Đạo Mộ Bút... Ký Mười Năm Sau - Nam Phái Tam Thúc

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Đạo Mộ Bút... Ký Mười Năm Sau - Nam Phái Tam Thúc

Postby tuvi » 06 Dec 2019

Image

Đạo mộ bút ký – Mười năm sau

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Chuyển ngữ: Mạt Trà


Giới Thiệu

Trường Bạch Sơn 2015 – Lời hứa mười năm

Đạo mộ bút ký bắt đầu được viết từ mùa hè năm 2006, cho đến tận cuối năm 2011 mới hoàn thành 8 phần truyện 9 cuốn sách.

Phần này viết về hạn 10 năm đã tới, người ngoài cửa nóng lòng người bên trong sốt ruột, dẫu biết rằng chỉ cách một tầng Thanh Đồng mà tựa như ngăn đôi thế giới,…

Ngô Tà, Tiểu Hoa, Bàn Tử lên đường đi Trường Bạch sơn, vì nhớ tới cái ước hẹn mười năm sau thì tới đón Tiểu Ca về. Cái hẹn đó luôn đau đáu trong lòng Ngô Tà, rốt cục thì cậu cũng sống mà đến được ngày đó. Sống ở đây là trải nghiệm, là khám phá, là học cách làm người, là biết làm sao để mọi người không còn phải vì mình mà khốn đốn. Mười năm rồi, khoảng thời gian đủ để một người thay đổi, từ ngoại hình đến nội tâm. Mười năm, liệu anh ta còn nhớ,…
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Đạo Mộ Bút... Ký Mười Năm Sau - Nam Phái Tam Thúc

Postby tuvi » 06 Dec 2019

Chương 1.

Nhiệt độ đã ấm lên.

Tôi đã cai thuốc được một thời gian, nhưng lúc này không kìm được mà châm một điếu. Mặt trời đang lên cao, sương sớm và oi bức làm tôi cảm thấy có chút nóng ruột, khói thuốc có thể khiến tôi bình tĩnh lại.

“Có khi anh ta đã đi từ lâu rồi.” Bàn Tử ở bên cũng rít một hơi thuốc: “Cậu biết tính tình anh ta mà, chúng mình hẵng còn lương thiện chân chất lắm, toàn bị lão nhân gia người ta lừa.”

“Vậy thì coi như là anh ta đắc tội tôi triệt để rồi.” Tôi suy nghĩ một chút, không phải là không có khả năng này. Thế nhưng tôi cũng không biết nếu “khả năng” này trở thành thực thì tôi nên tức giận, hay là mừng cho hắn đây nữa.

Bia mộ Phan Tử dần dần hiện ra rõ ràng trong nắng sớm, chữ khắc mới nãy có hơi u ám, từng nét bút nét vạch rất quen thuộc với tôi. Đó là do tôi tự tay viết, chữ mẫu trên đó cũng đã bong tróc hết ra rồi.

Suốt một thời gian rất dài tôi vẫn không thể chấp nhận được sự thực rằng Phan Tử đã không còn ở bên tôi nữa. Hôm nay, tôi đã đón nhận kết cục này rồi, mười năm sau, cho dù không có anh ấy, tôi ngồi trước bia mộ cũng không có bất cứ một chút dao dộng nào.

Có tảng đá liều mình cũng muốn biến thành người, mà tôi, lại vô thức biến thành một tảng đá.

Bàn Tử trút một túi gai tiền giấy xuống trước mặt Phan Tử, dùng bật lửa đốt. Tôi lấy từ trong túi ra mấy điếu Bạch Sa, đè lên trên tiền giấy.

“ Mẹ kiếp, nhà giàu thế mà chẳng cho Đại Phan tí hàng cao cấp nào.” Bàn Tử nói.

“Đây là tự chuẩn bị cho mình đấy.” Tôi nói với anh ta như thế. Nếu lần này không thành, vậy số thuốc lá này trước cứ gửi giùm chỗ Phan Tử.

Đùa chứ, nếu chú Ba cũng ở dưới ấy, có khi hai người này phải đại náo Diêm Vương một trận chờ tôi xuống hưởng vinh hoa phú quý ấy chứ. Tôi chuẩn bị cho mình một tí thứ yêu thích không sai mà. Bàn Tử lẩm bẩm nói gì đó trước mộ Phan Tử, tôi đại khái cũng biết anh ta nói gì. Nhiều năm thế rồi, cũng chả buồn nghe, chả buồn khinh bỉ nữa.

Một đống tiền giấy, đốt chừng 15 phút mới xong. Tôi đứng lên, Bàn Tử cũng đứng lên, chúng tôi nhìn nhau.

Bàn Tử tóc mai đã có chút sợi bạc, nhưng khí tức anh ta vẫn chẳng thay đổi chút xíu nào, mà tôi thì đã thay đổi nhiều lắm.

Dù nói thế nào đi nữa, một người đã trải qua hết thảy, thì không thể bỏ qua giờ khắc này.

“Đi đi, đừng có làm bộ nữa.” Bàn Tử vỗ tôi: “Ráng mà tìm về cảm giác của ngày xưa, đây là lần cuối cùng rồi, chúng mình phải làm việc này cho thật vui vẻ mới được.”

Chúng tôi ra ngoài nghĩa trang công cộng, có mấy người làm thuê đang gọi điện thoại không ngừng. Thấy chúng tôi đến thì qua đón, tôi vẫy vẫy cổ tay để bọn họ nhận lệnh, bọn họ ai nấy đều chạy về phía đoàn xe.

Đám lố nhố vây quanh đoàn xe vẫn chưa thông. Tôi đi qua bọn họ, đèn xe lập lòe, có thể nhìn thấy ở trong xe từng đôi từng đôi mắt, tất cả đều tràn đầy ham muốn.

Dù cho đến tận bây giờ, đến thời điểm này, đám người này vẫn có đôi khi sẽ phạm sai lầm như cũ. Một đoàn xe đông như thế tập trung ở nơi này, quá thu hút sự chú ý của người khác.

Có bao nhiêu người, tôi thật không nhớ rõ. Trong suốt mười năm này, tất cả những người đã ở bên tôi, sẵn lòng giúp đỡ tôi, tất cả, đều đã ở đây, trên con đường này. Đây là toàn bộ tài sản của cậu Ba Ngô gia rồi.

Tôi và Bàn Tử lên chiếc xe Jeep, chị câm ngồi ghế bên cạnh tài xế đưa cho tôi chiếc bộ đàm. Tôi mở tần số rồi quát to một câu: “Tất cả người Ngô gia, bấm còi để báo với Phan gia các người một tiếng: Chúng ta đi.”

Vang vọng khắp núi khắp đồng, ở nơi tôi có thể nhìn thấy, ở nơi tôi không thể nhìn thấy, đó là tiếng còi ô tô vang động rung trời.

“Xuất phát, chúng ta đến một nơi rất mát mẻ, nghỉ mát qua mùa hè này.” Nói xong, tôi ném bộ đàm về trả cho chị Câm.

Tiếng động cơ đoàn xe khởi động nổ vang, Bàn Tử nhìn ra ngoài cửa sổ. Di động tôi vang lên, cầm lên, là tin nhắn của Tiểu Hoa.

Đoàn xe ở Bắc Kinh và Trường Sa đã xuất phát trước.

Tôi hít sâu một hơi, day day gương mặt không chút biểu tình nào của mình.

Mười năm rồi.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút... Ký Mười Năm Sau - Nam Phái Tam Thúc

Postby tuvi » 06 Dec 2019

Chương 2.

Đoạn đường ra khỏi Hàng Châu đã quá quen thuộc, chẳng mấy chốc tôi liền mơ màng ngủ. Cảm giác mệt mỏi của tôi bây giờ đã không còn giống năm xưa, trào dâng như nước triều, chỉ muốn quỵ xuống không đứng lên nữa, mà giống một căn bệnh mãn tính hơn. Anh nhớ hắn ta ở nơi này, rồi lại không muốn nhớ đến hắn nữa, như thể hắn ta chẳng quan trọng đến thế.

Toàn bộ sự việc, tôi vẫn đang làm phép loại trừ. Từ một kẻ không ngừng phức tạp hóa mọi việc ngày nào, đến bây giờ, tôi chỉ chuyên tâm vào mục đích chính của mình. Tôi đã không biết bao lần tự hỏi bản thân, rốt cuộc mày muốn gì, mày muốn câu trả lời, hay muốn những người bên cạnh mày bình an.

Hiện giờ, tôi muốn kết thúc chuyện này. Triệt để kết thúc cái âm mưu lẩn quẩn vô hạn bắt đầu từ hàng ngàn năm trước này. Vì thế, suốt bao năm qua, tôi đã đem những tổn thương này đẩy sang những người vô tội.

Chỉ cần có kết quả tốt, tôi sẵn lòng trở thành người cuối cùng như chú Ba vậy. Dù rằng điều đó khiến ngay cả bản thân tôi cũng thấy ghê tởm. Tốt là được rồi, chỉ cần đối mặt trực diện với nó, những chuyện này, trần ai rồi cũng sẽ lạc định. Tài xế xe bus vòng một vòng cuối cùng, đến bến cuối thì tan ca, ngược lại có thể tranh thủ ngắm phong cảnh, nghe nhạc.

Đến Nhị Đạo Bạch Hà thì đã là một tuần sau. Tôi sắp xếp thời gian rất thoải mái, như vậy tất cả mọi người đều có thể được nghỉ ngơi đầy đủ, cũng có thể giảm bớt được những ham muốn, dục vọng trong lòng.

Nhị Đạo Bạch Hà rất náo nhiệt, có nhiều thanh niên tụ tập ở đây, hình như là điểm du lịch núi Trường Bạch đang có hoạt động gì đó. So với hồi tôi mới vào nghề thì bây giờ những khu không người ở Trung Quốc ngày càng ít hơn, đường cái càng sửa càng nhiều, tất cả mọi người giờ ai cũng thích chạy ra những vùng hoang dã. Cứ thế một thời gian dài sau, chỉ e những thứ mà Uông Tàng Hải năm xưa muốn giấu kín sẽ không còn giữ được bao lâu nữa.

Đội tiên phong nghỉ ngơi một ngày đêm, sau đó mới xuất phát đi về phía ngọn núi. Có một nhà nghỉ tên là Trường Bạch Tùng, quản lý ở đó có quan hệ khá tốt với chúng tôi, Bàn Tử liền thu xếp lập luôn ở đó một trụ sở đầu não tạm thời. Bởi vì chúng tôi có rất nhiều người, còn có đám người của Tiểu Hoa tản mát ở những nhà nghỉ gần đó nữa. Tối hôm đó đem hết dê ra nướng, ăn được những hơn 30 con lận.

Mùa hè ở phương Bắc tương đối mát mẻ, ở hộ nhà nông Lạc Lộ Thiên, chủ nhà giới thiệu mấy loại rau gai nụ cũ và rau vi chỉ mùa hè mới có. Bàn Tử lấy làm lạ hỏi: “Đây không phải là cỏ dại ở sân sau của cửa hàng nhà mình sao? Cái này mà ăn được à?”

“Sao mà là cỏ dại được. Đây là trồng, ngon lắm đấy.” Chủ nhà là một đại tỷ, “Đợi tí anh cậu về đừng có nói lung tung, kẻo ảnh đánh. Đây là ảnh trồng đó.”

“Bây giờ là thời đại kinh tế thị trường rồi, sao lại đánh khách hàng được?” Bàn Tử không bằng lòng. Nghĩ một hồi vẫn là không ăn nữa, xé một cái đùi dê đưa đến. Trên thịt ướp thìa là Ai Cập với hạt tiêu cùng da nướng thơm lừng giòn rộm, tôi nhìn anh ta ăn mà chảy nước miếng.

“Đánh khách hàng là đặc sắc của Lạc nông gia nhà chúng tôi.” Đại tỷ vui vẻ nói. Nếu không phải vì hơi mập thì chị gái này có khi còn đẹp hơn chị Câm. Bàn Tử lau mép đầy dầu mỡ, liền nói với tôi: “Bà chị này lấy chồng rồi, sau này bọn mình đừng đến nhà này ăn nữa, đổi sang nhà nào có con gái nhỏ xinh đi.”

