Đạo Mộ Bút... Ký Mười Năm Sau - Nam Phái Tam Thúc

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Đạo Mộ Bút... Ký Mười Năm Sau - Nam Phái Tam Thúc

Postby tuvi » 07 Dec 2019

Chương 30. Mười năm

Trong suốt mười năm nay, tôi đã rất nhiều lần nằm mơ, mơ thấy hắn ta thời niên thiếu, với tôi thời niên thiếu gặp nhau, mơ thấy bộ xương trắng trước cửa thanh đồng, mơ thấy đến lúc gặp lại hắn ta đã biến thành một thứ giống như Trần Bì A Tứ, mà rất có thể, quãng thời gian mười năm này đủ để tôi tưởng tượng từng chút một, chấp nhận từng chút một. Tôi cũng mơ thấy chú Ba ngày trẻ trói chặt tôi lại dưới cái cây, còn chú thì một mình bỏ đi chẳng biết tăm tích.

Khi tất cả mọi chuyện còn chưa bắt đầu, người để lại ấn tượng nhất trong lòng tôi phải là chú Ba, hồi nhỏ ở bên bàn ăn – bàn ăn nhà tôi đặt ở cạnh cửa sổ, ngoài cửa sổ có một cây cầu, bên cây cầu có một nhà chuyên tơi bông, thằng bé con nhà đó thường lén đến trước cửa sổ nhà tôi, phá hỏng cái cửa sổ treo rèm nhà tôi, rồi chôm mấy món đồ chơi lặt vặt hay đặt trên bàn ăn – bố tôi suốt ngày cằn nhằn chú Ba hay gây vạ, nhưng chú Ba thì vui lắm, những lúc chú đến nhà tôi chơi, người nhà đang rang tóp mỡ, chú Ba chả bao giờ giúp làm việc nhà đâu, mà hay bế tôi lên vắt vẻo trên đầu chú, dẫn tôi đi bắt dế chơi.

Tâm tư của tôi rất tinh tế, nhớ lại những chuyện này, đặc biệt là trong mười năm nay, tôi có thể nhìn thấy được những thứ mà ngày xưa tôi chưa nhìn thấy. Tôi thích bắt châu chấu, bởi vì bắt châu chấu về chỉ mình mình chơi, nó không kêu, cũng không giống dế mèn, có phần tranh đấu ở trong đó. Nhưng chú Ba thì thích tranh đấu, cho nên, mục đích của chú thường rất rõ ràng.

Đối với tôi mà nói, bắt châu chấu là vừa đủ khả năng, bắt dế mèn cần phải đến những chỗ rất bẩn, lật gạch lật ngói. Dế mèn thoạt nhìn vô cùng đáng sợ, độ mạo hiểm cao, cho nên tôi chỉ thường đi theo chú Ba, xem chú lật mấy tảng đá, giẫm chết dế cơm, bổ nhào vào mấy con châu chấu đang nhảy nhót trong những bãi bùn ẩm lá khô. Có lẽ từ khi còn bé, đi theo chú Ba, rình mò thế giới của chú, đã trở thành một trong những thói quen của tôi rồi.

Trong bóng tối, trong đầu tôi thoáng hiện lên rất nhiều người, sổ tay của ông nội, Tiêu Tử Lĩnh ở Trường Sa. Những người ở thế hệ ông nội, nhiều khi chỉ cầu được một bữa cơm no bụng, một cái giường ấm áp, để thỏa mãn được những điều này, các cụ lúc nào cũng phải dốc cạn sức lực, tình yêu của các cụ, dường như chỉ xảy ra trong một chớp mắt, kéo cày trên thửa ruộng, nhìn về phía xa xa, đã liền cảm thấy mình thích một người rồi. Người ở thời ấy, vì những mục đích đơn giản, sử dụng những phương thức giản đơn, nhưng lại có những lựa chọn tàn khốc mà người thời nay không thể nào tưởng tượng nổi.

Cho nên, đối với lòng người, ông nội đã tuyệt vọng. Đây cũng là lý do vì sao ông thích chó đến thế.

Trong mười năm này, tôi càng ngày càng hiểu rõ ông nội hơn, thậm chí, cũng càng ngày càng hiểu rõ sự hờ hững của Muộn Du Bình đối với thế giới này. Con người là gì? Toàn bộ con người trên thế giới này, đều có một lô những vấn đề cần phải giải quyết. Mỗi một con người đều quá phức tạp, đến nỗi bạn có mối liên hệ với bất kỳ người nào, thì cũng có mối liên hệ với tất cả những vấn đề mà người đó phải giải quyết.

Trong mười năm, tôi càng hiểu, những thứ tốt nhất mà mình có thể cho được, nếu không phải là thứ có thể dùng để giải quyết vấn đề mà người kia cần phải giải quyết, vậy thì, cho dù mình có moi hết tim gan ra đi nữa, thì sự dứt khoát quyết tuyệt khi chuyển hướng nòng súng của người kia sẽ khiến mình chết lặng người.

Mà phần lớn con người trên thế giới này, cũng không biết chính bản thân mình cần cái gì. Bọn họ chỉ biết người khác có cái gì, mà bọn họ lại không có cái ấy.

