêu, ông chủ Tiêu ui da một tiếng, che đầu lại, Bàn Tử mắng to: “Ông biết hết tất cả, ông biết hết cái rắm.” ông chủ Tiêu đau đớn ôm đầu, Bàn Tử nhìn nhìn phía trên, liền kiềm ông chủ Tiêu lại, nói với mọi người: “Tôi nói các người này, nếu các người hiền hiền lành lành cũng thôi đi, các người đánh Hoa Nhi gia của chúng tôi thành như vậy, ngoài kia Cửu Môn nhiều người làm như thế, bây giờ giả thành thầy khí công, ông đây biết tỏng các người.”

Ông chủ Tiêu đột nhiên dùng một tần suất hết sức đặc biệt, vỗ vỗ bụng Bàn Tử, Bàn Tử thoắt cái thả lỏng tay, kinh hãi nhìn ông chủ Tiêu. Đột nhiên nổi nóng, lại muốn động thủ.

Tôi ngẩng đầu ngăn cản Bàn Tử, tôi biết động tác vừa nãy của ông chủ Tiêu, đó là ám hiệu lúc hắn và Vân Thái ở bên nhau.

Ông chủ Tiêu đứng thẳng người dậy nhìn tôi, chầm chậm ra khỏi quan tài, chân trần đi đến bên cạnh quần áo của mình, trên chân đã toàn là máu. Ông ta mặc quần áo và mang giày vào, huýt sáo mấy tiếng với xung quanh, tất cả lưỡi gà rung lên, trên vách hang bên cạnh xuất hiện một đường hầm.

Ông ta không chút do dự, đi vào trong.

Người Tiêu gia lục tục theo vào. Cả không gian chỉ còn lại chúng tôi và người Uông gia.

Tất cả người Uông gia nhìn nhau một cái, đi ngang qua cạnh chúng tôi, cũng đi theo vào tầng cuối cùng, tôi nhìn cửa hang đó, chúng tôi không ai động đậy.

“Cậu đã biết chuyện mình muốn biết chưa?” Bàn Tử hỏi bên tai tôi. “Chú Ba cậu ở đâu?”

Tôi đã biết chú Ba ở đâu rồi. Tôi gật đầu, ngẩng đầu nhìn lên trên, câu cánh tay Bàn Tử: “Ra ngoài tôi nói các anh nghe.” nói rồi tôi nhìn Muộn Du Bình, y vác trang bị không nhìn tôi, tôi lại nhìn Hắc Hạt Tử, Tiểu Hoa không rõ sống chết, chúng tôi cũng không thể chậm trễ.

Biết được rất nhiều thứ, nhưng hình như tất cả đều không thay đổi.

“Cũng chưa kết thúc.” tôi nghĩ đến mã số kia, nhưng tôi muốn tạm nghỉ đã.

Chúng tôi đi lên một mạch, lên đường trở về.

Nói tóm lại, đi một mạch rất lâu rất lâu, thời không đan xen, đầu tôi một vùng trống rỗng, vào giây phút tôi ngồi lên xe, mới ý thức được đã về đến nhân gian.

Sau mỗi lần mạo hiểm quay về tôi cực kỳ ít khi tỉnh táo, đường về vô cùng vất vả, thậm chí càng thêm mệt mỏi hơn lúc đến. Nhưng dọc đường tôi đều vô cùng tỉnh táo, Tiểu Hoa mất máu quá nhiều, vẫn luôn hôn mê, Bàn Tử cứ nói nên dẫn nổ trực tiếp nổ chết những người đó. Tôi mệt đến không nói lời nào.

Sau khi Tiểu Hoa tỉnh lại, tôi và cậu ấy hàn huyên rất nhiều, biết được thêm nhiều chi tiết, nhưng ở đây không tiện giải thích thêm những thứ này nữa.

Tôi không trở về Hàng Châu, tôi có hơi không muốn đối mặt với chú Hai, tôi chỉ muốn yên tĩnh, ngẩn ngơ một chút, mới suy ngẫm lại thời gian này đã xảy ra những gì.

Từ tin nhắn đầu tiên của chú Ba, dẫn đến một chuỗi sự việc, so với những chuyện tôi từng trải qua, vẫn chưa tính là phức tạp.

Ông chủ Tiêu cũng không hy vọng người khác nghe được tiếng sấm như ông ta, cho nên đã gây rất nhiều tội ác, tôi lại không có chút hứng thú nào với những thông tin ông ta nghe được. Tóm lại cứu được người rồi, tôi cũng đã biết hướng đi của chú Ba.

Nhìn từ điều tra của Hắc Hạt Tử, trong cái gọi là tiếng sấm có chứa âm thanh từ trên trời, có khả năng là một loại hiện tượng có thể giải thích, bởi vì ở thôn Câm anh ta phát hiện tiếng sấm nào đã qua phản xạ địa hình đặc thù, thì có thể hình thành tiếng sấm tương tự. Chỉ là tiếng sấm quen thuộc tôi nghe thấy ở Hàng Châu đó, có phải cũng là ảo giác do thế núi ở Hàng Châu hình thành hay không, lại trở thành một bí ẩn.

Những thứ tôi nhìn thấy kia, đều ở trong ký ức tôi, hay là tiếng sấm truyền cho tôi, tôi cũng không rõ nữa.

Nhưng, tôi biết, câu đố không ở đâu khác, mà ở trong kho Mười một.

Nghỉ ngơi, rồi lại xuất phát thôi.