“Thịt dê hỏa khí vượng lắm hử, chỉ chăm chăm nhìn con gái nhà người ta, anh đây phải đập chú một trận mới được.” Tôi xem cũng thấy vui. Tiểu Hoa từ ngoài cửa đi vào, mặc áo khoác da màu đen, cầm theo hai chai rượu vang. Hỏi tôi sao lại bắt đầu nói giọng Đông Bắc rồi. Kéo ghế ngồi xuống, Tiểu Hoa nhỏ giọng nói: “Tiên phong có phát hiện.”

Nói rồi liền đặt một món đồ lên bàn.

Bàn là loại bàn có chân bằng sắt, mặt bàn được đóng bằng loại gỗ sam bỏ đi khá thô sơ. Ghế thì là loại ghế nhựa có dựa lưng, thường thấy ở mấy hàng quán lề đường. Bàn Tử phải dùng hai cái ghế chồng lên nhau mới an tâm mà đặt mông được.

Đồ vật đó là một đầu mũi tên hình thù kỳ lạ, giống y đúc cái đầu mũi tên được tìm thấy trong tro cốt của ông nội tôi. Đầu mũi tên này đã được chôn giấu trong cơ thể ông nội qua nhiều năm đến vậy, thế mà ông chưa từng kể với bất kỳ người nào. Chúng tôi ngờ rằng những đầu mũi tên này đến từ một ngôi mộ cổ vô danh nào đó. Mà ngôi mộ cổ này, nhất định là có liên quan đến bí mật cốt lõi nhất.

Tôi vẫn còn nhớ rõ khi mở quan tài thấy bình tro cốt của ông nội, trạng thái tinh thần của tôi cũng dồn nén, áp lực y như ngày hôm nay nhìn thấy đầu mũi tên này vậy. Đầu mũi tên gỉ sét rất nhiều, phía trên còn có nhiều vỏ cây mục rữa, chắc là được rút ra từ một vật liệu gỗ nào đó.

Tôi nhìn Tiểu Hoa, muốn nghe cậu ta kể rõ ngọn nguồn.

Đầu mũi tên này, là lấy từ đâu ra?
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút... Ký Mười Năm Sau - Nam Phái Tam Thúc

Postby tuvi » 06 Dec 2019

Chương 3. Lâm trường

Tiểu Hoa nói với tôi, thứ này là tìm thấy ở một vùng quê cũ. Từ sau lần thua thiệt đó, tôi có thói quen hễ cứ có việc gì là trước cứ phải về quê nhặt nhạnh. Từ những thứ nhặt nhạnh thu thập được có thể nhìn ra rất nhiều ẩn ý trong đó, ví như tình hình kinh tế trước kia của nơi này như thế nào, hay có truyền thuyết gì hay không. Những mảnh vụn nhỏ bé này có đôi khi tập hợp lại lại cho ra rất nhiều thông tin.

“Người này tên là Miêu Học Đông, cha là công nhân làm việc ở lâm trường. Đầu mũi tên này là từ một cây gỗ mục đào lên, khi cha anh ta cưa cây gỗ thì phát hiện ra. Anh ta nói, loại đầu mũi tên này rất thường gặp trong các cây gỗ lâu năm ở trên lâm trường bọn họ, cũng đều mục rữa hết cả.”

“Lâm trường?” Bàn Tử quay đầu hỏi đại tỷ: “Bà chị à, ở chỗ bọn mình còn có lâm trường cơ à?”

“Ở Đông Bắc sao lại không có lâm trường?” Đại tỷ cũng chẳng hề ngẩng đầu lên.

“Vẫn còn đang chặt cây cơ á? Thế không chừa chút cây cối cho con cháu đời sau à?” Bàn Tử cả giận nói: “Bà chị không biết cây có thể sinh ra khí oxy à? Không có oxy Bàn gia ta sao sống?”

“Chú có bản lĩnh thì đi mà ra lâm trường kêu gọi ấy, cũng đâu phải chị chặt cây.” Đại tỷ giận dữ nói.

Bàn Tử lầm bà lầm bầm, rồi quay sang nhìn Tiểu Hoa: “Bà chị này biết lâm trường ở đâu, lát nữa để bả đưa bọn mình đi. A Hoa nói tiếp đi.”

“Tên tôi không phải A Hoa.” Tiểu Hoa xoa xoa trán.

Tôi châm thuốc, bảo Bàn Tử đừng nói leo nữa.

“Phía dưới lâm trường đó có rất nhiều cây khô, đào xuống dưới, thấy từng tầng từng tầng gỗ mục.” Tiểu Hoa nói: “Đều là do năm xưa xây dựng binh đoàn mà vận chuyển từ trong núi sâu về, có lẽ là vì chất gỗ hoặc vì vấn đề điều phối, không gia công thêm mà cứ thế chuyển về luôn, để chất đống lâu quá nên mục nát hết. Miêu Học Đông nói, trong đống gỗ đó chắc chắn còn nhiều dạng đầu mũi tên như thế này.”

Trong thân cây có đầu mũi tên, không biết là từ triều đại nào đã xảy ra chiến tranh, tên bắn xuyên vào thân cây. Xem cách chế tạo mũi tên thì có thể chúng đã được sử dụng trong trận đại chiến cuối cùng giữa người Mông Cổ và Vạn Nô Vương. Nếu như cả một lượng lớn cây gỗ đều có đầu mũi tên này, có thể những thân cây này đều đến từ một chiến trường cổ đại.

Lái xe một hồi lâu, vòng quanh đường núi càng đi càng hẹp, may mà thời đại giờ không còn đường đất nữa, đi theo đường bê tông đến lưng chừng núi gặp một cánh cửa sắt lớn, mở cửa ra tiến vào trong, bên trong là một vùng đất phẳng cực kỳ rộng lớn do phá núi mà ra, trên mặt đất chất đầy những cây gỗ rải rác lung tung. Miêu Học Đông nói, dạo này cũng không có nhiều cây gỗ cho lắm.

Đang mừng thì đường vẫn có thể đi tiếp, chiếc xe Jeep lại tiếp tục đi về phía trước, đến một con đường đất bùn um tùm đầy cỏ dại. Chẳng mấy chốc đã đi đến cửa sau của lâm trường, chúng tôi lại thấy một cánh cửa sắt nhỏ bé và cũ kỹ hơn cánh cửa trước, cửa sắt đã rỉ sét toàn bộ, trên cửa đầy dây leo tơ hồng. Một bên cửa có một thanh then cửa rỉ sét đã gãy lìa, khiến một cánh dường như là chỉ treo hờ ở đó. Trên cửa có bốn chữ: Đề phòng cháy rừng. Ở phía khác, cây tơ hồng leo kín đầy bức tường gạch, giống như một tấm phản đã mục rữa lỗ chỗ thành miếng bọt biển.

“Đằng sau là lâm trường cũ.” Miêu Học Đông nói: “Đồ ở lâm trường cũ.”

Chúng tôi đi tới, gỡ đống dây leo tơ hồng. Khóa năm đó chất liệu tốt, tuy rằng đã rỉ sét hết những vẫn cứng chắc muốn chết đi được. Thấy trong lâm trường không có ai, chúng tôi dùng quần áo bọc lấy tay, bắt lấy mớ dây leo mà trèo qua, đồng thời ném công cụ qua bên kia.

Vào bên trong, cỏ dại mọc cao đến đầu gối. Chúng tôi có thể thấy một khoảnh sân nhỏ hơn một chút, mọc đầy cỏ dại. Ở đó không có những thân gỗ, mà chỉ có mấy cái nhà xưởng thấp bé.

“Có chuyện.” Tôi vừa định tiến lên phía trước, liền thấy Bàn Tử ngồi xổm xuống.

“Sao thế?” Tôi hỏi.

Bàn Tử nhìn Miêu Học Đông đang trèo vào, gọi: “Ở lâm trường này từng có chuyện gì đó xảy ra phải không?”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút... Ký Mười Năm Sau - Nam Phái Tam Thúc

Postby tuvi » 06 Dec 2019

Chương 4. Vương Minh

“Chuyện gì xảy ra?” Miêu Học Đông buồn bực đáp, không biết nên trả lời thế nào. Cậu ta là thanh niên người địa phương, đương nhiên là không biết đám người chúng tôi ở đây làm gì. “Làm gì có chuyện gì xảy ra?”

“Vậy các cậu khóa cửa để làm gì? Trong này chẳng có cái gì đáng tiền cả.” Bàn Tử nói.

“Haiz, ông chủ, điểm chú ý này của ông kỳ quái quá. Chả lẽ ở đây không có dã thú hay sao?” Miêu Học Đông đi vào trong bụi cỏ, đi thẳng đến chính giữa khoảnh sân.

Tôi châm điếu thuốc, nhìn khắp xung quanh đâu đâu cũng có dòng chữ “Đề phòng cháy rừng”, trong lòng chẳng gợn lên một chút áy náy nào.

Thấy vẻ mặt của Bàn Tử vẫn chưa thả lỏng một chút nào, Miêu Học Đông ù ù cạc cạc quay đầu nhìn bọn tôi vẫn đứng im không nhúc nhích ở cửa vào.

Tôi ngồi xổm xuống, nói: “Bàn Tử, nếu thật là không có gì, cả đám thần kinh chúng ta nhất định sẽ vang danh chốn nhà quê đấy.”

“Thiên Chân, Bàn gia tôi bắn súng nửa đời người rồi, thị lực tuy có giảm, nhưng mắt nhìn hàng thì chỉ có càng ngày càng tinh thôi. Chỗ này rất không ổn.” Bàn Tử quay đầu lại, anh ta cũng rất quen thuộc với người của tôi, gọi một tiếng: “Khảm Kiên!”

Khảm Kiên cũng từng đi lính. Trong đội của tôi có không ít người đã xuất ngũ, đều đi trong chuyến này. Bọn họ nghe nói đến việc của Phan Tử liền có hảo cảm với tôi, tập trung lại mà đến đây. Người như Phan Tử chinh là như vậy, cho dù đã mất, nhưng bóng dáng của anh, quá khứ của anh sẽ biến thành một loại sức mạnh.

“Bàn gia, ngài nói đi.” Khảm Kiên cúi người.

“Cái cây ở góc đông bắc, bên cạnh đó ba tấc, đừng bắn trật.” Bàn Tử nói.

Tôi và Tiểu Hoa cùng nhìn. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, nhưng Bàn Tử một khi đã nghiêm túc lên thì vẫn không thể coi thường. Chỉ thấy Bàn Tử vừa nói xong, Khảm Kiên liền trở tay móc ra một cái ná thun, tay kéo dây thun đến cực hạn, sau đó “Vút” một tiếng xé gió bật ra.

Loại ná thun nhà quê này nhưng có uy lực cực mạnh, chỉ nghe bất chợt một tiếng “Ui da” vang lên, một người nhào ra từ sau cái cây mà Bàn Tử vừa chỉ, ôm cổ mình rồi ngã phịch xuống đất.

Sau khi người này vừa nhào ra thì từ phía sau các cây lớn, bụi cỏ và bụi cây ở khắp bốn phía của khoảnh sân tức thì có động tĩnh. Xem ra, số lượng ẩn nấp không ít.

“Bắn tự do.” Bàn Tử dở khóc dở cười nhìn Miêu Học Đông đứng ở giữa, Khảm Kiên đứng bên dùng ná thun bắn từng tên từng tên ẩn nấp sau bụi cỏ văng ra ngoài. Mỗi lần sợi thun vang lên một tiếng xé gió lại lập tức nghe tiếng kêu thảm thiết vang lên, những kẻ đang ẩn nấp bị bắn trúng những chỗ khác nhau, đau đến kêu trời khóc đất.