Cho nên, phần lớn lòng người là khó hiểu, ta có thể cho đi tất cả, nhưng chắc chắn vẫn không thể lấp đầy được cái mạng lưới tham vọng khổng lồ tụ lại giữa người với người giống như mạng nhện vậy.

Nếu tôi là Muộn Du Bình, nếu cứ từng lần từng lần lần nào cũng là nếm trải lòng người như thế, tôi chẳng thà thế gian này chỉ còn một mình mình. Rất hiếm người sau khi nếm trải hết mọi vinh hoa mà vẫn có thể vô tư hồn nhiên. Người trời sinh đã đơn thuần, chỉ có thể sinh tồn trong cô độc bất tận.

Tôi ngẩng đầu nhìn khắp bốn phía đầy sao, chúng vẫn đang biến đổi, biến thành những con dế nhảy nhót, biến thành từng cảnh từng cảnh lòng người mà tôi vẫn khổ sở và không thể hiểu nổi trong suốt mười năm qua.

Xa xa có một ánh đèn đuốc, từ từ xuất hiện, hình như là đèn dầu, khác hẳn với những vì sao kia. Đó là ánh lửa nơi xa xôi, trông như lửa ma trơi.

Trong lòng tôi vẫn đang trĩu nặng bởi những suy nghĩ vừa nãy, nhất thời không thể phân rõ được đó là hiện thực hay là ảo giác.

Ánh lửa kia càng đung đưa càng lại gần, tôi mới từ từ tỉnh ngộ lại, nghe tiếng bước chân vọng lại từ nơi xa xa, trong lòng khủng hoảng.

Nếu là Bàn Tử và Tiểu Hoa, theo kế hoạch ban đầu, thì đáng ra họ không phải xuất hiện ở đây. Dưới đáy Trường Bạch Sơn này, vì sao lại có người cầm đèn mà đi.

Chẳng lẽ Tiểu Ca ở trong cánh cửa chờ đến phát chán rồi, bèn ra ngoài đi dạo chơi?
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,226
Posts: 95995
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Đạo Mộ Bút... Ký Mười Năm Sau - Nam Phái Tam Thúc

Postby tuvi » 07 Dec 2019

Chương 31. Một tôi thứ ba

Tôi nhặt một đống đá ở bên cạnh, trong bóng tối, nghĩ hắn ta không thể phát hiện ra tôi nhanh thế được, nếu như có biến, tôi cứ dùng đá chọi hắn, ít nhất cũng có cơ hội phòng thân.

Ánh lửa cứ lắc lắc lư lư, từ từ tới gần, trong hẻm núi dưới lòng đất này, con đường có thể đi lại được rất hẹp, rất nhanh, ánh lửa đã tiến đến ngay trước mặt tôi.

Tôi nhìn thấy một người đang cầm ngọn đèn bão, mặc áo khoác phao đã rách tả tơi, đến trước mặt tôi, hắn không nhìn thấy tôi đang núp trong bóng tối, chỉ dừng lại thở hổn hển giống tôi, nhìn ngó quanh quất.

Sau đó, hắn ngồi xuống, đặt đèn bão lên một tảng đá bên cạnh cao đến nửa người, ánh đèn chiếu sáng khuôn mặt hắn.

Trong nháy mắt, tôi có cảm giác hoàn toàn lẫn lộn giữa quen biết và không quen biết, ngay lập tức tôi phát hiện ra, hai cảm giác này đều đúng. Bởi vì, tôi nhìn thấy chính gương mặt của tôi. Người đến, dáng dấp giống tôi y như đúc.

Tôi nheo mắt lại – Trương Hải Khách? Hay là…?

Gương mặt hắn đầy vẻ mệt mỏi, lơ mơ nhìn khắp bốn phía. Không phải Trương Hải Khách. Ánh mắt cậu ta kiên định và sắc bén hơn rất nhiều.

Dường như hắn không có dự định tiếp tục đi về phía trước nữa, bắt đầu sắp xếp lại ba lô sau lưng mình, trong ba lô của hắn có ít đồ ăn, hình như hắn bắt đầu ăn.

Tay của tôi hơi run lên, đầu óc trống rỗng, không biết nên phản ứng thế nào. Bỗng nhiên, hình như người nọ nghe thấy cái gì, cảnh giác ngẩng đầu lên, tôi lập tức nín thở, lại thấy hướng mà hắn nhìn không phải là chỗ tôi.

Hắn nhìn về phía sâu trong hẻm núi, tôi quay đầu nhìn, lại thấy một ánh lửa, từ đằng xa, đang đung đưa tiến lại gần.

Ngô Tà trước mắt tôi hình như đang căng thẳng, hắn ngóng nhìn một hồi, sau đó lấy ra một khẩu súng lục, không có bất kỳ cử động gì.

Tôi nắm lấy hòn đá bên cạnh, chừng nửa tiếng sau, lại nhìn thấy một người cầm đuốc, cẩn thận từng bước lại gần về phía này.

Người này mặc một bộ quần áo cotton leo núi bó sát, tay giơ đuốc, sau lưng vác một ba lô leo núi rất to, đi tới gần chỗ tôi, hình như là ngửi thấy mùi dầu hỏa quanh quất, hắn ta bèn rút cái cuốc chim leo núi ra. Thấy Ngô Tà dưới ánh đèn bão đang nhìn mình, hai người không một chút kinh ngạc, sau đó, người mới tới đặt ba lô xuống.

