Chương 8. Sổ thu chi
Bàn Tử vừa nghe không có rượu, sắc mặt lập tức thoắt cái biến thành vẻ mặt khiếp sợ. Tết nhất mà không có rượu, đối với anh ta, đây là đại sự. Anh ta bèn cười nói với bà thím: “Chị gái à, số chị hên quá, nó không báo mộng với chị đâu mà lo, chị biết vì sao không? Vì nó báo mộng với tôi đây rồi. Nó nói chị chính là mẹ ruột của nó à không phải, là lãnh đạo của nó đó.”
Đến đây, tôi với Bàn Tử kẻ xướng người họa diễn một màn “em đây phải bồi thường chị tiền gà mới được, ai da không có tiền lẻ à, hay là thêm mấy chai rượu đi, ối chết, thêm chai rượu giá lại vống lên rồi, thôi thôi tụi em trả chị ngần này , tụi em thiệt tí cũng đáng mà”. Khiến bà thím có cảm giác chỉ bằng con gà với mấy chai rượu mà bóp được từ bọn tôi một món tiền lớn.
Rượu quê chả vò nào vị giống vò nào. Phương pháp ủ rượu toàn tự nghĩ ra, có vò thì cho đủ thứ hầm bà lằng vào ủ, có những vò thời gian lên men và nhiệt độ ủ hoàn toàn dựa vào tâm trạng. Cho nên, không thể biết được mở vò nào thì có vị nào, chỉ có thể tạm thời đoán mò mà thôi. Có điều, rượu quê có một điểm không bao giờ thay đổi, đó là nồng độ cồn rất cao. Đối với tôi, thế là đủ. Uống càng say càng bớt phiền.
Muộn Du Bình vặt lông gà, moi nội tạng. Lòng mề gà tôi đem rửa sạch, thái nhỏ, đem xào lên với chút ớt. Bà nội tôi cực kỳ thích làm món này.
Bàn Tử đun nước nấu canh rau cải đậu phụ. Anh ta vừa bước vào bếp là biến thành đầu bếp ngay, trực tiếp mở một vò rượu ra rót vào bát con, vừa uống vừa khuấy nồi nước, nói với tôi: “Chậc, lúc nãy xuống hang trộm ấy, tôi cứ có cảm giác như được về nhà ấy, cậu biết không, phải chăng tụi mình vẫn nên phát huy chút sức tàn chứ nhỉ. Cậu phải biết, địa vị giang hồ, bảo mất là mất luôn.”
“Đúng là đồ con chồn vàng, chui xuống cái hang là về nhà luôn được.” Tôi nói, “Nghỉ đi, tranh thủ còn sớm kiếm một cô vợ, đẻ một thằng cu, kẻo về sau đến khả năng sinh đẻ cũng mất luôn.”
“Ai dô, Thiên Chân, từ bao giờ đến phiên cậu nghi ngờ năng lực của Bàn gia ta thế. Nói cho cậu hay, Bàn gia ta đây roi quất cả tam sơn ngũ nhạc, trứng áp cả tứ hải cửu châu. Biết nước biển vì sao lại mặn không, đấy là vì…”
“Đấy là vì anh quá rảnh!” Tôi tức giận nói. Bàn Tử vớt rau cải đậu phụ ra bát, cầm lấy một cái giẻ lau, bọc hai bên thành nồi bắt đầu rót canh. Tiếng động khá lớn, nửa câu sau của anh ta tôi không nghe rõ.
Thực ra tôi cũng biết vì sao Bàn Tử lại nói thế. Một số người đến một độ tuổi nhất định sẽ đặc biệt thích chụp ảnh, đó là khi cảm thấy tuổi thanh xuân sắp trôi qua, cái tốt đẹp giản đơn sắp biến mất. Cái giai đoạn “thời gian thì vẫn còn nhưng đã sắp đến kết thúc” này khiến người ta không thể thích ứng nổi, cho nên, theo bản năng, trong khoảng thời gian này muốn lưu giữ lại những gì tốt đẹp nhất của mình. Bàn Tử cũng giống thế, mạo hiểm làm anh ta cảm giác mình vẫn còn trẻ như xưa, cho dù bây giờ thân thủ của anh ta vẫn khỏe như cũ, nhưng chính anh ta cũng đã cảm nhận được ảnh hưởng của tuổi tác lên cơ thể mình rồi.
Tôi đỡ hơn anh ta. Bởi vì từ nhỏ tôi vốn không quá khỏe, cho nên cái cảm giác bất lực đó vẫn vĩnh viễn đeo bám tôi, người ta nói “người 30 tuổi có thắt lưng 60 tuổi”(bệnh kinh điển của dân văn phòng, tuổi 30 mà cái lưng của người 60), cho nên mức độ chênh lệch trước sau của tôi không quá lớn.