Tổng cộng có mười bảy người, tất cả đều bị đánh tan. Sau khi chạy hết ra, mấy kẻ đó còn muốn xông về phía bọn tôi. Mấy người chúng tôi liền vung hết gậy gộc lên, bọn chúng lập tức thay đổi chủ ý, quay đầu chạy trối chết vào khu rừng ở bên khoảnh sân, loáng cái đã trốn tiệt chả còn một cái bóng nào, chỉ còn lại mỗi Miêu Học Đông ngớ ra, hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra.

Chúng tôi đi đến bên Miêu Học Đông hỏi: “Bọn này là ai thế?”

Miêu Học Đông nhìn mấy kẻ đang chạy xa, lắp bắp nói: “Không biết, không phải người địa phương.” Bất chợt, có tiếng người ở trong rừng quát lên: “Ngô Tà, mẹ kiếp mày cứ chờ đấy.”

Tôi lập tức nhớ ra người đó là ai.

“Mình không được kết thù địch.” Suốt bao năm qua tôi vẫn quán triệt tư tưởng này, bởi vì chuyến đi này, tôi cần huy động mọi sự giúp đỡ lớn nhất, phá vỡ tất cả mọi trở ngại. Huy động tất cả nhân lực rất dễ khiến người ta nghĩ rằng tôi đã phát hiện ra được cái gì quý giá, từ đó dẫn đến cảnh giác đề phòng lẫn nhau trong nội bộ nghề nghiệp, lúc này thường vấp phải rất nhiều chướng ngại.

Tôi không có hơi sức đâu mà đi đối phó vỡi những kẻ như thế, cho nên tôi vẫn luôn kiên quyết không gây thù chuốc oán với ai, cũng thường xuyên huy động toàn bộ nhân lực, khiến người ta cứ tưởng rằng tôi là hạng người thích đao to búa lớn. Đó cũng là để không bị chú ý đến.

Thế nhưng, bất kể tôi đã làm thế nào, có một người vẫn cứ coi tôi là kẻ địch.

Mà người này, tôi không biết phải đối phó với hắn như thế nào nữa.

Tên hắn là Vương Minh. Hồi tôi mới vào nghề, cậu ta là người làm duy nhất trong cửa hàng của tôi. Sau khi tôi trở về thì hóa ra cậu ta đã mở một cửa tiệm mới ngay trên chính cửa hàng cũ của tôi, gọi là “Vương tử quy tắc”. Cậu ta hiển nhiên là không ngờ tôi sẽ trở về.

Giống như một kẻ góa bụa cuối cùng cũng quên được quá khứ, chuẩn bị bắt đầu một cuộc sống mới, nào ngờ người bạn đời đã chết kia đùng một cái bỗng nhiên xuất hiện, cậu ta không thể quen nổi với sự trở về của tôi.

Khi Ngô Tà không có ở đấy, Vương Minh đi đâu cũng được sự giúp đỡ từ những người bạn bè cấp dưới của ông chủ “đã chết” này, giờ Ngô Tà đã về, Vương Minh không còn là ông chủ Vương, dường như lại quay trở về với cảnh ngồi sau quầy hàng chơi dò mìn. Có điều, sau khi đã trải qua nhiều thứ đến vậy, thằng nhãi này cũng bắt đầu phản kháng lại lần đầu tiên.

Cậu ta biết quá nhiều chuyện của tôi. Biết là lúc này, cái đám ô hợp kia đến đây xem chừng không giống như muốn tìm tôi trút giận. Cũng chẳng hiểu muốn làm cái gì.

Tôi quyết định không để ý tới nữa, cúi đầu bảo tất cả mọi người nhặt công cụ lên, hỏi Miêu Học Đông: “Đào sao đây?”

“Ở dưới này toàn là cây gỗ mục hết đấy, đào ra cứ từng lớp từng lớp, đều chôn hết ở dưới lâm trường này nhiều năm nay rồi. Ba tui nói, ổng tuy không nhớ đống gỗ đó là đã đốn được ở đâu, nhưng ổng nhớ khi ổng tìm được mấy đầu mũi tên này, cây gỗ đó là ở góc đông bắc của lâm trường.

Chúng tôi đi đến góc đông bắc, bắt đầu cuốc xới. Tiểu Hoa nhìn hướng Vương Minh chạy đi, bỗng có hơi sững sờ, nói: “Mọi người nhìn ngọn núi này xem, trông giống cái gì?”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút... Ký Mười Năm Sau - Nam Phái Tam Thúc

Postby tuvi » 06 Dec 2019

Chương 5. Xe lửa

Tôi nương theo ánh mắt Tiểu Hoa mà nhìn, chúng tôi đang ở ngay sườn núi, có thể thấy ở đèo núi đối diện thế núi cao ngất. Do trước kia nơi đây là một lâm trường, cây ở chung quanh đã bị đốn hết một lượt, cho nên chỉ còn các cây con tuổi không đủ lớn. Nhưng ngọn núi này lại không lớn, cũng chẳng có gì kì lạ. Nhưng rồi tôi lập tức nhìn thấy ngọn núi mà Tiểu Hoa nói.

Nó nằm ở phía sau ngọn núi trước mặt tôi này, ở nơi rất xa, có một ngọn núi hùng vĩ, ẩn hiện trong mây mù, có thể thấy đỉnh núi trắng tuyết.

Ngọn núi này vừa nhìn đã thấy ở cách chúng tôi rất xa. Tục ngữ nói, ngựa nhìn núi chạy chạy đến chết (vọng sơn bão tử mã -> tưởng gần mà xa), đây vừa nhìn đã thấy xa đến vậy, khoảng cách trên thực tế còn phải lớn hơn nhiều. Hình dáng núi, trông rất giống một cái ấn tỉ, đây là điều đã thu hút sự chú ý của Tiểu Hoa.

“Ngọn núi này với ngọn núi mà chúng mình muốn đến có phải ở cùng một hướng không”

Nếu như ngọn núi này ở gần núi tuyết Tam Thánh thì có lẽ chúng đều thuộc cùng một sơn mạch. Với hình dáng núi này không thể là sự trùng hợp được.

Tiểu Hoa dùng di động chụp ảnh ngọn núi này lại, hỏi Miêu Học Đông đấy là núi nào thế. Miêu Học Đông lắc đầu: “Thanh niên bây giờ toàn hướng ra ngoài, còn ai quan tâm núi non ở quê nữa. Mà loại núi này, ở đây có, phải hỏi thợ săn già mới biết được, nhưng giờ chắc chẳng tìm được đâu.”

Mười năm có thể thay đổi những gì? Nhớ năm xưa chúng tôi đến nơi này, hoàn toàn có thể tìm được một người thợ săn già, chừng hơn 89, 90 tuổi, thường có thể hỏi thăm thêm một ít chuyện. Mười năm sau, tôi biết, người gọi là thợ săn già, giờ có bói cũng không ra một người.

Nếu có thời gian, có thể bỏ ra một tuần vào trong đó xem. Phải đến gần ngọn núi đó mới có thể nhìn rõ ràng hơn được.

Ở bên kia đã đào ra rồi. Mặt đất bị xẻng đào xới, đào xuống hơn một mét nữa thì bắt đầu xuất hiện những khúc gỗ vụn. Gỗ vụn mục nát trộn lẫn với đất bùn. Gỗ tuy rằng đã mục nát đến mềm xốp cả ra, nhưng muốn đào tiếp vẫn còn khá khó khăn, thường đụng phải những phần rất cứng rắn.

Chẳng mấy chốc, nhóm người đã mệt mỏi rã rời. Chúng tôi đã có thể coi là người thành phố có thể lực cực tốt rồi, thế nhưng đòi hỏi thể lực sức khỏe vẫn là vượt qua sức tưởng tượng của chúng tôi.

Kết quả, đào mãi đến khi trời tối đen mà chỉ đào ra được một cái hố lớn thoạt trông có vẻ rất sơ sài.

Nhớ năm xưa Tần Thủy Hoàng đảo một cái lăng cần đến những bảy triệu người, cũng thực là bất đắc dĩ.

Lại bảo một nhóm người khác đến, dứt khoát chuyển lều bạt sang đây ngủ lại luôn. Nhóm một đống lửa trại, kế bên vẫn có một nhóm người dùng sàng đãi đất với gỗ như kiểu đãi vàng.

Đào xuống khoảng sáu mét, bên dưới không còn gỗ nữa, lại sang bên cạnh mà đào tiếp. Đến hừng đông, có người lay tôi đang nằm trong túi ngủ dậy, bảo tôi xem vật vừa mới phát hiện được.

Lại một đầu mũi tên nữa, vẫn còn ẩm, hẳn là vừa mới sàng ra được. Tôi đi ra ngoài sáng xem, đầu mũi tên này giống cái trong tro cốt ông nội tôi như đúc.

Cả lâm trường đã bị đào xới đến mức không còn dáng vẻ như ban đầu, đầu mũi tên này là phát hiện ra trong cái hố ban đầu đào xuống hơn mười mét đất. Đồng thời còn đào ra được rất nhiều quả thông, cho thấy đây là loại cây thông rụng lá.

“Chí ít thì chúng ta cũng đã biết nơi những mũi tên này là găm vào cây khô có rất nhiều loài thông rụng lá. Dựa vào lượng cây thông còn lại từ một rừng thông rụng lá ban đầu, chỉ tốn 200 năm là tìm được rồi.” Bàn Tử nói: “Bàn gia tôi từ giờ trở đi mỗi ngày tập một chút Thái cực quyền, còn có thể giúp cậu đối phó 30 năm, số còn lại phải nỗ lực lên!”

Tôi liếc anh ta một cái, rồi cầm lấy vỏ quả thông, mấy hòn đá nhỏ sàng ra được, nói: “Lộ tuyến đốn củi năm đó giá mà có thể biết được thì còn có thể thu hẹp được phạm vi.” Đúng là không xong rồi, chỉ có thể ráng đi theo đường cũ thôi. Đường đó tôi còn nhớ mang máng, nhưng giá được thế thì bây giờ cũng xuất phát luôn rồi, chẳng qua là một khi tuyết rơi, địa hình sẽ thay đổi như chong chóng, không thể nhận ra đường được nữa.

“Đường sắt.” Tiểu Hoa bỗng nói.

Chúng tôi quay đầu nhìn cậu ta, cậu ta nói: “Tất cả lộ tuyến đốn củi của lâm trường đều ở dọc tuyến đường sắt. Thiết đạo binh xây một đường ray ở phía trước, phía sau Binh đoàn kiến thiết đi theo đốn củi, tất cả số gỗ đều do xe lửa nhỏ vận chuyển ra ngoài.”

Ở nơi này, xe lửa nhỏ để chỉ những xe lửa chuyên dùng để vận chuyển đặc biệt, nhỏ hơn rất nhiều so với những xe lửa bình thường.

Khảm Kiên ra lệnh một tiếng, nhóm người làm thuê bỏ hết dụng cụ đi, bắt đầu tìm dấu vết đường ray trong câc bụi cỏ.

Chẳng mấy chốc liền tìm được đường ray. Đường ray đã rỉ sắt hết, tà vẹt gỗ bên dưới vẫn còn, ở dưới thanh tà vẹt gỗ toàn là đá cuội. Chung quanh cũng mọc đầy cỏ dại, nhưng bởi vì có nhiều đá vụn nên cỏ hơi thưa thớt một chút.

Đường ray đi xuyên qua khoảnh sân, một bên thông đến một ngôi nhà gạch đổ nát đã mất mái ở một bên. Một bên kéo dài đến hướng Vương Minh vừa chạy.

“Làm sao đây?” Khảm Kiên hỏi tôi.

Tôi chậc một tiếng, hỏi Tiểu Hoa: “Cậu nhà giàu bạc triệu thế, có biết chỗ nào bán xe lửa không?”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút... Ký Mười Năm Sau - Nam Phái Tam Thúc

Postby tuvi » 06 Dec 2019

Chương 6. Kén Tơ hồng.