Tóc hắn ta rất dài, còn dài hơn gã đến trước và cả tôi. Râu ria đã lâu không cạo, hắn ta cầm cuốc lên, đập xuống đá vụn ở một chỗ, chừa cho mình một khoảng trống để nghỉ ngơi.

Tôi nhìn khuôn mặt của người thứ ba, toàn thân mồ hôi lạnh không ngừng toát ra, vẫn là khuôn mặt của tôi.

Chuyện gì thế này?

Trong đầu tôi chốc chốc lại rõ ràng, chốc chốc lại loạn xì ngầu, không thể suy nghĩ gì được.

Vì sao không chỉ có một tôi tới nơi này?

Người những đó, những động tác của chúng, giống hệt như chính tôi vậy. Lẽ nào, những người dáng dấp giống hệt tôi mà tôi phát hiện ra đây, những Ngô Tà giả trang mà Trương Hải Khách vẫn luôn hoang mang ngờ vực đây, mục đích là thế này?

Tiếp đó, ở phía xa trong bóng tôi, lần lượt xuất hiện từng ánh lửa, ánh sáng bắt đầu bừng lên. Tôi kinh hoàng nhận ra, vô số những người này, đều bắt đầu đi về phía này.

Mụ nội nó. Tôi thầm nghĩ, nhìn từng chỗ từng chỗ ở nơi này sáng bừng lên. Lông tơ toàn thân tôi dựng đứng.

Những người này, bọn chúng không hề để ý đến nhau, sau khi đến gần đây, đều giống như tôi, tìm một chỗ mà ngồi xuống, cũng không trò chuyện gì, cũng không nhìn ngắm gì, chỉ lặng yên như tờ. Rất nhanh, trong khe núi bên ngoài cửa thanh đồng, bừng lên vô vàn những ánh lửa lốm đốm. Ánh sao khắp xung quanh đã biến mất, chỉ còn lại ánh lửa đầy khắp núi, trông như một buổi đêm lễ hội đèn dầu thần Shiva (Karthikai Deepam).
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,226
Posts: 95995
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút... Ký Mười Năm Sau - Nam Phái Tam Thúc

Postby tuvi » 07 Dec 2019

Chương 32. Vào cửa

Tôi nấp trong bóng đêm đợi rất lâu, mãi đến khi nơi này không còn bóng tối cho tôi nấp nữa, đến khi tôi phản ứng kịp, tôi đã đi len qua bọn người này từ lâu rồi. Bọn chúng không ai ngẩng đầu nhìn tôi, chỉ mơ màng nhìn khắp bốn phía, nhìn đồ vật trong tay, có kẻ thì lại nhắm mắt dưỡng thần, có kẻ thì ngủ luôn.

Tôi siết chặt hòn đá trong tay. Tôi không biết chuyện này là thế nào, nhưng tôi biết, cảnh tượng này, không hề giống với vô số lần tưởng tượng của tôi.

Giết hết bọn chúng đi. Trong lòng tôi không ngừng dâng lên cái ý nghĩ này, mặc kệ vì sao những kẻ này phải xuất hiện ở đây. Tôi không muốn cục diện thành phức tạp thế này.

Tôi cầm lấy hòn đá, đi tới bên cạnh một Ngô Tà đang ngủ, lạnh lùng nhìn hắn. Tôi giơ tảng đá lên.

Hắn trở mình, mở mắt, nhìn tôi, trong ánh mắt không một tia sợ hãi, lúc này, tôi chợt nhận ra, hình như tôi đã gặp hắn lúc nào rồi.

Hắn mệt mỏi nằm ngủ trên tảng đá, tay cầm một chai rượu trắng không có nhãn.

Đây là dáng vẻ hồi đầu khi tôi trở về Hàng Châu. Tôi nằm trước cửa hàng, quay mặt về phía Tây Hồ. Nhìn dòng người chen nhau như dệt cửi, tôi uống rượu trắng, tôi vốn chẳng có tửu lượng gì, vừa tỉnh táo được một tí, uống hai ngụm lại ngây ngất.

Khi đó, tôi cảm thấy rất mệt mỏi và tuyệt vọng, tất cả đã trở về điểm ban đầu, tôi mất tất cả, lại không thu được gì.

Tôi thả hòn đá trong tay xuống, nhìn những Ngô Tà ở khắp xung quanh. Tôi nhận ra, bọn chúng chính là từng khoảnh khắc của tôi trong suốt mười năm, mỗi người, đều là một tôi trong mười năm này.

Mặc những bộ quần áo khác nhau, có những vẻ cảnh giác khác nhau, cầm những vũ khí khác nhau.

Con người chưa bao giờ có cơ hội để có thể nhìn kỹ nhìn rõ ràng chính bản thân mình đến vậy. Tôi leo lên trên một tảng đá lên, trong lòng bỗng nghĩ, đây là ảo giác sao? Vì sao lại có nhiều quá khứ của tôi đến thế, đều phóng chiếu ra hết trước mặt tôi đây? Lẽ nào, tôi trong lúc bất giác, đã vào trong cánh cửa thanh đồng? Đèn pin tôi chiếu lên cánh cửa đồng sáng chói, là mặt sau của cửa.