Làm cơm được hai phần ba, ngoài cổng làng bỗng vang lên tiếng thanh la đồng gõ lao xao. Làng này địa hình phức tạp, đây là lần đầu tiên bọn họ đến, Bàn Tử bèn đặt một cái thanh la ở đó, khi nào họ đến cổng làng thì gõ. Tiếng thanh la vang rung trời, nghe cứ như quỷ vào thôn. Bàn Tử chùi tay lên tạp dề, vui vẻ nói: “Đến đây!”
Hai chúng tôi ra ngoài đón họ vào, đến cổng làng, đập vào mắt là Tú Tú toàn thân đỏ lòe, lạnh quá hóa thành một cục lông hết nhìn đông lại ngó tây. Nhìn thấy tôi, con nhỏ hớn hở vẫy tay, run lập cập gọi: “Anh! Phúc Kiến không phải ở phía Nam sao?”
Tôi đi tới, cô bé lao vào ôm chầm lấy tôi. Tôi biết Tú Tú rất vui, gần đây cô nàng phải tiếp nhận rất nhiều việc ở Hoắc gia, được một dịp về vùng thôn quê chơi là cực kỳ hiếm có. Chỉ là, con nhỏ này ăn mặc cứ như nguyên cây nến di động, vừa nhìn là biết áo bông này mua đại ở ven đường.
Mọi người đằng sau nhìn thấy tôi, đều tiến lên đón. Tôi tới nhận quà Tết họ đưa, thấy cả bố mẹ tôi nữa, tôi lập tức từ dáng vẻ hotboy thị trấn – chủ tiệm nhà quê lắc mình biến thành con trai ngoan của mẹ. Thuốc chắc chắn không thể hút, lúc giới thiệu bạn bè cũng phải súc tích một tí. Tôi giới thiệu, Bàn Tử là phía đối tác đầu tư nông sản của tôi, sắp tới chuẩn bị làm một số đặc sản sinh thái vùng quê; còn Muộn Du Bình là trợ lý của Bàn Tử, hai người này là anh em ruột. Nói thế bố mẹ sẽ không truy hỏi “Sao Tết nhất cậu không về nhà?”. Loại câu hỏi này là một đả kích đối với người Trương gia. Tuy rằng bọn họ vẫn cứ canh cánh trong lòng về chuyện ông anh trai này hút hết dinh dưỡng của ông em rồi.
Chú Hai châm thuốc, từ lâu đã nhìn thấu tất cả rồi. Chú vốn là định khuyên tôi về, chỉ là vừa đến nơi, không tiện nói. Tôi né tránh ánh mắt của chú. Tiểu Hoa gặp tôi cũng vui vẻ, nhìn thôn làng, nói tôi là đồ lừa đảo, có cái thôn nghèo rách này mà dám miêu tả cứ như là thế ngoại đào nguyên, có điều tiếng thác nước vĩnh viễn không ngừng này lại rất dễ làm người ta an tĩnh.
Bước vào nhà tôi, Tiểu Hoa còn ra vẻ kinh ngạc: “Tuy là trông mà lực bất tòng tâm, nhưng cậu cũng tốn không ít tâm tư nhỉ.”
“Hay là đến ở chung luôn?” Tôi khiêu khích.
“Đại ẩn ẩn vu thị, tiểu ẩn ẩn vu dã. Thế ngoại đào nguyên của tớ chắc là ở ngay trong lòng thôi.” Tiểu Hoa sờ sờ cái bàn đầy mỡ, ngón tay miết một cái, liếc nhìn tôi: “Không trải bàn à?”
Tôi nghĩ thầm, trong làng này sinh hoạt đã không tiện rồi, có nhiều thứ còn phải tự thân vận động ấy chứ. Tiểu Hoa tiếp tục xem xét kỹ lưỡng, thấy tôi chuẩn bị nấu cơm, bèn lẳng lặng cởi áo khoác bông, rút từ trong ba lô ra một cái tạp dề, mặc ngoài áo sơ mi, bắt đầu đến giúp.
Đông người, nhà liền ấm áp lên, hơi nước bốc lên phủ một lớp sương mù trên thủy tinh. Tú Tú gọt dưa và trái cây cho các vị trưởng bối, Muộn Du Bình tách vỏ quả hồ đào, Bàn Tử với Tiểu Hoa cãi nhau chí chóe, cậu ta bắt bẻ mấy thứ dụng cụ làm bếp giá rẻ mua ở siêu thị. Tầm mắt của tôi bỗng mờ đi, tự dưng cảm thấy mọi thứ rất không thật.
Đúng lúc đó, di động tôi rung lên, cầm lên xem, phát hiện Lôi Bản Xương gửi cho tôi một tin nhắn.