Tiểu Hoa lạnh lùng nhìn tôi, hiển nhiên là không thèm để ý đến tôi. Mấy người khác cũng nhìn Tiểu Hoa với ánh mắt mong đợi, mong cậu ta thật có thể mua hẳn một chiếc xe lửa đem tới.

“Tập trung vào.” Tiểu Hoa sau đó nói.

Cậu ta quả thực vẫn luôn nhắc nhở tôi phải chuyên tâm vào, thực ra đây cũng là động lực để tôi có thể tiếp tục chống đỡ. Cuối cùng, đương nhiên là không mua xe lửa, chúng tôi kiểm kê ra một nhóm tổng cộng mười hai người, đi men theo đường ray xe lửa vào thẳng bên trong.

Tìm người đi thuê gần hai mươi con la, một nửa để cưỡi, một nửa để thồ trang bị, chúng tôi bắt đầu xuất phát.

Suốt mười năm nay, tôi đã quá quen thuộc với kiểu hành trình như thế này rồi. Mặc áo khoác phao Pizex đã phát mốc lên rồi nhưng vẫn còn dùng tốt, chỉnh là giày, lều bạt, đồ dùng chống côn trùng, ba là tra Bạch Câu Thoái vào bao, giắt ngang trên lưng la, ở bên hông mình và bên sườn ba lô. Tiểu Mãn Ca mang theo ba con chó ngao, ăn no đẫy nước mỡ béo, cả đoàn liền đi vào trong khu rừng nguyên sinh.

(Bạch Câu Thoái là một loại dao quắm)

Suốt đường đi không ai nói câu gì, đi được bốn ngày, đã vào đến giữa rừng nguyên sinh, khi đi ngang qua một cánh rừng thông tuổi cây không đủ lớn, Tiểu Hoa nói không thể là nơi này được, nhưng để đề phòng có ngộ nhỡ gì, chúng tôi vẫn tìm khắp xung quanh một vòng, cũng không phát hiện ra được có gì đặc biệt.

“ Cánh rừng này từng bị đốn, cách lâm trường có bốn ngày đường, là rừng thông gần đấy nhất, chắc chắn là bị chặt đầu tiên. Những súc gỗ chặt đầu tiền thường dùng để xây các căn nhà trong lâm trường, mà gỗ mục chúng ta đào dưới đất lên chắc chắn phải đến từ nơi ở sâu hơn so với đây nhiều.”

Vì vậy đoàn lại tiếp tục đi.

Ban đêm trong rừng vừa ẩm ướt vừa âm u, đốt lửa trại, nấu mì gói, Tiểu Mãn Ca mỗi ngày đều có thu hoạch: nếu không phải thỏ rừng thì cũng là gà rừng. Khảm Kiên và Bàn Tử đều thích món ăn quê, hai người này mỗi ngày đều nướng một loại thịt khác nhau. Tôi suốt mấy năm nay đã ăn không biết bao nhiêu là thịt, chỉ gặm được có một hai miếng đầu.

Một tuần sau, chúng tôi đến một khe núi. Bàn Tử kêu “Ồ” một tiếng đầu tiên, tất cả mọi người liền dừng lại.

Trong khe núi có một bụi Tơ hồng to tướng, lại rậm rạp, như một cái kén khổng lồ. Chung quanh bụi Tơ hồng này có rất nhiều “mao côn tử”, tức là những cây khô bị dây tơ hồng quấn kín mít hoàn toàn cho đến chết. Bụi Tơ hồng này cũng đã chết, còn lại cả một bụi tầng tầng dây leo vàng vàng to tướng như một cái lều. Trên mặt đất, cỏ dại cũng héo rũ, vàng khè cả ra, thế nhưng lại cực kỳ cao, rõ ràng trước khi chết rũ, chúng đã từng sinh trưởng rất um tùm rậm rạp.

Cả đoàn chúng tôi đều bị bụi Tơ hồng này thu hút, đến gần nhìn lên, thấy cái kén Tơ hồng này thực sự quá đỗi khổng lồ, bên trong nó hình như là một tảng đá to tướng.

“Có lẽ chính là chỗ này rồi.” Trực giác nói cho tôi biết điều đó. Nhìn khắp bốn phía là một cánh rừng thông, thưa thớt, địa hình lại kỳ quái, thế núi hai bên bằng phẳng, bỗng dưng lại có một tảng đá lù lù ở giữa khe núi này, thực sự là quá đỗi kỳ lạ.

Mọi người bắt đầu dùng máy dò kim loại quét một lượt khắp bốn phía, rất nhanh đã có phát hiện. Lấy sàng sàng đất bề mặt, chả mấy đã xuất hiện một ít vụn sắt, không phải mảnh giáp thời cổ đại, mà là vụn sắt từ các loại binh khí, mũi tên.

“Là một chiến trường cổ đại.” Bàn Tử làm ra vẻ Hoắc Khứ Bệnh, quay đầu chỉ vào một bên núi: “Tảng đá lớn này chắc chắn vốn là ở trên một bên núi, khi đội quân Mông Cổ tiến vào nơi này, quân Vạn Nô Vương bèn đẩy tảng đá xuống, sau đó nhất tề nhảy xuống theo cùng tảng đá.”

Là đánh mai phục sao? Nếu là đánh mai phục, thì phải có rất nhiều đá rơi mới đúng, lại chỉ có một tảng đá lớn, vậy là đánh công kiên rồi. Tôi nhìn hướng Bàn Tử, nói: “Quân Vạn Nô Vương thủ ở một yếu điểm, quân Mông Cổ trèo núi tiến công, ngay tức khắc sẽ công phá, lúc đó mới cần một tảng đá lớn lăn xuống đè nghiến. Chúng ta từ đây lên núi, mọi người mở to mắt ra mà xem, trên định núi nhất định có gì đó.”

Phải không?
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút... Ký Mười Năm Sau - Nam Phái Tam Thúc

Postby tuvi » 06 Dec 2019

Chương 7. Khe nứt

Từ chân núi leo thẳng lên đỉnh núi, đối với người bình thường mà nói thì cực kỳ trắc trở, thế nhưng đối với Tiểu Hoa – cái ngữ có thể leo sườn núi thậm chí vách núi dốc đứng như bay mà nói, leo núi như đi du ngoạn.

Mười phút sau, một mình Tiểu Hoa đã trèo lên tít xa đằng trước, đoàn người bọn tôi nhìn cậu ta đi như du xuân, cực kỳ căm phẫn.
“Bọn thanh niên thắt lưng dẻo dai thật.” Bàn Tử thở hổn hển nói, thể lực anh ta cũng không còn bằng trước kia nữa rồi, “Nhớ năm đó ta đổ đấu ở Đông Bắc, núi như thế này một ngày đêm bảy lần lên bảy lần xuống cũng không toát mồ hôi.”

“Bàn gia trước kia từng lăn lộn ở Đông Bắc ấy ạ?” Khảm Kiên muốn giúp Bàn Tử vác đồ, bị Bàn Tử đẩy ra. Khảm Kiên liền hỏi: “Vậy ngài có biết bốn điều sướng nhất Đông Bắc là gì không?”

“Cái này có ai là không biết đâu.” Bàn Tử nói: “Mẹ kiếp không phải là xỏ giày lớn, đánh rắm vang, ngồi xe bò, xem tuồng kịch à? Tôi nói cậu hay, những cái khác tôi không biết, nhưng có đánh rắm vang á, có một lần oánh đến mức thiếu chút nữa oánh tan luôn cái mạng nhỏ của ông chủ nhà cậu rồi. Thế nhưng Bàn gia ta vẫn trước sau như một giữ vững truyền thống cách mạng này.”

“Ai dô, Bàn gia quả nhiên thấy nhiều biết rộng.” Khảm Kiên mở một chai rượu đế, “Em cũng từng lăn lộn ở Đông Bắc rồi, em với đại ca đây tâm liền tâm, nhất định phải làm chén, nào nào nào.”

Rượu rất thơm, không biết là loại nào. Khảm Kiên nhận lấy phân nửa trang bị trên người Bàn Tử, tiện thể nâng cốc đưa cho Bàn Tử: “Bàn gia phải uống nhé.”

Tôi tỏ ý khen ngợi nhìn Khảm Kiên. Bàn Tử nhấp một ngụm rượu, giật mình một cái, khen tôi rằng: “Cậu đúng là lợi hại hơn chú Ba nhà cậu, cậu xem, người của cậu người người đều như tinh hoa cả. Khảm Kiên, chờ vào trong rồi Bàn gia mò thứ tốt cho chú, đảm bảo còn tốt hơn cả hàng của ông chủ chú.”

Lời vừa nói xong, những người khác lập tức tiến lên, kẻ dâng thuốc lá, người nhận vác hộ ba lô.

Tiểu Hoa ở trên đầu huýt gió một tiếng. Chúng tôi tăng tốc, leo lên đến gần đỉnh núi, từ một thân cây khô nhìn ra, đúng lúc mặt trời lặn, tịch dương chiếu muộn, toàn bộ khe núi được phủ một lớp hào quang mờ mờ, chiếu xuống núi rừng um tùm mênh mông, dường như trên mỗi tán cây dưới mỗi chiếc lá cây đều có một đám đom đóm sắc vàng kim. Thật đúng là cảnh tượng sóng ánh sáng tầng tầng lóng lánh như vảy cá.

Rồi trăng lên cao, nhiệt độ trong không khí giảm xuống. Mồ hôi đầy người hôi rình, cảm thấy có hơi lạnh.

Đứng từ vị trí này nhìn lại, có thể thấy rõ ràng quỹ tích, biết tảng đá lớn dưới chân núi kia là lăn xuống đó như thế nào, va phải những nơi nào. Bởi vì trên suốt đường núi, cứ cách một khoảng lại có một cái ao lớn, hiển nhiên là do tảng đá khổng lồ lăn xuống, va đập phải mà tạo thành.

“Trong khe núi này, dây Tơ hồng mọc tươi tốt um tùm như vậy, phải chăng là vì nơi này đã từng máu chảy thành sông, trong đất bùn toàn là xác người Mông Cổ.” Khảm Kiên hỏi.

“Dừng.” Tôi nói: “Cái đuệch, chuyện cả mấy ngàn năm trước đừng có lôi ra nói bây giờ. Tất nhiên là có nguyên nhân khác, chúng ta có tiếp tục thăm dò từ đây, thế nào cũng có phát hiện.”

Vị trí sườn núi nơi chúng tôi đứng toàn là đá vụn và đất cát, cây cối không cao. Bàn Tử gật đầu với tôi, trước đây, chúng tôi từng gặp địa hình giống vậy ở gần Vân Đỉnh Thiên Cung. Nếu như Vạn Nô Vương đã từng chiếm đóng ở chỗ này, như vậy, những vật chiếm đóng đó nhất định là ở ngay lớp đá vụn dưới chân chúng tôi.

Lấy mìn và thuốc nổ ra, tôi đứng xê ra xa xa, Bàn Tử bày tỏ tình yêu từ tận trong lòng với việc phá núi này, đến thời buổi này, kỹ thuật thuốc nổ đã tiên tiến hơn ngày xưa rất nhiều, một đám trẻ ranh đều hưng phấn, cứ như năm mới được đốt pháo vậy.

Tôi với Tiểu Hoa tính toán nửa ngày trời, đi đến một bên trong khu rừng. Nơi này an toàn nhất, tôi liền gọi to: “Cẩn thận làm tuyết trên đỉnh núi lở béng mất, chôn sống cả lũ đấy.”

“Ai da cứ yên tâm. Thời buổi này có phương pháp gọi là nổ định hướng, nổ tung vào trong đất, nổ luôn đá vụn, thành một cái hố sâu luôn.” Bàn Tử nói: “Kỹ thuật của Bàn gia ta mấy người còn không biết à?”

Tôi và Tiểu Hoa lùi sát ra bìa rừng. Tôi gãi đầu, vẫn cảm thấy Bàn tử sẽ gặp chuyện không may. Bất chợt Tiểu Hoa vỗ vai tôi, tôi quay đầu nhìn lại, lập tức kêu Bàn Tử ngừng tay.