Tôi nghĩ vậy, thấy ánh lửa dưới chân tắt đi từng chút từng chút, bốn phía lại trở về bóng tối như cũ, chỉ còn lại một ánh lửa tàn, sau đó, tôi cảm giác có cái gì đang liếm miệng tôi.

Ý thức của tôi từ từ trở về, nhận thấy tôi đang nằm ngủ, bên tai có tiếng người nói chuyện. Đến khi tôi mở mắt ra, tôi lờ mờ thoáng thấy một đống lửa trước mặt, Tiểu Mãn Ca đang liếm mặt tôi.

Không biết Tiểu Hoa cho nó ăn cái gì, nước bọt mùi thối muốn chết. Tôi xoay người ngồi dậy, thấy xung quanh có mấy đống lửa.

Bên cạnh có người đưa ly nước cho tôi, trong lòng tôi thả lỏng, nhận lấy ly nước, lúc này mới phát hiện vết thương trên tay đã được khâu rồi.

“Tới rồi? Sao tôi lại đang ngủ?” Tôi nói.

Có người rót thêm trà nóng vào cốc của tôi: “Cậu không phải đang ngủ, cậu là đang bị sốc.”

“Vớ vẩn.” Tôi nhấp một ngụm trà nóng, trong mười năm này, tôi đã trải qua những hoàn cảnh còn khó khăn hơn thế này nhiều, thế mà sao hồi đó tôi không bị sốc, mà lại sốc ở đây.

Tôi quay đầu. Tôi nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy Bàn Tử hoặc Tiểu Hoa, hoặc là những người khác. Nhưng tôi lại nhìn thấy một gã đàn ông mặc áo khoác da, đeo kính râm, tay cầm cốc nhìn tôi.

“Tôi vẫn chưa tỉnh, đúng không?” Tôi nhấp một ngụm trà, “Bằng không sao anh lại xuất hiện ở chỗ này?”

“Đúng vậy, tôi là ảo giác của cậu, cậu sắp chết rồi.” Hắc Hạt Tử nói với tôi: “Nhiệt độ ở đây quá thấp, cậu nằm trên tảng đá này mà ngủ, khả năng rất thấp là bọn họ sẽ tìm được cậu trước khi cậu chết hẳn.”

“Tôi sẽ không chết. Ảo giác trước khi chết của tôi, sao có thể là anh được.” Tôi nói, nhìn Tiểu Mãn Ca. Tôi bỗng có chút cảm giác không ổn. Hắc Hạt Tử thì nhất định là ảo giác của tôi rồi, nhưng mà tại sao tôi lại ảo giác ra con chó chết tiệt này.

Tôi có cảm giác mãnh liệt rằng mình vẫn chưa hề tỉnh táo lại. Tôi đứng lên, nhìn bốn phía, liếc mắt, tôi liền thấy Bàn Tử chết ở đằng sau tảng đá lớn mà tôi nằm tựa vào. Cổ anh ta đứt đoạn, tay chân xoắn vặn thành hình cái bánh quai chèo, lòi ra cả xương sống, một con “khỉ trong miệng” đang ngấu nghiến cái gì đó ở xương cột sống.

“Khi hắn ta xuống đây, bị tuột xuống khỏi sợi xích, ngã gãy cổ.” Hắc Hạt Tử đi tới sau lưng tôi, ôm lấy bả vai tôi, ra hiệu nhìn sang bên kia.

Tôi quay lại nhìn, thấy đầu của Tiểu Hoa lăn lông lốc trong đống đá vụn, thân thể chẳng biết ở đâu.

“Cậu đem đầu của cậu ta giao cho Tú Tú, xem cô nàng lần này có còn để ý đến cậu nữa không.” Hắc Hạt Tử nói: “Cậu ta bị chim mặt người xé xác thành từng mảnh, thủ hạ của cậu muốn đi cứu…”

Bên cạnh cái đầu của Tiểu Hoa, Khảm Kiên bị chẹt dưới một tảng đá, con mắt lòi cả ra, não chảy ra từ trong hốc mắt. “Chim ở đây quắp lấy đá, ném xuống dưới như bom.”

Tôi đi về phía bọn họ, nhìn khắp nơi toàn là xác của đồng bạn tôi, đều bị phanh thây thành năm bảy mảnh, bốn phía nồng nặc mùi máu tươi và mùi hôi thối của nội tạng khiến người ta phát buồn nôn.

Dĩ nhiên, không một ai còn sống.

Tay của tôi phát lạnh, nhìn về phía Hắc Hạt Tử. Hắc Hạt Tử nói: “Tôi đã nói với cậu rồi, kết cục cuối cùng có lẽ sẽ là vậy. Chỉ cần còn một người đi tiếp, mọi người xung quanh hắn sẽ luôn luôn đụng phải những cảnh này.”

Tôi không nói gì. Mười năm trước, có lẽ chuyện này sẽ khiến tôi sụp đổ mất. Nhưng bây giờ thì không. Bởi vì tôi đã chấp nhận sự vô thường của đời người rồi.