Ông ta là người lạc hậu, không dùng weixin. Tin nhắn không hiển thị nội dung. Ngón tay tôi định ấn mở xem, nhưng lại do dự.
Tôi do dự mấy phút, cuối cùng không giở tin nhắn ra xem. Không phải là không dám, chẳng qua là cảm thấy không cần thiết phải xem nó vào lúc này. Tôi của ngày xưa hầu như lúc nào cũng trong tình trạng gấp rút vội vã đi thử hết mọi khả năng có thể, nhưng thực ra, mình có thể trước hết chuẩn bị sẵn sàng đã rồi hẵng đi đối mặt với vận mệnh của mình mà.
Bàn Tử hỏi tôi sao thế, tôi cười bảo Lôi Bản Xương gửi tin nhắn chúc Tết đấy. Bàn Tử “ai” một tiếng, nói lão già này trông thế mà cũng đáng thương.
Tôi gập di động lại, đặt trên bàn bếp, tiếp tục lu bu việc nhà.
Có Tiểu Hoa giúp đỡ, chúng tôi bày một mâm cỗ đầy ú ụ thức ăn, hơi nóng bốc lên hôi hổi, đầy mùi dầu mỡ xào nấu. Lúc bày bàn, mỗi món ăn tôi đều phải cân nhắc kỹ lưỡng, để xếp thành một mâm cỗ xếp hình bông hướng dương, màu vàng ở giữa, màu xanh biếc xếp xung quanh. Tuy toàn là món ăn dân dã, mùi vị na ná nhau, nhưng bởi đi tàu xe vất vả, lại còn phải leo núi một đoạn, cho nên đến lúc ăn cơm, ai nấy đều đói ngấu, vừa động đũa là gắp lia lịa.
Tivi phát chương trình chào xuân, ngày xưa hồi còn ở thành phố, năm nào cũng là bố mẹ tôi ngồi trong phòng khách xem tivi, tôi rúc trong phòng lên mạng đốt bánh pháo. Nhưng lần này không thể không làm BGM rồi.
Trong bữa cơm, Bàn Tử hỏi Tiểu Hoa mấy chuyện làm ăn, Tú Tú hầu chuyện các cụ trưởng bối, Muộn Du Bình thì lại bị chương trình chào xuân thu hút sự chú ý, hoặc có lẽ là, tất cả những thứ này không liên quan gì đến hắn cho lắm, hắn chỉ đần người ra trước tivi mà thôi.
Những cái Tết trước đây hắn trải qua như thế nào, hoặc phải nói là, trong cuộc đời dài dằng dặc của hắn, liệu có tồn tại con số đếm cứ qua từng năm từng năm lại lớn thêm một đơn vị? Chúng tôi đã đi một khoảng rất lớn trong cuộc đời mình, mà cây kim giây của cuộc đời hắn thì chỉ mới vừa nhích một chút.
Tôi đoán, người Trương gia chắc là không ăn Tết nhỉ? Bởi mỗi năm trôi qua lại là một cú hích rất lớn, đẩy chúng tôi bước một bước dài trên con đường đời của mình. Mất đi một phần lớn đến thế, đương nhiên là phải hưởng thụ thật tốt, phải để lại ấn tượng thật đẹp. Nhưng đối với bọn hắn, điều này chẳng có nghĩa lý gì.
Nghĩ cũng xúc động thật, nhưng tôi đã học được cái không xoắn xuýt những thứ không thể thay đổi được này.
Lúc mới đầu bố mẹ tôi rất im lặng, mở miệng là toàn lời khách sáo, làm kẻ hậu bối, chúng tôi ai nấy đều mời rượu các cụ, mà mẹ tôi có hơi rượu một cái là sẽ tiến vào trạng thái hội trưởng hội phụ nữ, bắt đầu nói rất chậm, trước là tổng kết những sai lầm phạm phải trong quá trình nuôi dạy tôi, sau là dần dần chuyển hết chủ đề sang tôi. Chú Hai tôi thức thời, tìm chủ đề nói chuyện ngắt lời mẹ tôi, chú nói chú không xứng đáng làm bậc cha chú, thế hệ trước toàn để lại cho tôi đủ các loại rắc rối. Nhưng người cần phải nói xin lỗi nhất, thì lại không ở đây, chú chỉ có thể thay người đó nói vậy. Chú uống cạn chén rượu, nhìn tôi: “Nhiều bạn bè cháu đang ở đây thế này, cháu cũng nói gì đi.”
Tất cả mọi người đổ dồn mắt về phía tôi, vẻ mặt có vẻ hả hê. Tôi nhìn chú Hai, nghĩ bụng từ năm tôi 8 tuổi ổng đã suốt ngày bắt tôi diễn trò trước mặt mọi người, tới giờ là U40 đến nơi rồi đấy, tôi biết nói gì bây giờ, biết tỏng nhau đến mức này rồi còn gì. Nhưng tôi vẫn đứng lên, ngửa cổ nhìn xà nhà trên trần, nói: “Xin lỗi, cảm ơn.” Sau đó nâng chén uống.