Chúng tôi lùi về phía sau, bất giác đã lùi sát đến mép một khe nứt của núi. Khe nứt này ở trên đá núi, cực kỳ đột ngột, vừa nhìn là biết có nguồn gốc khác thường.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút... Ký Mười Năm Sau - Nam Phái Tam Thúc

Postby tuvi » 06 Dec 2019

Chương 8. Cá nheo

Bàn Tử qua đây xem khe nứt này. Cái khe rộng chừng hai người, khá nổi bật, lộ ra cả đá núi.

Kiểu khe núi này, nếu không phải do động đất thì không thể nào tự hình thành được.

Bởi vì thời gian hình thành cách đây rất lâu, cho nên trong các kẽ hở trên vách đá mọc lên rất nhiều những bụi cây nhỏ, càng đi xuống càng sâu. Đá một hòn đá xuống dưới, nghe tiếng đá đập vào vách khe nứt xuống đến rất sâu phía dưới rồi mà vẫn còn vang.
Đây là một vết cắt rất lớn trên núi, dường như thông cả vào trung tâm lòng núi.

Lại nhìn dần lên phía trên, khe nứt càng lên cao càng rộng, bổ thẳng lên tận đỉnh núi. Xem ra, nếu khe nứt này cứ thế phát triển tiếp, nó sẽ biến thành dạng địa hình như Nhất tuyến thiên* vậy. Trong các kẽ hở, đất bùn và phân chim đọng lại tạo thành từng mảng từng mảng thảm thực vật, kẽ hở nào càng rộng, thảm thực vật càng lớn. Có một cây thông thân to cỡ miệng bát mọc trong một kẽ hở này.

Trở lại nơi phát hiện ra khe nứt, Tiểu Hoa cẩn thận thăm dò hoa văn đá gồ lên trên vách đá trong khe nứt, càng trèo xuống dưới, tốc độ cậu ta càng nhanh, trèo xuống đến tận nơi bóng tối và ánh sáng giao nhau, cậu ta mới bật đèn pin.

“Nước!” Cậu ta thất vọng kêu lên. Cùng lúc đó, tôi cũng nhìn thấy ánh sáng loáng loáng phản xạ lại của mặt nước.

Tôi hít sâu một hơi. Có nước, tức là phía dưới bị chặn kín rồi, có thể là lá rụng và cát bùn trộn lẫn vào nhau, sau đó nước mưa ngấm vào, tạo thành một cái ao nhỏ trong khe nứt.

Bất kể nơi đây có phải là một lối vào đi thông xuống lòng đất hay không, nơi này chắc chắn không thể vào rồi.

“Nước thông hay nước đọng thế?” Bàn Tử hỏi.

“Thấy sao?” Tiểu Hoa hỏi lại.

“Chú cứ vẩy tí gàu xuống nước, xem có phải nước đang chảy chậm không.”

“Tôi không có gàu.” Tiểu Hoa cả giận nói.

“Bớt cmn nói nhảm đi, là người thì phải có gàu chớ, đằng nào cũng chả có thằng nào dám cười chú.” Bàn Tử nói.

Im lặng nửa ngày, Tiểu Hoa ở dưới kêu lên: “Là nước sống.”

Bàn Tử nhìn tôi, khẽ nói: “Là nước sống, tức là nước ngầm rồi. Ở đây suối nước nóng nhiều lắm, đâu đầu cũng là hệ thống mạch nước ngầm. Cái hoàng lăng bọn mình đi ngày xưa ấy là có hào nước quanh thành, tức là trong cái miệng núi lửa khổng lồ trước đây ấy cũng có sông ngầm chảy. Đây là một manh mối.”

Tôi gật đầu, biết anh ta định làm gì, bèn ngoắc tay gọi người khiêng lên đây một cái thùng gỗ. Trong thùng là mấy chục cá nheo tám râu, trên đầu mỗi con cá nheo có đeo một thiết bị định vị GPS. Đây toàn là tháo ra từ đồng hồ điện tử mua sỉ 80 tệ ở Hoa Cường Bắc, dùng sáp dán lại. Chuyển thùng xuống khe nứt, để Tiểu Hoa đổ hết toàn bộ cá xuống nước.

“Đáng tiếc.” Bàn Tử có phần không nỡ. Tôi hơi ngạc nhiên, người ta tuổi càng lớn, phải chăng càng dễ mềm lòng hơn một chút.

Bàn Tử nói tiếp: “Bỏ thêm tỏi ớt vào xào, xong trụng nước canh, đảm bảo ngon cực kỳ.”

Hôm ấy không phá núi, chỉ sợ cái khe nứt toác ra, toàn bộ ngọn núi sẽ nứt toác đổ sụp mất. Tiểu Ca còn chưa ra, tôi đã an giấc ngàn thu chỗ này, quá lỗ vốn rồi.

Quay lại xuống chân núi chặt một ít củi khô và dây Tơ hồng đang mọc um tùm, chờ sang hôm sau xem kết quả.

Bàn Tử muốn nghiên cứu xem vì sao Tơ hồng ở đây lại mọc tươi tốt đến vậy, nhưng không có kết quả gì.

Tôi vẫn nhắm mắt dưỡng thần, suốt một ngày một đêm chẳng nói chẳng rằng. Đến sáng sớm hôm sau, tôi ước chừng đã đến lúc, bật máy tính lên, xem tăm tích đàn cá nheo.

Ngoài dự liệu của tôi là, tất cả những tín hiệu có thể bắt được từ đàn cá nheo đều phân bố ở một chỗ hẹp dài trông như một con rết, nằm ở một khu vực cách chỗ chúng tôi mười mấy cây số.

GPS chỉ khi ở ngoài trời mới dò được, một khu vực hẹp dài, có thể là một bãi sông của một con sông ngầm.

Bàn Tử cho rằng điều này chả có ý nghĩa gì hết, khăng khăng muốn phá núi ở đây. Tôi với Tiểu Hoa tính toán, bất kể nói thế nào đi nữa cũng nhất định phải đi xem xem.

Vì vậy, chúng tôi chia ra làm hai đường. Tôi và Tiểu Hoa mang Khảm Kiên đi đến xế chiều, đến chỗ tín hiệu GPS.

Vượt qua đỉnh núi, tôi cứ nghĩ mình sẽ được nhìn thấy ao hồ hay một con sông nhỏ gì đó.

Kết quả, tôi lại nhìn thấy một cánh rừng, thảm thực vật cực kỳ dày, không thấy có bất kỳ hệ thống sông nước nào.

“Quái thật.” Tôi nhìn phân bố tín hiệu GPS trên Ipad, đàn cá nheo ở ngay trong cánh rừng rậm này, lẽ nào, trong khu rừng này có nhiều những vũng nước thông với mạch nước ngầm chăng?

Trước khi mặt trời lặn, chúng tôi đi vào cánh rừng rậm này. Trong rừng, trên mặt đất giữa những bụi cây và thông um tùm sum suê là những dây Tơ hồng bò kín, giống như một cái lưới khổng lồ úp chụp lên mặt đất, rất khó đi lại. Khảm Kiên bèn dùng dao phạt cây mở đường.

Tôi càng ngày càng lấy làm kỳ quái, đi thẳng vào trong, cây khô ngày càng nhiêu, dây Tơ hồng bò sát đất lại càng dày thêm, hầu như bao trùm toàn bộ mặt đất của cánh rừng. Mà chúng tôi cũng nhìn thấy từng miệng giếng cổ hoang phế bị Tơ hồng bao kín đặc. Những miệng giếng đó nằm rải rác trong khu rừng bò đầy những dây leo, mỗi miệng giếng lại cách nhau không quá một trượng, số lượng phải đến cả trăm cả nghìn, cái nào cái nấy đều trông như những nấm mồ.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút... Ký Mười Năm Sau - Nam Phái Tam Thúc

Postby tuvi » 06 Dec 2019

Chương 9. Giếng

Khảm Kiên nhìn thấy khung cảnh hùng tráng này, nghẹn cả nửa ngày không nói nên lời.

Tiểu Hoa liếc mắt nhìn tôi, trong ánh mắt có nhiều ý nói: ở nơi hoang dã vắng vẻ này lại có nhiều miệng giếng xuất hiện ở cùng một chỗ đến vậy, quả thực ly kỳ.
“Năm xưa bộ tộc Bồ Tiên Vạn Nô ẩn náu ở nơi này, vậy cũng không hẳn là quanh năm trốn dưới đất. Cuộc sống thái bình, người trong bộ tộc hoạt động trên mặt đất, quả thực rất cần đào giếng lấy nước.”

“Đây là đào giếng lấy nước thành nghiện hả, nhiều miệng giếng thế này, cả khu đất bị đào thành cái mặt rỗ rồi.” Tôi yên lặng đếm những miệng giếng mắt thường nhìn thấy được, ước chừng không dưới trăm cái.

“Có phải là đào xong một cái giếng, lấy hết nước ra sau đó lại đào cái khác?” Khảm Kiên hỏi.

“Nước ngầm đều thông với nhau thành một hệ thống cả, cũng đâu phải bọng đái heo đâu.” Tôi đi đến bên một miệng giếng, rút một con dao quắm bự ra, phạt hết chỗ dây Tơ hồng che trên miệng giếng. Rất nhiều dây leo đã bò vào trong giếng, giếng không sâu, bên dưới toàn là lá rụng, không có nước.

Nhìn tín hiệu GPS trên Ipad, mấy con cá đều ở khu vực này, lẽ nào bên dưới lớp lá rụng là nước sao?

Khảm Kiên tìm cục gạch ném xuống dưới, cục gạch rơi đánh bịch xuống lớp lá rụng. Là đất.

Giếng xây bằng loại đá thường, dùng đá vụn xếp thành từng vòng từng vòng tròn đắp thành, bên trên toàn là rêu xanh. Tôi trèo lên, định chui xuống giếng xem sao thì bị Tiểu Hoa cản lại.

“Sao cậu liều mạng thế?” Tiểu Hoa nhíu mày nhìn tôi: “Cậu đến đây đâu phải là để tìm chết.”

Khảm Kiên gật đầu nói: “Ông chủ, có tìm chết thì để tôi đi, tiếng xấu phiền ông chịu.” Nói rồi liền nhảy xuống.

Tầng lá rụng phía dưới rất sâu, anh ta vừa nhảy xuống liền ngập đến mắt cá chân. Anh ta đạp thẳng lên lá, liền thấy ở đáy giếng bên dưới lớp lá rụng đó là rất nhiều vò rượu. Hình như phần lớn đều đã vỡ.

Khảm Kiên cầm một vò còn tương đối nguyên vẹn ném lên trên. Tôi lập tức nhận ra, đây là vò rượu ngâm Hầu đầu thiêu, trước đã từng thấy không ít trong mộ huyệt.

Người Đông Hạ thích uống loại rượu này, lẽ nào, những miệng giếng này, toàn bộ là đều dùng ướp lạnh rượu trắng? Nước ngầm ở nơi này phần nhiều là nước tuyết tan của núi tuyết, lạnh thấu xương.

“Cẩn thận. Cẩn cmn thận tí.” Tiểu Hoa nhìn miệng giếng, mặt mũi thế mà lộ ra chút vẻ thèm muốn.

“Cái đồ ung nhọt giai cấp tư sản này.”

“Con người phải truy cầu chút hạnh phúc nho nhỏ chứ, ví dụ như, mùa hè được uống rượu trắng ướp lạnh, thì có gì sai. Trong núi lớn như thế này, không có những thứ như thế, thật là gian nan.” Tiểu Hoa ngửi ngửi vò rượu, như là muốn đánh hơi ra tí hương rượu.

Tiếp tục lật các vò rượu lên, phía dưới rặt đất cát khô khốc. Nước giếng trong này đã khô cạn từ mấy trăm năm trước rồi.

Rồi cứ thế, đi đến từng miệng giếng bị dây leo che kín, từng dao chém xuống, tất cả miệng giếng đều giống nhau y đúc, đi thẳng đến chính giữa rừng giếng này, bỗng nhiên thông suốt ra hết mọi chuyện. Đi đến đây tán cây thoáng cái đã biến mất, hóa ra đó là một lòng sông khô cạn.