Hắc Hạt Tử nhìn tôi: “Không nói à? Đến đây, đi theo tôi.”

“Đi đâu?”

Hắc Hạt Tử dùng đèn pin chỉ về phía trước, tôi phát hiện, cánh cửa thanh đồng khổng lồ ấy vậy mà đã mở ra. Ở giữa cửa đồng, có một khe hở, đang từ từ khép lại.

Anh ta nhặt một khẩu súng từ dưới đất lên, vứt cho tôi, rồi vọt đến chỗ cái khe. Tôi kiểm tra đạn một chút, nhặt chiếc đèn pin bên cạnh thi thể của Bàn Tử, rồi cũng vọt đến chỗ cái khe theo anh ta.

Lũ chim mặt người lao xuống, ập về phía chúng tôi. Tôi chạy sau lưng anh ta, giơ súng bắn, mỗi mười phát đạn lại một phát đạn sáng, đường hình cung sáng chói khắp bầu không. Trong lúc hỗn loạn, tôi chạy vọt vào trong khe hở.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,226
Posts: 95995
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút... Ký Mười Năm Sau - Nam Phái Tam Thúc

Postby tuvi » 07 Dec 2019

Chương 33. Kỳ quặc

Bên trong khe tối om, tôi chĩa nòng súng về phía bóng tối, hướng lên trời, bắn một viên đạn sáng. Trong ánh sáng loang loáng, tôi nhìn thấy vô số tháp đá, là từng tòa từng tòa tháp đá thấp bé chất đống từ các tảng đá, trên có đầy hoa văn nhỏ li ti.

“Đây là đâu?” Tôi quay người về phía cửa bắn một phát đạn, bắn rơi một con chim mặt người bay vọt vào, càng nhiều chim mặt người hơn lập tức tràn vào trong.

Hắc Hạt Tử túm lấy cổ tôi, dí tôi xuống phía sau một đống đá, trở tay ném một kíp mìn. Xoay người bắn bùm vào kíp mìn ngay giữa không trung.

Tiếng nổ ầm vang cực lớn vang vọng bên trong cánh cửa thanh đồng, tạo thành một âm hiệu hết sức kỳ quái, tôi loáng thoáng nhìn thấy cả sóng âm quét qua toàn bộ không gian, tất cả hoa văn trên các tảng đá lóe lên, những hoa văn này lóe sáng ánh lân quang, xẹt qua toàn bộ vách động, tôi thấy trên toàn bộ vách tường của hang động đều có hoa văn li ti.

Sóng âm lướt qua hoa văn lóe sáng. Thẳng tắp một đường cho đến tận chỗ sâu thẳm dưới đất.

Hoa máu bắn tung tóe ngập trời, Hắc Hạt Tử kêu to: “Đứng lên!” Tôi với hắn ta hai người vịn nhau đứng lên, không ngừng nổ súng về phía cửa, bắn chết hết những con “khỉ trong miệng” đang bò ra từ trong xác chim nát vụn đẫm máu.

Bên trong cánh cửa là thế này sao? Tôi nhìn khắp xung quanh, những ánh lân quang chớp lóe này, hình như đang nói gì đó với tôi.

“Đây là nơi nào?” Tôi không kìm được, dừng bắn mà hỏi.

“Tự cậu thấy rõ ràng!” Hắc Hạt Tử quát.

Tôi nhìn lên vách tường hang động, trên vách đá bị hoa văn bao phủ có vô số những người đá cẩn vào trong vách đá, những người đá này toàn thân trần truồng, lớp da ngoài giống y đúc đá ở nơi đây, nằm co cụm trong từng cái hang trên vách tường hang động giống như những đứa trẻ sơ sinh. Trên bụng bọn chúng có một cuống rốn, nối liền với đá ở nơi này.

Gần như là đồng thời, tôi cũng nhìn rõ những đường vân hoa văn kỳ quái kia, không ngờ tất cả là những số thứ tự.

Những người đá này, có lớn có nhỏ, có những cái chỉ cỡ bằng đứa trẻ sơ sinh, có cái cỡ tuổi thiếu niên, có cái là người trưởng thành. Tất cả những người này đều có khuôn mặt giống y đúc Muộn Du Bình. Hoàn toàn không nhúc nhích chút gì.

Bọn họ yên lặng nằm đó, trên người bị đánh dấu bởi những chữ số thứ tự. Có thể là dùng thuốc nhuộm làm từ côn trùng ở nơi này để viết lên. Tôi không thể nào tính được hết số lượng, bởi vì tôi không biết nơi này còn sâu đến bao nhiêu, nhưng tôi lại thế, ở đây, trên tất cả các vách đá núi đá đều mọc đầy những người đá như thế này.

“Uông Tàng Hải ghi chép, theo xích sắt mà xuống, thấy cửa đồng khổng lồ dưới đáy núi chìm trong đá, bên trong người đá ngàn vạn, đá thai nghén mà ra, cuống rốn nhập vào đá, không tình cảm không ham muốn, tính toán số lượng, nhiều không đếm xuể, bất tận bất tuyệt.” Hắc Hạt tử nói.

“Mẹ kiếp Tiểu Ca là một người đá?”