Thực ra tôi cũng chỉ muốn nói hai câu này thôi, mà cũng chỉ có hai câu này mới có thể diễn đạt được tất cả những suy nghĩ của tôi lúc này. Tiểu Hoa vỗ vỗ thắt lưng tôi, ý là đã hiểu.
Uống xong tôi nhìn Bàn Tử, Bàn Tử ra hiệu để anh ta lên tiếng, rồi lập tức đứng lên giành quyền nói: “Hôm nay thực là rất vui, để tôi hát tặng mọi người một bài. Vì có trưởng bối ở đây, tôi không hát bài tủ đâu, gần đây vừa học bài mới, tên là Bài ca năm cái vòng.”
Bàn Tử bắt đầu hát, cùng với nhạc nền phát ra từ tivi, thế mà nghe cũng lọt tai phết. Bàn Tử hát xong, Tiểu Hoa bắt đầu liên khúc Tây Bì Lưu Thủy, chú Hai lập tức bị gom về đội fan hùng hậu của cậu ta. Tú Tú ngượng, không biểu diễn, thế là chuyển lượt đến Muộn Du Bình.
Để chuyển mục tiêu chú ý, Tú Tú chỉ thẳng vào Muộn Du Bình nói: “Con trai biểu diễn xong rồi mới đến phiên con gái.” Tôi quay đầu nhìn, liền phát hiện Muộn Du Bình đã không còn ở đó. Tôi lại lập tức quay sang nhìn cửa, phát hiện hắn quả nhiên đã chuồn vào sân trong hít gió trời. Đúng là cái đồ lanh trí boy.
Ầm ĩ đến tận nửa đêm, người làng bắt đầu đốt bánh pháo. Ở nông thôn, bánh pháo nổ mười vạn tiếng là cấp bậc nhập môn, tiếng pháo nổ đì đùng đì đẹt liên miên không dứt, quả pháo kép ở giữa nổ tung lên trời. Bàn Tử đùa giỡn kêu lên: “Tiếng súng ngoài tiền tuyến đã vang dội, các anh em! Mau lấy các dải pháo của chúng ta ra, chúng ta phải cho tụi hàng xóm biết thế nào là lựu đạn tự chế. Nổ tiệt giống lũ gà nhà nó đi!”
Hai tai tôi đã ù đi. Vào sân, trong mùi khói pháo xông đầy trời, tôi châm điếu thuốc, làn hơi lạnh như băng cùng nicotin ngấm vào trong phổi.
Tiểu Hoa tay đút túi, đứng cạnh tôi, lẳng lặng nhìn những phiến đá xanh lát đường dưới ánh đèn đường. Trong nhà nhiều người đang đánh mạt chược và hút thuốc, cậu ta ra ngoài cho thoáng khí.
“Cậu thực sự định ở luôn chỗ này đấy à?” Tiểu Hoa đột nhiên hỏi tôi.
Tôi nhìn cậu ta, không cảm thấy đây là một câu hỏi. Miệng ngậm điếu thuốc, tôi kéo một thùng nước từ dưới giếng lên, rửa tay. Nói: “Không biết nữa, giờ tớ chỉ muốn sống ở đây.”
Tiểu Hoa không hỏi nữa, khoác vai tôi. “Cậu chỉ là không muốn ở nơi khác mà thôi.”
Tôi cười cười nhìn cậu ta, tôi hiểu ý cậu ta, nhưng không cần thiết phải bàn bạc thêm nữa, tôi biết rõ mình muốn gì.
Tôi với cậu ta đi bộ lên núi, tụi trẻ trong xóm đã tỏa đi khắp các nhà để chúc Tết. Đến một chỗ tối đen, đó là bên ngoài từ đường của làng, chúng tôi ngồi xuống bậc thềm trước cửa.
Chúng tôi không nói chuyện gì nữa, cũng không bàn bạc thứ gì phức tạp, những thay đổi có khả năng, những trình tự ứng đối, đã nói quá nhiều thứ như thế rồi, cũng đã quen, hôm nay không cần nói nữa. Hai đứa tôi đều nhận ra mình không biết nên nói cái gì. Tôi chuyển điếu thuốc sang, Tiểu Hoa từ chối lần thứ n. Chúng tôi cứ như thế, lẳng lặng không ai nói một lời, ngồi ngẩn ra lướt newsfeed. Ánh sáng từ di động phát ra chiếu lên mặt chúng tôi. Ánh sáng lạnh, cũng rất yên bình.