Ngồi xổm xuống sờ đất, đất sông khô kiệt không biết đã bao năm. Cánh rừng trước mặt cũng rậm rạp um tùm như thế, nhưng giữa lòng sông toàn là đá vụn và bụi cây.

Khắp bốn phía, bóng tối đã đè xuống rất thấp rồi. Không khí cũng càng ngày càng lạnh.

“Cá nheo có thể bò ở nơi khô cạn thế này à?”

“Đương nhiên là không.” Tôi thầm chửi, nghĩ bụng, yêu tinh cá nheo thì may ra đấy.

“Cái đệch, mấy cái tín hiệu này.” Khảm Kiên vò đầu, “Lũ cá nheo này ở đâu nhỉ, chỗ nào cũng không có nước mà?”

Tiểu Hoa sờ cằm, bỗng nói: “Không đúng, lẽ nào lại như thế?”

Tôi nhìn Tiểu Hoa, Tiểu Hoa bảo: “Có gì đó đã ăn sạch lũ cá này rồi.”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút... Ký Mười Năm Sau - Nam Phái Tam Thúc

Postby tuvi » 06 Dec 2019

Chương 10. Trên dưới sông Ngân

Thứ gì đó đã ăn sạch lũ cá nheo, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi lại là Bàn Tử.

Nghĩ bụng lẽ nào Bàn Tử vẫn không cam lòng, nhân lúc bọn tôi không chú ý liền đuổi đến trước chúng tôi, đem lũ cá về chén sạch rồi. Fuck, nếu vậy tôi nhất định phải bóp chết cái lão không biết xấu hổ này.

Nhưng nghĩ lại thì điều ấy là bất khả thi. Đừng nói vẫn chưa tìm được lũ cá nheo, mà ngay cả tín hiệu GPS phân bố thành cái hình dạng như thế kia, kéo dài suốt hơn 10 mét, hình thể Bàn Tử không thể như thế được.

“Có phải là loại du diên mà cậu nói tới không?” Tiểu Hoa nói.

Tôi gật đầu, có lẽ lắm. Giờ trong rừng đã hoàn toàn tối mịt rồi, lũ bọ này có tập tính ăn đêm, bây giờ nếu đụng phải du diên, hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi. Bị xơi tái rồi, sau chỉ có thể đem phân của du diên đi hỏa táng rồi bỏ vào hòm tro cốt, không biết người nhà tôi sẽ có cảm nghĩ gì.

“Bác trai, đây là hộp tro cứt của Ngô Tà, hai bác xin nén bi thương.”

Bàn Tử thực sự có thể làm được chuyện này.

Cánh rừng này là trong một thung lũng, lúc này muốn leo lại lên trên núi thì không kịp rồi, chúng tôi đành tìm một cây đại thụ, leo lên đó.

Trên cây quấn đầy dây Tơ hồng, cái loại cây leo này bò lên tận trên tán cây, đan cài thành một tầng trông như lều vải vậy, tuy gây hại rất lớn cho ký chủ, nhưng vừa khéo lại tạo thành một chỗ ẩn náu cho chúng tôi nương thân.

Ánh trăng bắt đầu ló ra khỏi tầng mây, cả thung lũng được phủ lên một lớp sáng trắng lành lạnh. Tiểu Hoa thích ở chỗ cao, tựa mình vào một chạc cây ở trên đầu tôi, mân mê cái điện thoại di động, chắc là không có sóng. Cậu ta uể oải ngẩng đầu lên ngắm bầu không cùng vầng trăng, xuyên qua lớp màn dây leo.

“Cậu nói xem, hắn ta liệu có còn nhớ bọn mình không?” Tiểu Hoa hỏi.

Tôi biết tỏng cậu ta phát chán tìm thứ để nói, ăn ý suốt nhiều năm như thế rồi, kỳ thực những lúc an tĩnh thì không cần lên tiếng.

“Không thể nói là hắn ta nhớ hay không nhớ, đến cả tớ cũng chẳng nhớ dáng vẻ hồi xưa của mình như thế nào nữa cơ mà.” Những ngày tháng trước kia đều hiện ra rõ ràng trước mắt tôi, chỉ có mặt mũi của chính bản thân mình là mờ mờ chẳng rõ. Đây là nói thật, cả cuộc đời tôi quá quan tâm đến những người bên cạnh mình.

“Nếu hắn ta không nhớ bọn mình, thì chắc sẽ lẩn bọn mình luôn. Chưa chắc hắn đã đi ra từ đường đã vào. Chúng mình nhiều người mạo hiểm đến thế mà ngay cả một cái bóng cũng không bắt được.”

“Mọi người đến đây đều có mục đích của mình.” Tôi nói.

Tiểu Hoa chia một phần lương khô cho tôi, là bánh quy nén đặc chế. Đồ của Tiểu Hoa ăn ngon lắm, tôi nhai nhai mấy cái, ánh trăng mờ ảo, trên bầu trời bắt đầu xuất hiện những vì sao.

Cùng lúc đó, tôi nhìn thấy dưới đáy rừng cây dưới chân tôi, cũng bắt đầu xuất hiện từng chấm từng chấm ánh huỳnh quang.

Những ánh huỳnh quang này lấy miệng giếng làm trung tâm, bắt đầu lan ra, số lượng cực lớn, thật giống như một dòng sông Ngân màu lục tuôn trào ra từ miệng giếng.

Ngồi thẳng xuống, quả nhiên không sai. Bỗng một tia sáng lóe lên trong tôi, fuck, dây leo Tơ hồng ở đây sinh trưởng um tùm rậm rạp đến vậy, lẽ nào lũ dây leo không ngừng bò lên trên cây là để không ngừng đưa lũ bọ này lên trên cây?

Cả bầu trời sao chi chít những chấm sao, sao giăng đầy kín, toàn bộ thung lũng cũng bị lấp đầy bởi ánh huỳnh quang xanh biếc này, lẫn trong đó có không ít những chấm sáng màu đỏ, giống như những con mắt. Kỳ cảnh như vậy, nhưng chúng tôi không tài nào thưởng thức nổi. Bởi vì những chấm sáng dày đặc này bắt đầu trèo lên trên cây.

“Dầu hỏa.” Tôi kêu lên.

Khảm Kiên lấy từ trong ba lô sau lưng ra một bình xịt sơn, xịt dầu hỏa xuống dưới thân cây bọn tôi đứng. Tôi lấy ra chiếc bật lửa, hai chân quặp vào cây lộn người xuống dưới, trực tiếp châm lửa.

Dầu hỏa bốc cháy, tạo thành một bức bình phong nho nhỏ ở trên cây. Sau đó, rắc một tiếng, cành cây tôi treo mình vào bị gãy, cả người tôi ngã xuống, nhắm thẳng vào giữa những đốm sáng kia.

Tôi không chút do dự, lập tức lật lại bật lửa chiếu lên thân mình. Đầy người toàn du diên, chỉ thấy Khảm Kiên quăng bình xịt cho tôi, tôi đưa bật lửa lên trước, tạo thành một khẩu súng phun lửa. Bắt đầu phun lửa lên trên người mình. Phun được vài lần, trong ánh lửa bùng cháy, tôi chợt nhận ra có điểm không đúng.

Trong bóng tối ngay trước mặt chúng tôi, sau cái cây cách đây chừng ba mét, hình như có cái gì đó đang đứng. Là hình dáng một con người.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Đạo Mộ Bút... Ký Mười Năm Sau - Nam Phái Tam Thúc

Postby tuvi » 07 Dec 2019

Chương 11. Hành Động


“Khảm Kiên, hướng 8 giờ. Sau cái cây!”

Tôi quát lớn, đồng thời giậm chân, dùng súng phun lửa phun vào lũ du diên đang bò ra. Lũ du diên này con nào con nấy to tướng như con tôm hùm, nếu không phải do trước đây đã từng trải nghiệm rồi thì chắc giờ lông tơ toàn thân tôi dựng đứng lên hết. Có điều, may mà chân và râu của du diên rất dễ bị lửa đốt mất, cho nên quét lửa qua một lượt là chúng rớt xuống đất hết. Nguy hiểm là, sau khi đốt chúng bốc lên một cái mùi cực kỳ quái gở, lại xen chút mùi ngon ngọt của protein.

Mấy năm gần đây mũi tôi không còn tốt nữa. Bác sĩ nói, kỳ thực từ lâu tôi đã không thể ngửi ra được mùi vị gì rồi, những mùi này đều là cảm giác do thị giác tạo thành.

Bọn du diên dưới đất cùng với màu sắc của lá cây gần như không thể phân biệt nổi. Nhìn dưới ánh lửa, cảm thấy lá cây đầy dưới đất đều đang ngọ nguậy. Lẫn lộn trong đó là vô số sợi lông.

Khảm Kiên ở trên cây lấy chiếc ná thun ra, dây thun vang lên một tiếng xé gió, bắn vào bóng người đằng sau cái cây. Đống lông đen nho nhỏ trên thân người lập tức rung động, rõ ràng là du diên bò đầy người.

Tôi biết ná thun này uy lực lớn, nhưng cái bóng kia vẫn không chút sứt mẻ, không có một chút phản ứng nào.

Tôi rút sợi thun luồn trong mũ của chiếc áo khoác phao ra, buộc bật lửa vào trước bình xịt sơn, vừa giậm chân, vừa rút con dao quắm ra xoay một vòng trên tay.

Tên Kính Râm mù kia mỗi lần dạy tôi dùng dao đều có thói quen này, đấy là thói xấu, thế mà tôi học theo béng mất rồi.

Tới gần chừng một thước, trước mắt vẫn tối thui, chỉ khi ở trong khoảng cách của súng phun lửa, tôi nhìn thấy đầu tiên là cả một đống du diên bò đầy lên người cái bóng đằng sau cái cây.

Không, có lẽ phải nói là, hình người này vốn là do du diên bò đầy lên tạo thành.

Cũng đầu phải loài bò sát có trí thông minh cao, học Hắc Phi Tử cái gì, tôi nghĩ thầm. Ngay sau đó, tôi liền nhìn thấy trong một kẽ hở giữa đống du diên thò ra một bàn tay máu thịt lẫn lộn.

Bàn tay này có ngón tay rất dài, trong bóng tối ánh lửa bập bùng, tôi nhận thấy rõ ràng điểm đặc trưng này.

“ Mẹ kiếp.” Trong đầu tôi nổ bùm một tiếng, gào lên: “Là Tiểu Ca!!”

“Đệt!” Tiểu Hoa ở trên tán cây cũng lập tức bùng nổ, tôi cũng không quan tâm được Tiểu Hoa, tôi cắm phập con dao xuống đất, vọt đến trước mặt bóng người kia, dùng cả tay cả lửa, một tay kéo ra, một tay điên cuồng phun lửa, đốt cho rớt hết toàn bộ du diên trên thân người.

Một thi thể đầy vết thương dựa vào thân cây liền lộ ra, tôi nhìn thấy quần áo người đó, ngón tay người đó, đầu tóc người đó, đều giống y hệt Tiểu Ca.

Người đó đã chết. Miệng há rộng, tôi bóp mở hàm dưới ra, thi thể vẫn còn hơi ấm, vừa mới chết chưa lâu. Trong miệng toàn là du diên, hiển nhiên là bị tắc khí quản mà chết.

Không phải Tiểu Ca, chất lượng bắp thịt trên người còn lâu mới bằng được.

Toàn thân tôi toàn bọ là bọ, chúng bắt đầu bò vào trong lỗ mũi và miệng tôi, tôi lấy cánh tay chùi ra, nhìn tay người kia. Tiểu Hoa đến bên cạnh tôi, chèn pháo lạnh vào cạnh tôi, hun lũ bọ đi.

Tay của cái xác kia, ngón tay là giả, tôi cố sức giựt mạnh, ngón tay giả trên bàn tay cái xác đã bị tôi xé ra.