Hắc Hạt Tử bắn chết một con “khỉ trong miệng”, nhặt lên một tảng đá trong đống đá vụn ở dưới đất, ném cho tôi, tảng đá ấy có hình một bàn tay.

“Những người đá này, cứ cách một khoảng thời gian, lại biến trở về thành người đá. Ở đây mỗi đống đá vụn, chính là một Trương Khởi Linh. Sau khi bể vỡ, cứ cách mười năm lại trưởng thành một người.”

“Xằng bậy.” Toàn thân tôi rét run, nhìn từng đống từng đống đá, Trương Khởi Linh mà tôi biết kia, là một đống đá trong này? “Ta đang nằm mơ, mau mau tỉnh lại.”

Hắc Hạt Tử nhìn tôi: “Hắn chỉ là một tảng đá, chẳng khác gì bất cứ tảng đá nào ở đây.”

“Ta đang nằm mơ.” Tôi nhìn Hắc Hạt Tử: “Mẹ kiếp, mau đánh thức tôi dậy!”

Cảm giác chân thực và cảm giác hư ảo không ngừng lẫn lộn vào nhau, tôi cảm thấy ghê tởm phát nôn, Hắc Hạt Tử trước mặt lúc thì rõ ràng, lúc thì lờ mờ.

Hắn ta nhìn tôi: “Có kẻ không về kịp, liền biến thành một pho tượng đá, kẻ có thể về kịp, trong ký ức của hắn, tất cả những phần hắn trân quý nhất…”

Tôi chĩa súng về phía Hắc Hạt Tử: “Đừng nói nữa!”

“Cậu sẽ không nổ súng.” Hắc Hạt Tử nhìn tôi, “Cho dù cậu cảm thấy mình đang mơ, cậu cũng sẽ không nổ súng bắn tôi.”

Tôi vứt súng xuống, nhìn khắp bốn phía, trong mông lung, những người này tựa như những cây nấm, mọc lên trên đá. Rốt cuộc đây là nơi nào?

Mười năm rồi, Muộn Du Bình kế tiếp ư? Tôi lấy đèn pin chiếu khắp những người đá này, đột nhiên sau lưng Hắc Hạt Tử có cái bóng lóe lên, một lưỡi dao xọc thẳng vào ngực hắn ta.

Toàn thân tôi nổ tung, lập tức tỉnh lại, xoay người ngồi dậy.

“Óa óa óa óa óa óa óa!” Bên cạnh vang lên tiếng người gào oai oái, tôi quay đầu, thấy Bàn Tử, Rắn Trắng, họ bị tôi dọa một cú giật mình.

“Úi trời quỷ nhập tràng nhà cậu.” Bàn Tử bị tôi dọa, lật úp cả tách nước trà, đổ đầy ra ngực. Tôi vội vàng nhìn khắp xung quanh, bốn phía lửa than rất vượng, rất ấm, trên người tôi còn đắp cả đống quần áo của Bàn Tử.

Mồ hôi lạnh tứa ra khắp người. Tôi quay đầu nhìn hai lượt, tìm Hắc Hạt Tử. Nhận ra không có sự tồn tại của hắn ta. Hắn ta không ở nơi này. Bấy giờ tôi mới yên lòng.

“Mấy người xuống rồi. Tôi ngủ bao lâu rồi?” Tôi giật mình, nhận ra trên người mình có túi chườm nóng.

“Bọn tôi không biết, lúc tìm được anh, anh đã trong trạng thái mê man rồi.” Rắn Trắng nói: “Anh hoạt động ở nơi nhiệt độ thấp suốt, có lẽ tinh thần anh quá kích động, ngay cả sự trao đổi chất của mình đã ngừng lại mà không hề hay biết. Ngô Tà, anh thực là làm tôi thất vọng quá. Vừa rồi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

“Bạch nương tử nói đúng lắm, Bạch nương tử cái gì cũng biết, bọn mình có Bạch nương tử thì chính là thiên hạ vô địch.” Bàn Tử nói: “Ngay cả Bàn gia ta, thấy Bạch nương tử cũng phải bội phục bái một bái.”

Bàn Tử thích móc mỉa người ta, có lẽ thói quen này của Rắn Trắng làm anh ta không tiêu nổi.

Rắn Trắng không để ý đến anh ta, nói: “Nhân sinh bình đẳng, gọi tên của đối phương, làm tôi cảm thấy không tốt.”

Tôi nhìn về hướng cánh cửa đồng xa xa. “Tiểu Hoa đâu.”

“Ở đây không liên lạc được với cậu ta, nhưng mà yên tâm, nhóm cậu ta vừa đông vừa khỏe.”

Tôi nghĩ thầm, tôi không lo cái này, thời gian không còn nhiều, mà Quỷ tỷ thì ở bên chỗ cậu ta cơ.

“Cậu có biết, cái thứ đó mở cửa thế nào không?” Bàn Tử đưa tôi một điếu thuốc, bảo tôi nhai một ít.

Tôi nhìn về hướng cửa thanh đồng, nhai nát điếu thuốc lá: “Mẹ kiếp, toàn mùi mồ hôi anh thối hoắc.”