Hậu truyện Trung Khởi (Cực Hải Thính Lôi )…. Hoàn
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,156
Posts: 95738
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút Ký Hậu Truyện (Trùng Khởi) - Nam Phái Tam Thú

Postby tuvi » 11 Dec 2019

Hậu ký ( Vĩ Thanh)

Tôi nằm trên ghế tựa ở thôn Vũ, ngoài trời đang mưa, tôi nhóm chậu than, Bàn Tử bên cạnh bưng chậu ngâm chân tới. Muộn Du Bình dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài cửa, Hắc Hạt Tử ở trong nhà bếp nấu cơm, thương thế Tiểu Hoa vẫn chưa khỏi, so sổ sách ở buồng trong, tất cả chi phí hoạt động lần này, ngân phiếu rất nhiều, cậu ấy so rất kỹ lưỡng.

Tú Tú đang trên đường tới đây, chắc là Tết này không định đến nữa, cho nên lần này cũng cũng coi như đến đông đủ một chút.

Tôi viết báo cáo gần sáu ngày, viết hết đầu đuôi tất cả sự việc đằng sau bút ký của ông nội, quyển bút ký này ba đời Ngô gia đều viết, đã sắp viết dày như Tư Bản luận, có lúc tôi muốn mở một blog, dùng bí danh viết hết những câu chuyện này đăng lên mạng, viết những gian khổ thực sự vào trong con chữ, thực ra có thể chống lại hư hại năm tháng, trên mức độ rất lớn.

Nhưng Bàn Tử nói, blog đã lỗi thời rồi, vẫn là ngoan ngoãn viết lên giấy cho mình tự đọc thôi, đừng kinh động đến lôi tử( Phương ngôn Bắc Kinh, miệt xưng chỉ cảnh sát) khiến tuổi già lạnh lẽo.

Có một chuyện, khiến tôi kinh ngạc lại cảm thấy vô cùng bình thường, chính là bệnh phổi của tôi cũng chưa khỏi.

Lúc tôi xem ảnh chụp, mới biết ông chủ Tiêu đang nói bậy, không biết là vì ông ta muốn vùng thoát, hay là nghe sấm nghe ra ảo giác, nhưng bệnh tình của tôi đã ổn định không ít. Đều này có nghĩa cuộc sống sau này, tôi vẫn phải mang theo lá phổi nát này mà ngắc ngoải, bác sĩ nói, cũng không biết khi nào sẽ trở nên càng thêm nghiêm trọng. Cho nên, ngược lại đối với cuộc sống của mình, tôi bắt đầu tràn đầy chờ mong.

Ít nhất nó đã dạy cho tôi một điều, chính là bất cứ chuyện gì tôi làm, hậu quả của nó, cho dù là chính diện hay phản diện, đều sẽ không dễ gì biến mất, đây chính là chân lý mà đời người phải hiểu rõ, khi chúng ta vẫn còn là trẻ con, luôn có một loại ảo tưởng, ảo tưởng những gì không tốt rồi sẽ có ngày quên đi, rồi sẽ có ngày không còn tồn tại trong đời chúng ta, chỉ cần chúng ta tiến về phía trước, ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn ngủ, tất cả đều sẽ tốt lên, nhưng những nỗi đau này vào những lúc nào đó, luôn sẽ đột nhiên xuất hiện, anh biết nó mãi mãi vẫn ở đó, trở thành một phần của anh.

Nhưng tại sao anh đều không làm được, anh đã không thể xem nhẹ nó, cũng không thể xem trọng nó, cuộc đời chính là cứ thế mà trở nên càng ngày càng phức tạp.

Thần kỳ là, khi sinh mệnh đang đi về điểm kết thúc, tất cả nỗi đau dường như trong nháy mắt liền trở nên không còn quan trọng, thứ mà sinh mệnh vĩnh hằng mang đến là hư vô vĩnh hằng, thứ mà sinh mệnh hữu hạn mang đến lại là xán lạn, mà bất cứ lúc nào cũng sẽ đoạt đi tất cả bệnh tật, lại có thể khiến người ta trải qua cuộc đời này tốt hơn.

Có phải rất buồn cười không?

Vào lúc sau cùng của cuộc đời, khi rốt cuộc anh phải cáo biệt chính mình, rốt cuộc anh mới phát hiện bản thân mà anh yêu nhất, đã bị anh giày vò đến không ra hình người.

Đừng thẹn với một anh được cha mẹ dày công đắp nặn, đừng thẹn với một bản thân tốt đẹp. Phải tin rằng những tốt đẹp của mình khiến anh xứng đáng có được tất cả, cuộc sống của mọi người, chỉ có một vai chính, chính là bản thân mình.

Nhưng, chúng ta rốt cuộc phải làm sao mới có thể sống qua một đời một cách chính xác?

Tôi không khỏi bắt đầu tự hỏi, tôi bắt đầu thản nhiên suy xét những câu hỏi mình không muốn nghĩ tới kia, Muộn Du Bình thế nào cũng sẽ ly biệt, nguy cơ sức khỏe và việc tôi dần dần già đi, sự bảo vệ của chú Hai với tôi, thiếu sót của cha mẹ, những ngốc nghếch trong cuộc đời cùng những tính toán của đối thủ, cùng với tất cả những gì tôi đạt được, không đạt được và mất đi, tiếc nuối. Các bạn của tôi, những gì họ làm vì tôi, cùng những gì tôi làm vì họ.

Tôi không biết.

Nhưng làm việc tốt, đừng hỏi triển vọng.

Cơm của Hạt Tử chiên khét, tôi thở dài, mắng to đứng dậy.

Hết
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,156
Posts: 95738
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Previous

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 52 guests