Cơn tức giận từ tận trong nội tâm bùng lên, tôi giựt mớ tóc giả của cái xác xuống, tôi liền nhận ra người này. Đó là thủ hạ của Vương Minh.

“Chó chết.” Tôi điên cuồng rống lên về phía khu rừng. “ĐM tám đời tổ tông nhà mày!!”

Tiếng chửi vang vọng lẩn quẩn trong thung lũng.

Chắc chắn Vương Minh đã bám theo tôi suốt dọc đường, sau đó còn để thủ hạ của mình giả trang thành Muộn Du Bình là muốn làm gì? Muốn làm tôi ghê tởm lộn mửa hả? Hay muốn dụ tôi đi đến nơi nào?

Nếu không phải đột nhiên có du diên xuất hiện, trong bóng đêm, tôi thực sự có thể bị mắc lừa.
Tôi xoay người lại, rút con dao cắm dưới đất lên, rạch tay của mình, nắm lấy mắt cá chân Tiểu Hoa, in lên đó một dấu tay máu. Lũ du diên bắt đầu rút lui, tôi vẩy máu lên mặt đất, rút quả pháo lạnh ra.

“Đi trả thù à?” Tiểu Hoa lạnh lùng hỏi tôi.

Tôi nhìn cậu ta, thản nhiên nói: “Chắc chắn tên đó còn ở gần đây, với trí thông minh của nó, chắc chắn không sống qua nổi đêm nay, phải tìm ra nó. Cuối cùng, lại cứu nó một lần.”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút... Ký Mười Năm Sau - Nam Phái Tam Thúc

Postby tuvi » 07 Dec 2019

Chương 12. Đứng lên.

Vừa nãy tôi trèo lên cây chả được bao lâu, lũ du diên này đã liền túa ra ào ào, chắc hẳn đây là do người này lén lút đi theo ở trong rừng dẫn tới. Tôi nhớ lại trình tự xuất hiện của lũ du diên, chúng xuất hiện đầu tiên là ở miệng giếng, phía đông nam, người này là từ đó đi tới. Vậy Vương Minh hẳn là ở ngay phía đó.

Vết thương nơi bàn tay cực kỳ đau xót. Để lành lại thì cần rất nhiều thời gian, tôi thực sự chẳng muốn dùng đến cách này một chút nào, nhưng tôi đã không còn cách nào khác.

“Ông chủ, có cần em xuống không?” Khảm Kiên ở trên cây hỏi với xuống, tôi nói: “Nếu cậu tự đối phó được thì cứ ở trên cây đi.”

Khảm Kiên nhảy xuống, đi đến trước mặt tôi, nhìn bàn tay tôi. Tôi mặc kệ cho cậu ta nắm lấy mân mê, cậu ta lần đầu nhìn thấy máu của tôi, cực kỳ hưng phấn.

“Em sẽ không rửa tay đâu.” Cậu ta nói.

“Đừng vớ vẩn, chuyện gì không làm được thì đừng có đứng đó huyên thuyên.” Tôi nói. Một mình tới giờ, mở đường khẩu, biết bao người từng nói sẽ cùng nhau bước đi, kết quả đi chẳng đến được nửa chặng đường. Sự cam đoan của một người, đa phần đều vì một lúc kích động nhất thời....(“đường khẩu” là chỉ bang hội )

“Hai người các cậu rốt cuộc làm sao mà ầm ĩ đến mức này thế?” Tiểu Hoa móc từ trong ba lô mình ra mấy khúc côn, vặn vào làm thành một chiếc trường côn, thuận tay hất văng mấy con du diên chướng mắt không chịu chạy đi ở bốn phía xung quanh. Cây côn này cậu ta có thể dùng dễ như dùng đũa, côn trong tay, làm gì cũng được.

Tôi biết, cậu ta đang hỏi Vương Minh. Tôi dừng lại một chút, nhớ lại, cảm thấy có hơi mệt mỏi: “Con người muốn trở thành loại người như thế nào, và cậu có thể trở thành loại người như thế nào, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”

Nói đoạn, tôi kéo chặt lại dây lưng quần, gật đầu một cái với hai người kia, cả ba người bắt đầu tăng nhanh tốc độ đi trong rừng. Bởi vì đầy đất toàn là dây leo Tơ hồng, vật chiếu sáng lại chỉ có pháo lạnh, cho nên dù có chạy cũng không chạy nhanh, chạy được một đoạn liền phát hiện toàn bộ khu rừng, trên tàng cây dưới tàng cây trong bụi cây, tất cả đều lấm tấm những chấm sáng huỳnh quang. Giống như có vô vàn những con đom đóm. Nếu như không biết đó là cái gì, nhất định sẽ nghĩ rằng, trời đất này sao lại có được một cảnh tượng đẹp như ảo mộng đến thế.

Ở đây cũng toàn là thông rụng lá, còn có một số loại cây tán lá rộng mà tôi không biết tên. Cây cối um tùm dày đặc, đôi khi có hai cái cây sát nhau đến mức một người cũng không chui lọt. Tơ hồng chính là mọc chen vào giữa thành bầy như những mạng nhện như thế.

Chạy suốt hơn mười phút, liền thấy trên cây đối diện có ánh lửa và tiếng huyên náo, chúng tôi bèn tiến lại gần, dùng kính viễn vọng nhòm lên ánh lửa trên cây. Thấy trên một cái cây lá kim rất lớn, bọn Vương Minh đang dùng đuốc xua đuổi lũ du diên đang bò lên tới tấp. Đuốc sắp tắt rồi, mà cậu ta cùng đồng bọn vẫn kêu to gọi nhỏ, xô đẩy nhau tới lui. Lá kim đâm vào mông chúng đau nhức. Thế là lại mấy lần suýt té lộn nhào.

Khảm Kiên muốn lên đó, tôi bèn kéo cậu ta lại. Ánh mắt tôi từ vị trí của bọn Vương Minh chuyển qua hướng cánh rừng phía sau. Tôi cảm thấy, cánh rừng xung quanh Vương Minh với cánh rừng xung quanh chúng tôi không giống nhau cho lắm.

Cảm giác này không diễn tả ra lời được, đều là hình dáng những cây thông, nhưng sao cứ cảm thấy, hình dáng của các chạc cây trông rất quái lạ, sao không có cảm giác hài hòa của cây cối nhỉ?

Tôi dập lửa pháo lạnh, làm một động tác tay. Cả ba người chui vào ngồi xổm trong bụi cây, tôi dùng kính viễn vọng nhìn chằm chằm bóng đen của cánh rừng chung quanh Vương Minh. Nhìn mãi một hồi, ngay cả Tiểu Hoa không dùng kính viễn vọng nhìn cũng phải hít ngược một hơi khí lạnh.

“Bóng của mấy cái cây đó đang chuyển động.” Cậu ta khẽ nói.

Tôi gật đầu. Bóng cây ở bên kia, đang dần dần tới gần bọn Vương Minh từng chút từng chút một. Những cái cây “đại thụ” này, đang tụ lại vào nhau với một tốc độ mà ngay cả mắt thường của nhìn thấy được.

Một ánh sáng lóe lên trong đầu tôi, lấy Ipad ra, thấy tất cả các điểm tín hiệu GPS toàn bộ đều ở hướng Vương Minh kia, hình dạng đã thay đổi, trở thành một hình vòng tròn.

“Đây không phải là cây, đó là những con du diên khổng lồ.” Tôi nói.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút... Ký Mười Năm Sau - Nam Phái Tam Thúc

Postby tuvi » 07 Dec 2019

Chương 13. Du diên

“Du diên?” Khảm Kiên hít sịt một cái: “Du diên mà có con to thế cơ á?”

Trong Vân Đỉnh Thiên Cung, cái gì cũng có thể xảy ra, có điều, nghĩ thấy thì hình như cũng có hơi phóng đại rồi.

Bóng cây ở phía xa xa kia, các chạc cây cực kỳ nhỏ, giống như những cái chân đốt dài mảnh của lũ du diên, càng nhìn thật kỹ, càng cảm thấy đó là những con du diên khổng lồ đang nghển đầu lên. Vương Minh kia vẫn chưa phát hiện ra điều gì, vẫn tức giận kêu gào toáng lên, khiến tôi muốn trực tiếp bóp chết cậu ta luôn.
Năm xưa Bồ Tiên Vạn Nô bị Bột Nhi Chỉ Cân Quý Do (-chú: con trai Oa Khoát Đài, Khả hãn thứ 3 của Đế quốc Mông Cổ) truy sát đến đây, hậu duệ Đông Hạ đã chuyển xuống ở dưới lòng đất, sau đó phát hiện ra những con du diên khổng lồ sinh sống trong các khe nứt địa nhiệt thì vô cùng khiếp sợ, thế là bèn liên kết thần thoại Nữ Chân với hiện tượng kỳ lạ này lại với nhau.

Vạn Nô và quân Mông Cổ đã quyết chiến trên mảnh đất này, người Mông Cổ cho dù có sức mạnh quỷ thân phò trợ, đang trong thời kỳ đánh đâu thắng nấy, khi đến đây cũng chỉ có thể binh bại. Tàn dư còn lại của tộc người mang theo những vàng bạc châu báu cướp đoạt được ở vùng biên cương suốt mấy thập niên, chạy xuống lòng đất.

Lẽ nào đây là do người Đông Hạ bám trụ đất này nhiều năm, dựa vào những khe hở lòng núi mà đào ra những đường đi lối lại, khiến lũ du diên dưới lòng đất có thể bò lên trên mặt đất.

“Cái đuệch, đúng là không nên đào xới lung tung mà.” Tôi nghĩ thầm, nếu như những cái bõng này đều là những con du diên to bự chảng như cái cây, mà chỉ với con dao ghẻ bé tẹo trong tay tôi, thế thì chẳng thà tôi đi bảo Khảm Kiên dùng đạn sắt bắn cho phát vào giữa đầu Vương Minh để cậu ta chết thống khoái cho rồi.

“Làm sao giờ?” Khảm Kiên hỏi tôi, tôi nhìn Tiểu Hoa, Tiểu Hoa nhìn tôi.

Tiểu Hoa bảo: “Trong những lúc như thế này thì thiên hạ của cậu hết đấy, cậu lúc nào cũng nghĩ ra cách.”

Con dao xoay một vòng trên tay tôi, thật là không còn cách nào sao? Biết bao nhiêu lần khi người ta nói chẳng có cách nào cả, tôi vẫn luôn nghĩ nhất định sẽ có cách. Khôn vặt vĩnh viễn không thể so được với đại nguyên tắc của Lão Cửu Môn, thế nhưng khi khôn vặt dùng để cứu người, ấy được gọi là kỳ tích.

Tôi mở ba lô mình ra, đổ hết lương khô và đồ đạc linh tinh ở trong ra, sau đó, một dao chém trúng một con du diên, chặt đầu nó ra, nhét thân nó vào trong ba lô. Khảm Kiên nhìn mà kinh hãi, tôi bảo cậu ta, đừng hỏi, cứ thế mà làm.

Cứ thế như xắt tôm, vác theo một ba lô đầy du diên. Du diên mất đầu vẫn còn có thể sống được một lúc lâu, tất cả cứ ngọ ngoạy, nước dịch của du diên thấm ướt ra hết ba lô. Tôi đeo ba lô, từ từ chạy thẳng về phía Vương Minh, vừa chạy vừa hỏi: “Độ chính xác của cậu ở khoảng cách bao nhiêu, nói một tiếng coi.”

Khảm Kiên gật đầu. Tiểu Hoa đã hiểu tôi định làm gì. “Phải nhanh!”

“Tớ biết rồi!” Tôi quát to, chạy hết tốc lực khoảng 5 phút, “Dừng!”, Khảm Kiên dồn sức phanh kít lại, “Đây!”

“Lên cây!”

Tiểu Hoa loáng cái đã lên cây, kéo hai chúng tôi lên, leo đến một cành cây cao cỡ bằng với Vương Minh trước mặt kia, lúc này bọn tôi cách bọn họ không xa, có thể thấy rõ ánh lửa.