“Bàn gia ta dùng thân thể này để bảo vệ một bao cuối cùng đấy, đây là hương thơm cơ thể của Bàn gia ta, ngày xưa cậu nhai xong liền ói, bây giờ đúng là đã trưởng thành rồi.” Bàn Tử lấy đèn pin chiếu về hướng tôi nhìn, màu đồng sáng bóng như ẩn như hiện. Thứ đấy quá to lớn rồi, khỏi phải tìm.

Tôi phun bã thuốc ra, nôn khan hai lần. Bàn Tử nháy mắt với tôi, ý bảo tôi đi cùng.

“Anh phát hiện ra cái gì?”

“Lúc cậu gặp ác mộng luôn mồm kêu ‘đừng mà đừng mà’ ấy, tôi đi xem một lượt xung quanh đây. Tôi phát hiện một điều kỳ quặc.” Nói rồi, anh ta đi về phía cửa thanh đồng.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,226
Posts: 95995
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút... Ký Mười Năm Sau - Nam Phái Tam Thúc

Postby tuvi » 07 Dec 2019

Chương 34. Nghỉ hưu

Trong bóng tối, hai chùm sáng đèn pin chuyển động, vẫn không làm chậm được nhịp tim tôi đập loạn, đến gần cửa thanh đồng, cái cánh cửa khổng lồ sáng lóa đến ngộp thở này, khiến người ta có cảm giác cổ xưa vô cùng.

Tôi đã vượt qua khoảng cách gần cánh cửa nhất mà ngày xưa tôi đạt tới được, bắt đầu tiến đến gần hơn nữa. Cửa trước mặt tôi càng ngày càng vĩ đại. Tôi càng ngày càng không thở nổi.

“Mà mà bọn mình để Quỷ tỷ ở bên ngoài rồi. Chứ không khi tụi mình đến trước cánh cửa, không chừng, cửa liền mở ra.”

Cách sử dụng Quỷ tỷ cụ thể ra sao, không ai biết. Nhưng lần trước hình như là Tiểu Ca cứ thế cầm nó mà tiến vào trong.

“Còn chưa đến lúc mà, ngộ nhỡ cậu đến trước cửa, cửa liền mở xoạch con mẹ nó luôn, cậu kia chưa mặc quần, xấu hổ lắm.” Bàn Tử nói.

“Hắn ta không có quần. Quần của hắn tôi đang mặc mà.” Tôi chỉ vào quần mình.

“Mẹ nó, thế còn xấu hổ hơn.” Bàn Tử nói.

“Anh nghĩ Tiểu Ca là loại người sợ mất thể diện đến thế à? Nếu có thể ra ngoài sớm một chút, không mặc quần thì cũng chả sao. Dù sao, nếu đổi lại là tôi bị nhốt mười năm, tôi không mặc quần mà có thể ra trước thời hạn vài ngày, chắc chắn là tôi vẫn bằng lòng.”

Bàn Tử khịt mũi một cái: “Cậu từng thấy Tiểu Ca bị mất mặt bao giờ chưa?”

“Hình như chưa.” Tôi nhớ lại một chút.

“Đấy tức nghĩa là, Tiểu Ca là một người cực kỳ cực kỳ sĩ diện, chứ không, con người bình thường vĩnh viễn không thể nào không bao giờ bị mất mặt cả. Với cả, chưa đến lúc mà đã mở cửa, nói không chừng lại có phản ứng dây chuyền gì.” Bàn Tử làm một động tác diễn tả chúng tôi bị Tiểu Ca bẻ gãy cổ.

Tôi quay đầu nhìn cánh cửa, tôi kinh ngạc nhận ra, mặc dù là khoảng cách gần đến vậy rồi, hoa văn trên cánh cửa vẫn vô cùng tinh tế như cũ. Nhớ đến cái cảnh ban nãy mình nằm mơ thấy, có chút không thoải mái.

Cả hai người ngồi trước cửa suốt nửa ngày, không ai nói lời nào.

“Cậu nói coi, tôi liếm một cái liệu có trường sinh bất lão không nhỉ?” Bàn Tử lẩm bẩm nói.

Tôi hít sâu một hơi, nghĩ thầm không đến mức đơn giản thô thiển như vậy đâu.

“Tiểu Ca Tiểu Ca, tụi này tới rồi nè, cậu có ở bên trong, gõ một cái coi nào.” Bàn Tử gào lên xé cả cuống họng.

Chúng tôi im lặng, lắng nghe. Không thấy gì.

“Cửa dày quá.” Bàn Tử vỗ vỗ tôi.

“Đừng đùa giỡn nữa, rốt cuộc anh phát hiện ra cái gì?” Tôi có chút sốt ruột, anh ta bèn lấy từ trong túi ra một đồ vật, đưa cho tôi. Tôi nhận ra đó là một tảng đá.

“Đây là?”

“Tháp đá.” Bàn Tử nói: “Có người sắp đặt những tháp đá đơn giản ở trên thần đạo, bọn tôi đi theo tháp đá, mới có thể đến đây nhanh như thế. Xem ra là ký hiệu Tiểu Ca để lại.”

Xem ra, ở mỗi con đường vào, hắn ta đều có chỉ dẫn cả. Tôi sờ vuốt tảng đá. “Sau đó?”

“Sau đó, bình thường có chỉ đường thì chỉ dẫn đi theo một đường thôi đúng không?”

Tôi gật đầu, Bàn Tử nói: “Con đường Tiểu Ca chỉ bọn tôi, có một ngã ba.”

Tôi im lặng một lúc, đột nhiên ý thức được nguyên nhân anh ta gọi tôi ra đây. Tôi suy nghĩ một chút, lặng lẽ nói: “Vậy anh có đi xem thử con đường kia không?”

“Tôi lo cho an nguy của cậu, cho nên cứ đến đây trước đã.” Bàn Tử ngồi xuống trước cửa thanh đồng, “Cậu có muốn đi xem không?”

Tôi cũng ngồi xuống, lắc đầu, Bàn Tử lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Ô, cậu mà lại không có hứng thú với việc này á? Có khi Tiểu Ca lại để lại mấy thứ cậu cần phải biết ở trong đó đấy.”

“Đúng thế.” Tôi nói, “Có lẽ tất cả mọi việc đều ở nơi đó. Nhưng cũng có lẽ, hắn ta chỉ muốn thử xem, tôi có còn là cái kẻ chỉ vì không thể nhìn thấu rõ sự thật mà cứ canh cánh trong lòng ngày đó hay không.”

Bàn Tử im lặng, anh ta nhìn tôi, tôi nhìn anh ta, mãi lâu sau, mới hỏi: “Thật không đi xem à?”

“Tôi không có tí chút hứng thú nào.” Tôi nói.

“Thật đúng là lãng tử có thể hồi đầu.” Bàn Tử giơ ngón cái lên: “Không phải chê tính tình cậu không tốt, nhưng khi con người trải qua quá nhiều sự việc rồi, liền biết được đến lúc nào thì mình nên dừng lại. Vậy chúng ta cứ chờ, sau khi Tiểu Ca ra ngoài, cậu tính làm gì? Đã suy nghĩ chưa?”

Tôi nhìn cánh cửa thanh đồng trước mặt: “Có một lần, tôi tìm được một ngôi làng ở trong ngọn núi phía nam Phúc Kiến, ngôi làng này phong thủy rất kỳ quái, tọa lạc trên một nửa sườn núi của một khe núi, có sáu cái thác nước, nước bắn tung tóe, quanh năm nước đổ xuống làng cứ như trời mưa, người già trong làng nói ngày xưa có tăng nhân đi qua nơi này, viết một bài thơ, nói rằng, nơi đây trăm năm khô hạn, ngàn năm mưa.

Rất đẹp, rất sạch sẽ. Quanh là có rất nhiều cây đại thụ, người dân thì thuần phác, tôi tính đến đó ở một thời gian. Tiểu Ca, sau khi hắn ta trở ra thì khắc thành người tự do. Hắn sẽ đi đâu, tôi chẳng biết.”

“Vậy chuyện làm ăn của cậu?”

“Cho Tiểu Hoa đi, là tôi nợ cậu ấy. Đóng cửa hay tiếp tục, cứ để cậu ấy quyết.”

“Ôi mẹ kiếp, tôi với cậu anh em nhiều năm đến vậy, thế mà cậu cho Tiểu Hoa, không cho tôi.”

Tôi túm lấy cái gáy dày thịt như heo của Bàn Tử: “Làm anh em nhiều năm với anh, tôi trịnh trọng nói cho anh hay, anh nên nghỉ hưu đi được rồi đấy. Đến làng này đi, bí thư chi bộ của làng cho anh làm.”

Bàn Tử cười cười, đột nhiên đẩy một tảng đá ở trước mặt ra, tôi nhìn thấy, Quỷ tỷ được đặt ở bên dưới tảng đá, ở đó có một rãnh lõm xuống bằng đồng.

“Tiểu Hoa nói, nếu cậu chọn lựa đến ngã ba đó xem một lần, vậy, vận mệnh của cậu vẫn sẽ như cũ không hề thay đổi. Khi ấy, thứ này, nên vĩnh viễn chôn ở đây thì hơn. Nếu như cậu chọn bỏ cuộc, vậy cậu mới xứng đáng có được tương lai.”

Tôi nhìn anh ta, nghĩ bụng anh suy tính cái gì thế này.

“Cậu ta không xuống đâu.” Bàn Tử nói.

Trong lòng tôi dâng lên một dự cảm bất thường, “Tiểu Hoa làm sao thế?”

“Yên tâm, cậu ta không làm sao cả. Cậu ta ở phía trên chờ bọn mình.” Bàn Tử nhún vai đứng lên: “Đây là lần cuối cùng cậu bị lừa gạt. Kế tiếp, chúng mình đều về hưu thôi. Chỉ khi thật sự rời đi, mới có thể…”

“Mới có thể thật sự kết thúc.” Tôi nói tiếp: “Làm một kẻ không có quá khứ lẫn tương lai, một kẻ không có bất cứ mối liên hệ nào với thế giới này.”

Đạo Mộ Bút Ký Lời Hứa Mười Năm Hoàn _ Mời đọc tiếp Đạo Mộ Bút Ký Ngoại Truyện ( Gồm 3 Ngoại truyện )
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,226
Posts: 95995
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Previous

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 41 guests