Mấy cái cây to mờ mờ giống du diên đang vây quanh bọn họ, từ khoảng cách này mà nhìn, tuy rằng vẫn nhìn không rõ, nhưng tôi đã có thể xác định đó không là cây, mà chắc chắn là một sinh vật sống.

Tôi kéo băng gạc băng vết thương ra, dùng sức móc vào, xé rách miệng vết thương, máu tiếp tục chảy ra. Tôi dùng bàn tay đầy máu này túm lấy một con du diên không đầu, cố sức đè ép một cái, hòa máu lẫn chất dịch vào với nhau, rồi ném cho Khảm Kiên: “Bắn vào hai mắt cá chân với cả mặt của bọn chúng.”

Điểm tốt của Khảm Kiên chính là xưa nay không bao giờ hỏi nhiều, hai viên đạn sắt tròn xoe được nhét vào trong thân du diên, cái ná thun lại vút vút vút vút, không ngừng bắn đạn du diên ra. Du diên đến lưng chừng không trung thì nát rã, bắn đến người Vương Minh thì cũng chẳng còn bao nhiêu nữa. Vương Minh lập tức phát hiện, dáo dác nhìn bốn phía.

Tôi bật đèn pin làm tín hiệu, cậu ta lập tức biết đó là tôi, chửi ầm lên: “Mày đừng có ném đá xuống giếng!”

“Bắn cái miệng thối nhà nó đi.” Tôi lạnh lùng nói.

Khảm Kiên lại bắn một phát vào đúng mồm Vương Minh, khiến cậu ta suýt nữa chết sặc.

Cả một ba lô du diên đã bắn hết, khiến bên bọn kia nháo nhào cả lên. Nhưng máu của tôi cùng với chất dịch du diên bắt đầu phát huy tác dụng, Vương Minh cũng phát hiện ra bí mật của viên đạn rồi. Cậu ta lập tức bày ra cái dáng vẻ lấy thân chắn đạn mà chịu hứng đạn.

Bắn xong, tôi ra hiệu cho họ mau chạy qua đây. Thấy Vương Minh trèo xuống cây, tôi cầm lấy đèn pin ném cho Tiểu Hoa, “Dẫn họ chạy đi.”

“Còn cậu?”

Tôi nhìn những cái “cây to” kỳ quái này bắt đầu di động, hiển nhiên là đã phát hiện ra con mồi chạy trốn, tôi nghĩ bụng, tôi muốn đi nhìn xem lũ này rốt cuộc là cái thứ gì. Móc đạn tín hiệu bên hông ra, nạp đầy đạn tín hiệu. Rồi bắn một phát về phía bên ấy.

Đạn tín hiệu nổ bùng giữa không trung, từ từ rơi xuống như một mặt trời con, tôi vừa liếc một cái, lập tức xuống cây bắt đầu chạy không liếc thêm lần nữa: “Ôi cái đệt bọn bây, chạy đi! Đừng quay đầu lại!”

Bóng cây bên kia bỗng mọc lên vô số những cái cánh, rồi từng con từng con chim bự bay lên. Đó căn bản không phải du diên, mà là vô số những cây khô, trên cây đậu đầy bọn chim mặt người, nặng quá không chống đỡ được nên mới rung rung lắc lắc.

Tiếng hét khiếp sợ vang lên, đã có một người bị tóm lấy mang lên không trung. Là đồng bạn của Vương Minh.

“Mình cần hỏa lực mạnh hơn nữa.” Tôi nghĩ bụng: “Bàn Tử anh ở đâu?”

“Nhảy xuống giếng!” Tiểu Hoa ở trong bóng đêm phía trước hét lớn.

Vương Minh vẫn còn cầm cây đuốc của mình. “Khảm Kiên, tắt đèn!” Tôi rống to hơn, một tiếng vút lên, cây đuốc của Vương Minh bị dập tắt. Ngẫu nhiên, có một cái bóng từ trên trời vụt xuống quắp đuốc tha lên.

Mấy con chim mặt người bắt đầu tranh nhau cây đuốc ở trên không trung. Tôi thấy phía trước có một miệng giếng, bèn vụt lên rồi nhảy xuống đó. Trong chớp mắt khi rơi xuống đất, dưới chân hẫng một cái, toàn bộ đáy giếng sụt xuống, cả người tôi bị sụt vào trong.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút... Ký Mười Năm Sau - Nam Phái Tam Thúc

Postby tuvi » 07 Dec 2019

Chương 14. Rơi thẳng xuống dưới

Hóa ra, bên dưới này có rất nhiều phiến đá, trên mỗi tầng đá lại bày đầy vò rượu. Thảo nào giếng cạn thế.

Sụt thẳng xuống dưới, thể trọng của tôi lại cứ tăng thêm từng tầng từng tầng vò rượu vỡ, trọng lượng mỗi lúc một nặng thêm, đến khi rơi xuống tận đáy tôi cũng không biết mình đã ngã sập bao nhiêu tầng nữa.

Mông cắm đầy mảnh sứ vỡ, găm hết vào trong thịt. Tôi quay mình xem mà chửi thầm, từ khi vào nghề đến giờ, đi đâu cũng gặp xác sống, đạp đâu cũng thấy đất sụt.
Có điều cũng phải tự trách xương cốt mình nặng quá, nhìn xem có thấy tí thịt thà gì đâu mà nặng cân thế. Tối om om, ánh sáng trời phía trên đầu không chiếu nổi xuống đây. Tôi bật đèn pin, nhìn quanh bốn phía.

Quanh đầu nhìn liền phát hiện đây là một đường giếng, bốn phía lát gạch xanh, giếng rất hẹp, nhưng lại rất sâu. Tôi học kiến trúc, vừa nhìn là biết mục đích, đây là mong mực nước trong giếng thật cao, có thể đầy tràn ra ngoài miệng giếng ngâm hết tất cả các vò rượu.

Lối đi lại dưới đáy giếng hẳn là để liên kết tất cả các giếng vào với nhau, bên trong lối đi khô queo, đã không có nước từ rất lâu lắm rồi. Không biết giếng này còn thông đến đâu, tôi đứng dậy, phủi hết lá rụng và mảnh sứ vỡ trên người xuống, ngẩng đầu chiếu lên miệng giếng.

Vừa chiếu lên trên lập tức thấy một cái mặt to bè đang đăm đăm nhìn tôi. Tôi giơ ngón giữa lên, nó bỗng ngoác miệng ra, một con khỉ phun ra từ trong miệng nó, suýt chút xíu là rơi vào giữa mặt tôi.

Tôi ngẩn người sửng sốt một lúc, xoay người liền chạy, thầm nghĩ tuổi già trí nhớ kém, con chim chết tiệt này cực nghịch thiên.

Dưới ánh sáng đèn pin, liền thấy trong lối đi đâu đâu cũng toàn lối rẽ. Như kiểu mạng lưới vậy, bỗng từ một bên nghe thấy tiếng người ngã sụp vào trong.

“Tiểu Hoa!” Tôi kêu to, xem có phải là cậu ta hay không. Bỗng nghe tiếng Khảm Kiên đáp lại: “Ông chủ, là em nè! An toàn, bọn chúng không vào được à?”

“Yên tâm, chúng nó không chui vào được đâu, mà có vào được cũng không chạy nhanh.” “A!!! Đây là cái gì!!” Khảm Kiên không biết ở nơi đâu trong bóng tối kêu lên thảm thiết.

“Đần độn chạy đi.” Tôi loạng choạng một cái, trước mặt xuất hiện cái gì đó chặn lại, là đống vò rượu vỡ ở trên miệng giếng bị sụt xuống đã chặn lối đi. Vừa quay đầu lại, con “khỉ trong miệng” kia lập tức bổ nhào vào, nhoáng cái đã nhào lên mặt tôi.

Tôi ngã ngửa xuống, đèn pin lật một cái liền biến thành dùi cui điện, dí vào con khỉ. Con “khỉ trong miệng” kia lập tức bị điện giật co rúm lại, nằm lăn trên đất.

Tôi đứng dậy, dùng chân giẫm vào cổ nó một cái, tống tiễn nó về với quê nhà. Vì nãy cũng bị điện giật, cằm tôi tê rần. Quay đầu, thấy trong bóng tối có yêu khí tràn ra, có gì đó đang xông đến đây. Tôi chiếu đèn pin liền thấy cả một đàn “khỉ trong miệng” đông nghìn nghịt.

“Fuck”, tôi hừ một tiếng, xoay người tiếp tục chạy. “Khảm Kiên, chết chưa đấy?” Tôi gào toáng lên. “Chưa chết!” Khảm Kiên còn gào to hơn đáp lại, tiếng vang lên ở chỗ rất xa. “Nhưng chờ thêm tí nữa, chắc chắn em chết!!!”

Lại từ một bên vang lên tiếng của Vương Minh: “Người đâu? Người đâu?”

Tiếng ấy vang lên ngay bên cạnh tôi, tôi xoay người chạy vào trong ngã ba, lập tức lảo đảo lăn tòm xuống dưới, bà má nó chỗ ấy lại có bậc thang. Nhổm dậy, vừa khéo đụng phải Vương minh, lũ “khỉ trong miệng” lập tức bổ nhào đến.

Hai người tay chân vung vẩy đạp bay mấy con. Tôi bò dậy liền thấy bên hông Vương Minh có giắt một cây súng tự chế.

“Có súng chạy làm éo gì?!! Cái đồ phế vật!” Tôi rút súng cậu ta ra, xoay người vung súng. Vương Minh kêu to: “Súng này không được dùng!”

Tôi bóp cò, lập tức nghe một tiếng vang cực lớn, cả người tôi bị lực phản chấn hất bay, văng luôn vào vách tường, từ tay đến vai tê rần không còn cảm giác gì.

“Đồ con tiều, trong này chứa cái gì vậy?” Tôi hộc ngụm máu, lưỡi bị cắn rách rồi, ngẩng đầu nhìn lên, thấy toàn bộ lũ “khỉ trong miệng” bổ nhào tới đã bị bắn nát thành hoa máu rồi. Tai tôi gần như không nghe được tiếng gì nữa, giựt giựt mấy lần mới bắt đầu nghe thấy trở lại.

“Một phát đạn trong này là đạn của Remington 870 nhét vào.”

Tôi nhìn nòng súng, đã nở hoa rồi, rồi liếc Vương Minh, cậu ta nói: “Người chế ra nó bảo nó chỉ có thể bắn một lần, cho nên tôi mới giữ lại phòng khi vạn bất đắc dĩ mới dùng.”

“Giữ lại một viên đạn cuối cùng cho mình?”

“Đúng vậy.”

“Mày dùng pháo tự sát đấy à?”

Tôi nhìn cậu ta chằm chằm, rống lên: “Mày có thù gì với bản thân lắm à?”

“Mày bắn oành một cái vào trán mình là tiêu hết luôn chỉ còn thừa lại mỗi cái cằm, biết không hả? Người ta thu dọn sẽ vất vả lắm đó, biết không hả? Pháp y cũng là người đó, biết không hả? Làm người không nên gây thêm phiền phức cho người khác, biết không hả?”

Vương Minh nhìn lũ khỉ bị bắn nát như tương, nói không nên lời. Tôi xách cậu ta đứng lên, không thể cứ thế này được, bố muốn xài ulti skill rồi. Giơ cánh tay vừa nổ súng lên, nhận ra mình không thể cử động nổi.

Cúi đầu nhìn, ôi đệt, tay vặn vẹo thành như vậy, vừa nhìn là biết gãy xương rồi.

“Chẳng lẽ đến đây là kết thúc thật ư? Không, không có chuyện đã hết cách rồi đâu.” Tôi móc ra một điếu thuốc lá, dùng nòng súng vẫn còn nóng đỏ châm lửa. Rồi gào toáng lên: “Yểu mạng rồi, Giải Vũ Thần, bà má mầy mau đến cứu ông!!”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Next

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 30 guests